Mới
~ Người dịch: A4L ~
Lại một lần nữa, không có gì bất ngờ, bóng lại đập trúng đầu Từ Sâm, Từ Sâm rên lên một tiếng, ngã bịch xuống mặt đất, hôn mê.
Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, Hạ Chí đột nhiên tức giận, từ đầu đến cuối không để cho Từ Sâm giải thích bất kì điều gì cả, Hạ Chí nói chính xác đến thế, nhìn thế nào cũng không thấy là giả.
Mà rất nhiều người muốn biết, tiếp theo, Hạ Chí sẽ làm gì đây? Cứ như thế mà nện người ta tối tăm mặt mày, dù sao thì cũng phải nói gì đi chứ?
Tất cả mọi người đều chăm chú nhìn Hạ Chí, đột nhiên, Hạ Chí xoay người, nhìn về phía Mạc Ngữ, cả người trông trong nháy mắt trở nên bình thản, ngữ khí tương đối ôn hòa nói:"Mạc Ngữ, tiết học thứ nhất của khóa thể dục đã hết, em hãy về nghỉ ngơi đi, sáng mai, 6 giờ, đứng ở cửa vào sân vận động trường chờ tôi, lúc đó tôi sẽ dạy em tiết thứ hai môn thể dục!"
-"Được thôi, thầy Hạ." Mạc Ngữ gật đầu nói:"Tạm biệt thầy."
Xoay người, Mạc Ngữ bình thản rời khỏi sân bóng rổ, mà lần này, nàng bước đi mà không hề đeo tai nghe lên.
Hạ Chí vẫn nhìn theo bóng lưng của Mạc Ngữ, ánh mắt lộ lên rõ dị thường, cho đến khi Mạc Ngữ biến khỏi tầm mắt, thì Hạ Chí mới thu hồi ánh mắt mình lại, cuối cùng hắn cũng xoay người bỏ đi.
Nhìn cái tên gia hỏa này cứ như không có chuyện gì xảy ra mà đi khỏi sân bóng rổ này, Thu Đồng rốt cuộc nhịn không được, hô một tiếng:"Này, đứng lại!"
Thu Đồng có chút tức giận, lập tức hừ lạnh một tiếng:"Thầy Hạ, anh định tính rời đi như vậy sao?"
Mọi người bốn phía đều có cảm giác khó hiểu, thầy Hạ này, đem người ta nện cho tối mày tối mặt xong bình thản rời đi như vậy sao?
Hạ Chí ngừng lại, nhìn về phía Thu Đồng, làm bộ dáng ngạc nhiên, làm như mới gặp nàng vậy:"A, Đồng Đồng, cô cũng tới à?"
Mọi người có chút câm lặng, thầy Hạ này thật đúng biết cách giả bộ mà, bọn hắn không tin, một hiệu trưởng băng sơn đẹp như thế đứng tại sân bóng rổ này mà hắn lại không thể nhìn thấy được, đám người này bàn tán âm thầm, chắc là bởi vì đang cùng Mạc Ngữ thân mật, rồi nhìn thấy bạn gái, cho nên làm bộ không nhìn thấy, tìm cách chuồn.
-"Thầy Hạ, làm phiền anh thay đổi xưng hô dùm tôi!" Thu Đồng tức giận nói.
-"Ừ, tôi hiểu mà, chúng ta phải cẩn thận, không được phép để người ngoài biết, dù sao thì cảnh vợ chồng ân ái..."Hạ Chí nói đến đây thì tằng hắng một cái rồi mới làm bộ dáng nghiêm túc nói:"Hiệu trưởng, cô vừa rồi kêu tôi có chuyện gì không?"
Thu Đồng nhất thời tức giận, tên hỗn đãn này còn biết xấu hổ nữa hay không? Có ai cùng hắn ân ân ái ái đâu chứ? Với lại hắn nói câu này để tất cả mọi người ở đây đều nghe thấy, như thế không phải là càng che càng lộ sao?
Thu Đồng đã hiểu, tên Hạ Chí lưu manh này có ý định muốn để cho tất cả mọi người biết hắn và nàng có quan hệ đó, nhưng chuyện Thu Đồng phiền muộn nhất là hết lần này tới lần khác nàng không có cách nào giải thích cả, bởi vì có giải thích ra sao thì người khác cũng cho là nàng đang che giấu, càng làm cho Thu Đồng tức giận chính là nàng không muốn cùng Hạ Chí trở mặt, chỉ mới có vài giờ, mà Hạ Chí đã làm ra rất nhiều chuyện, nhưng chung quy, thì những chuyện này đều là những chuyện tốt cả, riêng cái trước mắt là ngoại lệ.
-"Tôi hỏi anh, tính rời đi như vậy?" Thu đồng không vui nói.
-"Ừ, đúng đấy." Hạ Chí thật thà gật đầu, lập tức hắn ra bộ dáng rất vô tội nói:"Chuyện kia, Hiệu Trưởng, nếu không rời đi thì tôi phải làm gì đây, tôi biết mặc dù tôi chỉ là một giáo viên thể dục, nhưng bộ dáng lúc ném bóng hồi nãy đúng là có hơi đẹp trai thật, nhưng không sao, bộ dáng lúc tôi đi bình thường cũng đẹp trai lắm..."
-"Hạ Chí!" Thu Đồng nhịn không được, lạnh lùng quát lên, cắt lời Hạ Chí:"Anh, anh giả vờ sao? Tôi hỏi anh, chuyện Từ Sâm bị đánh bất tỉnh, anh tính giải quyết thế nào đây?!"
-"À chuyện này..." Hạ Chí rốt cuộc cũng phản ứng, hắn nhìn Thu Đồng một cách vô tội nói:"Hiệu Trưởng, đây không phải là chuyện của cô sao?"
-"Là anh gây ra, thế quái nào lại thành của tôi?" Thu Đồng tức giận nói.
-"Hiệu trưởng, rõ ràng cô nói tôi cứ việc ra tay mà làm, còn lại cứ để cô giải quyết mà, tốt thôi, tôi biết cô chắc chắn sẽ không thừa nhận, chuyện chúng ta lén lút thì tôi cũng không nói làm gì, nhưng tóm lại, cô là hiệu trưởng, tất cả mọi chuyện trong trường đều là của cô, bởi vậy, chuyện này, giao cho cô, tôi có việc, đi trước đây!" Hạ Chí lần này nói rất nhanh, căn bản không cho Thu Đồng xía ngang vào, hắn vừa nói dứt lời, thì quay người bỏ đi liền.
Bị Hạ Chí nói hưu nói vượn làm cho choáng váng, đợi đến khi Thu Đồng phản ứng lại thì Hạ Chí đã đi mất rồi, cô lập tức phẫn nộ quát:"Hạ Chí, anh..."
Vừa mới hô lên được vài tiếng, thì giọng Hạ Chí từ xa vang lại, một lần nữa cắt ngang lời cô:"Tôi biết đêm nay cô sẽ không cho tôi vào nhà ngủ chung, cũng chẳng sao, tối nay tôi sẽ ngủ ở Thiên Kiều."
Phốc phốc!
Không biết nữ sinh nào nhịn không được cười, cười lên, kéo theo một tràn cười vang, nghe được tràn cười này, Thu Đồng bốc hỏa, cô biết, dựa theo lời đối thoại của Hạ Chí, thì mọi người sẽ hiểu hai người bọn họ đang liếc mắt đưa tình!
Không đúng!
Có quỷ mới liếc mắt đưa tình với tên lưu manh ấy!
Thu Đồng vô cùng tức giận, nhưng lại không thể làm được gì, bởi vì Hạ Chí đã biến khỏi tầm mắt của cô rồi!
-"Hiệu trưởng, nếu không, trước tiên gọi xe cứu thương?" Một nữ giáo viên bên cạnh nhỏ giọng hỏi!
Thu Đồng hít thật sâu, cố gắng trấn định lại tinh thần, nhìn Từ Sâm đang nằm cách đây không xa, rồi mới gật đầu nói:"Trước tiên gọi xe cứu hộ đi!"
Tuy trong lòng đem Hạ Chí chửi vô số lần, nhưng Thu Đồng vẫn phải giải quyết chuyện này, nếu để cho Từ Sâm nằm giữa trưa như thế, thì cho dù hắn hiện tại không bị gì thì cũng sẽ bị thôi.
Về chuyện phải giải quyết thế nào, thì phải chờ Từ Sâm tỉnh lại đã, còn chuyện mà Hạ Chí đã nói về Từ Sâm có phải là sự thật hay không thì cũng phải cần thời gian kiểm chứng.
Nhìn bốn phía, Thu Đồng lại mở miệng nói:"Được rồi, mọi người giải tán cả đi, ai về kí túc xá của mình hết đi!"
Nữ giáo viên bắt đầu cầm điện thoại gọi xe cứu thương, mấy thầy trò đứng xem náo nhiệt cũng tan dần đi. Hạ Chí cùng Mạc Ngữ đều bình thản rời đi, cứ như không có chuyện gì xảy ra vậy, về phần đội bóng kia, thì chả ai thèm quan tâm đến họ cả.
Mà chuyện Hạ Chí rời đi lại đem đến nhiều bàn tán, ai cũng nghĩ mọi chuyện sẽ không thể nào diễn ra như thế, vị giáo viên thể dục mới đến này, không ngờ trong mấy tiếng đã trở thành nhân vật gây sóng gió tại trường Cao Trung Minh Nhật, thậm chí còn có một ít học sinh đi khoe khoang với người khác nữa.
-"Cậu biết gì chưa? Trường chúng ta có một giáo viên thể dục rất là ngưu đấy, ông ta có thể dùng kĩ thuật ném nhảy một tay đấy..." Mỗi nam sinh trong trường đều không nhịn được mà gọi cho bạn bè của mình để chém gió.
-"Tôi nói này, Mạc Ngữ rất lợi hại nha, đúng thực là thiên tài đấy..." Mạc Ngữ cũng trở thành cái tên được mọi người lấy ra khoe khoang.
Hiển nhiên, Mạc Ngữ không tự chủ, nắm giữ độ hot càng cao. Và cái hình tượng nữ otaku toán học kia có vẻ như đang bắt đầu thay đổi.
Nhưng giờ khắc này, Hạ Chí đã đi ra khỏi Cao Trung Minh Nhật. Cao Trung Minh Nhật tuy được gọi là phương thức dạy học khép kín, nhưng trên thực tế, giáo viên và học sinh đều có thể tự do ra vào. Thậm chí là những người khác, cũng có thể tùy ý ra vào.
Hạ Chí đứng ngoài cửa chính, ngẩng đầu nhìn thấy một khách sạn đối diện đường quốc lộ có tới hơn hai mươi tầng. Trên đó chữ lớn nổi bật, Giả Nhật Thiên Đường.
Mà phía dưới bốn chữ lớn còn có thêm mấy chữ nhỏ, khách sạn tình nhân.
Mọi người quen thuộc với khách sạn này đều biết, bốn cái chữ nhỏ này, thực sự mới là tên ban đầu của khách sạn.
Cao Trung Minh Nhật vừa thành lập không lâu, khách sạn tình nhân liền khai trương. Vào lúc đó, mục tiêu của khách sạn chính là học sinh và giáo viên của Cao Trung Minh Nhật. Ngay lúc đó khách sạn tình nhân chỉ là một khách sạn nhỏ có hai tầng. Nhưng hai mươi năm qua, ban đầu từ một khách sạn nhỏ đã phát triển trở thành một khách sạn bốn sao. Đương nhiên, đây không phải là công lao của Cao Trung Minh Nhật.
Cho dù lúc này vẫn có học sinh tới nơi này mướn phòng, nhưng đổi tên là Giả Nhật Thiên Đường khách sạn tình nhân với mục tiêu hiện tại chủ yếu là du khách từ nơi khác đến. Cách nơi này vẻn vẹn một kilomet chính là bãi biển Minh Nhật trứ danh của thành phố Thanh Cảng. Có người nói bãi biển Minh Nhật và Cao Trung Minh Nhật có chút quan hệ, nhưng thật sự mà nói, người ngoài cũng không thể biết được.
Ở thành phố Thanh Cảng, lão hiệu trưởng Thu Minh của Cao Trung Minh Nhật thực sự cũng rất uy tín. Hai mươi năm trước, Thu Minh mua lại mảnh đất lớn ở nơi này, thành lập Cao Trung Minh Nhật. Và trong hai mươi năm, vì ngôi trường này, Thu Minh hầu như đem hầu hết tài sản của ông bổ sung vào. Xem ra, Thu Minh dường như thiệt thòi rất nhiều tiền, và Cao Trung Minh Nhật cũng chưa có chút nào gọi là thành công.
Nhưng rất nhiều người nhưng vẫn cho rằng, đây là vốn đầu tư thành công nhất của Thu Minh. Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì Thu Minh mua lại mảnh đất này, trong hai mươi năm, giá trị khoảng chừng lên tới gấp trăm lần!
Hai mươi năm trước, nơi này rất hẻo lánh, nhưng hiện tại, nơi này đã là một trong những khu buôn bán phồn vinh nhất Thanh Cảng. Cho dù người trong cao trung Minh Nhật lúc này không nhiều, nhưng chiếm diện tích tương đối lớn. Bởi vì năm đó mục tiêu ban đầu của Thu Minh rất lớn, thêm nữa lúc đó giá mua đất thực sự rẻ. Điều này cũng dẫn đến việc mảnh đất của Cao Trung Minh Nhật có giá trị kinh ngạc!
Chỉ có vấn đề là ở chỗ, Thu Minh vẫn không chịu bán mảnh đất này. Điều này cũng dẫn đến việc Cao Trung Minh Nhật hiện tại càng ngày càng khó duy trì.
Đương nhiên, đây không phải vấn đề Hạ Chí cần lo lắng. Vào lúc này, Hạ Chí băng qua đường quốc lộ, sau đó đi vào khách sạn.
-"Hạ tiên sinh, ngài đã trở về." Cô tiếp tân rất nhiệt tình chào hỏi Hạ Chí, vị Hạ tiên sinh này đã ở trong phòng khách sạn xa xỉ một tuần, cô dĩ nhiên là nhận thức được.
Hạ Chí mỉm cười đáp lại, sau đó đi về phía cửa thang máy, và mau chóng tiến vào rồi đến tầng mười tám. Cuối cùng, tiến vào gian phòng 818 cuối hành lang.
Đóng cửa lại, Hạ Chí đột nhiên trở nên lạnh lùng, hắn ngồi xuống ghế salon trong phòng khách, mắt nhìn chằm chằm vào phòng tắm. Nơi đó, tiếng nước tí tách tí tách vang lên, và cách một cửa kính mờ ảo, mơ hồ có thể nhìn thấy một đường cong rung động lòng người.
~ Người dịch: A4L ~
Lại một lần nữa, không có gì bất ngờ, bóng lại đập trúng đầu Từ Sâm, Từ Sâm rên lên một tiếng, ngã bịch xuống mặt đất, hôn mê.
Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, Hạ Chí đột nhiên tức giận, từ đầu đến cuối không để cho Từ Sâm giải thích bất kì điều gì cả, Hạ Chí nói chính xác đến thế, nhìn thế nào cũng không thấy là giả.
Mà rất nhiều người muốn biết, tiếp theo, Hạ Chí sẽ làm gì đây? Cứ như thế mà nện người ta tối tăm mặt mày, dù sao thì cũng phải nói gì đi chứ?
Tất cả mọi người đều chăm chú nhìn Hạ Chí, đột nhiên, Hạ Chí xoay người, nhìn về phía Mạc Ngữ, cả người trông trong nháy mắt trở nên bình thản, ngữ khí tương đối ôn hòa nói:"Mạc Ngữ, tiết học thứ nhất của khóa thể dục đã hết, em hãy về nghỉ ngơi đi, sáng mai, 6 giờ, đứng ở cửa vào sân vận động trường chờ tôi, lúc đó tôi sẽ dạy em tiết thứ hai môn thể dục!"
-"Được thôi, thầy Hạ." Mạc Ngữ gật đầu nói:"Tạm biệt thầy."
Xoay người, Mạc Ngữ bình thản rời khỏi sân bóng rổ, mà lần này, nàng bước đi mà không hề đeo tai nghe lên.
Hạ Chí vẫn nhìn theo bóng lưng của Mạc Ngữ, ánh mắt lộ lên rõ dị thường, cho đến khi Mạc Ngữ biến khỏi tầm mắt, thì Hạ Chí mới thu hồi ánh mắt mình lại, cuối cùng hắn cũng xoay người bỏ đi.
Nhìn cái tên gia hỏa này cứ như không có chuyện gì xảy ra mà đi khỏi sân bóng rổ này, Thu Đồng rốt cuộc nhịn không được, hô một tiếng:"Này, đứng lại!"
Thu Đồng có chút tức giận, lập tức hừ lạnh một tiếng:"Thầy Hạ, anh định tính rời đi như vậy sao?"
Mọi người bốn phía đều có cảm giác khó hiểu, thầy Hạ này, đem người ta nện cho tối mày tối mặt xong bình thản rời đi như vậy sao?
Hạ Chí ngừng lại, nhìn về phía Thu Đồng, làm bộ dáng ngạc nhiên, làm như mới gặp nàng vậy:"A, Đồng Đồng, cô cũng tới à?"
Mọi người có chút câm lặng, thầy Hạ này thật đúng biết cách giả bộ mà, bọn hắn không tin, một hiệu trưởng băng sơn đẹp như thế đứng tại sân bóng rổ này mà hắn lại không thể nhìn thấy được, đám người này bàn tán âm thầm, chắc là bởi vì đang cùng Mạc Ngữ thân mật, rồi nhìn thấy bạn gái, cho nên làm bộ không nhìn thấy, tìm cách chuồn.
-"Thầy Hạ, làm phiền anh thay đổi xưng hô dùm tôi!" Thu Đồng tức giận nói.
-"Ừ, tôi hiểu mà, chúng ta phải cẩn thận, không được phép để người ngoài biết, dù sao thì cảnh vợ chồng ân ái..."Hạ Chí nói đến đây thì tằng hắng một cái rồi mới làm bộ dáng nghiêm túc nói:"Hiệu trưởng, cô vừa rồi kêu tôi có chuyện gì không?"
Thu Đồng nhất thời tức giận, tên hỗn đãn này còn biết xấu hổ nữa hay không? Có ai cùng hắn ân ân ái ái đâu chứ? Với lại hắn nói câu này để tất cả mọi người ở đây đều nghe thấy, như thế không phải là càng che càng lộ sao?
Thu Đồng đã hiểu, tên Hạ Chí lưu manh này có ý định muốn để cho tất cả mọi người biết hắn và nàng có quan hệ đó, nhưng chuyện Thu Đồng phiền muộn nhất là hết lần này tới lần khác nàng không có cách nào giải thích cả, bởi vì có giải thích ra sao thì người khác cũng cho là nàng đang che giấu, càng làm cho Thu Đồng tức giận chính là nàng không muốn cùng Hạ Chí trở mặt, chỉ mới có vài giờ, mà Hạ Chí đã làm ra rất nhiều chuyện, nhưng chung quy, thì những chuyện này đều là những chuyện tốt cả, riêng cái trước mắt là ngoại lệ.
-"Tôi hỏi anh, tính rời đi như vậy?" Thu đồng không vui nói.
-"Ừ, đúng đấy." Hạ Chí thật thà gật đầu, lập tức hắn ra bộ dáng rất vô tội nói:"Chuyện kia, Hiệu Trưởng, nếu không rời đi thì tôi phải làm gì đây, tôi biết mặc dù tôi chỉ là một giáo viên thể dục, nhưng bộ dáng lúc ném bóng hồi nãy đúng là có hơi đẹp trai thật, nhưng không sao, bộ dáng lúc tôi đi bình thường cũng đẹp trai lắm..."
-"Hạ Chí!" Thu Đồng nhịn không được, lạnh lùng quát lên, cắt lời Hạ Chí:"Anh, anh giả vờ sao? Tôi hỏi anh, chuyện Từ Sâm bị đánh bất tỉnh, anh tính giải quyết thế nào đây?!"
-"À chuyện này..." Hạ Chí rốt cuộc cũng phản ứng, hắn nhìn Thu Đồng một cách vô tội nói:"Hiệu Trưởng, đây không phải là chuyện của cô sao?"
-"Là anh gây ra, thế quái nào lại thành của tôi?" Thu Đồng tức giận nói.
-"Hiệu trưởng, rõ ràng cô nói tôi cứ việc ra tay mà làm, còn lại cứ để cô giải quyết mà, tốt thôi, tôi biết cô chắc chắn sẽ không thừa nhận, chuyện chúng ta lén lút thì tôi cũng không nói làm gì, nhưng tóm lại, cô là hiệu trưởng, tất cả mọi chuyện trong trường đều là của cô, bởi vậy, chuyện này, giao cho cô, tôi có việc, đi trước đây!" Hạ Chí lần này nói rất nhanh, căn bản không cho Thu Đồng xía ngang vào, hắn vừa nói dứt lời, thì quay người bỏ đi liền.
Bị Hạ Chí nói hưu nói vượn làm cho choáng váng, đợi đến khi Thu Đồng phản ứng lại thì Hạ Chí đã đi mất rồi, cô lập tức phẫn nộ quát:"Hạ Chí, anh..."
Vừa mới hô lên được vài tiếng, thì giọng Hạ Chí từ xa vang lại, một lần nữa cắt ngang lời cô:"Tôi biết đêm nay cô sẽ không cho tôi vào nhà ngủ chung, cũng chẳng sao, tối nay tôi sẽ ngủ ở Thiên Kiều."
Phốc phốc!
Không biết nữ sinh nào nhịn không được cười, cười lên, kéo theo một tràn cười vang, nghe được tràn cười này, Thu Đồng bốc hỏa, cô biết, dựa theo lời đối thoại của Hạ Chí, thì mọi người sẽ hiểu hai người bọn họ đang liếc mắt đưa tình!
Không đúng!
Có quỷ mới liếc mắt đưa tình với tên lưu manh ấy!
Thu Đồng vô cùng tức giận, nhưng lại không thể làm được gì, bởi vì Hạ Chí đã biến khỏi tầm mắt của cô rồi!
-"Hiệu trưởng, nếu không, trước tiên gọi xe cứu thương?" Một nữ giáo viên bên cạnh nhỏ giọng hỏi!
Thu Đồng hít thật sâu, cố gắng trấn định lại tinh thần, nhìn Từ Sâm đang nằm cách đây không xa, rồi mới gật đầu nói:"Trước tiên gọi xe cứu hộ đi!"
Tuy trong lòng đem Hạ Chí chửi vô số lần, nhưng Thu Đồng vẫn phải giải quyết chuyện này, nếu để cho Từ Sâm nằm giữa trưa như thế, thì cho dù hắn hiện tại không bị gì thì cũng sẽ bị thôi.
Về chuyện phải giải quyết thế nào, thì phải chờ Từ Sâm tỉnh lại đã, còn chuyện mà Hạ Chí đã nói về Từ Sâm có phải là sự thật hay không thì cũng phải cần thời gian kiểm chứng.
Nhìn bốn phía, Thu Đồng lại mở miệng nói:"Được rồi, mọi người giải tán cả đi, ai về kí túc xá của mình hết đi!"
Nữ giáo viên bắt đầu cầm điện thoại gọi xe cứu thương, mấy thầy trò đứng xem náo nhiệt cũng tan dần đi. Hạ Chí cùng Mạc Ngữ đều bình thản rời đi, cứ như không có chuyện gì xảy ra vậy, về phần đội bóng kia, thì chả ai thèm quan tâm đến họ cả.
Mà chuyện Hạ Chí rời đi lại đem đến nhiều bàn tán, ai cũng nghĩ mọi chuyện sẽ không thể nào diễn ra như thế, vị giáo viên thể dục mới đến này, không ngờ trong mấy tiếng đã trở thành nhân vật gây sóng gió tại trường Cao Trung Minh Nhật, thậm chí còn có một ít học sinh đi khoe khoang với người khác nữa.
-"Cậu biết gì chưa? Trường chúng ta có một giáo viên thể dục rất là ngưu đấy, ông ta có thể dùng kĩ thuật ném nhảy một tay đấy..." Mỗi nam sinh trong trường đều không nhịn được mà gọi cho bạn bè của mình để chém gió.
-"Tôi nói này, Mạc Ngữ rất lợi hại nha, đúng thực là thiên tài đấy..." Mạc Ngữ cũng trở thành cái tên được mọi người lấy ra khoe khoang.
Hiển nhiên, Mạc Ngữ không tự chủ, nắm giữ độ hot càng cao. Và cái hình tượng nữ otaku toán học kia có vẻ như đang bắt đầu thay đổi.
Nhưng giờ khắc này, Hạ Chí đã đi ra khỏi Cao Trung Minh Nhật. Cao Trung Minh Nhật tuy được gọi là phương thức dạy học khép kín, nhưng trên thực tế, giáo viên và học sinh đều có thể tự do ra vào. Thậm chí là những người khác, cũng có thể tùy ý ra vào.
Hạ Chí đứng ngoài cửa chính, ngẩng đầu nhìn thấy một khách sạn đối diện đường quốc lộ có tới hơn hai mươi tầng. Trên đó chữ lớn nổi bật, Giả Nhật Thiên Đường.
Mà phía dưới bốn chữ lớn còn có thêm mấy chữ nhỏ, khách sạn tình nhân.
Mọi người quen thuộc với khách sạn này đều biết, bốn cái chữ nhỏ này, thực sự mới là tên ban đầu của khách sạn.
Cao Trung Minh Nhật vừa thành lập không lâu, khách sạn tình nhân liền khai trương. Vào lúc đó, mục tiêu của khách sạn chính là học sinh và giáo viên của Cao Trung Minh Nhật. Ngay lúc đó khách sạn tình nhân chỉ là một khách sạn nhỏ có hai tầng. Nhưng hai mươi năm qua, ban đầu từ một khách sạn nhỏ đã phát triển trở thành một khách sạn bốn sao. Đương nhiên, đây không phải là công lao của Cao Trung Minh Nhật.
Cho dù lúc này vẫn có học sinh tới nơi này mướn phòng, nhưng đổi tên là Giả Nhật Thiên Đường khách sạn tình nhân với mục tiêu hiện tại chủ yếu là du khách từ nơi khác đến. Cách nơi này vẻn vẹn một kilomet chính là bãi biển Minh Nhật trứ danh của thành phố Thanh Cảng. Có người nói bãi biển Minh Nhật và Cao Trung Minh Nhật có chút quan hệ, nhưng thật sự mà nói, người ngoài cũng không thể biết được.
Ở thành phố Thanh Cảng, lão hiệu trưởng Thu Minh của Cao Trung Minh Nhật thực sự cũng rất uy tín. Hai mươi năm trước, Thu Minh mua lại mảnh đất lớn ở nơi này, thành lập Cao Trung Minh Nhật. Và trong hai mươi năm, vì ngôi trường này, Thu Minh hầu như đem hầu hết tài sản của ông bổ sung vào. Xem ra, Thu Minh dường như thiệt thòi rất nhiều tiền, và Cao Trung Minh Nhật cũng chưa có chút nào gọi là thành công.
Nhưng rất nhiều người nhưng vẫn cho rằng, đây là vốn đầu tư thành công nhất của Thu Minh. Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì Thu Minh mua lại mảnh đất này, trong hai mươi năm, giá trị khoảng chừng lên tới gấp trăm lần!
Hai mươi năm trước, nơi này rất hẻo lánh, nhưng hiện tại, nơi này đã là một trong những khu buôn bán phồn vinh nhất Thanh Cảng. Cho dù người trong cao trung Minh Nhật lúc này không nhiều, nhưng chiếm diện tích tương đối lớn. Bởi vì năm đó mục tiêu ban đầu của Thu Minh rất lớn, thêm nữa lúc đó giá mua đất thực sự rẻ. Điều này cũng dẫn đến việc mảnh đất của Cao Trung Minh Nhật có giá trị kinh ngạc!
Chỉ có vấn đề là ở chỗ, Thu Minh vẫn không chịu bán mảnh đất này. Điều này cũng dẫn đến việc Cao Trung Minh Nhật hiện tại càng ngày càng khó duy trì.
Đương nhiên, đây không phải vấn đề Hạ Chí cần lo lắng. Vào lúc này, Hạ Chí băng qua đường quốc lộ, sau đó đi vào khách sạn.
-"Hạ tiên sinh, ngài đã trở về." Cô tiếp tân rất nhiệt tình chào hỏi Hạ Chí, vị Hạ tiên sinh này đã ở trong phòng khách sạn xa xỉ một tuần, cô dĩ nhiên là nhận thức được.
Hạ Chí mỉm cười đáp lại, sau đó đi về phía cửa thang máy, và mau chóng tiến vào rồi đến tầng mười tám. Cuối cùng, tiến vào gian phòng 818 cuối hành lang.
Đóng cửa lại, Hạ Chí đột nhiên trở nên lạnh lùng, hắn ngồi xuống ghế salon trong phòng khách, mắt nhìn chằm chằm vào phòng tắm. Nơi đó, tiếng nước tí tách tí tách vang lên, và cách một cửa kính mờ ảo, mơ hồ có thể nhìn thấy một đường cong rung động lòng người.
/21
|