*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Nguyên Chiến không quan tâm con trai kêu mình là mẹ hay là ba, chỉ cần con trai thân thiết với mình là được.”
Lúc Mãnh đi thì trời đã gần chạng vạng, đêm tối không nên đi đường, đoàn người liền nghỉ tạm một đêm ở bên hồ nhỏ, thẳng đến hừng đông mới tiến vào rừng đi tìm hang Lá Đỏ.
Trong lòng Nghiêm Mặc có tâm sự, ngủ không an ổn, hắn tưởng Nguyên Chiến đi một chút sẽ về ngay, nhưng chờ đến tận nửa đêm Nguyên Chiến mới trở về, vừa xuất hiện bên người hắn, hắn liền mở bừng mắt.
“Sao cậu còn chưa ngủ?” Nguyên Chiến xoa xoa mặt, cởi áo ngoài ra, lột sạch, rồi xốc chăn lên chui vào ổ chăn Nghiêm Mặc.
Đáp Đáp ngủ ở góc giường mở mắt ra, thấy là Nguyên Chiến thì lầm bầm một tiếng rồi trở mình ngủ tiếp.
Đại Hà và Đinh Phi phụ trách gác đêm ngồi ở cửa lều liếc mắt nhìn, không nói gì hết.
Nghiêm Mặc đã quen với việc có người chen cùng một ổ chăn nên lười đuổi hắn ra, chỉ khép hờ mắt, thấp giọng hỏi: “Anh phát hiện ra được gì không? Ai đang theo dõi chúng ta?”
Nguyên Chiến đùn đùn ổ chăn, ý kêu Nghiêm Mặc nhích người qua bên kia để hắn có chỗ nằm rộng một chút, lúc này mới nghiêng thân, một tay ôm cậu thiếu niên, nói nhỏ: “Không cần lo lắng, chỉ là một đám khỉ bự thôi.”
“Khỉ bự? Bự cỡ nào?”
“Không khác gì người, có con còn cao hơn tôi.”
“Chúng nó có đuôi không?”
Nguyên Chiến nhớ lại, hắn không để ý điểm này lắm: “Hình như không có. Chúng nó sống trên cây, tôi thấy chúng nó làm ổ trên đó.”
“Mông chúng nó trông thế nào?”
“Sao tôi biết mông chúng nó trông thế nào? Có ai rãnh rỗi đi nhìn chằm chằm mông một đám khỉ đâu? Nhưng nếu cậu chịu cho tôi ngắm mông cậu thì… Ngao! Nhẹ chút.”
Nghiêm Mặc thu lại đầu gối: “Hình thể lớn, không có đuôi, chắc không phải khỉ, có thể là vượn, vượn người.”
Nguyên Chiến xoa xoa nửa người dưới, kinh ngạc nói: “Vượn người? Chúng nó cũng là người? Đúng là thoạt nhìn trông giống người đó, nhưng hơi bị nhiều lông.”
Nghiêm Mặc cười khẽ: “Chúng nó không được tính là người, vượn người chỉ là một cách gọi, nhưng theo gien di truyền mà nói, chúng nó gần với loài người hơn loài khỉ, anh cũng có thể gọi chúng nó là tinh tinh. Đám vượn người kia có lông màu gì?”
“Hình như là đen, hay là đỏ ta? Trăng đêm nay không sáng lắm, cây trong rừng lại quá rậm rạp, không thấy rõ.”
Nghiêm Mặc lại hỏi một vài đặc điểm của vượn, trong lòng đã có phỏng đoán đại khái: “Anh có thấy chúng nó sử dụng công cụ không?”
“Không thấy, chỉ là một đám khỉ bự không có đuôi.” Nguyên Chiến không để tâm gì nhóm vượn người này, hai mắt khép lại, hắn theo dõi lũ khỉ đó suốt nửa đêm, ban ngày thì đi đường liên tục, rất mệt.
Nghiêm Mặc lại không quá yên tâm, có sự tồn tại của Cửu Phong và Thiên Ngô, muốn hắn tin một đám vượn người có chỉ số thông minh cao hơn khỉ lại còn biết theo dõi đó chỉ là vượn người bình thường thì hơi bị khó. Nếu thật sự là vượn người bình thường, khi nhìn thấy nhiều người như vậy thì đã sớm hoảng sợ bỏ chạy, sao có thể liên tục đi theo bọn họ hai ngày? Hơn nữa bọn họ còn chưa tiến vào rừng đâu, tâm cảnh giác của những con vượn này quá cao rồi đó.
“Tốt nhất là tăng gấp đôi nhân thủ gác đêm.” Nghiêm Mặc định ngồi dậy.
Nguyên Chiến đè hắn lại, không cho hắn dậy, nhấc đùi lên thuận thế kẹp lấy eo hắn: “Tôi nói này, cậu không cần lo lắng, tôi vừa về đã nói với Thâm Cốc rồi, bảo anh ta tăng số nhân thủ canh gác sau nửa đêm.”
“Vậy là tốt rồi.” Nghiêm Mặc ngủ không được, ngại thân thể Nguyên Chiến có nhiệt độ cao, muốn xích ra một chút, nhưng tên khốn Nguyên Chiến cứ cuốn lấy hắn không ngừng, giãy giụa vài lần vẫn không thể thoát ra, qua một lát liền mắng hai câu rồi trực tiếp ngủ say như chết.
Nguyên Chiến trong lúc ngủ mơ còn không quên kéo người vào lòng ôm, bá đạo nửa ôm nửa đè người ta, lúc ngủ hắn không có ngáy, khi ngủ say thì chỉ thở hơi dài mà thôi.
Nghiêm Mặc mơ một giấc mơ quái lạ vào nửa đêm, trong mơ hắn là một quả trứng, có một con dã thú khổng lồ diện mạo hung ác cứ ép hắn vào bụng mình, đè lên người hắn, cứ như đang ấp trứng vậy, hắn giãy giụa vài lần nhưng vẫn bị con thú ôm lại.
Nghiêm Mặc nằm trong trứng gào to ‘tao chịu không nổi’, nỗ lực muốn phá xác chui ra, rời khỏi con thú đang ấp trứng này, chờ khi hắn mơ thấy mình giãy giụa rốt cuộc cũng phá xác được thì… tỉnh giấc.
Mà lúc này, trời cũng tờ mờ sáng.
Nghiêm Mặc vừa nhúc nhích, Nguyên Chiến cũng tỉnh theo, vừa mở mắt ra liền oán giận: “Tối qua cậu nằm trong lòng tôi mà cứ ủi tới ủi lui làm cái gì, tôi bị cậu ủi cho cương cứng cả rồi.”
Nghiêm Mặc không khách khí mà thò tay qua nhéo một cái: “Đi tiểu đi! Dám đè tôi là băm anh ra đấy!”
Nguyên Chiến bị nhéo cho rên một tiếng đầy dâm đãng, hắn rất muốn làm chút chuyện gì đó, nhưng bên ngoài đã truyền đến tiếng người, ai cũng thức dậy, có người đã bắt đầu làm bữa sáng, ăn no xong sẽ nhanh chóng thu dọn xuất phát, hắn thân là thủ lĩnh, đương nhiên không thể nằm ỳ trong lều không ra, hơn nữa hắn bị tư tế nhà mình nhéo chim, cũng sắp không nín được, bật dậy vội vàng chạy ra ngoài, một lát sau liền truyền tới tiếng nước xè xè.
Nghiêm Mặc quay đầu liền thấy đồ đạc còn rải đầy trên đất, tên gia súc kia lại không thèm bận gì, để tồng ngồng chạy ra ngoài, không khỏi mắng thầm một tiếng: “Dã nhân!”
Ngoại trừ Nghiêm Mặc cảm thấy hành vi của Nguyên Chiến giống dã nhân, thì những người khác khi thấy thủ lĩnh của mình trần truồng đi ra lại không nghĩ hắn có gì không đúng.
Thời tiết đã dần ấm trở lại, người nào thân thể cường tráng thì chỉ cần một cái váy da cũng đủ dùng. Hơn nữa bởi vì da thú không đủ, một ngàn năm trăm người không phải ai cũng được mặc váy da, đa số các chiến sĩ đều quấn một tấm da thú bên hông là coi như xong việc.
Có người liếc thấy tư thế đón gió oai hùng, phóng nước ba ngàn dặm của thủ lĩnh đại nhân thì hâm mộ đố kỵ không thôi, có vài cô lớn mật đẩy đẩy nhau, lấy kích cỡ hùng vĩ của thủ lĩnh ra trêu đùa nhau.
Phụ nữ và bọn nhỏ bây giờ hoạt bát hơn nhiều so với khi vừa mới xuất phát, tuy đi đường rất mệt mỏi, nhưng bọn họ là những người được chăm sóc nhất, dù là Nguyên Chiến hay cậu tư tế thiếu niên thiện lương kia, không có ai xem bọn họ là nô lệ mà trói buộc, càng không có cưỡng ép bọn họ làm tình hay muốn giết chết bọn họ làm thức ăn hay ngược đãi.
Đinh Phi đại nhân còn nói Cửu Nguyên không có nô lệ, có lẽ điều anh ta nói là thật. Đinh Phi đại nhân còn nói bọn họ chỉ cần cố gắng làm việc, quảng thời gian làm việc sẽ được gọi là đứa ở, làm tới khi trả hết số muối đỏ mình nợ bộ lạc, sau đó qua được khảo nghiệm của bộ lạc, là có thể trở thành con dân thật sự của bộ lạc. Hơn nữa, Đinh Ninh đại nhân còn nói, cho dù là làm đứa ở, bọn họ cũng không cần lo lắng việc đói bụng, còn có sẵn nhà cửa để ở.
Đại Hà đại nhân trong một lần nghỉ ngơi còn lỡ miệng nói, chỉ cần bọn họ trung thành với tư tế và thủ lĩnh đại nhân, qua được khảo nghiệm của bộ lạc, thì bọn họ không cần làm đứa ở cũng có thể trở thành con dân thật sự của bộ lạc.
Bởi vì những tin tức này, mà một ngàn năm trăm người đều ôm đầy hy vọng đối với tương lai, nên lúc đi cũng không cảm thấy khổ, mọi người chung sức giúp đỡ nhau trên đường, cơ hồ không cần có người phân phó. Chờ khi phụ nữ và bọn nhỏ bắt đầu thả lỏng, đội ngũ cũng dần có tiếng cười nói, càng không có ai muốn bỏ trốn.
Buổi sáng trước khi xuất phát, Nghiêm Mặc kêu ba người Đại Hà, Đinh Ninh, Đinh Phi tới, thấp giọng dặn dò vài chuyện với bọn họ: “Từ giờ trở đi, các anh có thể chậm rãi tiết lộ các quy tắc của bộ lạc cho bọn họ họ, nếu bọn họ không hiểu thì cứ kiên nhẫn giải thích.”
“Vâng.” Ba người đều cảm thấy mình mang trọng trách lớn, đều cực kỳ nghiêm túc.
Đáp Đáp đứng gác bên cạnh, hai mắt vẫn luôn nhìn ba người Đại Hà, gã đang trộm học ngôn ngữ, gã học rất nhanh, nhưng gã không nói cho ai biết, gã chờ mai mốt hù cậu thiếu niên một cú, chỉ cần nghĩ đến cậu thiếu niên khi đó sẽ kinh ngạc như thế nào, ánh mắt cậu ấy sẽ đầy vẻ tán dương, là gã liền đắc ý đến mức muốn vẫy đuôi.
“Đinh Ninh, anh dẫn theo những người già yếu, phụ nữ và trẻ em, ngoại trừ chú ý việc ăn ngủ nghỉ và tình trạng sức khỏe của bọn họ, thì còn phải chú ý đừng cho những chiến sĩ kia tiếp xúc quá nhiều với bọn họ, trước đó mọi người gấp rút lên đường, có vài người dù muốn nhưng cũng không có sức lực và thời gian, nhưng chờ sau khi tiến vào rừng, thời gian chúng ta nghỉ ngơi sẽ tăng lên nhiều, bầu không khí trong rừng lại khá áp lực, cảm xúc con người dễ biến hóa, người nào tính tình nóng nảy bạo lực sẽ khó khống chế được mình, đến lúc đó, nếu có tình huống cưỡng hiếp hoặc cố ý gây hại phát sinh, anh xử lý không được thì nhất định phải nói cho tôi biết, loại chuyện này tuyệt đối không được dấu diếm, biết chưa?”
Đinh Ninh gật đầu thật mạnh: “Mặc đại, cậu yên tâm, tôi sẽ xem chừng bọn họ.”
Nghiêm Mặc cũng nói lại chuyện này cho Nguyên Chiến, bảo hắn dặn dò và cảnh cáo các chiến sĩ thủ lĩnh, để bọn họ quản cho tốt thủ hạ của mình.
Dù hắn có phòng ngừa chu đáo đi chăng nữa, không có quy củ thì sao thành được phép tắc, một ngàn năm trăm người ở chỗ này không phải đội ngũ nhỏ, bộ lạc Nguyên Tế cũ cũng chừng này người, nhưng nhiều người như vậy mà lại không phải cùng một tộc hay một bộ lạc, ngay cả ngôn ngữ cũng không giống nhau, trên đường đi không có chuyện thì không sao, chứ một khi có chuyện thì chắc chắn sẽ biến thành chuyện lớn, đến lúc đó không cần Ma Nhĩ Càn và các bộ tộc dã nhân ven đường tới tấn công họ, chính họ đã tự tan rã vì nội bộ bất ổn rồi.
Vì thế, Nghiêm Mặc vô cùng cẩn thận, xuất phát được mấy ngày mà các quy củ đã được truyền đến tai mỗi người.
Nghiêm Mặc gọi Nguyên Chiến, lấy một tấm da thú banh ra: “Đây là bản đồ Mãnh vẽ trước khi rời đi, núi muối ở chỗ này, hang Lá Đỏ bọn họ đi có vẻ như nằm ngay bìa rừng, cơ mà từ núi muối đến hang Lá Đỏ có rừng cây rậm rạp ở giữa. Nếu chúng ta không sợ gặp phải đội quân Ma Nhĩ Càn, thì có thể dựa theo ký hiệu của người tộc Diêm Sơn để lại tiến vào rừng. Nếu đó là đường lui của họ, thì độ an toàn của con đường này sẽ cao hơn những nơi khác.”
“Cậu nghĩ thế nào?” Nguyên Chiến vừa nhìn bản đồ vừa hỏi.
“Tôi nghĩ thay vì vào rừng mạo hiểm để đến hang Lá Đỏ, còn không bằng cứ tiếp tục đi dọc theo bìa rừng, đợi khi tìm được ký hiệu của tộc Diêm Sơn, thì chúng ta mới dựa theo ký hiệu đó để tìm hang Lá Đỏ, như vậy tổn thất nói không chừng sẽ nhỏ hơn một chút.”
“Nếu đụng phải quân Ma Nhĩ Càn tới tấn công tộc Diêm Sơn thì sao?”
“Đây là điều mà tôi đau đầu, anh nghĩ sao?”
Nguyên Chiến trực tiếp gọi Thâm Cốc và các thủ lĩnh tới, đưa hai lựa chọn ra trước mặt các thủ lĩnh, để từng người trong bọn họ nói ra ý kiến của mình.
Các thủ lĩnh khác vẫn chưa hiểu rõ tính tình của Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc, nên không dám phát biểu, vẫn là Thâm Cốc mở miệng trước, anh nói: “Tôi có một câu hỏi, hang Lá Đỏ có đủ an toàn không? Người tộc Diêm Sơn trốn vào đó, Ma Nhĩ Càn có tìm không được họ không?”
Nghiêm Mặc trả lời rất cẩn thận: “Điều này rất có thể, nếu trong số họ có gian tế của Ma Nhĩ Càn.”
Mọi người đều hiểu từ ‘gian tế’, Thâm Cốc hơi nhíu mày: “Có gian tế thì sẽ khá phiền toái, không có cách nào là tốt nhất, người tộc Diêm Sơn có thể sẽ phải chờ ở hang Lá Đỏ một thời gian, chúng ta băng qua rừng trước, chờ sau khi sắp xếp xong thì phái người trở lại đón bọn họ. Dù sao, mục đích chủ yếu của chúng ta là băng qua rừng và dãy núi để tới vùng đất bên kia.”
Nguyên Chiến lại nhìn về phía những người khác, trong những thủ lĩnh này có người đồng ý với ý kiến của Thâm Cốc, cũng có người nhìn vẻ mặt của Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc rồi nói đi đón người tộc Diêm Sơn trước.
Nghiêm Mặc hiểu rõ trong lòng, đám người Thâm Cốc chắc là không muốn tốn thời gian và mạo hiểm để đi đón người tộc Diêm Sơn trước.
“Thâm Cốc, anh nhìn bản đồ, nếu anh cẩn thận nhớ lại một chút, anh sẽ phát hiện từ hang Lá Đỏ băng qua rừng, chúng ta cũng không cần vòng xa.” Nghiêm Mặc ngồi xổm trên mặt đất, lại lần nữa mở bản đồ ra.
“Giữa rừng và khu đất lớn có một dãy núi nằm ngang, anh có thể coi như đó là hai ngọn núi, giữa hai ngọn núi sẽ có khoảng cách, tôi muốn đi qua cái khe khoảng cách ấy để tới khu đất lớn, mà từ hang Lá Đỏ tới khe khoảng cách hầu như là một đường thẳng. Đây là nơi chúng ta đang đặt chân, tới khe khoảng cách là một đường xéo, con đường này có lẽ gần hơn một chút nếu chúng ta đi vòng đến hang Lá Đỏ rồi băng qua khu rừng, nhưng cũng không gần hơn được bao nhiêu.”
Thâm Cốc không vì thân phận của Nghiêm Mặc nhún nhường, anh rất trầm tĩnh trần thuật sự thật: “Nhưng chúng ta đi đường vòng đón người cũng có thể bị Ma Nhĩ Càn đuổi kịp.”
Nguyên Chiến vỗ tay một cái, mọi người cùng nhìn về phía hắn. “Mặc, Thâm Cốc, hai người đều xem nhẹ vấn đề quan trọng nhất. Chúng ta không hiểu gì về khu rừng này, cũng hoàn toàn không biết bên trong có những nguy hiểm gì, dù là đi đón người tộc Diêm Sơn, hay xong việc rồi mới đi đón, thì chúng ta đều phải giải quyết vấn đề này.”
Nghiêm Mặc trầm ngâm: “Chính xác, không hiểu gì về con đường phía trước, trực tiếp dẫn hơn ngàn người băng qua rừng là quá nguy hiểm, không nói tới đầm lầy sương độc gì đó, người đi trong rừng cũng dễ bị lạc, còn sẽ bị dã thú đàn lớn theo dõi.”
Sau một phen thảo luận, cuối cùng Nguyên Chiến quyết định: “Trước hết chúng ta cứ đi dọc theo bìa rừng, đợi khi tìm được ký hiệu mà tộc Diêm Sơn để lại thì hẵng đi tìm hang Lá Đỏ. Nếu nơi đó cho phép nhiều người dừng chân, thì trước hết tạm ngừng, phái người đi dò đường. Nếu trên đường đi đụng phải chiến đội của Ma Nhĩ Càn, ngoại trừ đội của Thâm Cốc, những người khác đều trốn vào rừng cùng tư tế đại nhân.”
Không còn biện pháp nào tốt hơn, tạm thời chỉ có thể quyết định như vậy.
Cửu Phong không chờ được, trước kia thân thể nó quá to, rất khó vào rừng chơi, hiện giờ thu nhỏ lại được, thì sao có thể bỏ qua cơ hội thám hiểm rừng rậm? Chờ khi nghỉ ngơi trên đầu Nghiêm Mặc đủ rồi, nó liền nói với Nghiêm Mặc một tiếng, sau đó gấp không chờ nổi mà bay vào rừng, bắt nạt mấy con thú nhỏ chim nhỏ bên trong.
Bởi vì không có đường dễ đi, để tốc độ nhanh hơn, Nguyên Chiến vẫn luôn dẫn đầu mở đường, dời cây dò cạm bẫy, còn phải kiểm tra xem có đầm lầy không, trong một ngày, người mệt nhất là Nguyên Chiến.
Nghiêm Mặc cũng không muốn như vậy, nếu là bình thường, hắn nhất định sẽ bắt mọi người cùng làm việc, vượt mọi chông gai, mở đường, sẽ không để bất luận kẻ nào nhàn rỗi, Nguyên Chiến cùng lắm chỉ trợ giúp một chút. Nếu không, trong thời gian dài, tất cả mọi người sẽ xem việc Nguyên Chiến vất vả là đương nhiên.
Lúc đầu, khi Nguyên Chiến làm vậy, đám người Thâm Cốc cảm thấy rất khủng hoảng, cứ muốn làm chút gì đó để trợ giúp Nguyên Chiến, nhưng chờ khi bọn họ phát hiện mình chỉ tổ gây trở ngại chứ không giúp được gì, còn không bằng theo sát phía sau quản lý đội ngũ, không để ai tụt lại mới là cống hiến lớn nhất, bọn họ không cần làm nhiều việc lắm, nhưng khi đó mọi người đều nhìn Nguyên Chiến với ánh mắt tràn ngập sùng bái và cảm kích.
Nhưng theo thời gian trôi qua, sùng bái và cảm kích còn đó, nhưng khủng hoảng và bất an lại dần dần biến mất.
Nghiêm Mặc vẫn luôn âm thầm quan sát một ngàn năm trăm người này, lúc đầu tất cả mọi người đều ngốc ngốc, kêu làm gì thì làm đó, không nhìn ra được ai tốt ai xấu, nhưng sau thời gian dài, với sự ‘thiện lương’ của bọn hắn, có vài người bắt đầu bộc lộ bản tính thật.
Đại Hà thấy bất thường, muốn cảnh cáo nhưng lại bị Nghiêm Mặc ngăn cản.
Hắn muốn xem xem Thâm Cốc và các chiến sĩ thủ lĩnh sẽ làm như thế nào, quy củ đã truyền xuống, bọn họ muốn xử trí những người đó hoàn toàn có lý do.
Nguyên Chiến không thèm nói gì về việc này, không biết hắn có nhận ra không, nhưng Nghiêm Mặc nghĩ hắn đã nhận ra rồi, chỉ là nghẹn trong lòng chờ thời điểm xuất chiêu.
Nguyên Chiến quả thực là người rất biết nhẫn nhịn, kỳ thật bây giờ hắn không nên sử dụng nhiều năng lực, nếu không phải đêm nào Nghiêm Mặc cũng giúp hắn mát xa và châm cứu, thì dị năng của hắn nói không chừng lại tăng lên một cấp nữa.
Mà thân thể hắn thì không cách nào chứa được nhiều năng lượng như vậy, tựa như Mặc nói, dung lượng mà thân thể hắn có thể cất chứa được chỉ ở cấp sáu mà thôi, cấp bảy đã là rất nguy hiểm, nếu nhảy lên cấp tám, chỉ sợ hắn có thể tận mắt nhìn thấy mạch năng lượng nứt vỡ trong thân thể, rồi nổ banh xác.
Nếu là trước kia, hắn nhất định sẽ cố gắng chịu đựng, không để bất kỳ ai nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt của mình, nhưng bây giờ…
Từ khi biết Nghiêm Mặc sống qua một kiếp trong mộng, lại còn từng sống đến ba mươi chín tuổi, Nguyên Chiến liền cảm thấy bày ra dáng vẻ yếu ớt của mình trước mặt người này cũng không có gì. Mà vào lần đầu tiên hắn chủ động nói với Nghiêm Mặc mình cảm thấy khó chịu trong người, muốn Nghiêm Mặc giúp hắn điều trị một chút, thì tư tế đại nhân của hắn chẳng những châm cứu cho hắn, mà còn giúp hắn mát xa. Mát xa thoải mái đến mức hắn cảm thấy hồn mình như muốn bay lên trời.
Từ đó về sau hắn liền biết, ở trước mặt tư tế của hắn, hắn ngẫu nhiên có thể yếu ớt một lần, nhiều khi còn vớt được của hời ấy chứ!
Vì thế, người nào đó bắt đầu thường xuyên tìm cơ hội giả bộ ‘mảnh mai’.
Tỷ như lúc này.
Nguyên Chiến giơ tay, hạ lệnh nghỉ ngơi tại chỗ.
Để đám người Thâm Cốc chú ý đề phòng xung quanh, thủ lĩnh cao lớn cường tráng thoạt nhìn còn rất có tinh thần, chờ khi đi đến cạnh Nghiêm Mặc liền lung la lung lay, vẻ mặt tràn đầy mệt mỏi.
“Nếu tỉ lệ bản đồ không sai, chúng ta chỉ cần nhiều nhất hai ngày là có thể tới bìa rừng cách núi muối gần nhất, với thời gian này, nếu Ma Nhĩ Càn phái người qua đây thì cũng đã qua tới nơi rồi.” Nguyên Chiến vừa nói vừa ngồi phịch xuống đất.
Nghiêm Mặc thuận tay xoa bóp vai và cổ cho hắn: “Rất mệt sao?”
“Ừm, cũng tạm.” Nói là cũng tạm, mà người đã nằm lên đùi cậu thiếu niên: “Nhưng mà hơi đau đầu, tôi cảm thấy tôi lại sắp sửa thăng cấp rồi.”
“Không thể thăng cấp, anh phải cố gắng áp chế.” Nghiêm Mặc không có đẩy hắn ra, người thanh niên trước mắt đã có thể thấy vẻ xanh xao trên mặt.
Nguyên Chiến nỉ non: “Tôi biết, nhưng tôi sợ không khống chế được. Nếu như tôi chết…”
“Im miệng! Thứ tai họa như anh ít nhất cũng có thể sống tới ngàn năm! Tôi mát xa cho anh một lát, anh sẽ thoải mái hơn.”
“Ừ.” Nguyên Chiến kiềm lại ý cười sắp tràn ra ở khóe miệng, trả lời với giọng điệu lười nhác.
Nghiêm Mặc ấn huyệt vị trên đầu cho hắn, thấy vẻ mặt hắn dần thả lỏng, nhân lúc không có ai chú ý, thả quả Vu Vận ra cho nó hấp thu năng lượng của đá Thần Huyết trong cơ thể Nguyên Chiến.
Quả Vu Vận thích nhất là những lúc này, nó vươn một sợi dây leo nhỏ ra quấn lấy cổ tay Nguyên Chiến, cái bọc nhỏ ở đầu dây leo kề sát vào mạch trên tay hắn, khi hút năng lượng, các bọc nhỏ hơi hồng lên, màu xanh biếc trên sợi dây leo cũng tản ra ánh đỏ, thoạt nhìn trông không giống thực vật, mà giống một loại ngọc thạch, đẹp vô cùng.
Nguyên Chiến vươn một tay khác che cái bọc nhỏ lại, không cho những người khác thấy.
“Ba ơi.” Có một dây leo khác tách ra, trên đầu cũng có một cái bọc nhưng nhỏ hơn cái kia, duỗi đến bên mặt Nghiêm Mặc cọ nhẹ.
Trái tim cứng rắn của Nghiêm Mặc lập tức mềm nhũn, không mát xa cho Nguyên Chiến nữa, vươn tay nhẹ nhàng sờ sờ cái bọc bé xíu, trong mắt là ý cười dịu dàng: “Trái cây hư có bắt nạt con không?”
“Không có, Quả Quả cho con ăn ngon.” Giọng nói mềm mại của Đô Đô vang lên, nghe qua rất vui vẻ, nó đã sớm muốn được nói chuyện với ba, nhưng Quả Quả không cho, nói nó bây giờ còn yếu quá.
“Nó cho con ăn cái gì ngon?” Nghiêm Mặc không tự nhận ra rằng hắn đã xem quả Vu Vận là người rồi.
“Quả Quả không cho nói.”
“Câm miệng!” Tiếng của thằng quỷ nhỏ hung dữ vang lên, nhưng với giọng điệu bi bô của con nít chỉ khiến người ta muốn bật cười.
Nghiêm Mặc còn chưa cười ra tiếng thì Đô Đô đã cười ha ha trước.
Nguyên Chiến mở to mắt, thực lạ, hắn cũng có thể ‘nghe’ thấy tiếng của bọn nhỏ.
Cái bọc bé xíu thấy Nguyên Chiến mở mắt, lập tức bỏ ba, nịnh nọt bò qua cọ lên mặt mẹ nó, cọ cho hai con mắt hẹp dài của Nguyên Chiến híp lại đầy vui sướng.
Nghiêm Mặc ghen tỵ rồi đó, nhưng nghe cái bọc bé xíu kêu Nguyên Chiến là mẹ thì hắn liền phì cười.
Nguyên Chiến không quan tâm con trai kêu mình là mẹ hay là ba, chỉ cần con trai thân thiết với mình là được.
“Trái cây kia mà bắt nạt con, con nói cho cha biết, cha đánh nó.” Nguyên Chiến rất có uy nghiêm làm cha trong cảm nhận của đứa con út.
“Mẹ ~~ Quả Quả rất tốt ~~”
Thằng quỷ nhỏ hung dữ lại bi bô gào lên: “Cái bọc mềm mụp!”
Cái bọc mềm mụp lại quay đầu quấy lấy cái bọc to to, cái bọc to to vươn ra vô số dây leo nhỏ quấn chặt lấy cái bọc nhỏ, không cho nó rời đi.
Đô Đô lại cười ‘ha ha’, nó không sợ cái trái cây hư nữa.
Thấy hai đứa con chơi vui vẻ, hai người lớn cũng lộ ra bộ dáng ngốc nghếch khi làm cha. Cuối cùng Nguyên Chiến còn sờ sờ cái bọc của quả Vu Vận, ôn tồn dặn dò: “Con là anh, phải bảo vệ em, không được gây chuyện cho ba con, nghe chưa?”
Cái bọc trông như ngọc thạch luồn khỏi lòng bàn tay Nguyên Chiến, quất nhẹ cổ tay hắn, hung dữ nói: “Trong rừng có nguyên tinh cấp cao, đi cướp đi!”
“Ở đâu?” Hai ông cha đồng thời hỏi.
Trái cây hư lại không chịu nói, nó đòi thù lao.
Nghiêm Mặc lập tức trở mặt: “Trước mắt không có nhiều tinh thần lực như vậy cho mày! Mày nghe lời, mai mốt ba tìm được tinh thần lực thì sẽ cho mày, nếu không nghe lời, hừ hừ!”
“Khi giết người thả ta ra, ta không hấp thu máu thịt, chỉ hấp thu tinh thần lực.” Trái cây hư tỏ vẻ mình không có đòi hỏi nhiều, có tý xíu cũng được.
Nghiêm Mặc theo bản năng cảm thấy cho nó hấp thu quá nhiều tinh thần lực cũng không phải chuyện tốt, nên không đồng ý.
Trái cây hư đành phải lùi một bước, năn nỉ: “Vậy ba đồng ý với ta, nếu có ai chủ động tấn công ba, thì cho ta hấp thu tinh thần lực của tên đó, nếu ba còn không đồng ý nữa, thì ta liền… nhốt thằng con ba lại!”
Lúc nói câu cuối, trái cây hư lại bộc lộ cái thói hung dữ của mình, nhưng nó không đe dọa sẽ ăn luôn Đô Đô nữa, mà sửa lại thành cấm túc.
Nghiêm Mặc thừa nhận mình đã gặp phải đe dọa lớn, có lẽ trái cây hư sẽ không ăn con của hắn, nhưng không cho con hắn ra gặp hắn thì chắc chắn sẽ làm được.
Đô Đô không muốn, liền dùng cái bọc bé xíu cãi lại cái bọc to to: “Em muốn ba! Em muốn mẹ! Quả Quả xấu!”
Trái cây hư không cho trả giá, liền rút dây leo về, cả cái bọc bé xíu cũng chui vào bụng Nghiêm Mặc theo nó.
Nghiêm Mặc không thể làm gì hơn, sau khi cân nhắc đành phải thỏa hiệp: “Ba có thể đồng ý, nhưng nếu ba bảo mày dừng lại, thì phải dừng, biết chưa?”
Trái cây hư lại hung dữ gào bi bô: “Biết rồi!”
Nguyên Chiến chậc lưỡi: “Cái thằng này, chờ chừng nào nó sinh ra thì tôi phải hung hăng đánh nó một trận mới được, mới bao lớn mà dám uy hiếp bố mày!”
Nghiêm Mặc tức giận liếc xéo hắn, về sau hắn có nên chú ý khi nói chuyện một chút không? Cái tên gia súc này, thứ tốt thì không học, mà ba cái thô tục bạo lực thì học lẹ lắm! Bây giờ ngay cả ‘bố mày’ cũng biết nói.
“Một ngàn năm trăm người này không phải ai cũng tốt.” Nghiêm Mặc nhắc tới chuyện chính.
Nguyên Chiến ừ một tiếng.
“Anh không lo lắng sao?”
Nguyên Chiến cười nhạt: “Có gì mà lo? Nếu không tốt thì giết bớt, đỡ phải lao lực đưa về.”
Nghiêm Mặc biết người này giảo hoạt hơn mình trên phương diện quản lý nhân sự, ngoài miệng thì nói năng tàn nhẫn như vậy, nhưng không biết sẽ âm thầm bày ra thủ đoạn gì đây, hắn chỉ nhắc nhở một câu: “Những người khác anh dạy dỗ sao cũng được, nhưng Thâm Cốc thì anh phải để lại cho tôi.”
“Yên tâm, anh ta có thể xây dựng uy vọng của mình trong các chiến nô thì cũng không phải kẻ ngốc, chúng ta muốn xem trong một ngàn năm trăm người đó có ai hữu dụng, thì anh ta cũng đang xem đấy, những người này sẽ là chỗ đứng cơ bản của anh ta trong tương lai sau khi tới Cửu Nguyên, anh ta còn lo mấy người này không nghe lời và hữu dụng hơn cả chúng ta nữa. Cứ chờ đi, không bao lâu nữa anh ta sẽ bắt ra một hai tên để giết gà dọa khỉ cho những người khác xem.”
Nghiêm Mặc gật đầu, vỗ vỗ vai hắn: “Đứng lên đi, nên xuất phát rồi đó, chờ khi nào yên ổn lại thì cho anh nghỉ ngơi một phen.”
Đáng tiếc, yên ổn mà Nguyên Chiến muốn chờ cơ bản không bao giờ tới.
Thế giới này có rất nhiều kỳ ngộ, nhưng cũng đầy nguy hiểm.
Một ngàn năm trăm người vừa xuất phát không được bao lâu, thám báo liền truyền về tin tức: Phía trước gặp phải đội quân Ma Nhĩ Càn!
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Nguyên Chiến không quan tâm con trai kêu mình là mẹ hay là ba, chỉ cần con trai thân thiết với mình là được.”
Lúc Mãnh đi thì trời đã gần chạng vạng, đêm tối không nên đi đường, đoàn người liền nghỉ tạm một đêm ở bên hồ nhỏ, thẳng đến hừng đông mới tiến vào rừng đi tìm hang Lá Đỏ.
Trong lòng Nghiêm Mặc có tâm sự, ngủ không an ổn, hắn tưởng Nguyên Chiến đi một chút sẽ về ngay, nhưng chờ đến tận nửa đêm Nguyên Chiến mới trở về, vừa xuất hiện bên người hắn, hắn liền mở bừng mắt.
“Sao cậu còn chưa ngủ?” Nguyên Chiến xoa xoa mặt, cởi áo ngoài ra, lột sạch, rồi xốc chăn lên chui vào ổ chăn Nghiêm Mặc.
Đáp Đáp ngủ ở góc giường mở mắt ra, thấy là Nguyên Chiến thì lầm bầm một tiếng rồi trở mình ngủ tiếp.
Đại Hà và Đinh Phi phụ trách gác đêm ngồi ở cửa lều liếc mắt nhìn, không nói gì hết.
Nghiêm Mặc đã quen với việc có người chen cùng một ổ chăn nên lười đuổi hắn ra, chỉ khép hờ mắt, thấp giọng hỏi: “Anh phát hiện ra được gì không? Ai đang theo dõi chúng ta?”
Nguyên Chiến đùn đùn ổ chăn, ý kêu Nghiêm Mặc nhích người qua bên kia để hắn có chỗ nằm rộng một chút, lúc này mới nghiêng thân, một tay ôm cậu thiếu niên, nói nhỏ: “Không cần lo lắng, chỉ là một đám khỉ bự thôi.”
“Khỉ bự? Bự cỡ nào?”
“Không khác gì người, có con còn cao hơn tôi.”
“Chúng nó có đuôi không?”
Nguyên Chiến nhớ lại, hắn không để ý điểm này lắm: “Hình như không có. Chúng nó sống trên cây, tôi thấy chúng nó làm ổ trên đó.”
“Mông chúng nó trông thế nào?”
“Sao tôi biết mông chúng nó trông thế nào? Có ai rãnh rỗi đi nhìn chằm chằm mông một đám khỉ đâu? Nhưng nếu cậu chịu cho tôi ngắm mông cậu thì… Ngao! Nhẹ chút.”
Nghiêm Mặc thu lại đầu gối: “Hình thể lớn, không có đuôi, chắc không phải khỉ, có thể là vượn, vượn người.”
Nguyên Chiến xoa xoa nửa người dưới, kinh ngạc nói: “Vượn người? Chúng nó cũng là người? Đúng là thoạt nhìn trông giống người đó, nhưng hơi bị nhiều lông.”
Nghiêm Mặc cười khẽ: “Chúng nó không được tính là người, vượn người chỉ là một cách gọi, nhưng theo gien di truyền mà nói, chúng nó gần với loài người hơn loài khỉ, anh cũng có thể gọi chúng nó là tinh tinh. Đám vượn người kia có lông màu gì?”
“Hình như là đen, hay là đỏ ta? Trăng đêm nay không sáng lắm, cây trong rừng lại quá rậm rạp, không thấy rõ.”
Nghiêm Mặc lại hỏi một vài đặc điểm của vượn, trong lòng đã có phỏng đoán đại khái: “Anh có thấy chúng nó sử dụng công cụ không?”
“Không thấy, chỉ là một đám khỉ bự không có đuôi.” Nguyên Chiến không để tâm gì nhóm vượn người này, hai mắt khép lại, hắn theo dõi lũ khỉ đó suốt nửa đêm, ban ngày thì đi đường liên tục, rất mệt.
Nghiêm Mặc lại không quá yên tâm, có sự tồn tại của Cửu Phong và Thiên Ngô, muốn hắn tin một đám vượn người có chỉ số thông minh cao hơn khỉ lại còn biết theo dõi đó chỉ là vượn người bình thường thì hơi bị khó. Nếu thật sự là vượn người bình thường, khi nhìn thấy nhiều người như vậy thì đã sớm hoảng sợ bỏ chạy, sao có thể liên tục đi theo bọn họ hai ngày? Hơn nữa bọn họ còn chưa tiến vào rừng đâu, tâm cảnh giác của những con vượn này quá cao rồi đó.
“Tốt nhất là tăng gấp đôi nhân thủ gác đêm.” Nghiêm Mặc định ngồi dậy.
Nguyên Chiến đè hắn lại, không cho hắn dậy, nhấc đùi lên thuận thế kẹp lấy eo hắn: “Tôi nói này, cậu không cần lo lắng, tôi vừa về đã nói với Thâm Cốc rồi, bảo anh ta tăng số nhân thủ canh gác sau nửa đêm.”
“Vậy là tốt rồi.” Nghiêm Mặc ngủ không được, ngại thân thể Nguyên Chiến có nhiệt độ cao, muốn xích ra một chút, nhưng tên khốn Nguyên Chiến cứ cuốn lấy hắn không ngừng, giãy giụa vài lần vẫn không thể thoát ra, qua một lát liền mắng hai câu rồi trực tiếp ngủ say như chết.
Nguyên Chiến trong lúc ngủ mơ còn không quên kéo người vào lòng ôm, bá đạo nửa ôm nửa đè người ta, lúc ngủ hắn không có ngáy, khi ngủ say thì chỉ thở hơi dài mà thôi.
Nghiêm Mặc mơ một giấc mơ quái lạ vào nửa đêm, trong mơ hắn là một quả trứng, có một con dã thú khổng lồ diện mạo hung ác cứ ép hắn vào bụng mình, đè lên người hắn, cứ như đang ấp trứng vậy, hắn giãy giụa vài lần nhưng vẫn bị con thú ôm lại.
Nghiêm Mặc nằm trong trứng gào to ‘tao chịu không nổi’, nỗ lực muốn phá xác chui ra, rời khỏi con thú đang ấp trứng này, chờ khi hắn mơ thấy mình giãy giụa rốt cuộc cũng phá xác được thì… tỉnh giấc.
Mà lúc này, trời cũng tờ mờ sáng.
Nghiêm Mặc vừa nhúc nhích, Nguyên Chiến cũng tỉnh theo, vừa mở mắt ra liền oán giận: “Tối qua cậu nằm trong lòng tôi mà cứ ủi tới ủi lui làm cái gì, tôi bị cậu ủi cho cương cứng cả rồi.”
Nghiêm Mặc không khách khí mà thò tay qua nhéo một cái: “Đi tiểu đi! Dám đè tôi là băm anh ra đấy!”
Nguyên Chiến bị nhéo cho rên một tiếng đầy dâm đãng, hắn rất muốn làm chút chuyện gì đó, nhưng bên ngoài đã truyền đến tiếng người, ai cũng thức dậy, có người đã bắt đầu làm bữa sáng, ăn no xong sẽ nhanh chóng thu dọn xuất phát, hắn thân là thủ lĩnh, đương nhiên không thể nằm ỳ trong lều không ra, hơn nữa hắn bị tư tế nhà mình nhéo chim, cũng sắp không nín được, bật dậy vội vàng chạy ra ngoài, một lát sau liền truyền tới tiếng nước xè xè.
Nghiêm Mặc quay đầu liền thấy đồ đạc còn rải đầy trên đất, tên gia súc kia lại không thèm bận gì, để tồng ngồng chạy ra ngoài, không khỏi mắng thầm một tiếng: “Dã nhân!”
Ngoại trừ Nghiêm Mặc cảm thấy hành vi của Nguyên Chiến giống dã nhân, thì những người khác khi thấy thủ lĩnh của mình trần truồng đi ra lại không nghĩ hắn có gì không đúng.
Thời tiết đã dần ấm trở lại, người nào thân thể cường tráng thì chỉ cần một cái váy da cũng đủ dùng. Hơn nữa bởi vì da thú không đủ, một ngàn năm trăm người không phải ai cũng được mặc váy da, đa số các chiến sĩ đều quấn một tấm da thú bên hông là coi như xong việc.
Có người liếc thấy tư thế đón gió oai hùng, phóng nước ba ngàn dặm của thủ lĩnh đại nhân thì hâm mộ đố kỵ không thôi, có vài cô lớn mật đẩy đẩy nhau, lấy kích cỡ hùng vĩ của thủ lĩnh ra trêu đùa nhau.
Phụ nữ và bọn nhỏ bây giờ hoạt bát hơn nhiều so với khi vừa mới xuất phát, tuy đi đường rất mệt mỏi, nhưng bọn họ là những người được chăm sóc nhất, dù là Nguyên Chiến hay cậu tư tế thiếu niên thiện lương kia, không có ai xem bọn họ là nô lệ mà trói buộc, càng không có cưỡng ép bọn họ làm tình hay muốn giết chết bọn họ làm thức ăn hay ngược đãi.
Đinh Phi đại nhân còn nói Cửu Nguyên không có nô lệ, có lẽ điều anh ta nói là thật. Đinh Phi đại nhân còn nói bọn họ chỉ cần cố gắng làm việc, quảng thời gian làm việc sẽ được gọi là đứa ở, làm tới khi trả hết số muối đỏ mình nợ bộ lạc, sau đó qua được khảo nghiệm của bộ lạc, là có thể trở thành con dân thật sự của bộ lạc. Hơn nữa, Đinh Ninh đại nhân còn nói, cho dù là làm đứa ở, bọn họ cũng không cần lo lắng việc đói bụng, còn có sẵn nhà cửa để ở.
Đại Hà đại nhân trong một lần nghỉ ngơi còn lỡ miệng nói, chỉ cần bọn họ trung thành với tư tế và thủ lĩnh đại nhân, qua được khảo nghiệm của bộ lạc, thì bọn họ không cần làm đứa ở cũng có thể trở thành con dân thật sự của bộ lạc.
Bởi vì những tin tức này, mà một ngàn năm trăm người đều ôm đầy hy vọng đối với tương lai, nên lúc đi cũng không cảm thấy khổ, mọi người chung sức giúp đỡ nhau trên đường, cơ hồ không cần có người phân phó. Chờ khi phụ nữ và bọn nhỏ bắt đầu thả lỏng, đội ngũ cũng dần có tiếng cười nói, càng không có ai muốn bỏ trốn.
Buổi sáng trước khi xuất phát, Nghiêm Mặc kêu ba người Đại Hà, Đinh Ninh, Đinh Phi tới, thấp giọng dặn dò vài chuyện với bọn họ: “Từ giờ trở đi, các anh có thể chậm rãi tiết lộ các quy tắc của bộ lạc cho bọn họ họ, nếu bọn họ không hiểu thì cứ kiên nhẫn giải thích.”
“Vâng.” Ba người đều cảm thấy mình mang trọng trách lớn, đều cực kỳ nghiêm túc.
Đáp Đáp đứng gác bên cạnh, hai mắt vẫn luôn nhìn ba người Đại Hà, gã đang trộm học ngôn ngữ, gã học rất nhanh, nhưng gã không nói cho ai biết, gã chờ mai mốt hù cậu thiếu niên một cú, chỉ cần nghĩ đến cậu thiếu niên khi đó sẽ kinh ngạc như thế nào, ánh mắt cậu ấy sẽ đầy vẻ tán dương, là gã liền đắc ý đến mức muốn vẫy đuôi.
“Đinh Ninh, anh dẫn theo những người già yếu, phụ nữ và trẻ em, ngoại trừ chú ý việc ăn ngủ nghỉ và tình trạng sức khỏe của bọn họ, thì còn phải chú ý đừng cho những chiến sĩ kia tiếp xúc quá nhiều với bọn họ, trước đó mọi người gấp rút lên đường, có vài người dù muốn nhưng cũng không có sức lực và thời gian, nhưng chờ sau khi tiến vào rừng, thời gian chúng ta nghỉ ngơi sẽ tăng lên nhiều, bầu không khí trong rừng lại khá áp lực, cảm xúc con người dễ biến hóa, người nào tính tình nóng nảy bạo lực sẽ khó khống chế được mình, đến lúc đó, nếu có tình huống cưỡng hiếp hoặc cố ý gây hại phát sinh, anh xử lý không được thì nhất định phải nói cho tôi biết, loại chuyện này tuyệt đối không được dấu diếm, biết chưa?”
Đinh Ninh gật đầu thật mạnh: “Mặc đại, cậu yên tâm, tôi sẽ xem chừng bọn họ.”
Nghiêm Mặc cũng nói lại chuyện này cho Nguyên Chiến, bảo hắn dặn dò và cảnh cáo các chiến sĩ thủ lĩnh, để bọn họ quản cho tốt thủ hạ của mình.
Dù hắn có phòng ngừa chu đáo đi chăng nữa, không có quy củ thì sao thành được phép tắc, một ngàn năm trăm người ở chỗ này không phải đội ngũ nhỏ, bộ lạc Nguyên Tế cũ cũng chừng này người, nhưng nhiều người như vậy mà lại không phải cùng một tộc hay một bộ lạc, ngay cả ngôn ngữ cũng không giống nhau, trên đường đi không có chuyện thì không sao, chứ một khi có chuyện thì chắc chắn sẽ biến thành chuyện lớn, đến lúc đó không cần Ma Nhĩ Càn và các bộ tộc dã nhân ven đường tới tấn công họ, chính họ đã tự tan rã vì nội bộ bất ổn rồi.
Vì thế, Nghiêm Mặc vô cùng cẩn thận, xuất phát được mấy ngày mà các quy củ đã được truyền đến tai mỗi người.
Nghiêm Mặc gọi Nguyên Chiến, lấy một tấm da thú banh ra: “Đây là bản đồ Mãnh vẽ trước khi rời đi, núi muối ở chỗ này, hang Lá Đỏ bọn họ đi có vẻ như nằm ngay bìa rừng, cơ mà từ núi muối đến hang Lá Đỏ có rừng cây rậm rạp ở giữa. Nếu chúng ta không sợ gặp phải đội quân Ma Nhĩ Càn, thì có thể dựa theo ký hiệu của người tộc Diêm Sơn để lại tiến vào rừng. Nếu đó là đường lui của họ, thì độ an toàn của con đường này sẽ cao hơn những nơi khác.”
“Cậu nghĩ thế nào?” Nguyên Chiến vừa nhìn bản đồ vừa hỏi.
“Tôi nghĩ thay vì vào rừng mạo hiểm để đến hang Lá Đỏ, còn không bằng cứ tiếp tục đi dọc theo bìa rừng, đợi khi tìm được ký hiệu của tộc Diêm Sơn, thì chúng ta mới dựa theo ký hiệu đó để tìm hang Lá Đỏ, như vậy tổn thất nói không chừng sẽ nhỏ hơn một chút.”
“Nếu đụng phải quân Ma Nhĩ Càn tới tấn công tộc Diêm Sơn thì sao?”
“Đây là điều mà tôi đau đầu, anh nghĩ sao?”
Nguyên Chiến trực tiếp gọi Thâm Cốc và các thủ lĩnh tới, đưa hai lựa chọn ra trước mặt các thủ lĩnh, để từng người trong bọn họ nói ra ý kiến của mình.
Các thủ lĩnh khác vẫn chưa hiểu rõ tính tình của Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc, nên không dám phát biểu, vẫn là Thâm Cốc mở miệng trước, anh nói: “Tôi có một câu hỏi, hang Lá Đỏ có đủ an toàn không? Người tộc Diêm Sơn trốn vào đó, Ma Nhĩ Càn có tìm không được họ không?”
Nghiêm Mặc trả lời rất cẩn thận: “Điều này rất có thể, nếu trong số họ có gian tế của Ma Nhĩ Càn.”
Mọi người đều hiểu từ ‘gian tế’, Thâm Cốc hơi nhíu mày: “Có gian tế thì sẽ khá phiền toái, không có cách nào là tốt nhất, người tộc Diêm Sơn có thể sẽ phải chờ ở hang Lá Đỏ một thời gian, chúng ta băng qua rừng trước, chờ sau khi sắp xếp xong thì phái người trở lại đón bọn họ. Dù sao, mục đích chủ yếu của chúng ta là băng qua rừng và dãy núi để tới vùng đất bên kia.”
Nguyên Chiến lại nhìn về phía những người khác, trong những thủ lĩnh này có người đồng ý với ý kiến của Thâm Cốc, cũng có người nhìn vẻ mặt của Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc rồi nói đi đón người tộc Diêm Sơn trước.
Nghiêm Mặc hiểu rõ trong lòng, đám người Thâm Cốc chắc là không muốn tốn thời gian và mạo hiểm để đi đón người tộc Diêm Sơn trước.
“Thâm Cốc, anh nhìn bản đồ, nếu anh cẩn thận nhớ lại một chút, anh sẽ phát hiện từ hang Lá Đỏ băng qua rừng, chúng ta cũng không cần vòng xa.” Nghiêm Mặc ngồi xổm trên mặt đất, lại lần nữa mở bản đồ ra.
“Giữa rừng và khu đất lớn có một dãy núi nằm ngang, anh có thể coi như đó là hai ngọn núi, giữa hai ngọn núi sẽ có khoảng cách, tôi muốn đi qua cái khe khoảng cách ấy để tới khu đất lớn, mà từ hang Lá Đỏ tới khe khoảng cách hầu như là một đường thẳng. Đây là nơi chúng ta đang đặt chân, tới khe khoảng cách là một đường xéo, con đường này có lẽ gần hơn một chút nếu chúng ta đi vòng đến hang Lá Đỏ rồi băng qua khu rừng, nhưng cũng không gần hơn được bao nhiêu.”
Thâm Cốc không vì thân phận của Nghiêm Mặc nhún nhường, anh rất trầm tĩnh trần thuật sự thật: “Nhưng chúng ta đi đường vòng đón người cũng có thể bị Ma Nhĩ Càn đuổi kịp.”
Nguyên Chiến vỗ tay một cái, mọi người cùng nhìn về phía hắn. “Mặc, Thâm Cốc, hai người đều xem nhẹ vấn đề quan trọng nhất. Chúng ta không hiểu gì về khu rừng này, cũng hoàn toàn không biết bên trong có những nguy hiểm gì, dù là đi đón người tộc Diêm Sơn, hay xong việc rồi mới đi đón, thì chúng ta đều phải giải quyết vấn đề này.”
Nghiêm Mặc trầm ngâm: “Chính xác, không hiểu gì về con đường phía trước, trực tiếp dẫn hơn ngàn người băng qua rừng là quá nguy hiểm, không nói tới đầm lầy sương độc gì đó, người đi trong rừng cũng dễ bị lạc, còn sẽ bị dã thú đàn lớn theo dõi.”
Sau một phen thảo luận, cuối cùng Nguyên Chiến quyết định: “Trước hết chúng ta cứ đi dọc theo bìa rừng, đợi khi tìm được ký hiệu mà tộc Diêm Sơn để lại thì hẵng đi tìm hang Lá Đỏ. Nếu nơi đó cho phép nhiều người dừng chân, thì trước hết tạm ngừng, phái người đi dò đường. Nếu trên đường đi đụng phải chiến đội của Ma Nhĩ Càn, ngoại trừ đội của Thâm Cốc, những người khác đều trốn vào rừng cùng tư tế đại nhân.”
Không còn biện pháp nào tốt hơn, tạm thời chỉ có thể quyết định như vậy.
Cửu Phong không chờ được, trước kia thân thể nó quá to, rất khó vào rừng chơi, hiện giờ thu nhỏ lại được, thì sao có thể bỏ qua cơ hội thám hiểm rừng rậm? Chờ khi nghỉ ngơi trên đầu Nghiêm Mặc đủ rồi, nó liền nói với Nghiêm Mặc một tiếng, sau đó gấp không chờ nổi mà bay vào rừng, bắt nạt mấy con thú nhỏ chim nhỏ bên trong.
Bởi vì không có đường dễ đi, để tốc độ nhanh hơn, Nguyên Chiến vẫn luôn dẫn đầu mở đường, dời cây dò cạm bẫy, còn phải kiểm tra xem có đầm lầy không, trong một ngày, người mệt nhất là Nguyên Chiến.
Nghiêm Mặc cũng không muốn như vậy, nếu là bình thường, hắn nhất định sẽ bắt mọi người cùng làm việc, vượt mọi chông gai, mở đường, sẽ không để bất luận kẻ nào nhàn rỗi, Nguyên Chiến cùng lắm chỉ trợ giúp một chút. Nếu không, trong thời gian dài, tất cả mọi người sẽ xem việc Nguyên Chiến vất vả là đương nhiên.
Lúc đầu, khi Nguyên Chiến làm vậy, đám người Thâm Cốc cảm thấy rất khủng hoảng, cứ muốn làm chút gì đó để trợ giúp Nguyên Chiến, nhưng chờ khi bọn họ phát hiện mình chỉ tổ gây trở ngại chứ không giúp được gì, còn không bằng theo sát phía sau quản lý đội ngũ, không để ai tụt lại mới là cống hiến lớn nhất, bọn họ không cần làm nhiều việc lắm, nhưng khi đó mọi người đều nhìn Nguyên Chiến với ánh mắt tràn ngập sùng bái và cảm kích.
Nhưng theo thời gian trôi qua, sùng bái và cảm kích còn đó, nhưng khủng hoảng và bất an lại dần dần biến mất.
Nghiêm Mặc vẫn luôn âm thầm quan sát một ngàn năm trăm người này, lúc đầu tất cả mọi người đều ngốc ngốc, kêu làm gì thì làm đó, không nhìn ra được ai tốt ai xấu, nhưng sau thời gian dài, với sự ‘thiện lương’ của bọn hắn, có vài người bắt đầu bộc lộ bản tính thật.
Đại Hà thấy bất thường, muốn cảnh cáo nhưng lại bị Nghiêm Mặc ngăn cản.
Hắn muốn xem xem Thâm Cốc và các chiến sĩ thủ lĩnh sẽ làm như thế nào, quy củ đã truyền xuống, bọn họ muốn xử trí những người đó hoàn toàn có lý do.
Nguyên Chiến không thèm nói gì về việc này, không biết hắn có nhận ra không, nhưng Nghiêm Mặc nghĩ hắn đã nhận ra rồi, chỉ là nghẹn trong lòng chờ thời điểm xuất chiêu.
Nguyên Chiến quả thực là người rất biết nhẫn nhịn, kỳ thật bây giờ hắn không nên sử dụng nhiều năng lực, nếu không phải đêm nào Nghiêm Mặc cũng giúp hắn mát xa và châm cứu, thì dị năng của hắn nói không chừng lại tăng lên một cấp nữa.
Mà thân thể hắn thì không cách nào chứa được nhiều năng lượng như vậy, tựa như Mặc nói, dung lượng mà thân thể hắn có thể cất chứa được chỉ ở cấp sáu mà thôi, cấp bảy đã là rất nguy hiểm, nếu nhảy lên cấp tám, chỉ sợ hắn có thể tận mắt nhìn thấy mạch năng lượng nứt vỡ trong thân thể, rồi nổ banh xác.
Nếu là trước kia, hắn nhất định sẽ cố gắng chịu đựng, không để bất kỳ ai nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt của mình, nhưng bây giờ…
Từ khi biết Nghiêm Mặc sống qua một kiếp trong mộng, lại còn từng sống đến ba mươi chín tuổi, Nguyên Chiến liền cảm thấy bày ra dáng vẻ yếu ớt của mình trước mặt người này cũng không có gì. Mà vào lần đầu tiên hắn chủ động nói với Nghiêm Mặc mình cảm thấy khó chịu trong người, muốn Nghiêm Mặc giúp hắn điều trị một chút, thì tư tế đại nhân của hắn chẳng những châm cứu cho hắn, mà còn giúp hắn mát xa. Mát xa thoải mái đến mức hắn cảm thấy hồn mình như muốn bay lên trời.
Từ đó về sau hắn liền biết, ở trước mặt tư tế của hắn, hắn ngẫu nhiên có thể yếu ớt một lần, nhiều khi còn vớt được của hời ấy chứ!
Vì thế, người nào đó bắt đầu thường xuyên tìm cơ hội giả bộ ‘mảnh mai’.
Tỷ như lúc này.
Nguyên Chiến giơ tay, hạ lệnh nghỉ ngơi tại chỗ.
Để đám người Thâm Cốc chú ý đề phòng xung quanh, thủ lĩnh cao lớn cường tráng thoạt nhìn còn rất có tinh thần, chờ khi đi đến cạnh Nghiêm Mặc liền lung la lung lay, vẻ mặt tràn đầy mệt mỏi.
“Nếu tỉ lệ bản đồ không sai, chúng ta chỉ cần nhiều nhất hai ngày là có thể tới bìa rừng cách núi muối gần nhất, với thời gian này, nếu Ma Nhĩ Càn phái người qua đây thì cũng đã qua tới nơi rồi.” Nguyên Chiến vừa nói vừa ngồi phịch xuống đất.
Nghiêm Mặc thuận tay xoa bóp vai và cổ cho hắn: “Rất mệt sao?”
“Ừm, cũng tạm.” Nói là cũng tạm, mà người đã nằm lên đùi cậu thiếu niên: “Nhưng mà hơi đau đầu, tôi cảm thấy tôi lại sắp sửa thăng cấp rồi.”
“Không thể thăng cấp, anh phải cố gắng áp chế.” Nghiêm Mặc không có đẩy hắn ra, người thanh niên trước mắt đã có thể thấy vẻ xanh xao trên mặt.
Nguyên Chiến nỉ non: “Tôi biết, nhưng tôi sợ không khống chế được. Nếu như tôi chết…”
“Im miệng! Thứ tai họa như anh ít nhất cũng có thể sống tới ngàn năm! Tôi mát xa cho anh một lát, anh sẽ thoải mái hơn.”
“Ừ.” Nguyên Chiến kiềm lại ý cười sắp tràn ra ở khóe miệng, trả lời với giọng điệu lười nhác.
Nghiêm Mặc ấn huyệt vị trên đầu cho hắn, thấy vẻ mặt hắn dần thả lỏng, nhân lúc không có ai chú ý, thả quả Vu Vận ra cho nó hấp thu năng lượng của đá Thần Huyết trong cơ thể Nguyên Chiến.
Quả Vu Vận thích nhất là những lúc này, nó vươn một sợi dây leo nhỏ ra quấn lấy cổ tay Nguyên Chiến, cái bọc nhỏ ở đầu dây leo kề sát vào mạch trên tay hắn, khi hút năng lượng, các bọc nhỏ hơi hồng lên, màu xanh biếc trên sợi dây leo cũng tản ra ánh đỏ, thoạt nhìn trông không giống thực vật, mà giống một loại ngọc thạch, đẹp vô cùng.
Nguyên Chiến vươn một tay khác che cái bọc nhỏ lại, không cho những người khác thấy.
“Ba ơi.” Có một dây leo khác tách ra, trên đầu cũng có một cái bọc nhưng nhỏ hơn cái kia, duỗi đến bên mặt Nghiêm Mặc cọ nhẹ.
Trái tim cứng rắn của Nghiêm Mặc lập tức mềm nhũn, không mát xa cho Nguyên Chiến nữa, vươn tay nhẹ nhàng sờ sờ cái bọc bé xíu, trong mắt là ý cười dịu dàng: “Trái cây hư có bắt nạt con không?”
“Không có, Quả Quả cho con ăn ngon.” Giọng nói mềm mại của Đô Đô vang lên, nghe qua rất vui vẻ, nó đã sớm muốn được nói chuyện với ba, nhưng Quả Quả không cho, nói nó bây giờ còn yếu quá.
“Nó cho con ăn cái gì ngon?” Nghiêm Mặc không tự nhận ra rằng hắn đã xem quả Vu Vận là người rồi.
“Quả Quả không cho nói.”
“Câm miệng!” Tiếng của thằng quỷ nhỏ hung dữ vang lên, nhưng với giọng điệu bi bô của con nít chỉ khiến người ta muốn bật cười.
Nghiêm Mặc còn chưa cười ra tiếng thì Đô Đô đã cười ha ha trước.
Nguyên Chiến mở to mắt, thực lạ, hắn cũng có thể ‘nghe’ thấy tiếng của bọn nhỏ.
Cái bọc bé xíu thấy Nguyên Chiến mở mắt, lập tức bỏ ba, nịnh nọt bò qua cọ lên mặt mẹ nó, cọ cho hai con mắt hẹp dài của Nguyên Chiến híp lại đầy vui sướng.
Nghiêm Mặc ghen tỵ rồi đó, nhưng nghe cái bọc bé xíu kêu Nguyên Chiến là mẹ thì hắn liền phì cười.
Nguyên Chiến không quan tâm con trai kêu mình là mẹ hay là ba, chỉ cần con trai thân thiết với mình là được.
“Trái cây kia mà bắt nạt con, con nói cho cha biết, cha đánh nó.” Nguyên Chiến rất có uy nghiêm làm cha trong cảm nhận của đứa con út.
“Mẹ ~~ Quả Quả rất tốt ~~”
Thằng quỷ nhỏ hung dữ lại bi bô gào lên: “Cái bọc mềm mụp!”
Cái bọc mềm mụp lại quay đầu quấy lấy cái bọc to to, cái bọc to to vươn ra vô số dây leo nhỏ quấn chặt lấy cái bọc nhỏ, không cho nó rời đi.
Đô Đô lại cười ‘ha ha’, nó không sợ cái trái cây hư nữa.
Thấy hai đứa con chơi vui vẻ, hai người lớn cũng lộ ra bộ dáng ngốc nghếch khi làm cha. Cuối cùng Nguyên Chiến còn sờ sờ cái bọc của quả Vu Vận, ôn tồn dặn dò: “Con là anh, phải bảo vệ em, không được gây chuyện cho ba con, nghe chưa?”
Cái bọc trông như ngọc thạch luồn khỏi lòng bàn tay Nguyên Chiến, quất nhẹ cổ tay hắn, hung dữ nói: “Trong rừng có nguyên tinh cấp cao, đi cướp đi!”
“Ở đâu?” Hai ông cha đồng thời hỏi.
Trái cây hư lại không chịu nói, nó đòi thù lao.
Nghiêm Mặc lập tức trở mặt: “Trước mắt không có nhiều tinh thần lực như vậy cho mày! Mày nghe lời, mai mốt ba tìm được tinh thần lực thì sẽ cho mày, nếu không nghe lời, hừ hừ!”
“Khi giết người thả ta ra, ta không hấp thu máu thịt, chỉ hấp thu tinh thần lực.” Trái cây hư tỏ vẻ mình không có đòi hỏi nhiều, có tý xíu cũng được.
Nghiêm Mặc theo bản năng cảm thấy cho nó hấp thu quá nhiều tinh thần lực cũng không phải chuyện tốt, nên không đồng ý.
Trái cây hư đành phải lùi một bước, năn nỉ: “Vậy ba đồng ý với ta, nếu có ai chủ động tấn công ba, thì cho ta hấp thu tinh thần lực của tên đó, nếu ba còn không đồng ý nữa, thì ta liền… nhốt thằng con ba lại!”
Lúc nói câu cuối, trái cây hư lại bộc lộ cái thói hung dữ của mình, nhưng nó không đe dọa sẽ ăn luôn Đô Đô nữa, mà sửa lại thành cấm túc.
Nghiêm Mặc thừa nhận mình đã gặp phải đe dọa lớn, có lẽ trái cây hư sẽ không ăn con của hắn, nhưng không cho con hắn ra gặp hắn thì chắc chắn sẽ làm được.
Đô Đô không muốn, liền dùng cái bọc bé xíu cãi lại cái bọc to to: “Em muốn ba! Em muốn mẹ! Quả Quả xấu!”
Trái cây hư không cho trả giá, liền rút dây leo về, cả cái bọc bé xíu cũng chui vào bụng Nghiêm Mặc theo nó.
Nghiêm Mặc không thể làm gì hơn, sau khi cân nhắc đành phải thỏa hiệp: “Ba có thể đồng ý, nhưng nếu ba bảo mày dừng lại, thì phải dừng, biết chưa?”
Trái cây hư lại hung dữ gào bi bô: “Biết rồi!”
Nguyên Chiến chậc lưỡi: “Cái thằng này, chờ chừng nào nó sinh ra thì tôi phải hung hăng đánh nó một trận mới được, mới bao lớn mà dám uy hiếp bố mày!”
Nghiêm Mặc tức giận liếc xéo hắn, về sau hắn có nên chú ý khi nói chuyện một chút không? Cái tên gia súc này, thứ tốt thì không học, mà ba cái thô tục bạo lực thì học lẹ lắm! Bây giờ ngay cả ‘bố mày’ cũng biết nói.
“Một ngàn năm trăm người này không phải ai cũng tốt.” Nghiêm Mặc nhắc tới chuyện chính.
Nguyên Chiến ừ một tiếng.
“Anh không lo lắng sao?”
Nguyên Chiến cười nhạt: “Có gì mà lo? Nếu không tốt thì giết bớt, đỡ phải lao lực đưa về.”
Nghiêm Mặc biết người này giảo hoạt hơn mình trên phương diện quản lý nhân sự, ngoài miệng thì nói năng tàn nhẫn như vậy, nhưng không biết sẽ âm thầm bày ra thủ đoạn gì đây, hắn chỉ nhắc nhở một câu: “Những người khác anh dạy dỗ sao cũng được, nhưng Thâm Cốc thì anh phải để lại cho tôi.”
“Yên tâm, anh ta có thể xây dựng uy vọng của mình trong các chiến nô thì cũng không phải kẻ ngốc, chúng ta muốn xem trong một ngàn năm trăm người đó có ai hữu dụng, thì anh ta cũng đang xem đấy, những người này sẽ là chỗ đứng cơ bản của anh ta trong tương lai sau khi tới Cửu Nguyên, anh ta còn lo mấy người này không nghe lời và hữu dụng hơn cả chúng ta nữa. Cứ chờ đi, không bao lâu nữa anh ta sẽ bắt ra một hai tên để giết gà dọa khỉ cho những người khác xem.”
Nghiêm Mặc gật đầu, vỗ vỗ vai hắn: “Đứng lên đi, nên xuất phát rồi đó, chờ khi nào yên ổn lại thì cho anh nghỉ ngơi một phen.”
Đáng tiếc, yên ổn mà Nguyên Chiến muốn chờ cơ bản không bao giờ tới.
Thế giới này có rất nhiều kỳ ngộ, nhưng cũng đầy nguy hiểm.
Một ngàn năm trăm người vừa xuất phát không được bao lâu, thám báo liền truyền về tin tức: Phía trước gặp phải đội quân Ma Nhĩ Càn!
/660
|