Chậm rãi mở ánh mắt lóng lánh lưu quang, Thanh Việt cảm thấy bản thân đã ngủ rất lâu rất lâu, nhưng cơ thể lại ngoài dự kiến rất thoải mái, nhẹ nhàng.
Nhìn xung quanh một chút mới phát hiện chính mình thế nhưng đang ngâm trong một dòng suối ấm áp, nước suối thất sắc, bản thân bị vây trong vùng trung tâm của nước suối kim sắc, nhưng nó không trong suốt như nước suối bình thường mà dinh dính, giống như có sinh mệnh mà vây bé ở trung tâm, các dòng nước suối màu khác thì từng vòng từng vòng quấn quanh nhau, xoay tròn, nhưng lại không trộn lẫn vào nhau, nơi này tràn ngập ma pháp nguyên tố tinh thuần nhất, cường đại nhất, sinh động nhất.
Thanh Việt sững sờ một lát mới nhớ lúc mình hôn mê, trong thời gian mông lung có nghe phụ hoàng nhắc tới, nơi này hẳn chính là hư vô chi uyên, mà đây chính là nguồn suối thất sắc tượng trưng cho sáng tạo cùng sức sống.
Nhanh chóng leo lên bờ, ngay lập tức có hai thị tỳ nâng y phục mới để thay đổi đi tới, làm Thanh Việt kinh hãi chính là bé nhận ra hai thị tỳ này là thị tỳ trong Bàn Long điện, vẫn luôn hầu hạ bọn họ, mà cẩn thận đánh giá xung quanh một chút, Thanh Việt lại kinh ngạc phát hiện nơi này tựa hồ chính là Bàn Long điện a, giống như đúc.
Chính là nghiêm tục quan sát một chút lại có cảm giác không thích hợp, hai thị tỳ này thần sắc kính cẩn, cử chỉ khiêm tốn nhưng hành động của các nàng lại máy móc hệt như một cỗ máy được lập trình sẵn, không hề có biểu tình hay tư tưởng gì dư thừa.
Tùy tiện mặc vào một kiện dục bào, Thanh Việt vội vàng chạy ra khỏi nơi này.
Quả nhiên giống như Thanh Việt nghĩ.
Kiến tạo, trang trí, người hầu, hoa cỏ ở nơi này thoạt nhìn hệt như Bàn Long điện, nhưng nếu thật sự lưu ý sẽ phát hiện, cho dù ngọn đèn cung đình ở đây sáng cỡ nào cũng không thể chiếu sáng không gian tối tăm bên ngoài phạm vi cung điện, không gian u ám, không có gió, không có âm thanh, duy nhất chỉ có hắc ám cô đọng, nơi này là hư ảo, giống như một ảo cảnh được tạo ra trong phiến hư vô này.
Thanh Việt có chút sợ hãi, nơi này làm bé có cảm giác giống như lúc bị giam trong phòng tối ở kiếp trước.
Không biết bé đã ngủ bao lâu, tỉnh lại không thấy phụ hoàng của mình, lại còn ở một nơi xa lạ, tối đen.
“Phụ hoàng…”
Gọi một tiếng, không có đáp lại, nơi này giống như ngay cả âm thanh cũng bị cắn nuốt.
“Phụ hoàng… phụ hoàng người ở đâu…”
Thanh Việt cuống cuồng chạy loạn trong cung điện mà trước kia vô cùng quen thuộc rồi lại có chút xa lạ này, tìm kiếm phụ hoàng của bé.
Xuyên qua đám tơi tớ, thị vệ thần sắc đờ đẫn, Thanh Việt đột nhiên dừng lại, vừa nãy dường như bé nghe thấy tiếng gọi.
“Điện hạ… Tiểu điện hạ…”
Dừng lại bước chân, tiếng gọi liền rõ ràng hơn, rất nhanh, trước mắt Thanh Việt hiện ra bóng dáng như cục cơm nắm của Tạp Ân.
“Điện hạ…”
Thấy ánh mắt nghi hoặc, chăm chú quan sát của Thanh Việt, Tạp Ân vội vàng giải thích.
“Điện hạ, tiểu nhân không phải ảo ảnh a, tiểu nhân chính là thật, oa
~ điện hạ, người rốt cuộc tỉnh lại rồi…”
Tạp Ân kích động tới mức nước mắt nước mũi văng tùm lum.
“Tiểu điện hạ, người ngủ lần này thế nhưng đã là ba năm a… Tiểu nhân cùng bệ hạ đã ở cùng người ba năm… Nơi này không phải người bình thường có thể ở, thật tốt quá, điện hạ người rốt cục đã tỉnh lại…”
“Ta, ngủ ba năm?”
Lời này thật sự làm Thanh Việt kinh ngạc.
“Đúng vậy, điện hạ, ba năm này người vẫn ngâm mình trong dòng suối thất sắc thần kì kia, bệ hạ nói, đợi đến khi thân thể người được chữa trị không sai biệt lắm thì người có thể tỉnh lại.
Oa
~ nước suối nơi đó quả nhiên thần kì a, điện hạ người xem da dẻ người hiện giờ thực xinh đẹp…”
“Phụ hoàng ta đâu?”
Thanh Việt cũng quen Tạp Ân cứ nói đông nói tây làm mọi chuyện cứ ù ù cạc cạc, vì thế chủ động chuyển hướng đề tài, mở miệng hỏi.
“Bệ hạ đi gặp Minh Khê điện hạ rồi, không, hiện giờ phải nói là Minh Khê bệ hạ.
Từ lúc Tiểu điện hạ gặp chuyện không may, bệ hạ liền mang theo người biến mất, chúng ta tìm kiếm khắp nơi cũng không thấy, cả dãy núi Hoàng lăng cũng bị Minh Khê điện hạ lục tung mấy lần, hơn nửa tháng sau bệ hạ mới đột nhiên xuất hiện trong hoàng cung Nam Việt.
Tiếp đó, bệ hạ liền truyền lại ngôi vị hoàng đế cho Minh Khê điện hạ.”
“Phụ hoàng nói phiến hư vô này sinh mệnh bình thường không thể sinh tồn, như vậy Tạp Ân ngươi sao lại…”
Nghi hoặc còn chưa hỏi xong, Thanh Việt rốt cuộc chú ý tới đồ án xoắn ốc đỏ rực trên trán Tạp Ân, Thanh Việt nhớ rõ, phụ hoàng của bé từng nói đây là dấu hiệu tôi tớ của Hư Vô Chi Thần.
“Tạp Ân hầu hạ người cùng bệ hạ quen rồi, không muốn bị bỏ lại một mình, vì thế sống chết bám lấy bệ hạ, cuối cùng tới nơi này, biến thành dạng này a.
Tạp Ân hiện tại rất lợi hại, chưa từng nghĩ tới mình có một ngày cư nhiên có thể trở thành người hầu của thần, tuy bệ hạ nói người không phải thần, y cũng không biết mình là cái gì, bất quá trên đại lục ai ai cũng biết, có thể nắm hư vô chi lực trong tay chỉ có Hư Vô Chi Thần mà thôi.
Tạp Ân hiện tại là người hầu trung thành nhất của bệ hạ, chiếm được sinh mệnh bất tử, hơn nữa còn có sức mạnh phi thường phi thường lợi hại.
Chẳng qua, bệ hạ nói, sau khi có ấn kí này, ở trong hư vô chi uyên thì còn tốt, nhưng sau khi rời khỏi nơi này Tạp Ân nhất định phải định kì hút hồn phách mà sống.
Tạp Ân nhát gan, không dám hút hồn phách người sống.
Nghe bệ hạ nói, chờ Tiểu điện hạ tỉnh lại, người có thể đem hồn phách phong ấn trong phù chú để Tạp Ân hút, Tạp Ân cũng không cần sợ hãi nữa, cho nên, Tạp Ân vẫn luôn ở đây chờ Tiểu điện hạ, không dám rời khỏi hư vô chi uyên, điện hạ người rốt cuộc đã tỉnh, Tạp Ân rốt cuộc có thể đi ra ngoài rồi.
Tiểu điện hạ người không biết đâu, ba năm này Tạp Ân buồn sắp chết rồi…”
Thanh Việt cuối cùng cũng hiểu ra vì sao lúc thấy mình tỉnh lại, Tạp Ân lại kích động tới phát khóc như vậy, Đại tổng quản Tạp Ân thích chuyện bát quái này nọ, ở trong này quả thật là buồn chết.
Vì thế Thanh Việt cũng khó có dịp hiền lành không hề ngắt đoạn cằn nhằn lải nhải của Tạp Ân, không ngại hắn dong dài mà kiên nhẫn lắng nghe.
“Tiểu điện hạ, người còn không biết đâu, ngày đó Minh Khê điện hạ mang theo ta cùng một ít thị vệ đuổi tới nơi đó, đúng là một mảng hỗn độn khủng bố a.
Điện hạ nằm không nhúc nhích, cả người toàn là máu bị bệ hạ ôm trong lòng làm chúng ta đều kinh hoảng.
Còn có Đông Chích hoàng đế bệ hạ a, cơ thể hắn bị người ta chém thành từng khối từng khối, nhưng càng khủng bố hơn chính là cho dù bị chém thành bộ dáng đó nhưng dường như hắn vẫn còn sống.
Mà nằm bên cạnh hắn là Hoàng Phủ Tĩnh Nghi, lúc chúng ta đuổi tới nơi thì hắn đã không còn thở, chỉ là một khối thi thể.
Tiếp đó, lúc chúng ta còn không biết làm sau nghe Minh Khê điện hạ bàn bạc thì, một kẻ gọi là thân vương huyết tộc gì đó, mang theo một ít tộc nhân ma tộc, thực không ngờ trên phiến đại lục này thế nhưng vẫn còn tồn tại ma tộc, bọn họ đột nhiên xuất hiện ở nơi đó, giống như nổi điên mà quát mắng thi thể Hoàng Phủ Tĩnh Nghi, còn nói bệ hạ của bọn họ linh tinh gì đó.
Sau đó thân vương huyết tộc kia dùng ma pháp hệ ám cấp chín—— thị huyết ma ảnh, san bằng nơi đó, Đông Chích hoàng bọn họ liền không lưu lại chút gì, hóa thành tro tàn, chân chính là nghiền nát thành tro tàn a.
Tiếp đó nữa, trên người bệ hạ phát ra quang mang âm u so với bóng đêm còn đen tối hơn, chúng ta còn chưa kịp phản ứng thì hết thảy liền biến thành tối đen.
Cho dù lúc ấy chúng ta đều mang theo tinh thạch chiếu sáng cũng không thể nhìn thấy gì cả, cả thế giới dường như bị bóng tối bao phủ, chờ lúc chúng ta có thể nhìn thấy thì người cùng bệ hạ đã không thấy đâu nữa.
Sau đó mới biết, ở một nơi nào đó trên cánh đồng tuyết cực bắt nứt ra một lỗ hổng thật lớn, trong nháy mắt hắc ám cắn nuốt hết thảy, vị trí giả đại nhân kia gào thét trên tháp chiêm tinh, cái gì mà hư vô, Hư Vô Chi thần, rồi cắn nuốt hết thảy linh tinh, cư dân nơi đó đều nghĩ mình chết chắc rồi, nhưng không bao lâu sau hết thảy lại khôi phục bình tĩnh.
Người không biết đâu, liên quan tới việc người cùng hệ hạ biến mất, bên ngoài lan truyền rất mơ hồ.
Tạp Ân cũng là sau khi gặp lại bệ hạ, được bệ hạ đưa tới đây mới hiểu ra, Tạp Ân đối với bệ hạ vô cùng khâm phục, kia chính là…
Đúng rồi, đám Ma Nha cùng Tiểu Miêu, bệ hạ nói chúng nó không thích hợp với nơi này nên để lại dưỡng chỗ Minh Khê điện hạ…
Còn có a…”
…
Hoàn Chương 228.
Nhìn xung quanh một chút mới phát hiện chính mình thế nhưng đang ngâm trong một dòng suối ấm áp, nước suối thất sắc, bản thân bị vây trong vùng trung tâm của nước suối kim sắc, nhưng nó không trong suốt như nước suối bình thường mà dinh dính, giống như có sinh mệnh mà vây bé ở trung tâm, các dòng nước suối màu khác thì từng vòng từng vòng quấn quanh nhau, xoay tròn, nhưng lại không trộn lẫn vào nhau, nơi này tràn ngập ma pháp nguyên tố tinh thuần nhất, cường đại nhất, sinh động nhất.
Thanh Việt sững sờ một lát mới nhớ lúc mình hôn mê, trong thời gian mông lung có nghe phụ hoàng nhắc tới, nơi này hẳn chính là hư vô chi uyên, mà đây chính là nguồn suối thất sắc tượng trưng cho sáng tạo cùng sức sống.
Nhanh chóng leo lên bờ, ngay lập tức có hai thị tỳ nâng y phục mới để thay đổi đi tới, làm Thanh Việt kinh hãi chính là bé nhận ra hai thị tỳ này là thị tỳ trong Bàn Long điện, vẫn luôn hầu hạ bọn họ, mà cẩn thận đánh giá xung quanh một chút, Thanh Việt lại kinh ngạc phát hiện nơi này tựa hồ chính là Bàn Long điện a, giống như đúc.
Chính là nghiêm tục quan sát một chút lại có cảm giác không thích hợp, hai thị tỳ này thần sắc kính cẩn, cử chỉ khiêm tốn nhưng hành động của các nàng lại máy móc hệt như một cỗ máy được lập trình sẵn, không hề có biểu tình hay tư tưởng gì dư thừa.
Tùy tiện mặc vào một kiện dục bào, Thanh Việt vội vàng chạy ra khỏi nơi này.
Quả nhiên giống như Thanh Việt nghĩ.
Kiến tạo, trang trí, người hầu, hoa cỏ ở nơi này thoạt nhìn hệt như Bàn Long điện, nhưng nếu thật sự lưu ý sẽ phát hiện, cho dù ngọn đèn cung đình ở đây sáng cỡ nào cũng không thể chiếu sáng không gian tối tăm bên ngoài phạm vi cung điện, không gian u ám, không có gió, không có âm thanh, duy nhất chỉ có hắc ám cô đọng, nơi này là hư ảo, giống như một ảo cảnh được tạo ra trong phiến hư vô này.
Thanh Việt có chút sợ hãi, nơi này làm bé có cảm giác giống như lúc bị giam trong phòng tối ở kiếp trước.
Không biết bé đã ngủ bao lâu, tỉnh lại không thấy phụ hoàng của mình, lại còn ở một nơi xa lạ, tối đen.
“Phụ hoàng…”
Gọi một tiếng, không có đáp lại, nơi này giống như ngay cả âm thanh cũng bị cắn nuốt.
“Phụ hoàng… phụ hoàng người ở đâu…”
Thanh Việt cuống cuồng chạy loạn trong cung điện mà trước kia vô cùng quen thuộc rồi lại có chút xa lạ này, tìm kiếm phụ hoàng của bé.
Xuyên qua đám tơi tớ, thị vệ thần sắc đờ đẫn, Thanh Việt đột nhiên dừng lại, vừa nãy dường như bé nghe thấy tiếng gọi.
“Điện hạ… Tiểu điện hạ…”
Dừng lại bước chân, tiếng gọi liền rõ ràng hơn, rất nhanh, trước mắt Thanh Việt hiện ra bóng dáng như cục cơm nắm của Tạp Ân.
“Điện hạ…”
Thấy ánh mắt nghi hoặc, chăm chú quan sát của Thanh Việt, Tạp Ân vội vàng giải thích.
“Điện hạ, tiểu nhân không phải ảo ảnh a, tiểu nhân chính là thật, oa
~ điện hạ, người rốt cuộc tỉnh lại rồi…”
Tạp Ân kích động tới mức nước mắt nước mũi văng tùm lum.
“Tiểu điện hạ, người ngủ lần này thế nhưng đã là ba năm a… Tiểu nhân cùng bệ hạ đã ở cùng người ba năm… Nơi này không phải người bình thường có thể ở, thật tốt quá, điện hạ người rốt cục đã tỉnh lại…”
“Ta, ngủ ba năm?”
Lời này thật sự làm Thanh Việt kinh ngạc.
“Đúng vậy, điện hạ, ba năm này người vẫn ngâm mình trong dòng suối thất sắc thần kì kia, bệ hạ nói, đợi đến khi thân thể người được chữa trị không sai biệt lắm thì người có thể tỉnh lại.
Oa
~ nước suối nơi đó quả nhiên thần kì a, điện hạ người xem da dẻ người hiện giờ thực xinh đẹp…”
“Phụ hoàng ta đâu?”
Thanh Việt cũng quen Tạp Ân cứ nói đông nói tây làm mọi chuyện cứ ù ù cạc cạc, vì thế chủ động chuyển hướng đề tài, mở miệng hỏi.
“Bệ hạ đi gặp Minh Khê điện hạ rồi, không, hiện giờ phải nói là Minh Khê bệ hạ.
Từ lúc Tiểu điện hạ gặp chuyện không may, bệ hạ liền mang theo người biến mất, chúng ta tìm kiếm khắp nơi cũng không thấy, cả dãy núi Hoàng lăng cũng bị Minh Khê điện hạ lục tung mấy lần, hơn nửa tháng sau bệ hạ mới đột nhiên xuất hiện trong hoàng cung Nam Việt.
Tiếp đó, bệ hạ liền truyền lại ngôi vị hoàng đế cho Minh Khê điện hạ.”
“Phụ hoàng nói phiến hư vô này sinh mệnh bình thường không thể sinh tồn, như vậy Tạp Ân ngươi sao lại…”
Nghi hoặc còn chưa hỏi xong, Thanh Việt rốt cuộc chú ý tới đồ án xoắn ốc đỏ rực trên trán Tạp Ân, Thanh Việt nhớ rõ, phụ hoàng của bé từng nói đây là dấu hiệu tôi tớ của Hư Vô Chi Thần.
“Tạp Ân hầu hạ người cùng bệ hạ quen rồi, không muốn bị bỏ lại một mình, vì thế sống chết bám lấy bệ hạ, cuối cùng tới nơi này, biến thành dạng này a.
Tạp Ân hiện tại rất lợi hại, chưa từng nghĩ tới mình có một ngày cư nhiên có thể trở thành người hầu của thần, tuy bệ hạ nói người không phải thần, y cũng không biết mình là cái gì, bất quá trên đại lục ai ai cũng biết, có thể nắm hư vô chi lực trong tay chỉ có Hư Vô Chi Thần mà thôi.
Tạp Ân hiện tại là người hầu trung thành nhất của bệ hạ, chiếm được sinh mệnh bất tử, hơn nữa còn có sức mạnh phi thường phi thường lợi hại.
Chẳng qua, bệ hạ nói, sau khi có ấn kí này, ở trong hư vô chi uyên thì còn tốt, nhưng sau khi rời khỏi nơi này Tạp Ân nhất định phải định kì hút hồn phách mà sống.
Tạp Ân nhát gan, không dám hút hồn phách người sống.
Nghe bệ hạ nói, chờ Tiểu điện hạ tỉnh lại, người có thể đem hồn phách phong ấn trong phù chú để Tạp Ân hút, Tạp Ân cũng không cần sợ hãi nữa, cho nên, Tạp Ân vẫn luôn ở đây chờ Tiểu điện hạ, không dám rời khỏi hư vô chi uyên, điện hạ người rốt cuộc đã tỉnh, Tạp Ân rốt cuộc có thể đi ra ngoài rồi.
Tiểu điện hạ người không biết đâu, ba năm này Tạp Ân buồn sắp chết rồi…”
Thanh Việt cuối cùng cũng hiểu ra vì sao lúc thấy mình tỉnh lại, Tạp Ân lại kích động tới phát khóc như vậy, Đại tổng quản Tạp Ân thích chuyện bát quái này nọ, ở trong này quả thật là buồn chết.
Vì thế Thanh Việt cũng khó có dịp hiền lành không hề ngắt đoạn cằn nhằn lải nhải của Tạp Ân, không ngại hắn dong dài mà kiên nhẫn lắng nghe.
“Tiểu điện hạ, người còn không biết đâu, ngày đó Minh Khê điện hạ mang theo ta cùng một ít thị vệ đuổi tới nơi đó, đúng là một mảng hỗn độn khủng bố a.
Điện hạ nằm không nhúc nhích, cả người toàn là máu bị bệ hạ ôm trong lòng làm chúng ta đều kinh hoảng.
Còn có Đông Chích hoàng đế bệ hạ a, cơ thể hắn bị người ta chém thành từng khối từng khối, nhưng càng khủng bố hơn chính là cho dù bị chém thành bộ dáng đó nhưng dường như hắn vẫn còn sống.
Mà nằm bên cạnh hắn là Hoàng Phủ Tĩnh Nghi, lúc chúng ta đuổi tới nơi thì hắn đã không còn thở, chỉ là một khối thi thể.
Tiếp đó, lúc chúng ta còn không biết làm sau nghe Minh Khê điện hạ bàn bạc thì, một kẻ gọi là thân vương huyết tộc gì đó, mang theo một ít tộc nhân ma tộc, thực không ngờ trên phiến đại lục này thế nhưng vẫn còn tồn tại ma tộc, bọn họ đột nhiên xuất hiện ở nơi đó, giống như nổi điên mà quát mắng thi thể Hoàng Phủ Tĩnh Nghi, còn nói bệ hạ của bọn họ linh tinh gì đó.
Sau đó thân vương huyết tộc kia dùng ma pháp hệ ám cấp chín—— thị huyết ma ảnh, san bằng nơi đó, Đông Chích hoàng bọn họ liền không lưu lại chút gì, hóa thành tro tàn, chân chính là nghiền nát thành tro tàn a.
Tiếp đó nữa, trên người bệ hạ phát ra quang mang âm u so với bóng đêm còn đen tối hơn, chúng ta còn chưa kịp phản ứng thì hết thảy liền biến thành tối đen.
Cho dù lúc ấy chúng ta đều mang theo tinh thạch chiếu sáng cũng không thể nhìn thấy gì cả, cả thế giới dường như bị bóng tối bao phủ, chờ lúc chúng ta có thể nhìn thấy thì người cùng bệ hạ đã không thấy đâu nữa.
Sau đó mới biết, ở một nơi nào đó trên cánh đồng tuyết cực bắt nứt ra một lỗ hổng thật lớn, trong nháy mắt hắc ám cắn nuốt hết thảy, vị trí giả đại nhân kia gào thét trên tháp chiêm tinh, cái gì mà hư vô, Hư Vô Chi thần, rồi cắn nuốt hết thảy linh tinh, cư dân nơi đó đều nghĩ mình chết chắc rồi, nhưng không bao lâu sau hết thảy lại khôi phục bình tĩnh.
Người không biết đâu, liên quan tới việc người cùng hệ hạ biến mất, bên ngoài lan truyền rất mơ hồ.
Tạp Ân cũng là sau khi gặp lại bệ hạ, được bệ hạ đưa tới đây mới hiểu ra, Tạp Ân đối với bệ hạ vô cùng khâm phục, kia chính là…
Đúng rồi, đám Ma Nha cùng Tiểu Miêu, bệ hạ nói chúng nó không thích hợp với nơi này nên để lại dưỡng chỗ Minh Khê điện hạ…
Còn có a…”
…
Hoàn Chương 228.
/229
|