Lãnh Thần Phong đưa Lăng Vân Trúc về khác điếm Tuyền Trang được hắn cho người chuẩn bị từ trước. Đây là một trong tứ đại khách điếm của Phong Vân thành, cho nên chất lượng và phục vụ rất không tồi.
Trời đã tối hẳn. Lãnh Thần Phong cùng Lăng Vân Trúc dùng bữa tối trong sương phòng. Gần đây cô mới phát hiện ra một chuyện. Lãnh Thần Phong là người rất kén ăn. Món ăn hắn thường dùng đều rất thanh đạm, hắn đặc biệt ghét đồ tanh, thảo nào khi ở tửu lâu Minh Yến, bàn ăn hắn không hề động đũa.
“Ngươi kén ăn như vậy, sao có thể sống được trên chiến trường chứ?” Lại còn là Vô Địch Chiến Thần, cô thật không hiểu nổi.
“Trường hợp bắt buộc” Lãnh Thần Phong gắp một miếng thịt bỏ vào mắt cô “Ăn”
Lăng Vân Trúc cười khổ. Từ sau khi gặp Liệt Hồng Tuân về hắn liền thành như vậy, cô có hỏi thế nào hắn cũng chỉ duy trì im lặng.
“Ngày mai ta muốn một mình dạo phố chơi, không cần cho người theo ta”
“Không được”
“Ta phẫn nam trang, hơn nữa với thân thủ của ta, ngươi lo cái gì?” Lăng Vân Trúc bóp trán, mày nhăn lại thành đường.
“Thôi được rồi, nàng phải cẩn thận” Lãnh Thần Phong rốt cuộc thở dài, đành đồng ý. Không phải là hắn giận cô, chỉ là trong người thực khó chịu. Hắn nhìn được ánh mắt khác lạ của Liệt Hồng Tuân với cô, nhưng chẳng biết nha đầu này cố tình hay vô ý, không những không để tâm mà còn nói chuyện vui vẻ với hắn. Tuy lúc Vân Trúc đem hắn ra làm bình phong thoái thác ý định của Liệt Hồng Tuân, hơn nữa còn nhu thuận gọi hắn một tiếng tướng công, hắn thực sự rất hai lòng, nhưng trừ khì bước vào khách điếm, cô lại ta ta ngươi ngươi với hắn như cũ, hắn không muốn buồn bực không được.
“Không cần ngươi nhắc” Vân Trúc bĩu môi đáp.
.
Sáng hôm sau, Lăng Vân Trúc với bạch bào nam trang cùng đấu lạp đội lên đầu tiêu sái rời khỏi Tuyền Trang khách điếm. Đấu lạp phải đội là bởi tránh người nhận ra, hơn nữa đây cũng là yêu cầu của Lãnh Thần Phong, cô không có ý kiến.
Đường phố Phong Vân Thành vào sáng vẫn tấp nập như vậy, người qua kẻ lại, kẻ buôn người bán, vô cùng náo nhiệt. Đi được một đoạn Vân Trúc liền để ý có một số vị công tử đều hướng về một phía mà đi, ai nấy đều mặt mày xởi lởi, không biết là đi nơi nào.
Sẵn có con sâu tò mò trong người, Vân Trúc hiếu kì đi theo, đi một hồi liền dừng lại trước một cao đài lớn. Nơi này sớm tụ tập không ít người, và chỉ toàn là nam nhân.
Lăng Vân Trúc kéo bừa một người, mở miệng hỏi “Nơi này xảy ra chuyện gì vậy?”
“Tri phủ đại nhân hôm nay mở hội ném tú cầu kén rể cho nhi nữ nhà mình. Không phải ngươi đến đây là vì chuyện này sao?” Người kia không tiếc rẻ thông tin mà nói cho cô biết, dù sao tin tức này trong thành không còn là bí mật.
“Không không, ta chỉ là tò mò mà đến” Thì ra là tú cầu kén rể, nghe chừng rất thú vị, không biết nữ tử kia tư dung ra sao, có lẽ cũng là một giai nhân động lòng người đi.
“Thế thì ngươi mau lui qua một bên đi. Hội sắp bắt đầu rồi, đừng có ở đây làm hỏng việc tốt của bổn thiếu gia” Người kia nghe Vân Trúc nói vậy thì xua cô đi như đuổi tà. Vân Trúc nhún vai một cái. Đi thì đi, dù sao tú cầu đó cô không cần.
“Các vị công tử, cung nghênh các vị đã tới nơi này” Một vị cô nương tầm mười bảy, mười tám tuổi, mặt mũi xinh xắn đáng yêu. Nàng là Liễu Hoàn Hoàn – quản gia của Hoàng phủ cũng là cháu gái của Hoàng đại nhân. Nàng đứng trên cao đài, thân tử y linh động như vũ, đôi mắt hoa đào lấp nhìn đám công tử phía dưới “Biểu muội của ta hôm nay ném tú cầu kén rể, mong tìm được đức lang quân như ý cho mình. Nàng hiện tại đang trên lầu của tòa các phía sau các vị, nàng sẽ ném tú cầu ngay bây giờ”.
Đám nam nhân theo chỉ tay của Liễu Hoàn Hoàn mà xoay người lại, quả nhiên nhìn thấy một thân đào y mảnh mai kiều diễm, trên tay cầm quả tú cầu đủ sắc. Nàng chính là nhi nữ của tri phủ Hoàng đại nhân – Hoàng Lữ Yên.
Lữ Yên ánh mắt đảo đám nam nhân phía dưới, trong lòng thất vọng vô cùng. Dung mạo mấy tên này quá mức tầm thường, hơn nữa còn nhìn nàng với ánh mắt dung tục đáng ghét, nàng mới không thèm loại phu quân như vậy. Bỗng nhiên tầm mắt nàng dừng lại trên người nam tử bạch y đứng tách biệt sang một bên như đang xem trò vui. Y đội đấu lạp nên nàng không thì nhìn ra diện mạo của y, nhưng phong thái cùng khí chất của y khiến nàng không khỏi không nể phục. Hơn nữa từ đầu đến cuối y chỉ ngẩng đầu lên nhìn nàng một chút rồi thôi. Nam nhân này thật thú vị. Nàng muốn y thành phu quân của mình.
Lăng Vân Trúc đương nhiên không biết được suy nghĩ của Hoàng Lữ Yên, bình thản đứng một bên quan sát. Nữ nhân kia cũng rất xinh đẹp, bảo sao nhiều nam nhân muốn nàng như thế. Nhưng theo cô thây mục đích họ nhằm vào hẳn là cái chức tiểu tế của tri phủ đại nhân đi. Phong Vân Thành người chủ yếu là nam nhân, cho dù tiền nhiều nứt tưởng đổ vách cùng chẳng có quyền thế, có cái chức tiểu tế này đương nhiên thân phận cũng sẽ khác đi nhiều rồi.
Hoàng Lữ Yên nhắm hướng Lăng Vân Trúc mà ném tú cầu, tú cầu vừa rơi xuống đám công tử liền nhao nhao lên hòng bắt lấy. Lăng Vân Trúc thấy tú cầu sắp bay về phía mình liền lách sang một bên. Hoàng Lữ Yên bực mình giậm chân. Y cư nhiên tránh tú cầu của nàng. Chẳng lẽ y không muốn nàng?
Tú cầu cứ bay qua bay lại vô cùng hỗn độn, Lăng Vân Trúc cảm thấy buồn chán, vèo một cái nhảy lên nóc nhà gần đó ngồi xem. Nếu cô còn ở dưới đấy lâu thêm chút nữa thì sớm muộn bị đám nam nhân kia đè bẹp mất.
Hoàng Lữ Yên luôn dõi theo vị bạch y nam tử bí ẩn kia, nhìn thân thủ của y thì lòng càng thêm ái mộ. Nhưng là y leo lên đó ngồi, hi vọng tú cầu rơi vào tay y gần như không có rồi.
Có điều không biết ông trời có phải nghe thấy tiếng lòng của Hoàng Lữ Yên hay muốn chỉnh Lăng Vân Trúc mà tú cầu đột nhiên bị ái đó đá vút lên cao rồi rơi trúng vào lòng của Lăng Vân Trúc.
Vân Trúc sửng sốt, nhìn tú cầu trong lòng mình. Ặc, cô cứ nghĩ mình leo lên đây thì tú cầu chắc chắn sẽ không rơi trúng, đâm ra buông lỏng cảnh giác, thật không ngờ lại ngoài ý muốn như vậy.
“Ta quyết định, vị công tử này sẽ thành phu quân của ta” Lăng Vân Trúc giật mình ngẩng đầu lên nhìn Hoàng Lữ Yên. Đùa à, cô là con gái nha, làm sao có thể thú nữ nhân này.
Vân Trúc phi thân xuống, ném tú cầu về phía Hoàng Lữ Yên, mặc kệ ánh mắt giết người của đám nam nhân kia, khinh đạm nói
“Hoàng tiểu thư, ta xin mạn phép nói thẳng, ta không thể làm phu quân của cô”.
“Xằng bậy” Một giọng nói khàn khàn không kém phần uy nghiêm, Hoàng đại nhân không biết đến từ khi nào, đứng trên cao đài, lớn tiếng quát “Nếu không muốn thú con gái của bổn quan, sao lại xuất hiện tại nơi này? Ngươi đây là muốn làm mất mặt bổn quan đi?”
“Ngài hẳn là Hoàng đại nhân, ta không hề có ý muốn làm mất mặt ngài. Ta vốn là từ nơi khác tới, thấy nơi đây náo nhiệt nên tới xem một chút, ai ngờ tú cầu lại rơi trúng tay, thỉnh đại nhân hiểu cho” Lăng Vân Trúc xoay người lại đánh giá Hoàng đại nhân, nét cương trực cùng nghiêm nghị rõ ràng, có lẽ là một vị quan thanh liêm thấu tình đạt lí.
“Thì ra là vậy” Hoàng đại nhân trầm ngâm một chút, lại nói “Nhưng ngươi đã nhận tú cầu, thấy người còn trẻ, chắc chưa có thế tử, mà nhi nữ của xem chừng cũng vừa ý ngươi, ngươi vẫn là nên đồng ý làm tiểu tế của bổn quan đi”.
Trời đã tối hẳn. Lãnh Thần Phong cùng Lăng Vân Trúc dùng bữa tối trong sương phòng. Gần đây cô mới phát hiện ra một chuyện. Lãnh Thần Phong là người rất kén ăn. Món ăn hắn thường dùng đều rất thanh đạm, hắn đặc biệt ghét đồ tanh, thảo nào khi ở tửu lâu Minh Yến, bàn ăn hắn không hề động đũa.
“Ngươi kén ăn như vậy, sao có thể sống được trên chiến trường chứ?” Lại còn là Vô Địch Chiến Thần, cô thật không hiểu nổi.
“Trường hợp bắt buộc” Lãnh Thần Phong gắp một miếng thịt bỏ vào mắt cô “Ăn”
Lăng Vân Trúc cười khổ. Từ sau khi gặp Liệt Hồng Tuân về hắn liền thành như vậy, cô có hỏi thế nào hắn cũng chỉ duy trì im lặng.
“Ngày mai ta muốn một mình dạo phố chơi, không cần cho người theo ta”
“Không được”
“Ta phẫn nam trang, hơn nữa với thân thủ của ta, ngươi lo cái gì?” Lăng Vân Trúc bóp trán, mày nhăn lại thành đường.
“Thôi được rồi, nàng phải cẩn thận” Lãnh Thần Phong rốt cuộc thở dài, đành đồng ý. Không phải là hắn giận cô, chỉ là trong người thực khó chịu. Hắn nhìn được ánh mắt khác lạ của Liệt Hồng Tuân với cô, nhưng chẳng biết nha đầu này cố tình hay vô ý, không những không để tâm mà còn nói chuyện vui vẻ với hắn. Tuy lúc Vân Trúc đem hắn ra làm bình phong thoái thác ý định của Liệt Hồng Tuân, hơn nữa còn nhu thuận gọi hắn một tiếng tướng công, hắn thực sự rất hai lòng, nhưng trừ khì bước vào khách điếm, cô lại ta ta ngươi ngươi với hắn như cũ, hắn không muốn buồn bực không được.
“Không cần ngươi nhắc” Vân Trúc bĩu môi đáp.
.
Sáng hôm sau, Lăng Vân Trúc với bạch bào nam trang cùng đấu lạp đội lên đầu tiêu sái rời khỏi Tuyền Trang khách điếm. Đấu lạp phải đội là bởi tránh người nhận ra, hơn nữa đây cũng là yêu cầu của Lãnh Thần Phong, cô không có ý kiến.
Đường phố Phong Vân Thành vào sáng vẫn tấp nập như vậy, người qua kẻ lại, kẻ buôn người bán, vô cùng náo nhiệt. Đi được một đoạn Vân Trúc liền để ý có một số vị công tử đều hướng về một phía mà đi, ai nấy đều mặt mày xởi lởi, không biết là đi nơi nào.
Sẵn có con sâu tò mò trong người, Vân Trúc hiếu kì đi theo, đi một hồi liền dừng lại trước một cao đài lớn. Nơi này sớm tụ tập không ít người, và chỉ toàn là nam nhân.
Lăng Vân Trúc kéo bừa một người, mở miệng hỏi “Nơi này xảy ra chuyện gì vậy?”
“Tri phủ đại nhân hôm nay mở hội ném tú cầu kén rể cho nhi nữ nhà mình. Không phải ngươi đến đây là vì chuyện này sao?” Người kia không tiếc rẻ thông tin mà nói cho cô biết, dù sao tin tức này trong thành không còn là bí mật.
“Không không, ta chỉ là tò mò mà đến” Thì ra là tú cầu kén rể, nghe chừng rất thú vị, không biết nữ tử kia tư dung ra sao, có lẽ cũng là một giai nhân động lòng người đi.
“Thế thì ngươi mau lui qua một bên đi. Hội sắp bắt đầu rồi, đừng có ở đây làm hỏng việc tốt của bổn thiếu gia” Người kia nghe Vân Trúc nói vậy thì xua cô đi như đuổi tà. Vân Trúc nhún vai một cái. Đi thì đi, dù sao tú cầu đó cô không cần.
“Các vị công tử, cung nghênh các vị đã tới nơi này” Một vị cô nương tầm mười bảy, mười tám tuổi, mặt mũi xinh xắn đáng yêu. Nàng là Liễu Hoàn Hoàn – quản gia của Hoàng phủ cũng là cháu gái của Hoàng đại nhân. Nàng đứng trên cao đài, thân tử y linh động như vũ, đôi mắt hoa đào lấp nhìn đám công tử phía dưới “Biểu muội của ta hôm nay ném tú cầu kén rể, mong tìm được đức lang quân như ý cho mình. Nàng hiện tại đang trên lầu của tòa các phía sau các vị, nàng sẽ ném tú cầu ngay bây giờ”.
Đám nam nhân theo chỉ tay của Liễu Hoàn Hoàn mà xoay người lại, quả nhiên nhìn thấy một thân đào y mảnh mai kiều diễm, trên tay cầm quả tú cầu đủ sắc. Nàng chính là nhi nữ của tri phủ Hoàng đại nhân – Hoàng Lữ Yên.
Lữ Yên ánh mắt đảo đám nam nhân phía dưới, trong lòng thất vọng vô cùng. Dung mạo mấy tên này quá mức tầm thường, hơn nữa còn nhìn nàng với ánh mắt dung tục đáng ghét, nàng mới không thèm loại phu quân như vậy. Bỗng nhiên tầm mắt nàng dừng lại trên người nam tử bạch y đứng tách biệt sang một bên như đang xem trò vui. Y đội đấu lạp nên nàng không thì nhìn ra diện mạo của y, nhưng phong thái cùng khí chất của y khiến nàng không khỏi không nể phục. Hơn nữa từ đầu đến cuối y chỉ ngẩng đầu lên nhìn nàng một chút rồi thôi. Nam nhân này thật thú vị. Nàng muốn y thành phu quân của mình.
Lăng Vân Trúc đương nhiên không biết được suy nghĩ của Hoàng Lữ Yên, bình thản đứng một bên quan sát. Nữ nhân kia cũng rất xinh đẹp, bảo sao nhiều nam nhân muốn nàng như thế. Nhưng theo cô thây mục đích họ nhằm vào hẳn là cái chức tiểu tế của tri phủ đại nhân đi. Phong Vân Thành người chủ yếu là nam nhân, cho dù tiền nhiều nứt tưởng đổ vách cùng chẳng có quyền thế, có cái chức tiểu tế này đương nhiên thân phận cũng sẽ khác đi nhiều rồi.
Hoàng Lữ Yên nhắm hướng Lăng Vân Trúc mà ném tú cầu, tú cầu vừa rơi xuống đám công tử liền nhao nhao lên hòng bắt lấy. Lăng Vân Trúc thấy tú cầu sắp bay về phía mình liền lách sang một bên. Hoàng Lữ Yên bực mình giậm chân. Y cư nhiên tránh tú cầu của nàng. Chẳng lẽ y không muốn nàng?
Tú cầu cứ bay qua bay lại vô cùng hỗn độn, Lăng Vân Trúc cảm thấy buồn chán, vèo một cái nhảy lên nóc nhà gần đó ngồi xem. Nếu cô còn ở dưới đấy lâu thêm chút nữa thì sớm muộn bị đám nam nhân kia đè bẹp mất.
Hoàng Lữ Yên luôn dõi theo vị bạch y nam tử bí ẩn kia, nhìn thân thủ của y thì lòng càng thêm ái mộ. Nhưng là y leo lên đó ngồi, hi vọng tú cầu rơi vào tay y gần như không có rồi.
Có điều không biết ông trời có phải nghe thấy tiếng lòng của Hoàng Lữ Yên hay muốn chỉnh Lăng Vân Trúc mà tú cầu đột nhiên bị ái đó đá vút lên cao rồi rơi trúng vào lòng của Lăng Vân Trúc.
Vân Trúc sửng sốt, nhìn tú cầu trong lòng mình. Ặc, cô cứ nghĩ mình leo lên đây thì tú cầu chắc chắn sẽ không rơi trúng, đâm ra buông lỏng cảnh giác, thật không ngờ lại ngoài ý muốn như vậy.
“Ta quyết định, vị công tử này sẽ thành phu quân của ta” Lăng Vân Trúc giật mình ngẩng đầu lên nhìn Hoàng Lữ Yên. Đùa à, cô là con gái nha, làm sao có thể thú nữ nhân này.
Vân Trúc phi thân xuống, ném tú cầu về phía Hoàng Lữ Yên, mặc kệ ánh mắt giết người của đám nam nhân kia, khinh đạm nói
“Hoàng tiểu thư, ta xin mạn phép nói thẳng, ta không thể làm phu quân của cô”.
“Xằng bậy” Một giọng nói khàn khàn không kém phần uy nghiêm, Hoàng đại nhân không biết đến từ khi nào, đứng trên cao đài, lớn tiếng quát “Nếu không muốn thú con gái của bổn quan, sao lại xuất hiện tại nơi này? Ngươi đây là muốn làm mất mặt bổn quan đi?”
“Ngài hẳn là Hoàng đại nhân, ta không hề có ý muốn làm mất mặt ngài. Ta vốn là từ nơi khác tới, thấy nơi đây náo nhiệt nên tới xem một chút, ai ngờ tú cầu lại rơi trúng tay, thỉnh đại nhân hiểu cho” Lăng Vân Trúc xoay người lại đánh giá Hoàng đại nhân, nét cương trực cùng nghiêm nghị rõ ràng, có lẽ là một vị quan thanh liêm thấu tình đạt lí.
“Thì ra là vậy” Hoàng đại nhân trầm ngâm một chút, lại nói “Nhưng ngươi đã nhận tú cầu, thấy người còn trẻ, chắc chưa có thế tử, mà nhi nữ của xem chừng cũng vừa ý ngươi, ngươi vẫn là nên đồng ý làm tiểu tế của bổn quan đi”.
/77
|