Xá Nhĩ từ trong hôn mê đã từ từ tỉnh lại. Y phát hiện y đang ngủ trên một cái bàn trong tửu điếm của Ngả Mễ, còn Tần Thiên thì đang ngồi ở trên một cái bàn khác mà nhìn chính mình.
“Duy Sâm, ngươi thật sự đã đi gặp hai vị đại nhân rồi ư?” Xá Nhĩ lăn xuống bàn, rồi từ từ đứng lên, hỏi Tần Thiên.
“Đúng vậy! Bọn họ cùng ta quyết định đánh cuộc một lần!” Tần Thiên gật đầu trả lời.
“Duy Sâm, ngươi tại sao lại biến thành cái bộ dạng như vậy? Ngươi trước kia không phải là bộ dạng như thế này đâu! Ngươi cũng không còn giống như cái Duy Sâm trước kia nữa. Ngươi có nghĩ cho mẫu thân khổ mạng của ngươi hay không?” Xá Nhĩ có một chút đau lòng, trên mặt y, có thể rõ ràng bây giờ y rất là đau lòng.
Tần Thiên thấy vẻ mặt của Xá Nhĩ, trong lòng cũng thấy cảm động. Hắn đã từ rất lâu không có chứng kiến người như vậy nói chuyện với hắn. Hắn nghiêm chỉnh nói: “Xá Nhĩ thúc thúc, ta biết ngươi rất tốt với ta, chuyện bây giờ đã xảy ra rồi, nếu đã xảy ra, thì sẽ phải tìm biện pháp giải quyết. Ta cùng hai vị đại nhân đó đánh cuộc cũng vì mẫu thân. Ta có thể để mặc bọn họ tùy ý xử trí, nhưng không thể làm liên lụy đến mẫu thân được. Việc ta có thể làm chỉ có như vậy mà thôi!”
Xá Nhĩ thấy chuyện đã đến nước này rồi, y ngoại trừ thở dài ra, cũng không thể làm được gì hơn!
“Xá Nhĩ thúc thúc! Nếu ta có chuyện gì xảy ra, cầu xin ngươi nhất định phải chiếu cố tốt cho mẫu thân của ta, ngươi có thể đáp ứng được không?” Tần Thiên có ý tứ tự tiện một chút. Tối hôm qua, hắn suy nghĩ một hồi lâu, đối với đại tế ti cao thâm khó lường, còn có cặp mắt có thể động sát hết thảy của ông ta, khiến cho Tần Thiên cảm thấy một áp lực chưa từng có.
“Ngươi yên tâm, chỉ cần có ta, ta nhất định sẽ chiếu cố tốt cho mẫu thân của ngươi!” Xá Nhĩ nói để cho Tần Thiên yên tâm hơn.
Từ trên lầu truyền tới tiếng bước chân nhẹ. Bọn họ biết là của Ngả Mễ. Xá Nhĩ và Tần Thiên cũng không muốn để Ngả Mễ biết được chuyện này, bọn họ hai người dừng cuộc nói chuyện lại.
Ngả Mễ dậy rất sớm. Nàng phát hiện không thấy nhi tử ngủ bên cạnh. Tần Thiên mỗi ngày cũng thức dậy rất sớm, nhưng mà mỗi lần đều do nàng gọi dậy. Hôm nay hắn lại thức dậy sớm hơn, khiến cho nàng có chút kỳ quái.
Ngả Mễ đi đến cầu thang thì thấy cửa lớn đã được mở ra, nhi tử thì đang ngồi trước một cái bàn, mà còn có một người khác khiến nàng có chút giật mình, Xá Nhĩ như thế nào lại đến đây sớm như vậy.
Ngả Mễ mặc dù ngạc nhiên, nhưng nàng vẫn đi tới, hỏi: “Xá Nhĩ tiên sinh, ngài tại sao hôm nay lại đến đây sớm vậy? Ngài thường không phải như vậy a?”
“Ta là vì ban đêm ngủ không được nên dậy sớm một chút. Nàng cũng nên nhìn nhi tử đi!” Xá Nhĩ cúi đầu nói, sắc mặt y không được tốt cho lắm.
Ngả Mễ nhìn nhi tử mình hỏi tiếp: “Duy Sâm, con hôm này không cần đến chỗ của Cách Lôi thầy thuốc ư?”
“Hôm nay không có việc gì, con không muốn đi! Chỉ muốn ở nhờ giúp mẫu thân một ít việc thôi!” Tần Thiên đáp.
Trong dược khố của Cách Lôi thầy thuốc, Sâm Ân Đặc và Tân An Tạp quan sát hết thảy dược khố một lần.
“Tân An Tạp! Ông xem nơi này có nhiều thuốc như vậy, ông cho rằng ông có thể tìm được đầu mối chứ?” Sâm Ân Đặc có một chút không nghĩa khí mà hỏi.
“Cái nơi này là chỗ mà tiểu tử kia thường ở đây. Chúng ta cũng có thể tìm manh mối từ đây. Mặc dù rất mong manh, nhưng cũng còn có cơ hội!” Tân An Tạp thư thả trả lời.
“Ta cũng đoán rằng tiểu tử Duy Sâm kia làm cái việc này nhất định có liên quan đến thuốc men. Ông cũng biết rồi ư! Khiến người ta cả người đều tê dại, chỉ điện hệ ma pháp hay là dùng ma pháp mới có khả năng. Nhưng lúc dụng ma pháp phải niệm chú ngữ, còn có ba động của ma pháp chỉ cần người phản ứng nhanh là có thể thoát khỏi. Duy Sâm khiến cho người ta bất tri bất giác mê đi mà không hay biết gì. Ta mặc dù rất muốn biết chuyện gì đã xả ra, chính ông cùng ta cũng không phải là chuyên gia ở phương diện này!” Sâm Ân Đặc đem suy nghĩ ở trong lòng một hơi nói ra hết.
“Nơi này là chỗ Duy Sâm thường ở đây, mặc kệ hắn làm cái gì, nhất định sẽ lưu lại một ít vật gì đó!” Tân An Tạp dùng ánh mắt lợi hại của ông ta cẩn thận quan sát một lần trong dược khố. Ngay cả điểm nhỏ nhất ông ta cũng không bỏ qua. Nơi này được dọn dẹp rất ngăn nắp sạch sẽ, nhất định mỗi ngày phải được dọn dẹp một lần. Nhưng mà bất kể dùng có dọn dẹp như thế nào, cũng sẽ lưu lại một ít đầu mối. Đầu mối đó có thể đang ở trong mắt của ngươi, cũng có thể tại một ngõ ngách nào đó, chỉ cần ngươi có lòng thì nhất định có khả năng phát hiện.
Tân An Tạp có vẻ rất hứng thú quan sát mấy cái đồ đựng dược phấn, phía trên còn để lại một ít bột phấn. Sâm Ân Đặc nhìn hồi lâu cũng không phát hiện được gì. Ông lại chứng kiến Tân An Tạp ngẩn người nhìn mấy cái lọ đựng dược phấn.
“Ê! Lão hỏa kế! Mấy cái lọ này có gì đẹp mắt đâu, ông cũng không cần phải thất thần như vậy!” Sâm Ân Đặc thật sự không rõ Tân An Tạp nhìn mấy cái lọ đó làm cái gì?
“Xem ra đầu của ông chỉ dùng để nghiên cứu ma pháp mà thôi. Ông cũng không nghĩ tới việc, Duy Sâm muốn làm thuốc phải cần những cái lọ này sao? Ông nhìn xem, ở phía trên còn có lưu lại một ít phấn mạt ( hạt bụi). Nếu không nhìn kỹ sẽ không thể thấy được!” Tân An Tại không vội không vàng mà trả lời.
Sâm Ân Đặc tiến lên, vừa nhìn qua, quả thật có một ít phấn mạt còn dính ở phía trên. Bất quá ông ta cũng vô lực nói: “Cho dù dược phấn có thể là do Duy Sâm làm thuốc, còn việc kia thì làm sao đây! Ông có thể biết hắn đã làm những loại thuốc nào không?”
“Ta dĩ nhiên không biết. Cầm lấy rồi đi hỏi Cách Lôi một chút, ông ta hẳn có thể biết chúng là cái gì? Bất quá, ta cảm thấy có chút quái lạ, Duy Sâm tại sao hôm nay chưa có tới, chẳng lẽ nó biết chúng ta sẽ tới nơi này của nó để tìm manh mối ư?” Tân An Tạp lúc này cũng có cảm giác bị mắc lừa, xem ra đầu mối này không chừng là do Tần Thiên cố ý lưu lại. Việc này khiến ông ta càng ngày càng cảm thấy hứng thú với hắn.
Cách Lôi thầy thuốc đem dược phấn từ tay của hai vị đại nhân cẩn thận xem một lần. Ông cung kính nói: “Hai vị đại nhân, dược phấn này là dược phấn thường dùng, cũng không có gì đặc biệt cả!” Cách Lôi thầy thuốc không biết độc dược của Tần Thiên chính là dùng thứ nguyên liệu này mà làm ra. Cho dù Tần Thiên có nói ra, xem ra ông ta cũng không thể nào tin được.
“Ồ! Vậy đã làm phiền ông rồi. Nơi này không có chuyện gì nữa, chúng ta cũng không quấy rầy ông xem bệnh nhân!” Tân An Tạp lúc còn ở trong dược khố cũng không có ôm hy vọng quá lớn về cái số dược phấn này. Bây giờ Cách Lôi thầy thuốc đã chứng thật, ông ta cũng không cần ở lại chỗ này nữa.
Cách Lôi thầy thuốc cung kính nói: “Lưỡng vị đại nhân, đi mạnh khỏe!” Vừa nói vừa muốn tiễn hai vị đại nhân ra khỏi cửa. Sâm Ân Đặc nói: “Không cần đâu! Ông cứ lo việc của ông đi!”
Sâm Ân Đặc đại ma đạo sư ra khỏi nhà của Cách Lôi, ông lại hỏi Tân An Tạp: “Chúng ta đi đâu đây?”
Tân An Tạp vừa cười vừa nói: “Nếu Duy Sâm hôm nay chưa tới đây, chúng ta cũng phải tới nhà nó xem một chút!”
Hai vị đại nhân tới nhà của Tần Thiên, cũng chính là cái tửu điếm. Hai vị đại nhân đi vào, mọi người đang uống rượu trong đó đều đứng lên cung kính hành lễ với hai vị đại nhân tôn quý này. Hai vị đại nhân vẻ mặt hòa ái gật đầu đáp lễ. Điều này khiến cho cái khoảng cách giữa hai vị đại nhân và mọi người được kéo gần lại hơn.
“Hai vị đại nhân có thể quang lâm chỗ đơn sơ này, thật là vinh hạnh của ta đó!” Ngả Mễ đi tới hạ người hành lễ với hai vị đại nhân.
Lễ tiết hành lễ của Ngả Mễ khiến cho hai vị đại nhân ngạc nhiên. Bởi vì phương thức hành lễ của Ngả Mễ chính là lễ tiết của nữ quyến trong đại quý tộc ở kinh thành mới dùng tới. Mặc dù ngạc nhiên, hai vị đại nhân cũng chỉ cười nhẹ, rồi cũng dùng lễ tiết thường dùng của quý tộc mà đáp lễ. Điều này khiến cho Ngả Mễ cũng có chút giật mình.
Đã có người nhường cái bàn chính giữa cho hai vị đại nhân, Ngả Mễ hỏi: “Hai vị đại nhân muốn dùng gì?”
“Vậy cho một bình bồ đào nhẹ đi! Hết rồi!”
“Xá Nhĩ, một ma pháp sư mà sớm như vậy uống rượu, không phải là thói quen tốt đâu!” Sâm Ân Đặc nói với Xá Nhĩ vẫn còn đứng ở một bên.
“Vâng! Vâng! Ta nhất định sẽ nhớ kỹ lời của đại nhân!” Xá Nhĩ thấy đại ma đạo sư mà mình tôn kính lại nói chuyện với mình, khiến cho y vừa có chút kích động, vừa có chút xấu hổ.
Tần Thiên mỉm cười nhìn hai vị đại nhân. Tân An Tạp không đầu không đuôi nói: “Mẫu thân rất đẹp! Cũng rất có giáo dục!” Vừa nói, thì liếc nhìn Xá Nhĩ một cái. Xem ra việc Xá Nhĩ mê luyến Ngả Mễ đều đã bị hai vị đại nhân biết rồi. Cái này khiến Xá Nhĩ có chút xấu hổ.
Tân An Tạp nói tiếp: “Duy Sâm có hứng thú theo hai lão nhân chúng ta ra ngoài một chút không?”
“Được!” Tần Thiên vừa cười vừa đáp.
“Duy Sâm, ngươi thật sự đã đi gặp hai vị đại nhân rồi ư?” Xá Nhĩ lăn xuống bàn, rồi từ từ đứng lên, hỏi Tần Thiên.
“Đúng vậy! Bọn họ cùng ta quyết định đánh cuộc một lần!” Tần Thiên gật đầu trả lời.
“Duy Sâm, ngươi tại sao lại biến thành cái bộ dạng như vậy? Ngươi trước kia không phải là bộ dạng như thế này đâu! Ngươi cũng không còn giống như cái Duy Sâm trước kia nữa. Ngươi có nghĩ cho mẫu thân khổ mạng của ngươi hay không?” Xá Nhĩ có một chút đau lòng, trên mặt y, có thể rõ ràng bây giờ y rất là đau lòng.
Tần Thiên thấy vẻ mặt của Xá Nhĩ, trong lòng cũng thấy cảm động. Hắn đã từ rất lâu không có chứng kiến người như vậy nói chuyện với hắn. Hắn nghiêm chỉnh nói: “Xá Nhĩ thúc thúc, ta biết ngươi rất tốt với ta, chuyện bây giờ đã xảy ra rồi, nếu đã xảy ra, thì sẽ phải tìm biện pháp giải quyết. Ta cùng hai vị đại nhân đó đánh cuộc cũng vì mẫu thân. Ta có thể để mặc bọn họ tùy ý xử trí, nhưng không thể làm liên lụy đến mẫu thân được. Việc ta có thể làm chỉ có như vậy mà thôi!”
Xá Nhĩ thấy chuyện đã đến nước này rồi, y ngoại trừ thở dài ra, cũng không thể làm được gì hơn!
“Xá Nhĩ thúc thúc! Nếu ta có chuyện gì xảy ra, cầu xin ngươi nhất định phải chiếu cố tốt cho mẫu thân của ta, ngươi có thể đáp ứng được không?” Tần Thiên có ý tứ tự tiện một chút. Tối hôm qua, hắn suy nghĩ một hồi lâu, đối với đại tế ti cao thâm khó lường, còn có cặp mắt có thể động sát hết thảy của ông ta, khiến cho Tần Thiên cảm thấy một áp lực chưa từng có.
“Ngươi yên tâm, chỉ cần có ta, ta nhất định sẽ chiếu cố tốt cho mẫu thân của ngươi!” Xá Nhĩ nói để cho Tần Thiên yên tâm hơn.
Từ trên lầu truyền tới tiếng bước chân nhẹ. Bọn họ biết là của Ngả Mễ. Xá Nhĩ và Tần Thiên cũng không muốn để Ngả Mễ biết được chuyện này, bọn họ hai người dừng cuộc nói chuyện lại.
Ngả Mễ dậy rất sớm. Nàng phát hiện không thấy nhi tử ngủ bên cạnh. Tần Thiên mỗi ngày cũng thức dậy rất sớm, nhưng mà mỗi lần đều do nàng gọi dậy. Hôm nay hắn lại thức dậy sớm hơn, khiến cho nàng có chút kỳ quái.
Ngả Mễ đi đến cầu thang thì thấy cửa lớn đã được mở ra, nhi tử thì đang ngồi trước một cái bàn, mà còn có một người khác khiến nàng có chút giật mình, Xá Nhĩ như thế nào lại đến đây sớm như vậy.
Ngả Mễ mặc dù ngạc nhiên, nhưng nàng vẫn đi tới, hỏi: “Xá Nhĩ tiên sinh, ngài tại sao hôm nay lại đến đây sớm vậy? Ngài thường không phải như vậy a?”
“Ta là vì ban đêm ngủ không được nên dậy sớm một chút. Nàng cũng nên nhìn nhi tử đi!” Xá Nhĩ cúi đầu nói, sắc mặt y không được tốt cho lắm.
Ngả Mễ nhìn nhi tử mình hỏi tiếp: “Duy Sâm, con hôm này không cần đến chỗ của Cách Lôi thầy thuốc ư?”
“Hôm nay không có việc gì, con không muốn đi! Chỉ muốn ở nhờ giúp mẫu thân một ít việc thôi!” Tần Thiên đáp.
Trong dược khố của Cách Lôi thầy thuốc, Sâm Ân Đặc và Tân An Tạp quan sát hết thảy dược khố một lần.
“Tân An Tạp! Ông xem nơi này có nhiều thuốc như vậy, ông cho rằng ông có thể tìm được đầu mối chứ?” Sâm Ân Đặc có một chút không nghĩa khí mà hỏi.
“Cái nơi này là chỗ mà tiểu tử kia thường ở đây. Chúng ta cũng có thể tìm manh mối từ đây. Mặc dù rất mong manh, nhưng cũng còn có cơ hội!” Tân An Tạp thư thả trả lời.
“Ta cũng đoán rằng tiểu tử Duy Sâm kia làm cái việc này nhất định có liên quan đến thuốc men. Ông cũng biết rồi ư! Khiến người ta cả người đều tê dại, chỉ điện hệ ma pháp hay là dùng ma pháp mới có khả năng. Nhưng lúc dụng ma pháp phải niệm chú ngữ, còn có ba động của ma pháp chỉ cần người phản ứng nhanh là có thể thoát khỏi. Duy Sâm khiến cho người ta bất tri bất giác mê đi mà không hay biết gì. Ta mặc dù rất muốn biết chuyện gì đã xả ra, chính ông cùng ta cũng không phải là chuyên gia ở phương diện này!” Sâm Ân Đặc đem suy nghĩ ở trong lòng một hơi nói ra hết.
“Nơi này là chỗ Duy Sâm thường ở đây, mặc kệ hắn làm cái gì, nhất định sẽ lưu lại một ít vật gì đó!” Tân An Tạp dùng ánh mắt lợi hại của ông ta cẩn thận quan sát một lần trong dược khố. Ngay cả điểm nhỏ nhất ông ta cũng không bỏ qua. Nơi này được dọn dẹp rất ngăn nắp sạch sẽ, nhất định mỗi ngày phải được dọn dẹp một lần. Nhưng mà bất kể dùng có dọn dẹp như thế nào, cũng sẽ lưu lại một ít đầu mối. Đầu mối đó có thể đang ở trong mắt của ngươi, cũng có thể tại một ngõ ngách nào đó, chỉ cần ngươi có lòng thì nhất định có khả năng phát hiện.
Tân An Tạp có vẻ rất hứng thú quan sát mấy cái đồ đựng dược phấn, phía trên còn để lại một ít bột phấn. Sâm Ân Đặc nhìn hồi lâu cũng không phát hiện được gì. Ông lại chứng kiến Tân An Tạp ngẩn người nhìn mấy cái lọ đựng dược phấn.
“Ê! Lão hỏa kế! Mấy cái lọ này có gì đẹp mắt đâu, ông cũng không cần phải thất thần như vậy!” Sâm Ân Đặc thật sự không rõ Tân An Tạp nhìn mấy cái lọ đó làm cái gì?
“Xem ra đầu của ông chỉ dùng để nghiên cứu ma pháp mà thôi. Ông cũng không nghĩ tới việc, Duy Sâm muốn làm thuốc phải cần những cái lọ này sao? Ông nhìn xem, ở phía trên còn có lưu lại một ít phấn mạt ( hạt bụi). Nếu không nhìn kỹ sẽ không thể thấy được!” Tân An Tại không vội không vàng mà trả lời.
Sâm Ân Đặc tiến lên, vừa nhìn qua, quả thật có một ít phấn mạt còn dính ở phía trên. Bất quá ông ta cũng vô lực nói: “Cho dù dược phấn có thể là do Duy Sâm làm thuốc, còn việc kia thì làm sao đây! Ông có thể biết hắn đã làm những loại thuốc nào không?”
“Ta dĩ nhiên không biết. Cầm lấy rồi đi hỏi Cách Lôi một chút, ông ta hẳn có thể biết chúng là cái gì? Bất quá, ta cảm thấy có chút quái lạ, Duy Sâm tại sao hôm nay chưa có tới, chẳng lẽ nó biết chúng ta sẽ tới nơi này của nó để tìm manh mối ư?” Tân An Tạp lúc này cũng có cảm giác bị mắc lừa, xem ra đầu mối này không chừng là do Tần Thiên cố ý lưu lại. Việc này khiến ông ta càng ngày càng cảm thấy hứng thú với hắn.
Cách Lôi thầy thuốc đem dược phấn từ tay của hai vị đại nhân cẩn thận xem một lần. Ông cung kính nói: “Hai vị đại nhân, dược phấn này là dược phấn thường dùng, cũng không có gì đặc biệt cả!” Cách Lôi thầy thuốc không biết độc dược của Tần Thiên chính là dùng thứ nguyên liệu này mà làm ra. Cho dù Tần Thiên có nói ra, xem ra ông ta cũng không thể nào tin được.
“Ồ! Vậy đã làm phiền ông rồi. Nơi này không có chuyện gì nữa, chúng ta cũng không quấy rầy ông xem bệnh nhân!” Tân An Tạp lúc còn ở trong dược khố cũng không có ôm hy vọng quá lớn về cái số dược phấn này. Bây giờ Cách Lôi thầy thuốc đã chứng thật, ông ta cũng không cần ở lại chỗ này nữa.
Cách Lôi thầy thuốc cung kính nói: “Lưỡng vị đại nhân, đi mạnh khỏe!” Vừa nói vừa muốn tiễn hai vị đại nhân ra khỏi cửa. Sâm Ân Đặc nói: “Không cần đâu! Ông cứ lo việc của ông đi!”
Sâm Ân Đặc đại ma đạo sư ra khỏi nhà của Cách Lôi, ông lại hỏi Tân An Tạp: “Chúng ta đi đâu đây?”
Tân An Tạp vừa cười vừa nói: “Nếu Duy Sâm hôm nay chưa tới đây, chúng ta cũng phải tới nhà nó xem một chút!”
Hai vị đại nhân tới nhà của Tần Thiên, cũng chính là cái tửu điếm. Hai vị đại nhân đi vào, mọi người đang uống rượu trong đó đều đứng lên cung kính hành lễ với hai vị đại nhân tôn quý này. Hai vị đại nhân vẻ mặt hòa ái gật đầu đáp lễ. Điều này khiến cho cái khoảng cách giữa hai vị đại nhân và mọi người được kéo gần lại hơn.
“Hai vị đại nhân có thể quang lâm chỗ đơn sơ này, thật là vinh hạnh của ta đó!” Ngả Mễ đi tới hạ người hành lễ với hai vị đại nhân.
Lễ tiết hành lễ của Ngả Mễ khiến cho hai vị đại nhân ngạc nhiên. Bởi vì phương thức hành lễ của Ngả Mễ chính là lễ tiết của nữ quyến trong đại quý tộc ở kinh thành mới dùng tới. Mặc dù ngạc nhiên, hai vị đại nhân cũng chỉ cười nhẹ, rồi cũng dùng lễ tiết thường dùng của quý tộc mà đáp lễ. Điều này khiến cho Ngả Mễ cũng có chút giật mình.
Đã có người nhường cái bàn chính giữa cho hai vị đại nhân, Ngả Mễ hỏi: “Hai vị đại nhân muốn dùng gì?”
“Vậy cho một bình bồ đào nhẹ đi! Hết rồi!”
“Xá Nhĩ, một ma pháp sư mà sớm như vậy uống rượu, không phải là thói quen tốt đâu!” Sâm Ân Đặc nói với Xá Nhĩ vẫn còn đứng ở một bên.
“Vâng! Vâng! Ta nhất định sẽ nhớ kỹ lời của đại nhân!” Xá Nhĩ thấy đại ma đạo sư mà mình tôn kính lại nói chuyện với mình, khiến cho y vừa có chút kích động, vừa có chút xấu hổ.
Tần Thiên mỉm cười nhìn hai vị đại nhân. Tân An Tạp không đầu không đuôi nói: “Mẫu thân rất đẹp! Cũng rất có giáo dục!” Vừa nói, thì liếc nhìn Xá Nhĩ một cái. Xem ra việc Xá Nhĩ mê luyến Ngả Mễ đều đã bị hai vị đại nhân biết rồi. Cái này khiến Xá Nhĩ có chút xấu hổ.
Tân An Tạp nói tiếp: “Duy Sâm có hứng thú theo hai lão nhân chúng ta ra ngoài một chút không?”
“Được!” Tần Thiên vừa cười vừa đáp.
/48
|