Đây là một vấn đề thực sự nghiêm trọng ở cái thế giới này. Bởi vì một kẻ chuyên phục kích người khác như Hà Trí Ngân sẽ luôn bị chính nghề nghiệp của hắn ...ám ảnh. Vậy nên nơi ở và nơi ẩn nấp của một sát thủ tuyệt đối phải là nơi bí mật hoặc đáng tin cậy nhất của hắn.
Nhưng giờ thì cái ổ chó của Hà Trí Ngân đã bị người ta xâm nhập. Những cái bẫy rập thuộc vào hàng thâm độc nhất trong khối nhất của hắn đã hoàn toàn tỏ ra vô hại. Đến cả vài ba sợi tóc hắn đặt một cách có chủ ý ở một vài vị trí quan trọng vẫn nguyên xi, không hề suy suyễn.
Điều này càng minh chứng kẻ đột nhập tuyệt đối không thể là bạn học của hắn. Lũ con nít này kể cả Ỷ Lan đi chăng nữa cũng chưa thể đạt đến đẳng cấp này. Dẫu rằng Hà Trí Ngân cuối cùng đã phát hiện ra chút dấu vết nhưng đó hoàn toàn là mèo mù vớ phải chuột chết vì chắc cũng chả ai trên đời này có thể cảm nhận được một sợi tóc của mình rơi ra cả.
Hà Trí Ngân cảm thấy khá đau đầu và bất lực. Mối lo ngại duy nhất của hắn đó chính là cái thân phận bất minh của thằng nhóc. Ngoài cái gai trong thịt từ hồi nhập học đến giờ này, hắn cũng không thể tìm ra một lý do hợp lý nào để có ai đó phải xâm nhập vào đây.
Ngồi ngâm cứu mãi cũng không rặn ra được gì, hắn lại phải lặp lại cái công cuộc quần thảo, cày xới hết từng phòng một, nhưng rốt cuộc cũng không đào ra thêm được sợi ...lông nào nữa nên chỉ đành lên giường đi ngủ, cố gắng tự an ủi hôm sau sẽ “làm việc ngoài giờ” với thằng mập Kỳ Đồng để gia cố lại cái ổ chó của hắn.
Giờ này cũng đã bước sang ngày mới, Hà Trí Ngân cũng phải trằn trọc mãi rồi mới tóm được giất ngủ một cách khó nhọc. Nhưng nếu giả sử như lúc này hắn được ông bà phù hộ, bật dậy chạy ngay ra cổng thì sẽ ngay lập tức được mục thị kẻ mà hắn phải lục tanh bành suốt một đêm để tìm ra chút tung tích, giờ đang tản bộ thong dong trên môn đạo của khoa Thích khách và ngay trước cửa nhà hắn.
Đó là hai người mặt áo chùng đen không rõ mặt mũi, đang nói chuyện với nhau bằng khẩu hình miệng:
- Ông thấy thằng nhóc thế nào?
- Rất khá! Không thể tin được là nó lại phát hiện ra chúng ta. Chuyện này mà để người ta biết được thì thật chẳng còn mặt mũi nào mà xông pha thiên hạ.
Người còn lại hích mũi, “nói” bằng giọng chẳng chút nể nang:
- Gặp thời, kiến cũng giết được voi! Ông quá chủ quan nên rốt cuộc cả đời chỉ có thể làm mãi cái chức Giám sát giả này.
Người áo đen bên phải bị chạm trúng nọc, chẳng thèm dùng khẩu hình miệng nữa, nói thẳng tuột thành lời:
- Thế chắc lão thì hơn tôi đấy nhỉ? Hừm! Làm như mình ghê gớm lắm? Vậy rốt cuộc giờ tính sao đây?
- Ở đây không thích hợp để nói chuyện! Thằng nhóc này cũng quá mức cẩn thận, báo hại chúng ta ăn gió nằm sương cả buổi tối, đi thôi!
Hai người kết thúc cuộc trò chuyện một cách không rõ ràng, rồi nhẹ nhàng lướt đi trên mặt đất, cười khùng khục mỗi khi gặp một sợi dây cước căng ngang thô thiển hay vài ba cái chông cắm vội ven đường.
------------------------------------------------------------------------------------------------
Sáng hôm sau, Hà Trí ngân mệt mỏi lê lết ra thao trường bắt đầu ngày mới với năm mươi vòng chạy như thường lệ. Tính ra hắn học tập ở đây đã được tròn bảy tháng và dấu ấn lớn nhất cho sự tiến bộ nhanh như bão táp chính là số vòng chạy không ngừng tăng lên theo thời gian.
Thế giới này quả thật là nơi đào tạo...siêu nhân. Bởi hắn chỉ luyện tập xê xích thời gian cỡ gần một năm thôi mà quãng đường chạy đã lên đến hai mươi thiên bộ tương đương với gần hai mươi kilomet ở địa cầu. Một con số cực kỳ ấn tượng mà chính bản thân hắn cũng không thể tin nổi.
Hôm nay thằng mập đến sớm hơn hắn một tẹo, đã tự giác khởi động và chạy được vài vòng. Đến khi Hà Trí Ngân xen vào chạy sánh đôi với nó thì cu cậu đã bê bết lắm rồi. Chỉ còn tiếng thở hùng hục như lợn với dáng chạy lạch bạch cực kỳ mất mỹ quan, chới với lết từng bước về phía trước.
Hà Trí Ngân rõ ràng là bạn tốt khi hắn cho luôn Kỳ Đồng hẳn một ...đạp để thằng mập úp luôn xuống mặt cát rồi phóng như bay về phía trước trong tiếng cười sung sướng đến man rợ.
Mối “thù hận” này cao sâu đến nỗi, suốt buổi sáng mặt kệ đã rất ngạc nhiên và nghiêm trọng trước việc Hà Trí Ngân phát giác có kẻ đột nhập nhưng thằng mập vẫn nhất quyết cự tuyệt yêu cầu trợ giúp chính đáng của thằng bạn.
Đến phút cuối, nó mới “miễn cưỡng” chấp nhận khi cạ cứng của nó phải khóc ròng đi vào hoa viên của khoa mà hái cho nó vài trái trứng vịt đồng thời bôi một ít bột...mắt mèo lên thân mấy cây ổi, thứ mà nó không ...thích ăn cho lắm.
Đến tận chiều tối sau ca học chiều hai thằng mới thất thểu vừa đi vừa lỉnh kỉnh xách “đồ nghề” đến nhà Hà Trí Ngân để “trang trí” lại. Hì hục suốt buổi tối nhưng rốt cuộc hai thằng gần như ...chẳng làm được gì.
Hà Trí Ngân hổn hển nằm trên gường, nói như mếu:
- Tao mệt quá rồi! Thật sự tao nghĩ là nên kệ cha nó đi, nếu cứ tiếp tục thêm bẫy vào trong nhà, chỉ e rằng tao sẽ “lên bàn thờ” trước khi giết được thằng nào!
Kỳ Đồng cũng đã mệt đến le lưỡi, nó mân mê sợi tóc trên tay, nhìn ra cửa sổ u ám nói:
- Gia đình mày có thù với ai không? Nếu tao là Dị nhân hệ thần giao cách cảm thì hay biết mấy!
- Tao là trẻ mồ côi! Thôi! Chuyện này đến đây là kết thúc! Nếu tao chết thì tao nhất định sẽ về...ám mày!
Hà Trí Ngân chấm dứt vấn đề rồi lần mò trong túi, lấy ra năm đồng vàng có khắc hình chiếc lá, vứt sang cho thằng mập.
Đây là kinh phí dự tính lấy từ tiền lương dự bị Dị nhân của hai đứa, nhằm thuê người đem mấy ba lô lương thực và vũ khí lên thượng nguồn Cửu Long Giang.
Thằng mập tỉnh bơ cắn cắn xác nhận trong cái trợn mắt của thằng bạn rồi mới nháy mắt, đút vào túi:
- Tốt! Tao sẽ thuê cánh thợ săn làm việc này! Họ sẽ tự tìm chỗ để cất giấu rồi vẽ lại bản đồ cho chúng ta. Yên tâm đi! Không có bao nhiêu thằng dám lật lọng với sát thủ đâu. Vậy nên bảo đảm là sẽ uy tín!
- Mày cẩn thận đấy! Làm việc nhớ ổn thỏa, tránh chú ý! Con chuột khốn nạn bán tin tình báo về chúng ta cho khoa Đấu sĩ với Xạ thủ vẫn chưa lộ diện.
Nhân dịp thi cử này tốt nhất là kiếm một cơ hội trá hàng mà làm lông nó luôn!
Thằng mập cười hăng hắc một cách ác độc. Nó đã cay cú kẻ này từ rất lâu rồi. Kể từ sau nhiệm vụ thứ hai, cả hai đứa đã phát giác ra kẻ thù của chúng luôn có được những thông tin quan trọng trước giờ quyết chiến. Nếu không phải nhờ những kế hoạch tài tình và cả may mắn nữa thì chỉ e hai thằng đã chôn xác vài lần tại khoa Xạ thủ và Đấu sĩ.
Nhưng dẫu đã thoát được đến tận mấy cái “thòng lọc” nhưng kẻ chủ mưu thì vẫn luôn cắt đuôi được bọn nó. Nhưng chính biểu hiện xuất sắc này đã làm nó bị lần theo dấu vết.
Bởi vì có thể giỡn mặt được với hai con hàng quái vật này, khóa nhất cũng chỉ có vài đứa đếm trên đầu ngón tay. Khổ nỗi tất cả đều khó dây vào nên thành ra hai thằng mới phải nhịn nhục không dám bứt dây động rừng, ôm mối căm hận từ nhiệm vụ này qua nhiệm vụ khác.
Giờ thì kỳ thi đã đến rồi, cơ hội lôi được con chuột từ trong bóng tối ra hay là lật thuyền trong mương sẽ phụ thuộc rất lớn vào khâu chuẩn bị này. Kỳ Đồng không cần ai nhắc nhở cũng sẽ hết sức cẩn trọng.
Bẫy đã xong, tiền cũng đã vào túi, nó vươn vai đứng dậy, hốt đống chông bé xíu trên bàn, chào Hà Trí Ngân một tiếng. Một mình lặng lẽ bước ra cổng, vừa đi vừa rải tung tóe trên đường.
Nhưng giờ thì cái ổ chó của Hà Trí Ngân đã bị người ta xâm nhập. Những cái bẫy rập thuộc vào hàng thâm độc nhất trong khối nhất của hắn đã hoàn toàn tỏ ra vô hại. Đến cả vài ba sợi tóc hắn đặt một cách có chủ ý ở một vài vị trí quan trọng vẫn nguyên xi, không hề suy suyễn.
Điều này càng minh chứng kẻ đột nhập tuyệt đối không thể là bạn học của hắn. Lũ con nít này kể cả Ỷ Lan đi chăng nữa cũng chưa thể đạt đến đẳng cấp này. Dẫu rằng Hà Trí Ngân cuối cùng đã phát hiện ra chút dấu vết nhưng đó hoàn toàn là mèo mù vớ phải chuột chết vì chắc cũng chả ai trên đời này có thể cảm nhận được một sợi tóc của mình rơi ra cả.
Hà Trí Ngân cảm thấy khá đau đầu và bất lực. Mối lo ngại duy nhất của hắn đó chính là cái thân phận bất minh của thằng nhóc. Ngoài cái gai trong thịt từ hồi nhập học đến giờ này, hắn cũng không thể tìm ra một lý do hợp lý nào để có ai đó phải xâm nhập vào đây.
Ngồi ngâm cứu mãi cũng không rặn ra được gì, hắn lại phải lặp lại cái công cuộc quần thảo, cày xới hết từng phòng một, nhưng rốt cuộc cũng không đào ra thêm được sợi ...lông nào nữa nên chỉ đành lên giường đi ngủ, cố gắng tự an ủi hôm sau sẽ “làm việc ngoài giờ” với thằng mập Kỳ Đồng để gia cố lại cái ổ chó của hắn.
Giờ này cũng đã bước sang ngày mới, Hà Trí Ngân cũng phải trằn trọc mãi rồi mới tóm được giất ngủ một cách khó nhọc. Nhưng nếu giả sử như lúc này hắn được ông bà phù hộ, bật dậy chạy ngay ra cổng thì sẽ ngay lập tức được mục thị kẻ mà hắn phải lục tanh bành suốt một đêm để tìm ra chút tung tích, giờ đang tản bộ thong dong trên môn đạo của khoa Thích khách và ngay trước cửa nhà hắn.
Đó là hai người mặt áo chùng đen không rõ mặt mũi, đang nói chuyện với nhau bằng khẩu hình miệng:
- Ông thấy thằng nhóc thế nào?
- Rất khá! Không thể tin được là nó lại phát hiện ra chúng ta. Chuyện này mà để người ta biết được thì thật chẳng còn mặt mũi nào mà xông pha thiên hạ.
Người còn lại hích mũi, “nói” bằng giọng chẳng chút nể nang:
- Gặp thời, kiến cũng giết được voi! Ông quá chủ quan nên rốt cuộc cả đời chỉ có thể làm mãi cái chức Giám sát giả này.
Người áo đen bên phải bị chạm trúng nọc, chẳng thèm dùng khẩu hình miệng nữa, nói thẳng tuột thành lời:
- Thế chắc lão thì hơn tôi đấy nhỉ? Hừm! Làm như mình ghê gớm lắm? Vậy rốt cuộc giờ tính sao đây?
- Ở đây không thích hợp để nói chuyện! Thằng nhóc này cũng quá mức cẩn thận, báo hại chúng ta ăn gió nằm sương cả buổi tối, đi thôi!
Hai người kết thúc cuộc trò chuyện một cách không rõ ràng, rồi nhẹ nhàng lướt đi trên mặt đất, cười khùng khục mỗi khi gặp một sợi dây cước căng ngang thô thiển hay vài ba cái chông cắm vội ven đường.
------------------------------------------------------------------------------------------------
Sáng hôm sau, Hà Trí ngân mệt mỏi lê lết ra thao trường bắt đầu ngày mới với năm mươi vòng chạy như thường lệ. Tính ra hắn học tập ở đây đã được tròn bảy tháng và dấu ấn lớn nhất cho sự tiến bộ nhanh như bão táp chính là số vòng chạy không ngừng tăng lên theo thời gian.
Thế giới này quả thật là nơi đào tạo...siêu nhân. Bởi hắn chỉ luyện tập xê xích thời gian cỡ gần một năm thôi mà quãng đường chạy đã lên đến hai mươi thiên bộ tương đương với gần hai mươi kilomet ở địa cầu. Một con số cực kỳ ấn tượng mà chính bản thân hắn cũng không thể tin nổi.
Hôm nay thằng mập đến sớm hơn hắn một tẹo, đã tự giác khởi động và chạy được vài vòng. Đến khi Hà Trí Ngân xen vào chạy sánh đôi với nó thì cu cậu đã bê bết lắm rồi. Chỉ còn tiếng thở hùng hục như lợn với dáng chạy lạch bạch cực kỳ mất mỹ quan, chới với lết từng bước về phía trước.
Hà Trí Ngân rõ ràng là bạn tốt khi hắn cho luôn Kỳ Đồng hẳn một ...đạp để thằng mập úp luôn xuống mặt cát rồi phóng như bay về phía trước trong tiếng cười sung sướng đến man rợ.
Mối “thù hận” này cao sâu đến nỗi, suốt buổi sáng mặt kệ đã rất ngạc nhiên và nghiêm trọng trước việc Hà Trí Ngân phát giác có kẻ đột nhập nhưng thằng mập vẫn nhất quyết cự tuyệt yêu cầu trợ giúp chính đáng của thằng bạn.
Đến phút cuối, nó mới “miễn cưỡng” chấp nhận khi cạ cứng của nó phải khóc ròng đi vào hoa viên của khoa mà hái cho nó vài trái trứng vịt đồng thời bôi một ít bột...mắt mèo lên thân mấy cây ổi, thứ mà nó không ...thích ăn cho lắm.
Đến tận chiều tối sau ca học chiều hai thằng mới thất thểu vừa đi vừa lỉnh kỉnh xách “đồ nghề” đến nhà Hà Trí Ngân để “trang trí” lại. Hì hục suốt buổi tối nhưng rốt cuộc hai thằng gần như ...chẳng làm được gì.
Hà Trí Ngân hổn hển nằm trên gường, nói như mếu:
- Tao mệt quá rồi! Thật sự tao nghĩ là nên kệ cha nó đi, nếu cứ tiếp tục thêm bẫy vào trong nhà, chỉ e rằng tao sẽ “lên bàn thờ” trước khi giết được thằng nào!
Kỳ Đồng cũng đã mệt đến le lưỡi, nó mân mê sợi tóc trên tay, nhìn ra cửa sổ u ám nói:
- Gia đình mày có thù với ai không? Nếu tao là Dị nhân hệ thần giao cách cảm thì hay biết mấy!
- Tao là trẻ mồ côi! Thôi! Chuyện này đến đây là kết thúc! Nếu tao chết thì tao nhất định sẽ về...ám mày!
Hà Trí Ngân chấm dứt vấn đề rồi lần mò trong túi, lấy ra năm đồng vàng có khắc hình chiếc lá, vứt sang cho thằng mập.
Đây là kinh phí dự tính lấy từ tiền lương dự bị Dị nhân của hai đứa, nhằm thuê người đem mấy ba lô lương thực và vũ khí lên thượng nguồn Cửu Long Giang.
Thằng mập tỉnh bơ cắn cắn xác nhận trong cái trợn mắt của thằng bạn rồi mới nháy mắt, đút vào túi:
- Tốt! Tao sẽ thuê cánh thợ săn làm việc này! Họ sẽ tự tìm chỗ để cất giấu rồi vẽ lại bản đồ cho chúng ta. Yên tâm đi! Không có bao nhiêu thằng dám lật lọng với sát thủ đâu. Vậy nên bảo đảm là sẽ uy tín!
- Mày cẩn thận đấy! Làm việc nhớ ổn thỏa, tránh chú ý! Con chuột khốn nạn bán tin tình báo về chúng ta cho khoa Đấu sĩ với Xạ thủ vẫn chưa lộ diện.
Nhân dịp thi cử này tốt nhất là kiếm một cơ hội trá hàng mà làm lông nó luôn!
Thằng mập cười hăng hắc một cách ác độc. Nó đã cay cú kẻ này từ rất lâu rồi. Kể từ sau nhiệm vụ thứ hai, cả hai đứa đã phát giác ra kẻ thù của chúng luôn có được những thông tin quan trọng trước giờ quyết chiến. Nếu không phải nhờ những kế hoạch tài tình và cả may mắn nữa thì chỉ e hai thằng đã chôn xác vài lần tại khoa Xạ thủ và Đấu sĩ.
Nhưng dẫu đã thoát được đến tận mấy cái “thòng lọc” nhưng kẻ chủ mưu thì vẫn luôn cắt đuôi được bọn nó. Nhưng chính biểu hiện xuất sắc này đã làm nó bị lần theo dấu vết.
Bởi vì có thể giỡn mặt được với hai con hàng quái vật này, khóa nhất cũng chỉ có vài đứa đếm trên đầu ngón tay. Khổ nỗi tất cả đều khó dây vào nên thành ra hai thằng mới phải nhịn nhục không dám bứt dây động rừng, ôm mối căm hận từ nhiệm vụ này qua nhiệm vụ khác.
Giờ thì kỳ thi đã đến rồi, cơ hội lôi được con chuột từ trong bóng tối ra hay là lật thuyền trong mương sẽ phụ thuộc rất lớn vào khâu chuẩn bị này. Kỳ Đồng không cần ai nhắc nhở cũng sẽ hết sức cẩn trọng.
Bẫy đã xong, tiền cũng đã vào túi, nó vươn vai đứng dậy, hốt đống chông bé xíu trên bàn, chào Hà Trí Ngân một tiếng. Một mình lặng lẽ bước ra cổng, vừa đi vừa rải tung tóe trên đường.
/43
|