Tấn công của người Seeger với thành Cary duy trì cả một ngày, trừ hơn một trăm di thể để lại trước cửa thành, thì không đạt được cái gì.
Màn đêm buông xuống, Jiera không thể không hạ lệnh ngừng tấn công, người Cary mưu kế đa đoan, ở ngoài cửa thành, người Seeger đã chịu đủ khổ, tuy số người tử vong không nhiều, nhưng tổn thất của chiến mã thì đạt tới ba trăm, cộng thêm tổn thất trong trận đấu với người Obi, Jiera dù có tài đại khí thô, cũng bắt đầu đau lòng.
Người Seeger bắt đầu do dự, tiếp tục tấn công, hay lui binh?
Tiếp tục tấn công, không biết còn gặp phải cái gì, nếu lui binh, khẳng định sẽ mất sạch mặt mũi! Bại cho người Obi không tính là gì, nhưng bại cho thành Cary… Jiera giơ rìu chiến lên, bổ lên bàn vuông trong lều, đó là sỉ nhục!
“Đây không giống tác phong của người Cary.” Thư ký quan tùy quân sau khi báo cáo tổn thất với John, nói tiếp: “Trong thành nhất định có cổ quái.”
“Cổ quái?”
“Đúng, bệ hạ.” Thư ký quan tiếp tục nói: “Người Cary sẽ không có ý chí phản kháng kiên định như thế, cũng sẽ không có thủ đoạn gian xảo như thế.”
“Vậy thì, là ai?!”
Jiera trừng to mắt, hiển nhiên đã bị lửa giận thiêu đốt.
Lúc này, ngoài lều truyền tới âm thanh của một tướng quân Seeger, “Bệ hạ, thành Cary gởi tới một bức thư.”
“Cái gì?” Jiera nhanh chóng đi ra trước lều, vén rèm lên, “Thư?”
“Đúng, bệ hạ.” Tướng quân giao bức thư cột trên một mũi tên cho Jiera, hắn đã để y quan kiểm tra, trên mũi tên và bức thư, không có giở trò gì.
Jiera cầm thư, mở ra, xem rõ nội dung trong đó, chân này càng nhíu càng chặt.
“Một trăm kim tệ, hai ngàn con dê?”
Cùng lúc này, trong phủ chấp chính quan trong thành, Nadun cũng nhíu chặt mày, nhìn Harold ngồi đối diện, “Một trăm kim tệ, hai ngàn con dê, gần như bằng tiền thuế nửa năm của thành Cary.”
Harold nhún vai, nói: “Chấp chính quan các hạ, ngài sẽ không cho rằng, chỉ đựa vào một thành Cary, mười mấy cỗ máy bắn đá, là thật sự có thể cản được đại quân do quốc vương Seeger đích thân thống lĩnh sao?”
“Ta…”
“Thấy tốt liền thu.” Harold ngồi thẳng đậy, thu lại biểu tình thả lỏng, nghiêm túc nhìn Nadun, “Ngài cũng thấy biểu hiện của người Seeger hôm nay, chúng ta đã chuẩn bị vẹn toàn, gần như mỗi mắc xích đều suy nghĩ tới, giăng dây cản ngựa và hố bẫy, sử dụng máy bắn đá và cung nỏ, sử dụng hầm trú ẩn, triệu tập thành dân, nhưng tổn hại gây cho đối phương căn bản không tính là gì. Ngược lại, người Seeger chỉ dùng mũi tên phản kích, tổn thương của chúng ta, đã đạt hơn hai trăm người!”
“…”
“Nếu như Seeger bất chấp mọi giá, ngày mai, thành Cary sẽ bị công phá.”
“Cho nên, ngươi mới bảo ta viết bức thư đó?”
“Đúng.” Harold gật đầu, “Hiện tại là thời cơ tốt nhất. Người Seeger nhất định cũng đang do dự, tiếp tục đánh, hay lui binh. Mục đích của họ không phải hủy diệt thành Cary, thành Cary chủ động dâng kim tệ và gia súc, nhân lúc người Seeger chưa quyết tâm tiếp tục tấn công, sẽ là một bậc thang cho người Seeger leo xuống, hết tám chín phần, bọn họ sẽ lui binh. Nếu không, đợi khi bọn họ nắm rõ hư thực trong thành Cary, chính là lúc chết của tất cả mọi người trong thành Cary.”
“Nếu là vậy, tại sao còn phải kháng cự?”
Harold cười lạnh một tiếng, “Nếu không để người Seeger biết thành Cary có năng lực phản kháng, ngươi cho rằng chút tiền và đồ này có thể xua họ đi được sao?”
Nadun trầm mặc, hắn không phải người không có óc, hắn thừa nhận, Harold nói đúng.
Đã nói tới đây, không tất yếu tiếp tục nói nữa. Harold đứng lên, “Thư đã đưa đi rồi, có muốn nuốt lời cũng vô dụng. Huống hồ, đây là biện pháp có thể bảo mạng duy nhất trước mắt.”
“Đợi đã!”
Thấy Harold định đi, Nadun vội gọi lại, “Tại sao ngươi phải giúp ta như vậy?”
“Giúp ngươi?” Harold quay đầu, nhìn Nadun, không trả lời vấn đề của hắn, “Xin nghỉ ngơi sớm chút đi, chấp chính quan đại nhân, ngày mai, ngài phải đích thân đi gặp quốc vương Seeger.”
Nadun không lên tiếng nữa, Harold cong lưng hành lễ xong liền đi.
Trở về nơi ở, hai địa tinh sớm đã đợi trong phòng hắn.
Harold không phí lời, trực tiếp mở ngăn tủ, lấy giấy ra viết một bức thư ngắn, dùng nến phong lại, giao cho địa tinh, “Nói với lãnh chủ đại nhân, ta đã làm theo phân phó của y, kế hoạch rất thuận lợi, người Seeger chắc có thể chấp nhận điều kiện, thành Cary an toàn.”
Địa tinh thận trọng gật đầu, cất thư của Harold đi, trực tiếp lật thảm trên sàn lên, dưới thảm là một cái hang động đen thui, địa tinh nhảy vào.
Nhớ tới lai lịch của cái hang này, khóe môi Harold không khỏi giật giật, nhìn địa tinh còn lại, nó vừa mới từ Grilan trở về.
“Lãnh chủ đại nhân có dặn dò gì mới không?”
Địa tinh không nói gì, trực tiếp giao một bức thư cho Harold, nội dung thư rất ngắn, không có quá nhiều nội dung về kế hoạch, chỉ nói cho Harold, một khi chuyện có biến, bất luận thế nào, nhất định phải dẫn người Grilan an toàn rời khỏi thành Cary.
“Mạng sống là quan trọng nhất. Harold, ta không hy vọng ngươi và mọi người xảy ra bất trắc gì.”
Ngắn ngủi vài cây, Harold lại xem đi xem lại, đợi khi hắn hoàn hồn lại, địa tinh đã không còn ở đây, đứng trong phòng, đổi thành Gela.
“Gela?”
“Lãnh chủ đại nhân giao phó nhiệm vụ mới sao?”
“Không có, không, cũng có thể xem như là một nhiệm vụ.”
Harold giao thư cho Gela, “Ngươi tự xem đi.”
Gela nghi hoặc nhận bức thư, xem xong, phản ứng giống hệt Harold.
“Ngươi cảm thấy thế nào?”
Gela cười, “Ta thấy mừng vì mình có tín ngưỡng mới.”
Harold lấy thư lại, gấp kỹ, không để lên nến đốt sạch như mọi lần, mà cất bên người, thầm thì nói: “Lãnh chủ đại nhân, tuyệt đối sẽ không phụ tín nhiệm và kỳ vọng của ngài…”
Ngày hôm sau, người Seeger không tiếp tục tấn công, như vậy đã thể hiện rõ thái độ của họ.
Thấy phản ứng của người Seeger, Nadun Josh hạ lệnh nâng một cái giỏ treo thật lớn lên đầu thành, dựng cờ một mặt màu trắng, đây là tín hiệu đã hẹn với người Seeger trong thư.
Nadun từng hỏi Harold, tại sao nhất định phải giơ cờ trắng, Harold cười thần bí, cái gì cũng không nói, vì hắn cũng không hiểu rốt cuộc là tại sao.
Thực tế, tất cả đều tới từ gợi ý của Tống Mặc, còn về tại sao lãnh chủ đại nhân lại làm như thế… chỉ có mình y rõ ràng.
Người Seeger ngoài thành thấy cờ trắng trên tường thành, lập tức báo cáo với Jiera, Jiera phái một đội kỵ binh và thư ký quan tùy quân ra, đồng dạng giơ cờ trắng, đi tới gần thành Cary.
Nadun hít sâu một hơi, ngồi vào trong giỏ treo. Lúc này, người trên tường thành đã biết Nadun muốn đi đàm phán với người Seeger, xin bọn họ lui binh, đều kích động nhìn Nadun, cho dù hôm qua bọn họ đánh lùi tiến công của người Seeger, nhưng cũng không bị thắng lợi hun mờ đầu, không ai là đồ ngu, tiếp tục đánh nữa, kết cục duy nhất của thành Cary, chính là bị người Seeger công phá.
Có thể không đánh tiếp, đương nhiên tốt nhất.
Mấy trú quân phụng mệnh cùng Nadun đi xuống, bọn họ không có giỏ treo, chỉ cột một sợi dây thừng ở thắt lưng, may là tường thành Cary cũng không cao lắm, tốc độ xuống dưới cũng nhanh, sẽ không khiến bọn họ quá khó chịu.
Khiến Nadun cảm thấy bất ngờ là, Harold cũng định đi cùng hắn.
“Harold?”
“Chấp chính quan đại nhân, kế hoạch này là ta đưa ra, ta tự nhiên phải cùng ngài đi gặp người Seeger.”
Harold cười cười, như thể hắn chỉ đi ra ngoài tản bộ một vòng, chứ không phải đi gặp người Seeger tay cầm đao kiếm.
Nadun khẽ động môi, nhìn Harold, trong mắt trào lên thần thái không tên. Harold một lòng hướng về em gái, trừ đó ra, chỉ có lãnh chủ đại nhân, tự nhiên sẽ không để ý tới tâm tình của Nadun lúc này. Nhưng Gela bên cạnh hắn lại chú ý thấy, nhìn nhìn gương mặt anh tuấn, thân hình cao to của Harold, lại nhìn nhìn Nadun, xem ra, muốn lấy thành Cary, cột gia tộc Josh lên chiến xa của lãnh chủ đại nhân, dễ hơn tưởng tượng nhiều…
Mỹ nhân kế gì đó, tuyệt đối không phải là độc quyền của người thiên triều.
Nếu Harold biết những gì Gela nghĩ lúc này, khẳng định sẽ trực tiếp rút kiếm, đâm cho hắn một lỗ.
Hắn đối với anh trai, không có hứng thú, hoàn toàn không có!
Mỹ nhân kế gì đó, toàn bộ đi chết đi!
Đàm phán cùng người Seeger tiến hành rất thuận lợi, Nadun tuy tại vài phương diện thì hơi chân ngắn chút, nhưng trên bàn đàm phán, lại biểu hiện vô cùng thông minh. Người Seeger dù sao cũng không chiếm được quá nhiều tiện nghi, ngược lại khi người Seeger và Nadun đàm phán, Harold chủ động nói vài câu với thư ký quan tùy quân của Seeger, thư ký quan quái dị nhìn hắn, “Ngươi là người Cary?”
“Không.” Harold lắc đầu, “Ta là người Grilan.”
Thư ký quan hiểu ra gật đầu, “Được, ta biết rồi.”
Đàm phán kết thúc, từ một trăm kim tệ và hai ngàn con dê, người Seeger cũng mang đi hơn mười cỗ máy bắn đá trong thành Cary. Nadun không có lập trường ngăn cản, theo như cách nói của Harold, “Chấp chính quan đại nhân, ngài đã không có đủ kim tệ để chi trả cho số còn thiếu của những vũ khí này nữa. So với vậy, không bằng trực tiếp bán cho người Seeger, bù vào món nợ của đội thương buôn.” Một câu nói nói rõ hoàn cảnh của Nadun hiện tại.
Tiền bán máy bắn đá, lý đương nhiên đều vào trong túi Harold. Chẳng qua, Nadun vẫn phải trả cho đội thương buôn một khoản tiền. Máy bắn đá bán lại cho người Seeger theo giá của hàng đã qua sử dụng, khoảng chênh lệnh, tự nhiên phải do Nadun tới bù.
“Đương nhiên, ngài cũng có thể không trả khoản tiền này.” Harold đứng trước mặt Nadun, vẻ mặt rất ôn hòa, nhưng ánh mắt lại thiếu đánh, “Nhưng, cũng hy vọng ngài có thể nghĩ kỹ, hậu quả khi làm thế.”
Người Seeger đã lui binh, thành Cary gần như đã nắm trong tay hắn, trong thư lãnh chủ đại nhân nói, lãnh địa của công tước Nelson đã tới tay, gia tộc Josh không thể nào phản giáo nữa, phản bội làm một lần còn được, làm hai lần, căn bản không được người ta yêu thích.
Chuyện đã tới mức này, hắn tự nhiên không tất yếu phải quá mức khách khí với Nadun nữa.
Nadun không biết làm sao, chỉ đành đáp ứng.
Hôm đó, chấp chính quan liền ban lệnh trưng thu thuế mới, người Cary dưới sự kinh ngạc, trong lòng cũng trào lên bất mãn, sau khi trưng binh, chính là trưng thuế sao?
Khi sự bất mãn này tích lũy tới một trình độ nhất định, thành Cary, đã nằm trong tay.
Chuyện phát sinh tại thành Cary đối với một vài người mà nói, giống như bọt sóng không bắt mắt, không thể tạo nên bất cứ phong ba nào, chẳng hạn quốc vương Chisa. Nhưng đối với Tống Mặc mà nói, thì lại là một bước quan trọng nhất trong kế hoạch của y.
Sau khi địa tinh đưa thư của Harold về, Tống Mặc xém chút nhảy cỡn khỏi ghế, y không thể không cao hứng, chuyện lần này, hoàn toàn là dựa vào bản thân y để hoàn thành. Không mượn sức ma tộc, không mược sức cự long, y một mình độc lập giành lấy một thành phố!
Đây không phải là một trò chơi, mà là hiện thực, hiện thực rành rành!
Từ khi kế hoạch bắt đầu tới nay, thư liên lạc của y và Harold đã chất đầy hai ngăn kéo, tuy người chấp hành kế hoạch là Harold, nhưng mỗi một bước của kế hoạch, đều là tâm huyết của Tống Mặc.
Sao y có thể không cao hứng, sao có thể không hưng phấn?
Cái này hoàn toàn khác với hỗn loạn Rhys tạo nên tại Chisa và Angris, đây là y, dựa vào năng lực của mình để làm được!
Rhys vừa từ Chisa trở về, thấy chính là Tống Mặc đang ngồi trên ghế, bộ dáng cười vui vẻ.
Rhys cảm thấy rất thú vị, cong khóe môi, bước tới, tì lên tay vịnh của ghế, tay vòng lên vai Tống Mặc, thổi hơi vào tai Tống Mặc, “Thân ái, ta về rồi, ngươi liền cao hứng như vậy sao?”
Tâm tình của Tống Mặc rất tốt, kéo móng vuốt sắp sửa thò vào trong cổ áo sơ mi của mình ra, nghiêng đầu nâng cằm Rhys, nói: “Mỹ nhân, thành Cary lập tức sẽ là của ta rồi.”
Ánh mắt Rhys lấp lóe, “Thành Cary?”
“Đúng, thành Cary.” Tống Mặc ôm cổ Rhys, ngón tay vuốt qua làn da mịn màng đó, “Ngươi không vui mừng cùng ta sao?”
Chỉ là một tòa thành nhỏ mà thôi.” Rhys chớp chớp mắt, kéo tay Tống Mặc qua, hôn lên mu bàn tay y, “Nếu ngươi muốn, ta có thể mang Chisa và Angris cho ngươi.”
“Cái này không giống.” Tống Mặc lắc đầu, “Ngươi cho ta, và tự ta giành lấy, hoàn toàn khác nhau.”
“Vậy sao?” Rhys nghiêng đầu, gương mặt yêu diễm, trông vậy mà lại có chút đáng yêu, “Vậy thì, ngươi cũng không muốn lấy lãnh địa ta cướp được từ tay quốc vương Chisa và Angris sao?”
“Ta muốn!”
Tống Mặc đứng bật dậy, ấn vai Rhys, “Đã nói từ đầu rồi, những thứ đó phải cho ta!”
“Ngươi xác định muốn hết?”
“Muốn!” Rhys đáp ứng giúp Tống Mặc cướp hai vùng lãnh địa vốn đã nhắm sẵn từ Chisa, còn về Angris, coi như một giáo huấn cho lão Julien.
“Vậy được.”
Rhys ngồi thẳng dậy, búng tay một cái, một ma tộc đột nhiên xuất hiện trong phòng, trong tay cầm một cuộn giấy.
“Đại nhân, các hạ.”
Ma tộc toàn thân bọc trong áo trùm, âm thanh cũng khó phân biệt nam nữ, nhưng lại không khiến người ta nảy sinh cảm giác chán ghét.
Rhys lại búng tay một cái, cuộn giấy trong tay ma tộc bay lên, mở ra trước mắt Tống Mặc, là một tấm bản đồ, trên đó dùng mực màu đỏ, vẻ lại biên giới ở giữa Chisa, Angris và Grilan.
“Thân ái, những nơi đường đỏ vạch ra, hiện tại đều là của ngươi.” Rhys nói, lại chỉ vị trí thành Cary, “Nơi này, hiện tại cũng phải thêm vào.”
Tống Mặc xoa mắt, cho rằng mình nảy sinh lỗi giác.
“Ngươi xác định không phải đang giỡn với ta?”
“Sao ta lại làm như thế?”
“Nhưng…”
Trong tay Tống Mặc còn một tấm bản đồ mà ma tộc vẽ trước đó, biên giới giữa lãnh địa đều vô cùng rõ ràng, đối với tấm trước mặt, Rhys gần như đã khoanh nửa Chisa, hơn nửa Angris vào trong rồi!
Địa bàn lớn thế này, y không cần phải kéo cờ tạo phản, võ trang chiếm đất, trực tiếp mặc hoàng bào lên người, đăng cơ xưng vương là được rồi.
“Nếu ngươi muốn làm thế, cũng có thể.”
Tống Mặc: “…”
Rhys tựa lên người Tống Mặc, tay vén tóc đen của Tống Mặc lên, nhẹ giọng nói: “Thân ái, ta còn một chuyện phải nói với ngươi.”
“Cái gì?”
“Mẹ của ta đã rời khỏi ma giới rồi, rất có thể cũng tới đại lục Quang Minh.”
Cái giề?!
Mắt Tống Mặc đột nhiên trừng lớn, vị vương phi có thể đánh cho thân vương ma tộc tới mức bỏ nhà mà đi đó?!
Không biết tại sao, Tống Mặc đột nhiên có một dự cảm rất không hay…
Màn đêm buông xuống, Jiera không thể không hạ lệnh ngừng tấn công, người Cary mưu kế đa đoan, ở ngoài cửa thành, người Seeger đã chịu đủ khổ, tuy số người tử vong không nhiều, nhưng tổn thất của chiến mã thì đạt tới ba trăm, cộng thêm tổn thất trong trận đấu với người Obi, Jiera dù có tài đại khí thô, cũng bắt đầu đau lòng.
Người Seeger bắt đầu do dự, tiếp tục tấn công, hay lui binh?
Tiếp tục tấn công, không biết còn gặp phải cái gì, nếu lui binh, khẳng định sẽ mất sạch mặt mũi! Bại cho người Obi không tính là gì, nhưng bại cho thành Cary… Jiera giơ rìu chiến lên, bổ lên bàn vuông trong lều, đó là sỉ nhục!
“Đây không giống tác phong của người Cary.” Thư ký quan tùy quân sau khi báo cáo tổn thất với John, nói tiếp: “Trong thành nhất định có cổ quái.”
“Cổ quái?”
“Đúng, bệ hạ.” Thư ký quan tiếp tục nói: “Người Cary sẽ không có ý chí phản kháng kiên định như thế, cũng sẽ không có thủ đoạn gian xảo như thế.”
“Vậy thì, là ai?!”
Jiera trừng to mắt, hiển nhiên đã bị lửa giận thiêu đốt.
Lúc này, ngoài lều truyền tới âm thanh của một tướng quân Seeger, “Bệ hạ, thành Cary gởi tới một bức thư.”
“Cái gì?” Jiera nhanh chóng đi ra trước lều, vén rèm lên, “Thư?”
“Đúng, bệ hạ.” Tướng quân giao bức thư cột trên một mũi tên cho Jiera, hắn đã để y quan kiểm tra, trên mũi tên và bức thư, không có giở trò gì.
Jiera cầm thư, mở ra, xem rõ nội dung trong đó, chân này càng nhíu càng chặt.
“Một trăm kim tệ, hai ngàn con dê?”
Cùng lúc này, trong phủ chấp chính quan trong thành, Nadun cũng nhíu chặt mày, nhìn Harold ngồi đối diện, “Một trăm kim tệ, hai ngàn con dê, gần như bằng tiền thuế nửa năm của thành Cary.”
Harold nhún vai, nói: “Chấp chính quan các hạ, ngài sẽ không cho rằng, chỉ đựa vào một thành Cary, mười mấy cỗ máy bắn đá, là thật sự có thể cản được đại quân do quốc vương Seeger đích thân thống lĩnh sao?”
“Ta…”
“Thấy tốt liền thu.” Harold ngồi thẳng đậy, thu lại biểu tình thả lỏng, nghiêm túc nhìn Nadun, “Ngài cũng thấy biểu hiện của người Seeger hôm nay, chúng ta đã chuẩn bị vẹn toàn, gần như mỗi mắc xích đều suy nghĩ tới, giăng dây cản ngựa và hố bẫy, sử dụng máy bắn đá và cung nỏ, sử dụng hầm trú ẩn, triệu tập thành dân, nhưng tổn hại gây cho đối phương căn bản không tính là gì. Ngược lại, người Seeger chỉ dùng mũi tên phản kích, tổn thương của chúng ta, đã đạt hơn hai trăm người!”
“…”
“Nếu như Seeger bất chấp mọi giá, ngày mai, thành Cary sẽ bị công phá.”
“Cho nên, ngươi mới bảo ta viết bức thư đó?”
“Đúng.” Harold gật đầu, “Hiện tại là thời cơ tốt nhất. Người Seeger nhất định cũng đang do dự, tiếp tục đánh, hay lui binh. Mục đích của họ không phải hủy diệt thành Cary, thành Cary chủ động dâng kim tệ và gia súc, nhân lúc người Seeger chưa quyết tâm tiếp tục tấn công, sẽ là một bậc thang cho người Seeger leo xuống, hết tám chín phần, bọn họ sẽ lui binh. Nếu không, đợi khi bọn họ nắm rõ hư thực trong thành Cary, chính là lúc chết của tất cả mọi người trong thành Cary.”
“Nếu là vậy, tại sao còn phải kháng cự?”
Harold cười lạnh một tiếng, “Nếu không để người Seeger biết thành Cary có năng lực phản kháng, ngươi cho rằng chút tiền và đồ này có thể xua họ đi được sao?”
Nadun trầm mặc, hắn không phải người không có óc, hắn thừa nhận, Harold nói đúng.
Đã nói tới đây, không tất yếu tiếp tục nói nữa. Harold đứng lên, “Thư đã đưa đi rồi, có muốn nuốt lời cũng vô dụng. Huống hồ, đây là biện pháp có thể bảo mạng duy nhất trước mắt.”
“Đợi đã!”
Thấy Harold định đi, Nadun vội gọi lại, “Tại sao ngươi phải giúp ta như vậy?”
“Giúp ngươi?” Harold quay đầu, nhìn Nadun, không trả lời vấn đề của hắn, “Xin nghỉ ngơi sớm chút đi, chấp chính quan đại nhân, ngày mai, ngài phải đích thân đi gặp quốc vương Seeger.”
Nadun không lên tiếng nữa, Harold cong lưng hành lễ xong liền đi.
Trở về nơi ở, hai địa tinh sớm đã đợi trong phòng hắn.
Harold không phí lời, trực tiếp mở ngăn tủ, lấy giấy ra viết một bức thư ngắn, dùng nến phong lại, giao cho địa tinh, “Nói với lãnh chủ đại nhân, ta đã làm theo phân phó của y, kế hoạch rất thuận lợi, người Seeger chắc có thể chấp nhận điều kiện, thành Cary an toàn.”
Địa tinh thận trọng gật đầu, cất thư của Harold đi, trực tiếp lật thảm trên sàn lên, dưới thảm là một cái hang động đen thui, địa tinh nhảy vào.
Nhớ tới lai lịch của cái hang này, khóe môi Harold không khỏi giật giật, nhìn địa tinh còn lại, nó vừa mới từ Grilan trở về.
“Lãnh chủ đại nhân có dặn dò gì mới không?”
Địa tinh không nói gì, trực tiếp giao một bức thư cho Harold, nội dung thư rất ngắn, không có quá nhiều nội dung về kế hoạch, chỉ nói cho Harold, một khi chuyện có biến, bất luận thế nào, nhất định phải dẫn người Grilan an toàn rời khỏi thành Cary.
“Mạng sống là quan trọng nhất. Harold, ta không hy vọng ngươi và mọi người xảy ra bất trắc gì.”
Ngắn ngủi vài cây, Harold lại xem đi xem lại, đợi khi hắn hoàn hồn lại, địa tinh đã không còn ở đây, đứng trong phòng, đổi thành Gela.
“Gela?”
“Lãnh chủ đại nhân giao phó nhiệm vụ mới sao?”
“Không có, không, cũng có thể xem như là một nhiệm vụ.”
Harold giao thư cho Gela, “Ngươi tự xem đi.”
Gela nghi hoặc nhận bức thư, xem xong, phản ứng giống hệt Harold.
“Ngươi cảm thấy thế nào?”
Gela cười, “Ta thấy mừng vì mình có tín ngưỡng mới.”
Harold lấy thư lại, gấp kỹ, không để lên nến đốt sạch như mọi lần, mà cất bên người, thầm thì nói: “Lãnh chủ đại nhân, tuyệt đối sẽ không phụ tín nhiệm và kỳ vọng của ngài…”
Ngày hôm sau, người Seeger không tiếp tục tấn công, như vậy đã thể hiện rõ thái độ của họ.
Thấy phản ứng của người Seeger, Nadun Josh hạ lệnh nâng một cái giỏ treo thật lớn lên đầu thành, dựng cờ một mặt màu trắng, đây là tín hiệu đã hẹn với người Seeger trong thư.
Nadun từng hỏi Harold, tại sao nhất định phải giơ cờ trắng, Harold cười thần bí, cái gì cũng không nói, vì hắn cũng không hiểu rốt cuộc là tại sao.
Thực tế, tất cả đều tới từ gợi ý của Tống Mặc, còn về tại sao lãnh chủ đại nhân lại làm như thế… chỉ có mình y rõ ràng.
Người Seeger ngoài thành thấy cờ trắng trên tường thành, lập tức báo cáo với Jiera, Jiera phái một đội kỵ binh và thư ký quan tùy quân ra, đồng dạng giơ cờ trắng, đi tới gần thành Cary.
Nadun hít sâu một hơi, ngồi vào trong giỏ treo. Lúc này, người trên tường thành đã biết Nadun muốn đi đàm phán với người Seeger, xin bọn họ lui binh, đều kích động nhìn Nadun, cho dù hôm qua bọn họ đánh lùi tiến công của người Seeger, nhưng cũng không bị thắng lợi hun mờ đầu, không ai là đồ ngu, tiếp tục đánh nữa, kết cục duy nhất của thành Cary, chính là bị người Seeger công phá.
Có thể không đánh tiếp, đương nhiên tốt nhất.
Mấy trú quân phụng mệnh cùng Nadun đi xuống, bọn họ không có giỏ treo, chỉ cột một sợi dây thừng ở thắt lưng, may là tường thành Cary cũng không cao lắm, tốc độ xuống dưới cũng nhanh, sẽ không khiến bọn họ quá khó chịu.
Khiến Nadun cảm thấy bất ngờ là, Harold cũng định đi cùng hắn.
“Harold?”
“Chấp chính quan đại nhân, kế hoạch này là ta đưa ra, ta tự nhiên phải cùng ngài đi gặp người Seeger.”
Harold cười cười, như thể hắn chỉ đi ra ngoài tản bộ một vòng, chứ không phải đi gặp người Seeger tay cầm đao kiếm.
Nadun khẽ động môi, nhìn Harold, trong mắt trào lên thần thái không tên. Harold một lòng hướng về em gái, trừ đó ra, chỉ có lãnh chủ đại nhân, tự nhiên sẽ không để ý tới tâm tình của Nadun lúc này. Nhưng Gela bên cạnh hắn lại chú ý thấy, nhìn nhìn gương mặt anh tuấn, thân hình cao to của Harold, lại nhìn nhìn Nadun, xem ra, muốn lấy thành Cary, cột gia tộc Josh lên chiến xa của lãnh chủ đại nhân, dễ hơn tưởng tượng nhiều…
Mỹ nhân kế gì đó, tuyệt đối không phải là độc quyền của người thiên triều.
Nếu Harold biết những gì Gela nghĩ lúc này, khẳng định sẽ trực tiếp rút kiếm, đâm cho hắn một lỗ.
Hắn đối với anh trai, không có hứng thú, hoàn toàn không có!
Mỹ nhân kế gì đó, toàn bộ đi chết đi!
Đàm phán cùng người Seeger tiến hành rất thuận lợi, Nadun tuy tại vài phương diện thì hơi chân ngắn chút, nhưng trên bàn đàm phán, lại biểu hiện vô cùng thông minh. Người Seeger dù sao cũng không chiếm được quá nhiều tiện nghi, ngược lại khi người Seeger và Nadun đàm phán, Harold chủ động nói vài câu với thư ký quan tùy quân của Seeger, thư ký quan quái dị nhìn hắn, “Ngươi là người Cary?”
“Không.” Harold lắc đầu, “Ta là người Grilan.”
Thư ký quan hiểu ra gật đầu, “Được, ta biết rồi.”
Đàm phán kết thúc, từ một trăm kim tệ và hai ngàn con dê, người Seeger cũng mang đi hơn mười cỗ máy bắn đá trong thành Cary. Nadun không có lập trường ngăn cản, theo như cách nói của Harold, “Chấp chính quan đại nhân, ngài đã không có đủ kim tệ để chi trả cho số còn thiếu của những vũ khí này nữa. So với vậy, không bằng trực tiếp bán cho người Seeger, bù vào món nợ của đội thương buôn.” Một câu nói nói rõ hoàn cảnh của Nadun hiện tại.
Tiền bán máy bắn đá, lý đương nhiên đều vào trong túi Harold. Chẳng qua, Nadun vẫn phải trả cho đội thương buôn một khoản tiền. Máy bắn đá bán lại cho người Seeger theo giá của hàng đã qua sử dụng, khoảng chênh lệnh, tự nhiên phải do Nadun tới bù.
“Đương nhiên, ngài cũng có thể không trả khoản tiền này.” Harold đứng trước mặt Nadun, vẻ mặt rất ôn hòa, nhưng ánh mắt lại thiếu đánh, “Nhưng, cũng hy vọng ngài có thể nghĩ kỹ, hậu quả khi làm thế.”
Người Seeger đã lui binh, thành Cary gần như đã nắm trong tay hắn, trong thư lãnh chủ đại nhân nói, lãnh địa của công tước Nelson đã tới tay, gia tộc Josh không thể nào phản giáo nữa, phản bội làm một lần còn được, làm hai lần, căn bản không được người ta yêu thích.
Chuyện đã tới mức này, hắn tự nhiên không tất yếu phải quá mức khách khí với Nadun nữa.
Nadun không biết làm sao, chỉ đành đáp ứng.
Hôm đó, chấp chính quan liền ban lệnh trưng thu thuế mới, người Cary dưới sự kinh ngạc, trong lòng cũng trào lên bất mãn, sau khi trưng binh, chính là trưng thuế sao?
Khi sự bất mãn này tích lũy tới một trình độ nhất định, thành Cary, đã nằm trong tay.
Chuyện phát sinh tại thành Cary đối với một vài người mà nói, giống như bọt sóng không bắt mắt, không thể tạo nên bất cứ phong ba nào, chẳng hạn quốc vương Chisa. Nhưng đối với Tống Mặc mà nói, thì lại là một bước quan trọng nhất trong kế hoạch của y.
Sau khi địa tinh đưa thư của Harold về, Tống Mặc xém chút nhảy cỡn khỏi ghế, y không thể không cao hứng, chuyện lần này, hoàn toàn là dựa vào bản thân y để hoàn thành. Không mượn sức ma tộc, không mược sức cự long, y một mình độc lập giành lấy một thành phố!
Đây không phải là một trò chơi, mà là hiện thực, hiện thực rành rành!
Từ khi kế hoạch bắt đầu tới nay, thư liên lạc của y và Harold đã chất đầy hai ngăn kéo, tuy người chấp hành kế hoạch là Harold, nhưng mỗi một bước của kế hoạch, đều là tâm huyết của Tống Mặc.
Sao y có thể không cao hứng, sao có thể không hưng phấn?
Cái này hoàn toàn khác với hỗn loạn Rhys tạo nên tại Chisa và Angris, đây là y, dựa vào năng lực của mình để làm được!
Rhys vừa từ Chisa trở về, thấy chính là Tống Mặc đang ngồi trên ghế, bộ dáng cười vui vẻ.
Rhys cảm thấy rất thú vị, cong khóe môi, bước tới, tì lên tay vịnh của ghế, tay vòng lên vai Tống Mặc, thổi hơi vào tai Tống Mặc, “Thân ái, ta về rồi, ngươi liền cao hứng như vậy sao?”
Tâm tình của Tống Mặc rất tốt, kéo móng vuốt sắp sửa thò vào trong cổ áo sơ mi của mình ra, nghiêng đầu nâng cằm Rhys, nói: “Mỹ nhân, thành Cary lập tức sẽ là của ta rồi.”
Ánh mắt Rhys lấp lóe, “Thành Cary?”
“Đúng, thành Cary.” Tống Mặc ôm cổ Rhys, ngón tay vuốt qua làn da mịn màng đó, “Ngươi không vui mừng cùng ta sao?”
Chỉ là một tòa thành nhỏ mà thôi.” Rhys chớp chớp mắt, kéo tay Tống Mặc qua, hôn lên mu bàn tay y, “Nếu ngươi muốn, ta có thể mang Chisa và Angris cho ngươi.”
“Cái này không giống.” Tống Mặc lắc đầu, “Ngươi cho ta, và tự ta giành lấy, hoàn toàn khác nhau.”
“Vậy sao?” Rhys nghiêng đầu, gương mặt yêu diễm, trông vậy mà lại có chút đáng yêu, “Vậy thì, ngươi cũng không muốn lấy lãnh địa ta cướp được từ tay quốc vương Chisa và Angris sao?”
“Ta muốn!”
Tống Mặc đứng bật dậy, ấn vai Rhys, “Đã nói từ đầu rồi, những thứ đó phải cho ta!”
“Ngươi xác định muốn hết?”
“Muốn!” Rhys đáp ứng giúp Tống Mặc cướp hai vùng lãnh địa vốn đã nhắm sẵn từ Chisa, còn về Angris, coi như một giáo huấn cho lão Julien.
“Vậy được.”
Rhys ngồi thẳng dậy, búng tay một cái, một ma tộc đột nhiên xuất hiện trong phòng, trong tay cầm một cuộn giấy.
“Đại nhân, các hạ.”
Ma tộc toàn thân bọc trong áo trùm, âm thanh cũng khó phân biệt nam nữ, nhưng lại không khiến người ta nảy sinh cảm giác chán ghét.
Rhys lại búng tay một cái, cuộn giấy trong tay ma tộc bay lên, mở ra trước mắt Tống Mặc, là một tấm bản đồ, trên đó dùng mực màu đỏ, vẻ lại biên giới ở giữa Chisa, Angris và Grilan.
“Thân ái, những nơi đường đỏ vạch ra, hiện tại đều là của ngươi.” Rhys nói, lại chỉ vị trí thành Cary, “Nơi này, hiện tại cũng phải thêm vào.”
Tống Mặc xoa mắt, cho rằng mình nảy sinh lỗi giác.
“Ngươi xác định không phải đang giỡn với ta?”
“Sao ta lại làm như thế?”
“Nhưng…”
Trong tay Tống Mặc còn một tấm bản đồ mà ma tộc vẽ trước đó, biên giới giữa lãnh địa đều vô cùng rõ ràng, đối với tấm trước mặt, Rhys gần như đã khoanh nửa Chisa, hơn nửa Angris vào trong rồi!
Địa bàn lớn thế này, y không cần phải kéo cờ tạo phản, võ trang chiếm đất, trực tiếp mặc hoàng bào lên người, đăng cơ xưng vương là được rồi.
“Nếu ngươi muốn làm thế, cũng có thể.”
Tống Mặc: “…”
Rhys tựa lên người Tống Mặc, tay vén tóc đen của Tống Mặc lên, nhẹ giọng nói: “Thân ái, ta còn một chuyện phải nói với ngươi.”
“Cái gì?”
“Mẹ của ta đã rời khỏi ma giới rồi, rất có thể cũng tới đại lục Quang Minh.”
Cái giề?!
Mắt Tống Mặc đột nhiên trừng lớn, vị vương phi có thể đánh cho thân vương ma tộc tới mức bỏ nhà mà đi đó?!
Không biết tại sao, Tống Mặc đột nhiên có một dự cảm rất không hay…
/165
|