*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Bọn họ muốn xây thành của bọn họ trong địa bàn Cửu Nguyên chúng ta.”
Nghiêm Mặc nhìn Mãnh, cong khóe miệng.
Biết rõ sự tình, nghĩ ra được phương pháp đối phó, bực bội nghẹn trong bụng cũng nhanh chóng tiêu tán.
Không nói cho Mãnh biết tin của bộ lạc Nguyên Tế ngay, là do hắn ôm tâm lý anh khiến tôi không vui thì tôi cũng làm anh khó chịu để trả thù mà thôi.
Mới đầu, khi nghe Chu Năng nói Mãnh đồng ý để đám người lùn thứ hai vào thành, quả thật hắn nghẹn một bụng hỏa.
Từ sau chuyện Đóa Phỉ náo loạn, hắn liền phát hiện người như Mãnh có lẽ sẽ là một chiến sĩ ưu tú, nhưng anh ta có một khuyết điểm cực lớn, không phải ngốc, mà là quá mềm lòng!
Đối với người một nhà còn chưa tính, đối với kẻ địch và người ngoài cũng không có lập trường kiên định.
Nhưng tính cách Mãnh vốn dĩ đã vậy, có lẽ Mãnh cũng biết bản thân mình không thích hợp làm người lãnh đạo hoặc người đưa ra quyết sách, cho nên dù có giải thích thế nào đi nữa, thì sau khi chuyện xảy ra, Mãnh cũng chỉ tỉnh lại rồi hối hận một trận, còn trước đó, người khác có nói rã họng cũng vô dụng.
Đối với loại người da mặt dày hơn cả tường thành, lại không nhớ được lời khuyên của người khác, thì chỉ có dùng nắm đấm mới làm tên này rút ra bài học, có điều trước đó, Nghiêm Mặc muốn đòi chút tiền lãi.
Ban nãy nhìn cái bộ dáng vừa bất an vừa cẩn thận, muốn hỏi lại không dám hỏi của Nhị Mãnh, trong lòng hắn liền nảy ra một suy nghĩ: Không nói cho anh biết, để anh nghẹn chết luôn đi! Ai biểu tìm tới cho tôi một đống phiền toái!
Cho nên khi Mãnh hỏi ra miệng vấn đề mà cậu ta muốn hỏi nhất, Nghiêm Mặc chỉ trả lời có ba câu: “Muốn biết à? Để coi tâm tình tôi thế nào đã. Hoặc là khi nào anh đuổi hết đám người lùn cắm cọc trước cửa nhà tôi đi, thì khi đó tôi sẽ nói cho anh biết.”
Mãnh: “…” Thật muốn giết tư tế làm sao bây giờ?
Nhìn vẻ mặt Mãnh như sắp nhào lên cắn hắn hai phát, nhưng lại không dám gánh vác hậu quả nên đâm ra khổ sở rồi rối rắm, Nghiêm Mặc cười ha ha, phất tay kêu Mãnh bảo những người phụ trách chờ ở ngoài tiến vào đây.
Kỳ thật hắn rất muốn nghỉ ngơi, ngồi máy bay khoang hạng nhất đi một đoạn đường dài còn mệt, huống chi là ngồi trên một cái bè gỗ nhấp nhô trong nước suốt năm ngày, buổi tối lên đảo nghỉ ngơi, cũng bởi vì lạ chỗ và trong lòng có tâm sự nên không thể ngủ ngon, trở về thành Cửu Nguyên, hắn thật sự rất muốn tìm một căn nhà an toàn kiên cố đánh một giấc ngủ bù.
Nhưng hắn là tư tế Cửu Nguyên, quyền lực của hắn lớn bao nhiêu, thì trách nhiệm cũng nhiều bấy nhiêu. Nếu muốn sống thoải mái, an nhàn sung sướng, thì hắn phải giải quyết hết tất cả kẻ địch của bộ lạc cái đã.
Hơn nữa, hắn không được rộng lượng cho lắm, người khác đã trèo lên trên đầu trên cổ hắn, nếu hắn không phản ứng lại, vậy hắn cải danh thành Jesus Nghiêm được rồi đó.
Hắn không được ngủ, thì đám người lùn đó từ hôm nay trở đi cũng đừng hòng ngủ một giấc an ổn!
Nghiêm Mặc vẫn quá xem nhẹ bản thân rồi, kỳ thật, hôm nay hắn trở về cho dù không làm cái gì hết, trực tiếp đi ngủ, thì thủ lĩnh đám người lùn đó đêm nay chỉ sợ cũng không ngủ được.
Ồn ào khi Nghiêm Mặc trở về không tính là lớn, nhưng đối với tộc Lạc Lạc vẫn luôn giám thị động tĩnh của thành Cửu Nguyên mà nói, thứ vật dụng chưa bao giờ gặp qua có thể đi đường sông trực tiếp tới thành cửa nam đồng thời cậu tư tế đó còn làm những người mang chức trách của Cửu Nguyên cùng chạy ra nghênh đón, bấy nhiêu thôi đã rất nổi bật rồi.
Nghiêm Mặc vừa được đón vào thành, đám người lùn đang giám thị bên kia đã nhanh chóng lan truyền tin tức này cho tộc Lạc Lạc.
Thủ lĩnh tộc Lạc Lạc – Lạc Kiền là một tên người lùn để râu ria xồm xoàm, giọng nói oang oang như cái chuông đồng, khi nói chuyện rất thích huơ huơ cánh tay trái, nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện tay trái của gã thiếu một ngón.
“Có thể khiến chiến sĩ tộc Người Cá đưa đến tận cửa thành, còn có thể làm các chiến sĩ thủ lĩnh của Cửu Nguyên tự mình ra nghênh đón, thiếu niên nhân loại này tám chín phần mười chính là tư tế Tổ Thần mà bọn Lãng Lãng nói.”
Trong ngôi nhà đơn sơ có một nữ người lùn đang ngồi, nữ người lùn kia tựa hồ như đang ngủ.
“Tổ vu Áo Mạt!” Lạc Kiền rống to một tiếng.
Đầu nữ người lùn hơi hơi lúc lắc, sau đó chậm rãi ngẩng lên, đó là một người lùn lớn tuổi, đã là một bà cụ, nếp nhăn trên mặt rất sâu, hai mắt như thiếu ngủ, điều kỳ lạ là bà ta có một mái tóc dài đen nhánh.
“Muốn khai chiến à?” Bà cụ nâng mí mắt lên, vươn tay muốn cầm lấy quyền trượng để bên chân mình.
“Vẫn chưa, nhưng tư tế bọn chúng đã trở lại.”
“Hà, chưa có khai chiến, thì đừng đánh thức ta nữa.” Bà cụ nói xong liền nhắm mắt lại ngáy khò khè.
“Tổ vu Áo Mạt!”
“Khò ——”
“Tạp Đế nói tên tư tế nhân loại kia rất lợi hại, hắn biết rất nhiều thứ, nhìn tòa thành này xem! Trước kia bà có thể tưởng tượng ra không?”
“Khò ——”
“Tuy chúng ta nhiều người, nhưng bọn chúng có tộc Người Cá hỗ trợ. Tổ vu Áo Mạt, ta bảo ngài đi gặp tộc vu tộc Người Cá, ngài gặp chưa? Có đáp ứng với bà dù chuyện gì xảy ra cũng sẽ mặc kệ đám người đó hay không?”
“Khò ——”
Lạc Kiền: “… Cớ sao Mẫu Thần còn chưa đem bà đi?”
Bà cụ: “Khò ——”
Lạc Kiền quyết định đi vòng qua bà cụ vĩnh viễn không bao giờ ngủ đủ này, trực tiếp đi tìm các trưởng lão nói chuyện. Tư tế của đối phương đã trở lại, có lẽ ngày mai bọn họ sẽ phải nghênh đón một trận chiến!
Khi tộc trưởng tộc Lạc Lạc và các trưởng lão mang vẻ mặt nghiêm túc thương lượng xem nên đón địch như thế nào, thì tâm tình của Nghiêm Mặc đã khôi phục lại như ánh mặt trời ban trưa, khi nhìn thấy những người mang chức trách trong bộ lạc và người lùn tộc Mạc Mạc, hắn vẫn luôn duy trì dáng vẻ tươi cười ôn hòa.
Những người mang chức trách thay phiên nhau dùng ngôn ngữ vẫn chưa thuần thục lắm chậm rãi báo cáo công tác, trong lúc đó cũng có người cáo trạng đám người lùn, không chỉ tộc Lạc Lạc đến sau, mà cả tộc Mạc Mạc cũng ăn không ít mắng vốn, còn về người cá thì đều được khen ngợi.
Nghiêm Mặc gật đầu với những người báo cáo công tác, tỏ vẻ mình hiểu rồi, nghe thấy mấy lời cáo trạng cũng tỏ vẻ mình sẽ nghiêm túc xử lý, cuối cùng còn không quên cổ vũ những người mang chức trách một hai câu.
Mấy người tới báo cáo công tác đều cười tươi rói, Mãnh ở lại trong đại sảnh nghe cũng cảm thấy thật đối lập với mình.
Sau khi Nghiêm Mặc hiểu rõ những thay đổi và chuyện đã xảy ra trong bộ lạc khoảng thời gian này, hắn không bảo những người mang chức trách rời đi, mà để bọn họ ở lại, sau đó mời ba vị người lùn tộc Mạc Mạc tiến vào.
Mặc dù có vài người cáo trạng tộc Mạc Mạc, nhưng xét thấy bọn họ đã trợ giúp bộ lạc đuổi tộc Lạc Lạc hiếu chiến ra khỏi nội thành, bao gồm cả lão tộc vu trong đó, những người mang chức trách nhìn thấy họ cũng không có vẻ mặt gì khác thường, còn thân thiết chào hỏi.
Chỉ có Sa Lang, khi các người lùn tiến vào, vẻ mặt cô lạnh băng, tựa như đám người lùn này thiếu cô mười ký muối vậy.
Người phát ngôn của tộc Mạc Mạc chủ yếu là tổ vu Tạp Đế ăn nói khá uyển chuyển, sau khi khách sáo xong, ngay từ những lời đầu tiên Tạp Đế đã vội vã kể rõ công tích của tộc Mạc Mạc, rằng trong khoảng thời gian rất ngắn, bọn họ đã hợp lực giúp người tộc A Ô làm ra cầu treo, nhà cửa, và cây cầu đơn giản bắt qua sông nhỏ. Sau đó lại kể đến những khó khăn và bối rối của bọn họ, nhấn mạnh cho thấy những người lùn đến sau không phải cùng một tộc với bọn họ, nhưng bọn chúng có giữ tộc nhân của bọn họ. Cuối cùng ấp ấp mở mở tỏ vẻ bọn họ rất thích Cửu Nguyên, muốn ở lại Cửu Nguyên.
Từ đầu tới cuối Nghiêm Mặc vẫn luôn cười tủm tỉm lắng nghe, như thể hắn không chút hay biết các người lùn tộc Mạc Mạc và bọn người lùn ở ngoại thành đã làm chuyện gì sau lưng Cửu Nguyên.
“Tôi đã biết, xử lý cụ thể như thế nào, thủ lĩnh chúng tôi không có ở đây, tôi cũng không thể quyết định một mình. Các người và con dân Cửu Nguyên ở chung một thời gian dài như vậy, nên chắc đã biết rõ, khi bộ lạc chúng tôi cần quyết định một chuyện lớn, thì phải có hội đồng phán quyết cùng thương lượng và đưa ra quyết định, chờ khi nào thủ lĩnh chúng tôi trở về, chúng tôi sẽ triệu tập hội đồng phán quyết thảo luận về yêu cầu và hy vọng của các người.”
Tộc trưởng Lãng Lãng và trưởng lão Tra Tra nhìn như người lỗ mãng, nhưng khi Nghiêm Mặc nói chuyện, bọn họ vẫn luôn âm thầm quan sát vẻ mặt của Nghiêm Mặc, thấy hắn từ đầu đến cuối đều không có vẻ gì là tức giận hay bất mãn, nói chuyện vẫn luôn chậm rãi ôn hòa, nhất thời không đoán ra tâm tư đối phương.
Sau vụ tộc Lạc Lạc tới náo loạn rồi bị đuổi ra khỏi thành, các đầu lĩnh của tộc Mạc Mạc liền tụ tập lại mở không dưới mười cuộc họp, bọn họ lo lắng người Cửu Nguyên sẽ đuổi bọn họ ra, càng lo sau khi chiến sĩ thần huyết Nguyên Chiến và tư tế Tổ Thần Nghiêm Mặc trở về sẽ trả thù bọn họ, nhưng sau nhiều lần thảo luận, tất cả mọi người đều nhất trí cho rằng, tuy Cửu Nguyên mạnh, nhưng người quá ít, tuy người lùn là kẻ ở nhờ, nhưng nay có thêm tộc Lạc Lạc, số người lùn đã vượt xa Cửu Nguyên, hơn nữa bọn họ còn qua lại với người cá, cho dù sau này Cửu Nguyên và người lùn đánh nhau, thì người cá chưa chắc gì sẽ trợ giúp Cửu Nguyên, cho nên Cửu Nguyên không thể lập tức trở mặt với bọn họ, nếu thái độ của bọn họ cứng thêm chút nữa, nói không chừng còn có thể đào ra được nhiều lợi lộc hơn.
Bây giờ Nghiêm Mặc trở về, bọn họ vừa thấy thái độ của Nghiêm Mặc, liền nghĩ mình đoán đúng rồi —— quả nhiên Cửu Nguyên lui một bước, một khi đã vậy, có phải bọn họ có thể tiến thêm một bước nữa hay không?
Lãng Lãng đưa mắt ra hiệu với Tạp Đế.
Tạp Đế thấy, nhưng cô không làm theo kế hoạch ban đầu mà nói ra ý định của tộc Mạc Mạc, có lẽ nhờ vào trực giác của tổ vu, có lẽ sự kiện Nghiêm Mặc đòi tiền thuê nhà lúc trước đã để lại cho cô ấn tượng quá sâu, khiến cô cứ cảm thấy cậu tư tế thiếu niên đối diện này không dễ nói chuyện như vậy, càng không giống như người sẽ thoái nhượng, huống chi đối phương vừa ra ngoài một chuyến về liền biến thành chiến sĩ cấp ba.
Tạp Đế chưa nói, trưởng lão Tra Tra thì thiếu chút nữa nhịn không được nói ra, cô quyết đoán cáo lui với Nghiêm Mặc, ép tộc trưởng và trưởng lão rời khỏi sảnh nghị sự.
Không nói tới tộc Mạc Mạc sau khi ra khỏi sảnh thì làm ầm ĩ như thế nào, trong đại sảnh bây giờ, Nghiêm Mặc chống một tay trên thành tay vịn của ghế dựa, cười nhạt hỏi Mãnh đứng cách hắn gần nhất: “Nghe ra cái gì không?”
“Cái gì?” Mãnh không chút xấu hổ nói mình nghe được một nửa thì chỉ nghĩ nên làm như thế nào để huấn luyện mình tốt hơn.
Nghiêm Mặc búng ngón tay một cái.
“Á! Đau quá! Thứ gì đâm tôi?” Mãnh la lên một tiếng, bụm mặt ngó dáo dác tìm hung thủ.
Nghiêm Mặc chỉ ra có một chiêu, căn bản không để Mãnh kịp thấy hung khí làm đau mình trông như thế nào.
Mãnh xoa xoa mặt, hoài nghi nhìn Nghiêm Mặc vài lần, nhưng bởi vì không thấy rõ động tác của hắn, cũng không nhìn thấy hung khí, nên không dám tùy tiện bảo hắn là hung thủ.
Mọi người đứng trong sảnh cùng nhìn về phía Mãnh, nhưng bọn họ đều không để ý đến việc thứ gì đâm cậu ta, chỉ cảm thấy cậu ta kêu nghe xạo quá, có vài người còn nghĩ cậu ta cố ý kêu lớn như vậy là để được tư tế đại nhân thương cho.
Mãnh bị oan mà không có chỗ xả, không biết thứ đâm trúng xương gò má cậu rốt cuộc là gì, nhưng thật sự rất đau! Đến bây giờ mà cảm giác đau đớn còn chưa biến mất.
Hai mắt Ô Thần lấp lánh, là sư phụ ra tay, chắc chắn là sư phụ!
“Mọi người thì sao? Có nghe ra trong lời nói của người lùn ẩn giấu ý gì không?” Nghiêm Mặc nhìn những người phụ trách khác.
“Bọn họ không có ý tốt!” Hồ Hồ trợ giúp Mãnh giám sát việc quy hoạch toàn thành là người đầu tiên kêu lên: “Nếu bọn họ không nghe lời! Thì đánh!”
“Đánh cho ác vào.”
Nghiêm Mặc nhìn về phía Sa Lang, Sa Lang vung mạnh nắm tay, lặp lại câu nói: “Không nghe theo lệnh đại nhân, thì đánh cho ác vào!”
Lão tộc vu Vu Thành và nguyên tộc trưởng A Ô Mục Trường Minh cũng đồng ý việc dạy cho đám người lùn một bài học, cả tộc Lạc Lạc lẫn tộc Mạc Mạc.
“Bọn họ hỏi thăm về muối.” Mục Trường Minh cảm thấy chỉ điều này thôi cũng không thể để người lùn ở lại.
Tát Vân cũng nói: “Bọn họ biết đào hang, còn muốn trộm máy dệt.”
Máy dệt là cách nói mà Nghiêm Mặc dạy, Tát Vân vì làm ra được máy dệt trước tộc Người Cá, nên cảm thấy rất kiêu ngạo, nhớ rõ cái từ này nhất, nói rất lưu loát.
Nghiêm Mặc dựa vào lưng ghế, cười. Người tộc A Ô cũng lém lỉnh rồi, lúc này mới được bao lâu? Mặt ngoài thì thân thiết với các người lùn, trong bụng lại mỗi người một tâm tư, ghi nhớ hết nợ nần của bọn chúng. Này có nên xem là nhờ công sức hắn dạy ra không?
“Vừa rồi tôi nghe thấy ý của tộc Mạc Mạc là, bọn họ muốn xây thành của bọn họ trong địa bàn Cửu Nguyên chúng ta.”
Vừa nói những lời này ra, sắc mặt mọi người lập tức biến đổi, u ám trầm trầm, Hồ Hồ thì trực tiếp chửi ra miệng.
Mãnh ngẩng đầu: “Bọn họ nói như vậy à?” Cậu có chút hối hận vừa rồi không cẩn thận nghe.
“Không nói rõ, nhưng ý chính là vậy. Anh không thấy trưởng lão và tộc trưởng của bọn họ chỉ thiếu điều nhảy dựng lên kêu với tôi rằng: Chúng mày chỉ có vài mống mà chiếm một tòa thành lớn như vậy quá lãng phí, còn không bằng cho tụi tao.”
“Bọn chúng dám!” Tâm Mãnh mềm thì mềm, nhưng một khi đã xác định rõ quan hệ thù địch, thì hoàn toàn có thể trở mặt giết chủ.
“Đương nhiên là bọn chúng dám, hơn nữa bọn chúng đã làm rồi đó thôi.”
“Chúng ta, quá ít người.” Sa Lang nói toạc ra vấn đề mấu chốt.
Mãnh lập tức cả giận nói: “Tôi dẫn người đuổi hết người lùn trong thành ra!”
“Chỉ dựa vào mấy chục người chúng ta? Anh không sợ cầu treo bị đám người lùn đó động tay động chân à? Không lo cống thoát nước chúng ta đã bị đào ra đến tận ngoại thành à?” Những lời này của Nghiêm Mặc không chỉ đang hỏi Mãnh, mà còn là hỏi những người khác.
Mãnh vội nói: “Ô Thần, cả Sa Lang đều đã nói vấn đề này với tôi, bọn tôi kiểm tra rồi, cầu treo và cống ngầm cũng đã kiểm tra vài lần…”
Nghiêm Mặc lắc đầu: “Nếu bọn chúng muốn động tay động chân, thì tuyệt đối sẽ không để anh nhìn ra.”
“Nhưng tộc Mạc Mạc cũng giúp chúng ta đuổi tộc Lạc Lạc ra khỏi nội thành.” Tát Vân không hiểu lắm điểm này.
Nghiêm Mặc thở dài: “Bọn chúng dùng hành động nói cho chúng ta biết, bọn chúng có thể trở thành bạn của chúng ta, cũng có thể trở thành kẻ địch của chúng ta.”
Mọi người không nói gì, vẻ mặt mờ mịt, rõ ràng là không hiểu lắm.
Nghiêm Mặc đành phải nói kỹ hơn một chút: “Sự xuất hiện của tộc Lạc Lạc đối với tộc Mạc Mạc mà nói là một cơ hội lớn, cho bọn chúng có đủ tự tin để đối kháng với chúng ta. Nếu chúng ta đồng ý cắt một phần địa bàn ra cho bọn chúng, thì có lẽ bọn chúng sẽ không nhúng tay vào xích mích giữa chúng ta và tộc Lạc Lạc, có khả năng là không giúp đỡ cả hai phe, đồng thời cũng có thể mượn dịp này đưa tộc nhân của bọn chúng bị tộc Lạc Lạc giữ ra ngoài. Nhưng nếu chúng ta cự tuyệt bọn chúng, còn tiếp tục bắt chúng giao tiền thuê, vậy rất có thể chúng sẽ lật mặt, bắt tay với tộc Lạc Lạc, ép chúng ta cắt địa bàn.”
Lần này mọi người đều hiểu rõ, sát khí trong đại sảnh nhất thời bốc lên ngùn ngụt.
Nghiêm Mặc lại nói: “Tại sao tôi lại tức giận việc tộc Mạc Mạc xây nhà không dựa theo sơ đồ quy hoạch tới vậy? Không phải bởi vì bọn chúng phá hủy kết cấu chỉnh thể của tòa thành, mà vì bọn chúng dựa vào việc này mà thăm dò điểm mấu chốt của chúng ta. Ngay từ lúc bắt đầu, chúng ta đã không ngăn chặn lòng tham của bọn chúng, để mặc bọn chúng làm loạn, kỳ thật đó chính là hành vi buông thả lòng tham của bọn chúng, khiến lá gan bọn chúng phình to hơn.”
Mãnh xấu hổ cúi đầu, Nghiêm Mặc không chỉ thẳng tên, nhưng việc đám người lùn liên tục gây phiền toái như thế, quả thật trách nhiệm của cậu rất lớn. Lúc trước cậu cho rằng đó chỉ là việc nhỏ, thậm chí cậu còn chế giễu sơ đồ quy hoạch của Mặc, cậu cảm thấy nội thành rộng như vậy, bọn họ thì ít người, nhà xây ở đâu mà chẳng được?
Những người khác cũng mang vẻ mặt xấu hổ, đây không phải sai lầm của một mình Mãnh đại nhân, Mãnh đại nhân đã thương lượng với bọn họ, nhưng ngoại trừ tính bài ngoại, chỉ có thái độ của Sa Lang là kiên quyết nhất, ngay cả Ô Thần cũng đồng ý để tộc Lạc Lạc vào thành.
Ô Thần cảm thấy mình đã học được rất nhiều từ sư phụ, khi làm xong tốt một vài chuyện, nó được khích lệ rất nhiều, tính nó dù có trầm ổn, thì cũng chỉ là một đứa nhỏ, đương nhiên sẽ nảy sinh vài suy nghĩ tự đắc, cho là mình lợi hại hơn các tộc nhân khác, đặc biệt là sau khi nó thức tỉnh năng lực huyết mạch.
Lúc mọi người thương lượng xem có nên cho tộc Lạc Lạc vào thành không, nó cảm thấy sư phụ của nó có thể khống chế tộc Mạc Mạc, bắt tộc Mạc Mạc xây nhà cho Cửu Nguyên, đào cống thoát nước, vậy nó cũng có thể bắt tộc Lạc Lạc ngoan ngoãn làm việc, nhưng trên thực tế, ngôn ngữ không thông là vấn đề đầu tiên gây khó khăn cho nó trong việc trao đổi với tộc Lạc Lạc, sau đó là vũ lực, nó đã thức tỉnh năng lực, không sai, nhưng tộc Lạc Lạc có ít nhất ba chiến sĩ thần huyết trở lên, hơn nữa cấp bậc thấp nhất cũng đã là cấp hai!
Cũng may, khi bọn họ sắp không khống chế được tộc Lạc Lạc thì tộc Người Cá chủ động trợ giúp bọn họ, tộc Mạc Mạc cũng đứng về phía bọn họ, bấy giờ mới đuổi tộc Lạc Lạc ra ngoại thành được.
“Sư phụ, đại nhân, con…” Ô Thần càng nghĩ càng cảm thấy mình thực tệ, căn bản không xứng làm đệ tử của Mặc đại nhân, thậm chí nó còn bắt đầu cảm thấy mình không bằng cả thằng em mới ba tuổi của Tát Vũ.
Nghiêm Mặc nâng tay lên, búng trán nó: “Anh bảo nhóc nêu ý kiến cho mọi người nghe, chứ không bảo nhóc tham dự đưa ra quyết định, người quyết định là bọn Mãnh, họ phải chịu trách nhiệm lớn nhất, nhưng cũng không thể nói nhóc không có chỗ nào sai, nhóc phải ngẫm lại xem mình sai ở đâu, vì sao sai, xử lý tình huống không giống như làm toán, nó không chỉ có một đáp án chính xác, đôi khi phương pháp xử lý của nhóc bây giờ nếu đổi lại là một trường hợp khác, nói không chừng đó sẽ là phương pháp tốt nhất.”
Nghiêm Mặc dạy Ô Thần, Tát Vũ nghe cũng rất nghiêm túc, theo lý nó còn chưa đủ tư cách bước vào nơi này, nhưng khi nó tiến vào, Mặc đại nhân không đuổi nó đi, những người khác cũng thầm đồng ý cho nó vào.
Hai đứa nhỏ nghe rất nghiêm túc, người lớn cũng dựng lỗ tai lên, bọn họ hiểu, tư tế đại nhân không chỉ dạy đệ tử của mình, mà còn dạy cho bọn họ.
Ô Thần hít sâu một hơi, đá hết những cảm xúc tiêu cực đi, nó thề sau này nó sẽ làm tốt hơn, hai tháng nay khiến nó hiểu rõ một điều, đó là: Sư phụ lợi hại, không có nghĩa đệ tử cũng lợi hại giống vậy, nó vẫn còn non lắm!
“Mặt khác, về việc quy hoạch tòa thành, mọi người đừng xem nhẹ. Bây giờ ít người, nên không cảm giác được việc quy hoạch quan trọng, nhưng về sau nhiều người, thì sẽ biết lúc bắt đầu quy hoạch quan trọng cỡ nào…”
Buổi nói chuyện trong sảnh hội nghị vẫn còn diễn ra, tuy đám người Tạp Đế đã rời khỏi sảnh, nhưng lại không đi xa, bọn họ chờ những người bên trong đi ra, muốn hỏi thăm thử mấy câu, nhưng đợi hoài đợi mãi lại không thấy bóng ai.
Lãng Lãng và Tra Tra thường hay đấu khẩu nay cũng im lặng lạ thường.
Tạp Đế cúi đầu nhìn mặt đất, khi mặt trời sắp lặn xuống núi, cô ngẩng đầu, nhẹ giọng nói với Lãng Lãng: “Đêm nay chúng ta đi gặp bọn Lạc Kiền.”
Nghiêm Mặc đã trở lại, thành Cửu Nguyên chắc chắn sẽ có biến động lớn!
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Bọn họ muốn xây thành của bọn họ trong địa bàn Cửu Nguyên chúng ta.”
Nghiêm Mặc nhìn Mãnh, cong khóe miệng.
Biết rõ sự tình, nghĩ ra được phương pháp đối phó, bực bội nghẹn trong bụng cũng nhanh chóng tiêu tán.
Không nói cho Mãnh biết tin của bộ lạc Nguyên Tế ngay, là do hắn ôm tâm lý anh khiến tôi không vui thì tôi cũng làm anh khó chịu để trả thù mà thôi.
Mới đầu, khi nghe Chu Năng nói Mãnh đồng ý để đám người lùn thứ hai vào thành, quả thật hắn nghẹn một bụng hỏa.
Từ sau chuyện Đóa Phỉ náo loạn, hắn liền phát hiện người như Mãnh có lẽ sẽ là một chiến sĩ ưu tú, nhưng anh ta có một khuyết điểm cực lớn, không phải ngốc, mà là quá mềm lòng!
Đối với người một nhà còn chưa tính, đối với kẻ địch và người ngoài cũng không có lập trường kiên định.
Nhưng tính cách Mãnh vốn dĩ đã vậy, có lẽ Mãnh cũng biết bản thân mình không thích hợp làm người lãnh đạo hoặc người đưa ra quyết sách, cho nên dù có giải thích thế nào đi nữa, thì sau khi chuyện xảy ra, Mãnh cũng chỉ tỉnh lại rồi hối hận một trận, còn trước đó, người khác có nói rã họng cũng vô dụng.
Đối với loại người da mặt dày hơn cả tường thành, lại không nhớ được lời khuyên của người khác, thì chỉ có dùng nắm đấm mới làm tên này rút ra bài học, có điều trước đó, Nghiêm Mặc muốn đòi chút tiền lãi.
Ban nãy nhìn cái bộ dáng vừa bất an vừa cẩn thận, muốn hỏi lại không dám hỏi của Nhị Mãnh, trong lòng hắn liền nảy ra một suy nghĩ: Không nói cho anh biết, để anh nghẹn chết luôn đi! Ai biểu tìm tới cho tôi một đống phiền toái!
Cho nên khi Mãnh hỏi ra miệng vấn đề mà cậu ta muốn hỏi nhất, Nghiêm Mặc chỉ trả lời có ba câu: “Muốn biết à? Để coi tâm tình tôi thế nào đã. Hoặc là khi nào anh đuổi hết đám người lùn cắm cọc trước cửa nhà tôi đi, thì khi đó tôi sẽ nói cho anh biết.”
Mãnh: “…” Thật muốn giết tư tế làm sao bây giờ?
Nhìn vẻ mặt Mãnh như sắp nhào lên cắn hắn hai phát, nhưng lại không dám gánh vác hậu quả nên đâm ra khổ sở rồi rối rắm, Nghiêm Mặc cười ha ha, phất tay kêu Mãnh bảo những người phụ trách chờ ở ngoài tiến vào đây.
Kỳ thật hắn rất muốn nghỉ ngơi, ngồi máy bay khoang hạng nhất đi một đoạn đường dài còn mệt, huống chi là ngồi trên một cái bè gỗ nhấp nhô trong nước suốt năm ngày, buổi tối lên đảo nghỉ ngơi, cũng bởi vì lạ chỗ và trong lòng có tâm sự nên không thể ngủ ngon, trở về thành Cửu Nguyên, hắn thật sự rất muốn tìm một căn nhà an toàn kiên cố đánh một giấc ngủ bù.
Nhưng hắn là tư tế Cửu Nguyên, quyền lực của hắn lớn bao nhiêu, thì trách nhiệm cũng nhiều bấy nhiêu. Nếu muốn sống thoải mái, an nhàn sung sướng, thì hắn phải giải quyết hết tất cả kẻ địch của bộ lạc cái đã.
Hơn nữa, hắn không được rộng lượng cho lắm, người khác đã trèo lên trên đầu trên cổ hắn, nếu hắn không phản ứng lại, vậy hắn cải danh thành Jesus Nghiêm được rồi đó.
Hắn không được ngủ, thì đám người lùn đó từ hôm nay trở đi cũng đừng hòng ngủ một giấc an ổn!
Nghiêm Mặc vẫn quá xem nhẹ bản thân rồi, kỳ thật, hôm nay hắn trở về cho dù không làm cái gì hết, trực tiếp đi ngủ, thì thủ lĩnh đám người lùn đó đêm nay chỉ sợ cũng không ngủ được.
Ồn ào khi Nghiêm Mặc trở về không tính là lớn, nhưng đối với tộc Lạc Lạc vẫn luôn giám thị động tĩnh của thành Cửu Nguyên mà nói, thứ vật dụng chưa bao giờ gặp qua có thể đi đường sông trực tiếp tới thành cửa nam đồng thời cậu tư tế đó còn làm những người mang chức trách của Cửu Nguyên cùng chạy ra nghênh đón, bấy nhiêu thôi đã rất nổi bật rồi.
Nghiêm Mặc vừa được đón vào thành, đám người lùn đang giám thị bên kia đã nhanh chóng lan truyền tin tức này cho tộc Lạc Lạc.
Thủ lĩnh tộc Lạc Lạc – Lạc Kiền là một tên người lùn để râu ria xồm xoàm, giọng nói oang oang như cái chuông đồng, khi nói chuyện rất thích huơ huơ cánh tay trái, nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện tay trái của gã thiếu một ngón.
“Có thể khiến chiến sĩ tộc Người Cá đưa đến tận cửa thành, còn có thể làm các chiến sĩ thủ lĩnh của Cửu Nguyên tự mình ra nghênh đón, thiếu niên nhân loại này tám chín phần mười chính là tư tế Tổ Thần mà bọn Lãng Lãng nói.”
Trong ngôi nhà đơn sơ có một nữ người lùn đang ngồi, nữ người lùn kia tựa hồ như đang ngủ.
“Tổ vu Áo Mạt!” Lạc Kiền rống to một tiếng.
Đầu nữ người lùn hơi hơi lúc lắc, sau đó chậm rãi ngẩng lên, đó là một người lùn lớn tuổi, đã là một bà cụ, nếp nhăn trên mặt rất sâu, hai mắt như thiếu ngủ, điều kỳ lạ là bà ta có một mái tóc dài đen nhánh.
“Muốn khai chiến à?” Bà cụ nâng mí mắt lên, vươn tay muốn cầm lấy quyền trượng để bên chân mình.
“Vẫn chưa, nhưng tư tế bọn chúng đã trở lại.”
“Hà, chưa có khai chiến, thì đừng đánh thức ta nữa.” Bà cụ nói xong liền nhắm mắt lại ngáy khò khè.
“Tổ vu Áo Mạt!”
“Khò ——”
“Tạp Đế nói tên tư tế nhân loại kia rất lợi hại, hắn biết rất nhiều thứ, nhìn tòa thành này xem! Trước kia bà có thể tưởng tượng ra không?”
“Khò ——”
“Tuy chúng ta nhiều người, nhưng bọn chúng có tộc Người Cá hỗ trợ. Tổ vu Áo Mạt, ta bảo ngài đi gặp tộc vu tộc Người Cá, ngài gặp chưa? Có đáp ứng với bà dù chuyện gì xảy ra cũng sẽ mặc kệ đám người đó hay không?”
“Khò ——”
Lạc Kiền: “… Cớ sao Mẫu Thần còn chưa đem bà đi?”
Bà cụ: “Khò ——”
Lạc Kiền quyết định đi vòng qua bà cụ vĩnh viễn không bao giờ ngủ đủ này, trực tiếp đi tìm các trưởng lão nói chuyện. Tư tế của đối phương đã trở lại, có lẽ ngày mai bọn họ sẽ phải nghênh đón một trận chiến!
Khi tộc trưởng tộc Lạc Lạc và các trưởng lão mang vẻ mặt nghiêm túc thương lượng xem nên đón địch như thế nào, thì tâm tình của Nghiêm Mặc đã khôi phục lại như ánh mặt trời ban trưa, khi nhìn thấy những người mang chức trách trong bộ lạc và người lùn tộc Mạc Mạc, hắn vẫn luôn duy trì dáng vẻ tươi cười ôn hòa.
Những người mang chức trách thay phiên nhau dùng ngôn ngữ vẫn chưa thuần thục lắm chậm rãi báo cáo công tác, trong lúc đó cũng có người cáo trạng đám người lùn, không chỉ tộc Lạc Lạc đến sau, mà cả tộc Mạc Mạc cũng ăn không ít mắng vốn, còn về người cá thì đều được khen ngợi.
Nghiêm Mặc gật đầu với những người báo cáo công tác, tỏ vẻ mình hiểu rồi, nghe thấy mấy lời cáo trạng cũng tỏ vẻ mình sẽ nghiêm túc xử lý, cuối cùng còn không quên cổ vũ những người mang chức trách một hai câu.
Mấy người tới báo cáo công tác đều cười tươi rói, Mãnh ở lại trong đại sảnh nghe cũng cảm thấy thật đối lập với mình.
Sau khi Nghiêm Mặc hiểu rõ những thay đổi và chuyện đã xảy ra trong bộ lạc khoảng thời gian này, hắn không bảo những người mang chức trách rời đi, mà để bọn họ ở lại, sau đó mời ba vị người lùn tộc Mạc Mạc tiến vào.
Mặc dù có vài người cáo trạng tộc Mạc Mạc, nhưng xét thấy bọn họ đã trợ giúp bộ lạc đuổi tộc Lạc Lạc hiếu chiến ra khỏi nội thành, bao gồm cả lão tộc vu trong đó, những người mang chức trách nhìn thấy họ cũng không có vẻ mặt gì khác thường, còn thân thiết chào hỏi.
Chỉ có Sa Lang, khi các người lùn tiến vào, vẻ mặt cô lạnh băng, tựa như đám người lùn này thiếu cô mười ký muối vậy.
Người phát ngôn của tộc Mạc Mạc chủ yếu là tổ vu Tạp Đế ăn nói khá uyển chuyển, sau khi khách sáo xong, ngay từ những lời đầu tiên Tạp Đế đã vội vã kể rõ công tích của tộc Mạc Mạc, rằng trong khoảng thời gian rất ngắn, bọn họ đã hợp lực giúp người tộc A Ô làm ra cầu treo, nhà cửa, và cây cầu đơn giản bắt qua sông nhỏ. Sau đó lại kể đến những khó khăn và bối rối của bọn họ, nhấn mạnh cho thấy những người lùn đến sau không phải cùng một tộc với bọn họ, nhưng bọn chúng có giữ tộc nhân của bọn họ. Cuối cùng ấp ấp mở mở tỏ vẻ bọn họ rất thích Cửu Nguyên, muốn ở lại Cửu Nguyên.
Từ đầu tới cuối Nghiêm Mặc vẫn luôn cười tủm tỉm lắng nghe, như thể hắn không chút hay biết các người lùn tộc Mạc Mạc và bọn người lùn ở ngoại thành đã làm chuyện gì sau lưng Cửu Nguyên.
“Tôi đã biết, xử lý cụ thể như thế nào, thủ lĩnh chúng tôi không có ở đây, tôi cũng không thể quyết định một mình. Các người và con dân Cửu Nguyên ở chung một thời gian dài như vậy, nên chắc đã biết rõ, khi bộ lạc chúng tôi cần quyết định một chuyện lớn, thì phải có hội đồng phán quyết cùng thương lượng và đưa ra quyết định, chờ khi nào thủ lĩnh chúng tôi trở về, chúng tôi sẽ triệu tập hội đồng phán quyết thảo luận về yêu cầu và hy vọng của các người.”
Tộc trưởng Lãng Lãng và trưởng lão Tra Tra nhìn như người lỗ mãng, nhưng khi Nghiêm Mặc nói chuyện, bọn họ vẫn luôn âm thầm quan sát vẻ mặt của Nghiêm Mặc, thấy hắn từ đầu đến cuối đều không có vẻ gì là tức giận hay bất mãn, nói chuyện vẫn luôn chậm rãi ôn hòa, nhất thời không đoán ra tâm tư đối phương.
Sau vụ tộc Lạc Lạc tới náo loạn rồi bị đuổi ra khỏi thành, các đầu lĩnh của tộc Mạc Mạc liền tụ tập lại mở không dưới mười cuộc họp, bọn họ lo lắng người Cửu Nguyên sẽ đuổi bọn họ ra, càng lo sau khi chiến sĩ thần huyết Nguyên Chiến và tư tế Tổ Thần Nghiêm Mặc trở về sẽ trả thù bọn họ, nhưng sau nhiều lần thảo luận, tất cả mọi người đều nhất trí cho rằng, tuy Cửu Nguyên mạnh, nhưng người quá ít, tuy người lùn là kẻ ở nhờ, nhưng nay có thêm tộc Lạc Lạc, số người lùn đã vượt xa Cửu Nguyên, hơn nữa bọn họ còn qua lại với người cá, cho dù sau này Cửu Nguyên và người lùn đánh nhau, thì người cá chưa chắc gì sẽ trợ giúp Cửu Nguyên, cho nên Cửu Nguyên không thể lập tức trở mặt với bọn họ, nếu thái độ của bọn họ cứng thêm chút nữa, nói không chừng còn có thể đào ra được nhiều lợi lộc hơn.
Bây giờ Nghiêm Mặc trở về, bọn họ vừa thấy thái độ của Nghiêm Mặc, liền nghĩ mình đoán đúng rồi —— quả nhiên Cửu Nguyên lui một bước, một khi đã vậy, có phải bọn họ có thể tiến thêm một bước nữa hay không?
Lãng Lãng đưa mắt ra hiệu với Tạp Đế.
Tạp Đế thấy, nhưng cô không làm theo kế hoạch ban đầu mà nói ra ý định của tộc Mạc Mạc, có lẽ nhờ vào trực giác của tổ vu, có lẽ sự kiện Nghiêm Mặc đòi tiền thuê nhà lúc trước đã để lại cho cô ấn tượng quá sâu, khiến cô cứ cảm thấy cậu tư tế thiếu niên đối diện này không dễ nói chuyện như vậy, càng không giống như người sẽ thoái nhượng, huống chi đối phương vừa ra ngoài một chuyến về liền biến thành chiến sĩ cấp ba.
Tạp Đế chưa nói, trưởng lão Tra Tra thì thiếu chút nữa nhịn không được nói ra, cô quyết đoán cáo lui với Nghiêm Mặc, ép tộc trưởng và trưởng lão rời khỏi sảnh nghị sự.
Không nói tới tộc Mạc Mạc sau khi ra khỏi sảnh thì làm ầm ĩ như thế nào, trong đại sảnh bây giờ, Nghiêm Mặc chống một tay trên thành tay vịn của ghế dựa, cười nhạt hỏi Mãnh đứng cách hắn gần nhất: “Nghe ra cái gì không?”
“Cái gì?” Mãnh không chút xấu hổ nói mình nghe được một nửa thì chỉ nghĩ nên làm như thế nào để huấn luyện mình tốt hơn.
Nghiêm Mặc búng ngón tay một cái.
“Á! Đau quá! Thứ gì đâm tôi?” Mãnh la lên một tiếng, bụm mặt ngó dáo dác tìm hung thủ.
Nghiêm Mặc chỉ ra có một chiêu, căn bản không để Mãnh kịp thấy hung khí làm đau mình trông như thế nào.
Mãnh xoa xoa mặt, hoài nghi nhìn Nghiêm Mặc vài lần, nhưng bởi vì không thấy rõ động tác của hắn, cũng không nhìn thấy hung khí, nên không dám tùy tiện bảo hắn là hung thủ.
Mọi người đứng trong sảnh cùng nhìn về phía Mãnh, nhưng bọn họ đều không để ý đến việc thứ gì đâm cậu ta, chỉ cảm thấy cậu ta kêu nghe xạo quá, có vài người còn nghĩ cậu ta cố ý kêu lớn như vậy là để được tư tế đại nhân thương cho.
Mãnh bị oan mà không có chỗ xả, không biết thứ đâm trúng xương gò má cậu rốt cuộc là gì, nhưng thật sự rất đau! Đến bây giờ mà cảm giác đau đớn còn chưa biến mất.
Hai mắt Ô Thần lấp lánh, là sư phụ ra tay, chắc chắn là sư phụ!
“Mọi người thì sao? Có nghe ra trong lời nói của người lùn ẩn giấu ý gì không?” Nghiêm Mặc nhìn những người phụ trách khác.
“Bọn họ không có ý tốt!” Hồ Hồ trợ giúp Mãnh giám sát việc quy hoạch toàn thành là người đầu tiên kêu lên: “Nếu bọn họ không nghe lời! Thì đánh!”
“Đánh cho ác vào.”
Nghiêm Mặc nhìn về phía Sa Lang, Sa Lang vung mạnh nắm tay, lặp lại câu nói: “Không nghe theo lệnh đại nhân, thì đánh cho ác vào!”
Lão tộc vu Vu Thành và nguyên tộc trưởng A Ô Mục Trường Minh cũng đồng ý việc dạy cho đám người lùn một bài học, cả tộc Lạc Lạc lẫn tộc Mạc Mạc.
“Bọn họ hỏi thăm về muối.” Mục Trường Minh cảm thấy chỉ điều này thôi cũng không thể để người lùn ở lại.
Tát Vân cũng nói: “Bọn họ biết đào hang, còn muốn trộm máy dệt.”
Máy dệt là cách nói mà Nghiêm Mặc dạy, Tát Vân vì làm ra được máy dệt trước tộc Người Cá, nên cảm thấy rất kiêu ngạo, nhớ rõ cái từ này nhất, nói rất lưu loát.
Nghiêm Mặc dựa vào lưng ghế, cười. Người tộc A Ô cũng lém lỉnh rồi, lúc này mới được bao lâu? Mặt ngoài thì thân thiết với các người lùn, trong bụng lại mỗi người một tâm tư, ghi nhớ hết nợ nần của bọn chúng. Này có nên xem là nhờ công sức hắn dạy ra không?
“Vừa rồi tôi nghe thấy ý của tộc Mạc Mạc là, bọn họ muốn xây thành của bọn họ trong địa bàn Cửu Nguyên chúng ta.”
Vừa nói những lời này ra, sắc mặt mọi người lập tức biến đổi, u ám trầm trầm, Hồ Hồ thì trực tiếp chửi ra miệng.
Mãnh ngẩng đầu: “Bọn họ nói như vậy à?” Cậu có chút hối hận vừa rồi không cẩn thận nghe.
“Không nói rõ, nhưng ý chính là vậy. Anh không thấy trưởng lão và tộc trưởng của bọn họ chỉ thiếu điều nhảy dựng lên kêu với tôi rằng: Chúng mày chỉ có vài mống mà chiếm một tòa thành lớn như vậy quá lãng phí, còn không bằng cho tụi tao.”
“Bọn chúng dám!” Tâm Mãnh mềm thì mềm, nhưng một khi đã xác định rõ quan hệ thù địch, thì hoàn toàn có thể trở mặt giết chủ.
“Đương nhiên là bọn chúng dám, hơn nữa bọn chúng đã làm rồi đó thôi.”
“Chúng ta, quá ít người.” Sa Lang nói toạc ra vấn đề mấu chốt.
Mãnh lập tức cả giận nói: “Tôi dẫn người đuổi hết người lùn trong thành ra!”
“Chỉ dựa vào mấy chục người chúng ta? Anh không sợ cầu treo bị đám người lùn đó động tay động chân à? Không lo cống thoát nước chúng ta đã bị đào ra đến tận ngoại thành à?” Những lời này của Nghiêm Mặc không chỉ đang hỏi Mãnh, mà còn là hỏi những người khác.
Mãnh vội nói: “Ô Thần, cả Sa Lang đều đã nói vấn đề này với tôi, bọn tôi kiểm tra rồi, cầu treo và cống ngầm cũng đã kiểm tra vài lần…”
Nghiêm Mặc lắc đầu: “Nếu bọn chúng muốn động tay động chân, thì tuyệt đối sẽ không để anh nhìn ra.”
“Nhưng tộc Mạc Mạc cũng giúp chúng ta đuổi tộc Lạc Lạc ra khỏi nội thành.” Tát Vân không hiểu lắm điểm này.
Nghiêm Mặc thở dài: “Bọn chúng dùng hành động nói cho chúng ta biết, bọn chúng có thể trở thành bạn của chúng ta, cũng có thể trở thành kẻ địch của chúng ta.”
Mọi người không nói gì, vẻ mặt mờ mịt, rõ ràng là không hiểu lắm.
Nghiêm Mặc đành phải nói kỹ hơn một chút: “Sự xuất hiện của tộc Lạc Lạc đối với tộc Mạc Mạc mà nói là một cơ hội lớn, cho bọn chúng có đủ tự tin để đối kháng với chúng ta. Nếu chúng ta đồng ý cắt một phần địa bàn ra cho bọn chúng, thì có lẽ bọn chúng sẽ không nhúng tay vào xích mích giữa chúng ta và tộc Lạc Lạc, có khả năng là không giúp đỡ cả hai phe, đồng thời cũng có thể mượn dịp này đưa tộc nhân của bọn chúng bị tộc Lạc Lạc giữ ra ngoài. Nhưng nếu chúng ta cự tuyệt bọn chúng, còn tiếp tục bắt chúng giao tiền thuê, vậy rất có thể chúng sẽ lật mặt, bắt tay với tộc Lạc Lạc, ép chúng ta cắt địa bàn.”
Lần này mọi người đều hiểu rõ, sát khí trong đại sảnh nhất thời bốc lên ngùn ngụt.
Nghiêm Mặc lại nói: “Tại sao tôi lại tức giận việc tộc Mạc Mạc xây nhà không dựa theo sơ đồ quy hoạch tới vậy? Không phải bởi vì bọn chúng phá hủy kết cấu chỉnh thể của tòa thành, mà vì bọn chúng dựa vào việc này mà thăm dò điểm mấu chốt của chúng ta. Ngay từ lúc bắt đầu, chúng ta đã không ngăn chặn lòng tham của bọn chúng, để mặc bọn chúng làm loạn, kỳ thật đó chính là hành vi buông thả lòng tham của bọn chúng, khiến lá gan bọn chúng phình to hơn.”
Mãnh xấu hổ cúi đầu, Nghiêm Mặc không chỉ thẳng tên, nhưng việc đám người lùn liên tục gây phiền toái như thế, quả thật trách nhiệm của cậu rất lớn. Lúc trước cậu cho rằng đó chỉ là việc nhỏ, thậm chí cậu còn chế giễu sơ đồ quy hoạch của Mặc, cậu cảm thấy nội thành rộng như vậy, bọn họ thì ít người, nhà xây ở đâu mà chẳng được?
Những người khác cũng mang vẻ mặt xấu hổ, đây không phải sai lầm của một mình Mãnh đại nhân, Mãnh đại nhân đã thương lượng với bọn họ, nhưng ngoại trừ tính bài ngoại, chỉ có thái độ của Sa Lang là kiên quyết nhất, ngay cả Ô Thần cũng đồng ý để tộc Lạc Lạc vào thành.
Ô Thần cảm thấy mình đã học được rất nhiều từ sư phụ, khi làm xong tốt một vài chuyện, nó được khích lệ rất nhiều, tính nó dù có trầm ổn, thì cũng chỉ là một đứa nhỏ, đương nhiên sẽ nảy sinh vài suy nghĩ tự đắc, cho là mình lợi hại hơn các tộc nhân khác, đặc biệt là sau khi nó thức tỉnh năng lực huyết mạch.
Lúc mọi người thương lượng xem có nên cho tộc Lạc Lạc vào thành không, nó cảm thấy sư phụ của nó có thể khống chế tộc Mạc Mạc, bắt tộc Mạc Mạc xây nhà cho Cửu Nguyên, đào cống thoát nước, vậy nó cũng có thể bắt tộc Lạc Lạc ngoan ngoãn làm việc, nhưng trên thực tế, ngôn ngữ không thông là vấn đề đầu tiên gây khó khăn cho nó trong việc trao đổi với tộc Lạc Lạc, sau đó là vũ lực, nó đã thức tỉnh năng lực, không sai, nhưng tộc Lạc Lạc có ít nhất ba chiến sĩ thần huyết trở lên, hơn nữa cấp bậc thấp nhất cũng đã là cấp hai!
Cũng may, khi bọn họ sắp không khống chế được tộc Lạc Lạc thì tộc Người Cá chủ động trợ giúp bọn họ, tộc Mạc Mạc cũng đứng về phía bọn họ, bấy giờ mới đuổi tộc Lạc Lạc ra ngoại thành được.
“Sư phụ, đại nhân, con…” Ô Thần càng nghĩ càng cảm thấy mình thực tệ, căn bản không xứng làm đệ tử của Mặc đại nhân, thậm chí nó còn bắt đầu cảm thấy mình không bằng cả thằng em mới ba tuổi của Tát Vũ.
Nghiêm Mặc nâng tay lên, búng trán nó: “Anh bảo nhóc nêu ý kiến cho mọi người nghe, chứ không bảo nhóc tham dự đưa ra quyết định, người quyết định là bọn Mãnh, họ phải chịu trách nhiệm lớn nhất, nhưng cũng không thể nói nhóc không có chỗ nào sai, nhóc phải ngẫm lại xem mình sai ở đâu, vì sao sai, xử lý tình huống không giống như làm toán, nó không chỉ có một đáp án chính xác, đôi khi phương pháp xử lý của nhóc bây giờ nếu đổi lại là một trường hợp khác, nói không chừng đó sẽ là phương pháp tốt nhất.”
Nghiêm Mặc dạy Ô Thần, Tát Vũ nghe cũng rất nghiêm túc, theo lý nó còn chưa đủ tư cách bước vào nơi này, nhưng khi nó tiến vào, Mặc đại nhân không đuổi nó đi, những người khác cũng thầm đồng ý cho nó vào.
Hai đứa nhỏ nghe rất nghiêm túc, người lớn cũng dựng lỗ tai lên, bọn họ hiểu, tư tế đại nhân không chỉ dạy đệ tử của mình, mà còn dạy cho bọn họ.
Ô Thần hít sâu một hơi, đá hết những cảm xúc tiêu cực đi, nó thề sau này nó sẽ làm tốt hơn, hai tháng nay khiến nó hiểu rõ một điều, đó là: Sư phụ lợi hại, không có nghĩa đệ tử cũng lợi hại giống vậy, nó vẫn còn non lắm!
“Mặt khác, về việc quy hoạch tòa thành, mọi người đừng xem nhẹ. Bây giờ ít người, nên không cảm giác được việc quy hoạch quan trọng, nhưng về sau nhiều người, thì sẽ biết lúc bắt đầu quy hoạch quan trọng cỡ nào…”
Buổi nói chuyện trong sảnh hội nghị vẫn còn diễn ra, tuy đám người Tạp Đế đã rời khỏi sảnh, nhưng lại không đi xa, bọn họ chờ những người bên trong đi ra, muốn hỏi thăm thử mấy câu, nhưng đợi hoài đợi mãi lại không thấy bóng ai.
Lãng Lãng và Tra Tra thường hay đấu khẩu nay cũng im lặng lạ thường.
Tạp Đế cúi đầu nhìn mặt đất, khi mặt trời sắp lặn xuống núi, cô ngẩng đầu, nhẹ giọng nói với Lãng Lãng: “Đêm nay chúng ta đi gặp bọn Lạc Kiền.”
Nghiêm Mặc đã trở lại, thành Cửu Nguyên chắc chắn sẽ có biến động lớn!
/660
|