Đôi mắt đẹp của Thu Đồng nhìn chằm chằm vào Hạ Chí có chút do dự.
Cô vừa mới tốt nghiệp từ Đại Học Harvard. Bởi vì ông nội qua đời mà trở về thành phố Thanh Cảng. Sau đó, nàng phải tiếp nhận ngôi trường này, vì nơi này là nơi tâm huyết cả đời của ông nội cô. Chỉ là sau khi cô thật sự tiếp nhận thì mới phát hiện ngôi trường này đã lỗ vốn mấy năm liên tục, gần như phải đóng cửa, nhưng cô không thể không tiếp nhận, cô nhất định phải kéo lại.
Lớp 12A1 và 12A6 là hai lớp đặc biệt nhất của Cao Trung Minh Nhật, chủ nhiệm hai lớp này luôn nhận được tiền lương cao ít nhất là 10 vạn. Nếu tên trước mắt này thật sự có thể kiêm chủ nhiệm hai lớp này thì một năm có thể tiết kiệm mấy chục vạn, có thể nói là có lợi khá cao.
Từ khi Hạ Chí xuất hiện cho đến bây giờ, không hiểu sao Thu Đồng lại có thành kiến với người này. Dù cho Hạ Chí đã vạch trần tên Kim Hùng biến thái kia, nhưng trong tiềm thức Thu Đồng luôn cảm thấy Hạ Chí là lưu manh. Mặc dù lý trí Thu Đồng nói rằng cần phải thuê người này, bởi vì hắn có thể tiết kiệm tiền cho cô. Nhưng xét về mặt tình cảm thì cô vẫn không muốn mời người này.
-"Mắt cậu bị cận thị nên không thích hợp làm giáo viên thể dục!" Thu Đồng nhìn mắt kính của Hạ Chí, cuối cùng cũng tìm được lý do để cự tuyệt.
-"Hiệu trưởng Thu đã hiểu lầm rồi, tôi không có bị cận thị." Hạ Chí đáp lại đàng hoàng.
-"Không phải bị cận thị, tại sao cậu mang mắt kính?" Thu đồng tức giận nói, người này quả thực đang nói lời bịa đặt!
-"Mang theo mắt không có nghĩa là cận thị, giống như hiệu trưởng xinh đẹp mặc quần áo cũng không có nghĩa là thân hình cô không đẹp." Hạ Chí rõ ràng đang đùa giỡn, nhưng hắn vẫn rất nghiêm túc.
-"Cậu nói cái gì vậy?" Thu đồng cho là mình nghe lầm, có dạng so sánh như thế này luôn à?
-"Tôi muốn nói rằng mang theo mắt kính chỉ là để che giấu ánh mắt không người nào chống cự được, giống như cô mặc quần áo chỉ là để che giấu dáng người gợi cảm không ai chống cự được." Hạ Chí vẫn nghiêm túc nói, nhưng lúc này Thu Đồng tin chắc người đang nhìn chằm chằm trên người cô qua chiếc kính mắt kia là người cực kì xuất sắc.
-"Lưu manh!" Thu Đồng không thể nhịn được nữa: "Cậu cút ra ngoài cho tôi!"
-"Hiệu trưởng Thu, tôi chỉ là ca ngợi cô mà thôi." Hạ Chí lộ rõ bộ mặt vô tội. Vị hiệu trưởng lạnh lùng chẳng những có vẻ ngoài xinh đẹp mà dáng người cũng cực kì xuất sắc. Dù cho cô mặc đồ công sở, nhưng lại không cách nào che giấu những đường cong trước ngực.
-"Cậu không cút đi thì tôi sẽ báo cảnh sát!" Thu đồng tức giận: "Cho dù cậu không cần tiền lương, tôi cũng không mời dạng lưu manh như cậu tới làm giáo viên đâu!"
-"Tôi là người thành thật như thế mà cũng bị gọi là lưu manh." Hạ Chí thở dài: "Làm nam nhân thật là khó!"
-"Cút..." Thu đồng chỉ vào cổng, vừa nói có chút tức giận. Nhưng vào lúc này, cửa văn phòng đột nhiên bị phá tan và một nữ nhân xông vào.
-"Hiệu trưởng, hiệu trưởng! Không xong rồi, cô Lý muốn nhảy lầu!" Cô gái này đang hô hào trong hoảng loạn.
-"Cái gì? Ở đâu? Đi mau!" Thu đồng giật mình. Không đoái hoài tới Hạ Chí, cô vội vàng chạy ra ngoài.
Hôm nay là thứ năm ngày 3 tháng 9, hiện tại là 10 giờ sáng và Cao Trung Minh Nhật đã chính thức khai giảng. Bây giờ chính là thời gian nghỉ giữa khóa buổi sáng.
Hiện tại không ai sử dụng thời gian cả, tất cả thầy trò học ở phía dưới đều ngẩng đầu nhìn lên phía trên. Có một cô gái mặc váy đang ngồi trên mái nhà có rào chắn.
-"Đừng tới đây, các người đừng tới đây!" Giọng cô ấy nghẹn ngào, có chút kích động và cũng có thể nhảy xuống bất kì lúc nào.
Dưới lầu, mọi người xôn xao ầm ĩ.
-"Đó là ai vậy? Học sinh lớp nào thế?"
-"Không phải học sinh đâu, cô ấy là giáo viên đó."
-"Giáo viên sao? Nhìn cô ấy rất xinh đẹp."
-"Đúng vậy, dáng người cô ấy rất cân đối, tôi đã xem qua ảnh riêng tư của cô ấy, tuyệt vời lắm luôn!"
-"Hả? Cậu làm sao mà thấy được?"
-"Trên mạng khắp nơi đều có mà!"
-"Không sai, tôi cũng nhìn thấy. Cô ấy tên là Lý Phương, là chủ nhiệm lớp quái thai. Sau đêm hôm qua, không biết từ lúc nào mà hình riêng tư được chụp lại lan truyền trên mạng, nghe nói do chính đám quái thai kia làm, cho nên bây giờ người ta mới muốn nhảy lầu..."
-"Những người trong lớp quái thai kia bị bệnh à? Chủ nhiệm lớp vừa xinh đẹp vóc dáng lại cân đối thế mà cũng muốn đuổi đi..."
-"Cũng không phải, nếu không thì tại sao bọn họ lại gọi là quái thai?"
Lớp 12A1 của Cao Trung Minh Nhật là một lớp thất bại, lớp học mà mỗi người đều có thể được gọi là thiên tài ở phương diện nào đó. Lớp này lúc đầu được gọi là lớp thiên tài, nhưng bây giờ lớp này được xưng là lớp quái thai. Lớp này ngoài mặt là thiên tài nhưng tất cả đều là quái thai.
Mà trên lầu cao nhất, thầy chủ nhiệm tận tình khuyên Lý Phương: "Cô giáo Lý, đây không phải lỗi của cô. Nếu vì sai lầm của người khác mà trừng phạt mình bằng cách nhảy xuống, thật sự không đáng đâu! Cô còn rất trẻ, vừa tốt nghiệp đại học thôi. Cô còn có thanh xuân và tương lại tốt đẹp, chỉ vì một chút chuyện nhỏ mà lại nghĩ quẩn sao? Cô có nghĩ đến cha mẹ của cô không? Tôi cũng có con gái tuổi tác không chênh lệch cô mấy, nếu con bé có bị bệnh gì, tôi sẽ sốt ruột vô cùng. Nếu cha mẹ cô biết cô đã xảy ra chuyện, bọn họ sẽ phải làm gì nửa đời sau? Nghe tôi đi, hãy mau xuống đây..."
Thầy chủ nhiệm thật biết khuyên nhủ người khác. Chỉ tiếc là lúc này những lời đó dường như cũng không hiệu quả gì. Lý Phương vẫn ngồi ở kia không nói gì và cũng không muốn xuống, chỉ là không ngừng lau nước mắt.
Thu Đồng cũng đã đi lên mái nhà nhưng cô cũng không nói lời nào. Khuyên người khác những chuyện thế này không phải là điểm mạnh của cô, thầy chủ nhiệm thích hợp hơn so với cô. Nếu như thầy chủ nhiệm cũng không thể khuyên ngăn Lý Phương, cô tin chắc rằng mình đi khuyên cũng không có hiệu quả gì.
Thu Đồng cũng nhìn thấy hiệu quả lời khuyên bảo của thầy chủ nhiệm rất có hạn, điều này khiến cô có chút lo lắng. Cao Trung Minh Nhật hiện tại đang gặp nhiều khó khăn, nếu lại xuất hiện chuyện giáo viên nhảy lầu, trường học này còn có thể duy trì được nữa hay không.
-"Thật sự đáng, vừa mới tốt nghiệp đại học, hăng hái muốn làm giáo viên giảng dạy. Ngay cả lớp quái thai tên tuổi cũng không dọa nổi cô, cuối cùng lại bị mấy tấm ảnh chụp xinh đẹp đánh bại." Âm thanh quen thuộc truyền đến tai Thu Đồng: "Tại sao lại muốn nghĩ quẩn? Chính là do mấy tấm ảnh nội y mà thôi, cũng không phải là chưa gặp loại người này."
-"Cậu câm miệng giúp tôi được không?" Thu Đồng quay đầu nhìn Hạ Chí, sao tên này lại bám dai như đỉa thế?
-"Tôi nghĩ rằng hai phút sau cô ta sẽ nhảy xuống." Hạ Chí không ngậm miệng và thật thà nói ra.
-"Ngậm cái miệng xui xẻo của cậu ngay!" Thu Đồng kích động muốn đạp Hạ Chí một cước xuống lầu. Người này từ khi xuất hiện đến giờ, mỗi lời nói mà cậu ta nói ra đều làm cô tức giận.
-"Đây là một phán đoán hợp lý. Nhìn tư thế hiện tại cho thấy cô ta không có chút dự định lui về. Nét mặt cô ta cũng nói rằng cô đã quyết định rồi. Cô ta sở dĩ chưa có nhảy xuống thực ra là bởi vì sâu trong nội tâm của cô ta cũng không muốn nhảy. Nhưng một điều đáng tiếc là cô ta không hề biết gì về điều này." Hạ Chí nói ra không chút hoang mang: "Tóm lại, bây giờ chỉ cần cứu cô ta về thì cô ta sẽ không nhảy lầu nữa. Hiệu trưởng xinh đẹp, cô biết bây giờ cô cần làm gì chưa?
-"Tôi đã báo cảnh sát và đội phòng cháy chữa cháy sẽ đến ngay lập tức. Bọn họ sẽ ở dưới lầu dùng nệm khí đỡ lấy cô Lý." Thu Đồng hừ lạnh một tiếng, người này chán ghét vẫn hoàn chán ghét. Nhưng những lời hắn nói ra dường như đúng sự thật, nghe vẫn có chút căn cứ không phải là thêu dệt vô cớ.
-"Đội phòng cháy chữa cháy cần ít nhất năm phút mới có thể đến kịp. Người bây giờ cô cần cũng không phải là bọn họ." Hạ Chí vẫn không chút hoang mang.
-"Vậy cậu nói tôi cần gì?" Thu Đồng phẫn nộ nhìn Hạ Chí và hỏi.
-"Người cô cần bây giờ là một người đẹp trai có năng lực, dũng khí, phong độ làm giáo viên thể dục." Hạ Chí lộ vẻ mặt thành thật và cuối cùng hắn bổ sung thêm ba chữ: "Chính là tôi."
-"Cậu nghĩ mình đẹp trai sao?" Thu Đồng nhịn không được liền mỉa mai, người này tự luyến đến mức mất trí rồi.
Dừng lại một chút, sau đó Thu Đồng lại hỏi một câu: "Lời này của cậu có ý gì? Cậu có thể ngăn cản cô Lý nhảy lầu sao?"
-"Nếu như tôi là giáo viên thể dục, tôi nhất định có thể ngăn cản cô ta." Hạ Chí hồi đáp rất nghiêm túc.
-"Cậu!" Thu Đồng hiểu ra ngay lập tức, vào lúc này mà hắn còn ra điều kiện với cô!
Thu Đồng cắn răng rồi hít vào một hơi, cố nén tức giận trong lòng: "Được thôi, nếu cậu có thể cứu cô Lý, tôi sẽ thuê cậu!"
-"Tiền lương là sáu ngàn." Hạ Chí cười rạng rỡ.
-"Cậu đúng là thừa nước đục thả câu!" Thu Đồng bị chọc tức, người này trước đó nói chỉ cần năm ngàn mà lúc này lại tăng thêm một ngàn đồng!
-"Hiệu trưởng à, sinh mạng là vô giá." Hạ Chí nghiêm túc nói.
Thu Đồng lại muốn đạp Hạ Chí xuống lầu, nhân mạng là vô giá mà hắn không biết xấu hổ lại còn ra giá?
-"Được rồi, sáu ngàn thì sáu ngàn, mau cứu người đi!" Thu Đồng quyết định nhanh chóng. Nhưng chẳng biết tại sao trong tiềm thức cô thực sự tin tưởng Hạ Chí có thể cứu được người. Có lẽ là bởi vì trước đó cô nhìn thấy Hạ Chí giải quyết Kim Hùng dễ như trở bàn tay.
Tiếng cảnh báo đột nhiên truyền đến từ đằng xa, đó là xe cứu hỏa đang đi về hướng này. Mà âm thanh này dường như đã làm Lý Phương đang ngồi trên rào chắn chuẩn bị nhảy lầu giật mình. Thân thể của cô lung lay, dưới lầu lập tức thốt lên một hồi. Thầy chủ nhiệm cũng vội vàng hô to: "Lý Phương, đừng xúc động! Cô không nên nhảy, tuyệt đối đừng nhảy..."
Thầy chủ nhiệm còn chưa hô xong thì Lý Phương liền biến mất trong tầm mắt thầy. Thầy chủ nhiệm lập tức trợn tròn mắt. Cô ấy thật sự nhảy xuống sao?
Thầy chủ nhiệm cảm thấy bất lực, lấy hai tay che mặt rồi ngồi sập xuống đất. Trong đầu chỉ có một ý nghĩ rằng trường học sẽ đến hồi kết.
-"Không muốn..." Thu đồng cũng phát hiện tiếng của Lý Phương hô lên hai chữ, sau đó biến mất trong tầm mắt cô. Thu Đồng rất bối rối.
Trong nháy mắt, Thu Đồng đột nhiên muốn khóc. Trường học chỉ mới khai giảng mấy ngày, nơi mà ông nội cô đã dốc hết tâm huyết để xây dựng, bây giờ lại hủy hoại trong tay cô sao?
Cô vừa mới tốt nghiệp từ Đại Học Harvard. Bởi vì ông nội qua đời mà trở về thành phố Thanh Cảng. Sau đó, nàng phải tiếp nhận ngôi trường này, vì nơi này là nơi tâm huyết cả đời của ông nội cô. Chỉ là sau khi cô thật sự tiếp nhận thì mới phát hiện ngôi trường này đã lỗ vốn mấy năm liên tục, gần như phải đóng cửa, nhưng cô không thể không tiếp nhận, cô nhất định phải kéo lại.
Lớp 12A1 và 12A6 là hai lớp đặc biệt nhất của Cao Trung Minh Nhật, chủ nhiệm hai lớp này luôn nhận được tiền lương cao ít nhất là 10 vạn. Nếu tên trước mắt này thật sự có thể kiêm chủ nhiệm hai lớp này thì một năm có thể tiết kiệm mấy chục vạn, có thể nói là có lợi khá cao.
Từ khi Hạ Chí xuất hiện cho đến bây giờ, không hiểu sao Thu Đồng lại có thành kiến với người này. Dù cho Hạ Chí đã vạch trần tên Kim Hùng biến thái kia, nhưng trong tiềm thức Thu Đồng luôn cảm thấy Hạ Chí là lưu manh. Mặc dù lý trí Thu Đồng nói rằng cần phải thuê người này, bởi vì hắn có thể tiết kiệm tiền cho cô. Nhưng xét về mặt tình cảm thì cô vẫn không muốn mời người này.
-"Mắt cậu bị cận thị nên không thích hợp làm giáo viên thể dục!" Thu Đồng nhìn mắt kính của Hạ Chí, cuối cùng cũng tìm được lý do để cự tuyệt.
-"Hiệu trưởng Thu đã hiểu lầm rồi, tôi không có bị cận thị." Hạ Chí đáp lại đàng hoàng.
-"Không phải bị cận thị, tại sao cậu mang mắt kính?" Thu đồng tức giận nói, người này quả thực đang nói lời bịa đặt!
-"Mang theo mắt không có nghĩa là cận thị, giống như hiệu trưởng xinh đẹp mặc quần áo cũng không có nghĩa là thân hình cô không đẹp." Hạ Chí rõ ràng đang đùa giỡn, nhưng hắn vẫn rất nghiêm túc.
-"Cậu nói cái gì vậy?" Thu đồng cho là mình nghe lầm, có dạng so sánh như thế này luôn à?
-"Tôi muốn nói rằng mang theo mắt kính chỉ là để che giấu ánh mắt không người nào chống cự được, giống như cô mặc quần áo chỉ là để che giấu dáng người gợi cảm không ai chống cự được." Hạ Chí vẫn nghiêm túc nói, nhưng lúc này Thu Đồng tin chắc người đang nhìn chằm chằm trên người cô qua chiếc kính mắt kia là người cực kì xuất sắc.
-"Lưu manh!" Thu Đồng không thể nhịn được nữa: "Cậu cút ra ngoài cho tôi!"
-"Hiệu trưởng Thu, tôi chỉ là ca ngợi cô mà thôi." Hạ Chí lộ rõ bộ mặt vô tội. Vị hiệu trưởng lạnh lùng chẳng những có vẻ ngoài xinh đẹp mà dáng người cũng cực kì xuất sắc. Dù cho cô mặc đồ công sở, nhưng lại không cách nào che giấu những đường cong trước ngực.
-"Cậu không cút đi thì tôi sẽ báo cảnh sát!" Thu đồng tức giận: "Cho dù cậu không cần tiền lương, tôi cũng không mời dạng lưu manh như cậu tới làm giáo viên đâu!"
-"Tôi là người thành thật như thế mà cũng bị gọi là lưu manh." Hạ Chí thở dài: "Làm nam nhân thật là khó!"
-"Cút..." Thu đồng chỉ vào cổng, vừa nói có chút tức giận. Nhưng vào lúc này, cửa văn phòng đột nhiên bị phá tan và một nữ nhân xông vào.
-"Hiệu trưởng, hiệu trưởng! Không xong rồi, cô Lý muốn nhảy lầu!" Cô gái này đang hô hào trong hoảng loạn.
-"Cái gì? Ở đâu? Đi mau!" Thu đồng giật mình. Không đoái hoài tới Hạ Chí, cô vội vàng chạy ra ngoài.
Hôm nay là thứ năm ngày 3 tháng 9, hiện tại là 10 giờ sáng và Cao Trung Minh Nhật đã chính thức khai giảng. Bây giờ chính là thời gian nghỉ giữa khóa buổi sáng.
Hiện tại không ai sử dụng thời gian cả, tất cả thầy trò học ở phía dưới đều ngẩng đầu nhìn lên phía trên. Có một cô gái mặc váy đang ngồi trên mái nhà có rào chắn.
-"Đừng tới đây, các người đừng tới đây!" Giọng cô ấy nghẹn ngào, có chút kích động và cũng có thể nhảy xuống bất kì lúc nào.
Dưới lầu, mọi người xôn xao ầm ĩ.
-"Đó là ai vậy? Học sinh lớp nào thế?"
-"Không phải học sinh đâu, cô ấy là giáo viên đó."
-"Giáo viên sao? Nhìn cô ấy rất xinh đẹp."
-"Đúng vậy, dáng người cô ấy rất cân đối, tôi đã xem qua ảnh riêng tư của cô ấy, tuyệt vời lắm luôn!"
-"Hả? Cậu làm sao mà thấy được?"
-"Trên mạng khắp nơi đều có mà!"
-"Không sai, tôi cũng nhìn thấy. Cô ấy tên là Lý Phương, là chủ nhiệm lớp quái thai. Sau đêm hôm qua, không biết từ lúc nào mà hình riêng tư được chụp lại lan truyền trên mạng, nghe nói do chính đám quái thai kia làm, cho nên bây giờ người ta mới muốn nhảy lầu..."
-"Những người trong lớp quái thai kia bị bệnh à? Chủ nhiệm lớp vừa xinh đẹp vóc dáng lại cân đối thế mà cũng muốn đuổi đi..."
-"Cũng không phải, nếu không thì tại sao bọn họ lại gọi là quái thai?"
Lớp 12A1 của Cao Trung Minh Nhật là một lớp thất bại, lớp học mà mỗi người đều có thể được gọi là thiên tài ở phương diện nào đó. Lớp này lúc đầu được gọi là lớp thiên tài, nhưng bây giờ lớp này được xưng là lớp quái thai. Lớp này ngoài mặt là thiên tài nhưng tất cả đều là quái thai.
Mà trên lầu cao nhất, thầy chủ nhiệm tận tình khuyên Lý Phương: "Cô giáo Lý, đây không phải lỗi của cô. Nếu vì sai lầm của người khác mà trừng phạt mình bằng cách nhảy xuống, thật sự không đáng đâu! Cô còn rất trẻ, vừa tốt nghiệp đại học thôi. Cô còn có thanh xuân và tương lại tốt đẹp, chỉ vì một chút chuyện nhỏ mà lại nghĩ quẩn sao? Cô có nghĩ đến cha mẹ của cô không? Tôi cũng có con gái tuổi tác không chênh lệch cô mấy, nếu con bé có bị bệnh gì, tôi sẽ sốt ruột vô cùng. Nếu cha mẹ cô biết cô đã xảy ra chuyện, bọn họ sẽ phải làm gì nửa đời sau? Nghe tôi đi, hãy mau xuống đây..."
Thầy chủ nhiệm thật biết khuyên nhủ người khác. Chỉ tiếc là lúc này những lời đó dường như cũng không hiệu quả gì. Lý Phương vẫn ngồi ở kia không nói gì và cũng không muốn xuống, chỉ là không ngừng lau nước mắt.
Thu Đồng cũng đã đi lên mái nhà nhưng cô cũng không nói lời nào. Khuyên người khác những chuyện thế này không phải là điểm mạnh của cô, thầy chủ nhiệm thích hợp hơn so với cô. Nếu như thầy chủ nhiệm cũng không thể khuyên ngăn Lý Phương, cô tin chắc rằng mình đi khuyên cũng không có hiệu quả gì.
Thu Đồng cũng nhìn thấy hiệu quả lời khuyên bảo của thầy chủ nhiệm rất có hạn, điều này khiến cô có chút lo lắng. Cao Trung Minh Nhật hiện tại đang gặp nhiều khó khăn, nếu lại xuất hiện chuyện giáo viên nhảy lầu, trường học này còn có thể duy trì được nữa hay không.
-"Thật sự đáng, vừa mới tốt nghiệp đại học, hăng hái muốn làm giáo viên giảng dạy. Ngay cả lớp quái thai tên tuổi cũng không dọa nổi cô, cuối cùng lại bị mấy tấm ảnh chụp xinh đẹp đánh bại." Âm thanh quen thuộc truyền đến tai Thu Đồng: "Tại sao lại muốn nghĩ quẩn? Chính là do mấy tấm ảnh nội y mà thôi, cũng không phải là chưa gặp loại người này."
-"Cậu câm miệng giúp tôi được không?" Thu Đồng quay đầu nhìn Hạ Chí, sao tên này lại bám dai như đỉa thế?
-"Tôi nghĩ rằng hai phút sau cô ta sẽ nhảy xuống." Hạ Chí không ngậm miệng và thật thà nói ra.
-"Ngậm cái miệng xui xẻo của cậu ngay!" Thu Đồng kích động muốn đạp Hạ Chí một cước xuống lầu. Người này từ khi xuất hiện đến giờ, mỗi lời nói mà cậu ta nói ra đều làm cô tức giận.
-"Đây là một phán đoán hợp lý. Nhìn tư thế hiện tại cho thấy cô ta không có chút dự định lui về. Nét mặt cô ta cũng nói rằng cô đã quyết định rồi. Cô ta sở dĩ chưa có nhảy xuống thực ra là bởi vì sâu trong nội tâm của cô ta cũng không muốn nhảy. Nhưng một điều đáng tiếc là cô ta không hề biết gì về điều này." Hạ Chí nói ra không chút hoang mang: "Tóm lại, bây giờ chỉ cần cứu cô ta về thì cô ta sẽ không nhảy lầu nữa. Hiệu trưởng xinh đẹp, cô biết bây giờ cô cần làm gì chưa?
-"Tôi đã báo cảnh sát và đội phòng cháy chữa cháy sẽ đến ngay lập tức. Bọn họ sẽ ở dưới lầu dùng nệm khí đỡ lấy cô Lý." Thu Đồng hừ lạnh một tiếng, người này chán ghét vẫn hoàn chán ghét. Nhưng những lời hắn nói ra dường như đúng sự thật, nghe vẫn có chút căn cứ không phải là thêu dệt vô cớ.
-"Đội phòng cháy chữa cháy cần ít nhất năm phút mới có thể đến kịp. Người bây giờ cô cần cũng không phải là bọn họ." Hạ Chí vẫn không chút hoang mang.
-"Vậy cậu nói tôi cần gì?" Thu Đồng phẫn nộ nhìn Hạ Chí và hỏi.
-"Người cô cần bây giờ là một người đẹp trai có năng lực, dũng khí, phong độ làm giáo viên thể dục." Hạ Chí lộ vẻ mặt thành thật và cuối cùng hắn bổ sung thêm ba chữ: "Chính là tôi."
-"Cậu nghĩ mình đẹp trai sao?" Thu Đồng nhịn không được liền mỉa mai, người này tự luyến đến mức mất trí rồi.
Dừng lại một chút, sau đó Thu Đồng lại hỏi một câu: "Lời này của cậu có ý gì? Cậu có thể ngăn cản cô Lý nhảy lầu sao?"
-"Nếu như tôi là giáo viên thể dục, tôi nhất định có thể ngăn cản cô ta." Hạ Chí hồi đáp rất nghiêm túc.
-"Cậu!" Thu Đồng hiểu ra ngay lập tức, vào lúc này mà hắn còn ra điều kiện với cô!
Thu Đồng cắn răng rồi hít vào một hơi, cố nén tức giận trong lòng: "Được thôi, nếu cậu có thể cứu cô Lý, tôi sẽ thuê cậu!"
-"Tiền lương là sáu ngàn." Hạ Chí cười rạng rỡ.
-"Cậu đúng là thừa nước đục thả câu!" Thu Đồng bị chọc tức, người này trước đó nói chỉ cần năm ngàn mà lúc này lại tăng thêm một ngàn đồng!
-"Hiệu trưởng à, sinh mạng là vô giá." Hạ Chí nghiêm túc nói.
Thu Đồng lại muốn đạp Hạ Chí xuống lầu, nhân mạng là vô giá mà hắn không biết xấu hổ lại còn ra giá?
-"Được rồi, sáu ngàn thì sáu ngàn, mau cứu người đi!" Thu Đồng quyết định nhanh chóng. Nhưng chẳng biết tại sao trong tiềm thức cô thực sự tin tưởng Hạ Chí có thể cứu được người. Có lẽ là bởi vì trước đó cô nhìn thấy Hạ Chí giải quyết Kim Hùng dễ như trở bàn tay.
Tiếng cảnh báo đột nhiên truyền đến từ đằng xa, đó là xe cứu hỏa đang đi về hướng này. Mà âm thanh này dường như đã làm Lý Phương đang ngồi trên rào chắn chuẩn bị nhảy lầu giật mình. Thân thể của cô lung lay, dưới lầu lập tức thốt lên một hồi. Thầy chủ nhiệm cũng vội vàng hô to: "Lý Phương, đừng xúc động! Cô không nên nhảy, tuyệt đối đừng nhảy..."
Thầy chủ nhiệm còn chưa hô xong thì Lý Phương liền biến mất trong tầm mắt thầy. Thầy chủ nhiệm lập tức trợn tròn mắt. Cô ấy thật sự nhảy xuống sao?
Thầy chủ nhiệm cảm thấy bất lực, lấy hai tay che mặt rồi ngồi sập xuống đất. Trong đầu chỉ có một ý nghĩ rằng trường học sẽ đến hồi kết.
-"Không muốn..." Thu đồng cũng phát hiện tiếng của Lý Phương hô lên hai chữ, sau đó biến mất trong tầm mắt cô. Thu Đồng rất bối rối.
Trong nháy mắt, Thu Đồng đột nhiên muốn khóc. Trường học chỉ mới khai giảng mấy ngày, nơi mà ông nội cô đã dốc hết tâm huyết để xây dựng, bây giờ lại hủy hoại trong tay cô sao?
/21
|