Trong thôn mặc dù ôn dịch còn chưa có tiêu trừ hoàn toàn, nhưng mọi thôn dân trên mặt đều cười, vì họ cho rằng sau khi có một thầy thuốc đến, thì ôn dịch trong thôn chắc sẽ được không chết. Quan trọng hơn chính là thầy thuốc đã tìm được phương pháp chữa trị ôn dịch này. Bởi vậy đám kỵ sĩ phụ trách nơi này cũng không có nhàn rỗi. Bọn họ mỗi ngày đều lên núi hái xuống khổ tâm thảo, cũng chính là thứ ‘hoàng liên’ mà Tần Thiên nói đến. Tất cả đưa đến phòng của hắn.
Tần Thiên trong phòng bày một tụ linh trân. Một thủ cầu không ngừng xoay tròn trên tụ linh trận. Một đống hoàng liên được Tần Thiên làm sạch rồi chia ra thành những tinh hoa nhỏ. Việc này cũng chính là lần đầu tiên trừ lúc chế độc dược ra, Tần Thiên mới chuyên tâm chế dược như vậy. Lần trước lúc Tần Thiên phát hiện ra hoàng liên không tưởng là có hiệu dụng đối với việc trị liệu và phòng ngừa ôn dịch. Hắn liền nói với thôn dân muốn có một gian phòng để thử làm sạch hoàng liên, như vậy hiệu quả sẽ tốt hơn nhiều. Thôn dân đối với yêu cầu đó của Tần Thiên ủng hộ toàn lực. Chọn phòng tốt nhất cho Tần Thiên. Tần Thiên bây giờ chính là cứu tinh của bọn họ.
Đám kỵ sĩ đi vào phòng của Tần Thiên, một cảnh tượng khiến bọn họ phải giật mình xuất hiện trước mặt bọn họ. Chỉ thấy một thuỷ tinh cầu đang xoay không ngừng trên không trung. Một nhóm hoàng liên được thuỷ tinh cầu bao vây trong đó không người xoay tròn. Thỉnh thoảng lại có những bọt nước trong suốt được bắn ra ngoài. Hoàng liên trong thuỷ cầu càng ngày càng nhỏ lại, không tưởng là thầy thuốc này còn là một ma pháp sư nữa.
Tần Thiền dừng công việc lại, nói với đám kỵ sĩ : “Các ngươi đem hoàng liên này cấp cho người bệnh dùng rồi uống nước, và dùng số lượng lớn cho vào nguồn nước trong thôn. Ở nơi này có bao nhiêu nguồn nước vậy?”
Lâm Cát nghe Tần Thiên nói muốn đem số dược này đưa ra ngoài dùng, lại còn phải cho vào nguồn nước nữa, trong lòng lấy làm lạ, nhưng vẫn trả lời: “Chúng ta ở đây có hai nguồn, không biết ngài muốn đem dược này cho vào nguồn nước làm gì? Như vậy nước không phải trở nên đắng hay sao? Chúng ta uống loại nước đắng đó có chút…”
“Ta muốn các ngươi đem dược đổ xuống nguồn nước chính là để phòng ngừa. Thuốc này đúng là cho vào nguồn uống sẽ rất đắng. Nhưng bây giờ chúng ta phải vượt qua cửa ải khó này. Chỉ cần tiêu trừ ôn dịch hẳn, uống loại nước đắng này vài ngày đâu có sao đâu.” Tần Thiên cắt đứt lời của Lâm Cát, rồi trầm giọng nói với gã.
Lâm Cát không nói gì thâm, chỉ gật đầu, dẫn thuộc hạ đem hoàng liên được rửa sạch ra ngoài. Dựa theo lời của Tần Thiên, đem hoàng liên phân phát cho thôn dân, cũng chỉ cách dùng cho bọn họ. Bọn kỵ sĩ mang hoàng liên còn lại cho vào nguồn nước. Lâm Cát quay lại nói lớn với thôn dân: “Đây là thầy thuốc đại nhân muốn chúng ta làm như vậy. Thầy thuốc đại nhân nói ta làm như vậy để phòng ngừa ôn dịch lây lan. Nước này có thể giống như thuốc kia rất đăng, nhưng chúng ta cố qua một thời gian thì mọi việc sẽ không còn vấn đề gì nữa!” Thôn dân cũng không dị nghị gì với việc này. Mọi người đều muốn cùng nhau thời khắc khó khăn này.
Qua được mấy ngày, người bệnh trong thôn lành bệnh càng ngày càng nhiều. Cũng không có người bị nhiễm bệnh mới nào. Trên mặt mọi người đều có một ít vui vẻ. Đối với việc Tần Thiên đưa bọn họ từ bên bề tử vong trở về, mỗi người trong lòng đều tràn ngập sự cảm kích. Rất nhiền thôn dân lương thiện đều mang đồ vật tốt nhất của mình tặng cho Tần Thiên làm quà tạ ơn. Mà Tần Thiên đối với thịnh tình của thôn dân đều nhất nhất từ chối không nhật vật gì của thôn dân. Đám kỵ sĩ Lâm Cát cũng cảm kích Tần Thiên. Tần Thiên chữa cho người ở đây khỏi, bọn họ có thể rời khỏi cái thôn nhỏ xa xôi này. Muốn kỵ sĩ bọn họ mỗi ngày đối mặt với ôn dịch thật sự không phải lại một việc thoải mái gì.
Lâm Cát làm người phụ trách ở đây. Gã đã đem việc này hồi báo cho cấp trên. Gã cũng hy vọng cấp trên có thể nhanh chóng triệu hồi bọn họ. Thôn dân ở đây dù rất thuần chất và nhiệt tình, nhưng bọn họ cảm giác nơi này không phải là địa phương cho kỵ sĩ bọn họ ở đâu lâu dài. Có thể nói kỵ sị và thôn dân bình thường, là hai người ở hai thế giống bất đồng. Bọn họ cũng rất khó ở cùng một chỗ với nhau.
Mặt trời lần nữa mọc lân, cuộc sống một ngày mới trong tiểu thôn bắt đầu. Từ cửa thôn truyền đến tiếng vó ngựa. Mọi người đều nhìn về phía cửa thôn. Lâm Cát đã dẫn vài kỵ sĩ đi tới cửa thôi. Chỉ thấy mấy kỵ sĩ cấp cao, cùng một người bộ dáng thân phận thần quan rất cao đã tới. Cái thần quan đó đi tới trước mặt Lâm Cát, vẻ mặt hoà ái nói: “Chào ngươi! Ta là Tân Ân Tạp, xin hỏi nơi thầy thuốc nơi này còn ở đây không?”
Lâm Cát vừa nghe đến vị thần quan đó chính là Tân Ân Tạp đại tế ti được mọi người sung bái tôn kính, vội vàng làm một cái nghi biểu. Đám kỵ sĩ phía sau gã cũng làm một cái lễ trang trọng của kỵ sĩ hướng về phía đại tế ti. Lâm Cát vừa kích động vừa nói: “Thuộc hạ gọi là Lâm Cát, là hộ thành kỵ sĩ của thành Khang Khẳng Đặc, rất vinh hạnh được gặp ngài! Thầy thuốc của chúng còn ở đây, ta dẫn ngày đi gặp hắn!”
“Đã khổ cực cho ngươi rồi!” Tân Ân Tạp vẫn vẻ mặt hoà ái như cũ nói với Lâm Cát.
Lâm Cát nhìn ánh mắt hoà ái của Tân An Tạp, lại nghe lời khách khí của ông, một cổ xúc động chạy trong người Lâm Cát. Gã mặc dù là một kỵ sĩ, nhưng chỉ là kỵ sĩ thân phân không cao. Đối với đại nhân vật như Tân An Tạp như vậ,y bọn người Lâm Cát là không thể gặp được. Bây giờ chẳng những gặp mặt vị đại nhân được kính trọng này, còn nói vài câu với ông. Điều này khiến gã không thể xúc động được sao? Có mấy tên kỵ sĩ phía sau Lâm Cát đã quyết định, sau này nhất định sẽ nghi vào trong gia phổ của mình, đã từng gặp qua Tân An Tạp, để cho tôn tử sau này biết tổ tiên của bọn họ đã từng gặp mặt một vị đại nhân vật vị đại tế ti này.
Tần Thiên cũng nghe được có người đến thôn này. Hắn cũng biết rõ là bọn họ đến bởi vì mình có thể chữa hết trận ôn dịch ở đây. Nói cho rõ, Tần Thiên đối với người của quan gia không có ấn tượng tốt nào. Bình thường hắn cũng không thích bắt chuyện với quan gia. Mà lần này người đến gặp Tần Thiên chính là Tân An Tạp đại tế ti vài năm không gặp. Tần Thiên hơi kích động, bước tới, nói: “Đại tế ti! Chúng ta đã lâu không gặp, ông vẫn còn là một bộ dáng cũ a!”
Mọi người đều sửng sờ, bọn họ nghĩ không ra thầy thuốc này lại biết Tân An Tạp, còn khi bọn họ chứng kiến Tân An Tạp lại dùng vẻ mặt thất vọng nhìn thầy thuốc này. Tần Thiên nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của đại tế ti, trong lòng thầm cười, đã qua nhiều năm rồi, đại tế ti không thể liếc mắt một cái là nhận ra được, hơn nữa hôm nay mình lại dịch dung mà!
Tần Thiên nhìn đại tế ti, vẻ mặt thần bí nói: “Độc dược cũng có tánh mạng, ha ha!”
“Đúng là ngươi! Ha ha!” Tân An Tạp ôm Tần Thiên, hơi thất thố cười lớn. Tân An Tạp đột nhiên lại thất thô, khiến mọi người bên cạnh một trận nghi hoặc. Bọn họ đang suy nghĩ người nay với Tân Ân Tạp đại tế ti ruốt cuộc có quan hệ gì! Mà khiến cho vị đại tế ti này lại thất thố như vậy?
Tần Thiên trong phòng bày một tụ linh trân. Một thủ cầu không ngừng xoay tròn trên tụ linh trận. Một đống hoàng liên được Tần Thiên làm sạch rồi chia ra thành những tinh hoa nhỏ. Việc này cũng chính là lần đầu tiên trừ lúc chế độc dược ra, Tần Thiên mới chuyên tâm chế dược như vậy. Lần trước lúc Tần Thiên phát hiện ra hoàng liên không tưởng là có hiệu dụng đối với việc trị liệu và phòng ngừa ôn dịch. Hắn liền nói với thôn dân muốn có một gian phòng để thử làm sạch hoàng liên, như vậy hiệu quả sẽ tốt hơn nhiều. Thôn dân đối với yêu cầu đó của Tần Thiên ủng hộ toàn lực. Chọn phòng tốt nhất cho Tần Thiên. Tần Thiên bây giờ chính là cứu tinh của bọn họ.
Đám kỵ sĩ đi vào phòng của Tần Thiên, một cảnh tượng khiến bọn họ phải giật mình xuất hiện trước mặt bọn họ. Chỉ thấy một thuỷ tinh cầu đang xoay không ngừng trên không trung. Một nhóm hoàng liên được thuỷ tinh cầu bao vây trong đó không người xoay tròn. Thỉnh thoảng lại có những bọt nước trong suốt được bắn ra ngoài. Hoàng liên trong thuỷ cầu càng ngày càng nhỏ lại, không tưởng là thầy thuốc này còn là một ma pháp sư nữa.
Tần Thiền dừng công việc lại, nói với đám kỵ sĩ : “Các ngươi đem hoàng liên này cấp cho người bệnh dùng rồi uống nước, và dùng số lượng lớn cho vào nguồn nước trong thôn. Ở nơi này có bao nhiêu nguồn nước vậy?”
Lâm Cát nghe Tần Thiên nói muốn đem số dược này đưa ra ngoài dùng, lại còn phải cho vào nguồn nước nữa, trong lòng lấy làm lạ, nhưng vẫn trả lời: “Chúng ta ở đây có hai nguồn, không biết ngài muốn đem dược này cho vào nguồn nước làm gì? Như vậy nước không phải trở nên đắng hay sao? Chúng ta uống loại nước đắng đó có chút…”
“Ta muốn các ngươi đem dược đổ xuống nguồn nước chính là để phòng ngừa. Thuốc này đúng là cho vào nguồn uống sẽ rất đắng. Nhưng bây giờ chúng ta phải vượt qua cửa ải khó này. Chỉ cần tiêu trừ ôn dịch hẳn, uống loại nước đắng này vài ngày đâu có sao đâu.” Tần Thiên cắt đứt lời của Lâm Cát, rồi trầm giọng nói với gã.
Lâm Cát không nói gì thâm, chỉ gật đầu, dẫn thuộc hạ đem hoàng liên được rửa sạch ra ngoài. Dựa theo lời của Tần Thiên, đem hoàng liên phân phát cho thôn dân, cũng chỉ cách dùng cho bọn họ. Bọn kỵ sĩ mang hoàng liên còn lại cho vào nguồn nước. Lâm Cát quay lại nói lớn với thôn dân: “Đây là thầy thuốc đại nhân muốn chúng ta làm như vậy. Thầy thuốc đại nhân nói ta làm như vậy để phòng ngừa ôn dịch lây lan. Nước này có thể giống như thuốc kia rất đăng, nhưng chúng ta cố qua một thời gian thì mọi việc sẽ không còn vấn đề gì nữa!” Thôn dân cũng không dị nghị gì với việc này. Mọi người đều muốn cùng nhau thời khắc khó khăn này.
Qua được mấy ngày, người bệnh trong thôn lành bệnh càng ngày càng nhiều. Cũng không có người bị nhiễm bệnh mới nào. Trên mặt mọi người đều có một ít vui vẻ. Đối với việc Tần Thiên đưa bọn họ từ bên bề tử vong trở về, mỗi người trong lòng đều tràn ngập sự cảm kích. Rất nhiền thôn dân lương thiện đều mang đồ vật tốt nhất của mình tặng cho Tần Thiên làm quà tạ ơn. Mà Tần Thiên đối với thịnh tình của thôn dân đều nhất nhất từ chối không nhật vật gì của thôn dân. Đám kỵ sĩ Lâm Cát cũng cảm kích Tần Thiên. Tần Thiên chữa cho người ở đây khỏi, bọn họ có thể rời khỏi cái thôn nhỏ xa xôi này. Muốn kỵ sĩ bọn họ mỗi ngày đối mặt với ôn dịch thật sự không phải lại một việc thoải mái gì.
Lâm Cát làm người phụ trách ở đây. Gã đã đem việc này hồi báo cho cấp trên. Gã cũng hy vọng cấp trên có thể nhanh chóng triệu hồi bọn họ. Thôn dân ở đây dù rất thuần chất và nhiệt tình, nhưng bọn họ cảm giác nơi này không phải là địa phương cho kỵ sĩ bọn họ ở đâu lâu dài. Có thể nói kỵ sị và thôn dân bình thường, là hai người ở hai thế giống bất đồng. Bọn họ cũng rất khó ở cùng một chỗ với nhau.
Mặt trời lần nữa mọc lân, cuộc sống một ngày mới trong tiểu thôn bắt đầu. Từ cửa thôn truyền đến tiếng vó ngựa. Mọi người đều nhìn về phía cửa thôn. Lâm Cát đã dẫn vài kỵ sĩ đi tới cửa thôi. Chỉ thấy mấy kỵ sĩ cấp cao, cùng một người bộ dáng thân phận thần quan rất cao đã tới. Cái thần quan đó đi tới trước mặt Lâm Cát, vẻ mặt hoà ái nói: “Chào ngươi! Ta là Tân Ân Tạp, xin hỏi nơi thầy thuốc nơi này còn ở đây không?”
Lâm Cát vừa nghe đến vị thần quan đó chính là Tân Ân Tạp đại tế ti được mọi người sung bái tôn kính, vội vàng làm một cái nghi biểu. Đám kỵ sĩ phía sau gã cũng làm một cái lễ trang trọng của kỵ sĩ hướng về phía đại tế ti. Lâm Cát vừa kích động vừa nói: “Thuộc hạ gọi là Lâm Cát, là hộ thành kỵ sĩ của thành Khang Khẳng Đặc, rất vinh hạnh được gặp ngài! Thầy thuốc của chúng còn ở đây, ta dẫn ngày đi gặp hắn!”
“Đã khổ cực cho ngươi rồi!” Tân Ân Tạp vẫn vẻ mặt hoà ái như cũ nói với Lâm Cát.
Lâm Cát nhìn ánh mắt hoà ái của Tân An Tạp, lại nghe lời khách khí của ông, một cổ xúc động chạy trong người Lâm Cát. Gã mặc dù là một kỵ sĩ, nhưng chỉ là kỵ sĩ thân phân không cao. Đối với đại nhân vật như Tân An Tạp như vậ,y bọn người Lâm Cát là không thể gặp được. Bây giờ chẳng những gặp mặt vị đại nhân được kính trọng này, còn nói vài câu với ông. Điều này khiến gã không thể xúc động được sao? Có mấy tên kỵ sĩ phía sau Lâm Cát đã quyết định, sau này nhất định sẽ nghi vào trong gia phổ của mình, đã từng gặp qua Tân An Tạp, để cho tôn tử sau này biết tổ tiên của bọn họ đã từng gặp mặt một vị đại nhân vật vị đại tế ti này.
Tần Thiên cũng nghe được có người đến thôn này. Hắn cũng biết rõ là bọn họ đến bởi vì mình có thể chữa hết trận ôn dịch ở đây. Nói cho rõ, Tần Thiên đối với người của quan gia không có ấn tượng tốt nào. Bình thường hắn cũng không thích bắt chuyện với quan gia. Mà lần này người đến gặp Tần Thiên chính là Tân An Tạp đại tế ti vài năm không gặp. Tần Thiên hơi kích động, bước tới, nói: “Đại tế ti! Chúng ta đã lâu không gặp, ông vẫn còn là một bộ dáng cũ a!”
Mọi người đều sửng sờ, bọn họ nghĩ không ra thầy thuốc này lại biết Tân An Tạp, còn khi bọn họ chứng kiến Tân An Tạp lại dùng vẻ mặt thất vọng nhìn thầy thuốc này. Tần Thiên nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của đại tế ti, trong lòng thầm cười, đã qua nhiều năm rồi, đại tế ti không thể liếc mắt một cái là nhận ra được, hơn nữa hôm nay mình lại dịch dung mà!
Tần Thiên nhìn đại tế ti, vẻ mặt thần bí nói: “Độc dược cũng có tánh mạng, ha ha!”
“Đúng là ngươi! Ha ha!” Tân An Tạp ôm Tần Thiên, hơi thất thố cười lớn. Tân An Tạp đột nhiên lại thất thô, khiến mọi người bên cạnh một trận nghi hoặc. Bọn họ đang suy nghĩ người nay với Tân Ân Tạp đại tế ti ruốt cuộc có quan hệ gì! Mà khiến cho vị đại tế ti này lại thất thố như vậy?
/48
|