*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Hắn chưa từng thấy người nguyên thủy nào xảo quyệt hơn tên gia súc này cả!”
Trong y học hiện đại, qua nghiên cứu thần kinh não, khả năng âm nhạc và ngôn ngữ có một vài cơ chế thần kinh chung, qua nhiều cuộc nghiên cứu đối với bệnh nhân bị tổn thương não dẫn đến tình trạng mất khả năng nhận thức ngôn ngữ và nhận thức âm nhạc, phát hiện hai kiểu người này có thể có thần kinh độc lập.
Đời trước của Nghiêm Mặc, âm nhạc và ngôn ngữ rốt cuộc có tồn tại độc lập trong não bộ con người hay không, có nghĩa là có người có thể nghe được ca khúc nhưng khi nói chuyện bình thường lại không thể nghe được hoặc nghe không hiểu, ngược lại, có người có thể nghe hiểu khi nói chuyện bình thường nhưng lại hoàn toàn không cách nào hiểu được âm nhạc, vấn đề ấy vẫn chưa được nghiên cứu triệt để, khoa thần kinh học vẫn chưa giải quyết được câu hỏi này.
Nghiêm Mặc làm một bác sĩ, đồng thời còn là nhà nghiên cứu, lúc này gặp được một trường hợp điển hình, lại còn là trường hợp của riêng một chủng tộc, làm sao hắn không kích động cho được?
Não, vùng thái dương và vỏ thính giác của người cây có kết cấu hoàn toàn khác với con người đúng không? Chúng nó được cấu tạo như thế nào?
Khôi giáp đất trên người Nghiêm Mặc biến mất, hắn kích động bước lên trước một bước, mặt mày đỏ bừng, hai mắt sáng rỡ nhìn đám người cây.
Đám người cây cũng nổi lên hứng thú với Nghiêm Mặc: “~ A, cậu là nhân loại ư? ~”
“~ Tôi là nhân loại, chúng tôi tới tìm tộc nhân của mình, chúng tôi không có bất luận ác ý gì với các bạn. Hỡi các bạn người cây, các bạn có thấy ai dáng vẻ trông như chúng tôi đi lạc trong này không? ~” Nghiêm Mặc lớn gan lại tiến lên trước một bước.
Mà Nguyên Chiến thì nhìn chằm chằm hắn và nhất cử nhất động của đám người cây.
Đám người cây phát ra tiếng cười giòn giã, chúng nó nhìn nhau, cành quấn cành: “~ Người cây? Hắn gọi chúng ta là người cây? Tên kỳ quái gì thế nhỉ? ~”
Nghiêm Mặc lập tức hỏi: “~ Hỡi các bạn sâm lâm, xin cho tôi biết, tên của các bạn ~”
Cả khu rừng phát ra tiếng xào xạc, dường như rất náo nhiệt.
Một người cây đi ra từ trong rừng, chân bước trên không trung.
“~ Hỡi nhân loại đến từ phương xa, chúng tôi là một dòng huyết mạch của tộc Trường Sinh sinh sống ở chỗ này, là con dân của Mẫu Thần, hậu duệ của Thần Sự Sống, đừng gọi chúng tôi bằng cái tên ‘người cây’ kỳ quái kia, chúng tôi là Phong, tộc Cây Phong vĩ đại ~”
Tộc Trường Sinh? Trên đời này còn có nhiều người cây hơn nữa? Chúng nó là Phong? Phong trong cây phong? Nghiêm Mặc cẩn thận quan sát tán cây trên đầu chúng nó, phát hiện lá cây quả thật rất giống lá phong.
“~ Hỡi những người bạn tộc Phong, chúng tôi là cư dân của Cửu Nguyên, chúng tôi đến nơi này, là để tìm những tộc nhân mất tích của mình, không biết các bạn có từng thấy họ không? ~”
Tên người cây kia không trả lời, nhưng những người cây đứng sau nó lại cười vang, chúng nó vừa cười vừa hát: “~ Biết biết, chúng tôi biết, a í a, nhưng chúng tôi sẽ không nói cho cậu ~”
“~ Bọn họ là con mồi của chúng tôi, con mồiiiiiiiii ~”
Quả nhiên là đám người cây này bắt bọn Băng! Nghiêm Mặc nhanh chóng động não, nên uy hiếp, hay giao dịch với bọn chúng?
Tuy rằng có thể giao tiếp với chúng, nhưng đám người cây này không phải người tốt, ngay từ đầu hắn đã thừa biết rồi. Mà chỉ sau mấy câu giao lưu vừa rồi, hắn có thể thấy được trong mắt đám người cây này… không phải, là trong mắt đám tộc Trường Sinh này bọn hắn không khác gì con mồi, chúng không phải chủng tộc mà bọn hắn có thể có mối quan hệ bình đẳng. Tựa như cách mà con người đối xử với cây cối và các loại động vật khác.
Có phải những người từng mất tích trong khu rừng đen phần lớn đều bị tộc Phong chộp tới hay không? Chúng nó bắt con người làm gì? Ăn ư?
“~ Hỡi các bạn tộc Phong, chúng tôi không có địch ý với các bạn, nhưng nếu các bạn bắt tộc nhân của chúng tôi, chúng tôi cũng sẽ không đơn giản rời đi như vậy, chúng tôi có rất nhiều chiến sĩ năng lực, bọn họ cực kỳ mạnh, các bạn có nghĩ đến cái giá khi trở thành kẻ thù của chúng tôi hay chưa? ~”
“~ Tộc Trường Sinh không sợ bất luận quân địch nào! Tên nhân loại kia, cút đi! Cút đi! Khu rừng đen là của tộc chúng tôi, không được xâm phạm! ~”
“~ Chúng tôi sẽ rời đi, nhưng các bạn phải trả tộc nhân lại cho chúng tôi! ~”
Đám người cây lại cười vang: “~ Không còn nữa, không còn nữa rồi. Tuy cậu biết nói, nhưng cũng không phải bạn của tộc Phong, thả tộc nhân chúng tôi ra, bây giờ có thể rời đi, các cậu sẽ còn một cơ hội sống ~”
Đám người cây không có chút sợ hãi nào, cũng không quá lo lắng cho tên người cây bị Nguyên Chiến bắt.
Cách xưng hô trong miệng đám người cây thật ra là ‘tộc Cây’, kẻ địch là ‘quân địch’, Nghiêm Mặc tự hiểu theo cách bình thường của con người.
Tên người cây bị Nguyên Chiến đạp dưới chân cũng kêu gào: “~ Nhân loại, thả tôi ra, các người sẽ không muốn đối địch với tộc Trường Sinh đâu! ~”
Nhưng vào lúc này, một tiếng nổ ầm ngoài dự đoán của mọi người vang lên, mặt đất dưới chân đám người cây đột nhiên nổ tung, giống như có một đôi tay to đột nhiên xốc tung mặt đất.
Đám người cây phát ra tiếng hét a a cao vút, cây cối xung quanh và bọn chúng cùng ngã trái ngã phải trong tầng bụi đất bay tán loạn, có vài tên và cây cối bị đất xốc dậy, hất lên cả không trung.
“~ Giết bọn chúng, giết giết giết ~”
Nguyên Chiến! Tên khốn này sao không nói một tiếng đã ra tay rồi!
Nghiêm Mặc thấy đất đá bắn ra liền bảo vệ mặt theo bản năng, nhưng mớ đất đá đó vừa bắn tới cách mặt hắn ba mét đã rơi xuống hết.
Phía sau có người kéo hắn, hắn lảo đảo thiếu chút nữa ngã sấp mặt.
“Không cần phải nói chuyện với chúng nó, muốn bắt kẻ địch cúi đầu thì chỉ có đánh cho chúng nó biết sợ.” Nguyên Chiến sờ tay lên hông, từ nơi đó rút ra một chiếc ống bằng đá. Đây là con cúi rơm mà Mặc làm cho hắn, mỗi ngày trước khi ra khỏi nhà hắn đều bổ sung cỏ khô để nó chậm rãi cháy, cái này có thể tạo lửa nhanh hơn đá đánh lửa nhiều.
Nghiêm Mặc vừa định ngăn cản thì thấy Nguyên Chiến chớp chớp mắt với mình.
Là sao?
Lúc này châm lửa, nhưng gần đây không có chất dẫn cháy hay một lượng lớn cỏ khô hoặc lá khô. Có lẽ đám người cây đó biết nhân loại có thể dùng lửa để uy hiếp bọn chúng, chẳng những khiến cành lá và cỏ quanh đây không có chút khô ráo, mà ngay cả bùn đất cũng ẩm ướt.
Nguyên Chiến sẽ không ngu xuẩn tới mức phạm vào sai lầm như vậy đi? Hắn lại còn muốn lấy con cúi rơm ra thổi lửa đốt mớ lá trên cái nón của tên người cây bị bắt giữ…? Hình như hắn giận điên người rồi, tới mức làm ra chuyện ngốc thế này.
Tên người cây kia sợ tới mức quạc quạc kêu to, không biết có phải vì đau khi bị lửa nướng hay không nữa.
“Phập phập phập!” Một đống gai bay tới.
Người Nghiêm Mặc lập tức xuất hiện một bộ khôi giáp đất.
Nguyên Chiến chẳng những lấy lửa nướng lá trên đầu người cây, mà hắn còn thao túng mặt đất, lúc thì tạo ra một cái hố to, lúc thì dùng hòn đất và gai đất tấn công người cây, lúc thì dùng đất trói gô người cây lại.
Đám người cây rất thông minh, chúng nó khiến bức tường cây che phía trước, mình thì núp đằng sau tấn công Nguyên Chiến.
Nguyên Chiến tức giận rống một tiếng, con cúi rơm trên tay hắn đã dùng hết, không thể đốt đầu tên người cây nữa, điều này như càng làm lửa giận của hắn tăng vọt, hắn chửi ầm lên, chửi bằng mấy từ ngữ ác độc của bản địa, điên cuồng sử dụng năng lực của mình, nhưng dù hắn làm cái gì, hắn đều không rời khỏi Nghiêm Mặc.
Thậm chí hắn còn giơ chân hung hăng đá tên người cây kia văng ra ngoài, lực mạnh tới nỗi như muốn nó bể thành mảnh vụn.
Tên người cây kia đương nhiên không bị bể thành mảnh vụn, chỉ có cái lồng đất cứng rắn giam cầm thân thể nó là bị bể thôi, tên người cây kia vừa được tự do, liền nhảy dựng lên bỏ chạy!
Vì nghĩ cách cứu viện tên người cây này, bức tường cây và lũ người cây phía sau càng tấn công dữ dội, không chỉ bắn gai, mà rễ cây dưới nền đất cũng nhanh chóng phá hư mặt đất dưới chân bọn hắn, cành cây xung quanh thì vọt đến hòng trói gô bọn hắn.
Những cành cây thò tới gần Nghiêm Mặc đều bị Nguyên Chiến đập nát.
Nghiêm Mặc không thể cử động, trơ mắt nhìn trận đại chiến diễn ra.
Nguyên Chiến đang làm cái gì vậy?
Vì sao hắn lại làm chuyện tiêu hao năng lượng vô vị thế này?
Tiếng gào rống đầy phẫn nộ kia, nếu hắn không hiểu rõ Nguyên Chiến, chắc chắn sẽ nghĩ Nguyên Chiến là một tên thô to lỗ mãng, nóng tính, dễ xúc động, dễ tức giận, là thành phần bạo lực không có đầu óc, nhưng Nguyên Chiến là dạng người này sao?
Không! Hắn chưa từng thấy người nguyên thủy nào xảo quyệt hơn tên gia súc này cả!
“Thả tộc nhân của tao ra, nếu không tao sẽ giết sạch tụi mày!” Nguyên Chiến rống to.
Đám người cây không nghe được tiếng rống không có giai điệu này, nhưng chúng nó có thể nhìn ra Nguyên Chiến đang làm gì.
Xào xạc, xào xạc.
“~Nào các anh em, hãy cố gắng! Tên khốn này sắp toi rồi! Đánh hắn đi! Bắt lấy hắn! ~”
“~ Hắn không sợ gai ~”
“~ Thế hắn có sợ cái này không? ~”
Khu rừng bỗng nhiên nổi sương mù, màn sương mù kia tản ra ánh sáng màu hồng phấn, từ từ vây quanh khu đất trống thành hình tròn.
Khí độc? Hay là phấn hoa?
Nghiêm Mặc không kịp phân biệt, chỉ có thể hô to: “A Chiến! Ngừng thở!”
Lúc này Nguyên Chiến ôm chặt lấy cái ‘thùng’ chứa Nghiêm Mặc, muốn chui vào trong đất.
Nhưng khi hắn cố sức hành động, thì đột nhiên lảo đảo, thiếu chút nữa té ngã.
Đám người cây hát to đầy hưng phấn: “~ Í a í a, hắn ngã xuống rồi, ngã xuống rồi! Bắt lấy chúng nào ~”
Nguyên Chiến như thật sự kiệt sức, ngay cả mớ cành cây bò đến trên người cả hai cũng không thể hất ra, chỉ ôm chặt lấy Nghiêm Mặc, biến cả hai thành một cục đất to.
Khi màn sương màu hồng hoàn toàn bao phủ khu đất trống, thân thể hai người Nguyên Chiến liền khụy xuống.
“Rầm.” Nặng nề ngã trên đất.
Vô số cành cây nhanh chóng quấn lấy thứ vừa ngã xuống.
Đám người cây phát ra tiếng hát hoan hô thắng lợi: “~ Chúng ta là tộc Phong lợi hại nhất, tộc Phong lợi hại nhất! Ngay cả chiến sĩ năng lực cũng không phải đối thủ của chúng ta, không phải đối thủ của chúng ta ~”
Sau khi xác định hai người Nguyên Chiến hoàn toàn không còn sức phản kháng, sương mù màu hồng nhanh chóng tản đi, ở giữa khu đất trống hiện ra một cục đất to bị vô số cành cây bao bọc.
“~ Nào các anh em, dẫn chúng về, chiến sĩ năng lực sẽ là chất đất dinh dưỡng nhất để nuôi hài nhi ~”
Một đám người cây vừa ca hát hoan hô, vừa nâng cục đất lên.
Bức tường cây tách ra, đám người cây khiêng cục đất đi vào sâu trong rừng, vừa đi vừa vui sướng ca hát.
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Hắn chưa từng thấy người nguyên thủy nào xảo quyệt hơn tên gia súc này cả!”
Trong y học hiện đại, qua nghiên cứu thần kinh não, khả năng âm nhạc và ngôn ngữ có một vài cơ chế thần kinh chung, qua nhiều cuộc nghiên cứu đối với bệnh nhân bị tổn thương não dẫn đến tình trạng mất khả năng nhận thức ngôn ngữ và nhận thức âm nhạc, phát hiện hai kiểu người này có thể có thần kinh độc lập.
Đời trước của Nghiêm Mặc, âm nhạc và ngôn ngữ rốt cuộc có tồn tại độc lập trong não bộ con người hay không, có nghĩa là có người có thể nghe được ca khúc nhưng khi nói chuyện bình thường lại không thể nghe được hoặc nghe không hiểu, ngược lại, có người có thể nghe hiểu khi nói chuyện bình thường nhưng lại hoàn toàn không cách nào hiểu được âm nhạc, vấn đề ấy vẫn chưa được nghiên cứu triệt để, khoa thần kinh học vẫn chưa giải quyết được câu hỏi này.
Nghiêm Mặc làm một bác sĩ, đồng thời còn là nhà nghiên cứu, lúc này gặp được một trường hợp điển hình, lại còn là trường hợp của riêng một chủng tộc, làm sao hắn không kích động cho được?
Não, vùng thái dương và vỏ thính giác của người cây có kết cấu hoàn toàn khác với con người đúng không? Chúng nó được cấu tạo như thế nào?
Khôi giáp đất trên người Nghiêm Mặc biến mất, hắn kích động bước lên trước một bước, mặt mày đỏ bừng, hai mắt sáng rỡ nhìn đám người cây.
Đám người cây cũng nổi lên hứng thú với Nghiêm Mặc: “~ A, cậu là nhân loại ư? ~”
“~ Tôi là nhân loại, chúng tôi tới tìm tộc nhân của mình, chúng tôi không có bất luận ác ý gì với các bạn. Hỡi các bạn người cây, các bạn có thấy ai dáng vẻ trông như chúng tôi đi lạc trong này không? ~” Nghiêm Mặc lớn gan lại tiến lên trước một bước.
Mà Nguyên Chiến thì nhìn chằm chằm hắn và nhất cử nhất động của đám người cây.
Đám người cây phát ra tiếng cười giòn giã, chúng nó nhìn nhau, cành quấn cành: “~ Người cây? Hắn gọi chúng ta là người cây? Tên kỳ quái gì thế nhỉ? ~”
Nghiêm Mặc lập tức hỏi: “~ Hỡi các bạn sâm lâm, xin cho tôi biết, tên của các bạn ~”
Cả khu rừng phát ra tiếng xào xạc, dường như rất náo nhiệt.
Một người cây đi ra từ trong rừng, chân bước trên không trung.
“~ Hỡi nhân loại đến từ phương xa, chúng tôi là một dòng huyết mạch của tộc Trường Sinh sinh sống ở chỗ này, là con dân của Mẫu Thần, hậu duệ của Thần Sự Sống, đừng gọi chúng tôi bằng cái tên ‘người cây’ kỳ quái kia, chúng tôi là Phong, tộc Cây Phong vĩ đại ~”
Tộc Trường Sinh? Trên đời này còn có nhiều người cây hơn nữa? Chúng nó là Phong? Phong trong cây phong? Nghiêm Mặc cẩn thận quan sát tán cây trên đầu chúng nó, phát hiện lá cây quả thật rất giống lá phong.
“~ Hỡi những người bạn tộc Phong, chúng tôi là cư dân của Cửu Nguyên, chúng tôi đến nơi này, là để tìm những tộc nhân mất tích của mình, không biết các bạn có từng thấy họ không? ~”
Tên người cây kia không trả lời, nhưng những người cây đứng sau nó lại cười vang, chúng nó vừa cười vừa hát: “~ Biết biết, chúng tôi biết, a í a, nhưng chúng tôi sẽ không nói cho cậu ~”
“~ Bọn họ là con mồi của chúng tôi, con mồiiiiiiiii ~”
Quả nhiên là đám người cây này bắt bọn Băng! Nghiêm Mặc nhanh chóng động não, nên uy hiếp, hay giao dịch với bọn chúng?
Tuy rằng có thể giao tiếp với chúng, nhưng đám người cây này không phải người tốt, ngay từ đầu hắn đã thừa biết rồi. Mà chỉ sau mấy câu giao lưu vừa rồi, hắn có thể thấy được trong mắt đám người cây này… không phải, là trong mắt đám tộc Trường Sinh này bọn hắn không khác gì con mồi, chúng không phải chủng tộc mà bọn hắn có thể có mối quan hệ bình đẳng. Tựa như cách mà con người đối xử với cây cối và các loại động vật khác.
Có phải những người từng mất tích trong khu rừng đen phần lớn đều bị tộc Phong chộp tới hay không? Chúng nó bắt con người làm gì? Ăn ư?
“~ Hỡi các bạn tộc Phong, chúng tôi không có địch ý với các bạn, nhưng nếu các bạn bắt tộc nhân của chúng tôi, chúng tôi cũng sẽ không đơn giản rời đi như vậy, chúng tôi có rất nhiều chiến sĩ năng lực, bọn họ cực kỳ mạnh, các bạn có nghĩ đến cái giá khi trở thành kẻ thù của chúng tôi hay chưa? ~”
“~ Tộc Trường Sinh không sợ bất luận quân địch nào! Tên nhân loại kia, cút đi! Cút đi! Khu rừng đen là của tộc chúng tôi, không được xâm phạm! ~”
“~ Chúng tôi sẽ rời đi, nhưng các bạn phải trả tộc nhân lại cho chúng tôi! ~”
Đám người cây lại cười vang: “~ Không còn nữa, không còn nữa rồi. Tuy cậu biết nói, nhưng cũng không phải bạn của tộc Phong, thả tộc nhân chúng tôi ra, bây giờ có thể rời đi, các cậu sẽ còn một cơ hội sống ~”
Đám người cây không có chút sợ hãi nào, cũng không quá lo lắng cho tên người cây bị Nguyên Chiến bắt.
Cách xưng hô trong miệng đám người cây thật ra là ‘tộc Cây’, kẻ địch là ‘quân địch’, Nghiêm Mặc tự hiểu theo cách bình thường của con người.
Tên người cây bị Nguyên Chiến đạp dưới chân cũng kêu gào: “~ Nhân loại, thả tôi ra, các người sẽ không muốn đối địch với tộc Trường Sinh đâu! ~”
Nhưng vào lúc này, một tiếng nổ ầm ngoài dự đoán của mọi người vang lên, mặt đất dưới chân đám người cây đột nhiên nổ tung, giống như có một đôi tay to đột nhiên xốc tung mặt đất.
Đám người cây phát ra tiếng hét a a cao vút, cây cối xung quanh và bọn chúng cùng ngã trái ngã phải trong tầng bụi đất bay tán loạn, có vài tên và cây cối bị đất xốc dậy, hất lên cả không trung.
“~ Giết bọn chúng, giết giết giết ~”
Nguyên Chiến! Tên khốn này sao không nói một tiếng đã ra tay rồi!
Nghiêm Mặc thấy đất đá bắn ra liền bảo vệ mặt theo bản năng, nhưng mớ đất đá đó vừa bắn tới cách mặt hắn ba mét đã rơi xuống hết.
Phía sau có người kéo hắn, hắn lảo đảo thiếu chút nữa ngã sấp mặt.
“Không cần phải nói chuyện với chúng nó, muốn bắt kẻ địch cúi đầu thì chỉ có đánh cho chúng nó biết sợ.” Nguyên Chiến sờ tay lên hông, từ nơi đó rút ra một chiếc ống bằng đá. Đây là con cúi rơm mà Mặc làm cho hắn, mỗi ngày trước khi ra khỏi nhà hắn đều bổ sung cỏ khô để nó chậm rãi cháy, cái này có thể tạo lửa nhanh hơn đá đánh lửa nhiều.
Nghiêm Mặc vừa định ngăn cản thì thấy Nguyên Chiến chớp chớp mắt với mình.
Là sao?
Lúc này châm lửa, nhưng gần đây không có chất dẫn cháy hay một lượng lớn cỏ khô hoặc lá khô. Có lẽ đám người cây đó biết nhân loại có thể dùng lửa để uy hiếp bọn chúng, chẳng những khiến cành lá và cỏ quanh đây không có chút khô ráo, mà ngay cả bùn đất cũng ẩm ướt.
Nguyên Chiến sẽ không ngu xuẩn tới mức phạm vào sai lầm như vậy đi? Hắn lại còn muốn lấy con cúi rơm ra thổi lửa đốt mớ lá trên cái nón của tên người cây bị bắt giữ…? Hình như hắn giận điên người rồi, tới mức làm ra chuyện ngốc thế này.
Tên người cây kia sợ tới mức quạc quạc kêu to, không biết có phải vì đau khi bị lửa nướng hay không nữa.
“Phập phập phập!” Một đống gai bay tới.
Người Nghiêm Mặc lập tức xuất hiện một bộ khôi giáp đất.
Nguyên Chiến chẳng những lấy lửa nướng lá trên đầu người cây, mà hắn còn thao túng mặt đất, lúc thì tạo ra một cái hố to, lúc thì dùng hòn đất và gai đất tấn công người cây, lúc thì dùng đất trói gô người cây lại.
Đám người cây rất thông minh, chúng nó khiến bức tường cây che phía trước, mình thì núp đằng sau tấn công Nguyên Chiến.
Nguyên Chiến tức giận rống một tiếng, con cúi rơm trên tay hắn đã dùng hết, không thể đốt đầu tên người cây nữa, điều này như càng làm lửa giận của hắn tăng vọt, hắn chửi ầm lên, chửi bằng mấy từ ngữ ác độc của bản địa, điên cuồng sử dụng năng lực của mình, nhưng dù hắn làm cái gì, hắn đều không rời khỏi Nghiêm Mặc.
Thậm chí hắn còn giơ chân hung hăng đá tên người cây kia văng ra ngoài, lực mạnh tới nỗi như muốn nó bể thành mảnh vụn.
Tên người cây kia đương nhiên không bị bể thành mảnh vụn, chỉ có cái lồng đất cứng rắn giam cầm thân thể nó là bị bể thôi, tên người cây kia vừa được tự do, liền nhảy dựng lên bỏ chạy!
Vì nghĩ cách cứu viện tên người cây này, bức tường cây và lũ người cây phía sau càng tấn công dữ dội, không chỉ bắn gai, mà rễ cây dưới nền đất cũng nhanh chóng phá hư mặt đất dưới chân bọn hắn, cành cây xung quanh thì vọt đến hòng trói gô bọn hắn.
Những cành cây thò tới gần Nghiêm Mặc đều bị Nguyên Chiến đập nát.
Nghiêm Mặc không thể cử động, trơ mắt nhìn trận đại chiến diễn ra.
Nguyên Chiến đang làm cái gì vậy?
Vì sao hắn lại làm chuyện tiêu hao năng lượng vô vị thế này?
Tiếng gào rống đầy phẫn nộ kia, nếu hắn không hiểu rõ Nguyên Chiến, chắc chắn sẽ nghĩ Nguyên Chiến là một tên thô to lỗ mãng, nóng tính, dễ xúc động, dễ tức giận, là thành phần bạo lực không có đầu óc, nhưng Nguyên Chiến là dạng người này sao?
Không! Hắn chưa từng thấy người nguyên thủy nào xảo quyệt hơn tên gia súc này cả!
“Thả tộc nhân của tao ra, nếu không tao sẽ giết sạch tụi mày!” Nguyên Chiến rống to.
Đám người cây không nghe được tiếng rống không có giai điệu này, nhưng chúng nó có thể nhìn ra Nguyên Chiến đang làm gì.
Xào xạc, xào xạc.
“~Nào các anh em, hãy cố gắng! Tên khốn này sắp toi rồi! Đánh hắn đi! Bắt lấy hắn! ~”
“~ Hắn không sợ gai ~”
“~ Thế hắn có sợ cái này không? ~”
Khu rừng bỗng nhiên nổi sương mù, màn sương mù kia tản ra ánh sáng màu hồng phấn, từ từ vây quanh khu đất trống thành hình tròn.
Khí độc? Hay là phấn hoa?
Nghiêm Mặc không kịp phân biệt, chỉ có thể hô to: “A Chiến! Ngừng thở!”
Lúc này Nguyên Chiến ôm chặt lấy cái ‘thùng’ chứa Nghiêm Mặc, muốn chui vào trong đất.
Nhưng khi hắn cố sức hành động, thì đột nhiên lảo đảo, thiếu chút nữa té ngã.
Đám người cây hát to đầy hưng phấn: “~ Í a í a, hắn ngã xuống rồi, ngã xuống rồi! Bắt lấy chúng nào ~”
Nguyên Chiến như thật sự kiệt sức, ngay cả mớ cành cây bò đến trên người cả hai cũng không thể hất ra, chỉ ôm chặt lấy Nghiêm Mặc, biến cả hai thành một cục đất to.
Khi màn sương màu hồng hoàn toàn bao phủ khu đất trống, thân thể hai người Nguyên Chiến liền khụy xuống.
“Rầm.” Nặng nề ngã trên đất.
Vô số cành cây nhanh chóng quấn lấy thứ vừa ngã xuống.
Đám người cây phát ra tiếng hát hoan hô thắng lợi: “~ Chúng ta là tộc Phong lợi hại nhất, tộc Phong lợi hại nhất! Ngay cả chiến sĩ năng lực cũng không phải đối thủ của chúng ta, không phải đối thủ của chúng ta ~”
Sau khi xác định hai người Nguyên Chiến hoàn toàn không còn sức phản kháng, sương mù màu hồng nhanh chóng tản đi, ở giữa khu đất trống hiện ra một cục đất to bị vô số cành cây bao bọc.
“~ Nào các anh em, dẫn chúng về, chiến sĩ năng lực sẽ là chất đất dinh dưỡng nhất để nuôi hài nhi ~”
Một đám người cây vừa ca hát hoan hô, vừa nâng cục đất lên.
Bức tường cây tách ra, đám người cây khiêng cục đất đi vào sâu trong rừng, vừa đi vừa vui sướng ca hát.
/660
|