*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Lũ người thằn lằn nói chuyện với nhau, chúng nhắc tới quả Vu Vận.”
Mọi người: “…” Đương nhiên muốn!
“Các anh có muốn thức tỉnh sức mạnh của thần đang ngủ say trong thân thể hay không?”
Lần này hai mắt mọi người đều sáng rỡ, tư tế đại nhân triệu tập bọn họ lại không lý nào chỉ để tùy tiện nói bậy nói bạ, cậu ấy hỏi như vậy, liệu có phải…?!
“Đúng, tôi có biện pháp đánh thức sức mạnh cường đại trong cơ thể các anh.”
Vừa nghe nói thế, ngay cả Tranh cũng nhịn không được mà kích động.
“Nhưng, chỉ có người tuyệt đối trung thành với tôi, với Cửu Nguyên, mới có được cơ hội này.”
Nghiêm Mặc vừa dứt lời, tụi học trò Diệp Tinh và Tát Vũ của hắn liền muốn tỏ ý trung thành của mình, thật ra bọn nó không phải vì thức tỉnh năng lực thần huyết, bọn nó chỉ đơn giản cảm thấy mình hẳn phải trung thành với tư tế đại nhân, những người khác hiển nhiên cũng có suy nghĩ giống vậy, bọn họ còn lấy làm lạ vì sao Mặc đại nhân lại gọi riêng bọn họ vào để nói.
Nghiêm Mặc nâng cánh tay lên, ý bảo hắn vẫn chưa nói hết: “Có điều, các anh cũng biết không phải tất cả mọi người đều có thể thức tỉnh năng lực thần huyết, chiến sĩ cấp bốn trở lên tuy nói có thể thức tỉnh được, nhưng sức mạnh sau khi thức tỉnh lớn hay nhỏ, về sau có thể thăng cấp được hay không mới là vấn đề. Tranh, các anh hẳn là biết rõ nhất, trên mảnh đất này, ngoại trừ Nguyên Chiến, không có chiến sĩ cấp năm nào xuất hiện, vì sao?”
Đúng vậy, vì sao? Tất cả mọi người cùng trầm tư.
Đúng lúc này, cửa nhà mở ra, một bóng người gầy gò chậm rãi đi ra từ sau cửa.
Đám người Tranh lập tức khiếp sợ.
Đây là Chiến? Sao hắn lại trở nên gầy như vậy?
Nguyên Chiến đi đến cạnh Nghiêm Mặc, tuy hắn gầy như một tên quỷ bệnh, nhưng tinh thần lại rất tốt, ánh sáng trong mắt cũng nhiều hơn trước.
Tranh thấy Nguyên Chiến như vậy, đột nhiên có cảm giác như thấy một con cự thú thời viễn cổ đang chậm rãi đi về phía mình, hơn nữa, con cự thú này còn đang đói khát, anh không tự chủ được mà lui về sau một bước, theo bản năng bày ra tư thế phòng ngự.
Người có loại cảm giác này không chỉ một mình Tranh, ai cũng lui về sau, tựa như phía trước có một cỗ áp lực vô hình.
“Bởi vì chúng ta không có phương pháp huấn luyện chính xác, phép huấn luyện Tam Thành dạy cho các chiến sĩ chúng ta chỉ dùng để huấn luyện chiến sĩ bình thường nhất. Nếu cứ dựa theo phép huấn luyện này, chúng ta vĩnh viễn không thể thăng lên chiến sĩ cấp năm, cho dù có nỗ lực bao nhiêu đi chăng nữa!” Giọng Nguyên Chiến không cao, nhưng ai cũng đều nghe thấy rõ ràng.
Những chiến sĩ cường đại giống Tranh đã sớm có cái suy đoán này, nhưng khi sự thật được phô bày vẫn khiến người ta uể oải.
Rất nhanh sau đó, mọi người chợt nghĩ đến Nguyên Chiến đã là chiến sĩ thần huyết cấp năm, vậy chắc chắn hắn không chỉ học phép huấn luyện mà Tam Thành dạy cho các chiến sĩ, có phải Mặc đại nhân đã dạy hắn phương pháp huấn luyện khác không?
Nghiêm Mặc chú ý tới ánh mắt của mọi người, gật gật đầu: “Tam Thành không cho cũng không sao, bởi vì tôi có phép huấn luyện chiến sĩ chính xác nhất được Tổ Thần truyền thừa, bao gồm cả phép huấn luyện chiến sĩ thần huyết, điều này tôi nghĩ Chiến, Mãnh, và ba đệ tử của tôi có thể chứng minh.”
Đám người Mãnh gật mạnh đầu, muốn trở thành chiến sĩ thần huyết ư? Muốn mạnh hơn nữa ư? Phép huấn luyện sơ cấp sẽ là lựa chọn tốt nhất cho các người.
Lúc này, rất nhiều chiến sĩ phải hít sâu mới có thể giữ được bình tĩnh.
Tổ Thần tại thượng, tư tế của bọn họ không chỉ có thể khiến bọn họ thức tỉnh năng lực thần huyết, mà còn có thể đưa ra phép huấn luyện chính xác nhất, tốt nhất cho chiến sĩ thần huyết. Bọn họ vui đến sắp điên rồi!
Nguyên Chiến bỗng nhiên cười lạnh một tràng, vẻ mặt đầy sát khí: “Phép huấn luyện mà Tam Thành dạy cho các chiến sĩ chúng ta, chỉ để chúng ta có thể giết được nhiều dã thú hung dữ, lấy thật nhiều xương thú cho bọn chúng. Và chủ yếu là để lũ người mọi rợ chúng ta có đánh bao nhiêu cuộc chiến, cũng vĩnh viễn không thể tạo ra uy hiếp cho Tam Thành. Nhưng bây giờ…”
Nghiêm Mặc nói tiếp lời phía sau: “Nếu Cửu Nguyên cứ tiếp tục phát triển, mấy năm nữa sẽ khiến Tam Thành chú ý đến, bọn họ sẽ không cho phép có bộ lạc mạnh hơn bọn họ, giàu hơn bọn họ xuất hiện, nếu tôi đoán không sai, đến lúc đó bọn họ rất có thể sẽ phái chiến sĩ thần huyết cường đại tới tiêu diệt chúng ta. Mà bây giờ còn thêm một vấn đề cực kỳ quan trọng …”
Khi tất cả mọi người đều vểnh tai lên, Nghiêm Mặc nở một nụ cười hàm hậu, nói: “Tôi sẽ không gạt mọi người, tôi cần nhiều chiến sĩ cường đại hơn nữa, để bảo vệ tôi, bảo vệ Cửu Nguyên. Bởi vì…”
Sau đó, hắn dùng giọng điệu cực kỳ bình tĩnh nói ra bí mật động trời sẽ hoàn toàn thay đổi Cửu Nguyên: “Bởi vì Tổ Thần trao quả Vu Vận cho tôi, để tôi gánh vác trách nhiệm nuôi dưỡng đứa con Sinh Mệnh ra đời.”
Người ở đây ngoại trừ Băng, đều mang vẻ mặt mờ mịt, bọn họ chưa từng nghe nói tới quả Vu Vận, càng chưa từng nghe nói tới đứa con Sinh Mệnh. Mà phản ứng của Băng lại cực kỳ kịch liệt, hắn đột nhiên bước lên trước một bước, vẻ mặt vừa khiếp sợ vừa kích động, mà phản ứng của Băng khiến những người khác chú ý tới.
“Băng?” Bộ Nga giữ chặt hắn.
Băng đẩy Bộ Nga ra, đi lên đằng trước: “Mặc đại nhân, cậu thật sự có được quả Vu Vận?”
“Đúng.” Nghiêm Mặc khẳng định.
Nguyên Chiến trực tiếp hỏi: “Lần này mày đi ra ngoài có phải nghe thấy người ta nhắc tới quả Vu Vận không?”
Băng gật đầu, bình tĩnh hơn một chút, nói: “Tao vội vã trở về chính là vì chuyện này.”
Nguyên Chiến: “Nói.”
Băng nhìn về phía Nghiêm Mặc, chờ đợi mệnh lệnh, thấy Nghiêm Mặc gật đầu, hắn mới mở miệng nói: “Bởi vì thủ lĩnh nói phía nam ngoại trừ người cá và Cửu Nguyên thì không có bộ lạc khác, sau khi tách ra, tôi liền dẫn người để thẳng về phía bắc, đi rất lâu, bọn tôi mới gặp một, hai bộ tộc dã nhân, những người đó ngay cả ngôn ngữ cũng không có, bọn tôi không tiếp cận họ, tiếp tục đi về phía bắc, sau đó bọn tôi thấy một bộ lạc đang được xây dựng.”
Vừa nghe thấy là bộ lạc đang được xây dựng, Nghiêm Mặc lập tức nghĩ tới Đóa Phỉ.
Nguyên Chiến thì lại liếc Băng một cái. Thằng khốn này, dám không nghe mệnh lệnh của tao? Nể tình mày còn biết tôn kính Mặc, tha cho mày một lần.
Băng căn bản không thèm đếm xỉa đến cái liếc mắt của Nguyên Chiến, người hắn muốn trung thành chỉ có Mặc, không chút liên quan gì tới thằng đấy.
“Cái bộ lạc kia cũng giống Cửu Nguyên, dùng đá xây nhà, có điều đá mà bọn chúng dùng được lấy từ ngọn núi đá gần đó, hơn nữa hình dạng không giống với chúng ta, hình như bọn chúng muốn xây một tòa thành lớn.”
Chín mươi phần trăm là Đóa Phỉ.
“Cũng không có gì lạ, chuyện lạ nhất là bọn chúng có người bay được trên trời, sau lưng có mọc cánh!” Trong giọng nói của Băng có một tia hâm mộ và vài phần lo lắng.
Nguyên Chiến bĩu môi: “Chỉ là mấy tên người chim mà thôi, bọn chúng đã từng tới Cửu Nguyên, bị bọn tao đánh bại rồi đuổi đi. Công chúa của chúng và cũng là nữ thủ lĩnh của tòa thành đó, tên là Đóa Phỉ, theo như ả nói thì ả là con gái của thành chủ thành Lạch Trời – một tòa Hạ Thành trong Tam Thành, cũng giống như con gái của tù trưởng bộ lạc chúng ta thôi.”
Nhắc tới mấy tên người chim Phỉ Lực và Đóa Phỉ, trận chiến lần đó được Diệp Tinh và Tát Vũ huơ tay múa chân kể lại, còn nhấn mạnh thật nhiều lần rằng đám người chim đó không có gì đáng sợ cả.
Băng nghe kể đám người chim mà mình xem là uy hiếp lớn lại từng bị Nguyên Chiến bắt nhốt, vẻ mặt đen sì sì, hắn lại báo tin tức thứ hai mà mình tìm được: “Đám người chim đó phát hiện ra bọn tôi, muốn bắt bọn tôi về, bọn tôi phải trốn vào rừng mới tránh được chúng. Sau đó bọn tôi đi lệch hướng một chút thì gặp được một con sông lớn, bọn tôi vốn định đi men theo con sông xem gần đấy có bộ lạc cỡ lớn nào không, nhưng đi chưa được hai ngày, bọn tôi liền gặp người khổng lồ.”
“Người khổng lồ?” Nghiêm Mặc kinh ngạc, hắn rất lấy làm lạ, sao người khổng lồ và người lùn lại ở gần nhau như thế?
Những người khác cũng là lần đầu tiên nghe Băng kể chuyện này, thấy nhắc đến người khổng lồ liền tò mò không thôi.
Băng ra sức gật đầu: “Bọn chúng rất cao, cực kỳ cao lớn, so với chúng ta… chắc phải bự hơn ba, bốn lần.”
Trời ạ, vậy chẳng phải cao gần bảy, tám mét? Không biết sức chiến đấu của đám người khổng lồ đó như thế nào? Nghiêm Mặc lại động tâm.
“Sức lực bọn chúng rất lớn, gặp phải dã thú liền dùng tay xé nát, xé một con trâu rất dễ dàng. Bọn chúng không có nhóm lửa, bắt được con mồi thì vừa đi vừa ăn. Bọn chúng còn ăn cả thịt người! Tôi tận mắt nhìn thấy bọn chúng bắt dã nhân ăn. Nhưng đó chưa phải điều đáng sợ nhất,” Băng nuốt một ngụm nước miếng: “Điều đáng sợ nhất là, hình như bọn chúng chỉ là nô lệ của một chủng tộc khác.”
Sắc mặt Nghiêm Mặc thay đổi: “Băng, kể lại cẩn thận xem, đừng bỏ sót diều gì, những kẻ đó trông như thế nào?”
Băng nhớ lại, nói: “Bọn tôi sợ chúng phát hiện ra, nên không dám đến gần, có điều tôi thấy rất rõ ràng, những kẻ đó cao cỡ như chúng ta, nó cưỡi trên cổ đám người khổng lồ, đầu chúng nó rất lớn, trông giống thằn lằn, mặt nhọn nhọn dài dài, còn có vảy, cánh tay là vũ khí của chúng, chúng có thể vươn cánh tay ra rất dài rất dài, cánh tay của chúng tựa như rắn vậy. Da trên đùi cứng như vảy, chân có móng vuốt như rắn mối.”
“Na Tán Đáp!” Tranh đột nhiên mở miệng, tất cả mọi người đều nhìn về phía anh.
Nguyên Chiến hơi cụp mi mắt như vừa nhớ tới cái gì đó.
Tranh thấy Nghiêm Mặc quay đầu nhìn mình, lập tức nói: “Những kẻ Băng nói rất giống với địch nhân của người tộc Cách Lan Mã, Na Tán Đáp. Bọn họ vẽ hình cho tôi xem, nhưng hình bọn họ vẽ đương nhiên không thể so được với Mặc đại nhân, mới đầu tôi còn tưởng là loài quái vật nào đó với khổ người rất lớn, còn mọc nhiều đầu rắn, có điều, bây giờ nghe Băng nói như vậy, tôi nghĩ rất có thể những kẻ mà tộc Cách Lan Mã vẽ chính là người thằn lằn cưỡi trên cổ người khổng lồ.”
“Những chuyện liên quan đến người khổng lồ và người thằn lằn, bọn họ còn nói cái gì nữa không?” Nghiêm Mặc hỏi.
Tranh nghĩ nghĩ: “Chúng ăn thịt người, bắt người tộc Cách Lan Mã ăn.”
“Chúng từng sống ở phụ cận tộc Cách Lan Mã?”
“Không, người tộc Cách Lan Mã nói bọn họ vốn sống trên một ngọn núi nào đó, bọn họ sống rất tốt, bỗng có một ngày, Na Tán Đáp tới, chúng bắt người Cách Lan Mã, ăn hết đàn ông của bọn họ, chiếm đoạt phụ nữ, người Cách Lan Mã không đánh lại chúng, chỉ có thể bỏ chạy, nhưng lũ Na Tán Đáp vẫn cứ đi theo bọn họ.”
Lúc này Băng lắc đầu nói: “Tôi cảm thấy không phải đám người khổng lồ và người thằn lằn đó muốn đuổi giết tộc Cách Lan Mã, bởi vì tôi nghe lũ người thằn lằn nói chuyện với nhau, chúng nhắc tới quả Vu Vận. Chúng đến mảnh đất này là vì quả Vu Vận, có lẽ tộc Cách Lan Mã chỉ là xui xẻo gặp phải chúng. Nếu chúng thật sự đi theo tộc Cách Lan Mã, thì bọn tôi không cần phải tới tận con sông lớn mới gặp được chúng.”
Được rồi, kẻ địch đầu tiên vì quả Vu Vận đã đến, lại còn là sinh vật cường đại vừa nghe liền biết không dễ chọc.
Nghiêm Mặc vỗ tay một cái, bảo mọi người đừng đưa đề tài đi xa quá, tiếp tục hỏi Băng: “Kể lại nhưng gì anh nghe được về quả Vu Vận đi, nhớ bao nhiêu thì nói bấy nhiêu.”
Băng cũng đang chuẩn bị nói: “Lúc ấy bọn tôi không dám đến gần đám người khổng lồ, nhưng tôi nghe thấy ngôn ngữ mà lũ người thằn lằn nói là ngôn ngữ thông dụng, nhất thời tò mò nên cố gắng tới gần một chút, muốn nghe xem chúng đang nói cái gì.”
Bộ Nga vỗ vỗ lưng hắn, tặng cho hắn một ánh mắt khen ngợi: Cậu thật dũng cảm!
Băng quăng cho cái nhìn xem thường: “Tôi không nghe được nhiều lắm, chỉ loáng thoáng nghe được vài câu, thứ chúng nói đến nhiều nhất là quả Vu Vận, chúng bảo bộ lạc nào có được quả Vu Vận trong truyền thuyết sẽ trở thành bộ lạc mạnh nhất thế gian, nói rằng quả Vu Vận có thể mang đến cho bộ lạc đó rất nhiều lợi ích, nói các chủng tộc trên thế giới đã biết quả Vu Vận xuất thế, nói nếu tộc bọn chúng có được quả Vu Vận, thì chúng sẽ làm những gì những gì.”
Giọng điệu kể chuyện của Băng rất bình thường, nhưng mọi người càng nghe càng kích động, ánh mắt nhìn Nghiêm Mặc cũng thay đổi. Tổ Thần tại thượng, tư tế đại nhân của chúng ta… bảo bối biết bao nhiêu người muốn bây giờ lại nằm trong tay tư tế đại nhân của chúng ta, ha ha ha!
Nguyên Chiến đứng cạnh Nghiêm Mặc, thoạt nhìn như không để tâm, nhưng hắn đã thấy rõ toàn bộ phản ứng của mọi người.
Băng tiếp tục: “Đám người thằn lằn và người khổng lồ hình như đến từ bộ lạc lớn nào đó, nằm ở bên kia núi, chúng còn nhắc tới thần điện, oán giận tư tế thần điện không nói địa điểm rõ ràng, trên vùng đất lớn như thế này thì làm sao tìm được một quả trái cây nho nhỏ.”
Nghiêm Mặc bắt lấy trọng điểm: “Bọn chúng không biết địa điểm chính xác?”
“Hình như không biết, chúng chỉ biết quả Vu Vận ở bên này núi, thần điện phái rất nhiều người ra ngoài tìm kiếm, chúng chỉ là một đội trong số đó.”
“Bên kia núi, thần điện, rất có thể là người của Tam Thành.” Nguyên Chiến nói.
Nghiêm Mặc gật đầu, sau đó nhìn về phía mọi người: “Các anh cũng đã nghe rồi đó, Tam Thành và các bộ lạc chủng tộc cường đại đã biết chuyện quả Vu Vận xuất thế, có lẽ bọn họ vẫn chưa biết quả Vu Vận ở nơi này, nhưng chỉ cần bọn họ tiếp tục tìm, thì sớm muộn gì cũng sẽ tìm tới Cửu Nguyên.”
Đây cũng là lý do mà hắn nói ra chuyện quả Vu Vận, dù sao mọi người sớm hay muộn rồi cũng sẽ biết, thay vì lừa dối, chi bằng để bọn họ biết sớm một chút, về sau có gặp phải khốn cảnh, nói không chừng loại khốn cảnh ấy còn có lợi với hắn.
Nhìn vẻ mặt mọi người, không có ai cảm thấy sợ hãi, đều là bộ dáng hưng phấn ngất trời, cả đám xoa tay hầm hè như đã chuẩn bị tốt để bất cứ lúc nào cũng có thể đánh nhau một trận.
“Quả Vu Vận là của tư tế đại nhân, là của Cửu Nguyên chúng ta, không để kẻ khác cướp mất!” Mãnh là người đầu tiên nhảy dựng lên.
“Đúng! Chúng ta là bộ lạc được Tổ Thần phù hộ, chỉ có chúng ta mới có thể có được quả Vu Vận!” Diệp Tinh cũng vung nắm tay.
Băng thì ngạo nghễ nói: “Nếu Tổ Thần đã giao quả Vu Vận cho Mặc đại nhân, vậy cũng chỉ có Mặc đại nhân mới là người có thể có được quả Vu Vận, cũng chỉ có bộ lạc chúng ta mới có thể có được đến quả Vu Vận! Những người khác, chủng tộc khác, hừ! Tới một tên giết một tên!”
“Quả Vu Vận không chỉ là quả Vu Vận, nó còn là con của tôi và Mặc.”
“!!!” Cái gì gọi là một hòn đá làm cả hồ dậy sóng?
Nghiêm Mặc nghe nói thế thiếu chút nữa lảo đảo té trên đất.
Nhưng khi Nguyên Chiến nói ra những lời này lại dùng vẻ mặt nghiêm túc đến không thể nghiêm túc hơn, nhìn những người đứng ở đây: “Tôi có chết cũng sẽ không để người khác cướp con của tôi và Mặc, tôi và Mặc tin tưởng các người, nên mới nói bí mật này ra cho các người biết. Tôi không hy vọng chuyện này sẽ có thêm ai khác biết, trừ phi tôi và Mặc chủ động nói ra, còn các người thì bất cứ ai cũng không được tiết lộ nó!”
“Vâng!” Mọi người cùng cao giọng rống. Bọn họ có bị điên mới đi nói bí mật này ra, mà sự tín nhiệm của thủ lĩnh và tư tế càng khiến bọn họ nhiệt huyết sôi trào.
“Cửu Nguyên chắc chắn sẽ trở nên cường đại, không ai có thể ngăn cản được!” Tranh hít sâu một hơi, trầm giọng nói với Nghiêm Mặc: “Đại nhân, đây là vận mệnh của mỗi người trong chúng ta, Tổ Thần giao cho ngài quả Vu Vận, chắc chắn là ý của thần. Tổ thần cho Chiến, và chúng tôi đến cạnh ngài, tôi nghĩ chính là để chúng tôi bảo vệ ngài, bảo vệ đứa con Sinh Mệnh! Đại nhân, mỗi một người trong Cửu Nguyên sẽ vì ngài mà chiến đấu!”
“Đại nhân, mỗi một người trong Cửu Nguyên sẽ vì ngài mà chiến đấu!” Mọi người, ngay cả Thảo Đinh cũng lớn tiếng hô lên những lời này.
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Lũ người thằn lằn nói chuyện với nhau, chúng nhắc tới quả Vu Vận.”
Mọi người: “…” Đương nhiên muốn!
“Các anh có muốn thức tỉnh sức mạnh của thần đang ngủ say trong thân thể hay không?”
Lần này hai mắt mọi người đều sáng rỡ, tư tế đại nhân triệu tập bọn họ lại không lý nào chỉ để tùy tiện nói bậy nói bạ, cậu ấy hỏi như vậy, liệu có phải…?!
“Đúng, tôi có biện pháp đánh thức sức mạnh cường đại trong cơ thể các anh.”
Vừa nghe nói thế, ngay cả Tranh cũng nhịn không được mà kích động.
“Nhưng, chỉ có người tuyệt đối trung thành với tôi, với Cửu Nguyên, mới có được cơ hội này.”
Nghiêm Mặc vừa dứt lời, tụi học trò Diệp Tinh và Tát Vũ của hắn liền muốn tỏ ý trung thành của mình, thật ra bọn nó không phải vì thức tỉnh năng lực thần huyết, bọn nó chỉ đơn giản cảm thấy mình hẳn phải trung thành với tư tế đại nhân, những người khác hiển nhiên cũng có suy nghĩ giống vậy, bọn họ còn lấy làm lạ vì sao Mặc đại nhân lại gọi riêng bọn họ vào để nói.
Nghiêm Mặc nâng cánh tay lên, ý bảo hắn vẫn chưa nói hết: “Có điều, các anh cũng biết không phải tất cả mọi người đều có thể thức tỉnh năng lực thần huyết, chiến sĩ cấp bốn trở lên tuy nói có thể thức tỉnh được, nhưng sức mạnh sau khi thức tỉnh lớn hay nhỏ, về sau có thể thăng cấp được hay không mới là vấn đề. Tranh, các anh hẳn là biết rõ nhất, trên mảnh đất này, ngoại trừ Nguyên Chiến, không có chiến sĩ cấp năm nào xuất hiện, vì sao?”
Đúng vậy, vì sao? Tất cả mọi người cùng trầm tư.
Đúng lúc này, cửa nhà mở ra, một bóng người gầy gò chậm rãi đi ra từ sau cửa.
Đám người Tranh lập tức khiếp sợ.
Đây là Chiến? Sao hắn lại trở nên gầy như vậy?
Nguyên Chiến đi đến cạnh Nghiêm Mặc, tuy hắn gầy như một tên quỷ bệnh, nhưng tinh thần lại rất tốt, ánh sáng trong mắt cũng nhiều hơn trước.
Tranh thấy Nguyên Chiến như vậy, đột nhiên có cảm giác như thấy một con cự thú thời viễn cổ đang chậm rãi đi về phía mình, hơn nữa, con cự thú này còn đang đói khát, anh không tự chủ được mà lui về sau một bước, theo bản năng bày ra tư thế phòng ngự.
Người có loại cảm giác này không chỉ một mình Tranh, ai cũng lui về sau, tựa như phía trước có một cỗ áp lực vô hình.
“Bởi vì chúng ta không có phương pháp huấn luyện chính xác, phép huấn luyện Tam Thành dạy cho các chiến sĩ chúng ta chỉ dùng để huấn luyện chiến sĩ bình thường nhất. Nếu cứ dựa theo phép huấn luyện này, chúng ta vĩnh viễn không thể thăng lên chiến sĩ cấp năm, cho dù có nỗ lực bao nhiêu đi chăng nữa!” Giọng Nguyên Chiến không cao, nhưng ai cũng đều nghe thấy rõ ràng.
Những chiến sĩ cường đại giống Tranh đã sớm có cái suy đoán này, nhưng khi sự thật được phô bày vẫn khiến người ta uể oải.
Rất nhanh sau đó, mọi người chợt nghĩ đến Nguyên Chiến đã là chiến sĩ thần huyết cấp năm, vậy chắc chắn hắn không chỉ học phép huấn luyện mà Tam Thành dạy cho các chiến sĩ, có phải Mặc đại nhân đã dạy hắn phương pháp huấn luyện khác không?
Nghiêm Mặc chú ý tới ánh mắt của mọi người, gật gật đầu: “Tam Thành không cho cũng không sao, bởi vì tôi có phép huấn luyện chiến sĩ chính xác nhất được Tổ Thần truyền thừa, bao gồm cả phép huấn luyện chiến sĩ thần huyết, điều này tôi nghĩ Chiến, Mãnh, và ba đệ tử của tôi có thể chứng minh.”
Đám người Mãnh gật mạnh đầu, muốn trở thành chiến sĩ thần huyết ư? Muốn mạnh hơn nữa ư? Phép huấn luyện sơ cấp sẽ là lựa chọn tốt nhất cho các người.
Lúc này, rất nhiều chiến sĩ phải hít sâu mới có thể giữ được bình tĩnh.
Tổ Thần tại thượng, tư tế của bọn họ không chỉ có thể khiến bọn họ thức tỉnh năng lực thần huyết, mà còn có thể đưa ra phép huấn luyện chính xác nhất, tốt nhất cho chiến sĩ thần huyết. Bọn họ vui đến sắp điên rồi!
Nguyên Chiến bỗng nhiên cười lạnh một tràng, vẻ mặt đầy sát khí: “Phép huấn luyện mà Tam Thành dạy cho các chiến sĩ chúng ta, chỉ để chúng ta có thể giết được nhiều dã thú hung dữ, lấy thật nhiều xương thú cho bọn chúng. Và chủ yếu là để lũ người mọi rợ chúng ta có đánh bao nhiêu cuộc chiến, cũng vĩnh viễn không thể tạo ra uy hiếp cho Tam Thành. Nhưng bây giờ…”
Nghiêm Mặc nói tiếp lời phía sau: “Nếu Cửu Nguyên cứ tiếp tục phát triển, mấy năm nữa sẽ khiến Tam Thành chú ý đến, bọn họ sẽ không cho phép có bộ lạc mạnh hơn bọn họ, giàu hơn bọn họ xuất hiện, nếu tôi đoán không sai, đến lúc đó bọn họ rất có thể sẽ phái chiến sĩ thần huyết cường đại tới tiêu diệt chúng ta. Mà bây giờ còn thêm một vấn đề cực kỳ quan trọng …”
Khi tất cả mọi người đều vểnh tai lên, Nghiêm Mặc nở một nụ cười hàm hậu, nói: “Tôi sẽ không gạt mọi người, tôi cần nhiều chiến sĩ cường đại hơn nữa, để bảo vệ tôi, bảo vệ Cửu Nguyên. Bởi vì…”
Sau đó, hắn dùng giọng điệu cực kỳ bình tĩnh nói ra bí mật động trời sẽ hoàn toàn thay đổi Cửu Nguyên: “Bởi vì Tổ Thần trao quả Vu Vận cho tôi, để tôi gánh vác trách nhiệm nuôi dưỡng đứa con Sinh Mệnh ra đời.”
Người ở đây ngoại trừ Băng, đều mang vẻ mặt mờ mịt, bọn họ chưa từng nghe nói tới quả Vu Vận, càng chưa từng nghe nói tới đứa con Sinh Mệnh. Mà phản ứng của Băng lại cực kỳ kịch liệt, hắn đột nhiên bước lên trước một bước, vẻ mặt vừa khiếp sợ vừa kích động, mà phản ứng của Băng khiến những người khác chú ý tới.
“Băng?” Bộ Nga giữ chặt hắn.
Băng đẩy Bộ Nga ra, đi lên đằng trước: “Mặc đại nhân, cậu thật sự có được quả Vu Vận?”
“Đúng.” Nghiêm Mặc khẳng định.
Nguyên Chiến trực tiếp hỏi: “Lần này mày đi ra ngoài có phải nghe thấy người ta nhắc tới quả Vu Vận không?”
Băng gật đầu, bình tĩnh hơn một chút, nói: “Tao vội vã trở về chính là vì chuyện này.”
Nguyên Chiến: “Nói.”
Băng nhìn về phía Nghiêm Mặc, chờ đợi mệnh lệnh, thấy Nghiêm Mặc gật đầu, hắn mới mở miệng nói: “Bởi vì thủ lĩnh nói phía nam ngoại trừ người cá và Cửu Nguyên thì không có bộ lạc khác, sau khi tách ra, tôi liền dẫn người để thẳng về phía bắc, đi rất lâu, bọn tôi mới gặp một, hai bộ tộc dã nhân, những người đó ngay cả ngôn ngữ cũng không có, bọn tôi không tiếp cận họ, tiếp tục đi về phía bắc, sau đó bọn tôi thấy một bộ lạc đang được xây dựng.”
Vừa nghe thấy là bộ lạc đang được xây dựng, Nghiêm Mặc lập tức nghĩ tới Đóa Phỉ.
Nguyên Chiến thì lại liếc Băng một cái. Thằng khốn này, dám không nghe mệnh lệnh của tao? Nể tình mày còn biết tôn kính Mặc, tha cho mày một lần.
Băng căn bản không thèm đếm xỉa đến cái liếc mắt của Nguyên Chiến, người hắn muốn trung thành chỉ có Mặc, không chút liên quan gì tới thằng đấy.
“Cái bộ lạc kia cũng giống Cửu Nguyên, dùng đá xây nhà, có điều đá mà bọn chúng dùng được lấy từ ngọn núi đá gần đó, hơn nữa hình dạng không giống với chúng ta, hình như bọn chúng muốn xây một tòa thành lớn.”
Chín mươi phần trăm là Đóa Phỉ.
“Cũng không có gì lạ, chuyện lạ nhất là bọn chúng có người bay được trên trời, sau lưng có mọc cánh!” Trong giọng nói của Băng có một tia hâm mộ và vài phần lo lắng.
Nguyên Chiến bĩu môi: “Chỉ là mấy tên người chim mà thôi, bọn chúng đã từng tới Cửu Nguyên, bị bọn tao đánh bại rồi đuổi đi. Công chúa của chúng và cũng là nữ thủ lĩnh của tòa thành đó, tên là Đóa Phỉ, theo như ả nói thì ả là con gái của thành chủ thành Lạch Trời – một tòa Hạ Thành trong Tam Thành, cũng giống như con gái của tù trưởng bộ lạc chúng ta thôi.”
Nhắc tới mấy tên người chim Phỉ Lực và Đóa Phỉ, trận chiến lần đó được Diệp Tinh và Tát Vũ huơ tay múa chân kể lại, còn nhấn mạnh thật nhiều lần rằng đám người chim đó không có gì đáng sợ cả.
Băng nghe kể đám người chim mà mình xem là uy hiếp lớn lại từng bị Nguyên Chiến bắt nhốt, vẻ mặt đen sì sì, hắn lại báo tin tức thứ hai mà mình tìm được: “Đám người chim đó phát hiện ra bọn tôi, muốn bắt bọn tôi về, bọn tôi phải trốn vào rừng mới tránh được chúng. Sau đó bọn tôi đi lệch hướng một chút thì gặp được một con sông lớn, bọn tôi vốn định đi men theo con sông xem gần đấy có bộ lạc cỡ lớn nào không, nhưng đi chưa được hai ngày, bọn tôi liền gặp người khổng lồ.”
“Người khổng lồ?” Nghiêm Mặc kinh ngạc, hắn rất lấy làm lạ, sao người khổng lồ và người lùn lại ở gần nhau như thế?
Những người khác cũng là lần đầu tiên nghe Băng kể chuyện này, thấy nhắc đến người khổng lồ liền tò mò không thôi.
Băng ra sức gật đầu: “Bọn chúng rất cao, cực kỳ cao lớn, so với chúng ta… chắc phải bự hơn ba, bốn lần.”
Trời ạ, vậy chẳng phải cao gần bảy, tám mét? Không biết sức chiến đấu của đám người khổng lồ đó như thế nào? Nghiêm Mặc lại động tâm.
“Sức lực bọn chúng rất lớn, gặp phải dã thú liền dùng tay xé nát, xé một con trâu rất dễ dàng. Bọn chúng không có nhóm lửa, bắt được con mồi thì vừa đi vừa ăn. Bọn chúng còn ăn cả thịt người! Tôi tận mắt nhìn thấy bọn chúng bắt dã nhân ăn. Nhưng đó chưa phải điều đáng sợ nhất,” Băng nuốt một ngụm nước miếng: “Điều đáng sợ nhất là, hình như bọn chúng chỉ là nô lệ của một chủng tộc khác.”
Sắc mặt Nghiêm Mặc thay đổi: “Băng, kể lại cẩn thận xem, đừng bỏ sót diều gì, những kẻ đó trông như thế nào?”
Băng nhớ lại, nói: “Bọn tôi sợ chúng phát hiện ra, nên không dám đến gần, có điều tôi thấy rất rõ ràng, những kẻ đó cao cỡ như chúng ta, nó cưỡi trên cổ đám người khổng lồ, đầu chúng nó rất lớn, trông giống thằn lằn, mặt nhọn nhọn dài dài, còn có vảy, cánh tay là vũ khí của chúng, chúng có thể vươn cánh tay ra rất dài rất dài, cánh tay của chúng tựa như rắn vậy. Da trên đùi cứng như vảy, chân có móng vuốt như rắn mối.”
“Na Tán Đáp!” Tranh đột nhiên mở miệng, tất cả mọi người đều nhìn về phía anh.
Nguyên Chiến hơi cụp mi mắt như vừa nhớ tới cái gì đó.
Tranh thấy Nghiêm Mặc quay đầu nhìn mình, lập tức nói: “Những kẻ Băng nói rất giống với địch nhân của người tộc Cách Lan Mã, Na Tán Đáp. Bọn họ vẽ hình cho tôi xem, nhưng hình bọn họ vẽ đương nhiên không thể so được với Mặc đại nhân, mới đầu tôi còn tưởng là loài quái vật nào đó với khổ người rất lớn, còn mọc nhiều đầu rắn, có điều, bây giờ nghe Băng nói như vậy, tôi nghĩ rất có thể những kẻ mà tộc Cách Lan Mã vẽ chính là người thằn lằn cưỡi trên cổ người khổng lồ.”
“Những chuyện liên quan đến người khổng lồ và người thằn lằn, bọn họ còn nói cái gì nữa không?” Nghiêm Mặc hỏi.
Tranh nghĩ nghĩ: “Chúng ăn thịt người, bắt người tộc Cách Lan Mã ăn.”
“Chúng từng sống ở phụ cận tộc Cách Lan Mã?”
“Không, người tộc Cách Lan Mã nói bọn họ vốn sống trên một ngọn núi nào đó, bọn họ sống rất tốt, bỗng có một ngày, Na Tán Đáp tới, chúng bắt người Cách Lan Mã, ăn hết đàn ông của bọn họ, chiếm đoạt phụ nữ, người Cách Lan Mã không đánh lại chúng, chỉ có thể bỏ chạy, nhưng lũ Na Tán Đáp vẫn cứ đi theo bọn họ.”
Lúc này Băng lắc đầu nói: “Tôi cảm thấy không phải đám người khổng lồ và người thằn lằn đó muốn đuổi giết tộc Cách Lan Mã, bởi vì tôi nghe lũ người thằn lằn nói chuyện với nhau, chúng nhắc tới quả Vu Vận. Chúng đến mảnh đất này là vì quả Vu Vận, có lẽ tộc Cách Lan Mã chỉ là xui xẻo gặp phải chúng. Nếu chúng thật sự đi theo tộc Cách Lan Mã, thì bọn tôi không cần phải tới tận con sông lớn mới gặp được chúng.”
Được rồi, kẻ địch đầu tiên vì quả Vu Vận đã đến, lại còn là sinh vật cường đại vừa nghe liền biết không dễ chọc.
Nghiêm Mặc vỗ tay một cái, bảo mọi người đừng đưa đề tài đi xa quá, tiếp tục hỏi Băng: “Kể lại nhưng gì anh nghe được về quả Vu Vận đi, nhớ bao nhiêu thì nói bấy nhiêu.”
Băng cũng đang chuẩn bị nói: “Lúc ấy bọn tôi không dám đến gần đám người khổng lồ, nhưng tôi nghe thấy ngôn ngữ mà lũ người thằn lằn nói là ngôn ngữ thông dụng, nhất thời tò mò nên cố gắng tới gần một chút, muốn nghe xem chúng đang nói cái gì.”
Bộ Nga vỗ vỗ lưng hắn, tặng cho hắn một ánh mắt khen ngợi: Cậu thật dũng cảm!
Băng quăng cho cái nhìn xem thường: “Tôi không nghe được nhiều lắm, chỉ loáng thoáng nghe được vài câu, thứ chúng nói đến nhiều nhất là quả Vu Vận, chúng bảo bộ lạc nào có được quả Vu Vận trong truyền thuyết sẽ trở thành bộ lạc mạnh nhất thế gian, nói rằng quả Vu Vận có thể mang đến cho bộ lạc đó rất nhiều lợi ích, nói các chủng tộc trên thế giới đã biết quả Vu Vận xuất thế, nói nếu tộc bọn chúng có được quả Vu Vận, thì chúng sẽ làm những gì những gì.”
Giọng điệu kể chuyện của Băng rất bình thường, nhưng mọi người càng nghe càng kích động, ánh mắt nhìn Nghiêm Mặc cũng thay đổi. Tổ Thần tại thượng, tư tế đại nhân của chúng ta… bảo bối biết bao nhiêu người muốn bây giờ lại nằm trong tay tư tế đại nhân của chúng ta, ha ha ha!
Nguyên Chiến đứng cạnh Nghiêm Mặc, thoạt nhìn như không để tâm, nhưng hắn đã thấy rõ toàn bộ phản ứng của mọi người.
Băng tiếp tục: “Đám người thằn lằn và người khổng lồ hình như đến từ bộ lạc lớn nào đó, nằm ở bên kia núi, chúng còn nhắc tới thần điện, oán giận tư tế thần điện không nói địa điểm rõ ràng, trên vùng đất lớn như thế này thì làm sao tìm được một quả trái cây nho nhỏ.”
Nghiêm Mặc bắt lấy trọng điểm: “Bọn chúng không biết địa điểm chính xác?”
“Hình như không biết, chúng chỉ biết quả Vu Vận ở bên này núi, thần điện phái rất nhiều người ra ngoài tìm kiếm, chúng chỉ là một đội trong số đó.”
“Bên kia núi, thần điện, rất có thể là người của Tam Thành.” Nguyên Chiến nói.
Nghiêm Mặc gật đầu, sau đó nhìn về phía mọi người: “Các anh cũng đã nghe rồi đó, Tam Thành và các bộ lạc chủng tộc cường đại đã biết chuyện quả Vu Vận xuất thế, có lẽ bọn họ vẫn chưa biết quả Vu Vận ở nơi này, nhưng chỉ cần bọn họ tiếp tục tìm, thì sớm muộn gì cũng sẽ tìm tới Cửu Nguyên.”
Đây cũng là lý do mà hắn nói ra chuyện quả Vu Vận, dù sao mọi người sớm hay muộn rồi cũng sẽ biết, thay vì lừa dối, chi bằng để bọn họ biết sớm một chút, về sau có gặp phải khốn cảnh, nói không chừng loại khốn cảnh ấy còn có lợi với hắn.
Nhìn vẻ mặt mọi người, không có ai cảm thấy sợ hãi, đều là bộ dáng hưng phấn ngất trời, cả đám xoa tay hầm hè như đã chuẩn bị tốt để bất cứ lúc nào cũng có thể đánh nhau một trận.
“Quả Vu Vận là của tư tế đại nhân, là của Cửu Nguyên chúng ta, không để kẻ khác cướp mất!” Mãnh là người đầu tiên nhảy dựng lên.
“Đúng! Chúng ta là bộ lạc được Tổ Thần phù hộ, chỉ có chúng ta mới có thể có được quả Vu Vận!” Diệp Tinh cũng vung nắm tay.
Băng thì ngạo nghễ nói: “Nếu Tổ Thần đã giao quả Vu Vận cho Mặc đại nhân, vậy cũng chỉ có Mặc đại nhân mới là người có thể có được quả Vu Vận, cũng chỉ có bộ lạc chúng ta mới có thể có được đến quả Vu Vận! Những người khác, chủng tộc khác, hừ! Tới một tên giết một tên!”
“Quả Vu Vận không chỉ là quả Vu Vận, nó còn là con của tôi và Mặc.”
“!!!” Cái gì gọi là một hòn đá làm cả hồ dậy sóng?
Nghiêm Mặc nghe nói thế thiếu chút nữa lảo đảo té trên đất.
Nhưng khi Nguyên Chiến nói ra những lời này lại dùng vẻ mặt nghiêm túc đến không thể nghiêm túc hơn, nhìn những người đứng ở đây: “Tôi có chết cũng sẽ không để người khác cướp con của tôi và Mặc, tôi và Mặc tin tưởng các người, nên mới nói bí mật này ra cho các người biết. Tôi không hy vọng chuyện này sẽ có thêm ai khác biết, trừ phi tôi và Mặc chủ động nói ra, còn các người thì bất cứ ai cũng không được tiết lộ nó!”
“Vâng!” Mọi người cùng cao giọng rống. Bọn họ có bị điên mới đi nói bí mật này ra, mà sự tín nhiệm của thủ lĩnh và tư tế càng khiến bọn họ nhiệt huyết sôi trào.
“Cửu Nguyên chắc chắn sẽ trở nên cường đại, không ai có thể ngăn cản được!” Tranh hít sâu một hơi, trầm giọng nói với Nghiêm Mặc: “Đại nhân, đây là vận mệnh của mỗi người trong chúng ta, Tổ Thần giao cho ngài quả Vu Vận, chắc chắn là ý của thần. Tổ thần cho Chiến, và chúng tôi đến cạnh ngài, tôi nghĩ chính là để chúng tôi bảo vệ ngài, bảo vệ đứa con Sinh Mệnh! Đại nhân, mỗi một người trong Cửu Nguyên sẽ vì ngài mà chiến đấu!”
“Đại nhân, mỗi một người trong Cửu Nguyên sẽ vì ngài mà chiến đấu!” Mọi người, ngay cả Thảo Đinh cũng lớn tiếng hô lên những lời này.
/660
|