Đông Mộc Vân vì suy nghĩ chuyện này nên suốt đường đi không hề nói gì, Thanh Việt cũng không phải người nhiều lời, hai người cứ vậy im lặng tiêu sái bước đi.
“Ngũ điện hạ, bên này.”
Tới trước một cung điện, Thanh Việt ngẩng đầu nhìn một chút, cung điện này tên là ‘Huy Quang’.
“Đây là cung thái tử của ta.”
Đông Mộc Vân dừng lại giới thiệu với Thanh Việt, sau đó tiếp tục dẫn đường.
Tới tẩm điện, bảo tất cả người hầu lui xuống, Đông Mộc Vân tới trước một vách tường gõ nhẹ vài cái, một gian ám phòng lộ ra.
“Ngũ điện hạ, mời vào.”
Thanh Việt theo Đông Mộc Vân vào ám phòng, đập vào mi mắt chỉ có thể dùng từ châu quang bảo khí để hình dung.
“Ta 6 tuổi đã làm thái tử, những thứ này đều là phụ hoàng ban tặng, còn có lễ vật từ các quan viên, đều là những vật phẩm phi thường trân quý.”
Đông Mộc Vân nói tới đây mới quay đầu lại nhìn Thanh Việt.
Hài tử có dung mạo khuynh quốc khuynh thành này đang ngồi trên chiếc ghế duy nhất trong ám phòng, có chút nghiền ngẫm nhìn hắn, không hề bị đám vật phẩm này ảnh hưởng. Đôi mắt lưu ly long lanh bảy sắc giống như có thể nhìn thấu linh hồn hắn.
Loại cảm giác này làm Đông Mộc Vân cảm thấy rất khó chịu. Hắn không rõ, rõ ràng chỉ là một hài tử 7 tuổi, nhưng sao lại cao ngạo như vậy, ánh mắt cứ như có thể nhìn thấu hết thảy. Hắn nhớ rất rõ, vừa nãy lúc còn trong thính phòng, hài tử này rúc vào lòng ngực phụ hoàng mình, bộ dáng dịu ngoan, đáng yêu như một con mèo nhỏ.
Chính là hiện tại hắn mới phát giác, có lẽ trước mắt phụ hoàng bé là một con mèo nhỏ ngoan ngoãn đáng yêu, nhưng trước mặt hắn tuyệt đối không phải. Mà hắn trong mắt hài tử cao ngạo này hệt như một món đồ chơi thú vị mới phát hiện ra.
Cho ra kết luận như vậy, trong lòng Đông Mộc Vân khá buồn bực, hiện tại hắn có cảm giác mình không thể hi vọng đối phương đồng ý.
“Ngươi để ta tới thưởng thức mấy thứ này?”
Thanh Việt không muốn ở trong này ngẩn người với hắn.
“Không…… ta là….. nghe nói Ngũ điện hạ rất thích những thứ mới mẻ thú vị…. cho nên…….”
Đông Mộc Vân đỏ mặt nhỏ giọng nói.
Luôn là đối tượng để người ta liều mạng lấy lòng, hiện tại Đông Mộc Vân phải tìm cách để lấy lòng người khác, thật đúng là có chút xấu hổ.
“Ý ngươi là, để ta lựa thứ mình thích trong số này?”
“Đúng vậy, ta không biết ngươi thích gì, sợ tặng lễ vật không ưng ý, vì thế liền mang ngươi tới tự mình chọn lựa.”
Thanh Việt tựa lưng vào ghế, có chút ung dung đánh giá Đông Mộc Vân.
“Ngươi muốn ta giúp việc gì?”
Thanh Việt thản nhiên hỏi.
Đông Mộc Vân chưa dùng tới phương thức lừa gạt đã đạt được mục đích. Hài tử này quá thông minh, xem ra hắn đã đánh giá bé quá nhẹ, còn quá xem trọng mình.
“Đúng là có chút việc, nhưng việc này đối với Ngũ điện hạ chỉ là giơ tay đánh khẽ mà thôi.”
Đông Mộc Vân thành thật trả lời.
Thấy Thanh Việt không vì ý đồ của hắn mà tỏ ta phiền chán, ngược lại bộ dáng còn có chút hứng thú, vì thế hắn quyết định nói thẳng.
“Ngũ điện hạ, đây là chuyện về đại ca ngươi.”
“Đại ca?”
Hắn rốt cuộc muốn nói gì?”
Thanh Việt có chút mê hoặc, ngay cả người ‘đại ca’ kia bộ dáng thế nào bé cũng không biết, cũng chưa từng nghe nói tới.
“Ngươi….. chẳng lẽ tới giờ….. chưa từng…. chưa từng có người nhắc tới cậu ta sao?”
Không biết vì sao, Thanh Việt cảm nhận được bi thương trong lời Đông Mộc Vân.
“Phụ hoàng của ngươi cũng…. chưa từng….. nhắc tới sao?”
Thanh Việt lắc đầu, ánh mắt Đông Mộc Vân có chút ảm đạm.
“Cậu ta cũng là người thân của các ngươi a, sao các ngươi lại……”
Sao lại có thể quên cậu ta như vậy!!!
Không nói hết câu, Đông Mộc Vân ngừng lại.
Đúng vậy sao hắn lại quên, tình thân, trong hoàng cung này nó là thứ lạnh nhạt mỏng manh, cũng dễ dàng làm người ta lãng quên nhất.
Cũng chỉ có người như Minh Khê, dù bị đưa đi làm Chất Tử, chịu đựng khuất nhục cũng luôn nhớ tới ‘gia đình’ đã hoàn toàn quên lãng mình, những người này căn bản chưa bao giờ xem cậu là người thân.
Hắn trăm phương ngàn kế muốn đưa Minh Khê về Nam Việt, liệu có đúng hay không?
Nếu, Minh Khê về Nam Việt chỉ là đổi một vực sâu khác thì làm sao đây? Khi đó mình cũng không có bên cạnh cậu, một người thiện lương như vậy, chỉ cô độc một mình thì phải làm sao?
Lo lắng, oán hận, thương tiếc, mê mang, lo lắng, chờ đợi….. đủ loại tâm trạng xuất hiện trong mắt Đông Mộc Vân, không ngừng biến hóa. Thực phức tạp, Thanh Việt xem một hồi cũng có cảm giác không hiểu nổi.
Thiên biến vạn hóa không ngừng phập phồng trong lòng Đông Mộc Vân, nhưng rất nhanh bị hắn áp chế. Đông Mộc Vân biết, nếu còn để Minh Khê ở lại Đông Chích, Minh Khê nhất định sống không nổi, về Nam Việt, nơi đó dù sao cũng là nhà của cậu, dù kém thế nào nhất định cũng khoái hoạt hơn ở đây.
Quyết định xong, Đông Mộc Vân chậm rãi bình tĩnh.
“Ngũ điện hạ, có vẻ ngươi không biết mình có một ca ca làm chất tử ở Đông Chích đi?”
Đúng như Đông Mộc Vân dự đoán.
“Cậu ta gọi là Hoàng Phủ Minh Khê, là đại hoàng tử Nam Việt, 3 năm trước bị Nam Việt đưa tới đây làm Chất Tử.”
Đông Mộc Vân cố gắng đè nén tình tự của mình, bình tĩnh nói tiếp.
“Cậu ta là người ôn nhu thiện lương nhất mà ta đã thấy……”
“Mục đích ngươi tới tìm ta là vì người này?”
“Đúng vậy, Minh Khê ở đây rất khổ sở, chỉ sợ…….”
“Là hắn bảo ngươi tới tìm ta?”
“Không, Minh Khê không biết, là ta tự mình.”
“Nếu hắn cũng không để ý, ngươi quan tâm làm gì?”
“Không phải, ta biết Minh Khê rất muốn rời khỏi đây, trở về nhà, chính là….. chính là…….”
“Chính là? Cái gì?”
Thanh Việt có chút tò mò hỏi.
“Ngũ điện hạ, xin ngươi giúp một chút là tốt rồi, chỉ cần giúp Minh Khê, trước mặt Nam Việt hoàng nói vài lời tốt. Vốn việc trao đổi Chất Tử, đối với Đông Chích cùng Nam Việt chỉ là quy củ từ xa xưa mà thôi, kì thực với tình hình của hai quốc gia hiện tại, nó chỉ là một việc nhỏ không có cũng không sao. Chỉ là có vài người tâm ý bất chính lợi dụng nó thành công cụ.”
“Vì cái gì không tìm Hoàng Phủ Vu Mạc, hắn ta hình như gọi ngươi là biểu ca? Tính ra thì nói chuyện với hắn so với ta càng tiện hơn.”
Nghe Thanh Việt hỏi vậy, Đông Mộc Vân phát hiện hài tử trước mắt tuy rất thông minh, nhưng lại không hề biết gì tới việc mưu toan tính kế trong thâm cung, mấy thủ đoạn vì tranh đoạt địa vị thế lực mà không tiếc bất cứ cái giá nào.
Xem ra, Nam Việt hoàng thực sự phi thường sủng ái bé, bảo hộ rất tốt, vì thế bé mới không hề quan tâm tới các thế cục trong cung, đúng hơn là không cần để tâm đi. Hài tử làm người ta ghen tị cỡ nào a!
“Minh Khê là con cả, Tiểu Mạc lại đứng hàng thứ 2, nếu Minh Khê trở về Nam Việt thì ít nhiều gì cũng trở thành vật cản của Tiểu Mạc, ngươi nói Tiểu Mạc sẽ đồng ý giúp cậu ta sao? Nếu như vậy thì lúc trước cô cô cũng không tìm cách đưa Minh Khê…..”
Đông Mộc Vân cười khổ đem lời bên miệng nuốt xuống.
Thanh Việt nghe hắn nói vậy, ánh mắt dị sắc không ngừng biến hóa, như đang nghĩ tới chuyện gì rất thú vị, khóe miệng hơi nhếch.
“Hảo, ta sẽ nói phụ hoàng giúp hắn.”
“Thật sao?!”
Đông Mộc Vân không ngờ hài tử này lại sảng khoái đáp ứng như vậy, dù sao Minh Khê cũng có thân phận là trưởng tử, đối với các hoàng tử có tư cách kế thừa hoàng vị mà nói rất có uy hiếp.
“Cám ơn ngươi! Tính cách Minh Khê rất ôn hòa, lại thực thiện lương…..”
“Đây là giao dịch, không cần cám ơn.”
Kế đó Đông Mộc Vân còn nói thêm gì đó, bất quá Thanh Việt không nghe thấy, bé nhìn xung quanh ám phòng một lần, ánh mắt dừng lại trên một quyển sách ma pháp cũ nát cổ xưa.
Thanh Việt không nói nhiều, trực tiếp thu quyển sách vào không gian giới chỉ.
“Ngũ điện hạ, bên này.”
Tới trước một cung điện, Thanh Việt ngẩng đầu nhìn một chút, cung điện này tên là ‘Huy Quang’.
“Đây là cung thái tử của ta.”
Đông Mộc Vân dừng lại giới thiệu với Thanh Việt, sau đó tiếp tục dẫn đường.
Tới tẩm điện, bảo tất cả người hầu lui xuống, Đông Mộc Vân tới trước một vách tường gõ nhẹ vài cái, một gian ám phòng lộ ra.
“Ngũ điện hạ, mời vào.”
Thanh Việt theo Đông Mộc Vân vào ám phòng, đập vào mi mắt chỉ có thể dùng từ châu quang bảo khí để hình dung.
“Ta 6 tuổi đã làm thái tử, những thứ này đều là phụ hoàng ban tặng, còn có lễ vật từ các quan viên, đều là những vật phẩm phi thường trân quý.”
Đông Mộc Vân nói tới đây mới quay đầu lại nhìn Thanh Việt.
Hài tử có dung mạo khuynh quốc khuynh thành này đang ngồi trên chiếc ghế duy nhất trong ám phòng, có chút nghiền ngẫm nhìn hắn, không hề bị đám vật phẩm này ảnh hưởng. Đôi mắt lưu ly long lanh bảy sắc giống như có thể nhìn thấu linh hồn hắn.
Loại cảm giác này làm Đông Mộc Vân cảm thấy rất khó chịu. Hắn không rõ, rõ ràng chỉ là một hài tử 7 tuổi, nhưng sao lại cao ngạo như vậy, ánh mắt cứ như có thể nhìn thấu hết thảy. Hắn nhớ rất rõ, vừa nãy lúc còn trong thính phòng, hài tử này rúc vào lòng ngực phụ hoàng mình, bộ dáng dịu ngoan, đáng yêu như một con mèo nhỏ.
Chính là hiện tại hắn mới phát giác, có lẽ trước mắt phụ hoàng bé là một con mèo nhỏ ngoan ngoãn đáng yêu, nhưng trước mặt hắn tuyệt đối không phải. Mà hắn trong mắt hài tử cao ngạo này hệt như một món đồ chơi thú vị mới phát hiện ra.
Cho ra kết luận như vậy, trong lòng Đông Mộc Vân khá buồn bực, hiện tại hắn có cảm giác mình không thể hi vọng đối phương đồng ý.
“Ngươi để ta tới thưởng thức mấy thứ này?”
Thanh Việt không muốn ở trong này ngẩn người với hắn.
“Không…… ta là….. nghe nói Ngũ điện hạ rất thích những thứ mới mẻ thú vị…. cho nên…….”
Đông Mộc Vân đỏ mặt nhỏ giọng nói.
Luôn là đối tượng để người ta liều mạng lấy lòng, hiện tại Đông Mộc Vân phải tìm cách để lấy lòng người khác, thật đúng là có chút xấu hổ.
“Ý ngươi là, để ta lựa thứ mình thích trong số này?”
“Đúng vậy, ta không biết ngươi thích gì, sợ tặng lễ vật không ưng ý, vì thế liền mang ngươi tới tự mình chọn lựa.”
Thanh Việt tựa lưng vào ghế, có chút ung dung đánh giá Đông Mộc Vân.
“Ngươi muốn ta giúp việc gì?”
Thanh Việt thản nhiên hỏi.
Đông Mộc Vân chưa dùng tới phương thức lừa gạt đã đạt được mục đích. Hài tử này quá thông minh, xem ra hắn đã đánh giá bé quá nhẹ, còn quá xem trọng mình.
“Đúng là có chút việc, nhưng việc này đối với Ngũ điện hạ chỉ là giơ tay đánh khẽ mà thôi.”
Đông Mộc Vân thành thật trả lời.
Thấy Thanh Việt không vì ý đồ của hắn mà tỏ ta phiền chán, ngược lại bộ dáng còn có chút hứng thú, vì thế hắn quyết định nói thẳng.
“Ngũ điện hạ, đây là chuyện về đại ca ngươi.”
“Đại ca?”
Hắn rốt cuộc muốn nói gì?”
Thanh Việt có chút mê hoặc, ngay cả người ‘đại ca’ kia bộ dáng thế nào bé cũng không biết, cũng chưa từng nghe nói tới.
“Ngươi….. chẳng lẽ tới giờ….. chưa từng…. chưa từng có người nhắc tới cậu ta sao?”
Không biết vì sao, Thanh Việt cảm nhận được bi thương trong lời Đông Mộc Vân.
“Phụ hoàng của ngươi cũng…. chưa từng….. nhắc tới sao?”
Thanh Việt lắc đầu, ánh mắt Đông Mộc Vân có chút ảm đạm.
“Cậu ta cũng là người thân của các ngươi a, sao các ngươi lại……”
Sao lại có thể quên cậu ta như vậy!!!
Không nói hết câu, Đông Mộc Vân ngừng lại.
Đúng vậy sao hắn lại quên, tình thân, trong hoàng cung này nó là thứ lạnh nhạt mỏng manh, cũng dễ dàng làm người ta lãng quên nhất.
Cũng chỉ có người như Minh Khê, dù bị đưa đi làm Chất Tử, chịu đựng khuất nhục cũng luôn nhớ tới ‘gia đình’ đã hoàn toàn quên lãng mình, những người này căn bản chưa bao giờ xem cậu là người thân.
Hắn trăm phương ngàn kế muốn đưa Minh Khê về Nam Việt, liệu có đúng hay không?
Nếu, Minh Khê về Nam Việt chỉ là đổi một vực sâu khác thì làm sao đây? Khi đó mình cũng không có bên cạnh cậu, một người thiện lương như vậy, chỉ cô độc một mình thì phải làm sao?
Lo lắng, oán hận, thương tiếc, mê mang, lo lắng, chờ đợi….. đủ loại tâm trạng xuất hiện trong mắt Đông Mộc Vân, không ngừng biến hóa. Thực phức tạp, Thanh Việt xem một hồi cũng có cảm giác không hiểu nổi.
Thiên biến vạn hóa không ngừng phập phồng trong lòng Đông Mộc Vân, nhưng rất nhanh bị hắn áp chế. Đông Mộc Vân biết, nếu còn để Minh Khê ở lại Đông Chích, Minh Khê nhất định sống không nổi, về Nam Việt, nơi đó dù sao cũng là nhà của cậu, dù kém thế nào nhất định cũng khoái hoạt hơn ở đây.
Quyết định xong, Đông Mộc Vân chậm rãi bình tĩnh.
“Ngũ điện hạ, có vẻ ngươi không biết mình có một ca ca làm chất tử ở Đông Chích đi?”
Đúng như Đông Mộc Vân dự đoán.
“Cậu ta gọi là Hoàng Phủ Minh Khê, là đại hoàng tử Nam Việt, 3 năm trước bị Nam Việt đưa tới đây làm Chất Tử.”
Đông Mộc Vân cố gắng đè nén tình tự của mình, bình tĩnh nói tiếp.
“Cậu ta là người ôn nhu thiện lương nhất mà ta đã thấy……”
“Mục đích ngươi tới tìm ta là vì người này?”
“Đúng vậy, Minh Khê ở đây rất khổ sở, chỉ sợ…….”
“Là hắn bảo ngươi tới tìm ta?”
“Không, Minh Khê không biết, là ta tự mình.”
“Nếu hắn cũng không để ý, ngươi quan tâm làm gì?”
“Không phải, ta biết Minh Khê rất muốn rời khỏi đây, trở về nhà, chính là….. chính là…….”
“Chính là? Cái gì?”
Thanh Việt có chút tò mò hỏi.
“Ngũ điện hạ, xin ngươi giúp một chút là tốt rồi, chỉ cần giúp Minh Khê, trước mặt Nam Việt hoàng nói vài lời tốt. Vốn việc trao đổi Chất Tử, đối với Đông Chích cùng Nam Việt chỉ là quy củ từ xa xưa mà thôi, kì thực với tình hình của hai quốc gia hiện tại, nó chỉ là một việc nhỏ không có cũng không sao. Chỉ là có vài người tâm ý bất chính lợi dụng nó thành công cụ.”
“Vì cái gì không tìm Hoàng Phủ Vu Mạc, hắn ta hình như gọi ngươi là biểu ca? Tính ra thì nói chuyện với hắn so với ta càng tiện hơn.”
Nghe Thanh Việt hỏi vậy, Đông Mộc Vân phát hiện hài tử trước mắt tuy rất thông minh, nhưng lại không hề biết gì tới việc mưu toan tính kế trong thâm cung, mấy thủ đoạn vì tranh đoạt địa vị thế lực mà không tiếc bất cứ cái giá nào.
Xem ra, Nam Việt hoàng thực sự phi thường sủng ái bé, bảo hộ rất tốt, vì thế bé mới không hề quan tâm tới các thế cục trong cung, đúng hơn là không cần để tâm đi. Hài tử làm người ta ghen tị cỡ nào a!
“Minh Khê là con cả, Tiểu Mạc lại đứng hàng thứ 2, nếu Minh Khê trở về Nam Việt thì ít nhiều gì cũng trở thành vật cản của Tiểu Mạc, ngươi nói Tiểu Mạc sẽ đồng ý giúp cậu ta sao? Nếu như vậy thì lúc trước cô cô cũng không tìm cách đưa Minh Khê…..”
Đông Mộc Vân cười khổ đem lời bên miệng nuốt xuống.
Thanh Việt nghe hắn nói vậy, ánh mắt dị sắc không ngừng biến hóa, như đang nghĩ tới chuyện gì rất thú vị, khóe miệng hơi nhếch.
“Hảo, ta sẽ nói phụ hoàng giúp hắn.”
“Thật sao?!”
Đông Mộc Vân không ngờ hài tử này lại sảng khoái đáp ứng như vậy, dù sao Minh Khê cũng có thân phận là trưởng tử, đối với các hoàng tử có tư cách kế thừa hoàng vị mà nói rất có uy hiếp.
“Cám ơn ngươi! Tính cách Minh Khê rất ôn hòa, lại thực thiện lương…..”
“Đây là giao dịch, không cần cám ơn.”
Kế đó Đông Mộc Vân còn nói thêm gì đó, bất quá Thanh Việt không nghe thấy, bé nhìn xung quanh ám phòng một lần, ánh mắt dừng lại trên một quyển sách ma pháp cũ nát cổ xưa.
Thanh Việt không nói nhiều, trực tiếp thu quyển sách vào không gian giới chỉ.
/229
|