*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Tôi muốn hỏi chư vị Đỉnh Việt một câu, các anh chịu dùng cốt khí để làm vật trao đổi cho thông tin về nơi xuất hiện của tộc Người Cá, là vì cái gì?”
Kỳ Nguyên lập tức liền nhìn về phía hai người Cửu Nguyên.
Nguyên Chiến với Nghiêm Mặc đều không có vẻ mặt gì, Nguyên Chiến thì sau khi làm đại ca đã học được cách che giấu cảm xúc của mình, mà Nghiêm Mặc thì là hồn ông chú trong cơ thể thiếu niên, nếu hắn không muốn cho người khác nhìn ra trong lòng hắn nghĩ cái gì, thì không ai có thể nhìn ra được.
“Đây là điều kiện của anh?” Nghiêm Mặc đặt tay lên tay vịn của chiếc ghế, cười hỏi.
Trong cả túp lều thì chỉ có một mình hắn là ngồi, những người khác đều đứng, nhưng Nghiêm Mặc vẫn có thể ngồi ổn định và vững chắc, hoàn toàn không cảm thấy vật dưới mông mình bắt mắt thế nào, cũng càng không cảm thấy có gì bất ổn.
Kỳ thật cái ghế hắn ngồi rất là gây chú ý.
Đầu tiên, ghế dựa vẫn chưa xuất hiện ở nơi khác, mọi người đều cảm thấy hiểm lạ.
Tiếp theo là cái tư thế mà hắn ngồi, không biết sao mọi người cứ cảm thấy cái ghế đó tựa hồ như nâng thân phận của cậu thiếu niên lên rất nhiều. Nếu không phải vị trí bày ghế không đúng, thì bất cứ ai tiến vào cũng sẽ cho rằng cậu thiếu niên mới là lão đại.
Vì thế, rất nhiều người trong lều quyết định chờ sau khi trở về cũng phải làm ra một vài chiếc ghế giống vậy mới được, ít nhất thì lão đại trong tộc phải có một chiếc.
Thanh niên tóc dài cũng lặng lẽ ghi nhớ hình thù cái ghế, nhàn nhạt trả lời: “Đúng vậy.” Hắn vẫn còn có thể duy trì nụ cười với những người khác, nhưng với Nghiêm Mặc thì cười không nổi.
Nghiêm Mặc lại lặp lần nữa: “Cho nên điều kiện của anh là hỏi chúng tôi có ai từng gặp người cá hay chưa? Người gặp rồi sẽ đạt điều kiện?”
Thanh niên tóc dài theo bản năng mà cảm thấy lời này có vấn đề ở đâu đó, nhưng hắn lại không thể không đáp, chỉ đành gật đầu.
“Vậy tốt, tôi đã gặp.” Nghiêm Mặc giơ tay.
Kỳ Nguyên ho nhẹ một tiếng, cũng giơ tay: “Tôi cũng đã gặp.”
Nghiêm Mặc còn đỡ, người khác không biết gì về hắn, cũng không biết vị trí chính xác của Cửu Nguyên, nghe hắn nói đã từng gặp người cá, tuy tò mò nhưng cũng không lấy làm lạ.
Nhưng Kỳ Nguyên cũng giơ tay nói anh ta đã gặp, tộc khác thì không sao, nhưng tộc nhân của anh thì ngay lập tức cùng nhìn về phía anh. Vị này từng gặp người cá rồi? Ở đâu?
Hai mắt trưởng lão Ma Nhĩ Càn lập loè, trong đó có một nửa là tham lam. Một chủng tộc trí tuệ mà bọn họ chưa từng giao du, người khác cũng khi ít thấy tượng trưng cho cái gì? Đây không chỉ là lượng lớn hàng hóa họ chưa từng gặp, mà bản thân giá trị của người cá đã là thứ khiến bọn họ điên cuồng!
Năm bộ tộc khác nhìn nhau, trầm mặc, bọn họ chưa từng gặp người cá bao giờ, cũng khinh thường hành động nói láo trong trường hợp này.
Thanh niên tóc dài mừng rơn, thậm chí còn bất chấp cả việc cậu thiếu niên kia đã nhiều lần làm hắn căm hận, hắn vội hỏi: “Các cậu từng gặp người cá ở đâu?”
Kỳ Nguyên không trả lời, hắn không thể vì một hai cái cốt khí không biết là gì, cũng không biết có tác dụng gì mà đắc tội với Cửu Nguyên có thể sản xuất ra muối đỏ.
“Chờ một chút.” Nghiêm Mặc giơ tay: “Mới nãy đã nói rồi, chúng tôi trả lời vấn đề của anh, anh cũng nói như vậy là thỏa mãn điều kiện mà anh đưa ra, thế nên chúng tôi có thể chọn trước một cái cốt khí dựa theo ước định vừa đưa ra hay không?”
Thanh niên tóc dài biến sắc: “Cái này làm sao mà tính được?”
Những người khác cũng nghĩ, đúng vậy, sao mà tính? Chỉ là một câu hỏi mà thôi, ai cũng biết người Đỉnh Việt muốn có được tin tức thật sự về nơi xuất hiện người cá, nhưng mà… vì sao bọn họ cảm thấy cậu thiếu niên Cửu Nguyên kia nói cũng rất hợp lý?
Nghiêm Mặc híp mắt, cười lạnh: “Anh chính miệng nói như vậy, tất cả mọi người ở đây đều nghe thấy, hiện giờ anh lại nói với tôi là không tính? Bộ lạc Đỉnh Việt các anh mạnh tới trình độ nào mà chạy tới đây đùa cợt với chúng tôi vậy? Hay cốt khí anh muốn dùng để trao đổi là giả, muốn lợi dụng vài món cốt khí chẳng biết là gì này để khơi mào tranh chấp giữa các tộc chúng tôi?”
Lời này vừa nói ra, các tộc khác lập tức rùng mình, bọn họ không hề nghĩ tới mấy thứ kia còn có thể tạo nên hậu quả đó. Lúc nãy không nghĩ tới thì không sao, nhưng giờ được Nghiêm Mặc nhắc nhở, cả đám càng nghĩ càng thấy đáng sợ.
Huống chi trước đó bọn họ còn lập quy tắc nếu nhiều người đạt được điều kiện thì sẽ cạnh tranh bằng võ lực, loại chuyện đánh nhau này, mặc kệ kết quả cuối cùng như thế nào, thì giữa hai tộc không chỉ xuất hiện một chút ngăn cách thôi đâu.
Nghĩ đến đây, ánh mắt các tộc nhìn về phía người Đỉnh Việt càng trở nên đáng sợ.
Trong tay người Đỉnh Việt lập tức xuất hiện các vũ khí bằng đồng, có người là giáo, có người là đao.
Bầu không khí trong lều lại lần nữa trở nên căng thẳng.
Thố Hống cười khẽ, cười đến mức lúm đồng tiền trên má hiện thật sâu, nhưng lời anh nói nghe không thoải mái chút nào: “Các vị khách Đỉnh Việt này, các vị định nói mà không giữ lời à?”
Sắc mặt thanh niên tóc dài đổi mấy lần, chuyện vốn dĩ rất đơn giản, cũng rất đơn thuần, sau khi bị hai người Cửu Nguyên nhúng tay vào lại trở nên phức tạp như thế. Cửu Nguyên này không phải bẩm sinh là khắc bọn họ đi?
Ngay khi thanh niên tóc dài đang hết sức khó xử, Thù Nghệ đột nhiên lạnh lùng mở miệng: “Đổi.”
Thanh niên tóc dài bình tĩnh lại, lần nữa nở nụ cười, ngạo nghễ nói: “Đỉnh Việt chúng tôi đương nhiên nói là giữ lời, ban nãy Cửu Nguyên và Ma Nhĩ Càn cùng đạt điều kiện của chúng tôi, chỉ cần bọn họ đưa ra hàng hóa có giá trị tương đương với hai mươi nữ nô thành niên khỏe mạnh, thì bốn cái cốt khí kia, bọn họ có thể chọn một cái. Những người khác không có ý kiến gì đi?”
Tâm tình quá bất bình, nên thanh niên tóc dài vẫn nhịn không được châm ngòi một câu.
Điều kiện đã định ra trước đó, cho dù có ý kiến thì cũng sẽ không nói vào lúc này. Bất quá tất cả mọi người ở đây đều âm thầm cảnh giác, ai nấy đều ghi nhớ về sau khi giao dịch, nói chuyện nhất định phải cẩn thận, nếu không thì sẽ giống như Đỉnh Việt hôm nay, bị người ta chui lỗ chó.
“Vậy giờ, các cậu ai lên chọn?” Thanh niên tóc dài phát hiện ra mình đang rất chờ mong, chờ mong Cửu Nguyên với Ma Nhĩ Càn đánh nhau.
Nào ngờ cậu thiếu niên Cửu Nguyên lại khẽ mỉm cười, nói với Ma Nhĩ Càn: “Đánh nhau sẽ tổn thương hòa khí (tình cảm hòa thuận), trước đó tôi đã mua của các anh một đám nô lệ, số lượng rất nhiều, mang về cực kỳ không tiện, nếu các anh có thể dùng thuyền đưa đến thượng du sông lớn ở cửa sông lần trước, tôi sẽ rất cảm kích.”
Thải Vũ không dám tự tiện quyết định, thầm nhìn về phía Kỳ Nguyên. Trong bộ lạc, các vụ giao dịch có số lượng vượt quá trăm nô lệ đều do Kỳ Nguyên – con thứ ba của tù trường phụ trách, mấy người con khác của tù trưởng tuy cũng có thể giao dịch nô lệ, nhưng số lượng không thể quá một trăm.
Kỳ Nguyên khẽ gật đầu với Thải Vũ.
Bởi vì hai người đứng phía sau, nên người Đỉnh Việt không phát hiện ra hành động mờ ám giữa bọn họ.
Thải Vũ nhận được chỉ thị, lập tức lớn tiếng trả lời: “Vậy cứ làm theo lời quý khách, chúng tôi sẽ dùng thuyền đưa toàn bộ nô lệ mà quý khách mua đến cửa sông ở thượng du.”
Nghiêm Mặc cười: “Cảm ơn. Vậy lần lựa chọn này, Cửu Nguyên chúng tôi xin rút.”
Tất cả mọi người không cảm thấy Nghiêm Mặc làm vậy thì có gì kỳ quái, thậm chí còn cảm thấy hắn lựa chọn rất sáng suốt.
Trưởng lão Ma Nhĩ Càn gật gật đầu với Nghiêm Mặc, ông cũng không khinh thường Nghiêm Mặc chỉ vì hắn nhỏ tuổi, mà quay đầu lại nói hai câu với Kỳ Nguyên, sau đó ông thận trọng tiến lên, cuối cùng cầm lấy cái cốt khí có thể lắp ráp duy nhất trên cái bệ đá mà trước đó trưởng lão người rắn đã nhắm trúng.
Bạch Nham buồn cười, nhịn không được đâm chọt trưởng lão Ma Nhĩ Càn một câu: “Ban nãy chọn mâm tròn mà, không phải à? Sao giờ lại đổi ý?”
Trưởng lão Ma Nhĩ Càn giả câm giả điếc, ông cũng không thể nói ông cảm thấy tộc Người Rắn có xuất thân từ Tam Thành thì chắc chắn sẽ có nhiều kiến thức hơn ông, thứ tộc Người Rắn nhìn trúng chắc chắn tốt hơn cái mâm tròn mà ông muốn.
Kỳ thật những người khác đều biết vì sao trưởng lão Ma Nhĩ Càn lại chọn cái cốt khí lắp ráp kia, nếu bọn họ có cơ hội, bọn họ cũng sẽ lấy cái đó trước.
Trên bệ đá chỉ còn ba cái cốt khí, tuy thanh niên tóc dài không muốn trao đổi cốt khí cho tên thiếu niên Cửu Nguyên, nhưng hiện giờ có vẻ như chỉ có Cửu Nguyên và Ma Nhĩ Càn là biết nơi ở của người cá, cho dù hắn không muốn thì cũng phải hỏi.
Đã học được bài học khi nãy, lần này thanh niên tóc dài càng thận trọng hơn, ngẫm nghĩ lời mình muốn nói vài lượt, cảm thấy không có lỗ hổng nào mới mở miệng: “Tôi muốn biết nơi xuất hiện tộc Người Cá, phải là địa điểm chính xác. Thỏa mãn điều kiện này mới có thể trao đổi cái cốt khí thứ hai.”
Trưởng lão Ma Nhĩ Càn nhìn về phía Kỳ Nguyên.
Bây giờ Kỳ Nguyên đã hiểu tại sao lúc nãy tư tế Cửu Nguyên lại hào phóng như vậy, đối phương đã biết chắc Đỉnh Việt nhất định sẽ tiếp tục hỏi nơi ở của người cá, mà bọn họ đã nhường một lần rồi, lần này Ma Nhĩ Càn không thể không biết xấu hổ mà tranh cướp với họ.
Nhưng ban nãy anh cũng không thể không nhận ‘ý tốt’ của đối phương, bởi vì không thể thật sự đánh với đối phương một trận được. Cốt khí không đổi được thì không sao cả, nhưng thua ngay trên địa bàn mình, còn trước mặt nhiều bộ lạc lớn như vậy, bao nhiêu thể diện của Ma Nhĩ Càn sẽ mất hết.
Lại lần nữa, Kỳ Nguyên nghĩ, nếu cậu thiếu niên kia không phải tư tế Cửu Nguyên, thì chắc chắn cũng là một nhân vật cực kỳ quan trọng, thật sự là quá thông minh. Lấy một cái cốt khí, chẳng những không cần trả cái giá gì để nhờ Ma Nhĩ Càn dùng thuyền đưa nô lệ về cho mình, mà còn để lại ấn tượng tốt cho những bộ tộc khác, càng ngăn chặn khả năng anh tiết lộ nơi ở của người cá trước mặt mọi người.
Thấy Kỳ Nguyên lắc đầu, trưởng lão Ma Nhĩ Càn không cam lòng lắm nhưng cũng chỉ có thể giữ yên lặng.
Vì thế, ánh mắt mọi người đều rơi xuống người Nghiêm Mặc.
Nghiêm Mặc rất thoải mái và hào phóng nói: “Đúng là tôi biết nơi xuất hiện tộc Người Cá, có điều, tôi muốn hỏi chư vị Đỉnh Việt một câu, các anh chịu dùng cốt khí để làm vật trao đổi cho thông tin về nơi xuất hiện của tộc Người Cá, là vì cái gì?”
Những người khác cũng rất hiếu kì, lại nhìn về phía thanh niên tóc dài.
Thanh niên tóc dài đã sớm chuẩn bị câu trả lời cho vấn đề này, lập tức bày ra vẻ mặt thần bí nói: “Không dối gạt gì mọi người, truyền thuyết nói tộc Người Cá có một loại thuốc, loại thuốc này con người ăn vào có thể kéo dài tuổi thọ, thậm chí còn giữ được bộ dáng thanh xuân hoặc tráng niên, tù trưởng của chúng tôi muốn trao đổi loại thuốc này với tộc Người Cá.”
“Tộc Người Cá có loại thuốc này?” Tất cả các tộc đều chấn kinh.
Thôi xong! Nghiêm Mặc yên lặng thắp một cây nhang cho tộc Người Cá, thì ra từ lúc này đã bắt đầu truyền đi lời đồn thịt người cá ăn vào có thể duy trì thanh xuân, kéo dài tuổi thọ, chẳng qua nơi này không nói thịt người cá, mà là nói người cá có một loại thuốc.
Nhưng dù là thuốc hay thịt, thì những lời này một khi truyền ra, tộc Người Cá mai sau đừng hòng sống yên bình.
Lúc này Nghiêm Mặc cảm nhận được rất nhiều ánh mắt nóng hừng hực nhìn về phía mình, tựa như đang muốn ép hỏi hắn rằng người cá rốt cuộc ở đâu.
Lúc này chỉ sợ nếu hắn nói giúp tộc Người Cá, rằng người cá không có loại thuốc này, có lẽ sẽ không ai tin, mà ngược lại còn cho rằng hắn và Cửu Nguyên muốn độc chiếm loại thuốc này.
“Đáng thương thay cho tộc Người Cá.” Có tiếng nói nhàn nhạt truyền đến từ đỉnh đầu.
Nghiêm Mặc ngẩng đầu, lão đại, anh có thể đừng cười trên nỗi đau của người khác không? Anh quên chúng ta ở sát vách tộc Người Cá hả?
“Anh nói cái loại thuốc ấy hả?” Nghiêm Mặc tựa lưng vào ghế, nhìn về phía thanh niên tóc dài: “Tôi cũng biết.”
Thanh niên tóc dài ngơ mặt. Tộc Người Cá thật sự có cái loại thuốc đó? Rõ ràng là hắn bịa chuyện! Lúc ấy Đại Vu còn khen hắn vì đã nghĩ ra được lý do này.
“Cậu biết loại thuốc này? Vậy các cậu có trao đổi với bọn họ không?” Trưởng lão Ma Nhĩ Càn gấp không chờ nổi mà hỏi.
“Tôi cũng muốn đổi với bọn họ, nhưng không phải tộc Người Cá nào cũng có loại thuốc này. Mọi người không thử nghĩ xem, loại thuốc quý giá như thế, sao tùy tiện một tộc Người Cá nào cũng có thể có được? Lại nói, cho dù có, tộc Người Cá cũng đâu thể nào dễ dàng lấy ra trao đổi chứ?” Nghiêm Mặc thở dài: “Tôi biết đến cũng là nhờ có một lần, vị Đại Vu của tộc Người Cá kia đề cấp đến với tôi về loại thuốc này, tiếc là loại thuốc này chỉ có ở trong biển, còn là Đại Vu của tộc Người Cá ở dưới biển sâu mới có, còn những tộc Người Cá khác dù có biết cách chế ra loại thuốc này thì nguyên liệu dùng để chế cũng không thể kiếm được, bởi vì những nguyên liệu đó chỉ có ở sâu trong tâm biển.”
Mọi người tin, đúng vậy, loại thuốc thần có thể kéo dài tuổi thọ và duy trì thanh xuân sao có thể dễ dàng lấy được như thế?
Cơ mặt của thanh niên tóc dài co giật: “Thì ra là thế, nhưng tôi vẫn muốn biết nơi có tộc Người Cá, ít nhất thì tôi cũng phải giáp mặt hỏi bọn họ một chút, nếu thật sự không được, tôi vẫn có thể trở về báo cáo lại cho tù trưởng của chúng tôi.”
Nghiêm Mặc nói những điều này không phải vì muốn bảo vệ tộc Người Cá đuôi dài, hắn chỉ muốn bảo vệ Cửu Nguyên cũng cùng sử dụng nước hồ Thanh Uyên mà thôi.
“Vậy anh muốn biết nơi xuất hiện của tộc Người Cá nào?” Nghiêm Mặc lại nhìn về phía thanh niên tóc dài: “Tộc Người Cá có tộc đuôi dài, tộc đuôi ngắn, tộc nhiều tay với tộc da trơn, tức là tộc không có vảy ấy, mỗi tộc lại chia ra rất nhiều nhánh, tựa như tộc Người Rắn đến từ thành Bạch Hi cũng trải rộng toàn bộ thế giới, tôi đâu thể nào nói hết cho anh được.”
Mọi người kinh ngạc, thì ra người cá còn có nhiều chủng loại như vậy, ngẫm lại cũng đúng, con người cũng có nhiều bộ lạc và chủng tộc, thì người cá đương nhiên cũng có.
Thanh niên tóc dài cứng họng, trước khi tới đây hắn chỉ nghe dặn phải tìm ra nơi xuất hiện tộc Người Cá, như vậy mới có khả năng tìm được quả Vu Vận, nhưng ai biết lại có nhiều tộc người cá tới vậy? Cũng may hắn vẫn còn một thông tin để giới hạn phạm vi.
“Tôi cũng không biết là tộc Người Cá nào có thể có loại thuốc này, nhưng Đại Vu chúng tôi từng nghe nói, tộc Người Cá sống cạnh khu rừng màu đen rất có thể có loại thuốc này, ít nhất thì cũng biết nơi có loại thuốc đó.”
Khu rừng màu đen? Khu rừng đen?!
Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến lập tức cảnh giác.
Tộc Người Cá, khu rừng đen, bộ lạc Đỉnh Việt chịu dùng cốt khí để trao đổi tin tức, mục tiêu rõ ràng như thế, thật sự chỉ vì loại thuốc đó?
Nếu là thật, bọn họ sẽ chịu để người khác biết những tin tức này sao?
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Tôi muốn hỏi chư vị Đỉnh Việt một câu, các anh chịu dùng cốt khí để làm vật trao đổi cho thông tin về nơi xuất hiện của tộc Người Cá, là vì cái gì?”
Kỳ Nguyên lập tức liền nhìn về phía hai người Cửu Nguyên.
Nguyên Chiến với Nghiêm Mặc đều không có vẻ mặt gì, Nguyên Chiến thì sau khi làm đại ca đã học được cách che giấu cảm xúc của mình, mà Nghiêm Mặc thì là hồn ông chú trong cơ thể thiếu niên, nếu hắn không muốn cho người khác nhìn ra trong lòng hắn nghĩ cái gì, thì không ai có thể nhìn ra được.
“Đây là điều kiện của anh?” Nghiêm Mặc đặt tay lên tay vịn của chiếc ghế, cười hỏi.
Trong cả túp lều thì chỉ có một mình hắn là ngồi, những người khác đều đứng, nhưng Nghiêm Mặc vẫn có thể ngồi ổn định và vững chắc, hoàn toàn không cảm thấy vật dưới mông mình bắt mắt thế nào, cũng càng không cảm thấy có gì bất ổn.
Kỳ thật cái ghế hắn ngồi rất là gây chú ý.
Đầu tiên, ghế dựa vẫn chưa xuất hiện ở nơi khác, mọi người đều cảm thấy hiểm lạ.
Tiếp theo là cái tư thế mà hắn ngồi, không biết sao mọi người cứ cảm thấy cái ghế đó tựa hồ như nâng thân phận của cậu thiếu niên lên rất nhiều. Nếu không phải vị trí bày ghế không đúng, thì bất cứ ai tiến vào cũng sẽ cho rằng cậu thiếu niên mới là lão đại.
Vì thế, rất nhiều người trong lều quyết định chờ sau khi trở về cũng phải làm ra một vài chiếc ghế giống vậy mới được, ít nhất thì lão đại trong tộc phải có một chiếc.
Thanh niên tóc dài cũng lặng lẽ ghi nhớ hình thù cái ghế, nhàn nhạt trả lời: “Đúng vậy.” Hắn vẫn còn có thể duy trì nụ cười với những người khác, nhưng với Nghiêm Mặc thì cười không nổi.
Nghiêm Mặc lại lặp lần nữa: “Cho nên điều kiện của anh là hỏi chúng tôi có ai từng gặp người cá hay chưa? Người gặp rồi sẽ đạt điều kiện?”
Thanh niên tóc dài theo bản năng mà cảm thấy lời này có vấn đề ở đâu đó, nhưng hắn lại không thể không đáp, chỉ đành gật đầu.
“Vậy tốt, tôi đã gặp.” Nghiêm Mặc giơ tay.
Kỳ Nguyên ho nhẹ một tiếng, cũng giơ tay: “Tôi cũng đã gặp.”
Nghiêm Mặc còn đỡ, người khác không biết gì về hắn, cũng không biết vị trí chính xác của Cửu Nguyên, nghe hắn nói đã từng gặp người cá, tuy tò mò nhưng cũng không lấy làm lạ.
Nhưng Kỳ Nguyên cũng giơ tay nói anh ta đã gặp, tộc khác thì không sao, nhưng tộc nhân của anh thì ngay lập tức cùng nhìn về phía anh. Vị này từng gặp người cá rồi? Ở đâu?
Hai mắt trưởng lão Ma Nhĩ Càn lập loè, trong đó có một nửa là tham lam. Một chủng tộc trí tuệ mà bọn họ chưa từng giao du, người khác cũng khi ít thấy tượng trưng cho cái gì? Đây không chỉ là lượng lớn hàng hóa họ chưa từng gặp, mà bản thân giá trị của người cá đã là thứ khiến bọn họ điên cuồng!
Năm bộ tộc khác nhìn nhau, trầm mặc, bọn họ chưa từng gặp người cá bao giờ, cũng khinh thường hành động nói láo trong trường hợp này.
Thanh niên tóc dài mừng rơn, thậm chí còn bất chấp cả việc cậu thiếu niên kia đã nhiều lần làm hắn căm hận, hắn vội hỏi: “Các cậu từng gặp người cá ở đâu?”
Kỳ Nguyên không trả lời, hắn không thể vì một hai cái cốt khí không biết là gì, cũng không biết có tác dụng gì mà đắc tội với Cửu Nguyên có thể sản xuất ra muối đỏ.
“Chờ một chút.” Nghiêm Mặc giơ tay: “Mới nãy đã nói rồi, chúng tôi trả lời vấn đề của anh, anh cũng nói như vậy là thỏa mãn điều kiện mà anh đưa ra, thế nên chúng tôi có thể chọn trước một cái cốt khí dựa theo ước định vừa đưa ra hay không?”
Thanh niên tóc dài biến sắc: “Cái này làm sao mà tính được?”
Những người khác cũng nghĩ, đúng vậy, sao mà tính? Chỉ là một câu hỏi mà thôi, ai cũng biết người Đỉnh Việt muốn có được tin tức thật sự về nơi xuất hiện người cá, nhưng mà… vì sao bọn họ cảm thấy cậu thiếu niên Cửu Nguyên kia nói cũng rất hợp lý?
Nghiêm Mặc híp mắt, cười lạnh: “Anh chính miệng nói như vậy, tất cả mọi người ở đây đều nghe thấy, hiện giờ anh lại nói với tôi là không tính? Bộ lạc Đỉnh Việt các anh mạnh tới trình độ nào mà chạy tới đây đùa cợt với chúng tôi vậy? Hay cốt khí anh muốn dùng để trao đổi là giả, muốn lợi dụng vài món cốt khí chẳng biết là gì này để khơi mào tranh chấp giữa các tộc chúng tôi?”
Lời này vừa nói ra, các tộc khác lập tức rùng mình, bọn họ không hề nghĩ tới mấy thứ kia còn có thể tạo nên hậu quả đó. Lúc nãy không nghĩ tới thì không sao, nhưng giờ được Nghiêm Mặc nhắc nhở, cả đám càng nghĩ càng thấy đáng sợ.
Huống chi trước đó bọn họ còn lập quy tắc nếu nhiều người đạt được điều kiện thì sẽ cạnh tranh bằng võ lực, loại chuyện đánh nhau này, mặc kệ kết quả cuối cùng như thế nào, thì giữa hai tộc không chỉ xuất hiện một chút ngăn cách thôi đâu.
Nghĩ đến đây, ánh mắt các tộc nhìn về phía người Đỉnh Việt càng trở nên đáng sợ.
Trong tay người Đỉnh Việt lập tức xuất hiện các vũ khí bằng đồng, có người là giáo, có người là đao.
Bầu không khí trong lều lại lần nữa trở nên căng thẳng.
Thố Hống cười khẽ, cười đến mức lúm đồng tiền trên má hiện thật sâu, nhưng lời anh nói nghe không thoải mái chút nào: “Các vị khách Đỉnh Việt này, các vị định nói mà không giữ lời à?”
Sắc mặt thanh niên tóc dài đổi mấy lần, chuyện vốn dĩ rất đơn giản, cũng rất đơn thuần, sau khi bị hai người Cửu Nguyên nhúng tay vào lại trở nên phức tạp như thế. Cửu Nguyên này không phải bẩm sinh là khắc bọn họ đi?
Ngay khi thanh niên tóc dài đang hết sức khó xử, Thù Nghệ đột nhiên lạnh lùng mở miệng: “Đổi.”
Thanh niên tóc dài bình tĩnh lại, lần nữa nở nụ cười, ngạo nghễ nói: “Đỉnh Việt chúng tôi đương nhiên nói là giữ lời, ban nãy Cửu Nguyên và Ma Nhĩ Càn cùng đạt điều kiện của chúng tôi, chỉ cần bọn họ đưa ra hàng hóa có giá trị tương đương với hai mươi nữ nô thành niên khỏe mạnh, thì bốn cái cốt khí kia, bọn họ có thể chọn một cái. Những người khác không có ý kiến gì đi?”
Tâm tình quá bất bình, nên thanh niên tóc dài vẫn nhịn không được châm ngòi một câu.
Điều kiện đã định ra trước đó, cho dù có ý kiến thì cũng sẽ không nói vào lúc này. Bất quá tất cả mọi người ở đây đều âm thầm cảnh giác, ai nấy đều ghi nhớ về sau khi giao dịch, nói chuyện nhất định phải cẩn thận, nếu không thì sẽ giống như Đỉnh Việt hôm nay, bị người ta chui lỗ chó.
“Vậy giờ, các cậu ai lên chọn?” Thanh niên tóc dài phát hiện ra mình đang rất chờ mong, chờ mong Cửu Nguyên với Ma Nhĩ Càn đánh nhau.
Nào ngờ cậu thiếu niên Cửu Nguyên lại khẽ mỉm cười, nói với Ma Nhĩ Càn: “Đánh nhau sẽ tổn thương hòa khí (tình cảm hòa thuận), trước đó tôi đã mua của các anh một đám nô lệ, số lượng rất nhiều, mang về cực kỳ không tiện, nếu các anh có thể dùng thuyền đưa đến thượng du sông lớn ở cửa sông lần trước, tôi sẽ rất cảm kích.”
Thải Vũ không dám tự tiện quyết định, thầm nhìn về phía Kỳ Nguyên. Trong bộ lạc, các vụ giao dịch có số lượng vượt quá trăm nô lệ đều do Kỳ Nguyên – con thứ ba của tù trường phụ trách, mấy người con khác của tù trưởng tuy cũng có thể giao dịch nô lệ, nhưng số lượng không thể quá một trăm.
Kỳ Nguyên khẽ gật đầu với Thải Vũ.
Bởi vì hai người đứng phía sau, nên người Đỉnh Việt không phát hiện ra hành động mờ ám giữa bọn họ.
Thải Vũ nhận được chỉ thị, lập tức lớn tiếng trả lời: “Vậy cứ làm theo lời quý khách, chúng tôi sẽ dùng thuyền đưa toàn bộ nô lệ mà quý khách mua đến cửa sông ở thượng du.”
Nghiêm Mặc cười: “Cảm ơn. Vậy lần lựa chọn này, Cửu Nguyên chúng tôi xin rút.”
Tất cả mọi người không cảm thấy Nghiêm Mặc làm vậy thì có gì kỳ quái, thậm chí còn cảm thấy hắn lựa chọn rất sáng suốt.
Trưởng lão Ma Nhĩ Càn gật gật đầu với Nghiêm Mặc, ông cũng không khinh thường Nghiêm Mặc chỉ vì hắn nhỏ tuổi, mà quay đầu lại nói hai câu với Kỳ Nguyên, sau đó ông thận trọng tiến lên, cuối cùng cầm lấy cái cốt khí có thể lắp ráp duy nhất trên cái bệ đá mà trước đó trưởng lão người rắn đã nhắm trúng.
Bạch Nham buồn cười, nhịn không được đâm chọt trưởng lão Ma Nhĩ Càn một câu: “Ban nãy chọn mâm tròn mà, không phải à? Sao giờ lại đổi ý?”
Trưởng lão Ma Nhĩ Càn giả câm giả điếc, ông cũng không thể nói ông cảm thấy tộc Người Rắn có xuất thân từ Tam Thành thì chắc chắn sẽ có nhiều kiến thức hơn ông, thứ tộc Người Rắn nhìn trúng chắc chắn tốt hơn cái mâm tròn mà ông muốn.
Kỳ thật những người khác đều biết vì sao trưởng lão Ma Nhĩ Càn lại chọn cái cốt khí lắp ráp kia, nếu bọn họ có cơ hội, bọn họ cũng sẽ lấy cái đó trước.
Trên bệ đá chỉ còn ba cái cốt khí, tuy thanh niên tóc dài không muốn trao đổi cốt khí cho tên thiếu niên Cửu Nguyên, nhưng hiện giờ có vẻ như chỉ có Cửu Nguyên và Ma Nhĩ Càn là biết nơi ở của người cá, cho dù hắn không muốn thì cũng phải hỏi.
Đã học được bài học khi nãy, lần này thanh niên tóc dài càng thận trọng hơn, ngẫm nghĩ lời mình muốn nói vài lượt, cảm thấy không có lỗ hổng nào mới mở miệng: “Tôi muốn biết nơi xuất hiện tộc Người Cá, phải là địa điểm chính xác. Thỏa mãn điều kiện này mới có thể trao đổi cái cốt khí thứ hai.”
Trưởng lão Ma Nhĩ Càn nhìn về phía Kỳ Nguyên.
Bây giờ Kỳ Nguyên đã hiểu tại sao lúc nãy tư tế Cửu Nguyên lại hào phóng như vậy, đối phương đã biết chắc Đỉnh Việt nhất định sẽ tiếp tục hỏi nơi ở của người cá, mà bọn họ đã nhường một lần rồi, lần này Ma Nhĩ Càn không thể không biết xấu hổ mà tranh cướp với họ.
Nhưng ban nãy anh cũng không thể không nhận ‘ý tốt’ của đối phương, bởi vì không thể thật sự đánh với đối phương một trận được. Cốt khí không đổi được thì không sao cả, nhưng thua ngay trên địa bàn mình, còn trước mặt nhiều bộ lạc lớn như vậy, bao nhiêu thể diện của Ma Nhĩ Càn sẽ mất hết.
Lại lần nữa, Kỳ Nguyên nghĩ, nếu cậu thiếu niên kia không phải tư tế Cửu Nguyên, thì chắc chắn cũng là một nhân vật cực kỳ quan trọng, thật sự là quá thông minh. Lấy một cái cốt khí, chẳng những không cần trả cái giá gì để nhờ Ma Nhĩ Càn dùng thuyền đưa nô lệ về cho mình, mà còn để lại ấn tượng tốt cho những bộ tộc khác, càng ngăn chặn khả năng anh tiết lộ nơi ở của người cá trước mặt mọi người.
Thấy Kỳ Nguyên lắc đầu, trưởng lão Ma Nhĩ Càn không cam lòng lắm nhưng cũng chỉ có thể giữ yên lặng.
Vì thế, ánh mắt mọi người đều rơi xuống người Nghiêm Mặc.
Nghiêm Mặc rất thoải mái và hào phóng nói: “Đúng là tôi biết nơi xuất hiện tộc Người Cá, có điều, tôi muốn hỏi chư vị Đỉnh Việt một câu, các anh chịu dùng cốt khí để làm vật trao đổi cho thông tin về nơi xuất hiện của tộc Người Cá, là vì cái gì?”
Những người khác cũng rất hiếu kì, lại nhìn về phía thanh niên tóc dài.
Thanh niên tóc dài đã sớm chuẩn bị câu trả lời cho vấn đề này, lập tức bày ra vẻ mặt thần bí nói: “Không dối gạt gì mọi người, truyền thuyết nói tộc Người Cá có một loại thuốc, loại thuốc này con người ăn vào có thể kéo dài tuổi thọ, thậm chí còn giữ được bộ dáng thanh xuân hoặc tráng niên, tù trưởng của chúng tôi muốn trao đổi loại thuốc này với tộc Người Cá.”
“Tộc Người Cá có loại thuốc này?” Tất cả các tộc đều chấn kinh.
Thôi xong! Nghiêm Mặc yên lặng thắp một cây nhang cho tộc Người Cá, thì ra từ lúc này đã bắt đầu truyền đi lời đồn thịt người cá ăn vào có thể duy trì thanh xuân, kéo dài tuổi thọ, chẳng qua nơi này không nói thịt người cá, mà là nói người cá có một loại thuốc.
Nhưng dù là thuốc hay thịt, thì những lời này một khi truyền ra, tộc Người Cá mai sau đừng hòng sống yên bình.
Lúc này Nghiêm Mặc cảm nhận được rất nhiều ánh mắt nóng hừng hực nhìn về phía mình, tựa như đang muốn ép hỏi hắn rằng người cá rốt cuộc ở đâu.
Lúc này chỉ sợ nếu hắn nói giúp tộc Người Cá, rằng người cá không có loại thuốc này, có lẽ sẽ không ai tin, mà ngược lại còn cho rằng hắn và Cửu Nguyên muốn độc chiếm loại thuốc này.
“Đáng thương thay cho tộc Người Cá.” Có tiếng nói nhàn nhạt truyền đến từ đỉnh đầu.
Nghiêm Mặc ngẩng đầu, lão đại, anh có thể đừng cười trên nỗi đau của người khác không? Anh quên chúng ta ở sát vách tộc Người Cá hả?
“Anh nói cái loại thuốc ấy hả?” Nghiêm Mặc tựa lưng vào ghế, nhìn về phía thanh niên tóc dài: “Tôi cũng biết.”
Thanh niên tóc dài ngơ mặt. Tộc Người Cá thật sự có cái loại thuốc đó? Rõ ràng là hắn bịa chuyện! Lúc ấy Đại Vu còn khen hắn vì đã nghĩ ra được lý do này.
“Cậu biết loại thuốc này? Vậy các cậu có trao đổi với bọn họ không?” Trưởng lão Ma Nhĩ Càn gấp không chờ nổi mà hỏi.
“Tôi cũng muốn đổi với bọn họ, nhưng không phải tộc Người Cá nào cũng có loại thuốc này. Mọi người không thử nghĩ xem, loại thuốc quý giá như thế, sao tùy tiện một tộc Người Cá nào cũng có thể có được? Lại nói, cho dù có, tộc Người Cá cũng đâu thể nào dễ dàng lấy ra trao đổi chứ?” Nghiêm Mặc thở dài: “Tôi biết đến cũng là nhờ có một lần, vị Đại Vu của tộc Người Cá kia đề cấp đến với tôi về loại thuốc này, tiếc là loại thuốc này chỉ có ở trong biển, còn là Đại Vu của tộc Người Cá ở dưới biển sâu mới có, còn những tộc Người Cá khác dù có biết cách chế ra loại thuốc này thì nguyên liệu dùng để chế cũng không thể kiếm được, bởi vì những nguyên liệu đó chỉ có ở sâu trong tâm biển.”
Mọi người tin, đúng vậy, loại thuốc thần có thể kéo dài tuổi thọ và duy trì thanh xuân sao có thể dễ dàng lấy được như thế?
Cơ mặt của thanh niên tóc dài co giật: “Thì ra là thế, nhưng tôi vẫn muốn biết nơi có tộc Người Cá, ít nhất thì tôi cũng phải giáp mặt hỏi bọn họ một chút, nếu thật sự không được, tôi vẫn có thể trở về báo cáo lại cho tù trưởng của chúng tôi.”
Nghiêm Mặc nói những điều này không phải vì muốn bảo vệ tộc Người Cá đuôi dài, hắn chỉ muốn bảo vệ Cửu Nguyên cũng cùng sử dụng nước hồ Thanh Uyên mà thôi.
“Vậy anh muốn biết nơi xuất hiện của tộc Người Cá nào?” Nghiêm Mặc lại nhìn về phía thanh niên tóc dài: “Tộc Người Cá có tộc đuôi dài, tộc đuôi ngắn, tộc nhiều tay với tộc da trơn, tức là tộc không có vảy ấy, mỗi tộc lại chia ra rất nhiều nhánh, tựa như tộc Người Rắn đến từ thành Bạch Hi cũng trải rộng toàn bộ thế giới, tôi đâu thể nào nói hết cho anh được.”
Mọi người kinh ngạc, thì ra người cá còn có nhiều chủng loại như vậy, ngẫm lại cũng đúng, con người cũng có nhiều bộ lạc và chủng tộc, thì người cá đương nhiên cũng có.
Thanh niên tóc dài cứng họng, trước khi tới đây hắn chỉ nghe dặn phải tìm ra nơi xuất hiện tộc Người Cá, như vậy mới có khả năng tìm được quả Vu Vận, nhưng ai biết lại có nhiều tộc người cá tới vậy? Cũng may hắn vẫn còn một thông tin để giới hạn phạm vi.
“Tôi cũng không biết là tộc Người Cá nào có thể có loại thuốc này, nhưng Đại Vu chúng tôi từng nghe nói, tộc Người Cá sống cạnh khu rừng màu đen rất có thể có loại thuốc này, ít nhất thì cũng biết nơi có loại thuốc đó.”
Khu rừng màu đen? Khu rừng đen?!
Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến lập tức cảnh giác.
Tộc Người Cá, khu rừng đen, bộ lạc Đỉnh Việt chịu dùng cốt khí để trao đổi tin tức, mục tiêu rõ ràng như thế, thật sự chỉ vì loại thuốc đó?
Nếu là thật, bọn họ sẽ chịu để người khác biết những tin tức này sao?
/660
|