Trong sơn cốc chung quanh toàn là thi thể của ma lang. Trải qua ma pháp tẩy lễ, trên mặt đất còn dư lại những đám khói nhỏ. Trừ Mễ Thiết Nhĩ, mọi người đều nhìn Tần Thiên, trong ánh mắt tràn đầy sự sùng bái, không có người nào để ý đến đại tỷ đầu lĩnh đang buồn bực ở bên cạnh. Ánh mắt của bọn họ, Mễ Thiết Nhĩ cho tới bây giờ chưa từng thấy qua.
Mễ Thiết Nhĩ ngồi ở một bên, miệng không ngừng lẩm bẩm, trên trán xuất hiện vài nếp gấp, sắc mặt tái xanh thật sự khó coi. Mễ Thiết Nhĩ trong lòng nổi lên một loại cảm giác mất mác. Cho tới bây giờ, đều là đồng bọn do nàng chỉ huy, đều do nàng quyết định, nếu không phải vì sự háo thắng của chính mình, cũng sẽ không nhận cái nhiệm vụ không thể nào hoàn thành này được. Lần này nếu không có Tần Thiên mà nói, chỉ sợ là vài người ở đây không có được bao nhiêu người còn sống cho đến bây giờ. Chỉ là bây giờ Tân Thiên đã đoạt đi địa vị của mình trong lòng của đồng bọn rồi, ít nhiều gì cũng có chút không thoải mái.
“Ma lang nếu đã bị tiêu diệt hết rồi, chúng ta nên rồi khỏi đây!” Biểu hiện của Mễ Thiết Nhĩ, Tần Thiên có thể nhìn thấy. Lấy ánh mắt của hắn, hắn có thể nhìn ra ý nghĩ trong lòng của nàng. Tần Thiên cũng vì thế mà để cho nàng một cớ để xuống thang.
“Không! Ta còn muốn vào bên trong xem một chút! Nói không chừng bên trong còn có đồ vật tốt gì nữa!” Mễ Thiết Nhĩ không lĩnh tình mà lên tiếng.
Dù sao Mễ Thiết Nhĩ là đại tỷ đầu lình của nhóm, đối với lời của nàng thì người ở đây phải nghe theo. Nếu nàng muốn vào xem một chút, như vậy thì tiến vào! Xem ra Tần Thiên trong lòng bọn họ đã có chút địa vị, nhưng vẫn còn chưa làm dao động được vị trí đại tỷ đầu lĩnh của Mễ Thiết Nhĩ.
Bảy người lập tức hình thành đội hình chiến đấu cẩn thận bươc vào trong Dạ Lang cốc. Dọc theo đường đi, bọn họ rất hiếm khi bắt gặp được bóng dáng của ma lang, mà chỉ là hai ba con tiểu miêu, vừa nhìn thấy bọn họ đã chạy trốn mất tiêu. Không chỉ người mới có sợ hãi, cả ma lang cũng biết sợ. Trận chiến buổi tối hôm qua thật sự đã hù dọa đám ma lang. Hết thảy đều thuận lợi như vậy, rất nhanh bọn họ phía trước huyệt động do núi đá tạo thành. Nơi này hẳn tất nhiên là ổ của đám ma lang.
Bọn người Tần Thiên tiến vào trong cái huyệt động lớn nhất. Bởi vì ánh sáng mặt trời không thể chiếu vào đây, nên trong động rất tối. Huống chi ma lang đâu phải người, đâu cần đèn đóm gì. Bảy người cẩn thận tiến về phía trước, ước chừng nữa thời gian ăn cơm, đã đến được nơi cuối của thạch động. Tại nơi cuối thạch động có một vật gì phát ra một trận ánh sáng màu trắng chói mắt. Tần Thiên vận khởi mục lực để nhìn. Hắn phát hiện vật sáng đó giống như một cái trứng, mà không biết là trứng gì. Bọn người Mễ Thiết Nhĩ không có ánh mắt lợi hại như Tần Thiên, trong mắt của bọn họ chỉ là một vật thể mơ hồ phát sáng mà thôi.
Trong động là một sự tĩnh lặng không thể tả, chỉ là Tần Thiên có một loại cảm giác không nói nên lời. Một loại cảm giác được sự nguy hiểm mà chỉ có người đã từng trãi qua đao kiếm mới có được. Tần Thiên đưa mắt nhìn bốn phía. Bởi vì ánh sáng không đủ, nên không thể nhìn được rõ, chỉ là cảm giác được một tiếng hít thở. Tần Thiên lập tức cảnh giác.
Một cái bóng đen thật lớn mang theo mùi của gió thổi tới. Tần Thiên phóng ra hai mũi ám khí, quay lại một tay đẩy Hi Lý Á ở phía sau cùng ra khỏi. Cái bóng đen kia phóng vào không khí, miệng thở phì phò nhìn Tần Thiên với ánh mắt hung ác.
Mọi người đều bị hoảng sợ bởi sự xuất hiện của bóng đen đó. Mà bóng đen đó kích cỡ so với ma lang còn lớn hơn – Ma lang vương.
Ma lang vương dùng hai móng trước sắt nhọn cà sát mặt đất, dựng thân thể lên, miệng mở to ra, phát ra một mùi khó ngửi cùng từng giọt nước miếng chảy xuống đất. Cặp mắt hung ác to bằng chuông đồng nhìn Tần Thiên đứng cách nó không xa. Ánh mắt đó hận như thể muốn đem hắn nuốt vào trong bụng. Bởi vì trên lên nó vẫn còn dính ám khí mà hắn vừa mới phóng ra. Trên ám khí của Tần Thiền thường có một ít hóa công tán được hắn bôi lên. Ám khí mà hắn bắn ra mặc dù chỉ gây thương tích nhỏ cho ma lang vương, nhưng hóa công tán lại theo vòng tuần hoàn của máu tiến vào trong cơ thể nó, tiến vào kinh mạch toàn thân của nó. Ma lang vương phát hiện ma lực mà thường ngày vẫn hãnh diện đột nhiên biến mất. Nó hôm nay chỉ có thể dùng năng lực của thân thể để chiến đấu. nó biết rõ là, hết thảy đều là do ám khí mà Tần Thiên vừa rồi phóng lên người nó đã giở trò.
“Duy Sâm chạy mau! Ma lang vương lợi hại nhất chính là công kích ma pháp!” Tái Đặc đứng ở bên cạnh lớn tiếng la lên.
“Không cần sợ hãi! Nó bây giờ không dùng được ma pháp nữa. Một con cọp không có răng sẽ không còn làm người khác sợ nữa! Ha ha!” Tần Thiên tự tin lên tiếng. Hắn từ ánh mắt của ma lang vương nhìn hắn đã biết hiệu quả của hóa công tán. Nếu không, hai cái ám khí kia của hắn đối với thân hình quá cỡ của ma lang vương mà nói, chỉ là gãi ngứa mà thôi. Ma lang vương cũng không dùng ánh mắt hung ác như vậy nhìn hắn.
“Nó lập tức muốn tấn công, các ngươi trước tiên rời khỏi nơi này mau!” Tần Thiên trầm giọng nói. Mà người khác biết rõ chính mình không thể đối phó với ma lang vương, đều từ từ hướng về phía ngoài lui ra. Lang vương chỉ lạnh lùng nhìn Tần Thiên, hoàn toàn không có để ý những người còn lại. Chỉ có Mễ Thiết Nhĩ vẫn do dự đứng tại chỗ.
Tần Thiên nhíu mày nhìn Mễ Thiết Nhĩ, rồi quát lớn: “Ngươi thật muốn đem tánh mạng của mình ra đùa giỡn ư?” Mễ Thiết Nhĩ lúc này mới từ từ rút lui. Tần Thiên thật không rõ, một nữ hài cố chấp như thế tại sao lại có thể trở thành một đại tỷ đầu lĩnh của tổ hợp này. Tần Thiên cũng không có thời gian để suy nghĩ thêm. Một cái lắc mình đã tránh thoát được một cú táp của lang vương, tay lại phóng tiếp vài mũi ám khí. Trên mấy mũi ám khí đó có tẩm mê hồn tán, nhuyễn cốt tán và sanh tử phệ tâm hóa cốt tán, phân lượng đều gấp hai, hy vọng mấy loại độc dược đó có thể phát huy hiệu quả.
Lang vương chỉ cảm thấy trên người có chút đau đớn. Nó tự biết chính mình lần nữa trúng ám khí của Tần Thiên, và càng như phát điên tấn công hắn.
Lang vương đuổi theo Tần Thiên với tốc độ như gió. Mà Tần Thiên vừa phóng ra ám khí, vừa cùng lang vương du đấu. Tốc độ của lang vương rât nhanh, nhưng khinh công của Tần Thiên cũng không vừa. Lang vương mỗi cú táp bằng móng vuốt sắt bén đánh hụt Tần Thiên, thì đều từ trong miệng phát ra tiếng rống giận, con ngươi đều trở nên đỏ lên. Nếu không phải Tần Thiên đã dụng hóa công tán trước đó khiến cho ma lực của nó biến mất, chỉ sợ hắn không có dễ dàng như hiện giờ. Tần Thiên một mặt cùng lang vương du đấu, chính là vì muốn máu trong người nó tuần hoàn nhanh hơn, như vậy độc dược trên ám khí vừa phóng vào người nó cũng phát tác nhanh hơn.
Bọn người Mễ Thiết Nhĩ cũng không có rời xa, đều đứng nhìn Tần Thien đấu cùng lang vương. Trong mắt bọn họ chỉ toàn là hai thân ảnh bay lượn rất nhanh. Sáu người đều há miệng ngỡ ngàng. Nếu như là đổi lại bọn họ đấu với lang vương, lấy tốc độ của lang vương, chỉ sợ trong sáu người bọn họ không ai có thể trụ được.
Lúc Tần Thiên mới vừa gia nhập, bọn họ tưởng hắn chỉ là một dong binh rất bình thường mà thôi, thái độ đối với hắn cũng bình thường. Tối hôm qua, sự trấn tĩnh của Tần Thiên ngay trong bầy sói, và những đồ vậy thần bí mà người khác không hiểu được, đã làm cho mọi người có thể an toàn vượt qua hiểm nguy. Hiện tại, quan sát Tần Thiên một mình đấu với lang vương, từ bộ dáng của hắn xem ra còn nhiều điểm khác, không thể tưởng tượng được hắn là một cao thủ thâm tàng bất lộ. Tâm lý của Mễ Thiết Nhĩ càng dao động mạnh hơn. Cho tới nay, bởi vì nàng là một ma pháp sư nên người khác cũng nhượng nàng ba phần, và khiến cho nàng trở nên cố chấp và bốc đồng. Lần này cũng chính vì tính cách đó của mình, mà tiếp nhận nhiệm vụ này, đem đồng đầu của mình thiếu chút nữa vào đường chết. Nếu không có Tần Thiên, chỉ sợ mọi người hiện giờ đều nằm trong bụng của ma lang. Một loại cảm giác mất mác chưa từng có hiện ra trong đầu của nàng.
Thời gian từ từ trôi dần, độc dược trong cơ thể của lang vương cũng từ từ phát tác. Lang vương chỉ thấy lực lượng của mình ngày càng ít, tốc độ cũng ngày càng chậm. Khiến cho nó cảm thấy ghê tởm chính là vẻ mặt tươi cười nhình về phía nó, với đôi mắt tràn đầy sự hài hước. Mặc dù trong lòng lang vương hận như thể muốn nuốt Tần Thiên, nhưng vì tác dụng của độc dược, đã khiến cho lòng của nó có dư, nhưng lực thì không đủ. Nó không thể nói, chỉ có thể dùng tiếng gầm gừ để biểu thị sự phẫn nộ trong lòng của nó. Tần Thiên chứng kiến tốc độ của lang vương ngày càng chậm, thỉnh thoảng nó còn ngẩng đầu rít một tiếng. Hắn thừa dịp lức đó, vận nội lực, phóng thêm một mũi ám khí từ trong tay về phía cổ họng của lang vương.
Chỉ nghe thấy một âm thanh nhỏ, ám khí phóng đúng vào cổ họng của lang vương, một dòng máu nhỏ từ đó bắn ra trong không trung hình thành một huyết hoa vừa mỹ lệ vừa quỷ dị. Từ cổ họng của lang vương phát ra một trận rên rỉ vô lực, trong mắt nó toàn là cừu hận và không cam lòng, nó từ từ ngã xuống. Thân thể co quắp lại, tánh mạng cũng đã rời khỏi nó. Tần Thiên thấy lang vương ngã xuống, liền vung tay phong ra hóa thi phân lên người của lang vương. Chỉ thấy từ trên người nó bốc lên vô số bọt nước. Trong ánh mắt kinh hoảng của bọn người Mễ Thiết Nhĩ, thi thể lang vương từ từ biến mất không còn, chỉ để lại một bãi nước màu vàng đại biểu cho một con lang vương từng tồn tại ở thế giới này. Cái này cũng là bằng chứng duy nhất mà lang vương để lại ở đây.
Trong động chỉ còn lại sự yên lặng, chỉ có thể nghe được tiếng hít thở trầm trọng. Tần Thiên nhìn thoáng qua bãi nước màu vàng mà lang vương lưu lại, rồi tự mình đi đến gần quả trứng phát sáng nọ.
Mễ Thiết Nhĩ ngồi ở một bên, miệng không ngừng lẩm bẩm, trên trán xuất hiện vài nếp gấp, sắc mặt tái xanh thật sự khó coi. Mễ Thiết Nhĩ trong lòng nổi lên một loại cảm giác mất mác. Cho tới bây giờ, đều là đồng bọn do nàng chỉ huy, đều do nàng quyết định, nếu không phải vì sự háo thắng của chính mình, cũng sẽ không nhận cái nhiệm vụ không thể nào hoàn thành này được. Lần này nếu không có Tần Thiên mà nói, chỉ sợ là vài người ở đây không có được bao nhiêu người còn sống cho đến bây giờ. Chỉ là bây giờ Tân Thiên đã đoạt đi địa vị của mình trong lòng của đồng bọn rồi, ít nhiều gì cũng có chút không thoải mái.
“Ma lang nếu đã bị tiêu diệt hết rồi, chúng ta nên rồi khỏi đây!” Biểu hiện của Mễ Thiết Nhĩ, Tần Thiên có thể nhìn thấy. Lấy ánh mắt của hắn, hắn có thể nhìn ra ý nghĩ trong lòng của nàng. Tần Thiên cũng vì thế mà để cho nàng một cớ để xuống thang.
“Không! Ta còn muốn vào bên trong xem một chút! Nói không chừng bên trong còn có đồ vật tốt gì nữa!” Mễ Thiết Nhĩ không lĩnh tình mà lên tiếng.
Dù sao Mễ Thiết Nhĩ là đại tỷ đầu lình của nhóm, đối với lời của nàng thì người ở đây phải nghe theo. Nếu nàng muốn vào xem một chút, như vậy thì tiến vào! Xem ra Tần Thiên trong lòng bọn họ đã có chút địa vị, nhưng vẫn còn chưa làm dao động được vị trí đại tỷ đầu lĩnh của Mễ Thiết Nhĩ.
Bảy người lập tức hình thành đội hình chiến đấu cẩn thận bươc vào trong Dạ Lang cốc. Dọc theo đường đi, bọn họ rất hiếm khi bắt gặp được bóng dáng của ma lang, mà chỉ là hai ba con tiểu miêu, vừa nhìn thấy bọn họ đã chạy trốn mất tiêu. Không chỉ người mới có sợ hãi, cả ma lang cũng biết sợ. Trận chiến buổi tối hôm qua thật sự đã hù dọa đám ma lang. Hết thảy đều thuận lợi như vậy, rất nhanh bọn họ phía trước huyệt động do núi đá tạo thành. Nơi này hẳn tất nhiên là ổ của đám ma lang.
Bọn người Tần Thiên tiến vào trong cái huyệt động lớn nhất. Bởi vì ánh sáng mặt trời không thể chiếu vào đây, nên trong động rất tối. Huống chi ma lang đâu phải người, đâu cần đèn đóm gì. Bảy người cẩn thận tiến về phía trước, ước chừng nữa thời gian ăn cơm, đã đến được nơi cuối của thạch động. Tại nơi cuối thạch động có một vật gì phát ra một trận ánh sáng màu trắng chói mắt. Tần Thiên vận khởi mục lực để nhìn. Hắn phát hiện vật sáng đó giống như một cái trứng, mà không biết là trứng gì. Bọn người Mễ Thiết Nhĩ không có ánh mắt lợi hại như Tần Thiên, trong mắt của bọn họ chỉ là một vật thể mơ hồ phát sáng mà thôi.
Trong động là một sự tĩnh lặng không thể tả, chỉ là Tần Thiên có một loại cảm giác không nói nên lời. Một loại cảm giác được sự nguy hiểm mà chỉ có người đã từng trãi qua đao kiếm mới có được. Tần Thiên đưa mắt nhìn bốn phía. Bởi vì ánh sáng không đủ, nên không thể nhìn được rõ, chỉ là cảm giác được một tiếng hít thở. Tần Thiên lập tức cảnh giác.
Một cái bóng đen thật lớn mang theo mùi của gió thổi tới. Tần Thiên phóng ra hai mũi ám khí, quay lại một tay đẩy Hi Lý Á ở phía sau cùng ra khỏi. Cái bóng đen kia phóng vào không khí, miệng thở phì phò nhìn Tần Thiên với ánh mắt hung ác.
Mọi người đều bị hoảng sợ bởi sự xuất hiện của bóng đen đó. Mà bóng đen đó kích cỡ so với ma lang còn lớn hơn – Ma lang vương.
Ma lang vương dùng hai móng trước sắt nhọn cà sát mặt đất, dựng thân thể lên, miệng mở to ra, phát ra một mùi khó ngửi cùng từng giọt nước miếng chảy xuống đất. Cặp mắt hung ác to bằng chuông đồng nhìn Tần Thiên đứng cách nó không xa. Ánh mắt đó hận như thể muốn đem hắn nuốt vào trong bụng. Bởi vì trên lên nó vẫn còn dính ám khí mà hắn vừa mới phóng ra. Trên ám khí của Tần Thiền thường có một ít hóa công tán được hắn bôi lên. Ám khí mà hắn bắn ra mặc dù chỉ gây thương tích nhỏ cho ma lang vương, nhưng hóa công tán lại theo vòng tuần hoàn của máu tiến vào trong cơ thể nó, tiến vào kinh mạch toàn thân của nó. Ma lang vương phát hiện ma lực mà thường ngày vẫn hãnh diện đột nhiên biến mất. Nó hôm nay chỉ có thể dùng năng lực của thân thể để chiến đấu. nó biết rõ là, hết thảy đều là do ám khí mà Tần Thiên vừa rồi phóng lên người nó đã giở trò.
“Duy Sâm chạy mau! Ma lang vương lợi hại nhất chính là công kích ma pháp!” Tái Đặc đứng ở bên cạnh lớn tiếng la lên.
“Không cần sợ hãi! Nó bây giờ không dùng được ma pháp nữa. Một con cọp không có răng sẽ không còn làm người khác sợ nữa! Ha ha!” Tần Thiên tự tin lên tiếng. Hắn từ ánh mắt của ma lang vương nhìn hắn đã biết hiệu quả của hóa công tán. Nếu không, hai cái ám khí kia của hắn đối với thân hình quá cỡ của ma lang vương mà nói, chỉ là gãi ngứa mà thôi. Ma lang vương cũng không dùng ánh mắt hung ác như vậy nhìn hắn.
“Nó lập tức muốn tấn công, các ngươi trước tiên rời khỏi nơi này mau!” Tần Thiên trầm giọng nói. Mà người khác biết rõ chính mình không thể đối phó với ma lang vương, đều từ từ hướng về phía ngoài lui ra. Lang vương chỉ lạnh lùng nhìn Tần Thiên, hoàn toàn không có để ý những người còn lại. Chỉ có Mễ Thiết Nhĩ vẫn do dự đứng tại chỗ.
Tần Thiên nhíu mày nhìn Mễ Thiết Nhĩ, rồi quát lớn: “Ngươi thật muốn đem tánh mạng của mình ra đùa giỡn ư?” Mễ Thiết Nhĩ lúc này mới từ từ rút lui. Tần Thiên thật không rõ, một nữ hài cố chấp như thế tại sao lại có thể trở thành một đại tỷ đầu lĩnh của tổ hợp này. Tần Thiên cũng không có thời gian để suy nghĩ thêm. Một cái lắc mình đã tránh thoát được một cú táp của lang vương, tay lại phóng tiếp vài mũi ám khí. Trên mấy mũi ám khí đó có tẩm mê hồn tán, nhuyễn cốt tán và sanh tử phệ tâm hóa cốt tán, phân lượng đều gấp hai, hy vọng mấy loại độc dược đó có thể phát huy hiệu quả.
Lang vương chỉ cảm thấy trên người có chút đau đớn. Nó tự biết chính mình lần nữa trúng ám khí của Tần Thiên, và càng như phát điên tấn công hắn.
Lang vương đuổi theo Tần Thiên với tốc độ như gió. Mà Tần Thiên vừa phóng ra ám khí, vừa cùng lang vương du đấu. Tốc độ của lang vương rât nhanh, nhưng khinh công của Tần Thiên cũng không vừa. Lang vương mỗi cú táp bằng móng vuốt sắt bén đánh hụt Tần Thiên, thì đều từ trong miệng phát ra tiếng rống giận, con ngươi đều trở nên đỏ lên. Nếu không phải Tần Thiên đã dụng hóa công tán trước đó khiến cho ma lực của nó biến mất, chỉ sợ hắn không có dễ dàng như hiện giờ. Tần Thiên một mặt cùng lang vương du đấu, chính là vì muốn máu trong người nó tuần hoàn nhanh hơn, như vậy độc dược trên ám khí vừa phóng vào người nó cũng phát tác nhanh hơn.
Bọn người Mễ Thiết Nhĩ cũng không có rời xa, đều đứng nhìn Tần Thien đấu cùng lang vương. Trong mắt bọn họ chỉ toàn là hai thân ảnh bay lượn rất nhanh. Sáu người đều há miệng ngỡ ngàng. Nếu như là đổi lại bọn họ đấu với lang vương, lấy tốc độ của lang vương, chỉ sợ trong sáu người bọn họ không ai có thể trụ được.
Lúc Tần Thiên mới vừa gia nhập, bọn họ tưởng hắn chỉ là một dong binh rất bình thường mà thôi, thái độ đối với hắn cũng bình thường. Tối hôm qua, sự trấn tĩnh của Tần Thiên ngay trong bầy sói, và những đồ vậy thần bí mà người khác không hiểu được, đã làm cho mọi người có thể an toàn vượt qua hiểm nguy. Hiện tại, quan sát Tần Thiên một mình đấu với lang vương, từ bộ dáng của hắn xem ra còn nhiều điểm khác, không thể tưởng tượng được hắn là một cao thủ thâm tàng bất lộ. Tâm lý của Mễ Thiết Nhĩ càng dao động mạnh hơn. Cho tới nay, bởi vì nàng là một ma pháp sư nên người khác cũng nhượng nàng ba phần, và khiến cho nàng trở nên cố chấp và bốc đồng. Lần này cũng chính vì tính cách đó của mình, mà tiếp nhận nhiệm vụ này, đem đồng đầu của mình thiếu chút nữa vào đường chết. Nếu không có Tần Thiên, chỉ sợ mọi người hiện giờ đều nằm trong bụng của ma lang. Một loại cảm giác mất mác chưa từng có hiện ra trong đầu của nàng.
Thời gian từ từ trôi dần, độc dược trong cơ thể của lang vương cũng từ từ phát tác. Lang vương chỉ thấy lực lượng của mình ngày càng ít, tốc độ cũng ngày càng chậm. Khiến cho nó cảm thấy ghê tởm chính là vẻ mặt tươi cười nhình về phía nó, với đôi mắt tràn đầy sự hài hước. Mặc dù trong lòng lang vương hận như thể muốn nuốt Tần Thiên, nhưng vì tác dụng của độc dược, đã khiến cho lòng của nó có dư, nhưng lực thì không đủ. Nó không thể nói, chỉ có thể dùng tiếng gầm gừ để biểu thị sự phẫn nộ trong lòng của nó. Tần Thiên chứng kiến tốc độ của lang vương ngày càng chậm, thỉnh thoảng nó còn ngẩng đầu rít một tiếng. Hắn thừa dịp lức đó, vận nội lực, phóng thêm một mũi ám khí từ trong tay về phía cổ họng của lang vương.
Chỉ nghe thấy một âm thanh nhỏ, ám khí phóng đúng vào cổ họng của lang vương, một dòng máu nhỏ từ đó bắn ra trong không trung hình thành một huyết hoa vừa mỹ lệ vừa quỷ dị. Từ cổ họng của lang vương phát ra một trận rên rỉ vô lực, trong mắt nó toàn là cừu hận và không cam lòng, nó từ từ ngã xuống. Thân thể co quắp lại, tánh mạng cũng đã rời khỏi nó. Tần Thiên thấy lang vương ngã xuống, liền vung tay phong ra hóa thi phân lên người của lang vương. Chỉ thấy từ trên người nó bốc lên vô số bọt nước. Trong ánh mắt kinh hoảng của bọn người Mễ Thiết Nhĩ, thi thể lang vương từ từ biến mất không còn, chỉ để lại một bãi nước màu vàng đại biểu cho một con lang vương từng tồn tại ở thế giới này. Cái này cũng là bằng chứng duy nhất mà lang vương để lại ở đây.
Trong động chỉ còn lại sự yên lặng, chỉ có thể nghe được tiếng hít thở trầm trọng. Tần Thiên nhìn thoáng qua bãi nước màu vàng mà lang vương lưu lại, rồi tự mình đi đến gần quả trứng phát sáng nọ.
/48
|