“Ma tộc?”
Hắc Viêm giơ trường kiếm lên, mũi kiếm chỉ thẳng vào Rhys Myers chặn trước Tống Mặc, “Chủng tộc hắc ám, thì nên bị trói buộc trong vực sâu dưới đất.”
Nói xong, trường kiếm chém xuống giữa không, kiếm khí như cự thú gào thét, xé rách cuồng phong, mở chiếc miệng rộng dữ tợn, mãnh liệt đổ ụp tới nơi ma tộc đang đứng.
Rhys thu lại nụ cười trên mặt, đôi mắt màu biển xanh biến thành đỏ máu, trường kiếm trong tay hóa thành trường cung màu đen, mũi tên màu đen quấn hoa văn vàng, bắn ra như gió lốc, tựa như giao long rống lên, va mạnh vào kiếm khí của Hắc Viêm.
Cự thú và giao long, cắn xé, va đụng, đối kháng tuyệt đối của sức mạnh và sức mạnh.
Sức mạnh này đã hoàn toàn không phải đáng sợ có thể hình dung. Chỉ cần nhìn thảm trạng của những hắc giáp kỵ binh đứng hơi gần một chút, không kịp tránh né nên bị lan đến là biết.
Tay và chân đều bay đi đó được không?
Thùng sắt nung đốt đó được không?
Phản nhân loại đó được không?
Tống Mặc nhìn cảnh này, không nhịn được mở to miệng, mọe, ông quả thật là xuyên tới thế giới ma pháp rồi…
Sau khi thăm hỏi qua em gái của đại thần xuyên việt, Tống Mặc đột nhiên muốn hỏi thăm tất cả thân thích trực hệ của vị đại thần này.
Cái này quả thật là thế giới bi thảm, đối diện với phi nhân loại thế này, phấn đấu bình thường của gián, độ khó đã lên tới cấp năm sao.
Airth bị Tống Mặc đập dẹp, đủ để hiện thân thuyết pháp.
Hắc mã Osafei cào cào vó trước, hí lên một tiếng, thình lình tung bốn vó, phi thẳng vào Rhys, toàn thân trên dưới tràn đầy khí thế như trâu rừng, dáng vẻ như muốn tông chết cái tên trước mắt vì chủ nhân.
Hắc Viêm tay cầm trường kiếm, áo khoác đen phất phới theo gió, giống như sau lưng mọc đôi cánh đen.
Trường cung trong tay Rhys lại lần nữa hóa thành trường kiếm, một tay giữ kiếm, tay kia vạch một hàng phù văn giữa không, phù văn như có sinh mạng, quấn lấy lòng bàn tay và cánh tay hắn, trước khi Osafei lao tới, trước khi kiếm của Hắc Viêm chém xuống, Rhys đột ngột quỳ một gối, lòng bàn tay vỗ mạnh lên đất, phù văn đen theo lòng bàn tay chìm vào đất, một tiếng vang đáng sợ, mặt đất, nứt ra.
Mặt đất nứt ra khiến Tống Mặc nhớ tới cảnh tượng khi xương khô chu nho bị Rhys lôi ra. Lần này khe nứt Rhys tạo ra, lớn hơn lần trước rất nhiều…
Trong vết nứt tràn ra một vùng khí tức đen, Hắc Viêm kéo chặt dây cương, Osafei dựng thẳng người, trước khi rơi vào trong khe nứt một khắc, đã dừng bước lại, buồn bực quẫy đầu.
Rhys chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Hắc Viêm đối diện, trên gương mặt yêu diễm, hiện lên nụ cười không mang ý tốt. Giữa cánh môi đỏ hồng, lộ ra hàm răng trắng bóc.
Hắc Viêm nhíu mày, Osafei cũng đột nhiên an tĩnh lại.
Rhys đứng lên, lại vẽ một hàng phù văn, sâu trong đôi mắt màu máu đỏ, trào lên tia hung quang cắn nuốt người, “Ta sẽ cho ngươi biết, dòm ngó đồ của người khác, là chuyện ngu xuẩn cỡ nào!”
Phù văn đen nhanh chóng lan ra, nhanh chóng phủ kín cả cánh tay Rhys, sau đó giống như một con linh xà màu đen, chui vào trong vết nứt dưới dất. Một khắc sau, một cái đầu cực đại, đột ngột xuất hiện trong khe nứt, cái miệng rộng phủ đầy răng nhọn, phun ra cụm long khí đen, móng vuốt sắc bén gác lên rìa khe nứt, trong tiếng gầm đáng sợ, mặt đất lại nứt ra.
Một bộ xương cự long.
Thân hình khổng lồ, nói rõ nó có sức mạnh đáng sợ thế nào.
“Cốt long?”
Hắc Viêm nhìn bộ xương cự long đột ngột xuất hiện trước mặt, tay cầm kiếm càng thêm siết chặt. Đôi mắt màu vàng cháy bùng ngọn lửa tức giận.
“Ma tộc dơ bẩn, lại dám khinh nhờn long tộc!”
“Khinh nhờn?” Rhys đi tới cạnh cốt long, cốt long giống như một con thú cưng vội vã lấy lòng chủ nhân, cái đầu to lớn cúi xuống, để mặc Rhys vỗ vỗ lên răng trước thật lớn của nó, sau đó nhảy vọt lên, đứng trên đỉnh đầu nó, “Lẽ nào ngươi không cảm thấy, nó hiện tại rất vui vẻ sao?”
Tựa hồ như nghiệm chứng lời của Rhys, cái đuôi thật lớn của cốt long lắc lắc, tạo nên một trận cuồng phong, mấy hắc giáp kỵ binh đang chìm vào trạng thái đờ đẫn vì sự xuất hiện đột ngột của cốt long, bị thổi tung lên trời. Trực tiếp bay xa mười mấy mét, bịch một tiếng, rớt xuống đất, bất tỉnh nhân sự.
Cốt long mà Rhys triệu hoán lần này, góp sức hơn xương khô chu nho lần trước rất nhiều, Rhys hạ lệnh một tiếng, cốt long liền chạy đi, lao tới tấn công Hắc Viêm! Tiếng bước chân vang lên rầm rầm, cứ như cả mặt đất đều rung động.
Miệng cự long mở rộng, phả ra long khí đen, móng vuốt sắc bén vung xuống, trong thoáng chốc đã để lại mấy vết trảo sâu tới mấy mét trên mặt đất.
Hắc Viêm cưỡi trên lưng Osafei, giơ cao trường kiếm, sau mỗi một đạo kiếm quang, đều sẽ có mấy khúc xương rồng rớt đất. Đối với cốt long mà nói, những khúc xương này đều chỉ là mưa lất phất, nhưng đối với những người khác trong chiến trường mà nói, những khúc xương này chính là từng tảng đá, một khi bị đập trúng, không chết cũng sẽ toàn thân thương tích.
Tống Mặc và người Grilan ngay từ lúc Rhys triệu hoán cốt long, đã lập tức tránh xa, hiện tại y hoàn toàn không thấy rõ vẻ mặt của Rhys, chỉ có thể thấy mái tróc dài tung bay theo gió và trường bào màu đen của hắn.
Nhưng, tình huống hiện tại là, mỹ nhân tóc nâu đứng trên bộ xương thật lớn, bất luận nhìn thế nào đều giống như phần tử khủng bố uy hiếp hòa bình thế giới. Mà Hắc Viêm thì đã trở thành dũng sĩ đơn thân độc mã đấu tranh với thế lực tà ác.
Vậy mình là cái gì?
Đồng bọn của thế lực tà ác? Tòng phạm uy hiếp hòa bình thế giới? Đại boss sau màn cuối cùng bị nhân sĩ chính nghĩa đẩy ngã lột trang bị?
“Lãnh chủ đại nhân…” Lão John không biết từ lúc nào đã tới sau lưng Tống Mặc đột nhiên mở miệng nói: “Tiếp tục như thế, thật sự có thể sao?”
“Cái gì?”
“Nơi bọn họ chiến đấu, ngài cảm thấy không có vấn đề gì sao?”
Nơi chiến đấu? Vấn đề?
Tống Mặc không hiểu nhìn lão John một cái, tiếp theo chuyển mắt sang nhìn chiến trường, Rhys và Hắc Viêm đang đánh nhau náo nhiệt, chiến đấu đã tiến vào ác liệt. Không biết tại sao, Osafei cũng thay đổi hình dạng, thân hình to lớn gấp ba lần, đỉnh đầu mọc ra một cái sừng sắc bén, bờm màu đen giống như từng cây kim thép, hai chiếc răng nanh mọc ra trong miệng tỏa ra hàn quang khiếp người.
Cơ mà, ngựa ăn chay thì phải?
Nhìn Osafei, Tống Mặc thật sự không xác định.
Rhys trên cốt long và Hắc Viêm trên Osafei, gần như ngươi một kiếm ta một kiếm chém nhau không nghỉ. Cốt long và Osafei cũng ngươi một vuốt ta một vó đánh nhau. Cốt long là vuốt và đuôi cùng lên, Osafei cũng không hề rơi xuống hạ phong, cho dù vó đá không tới, nó vẫn còn sừng, húc bà nó!
Trừ bốn vị này, những người khác trên chiến trường, đều tự động trở thành khách coi. Chiến trường như kỷ Jura này, không phải người bình thường có thể tham gia vào, trừ khi không cần mạng nữa.
“Quản gia, ta vẫn không hiểu lắm.”
Lão John thở dài, lãnh chủ đại nhân bình thường không phải rất thông minh sao, sao sự thật đã bày ra trước mắt, đầu óc vẫn là không kịp phản ứng?
“Lãnh chủ đại nhân, nơi này là Grilan, lãnh địa của ngài.”
“Cho nên?”
“Lẽ nào ngài không cảm thấy, tòa nhà vừa mới bị con cốt long đó đạp sập, rất quen mắt sao?”
Tòa nhà?
Tống Mặc xoay đầu nhìn sang tòa nhà đã trở thành một đống phế tích, đờ đẫn năm giây, đột nhiên phản ứng lại, đó là, phủ lãnh chủ của y?!
“Cảm tạ trời xanh, ngài cuối cùng cũng nhớ ra.”
Tống Mặc trừng to hai mắt, nhìn cốt long và chiến mã ngươi một cước, ta một vó dẫm lên đống phế tích, Rhys và Hắc Viêm ngươi một kiếm ta một kiếm chém cho lãnh địa của y diện mạo không hoàn chỉnh. Nhà trên mặt đất hoàn toàn biến mất, hoàn toàn không có khả năng tu bổ. Vậy dưới đất thì sao? Trước đó y làm sao cũng không ngờ được, bộ xương lớn thế này từ dưới đất chui ra…
“Quản gia, không thì, phái người đi xem thử đi?”
“Lãnh chủ đại nhân, đã không cần thiết nữa rồi.” Lão John đẩy lão địa tinh mặt xám mày tro sau lưng ra, “Bọn họ chính là mới từ trong thành ngầm chui ra.”
Tống Mặc đờ đẫn, ngạc nhiên, nhìn lãnh địa bị Rhys và Hắc Viêm chà đạp, lại bị cốt long và Osafei dẫm đạp, trở thành tang hoang tiêu điều, cằm rớt xuống đất. Dưới ánh mắt chú mục của y, một góc lãnh địa, ầm ầm sụp xuống…
Tống Mặc run rẩy đôi môi, hai tay cào đầu, kêu lên thảm thiết, “Rhys! Hắc Viêm! Ta x tổ tông mười tám đời các ngươi!”
Hai người trong chiến đấu, đều bị tiếng gào bạo phát đột ngột của Tống Mặc dọa nhảy dựng, ngay cả cốt long và Osafei đã biến thành thú một sừng cũng đờ ra một lúc.
Nhân loại này, đảm lượng thật sự kinh người.
Nhưng Tống Mặc thì không quản nhiều như thế, thì ra tinh linh và ma tộc dỡ nhà trước kia chỉ là món khai vị, ma tộc và cự long đánh nhau, mới thật sự muốn mạng già của y!
Phủ lãnh chủ không còn rồi, thành ngầm cũng bị chôn vùi, kim tệ toàn bộ đều mọc cánh bay mất rồi!
“Quản gia, đẩy đại bác ra, vác pháo cối ra, chuyển máy bắn đá ra, ông phải tiêu diệt hai tên khốn kiếp láo toét này!”
Tống Mặc hoàn toàn tức giận, y đã không còn muốn nghĩ xem làm vậy có lộ bí mật của mình trước mặt Hắc Viêm không, cũng không cách nào suy nghĩ hậu quả làm thế, hiện tại y chỉ muốn tiêu diệt hai tên này!
Theo mệnh lệnh của Tống Mặc, các bộ xương chu nho thuần thục xoay ống pháo chỉ về hướng Rhys và Hắc Viêm trong chiến trường, ngay cả cốt long và Osafei cũng không được bỏ qua.
“Khai hỏa! Dùng đạn pháo bắn chết bọn họ!”
Tống Mặc giơ tay phải lên, vung mạnh xuống, năm khẩu đại bác, mười hai khẩu pháo cối, và máy bắn đá nhét đày đạn hỏa dược đồng thời khai hỏa, lập tức, khói bụi tung tóe, tia sáng mù trời.
“Cự long? Biến mọe nó đi!” Oành!
“Ma tộc? Cũng biến mọe nó đi!” Oành oành!
“Ông chịu hết mức rồi!” Oành oành oành!
Từng tiếng pháo liên tiếp, Rhys đã bị Tống Mặc nã ột lần, có kinh nghiệm, nhanh chóng né ra. Hắc Viêm trước kia chưa từng thấy qua đại bác, thấy đạn pháo nghênh diện bay tới, trực tiếp dùng trường kiếm trong tay cản lại!
Vô tri thì phải trả giá…
Đạn pháo nổ ở cự ly gần, uy lực nổ trực tiếp tung Hắc Viêm khỏi lưng Osafei! Chỉ nhờ vào thân thể cường hãn của cự long, Hắc Viêm lông tóc vô thương, nhưng áo trùm đen thì bị thiêu mất một nửa.
Hắc Viêm vứt áo trùm trên vai đi, giơ trường kiếm lên, nhìn vết nứt trên trường kiếm, nhíu mày, “Đây là cái gì?”
Khi Hắc Viêm nghi hoặc, một bóng râm đột nhiên từ trời giáng xuống, cốt long cự đại chạy tới, nhắm vào hắn, chính xác đạp xuống…
Hắc Viêm giơ trường kiếm lên, mũi kiếm chỉ thẳng vào Rhys Myers chặn trước Tống Mặc, “Chủng tộc hắc ám, thì nên bị trói buộc trong vực sâu dưới đất.”
Nói xong, trường kiếm chém xuống giữa không, kiếm khí như cự thú gào thét, xé rách cuồng phong, mở chiếc miệng rộng dữ tợn, mãnh liệt đổ ụp tới nơi ma tộc đang đứng.
Rhys thu lại nụ cười trên mặt, đôi mắt màu biển xanh biến thành đỏ máu, trường kiếm trong tay hóa thành trường cung màu đen, mũi tên màu đen quấn hoa văn vàng, bắn ra như gió lốc, tựa như giao long rống lên, va mạnh vào kiếm khí của Hắc Viêm.
Cự thú và giao long, cắn xé, va đụng, đối kháng tuyệt đối của sức mạnh và sức mạnh.
Sức mạnh này đã hoàn toàn không phải đáng sợ có thể hình dung. Chỉ cần nhìn thảm trạng của những hắc giáp kỵ binh đứng hơi gần một chút, không kịp tránh né nên bị lan đến là biết.
Tay và chân đều bay đi đó được không?
Thùng sắt nung đốt đó được không?
Phản nhân loại đó được không?
Tống Mặc nhìn cảnh này, không nhịn được mở to miệng, mọe, ông quả thật là xuyên tới thế giới ma pháp rồi…
Sau khi thăm hỏi qua em gái của đại thần xuyên việt, Tống Mặc đột nhiên muốn hỏi thăm tất cả thân thích trực hệ của vị đại thần này.
Cái này quả thật là thế giới bi thảm, đối diện với phi nhân loại thế này, phấn đấu bình thường của gián, độ khó đã lên tới cấp năm sao.
Airth bị Tống Mặc đập dẹp, đủ để hiện thân thuyết pháp.
Hắc mã Osafei cào cào vó trước, hí lên một tiếng, thình lình tung bốn vó, phi thẳng vào Rhys, toàn thân trên dưới tràn đầy khí thế như trâu rừng, dáng vẻ như muốn tông chết cái tên trước mắt vì chủ nhân.
Hắc Viêm tay cầm trường kiếm, áo khoác đen phất phới theo gió, giống như sau lưng mọc đôi cánh đen.
Trường cung trong tay Rhys lại lần nữa hóa thành trường kiếm, một tay giữ kiếm, tay kia vạch một hàng phù văn giữa không, phù văn như có sinh mạng, quấn lấy lòng bàn tay và cánh tay hắn, trước khi Osafei lao tới, trước khi kiếm của Hắc Viêm chém xuống, Rhys đột ngột quỳ một gối, lòng bàn tay vỗ mạnh lên đất, phù văn đen theo lòng bàn tay chìm vào đất, một tiếng vang đáng sợ, mặt đất, nứt ra.
Mặt đất nứt ra khiến Tống Mặc nhớ tới cảnh tượng khi xương khô chu nho bị Rhys lôi ra. Lần này khe nứt Rhys tạo ra, lớn hơn lần trước rất nhiều…
Trong vết nứt tràn ra một vùng khí tức đen, Hắc Viêm kéo chặt dây cương, Osafei dựng thẳng người, trước khi rơi vào trong khe nứt một khắc, đã dừng bước lại, buồn bực quẫy đầu.
Rhys chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Hắc Viêm đối diện, trên gương mặt yêu diễm, hiện lên nụ cười không mang ý tốt. Giữa cánh môi đỏ hồng, lộ ra hàm răng trắng bóc.
Hắc Viêm nhíu mày, Osafei cũng đột nhiên an tĩnh lại.
Rhys đứng lên, lại vẽ một hàng phù văn, sâu trong đôi mắt màu máu đỏ, trào lên tia hung quang cắn nuốt người, “Ta sẽ cho ngươi biết, dòm ngó đồ của người khác, là chuyện ngu xuẩn cỡ nào!”
Phù văn đen nhanh chóng lan ra, nhanh chóng phủ kín cả cánh tay Rhys, sau đó giống như một con linh xà màu đen, chui vào trong vết nứt dưới dất. Một khắc sau, một cái đầu cực đại, đột ngột xuất hiện trong khe nứt, cái miệng rộng phủ đầy răng nhọn, phun ra cụm long khí đen, móng vuốt sắc bén gác lên rìa khe nứt, trong tiếng gầm đáng sợ, mặt đất lại nứt ra.
Một bộ xương cự long.
Thân hình khổng lồ, nói rõ nó có sức mạnh đáng sợ thế nào.
“Cốt long?”
Hắc Viêm nhìn bộ xương cự long đột ngột xuất hiện trước mặt, tay cầm kiếm càng thêm siết chặt. Đôi mắt màu vàng cháy bùng ngọn lửa tức giận.
“Ma tộc dơ bẩn, lại dám khinh nhờn long tộc!”
“Khinh nhờn?” Rhys đi tới cạnh cốt long, cốt long giống như một con thú cưng vội vã lấy lòng chủ nhân, cái đầu to lớn cúi xuống, để mặc Rhys vỗ vỗ lên răng trước thật lớn của nó, sau đó nhảy vọt lên, đứng trên đỉnh đầu nó, “Lẽ nào ngươi không cảm thấy, nó hiện tại rất vui vẻ sao?”
Tựa hồ như nghiệm chứng lời của Rhys, cái đuôi thật lớn của cốt long lắc lắc, tạo nên một trận cuồng phong, mấy hắc giáp kỵ binh đang chìm vào trạng thái đờ đẫn vì sự xuất hiện đột ngột của cốt long, bị thổi tung lên trời. Trực tiếp bay xa mười mấy mét, bịch một tiếng, rớt xuống đất, bất tỉnh nhân sự.
Cốt long mà Rhys triệu hoán lần này, góp sức hơn xương khô chu nho lần trước rất nhiều, Rhys hạ lệnh một tiếng, cốt long liền chạy đi, lao tới tấn công Hắc Viêm! Tiếng bước chân vang lên rầm rầm, cứ như cả mặt đất đều rung động.
Miệng cự long mở rộng, phả ra long khí đen, móng vuốt sắc bén vung xuống, trong thoáng chốc đã để lại mấy vết trảo sâu tới mấy mét trên mặt đất.
Hắc Viêm cưỡi trên lưng Osafei, giơ cao trường kiếm, sau mỗi một đạo kiếm quang, đều sẽ có mấy khúc xương rồng rớt đất. Đối với cốt long mà nói, những khúc xương này đều chỉ là mưa lất phất, nhưng đối với những người khác trong chiến trường mà nói, những khúc xương này chính là từng tảng đá, một khi bị đập trúng, không chết cũng sẽ toàn thân thương tích.
Tống Mặc và người Grilan ngay từ lúc Rhys triệu hoán cốt long, đã lập tức tránh xa, hiện tại y hoàn toàn không thấy rõ vẻ mặt của Rhys, chỉ có thể thấy mái tróc dài tung bay theo gió và trường bào màu đen của hắn.
Nhưng, tình huống hiện tại là, mỹ nhân tóc nâu đứng trên bộ xương thật lớn, bất luận nhìn thế nào đều giống như phần tử khủng bố uy hiếp hòa bình thế giới. Mà Hắc Viêm thì đã trở thành dũng sĩ đơn thân độc mã đấu tranh với thế lực tà ác.
Vậy mình là cái gì?
Đồng bọn của thế lực tà ác? Tòng phạm uy hiếp hòa bình thế giới? Đại boss sau màn cuối cùng bị nhân sĩ chính nghĩa đẩy ngã lột trang bị?
“Lãnh chủ đại nhân…” Lão John không biết từ lúc nào đã tới sau lưng Tống Mặc đột nhiên mở miệng nói: “Tiếp tục như thế, thật sự có thể sao?”
“Cái gì?”
“Nơi bọn họ chiến đấu, ngài cảm thấy không có vấn đề gì sao?”
Nơi chiến đấu? Vấn đề?
Tống Mặc không hiểu nhìn lão John một cái, tiếp theo chuyển mắt sang nhìn chiến trường, Rhys và Hắc Viêm đang đánh nhau náo nhiệt, chiến đấu đã tiến vào ác liệt. Không biết tại sao, Osafei cũng thay đổi hình dạng, thân hình to lớn gấp ba lần, đỉnh đầu mọc ra một cái sừng sắc bén, bờm màu đen giống như từng cây kim thép, hai chiếc răng nanh mọc ra trong miệng tỏa ra hàn quang khiếp người.
Cơ mà, ngựa ăn chay thì phải?
Nhìn Osafei, Tống Mặc thật sự không xác định.
Rhys trên cốt long và Hắc Viêm trên Osafei, gần như ngươi một kiếm ta một kiếm chém nhau không nghỉ. Cốt long và Osafei cũng ngươi một vuốt ta một vó đánh nhau. Cốt long là vuốt và đuôi cùng lên, Osafei cũng không hề rơi xuống hạ phong, cho dù vó đá không tới, nó vẫn còn sừng, húc bà nó!
Trừ bốn vị này, những người khác trên chiến trường, đều tự động trở thành khách coi. Chiến trường như kỷ Jura này, không phải người bình thường có thể tham gia vào, trừ khi không cần mạng nữa.
“Quản gia, ta vẫn không hiểu lắm.”
Lão John thở dài, lãnh chủ đại nhân bình thường không phải rất thông minh sao, sao sự thật đã bày ra trước mắt, đầu óc vẫn là không kịp phản ứng?
“Lãnh chủ đại nhân, nơi này là Grilan, lãnh địa của ngài.”
“Cho nên?”
“Lẽ nào ngài không cảm thấy, tòa nhà vừa mới bị con cốt long đó đạp sập, rất quen mắt sao?”
Tòa nhà?
Tống Mặc xoay đầu nhìn sang tòa nhà đã trở thành một đống phế tích, đờ đẫn năm giây, đột nhiên phản ứng lại, đó là, phủ lãnh chủ của y?!
“Cảm tạ trời xanh, ngài cuối cùng cũng nhớ ra.”
Tống Mặc trừng to hai mắt, nhìn cốt long và chiến mã ngươi một cước, ta một vó dẫm lên đống phế tích, Rhys và Hắc Viêm ngươi một kiếm ta một kiếm chém cho lãnh địa của y diện mạo không hoàn chỉnh. Nhà trên mặt đất hoàn toàn biến mất, hoàn toàn không có khả năng tu bổ. Vậy dưới đất thì sao? Trước đó y làm sao cũng không ngờ được, bộ xương lớn thế này từ dưới đất chui ra…
“Quản gia, không thì, phái người đi xem thử đi?”
“Lãnh chủ đại nhân, đã không cần thiết nữa rồi.” Lão John đẩy lão địa tinh mặt xám mày tro sau lưng ra, “Bọn họ chính là mới từ trong thành ngầm chui ra.”
Tống Mặc đờ đẫn, ngạc nhiên, nhìn lãnh địa bị Rhys và Hắc Viêm chà đạp, lại bị cốt long và Osafei dẫm đạp, trở thành tang hoang tiêu điều, cằm rớt xuống đất. Dưới ánh mắt chú mục của y, một góc lãnh địa, ầm ầm sụp xuống…
Tống Mặc run rẩy đôi môi, hai tay cào đầu, kêu lên thảm thiết, “Rhys! Hắc Viêm! Ta x tổ tông mười tám đời các ngươi!”
Hai người trong chiến đấu, đều bị tiếng gào bạo phát đột ngột của Tống Mặc dọa nhảy dựng, ngay cả cốt long và Osafei đã biến thành thú một sừng cũng đờ ra một lúc.
Nhân loại này, đảm lượng thật sự kinh người.
Nhưng Tống Mặc thì không quản nhiều như thế, thì ra tinh linh và ma tộc dỡ nhà trước kia chỉ là món khai vị, ma tộc và cự long đánh nhau, mới thật sự muốn mạng già của y!
Phủ lãnh chủ không còn rồi, thành ngầm cũng bị chôn vùi, kim tệ toàn bộ đều mọc cánh bay mất rồi!
“Quản gia, đẩy đại bác ra, vác pháo cối ra, chuyển máy bắn đá ra, ông phải tiêu diệt hai tên khốn kiếp láo toét này!”
Tống Mặc hoàn toàn tức giận, y đã không còn muốn nghĩ xem làm vậy có lộ bí mật của mình trước mặt Hắc Viêm không, cũng không cách nào suy nghĩ hậu quả làm thế, hiện tại y chỉ muốn tiêu diệt hai tên này!
Theo mệnh lệnh của Tống Mặc, các bộ xương chu nho thuần thục xoay ống pháo chỉ về hướng Rhys và Hắc Viêm trong chiến trường, ngay cả cốt long và Osafei cũng không được bỏ qua.
“Khai hỏa! Dùng đạn pháo bắn chết bọn họ!”
Tống Mặc giơ tay phải lên, vung mạnh xuống, năm khẩu đại bác, mười hai khẩu pháo cối, và máy bắn đá nhét đày đạn hỏa dược đồng thời khai hỏa, lập tức, khói bụi tung tóe, tia sáng mù trời.
“Cự long? Biến mọe nó đi!” Oành!
“Ma tộc? Cũng biến mọe nó đi!” Oành oành!
“Ông chịu hết mức rồi!” Oành oành oành!
Từng tiếng pháo liên tiếp, Rhys đã bị Tống Mặc nã ột lần, có kinh nghiệm, nhanh chóng né ra. Hắc Viêm trước kia chưa từng thấy qua đại bác, thấy đạn pháo nghênh diện bay tới, trực tiếp dùng trường kiếm trong tay cản lại!
Vô tri thì phải trả giá…
Đạn pháo nổ ở cự ly gần, uy lực nổ trực tiếp tung Hắc Viêm khỏi lưng Osafei! Chỉ nhờ vào thân thể cường hãn của cự long, Hắc Viêm lông tóc vô thương, nhưng áo trùm đen thì bị thiêu mất một nửa.
Hắc Viêm vứt áo trùm trên vai đi, giơ trường kiếm lên, nhìn vết nứt trên trường kiếm, nhíu mày, “Đây là cái gì?”
Khi Hắc Viêm nghi hoặc, một bóng râm đột nhiên từ trời giáng xuống, cốt long cự đại chạy tới, nhắm vào hắn, chính xác đạp xuống…
/165
|