*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“A! Sứ giả Tam Thành còn ở đằng kia mà, sao đại nhân lại làm như không thấy vậy?”
Tuy Cốt Điểu rất khổng lồ, nhưng bên ngoài chỉ có thể nhìn thấy khung xương của nó, căn bản không thấy được người bên trong, những ai không biết công dụng của nó thì sẽ không cách nào tưởng tượng được bên trong còn có người.
Hơn nữa, bởi vì nhìn Cốt Điểu từ bên ngoài thì cứ như không có gì là giấu được cả, nên khi đột nhiên có người bước ra từ bên trong càng làm cho người ta không thể tin được.
Chúng sinh vật ở đây lúc bấy giờ được chứng kiến cảnh một đám chiến sĩ cấp thấp và cấp trung, tay cầm vũ khí, dáng vẻ hiên ngang lẫm liệt, đằng đằng sát khí đi ra từ phía đuôi Cốt Điểu!
Đầu tiên là chiến sĩ cấp ba, tiếp theo là chiến sĩ cấp bốn, cuối cùng là một người chiến sĩ cấp năm.
Chiến sĩ cấp năm là Thâm Cốc, vốn dĩ anh chỉ là cấp bốn mà thôi, nhưng một tháng rưỡi trước, Nghiêm Mặc làm trò trước mặt mọi người, ban cho anh phép huấn luyện mới, còn dùng thuật châm cứu đả thông kinh mạch cho anh, mà bản thân Thâm Cốc vốn đã quanh quẩn ở cấp bốn một thời gian rồi, vừa có phương pháp huấn luyện chính xác, thân thể còn được điều chỉnh đến mức tốt nhất, rất nhanh đã đột phá cấp bốn, trở thành chiến sĩ cấp năm!
Đây cũng là lý do vì sao anh lại sùng bái và tôn kính Nghiêm Mặc như thế.
Các chiến sĩ khác được tận mắt chứng kiến vừa hâm mộ vừa bức thiết, Nghiêm Mặc dùng hành động để nói rõ cho mọi người biết, Cửu Nguyên thích những ai biết nghe lời, trung thành và hữu dụng.
Cách khen thưởng trực quan như vậy cực kỳ hữu hiệu, ngoại trừ số ít không biết nghĩ cái gì trong đầu, thì đa số người đều nghiêm khắc tuân thủ theo mệnh lệnh của Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc, không hiểu thì cũng phải hỏi cho rõ ràng, biểu hiện ngày thường rất là tích cực, chỉ muốn qua được khảo nghiệm sớm một chút, trở thành người được hai vị thủ lĩnh và tư tế thừa nhận.
Năm trăm chiến sĩ, động tác nhất tề như hành quân, đi ra khỏi bụng Cốt Điểu, khí thế quá mức tưởng tượng.
Phản ứng của Tranh là nhanh nhất, khi anh thấy các chiến sĩ bước ra, lập tức ra hiệu bằng thế tay.
Các chiến sĩ Cửu Nguyên vốn đang tò mò nhanh chóng bày ra tư thế công kích, các chiến sĩ thủ lĩnh của người lùn cũng ra lệnh cho chiến sĩ của mình không được mất cảnh giác, chiến sĩ người cá cũng nhìn chằm chằm năm trăm người kia.
Thẳng đến khi Đại Hà dẫn theo ba vị người rắn đi ra.
Lúc ba người Diệp Hách nhìn thấy năm trăm chiến sĩ cũng chỉ hơi cau mày một chút, tuy chiến sĩ cấp bốn trong số đó có không ít, nhưng đối với bọn họ mà nói thì không phải là uy hiếp, cái bọn họ cố kỵ là tên chiến sĩ cấp cao vẫn chưa bước ra khỏi Cốt Điểu.
Diệp Hách chờ người cuối cùng bước ra, nếu sự thật như ông ta nghĩ, thì kẻ mang đến uy áp và lực tấn công như chiến sĩ cấp cao ấy không phải người, mà là con Cốt Điểu này, vậy… dù ông có phải mạo hiểm đối địch với tộc Người Cá, ông cũng phải cướp cái cốt bảo cấp cao kia vào tay!
Cốt bảo này có lẽ là cấp tám, hay là cấp chín? Mẫu Thần tại thượng, có được con Cốt Điểu này, thành Lạch Trời sẽ từ Hạ Thành nhảy lên thành Trung Thành. Không, ông ta phải dùng con Cốt Điểu này để đổi lấy phương pháp tu luyện năng lực huyết mạch cấp bảy.
Tuy ông ta đã vất vả tu luyện bằng phương pháp cấp sáu để lên tới cấp bảy, nhưng nếu không có phương pháp tu luyện cấp bảy chính xác, thì cả đời này ông chỉ có thể dừng lại ở cấp bảy sơ cấp.
Có phương pháp tu luyện cấp bảy, ông có thể dùng nó để mời chào nhiều chiến sĩ cấp bảy và cấp sáu hơn nữa vào tay mình, chiêu mộ được nhiều vũ lực cho mình, sau này dù có tới thần điện của thành Phí La Trung Thành, thì ông ta cũng sẽ không đến mức bị đè đầu ở tầng thấp nhất.
Nhưng mà, ông ta lại thấy người rắn!
Hơn nữa, trong ba tên người rắn kia có ít nhất một người thực lực ngang ngửa với bọn họ!
Chẳng lẽ cái cốt bảo này là của tộc Người Rắn?
Chẳng lẽ thành Cửu Nguyên là bộ lạc phụ thuộc tộc Người Rắn của thành Bạch Hi?
Diệp Hách nhíu chặt mày.
Thành Bạch Hi là một thế lực khá đặc biệt ngoài Tam Thành, bọn họ tự chia thành một hệ, không phân ra thượng trung hạ, nhưng tộc nhân của họ lại có mặt khắp thiên hạ, lúc có chiến tranh, chỉ cần triệu tập một tiếng là sẽ có nhân lực từ bốn phương tám hướng. Người rắn không hiếu chiến, nhưng sức chiến đấu lại phi thường cường đại, hơn nữa còn có năng lực không gian khiến bọn họ có ưu thế về mặt tiếp viện và hậu cần, ngay cả mùa đông mà họ cũng dám khai chiến, Tam Thành cũng không muốn đắc tội với họ.
Con nhỏ Đóa Phỉ kia rốt cuộc đã giấu diếm ông bao nhiêu chuyện? Nó thật sự không hiểu gì hết hay đang giả vờ không hiểu? Diệp Hách tức đến khó thở, ông ta đè chặt ngực mình.
Vẻ mặt của Ốc Đặc và Bành Tư cũng trở nên trầm trọng, bọn hắn đều biết người rắn. Nếu bộ lạc này có quan hệ với tộc Người Rắn, thì hành vi trước đó của bọn hắn rất có thể là khiêu chiến tộc Người Rắn. Tộc Người Rắn dù có giết chết ba người bọn hắn, thì bề trên của thành Lạch Trời tuyệt đối sẽ không vì bọn hắn mà khai chiến với người rắn.
Trái ngược với vẻ mặt trầm trọng của ba người Diệp Hách, đám người Tranh vừa thấy Đại Hà, nét khẩn trương trên mặt lập tức tan ra, không ít người Cửu Nguyên còn nhe răng cười.
Đại Hà thân là thủ lĩnh đội hộ vệ của tư tế đại nhân, anh ta tuyệt đối không có khả năng rời khỏi tư tế mà trở về một mình.
Đại Hà trở về, vậy tư tế đại nhân…
Tất cả mọi người đều dời ánh mắt về phía Cốt Điểu, ngay cả tò mò đối với ba vị người rắn cũng bị đè xuống không còn bao nhiêu, mà lai lịch của năm trăm chiến sĩ cũng không vội hỏi han, dù sao cũng là do tư tế đại nhân đưa về, chắc chắn là người một nhà.
Nghiêm Mặc thông qua tinh thần lực để cảm nhận độ tiêu hao của nguyên tinh cấp chín, cũng may, không nghiêm trọng như hắn tưởng tượng, còn đủ để hắn bắn hơn mười đến hai mươi phát, có nên nói là ‘không hổ là một ‘cục’ nguyên tinh cấp chín’ không? Đội ơn lão Sơn Tiêu hào phóng!
“Đi thôi, chúng ta đi xuống nào.” Nghiêm Mặc có thể đi ra ngoài từ khoang đầu, nhưng hắn không đi.
Hắn dẫn theo Đáp Đáp và Đinh Phi như hai ông hầm ông hừ, đi ra từ đuôi chim.
Năm trăm chiến sĩ lập tức tách ra một con đường.
Nghiêm Mặc mỉm cười với ba vị người rắn, vươn tay làm thế mời: “Đã đến Cửu Nguyên, mời đi theo tôi.”
“Đây là Cửu Nguyên? Mẫu Thần tại thượng, thoạt nhìn nó thật sự không giống bộ lạc của người mọi rợ.” Bạch Lê nghĩ sao nói vậy, vẻ mặt ngơ ngác, nhận xét theo những gì anh ta nghĩ.
Bạch Thịnh cũng gật gù, anh chỉ nhìn một cái thôi mà đã thấy thích bộ lạc này rồi.
Địa thế nơi này trống trải, trời cao núi xa, hồ rộng như biển, cỏ cây tốt tươi, thành trì nguy nga, cuộc sống ở đây thoạt nhìn cũng rất khoái hoạt và giàu có, ít nhất thì không có ai đói đến mức xanh xao vàng vọt, cũng không có cảnh tượng ngược đãi nô lệ thường thấy ở vài bộ lạc lớn.
“Nơi này giống như một tòa Thượng Thành vậy.” Thậm chí bầu không khí còn tốt lành hơn nữa. Lúc Bạch Thịnh nhìn thấy những người cá xinh đẹp cường tráng kia, tâm tình lập tức nhộn nhạo, anh không muốn trở về bộ tộc, quyết định an cư ở chỗ này, dù mùa đông ở đây lạnh một chút, dài một chút cũng chẳng sao.
Bạch Nham cũng cảm thán: “Bộ lạc của cậu thật tốt, Cửu Nguyên thật tốt!” Chúng tôi không uổng công rồi.
Tranh dẫn các chiến sĩ thủ lĩnh và những người có chức trách đến nghênh đón, ai nấy đều mang vẻ mặt cười tươi roi rói, tư tế đại nhân đã trở về, tất cả mọi chuyện sẽ không còn là vấn đề nữa!
Lúc ba đứa nhỏ Ô Thần nhìn thấy Nghiêm Mặc liền kích động không thôi, Diệp Tinh còn gào lên nhào qua, khóc bù lu bù loa: “Sư phụ, rốt cuộc ngài cũng về rồi!”
Diệp Tinh còn chưa kịp nhào vào lòng Nghiêm Mặc thì Đáp Đáp đã túm lấy cổ Diệp Tinh, quẳng nó ra xa.
Mọi người: “…” Cái gã to con rậm lông này là ai?
Diệp Tinh không hiểu sao lại bị quăng té, giận dữ bò dậy, xông tới muốn đánh Đáp Đáp, nhưng bị Tát Vũ cản lại: “Cậu làm cái gì vậy? Chính sự là quan trọng nhất!”
Nghiêm Mặc buồn cười, hắn nhìn ra Đáp Đáp cũng không có ý muốn làm hại ai, nên không quản gã.
“Đại nhân, ngài đã trở lại.” Dưới vẻ bình tĩnh của Tranh còn giấu một phần kích động và nhẹ nhõm.
“Ừm, đã về rồi đây, trong khoảng thời gian tôi và Chiến đều vắng nhà, vất vả cho các anh rồi.” Nghiêm Mặc vỗ vỗ vai Tranh.
Tranh rất muốn nói là không vất vả, nhưng thật sự thì anh vất vả lắm, từ khi sứ giả Tam Thành tới, anh liền mất ăn mất ngủ, không có ngày nào ở yên.
“Đại nhân, bên kia…”
Tranh muốn bẩm báo chuyện của sứ giả Tam Thành thì lại bị Nghiêm Mặc ngắt lời: “Được rồi, để tôi giới thiệu một chút. Ba vị này đến từ tộc Người Rắn, về sau rất có thể sẽ an cư ở Cửu Nguyên chúng ta, tộc Người Rắn thân thiện tốt bụng, năng lực trác tuyệt, đây là chiến sĩ thủ lĩnh của bọn họ, tên Bạch Nham, hai vị kia là Bạch Lê và Bạch Thịnh.”
Ba người Bạch Nham vội vàng hành lễ với Tranh, bọn họ vừa nhìn liền biết địa vị của Tranh ở Cửu Nguyên không thấp, cũng không vì đối phương chỉ mới là chiến sĩ cấp bốn mà xem thường.
Nghiêm Mặc lại cùng Tranh dẫn thủ lĩnh của các chiến sĩ đoàn qua giới thiệu cho ba người Bạch Nham, cuối cùng là dẫn ba nhóc đệ tử nhà mình sang: “Đây là đệ tử của tôi, Ô Thần, Diệp Tinh, Tát Vũ, về sau nếu các anh có chuyện gì không hiểu hay cần giúp đỡ trong bộ lạc thì cứ tìm ba đứa nó.”
Ba đứa Ô Thần nghiêm chỉnh bước lên, Diệp Tinh cũng không đòi báo thù nữa, Tát Vũ thì cười ngây ngô với ba vị người rắn.
Giới thiệu các vị khách xong, tiếp tới mà năm trăm chiến sĩ và gã đàn ông rậm lông đứng cạnh Nghiêm Mặc.
Năm trăm chiến sĩ ra sức nhìn về phía trước, không chịu yếu thế, dù trong lòng bọn hắn là đủ loại kích động.
Bọn hắn đã tưởng tượng về Cửu Nguyên rất nhiều lần, nhưng bọn hắn không hề nghĩ tới Cửu Nguyên sẽ trông như thế này!
Bọn hắn đã đặt chân đến lãnh địa của thần đúng không? Chắc chắn là như vậy, đúng không?
Ngao! Nhìn bức tường thành cao lớn kiên cố cách đó không xa mà xem! Nhìn con sông rộng lớn kia mà xem! Ngoại trừ nhân loại, còn có người cá! Còn có người lùn! Bọn họ đều sống cùng với nhau! Hơn nữa bọn hắn thật sự không thấy một người nô lệ nào.
Cửu Nguyên như vậy, bọn hắn ngay cả nằm mơ cũng không tưởng tượng ra được, những kẻ vốn có tâm tư khác, không chịu nghe lời, không chịu thành thật, để chúng thấy được Cửu Nguyên nhất định sẽ phải hối hận! Tiếc là chúng ngay cả cơ hội hối hận cũng không có.
Tranh và Bộ Nga cùng các chiến sĩ thủ lĩnh cũng thầm chấn động trong lòng, người rắn thì không nói tới, nhưng trong số năm trăm chiến sĩ này lại có không ít chiến sĩ cấp bốn, mà các chiến sĩ thủ lĩnh bọn họ cũng chỉ mới lên tới cấp bốn mà thôi.
Nhiều chiến sĩ cường đại như vậy gia nhập Cửu Nguyên, liệu vị trí chiến sĩ thủ lĩnh của bọn họ có còn giữ được không?
Không được! Về sau nhất định phải càng cố gắng huấn luyện thêm, tuyệt đối không thể để những người đến sau này vượt qua mình!
Nghiêm Mặc tựa như không nhận ra sóng ngầm mãnh liệt các chiến sĩ thủ lĩnh, hắn chỉ nhìn Diệp Tinh đang đứng trước mặt với hai mắt đẫm lệ, vừa bực mình vừa buồn cười, cốc đầu nó một cái rồi chỉ vào Đáp Đáp: “Đây là Đáp Đáp, hộ vệ mà anh mới thu. Anh ta rất lợi hại, mấy đứa có thể luận bàn năng lực với anh ta, nhưng không được trêu đùa hay ăn hiếp anh ta, nếu không bị đánh khóc, là anh mặc kệ đấy.”
Diệp Tinh làm mặt quỷ với Đáp Đáp, Đáp Đáp liền nhe răng với nó.
Những người khác đều cười cười nhìn Đáp Đáp, thầm đánh giá sức chiến đấu của Đáp Đáp. Người được tư tế đại nhân thu làm hộ vệ, chắc chắn là trung thành rồi, nhưng không biết cái gã rậm lông này có năng lực gì đây.
Cuối cùng, Nghiêm Mặc xoay người, nhìn năm trăm chiến sĩ và Thâm Cốc đứng phía sau: “Năm trăm chiến sĩ các anh xem như là chiến sĩ dự bị của Cửu Nguyên. Thâm Cốc, thủ lĩnh chiến sĩ đoàn thứ năm.”
Chỉ một câu đã khẳng định và đặt ra địa vị của Thâm Cốc ở Cửu Nguyên.
Đám người Tranh nghe người chiến sĩ cấp năm duy nhất không phải quân dự bị, mà được khẳng định là thành viên của Cửu Nguyên, hơn nữa còn là thủ lĩnh của một chiến sĩ đoàn, lập tức biết rõ mình phải dùng thái độ gì để ở chung với người này.
Không phải không có người đố kỵ và ghen tị, nhưng khi bọn họ thấy Thâm Cốc không lớn tuổi mà đã là chiến sĩ cấp năm, tuy vẫn chưa thức tỉnh năng lực thần huyết, nhưng vẫn miễn cưỡng áp được cảm giác không phục.
Thâm Cốc trịnh trọng hành lễ với Tranh, Bộ Nga và các chiến sĩ thủ lĩnh.
“Được rồi, về sau sẽ có thời gian cho các anh làm quen với nhau, trước hết đưa người vào thành, năm trăm chiến sĩ thì ở ngoại thành, bảo người của bộ hậu cần chuẩn bị thức ăn và chỗ ở cho họ. Tranh, anh phụ trách.”
“Vâng!”
“Thâm Cốc, anh tạm thời đi theo Tranh trước, làm quen với công việc của thủ lĩnh chiến sĩ đoàn. Năm trăm người này tạm thời do anh dẫn dắt, an bài cụ thể ra sao còn phải chờ thủ lĩnh trở về thảo luận với mọi người rồi mới quyết định được.”
“Vâng.”
“Ô Thần, nhóc sắp xếp chỗ ở cho ba người Bạch Nham.”
Ô Thần nhận lệnh, không hỏi xem phải sắp xếp chỗ ở như thế nào. Vào đầu xuân, trước khi Mặc đại đi, ở phía sau sảnh nghị sự trong nội thành khởi công xây một khu nhà ở chuyên dành cho khách, bây giờ đã xây xong, vừa lúc để ba vị người rắn vào ở.
Nghiêm Mặc vừa đi vừa hạ lệnh, đảo mắt đã đi tới bờ sông.
Hào gật gật đầu với hắn, đập quyền phải lên ngực trái.
Lúc Nghiêm Mặc còn ngồi trong khoang đầu chim trên trời đã thấy được hành động của Hào, tuy không nghe thấy ông đã nói gì, nhưng vì ông dám đứng ra khi Cửu Nguyên rơi vào thế nguy nan, nhiêu đó cũng đủ để hắn kính trọng Hào.
Ô Thần tiến lên, lặng lẽ thuật lại lời của Hào cho Nghiêm Mặc nghe.
Nghiêm Mặc chớp chớp mắt, cuối cùng thì Hào cũng đã quyết định gia nhập Cửu Nguyên rồi! Rất tốt!
“Hào đại, chút nữa ông có muốn vào nội thành một chuyến không?”
Hào chấn động, lập tức trả lời: “Đương nhiên!”
Nghiêm Mặc không nói cảm ơn với ông, mà cầm lấy tay ông, lắc lắc.
Người cá và người lùn cũng tiến lên hỏi thăm, Nghiêm Mặc thân thiết trả lời từng câu một, còn hỏi thăm ngược lại bọn họ, sau đó cười tủm tỉm nói lần này ra ngoài kiếm được không ít thứ tốt, chờ sau khi xử lý xong xuôi thì mang đi chia sẻ với mọi người, làm cho người cá và người lùn nôn nao không thôi.
Tranh và các chiến sĩ thủ lĩnh đứng phía sau nhìn tư tế đại nhân, cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
A! Sứ giả Tam Thành còn ở đằng kia mà, sao đại nhân lại làm như không thấy vậy?
Ba người Diệp Hách, Ốc Đặc và Bành Tư tức muốn điên rồi!
Diệp Hách và Bành Tư còn đỡ, sắc mặt chỉ khó coi mà thôi.
Lúc ấy Ốc Đặc còn muốn dạy dỗ tên thiếu niên kia một phen, thì bị Diệp Hách quát ngưng.
“Đại nhân, thằng nhãi đó dám làm lơ chúng ta, nó, nó… ai cho nó cái lá gan đó!”
“Đó chắc là tên tư tế thiếu niên mà Đóa Phỉ điện hạ nói. Nhìn dáng vẻ, hình như địa vị của tên đó còn trên cả ba người rắn kia?” Bành Tư cảm thấy rất khó hiểu, nhìn về phía Diệp Hách.
Diệp Hách cũng không hiểu, có điều ông ta không suy nghĩ nhiều về thân phận của tên thiếu niên đó, mà nghĩ: Con Cốt Điểu kia còn ở đó, lại không thấy có người ra nữa, như vậy ông có thể đoán rằng uy áp của năng lực cấp tám trở lên là đến từ con Cốt Điểu không? Nếu thật là như vậy…
“Nó không nhìn chúng ta, thì chúng ta đi qua nhìn nó.” Diệp Hách thu lại tất cả cảm xúc, nâng bước đi đến chỗ mọi người đang vây quanh.
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“A! Sứ giả Tam Thành còn ở đằng kia mà, sao đại nhân lại làm như không thấy vậy?”
Tuy Cốt Điểu rất khổng lồ, nhưng bên ngoài chỉ có thể nhìn thấy khung xương của nó, căn bản không thấy được người bên trong, những ai không biết công dụng của nó thì sẽ không cách nào tưởng tượng được bên trong còn có người.
Hơn nữa, bởi vì nhìn Cốt Điểu từ bên ngoài thì cứ như không có gì là giấu được cả, nên khi đột nhiên có người bước ra từ bên trong càng làm cho người ta không thể tin được.
Chúng sinh vật ở đây lúc bấy giờ được chứng kiến cảnh một đám chiến sĩ cấp thấp và cấp trung, tay cầm vũ khí, dáng vẻ hiên ngang lẫm liệt, đằng đằng sát khí đi ra từ phía đuôi Cốt Điểu!
Đầu tiên là chiến sĩ cấp ba, tiếp theo là chiến sĩ cấp bốn, cuối cùng là một người chiến sĩ cấp năm.
Chiến sĩ cấp năm là Thâm Cốc, vốn dĩ anh chỉ là cấp bốn mà thôi, nhưng một tháng rưỡi trước, Nghiêm Mặc làm trò trước mặt mọi người, ban cho anh phép huấn luyện mới, còn dùng thuật châm cứu đả thông kinh mạch cho anh, mà bản thân Thâm Cốc vốn đã quanh quẩn ở cấp bốn một thời gian rồi, vừa có phương pháp huấn luyện chính xác, thân thể còn được điều chỉnh đến mức tốt nhất, rất nhanh đã đột phá cấp bốn, trở thành chiến sĩ cấp năm!
Đây cũng là lý do vì sao anh lại sùng bái và tôn kính Nghiêm Mặc như thế.
Các chiến sĩ khác được tận mắt chứng kiến vừa hâm mộ vừa bức thiết, Nghiêm Mặc dùng hành động để nói rõ cho mọi người biết, Cửu Nguyên thích những ai biết nghe lời, trung thành và hữu dụng.
Cách khen thưởng trực quan như vậy cực kỳ hữu hiệu, ngoại trừ số ít không biết nghĩ cái gì trong đầu, thì đa số người đều nghiêm khắc tuân thủ theo mệnh lệnh của Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc, không hiểu thì cũng phải hỏi cho rõ ràng, biểu hiện ngày thường rất là tích cực, chỉ muốn qua được khảo nghiệm sớm một chút, trở thành người được hai vị thủ lĩnh và tư tế thừa nhận.
Năm trăm chiến sĩ, động tác nhất tề như hành quân, đi ra khỏi bụng Cốt Điểu, khí thế quá mức tưởng tượng.
Phản ứng của Tranh là nhanh nhất, khi anh thấy các chiến sĩ bước ra, lập tức ra hiệu bằng thế tay.
Các chiến sĩ Cửu Nguyên vốn đang tò mò nhanh chóng bày ra tư thế công kích, các chiến sĩ thủ lĩnh của người lùn cũng ra lệnh cho chiến sĩ của mình không được mất cảnh giác, chiến sĩ người cá cũng nhìn chằm chằm năm trăm người kia.
Thẳng đến khi Đại Hà dẫn theo ba vị người rắn đi ra.
Lúc ba người Diệp Hách nhìn thấy năm trăm chiến sĩ cũng chỉ hơi cau mày một chút, tuy chiến sĩ cấp bốn trong số đó có không ít, nhưng đối với bọn họ mà nói thì không phải là uy hiếp, cái bọn họ cố kỵ là tên chiến sĩ cấp cao vẫn chưa bước ra khỏi Cốt Điểu.
Diệp Hách chờ người cuối cùng bước ra, nếu sự thật như ông ta nghĩ, thì kẻ mang đến uy áp và lực tấn công như chiến sĩ cấp cao ấy không phải người, mà là con Cốt Điểu này, vậy… dù ông có phải mạo hiểm đối địch với tộc Người Cá, ông cũng phải cướp cái cốt bảo cấp cao kia vào tay!
Cốt bảo này có lẽ là cấp tám, hay là cấp chín? Mẫu Thần tại thượng, có được con Cốt Điểu này, thành Lạch Trời sẽ từ Hạ Thành nhảy lên thành Trung Thành. Không, ông ta phải dùng con Cốt Điểu này để đổi lấy phương pháp tu luyện năng lực huyết mạch cấp bảy.
Tuy ông ta đã vất vả tu luyện bằng phương pháp cấp sáu để lên tới cấp bảy, nhưng nếu không có phương pháp tu luyện cấp bảy chính xác, thì cả đời này ông chỉ có thể dừng lại ở cấp bảy sơ cấp.
Có phương pháp tu luyện cấp bảy, ông có thể dùng nó để mời chào nhiều chiến sĩ cấp bảy và cấp sáu hơn nữa vào tay mình, chiêu mộ được nhiều vũ lực cho mình, sau này dù có tới thần điện của thành Phí La Trung Thành, thì ông ta cũng sẽ không đến mức bị đè đầu ở tầng thấp nhất.
Nhưng mà, ông ta lại thấy người rắn!
Hơn nữa, trong ba tên người rắn kia có ít nhất một người thực lực ngang ngửa với bọn họ!
Chẳng lẽ cái cốt bảo này là của tộc Người Rắn?
Chẳng lẽ thành Cửu Nguyên là bộ lạc phụ thuộc tộc Người Rắn của thành Bạch Hi?
Diệp Hách nhíu chặt mày.
Thành Bạch Hi là một thế lực khá đặc biệt ngoài Tam Thành, bọn họ tự chia thành một hệ, không phân ra thượng trung hạ, nhưng tộc nhân của họ lại có mặt khắp thiên hạ, lúc có chiến tranh, chỉ cần triệu tập một tiếng là sẽ có nhân lực từ bốn phương tám hướng. Người rắn không hiếu chiến, nhưng sức chiến đấu lại phi thường cường đại, hơn nữa còn có năng lực không gian khiến bọn họ có ưu thế về mặt tiếp viện và hậu cần, ngay cả mùa đông mà họ cũng dám khai chiến, Tam Thành cũng không muốn đắc tội với họ.
Con nhỏ Đóa Phỉ kia rốt cuộc đã giấu diếm ông bao nhiêu chuyện? Nó thật sự không hiểu gì hết hay đang giả vờ không hiểu? Diệp Hách tức đến khó thở, ông ta đè chặt ngực mình.
Vẻ mặt của Ốc Đặc và Bành Tư cũng trở nên trầm trọng, bọn hắn đều biết người rắn. Nếu bộ lạc này có quan hệ với tộc Người Rắn, thì hành vi trước đó của bọn hắn rất có thể là khiêu chiến tộc Người Rắn. Tộc Người Rắn dù có giết chết ba người bọn hắn, thì bề trên của thành Lạch Trời tuyệt đối sẽ không vì bọn hắn mà khai chiến với người rắn.
Trái ngược với vẻ mặt trầm trọng của ba người Diệp Hách, đám người Tranh vừa thấy Đại Hà, nét khẩn trương trên mặt lập tức tan ra, không ít người Cửu Nguyên còn nhe răng cười.
Đại Hà thân là thủ lĩnh đội hộ vệ của tư tế đại nhân, anh ta tuyệt đối không có khả năng rời khỏi tư tế mà trở về một mình.
Đại Hà trở về, vậy tư tế đại nhân…
Tất cả mọi người đều dời ánh mắt về phía Cốt Điểu, ngay cả tò mò đối với ba vị người rắn cũng bị đè xuống không còn bao nhiêu, mà lai lịch của năm trăm chiến sĩ cũng không vội hỏi han, dù sao cũng là do tư tế đại nhân đưa về, chắc chắn là người một nhà.
Nghiêm Mặc thông qua tinh thần lực để cảm nhận độ tiêu hao của nguyên tinh cấp chín, cũng may, không nghiêm trọng như hắn tưởng tượng, còn đủ để hắn bắn hơn mười đến hai mươi phát, có nên nói là ‘không hổ là một ‘cục’ nguyên tinh cấp chín’ không? Đội ơn lão Sơn Tiêu hào phóng!
“Đi thôi, chúng ta đi xuống nào.” Nghiêm Mặc có thể đi ra ngoài từ khoang đầu, nhưng hắn không đi.
Hắn dẫn theo Đáp Đáp và Đinh Phi như hai ông hầm ông hừ, đi ra từ đuôi chim.
Năm trăm chiến sĩ lập tức tách ra một con đường.
Nghiêm Mặc mỉm cười với ba vị người rắn, vươn tay làm thế mời: “Đã đến Cửu Nguyên, mời đi theo tôi.”
“Đây là Cửu Nguyên? Mẫu Thần tại thượng, thoạt nhìn nó thật sự không giống bộ lạc của người mọi rợ.” Bạch Lê nghĩ sao nói vậy, vẻ mặt ngơ ngác, nhận xét theo những gì anh ta nghĩ.
Bạch Thịnh cũng gật gù, anh chỉ nhìn một cái thôi mà đã thấy thích bộ lạc này rồi.
Địa thế nơi này trống trải, trời cao núi xa, hồ rộng như biển, cỏ cây tốt tươi, thành trì nguy nga, cuộc sống ở đây thoạt nhìn cũng rất khoái hoạt và giàu có, ít nhất thì không có ai đói đến mức xanh xao vàng vọt, cũng không có cảnh tượng ngược đãi nô lệ thường thấy ở vài bộ lạc lớn.
“Nơi này giống như một tòa Thượng Thành vậy.” Thậm chí bầu không khí còn tốt lành hơn nữa. Lúc Bạch Thịnh nhìn thấy những người cá xinh đẹp cường tráng kia, tâm tình lập tức nhộn nhạo, anh không muốn trở về bộ tộc, quyết định an cư ở chỗ này, dù mùa đông ở đây lạnh một chút, dài một chút cũng chẳng sao.
Bạch Nham cũng cảm thán: “Bộ lạc của cậu thật tốt, Cửu Nguyên thật tốt!” Chúng tôi không uổng công rồi.
Tranh dẫn các chiến sĩ thủ lĩnh và những người có chức trách đến nghênh đón, ai nấy đều mang vẻ mặt cười tươi roi rói, tư tế đại nhân đã trở về, tất cả mọi chuyện sẽ không còn là vấn đề nữa!
Lúc ba đứa nhỏ Ô Thần nhìn thấy Nghiêm Mặc liền kích động không thôi, Diệp Tinh còn gào lên nhào qua, khóc bù lu bù loa: “Sư phụ, rốt cuộc ngài cũng về rồi!”
Diệp Tinh còn chưa kịp nhào vào lòng Nghiêm Mặc thì Đáp Đáp đã túm lấy cổ Diệp Tinh, quẳng nó ra xa.
Mọi người: “…” Cái gã to con rậm lông này là ai?
Diệp Tinh không hiểu sao lại bị quăng té, giận dữ bò dậy, xông tới muốn đánh Đáp Đáp, nhưng bị Tát Vũ cản lại: “Cậu làm cái gì vậy? Chính sự là quan trọng nhất!”
Nghiêm Mặc buồn cười, hắn nhìn ra Đáp Đáp cũng không có ý muốn làm hại ai, nên không quản gã.
“Đại nhân, ngài đã trở lại.” Dưới vẻ bình tĩnh của Tranh còn giấu một phần kích động và nhẹ nhõm.
“Ừm, đã về rồi đây, trong khoảng thời gian tôi và Chiến đều vắng nhà, vất vả cho các anh rồi.” Nghiêm Mặc vỗ vỗ vai Tranh.
Tranh rất muốn nói là không vất vả, nhưng thật sự thì anh vất vả lắm, từ khi sứ giả Tam Thành tới, anh liền mất ăn mất ngủ, không có ngày nào ở yên.
“Đại nhân, bên kia…”
Tranh muốn bẩm báo chuyện của sứ giả Tam Thành thì lại bị Nghiêm Mặc ngắt lời: “Được rồi, để tôi giới thiệu một chút. Ba vị này đến từ tộc Người Rắn, về sau rất có thể sẽ an cư ở Cửu Nguyên chúng ta, tộc Người Rắn thân thiện tốt bụng, năng lực trác tuyệt, đây là chiến sĩ thủ lĩnh của bọn họ, tên Bạch Nham, hai vị kia là Bạch Lê và Bạch Thịnh.”
Ba người Bạch Nham vội vàng hành lễ với Tranh, bọn họ vừa nhìn liền biết địa vị của Tranh ở Cửu Nguyên không thấp, cũng không vì đối phương chỉ mới là chiến sĩ cấp bốn mà xem thường.
Nghiêm Mặc lại cùng Tranh dẫn thủ lĩnh của các chiến sĩ đoàn qua giới thiệu cho ba người Bạch Nham, cuối cùng là dẫn ba nhóc đệ tử nhà mình sang: “Đây là đệ tử của tôi, Ô Thần, Diệp Tinh, Tát Vũ, về sau nếu các anh có chuyện gì không hiểu hay cần giúp đỡ trong bộ lạc thì cứ tìm ba đứa nó.”
Ba đứa Ô Thần nghiêm chỉnh bước lên, Diệp Tinh cũng không đòi báo thù nữa, Tát Vũ thì cười ngây ngô với ba vị người rắn.
Giới thiệu các vị khách xong, tiếp tới mà năm trăm chiến sĩ và gã đàn ông rậm lông đứng cạnh Nghiêm Mặc.
Năm trăm chiến sĩ ra sức nhìn về phía trước, không chịu yếu thế, dù trong lòng bọn hắn là đủ loại kích động.
Bọn hắn đã tưởng tượng về Cửu Nguyên rất nhiều lần, nhưng bọn hắn không hề nghĩ tới Cửu Nguyên sẽ trông như thế này!
Bọn hắn đã đặt chân đến lãnh địa của thần đúng không? Chắc chắn là như vậy, đúng không?
Ngao! Nhìn bức tường thành cao lớn kiên cố cách đó không xa mà xem! Nhìn con sông rộng lớn kia mà xem! Ngoại trừ nhân loại, còn có người cá! Còn có người lùn! Bọn họ đều sống cùng với nhau! Hơn nữa bọn hắn thật sự không thấy một người nô lệ nào.
Cửu Nguyên như vậy, bọn hắn ngay cả nằm mơ cũng không tưởng tượng ra được, những kẻ vốn có tâm tư khác, không chịu nghe lời, không chịu thành thật, để chúng thấy được Cửu Nguyên nhất định sẽ phải hối hận! Tiếc là chúng ngay cả cơ hội hối hận cũng không có.
Tranh và Bộ Nga cùng các chiến sĩ thủ lĩnh cũng thầm chấn động trong lòng, người rắn thì không nói tới, nhưng trong số năm trăm chiến sĩ này lại có không ít chiến sĩ cấp bốn, mà các chiến sĩ thủ lĩnh bọn họ cũng chỉ mới lên tới cấp bốn mà thôi.
Nhiều chiến sĩ cường đại như vậy gia nhập Cửu Nguyên, liệu vị trí chiến sĩ thủ lĩnh của bọn họ có còn giữ được không?
Không được! Về sau nhất định phải càng cố gắng huấn luyện thêm, tuyệt đối không thể để những người đến sau này vượt qua mình!
Nghiêm Mặc tựa như không nhận ra sóng ngầm mãnh liệt các chiến sĩ thủ lĩnh, hắn chỉ nhìn Diệp Tinh đang đứng trước mặt với hai mắt đẫm lệ, vừa bực mình vừa buồn cười, cốc đầu nó một cái rồi chỉ vào Đáp Đáp: “Đây là Đáp Đáp, hộ vệ mà anh mới thu. Anh ta rất lợi hại, mấy đứa có thể luận bàn năng lực với anh ta, nhưng không được trêu đùa hay ăn hiếp anh ta, nếu không bị đánh khóc, là anh mặc kệ đấy.”
Diệp Tinh làm mặt quỷ với Đáp Đáp, Đáp Đáp liền nhe răng với nó.
Những người khác đều cười cười nhìn Đáp Đáp, thầm đánh giá sức chiến đấu của Đáp Đáp. Người được tư tế đại nhân thu làm hộ vệ, chắc chắn là trung thành rồi, nhưng không biết cái gã rậm lông này có năng lực gì đây.
Cuối cùng, Nghiêm Mặc xoay người, nhìn năm trăm chiến sĩ và Thâm Cốc đứng phía sau: “Năm trăm chiến sĩ các anh xem như là chiến sĩ dự bị của Cửu Nguyên. Thâm Cốc, thủ lĩnh chiến sĩ đoàn thứ năm.”
Chỉ một câu đã khẳng định và đặt ra địa vị của Thâm Cốc ở Cửu Nguyên.
Đám người Tranh nghe người chiến sĩ cấp năm duy nhất không phải quân dự bị, mà được khẳng định là thành viên của Cửu Nguyên, hơn nữa còn là thủ lĩnh của một chiến sĩ đoàn, lập tức biết rõ mình phải dùng thái độ gì để ở chung với người này.
Không phải không có người đố kỵ và ghen tị, nhưng khi bọn họ thấy Thâm Cốc không lớn tuổi mà đã là chiến sĩ cấp năm, tuy vẫn chưa thức tỉnh năng lực thần huyết, nhưng vẫn miễn cưỡng áp được cảm giác không phục.
Thâm Cốc trịnh trọng hành lễ với Tranh, Bộ Nga và các chiến sĩ thủ lĩnh.
“Được rồi, về sau sẽ có thời gian cho các anh làm quen với nhau, trước hết đưa người vào thành, năm trăm chiến sĩ thì ở ngoại thành, bảo người của bộ hậu cần chuẩn bị thức ăn và chỗ ở cho họ. Tranh, anh phụ trách.”
“Vâng!”
“Thâm Cốc, anh tạm thời đi theo Tranh trước, làm quen với công việc của thủ lĩnh chiến sĩ đoàn. Năm trăm người này tạm thời do anh dẫn dắt, an bài cụ thể ra sao còn phải chờ thủ lĩnh trở về thảo luận với mọi người rồi mới quyết định được.”
“Vâng.”
“Ô Thần, nhóc sắp xếp chỗ ở cho ba người Bạch Nham.”
Ô Thần nhận lệnh, không hỏi xem phải sắp xếp chỗ ở như thế nào. Vào đầu xuân, trước khi Mặc đại đi, ở phía sau sảnh nghị sự trong nội thành khởi công xây một khu nhà ở chuyên dành cho khách, bây giờ đã xây xong, vừa lúc để ba vị người rắn vào ở.
Nghiêm Mặc vừa đi vừa hạ lệnh, đảo mắt đã đi tới bờ sông.
Hào gật gật đầu với hắn, đập quyền phải lên ngực trái.
Lúc Nghiêm Mặc còn ngồi trong khoang đầu chim trên trời đã thấy được hành động của Hào, tuy không nghe thấy ông đã nói gì, nhưng vì ông dám đứng ra khi Cửu Nguyên rơi vào thế nguy nan, nhiêu đó cũng đủ để hắn kính trọng Hào.
Ô Thần tiến lên, lặng lẽ thuật lại lời của Hào cho Nghiêm Mặc nghe.
Nghiêm Mặc chớp chớp mắt, cuối cùng thì Hào cũng đã quyết định gia nhập Cửu Nguyên rồi! Rất tốt!
“Hào đại, chút nữa ông có muốn vào nội thành một chuyến không?”
Hào chấn động, lập tức trả lời: “Đương nhiên!”
Nghiêm Mặc không nói cảm ơn với ông, mà cầm lấy tay ông, lắc lắc.
Người cá và người lùn cũng tiến lên hỏi thăm, Nghiêm Mặc thân thiết trả lời từng câu một, còn hỏi thăm ngược lại bọn họ, sau đó cười tủm tỉm nói lần này ra ngoài kiếm được không ít thứ tốt, chờ sau khi xử lý xong xuôi thì mang đi chia sẻ với mọi người, làm cho người cá và người lùn nôn nao không thôi.
Tranh và các chiến sĩ thủ lĩnh đứng phía sau nhìn tư tế đại nhân, cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
A! Sứ giả Tam Thành còn ở đằng kia mà, sao đại nhân lại làm như không thấy vậy?
Ba người Diệp Hách, Ốc Đặc và Bành Tư tức muốn điên rồi!
Diệp Hách và Bành Tư còn đỡ, sắc mặt chỉ khó coi mà thôi.
Lúc ấy Ốc Đặc còn muốn dạy dỗ tên thiếu niên kia một phen, thì bị Diệp Hách quát ngưng.
“Đại nhân, thằng nhãi đó dám làm lơ chúng ta, nó, nó… ai cho nó cái lá gan đó!”
“Đó chắc là tên tư tế thiếu niên mà Đóa Phỉ điện hạ nói. Nhìn dáng vẻ, hình như địa vị của tên đó còn trên cả ba người rắn kia?” Bành Tư cảm thấy rất khó hiểu, nhìn về phía Diệp Hách.
Diệp Hách cũng không hiểu, có điều ông ta không suy nghĩ nhiều về thân phận của tên thiếu niên đó, mà nghĩ: Con Cốt Điểu kia còn ở đó, lại không thấy có người ra nữa, như vậy ông có thể đoán rằng uy áp của năng lực cấp tám trở lên là đến từ con Cốt Điểu không? Nếu thật là như vậy…
“Nó không nhìn chúng ta, thì chúng ta đi qua nhìn nó.” Diệp Hách thu lại tất cả cảm xúc, nâng bước đi đến chỗ mọi người đang vây quanh.
/660
|