“Mười lăm chu nho, mua đứt.”
Tống Mặc đứng trước cửa sổ lầu hai phủ lãnh chủ, luôn cảm thấy món làm ăn này mình chịu thiệt. Nếu chu nho không thông minh, hữu dụng như các địa tinh nói, y sẽ đem cái đám da xanh đó bỏ vào nồi hầm.
Cảm thấy vụ làm ăn này chịu thiệt, không chỉ có Tống Mặc. Saivans nghe xong thị tùng truyền lời, xém chút vác kiếm tổ chức đội ngũ đi ghết Grilan.
“Vô sỉ! Ăn cướp!”
Thị tùng kéo nón, co cổ, chưa lúc nào hy vọng mình và bức tường dung làm một thể như hiện tại, trở thành bối cảnh hợp cách.
Đội trưởng đại nhân phát tiết xong lửa giận, quay đầu lạnh lùng nhìn hắn hỏi: “Thứ mang về, ngươi không có nhìn qua chứ?”
“Không có, tôi xin thề!” Thị tùng vội giơ tay phải lên, “Tôi xin thề với thần Quang Minh, từ khi lãnh chủ Grilan giao nó cho tôi, tới khi tôi đưa nó tới trước mặt ngài, tôi tuyệt đối không có mở ra xem!”
“Hy vọng ngươi không nói dối.”
“Tôi xin thề, tuyệt đối không có!”
“Tốt lắm, ngươi đi trước đi.”
Sau khi cửa phòng đóng lại, Saivans đứng trước cửa sổ, sắc mặt tối tăm không rõ. Thị tùng không biết, là yêu cầu của lãnh chủ Grilan vô sỉ đã cứu hắn một mạng, nếu không phải Saivans cần hắn tiếp tục truyền tin, hắn đã đi gặp thần Quang Minh rồi.
Nhưng, đây chỉ là biến án tử của hắn từ lập tức chấp hành sang chậm rãi chờ đợi mà thôi. Saivans sẽ không để người biết giao dịch của mình và lãnh chủ Grilan sống trên đời. Những kỵ sĩ khác, bao gồm Gilles, cũng vậy.
Ném chuyện cứu chu nho lại cho Saivans suy nghĩ, Tống Mặc đổ phần lớn tinh lực vào chuyện khác.
Dưới mặt đất phủ lãnh chủ đều đã bị các địa tinh đào rỗng, vì muốn xây dựng thành ngầm càng thêm kiên cố, các địa tinh cứ cách hai mươi mét, sẽ dựng một trụ đá bằng ba người ôm, mặt đất và vách tường đều phủ vật liệu tương tự như cẩm thạch, trên phần đỉnh họa đủ bức vẽ kể lại sự tích huy hoàng của gia tộc Grilan, chẳng qua, nhà Grilan nghèo túng, thực sự không có sự tích anh hùng nào có thể lôi ra, các lão địa tinh chỉ có thể khắc sự tích lãnh chủ Grilan dẫn các lãnh dân ‘anh dũng’ chống nộp thuế vào cho đủ.
Tống Mặc đối với việc này khá bất mãn.
“Tưởng tượng, lẽ nào không biết tưởng tượng sao?” Tống Mặc đứng trong đại thính đã dựng xong, ngửa đầu nhìn mái vòm cao bằng mấy người. “Giết rồng này, tạo phản này, đánh cướp này, nhiều thứ có thể ca tụng như thế, ngươi khắc cái này làm gì?”
Giết rồng? Ai dám khắc như thế lên nóc nhà mình, không sợ rồng nhớ nhung, dẫm ột phát nát bét?!
Tạo phản, có thể miễn cưỡng soạn ra sự tích anh hùng kháng cự bạo chính, mà nhà Grilan trừ chống thuế, thì đời đời ‘lương dân’.
Đánh cướp, cái này tư liệu sống sẵn có, nhưng cái này có thể xem như sự tích huy hoàng để cho bên ngoài biết sao?
“Thế nào, không nguyện ý?”
“Không! Vô cùng nguyện ý! Lãnh chủ đại nhân.”
Trước mặt kẻ cướp, các địa tinh chỉ có thể khuất phục. Dù sao cũng không phải nhà của chúng, thích sao thì vậy thôi.
Nhưng các địa tinh không biết, trong năm tháng kéo dài sau này, bọn chúng đều sẽ sinh sống trong tòa thành ngầm do mình tạo ra này, thời khắc hứng cái mái nhà ‘giết rồng’ và ‘đánh cướp’ qua ngày.
Đa phần vật liệu đá dùng để tạo thành ngầm đều mua từ tay người lùn.
Người lùn giỏi đào khoáng và chế tạo binh khí, so với địa tinh không được người yêu thích, và chu nho trường kỳ tránh thế, người lùn rất được hoan nghênh tại đại lục Quang Minh. Nhưng, rất nhiều người đều không biết, một phần nhỏ người lùn, còn là thương nhân thông minh.
Các địa tinh thường xuyên qua lại với người lùn, phần lớn đồ đạc mà chúng trộm được, đều sẽ đổi thành lương thực và vật phẩm sinh hoạt khác. Tinh linh đừng mơ, không dùng tên bắn chúng đã là không tồi. Nhân loại không thích địa tinh, mỗi lần thấy địa tinh đều hô đánh hô giết. Địa tinh muốn tiêu thụ tang vật, chỉ có thể tìm người lùn.
Chẳng qua, lợi nhuận mỗi lần tiêu thụ, người lùn luôn chiếm phần lớn. Sự tinh anh của chúng luôn khiến địa tinh nghiến răng nghiến lợi. Nhưng sau khi người họ Tống nào đó bất chợt chen ngang, nhận thức này của địa tinh hoàn toàn bị đánh vỡ.
Thôn trưởng địa tinh từng nói với Tống Mặc thế này, “Chuyện các địa tinh không muốn làm nhất, chính là giao thiệp với thương nhân trong người lùn. Nhưng từ khi gặp ngài, chúng tôi phát hiện, những người lùn này, thật ra đã rất phúc hậu rồi. Cho nên, làm ăn với chúng, ngài tuyệt đối không thể chịu thiệt.”
Đủ ba phút, Tống Mặc một chữ cũng không nói được.
Lão da xanh này đang châm chích y sao? Hay đang khen ngợi y?
Y cứ coi nó là khen ngợi đi. Nếu không nghĩ thế, y sẽ không nhịn được bẻ gãy cổ lão địa tinh ngay tại chỗ.
Người lùn đầu tiên Tống Mặc quen biết, là do thôn trưởng địa tinh giới thiệu cho y. Người lùn râu quai nón tên Rode này, chiều cao chỉ tới eo Tống Mặc, thân hình thô chắc mạnh mẽ, hai cánh tay cơ bắp cồm cộm, cổ cũng nhám như đầu.
Mặc tỏa tử giáp chế tạo bằng sắt, sau lưng còn đeo một cái rìa cao hơn cả dáng người.
Đây là thương nhân sao?
Tống Mặc nhìn lão địa tinh, ánh mắt tràn đầy hoài nghi.
“Lãnh chủ đại nhân, đây là cách ăn mặc tiêu chuẩn của người lùn.” Lão địa tinh ghé vào tai Tống Mặc, “Dù sao họ không thuộc về bất cứ quốc gia nào, cũng không giống đội thương buôn nhân loại có quân đội và đội hộ vệ bảo hộ. Người lùn thích tự hành động, không muốn kết thành đội, chỉ có thể tự bảo vệ lấy mình.”
Tống Mặc gật đầu, quả thật, ở mỗi quốc gia đều có người lùn ở bất hợp pháp, nếu mà võ lực không đủ cao, đừng nói kinh thương, trực tiếp bị người ta đánh mấy gậy bắt về cũng có thể nữa là.
Giống như đám chu nho đáng thương đó.
Rode là một người lùn rất thông minh, quanh năm đi khắp đại lục Quang Minh, khiến hắn quen thuộc với cách ăn mặc của quý tộc nhân loại. Họ khác với thương nhân, chú trọng mặt mũi và vinh dự giả dối, chỉ cần mấy câu tán dương, họ sẽ móc một đống kim tệ mua thương phẩm của mình.
Tuy lãnh chủ Grilan nổi danh là nghèo mạt, nhưng những địa tinh này nói hắn có đủ kim tệ để mua thương phẩm của mình. Rode sẽ không suy nghĩ kim tệ của Tống Mặc từ đâu mà có, đối với thương nhân, có kim tệ, thì vạn sự đại cát.
Không có thứ gì đáng yêu hơn kim tệ.
“Lãnh chủ đại nhân tôn kính, xin chào!” Rode vừa nói vừa cong lưng, đưa tay cho Tống Mặc.
“Xin chào.” Tống Mặc cười híp mắt chào hỏi Rode. Không để ý tới cánh tay giơ ra giữa chừng của Rode. Lão John đứng sau lưng y ho lên một tiếng, Tống Mặc co giật khóe môi. Lão John tiếp tục ho, Tống Mặc tiếp tục giật. Lão John sắp ho tới mức cổ họng ra máu, Tống Mặc xém chút giật tới mức thần kinh mặt mất khống chế, cuối cùng vẫn khuất phục dưới dâm uy của lão John, đưa tay phải ra, “Rất vui được gặp ngươi, Rode.”
Rode nâng tay Tống Mặc, nhẹ hôn lên mu bàn tay y, da gà da vịt toàn thân Tống Mặc đều dựng lên kính lễ. Lễ nghĩa quý tộc biến hết đi, bị em gái thật hôn là hưởng thụ, bị em gái giả hôn cũng có thể nhẫn nhịn, nhưng bị một người lùn râu xồm xoàm hôn thì… y chỉ muốn hóa thân thành Ultraman đánh tiểu quái thú trước mắt.
Không được, tiểu quái thú này không thể đánh, ít nhất hiện tại không thể.
Không thể đánh, nhưng khiến hắn chảy chút máu, thì có thể…
Nụ cười của Tống Mặc ấm áp như gió xuân thổi qua mặt, người lùn Rode không rõ tình huống, chỉ cho rằng Tống Mặc là lãnh chủ bình dị dễ gần, còn cảm thấy mình gặp vận may. Các địa tinh tiến cử Rode cho Tống Mặc, thì lại có thể dự kiến được kết cục của Rode.
Lãnh chủ trẻ tuổi của Grilan, sắp dạy cho người lùn Rode tự tin một bài học cả đời khó quên, tên của bài học là: Luận giấu đao trong nụ cười và lừa chết người không đền mạng.
Rode dưới ánh mắt chăm chú ‘đồng tình’ của các địa tinh, bị Tống Mặc dùng cớ bàn luận vụ mua bán lớn, lừa vào phòng tối nhỏ.
Hắn là đi vào, trước khi vào cửa, còn đặc biệt chỉnh lại cổ áo của mình. Một tiếng sau, Tống Mặc gọi người vào khiêng hắn ra.
Rode nằm trên bảng gỗ, sùi bọt mép, toàn thân co giật, vừa sùi bọt mép vừa nói năng hàm hồ: “Không ký, đánh chết cũng không ký…”
“Nâng hắn vào phòng khách, nhất thiết đừng để hắn chết.”
Tống Mặc dựa vào cửa, nhàn nhã cắn viết lông ngỗng. Trong tay là một tờ khế ước về mua bán khoáng thạch, có ấn dấu tay của Rode.
Lão John hồ nghi nhìn Tống Mặc một cái, Tống Mặc tiện tay giao khế ước cho lão John, lão John lướt nhanh qua, chỉ có một cảm giác, ký khế ước này rồi, mà chỉ sùi bọt mép, không trực tiếp đập đầu chết, năng lực chịu đả kích của người lùn không phải mạnh bình thường.
May là Tống Mặc không giết gà lấy trứng, đuổi tận giết tuyệt, mối làm ăn này xong rồi, Rode vẫn có thể kiếm một chút, chỉ là so với nguy hiểm mà hắn phải chịu, chút lợi nhuận này, thật sự có thể bỏ qua không tính.
Có lẽ là vì thật sự chịu thiệt lớn về việc mua bán, sau khi Rode tỉnh lại, đã cầm rìu muốn liều mạng với Tống Mặc. Tống Mặc vừa mới ăn cơm tối xong, vừa xỉa răng, vừa giơ một cây nỏ dưới bàn lên, mũi tên lấp lánh hàn quang nhắm vào mũi Rode, cắn tăm xỉa, dẫm mạnh lên ghế, cúi nhìn Rode: “Muốn giở trò ngang ngược trước mặt ta? Ngươi còn thiếu trình độ. Mau cầm khế ước đi lấy khoáng thạch ta cần tới đây, chúng ta một tay giao hàng một tay giao tiền, nếu dám trái lời, hừ hừ!”
Tống Mặc lại đưa cung nỏ tới trước một chút, “Ta sẽ cho ngươi mở mang kiến thức một chút, hoa tại sao lại đỏ như thế!”
Rìu trong tay Rode rớt cái rầm xuống sàn, đây là quý tộc hay là ăn cướp?!
“Nếu chịu làm ăn, ngươi chính là bạn của quý tộc, nếu dám trái lời, ngươi chuẩn bị làm con tin của kẻ cướp đi.” Tống Mặc thu nỏ lại, ngồi về ghế, “Ngươi có thể chọn.”
Rode: “… Ta chọn làm bạn.”
“Tốt lắm, bạn của ta, ngươi là người lùn thông minh.”
“Cảm ơn!”
Rode thề, làm xong mối này, khi còn sống, hắn sẽ không bao giờ bước vào Grilan một bước. Nhưng chuyện có thể như hắn muốn sao? Gặp phải Tống Mặc, Rode chính là ly bày trên bàn trà. Lên thuyền giặc rồi, còn muốn xuống? Nằm mơ.
Đưa người lùn Rode đi rồi, cuộc sống của Tống Mặc lại hồi phục ‘yên tĩnh’.
Tiền chuộc của các kỵ sĩ lục tục đưa tới, thị tùng của Saivans lại tới một chuyến, nói cho Tống Mặc, Saivans nắm chắc cứu được chu nho, nhưng Tống Mặc nhất định phải đảm bảo thực hiện lời hứa của mình.
“Cái này xin cứ yên tâm. Ta nói được làm được.”
Y cũng không định giữ lại cả phòng đầy hình lõa nam ngày ngày thưởng thức, mỗi lần y đi ngang căn phòng đó, ánh mắt lão John nhìn y khiến y dựng tóc tơ, dù sao có địa tinh ở đây, khi thật sự cần, vẽ liền cũng kịp.
Đương nhiên câu này không thể nói ra, nếu thật sự nói ra, Saivans chỉ sợ sẽ lập tức dẫn thủ hạ tới đánh nhau với y.
Thế giới tốt đẹp như thế, không khí trong lành như thế, kim tệ đáng yêu như thế, chuyện bất nhã như đánh nhau, vẫn không làm tốt hơn.
Tống Mặc khua chiêng gõ trống trùng kiến và tăng mạnh thực lực của phủ lãnh chủ, Saivans vắt óc vắt não nghĩ cách cứu chu nho ra khỏi phủ tổng đốc, Panvi thì buông phần lớn công việc trong tay, một ngày ba lượt chạy xuống địa lao.
Tranh vẽ Tống Mặc cho Saivans không phải rất tỉ mỉ, mà là các địa tinh phỏng theo trình độ hội họa của thế giới này, giản hóa bức vẽ.
Muốn từ hình vẽ này chế tạo ra máy bắn đá, không phải là chuyện dễ dàng.
Nhưng Panvi có vũ khí bí mật của hắn, chu nho.
Không tới nửa tháng, các chu nho đã căn cứ theo hình vẽ làm ra máy bắn đá bản thu nhỏ, kết quả thao tác thực tế, khiến Panvi vui mừng khôn xiết. Trước khi mang thành phẩm rời khỏi địa lao, một chu nho đã có tuổi lao tới trước cửa lao, túm lan can cao giọng nói với Panvi: “Ngươi đã đáp ứng rồi! Ngươi đáp ứng làm xong cái này sẽ thả chúng ta đi!”
Panvi làm như không nghe thấy lời của chu nho, chỉ phân phó người trông coi địa lao, tăng thêm một miếng thịt muối vào bữa tối cho các chu nho.
Lão chu nho không ngừng vỗ cửa lao, cho tới khi bóng lưng Panvi biến mất sau cửa, tuyệt vọng quỳ rạp xuống đất. Những chu nho khác đã tê liệt với tình huống này. Nhân loại đều là tiểu nhân vô sỉ không có chữ tín!
Người trông coi địa lao không cho thịt muối vào bữa ăn của các chu nho như lời dặn của Panvi, mà giữ lại làm bữa ăn khuya ình. Dù sao những kẻ này không chết đói là được, tổng đốc cũng sẽ không để ý mình có thật sự cho chúng ăn thịt hay không.
Một tháng sau, các thợ rèn của hành tỉnh tây bắc cuối cùng cũng chế tạo ra máy bắn đá chân chính thích hợp cho quân đội sử dụng. Panvi lập tức viết thư cho quốc vương, hơn nữa còn đưa cả hình vẽ và thành phẩm tới thủ đô.
“Máy bắn đá bản cải thiện? Có thể dễ dàng đánh phá tường thành Sabisand?”
Hắc Viêm dựa lên vương tọa, một tay chống cằm, trên ngón trỏ là một chiếc nhẫn bảo thạch đỏ có khắc huy hiệu của vương thất Obi. Bảo thạch dưới sự tô điểm của tóc đen như thác, đỏ tới mức yêu dị.
“Bệ hạ, thần cho rằng Panvi đang nói khoác.”
“Vậy sao?” Hắc Viêm ném hình vẽ Panvi đưa tới qua một bên, đi xuống vương tọa, “Ta cũng không tin lắm, không bằng, chúng ta cùng đi xem thành phẩm, thế nào?”
“Tuân lệnh, bệ hạ.”
Tống Mặc không biết máy bắn đá mình cho Saivans làm ân tình sẽ tạo ra sóng gió cỡ nào trên thế giới này, y lại gặp phiền phức nữa rồi.
Các địa tinh bận rộn đinh đinh đang đang dưới phủ lãnh chủ, lão John bận rộn kiểm kê kim tệ nhập khố, các lãnh dân nhân thời tiết tốt bận rộn xới đất, chuẩn bị vụ xuân năm tới, cả lãnh địa, chỉ có Tống Mặc rõ ràng không có gì làm.
Hành tỉnh tây bắc tạm thời sẽ không tới tìm y gây phiền phức, vấn đề giải cứu chu nho cũng không cần y bận tâm, khoáng thạch của người lùn Rode đã trên đường đưa tới.
Tất cả mọi chuyện đều đã vào quỹ đạo, Tống Mặc lại đột nhiên nhàn nhã.
Đứng trong viện lười biếng sưởi nắng, Tống Mặc quyết định, đi săn thôi.
Lần trước đi rừng Phỉ Thúy vô công mà về, lần này, ít nhất phải bắt được con gà rừng thêm bữa tối.
Nhưng đợi khi Tống Mặc đi tới bìa rừng, lại gặp phải Gerrees từng dùng mũi tên nhắm vào y!
Nhìn thấy tinh linh tóc vàng này, Tống Mặc tức giận không nơi trút. Giơ nỏ lên định phập phập hắn. Nhưng không đợi y gạt nút cò, Gerrees đã nhào đầu xuống đất.
“Chuyện gì vậy?” Tống Mặc kỳ quái nhìn Gerrees, “Ta còn chưa khai hỏa mà.” Lẽ nào mình đột nhiên bá khí ngập trời?
Johnson theo sau Tống Mặc lớn gan bước tới kiểm tra, ngẩng đầu nói với Tống Mặc: “Lãnh chủ đại nhân, hắn bị thương, hơn nữa, rất có thể đã trúng độc.”
Bị thương? Trúng độc?
Tống Mặc đột nhiên nhớ tới em gái giả xém chút đã làm gì làm gì y, chuyện này, chắc không phải có liên quan tới hắn chứ?
Nhưng, hung thủ là ai không liên quan Tống Mặc. Vấn đề trước mắt của y là, ném Gerrees ở đây xem như không thấy, hay thánh mẫu mang hắn về? Hoặc là một đao giải quyết luôn, cũng để trút giận ình?
Tống Mặc cảm thấy phương án thứ ba tốt nhất.
“Lãnh chủ đại nhân, như vậy không được.” Johnson lắc đầu, “Nếu bị phát hiện, ngài sẽ bị toàn thể tinh linh truy sát, cho dù chạy tới chân trời góc biển cũng vô dụng.”
Tống Mặc nhìn Johnson, lại nhìn Gerrees bất tỉnh nhân sự.
“Vậy xem như không thấy?”
“Thấy chết không cứu cũng sẽ bị truy sát.”
“Nhưng hắn lại không phải do ta đả thương.”
“Tinh linh sẽ không quan tâm mấy thứ này.”
“…”
Mọe, thì ra thiên hạ còn có thứ không nói đạo lý hơn cả y!
Tống Mặc đứng trước cửa sổ lầu hai phủ lãnh chủ, luôn cảm thấy món làm ăn này mình chịu thiệt. Nếu chu nho không thông minh, hữu dụng như các địa tinh nói, y sẽ đem cái đám da xanh đó bỏ vào nồi hầm.
Cảm thấy vụ làm ăn này chịu thiệt, không chỉ có Tống Mặc. Saivans nghe xong thị tùng truyền lời, xém chút vác kiếm tổ chức đội ngũ đi ghết Grilan.
“Vô sỉ! Ăn cướp!”
Thị tùng kéo nón, co cổ, chưa lúc nào hy vọng mình và bức tường dung làm một thể như hiện tại, trở thành bối cảnh hợp cách.
Đội trưởng đại nhân phát tiết xong lửa giận, quay đầu lạnh lùng nhìn hắn hỏi: “Thứ mang về, ngươi không có nhìn qua chứ?”
“Không có, tôi xin thề!” Thị tùng vội giơ tay phải lên, “Tôi xin thề với thần Quang Minh, từ khi lãnh chủ Grilan giao nó cho tôi, tới khi tôi đưa nó tới trước mặt ngài, tôi tuyệt đối không có mở ra xem!”
“Hy vọng ngươi không nói dối.”
“Tôi xin thề, tuyệt đối không có!”
“Tốt lắm, ngươi đi trước đi.”
Sau khi cửa phòng đóng lại, Saivans đứng trước cửa sổ, sắc mặt tối tăm không rõ. Thị tùng không biết, là yêu cầu của lãnh chủ Grilan vô sỉ đã cứu hắn một mạng, nếu không phải Saivans cần hắn tiếp tục truyền tin, hắn đã đi gặp thần Quang Minh rồi.
Nhưng, đây chỉ là biến án tử của hắn từ lập tức chấp hành sang chậm rãi chờ đợi mà thôi. Saivans sẽ không để người biết giao dịch của mình và lãnh chủ Grilan sống trên đời. Những kỵ sĩ khác, bao gồm Gilles, cũng vậy.
Ném chuyện cứu chu nho lại cho Saivans suy nghĩ, Tống Mặc đổ phần lớn tinh lực vào chuyện khác.
Dưới mặt đất phủ lãnh chủ đều đã bị các địa tinh đào rỗng, vì muốn xây dựng thành ngầm càng thêm kiên cố, các địa tinh cứ cách hai mươi mét, sẽ dựng một trụ đá bằng ba người ôm, mặt đất và vách tường đều phủ vật liệu tương tự như cẩm thạch, trên phần đỉnh họa đủ bức vẽ kể lại sự tích huy hoàng của gia tộc Grilan, chẳng qua, nhà Grilan nghèo túng, thực sự không có sự tích anh hùng nào có thể lôi ra, các lão địa tinh chỉ có thể khắc sự tích lãnh chủ Grilan dẫn các lãnh dân ‘anh dũng’ chống nộp thuế vào cho đủ.
Tống Mặc đối với việc này khá bất mãn.
“Tưởng tượng, lẽ nào không biết tưởng tượng sao?” Tống Mặc đứng trong đại thính đã dựng xong, ngửa đầu nhìn mái vòm cao bằng mấy người. “Giết rồng này, tạo phản này, đánh cướp này, nhiều thứ có thể ca tụng như thế, ngươi khắc cái này làm gì?”
Giết rồng? Ai dám khắc như thế lên nóc nhà mình, không sợ rồng nhớ nhung, dẫm ột phát nát bét?!
Tạo phản, có thể miễn cưỡng soạn ra sự tích anh hùng kháng cự bạo chính, mà nhà Grilan trừ chống thuế, thì đời đời ‘lương dân’.
Đánh cướp, cái này tư liệu sống sẵn có, nhưng cái này có thể xem như sự tích huy hoàng để cho bên ngoài biết sao?
“Thế nào, không nguyện ý?”
“Không! Vô cùng nguyện ý! Lãnh chủ đại nhân.”
Trước mặt kẻ cướp, các địa tinh chỉ có thể khuất phục. Dù sao cũng không phải nhà của chúng, thích sao thì vậy thôi.
Nhưng các địa tinh không biết, trong năm tháng kéo dài sau này, bọn chúng đều sẽ sinh sống trong tòa thành ngầm do mình tạo ra này, thời khắc hứng cái mái nhà ‘giết rồng’ và ‘đánh cướp’ qua ngày.
Đa phần vật liệu đá dùng để tạo thành ngầm đều mua từ tay người lùn.
Người lùn giỏi đào khoáng và chế tạo binh khí, so với địa tinh không được người yêu thích, và chu nho trường kỳ tránh thế, người lùn rất được hoan nghênh tại đại lục Quang Minh. Nhưng, rất nhiều người đều không biết, một phần nhỏ người lùn, còn là thương nhân thông minh.
Các địa tinh thường xuyên qua lại với người lùn, phần lớn đồ đạc mà chúng trộm được, đều sẽ đổi thành lương thực và vật phẩm sinh hoạt khác. Tinh linh đừng mơ, không dùng tên bắn chúng đã là không tồi. Nhân loại không thích địa tinh, mỗi lần thấy địa tinh đều hô đánh hô giết. Địa tinh muốn tiêu thụ tang vật, chỉ có thể tìm người lùn.
Chẳng qua, lợi nhuận mỗi lần tiêu thụ, người lùn luôn chiếm phần lớn. Sự tinh anh của chúng luôn khiến địa tinh nghiến răng nghiến lợi. Nhưng sau khi người họ Tống nào đó bất chợt chen ngang, nhận thức này của địa tinh hoàn toàn bị đánh vỡ.
Thôn trưởng địa tinh từng nói với Tống Mặc thế này, “Chuyện các địa tinh không muốn làm nhất, chính là giao thiệp với thương nhân trong người lùn. Nhưng từ khi gặp ngài, chúng tôi phát hiện, những người lùn này, thật ra đã rất phúc hậu rồi. Cho nên, làm ăn với chúng, ngài tuyệt đối không thể chịu thiệt.”
Đủ ba phút, Tống Mặc một chữ cũng không nói được.
Lão da xanh này đang châm chích y sao? Hay đang khen ngợi y?
Y cứ coi nó là khen ngợi đi. Nếu không nghĩ thế, y sẽ không nhịn được bẻ gãy cổ lão địa tinh ngay tại chỗ.
Người lùn đầu tiên Tống Mặc quen biết, là do thôn trưởng địa tinh giới thiệu cho y. Người lùn râu quai nón tên Rode này, chiều cao chỉ tới eo Tống Mặc, thân hình thô chắc mạnh mẽ, hai cánh tay cơ bắp cồm cộm, cổ cũng nhám như đầu.
Mặc tỏa tử giáp chế tạo bằng sắt, sau lưng còn đeo một cái rìa cao hơn cả dáng người.
Đây là thương nhân sao?
Tống Mặc nhìn lão địa tinh, ánh mắt tràn đầy hoài nghi.
“Lãnh chủ đại nhân, đây là cách ăn mặc tiêu chuẩn của người lùn.” Lão địa tinh ghé vào tai Tống Mặc, “Dù sao họ không thuộc về bất cứ quốc gia nào, cũng không giống đội thương buôn nhân loại có quân đội và đội hộ vệ bảo hộ. Người lùn thích tự hành động, không muốn kết thành đội, chỉ có thể tự bảo vệ lấy mình.”
Tống Mặc gật đầu, quả thật, ở mỗi quốc gia đều có người lùn ở bất hợp pháp, nếu mà võ lực không đủ cao, đừng nói kinh thương, trực tiếp bị người ta đánh mấy gậy bắt về cũng có thể nữa là.
Giống như đám chu nho đáng thương đó.
Rode là một người lùn rất thông minh, quanh năm đi khắp đại lục Quang Minh, khiến hắn quen thuộc với cách ăn mặc của quý tộc nhân loại. Họ khác với thương nhân, chú trọng mặt mũi và vinh dự giả dối, chỉ cần mấy câu tán dương, họ sẽ móc một đống kim tệ mua thương phẩm của mình.
Tuy lãnh chủ Grilan nổi danh là nghèo mạt, nhưng những địa tinh này nói hắn có đủ kim tệ để mua thương phẩm của mình. Rode sẽ không suy nghĩ kim tệ của Tống Mặc từ đâu mà có, đối với thương nhân, có kim tệ, thì vạn sự đại cát.
Không có thứ gì đáng yêu hơn kim tệ.
“Lãnh chủ đại nhân tôn kính, xin chào!” Rode vừa nói vừa cong lưng, đưa tay cho Tống Mặc.
“Xin chào.” Tống Mặc cười híp mắt chào hỏi Rode. Không để ý tới cánh tay giơ ra giữa chừng của Rode. Lão John đứng sau lưng y ho lên một tiếng, Tống Mặc co giật khóe môi. Lão John tiếp tục ho, Tống Mặc tiếp tục giật. Lão John sắp ho tới mức cổ họng ra máu, Tống Mặc xém chút giật tới mức thần kinh mặt mất khống chế, cuối cùng vẫn khuất phục dưới dâm uy của lão John, đưa tay phải ra, “Rất vui được gặp ngươi, Rode.”
Rode nâng tay Tống Mặc, nhẹ hôn lên mu bàn tay y, da gà da vịt toàn thân Tống Mặc đều dựng lên kính lễ. Lễ nghĩa quý tộc biến hết đi, bị em gái thật hôn là hưởng thụ, bị em gái giả hôn cũng có thể nhẫn nhịn, nhưng bị một người lùn râu xồm xoàm hôn thì… y chỉ muốn hóa thân thành Ultraman đánh tiểu quái thú trước mắt.
Không được, tiểu quái thú này không thể đánh, ít nhất hiện tại không thể.
Không thể đánh, nhưng khiến hắn chảy chút máu, thì có thể…
Nụ cười của Tống Mặc ấm áp như gió xuân thổi qua mặt, người lùn Rode không rõ tình huống, chỉ cho rằng Tống Mặc là lãnh chủ bình dị dễ gần, còn cảm thấy mình gặp vận may. Các địa tinh tiến cử Rode cho Tống Mặc, thì lại có thể dự kiến được kết cục của Rode.
Lãnh chủ trẻ tuổi của Grilan, sắp dạy cho người lùn Rode tự tin một bài học cả đời khó quên, tên của bài học là: Luận giấu đao trong nụ cười và lừa chết người không đền mạng.
Rode dưới ánh mắt chăm chú ‘đồng tình’ của các địa tinh, bị Tống Mặc dùng cớ bàn luận vụ mua bán lớn, lừa vào phòng tối nhỏ.
Hắn là đi vào, trước khi vào cửa, còn đặc biệt chỉnh lại cổ áo của mình. Một tiếng sau, Tống Mặc gọi người vào khiêng hắn ra.
Rode nằm trên bảng gỗ, sùi bọt mép, toàn thân co giật, vừa sùi bọt mép vừa nói năng hàm hồ: “Không ký, đánh chết cũng không ký…”
“Nâng hắn vào phòng khách, nhất thiết đừng để hắn chết.”
Tống Mặc dựa vào cửa, nhàn nhã cắn viết lông ngỗng. Trong tay là một tờ khế ước về mua bán khoáng thạch, có ấn dấu tay của Rode.
Lão John hồ nghi nhìn Tống Mặc một cái, Tống Mặc tiện tay giao khế ước cho lão John, lão John lướt nhanh qua, chỉ có một cảm giác, ký khế ước này rồi, mà chỉ sùi bọt mép, không trực tiếp đập đầu chết, năng lực chịu đả kích của người lùn không phải mạnh bình thường.
May là Tống Mặc không giết gà lấy trứng, đuổi tận giết tuyệt, mối làm ăn này xong rồi, Rode vẫn có thể kiếm một chút, chỉ là so với nguy hiểm mà hắn phải chịu, chút lợi nhuận này, thật sự có thể bỏ qua không tính.
Có lẽ là vì thật sự chịu thiệt lớn về việc mua bán, sau khi Rode tỉnh lại, đã cầm rìu muốn liều mạng với Tống Mặc. Tống Mặc vừa mới ăn cơm tối xong, vừa xỉa răng, vừa giơ một cây nỏ dưới bàn lên, mũi tên lấp lánh hàn quang nhắm vào mũi Rode, cắn tăm xỉa, dẫm mạnh lên ghế, cúi nhìn Rode: “Muốn giở trò ngang ngược trước mặt ta? Ngươi còn thiếu trình độ. Mau cầm khế ước đi lấy khoáng thạch ta cần tới đây, chúng ta một tay giao hàng một tay giao tiền, nếu dám trái lời, hừ hừ!”
Tống Mặc lại đưa cung nỏ tới trước một chút, “Ta sẽ cho ngươi mở mang kiến thức một chút, hoa tại sao lại đỏ như thế!”
Rìu trong tay Rode rớt cái rầm xuống sàn, đây là quý tộc hay là ăn cướp?!
“Nếu chịu làm ăn, ngươi chính là bạn của quý tộc, nếu dám trái lời, ngươi chuẩn bị làm con tin của kẻ cướp đi.” Tống Mặc thu nỏ lại, ngồi về ghế, “Ngươi có thể chọn.”
Rode: “… Ta chọn làm bạn.”
“Tốt lắm, bạn của ta, ngươi là người lùn thông minh.”
“Cảm ơn!”
Rode thề, làm xong mối này, khi còn sống, hắn sẽ không bao giờ bước vào Grilan một bước. Nhưng chuyện có thể như hắn muốn sao? Gặp phải Tống Mặc, Rode chính là ly bày trên bàn trà. Lên thuyền giặc rồi, còn muốn xuống? Nằm mơ.
Đưa người lùn Rode đi rồi, cuộc sống của Tống Mặc lại hồi phục ‘yên tĩnh’.
Tiền chuộc của các kỵ sĩ lục tục đưa tới, thị tùng của Saivans lại tới một chuyến, nói cho Tống Mặc, Saivans nắm chắc cứu được chu nho, nhưng Tống Mặc nhất định phải đảm bảo thực hiện lời hứa của mình.
“Cái này xin cứ yên tâm. Ta nói được làm được.”
Y cũng không định giữ lại cả phòng đầy hình lõa nam ngày ngày thưởng thức, mỗi lần y đi ngang căn phòng đó, ánh mắt lão John nhìn y khiến y dựng tóc tơ, dù sao có địa tinh ở đây, khi thật sự cần, vẽ liền cũng kịp.
Đương nhiên câu này không thể nói ra, nếu thật sự nói ra, Saivans chỉ sợ sẽ lập tức dẫn thủ hạ tới đánh nhau với y.
Thế giới tốt đẹp như thế, không khí trong lành như thế, kim tệ đáng yêu như thế, chuyện bất nhã như đánh nhau, vẫn không làm tốt hơn.
Tống Mặc khua chiêng gõ trống trùng kiến và tăng mạnh thực lực của phủ lãnh chủ, Saivans vắt óc vắt não nghĩ cách cứu chu nho ra khỏi phủ tổng đốc, Panvi thì buông phần lớn công việc trong tay, một ngày ba lượt chạy xuống địa lao.
Tranh vẽ Tống Mặc cho Saivans không phải rất tỉ mỉ, mà là các địa tinh phỏng theo trình độ hội họa của thế giới này, giản hóa bức vẽ.
Muốn từ hình vẽ này chế tạo ra máy bắn đá, không phải là chuyện dễ dàng.
Nhưng Panvi có vũ khí bí mật của hắn, chu nho.
Không tới nửa tháng, các chu nho đã căn cứ theo hình vẽ làm ra máy bắn đá bản thu nhỏ, kết quả thao tác thực tế, khiến Panvi vui mừng khôn xiết. Trước khi mang thành phẩm rời khỏi địa lao, một chu nho đã có tuổi lao tới trước cửa lao, túm lan can cao giọng nói với Panvi: “Ngươi đã đáp ứng rồi! Ngươi đáp ứng làm xong cái này sẽ thả chúng ta đi!”
Panvi làm như không nghe thấy lời của chu nho, chỉ phân phó người trông coi địa lao, tăng thêm một miếng thịt muối vào bữa tối cho các chu nho.
Lão chu nho không ngừng vỗ cửa lao, cho tới khi bóng lưng Panvi biến mất sau cửa, tuyệt vọng quỳ rạp xuống đất. Những chu nho khác đã tê liệt với tình huống này. Nhân loại đều là tiểu nhân vô sỉ không có chữ tín!
Người trông coi địa lao không cho thịt muối vào bữa ăn của các chu nho như lời dặn của Panvi, mà giữ lại làm bữa ăn khuya ình. Dù sao những kẻ này không chết đói là được, tổng đốc cũng sẽ không để ý mình có thật sự cho chúng ăn thịt hay không.
Một tháng sau, các thợ rèn của hành tỉnh tây bắc cuối cùng cũng chế tạo ra máy bắn đá chân chính thích hợp cho quân đội sử dụng. Panvi lập tức viết thư cho quốc vương, hơn nữa còn đưa cả hình vẽ và thành phẩm tới thủ đô.
“Máy bắn đá bản cải thiện? Có thể dễ dàng đánh phá tường thành Sabisand?”
Hắc Viêm dựa lên vương tọa, một tay chống cằm, trên ngón trỏ là một chiếc nhẫn bảo thạch đỏ có khắc huy hiệu của vương thất Obi. Bảo thạch dưới sự tô điểm của tóc đen như thác, đỏ tới mức yêu dị.
“Bệ hạ, thần cho rằng Panvi đang nói khoác.”
“Vậy sao?” Hắc Viêm ném hình vẽ Panvi đưa tới qua một bên, đi xuống vương tọa, “Ta cũng không tin lắm, không bằng, chúng ta cùng đi xem thành phẩm, thế nào?”
“Tuân lệnh, bệ hạ.”
Tống Mặc không biết máy bắn đá mình cho Saivans làm ân tình sẽ tạo ra sóng gió cỡ nào trên thế giới này, y lại gặp phiền phức nữa rồi.
Các địa tinh bận rộn đinh đinh đang đang dưới phủ lãnh chủ, lão John bận rộn kiểm kê kim tệ nhập khố, các lãnh dân nhân thời tiết tốt bận rộn xới đất, chuẩn bị vụ xuân năm tới, cả lãnh địa, chỉ có Tống Mặc rõ ràng không có gì làm.
Hành tỉnh tây bắc tạm thời sẽ không tới tìm y gây phiền phức, vấn đề giải cứu chu nho cũng không cần y bận tâm, khoáng thạch của người lùn Rode đã trên đường đưa tới.
Tất cả mọi chuyện đều đã vào quỹ đạo, Tống Mặc lại đột nhiên nhàn nhã.
Đứng trong viện lười biếng sưởi nắng, Tống Mặc quyết định, đi săn thôi.
Lần trước đi rừng Phỉ Thúy vô công mà về, lần này, ít nhất phải bắt được con gà rừng thêm bữa tối.
Nhưng đợi khi Tống Mặc đi tới bìa rừng, lại gặp phải Gerrees từng dùng mũi tên nhắm vào y!
Nhìn thấy tinh linh tóc vàng này, Tống Mặc tức giận không nơi trút. Giơ nỏ lên định phập phập hắn. Nhưng không đợi y gạt nút cò, Gerrees đã nhào đầu xuống đất.
“Chuyện gì vậy?” Tống Mặc kỳ quái nhìn Gerrees, “Ta còn chưa khai hỏa mà.” Lẽ nào mình đột nhiên bá khí ngập trời?
Johnson theo sau Tống Mặc lớn gan bước tới kiểm tra, ngẩng đầu nói với Tống Mặc: “Lãnh chủ đại nhân, hắn bị thương, hơn nữa, rất có thể đã trúng độc.”
Bị thương? Trúng độc?
Tống Mặc đột nhiên nhớ tới em gái giả xém chút đã làm gì làm gì y, chuyện này, chắc không phải có liên quan tới hắn chứ?
Nhưng, hung thủ là ai không liên quan Tống Mặc. Vấn đề trước mắt của y là, ném Gerrees ở đây xem như không thấy, hay thánh mẫu mang hắn về? Hoặc là một đao giải quyết luôn, cũng để trút giận ình?
Tống Mặc cảm thấy phương án thứ ba tốt nhất.
“Lãnh chủ đại nhân, như vậy không được.” Johnson lắc đầu, “Nếu bị phát hiện, ngài sẽ bị toàn thể tinh linh truy sát, cho dù chạy tới chân trời góc biển cũng vô dụng.”
Tống Mặc nhìn Johnson, lại nhìn Gerrees bất tỉnh nhân sự.
“Vậy xem như không thấy?”
“Thấy chết không cứu cũng sẽ bị truy sát.”
“Nhưng hắn lại không phải do ta đả thương.”
“Tinh linh sẽ không quan tâm mấy thứ này.”
“…”
Mọe, thì ra thiên hạ còn có thứ không nói đạo lý hơn cả y!
/165
|