Mặt trời đã mọc lên, Tần Thiên cũng từ từ tỉnh dậy. Lâu rồi hắn đã không có một giấc ngủ ngon như vậy. Chỉ có điều là thân thể hắn có một sự khó chịu không thể tả. Hắn liên tục gãi, nhưng càng gãi càng ngứa. Lúc này thì hắn mới hiểu ra, tại sao Cách Lôi thầy thuốc hôm qua lúc trị liệu, lại dán thêm một cái thuốc dán.
Ngã Mễ với vẻ mặt tươi cười vui vẻ đi đến. Nàng biết hài tử của mình đã hết bệnh khờ khạo, lòng nàng cũng tốt lên rất nhiều. Mọi người từ lâu mới thấy được khuôn mặt tươi cười này của nàng. Ngã Mễ thấy Tần Thiên tỉnh dậy, liền đi đến và nói: “Duy Sâm, có phải rất ngứa không! Đến đây, cởi y phục ra, để mẫu thân bôi thuốc trị vào cho!”
Tần Thiên thì không dám, cứ nắm chặt y phục, vì hắn không muốn cởi bỏ y phục trước mặt Ngả Mễ. Ngả Mễ thấy Tần Thiên như vậy, giọng yêu thương nói: “Duy Sâm, sao vậy? Con cũng sợ làm mẫu thân mắc cỡ ư? Hài tử con thật là, đến đây, cởi y phục ra!”
Nói thật, một người khoảng ba mươi tuổi rất nhanh khống chế một hài tử sáu bảy tuổi, nhưng có chút hơi khó khăn. Tần Thiên hơi nhăn nhó, chậm rãi cởi bỏ y phuc. Ngã Mễ thấy Tần Thiên có hình dạng tức giận như vậy, vừa tức cười vừa đi tới bên cạnh Tần Thiên đã cởi y phục xong. Sau đó nàng liền lấy thuốc, chầm chậm thoa lên người của Tần Thiên.
Ngả Mễ dùng bàn tay thô kệch vì làm lụng mà nhè nhẹ thoa thuốc lên người hắn, một cảm giác truyền khắp cơ thể của Tần Thiên, cảm giác này hắn không thể nói ra là thứ gì. Tần Thiên chỉ cảm nhận được là có một mẫu thân rất thương yêu hài tử của mình. Mắt hắn không khỏi nhắm lại, lẳng lặng hưởng thụ ôn tình khó có được này. Ngả Mễ cảm giác trên thân thể đứa hài tử yêu thương mà mình đã tần tảo nuôi lớn này, trong lòng có một sự hạnh phúc không thể tả.
“Duy Sâm, mẫu thân phải ra ngoài tiếp khách (quán rượu, không phải kỹ viện). Để cho thuốc của Cách Lôi thầy thuốc có tác dụng, không nên chạy loạn nha!” Ngả Mễ dừng không thoa thuốc cho Tần Thiên nữa, rồi dặn dò hắn.
Tần Thiên chỉ gật đầu. Ngả Mễ mỉm cười rồi nói tiếp: “Duy Sâm của ta, thật ngoan!“
Tần Thiên trong lòng thầm cười khổ. Hắn rất thích cảm giác tình mẫu tử, nhưng lại không thích người khác xem hắn là một tiểu hài tử. Cái đó đúng là có mâu thuẫn a!
Ngả Mễ mặc dù muốn Tần Thiên không ra ngoài, nhưng Tần Thiên đứng lên đi theo Ngả Mễ xuống lầu. Bởi vì cửa quán chưa mở, nên ánh sáng không thể chiếu vào. Ngả Mễ đi đến trước cửa chính, bắt đầu mở cửa. Mặc dù cái cửa làm bằng gỗ, chắn là một tảng đá, dĩ nhiên không nhẹ. Tần Thiên thấy mẫu thân cố hết sứ mới đẩy tảng đá ra, rồi cố hết sức mở cửa. Một loại cảm giác mãnh liệt trong Tần Thiên xuất hiện. Hắn liền chạy tới, muốn giúp mẫu thân một chút, dù khí lực của hắn rất có giới hạn.
Đây chính là tình mẫu tử, Tần Thiên đã lâu rồi không có được tình mẫu tử linh thiêng này. Những giọt nước mắt mà hắn không kiềm được từ từ rơi xuống. Hắn nghẹn ngào nói: “Mẫu thân, con thật vô dụng quá, không thể giúp người việc gì!”
Nhìn hài tử rơi lệ, Ngả Mễ cũng không kiềm được mà rơi lệ. Nàng nhè nhẹ mở cửa ra, rồi nói: “Duy Sâm ngoan! Sau này khi con lớn lên, đến lúc đó giúp mẫu thân cũng được mà!”
Tần Thiên gật đầu mạnh một cái. Tại thời khắc hắn đã biết, mẫu thân tuy thân thể yếu ớt, nhưng có ý chí rất kiên cường.
“Hai người dậy sớm thật!” Xá Nhĩ cũng vừa tới, đang đứng ở bên ngoài. Y để ý mắt của Ngả Mễ có chút đỏ, tưởng rằng nàng vì buồn phiền về Tần Thiên, vội vàng an ủi: “Ngả Mễ, nàng đừng lo. Cách Lôi thầy thuốc đã nói Duy Sâm khỏi rồi, nhất định sẽ tốt. Cũng đừng quên, nàng còn có ta nữa!”
Ngả Mễ từ từ lấy tay lau nước mắt, rồi đáp: “Đa tạ! Xá Nhĩ tiên sinh, ta vừa mới mở cửa, ngài lại liền tới đây chiếu cố rồi!”
Ngả Mễ nói như vậy để làm Xá Nhĩ khó chịu. Nhưng y vẫn mỉm cười nói: “Ta là muốn đến gặp Duy Sâm. Để ta giúp nàng trông nom quán, nàng đem Duy Sâm đến Cách Lôi thầy thuốc kiểm tra một chút đi!”
Ngả Mễ dẫn Tần Thiên đi đến chỗ của Cách Lôi thầy thuốc. Lần trước là do Xá Nhĩ dùng tật phong thuật mà mang Tần Thiên đi. Nhà của Cách Lôi thầy thuốc có một cái sân rất lớn. Ở đó có những thứ làm cho hai mắt của Tần Thiên sáng rực lên. Bởi vì có một lượng lớn thảo dược quen thuộc với tên Tần Thiên này được phơi ở đây. Hắn lập tức chạy đến chỗ phơi thuốc, liên tục cầm lên rồi ngửi ngửi chúng. Một cảm giác thân quen dâng lên trong đáy lòng của Tần Thiên. Ngả Mễ thấy Tần Thiên nhanh nhảu như vậy, vội vàng la lên: “Duy Sâm, hài tử, không nên làm lộn xộn mọi thứ ở đây!”
Tần Thiên liền ngẩng đầu lên hỏi: “Cái loại này có phải là an thần thảo không?” Vừa nói hắn vừa cầm một bó tiểu thảo có gốc màu xanh lục.
“Ngả Mễ, đừng nên la Duy Sâm. Cô chưa phát hiện ra là nó đối với đám thảo dược này rất thân thuộc sao? Cô đã dạy nó từ lúc nào vậy?” Cách Lôi thầy thuốc đang đứng ở cửa, hỏi Ngả Mễ.
“Không có! Ta không biết mấy thứ này, mà cũng không biết tại sao Duy Sâm lại biết chúng?“ Ngả Mễ lắc đầu một cái rồi trả lời.
“Thiên tài, đúng là thiên tài! Ha ha!” Cách Lôi thầy thuốc vui mừng không ngừng, ông sau đó nói tiếp với Ngả Mễ: “Ngả Mễ, ta muốn thương lượng một việc với cô. Cô đi theo ta một chút!”
Ngả Mễ không biết Cách Lôi thầy thuốc muốn nói gì, nhưng nàng vẫn đi theo ông ta.
Tần Thiên quan sát đám định thần thảo này, thì hắn phát hiện trong đó còn có thêm âm kiết thảo, nhìn giống như an thần thảo. Âm kiết thảo có công dụng gây ngứa cho người khác. Hắn không nhịn được cười lên một tiếng. Khó trách Cách Lôi thầy thuốc sau khi dùng định thần dược, lại còn phát thêm một bình trị ngứa nhỏ, nguyên lai là do đám âm kiết thảo này tác quai tác quái! Âm kiết thảo nhìn rất giống định thần thảo, nếu Tần Thiên không phải là người quá quen thuộc với dược thảo, thì hắn nhất định sẽ không phát hiện được điều này!
Tần Thiên quan sát thêm một lúc. Thảo dược ở đây không nhiều lắm, đều là những loại thảo dược thường thường, nhưng như thế cũng đủ rồi. Thảo dược rất là thần diệu, vừa có thể làm vật để cứu người, cũng vừa là thứ có thể trở thành độc hại chết người. Có câu: “Dược có ba phần độc, cũng không phải là không có đạo lý.” Huống hồ y và độc không thể phân biệt ranh giới, nhưng cũng có điểm khác biệt. Cao thủ y đạo thì luôn cố gắng làm giảm độc tính của dược thảo biến nó thành thứ hữu dụng cứu chữa cho bệnh nhân. Còn cao thủ dùng độc luôn tìm cách làm tăng độc tính của dược thảo, làm cho chúng phát huy đến mức cao nhất của độc tính. Tuy nhiên, y và độc cũng có quan hệ tương hỗ. Người trúng độc muốn giải độc thì tìm người giải độc, cách tốt nhất là tìm người hạ độc, chính họ là người biết rõ các loại độc tính của thảo dược. Bởi vì khi giải độc, nếu không đúng không những không thành công mà có thể làm tăng độc tính.
An thần thảo là một loại cỏ làm cho người ta an thần tĩnh khí, nhưng cũng là một vật liệu cơ bản trong việc điều chế mông hãn dược (thuốc mê). Mông hãn dược là gì không cần phải nói nhiều. Nếu có được an thần thảo tốt, có thể điều chế ra mê hồn tán hay Ngũ cổ hoàn hồn hương nổi danh trong chốn giang hồ.
Còn âm kiết thảo thì…… có thể chế thành tử ngọ sanh tử phấn, kiến người khác phát ngứa rồi cảm thấy sống không bằng chết.
Còn đám hủ cơ thảo bên kia, mặc dù thầy thuốc dùng để làm trắng da thịt trị ghẻ lở, nếu thêm một chút công phu có thể chế thành hóa thi phấn, hủy thi diệt tích!
Tần Thiên cầm trong tay nào là an thần thảo, âm kiết thảo, hủ cơ thảo, trên mặt hắn hiện ra một nụ cười hồi trước. Cái tên lãng tử Tần Thiên trước kia cũng trong nháy mắt hiện ra lần nữa.
Biểu hiện của Tần Thiên đều bị Cách Lôi và Ngả Mễ ở sau cánh cửa đều nhìn thấy.
“Ngả Mễ, cô nhìn Duy Sâm xem, mặc dù còn nhỏ như vậy, nhưng rất có thiên phú về y dược. Cô xem kìa, nó có thể nhận ra vài loại thảo dược!” Cách Lôi thầy thuốc vừa nói vừa cảm thán.
Ngả Mễ nhìn nhi tử yêu dấu đang cầm trong tay nhiều loại thảo dược, miệng đang mỉm cười, trong lòng của nàng cũng rất vui mừng. Xem ra ông trời đối với nhi tử của mình vẫn còn tốt. Mặc dù đã làm cho nó là đứa ngốc trong vài năm, nhưng giờ cho nó thiên phú như vậy, làm mẫu thân như nàng chỉ còn có một cách là cảm tạ ân trên.
“Ngả Mễ, ta muốn Duy Sâm làm học đồ của ta ở đây. Ta không muốn để thiên phú của nó bị mai một. Cô có đồng ý không?” Cách Lôi quay sang Ngả Mễ mà hỏi.
“Như vậy có điểm không tốt!” Ngả Mễ do dự một chút. Dù sao Tần Thiên cũng chỉ là một hài tử, làm mẫu thân cũng không nỡ để hài tử rời khỏi mình.
Cách Lôi thầy thuốc nhìn thấy Ngả Mễ có chút do dự, ông nhấn mạnh: “Ngả Mễ, cô cứ yên tâm, ta sẽ không để Duy Sâm làm việc nặng gì đâu. Việc quan trọng nhất của nó bây giờ là học tập. Cô cũng không nghĩ tới cả đời để nó làm một lão bản của một tiểu tửu điếm ư!”
Mẫu thân nào không muốn hài tử của mình trưởng thành. Ngả Mễ suy nghĩ một hồi rồi nói: “Được! Chỉ sợ gây phiền hà cho ngài thôi!“
“Không phiền phức gì! Nếu có thể thu được một Duy Sâm thiên tài như vậy, chính ta mới là người vinh hạnh lớn nhất! Ha ha!“ Cách Lôi thầy thuốc vui mừng đến nỗi không thể nói tiếp.
Người khác đi ngang qua, thấy Tần Thiên đứng một mình mà mỉm cười, nếu không ánh mắt bọn họ có vấn đề, hoặc là nụ cười biểu đạt của Tần Thiên có chút sai lầm. Mọi người không thể giúp gì, nhưng đối với biểu hiện của Tần Thiên có chút giống nhau, vừa có chút tiết nuối vừa có ý cười nhạo. Nếu bọn họ biết trong đầu của Tần Thiên đang nghĩ gì, Tần Thiên cười vì chuyện gì, tin rằng bọn họ không nghĩ như vừa rồi, nếu không có thể nửa đêm gặp ác mộng! Bây giờ Tần Thiên đang tìm chính là một lý do để có thể ở tại chỗ này một thời gian, như vậy mới có thể chế tạo độc dược!
“Duy Sâm, ngươi đến đây một chút!” Thanh âm của Cách Lôi thầy thuốc truyền đến. Tần Thiên có chút không nỡ buông đám thảo dược xuống, rồi đi vào phòng chuẩn bệnh của Cách Lôi thầy thuốc.
Tần Thiên thấy Ngả Mễ với vẻ mặt vui mừng đang đứng ở đó. Cách Lôi thầy thuốc thì cứ chăm chăm nhìn mình mà mỉm cười. Hắn có cảm giác rất mơ hồ không hiểu gì.
“Duy Sâm, ta muốn nhận ngươi làm học đồ ở đây. Ngươi có nguyện ý không?” Cách Lôi thầy thuốc vẻ mặt hướng về phía Tần Thiên mà hỏi.
Tần Thiên vừa rồi vẫn còn đang tìm lấy một cái cớ để ở lại chỗ này, lại không nghĩ ra Cách Lôi thầy thuốc cho hắn một cơ hội tốt và nhanh như vậy. Hắn nhìn Ngả Mễ và phát hiện rằng nàng cũng không có phải đối gì, trong lòng hắn mừng như muốn phát điên. Tuy vậy, mặt ngoài hắn chỉ gật đầu một cái nhẹ.
Cách Lôi thầy thuốc cao hứng: “Tốt rồi! Duy Sâm, từ ngày mai ngươi cứ đến đây. Nhớ kỹ phải đến sớm một chút nha!”
Tần Thiên gật đầu. Cũng bởi vì quyết định này của Cách Lôi thầy thuốc, mà đại lục này đã thêm rất nhiều độc y giống như Duy Sâm. Điều này Cách Lôi thầy thuốc chưa tính tới.
Ngã Mễ với vẻ mặt tươi cười vui vẻ đi đến. Nàng biết hài tử của mình đã hết bệnh khờ khạo, lòng nàng cũng tốt lên rất nhiều. Mọi người từ lâu mới thấy được khuôn mặt tươi cười này của nàng. Ngã Mễ thấy Tần Thiên tỉnh dậy, liền đi đến và nói: “Duy Sâm, có phải rất ngứa không! Đến đây, cởi y phục ra, để mẫu thân bôi thuốc trị vào cho!”
Tần Thiên thì không dám, cứ nắm chặt y phục, vì hắn không muốn cởi bỏ y phục trước mặt Ngả Mễ. Ngả Mễ thấy Tần Thiên như vậy, giọng yêu thương nói: “Duy Sâm, sao vậy? Con cũng sợ làm mẫu thân mắc cỡ ư? Hài tử con thật là, đến đây, cởi y phục ra!”
Nói thật, một người khoảng ba mươi tuổi rất nhanh khống chế một hài tử sáu bảy tuổi, nhưng có chút hơi khó khăn. Tần Thiên hơi nhăn nhó, chậm rãi cởi bỏ y phuc. Ngã Mễ thấy Tần Thiên có hình dạng tức giận như vậy, vừa tức cười vừa đi tới bên cạnh Tần Thiên đã cởi y phục xong. Sau đó nàng liền lấy thuốc, chầm chậm thoa lên người của Tần Thiên.
Ngả Mễ dùng bàn tay thô kệch vì làm lụng mà nhè nhẹ thoa thuốc lên người hắn, một cảm giác truyền khắp cơ thể của Tần Thiên, cảm giác này hắn không thể nói ra là thứ gì. Tần Thiên chỉ cảm nhận được là có một mẫu thân rất thương yêu hài tử của mình. Mắt hắn không khỏi nhắm lại, lẳng lặng hưởng thụ ôn tình khó có được này. Ngả Mễ cảm giác trên thân thể đứa hài tử yêu thương mà mình đã tần tảo nuôi lớn này, trong lòng có một sự hạnh phúc không thể tả.
“Duy Sâm, mẫu thân phải ra ngoài tiếp khách (quán rượu, không phải kỹ viện). Để cho thuốc của Cách Lôi thầy thuốc có tác dụng, không nên chạy loạn nha!” Ngả Mễ dừng không thoa thuốc cho Tần Thiên nữa, rồi dặn dò hắn.
Tần Thiên chỉ gật đầu. Ngả Mễ mỉm cười rồi nói tiếp: “Duy Sâm của ta, thật ngoan!“
Tần Thiên trong lòng thầm cười khổ. Hắn rất thích cảm giác tình mẫu tử, nhưng lại không thích người khác xem hắn là một tiểu hài tử. Cái đó đúng là có mâu thuẫn a!
Ngả Mễ mặc dù muốn Tần Thiên không ra ngoài, nhưng Tần Thiên đứng lên đi theo Ngả Mễ xuống lầu. Bởi vì cửa quán chưa mở, nên ánh sáng không thể chiếu vào. Ngả Mễ đi đến trước cửa chính, bắt đầu mở cửa. Mặc dù cái cửa làm bằng gỗ, chắn là một tảng đá, dĩ nhiên không nhẹ. Tần Thiên thấy mẫu thân cố hết sứ mới đẩy tảng đá ra, rồi cố hết sức mở cửa. Một loại cảm giác mãnh liệt trong Tần Thiên xuất hiện. Hắn liền chạy tới, muốn giúp mẫu thân một chút, dù khí lực của hắn rất có giới hạn.
Đây chính là tình mẫu tử, Tần Thiên đã lâu rồi không có được tình mẫu tử linh thiêng này. Những giọt nước mắt mà hắn không kiềm được từ từ rơi xuống. Hắn nghẹn ngào nói: “Mẫu thân, con thật vô dụng quá, không thể giúp người việc gì!”
Nhìn hài tử rơi lệ, Ngả Mễ cũng không kiềm được mà rơi lệ. Nàng nhè nhẹ mở cửa ra, rồi nói: “Duy Sâm ngoan! Sau này khi con lớn lên, đến lúc đó giúp mẫu thân cũng được mà!”
Tần Thiên gật đầu mạnh một cái. Tại thời khắc hắn đã biết, mẫu thân tuy thân thể yếu ớt, nhưng có ý chí rất kiên cường.
“Hai người dậy sớm thật!” Xá Nhĩ cũng vừa tới, đang đứng ở bên ngoài. Y để ý mắt của Ngả Mễ có chút đỏ, tưởng rằng nàng vì buồn phiền về Tần Thiên, vội vàng an ủi: “Ngả Mễ, nàng đừng lo. Cách Lôi thầy thuốc đã nói Duy Sâm khỏi rồi, nhất định sẽ tốt. Cũng đừng quên, nàng còn có ta nữa!”
Ngả Mễ từ từ lấy tay lau nước mắt, rồi đáp: “Đa tạ! Xá Nhĩ tiên sinh, ta vừa mới mở cửa, ngài lại liền tới đây chiếu cố rồi!”
Ngả Mễ nói như vậy để làm Xá Nhĩ khó chịu. Nhưng y vẫn mỉm cười nói: “Ta là muốn đến gặp Duy Sâm. Để ta giúp nàng trông nom quán, nàng đem Duy Sâm đến Cách Lôi thầy thuốc kiểm tra một chút đi!”
Ngả Mễ dẫn Tần Thiên đi đến chỗ của Cách Lôi thầy thuốc. Lần trước là do Xá Nhĩ dùng tật phong thuật mà mang Tần Thiên đi. Nhà của Cách Lôi thầy thuốc có một cái sân rất lớn. Ở đó có những thứ làm cho hai mắt của Tần Thiên sáng rực lên. Bởi vì có một lượng lớn thảo dược quen thuộc với tên Tần Thiên này được phơi ở đây. Hắn lập tức chạy đến chỗ phơi thuốc, liên tục cầm lên rồi ngửi ngửi chúng. Một cảm giác thân quen dâng lên trong đáy lòng của Tần Thiên. Ngả Mễ thấy Tần Thiên nhanh nhảu như vậy, vội vàng la lên: “Duy Sâm, hài tử, không nên làm lộn xộn mọi thứ ở đây!”
Tần Thiên liền ngẩng đầu lên hỏi: “Cái loại này có phải là an thần thảo không?” Vừa nói hắn vừa cầm một bó tiểu thảo có gốc màu xanh lục.
“Ngả Mễ, đừng nên la Duy Sâm. Cô chưa phát hiện ra là nó đối với đám thảo dược này rất thân thuộc sao? Cô đã dạy nó từ lúc nào vậy?” Cách Lôi thầy thuốc đang đứng ở cửa, hỏi Ngả Mễ.
“Không có! Ta không biết mấy thứ này, mà cũng không biết tại sao Duy Sâm lại biết chúng?“ Ngả Mễ lắc đầu một cái rồi trả lời.
“Thiên tài, đúng là thiên tài! Ha ha!” Cách Lôi thầy thuốc vui mừng không ngừng, ông sau đó nói tiếp với Ngả Mễ: “Ngả Mễ, ta muốn thương lượng một việc với cô. Cô đi theo ta một chút!”
Ngả Mễ không biết Cách Lôi thầy thuốc muốn nói gì, nhưng nàng vẫn đi theo ông ta.
Tần Thiên quan sát đám định thần thảo này, thì hắn phát hiện trong đó còn có thêm âm kiết thảo, nhìn giống như an thần thảo. Âm kiết thảo có công dụng gây ngứa cho người khác. Hắn không nhịn được cười lên một tiếng. Khó trách Cách Lôi thầy thuốc sau khi dùng định thần dược, lại còn phát thêm một bình trị ngứa nhỏ, nguyên lai là do đám âm kiết thảo này tác quai tác quái! Âm kiết thảo nhìn rất giống định thần thảo, nếu Tần Thiên không phải là người quá quen thuộc với dược thảo, thì hắn nhất định sẽ không phát hiện được điều này!
Tần Thiên quan sát thêm một lúc. Thảo dược ở đây không nhiều lắm, đều là những loại thảo dược thường thường, nhưng như thế cũng đủ rồi. Thảo dược rất là thần diệu, vừa có thể làm vật để cứu người, cũng vừa là thứ có thể trở thành độc hại chết người. Có câu: “Dược có ba phần độc, cũng không phải là không có đạo lý.” Huống hồ y và độc không thể phân biệt ranh giới, nhưng cũng có điểm khác biệt. Cao thủ y đạo thì luôn cố gắng làm giảm độc tính của dược thảo biến nó thành thứ hữu dụng cứu chữa cho bệnh nhân. Còn cao thủ dùng độc luôn tìm cách làm tăng độc tính của dược thảo, làm cho chúng phát huy đến mức cao nhất của độc tính. Tuy nhiên, y và độc cũng có quan hệ tương hỗ. Người trúng độc muốn giải độc thì tìm người giải độc, cách tốt nhất là tìm người hạ độc, chính họ là người biết rõ các loại độc tính của thảo dược. Bởi vì khi giải độc, nếu không đúng không những không thành công mà có thể làm tăng độc tính.
An thần thảo là một loại cỏ làm cho người ta an thần tĩnh khí, nhưng cũng là một vật liệu cơ bản trong việc điều chế mông hãn dược (thuốc mê). Mông hãn dược là gì không cần phải nói nhiều. Nếu có được an thần thảo tốt, có thể điều chế ra mê hồn tán hay Ngũ cổ hoàn hồn hương nổi danh trong chốn giang hồ.
Còn âm kiết thảo thì…… có thể chế thành tử ngọ sanh tử phấn, kiến người khác phát ngứa rồi cảm thấy sống không bằng chết.
Còn đám hủ cơ thảo bên kia, mặc dù thầy thuốc dùng để làm trắng da thịt trị ghẻ lở, nếu thêm một chút công phu có thể chế thành hóa thi phấn, hủy thi diệt tích!
Tần Thiên cầm trong tay nào là an thần thảo, âm kiết thảo, hủ cơ thảo, trên mặt hắn hiện ra một nụ cười hồi trước. Cái tên lãng tử Tần Thiên trước kia cũng trong nháy mắt hiện ra lần nữa.
Biểu hiện của Tần Thiên đều bị Cách Lôi và Ngả Mễ ở sau cánh cửa đều nhìn thấy.
“Ngả Mễ, cô nhìn Duy Sâm xem, mặc dù còn nhỏ như vậy, nhưng rất có thiên phú về y dược. Cô xem kìa, nó có thể nhận ra vài loại thảo dược!” Cách Lôi thầy thuốc vừa nói vừa cảm thán.
Ngả Mễ nhìn nhi tử yêu dấu đang cầm trong tay nhiều loại thảo dược, miệng đang mỉm cười, trong lòng của nàng cũng rất vui mừng. Xem ra ông trời đối với nhi tử của mình vẫn còn tốt. Mặc dù đã làm cho nó là đứa ngốc trong vài năm, nhưng giờ cho nó thiên phú như vậy, làm mẫu thân như nàng chỉ còn có một cách là cảm tạ ân trên.
“Ngả Mễ, ta muốn Duy Sâm làm học đồ của ta ở đây. Ta không muốn để thiên phú của nó bị mai một. Cô có đồng ý không?” Cách Lôi quay sang Ngả Mễ mà hỏi.
“Như vậy có điểm không tốt!” Ngả Mễ do dự một chút. Dù sao Tần Thiên cũng chỉ là một hài tử, làm mẫu thân cũng không nỡ để hài tử rời khỏi mình.
Cách Lôi thầy thuốc nhìn thấy Ngả Mễ có chút do dự, ông nhấn mạnh: “Ngả Mễ, cô cứ yên tâm, ta sẽ không để Duy Sâm làm việc nặng gì đâu. Việc quan trọng nhất của nó bây giờ là học tập. Cô cũng không nghĩ tới cả đời để nó làm một lão bản của một tiểu tửu điếm ư!”
Mẫu thân nào không muốn hài tử của mình trưởng thành. Ngả Mễ suy nghĩ một hồi rồi nói: “Được! Chỉ sợ gây phiền hà cho ngài thôi!“
“Không phiền phức gì! Nếu có thể thu được một Duy Sâm thiên tài như vậy, chính ta mới là người vinh hạnh lớn nhất! Ha ha!“ Cách Lôi thầy thuốc vui mừng đến nỗi không thể nói tiếp.
Người khác đi ngang qua, thấy Tần Thiên đứng một mình mà mỉm cười, nếu không ánh mắt bọn họ có vấn đề, hoặc là nụ cười biểu đạt của Tần Thiên có chút sai lầm. Mọi người không thể giúp gì, nhưng đối với biểu hiện của Tần Thiên có chút giống nhau, vừa có chút tiết nuối vừa có ý cười nhạo. Nếu bọn họ biết trong đầu của Tần Thiên đang nghĩ gì, Tần Thiên cười vì chuyện gì, tin rằng bọn họ không nghĩ như vừa rồi, nếu không có thể nửa đêm gặp ác mộng! Bây giờ Tần Thiên đang tìm chính là một lý do để có thể ở tại chỗ này một thời gian, như vậy mới có thể chế tạo độc dược!
“Duy Sâm, ngươi đến đây một chút!” Thanh âm của Cách Lôi thầy thuốc truyền đến. Tần Thiên có chút không nỡ buông đám thảo dược xuống, rồi đi vào phòng chuẩn bệnh của Cách Lôi thầy thuốc.
Tần Thiên thấy Ngả Mễ với vẻ mặt vui mừng đang đứng ở đó. Cách Lôi thầy thuốc thì cứ chăm chăm nhìn mình mà mỉm cười. Hắn có cảm giác rất mơ hồ không hiểu gì.
“Duy Sâm, ta muốn nhận ngươi làm học đồ ở đây. Ngươi có nguyện ý không?” Cách Lôi thầy thuốc vẻ mặt hướng về phía Tần Thiên mà hỏi.
Tần Thiên vừa rồi vẫn còn đang tìm lấy một cái cớ để ở lại chỗ này, lại không nghĩ ra Cách Lôi thầy thuốc cho hắn một cơ hội tốt và nhanh như vậy. Hắn nhìn Ngả Mễ và phát hiện rằng nàng cũng không có phải đối gì, trong lòng hắn mừng như muốn phát điên. Tuy vậy, mặt ngoài hắn chỉ gật đầu một cái nhẹ.
Cách Lôi thầy thuốc cao hứng: “Tốt rồi! Duy Sâm, từ ngày mai ngươi cứ đến đây. Nhớ kỹ phải đến sớm một chút nha!”
Tần Thiên gật đầu. Cũng bởi vì quyết định này của Cách Lôi thầy thuốc, mà đại lục này đã thêm rất nhiều độc y giống như Duy Sâm. Điều này Cách Lôi thầy thuốc chưa tính tới.
/48
|