Nửa tháng sau, Tống Mặc lại nhận được thư của Harold.
Giao dịch với quan chấp chính Nadun Josh của Cary rất thuận lợi, đơn đặt hàng tổng cộng mười cỗ máy bắn đá, một ngàn năm trăm cây nỏ, khiến Tống Mặc kiếm được không ít, lại thêm bản vẽ máy bắn đá, Nadun Josh tựa hồ đã quét sạch kho thuế của Cary.
May là hắn vẫn nhớ thành Cary là địa bàn thuộc về đại vương tử Chisa Calavi, nếu không, một đồng kim tệ trong kho cũng không còn.
Dù là thế, tiền thuế dân cư và đội thương buôn tới lui của Cary năm nay, cũng không thể nào không tăng thêm, nếu không, Nadun căn bản không thể nào báo cáo với thuế quan vương quốc sắp tới.
Trong kho thuế còn không tới mười ngàn đồng kim tệ?
Đùa cũng phải có giới hạn.
Cho dù là quan chấp chính tham lam nhất, cũng sẽ không làm chuyện ngu xuẩn rõ ràng là đặt cổ dưới lưỡi đao như thế.
Chuyện đã thế, kế hoạch của Tống Mặc đã hoàn thành bước đầu, bước tiếp theo, đội thương buôn do Harold thống lĩnh sẽ mở một cửa tiệm tại thành Cary, có quan hệ với Nadun, lại thêm chiến tranh của Obi và Seeger sắp phát sinh, đội thương buôn tới thành Cary cũng ít đi rất nhiều, vật tư sinh hoạt của cư dân trong thành trở nên khan kiếm. Là thành phố thương nghiệp, người Cary không thiếu tiền, nhưng kim tệ không thể làm cơm ăn. Tình huống này càng tiện cho đám người Harold hành sự. Giúp bọn họ nhẹ nhàng đứng vững tại thành Cary.
“Võ lực không phải là cách tốt nhất để giải quyết vấn đề, lấy được thành Cary mà không tổn thương chút nào, mới có thể phát huy giá trị của nó lên lớn nhất. Thứ ta muốn làm không phải là vụ buôn bán một lần, mà là chiếm cứ lâu dài, cho tới khi người ở đây quên mất thành Cary trước kia từng thuộc về Chisa, cho tới khi họ chỉ nhớ lãnh chủ của mình là Grilan.”
Harold ghi nhớ những lời của Tống Mặc, cũng không tiếc sức thực thi.
Tống Mặc nói với Harold, người như Nadun Josh, có thể lôi kéo. Sự trung thành của gia tộc Josh đối với quốc vương Chisa cũng phải đợi xem xét. Thư công tước Nelson viết cho lão Josh gia chủ hiện tại của gia tộc Josh, đã được địa tinh đưa tới.
Lão Josh từng là thầy của Nelson, quan hệ này, có lẽ không phải là nguyên nhân chủ yếu mà Nelson liên hệ ông, nhưng chỉ cần cho Tống Mặc biết, gia tộc Josh có thể đào góc tường, thì đã đủ. Nelson đào nhát đầu tiên, Tống Mặc giúp xúc đất, sớm muộn tường cũng xuất hiện một cái lỗ.
Nadun Josh, thành Cary, đại vương tử Calavi…
Ánh mắt Tống Mặc dừng lại thật lâu trên thư của Harold, ngón tay gõ lên bàn, chỉ cần y tìm được một chỗ hỏng, quân bài domino sẽ có thể nảy sinh hiệu ứng mắc xích, chỉ cần quốc gia của Hắc Viêm và Seeger đánh nhau, thành Cary sẽ trở thành vật trong túi của y. Y có nên viết thư cho Hắc Viêm, thúc dục hắn đánh trận này mau một chút không, lề mề kéo dài như vậy hoàn toàn không giống phong cách của hắn.
Nếu tể tướng Murphy đang bị sự tùy tính của quốc vương làm cho sứt đầu mẻ trán, mà biết Tống Mặc ở xa ngàn dặm có dự định này, không cần phải nói nhiều, tuyệt đối sẽ bùng nổ muốn cắn chết, châm ngòi thổi gió, đổ dầu vào lửa, chỉ sợ thiên hạ không loạn, quá đáng giận đúng không?!
Vì muốn hoàn toàn dẫn ánh mắt của quốc vương Chisa và đại vương tử Calavi ra khỏi thành Cary, Tống Mặc còn phải đánh chủ ý lên phần đất bị mất của Angris.
Lão Julien vẫn hoài niệm không quên với phần đất bị mất, đây cũng là chuyện không biện pháp, bị người ta cắt mất một phần ba nhà mình, lão Julien có ngủ cũng ngủ không yên.
Đánh nhau lâu như thế, hai bên đều có thắng bại, nhưng chưa từng mất nhiều đất đai như thế.
Tống Mặc tin rằng, nếu lão tổ tông của lão Julien dưới hoàng tuyền mà biết, không đội mồ chạy ra đánh chết lão, thì cũng sẽ tát cho lão rụng răng đầy đất!
Mọe nó làm mất sạch danh dự của vương thất Angris rồi!
Lão Julien càng không thể buông xuống, Tống Mặc càng có thể nhân đó mà mượn đề làm văn. Quan hệ hợp tác của y và Hắc Viêm là một tán dù bảo vệ, lão Julien sẽ không dễ dàng động tới y, nếu y nói cho lão Julien biết, có biện pháp đoạt về đất đai Angris bị cướp mất, cho dù không phải toàn bộ, ít nhất cũng là một nửa, tin rằng lão Julien tuyệt đối sẽ không cự tuyệt hợp tác với y.
Còn điều kiện giao dịch, Tống Mặc cười búng giấy viết thư, muốn lấy lại một phần đất đai đã được thu hồi, thì không hề quá đáng đúng không?
“Quản gia, ông cảm thấy chủ ý này thế nào?” Tống Mặc ngửa đầu nhìn lão John đứng sau lưng mình, quản gia từng theo bên cạnh lão Grilan, hiểu biết về lão Julien, khẳng định nhiều hơn y, “Quốc vương bệ hạ sẽ tin tưởng thành ý của ta chứ?”
“Đây không phải vấn đề tin hay không.” Lão John hơi cúi đầu, nhìn mắt Tống Mặc, “Chỉ cần có một chút hy vọng, quốc vương bệ hạ sẽ nắm chặt.”
“Nên nói là mắc câu?”
“Có lẽ.”
“Vậy thì, lão sẽ đáp ứng điều kiện ta đưa ra chứ?”
“Sẽ.” Câu trả lời của lão John không có chút chần chờ nào, “Nhưng, sẽ không phải là nơi tốt gì.”
“Cũng sẽ không kém hơn Grilan trước kia.”
Tống Mặc vốn cũng không muốn đòi đất đai tốt nào, mục tiêu của y là những mảnh đất vô chủ, cũng chính là mảnh đất mà quý tộc Angris thống trị nơi này trước đó đã bị giết chết, hoặc là căn bản không có năng lực thu hồi lại địa bàn này. Hơn nữa, cự ly cách Grilan cũng không thể quá xa. Tiện cho kế hoạch xây dựng thành phố thương nghiệp dưới đất của y.
Mục đích ngay từ đầu của Tống Mặc đã không phải ở trên mặt đất, mà là ở dưới mặt đất.
Bất luận thế nào, đào động trong địa bàn của mình, so với đào đất dưới chân người khác, khẳng định không giống nhau.
Diễn biến hòa bình tại thành Cary, xúi giục gia tộc Josh, hợp tác với lão Julien, triệt để dẫn sự chú ý của quốc vương Chisa đi… một vòng nối một vòng, cho dù mắc xích nào trong đó xảy ra sai xót, chỉ cần nắm chặt hướng đi chính, Tống Mặc sẽ có thể nắm chắc tám phần kéo được cờ phản mưu phản của Nelson, cùng quốc vương Chisa đối đầu, sau đó bức đối phương xuống đài!
Đương nhiên, mục đích chính xác, tiền đồ sáng rực, nhưng đường đi thì uốn éo.
“Thiên thời địa lợi nhân hòa, một cái cũng không thể thiếu.” Tống Mặc lầm bầm tự nói.
Lão John từ đầu tới đuôi tham gia vào quá trình lập ra và tiến trình kế hoạch, không thể không thừa nhận, lãnh chủ đại nhân thật sự rất có thiên phú và tài năng để ‘tạo phản’. Gia tộc Grilan đời đời chống thuế, nhưng cũng không có lãnh chủ nào có thể chống sào đứng lên, mưu triều soán vị. Nhưng, lẽ nào chính tinh thần phản kháng không sợ hãi này, tích lũy đời đời, mới tạo nên Tống Mặc Grilan hôm nay sao?
Lão John chưa từng nghĩ qua Tống Mặc hiện tại đã đổi ruột. Ông chỉ có thể đi tìm nguyên nhân trong gen huyết thống gia tộc Grilan và vấn đề giáo dục.
Nếu Tống Mặc biết suy nghĩ của lão John, khẳng định sẽ cười to ba tiếng, Grilan chống thuế thì tính là gì? Vĩ nhân từng nói: Đấu với trời, lạc thú vô cùng, đấu với đất, lạc thú vô cùng, đấu với người, lạc thú vô cùng!
Y thế này, chỉ có thể tính là kết quả phấn đấu nỗ lực dưới chỉ đạo của tinh thần vĩ đại này.
Trong thư Harold còn nhắc tới tin đội kỵ sĩ giáo hội vào thành Cary, Tống Mặc xem tới đây, lập tức liên tưởng tới tin báo của địa tinh đưa tới gần đây, trong tất cả tin báo, đều nhắc tới tin đoàn kỵ sĩ giáo hội và giáo đình nơi đó có dị động.
“Quản gia, ông thấy sao?”
Tống Mặc giao thư của Harold cho lão John, “Trên thư Harold nói, hành động của những kỵ sĩ này không ẩn mật, gần như là đánh trống khua chiêng tìm thứ gì đó…”
Lời chưa nói xong, Tống Mặc đã ngừng lại, vô thức cúi đầu, nhìn bội kiếm màu bạc trắng ở eo, tìm đồ?
Lão John thuận theo ánh mắt của Tống Mặc mà nhìn, mắt lấp lóe, “Ngài nghĩ thế nào?”
“Ta…” Tống Mặc gỡ bội kiếm ra, đặt lên bàn, “Quản gia, ta nghĩ, đại khái đây là một trong những thứ mà các kỵ sĩ đang tìm.”
Lão John nhìn Tống Mặc, thật lâu không nói.
“Ông không cảm thấy kinh ngạc sao?”
“Không.” Lão John nói từng chữ, “Có ma tộc đó ở đây, vạn sự đều có thể.”
“…” Quản gia, kỳ thật ông cũng xuyên đúng không?
“Lãnh chủ đại nhân, ngài dự định xử lý chuyện này thế nào?” Lão John đặt thư của Harold xuống, lại chỉ vào báo cáo của địa tinh trên bàn, “Theo những suy đoán này, lần này đoạn kỵ sĩ chắc là dốc toàn lực, gần như mỗi thành phố trọng yếu của mỗi nước, đều có thể thấy bóng dáng của họ. Nước linh hồn của giáo hội từng xuất hiện tại Grilan, tin rằng giáo hội lập tức sẽ chú ý tới nơi này.”
Tống Mặc đột nhiên vỗ bàn, đứng lên, “Vậy thì để họ tới đi!”
“Hả?”
“Dù sao rận nhiều rồi không sợ bị cắn nữa! Lúc đầu ta muốn thanh kiếm này, đã không nghĩ có thể tránh được phiền toái! Hơn nữa…”
“Hơn nữa?”
Tống Mặc chớp chớp mắt, “Lẽ nào ông không cảm thấy, lượng công việc của Airth hiện tại quá nhiều sao?”
“Cho nên?” Cái này có quan hệ gì tới Airth?
“Bắt thêm hai ba kỵ sĩ vàng, sẽ như thêm ngói cho việc xây dựng lãnh địa, giảm gánh nặng cho Airth! Nghĩ thử xem, ba cái mai rùa cùng bung ra, cảnh tượng hùng tráng thế nào!”
“Lãnh chủ đại nhân, kỵ sĩ vàng kế nhiệm, chỉ có một người.”
“Một người cũng không sao, hai cái mai rùa cũng không kém!”
Lão John lập tức bái lạy cho ý nghĩ kỳ lạ của lãnh chủ đại nhân.
“Lãnh chủ đại nhân, lẽ nào ngài không suy nghĩ thêm một chút sao? Lần này khác lần trước, một khi đối đầu với đoàn kỵ sĩ giáo hội, rất có thể sẽ khiến cả giáo đình báo thù.”
“Không cần suy nghĩ nữa.” Tống Mặc vung tay, “Ông đây đã sắp giúp người ta vung cờ tạo phản, võ trang cắt đất rồi, giáo hội gì đó, ai sợ ai! Không phải chỉ là một đám thần côn chơi trò phong kiến mê tín sao, ông đây không sợ!”
“…” Đó quả thật là một đám thần côn, nhưng là một đám thần côn có thể lay động từng quốc vương thống trị mỗi nước!
“Vậy ta sẽ viết thư cho Hắc Viêm!”
Tống Mặc hưng phấn cầm viết lên, trong đầu lão John vẫn còn đang phân tích vấn đề thần côn và quốc vương, Tống Mặc chuyển đề quá nhanh, ông nhất thời không kịp phản ứng lại.
“Ngài viết thư cho quốc vương Obi?”
“Đúng.” Tống Mặc cầm bút lên, xoẹt xoẹt xoẹt viết mấy hàng chữ lớn, viết xong rồi, cầm lên đặt trước mặt lão John, “Ta nói với Hắc Viêm, thánh vật giáo hội bị mất, chỗ ta có, nếu lại muốn bịp đám thần côn đó lần nữa, có thể liên hệ với ta. Ngoài ra khuyên hắn muốn đánh nhau thì động tác nhanh chút, cứ như vậy khiến người vội xem náo nhiệt cộng thêm muốn thừa nước đục thả câu đau thương không thôi đây.”
“…” Lãnh chủ đại nhân, ngài xác định bức thư này mà gửi đi, đối tượng quốc vương Obi muốn tấn công sẽ không đổi thành Grilan chứ?
Khóe miệng quản gia vẫn còn giật, Tống Mặc nói tiếp: “Phái hai địa tinh tin tưởng được, chuyển lời cho Harold, nghĩ cách liên hệ với đoàn kỵ sĩ giáo hội ở thành Cary, khiến bọn họ đều tới Grilan! Lại thông báo cho địa tinh tại tiệm các nơi, bắt đầu truyền tin thánh vật giáo hội bị mất cắp đang ở Grilan. Ta không tin, đám thủ hạ thần côn đó không mắc câu!”
“Ngài muốn dẫn bọn họ tới đây?”
“Đương nhiên!” Tống Mặc siết nắm tay răng rắc, “Tới một tên, bắt một tên, tới hai tên, bắt một đôi! Tới một đám, bắt cả đoàn!”
“…”
Tống Mặc càng nói càng kích động, hai mắt bắt đầu phát sáng, “Ông đang buồn vì lực lao động không đủ đây, mấy kẻ trực tiếp đưa tới cửa này, cả phí vận chuyển cũng miễn, có ngu mới bỏ qua!”
Xây dựng lãnh địa cần người, giúp Nelson tạo phản cũng cần người, mấy kỵ sĩ giáo hội này đều là lực lao động và binh sĩ sẵn có, một khi tới, thì một tên cũng đừng mơ rời khỏi!
Lão John cảm thấy đau đầu, rất muốn khuyên Tống Mặc bình tĩnh một chút, nhưng thấy bộ dáng Tống Mặc, căn bản sẽ không nghe lời khuyên, ông thở dài, đây là thời kỳ phản nghịch tới muộn sao?
Nhân loại đã không thể ngăn cản Tống Mặc rồi, chuẩn bị tốt mới làm nên chuyện, lãnh chủ đại nhân bùng phát bá khí, quyết định triệt để đi trên con đường thênh thang của phản phong kiến mê tín, thề đối kháng đến cùng với thế lực giáo hội.
Lão John nhìn Tống Mặc, suy nghĩ khuyên can toàn bộ bị dập tắt, cong lưng, một tay đặt trước ngực, “Như ngài mong muốn, lãnh chủ đại nhân.”
“Quản gia, đừng nghiêm túc như thế.” Tống Mặc đi tới trước mặt lão John, cười híp mắt nói: “Ông nên nói rằng, chúng ta vì mục tiêu và lý tưởng vĩ đại, phấn đấu đi tới, vì ngày mai tốt đẹp của Grilan, phấn đấu cả đời!”
Lão John lúc này chỉ có một suy nghĩ, huyết mạch của gia tộc Grilan, triệt để mọc méo rồi, giáo dục của gia tộc Grilan, hoàn toàn xảy ra vấn đề rồi. Ông một chữ cũng chẳng muốn nói, mà một chữ cũng nói không ra.
Sau khi quản gia đi, một cơn gió đen đột nhiên nổi lên, gió đen tan đi, Rhys Myers đứng trước mặt Tống Mặc. Tống Mặc ngồi trên ghế, hai chân dài gác chéo lên bàn, hai tay khoanh trước ngực, nhẹ hừ một tiếng.
Rhys không như trước kia trực tiếp dính lên người Tống Mặc, mà đứng đối diện Tống Mặc, ánh mắt phức tạp nhìn y.
“Không nói gì?” Tống Mặc liếc xéo Rhys một cái, chép miệng, “Hay là, không biết nên nói gì?”
“…”
Thấy Rhys vẫn không lên tiếng, Tống Mặc dứt khoát rút chân về, chống một tay lên, vượt qua bàn, đối diện với Rhys ngồi ngay mép bàn, nâng cằm hắn lên, “Mỹ nhân, ta đã làm như ngươi muốn, ít nhất phải nói tiếng cảm ơn chứ?”
Rhys nắm cổ tay Tống Mặc, “Ta không muốn…”
“Bớt giùm.” Tống Mặc cười nhạo một tiếng, “Đừng nói với ta ban đầu ngươi đưa thanh kiếm kỵ sĩ đó cho ta, không có mục đích khác, lừa con nít ba tuổi đi.”
“Nhưng ta không muốn để ngươi trực tiếp đối lập hoàn toàn với giáo hội!”
“Cái này ta tin.” Tống Mặc sờ cằm Rhys, nhìn vào đôi mắt màu biển xanh đó, “Nhưng ngươi không thể phủ nhận, ngươi là muốn kéo ta xuống nước đúng không?”
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
“… Không phủ nhận.”
“Vậy không phải xong rồi sao?” Tống Mặc lắc chân chọt chọt mũi chân vào Rhys, Lúc đó ta nhận thanh kiếm này, đã không nghĩ có thể thoát khỏi mớ phiền phức đó, hiện tại, nhìn thấy ta tự giác như thế, anh dũng hiến thân như thế, không phải ngươi nên nói mục đích thật cho ta rồi sao?”
“Mục đích?”
“Đúng.” Tay Tống Mặc men theo cằm Rhys trượt xuống cổ, đặt lên vai hắn, “Bắt đầu từ lần đầu tiên ngươi biến thành Rhis, tiếp cận ta, nói thử xem, ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Đừng nói thích ta gì đó, vừa gặp đã yêu gì đó, cái cớ vừa nghe đã biết là nói dối này, ta căn bản sẽ không tin.”
“… Ngươi thật muốn biết?”
“Đương nhiên, ta hỏi ngươi không dưới ba lần rồi.” Tống Mặc ngẩng đầu lên, thu lại nụ cười trên môi, “Mỗi lần, đáp án của ngươi đều không giống nhau, mỗi lần, ngươi đều đang nói dối. Ta không muốn nghe thấy bất cứ lời nói dối nào nữa!”
“Tại sao?”
“Ngươi còn có mặt mũi mà hỏi!” Tống Mặc kéo cổ áo Rhys, “Mọe nó ông thích một tên lừa gạt mở miệng là nói dối, có bực mình hay không?! Ta muốn nghe lời nói thật, hiểu chưa?!”
Rhys trầm mặc nửa ngày, vẻ mặt nghiêm túc của Tống Mặc khiến hắn cảm nhận được hoảng hốt kỳ lạ. Trực giác cho hắn biết, không thể tiếp tục nói dối, nếu không, chờ đợi hắn, rất có thể chính là vạn kiếp bất phục.
Qua rất lâu, Rhys cuối cùng mở miệng nói: “Là ta dùng sét đánh ngươi.”
“Giề?” Tống Mặc như gặp phải quỷ nhìn Rhys, đã nghĩ tới rất nhiều khả năng, nhưng cũng không nghĩ tới, Rhys mở miệng lại là câu này, liền hỏi theo tính phản xạ: “Ngươi và ta không oán không thù, làm quái gì lại lấy sét đánh ta?”
“Đánh chết ngươi, rồi thay thế vào.”
Người này, muốn giết chết y, sau đó thay thế y?
Tay nắm cổ áo Rhys bất giác thả lỏng, vô thức móc súng lục ra, chỉ vào trán Rhys.
Rhys không để ý súng chỉ trên trán, chống một tay lên vai Tống Mặc, trong mắt dần hiện lên tia sáng đỏ, “Ta xém chút nữa đã thành công rồi… hiện tại, ta thấy may mắn vì mình đã thất bại…”
“Đừng né tránh vấn đề!” Tống Mặc nghiến răng nghiến lợi nói, tay cầm súng dùng lực muốn đứt gân, “Nói, rốt cuộc tại sao!”
“Vì nơi này rất đặc thù, cha của ta, thân vương Myers đời trước, đã an nghỉ tại đây.”
Zề?!
Tống Mặc đờ ra, tiếp theo đỉnh đầu bốc ra làn khói, nổ cái ầm.
Mọe, cha hắn ‘an nghỉ’ tại đây, hắn lại muốn dùng sét đánh chết mình, đây là cái logic khốn kiếp gì chứ?!
Giao dịch với quan chấp chính Nadun Josh của Cary rất thuận lợi, đơn đặt hàng tổng cộng mười cỗ máy bắn đá, một ngàn năm trăm cây nỏ, khiến Tống Mặc kiếm được không ít, lại thêm bản vẽ máy bắn đá, Nadun Josh tựa hồ đã quét sạch kho thuế của Cary.
May là hắn vẫn nhớ thành Cary là địa bàn thuộc về đại vương tử Chisa Calavi, nếu không, một đồng kim tệ trong kho cũng không còn.
Dù là thế, tiền thuế dân cư và đội thương buôn tới lui của Cary năm nay, cũng không thể nào không tăng thêm, nếu không, Nadun căn bản không thể nào báo cáo với thuế quan vương quốc sắp tới.
Trong kho thuế còn không tới mười ngàn đồng kim tệ?
Đùa cũng phải có giới hạn.
Cho dù là quan chấp chính tham lam nhất, cũng sẽ không làm chuyện ngu xuẩn rõ ràng là đặt cổ dưới lưỡi đao như thế.
Chuyện đã thế, kế hoạch của Tống Mặc đã hoàn thành bước đầu, bước tiếp theo, đội thương buôn do Harold thống lĩnh sẽ mở một cửa tiệm tại thành Cary, có quan hệ với Nadun, lại thêm chiến tranh của Obi và Seeger sắp phát sinh, đội thương buôn tới thành Cary cũng ít đi rất nhiều, vật tư sinh hoạt của cư dân trong thành trở nên khan kiếm. Là thành phố thương nghiệp, người Cary không thiếu tiền, nhưng kim tệ không thể làm cơm ăn. Tình huống này càng tiện cho đám người Harold hành sự. Giúp bọn họ nhẹ nhàng đứng vững tại thành Cary.
“Võ lực không phải là cách tốt nhất để giải quyết vấn đề, lấy được thành Cary mà không tổn thương chút nào, mới có thể phát huy giá trị của nó lên lớn nhất. Thứ ta muốn làm không phải là vụ buôn bán một lần, mà là chiếm cứ lâu dài, cho tới khi người ở đây quên mất thành Cary trước kia từng thuộc về Chisa, cho tới khi họ chỉ nhớ lãnh chủ của mình là Grilan.”
Harold ghi nhớ những lời của Tống Mặc, cũng không tiếc sức thực thi.
Tống Mặc nói với Harold, người như Nadun Josh, có thể lôi kéo. Sự trung thành của gia tộc Josh đối với quốc vương Chisa cũng phải đợi xem xét. Thư công tước Nelson viết cho lão Josh gia chủ hiện tại của gia tộc Josh, đã được địa tinh đưa tới.
Lão Josh từng là thầy của Nelson, quan hệ này, có lẽ không phải là nguyên nhân chủ yếu mà Nelson liên hệ ông, nhưng chỉ cần cho Tống Mặc biết, gia tộc Josh có thể đào góc tường, thì đã đủ. Nelson đào nhát đầu tiên, Tống Mặc giúp xúc đất, sớm muộn tường cũng xuất hiện một cái lỗ.
Nadun Josh, thành Cary, đại vương tử Calavi…
Ánh mắt Tống Mặc dừng lại thật lâu trên thư của Harold, ngón tay gõ lên bàn, chỉ cần y tìm được một chỗ hỏng, quân bài domino sẽ có thể nảy sinh hiệu ứng mắc xích, chỉ cần quốc gia của Hắc Viêm và Seeger đánh nhau, thành Cary sẽ trở thành vật trong túi của y. Y có nên viết thư cho Hắc Viêm, thúc dục hắn đánh trận này mau một chút không, lề mề kéo dài như vậy hoàn toàn không giống phong cách của hắn.
Nếu tể tướng Murphy đang bị sự tùy tính của quốc vương làm cho sứt đầu mẻ trán, mà biết Tống Mặc ở xa ngàn dặm có dự định này, không cần phải nói nhiều, tuyệt đối sẽ bùng nổ muốn cắn chết, châm ngòi thổi gió, đổ dầu vào lửa, chỉ sợ thiên hạ không loạn, quá đáng giận đúng không?!
Vì muốn hoàn toàn dẫn ánh mắt của quốc vương Chisa và đại vương tử Calavi ra khỏi thành Cary, Tống Mặc còn phải đánh chủ ý lên phần đất bị mất của Angris.
Lão Julien vẫn hoài niệm không quên với phần đất bị mất, đây cũng là chuyện không biện pháp, bị người ta cắt mất một phần ba nhà mình, lão Julien có ngủ cũng ngủ không yên.
Đánh nhau lâu như thế, hai bên đều có thắng bại, nhưng chưa từng mất nhiều đất đai như thế.
Tống Mặc tin rằng, nếu lão tổ tông của lão Julien dưới hoàng tuyền mà biết, không đội mồ chạy ra đánh chết lão, thì cũng sẽ tát cho lão rụng răng đầy đất!
Mọe nó làm mất sạch danh dự của vương thất Angris rồi!
Lão Julien càng không thể buông xuống, Tống Mặc càng có thể nhân đó mà mượn đề làm văn. Quan hệ hợp tác của y và Hắc Viêm là một tán dù bảo vệ, lão Julien sẽ không dễ dàng động tới y, nếu y nói cho lão Julien biết, có biện pháp đoạt về đất đai Angris bị cướp mất, cho dù không phải toàn bộ, ít nhất cũng là một nửa, tin rằng lão Julien tuyệt đối sẽ không cự tuyệt hợp tác với y.
Còn điều kiện giao dịch, Tống Mặc cười búng giấy viết thư, muốn lấy lại một phần đất đai đã được thu hồi, thì không hề quá đáng đúng không?
“Quản gia, ông cảm thấy chủ ý này thế nào?” Tống Mặc ngửa đầu nhìn lão John đứng sau lưng mình, quản gia từng theo bên cạnh lão Grilan, hiểu biết về lão Julien, khẳng định nhiều hơn y, “Quốc vương bệ hạ sẽ tin tưởng thành ý của ta chứ?”
“Đây không phải vấn đề tin hay không.” Lão John hơi cúi đầu, nhìn mắt Tống Mặc, “Chỉ cần có một chút hy vọng, quốc vương bệ hạ sẽ nắm chặt.”
“Nên nói là mắc câu?”
“Có lẽ.”
“Vậy thì, lão sẽ đáp ứng điều kiện ta đưa ra chứ?”
“Sẽ.” Câu trả lời của lão John không có chút chần chờ nào, “Nhưng, sẽ không phải là nơi tốt gì.”
“Cũng sẽ không kém hơn Grilan trước kia.”
Tống Mặc vốn cũng không muốn đòi đất đai tốt nào, mục tiêu của y là những mảnh đất vô chủ, cũng chính là mảnh đất mà quý tộc Angris thống trị nơi này trước đó đã bị giết chết, hoặc là căn bản không có năng lực thu hồi lại địa bàn này. Hơn nữa, cự ly cách Grilan cũng không thể quá xa. Tiện cho kế hoạch xây dựng thành phố thương nghiệp dưới đất của y.
Mục đích ngay từ đầu của Tống Mặc đã không phải ở trên mặt đất, mà là ở dưới mặt đất.
Bất luận thế nào, đào động trong địa bàn của mình, so với đào đất dưới chân người khác, khẳng định không giống nhau.
Diễn biến hòa bình tại thành Cary, xúi giục gia tộc Josh, hợp tác với lão Julien, triệt để dẫn sự chú ý của quốc vương Chisa đi… một vòng nối một vòng, cho dù mắc xích nào trong đó xảy ra sai xót, chỉ cần nắm chặt hướng đi chính, Tống Mặc sẽ có thể nắm chắc tám phần kéo được cờ phản mưu phản của Nelson, cùng quốc vương Chisa đối đầu, sau đó bức đối phương xuống đài!
Đương nhiên, mục đích chính xác, tiền đồ sáng rực, nhưng đường đi thì uốn éo.
“Thiên thời địa lợi nhân hòa, một cái cũng không thể thiếu.” Tống Mặc lầm bầm tự nói.
Lão John từ đầu tới đuôi tham gia vào quá trình lập ra và tiến trình kế hoạch, không thể không thừa nhận, lãnh chủ đại nhân thật sự rất có thiên phú và tài năng để ‘tạo phản’. Gia tộc Grilan đời đời chống thuế, nhưng cũng không có lãnh chủ nào có thể chống sào đứng lên, mưu triều soán vị. Nhưng, lẽ nào chính tinh thần phản kháng không sợ hãi này, tích lũy đời đời, mới tạo nên Tống Mặc Grilan hôm nay sao?
Lão John chưa từng nghĩ qua Tống Mặc hiện tại đã đổi ruột. Ông chỉ có thể đi tìm nguyên nhân trong gen huyết thống gia tộc Grilan và vấn đề giáo dục.
Nếu Tống Mặc biết suy nghĩ của lão John, khẳng định sẽ cười to ba tiếng, Grilan chống thuế thì tính là gì? Vĩ nhân từng nói: Đấu với trời, lạc thú vô cùng, đấu với đất, lạc thú vô cùng, đấu với người, lạc thú vô cùng!
Y thế này, chỉ có thể tính là kết quả phấn đấu nỗ lực dưới chỉ đạo của tinh thần vĩ đại này.
Trong thư Harold còn nhắc tới tin đội kỵ sĩ giáo hội vào thành Cary, Tống Mặc xem tới đây, lập tức liên tưởng tới tin báo của địa tinh đưa tới gần đây, trong tất cả tin báo, đều nhắc tới tin đoàn kỵ sĩ giáo hội và giáo đình nơi đó có dị động.
“Quản gia, ông thấy sao?”
Tống Mặc giao thư của Harold cho lão John, “Trên thư Harold nói, hành động của những kỵ sĩ này không ẩn mật, gần như là đánh trống khua chiêng tìm thứ gì đó…”
Lời chưa nói xong, Tống Mặc đã ngừng lại, vô thức cúi đầu, nhìn bội kiếm màu bạc trắng ở eo, tìm đồ?
Lão John thuận theo ánh mắt của Tống Mặc mà nhìn, mắt lấp lóe, “Ngài nghĩ thế nào?”
“Ta…” Tống Mặc gỡ bội kiếm ra, đặt lên bàn, “Quản gia, ta nghĩ, đại khái đây là một trong những thứ mà các kỵ sĩ đang tìm.”
Lão John nhìn Tống Mặc, thật lâu không nói.
“Ông không cảm thấy kinh ngạc sao?”
“Không.” Lão John nói từng chữ, “Có ma tộc đó ở đây, vạn sự đều có thể.”
“…” Quản gia, kỳ thật ông cũng xuyên đúng không?
“Lãnh chủ đại nhân, ngài dự định xử lý chuyện này thế nào?” Lão John đặt thư của Harold xuống, lại chỉ vào báo cáo của địa tinh trên bàn, “Theo những suy đoán này, lần này đoạn kỵ sĩ chắc là dốc toàn lực, gần như mỗi thành phố trọng yếu của mỗi nước, đều có thể thấy bóng dáng của họ. Nước linh hồn của giáo hội từng xuất hiện tại Grilan, tin rằng giáo hội lập tức sẽ chú ý tới nơi này.”
Tống Mặc đột nhiên vỗ bàn, đứng lên, “Vậy thì để họ tới đi!”
“Hả?”
“Dù sao rận nhiều rồi không sợ bị cắn nữa! Lúc đầu ta muốn thanh kiếm này, đã không nghĩ có thể tránh được phiền toái! Hơn nữa…”
“Hơn nữa?”
Tống Mặc chớp chớp mắt, “Lẽ nào ông không cảm thấy, lượng công việc của Airth hiện tại quá nhiều sao?”
“Cho nên?” Cái này có quan hệ gì tới Airth?
“Bắt thêm hai ba kỵ sĩ vàng, sẽ như thêm ngói cho việc xây dựng lãnh địa, giảm gánh nặng cho Airth! Nghĩ thử xem, ba cái mai rùa cùng bung ra, cảnh tượng hùng tráng thế nào!”
“Lãnh chủ đại nhân, kỵ sĩ vàng kế nhiệm, chỉ có một người.”
“Một người cũng không sao, hai cái mai rùa cũng không kém!”
Lão John lập tức bái lạy cho ý nghĩ kỳ lạ của lãnh chủ đại nhân.
“Lãnh chủ đại nhân, lẽ nào ngài không suy nghĩ thêm một chút sao? Lần này khác lần trước, một khi đối đầu với đoàn kỵ sĩ giáo hội, rất có thể sẽ khiến cả giáo đình báo thù.”
“Không cần suy nghĩ nữa.” Tống Mặc vung tay, “Ông đây đã sắp giúp người ta vung cờ tạo phản, võ trang cắt đất rồi, giáo hội gì đó, ai sợ ai! Không phải chỉ là một đám thần côn chơi trò phong kiến mê tín sao, ông đây không sợ!”
“…” Đó quả thật là một đám thần côn, nhưng là một đám thần côn có thể lay động từng quốc vương thống trị mỗi nước!
“Vậy ta sẽ viết thư cho Hắc Viêm!”
Tống Mặc hưng phấn cầm viết lên, trong đầu lão John vẫn còn đang phân tích vấn đề thần côn và quốc vương, Tống Mặc chuyển đề quá nhanh, ông nhất thời không kịp phản ứng lại.
“Ngài viết thư cho quốc vương Obi?”
“Đúng.” Tống Mặc cầm bút lên, xoẹt xoẹt xoẹt viết mấy hàng chữ lớn, viết xong rồi, cầm lên đặt trước mặt lão John, “Ta nói với Hắc Viêm, thánh vật giáo hội bị mất, chỗ ta có, nếu lại muốn bịp đám thần côn đó lần nữa, có thể liên hệ với ta. Ngoài ra khuyên hắn muốn đánh nhau thì động tác nhanh chút, cứ như vậy khiến người vội xem náo nhiệt cộng thêm muốn thừa nước đục thả câu đau thương không thôi đây.”
“…” Lãnh chủ đại nhân, ngài xác định bức thư này mà gửi đi, đối tượng quốc vương Obi muốn tấn công sẽ không đổi thành Grilan chứ?
Khóe miệng quản gia vẫn còn giật, Tống Mặc nói tiếp: “Phái hai địa tinh tin tưởng được, chuyển lời cho Harold, nghĩ cách liên hệ với đoàn kỵ sĩ giáo hội ở thành Cary, khiến bọn họ đều tới Grilan! Lại thông báo cho địa tinh tại tiệm các nơi, bắt đầu truyền tin thánh vật giáo hội bị mất cắp đang ở Grilan. Ta không tin, đám thủ hạ thần côn đó không mắc câu!”
“Ngài muốn dẫn bọn họ tới đây?”
“Đương nhiên!” Tống Mặc siết nắm tay răng rắc, “Tới một tên, bắt một tên, tới hai tên, bắt một đôi! Tới một đám, bắt cả đoàn!”
“…”
Tống Mặc càng nói càng kích động, hai mắt bắt đầu phát sáng, “Ông đang buồn vì lực lao động không đủ đây, mấy kẻ trực tiếp đưa tới cửa này, cả phí vận chuyển cũng miễn, có ngu mới bỏ qua!”
Xây dựng lãnh địa cần người, giúp Nelson tạo phản cũng cần người, mấy kỵ sĩ giáo hội này đều là lực lao động và binh sĩ sẵn có, một khi tới, thì một tên cũng đừng mơ rời khỏi!
Lão John cảm thấy đau đầu, rất muốn khuyên Tống Mặc bình tĩnh một chút, nhưng thấy bộ dáng Tống Mặc, căn bản sẽ không nghe lời khuyên, ông thở dài, đây là thời kỳ phản nghịch tới muộn sao?
Nhân loại đã không thể ngăn cản Tống Mặc rồi, chuẩn bị tốt mới làm nên chuyện, lãnh chủ đại nhân bùng phát bá khí, quyết định triệt để đi trên con đường thênh thang của phản phong kiến mê tín, thề đối kháng đến cùng với thế lực giáo hội.
Lão John nhìn Tống Mặc, suy nghĩ khuyên can toàn bộ bị dập tắt, cong lưng, một tay đặt trước ngực, “Như ngài mong muốn, lãnh chủ đại nhân.”
“Quản gia, đừng nghiêm túc như thế.” Tống Mặc đi tới trước mặt lão John, cười híp mắt nói: “Ông nên nói rằng, chúng ta vì mục tiêu và lý tưởng vĩ đại, phấn đấu đi tới, vì ngày mai tốt đẹp của Grilan, phấn đấu cả đời!”
Lão John lúc này chỉ có một suy nghĩ, huyết mạch của gia tộc Grilan, triệt để mọc méo rồi, giáo dục của gia tộc Grilan, hoàn toàn xảy ra vấn đề rồi. Ông một chữ cũng chẳng muốn nói, mà một chữ cũng nói không ra.
Sau khi quản gia đi, một cơn gió đen đột nhiên nổi lên, gió đen tan đi, Rhys Myers đứng trước mặt Tống Mặc. Tống Mặc ngồi trên ghế, hai chân dài gác chéo lên bàn, hai tay khoanh trước ngực, nhẹ hừ một tiếng.
Rhys không như trước kia trực tiếp dính lên người Tống Mặc, mà đứng đối diện Tống Mặc, ánh mắt phức tạp nhìn y.
“Không nói gì?” Tống Mặc liếc xéo Rhys một cái, chép miệng, “Hay là, không biết nên nói gì?”
“…”
Thấy Rhys vẫn không lên tiếng, Tống Mặc dứt khoát rút chân về, chống một tay lên, vượt qua bàn, đối diện với Rhys ngồi ngay mép bàn, nâng cằm hắn lên, “Mỹ nhân, ta đã làm như ngươi muốn, ít nhất phải nói tiếng cảm ơn chứ?”
Rhys nắm cổ tay Tống Mặc, “Ta không muốn…”
“Bớt giùm.” Tống Mặc cười nhạo một tiếng, “Đừng nói với ta ban đầu ngươi đưa thanh kiếm kỵ sĩ đó cho ta, không có mục đích khác, lừa con nít ba tuổi đi.”
“Nhưng ta không muốn để ngươi trực tiếp đối lập hoàn toàn với giáo hội!”
“Cái này ta tin.” Tống Mặc sờ cằm Rhys, nhìn vào đôi mắt màu biển xanh đó, “Nhưng ngươi không thể phủ nhận, ngươi là muốn kéo ta xuống nước đúng không?”
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
“… Không phủ nhận.”
“Vậy không phải xong rồi sao?” Tống Mặc lắc chân chọt chọt mũi chân vào Rhys, Lúc đó ta nhận thanh kiếm này, đã không nghĩ có thể thoát khỏi mớ phiền phức đó, hiện tại, nhìn thấy ta tự giác như thế, anh dũng hiến thân như thế, không phải ngươi nên nói mục đích thật cho ta rồi sao?”
“Mục đích?”
“Đúng.” Tay Tống Mặc men theo cằm Rhys trượt xuống cổ, đặt lên vai hắn, “Bắt đầu từ lần đầu tiên ngươi biến thành Rhis, tiếp cận ta, nói thử xem, ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Đừng nói thích ta gì đó, vừa gặp đã yêu gì đó, cái cớ vừa nghe đã biết là nói dối này, ta căn bản sẽ không tin.”
“… Ngươi thật muốn biết?”
“Đương nhiên, ta hỏi ngươi không dưới ba lần rồi.” Tống Mặc ngẩng đầu lên, thu lại nụ cười trên môi, “Mỗi lần, đáp án của ngươi đều không giống nhau, mỗi lần, ngươi đều đang nói dối. Ta không muốn nghe thấy bất cứ lời nói dối nào nữa!”
“Tại sao?”
“Ngươi còn có mặt mũi mà hỏi!” Tống Mặc kéo cổ áo Rhys, “Mọe nó ông thích một tên lừa gạt mở miệng là nói dối, có bực mình hay không?! Ta muốn nghe lời nói thật, hiểu chưa?!”
Rhys trầm mặc nửa ngày, vẻ mặt nghiêm túc của Tống Mặc khiến hắn cảm nhận được hoảng hốt kỳ lạ. Trực giác cho hắn biết, không thể tiếp tục nói dối, nếu không, chờ đợi hắn, rất có thể chính là vạn kiếp bất phục.
Qua rất lâu, Rhys cuối cùng mở miệng nói: “Là ta dùng sét đánh ngươi.”
“Giề?” Tống Mặc như gặp phải quỷ nhìn Rhys, đã nghĩ tới rất nhiều khả năng, nhưng cũng không nghĩ tới, Rhys mở miệng lại là câu này, liền hỏi theo tính phản xạ: “Ngươi và ta không oán không thù, làm quái gì lại lấy sét đánh ta?”
“Đánh chết ngươi, rồi thay thế vào.”
Người này, muốn giết chết y, sau đó thay thế y?
Tay nắm cổ áo Rhys bất giác thả lỏng, vô thức móc súng lục ra, chỉ vào trán Rhys.
Rhys không để ý súng chỉ trên trán, chống một tay lên vai Tống Mặc, trong mắt dần hiện lên tia sáng đỏ, “Ta xém chút nữa đã thành công rồi… hiện tại, ta thấy may mắn vì mình đã thất bại…”
“Đừng né tránh vấn đề!” Tống Mặc nghiến răng nghiến lợi nói, tay cầm súng dùng lực muốn đứt gân, “Nói, rốt cuộc tại sao!”
“Vì nơi này rất đặc thù, cha của ta, thân vương Myers đời trước, đã an nghỉ tại đây.”
Zề?!
Tống Mặc đờ ra, tiếp theo đỉnh đầu bốc ra làn khói, nổ cái ầm.
Mọe, cha hắn ‘an nghỉ’ tại đây, hắn lại muốn dùng sét đánh chết mình, đây là cái logic khốn kiếp gì chứ?!
/165
|