Lễ hội qua đi, mấy con thú hung tợn cũng biến mất vào rừng thẳm như chưa từng xuất hiện. Người dân lại trở về nếp sinh hoạt quen thuộc, cái chợ ở bìa rừng làng Đại Lâm lại đông vui trở lại, hóa ra cái chợ này cũng không hoàn toàn thuộc về làng Đại Lâm mà gần như là của chung ba làng gần nhau gộp lại, chẳng trách nó lại nằm chỏng chơ ngoài bìa rừng.
Hà Trí Ngân cũng bắt đầu về lại với nhịp sinh hoạt của hắn, nhưng mỗi buổi chiều ra sườn đồi để tập luyện hắn cứ nơm nớp lo sợ một con Titanoboa hay một con rết Permy nào đó nhảy ra. Nhưng hóa ra mọi thứ vẫn ổn.
Một tháng sau thì hắn bắt đầu lần dò theo bọn trẻ choai choai trong làng vào ven rừng lấy vỏ cây Tuca, và nhân tiện bắt luôn vài con rắn Rằn ri và những con chim xấu số. Chúng dùng một cái câu liêm dài và trèo thoăng thoắc trên ngọn cây vừa rọc vỏ cây vừa kéo luôn bất kỳ thứ gì chạy long nhong trên đó. Hà Trí Ngân chỉ việc thành thật đứng dưới và dùng một cây lao nhọn thọc thứ gì rới từ trên xuống. Cuối ngày thì cả lũ đã nhét đầy gùi vỏ cây và hò nhau kéo lê những con Rằn ri to như con trăn trên đường, những con chim thì được bọn chúng cột ngay trên đầu câu liêm, và tất cả, kể cả Hà Trí Ngân đều rất tự hào khi khoe khoang những chiến tích này.
Dạo này Hà Trí Ngân thực sự hài lòng với cuộc sống hiện tại, nhưng hắn cũng hết sức rõ ràng cuộc sống yên bình của trẻ con này rồi cũng sẽ qua đi, kể cả những đứa trẻ không có dị năng đi chăng nữa thì đến độ tuổi mười hai chúng cũng đều phải luyện tập cách chiến đấu và săn giết yêu thú. Đó là nghĩa vụ và trách nhiệm thiên liêng của đàn ông ở thế giới này mà không ai được phép trốn tránh.
Hà Trí Ngân đã bắt đầu cân nhắc xem việc có nên tiết lộ mình là dị nhân hay không, nhưng y đã nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ này ngay khi được biết nếu một trẻ con trong làng có dị năng thì rất có thể sẽ được đưa tới những thành lớn nhằm bảo hộ và chuẩn bị cho việc gia nhập trường đào tạo dị nhân, hiển nhiên nếu điều đó xảy ra thì cuộc sống của Hà Trí Ngân sẽ thay đổi hoàn toàn và y thì không thích chút nào. Y muốn được tận hưởng cuộc sống này thêm hai năm nữa trước khi bước lên một con đường hoàn toàn mới.
Vậy là cuộc sống bình dị của Hà Trí Ngân lại tiếp tục, làm bồi, luyện thể lực, tập dịch chuyển tức thời, săn bắn những con thú nhỏ,… lúc này năng lực của y đã có chuyển biến lớn, sau gần một năm rèn luyện, thân hình còm nhom của y đã biến mất và thay vào đó là một thân thể chắc khỏe của một người thường xuyên tập luyện, việc sử dụng dị năng dịch chuyển đối với y đã trở nên hết sức dễ dàng, chẳng còn vấp ngã vì mất thăng bằng cũng chẳng sợ rơi xuống đất khi dịch chuyển trên không, y bắt đầu cảm thấy như thể y đang dần dần tan biến và trộn lẫn vào trong thế giới này. Sự tự tin đến với Hà Trí Ngân lúc này lớn hơn bao giờ hết, và suýt chút nữa cũng đã đè chết luôn cái mạng nhỏ của y.
Mạnh mẽ hơn, nhanh nhạy hơn, và khả năng khống chế dị năng đã tiến bộ rất lớn, Hà Trí Ngân bắt đầu lớn gan tiến sâu qua khu vực ven rừng để đi sâu vào khám phá rừng thẳm. Sự tò mò và tính háo thắng của tuổi trẻ đã đánh gục được sự nhút nhát trong y.
Y cũng rất cẩn thận bằng việc không di chuyển dưới đất mà tiến hành dịch chuyển tức thời từ cây này sang cây kia, một tay cầm một con dao quằm, còn tay kia cầm một cái khiên gỗ bọc da ngực của một con vượn người. Mục tiêu của hắn là một con khủng điểu, hay một con rết Permy cũng không tệ bởi Titanoboa hay tinh tinh khổng lồ thì hắn không có gan đi kiếm còn chó sói mặt trăng lại sống theo bầy, tất nhiên những con thú này đều là dã thú bình thường chứ không phải những là những con hung thú thực sự, Hà Trí Ngân còn chưa đủ tư cách để đối phó với chúng.
Tuy nhiên tương lai cũng không phải do Hà Trí Ngân tự suy diễn ra, sau gần 1 tiếng đồng hồ nhảy nhót trên cây thì y đã thấy mục tiêu của y. Không phải khủng điểu mà cũng chẳng phải rết, đó là một con tê giác lùn trông khá là dễ thương và … ngon mắt, con này thì dễ chơi hơn nhiều. Hà Trí Ngân thậm chí còn đang cân nhắc xem có nên solo trực diện với nó không. Nhưng lúc này, y cũng không được quyền chọn đối thủ nữa rồi.
Một bóng đen lao vút như u linh từ bên phải của y nhằm thẳng cổ họng y mà vồ lấy, Hà Trí Ngân chỉ kịp theo phản xạ tự nhiên giơ khiên lên đỡ, phúc ba đời của y là y thuận tay trái nên mới dùng tay phải cầm khiên nếu đổi lại là tay cầm dao thì y tuyệt đối đã trở thành một cái xác đầy máu rồi. Nhưng tình thế của y cũng không tốt hơn bao nhiêu, cú vồ của một con thú mà y chưa kịp nhìn rõ khiến cho y bị rách một đường dài bên tay phải, rớt cả dao, và cả người lẫn khiên rơi như trái sầu riêng chín rụng xuống đất.
Sự đau đớn làm choáng váng tâm trí của y, trong cơn hoảng hốt, y vùng dậy và …bò lê trên mặt đất vì chân y gần như gãy rồi, lúc này y cũng đã quên mất ở tầng mây nào rằng y là một dị nhân. Con dã thú cũng không hề bỏ qua cho y, sau một giây bất ngờ, nó lẹ làng chuyền từ trên cây xuống đất và phóng mình tới tung ra một cú tát kết liễu đối phương.
Lúc này thì Hà Trí Ngân đã nhìn rõ kẻ tấn công y, một con hổ răng kiếm Smilodon khổng lồ to như một con bò mộng, có lẽ là chỉ trong tích tắc đó, trí nhớ và sự tỉnh táo đã tạm trở về với Hà Trí Ngân, y gào lên vang vọng giữa khu rừng: Blink ! và biến mất.
Con hổ răng kiếm hoàn toàn bất ngờ về điều này, cú tát của nó bổ vào không khí và thân hình bổ nhào xuống vị trí của Hà Trí Ngân lúc nãy. Nó định thần và hít hà trong không khí như thể đang thắc mắc con mồi của nó đã biến đi đâu và nhanh chóng, nó lại phát hiện Hà Trí Ngân đang ở trên ngọn cây.
Nhưng lúc này nó không vội tấn công mà bắt đầu rít gào đe dọa, Hà Trí Ngân lúc này đã rất mệt mỏi, vết thương ở cánh tay đang làm y kiệt sức và mơ hồ vì mất máu, chân của y hình như đã gãy khiến cho y không thể lấy thăng bằng khi dịch chuyển trên cây được. Lúc nãy y đã thoát chết dưới móng vuốt con hổ chỉ trong gang tất nhưng không bị té từ trên cây xuống khi dịch chuyển mới thực sự là may mắn. Lúc này y đang ở vị trí đối diện với con hổ răng kiếm và hướng về làng. Hắn đang chờ đợi cơ hội khi con hổ tấn công thì lập tức dịch chuyển về đúng vị trí của nó, sau đó dịch chuyển tiếp về làng. Hiện giờ thì Hà Trí Ngân hoàn toàn không có khả năng để dịch chuyển trên cây, trong khi dịch chuyển trên không quá nguy hiểm vì thần trí y không còn tỉnh táo và tán cây thì quá dày để tìm ra điểm dịch chuyển.
Lần này thì Hà Trí Ngân đã có một quyết định sáng suốt. Con hổ răng kiếm sau một hồi rít gào thì nó đã quyết định tấn công, máu tươi và mùi của con mồi đã kích thích nó. Nó phóng vút lên thân cây và trèo lên với một sức mạnh và sự khéo léo ghê gớm. Nhưng Hà Trí Ngân chỉ đợi có vậy, hắn lập tức dịch chuyển đến khoảng trống mà con hổ để lại rồi điên cuồng biến về phía trước, cây cối quá san sát nhau khiến hắn không thể dịch chuyển được khoảng cách quá dài.
Hà Trí Ngân cũng không biết là hắn đã dịch chuyển bao lâu nữa, thậm chí trên đường hắn còn bắt gặp vài con thú trong dự tính của hắn, nhưng mấy con này có lẽ cũng quá bất ngờ trước sự xuất hiện của y trước khi thấy y tan biến vào hư không.
Người y lúc này đã hết sức ê ẩm, bởi y dịch chuyển theo tư thế nằm bẹp trên mặt đất và cứ khi xuất hiện ở một điểm nào thì cả thân hình y lại rớt xuống đất, dù khoảng cách của y với mặt đất là rất nhỏ nhưng cũng làm y đau thấu xương. Lúc này y đã không còn đủ tỉnh táo để tiếp tục nữa, y lựa chọn một cành cây to lớn, cố gắng dịch chuyển lên đó rồi ngất xỉu. Có lẽ cuộc đời y đến đấy là chấm dứt nếu y không có một sự khác biệt với phần còn lại của thế giới này. Y có một món quà ở trong đầu y.
Y tỉnh lại chỉ một giây sau khi ngất đi, chính xác hơn là được gọi dậy. Y thều thào như nói với chính mình:
- Sao ngươi lại gọi ta dậy?
Giọng nói mà đã lâu lắm rồi y không nghe một lần nữa lại vang lên trong đầu y:
- Nếu không gọi ngươi dậy thì ngươi chắc chắn sẽ phải chết. khoan nói đến những chuyện khác, lúc này ngươi cần xé áo trên người ngươi và cầm máu ngay lập tức.
Hà Trí Ngân lúc này mới thấy mình thiếu kinh nghiệm như thế nào, trong lúc hoảng loạn chạy trốn, y chỉ biết không ngừng biến về phía trước mà quên mất chuyện cầm máu. Hắn loạng choạng ngồi dậy và lấy nguyên cái áo để cầm máu vì hắn xé không nổi nữa.
Cái thiết bị lại một lần nữa nhắc nhở hắn:
- Giờ ngươi cần dịch chuyển về làng ngay lập tức trước khi vết thương biến chứng và ngươi kiệt sức hoàn toàn.
Hà Trí Ngân hoàn toàn nhất trí với cái máy này, y cố gắng xác định lại phương hướng và một lần nữa cắn răng dịch chuyển, cũng may vị trí của y lúc này đã rất gần bìa rừng nên chỉ một lúc sau thì y đã tới và bắt đầu ú ớ kêu cứu mấy đứa trẻ đi rọc vỏ cây Tuca trong rừng. Đến đây thì hoàn toàn vượt quá sức chịu đựng của Hà Trí Ngân , y gục đầu xuống đất và hôn mê hoàn toàn.
Bây giờ kể cả có thêm mười cái thiết bị trong đầu nữa cũng đừng mong kêu y dậy được.
Hà Trí Ngân cũng bắt đầu về lại với nhịp sinh hoạt của hắn, nhưng mỗi buổi chiều ra sườn đồi để tập luyện hắn cứ nơm nớp lo sợ một con Titanoboa hay một con rết Permy nào đó nhảy ra. Nhưng hóa ra mọi thứ vẫn ổn.
Một tháng sau thì hắn bắt đầu lần dò theo bọn trẻ choai choai trong làng vào ven rừng lấy vỏ cây Tuca, và nhân tiện bắt luôn vài con rắn Rằn ri và những con chim xấu số. Chúng dùng một cái câu liêm dài và trèo thoăng thoắc trên ngọn cây vừa rọc vỏ cây vừa kéo luôn bất kỳ thứ gì chạy long nhong trên đó. Hà Trí Ngân chỉ việc thành thật đứng dưới và dùng một cây lao nhọn thọc thứ gì rới từ trên xuống. Cuối ngày thì cả lũ đã nhét đầy gùi vỏ cây và hò nhau kéo lê những con Rằn ri to như con trăn trên đường, những con chim thì được bọn chúng cột ngay trên đầu câu liêm, và tất cả, kể cả Hà Trí Ngân đều rất tự hào khi khoe khoang những chiến tích này.
Dạo này Hà Trí Ngân thực sự hài lòng với cuộc sống hiện tại, nhưng hắn cũng hết sức rõ ràng cuộc sống yên bình của trẻ con này rồi cũng sẽ qua đi, kể cả những đứa trẻ không có dị năng đi chăng nữa thì đến độ tuổi mười hai chúng cũng đều phải luyện tập cách chiến đấu và săn giết yêu thú. Đó là nghĩa vụ và trách nhiệm thiên liêng của đàn ông ở thế giới này mà không ai được phép trốn tránh.
Hà Trí Ngân đã bắt đầu cân nhắc xem việc có nên tiết lộ mình là dị nhân hay không, nhưng y đã nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ này ngay khi được biết nếu một trẻ con trong làng có dị năng thì rất có thể sẽ được đưa tới những thành lớn nhằm bảo hộ và chuẩn bị cho việc gia nhập trường đào tạo dị nhân, hiển nhiên nếu điều đó xảy ra thì cuộc sống của Hà Trí Ngân sẽ thay đổi hoàn toàn và y thì không thích chút nào. Y muốn được tận hưởng cuộc sống này thêm hai năm nữa trước khi bước lên một con đường hoàn toàn mới.
Vậy là cuộc sống bình dị của Hà Trí Ngân lại tiếp tục, làm bồi, luyện thể lực, tập dịch chuyển tức thời, săn bắn những con thú nhỏ,… lúc này năng lực của y đã có chuyển biến lớn, sau gần một năm rèn luyện, thân hình còm nhom của y đã biến mất và thay vào đó là một thân thể chắc khỏe của một người thường xuyên tập luyện, việc sử dụng dị năng dịch chuyển đối với y đã trở nên hết sức dễ dàng, chẳng còn vấp ngã vì mất thăng bằng cũng chẳng sợ rơi xuống đất khi dịch chuyển trên không, y bắt đầu cảm thấy như thể y đang dần dần tan biến và trộn lẫn vào trong thế giới này. Sự tự tin đến với Hà Trí Ngân lúc này lớn hơn bao giờ hết, và suýt chút nữa cũng đã đè chết luôn cái mạng nhỏ của y.
Mạnh mẽ hơn, nhanh nhạy hơn, và khả năng khống chế dị năng đã tiến bộ rất lớn, Hà Trí Ngân bắt đầu lớn gan tiến sâu qua khu vực ven rừng để đi sâu vào khám phá rừng thẳm. Sự tò mò và tính háo thắng của tuổi trẻ đã đánh gục được sự nhút nhát trong y.
Y cũng rất cẩn thận bằng việc không di chuyển dưới đất mà tiến hành dịch chuyển tức thời từ cây này sang cây kia, một tay cầm một con dao quằm, còn tay kia cầm một cái khiên gỗ bọc da ngực của một con vượn người. Mục tiêu của hắn là một con khủng điểu, hay một con rết Permy cũng không tệ bởi Titanoboa hay tinh tinh khổng lồ thì hắn không có gan đi kiếm còn chó sói mặt trăng lại sống theo bầy, tất nhiên những con thú này đều là dã thú bình thường chứ không phải những là những con hung thú thực sự, Hà Trí Ngân còn chưa đủ tư cách để đối phó với chúng.
Tuy nhiên tương lai cũng không phải do Hà Trí Ngân tự suy diễn ra, sau gần 1 tiếng đồng hồ nhảy nhót trên cây thì y đã thấy mục tiêu của y. Không phải khủng điểu mà cũng chẳng phải rết, đó là một con tê giác lùn trông khá là dễ thương và … ngon mắt, con này thì dễ chơi hơn nhiều. Hà Trí Ngân thậm chí còn đang cân nhắc xem có nên solo trực diện với nó không. Nhưng lúc này, y cũng không được quyền chọn đối thủ nữa rồi.
Một bóng đen lao vút như u linh từ bên phải của y nhằm thẳng cổ họng y mà vồ lấy, Hà Trí Ngân chỉ kịp theo phản xạ tự nhiên giơ khiên lên đỡ, phúc ba đời của y là y thuận tay trái nên mới dùng tay phải cầm khiên nếu đổi lại là tay cầm dao thì y tuyệt đối đã trở thành một cái xác đầy máu rồi. Nhưng tình thế của y cũng không tốt hơn bao nhiêu, cú vồ của một con thú mà y chưa kịp nhìn rõ khiến cho y bị rách một đường dài bên tay phải, rớt cả dao, và cả người lẫn khiên rơi như trái sầu riêng chín rụng xuống đất.
Sự đau đớn làm choáng váng tâm trí của y, trong cơn hoảng hốt, y vùng dậy và …bò lê trên mặt đất vì chân y gần như gãy rồi, lúc này y cũng đã quên mất ở tầng mây nào rằng y là một dị nhân. Con dã thú cũng không hề bỏ qua cho y, sau một giây bất ngờ, nó lẹ làng chuyền từ trên cây xuống đất và phóng mình tới tung ra một cú tát kết liễu đối phương.
Lúc này thì Hà Trí Ngân đã nhìn rõ kẻ tấn công y, một con hổ răng kiếm Smilodon khổng lồ to như một con bò mộng, có lẽ là chỉ trong tích tắc đó, trí nhớ và sự tỉnh táo đã tạm trở về với Hà Trí Ngân, y gào lên vang vọng giữa khu rừng: Blink ! và biến mất.
Con hổ răng kiếm hoàn toàn bất ngờ về điều này, cú tát của nó bổ vào không khí và thân hình bổ nhào xuống vị trí của Hà Trí Ngân lúc nãy. Nó định thần và hít hà trong không khí như thể đang thắc mắc con mồi của nó đã biến đi đâu và nhanh chóng, nó lại phát hiện Hà Trí Ngân đang ở trên ngọn cây.
Nhưng lúc này nó không vội tấn công mà bắt đầu rít gào đe dọa, Hà Trí Ngân lúc này đã rất mệt mỏi, vết thương ở cánh tay đang làm y kiệt sức và mơ hồ vì mất máu, chân của y hình như đã gãy khiến cho y không thể lấy thăng bằng khi dịch chuyển trên cây được. Lúc nãy y đã thoát chết dưới móng vuốt con hổ chỉ trong gang tất nhưng không bị té từ trên cây xuống khi dịch chuyển mới thực sự là may mắn. Lúc này y đang ở vị trí đối diện với con hổ răng kiếm và hướng về làng. Hắn đang chờ đợi cơ hội khi con hổ tấn công thì lập tức dịch chuyển về đúng vị trí của nó, sau đó dịch chuyển tiếp về làng. Hiện giờ thì Hà Trí Ngân hoàn toàn không có khả năng để dịch chuyển trên cây, trong khi dịch chuyển trên không quá nguy hiểm vì thần trí y không còn tỉnh táo và tán cây thì quá dày để tìm ra điểm dịch chuyển.
Lần này thì Hà Trí Ngân đã có một quyết định sáng suốt. Con hổ răng kiếm sau một hồi rít gào thì nó đã quyết định tấn công, máu tươi và mùi của con mồi đã kích thích nó. Nó phóng vút lên thân cây và trèo lên với một sức mạnh và sự khéo léo ghê gớm. Nhưng Hà Trí Ngân chỉ đợi có vậy, hắn lập tức dịch chuyển đến khoảng trống mà con hổ để lại rồi điên cuồng biến về phía trước, cây cối quá san sát nhau khiến hắn không thể dịch chuyển được khoảng cách quá dài.
Hà Trí Ngân cũng không biết là hắn đã dịch chuyển bao lâu nữa, thậm chí trên đường hắn còn bắt gặp vài con thú trong dự tính của hắn, nhưng mấy con này có lẽ cũng quá bất ngờ trước sự xuất hiện của y trước khi thấy y tan biến vào hư không.
Người y lúc này đã hết sức ê ẩm, bởi y dịch chuyển theo tư thế nằm bẹp trên mặt đất và cứ khi xuất hiện ở một điểm nào thì cả thân hình y lại rớt xuống đất, dù khoảng cách của y với mặt đất là rất nhỏ nhưng cũng làm y đau thấu xương. Lúc này y đã không còn đủ tỉnh táo để tiếp tục nữa, y lựa chọn một cành cây to lớn, cố gắng dịch chuyển lên đó rồi ngất xỉu. Có lẽ cuộc đời y đến đấy là chấm dứt nếu y không có một sự khác biệt với phần còn lại của thế giới này. Y có một món quà ở trong đầu y.
Y tỉnh lại chỉ một giây sau khi ngất đi, chính xác hơn là được gọi dậy. Y thều thào như nói với chính mình:
- Sao ngươi lại gọi ta dậy?
Giọng nói mà đã lâu lắm rồi y không nghe một lần nữa lại vang lên trong đầu y:
- Nếu không gọi ngươi dậy thì ngươi chắc chắn sẽ phải chết. khoan nói đến những chuyện khác, lúc này ngươi cần xé áo trên người ngươi và cầm máu ngay lập tức.
Hà Trí Ngân lúc này mới thấy mình thiếu kinh nghiệm như thế nào, trong lúc hoảng loạn chạy trốn, y chỉ biết không ngừng biến về phía trước mà quên mất chuyện cầm máu. Hắn loạng choạng ngồi dậy và lấy nguyên cái áo để cầm máu vì hắn xé không nổi nữa.
Cái thiết bị lại một lần nữa nhắc nhở hắn:
- Giờ ngươi cần dịch chuyển về làng ngay lập tức trước khi vết thương biến chứng và ngươi kiệt sức hoàn toàn.
Hà Trí Ngân hoàn toàn nhất trí với cái máy này, y cố gắng xác định lại phương hướng và một lần nữa cắn răng dịch chuyển, cũng may vị trí của y lúc này đã rất gần bìa rừng nên chỉ một lúc sau thì y đã tới và bắt đầu ú ớ kêu cứu mấy đứa trẻ đi rọc vỏ cây Tuca trong rừng. Đến đây thì hoàn toàn vượt quá sức chịu đựng của Hà Trí Ngân , y gục đầu xuống đất và hôn mê hoàn toàn.
Bây giờ kể cả có thêm mười cái thiết bị trong đầu nữa cũng đừng mong kêu y dậy được.
/43
|