Tin Chisa và Angris khai chiến, hôm đó đã truyền tới Grilan. Tống Mặc khinh thường không thèm ngó tới lệnh điều binh của lão Julien, ngay cả trả lời chính thức cũng không có, lão Julien tựa hồ sớm đã dự liệu được kết quả này. Ngay từ đầu lão đã không chờ đợi Tống Mặc sẽ làm theo mệnh lệnh, phái binh tham gia chiến tranh với Chisa, từ tin tức lão nhận được, Tống Mặc Grilan và tân quốc vương Nelson của Chisa có quan hệ không bình thường, nếu Tống Mặc thật sự phái binh, lão Julien còn sẽ lo lắng, những người Grilan này, liệu có đâm cho lão một nhát sau lưng không.
Dù sao, dạng lãnh chủ phản kích trong lúc chiến tranh, khiến quốc vương chiến bại thậm chí là tử chiến là chuyện thường thấy.
Tống Mặc không bỉ ổi như lão Julien nghĩ, nhưng cũng không phải là người thiện lương gì, tuy không phái binh theo điều lệnh, nhưng không muốn để ai bắt được nhược điểm, nhược điểm của Grilan đủ nhiều rồi, gần như nắm một phát là cả mớ, y không muốn lại để cho người ta thêm ấn tượng không tốt nữa. Dù sao, bất luận là tiếp tục sống dưới lá cờ Angris, hay võ trang chia đất, thì vẫn cần danh tiếng tốt.
“Mies, ngươi dẫn người đi đi.”
Tống Mặc an trí nhiệm vụ cho tu sĩ trong bệnh viện. Gần đây nhiệt tình công tác của những tu sĩ này quá cao, gần như tất cả người Grilan đều bị dọa thấy tu sĩ là né xa. Không chạy không được, có ai từng thấy người chỉ bị thương đầu ngón tay, nhưng lại bị khiêng vào bệnh viện, ba ngày sau mới được thả ra chưa?
Nói thì hơi khoa trương, nhưng sự thật chính là thế.
Tống Mặc không muốn nghe các lãnh dân ba ngày hai lượt tới oán trách nữa, cũng không muốn quá đả kích tính tích cực của các tu sĩ. Y biết những tu sĩ này quả thật là muốn làm gì đó, không phải chỉ gây chuyện, thuốc mới họ chế tạo ra cần đối tượng thí nghiệm, nhưng, không thể hại người nhà mình!
“Đến chiến trường Angris và Chisa phát huy nhiệt tình đi.” Tống Mặc cẩn thận nắm tay Mies: “Ta tin mọi người, nhất định có thể khiến người khác có nhận thức mới về Grilan! Chúng ta là người có trí thức, có kỹ thuật, có y thuật, vui vẻ cứu tử trợ thương! Tin rằng sau trận chiến này, tất cả mọi người trên chiến trường, đều sẽ nhớ kỹ chúng ta, nhớ kỹ Grilan!”
Mau đi chà đạp hãm hại người khác đi, người trong lãnh địa, cũng thật sự không hold nổi rồi.
Trong mắt Mies tràn đầy vẻ kích động, lãnh chủ đại nhân tin tưởng họ như thế, bọn họ nhất định sẽ không phụ kỳ vọng của lãnh chủ đại nhân!
“Lãnh chủ đại nhân, ngài yên tâm đi!”
Mies và những tu sĩ nhận nhiệm vụ khác vỗ ngực bảo đảm, tuyệt đối sẽ toàn lực cứu giúp mỗi người bị thương trên chiến trường. Tống Mặc cười vỗ vai Mies, “Ta tin ngươi, Bobbys sẽ mang kỵ sĩ đồng hành với các ngươi, bảo vệ an toàn ọi người.”
Tống Mặc suy nghĩ rất chu đáo, dù sao, so với đám Harold và kỵ sĩ đoàn, những tu sĩ này trừ đầu óc, bất luận là lực chiến đấu hay lực phòng ngự, đều giống hệt như mấy chủ giáo bị Tống Mặc cho uống thuốc tiêu hóa, toàn là bã!
Trừ phái đoàn người Mies vào quân Angris, Tống Mặc còn an bài Roger dẫn người vào quân Nelson. Lão John biểu thị lo lắng với việc này, “Lãnh chủ đại nhân, nếu bị người phát hiện, ngài sẽ có phiền phức.”
Tống Mặc lắc đầu, y nhất định phải làm thế. Nelson tấn công Angris, trừ muốn điều tư quân khỏi tay mấy đại quý tộc Chisa, thì cũng là do y đề nghị.
“Bất luận thế nào, ta cũng phải thể hiện rõ thái độ của mình.”
Y sẽ không tham gia vào trận chiến của hai nước, nhưng sẽ cố gắng cứu giúp mỗi sinh mạng. Chuyện thế này nói ra thì rất quái đản, sẽ khiến người ta cảm thấy Tống Mặc rất giả dối, nhưng y chỉ muốn làm đúng lương tâm mình, còn người khác nghĩ thế nào, đó không phải chuyện y quan tâm.
Lại nói, nếu không có y, Chisa và Angris sẽ không khai chiến sao? Hai quốc gia này đánh nhau đã mấy trăm năm, Nelson và lão Julien sớm muộn cũng đánh một trận, Tống Mặc chỉ là khiến cuộc chiến diễn ra sớm hơn mà thôi.
“Nếu đã thế, lãnh chủ đại nhân, tại sao ngài không đáp ứng bán nhiều pháo núi hơn cho Chisa?”
Tống Mặc chống cằm, “Quân đội Chisa chiến đấu với Angris lần này, phần lớn là tư quân trong tay đại quý tộc Chisa. Nelson muốn mua pháo núi của ta, chẳng qua là làm dáng, hắn vẫn muốn nắm số quân đội này trong tay mình, sao có thể tiêu tiền của mình trước khi chuyện giải quyết xong, để trang bị quân đội cho người khác? Như vậy không thích hợp. Huống hồ, hiện tại trong tay hắn có máy bắn đá ta đã cho hắn trước kia, còn có hai khẩu pháo núi, đủ rồi.”
Có một điểm Tống Mặc không nói ra là, e rằng Nelson còn có ý đồ tiêu hao nhiều thực lực của quý tộc trong trận chiến. Rất nhiều quý tộc đưa con cháu trong gia tộc mình vào quân, những người này, tuy nói là trung với Nelson, nhưng cũng âm thầm mưu tính. Tống Mặc không cho rằng Nelson sẽ làm lơ những hành động đó.
“Thế thì…”
Lão quản gia John hiển nhiên không thích những âm mưu tính toán này, chân mày nhíu lại. Nhưng Tống Mặc không nghĩ thế, Nelson không phải đồ ngốc, hắn muốn mượn dao giết người, nhưng phải nắm bắt được mức độ của vấn đề, nếu không, đao không mượn được, lại tự ném mình vào, như vậy quá mức thiệt hại. Cuối cùng, hắn vẫn muốn đánh thắng trận này.
“Nelson không ngốc, lão Julien cũng không phải đồ ngu, trận chiến này vẫn phải đánh.”
Trong lòng kẻ cầm quyền luôn có một bàn cờ, tay sai và tiểu đệ dưới tay họ đều là con cờ trên bàn cờ này. Khác ở chỗ, những con cờ này trong lòng họ, thuần túy là pháo hôi, bất cứ lúc nào cũng có thể từ bỏ, hiện tại giữ trong tay, để chờ thời khắc ra quân.
Tống Mặc không muốn trở thành con cờ trong tay bất cứ ai, cũng không thể nào đặt mình ở ngoài, chọn lựa duy nhất, chính là trở thành người đánh cờ.
Hiện thực rất tàn khốc, sống thật sự không dễ. Tống đại lãnh chủ cảm thán như thế.
Lão John thấy Tống Mặc đột nhiên trở nên ưu tư, cảm thấy vô cùng khó hiểu, lãnh chủ đại nhân sao đột nhiên lại cảm thán như thế? Khẳng định là lỗi của ma tộc đó! Sớm biết vậy, ông nên đánh cả nhà đó về ma giới!
Sau khi đám người Mies và Roger xuất phát, địa tinh, người lùn và tinh linh lục tục tới Grilan.
Tống Mặc cảm thấy kinh ngạc vì Gerrees lại tới, đặc biệt là khi thấy Bod đứng sau lưng hắn, nụ cười trên mặt Tống Mặc hơi cứng lại. Ánh mắt chuyển sang Gerrees, hắn biết rõ quan hệ của y và Rhys, lại dẫn Bod tới, tên này, sẽ không phải muốn nhân cơ hội gây phiền toái chứ?
“Không cần lo lắng.” Gerrees mở miệng nói: “Bod là đại biểu của Hồng sâm lâm, chuyện hợp tác sau này, sẽ do hắn và Allan cùng phụ trách.”
Gerrees hiếm khi nói một câu dài như thế, Tống Mặc nghi ngờ nhìn tinh linh tóc vàng, đôi mắt màu xanh lục của tinh linh vẫn ngưng kết băng sương như xưa, nhưng không còn mang hàn lạnh khắc cốt, y lại quay sang nhìn tinh linh Bod tóc đỏ đứng bên cạnh, đây chính là nguyên nhân?
Sờ cằm, y có phải nên tặng quà biểu đạt thiện ý của mình không?
Nghĩ lại thì thấy vẫn nên thôi đi, nói cho cùng, kẻ nhốt Bod vào trong thủy tinh cầu không phải là y, nếu y làm mấy hành động như xin lỗi thế kia, không biết Rhys sẽ nghĩ thế nào.
Hiểu ý người là một chuyện, tự cho là đúng lại là chuyện khắc.
Tống Mặc vẫn phân rõ ràng thân sơ xa gần. Huống hồ, giữa tinh linh và ma tộc, cũng không phải y tặng một món quà thì có thể hóa chiến tranh thành tơ lụa, không trách lỗi xưa nữa. Có lẽ Rhys cũng vui vẻ đánh với họ một trận nữa, đương nhiên, nơi đánh nhau tuyệt đối không thể là Grilan, nếu không, y sẽ ấy kẻ này biết mặt hết.
Nơi ở của tinh linh được an bài trong phủ lãnh chủ, lần này họ tới là tiếp nhận cửa tiệm của đường thương nghiệp ngầm. Tin tức thành thương nghiệp ngầm đã truyền khắp đại lục, yêu tinh và hắc tinh linh tránh đời rất lâu, gần như đã sắp bị quên lãng cũng đều cảm thấy hứng thú với thành thương nghiệp. Những chủng tộc không liên can này, cho dù là kẻ địch cũng có thể ngồi xuống bàn chuyện làm ăn, chuyện mua bán thương phẩm, cả đại lục Quang Minh đều chưa từng có.
Danh tiếng của yêu tinh cũng không tốt lành gì như ma tộc, chết ở chỗ, thực lực của họ yếu hơn ma tộc nhiều, bọn họ không thể nào giống như ma tộc đánh bẹp những kẻ tới tìm mình gây phiền, chỉ có thể chọn một nơi không có dấu chân người tránh thế.
Mà nơi như vậy, luôn luôn cùng nghĩa với cằn cỗi. Cho dù là yêu tinh, cũng phải ăn cơm mặc áo, lời đồn yêu tinh uống sương sớm thì có thể sống thuần túy là nói bậy nói bạ. Có nơi giao dịch ngầm này rồi, bọn họ không cần phải lộ mình dưới ánh mắt của những kẻ có dụng tâm khác, đã có thể mua được vật phẩm mình cần, đối với yêu tinh mà nói, quả thật là chuyện tốt.
Hình dạng hắc tinh linh rất xinh đẹp, có lẽ nên nói, là quá mức xinh đẹp. Làn da của họ có màu lúa mạch khỏe mạnh, thân hình thon dài thẳng tắp, mặc áo trên không có tay áo và quần dài bó sát, dưới chân là ủng dài bao chặt cẳng chân, trên lưng đeo trường cung và song thủ kiếm đều không có gì khác biệt với tinh linh, điểm khác biệt duy nhất, là tai phải của họ đều có đeo một cái khuyên tai bảo thạch đen, trên gương mặt phải có một hoa văn màu tối tinh xảo, hai mắt cũng không phải màu xanh lục trong suốt, mà là xanh đen như rong biển.
Khác với tinh linh của Lục sâm lâm và Hồng sâm lâm, thái độ của các hắc tinh linh vừa không lạnh không băng sương, cũng không hề ấm áp. Tống Mặc thậm chí cảm thấy kinh ngạc vì thái độ quá mức bình thường này của họ. Đợi sau khi an bài xong hắc tinh linh, Tống Mặc gõ đầu, trong phi nhân loại vẫn còn có kẻ bình thường như thế, thực sự là hiếm hoi.
Rode và Galland là bạn cũ của Tống Mặc, lần này họ tới, trực tiếp mang hàng hóa muốn tiêu thụ trong tiệm ngầm tới. Phần lớn là đặc sản của tộc người lùn, rượu mạch và vũ khí. Tống Mặc từng được thấy sự khéo tay của người lùn, từng kiến nghị với trưởng lão người lùn, tại sao không lợi dụng thiên phú này, chế tạo một vài thứ khéo léo? Chẳng hạn đồ chơi, hoặc là một vài công cụ thường dùng trong cuộc sống. Những thứ này trông không có vẻ bắt mắt, giá cũng không cao như vũ khí, nhưng phạm vi tiêu thụ lại rất rộng, lượng nhu cầu cũng rất nhiều.
Đứng một bên, nhìn Rode và Galland chỉ huy người lùn trong đội xe dỡ hàng, Tống Mặc biết, trưởng lão người lùn đã nghe theo kiến nghị của mình.
Địa tinh tới trễ hơn người lùn một ngày, cái này không thể trách họ, địa tộc đi theo thực sự là cẩn thận khẩn trương quá mức.
“Lãnh chủ đại nhân, suốt đường đi, hễ là thông đạo ngầm có nhân loại sinh sống, hoặc là gần thôn xóm và thành phố nhân loại, địa tộc đều không nguyện ý đi qua. Chúng tôi hết cách, chỉ có thể vừa đi, vừa đào đường khác. May mắn là, tuy đi vòng hết một đoạn, nhưng giữa đường lại tìm được một vùng tài nguyên khoáng sản chôn giấu rất sâu…”
Joybis không bận tâm bụi đất và mồ hôi trên người, hưng phấn lấy một cục khoáng thạch trong túi ra, giao cho Tống Mặc, “Tôi có thể xác định, loại khoách thạch này, rất đáng tiền!”
Tống Mặc không vội đi tìm người lùn kiểm định chủng loại khoáng thạch, mà an bài đám người Joybis đi tắm thay đồ trước, rồi ăn một bữa cơm, “Mọi người đều cực khổ, nghỉ ngơi trước đi, chuyện khác, nghỉ ngơi xong rồi nói.”
Sự quan tâm của lãnh chủ đại nhân khiến các địa tinh vô cùng cảm động, ngay cả địa tộc co lại một bên, ôm nhau thành cục run run rẩy rẩy cũng có một chút cảm giác an toàn.
Cách sống chung giữa người và người rất kỳ diệu, Tống Mặc không phải cố ý làm thế, nhưng luôn có thể khiến người ta cảm thấy thoải mái và ấm áp từ những hành động nhỏ của y.
Địa tộc vẫn không nguyện ý trực tiếp mở miệng với Tống Mặc, chỉ có thể thông qua địa tinh truyền lời, Tống Mặc không mấy để ý tình huống này, chỉ cần có thể mua được các loại nấm trong tay họ, có trực tiếp nói chuyện hay không, không phải vấn đề lớn. Y tin địa tinh sẽ không để xảy ra vấn đề trong quá trình truyền lời.
Chỉ khai trương đoạn đường thông từ Grilan tới thành Cary, mà đã hấp dẫn rất nhiều ánh mắt. Tống Mặc còn thấy kinh ngạc vì có cả đội thương buôn nhân loại, họ không phải tới tới từ Obi, Saivans có viết thư tới, hiện tại Obi có một vài chuyện, về đường thương nghiệp ngầm, sẽ do hắn toàn quyền phụ trách, sau khi an bài xong công tác tại hành tỉnh tây bắc, hắn sẽ tới Grilan.
Obi có chuyện?
Nhìn tin tức Saivans để lộ trong thư, Tống Mặc lập tức nghĩ rằng có phải liên quan tới cự long? Sau đó lại ném chuyện này ra sau đầu. Ấn tượng của y đối với cự long thực sự không tốt đẹp gì, cho dù hai bên có quan hệ hợp tác, nhưng nếu có thể không gặp mặt, thì liền cố gắng không gặp mặt. Cự long từng cướp đường y, Tống đại lãnh chủ nói rằng, y có ảnh hưởng tâm lý.
Hai đội thương buôn nhân loại này tới từ Hoult và Chate. Hai quốc gia này cách Grilan rất xa, bọn họ tới Grilan, thậm chí phải vượt qua hơn nửa đại lục Quang Minh. Rode và Galland quen biết người dẫn đội của hai đội này. Bọn họ nói với Tống Mặc, bì bì thú của Grilan, và vải lục la mà quân nhân Grilan mặt trên người, chính là mua từ tay hai đội thương buôn này.
“Lãnh chủ đại nhân, chúng tôi tới với thành ý, xin ngài tin tưởng chúng tôi.”
Tống Mặc liếc nhìn hai người lùn đứng bên cạnh một cái, gương mặt đầy râu của hai người lùn, đồng thời lộ ra nụ cười vô cùng nịnh nọt. Tống Mặc nhìn mà khóc môi giật liên hồi. Được rồi, y tạm thời tin tưởng, kẻ có thể khiến người lùn tín nhiệm, sẽ không dám ngang nhiên có chủ ý xấu xa gì, ít nhất, trước mắt sẽ không.
Hai đội thương buôn nhân loại, cũng được cho phép thuê cửa tiệm trong đường thương nghiệp ngầm, hơn nữa kinh doanh và thu mua hàng hóa tại đó. Ban đầu, hai đội thương buôn còn ôm tâm trạng thử xem sao, nhưng, sau khi thấy những cửa tiệm khác lục tục bày hàng ra, lập tức hai mắt phát sáng, giống như người đã nghèo cả đời, đột nhiên rớt vào một kho báu vật, hận không thể mua hết tất cả hàng hóa nhìn thấy, nhét đầy xe ngựa trong đội! Bọn họ tin tưởng, chỉ cần đội thương buôn mang những hàng hóa này về, bán lại ven đường, kim tệ thu hoạch được, sẽ gấp mấy lần số họ đã bỏ ra. Không chỉ bọn họ trở nên mất bình tĩnh, thành Cary đã ở trong tay Tống Mặc, dân cư của thành Cary, cũng được cho phép mua đồ ở đường thương nghiệp ngầm. Tại đây, kim tệ cứ như không còn là kim tệ, tất cả mọi người đều muốn tiêu đến hết đồng kim tệ cuối cùng trong tay, đổi thành hàng hóa.
Ngày đầu tiên kinh doanh thử kết thúc, sau khi tham gia lễ chúc mừng, Tống Mặc trở về phòng ngủ, kéo mở cổ áo, nằm ngửa trên giường, thở ra một hơi: “Mệt thật…”
Nhắm hai mắt lại, số rượu đã uống bắt đầu phát huy tác dụng, mơ mơ hồ hồ sắp ngủ mất.
Một cánh tay trắng tuyết phủ lên trán Tống Mặc, Tống Mặc mở mắt ra, “Rhys?”
“Là ta.” Ma tộc đặt đầu Tống Mặc lên đùi mình, tay nhẹ nhàng xoa ấn trán Tống Mặc.
“Tốt hơn chút không?”
“Ừ.” Tống Mặc cầm cổ tay Rhys, cảm thấy càng thêm buồn ngủ.
Rhys không nói gì nữa, chỉ tiếp tục giúp Tống Mặc ấn trán, ngọn nến trong phòng không còn cháy, chỉ có đá đỏ trên tường tỏa ra ánh sáng u ám. Gió thổi rèm cửa sổ, ánh trăng rọi vào cửa sổ bán mở, điểm thêm chút ánh sáng bạc cho căn phòng.
“Thân ái…” Rhys cúi người xuống, nhẹ hôn lên trán Tống Mặc, “Hãy mơ mộng đẹp.”
Đặt Tống Mặc nằm lên gối, kéo chăn đắp lên người y, Rhys vừa định đi, thì lại bị kéo cổ tay.
Rhys kinh ngạc quay đầu, nhìn vào đôi mắt càng lúc càng sáng trong sắc đêm, “Ta đánh thức ngươi sao?”
“Không.” Tống Mặc hơi nhúc nhích, kéo Rhys ngồi lại giường, mở lòng bàn tay Rhys, mặt cọ cọ vào trong đó, giống như con mèo đang làm nũng, “Ở lại với ta.”
“… Xác định?” Ngón tay Rhys lướt qua góc môi Tống Mặc, thấp giọng nói: “Ta sẽ làm chuyện không tốt.”
“Không sao.” Tay Tống Mặc men theo cánh tay Rhys bò lên, nắm vai Rhys, kéo hắn xuống, miệng đặt lên cằm Rhys, “Ta cũng không phải người tốt gì…”
Rhys cười, ma tộc yêu diễm, lộ ra nụ cười như ma quỷ mê hoặc nhân tâm, môi đỏ như muốn nhỏ máu, trong đôi mắt màu biển xanh, thiêu cháy ngọn lửa hừng hực.
“Thân ái…”
Môi vừa đặt lên góc môi Tống Mặc, Tống Mặc lại đột nhiên nói: “Rhys, tìm thời gian, chúng ta cử hành đi?”
Cử hành?
Rhys ngẩng đầu lên, không hiểu nhìn Tống Mặc, Tống Mặc nằm trên giường, hai mắt khẽ híp, “Cũng không thể cứ không rõ ràng như thế, không tốt lắm, ta nên cho ngươi một danh phận rồi.”
Cho dù câu nói của Tống Mặc không bình thườn lắm, nhưng niềm vui khôn cùng vẫn đập thẳng vào đầu Rhys, “Thân ái, ngươi nói thật chứ?”
“Đương nhiên.” Tống Mặc dùng cùi chỏ chống người, nắm tóc Rhys, kéo mạnh, “Chuyện cưới vợ này, ta luôn rất nghiêm túc!”
Cưới… vợ?
Nhìn Tống Mặc sau khi nói xong câu này liền nằm xuống giường ngủ khò khò, Rhys cứng đờ.
Chuyện, hình như không đúng lắm?
Dù sao, dạng lãnh chủ phản kích trong lúc chiến tranh, khiến quốc vương chiến bại thậm chí là tử chiến là chuyện thường thấy.
Tống Mặc không bỉ ổi như lão Julien nghĩ, nhưng cũng không phải là người thiện lương gì, tuy không phái binh theo điều lệnh, nhưng không muốn để ai bắt được nhược điểm, nhược điểm của Grilan đủ nhiều rồi, gần như nắm một phát là cả mớ, y không muốn lại để cho người ta thêm ấn tượng không tốt nữa. Dù sao, bất luận là tiếp tục sống dưới lá cờ Angris, hay võ trang chia đất, thì vẫn cần danh tiếng tốt.
“Mies, ngươi dẫn người đi đi.”
Tống Mặc an trí nhiệm vụ cho tu sĩ trong bệnh viện. Gần đây nhiệt tình công tác của những tu sĩ này quá cao, gần như tất cả người Grilan đều bị dọa thấy tu sĩ là né xa. Không chạy không được, có ai từng thấy người chỉ bị thương đầu ngón tay, nhưng lại bị khiêng vào bệnh viện, ba ngày sau mới được thả ra chưa?
Nói thì hơi khoa trương, nhưng sự thật chính là thế.
Tống Mặc không muốn nghe các lãnh dân ba ngày hai lượt tới oán trách nữa, cũng không muốn quá đả kích tính tích cực của các tu sĩ. Y biết những tu sĩ này quả thật là muốn làm gì đó, không phải chỉ gây chuyện, thuốc mới họ chế tạo ra cần đối tượng thí nghiệm, nhưng, không thể hại người nhà mình!
“Đến chiến trường Angris và Chisa phát huy nhiệt tình đi.” Tống Mặc cẩn thận nắm tay Mies: “Ta tin mọi người, nhất định có thể khiến người khác có nhận thức mới về Grilan! Chúng ta là người có trí thức, có kỹ thuật, có y thuật, vui vẻ cứu tử trợ thương! Tin rằng sau trận chiến này, tất cả mọi người trên chiến trường, đều sẽ nhớ kỹ chúng ta, nhớ kỹ Grilan!”
Mau đi chà đạp hãm hại người khác đi, người trong lãnh địa, cũng thật sự không hold nổi rồi.
Trong mắt Mies tràn đầy vẻ kích động, lãnh chủ đại nhân tin tưởng họ như thế, bọn họ nhất định sẽ không phụ kỳ vọng của lãnh chủ đại nhân!
“Lãnh chủ đại nhân, ngài yên tâm đi!”
Mies và những tu sĩ nhận nhiệm vụ khác vỗ ngực bảo đảm, tuyệt đối sẽ toàn lực cứu giúp mỗi người bị thương trên chiến trường. Tống Mặc cười vỗ vai Mies, “Ta tin ngươi, Bobbys sẽ mang kỵ sĩ đồng hành với các ngươi, bảo vệ an toàn ọi người.”
Tống Mặc suy nghĩ rất chu đáo, dù sao, so với đám Harold và kỵ sĩ đoàn, những tu sĩ này trừ đầu óc, bất luận là lực chiến đấu hay lực phòng ngự, đều giống hệt như mấy chủ giáo bị Tống Mặc cho uống thuốc tiêu hóa, toàn là bã!
Trừ phái đoàn người Mies vào quân Angris, Tống Mặc còn an bài Roger dẫn người vào quân Nelson. Lão John biểu thị lo lắng với việc này, “Lãnh chủ đại nhân, nếu bị người phát hiện, ngài sẽ có phiền phức.”
Tống Mặc lắc đầu, y nhất định phải làm thế. Nelson tấn công Angris, trừ muốn điều tư quân khỏi tay mấy đại quý tộc Chisa, thì cũng là do y đề nghị.
“Bất luận thế nào, ta cũng phải thể hiện rõ thái độ của mình.”
Y sẽ không tham gia vào trận chiến của hai nước, nhưng sẽ cố gắng cứu giúp mỗi sinh mạng. Chuyện thế này nói ra thì rất quái đản, sẽ khiến người ta cảm thấy Tống Mặc rất giả dối, nhưng y chỉ muốn làm đúng lương tâm mình, còn người khác nghĩ thế nào, đó không phải chuyện y quan tâm.
Lại nói, nếu không có y, Chisa và Angris sẽ không khai chiến sao? Hai quốc gia này đánh nhau đã mấy trăm năm, Nelson và lão Julien sớm muộn cũng đánh một trận, Tống Mặc chỉ là khiến cuộc chiến diễn ra sớm hơn mà thôi.
“Nếu đã thế, lãnh chủ đại nhân, tại sao ngài không đáp ứng bán nhiều pháo núi hơn cho Chisa?”
Tống Mặc chống cằm, “Quân đội Chisa chiến đấu với Angris lần này, phần lớn là tư quân trong tay đại quý tộc Chisa. Nelson muốn mua pháo núi của ta, chẳng qua là làm dáng, hắn vẫn muốn nắm số quân đội này trong tay mình, sao có thể tiêu tiền của mình trước khi chuyện giải quyết xong, để trang bị quân đội cho người khác? Như vậy không thích hợp. Huống hồ, hiện tại trong tay hắn có máy bắn đá ta đã cho hắn trước kia, còn có hai khẩu pháo núi, đủ rồi.”
Có một điểm Tống Mặc không nói ra là, e rằng Nelson còn có ý đồ tiêu hao nhiều thực lực của quý tộc trong trận chiến. Rất nhiều quý tộc đưa con cháu trong gia tộc mình vào quân, những người này, tuy nói là trung với Nelson, nhưng cũng âm thầm mưu tính. Tống Mặc không cho rằng Nelson sẽ làm lơ những hành động đó.
“Thế thì…”
Lão quản gia John hiển nhiên không thích những âm mưu tính toán này, chân mày nhíu lại. Nhưng Tống Mặc không nghĩ thế, Nelson không phải đồ ngốc, hắn muốn mượn dao giết người, nhưng phải nắm bắt được mức độ của vấn đề, nếu không, đao không mượn được, lại tự ném mình vào, như vậy quá mức thiệt hại. Cuối cùng, hắn vẫn muốn đánh thắng trận này.
“Nelson không ngốc, lão Julien cũng không phải đồ ngu, trận chiến này vẫn phải đánh.”
Trong lòng kẻ cầm quyền luôn có một bàn cờ, tay sai và tiểu đệ dưới tay họ đều là con cờ trên bàn cờ này. Khác ở chỗ, những con cờ này trong lòng họ, thuần túy là pháo hôi, bất cứ lúc nào cũng có thể từ bỏ, hiện tại giữ trong tay, để chờ thời khắc ra quân.
Tống Mặc không muốn trở thành con cờ trong tay bất cứ ai, cũng không thể nào đặt mình ở ngoài, chọn lựa duy nhất, chính là trở thành người đánh cờ.
Hiện thực rất tàn khốc, sống thật sự không dễ. Tống đại lãnh chủ cảm thán như thế.
Lão John thấy Tống Mặc đột nhiên trở nên ưu tư, cảm thấy vô cùng khó hiểu, lãnh chủ đại nhân sao đột nhiên lại cảm thán như thế? Khẳng định là lỗi của ma tộc đó! Sớm biết vậy, ông nên đánh cả nhà đó về ma giới!
Sau khi đám người Mies và Roger xuất phát, địa tinh, người lùn và tinh linh lục tục tới Grilan.
Tống Mặc cảm thấy kinh ngạc vì Gerrees lại tới, đặc biệt là khi thấy Bod đứng sau lưng hắn, nụ cười trên mặt Tống Mặc hơi cứng lại. Ánh mắt chuyển sang Gerrees, hắn biết rõ quan hệ của y và Rhys, lại dẫn Bod tới, tên này, sẽ không phải muốn nhân cơ hội gây phiền toái chứ?
“Không cần lo lắng.” Gerrees mở miệng nói: “Bod là đại biểu của Hồng sâm lâm, chuyện hợp tác sau này, sẽ do hắn và Allan cùng phụ trách.”
Gerrees hiếm khi nói một câu dài như thế, Tống Mặc nghi ngờ nhìn tinh linh tóc vàng, đôi mắt màu xanh lục của tinh linh vẫn ngưng kết băng sương như xưa, nhưng không còn mang hàn lạnh khắc cốt, y lại quay sang nhìn tinh linh Bod tóc đỏ đứng bên cạnh, đây chính là nguyên nhân?
Sờ cằm, y có phải nên tặng quà biểu đạt thiện ý của mình không?
Nghĩ lại thì thấy vẫn nên thôi đi, nói cho cùng, kẻ nhốt Bod vào trong thủy tinh cầu không phải là y, nếu y làm mấy hành động như xin lỗi thế kia, không biết Rhys sẽ nghĩ thế nào.
Hiểu ý người là một chuyện, tự cho là đúng lại là chuyện khắc.
Tống Mặc vẫn phân rõ ràng thân sơ xa gần. Huống hồ, giữa tinh linh và ma tộc, cũng không phải y tặng một món quà thì có thể hóa chiến tranh thành tơ lụa, không trách lỗi xưa nữa. Có lẽ Rhys cũng vui vẻ đánh với họ một trận nữa, đương nhiên, nơi đánh nhau tuyệt đối không thể là Grilan, nếu không, y sẽ ấy kẻ này biết mặt hết.
Nơi ở của tinh linh được an bài trong phủ lãnh chủ, lần này họ tới là tiếp nhận cửa tiệm của đường thương nghiệp ngầm. Tin tức thành thương nghiệp ngầm đã truyền khắp đại lục, yêu tinh và hắc tinh linh tránh đời rất lâu, gần như đã sắp bị quên lãng cũng đều cảm thấy hứng thú với thành thương nghiệp. Những chủng tộc không liên can này, cho dù là kẻ địch cũng có thể ngồi xuống bàn chuyện làm ăn, chuyện mua bán thương phẩm, cả đại lục Quang Minh đều chưa từng có.
Danh tiếng của yêu tinh cũng không tốt lành gì như ma tộc, chết ở chỗ, thực lực của họ yếu hơn ma tộc nhiều, bọn họ không thể nào giống như ma tộc đánh bẹp những kẻ tới tìm mình gây phiền, chỉ có thể chọn một nơi không có dấu chân người tránh thế.
Mà nơi như vậy, luôn luôn cùng nghĩa với cằn cỗi. Cho dù là yêu tinh, cũng phải ăn cơm mặc áo, lời đồn yêu tinh uống sương sớm thì có thể sống thuần túy là nói bậy nói bạ. Có nơi giao dịch ngầm này rồi, bọn họ không cần phải lộ mình dưới ánh mắt của những kẻ có dụng tâm khác, đã có thể mua được vật phẩm mình cần, đối với yêu tinh mà nói, quả thật là chuyện tốt.
Hình dạng hắc tinh linh rất xinh đẹp, có lẽ nên nói, là quá mức xinh đẹp. Làn da của họ có màu lúa mạch khỏe mạnh, thân hình thon dài thẳng tắp, mặc áo trên không có tay áo và quần dài bó sát, dưới chân là ủng dài bao chặt cẳng chân, trên lưng đeo trường cung và song thủ kiếm đều không có gì khác biệt với tinh linh, điểm khác biệt duy nhất, là tai phải của họ đều có đeo một cái khuyên tai bảo thạch đen, trên gương mặt phải có một hoa văn màu tối tinh xảo, hai mắt cũng không phải màu xanh lục trong suốt, mà là xanh đen như rong biển.
Khác với tinh linh của Lục sâm lâm và Hồng sâm lâm, thái độ của các hắc tinh linh vừa không lạnh không băng sương, cũng không hề ấm áp. Tống Mặc thậm chí cảm thấy kinh ngạc vì thái độ quá mức bình thường này của họ. Đợi sau khi an bài xong hắc tinh linh, Tống Mặc gõ đầu, trong phi nhân loại vẫn còn có kẻ bình thường như thế, thực sự là hiếm hoi.
Rode và Galland là bạn cũ của Tống Mặc, lần này họ tới, trực tiếp mang hàng hóa muốn tiêu thụ trong tiệm ngầm tới. Phần lớn là đặc sản của tộc người lùn, rượu mạch và vũ khí. Tống Mặc từng được thấy sự khéo tay của người lùn, từng kiến nghị với trưởng lão người lùn, tại sao không lợi dụng thiên phú này, chế tạo một vài thứ khéo léo? Chẳng hạn đồ chơi, hoặc là một vài công cụ thường dùng trong cuộc sống. Những thứ này trông không có vẻ bắt mắt, giá cũng không cao như vũ khí, nhưng phạm vi tiêu thụ lại rất rộng, lượng nhu cầu cũng rất nhiều.
Đứng một bên, nhìn Rode và Galland chỉ huy người lùn trong đội xe dỡ hàng, Tống Mặc biết, trưởng lão người lùn đã nghe theo kiến nghị của mình.
Địa tinh tới trễ hơn người lùn một ngày, cái này không thể trách họ, địa tộc đi theo thực sự là cẩn thận khẩn trương quá mức.
“Lãnh chủ đại nhân, suốt đường đi, hễ là thông đạo ngầm có nhân loại sinh sống, hoặc là gần thôn xóm và thành phố nhân loại, địa tộc đều không nguyện ý đi qua. Chúng tôi hết cách, chỉ có thể vừa đi, vừa đào đường khác. May mắn là, tuy đi vòng hết một đoạn, nhưng giữa đường lại tìm được một vùng tài nguyên khoáng sản chôn giấu rất sâu…”
Joybis không bận tâm bụi đất và mồ hôi trên người, hưng phấn lấy một cục khoáng thạch trong túi ra, giao cho Tống Mặc, “Tôi có thể xác định, loại khoách thạch này, rất đáng tiền!”
Tống Mặc không vội đi tìm người lùn kiểm định chủng loại khoáng thạch, mà an bài đám người Joybis đi tắm thay đồ trước, rồi ăn một bữa cơm, “Mọi người đều cực khổ, nghỉ ngơi trước đi, chuyện khác, nghỉ ngơi xong rồi nói.”
Sự quan tâm của lãnh chủ đại nhân khiến các địa tinh vô cùng cảm động, ngay cả địa tộc co lại một bên, ôm nhau thành cục run run rẩy rẩy cũng có một chút cảm giác an toàn.
Cách sống chung giữa người và người rất kỳ diệu, Tống Mặc không phải cố ý làm thế, nhưng luôn có thể khiến người ta cảm thấy thoải mái và ấm áp từ những hành động nhỏ của y.
Địa tộc vẫn không nguyện ý trực tiếp mở miệng với Tống Mặc, chỉ có thể thông qua địa tinh truyền lời, Tống Mặc không mấy để ý tình huống này, chỉ cần có thể mua được các loại nấm trong tay họ, có trực tiếp nói chuyện hay không, không phải vấn đề lớn. Y tin địa tinh sẽ không để xảy ra vấn đề trong quá trình truyền lời.
Chỉ khai trương đoạn đường thông từ Grilan tới thành Cary, mà đã hấp dẫn rất nhiều ánh mắt. Tống Mặc còn thấy kinh ngạc vì có cả đội thương buôn nhân loại, họ không phải tới tới từ Obi, Saivans có viết thư tới, hiện tại Obi có một vài chuyện, về đường thương nghiệp ngầm, sẽ do hắn toàn quyền phụ trách, sau khi an bài xong công tác tại hành tỉnh tây bắc, hắn sẽ tới Grilan.
Obi có chuyện?
Nhìn tin tức Saivans để lộ trong thư, Tống Mặc lập tức nghĩ rằng có phải liên quan tới cự long? Sau đó lại ném chuyện này ra sau đầu. Ấn tượng của y đối với cự long thực sự không tốt đẹp gì, cho dù hai bên có quan hệ hợp tác, nhưng nếu có thể không gặp mặt, thì liền cố gắng không gặp mặt. Cự long từng cướp đường y, Tống đại lãnh chủ nói rằng, y có ảnh hưởng tâm lý.
Hai đội thương buôn nhân loại này tới từ Hoult và Chate. Hai quốc gia này cách Grilan rất xa, bọn họ tới Grilan, thậm chí phải vượt qua hơn nửa đại lục Quang Minh. Rode và Galland quen biết người dẫn đội của hai đội này. Bọn họ nói với Tống Mặc, bì bì thú của Grilan, và vải lục la mà quân nhân Grilan mặt trên người, chính là mua từ tay hai đội thương buôn này.
“Lãnh chủ đại nhân, chúng tôi tới với thành ý, xin ngài tin tưởng chúng tôi.”
Tống Mặc liếc nhìn hai người lùn đứng bên cạnh một cái, gương mặt đầy râu của hai người lùn, đồng thời lộ ra nụ cười vô cùng nịnh nọt. Tống Mặc nhìn mà khóc môi giật liên hồi. Được rồi, y tạm thời tin tưởng, kẻ có thể khiến người lùn tín nhiệm, sẽ không dám ngang nhiên có chủ ý xấu xa gì, ít nhất, trước mắt sẽ không.
Hai đội thương buôn nhân loại, cũng được cho phép thuê cửa tiệm trong đường thương nghiệp ngầm, hơn nữa kinh doanh và thu mua hàng hóa tại đó. Ban đầu, hai đội thương buôn còn ôm tâm trạng thử xem sao, nhưng, sau khi thấy những cửa tiệm khác lục tục bày hàng ra, lập tức hai mắt phát sáng, giống như người đã nghèo cả đời, đột nhiên rớt vào một kho báu vật, hận không thể mua hết tất cả hàng hóa nhìn thấy, nhét đầy xe ngựa trong đội! Bọn họ tin tưởng, chỉ cần đội thương buôn mang những hàng hóa này về, bán lại ven đường, kim tệ thu hoạch được, sẽ gấp mấy lần số họ đã bỏ ra. Không chỉ bọn họ trở nên mất bình tĩnh, thành Cary đã ở trong tay Tống Mặc, dân cư của thành Cary, cũng được cho phép mua đồ ở đường thương nghiệp ngầm. Tại đây, kim tệ cứ như không còn là kim tệ, tất cả mọi người đều muốn tiêu đến hết đồng kim tệ cuối cùng trong tay, đổi thành hàng hóa.
Ngày đầu tiên kinh doanh thử kết thúc, sau khi tham gia lễ chúc mừng, Tống Mặc trở về phòng ngủ, kéo mở cổ áo, nằm ngửa trên giường, thở ra một hơi: “Mệt thật…”
Nhắm hai mắt lại, số rượu đã uống bắt đầu phát huy tác dụng, mơ mơ hồ hồ sắp ngủ mất.
Một cánh tay trắng tuyết phủ lên trán Tống Mặc, Tống Mặc mở mắt ra, “Rhys?”
“Là ta.” Ma tộc đặt đầu Tống Mặc lên đùi mình, tay nhẹ nhàng xoa ấn trán Tống Mặc.
“Tốt hơn chút không?”
“Ừ.” Tống Mặc cầm cổ tay Rhys, cảm thấy càng thêm buồn ngủ.
Rhys không nói gì nữa, chỉ tiếp tục giúp Tống Mặc ấn trán, ngọn nến trong phòng không còn cháy, chỉ có đá đỏ trên tường tỏa ra ánh sáng u ám. Gió thổi rèm cửa sổ, ánh trăng rọi vào cửa sổ bán mở, điểm thêm chút ánh sáng bạc cho căn phòng.
“Thân ái…” Rhys cúi người xuống, nhẹ hôn lên trán Tống Mặc, “Hãy mơ mộng đẹp.”
Đặt Tống Mặc nằm lên gối, kéo chăn đắp lên người y, Rhys vừa định đi, thì lại bị kéo cổ tay.
Rhys kinh ngạc quay đầu, nhìn vào đôi mắt càng lúc càng sáng trong sắc đêm, “Ta đánh thức ngươi sao?”
“Không.” Tống Mặc hơi nhúc nhích, kéo Rhys ngồi lại giường, mở lòng bàn tay Rhys, mặt cọ cọ vào trong đó, giống như con mèo đang làm nũng, “Ở lại với ta.”
“… Xác định?” Ngón tay Rhys lướt qua góc môi Tống Mặc, thấp giọng nói: “Ta sẽ làm chuyện không tốt.”
“Không sao.” Tay Tống Mặc men theo cánh tay Rhys bò lên, nắm vai Rhys, kéo hắn xuống, miệng đặt lên cằm Rhys, “Ta cũng không phải người tốt gì…”
Rhys cười, ma tộc yêu diễm, lộ ra nụ cười như ma quỷ mê hoặc nhân tâm, môi đỏ như muốn nhỏ máu, trong đôi mắt màu biển xanh, thiêu cháy ngọn lửa hừng hực.
“Thân ái…”
Môi vừa đặt lên góc môi Tống Mặc, Tống Mặc lại đột nhiên nói: “Rhys, tìm thời gian, chúng ta cử hành đi?”
Cử hành?
Rhys ngẩng đầu lên, không hiểu nhìn Tống Mặc, Tống Mặc nằm trên giường, hai mắt khẽ híp, “Cũng không thể cứ không rõ ràng như thế, không tốt lắm, ta nên cho ngươi một danh phận rồi.”
Cho dù câu nói của Tống Mặc không bình thườn lắm, nhưng niềm vui khôn cùng vẫn đập thẳng vào đầu Rhys, “Thân ái, ngươi nói thật chứ?”
“Đương nhiên.” Tống Mặc dùng cùi chỏ chống người, nắm tóc Rhys, kéo mạnh, “Chuyện cưới vợ này, ta luôn rất nghiêm túc!”
Cưới… vợ?
Nhìn Tống Mặc sau khi nói xong câu này liền nằm xuống giường ngủ khò khò, Rhys cứng đờ.
Chuyện, hình như không đúng lắm?
/165
|