Một tháng sau, công tác trùng kiến thành ngầm đã tiến vào hồi kết.
Bốn khu thành đông nam tây bắc được quy hoạch lại, kiến trúc chủ thành bị đạn nổ sụp một góc cũng được tu sửa, đường đi bị dây mây tổn hại cũng được trải lại. Trong lúc đó Tống Mặc yêu cầu địa tinh và chu nho thuận tiện kiểm tra hệ thống thông gió và thoát nước luôn, xác định cả tòa thành ngầm không khí lưu thông tốt, hoàn cảnh trong lành.
Tuy địa tinh và chu nho không hiểu mấy từ ngữ kỳ quái thỉnh thoảng xuất hiện trong miệng lãnh chủ đại nhân cho lắm, nhưng cũng không trở ngại tới họ làm tốt công việc.
Đợi khi toàn bộ công trình kết thúc, Tống Mặc đứng trước cửa thành ngầm, nhìn những căn nhà san sát nhau và đường phố tuần tự, tràn đầy tự hào. Nếu trước kia thành ngầm là kiến trúc cấp ba sao, hiện tại hoàn toàn có thể được xếp vào tiêu chuẩn năm sao!
Chẳng qua, sau khi nghiệm thu xong toàn bộ công trình, Tống Mặc phát hiện một vấn đề, đó chính là xanh hóa!
Thành phố không thể không có màu xanh, cho dù là thành ngầm cũng vậy.
Dây mây Gerrees triệu hoán ra đã có tác dụng mới, nếu những thực vật này có thể sinh trưởng dưới đất, dùng để xanh hóa cảnh quan chắc không thành vấn đề. Còn về bản tính thích trói quấn của dây mây, dễ giải quyết. Tống Mặc đã làm thí nghiệm, những dây mây này chỉ cần cột được thứ gì đó, thì sẽ không chút hứng thú với thứ khác. Cho dù y lại gần trong vòng nửa mét, đối phương cũng không hề có chút phản ứng. Dây này đáng yêu hơn dây nho nhiều.
Biện pháp Tống Mặc nghĩ ra là, hai bên đường, cứ cách mấy mét sẽ dựng một trụ đá, cạnh trụ dựng hàng rào, dây mây sẽ trồng bên cạnh trụ đá, mượn dây mây quấn quanh trụ đá và hàng rào, làm thành vòng xanh hóa thiên nhiên.
Thành quả rất vui thích, dây mây quấn trên trụ đá và hàng rào, quả nhiên không chút hứng thú với người đi qua đi lại xung quanh.
Tống Mặc nhìn ‘vòng xanh hóa’ do mình sáng tạo ra, cười thấy mắt không thấy răng. Những dây leo này bình thường có thể mỹ hóa cảnh quan, làm sạch không khí, có nguy hiểm, thì cho nổ trụ đá, sẽ là đồ phòng ngự tốt nhất, quả thật là trang bị tất yếu, lựa chọn đầu để giết người!
Gerrees nhìn dây mây đầy hai bên đường, nói với Tống Mặc: “Sao ngươi lại nghĩ ra được cách làm này?”
“Nói ra thì, vẫn là nhờ ngươi cho ta linh cảm.”
“Ta?”
“Đúng.” Tống Mặc gật đầu, ngửa đầu nhìn dây mây xanh mướt leo lên đỉnh trụ đá, “Ngươi không phải từng nói, tinh linh dùng dây nho để làm tường rào giậu sao?”
“… Là hàng rào.” Hơn nữa không có tinh linh nào đi dùng dây triền ti màu xanh này làm hàng rào, hay trang trí đình viện, quá khó coi.
“Dù sao đều như nhau.” Tống Mặc chép miệng.
“À.” Gerrees tiếp tục nói: “Ngươi thật sự chỉ cần dây triền ti màu xanh là được? Thực ra, dây hỏa màu đỏ đẹp hơn, dây mã não màu tím cũng không tồi, còn có dây nham màu đen…”
“…” Tống Mặc câm nín nhìn Gerrees, hoa thì thôi đi, trồng một hàng dây mây màu máu đỏ hai bên đường, mỗi ngày đi lại trên con đường này, tự ngược tinh thần à?
Còn màu tím, màu đen… Tống Mặc từng vì hiếu kỳ mà bảo Gerrees triệu hoán ra dây mây màu tím, kết quả xém chút cho rằng mình nhìn thấy thực vật ngoài không gian. Dây triền ti màu xanh dù sao vẫn nhìn ra được là thực vật, còn những thứ màu tím này, trên mỗi cọng đều phủ đầy gai nhọn, chốc chốc không ngừng nhe nanh múa vuốt, bất luận nhìn từ góc độ nào, đều giống như một quái thú bất cứ lúc nào cũng có thể cắn nuốt người! Đỉnh đầu Tống Mặc lập tức hiện lên một đường đen.
“Trên thực tế, dây mã não ôn thuận hơn dây triền ti rất nhiều.” Gerrees vừa nói, vừa vỗ dây mây màu tím.
Giống như đang vỗ một động vật nhỏ lanh lợi không có chút lực sát thương. Dây mã não lập tức rung động như bị động kinh, Gerrees tiếp tục vỗ, dây mã não tiếp tục rung, rung đến cuối, bắt đầu quất mặt đất, trên đất lưu lại vô số động nhỏ do gai nhọn đâm ra.
Tống Mặc nhìn mà mồ hôi lạnh đầy đầu, cái này, cái này mà ôn hòa? Cho dù Gerrees bảo đảm những dây mã não này sẽ không tổn thương người, nhưng Tống Mặc cũng không có gan để Gerrees trồng nó trong thành của y.
Như vậy không phải tự ngược mình, mà là mọi người cùng ngược.
Gerrees nhìn biểu tình Tống Mặc, là có thể đoán được y đang nghĩ gì, thở dài, quả nhiên không thể trông đợi thẩm mỹ của nhân loại.
Tống Mặc trừng mắt, so ra thì, thẩm mỹ quan của tinh linh mới có vấn đề đúng không?
Giải quyết vấn đề xanh hóa đường phố xong, Tống Mặc lại bận rộn công việc trang trí chủ thành.
Tranh vẽ đã dẫn nên bất mãn của Hắc Viêm trước đó được tiến hành sửa chửa, các địa tinh đã có tư liệu sống không còn cần phải tưởng tượng hư không nữa, chỉ cần một ngày, đã hoàn thành toàn bộ công việc.
Trên tranh vẽ sắc màu rực rỡ, heo rừng thể hình cực lớn, gương mặt dữ tợn, lãnh chủ thống lĩnh người Grilan chống trả heo rừng, anh dũng vô cùng.
Lão địa tinh có tế bào nghệ thuật phong phú, còn đặc biệt vẽ cảnh tượng đặc sắc Tống Mặc dùng súng trường bạo cúc hoa của heo rừng dẫn đầu!
Gần như nửa nóc nhà, đều được dùng để miêu tả lại thảm trạng của heo rừng sau khi bị bạo cúc, cùng với tư thế anh dũng hiên ngang của lãnh chủ đại nhân vai vác súng trường, ngửa đầu ưỡn ngực.
Tống Mặc xem xong tranh vẽ đã hoàn thành, há to miệng, ngây ngẩn đủ năm phút.
Được rồi, hình như y có thể hiểu được tâm tình của Hắc Viêm khi thấy tranh vẽ giết rồng lúc đó rồi…
Thứ này nếu lưu lại cho con cháu đời sau chiêm ngưỡng, để chúng biết mình có một tổ tông thích bạo cúc… mọe nó đây sẽ là kiểu hài hước đen tối khác biệt sao?
Tống Mặc túm cổ áo lão địa tinh, xách nó lên. Lão địa tinh hai chân rời đất, cổ bị cổ áo siết tới mức thở không nổi, nước mắt lộp độp nhìn Tống Mặc tức giận ngập trời, không biết mình đã sai ở chỗ nào nữa?
“Ông có hung tàn như thế sao?! Ông là người theo chủ nghĩa hòa bình, mỗi ngày đều đang kêu gọi hòa bình thế giới!” Tống Mặc chỉ tranh vẽ, vẻ mặt dữ tợn nói với lão địa tinh: “Sửa ngay, sửa hết toàn bộ! Ông không muốn lại nhìn thấy mấy thứ này nữa!”
“Lãnh chủ đại nhân…”
“Nếu ngày mai những thứ này còn ở trên nóc nhà của ta.” Thần sắc Tống Mặc càng thêm hung ác, “Ta sẽ nấu toàn gia ngươi!”
Thần sắc Tống Mặc thực sự quá đáng sợ, dọa lão địa tinh lập tức dẫn mấy địa tinh suốt đêm làm việc, bận cả đêm, cuối cùng cũng sửa chữa hoàn tất tranh vẽ trên nóc nhà. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Bạo cúc hung tàn và giết chóc máu tanh, biến thành lãnh chủ đại nhân và heo rừng đầu kề đầu, vai kề vai, giống như anh em và bạn bè, dựa sát vào nhau. Mặt trời đỏ từ từ dâng lên, lãnh chủ đại nhân giơ tay phải, heo rừng nâng móng trước, cùng thâm tình chăm chú nhìn hướng mặt trời dâng cao, giống như người yêu đang thề thốt với mặt trời trong kịch tình cổ điển…
Xem xong tranh vẽ được sửa, Tống Mặc lại lần nữa đờ ra năm giây.
Lão John đứng bên cạnh Tống Mặc, nhìn tranh vẽ trên nóc, đột nhiên nói, “Lãnh chủ đại nhân, vẫn nên xóa những tranh vẽ này đi. Tuy yêu thương động vật nhỏ là chuyện tốt, nhưng heo rừng… cái này không giống chuyện người bình thường sẽ làm.
Tống Mặc co giật khóe môi, trán nổi lên mấy sợi gân xanh, ánh mắt tức giận như súng liên thanh pằng pằng địa tinh. “Bôi đen toàn bộ nóc nhà này cho ông!”
Các địa tinh bị dọa rung như lá khô trong gió, dưới áp bức của cường quyền, chỉ có thể bắt thang tiếp tục làm lại.
Đợi sau khi tất cả tranh vẽ ‘bôi nhọ’ quan hệ cướp cạn của lãnh chủ đại nhân và heo rừng bị bôi đen toàn bộ, nguy cơ bị nấu của họ cuối cùng cũng qua.
Từ đó về sau, thành ngầm dưới đất của Grilan, có thêm một căn nhà có nóc đen, nghe nói, là do lãnh chủ đại nhân đích thân hạ lệnh, do trưởng lão địa tinh được lãnh chủ tín nhiệm nhất chấp hành, trừ lãnh chủ đại nhân, và quản gia cùng trưởng lão địa tinh có mặt ở đó lúc ấy, không có bất cứ ai biết nguyên nhân có cái nóc đen này.
Sau khi Tống Mặc Grilan trở thành boss phe phản diện số một đại lục Quang Minh, căn nhà nóc đen này, trở thành câu đố khó hiểu trong miệng mọi người. Nghe nói, chỉ cần giải được câu đố này, thì có thể đánh bại Tống Mặc Grilan! Vì mỗi khi Tống Mặc nghe thấy có người nhắc tới cái nóc đen này, sắc mặt đều lập tức trở nên vô cùng khó coi.
Nhân sĩ chính nghĩa anh dũng thi nhau mà tới, nhưng toàn bộ đều vô công mà về.
Các nhân sĩ chính nghĩa đấm ngực dậm chân, người biết nội tình thì chỉ có thể âm thầm điên cuồng nện đất, thực ra, chỗ đen thui đó, chỉ che một đàn heo rừng mà thôi…
Mùa đông năm nay có vẻ đặc biệt ngắn, mỗi lần Galland tới đưa khoáng thạch và nguyên liệu, đều sẽ oán trách tuyết đọng bắt đầu tan, khiến đường trở nên càng lúc càng lầy lội, cũng càng lúc càng khó đi.
“Bánh xe ngựa luôn lún vào bùn lầy, rất ít đội thương buôn nào sẽ đi tới biên cảnh hẻo lánh vào lúc tuyết đọng bắt đầu tan ra thế này.” Galland ném một viên kẹo sữa vào miệng, ngọt tới híp mắt, “Lãnh chủ đại nhân, loại kẹo ngài chế tạo, thật sự rất ngon. Nếu quyền đại lý…”
“Ừ, đường đi quả thật là một vấn đề.” Tống Mặc ngồi đối diện Galland, “Galland, ngươi đã kiếm không ít rồi, quá tham lam không phải là chuyện tốt.”
Galland có chút lúng túng cào cào râu trên mặt, Rode ngồi bên cạnh hắn nhân cơ hội cho hắn một đấm, xém chút đánh hắn ngã khỏi ghế, “Bạn già, chuyện này ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ! Lãnh chủ đại nhân nói rồi, quyền đại lý đường (kẹo), là của ta!”
Rode vung vung nắm tay với Galland.
Galland quay đầu nhìn Tống Mặc, Tống Mặc gật đầu, nói: “Đúng thế, nhưng mà, vì đạt được quyền đại lý đường, Rode đã từ bỏ tiêu thụ ‘tập tranh nghệ thuật’, cũng có nghĩa là, người mua trước kia của hắn, đều sẽ trở thành khách hàng tiềm tàng của ngươi. Hơn nữa, giá vào và giá thành vận chuyển của đường, cao hơn sách không ít, Galland, ngươi có thể tự suy nghĩ.”
“Chỉ có thể chọn một loại?”
“Phải.”
Lời của Tống Mặc không cho bất cứ chỗ nào xoay chuyển, Galland suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn chọn tiểu x thư. Tuy đường chắc chắn có thể kiếm tiền, nhưng lợi nhuận của tiểu x thư đã bày ra trước mắt, vẫn là kim tệ đã nắm trong tay thực tại hơn.
Galland đến chỉ là khúc nhạc đệm, chỉ là khúc nhạc đệm nhỏ này lại nhắc nhở Tống Mặc, muốn làm giàu, phải sửa đường, khi đường đi tồi tệ, sẽ mang tới vấn đề rất lớn cho sự phát triển của Grilan sau này.
Nhưng có một điểm rất quan trọng, nếu sửa đường xong rồi, có mang tới sự thuận tiện cho những kẻ đánh chủ ý với Grilan không.
Chẳng hạn kiểu như Hắc Viêm.
Lãnh chủ đại nhân hiện tại đối với quốc vương bệ hạ có oán niệm rất sâu, tuy khế ước đã ký, hợp tác đã bắt đầu, nhưng quốc vương bệ hạ cường chiếm đường trắng và rượu nho của y, là sự thật không thể chối cãi.
Cho dù hắn trả tiền, nhưng chút tiền đó, ngay cả nhét kẽ răng cũng không đủ!
Chẳng qua hiện tại cũng không phải lúc tính toán những thứ này, vấn đề đầu tiên, vẫn là có nên sửa đường hay không, nếu sửa đường, thì làm sao sửa?
Nghĩ không thông, Tống Mặc chỉ có thể đặt chuyện này sang một bên, trước ‘tu sửa’ lại lãnh địa như bề mặt trăng kia. Thành ngầm đương nhiên tốt, nhưng công trình bề mặt cũng không thể không làm. Lãnh địa hang hố lồi lõm thực sự không ra gì.
Các lãnh dân bắt đầu nhiệt hỏa ngập trời ‘tu sửa’ lãnh địa, xẻng công binh trong tay nhẹ hơn xẻ thô nặng hồi xưa sử dụng nhiều, dùng cũng vô cùng thuận tay, hiệu quả công tác không chỉ nâng cao gấp đôi.
Đám người Touro lần đầu tiên thấy xẻng công binh, còn chế nhạo cái thứ không ra hình dáng gì là đồ chơi của trẻ con, sau khi bị Tống Mặc giơ súng lục và xẻng công binh gọt ột trận, các hán tử mặt đầy máu phải quỳ cho xẻng.
Tống Mặc lau mồ hôi, tuy so với những đại hán cường tráng này, y có thể tính là tàn phế cấp độ năm, nhưng dựa vào vũ khí sắc bén trong tay, vẫn có thể đánh cho họ tìm răng đầy đất!
Thực tế là, nếu Tống Mặc quay đầu, sẽ có thể thấy được không xa sau lưng mình, là Rhys Myers vẻ mặt cười tươi nhìn y và đám người Touro. Nếu y tỉ mỉ hồi tưởng, sẽ có thể phát hiện, trong trận đấu vừa rồi, Touro căn bản không dám trả đòn!
Touro ngồi dưới đất, nhìn Tống Mặc vẻ mặt đắc ý, lại cẩn thận ngó Rhys cười khiến người rét run không xa, toàn thân run rẩy, quyết định giả xuy yếu.
Lúc này, thủ đô vương quốc Obi gởi một mật lệnh tới cho hành tỉnh tây bắc, trên mật lệnh viết rõ ràng: Quốc vương bệ hạ thân khởi. (Gởi cho quốc vương bệ hạ)
Bốn khu thành đông nam tây bắc được quy hoạch lại, kiến trúc chủ thành bị đạn nổ sụp một góc cũng được tu sửa, đường đi bị dây mây tổn hại cũng được trải lại. Trong lúc đó Tống Mặc yêu cầu địa tinh và chu nho thuận tiện kiểm tra hệ thống thông gió và thoát nước luôn, xác định cả tòa thành ngầm không khí lưu thông tốt, hoàn cảnh trong lành.
Tuy địa tinh và chu nho không hiểu mấy từ ngữ kỳ quái thỉnh thoảng xuất hiện trong miệng lãnh chủ đại nhân cho lắm, nhưng cũng không trở ngại tới họ làm tốt công việc.
Đợi khi toàn bộ công trình kết thúc, Tống Mặc đứng trước cửa thành ngầm, nhìn những căn nhà san sát nhau và đường phố tuần tự, tràn đầy tự hào. Nếu trước kia thành ngầm là kiến trúc cấp ba sao, hiện tại hoàn toàn có thể được xếp vào tiêu chuẩn năm sao!
Chẳng qua, sau khi nghiệm thu xong toàn bộ công trình, Tống Mặc phát hiện một vấn đề, đó chính là xanh hóa!
Thành phố không thể không có màu xanh, cho dù là thành ngầm cũng vậy.
Dây mây Gerrees triệu hoán ra đã có tác dụng mới, nếu những thực vật này có thể sinh trưởng dưới đất, dùng để xanh hóa cảnh quan chắc không thành vấn đề. Còn về bản tính thích trói quấn của dây mây, dễ giải quyết. Tống Mặc đã làm thí nghiệm, những dây mây này chỉ cần cột được thứ gì đó, thì sẽ không chút hứng thú với thứ khác. Cho dù y lại gần trong vòng nửa mét, đối phương cũng không hề có chút phản ứng. Dây này đáng yêu hơn dây nho nhiều.
Biện pháp Tống Mặc nghĩ ra là, hai bên đường, cứ cách mấy mét sẽ dựng một trụ đá, cạnh trụ dựng hàng rào, dây mây sẽ trồng bên cạnh trụ đá, mượn dây mây quấn quanh trụ đá và hàng rào, làm thành vòng xanh hóa thiên nhiên.
Thành quả rất vui thích, dây mây quấn trên trụ đá và hàng rào, quả nhiên không chút hứng thú với người đi qua đi lại xung quanh.
Tống Mặc nhìn ‘vòng xanh hóa’ do mình sáng tạo ra, cười thấy mắt không thấy răng. Những dây leo này bình thường có thể mỹ hóa cảnh quan, làm sạch không khí, có nguy hiểm, thì cho nổ trụ đá, sẽ là đồ phòng ngự tốt nhất, quả thật là trang bị tất yếu, lựa chọn đầu để giết người!
Gerrees nhìn dây mây đầy hai bên đường, nói với Tống Mặc: “Sao ngươi lại nghĩ ra được cách làm này?”
“Nói ra thì, vẫn là nhờ ngươi cho ta linh cảm.”
“Ta?”
“Đúng.” Tống Mặc gật đầu, ngửa đầu nhìn dây mây xanh mướt leo lên đỉnh trụ đá, “Ngươi không phải từng nói, tinh linh dùng dây nho để làm tường rào giậu sao?”
“… Là hàng rào.” Hơn nữa không có tinh linh nào đi dùng dây triền ti màu xanh này làm hàng rào, hay trang trí đình viện, quá khó coi.
“Dù sao đều như nhau.” Tống Mặc chép miệng.
“À.” Gerrees tiếp tục nói: “Ngươi thật sự chỉ cần dây triền ti màu xanh là được? Thực ra, dây hỏa màu đỏ đẹp hơn, dây mã não màu tím cũng không tồi, còn có dây nham màu đen…”
“…” Tống Mặc câm nín nhìn Gerrees, hoa thì thôi đi, trồng một hàng dây mây màu máu đỏ hai bên đường, mỗi ngày đi lại trên con đường này, tự ngược tinh thần à?
Còn màu tím, màu đen… Tống Mặc từng vì hiếu kỳ mà bảo Gerrees triệu hoán ra dây mây màu tím, kết quả xém chút cho rằng mình nhìn thấy thực vật ngoài không gian. Dây triền ti màu xanh dù sao vẫn nhìn ra được là thực vật, còn những thứ màu tím này, trên mỗi cọng đều phủ đầy gai nhọn, chốc chốc không ngừng nhe nanh múa vuốt, bất luận nhìn từ góc độ nào, đều giống như một quái thú bất cứ lúc nào cũng có thể cắn nuốt người! Đỉnh đầu Tống Mặc lập tức hiện lên một đường đen.
“Trên thực tế, dây mã não ôn thuận hơn dây triền ti rất nhiều.” Gerrees vừa nói, vừa vỗ dây mây màu tím.
Giống như đang vỗ một động vật nhỏ lanh lợi không có chút lực sát thương. Dây mã não lập tức rung động như bị động kinh, Gerrees tiếp tục vỗ, dây mã não tiếp tục rung, rung đến cuối, bắt đầu quất mặt đất, trên đất lưu lại vô số động nhỏ do gai nhọn đâm ra.
Tống Mặc nhìn mà mồ hôi lạnh đầy đầu, cái này, cái này mà ôn hòa? Cho dù Gerrees bảo đảm những dây mã não này sẽ không tổn thương người, nhưng Tống Mặc cũng không có gan để Gerrees trồng nó trong thành của y.
Như vậy không phải tự ngược mình, mà là mọi người cùng ngược.
Gerrees nhìn biểu tình Tống Mặc, là có thể đoán được y đang nghĩ gì, thở dài, quả nhiên không thể trông đợi thẩm mỹ của nhân loại.
Tống Mặc trừng mắt, so ra thì, thẩm mỹ quan của tinh linh mới có vấn đề đúng không?
Giải quyết vấn đề xanh hóa đường phố xong, Tống Mặc lại bận rộn công việc trang trí chủ thành.
Tranh vẽ đã dẫn nên bất mãn của Hắc Viêm trước đó được tiến hành sửa chửa, các địa tinh đã có tư liệu sống không còn cần phải tưởng tượng hư không nữa, chỉ cần một ngày, đã hoàn thành toàn bộ công việc.
Trên tranh vẽ sắc màu rực rỡ, heo rừng thể hình cực lớn, gương mặt dữ tợn, lãnh chủ thống lĩnh người Grilan chống trả heo rừng, anh dũng vô cùng.
Lão địa tinh có tế bào nghệ thuật phong phú, còn đặc biệt vẽ cảnh tượng đặc sắc Tống Mặc dùng súng trường bạo cúc hoa của heo rừng dẫn đầu!
Gần như nửa nóc nhà, đều được dùng để miêu tả lại thảm trạng của heo rừng sau khi bị bạo cúc, cùng với tư thế anh dũng hiên ngang của lãnh chủ đại nhân vai vác súng trường, ngửa đầu ưỡn ngực.
Tống Mặc xem xong tranh vẽ đã hoàn thành, há to miệng, ngây ngẩn đủ năm phút.
Được rồi, hình như y có thể hiểu được tâm tình của Hắc Viêm khi thấy tranh vẽ giết rồng lúc đó rồi…
Thứ này nếu lưu lại cho con cháu đời sau chiêm ngưỡng, để chúng biết mình có một tổ tông thích bạo cúc… mọe nó đây sẽ là kiểu hài hước đen tối khác biệt sao?
Tống Mặc túm cổ áo lão địa tinh, xách nó lên. Lão địa tinh hai chân rời đất, cổ bị cổ áo siết tới mức thở không nổi, nước mắt lộp độp nhìn Tống Mặc tức giận ngập trời, không biết mình đã sai ở chỗ nào nữa?
“Ông có hung tàn như thế sao?! Ông là người theo chủ nghĩa hòa bình, mỗi ngày đều đang kêu gọi hòa bình thế giới!” Tống Mặc chỉ tranh vẽ, vẻ mặt dữ tợn nói với lão địa tinh: “Sửa ngay, sửa hết toàn bộ! Ông không muốn lại nhìn thấy mấy thứ này nữa!”
“Lãnh chủ đại nhân…”
“Nếu ngày mai những thứ này còn ở trên nóc nhà của ta.” Thần sắc Tống Mặc càng thêm hung ác, “Ta sẽ nấu toàn gia ngươi!”
Thần sắc Tống Mặc thực sự quá đáng sợ, dọa lão địa tinh lập tức dẫn mấy địa tinh suốt đêm làm việc, bận cả đêm, cuối cùng cũng sửa chữa hoàn tất tranh vẽ trên nóc nhà. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Bạo cúc hung tàn và giết chóc máu tanh, biến thành lãnh chủ đại nhân và heo rừng đầu kề đầu, vai kề vai, giống như anh em và bạn bè, dựa sát vào nhau. Mặt trời đỏ từ từ dâng lên, lãnh chủ đại nhân giơ tay phải, heo rừng nâng móng trước, cùng thâm tình chăm chú nhìn hướng mặt trời dâng cao, giống như người yêu đang thề thốt với mặt trời trong kịch tình cổ điển…
Xem xong tranh vẽ được sửa, Tống Mặc lại lần nữa đờ ra năm giây.
Lão John đứng bên cạnh Tống Mặc, nhìn tranh vẽ trên nóc, đột nhiên nói, “Lãnh chủ đại nhân, vẫn nên xóa những tranh vẽ này đi. Tuy yêu thương động vật nhỏ là chuyện tốt, nhưng heo rừng… cái này không giống chuyện người bình thường sẽ làm.
Tống Mặc co giật khóe môi, trán nổi lên mấy sợi gân xanh, ánh mắt tức giận như súng liên thanh pằng pằng địa tinh. “Bôi đen toàn bộ nóc nhà này cho ông!”
Các địa tinh bị dọa rung như lá khô trong gió, dưới áp bức của cường quyền, chỉ có thể bắt thang tiếp tục làm lại.
Đợi sau khi tất cả tranh vẽ ‘bôi nhọ’ quan hệ cướp cạn của lãnh chủ đại nhân và heo rừng bị bôi đen toàn bộ, nguy cơ bị nấu của họ cuối cùng cũng qua.
Từ đó về sau, thành ngầm dưới đất của Grilan, có thêm một căn nhà có nóc đen, nghe nói, là do lãnh chủ đại nhân đích thân hạ lệnh, do trưởng lão địa tinh được lãnh chủ tín nhiệm nhất chấp hành, trừ lãnh chủ đại nhân, và quản gia cùng trưởng lão địa tinh có mặt ở đó lúc ấy, không có bất cứ ai biết nguyên nhân có cái nóc đen này.
Sau khi Tống Mặc Grilan trở thành boss phe phản diện số một đại lục Quang Minh, căn nhà nóc đen này, trở thành câu đố khó hiểu trong miệng mọi người. Nghe nói, chỉ cần giải được câu đố này, thì có thể đánh bại Tống Mặc Grilan! Vì mỗi khi Tống Mặc nghe thấy có người nhắc tới cái nóc đen này, sắc mặt đều lập tức trở nên vô cùng khó coi.
Nhân sĩ chính nghĩa anh dũng thi nhau mà tới, nhưng toàn bộ đều vô công mà về.
Các nhân sĩ chính nghĩa đấm ngực dậm chân, người biết nội tình thì chỉ có thể âm thầm điên cuồng nện đất, thực ra, chỗ đen thui đó, chỉ che một đàn heo rừng mà thôi…
Mùa đông năm nay có vẻ đặc biệt ngắn, mỗi lần Galland tới đưa khoáng thạch và nguyên liệu, đều sẽ oán trách tuyết đọng bắt đầu tan, khiến đường trở nên càng lúc càng lầy lội, cũng càng lúc càng khó đi.
“Bánh xe ngựa luôn lún vào bùn lầy, rất ít đội thương buôn nào sẽ đi tới biên cảnh hẻo lánh vào lúc tuyết đọng bắt đầu tan ra thế này.” Galland ném một viên kẹo sữa vào miệng, ngọt tới híp mắt, “Lãnh chủ đại nhân, loại kẹo ngài chế tạo, thật sự rất ngon. Nếu quyền đại lý…”
“Ừ, đường đi quả thật là một vấn đề.” Tống Mặc ngồi đối diện Galland, “Galland, ngươi đã kiếm không ít rồi, quá tham lam không phải là chuyện tốt.”
Galland có chút lúng túng cào cào râu trên mặt, Rode ngồi bên cạnh hắn nhân cơ hội cho hắn một đấm, xém chút đánh hắn ngã khỏi ghế, “Bạn già, chuyện này ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ! Lãnh chủ đại nhân nói rồi, quyền đại lý đường (kẹo), là của ta!”
Rode vung vung nắm tay với Galland.
Galland quay đầu nhìn Tống Mặc, Tống Mặc gật đầu, nói: “Đúng thế, nhưng mà, vì đạt được quyền đại lý đường, Rode đã từ bỏ tiêu thụ ‘tập tranh nghệ thuật’, cũng có nghĩa là, người mua trước kia của hắn, đều sẽ trở thành khách hàng tiềm tàng của ngươi. Hơn nữa, giá vào và giá thành vận chuyển của đường, cao hơn sách không ít, Galland, ngươi có thể tự suy nghĩ.”
“Chỉ có thể chọn một loại?”
“Phải.”
Lời của Tống Mặc không cho bất cứ chỗ nào xoay chuyển, Galland suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn chọn tiểu x thư. Tuy đường chắc chắn có thể kiếm tiền, nhưng lợi nhuận của tiểu x thư đã bày ra trước mắt, vẫn là kim tệ đã nắm trong tay thực tại hơn.
Galland đến chỉ là khúc nhạc đệm, chỉ là khúc nhạc đệm nhỏ này lại nhắc nhở Tống Mặc, muốn làm giàu, phải sửa đường, khi đường đi tồi tệ, sẽ mang tới vấn đề rất lớn cho sự phát triển của Grilan sau này.
Nhưng có một điểm rất quan trọng, nếu sửa đường xong rồi, có mang tới sự thuận tiện cho những kẻ đánh chủ ý với Grilan không.
Chẳng hạn kiểu như Hắc Viêm.
Lãnh chủ đại nhân hiện tại đối với quốc vương bệ hạ có oán niệm rất sâu, tuy khế ước đã ký, hợp tác đã bắt đầu, nhưng quốc vương bệ hạ cường chiếm đường trắng và rượu nho của y, là sự thật không thể chối cãi.
Cho dù hắn trả tiền, nhưng chút tiền đó, ngay cả nhét kẽ răng cũng không đủ!
Chẳng qua hiện tại cũng không phải lúc tính toán những thứ này, vấn đề đầu tiên, vẫn là có nên sửa đường hay không, nếu sửa đường, thì làm sao sửa?
Nghĩ không thông, Tống Mặc chỉ có thể đặt chuyện này sang một bên, trước ‘tu sửa’ lại lãnh địa như bề mặt trăng kia. Thành ngầm đương nhiên tốt, nhưng công trình bề mặt cũng không thể không làm. Lãnh địa hang hố lồi lõm thực sự không ra gì.
Các lãnh dân bắt đầu nhiệt hỏa ngập trời ‘tu sửa’ lãnh địa, xẻng công binh trong tay nhẹ hơn xẻ thô nặng hồi xưa sử dụng nhiều, dùng cũng vô cùng thuận tay, hiệu quả công tác không chỉ nâng cao gấp đôi.
Đám người Touro lần đầu tiên thấy xẻng công binh, còn chế nhạo cái thứ không ra hình dáng gì là đồ chơi của trẻ con, sau khi bị Tống Mặc giơ súng lục và xẻng công binh gọt ột trận, các hán tử mặt đầy máu phải quỳ cho xẻng.
Tống Mặc lau mồ hôi, tuy so với những đại hán cường tráng này, y có thể tính là tàn phế cấp độ năm, nhưng dựa vào vũ khí sắc bén trong tay, vẫn có thể đánh cho họ tìm răng đầy đất!
Thực tế là, nếu Tống Mặc quay đầu, sẽ có thể thấy được không xa sau lưng mình, là Rhys Myers vẻ mặt cười tươi nhìn y và đám người Touro. Nếu y tỉ mỉ hồi tưởng, sẽ có thể phát hiện, trong trận đấu vừa rồi, Touro căn bản không dám trả đòn!
Touro ngồi dưới đất, nhìn Tống Mặc vẻ mặt đắc ý, lại cẩn thận ngó Rhys cười khiến người rét run không xa, toàn thân run rẩy, quyết định giả xuy yếu.
Lúc này, thủ đô vương quốc Obi gởi một mật lệnh tới cho hành tỉnh tây bắc, trên mật lệnh viết rõ ràng: Quốc vương bệ hạ thân khởi. (Gởi cho quốc vương bệ hạ)
/165
|