Ngày hôm nay, hắn bắt đầu cuộc sống của một chú bé bồi bàn. Cứ chạy đi chạy lại đưa những dĩa thịt chim đà điểu khổng lồ, nhiều con cao hơn bốn mét, nhưng ăn rất giống thịt bò, rồi các loại cá nướng, nấm hái trong đại lâm, nhưng tuyệt nhất vẫn là các loại rượu được ủ từ vỏ cây của những cây Tuca, chính là những cây to mà Hà Trí Ngân đã gặp trong rừng, thêm một vài loại quả dại tùy theo bí quyết của nhà chủ làm nên một loại rượu óng ánh vàng và thơm nức mũi. Thứ rượu này thường được mấy ông già gọi ra ngồi nhâm nhi với món thịt rắn Rằn ri cũng bắt trên cây Tuca nốt.
Cũng vẫn còn một vài loại rượu mạnh nữa nhưng không gì thơm ngon bằng loại rượu Tuca vàng, nó nổi tiếng là đặc sản của vùng rừng Đại Lâm này. Hiển nhiên Hà Trí Ngân không được phép uống, nhưng mùi thơm của nó thật sự khiến y rất thích và tự hứa sau này có cơ hội sẽ nốc cho thỏa thích.
Từ khi Hà Trí Ngân làm việc ở đây thì cuộc sống của hắn có phần nhẹ nhàng hơn so với ở chợ, ít ra cũng sạch sẽ và không phải sống vất vưởn nhưng có một cái bất tiện là hắn gần như phải ở trong quán cả ngày, từ sáng sớm cho đến tối mịt, mặt dù công việc không nhiều nhưng hắn cũng không dám bỏ việc đi chơi.
Ở đây, cũng có nhiều trẻ con, và Hà Trí Ngân cũng dễ dàng nhập bọn với bọn chúng. Bọn chúng cũng rất vui vẻ và hòa đồng, hoàn toàn không có khoảng cách nào về giàu nghèo, hay địa vị. Đề tài muôn thuở của chúng chính là một ngày nào đó sẽ trở thành dị nhân và chém giết yêu thú, nhưng điều đó thật sự xa vời bởi Hà Trí Ngân cũng được ông chủ quán trong lúc rảnh rổi tám chuyện cho biết rằng thông thường một người nếu là dị nhân thì năng lực của họ sẽ xuất hiện trước năm mười hai tuổi. Vậy nên tất cả các trường đào tạo dị nhân trên thế giới này đều lấy độ tuổi mười hai là độ tuổi khảo sát nhập học. Nhưng đó chỉ là trên lý thuyết thôi, còn thực tế hầu hết những đứa trẻ có thiên phú đặc biệt đều thể hiện năng lực khi còn rất nhỏ. Tuy nhiên cũng có những trường hợp đặc biệt thức tỉnh năng lực cả khi đã ở độ tuổi trưởng thành, nhưng rất hiếm và dường như không có một quy luật nào cả cho điều này.
Khi Hà Trí Ngân biết được thông tin này, hắn gần như đã nhìn thấy một con đường mới của hắn đang trải ra và chờ đợi hắn trước mắt. Cuộc đời hắn rồi sẽ lại ngoặc sang một bước nữa. Một bước trên con đường gia nhập lực lượng cường đại nhất của loài người - Liên Minh Dị Nhân.
Kể từ hôm đó, hắn đã có mục tiêu mới cho bản thân đó là luyện tập thể lực và tích cực tìm hiểu năng lực dịch chuyển tức thời. Hắn cũng xin phép ông chủ cho hắn nghỉ buổi chiều và buổi tối để đi học chữ. Lý do này vừa thật vừa giả, bởi hắn mặt dù nghe hiểu ngôn ngữ của thế giới này, nhưng lại hoàn toàn không biết đọc biết viết, hắn hiểu rõ để có thể sinh tồn trong thế giới khắc nghiệt này thì sức mạnh và trí tuệ không bao giờ là đủ.
Hắn bắt đầu một thời khóa biểu mới, buổi sáng và buổi trưa thì làm bồi, buổi chiều luyện tập thể lực và tìm hiểu năng lực dịch chuyển, buổi tối thì tập đọc và viết chữ. Nhưng lịch trình của hắn cũng không kéo dài được lâu, chỉ một tuần sau thì mùa đông đã ập đến hoàn toàn, việc ra khỏi làng lúc này là cực kỳ nguy hiểm bởi dân làng đã được các thợ săn thông báo tin xấu: Rừng đã động và một vài con sói Mặt trăng đã bắt đầu lảng vảng quanh làng.
Mặt dù chưa thấy có con hung thú thuộc họ sói hay tinh tinh khổng lồ nào, nhưng họ cũng đã phát hiện một con rắn khổng lồ Titanoboa dài khoảng mười lăm mét đang cuộn mình ở khu chợ. Thông thường những con rắn này chỉ có chiều dài khoảng mười ba mét và nặng cỡ một nghìn hai trăm kilogam nhưng khi chiều dài của chúng đã vượt lên mười bốn, mười lăm mét thì điều đó có nghĩa rằng nó đã trở thành hung thú và nguy hiểm hơn rất nhiều.
Khi mới sống ở thế giới này, Hà Trí Ngân hoàn toàn mù tịt về các danh xưng như hung thú, yêu thú, nhưng sau khi tìm hiểu từ chỗ mấy bà tiểu thương thì hắn biết được rằng người ta chia các loài thú theo từng cấp độ như sau: Bao gồm dã thú, hung thú, hoang thú, yêu thú, và thần thú.
Trong đó dã thú hiển nhiên là những con thú bình thường, là đối tượng săn giết chính của thợ săn, còn những con được gọi là hung thú thì nguy hiểm hơn nhiều, thông thường chúng chính là con đầu đàn trong một quần thể hoặc cũng có thể là một cá thể có kích thước to lớn và mạnh mẽ hơn nhưng sống đơn độc giống như con rắn Titanoboa đang ở ngoài kia vậy.
Còn yêu thú chính là một hình thức tiến hóa từ hung thú, khi hung thú đạt đến một mức độ nào đó, chúng sẽ sinh ra yêu hạch và bắt đầu có trí tuệ cùng những năng lực thiên phú đặc biệt của giống loài chúng, ngoài ra thì yêu thú còn được sản sinh theo kiểu cha truyền con nối, đó là khi một yêu thú sinh đẻ thì con của nó cũng trở thành yêu thú nốt.
Một loại nữa, khác biệt với những dạng trên đó là hoang thú, chúng chính là những chi sinh vật còn sống sót từ thời thượng cổ đến nay, mặt dù không có trí tuệ như yêu thú, nhưng bù lại chúng có kích thước cực kỳ khổng lồ, với sức mạnh thật sự có thể san núi, phá đồi theo đúng nghĩa đen. Tuy nhiên, do yếu tố đặc thù về địa lý và số lượng chủng loài của chúng còn quá ít nên sự nguy hiểm của chúng đối với con người là không đáng kể so với yêu thú.
Yêu thú trên thế giới này có muôn vàn chủng loài, có thể nói có bao nhiêu loại dã thú thì có bấy nhiêu yêu thú. Chúng được thiên nhiên ưu ái cho sức mạnh, năng lực đặc biệt và cả khả năng sinh sản cùng sinh tồn tuyệt vời nhưng trên hết là trí tuệ của chúng khiến cho con người phải thật sự e ngại, cũng may mắn cho thế giới loài người rằng trí tuệ của chúng chỉ ở mức một đứa trẻ 10 tuổi và không có xu hướng tụ tập tạo thành một xã hội nếu không thì chỉ e loài người đã tuyệt diệt rồi.
Nhưng thần thú thì khác, chúng thực sự là bom nguyên tử của thế giới này, có một sức mạnh chấn nhiếp ghê gớm, những năng lực thần thông khủng khiếp nhất, một trí tuệ như người trưởng thành, có thể nói chúng thật sự là thần trong mắt cả muôn loài và con người.
Hà Trí Ngân cũng được biết thêm một điều rằng chưa từng có dị nhân nào trên thế giới này có thể đánh bại một thần thú, và lịch sử cũng chưa từng ghi nhận một con thần thú nào bị con người giết chết.
Giấc mơ đánh bại một thần thú của các dị nhân có lẽ cũng to lớn không kém giấc mơ trở thành người hùng có năng lực đặc biệt của những đứa trẻ. Nhưng Hà Trí Ngân lúc này hoàn toàn không có chút tham vọng nào trong chuyện đó, tâm trí của hắn đang đặt hết vào con Titanoboa ngoài kia và nhịp tim thì như đang nhảy tango vậy.
Các thợ săn đã bắt đầu tập hợp lại để chuẩn bị đối phó với con hung thú này. Con Titanoboa có lớp da dày mà đao kiếm bình thường rất khó xuyên thủng, thông thường để giết loại hung thú này, các thợ săn thường dùng máy bắn tên hạng nặng, các loại đinh sắc ba cạnh rải đầy trên mặt đất làm cản bước di chuyển của nó, khói độc làm nó cay mắt và các hầm chông sắt vót nhọn có tẩm độc.
Hà Trí Ngân hiển nhiên không được thấy chút nào về quá trình đánh nhau giữa người và thú nhưng hắn đã được tận mắt chứng kiến cảnh các bà, các mẹ mổ xẻ con rắn để chia phần. Mặt dù rất có ấn tượng về kích thước con rắn nhưng hắn vẫn bĩu môi:
- Thế thì có quái gì nguy hiểm lắm đâu nhỉ?
Cũng rất nhanh chóng, hắn đã có câu trả lời trong những ngày tiếp theo, có thể nói đó là những ngày ác mộng đối với hắn. Sáng trưa, chiều tối, gần như không có lúc nào hắn không nghe có hung thú và dã thú tấn công vào làng, Titanoboa thì chỉ có thêm 2 con nhỏ hơn nhưng sói Mặt trăng và tinh tinh khổng lồ thì thật sự là nỗi ác mộng bởi số lượng chúng quá đông và các bẫy hầu như không có thời gian để đặt lại. Các thợ săn trong làng đã bắt đầu đánh tay đôi với chúng. Ưu thế về thành lũy gần như không có chút xíu tác dụng với những con tinh tinh khổng lồ. Thương vong bắt đầu xuất hiện, không nhiều nhưng đã đủ làm cho Hà Trí Ngân cảm thấy thế giới này thực sự quá khốc liệt,mấy con hung thú này thực sự điên loạn, chả trách con người ở đây lại yêu thương đùm bọc nhau vậy, bởi thực sự họ có quá nhiều thứ phải đối phó hơn là đồng loại của mình rồi.
Nhưng thực ra có một sự thật mà Hà Trí Ngân mãi sau này mới biết được, đó là sở dĩ yêu thú trở nên điên cuồng như vậy, lý do thực sự hoàn toàn không phải do vấn đề thức ăn hay thời tiết. Nhưng dẫu sao những trận đánh khốc liệt giữa con người và thiên nhiên đã đem đến cho y những nhận thức hoàn toàn mới, y bắt đầu dung nhập vào thế giới này, can đảm hơn, chai sạn hơn cho những thử thách đang chờ đợi y phía trước.
Con đường của hắn mới chỉ ở bước khởi đầu mà thôi.
Cũng vẫn còn một vài loại rượu mạnh nữa nhưng không gì thơm ngon bằng loại rượu Tuca vàng, nó nổi tiếng là đặc sản của vùng rừng Đại Lâm này. Hiển nhiên Hà Trí Ngân không được phép uống, nhưng mùi thơm của nó thật sự khiến y rất thích và tự hứa sau này có cơ hội sẽ nốc cho thỏa thích.
Từ khi Hà Trí Ngân làm việc ở đây thì cuộc sống của hắn có phần nhẹ nhàng hơn so với ở chợ, ít ra cũng sạch sẽ và không phải sống vất vưởn nhưng có một cái bất tiện là hắn gần như phải ở trong quán cả ngày, từ sáng sớm cho đến tối mịt, mặt dù công việc không nhiều nhưng hắn cũng không dám bỏ việc đi chơi.
Ở đây, cũng có nhiều trẻ con, và Hà Trí Ngân cũng dễ dàng nhập bọn với bọn chúng. Bọn chúng cũng rất vui vẻ và hòa đồng, hoàn toàn không có khoảng cách nào về giàu nghèo, hay địa vị. Đề tài muôn thuở của chúng chính là một ngày nào đó sẽ trở thành dị nhân và chém giết yêu thú, nhưng điều đó thật sự xa vời bởi Hà Trí Ngân cũng được ông chủ quán trong lúc rảnh rổi tám chuyện cho biết rằng thông thường một người nếu là dị nhân thì năng lực của họ sẽ xuất hiện trước năm mười hai tuổi. Vậy nên tất cả các trường đào tạo dị nhân trên thế giới này đều lấy độ tuổi mười hai là độ tuổi khảo sát nhập học. Nhưng đó chỉ là trên lý thuyết thôi, còn thực tế hầu hết những đứa trẻ có thiên phú đặc biệt đều thể hiện năng lực khi còn rất nhỏ. Tuy nhiên cũng có những trường hợp đặc biệt thức tỉnh năng lực cả khi đã ở độ tuổi trưởng thành, nhưng rất hiếm và dường như không có một quy luật nào cả cho điều này.
Khi Hà Trí Ngân biết được thông tin này, hắn gần như đã nhìn thấy một con đường mới của hắn đang trải ra và chờ đợi hắn trước mắt. Cuộc đời hắn rồi sẽ lại ngoặc sang một bước nữa. Một bước trên con đường gia nhập lực lượng cường đại nhất của loài người - Liên Minh Dị Nhân.
Kể từ hôm đó, hắn đã có mục tiêu mới cho bản thân đó là luyện tập thể lực và tích cực tìm hiểu năng lực dịch chuyển tức thời. Hắn cũng xin phép ông chủ cho hắn nghỉ buổi chiều và buổi tối để đi học chữ. Lý do này vừa thật vừa giả, bởi hắn mặt dù nghe hiểu ngôn ngữ của thế giới này, nhưng lại hoàn toàn không biết đọc biết viết, hắn hiểu rõ để có thể sinh tồn trong thế giới khắc nghiệt này thì sức mạnh và trí tuệ không bao giờ là đủ.
Hắn bắt đầu một thời khóa biểu mới, buổi sáng và buổi trưa thì làm bồi, buổi chiều luyện tập thể lực và tìm hiểu năng lực dịch chuyển, buổi tối thì tập đọc và viết chữ. Nhưng lịch trình của hắn cũng không kéo dài được lâu, chỉ một tuần sau thì mùa đông đã ập đến hoàn toàn, việc ra khỏi làng lúc này là cực kỳ nguy hiểm bởi dân làng đã được các thợ săn thông báo tin xấu: Rừng đã động và một vài con sói Mặt trăng đã bắt đầu lảng vảng quanh làng.
Mặt dù chưa thấy có con hung thú thuộc họ sói hay tinh tinh khổng lồ nào, nhưng họ cũng đã phát hiện một con rắn khổng lồ Titanoboa dài khoảng mười lăm mét đang cuộn mình ở khu chợ. Thông thường những con rắn này chỉ có chiều dài khoảng mười ba mét và nặng cỡ một nghìn hai trăm kilogam nhưng khi chiều dài của chúng đã vượt lên mười bốn, mười lăm mét thì điều đó có nghĩa rằng nó đã trở thành hung thú và nguy hiểm hơn rất nhiều.
Khi mới sống ở thế giới này, Hà Trí Ngân hoàn toàn mù tịt về các danh xưng như hung thú, yêu thú, nhưng sau khi tìm hiểu từ chỗ mấy bà tiểu thương thì hắn biết được rằng người ta chia các loài thú theo từng cấp độ như sau: Bao gồm dã thú, hung thú, hoang thú, yêu thú, và thần thú.
Trong đó dã thú hiển nhiên là những con thú bình thường, là đối tượng săn giết chính của thợ săn, còn những con được gọi là hung thú thì nguy hiểm hơn nhiều, thông thường chúng chính là con đầu đàn trong một quần thể hoặc cũng có thể là một cá thể có kích thước to lớn và mạnh mẽ hơn nhưng sống đơn độc giống như con rắn Titanoboa đang ở ngoài kia vậy.
Còn yêu thú chính là một hình thức tiến hóa từ hung thú, khi hung thú đạt đến một mức độ nào đó, chúng sẽ sinh ra yêu hạch và bắt đầu có trí tuệ cùng những năng lực thiên phú đặc biệt của giống loài chúng, ngoài ra thì yêu thú còn được sản sinh theo kiểu cha truyền con nối, đó là khi một yêu thú sinh đẻ thì con của nó cũng trở thành yêu thú nốt.
Một loại nữa, khác biệt với những dạng trên đó là hoang thú, chúng chính là những chi sinh vật còn sống sót từ thời thượng cổ đến nay, mặt dù không có trí tuệ như yêu thú, nhưng bù lại chúng có kích thước cực kỳ khổng lồ, với sức mạnh thật sự có thể san núi, phá đồi theo đúng nghĩa đen. Tuy nhiên, do yếu tố đặc thù về địa lý và số lượng chủng loài của chúng còn quá ít nên sự nguy hiểm của chúng đối với con người là không đáng kể so với yêu thú.
Yêu thú trên thế giới này có muôn vàn chủng loài, có thể nói có bao nhiêu loại dã thú thì có bấy nhiêu yêu thú. Chúng được thiên nhiên ưu ái cho sức mạnh, năng lực đặc biệt và cả khả năng sinh sản cùng sinh tồn tuyệt vời nhưng trên hết là trí tuệ của chúng khiến cho con người phải thật sự e ngại, cũng may mắn cho thế giới loài người rằng trí tuệ của chúng chỉ ở mức một đứa trẻ 10 tuổi và không có xu hướng tụ tập tạo thành một xã hội nếu không thì chỉ e loài người đã tuyệt diệt rồi.
Nhưng thần thú thì khác, chúng thực sự là bom nguyên tử của thế giới này, có một sức mạnh chấn nhiếp ghê gớm, những năng lực thần thông khủng khiếp nhất, một trí tuệ như người trưởng thành, có thể nói chúng thật sự là thần trong mắt cả muôn loài và con người.
Hà Trí Ngân cũng được biết thêm một điều rằng chưa từng có dị nhân nào trên thế giới này có thể đánh bại một thần thú, và lịch sử cũng chưa từng ghi nhận một con thần thú nào bị con người giết chết.
Giấc mơ đánh bại một thần thú của các dị nhân có lẽ cũng to lớn không kém giấc mơ trở thành người hùng có năng lực đặc biệt của những đứa trẻ. Nhưng Hà Trí Ngân lúc này hoàn toàn không có chút tham vọng nào trong chuyện đó, tâm trí của hắn đang đặt hết vào con Titanoboa ngoài kia và nhịp tim thì như đang nhảy tango vậy.
Các thợ săn đã bắt đầu tập hợp lại để chuẩn bị đối phó với con hung thú này. Con Titanoboa có lớp da dày mà đao kiếm bình thường rất khó xuyên thủng, thông thường để giết loại hung thú này, các thợ săn thường dùng máy bắn tên hạng nặng, các loại đinh sắc ba cạnh rải đầy trên mặt đất làm cản bước di chuyển của nó, khói độc làm nó cay mắt và các hầm chông sắt vót nhọn có tẩm độc.
Hà Trí Ngân hiển nhiên không được thấy chút nào về quá trình đánh nhau giữa người và thú nhưng hắn đã được tận mắt chứng kiến cảnh các bà, các mẹ mổ xẻ con rắn để chia phần. Mặt dù rất có ấn tượng về kích thước con rắn nhưng hắn vẫn bĩu môi:
- Thế thì có quái gì nguy hiểm lắm đâu nhỉ?
Cũng rất nhanh chóng, hắn đã có câu trả lời trong những ngày tiếp theo, có thể nói đó là những ngày ác mộng đối với hắn. Sáng trưa, chiều tối, gần như không có lúc nào hắn không nghe có hung thú và dã thú tấn công vào làng, Titanoboa thì chỉ có thêm 2 con nhỏ hơn nhưng sói Mặt trăng và tinh tinh khổng lồ thì thật sự là nỗi ác mộng bởi số lượng chúng quá đông và các bẫy hầu như không có thời gian để đặt lại. Các thợ săn trong làng đã bắt đầu đánh tay đôi với chúng. Ưu thế về thành lũy gần như không có chút xíu tác dụng với những con tinh tinh khổng lồ. Thương vong bắt đầu xuất hiện, không nhiều nhưng đã đủ làm cho Hà Trí Ngân cảm thấy thế giới này thực sự quá khốc liệt,mấy con hung thú này thực sự điên loạn, chả trách con người ở đây lại yêu thương đùm bọc nhau vậy, bởi thực sự họ có quá nhiều thứ phải đối phó hơn là đồng loại của mình rồi.
Nhưng thực ra có một sự thật mà Hà Trí Ngân mãi sau này mới biết được, đó là sở dĩ yêu thú trở nên điên cuồng như vậy, lý do thực sự hoàn toàn không phải do vấn đề thức ăn hay thời tiết. Nhưng dẫu sao những trận đánh khốc liệt giữa con người và thiên nhiên đã đem đến cho y những nhận thức hoàn toàn mới, y bắt đầu dung nhập vào thế giới này, can đảm hơn, chai sạn hơn cho những thử thách đang chờ đợi y phía trước.
Con đường của hắn mới chỉ ở bước khởi đầu mà thôi.
/43
|