*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Thiếu niên, không phải tôi không muốn cứu cậu, mà là tôi không có nguyên tinh, nên không có cách nào cứu cậu, tôi đã cố gắng rồi, tạm biệt!”
Nghiêm Mặc không biết bộ lạc phía đối diện như thế nào, cũng không tiện vừa tới đã hỏi đối phương có chịu trao đổi nguyên tinh hay không, hắn định thu thập được nhiều tin tức trước rồi tính sau.
Mà mục tiêu thứ nhất của hắn chính là tộc Ngư Phụ có cây trúc nhưng không xem nó như hàng hóa, có điều tộc Ngư Phụ không ở trong bãi của bọn họ, muốn đi thì phải vòng đến bãi thứ hai.
Cả khu chợ chỉ có sáu dãy quầy hàng, hôm qua Nghiêm Mặc chiếm được chỗ vừa cao vừa tiện hơn so với người khác, hắn đã quan sát toàn bộ khu chợ rồi, nên hiểu biết đại khái tình trạng phân bố của các thế lực trên mảnh đất này.
Bãi đầu tiên nằm ngay cửa vào thuộc về Ma Nhĩ Càn, mà Ma Nhĩ Càn cũng là bộ lạc lớn nhất.
Bãi thứ hai là của tộc Biên Khê, người của bộ tộc chiếm vị trí thứ hai này thoạt nhìn rất bưu hãn, tộc Ngư Phụ xếp ở vị trí thứ ba, phía sau là các tộc nhỏ khác.
Ở bãi thứ ba, quầy hàng đầu tiên là của tộc Người Rắn, quầy hàng thứ hai là một bộ lạc cường đại trên người có đeo trang sức đính nguyên tinh, Nguyên Chiến đoán bộ lạc này rất có thể đến từ phương xa, không nằm trong phạm vi thế lực của Ma Nhĩ Càn.
Bãi thứ tư, quầy hàng đầu tiên là tộc Thổ Nhai, quầy thứ hai là Cửu Nguyên.
Bãi thứ năm, thứ sáu cũng giống vậy, quầy đầu tiên đều là những bộ tộc cường đại nằm trong phạm vi thế lực của Ma Nhĩ Càn, vị trí thứ hai sẽ là của khách phương xa hơi yếu thế hoặc không nằm trong phạm vi thế lực của Ma Nhĩ Càn, còn từ vị trí thứ ba trở đi là của những bộ tộc nhỏ.
Không biết là do cố ý sắp xếp hay tự nhiên hình thành, bãi một hai, bãi ba bốn, bãi năm sáu đối mặt với nhau; bãi hai ba, bãi bốn năm thì là lưng đối lưng, ở giữa còn có đường đi khá rộng.
Nghiêm Mặc đã có mục tiêu chính xác, liền đi thẳng tới chỗ tộc Ngư Phụ.
Trên đường đi rất ít khi nghe thấy tiếng rao hàng, có lẽ người nơi này vẫn chưa học được cách rao hàng và mời chào khách, nhưng mức độ náo nhiệt không thấp một chút nào.
Tất cả các bộ tộc đều để lại một phần nhân thủ trông coi quầy hàng, một phần khác thì đi dạo trong chợ tìm kiếm vật phẩm hợp ý mình, cho nên dù không có chủ quán chủ động tiếp đón, thì vẫn có người tới hỏi cách sử dụng và giá cả hàng hoá không dứt.
“Bốp!” Tiếng roi da quất vào thân thể vang lên.
Bên tai đồng thời truyền đến tiếng rên nhẹ đầy đau đớn của một cậu thiếu niên.
“Bốp!” Lại một roi.
Nghiêm Mặc quay đầu, liền thấy hai gã đàn ông cao to lực lưỡng, một gã trong số đó giữ chặt hai cánh tay cậu thiếu niên bắt chéo ở sau lưng, chân giẫm lên đầu cậu ta, đè cậu ta xuống đất.
Cậu thiếu niên không có lấy một miếng vải che thân, cậu ta bị đè nên giãy giụa không được, roi da cứ quất xuống lưng, mông và đùi cậu ta.
“Dám thừa dịp loạn bỏ trốn? Lá gan mày to đấy! Đánh nó cho tao! Tao không kêu dừng thì không được dừng lại!” Có một gã mắt chột đi ra từ trong lều, con mắt chột của gã đục ngầu, gã bắt một nô lệ bò qua để gã ngồi xuống trên lưng nô lệ đó, rồi ra lệnh cho thủ hạ không ngừng quất roi.
Tộc nhân của nô lệ kia hoặc đứng hoặc quỳ trên mặt đất, chết lặng nhìn cảnh tượng đó, không có ai cầu xin cho cậu thiếu niên, cũng không có ai dám phản kháng. Người đi ngang qua đều làm như không thấy, chẳng có ai lắm miệng xen vào.
Nghiêm Mặc dừng bước chân.
Hắn cho rằng mình có thể vui vẻ tầm bảo nhặt của hời, lại quên mất chuyện quan trọng nhất, trên người hắn còn có một cuốn sách hướng dẫn siêu cấp bịp bợm đấy!
Nếu cái chợ này là chợ bình thường thì không sao, nhưng xem đi, nghe thử đi! Con người, động vật, tiếng kêu rên thảm thiết vang lên khắp chốn! Đây là thế giới có thể quang minh chính đại xem con người như hàng hóa, như thức ăn mà buôn bán!
Đáng ghét nhất là hắn mới đi được vài bước, còn chưa tới mục tiêu đầu tiên của mình, thì đã chứng kiến cảnh tượng mà sách hướng dẫn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn.
Hắn rất bất đắc dĩ, nếu hắn không thấy cảnh cậu thiếu niên nô lệ kia bị đánh, thì hắn có thể đi tiếp, nhưng hắn ‘lỡ’ thấy rồi, nếu mặc kệ, lỡ cậu thiếu niên kia bị đánh chết, sách hướng dẫn chắc chắn sẽ tặng cho hắn một tội danh ‘thấy chết không cứu’.
Mắt thấy gã chấp hình vung roi ngày càng hăng, lưng và mông cậu thiếu niên kia đã bị quất cho máu chảy đầm đìa, Nghiêm Mặc trầm mặt đi qua.
Nguyên Chiến nhíu mày, tối hôm qua Mặc và hắn đã thống nhất ý kiến, không định giao dịch nô lệ trong phiên chợ này, mà sao giờ Mặc lại đột nhiên đổi ý rồi?
Nguyên Chiến nhìn cậu thiếu niên bị đánh vài lần kia, không nhìn ra đối phương có điểm gì đặc biệt, nhưng mà nếu Mặc muốn, vậy cứ trao đổi là được.
“Những nô lệ đó đều dùng để trao đổi.” Nguyên Chiến đi đến bên cạnh Nghiêm Mặc, hất cằm chỉ qua đám nô lệ đứng bên phải quầy hàng.
Nơi đó có vài người đang chọn nô lệ, bọn họ tách miệng nô lệ ra xem răng, dựa vào đó để phỏng đoán tuổi tác của nô lệ có phải thanh niên trai tráng hay không, thân thể có khỏe mạnh hay không.
“Nô lệ bị bán ra ngoài chắc chắn là những kẻ không nghe lời và có thân thể kém cỏi nhất, lựa ít thôi. Sau này chúng mới dần dần nghe lời, còn đám nữ nô trân quý. Nếu không muốn chờ, có thể trực tiếp đi tìm thủ lĩnh của bọn họ, chỉ cần đưa ra giá tốt là sẽ được lựa trước.” Nguyên Chiến từng tham gia phiên chợ của Nguyên Tế, nên rất hiểu biết mấy thứ này.
Nghiêm Mặc nhìn về phía những nô lệ đó, phát hiện bọn họ tuy đã chết lặng, nhưng trong mắt vẫn còn hận thù không thể che giấu, khi có người tách miệng bọn họ ra, xem xét thân thể bọn họ, bọn họ sẽ phát run vì xấu hổ và giận dữ, hai nắm tay sẽ siết chặt để kiềm chế tâm tình.
Các nô lệ đều trần truồng, khắp người toàn là bùn đất.
“Bốp!”
“A!” Cậu thiếu niên nô lệ vẫn luôn cố nén không để mình phải cầu xin rốt cuộc cũng chịu không nổi mà kêu lên thảm thiết.
Nghiêm Mặc phát hiện khi cậu thiếu niên kêu lên, có vài người trong số những nô lệ dùng để giao dịch bắt đầu đỏ hốc mắt, nhưng bọn họ lại không dám nhìn về phía cậu thiếu niên. Tay bọn họ siết chặt thành nắm đấm, có máu nhỏ xuống từ tay họ.
“Bọn họ biết nhau, rất có thể là cùng một tộc, vì sao không hợp sức lại phản kháng một lần?” Nghiêm Mặc thấp giọng nói.
Nguyên Chiến dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn Nghiêm Mặc, hỏi ngược lại hắn: “Cậu có biết khi đám nô lệ bị bắt dám phản kháng, bọn tôi sẽ giết ai trước tiên không?”
“Người phản kháng đầu tiên?”
“Không phải, là con của thủ lĩnh và đệ tử tư tế.”
“Vậy tư tế thì sao?”
“Tư tế và vu giả đã bị giết ngay từ đầu rồi! Đệ tử tư tế và con của thủ lĩnh sẽ tạm thời được giữ lại, như vậy, những nô lệ bị bắt sẽ không dám phản kháng và bỏ trốn, bởi vì chỉ cần đệ tử tư tế còn sống, thì truyền thừa vẫn còn. Cũng giống vậy, rất nhiều bộ tộc sẽ xem con của thủ lĩnh là huyết mạch cường đại nhất. Tuy rằng tất cả mọi người đều biết bất luận bộ tộc nào khi bị bắt làm nô lệ rồi bị bán ra, đệ tử tư tế và con của thủ lĩnh chắc chắn sẽ bị giết, nhưng có người vẫn ôm tâm lý may mắn.”
“Ý anh là cậu thiếu niên kia rất có thể là hy vọng của những nô lệ đó?”
“Ừ. Rất có thể cậu ta là đệ tử tư tế hoặc con của thủ lĩnh, cho nên cậu ta mới có thể bỏ trốn, cũng chỉ có một mình cậu ta bỏ trốn.”
“Thì ra là thế.” Xem ra cậu thiếu niên kia có thể bỏ trốn được thì tám chín phần là nhờ công sức cùng nhau cố gắng của tộc nhân cậu ta, chỉ tiếc kế hoạch không chu toàn, vẫn bị tóm được.
Gã mắt chột ra lệnh cho thủ hạ đánh cậu thiếu niên kia ngay trước mặt mọi người, ngoại trừ trừng phạt, còn là để giết gà dọa khỉ, muốn cho đám nô lệ đó ngoan ngoãn một chút. Mà những nô lệ đó không dám phản kháng, thậm chí là không dám nhìn cậu thiếu niên lấy một cái, chắc vì sợ làm liên lụy đến cậu thiếu niên, càng sợ gã mắt chột nhìn ra thù hận trong lòng mình rồi thật sự xuống tay đánh chết cậu ta.
Nguyên Chiến cảm thấy Nghiêm Mặc rất kỳ lạ, nếu Nghiêm Mặc mềm lòng khi thấy cậu thiếu niên kia bị đánh, muốn cứu cậu ta, thì sao tới giờ vẫn chưa mở miệng nói gì hết?
Nếu Nghiêm Mặc biết Nguyên Chiến nghĩ gì, hắn nhất định sẽ nói với đối phương rằng, hắn không kỳ lạ chút nào đâu, hắn định cứu cậu thiếu niên kia, nhưng không phải hắn thật lòng muốn cứu, mà chỉ vì sách hướng dẫn. Tâm tình khi chủ động cứu người và bị ép phải cứu người đương nhiên không giống nhau rồi, tuy cậu thiếu niên kia đáng thương, nhưng hắn từng gặp người còn đáng thương hơn thế nhiều, nên đã sớm luyện được một trái tim lạnh lẽo cứng rắn.
Huống chi thương thế của cậu thiếu niên kia nhìn thì ghê đó, nhưng trong mắt hắn cũng chỉ là vết thương ngoài da, phí chút thuốc bôi lên là được rồi.
Lại nói, cậu ta không bị thương nặng thì sao mà thể hiện được sự cứu người của hắn là vĩ đại chứ? Cứu người có vết thương nhẹ và cứu người bị trọng thương, độ cảm kích có được hiển nhiên không giống nhau.
Ừ, dù sao sách hướng dẫn cũng không biết trong bụng hắn nghĩ gì, chỉ cần kết quả cuối cùng có thể làm nó vừa lòng là được.
Đương nhiên gã mắt chột đã sớm chú ý tới hai phần tử đặc biệt này.
Bởi vì cách ăn mặc của Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc, bởi vì tòa nhà hai tầng kia, còn có con chim mặt người biến mất trên nóc nhà bọn họ, hiện giờ trong cái chợ này cơ hồ không có ai là không biết hai người.
“Hai vị muốn thứ gì?” Gã mắt chột ngồi trên lưng nô lệ, không thèm đứng dậy, chỉ dùng ánh mắt tham lam đánh giá trang phục trên người Nghiêm Mặc.
Người khác đều truyền tai nhau nói đoàn người này đến từ Tam Thành, nhưng gã không tin, bởi vì gã không thấy trên đám người này có một cái trang sức nguyên tinh nào.
Nghiêm Mặc đã sớm tập thành thói quen với mấy loại ánh mắt tham lam đó, người nơi này nhìn kẻ khác như nhìn miếng thịt mỡ, lúc trước Nguyên Chiến cũng không ít lần dùng thứ ánh mắt đó nhìn hắn.
“Đừng đánh, tôi muốn tên nô lệ này.” Nghiêm Mặc không cần phải điều chỉnh nét mặt, với vẻ hàm hậu thiện lương có sẵn của hắn, chỉ cần hắn hơi thay đổi ngữ khí một chút, là có thể làm người ta nhìn ra hắn đồng cảm và thương xót cho cậu thiếu niên bị đánh này bao nhiêu.
“Cậu nói thằng này?” Gã mắt chột giơ tay, ngừng đánh.
“Đúng. Bao nhiêu…” Nghiêm Mặc thiếu chút nữa hỏi là ‘bao nhiêu tiền’, nhưng bỗng dưng lại không nghĩ ra được mình nên lấy thứ gì ra trao đổi.
Nguyên Chiến đặt tay lên vai hắn, nhíu mày nhìn cậu thiếu niên bị đánh đến sắp chết trên mặt đất, cực kỳ lãnh đạm nói: “Thứ này mua làm gì? Sắp bị đánh chết rồi. Nếu cậu cần nô lệ, thì sang quầy hàng của Ma Nhĩ Càn xem, bọn họ có rất nhiều nô lệ.”
Nghiêm Mặc lập tức hiểu ra ý của Nguyên Chiến, đừng thấy Nguyên Chiến là người nguyên thủy mà xem thường, việc cò kè mặc cả ở chỗ này Nghiêm Mặc còn chẳng bằng hắn, lập tức đáp một câu: “Thì tại sắp chết mới mua, vừa lúc tôi lấy ra thí nghiệm thuốc.”
Nguyên Chiến nhìn về phía gã mắt chột, gã mắt chột cười gian xảo, xòe bàn tay ra: “Năm nguyên tinh tệ cấp một.”
“Ha! Mắt chột mày còn dám mở miệng ra hét cái giá đó, chỉ là một nô lệ, còn là nô lệ vì muốn bỏ trốn mà bị đánh tới sắp chết mà mày cũng dám đòi nguyên tinh tệ? Còn những năm viên?” Thố Khâu nhịn không được nhảy ra từ sau lưng anh mình, lớn tiếng cười nhạo.
Nguyên Chiến đã sớm biết hai anh em Thố Hống đi theo mình sau khi vừa ra cửa, hắn không biết mục đích của họ, nhưng không cảm nhận được ác ý nên không quan tâm tới.
Thố Hống xoa xoa đầu thằng em, bất đắc dĩ nói: “Mày làm như Chiến với Mặc không biết gì à? Loại nô lệ sắp chết này, một cái đùi trâu ướp muối cũng có thể đổi ba tên!”
Gã mắt chột trợn trắng mắt.
Nghiêm Mặc gật gật đầu với Thố Hống, hắn biết đối phương có hảo tâm nhắc nhở cho hắn biết giá cả thật sự của nô lệ này, hắn liền nhận phần hảo tâm đó.
“Bọn tao không cần thịt trâu, bọn tao chỉ cần nguyên tinh tệ!” Gã mắt chột hừ lạnh, tuy Thổ Nhai cường đại, nhưng anh em của tộc Hắc Sơn bọn hắn là tộc Dã Khâu – kẻ thù của tộc Thổ Nhai, hai tộc bọn hắn liên hợp lại là có thể phá hỏng đường sông vận chuyển của tộc Thổ Nhai, mà tộc Thổ Nhai cũng sẽ không dám đắc tội với bọn hắn.
Nghiêm Mặc ồ một tiếng, xoay người bỏ đi. Thiếu niên, không phải tôi không muốn cứu cậu, mà là tôi không có nguyên tinh, nên không có cách nào cứu cậu, tôi đã cố gắng rồi, tạm biệt!
Không ai ngờ Nghiêm Mặc chẳng thèm cò kè mặc cả gì đã xoay người bỏ đi.
Nguyên Chiến cũng chậm rãi đi theo.
Gã mắt chột há mồm như không thể tin được. Chẳng phải vừa rồi còn bày ra vẻ mặt đồng cảm nhìn tên nô lệ kia à? Sao giờ lại bỏ đi dứt khoát như vậy?
Thố Khâu đột nhiên cười ra tiếng.
Gã mắt chột chửi một câu thô tục, Nguyên Chiến lạnh lùng đảo mắt qua, gã mắt chột lập tức câm miệng, cả đám người dạt ra, gã thì khiếp sợ vì sao vừa rồi mình lại bị một ánh mắt của kẻ khác dọa sợ.
Thố Hống lắc lắc đầu với gã: “Tao đã xem quầy hàng của bọn họ, bọn họ mang đến không ít thứ tốt, rất nhiều thứ dù có nguyên tinh tệ cũng chưa chắc đã đổi được, mày lại không biết dùng nguyên tinh tệ, cũng không giao dịch được với Tam Thành, đòi nguyên tinh làm cái gì?”
Gã mắt chột còn cãi bướng: “Ma Nhĩ Càn cũng thu nguyên tinh tệ!”
Thố Hống cười lạnh: “Mày dùng nguyên tinh tệ đổi gì với Ma Nhĩ Càn? Nô lệ hả?”
Gã mắt chột hừ một tiếng: “Tao còn có thể đổi vải bố của bọn họ! Mùa hè sắp tới, tao để con đàn bà của tao làm váy vải bố không được à?”
“Mày muốn vải bố?” Nguyên Chiến đi rất chậm, nghe vậy thì dừng bước chân, tùy ý đánh giá đám nô lệ đó một phen, rồi quay đầu giương giọng nói với gã mắt chột: “Mười mấy nô lệ, tính cả tên sắp chết trên mặt đất, đổi ba mét vải bố.”
“Ba mét là bao nhiêu? Dài cỡ nào? Vải có tốt như Ma Nhĩ Càn không?” Gã mắt chột động tâm. Tuy Ma Nhĩ Càn có giao dịch vải vóc, nhưng vải của bọn họ rất quý, đôi khi một trăm nô lệ khỏe mạnh chưa chắc đã đổi được số vải bố đủ để làm mười cái váy ngắn đâu.
Nguyên Chiến gọi Nghiêm Mặc, hai người quành trở lại.
Nghiêm Mặc cười ôn hòa với những nô lệ mang đầy thù hận, xấu hổ và giận dữ kia.
Mười mấy nô lệ đó có không ít người sửng sốt.
Nguyên Chiến mô tả cho gã mắt chột ba mét là cỡ nào: “Vải bố của bọn tao rộng cỡ một mét, một mét là nhiêu đây.”
Nét mặt Nguyên Chiến không giấu được vẻ kiêu ngạo, hắn cũng không có ý định che giấu. Máy dệt mà lần trước Ma Nhĩ Càn đưa tới chỉ có thể dệt được hai thước (1 thước = 1/3 mét), nhưng máy dệt của Cửu Nguyên có thể lấy cái thừa bù cái thiếu, nên vải dệt có bề rộng rộng hơn Ma Nhĩ Càn, một khúc rộng tới một mét.
Gã mắt chột ngồi thẳng người dậy, tham lam trong đáy mắt càng nhiều hơn. Rộng như vậy? Còn hơn cả Ma Nhĩ Càn!
Nhưng gã còn ngại không đủ: “Ba mét quá ngắn, ít nhất một người một mét, bên kia tổng cộng có…”
Gã mắt chột đếm không được, liền nói bừa: “Có mười chín người, tính thêm thằng trên mặt đất, tổng cộng là hai mươi, phải đổi hai mươi mét vải.”
Thố Khâu bĩu môi, Thố Hống cũng lắc đầu, gã mắt chột này tưởng người ta là thằng ngu sao?
Vải dệt hiếm có cũng quý giá như thức ăn vậy, hơn nữa gã mắt chột không nói rõ thân phận của cậu thiếu niên, bán như nô lệ bình thường, theo quy tắc đệ tử tư tế và con của thủ lĩnh nếu không lập tức giết chết thì cũng sẽ không được bán ra với đám nô lệ bình thường. Gã mắt chột làm như vậy liền biết gã không có ý tốt.
Thố Hống muốn nhắc nhở Nguyên Chiến, vừa định há mồm liền thấy Nghiêm Mặc cười tủm tỉm lắc đầu với mình.
Thố Hống hiểu rõ, không phải người ta không biết, mà là có tính toán riêng của mình.
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Thiếu niên, không phải tôi không muốn cứu cậu, mà là tôi không có nguyên tinh, nên không có cách nào cứu cậu, tôi đã cố gắng rồi, tạm biệt!”
Nghiêm Mặc không biết bộ lạc phía đối diện như thế nào, cũng không tiện vừa tới đã hỏi đối phương có chịu trao đổi nguyên tinh hay không, hắn định thu thập được nhiều tin tức trước rồi tính sau.
Mà mục tiêu thứ nhất của hắn chính là tộc Ngư Phụ có cây trúc nhưng không xem nó như hàng hóa, có điều tộc Ngư Phụ không ở trong bãi của bọn họ, muốn đi thì phải vòng đến bãi thứ hai.
Cả khu chợ chỉ có sáu dãy quầy hàng, hôm qua Nghiêm Mặc chiếm được chỗ vừa cao vừa tiện hơn so với người khác, hắn đã quan sát toàn bộ khu chợ rồi, nên hiểu biết đại khái tình trạng phân bố của các thế lực trên mảnh đất này.
Bãi đầu tiên nằm ngay cửa vào thuộc về Ma Nhĩ Càn, mà Ma Nhĩ Càn cũng là bộ lạc lớn nhất.
Bãi thứ hai là của tộc Biên Khê, người của bộ tộc chiếm vị trí thứ hai này thoạt nhìn rất bưu hãn, tộc Ngư Phụ xếp ở vị trí thứ ba, phía sau là các tộc nhỏ khác.
Ở bãi thứ ba, quầy hàng đầu tiên là của tộc Người Rắn, quầy hàng thứ hai là một bộ lạc cường đại trên người có đeo trang sức đính nguyên tinh, Nguyên Chiến đoán bộ lạc này rất có thể đến từ phương xa, không nằm trong phạm vi thế lực của Ma Nhĩ Càn.
Bãi thứ tư, quầy hàng đầu tiên là tộc Thổ Nhai, quầy thứ hai là Cửu Nguyên.
Bãi thứ năm, thứ sáu cũng giống vậy, quầy đầu tiên đều là những bộ tộc cường đại nằm trong phạm vi thế lực của Ma Nhĩ Càn, vị trí thứ hai sẽ là của khách phương xa hơi yếu thế hoặc không nằm trong phạm vi thế lực của Ma Nhĩ Càn, còn từ vị trí thứ ba trở đi là của những bộ tộc nhỏ.
Không biết là do cố ý sắp xếp hay tự nhiên hình thành, bãi một hai, bãi ba bốn, bãi năm sáu đối mặt với nhau; bãi hai ba, bãi bốn năm thì là lưng đối lưng, ở giữa còn có đường đi khá rộng.
Nghiêm Mặc đã có mục tiêu chính xác, liền đi thẳng tới chỗ tộc Ngư Phụ.
Trên đường đi rất ít khi nghe thấy tiếng rao hàng, có lẽ người nơi này vẫn chưa học được cách rao hàng và mời chào khách, nhưng mức độ náo nhiệt không thấp một chút nào.
Tất cả các bộ tộc đều để lại một phần nhân thủ trông coi quầy hàng, một phần khác thì đi dạo trong chợ tìm kiếm vật phẩm hợp ý mình, cho nên dù không có chủ quán chủ động tiếp đón, thì vẫn có người tới hỏi cách sử dụng và giá cả hàng hoá không dứt.
“Bốp!” Tiếng roi da quất vào thân thể vang lên.
Bên tai đồng thời truyền đến tiếng rên nhẹ đầy đau đớn của một cậu thiếu niên.
“Bốp!” Lại một roi.
Nghiêm Mặc quay đầu, liền thấy hai gã đàn ông cao to lực lưỡng, một gã trong số đó giữ chặt hai cánh tay cậu thiếu niên bắt chéo ở sau lưng, chân giẫm lên đầu cậu ta, đè cậu ta xuống đất.
Cậu thiếu niên không có lấy một miếng vải che thân, cậu ta bị đè nên giãy giụa không được, roi da cứ quất xuống lưng, mông và đùi cậu ta.
“Dám thừa dịp loạn bỏ trốn? Lá gan mày to đấy! Đánh nó cho tao! Tao không kêu dừng thì không được dừng lại!” Có một gã mắt chột đi ra từ trong lều, con mắt chột của gã đục ngầu, gã bắt một nô lệ bò qua để gã ngồi xuống trên lưng nô lệ đó, rồi ra lệnh cho thủ hạ không ngừng quất roi.
Tộc nhân của nô lệ kia hoặc đứng hoặc quỳ trên mặt đất, chết lặng nhìn cảnh tượng đó, không có ai cầu xin cho cậu thiếu niên, cũng không có ai dám phản kháng. Người đi ngang qua đều làm như không thấy, chẳng có ai lắm miệng xen vào.
Nghiêm Mặc dừng bước chân.
Hắn cho rằng mình có thể vui vẻ tầm bảo nhặt của hời, lại quên mất chuyện quan trọng nhất, trên người hắn còn có một cuốn sách hướng dẫn siêu cấp bịp bợm đấy!
Nếu cái chợ này là chợ bình thường thì không sao, nhưng xem đi, nghe thử đi! Con người, động vật, tiếng kêu rên thảm thiết vang lên khắp chốn! Đây là thế giới có thể quang minh chính đại xem con người như hàng hóa, như thức ăn mà buôn bán!
Đáng ghét nhất là hắn mới đi được vài bước, còn chưa tới mục tiêu đầu tiên của mình, thì đã chứng kiến cảnh tượng mà sách hướng dẫn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn.
Hắn rất bất đắc dĩ, nếu hắn không thấy cảnh cậu thiếu niên nô lệ kia bị đánh, thì hắn có thể đi tiếp, nhưng hắn ‘lỡ’ thấy rồi, nếu mặc kệ, lỡ cậu thiếu niên kia bị đánh chết, sách hướng dẫn chắc chắn sẽ tặng cho hắn một tội danh ‘thấy chết không cứu’.
Mắt thấy gã chấp hình vung roi ngày càng hăng, lưng và mông cậu thiếu niên kia đã bị quất cho máu chảy đầm đìa, Nghiêm Mặc trầm mặt đi qua.
Nguyên Chiến nhíu mày, tối hôm qua Mặc và hắn đã thống nhất ý kiến, không định giao dịch nô lệ trong phiên chợ này, mà sao giờ Mặc lại đột nhiên đổi ý rồi?
Nguyên Chiến nhìn cậu thiếu niên bị đánh vài lần kia, không nhìn ra đối phương có điểm gì đặc biệt, nhưng mà nếu Mặc muốn, vậy cứ trao đổi là được.
“Những nô lệ đó đều dùng để trao đổi.” Nguyên Chiến đi đến bên cạnh Nghiêm Mặc, hất cằm chỉ qua đám nô lệ đứng bên phải quầy hàng.
Nơi đó có vài người đang chọn nô lệ, bọn họ tách miệng nô lệ ra xem răng, dựa vào đó để phỏng đoán tuổi tác của nô lệ có phải thanh niên trai tráng hay không, thân thể có khỏe mạnh hay không.
“Nô lệ bị bán ra ngoài chắc chắn là những kẻ không nghe lời và có thân thể kém cỏi nhất, lựa ít thôi. Sau này chúng mới dần dần nghe lời, còn đám nữ nô trân quý. Nếu không muốn chờ, có thể trực tiếp đi tìm thủ lĩnh của bọn họ, chỉ cần đưa ra giá tốt là sẽ được lựa trước.” Nguyên Chiến từng tham gia phiên chợ của Nguyên Tế, nên rất hiểu biết mấy thứ này.
Nghiêm Mặc nhìn về phía những nô lệ đó, phát hiện bọn họ tuy đã chết lặng, nhưng trong mắt vẫn còn hận thù không thể che giấu, khi có người tách miệng bọn họ ra, xem xét thân thể bọn họ, bọn họ sẽ phát run vì xấu hổ và giận dữ, hai nắm tay sẽ siết chặt để kiềm chế tâm tình.
Các nô lệ đều trần truồng, khắp người toàn là bùn đất.
“Bốp!”
“A!” Cậu thiếu niên nô lệ vẫn luôn cố nén không để mình phải cầu xin rốt cuộc cũng chịu không nổi mà kêu lên thảm thiết.
Nghiêm Mặc phát hiện khi cậu thiếu niên kêu lên, có vài người trong số những nô lệ dùng để giao dịch bắt đầu đỏ hốc mắt, nhưng bọn họ lại không dám nhìn về phía cậu thiếu niên. Tay bọn họ siết chặt thành nắm đấm, có máu nhỏ xuống từ tay họ.
“Bọn họ biết nhau, rất có thể là cùng một tộc, vì sao không hợp sức lại phản kháng một lần?” Nghiêm Mặc thấp giọng nói.
Nguyên Chiến dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn Nghiêm Mặc, hỏi ngược lại hắn: “Cậu có biết khi đám nô lệ bị bắt dám phản kháng, bọn tôi sẽ giết ai trước tiên không?”
“Người phản kháng đầu tiên?”
“Không phải, là con của thủ lĩnh và đệ tử tư tế.”
“Vậy tư tế thì sao?”
“Tư tế và vu giả đã bị giết ngay từ đầu rồi! Đệ tử tư tế và con của thủ lĩnh sẽ tạm thời được giữ lại, như vậy, những nô lệ bị bắt sẽ không dám phản kháng và bỏ trốn, bởi vì chỉ cần đệ tử tư tế còn sống, thì truyền thừa vẫn còn. Cũng giống vậy, rất nhiều bộ tộc sẽ xem con của thủ lĩnh là huyết mạch cường đại nhất. Tuy rằng tất cả mọi người đều biết bất luận bộ tộc nào khi bị bắt làm nô lệ rồi bị bán ra, đệ tử tư tế và con của thủ lĩnh chắc chắn sẽ bị giết, nhưng có người vẫn ôm tâm lý may mắn.”
“Ý anh là cậu thiếu niên kia rất có thể là hy vọng của những nô lệ đó?”
“Ừ. Rất có thể cậu ta là đệ tử tư tế hoặc con của thủ lĩnh, cho nên cậu ta mới có thể bỏ trốn, cũng chỉ có một mình cậu ta bỏ trốn.”
“Thì ra là thế.” Xem ra cậu thiếu niên kia có thể bỏ trốn được thì tám chín phần là nhờ công sức cùng nhau cố gắng của tộc nhân cậu ta, chỉ tiếc kế hoạch không chu toàn, vẫn bị tóm được.
Gã mắt chột ra lệnh cho thủ hạ đánh cậu thiếu niên kia ngay trước mặt mọi người, ngoại trừ trừng phạt, còn là để giết gà dọa khỉ, muốn cho đám nô lệ đó ngoan ngoãn một chút. Mà những nô lệ đó không dám phản kháng, thậm chí là không dám nhìn cậu thiếu niên lấy một cái, chắc vì sợ làm liên lụy đến cậu thiếu niên, càng sợ gã mắt chột nhìn ra thù hận trong lòng mình rồi thật sự xuống tay đánh chết cậu ta.
Nguyên Chiến cảm thấy Nghiêm Mặc rất kỳ lạ, nếu Nghiêm Mặc mềm lòng khi thấy cậu thiếu niên kia bị đánh, muốn cứu cậu ta, thì sao tới giờ vẫn chưa mở miệng nói gì hết?
Nếu Nghiêm Mặc biết Nguyên Chiến nghĩ gì, hắn nhất định sẽ nói với đối phương rằng, hắn không kỳ lạ chút nào đâu, hắn định cứu cậu thiếu niên kia, nhưng không phải hắn thật lòng muốn cứu, mà chỉ vì sách hướng dẫn. Tâm tình khi chủ động cứu người và bị ép phải cứu người đương nhiên không giống nhau rồi, tuy cậu thiếu niên kia đáng thương, nhưng hắn từng gặp người còn đáng thương hơn thế nhiều, nên đã sớm luyện được một trái tim lạnh lẽo cứng rắn.
Huống chi thương thế của cậu thiếu niên kia nhìn thì ghê đó, nhưng trong mắt hắn cũng chỉ là vết thương ngoài da, phí chút thuốc bôi lên là được rồi.
Lại nói, cậu ta không bị thương nặng thì sao mà thể hiện được sự cứu người của hắn là vĩ đại chứ? Cứu người có vết thương nhẹ và cứu người bị trọng thương, độ cảm kích có được hiển nhiên không giống nhau.
Ừ, dù sao sách hướng dẫn cũng không biết trong bụng hắn nghĩ gì, chỉ cần kết quả cuối cùng có thể làm nó vừa lòng là được.
Đương nhiên gã mắt chột đã sớm chú ý tới hai phần tử đặc biệt này.
Bởi vì cách ăn mặc của Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc, bởi vì tòa nhà hai tầng kia, còn có con chim mặt người biến mất trên nóc nhà bọn họ, hiện giờ trong cái chợ này cơ hồ không có ai là không biết hai người.
“Hai vị muốn thứ gì?” Gã mắt chột ngồi trên lưng nô lệ, không thèm đứng dậy, chỉ dùng ánh mắt tham lam đánh giá trang phục trên người Nghiêm Mặc.
Người khác đều truyền tai nhau nói đoàn người này đến từ Tam Thành, nhưng gã không tin, bởi vì gã không thấy trên đám người này có một cái trang sức nguyên tinh nào.
Nghiêm Mặc đã sớm tập thành thói quen với mấy loại ánh mắt tham lam đó, người nơi này nhìn kẻ khác như nhìn miếng thịt mỡ, lúc trước Nguyên Chiến cũng không ít lần dùng thứ ánh mắt đó nhìn hắn.
“Đừng đánh, tôi muốn tên nô lệ này.” Nghiêm Mặc không cần phải điều chỉnh nét mặt, với vẻ hàm hậu thiện lương có sẵn của hắn, chỉ cần hắn hơi thay đổi ngữ khí một chút, là có thể làm người ta nhìn ra hắn đồng cảm và thương xót cho cậu thiếu niên bị đánh này bao nhiêu.
“Cậu nói thằng này?” Gã mắt chột giơ tay, ngừng đánh.
“Đúng. Bao nhiêu…” Nghiêm Mặc thiếu chút nữa hỏi là ‘bao nhiêu tiền’, nhưng bỗng dưng lại không nghĩ ra được mình nên lấy thứ gì ra trao đổi.
Nguyên Chiến đặt tay lên vai hắn, nhíu mày nhìn cậu thiếu niên bị đánh đến sắp chết trên mặt đất, cực kỳ lãnh đạm nói: “Thứ này mua làm gì? Sắp bị đánh chết rồi. Nếu cậu cần nô lệ, thì sang quầy hàng của Ma Nhĩ Càn xem, bọn họ có rất nhiều nô lệ.”
Nghiêm Mặc lập tức hiểu ra ý của Nguyên Chiến, đừng thấy Nguyên Chiến là người nguyên thủy mà xem thường, việc cò kè mặc cả ở chỗ này Nghiêm Mặc còn chẳng bằng hắn, lập tức đáp một câu: “Thì tại sắp chết mới mua, vừa lúc tôi lấy ra thí nghiệm thuốc.”
Nguyên Chiến nhìn về phía gã mắt chột, gã mắt chột cười gian xảo, xòe bàn tay ra: “Năm nguyên tinh tệ cấp một.”
“Ha! Mắt chột mày còn dám mở miệng ra hét cái giá đó, chỉ là một nô lệ, còn là nô lệ vì muốn bỏ trốn mà bị đánh tới sắp chết mà mày cũng dám đòi nguyên tinh tệ? Còn những năm viên?” Thố Khâu nhịn không được nhảy ra từ sau lưng anh mình, lớn tiếng cười nhạo.
Nguyên Chiến đã sớm biết hai anh em Thố Hống đi theo mình sau khi vừa ra cửa, hắn không biết mục đích của họ, nhưng không cảm nhận được ác ý nên không quan tâm tới.
Thố Hống xoa xoa đầu thằng em, bất đắc dĩ nói: “Mày làm như Chiến với Mặc không biết gì à? Loại nô lệ sắp chết này, một cái đùi trâu ướp muối cũng có thể đổi ba tên!”
Gã mắt chột trợn trắng mắt.
Nghiêm Mặc gật gật đầu với Thố Hống, hắn biết đối phương có hảo tâm nhắc nhở cho hắn biết giá cả thật sự của nô lệ này, hắn liền nhận phần hảo tâm đó.
“Bọn tao không cần thịt trâu, bọn tao chỉ cần nguyên tinh tệ!” Gã mắt chột hừ lạnh, tuy Thổ Nhai cường đại, nhưng anh em của tộc Hắc Sơn bọn hắn là tộc Dã Khâu – kẻ thù của tộc Thổ Nhai, hai tộc bọn hắn liên hợp lại là có thể phá hỏng đường sông vận chuyển của tộc Thổ Nhai, mà tộc Thổ Nhai cũng sẽ không dám đắc tội với bọn hắn.
Nghiêm Mặc ồ một tiếng, xoay người bỏ đi. Thiếu niên, không phải tôi không muốn cứu cậu, mà là tôi không có nguyên tinh, nên không có cách nào cứu cậu, tôi đã cố gắng rồi, tạm biệt!
Không ai ngờ Nghiêm Mặc chẳng thèm cò kè mặc cả gì đã xoay người bỏ đi.
Nguyên Chiến cũng chậm rãi đi theo.
Gã mắt chột há mồm như không thể tin được. Chẳng phải vừa rồi còn bày ra vẻ mặt đồng cảm nhìn tên nô lệ kia à? Sao giờ lại bỏ đi dứt khoát như vậy?
Thố Khâu đột nhiên cười ra tiếng.
Gã mắt chột chửi một câu thô tục, Nguyên Chiến lạnh lùng đảo mắt qua, gã mắt chột lập tức câm miệng, cả đám người dạt ra, gã thì khiếp sợ vì sao vừa rồi mình lại bị một ánh mắt của kẻ khác dọa sợ.
Thố Hống lắc lắc đầu với gã: “Tao đã xem quầy hàng của bọn họ, bọn họ mang đến không ít thứ tốt, rất nhiều thứ dù có nguyên tinh tệ cũng chưa chắc đã đổi được, mày lại không biết dùng nguyên tinh tệ, cũng không giao dịch được với Tam Thành, đòi nguyên tinh làm cái gì?”
Gã mắt chột còn cãi bướng: “Ma Nhĩ Càn cũng thu nguyên tinh tệ!”
Thố Hống cười lạnh: “Mày dùng nguyên tinh tệ đổi gì với Ma Nhĩ Càn? Nô lệ hả?”
Gã mắt chột hừ một tiếng: “Tao còn có thể đổi vải bố của bọn họ! Mùa hè sắp tới, tao để con đàn bà của tao làm váy vải bố không được à?”
“Mày muốn vải bố?” Nguyên Chiến đi rất chậm, nghe vậy thì dừng bước chân, tùy ý đánh giá đám nô lệ đó một phen, rồi quay đầu giương giọng nói với gã mắt chột: “Mười mấy nô lệ, tính cả tên sắp chết trên mặt đất, đổi ba mét vải bố.”
“Ba mét là bao nhiêu? Dài cỡ nào? Vải có tốt như Ma Nhĩ Càn không?” Gã mắt chột động tâm. Tuy Ma Nhĩ Càn có giao dịch vải vóc, nhưng vải của bọn họ rất quý, đôi khi một trăm nô lệ khỏe mạnh chưa chắc đã đổi được số vải bố đủ để làm mười cái váy ngắn đâu.
Nguyên Chiến gọi Nghiêm Mặc, hai người quành trở lại.
Nghiêm Mặc cười ôn hòa với những nô lệ mang đầy thù hận, xấu hổ và giận dữ kia.
Mười mấy nô lệ đó có không ít người sửng sốt.
Nguyên Chiến mô tả cho gã mắt chột ba mét là cỡ nào: “Vải bố của bọn tao rộng cỡ một mét, một mét là nhiêu đây.”
Nét mặt Nguyên Chiến không giấu được vẻ kiêu ngạo, hắn cũng không có ý định che giấu. Máy dệt mà lần trước Ma Nhĩ Càn đưa tới chỉ có thể dệt được hai thước (1 thước = 1/3 mét), nhưng máy dệt của Cửu Nguyên có thể lấy cái thừa bù cái thiếu, nên vải dệt có bề rộng rộng hơn Ma Nhĩ Càn, một khúc rộng tới một mét.
Gã mắt chột ngồi thẳng người dậy, tham lam trong đáy mắt càng nhiều hơn. Rộng như vậy? Còn hơn cả Ma Nhĩ Càn!
Nhưng gã còn ngại không đủ: “Ba mét quá ngắn, ít nhất một người một mét, bên kia tổng cộng có…”
Gã mắt chột đếm không được, liền nói bừa: “Có mười chín người, tính thêm thằng trên mặt đất, tổng cộng là hai mươi, phải đổi hai mươi mét vải.”
Thố Khâu bĩu môi, Thố Hống cũng lắc đầu, gã mắt chột này tưởng người ta là thằng ngu sao?
Vải dệt hiếm có cũng quý giá như thức ăn vậy, hơn nữa gã mắt chột không nói rõ thân phận của cậu thiếu niên, bán như nô lệ bình thường, theo quy tắc đệ tử tư tế và con của thủ lĩnh nếu không lập tức giết chết thì cũng sẽ không được bán ra với đám nô lệ bình thường. Gã mắt chột làm như vậy liền biết gã không có ý tốt.
Thố Hống muốn nhắc nhở Nguyên Chiến, vừa định há mồm liền thấy Nghiêm Mặc cười tủm tỉm lắc đầu với mình.
Thố Hống hiểu rõ, không phải người ta không biết, mà là có tính toán riêng của mình.
/660
|