*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Tư tế đại nhân chưa từng nghiêm khắc như vậy, xem ra thực sự có kẻ chọc giận tư tế đại nhân.”
Nghiêm Mặc nằm trên giường nghe Nguyên Chiến kể đủ cách sắp xếp của mình, chưa nghe xong thì đã mệt mỏi thiếp đi.
Nguyên Chiến lau mồ hôi cho người trong lòng ngực, hắn không nở buông tư tế nhỏ của hắn ra, nhưng thời tiết bây giờ lại quá nóng.
Nghĩ nghĩ, hắn trực tiếp mang người lẫn cả giường chìm vào lòng đất.
Mà sâu dưới lòng đất, không biết từ khi nào Nguyên Chiến đã xây nên một không gian khá lớn, không gian không có phân chia phòng, bởi vì hắn vẫn chưa có thời gian hoàn thành nốt.
Nhưng sàn và mặt tường đã được hắn gia cố, bốn bức tường và sàn nhà đều được lót gạch chỉnh tề, còn có hai cây cột đá chống trần nữa.
Không gian dưới lòng đất rất mát mẻ, không khí cũng trong lành chứ không ngột ngạt.
Nghiêm Mặc không tỉnh lại, nhưng vẫn cảm nhận được sự thay đổi của nhiệt độ, thoải mái thở ra một hơi, còn chủ động kề sát vào lòng Nguyên Chiến, củng củng ngực hắn.
Nguyên Chiến ôm người, mỹ mãn nhắm mắt lại.
Ngày hôm sau, Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến triệu tập các chiến sĩ thủ lĩnh và người có chức trách trong bộ lạc lại thảo luận việc sắp xếp nhân sự.
Lúc này, việc thống kê toàn bộ dân cư cũng đã kết thúc.
Trước mắt, tổng dân cư của Cửu Nguyên là 4276 người. Nữ từ mười hai tuổi trở lên có 1297 người; nam từ mười hai tuổi trở lên có 2060 người; trên sáu tuổi và dưới mười hai tuổi có 802 người; dưới sáu tuổi có 62 người; người già cả hoàn toàn không thể làm việc có 55 người, hơn 40 người trong đó nằm trong nhóm ba trăm nô lệ mà Đóa Phỉ đưa đến.
Diễn ra trong hai ngày, cuối cùng hai người cũng đưa ra được một kế hoạch tỉ mỉ, những người có chức trách quan trọng đều có một người dự bị phía sau.
“Dân chủ chuyên chính.” Nghiêm Mặc nhìn danh sách mà tự giễu.
Nguyên Chiến hỏi ngược lại: “Đâu có ai quen biết hết những người đó, làm sao để bọn họ chọn?”
Nghiêm Mặc cũng biết điều này, khi thực sự làm một người quản lý, hắn mới phát hiện muốn quản lý một bộ lạc phải xuất phát từ thực tế, lý tưởng thì đẹp, nhưng hiện thực lại tàn khốc. Điều quan trọng nhất là không cần biết những việc bạn làm đối với con dân của bộ lạc là tốt hay xấu, trước hết bạn đều phải xác lập quyền uy cho mình.
Chỉ khi khiến bọn họ biết sợ, bắt bọn họ ngoan ngoãn nghe lời bạn, thì bạn mới có thể truyền ý của mình xuống.
Nếu không, dù bạn có lên kế hoạch tái tạo xã hội thật tốt, thì con dân bạn cũng sẽ không chịu làm, vậy cũng như không.
Cho nên, từ cổ chí kim, dù là triều đại nào, xã hội đổi mới như thế nào, cải cách chính trị ra sao, đặt nhiệm kỳ để thay đổi người cầm quyền cũng tốt, nhưng việc đầu tiên mà người lên nắm quyền làm là xác lập uy quyền, đánh chết những kẻ tạo phản hoặc không biết nghe lời, khiến cho tất cả mọi người không ai dám phản đối hắn nữa, thì mới có thể bắt đầu thi hành các loại chính sách và mong ước của mình.
Nguyên Chiến trở về vào buổi sáng ngày thứ tư, thời gian theo lịch Vấn Thiên hiện đang là ngày mười bảy tháng bảy, trên bãi đất trống ở ngoại thành tây của Cửu Nguyên.
Nó vốn dĩ là một bãi đất trống đúng nghĩa, nhưng nay lại xuất hiện một quảng trường, bên cạnh quảng trường có một cái đài đá cao chừng một mét, rộng khoảng ba trăm mét vuông.
Hơn bốn ngàn người Cửu Nguyên tập trung lại bên dưới, ngay cả những chiến sĩ canh gác cũng bị rút về để tham gia cuộc hội nghị này.
Cửu Phong bay lượn trên không trung.
Nhà Thiết Bối Long hiện giờ cũng là dân cư cố định của thành Cửu Nguyên, đi đến quảng trường liền nằm bò ra đất, dùng hành động tỏ vẻ cả nhà tụi nó quyết tâm tham gia đại hội lần này.
Nghiêm Mặc nghe thấy tiếng ưng kêu của Cửu Phong, ngẩng đầu phẫy phẫy tay với bầu trời.
“Kiệt ——!” Cửu Phong đuổi mây đuổi gió trên trời, vui vẻ, tự tại, tùy tâm tùy ý.
“Thiên mệnh huyền điểu, hàng nhi sinh thương.”
“Cái gì?” Nguyên Chiến không nghe rõ.
Nghiêm Mặc cong môi cười: “Tôi nói này, mai mốt tô-tem* của bộ lạc dùng hình ảnh Cửu Phong đi.”
*Tô-tem:Tô-tem giáo hay vật tổ giáo là niềm tin rằng mỗi con người hay mỗi nhóm người (như thị tộc, bộ lạc) có một mối liên hệ hoặc kết nối tâm linh với vật thể khác như cây cối hoặc động vật, thường được gọi là “vật thể tinh thần” hay “tô-tem”. Tô-tem hay vật tổ được cho là có tương tác với cá nhân, tập thể đó và đóng vai trò là biểu tượng hay biểu trưng của họ. – Theo wikipedia.
“Tô-tem?”
“Là biểu tượng của bộ lạc.”
Nguyên Chiến nhíu mày, vẻ mặt đầy ghét bỏ: “Mắc gì phải dùng con chim ngu kia làm biểu tượng của chúng ta, dùng cậu là tốt nhất!”
“Tô-tem không thể vậy, tôi không muốn mai sau biến dạng thành yêu ma quỷ quái gì đâu.”
“Không!”
“Ngoan, đừng tùy hứng. Cửu Phong thật sự rất thích hợp làm tô-tem, nói không chừng chúng ta còn có thể mượn nó để tạo mối quan hệ hữu nghị với Côn Bằng mặt người đó.”
“Bọn họ xem chúng ta như nô lệ hoặc bộ lạc phụ thuộc thì sao? Dùng dây leo đi, quả Vu Vận tốt hơn!”
“…Vậy thêm một vòng dây leo xung quanh Cửu Phong?”
“Cho thêm một tên người cá dưới móng vuốt nó?” Nguyên Chiến nảy ra một ý nghĩ kỳ lạ.
Nghiêm Mặc nhịn cười đến mức vai run lên: “Anh muốn khai chiến với tộc Người Cá hả?”
“Tôi còn chưa nói cho thêm cậu ngồi trên lưng Cửu Phong đâu!”
Hai người đùa giỡn nói vài câu rồi nhìn xuống dưới.
Đại Hà dẫn toàn bộ thành viên của đội hộ vệ chia ra đứng ở hai sườn bên ghế của hai người.
Thủ lĩnh của các chiến sĩ đoàn thì ở bên dưới, đứng đầu đội ngũ của mình.
Băng dẫn đội duy trì trật tự đi tuần tra và duy trì trật tự bốn phía.
Hơn bốn ngàn người được chia làm bốn nhóm lớn, nhiều nhất là chiến sĩ, đội ngũ của những người này rất chỉnh tề, tinh thần còn không tồi, Sa Lang dẫn đầu nhóm nữ chiến sĩ cũng đứng trong đó.
Tiếp theo là những phụ nữ, trẻ em và người già không phải chiến sĩ, họ đứng khá rời rạc.
Nhóm người thứ ba là nhóm người khỏe mạnh chưa đủ tư cách vào chiến sĩ đoàn, hiện tại đang đảm nhiệm vài việc vặt vãnh trong bộ lạc.
Đáng chú ý nhất phải kể tới ba trăm nô lệ mà Đóa Phỉ đưa, những người này đứng cách ba nhóm người còn lại khá xa, rất hỗn loạn, nhốn nháo lộn xộn, bọn họ bị đội duy trì trật tự của Băng vừa ép vừa đuổi mới chịu đứng vào nhóm.
Các chiến sĩ đều rất an tĩnh, nhưng những người khác lại có không ít kẻ đang châu đầu ghé tai nói nhỏ.
Nghiêm Mặc gật đầu ra hiệu cho Đại Hà.
Đại Hà bước ra từ hàng ngũ của đội hộ vệ, đi đến bên cái trống da cạnh đài đá, cầm dùi trống gõ ba nhịp thật mạnh.
“Tùng, tùng, tùng!” Tiếng trống trầm nặng truyền đi khắp quảng trường.
Tiếng nói chuyện bên dưới biến mất, mọi người cùng ngẩng đầu nhìn người đang ngồi ngay ngắn trên đài đá phía trước.
“Tôi nghĩ chắc mọi người cũng đã nghe nói đến một vài lý do vì sao hôm nay lại triệu tập mọi người tới đây.” Nghiêm Mặc gõ gõ cái cốt loa kiểm tra, rồi mới thong thả mở miệng.
“Từ mùa đông năm trước đến bây giờ, bộ lạc có rất nhiều người mới, hôm nay sẽ sắp xếp cho những người đó và điều động người cũ. Đồng thời, hôm nay sẽ đề cử các chiến sĩ thủ lĩnh lần thứ hai.”
Bên dưới xôn xao. Có người bất an, có người hào hứng, cũng có người tò mò sao mà tiếng tư tế lại lớn và rõ ràng như vậy.
Nghiêm Mặc cất cao giọng: “Nghe đây, quyết định hôm nay sẽ thay thế cho những gì trước kia, những ai không đồng ý với sắp xếp của mình trong hôm nay sẽ được phép khiếu nại với cấp trên của mình, nếu lý do chính đáng và được các chiến sĩ thủ lĩnh liên quan đồng ý, thì mới được điều đến chỗ mình muốn. Quy định kỹ càng và tỉ mỉ hơn sẽ được thủ lĩnh các cấp thông báo vào ngày mai.”
Vì để mọi người có thể nghe rõ, nghe hiểu, hôm nay Nghiêm Mặc là người phát ngôn chủ yếu, Nguyên Chiến chỉ phụ trách áp trận.
“Năm thủ lĩnh của năm chiến sĩ đoàn bước ra khỏi hàng!”
Năm người Tranh, Hào, Bộ Nga, Mãnh, Thâm Cốc, cùng bước lên trước một bước.
“Tranh, bước lên.”
Tranh nhanh chân bước lên bậc thang của đài đá, rồi trịnh trọng hành lễ với Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc, sau đó xoay người, hướng mặt về phía bốn ngàn người bên dưới.
Nghiêm Mặc: “Tranh, đoàn trưởng chiến sĩ đoàn thứ nhất! Thống lĩnh đoàn thứ nhất đóng quân ở phía Bắc, địa bàn chia làm ba tiểu đoàn là nam, nữ và nhi đồng.”
Tranh ưỡn ngực bước lên trước một bước hành lễ với người bên dưới: “Sau đây là tên của những người tham gia ba tiểu đoàn, những ai được gọi tên mau bước ra khỏi hàng, đứng lên trước.”
“Thứ nhất, tiểu đoàn trưởng của tiểu đoàn nam, Liệp. Thứ hai, Tiểu đoàn trưởng của tiểu đoàn nữ, Sa Lang. Thứ ba, tiểu đoàn trưởng của tiểu đoàn nhi đồng, Tát Vũ.”
Ba người bước ra khỏi hàng.
Vẻ mặt Liệp rất bình tĩnh.
Sa Lang hơi nhướng mày, cực kỳ khí phách tách khỏi hàng nữ binh, bước lên.
Trước đó Tát Vũ đã được thông báo, vừa nghe thấy tên mình liền cố ý nghiêm mặt bước ra. Người nhà của nó rất vui và kinh ngạc, trước đó thằng nhóc này không nói gì với họ cả.
Người vừa tới Cửu Nguyên thấy vị trí tiểu đội trưởng vậy mà lại bị một người phụ nữ chiếm lấy, liền ồn ào một trận.
Đại Hà lại gõ ba tiếng trống, đội duy trì trật tự đứng bên ngoài rút cốt đao ra, bên dưới mới chịu an tĩnh lại.
Nghiêm Mặc giương giọng: “Nếu có người không phục giá trị vũ lực của thủ lĩnh các cấp, thì ba tháng sau đưa ra lời khiêu chiến! Thủ lĩnh các cấp mỗi tháng chỉ nhận khiêu chiến một lần, mỗi lần khiêu chiến chỉ nhận lời một người! Nếu có người không phục cách quản lý và nhân phẩm của thủ lĩnh các cấp, thì dùng thành tích của mình để vượt qua cấp trên. Mặt khác, những kẻ không tuân theo chế độ của các chiến sĩ đoàn, những kẻ gây chuyện, lần đầu tiên sẽ nhắc nhở và đánh hai mươi roi, lần thứ hai là năm mươi roi, lần thứ ba, giết! Kẻ trái với quy tắc của bộ lạc, bất luận là ai, đều nghiêm khác xử lý theo quy tắc của bộ lạc!”
Mọi người chấn động, tư tế đại nhân chưa từng nghiêm khắc như vậy, xem ra thực sự có kẻ chọc giận tư tế đại nhân.
Khi nghe thấy mấy lời này, kẻ sợ nhất chính là ba trăm nô lệ kia, bọn họ cảm thấy rất có thể mình sẽ bị giết sạch.
Sau đó Tranh tiếp tục gọi tên tám người phân vào ba tiểu đoàn, chờ tám người kia bước vào hàng ngũ của tiểu đoàn mình, Tranh lại lần nữa hành lễ rồi đi xuống đài đá, đứng đầu các tiểu đoàn của mình.
Kế tiếp, bốn chiến sĩ đoàn còn lại cũng làm y như vậy, chẳng qua nhân số xê dịch một chút. Tiểu đoàn nhi đồng của chiến sĩ đoàn thứ hai đến thứ năm vì nhân số không đủ nên không thể xem là tiểu đoàn, mà chỉ là đại đội.
Lúc sau, đoàn trưởng đoàn duy trì trật tự do Băng đảm nhiệm, có ba đại đội nằm dưới quyền hắn, đội trị an, đội cứu hoả và cấp cứu.
Thủ lĩnh tiểu đoàn quân trang là Mục Trường Minh. Chịu trách nhiệm phân phối và quản lý vũ khí, chiến giáp, chiến thú. Công việc thuộc da, dệt vải để chế tạo áo giáp, việc gieo trồng và hái lượm bông với đay cũng do Mục Trường Minh quản lý vì nó không phải thức ăn.
Thủ lĩnh tiểu đoàn lương thảo là Đại Sơn. Chịu trách nhiệm phân phối lương thực, cỏ khô, nuôi trồng và làm muối. Công việc gieo trồng các loại lương thực và trái cây, số lần cùng quy mô săn thú sẽ do tiểu đoàn lương thảo tiếp quản, trong đó bao gồm cả việc chăn nuôi động vật không thể dùng làm chiến thú. Người phụ trách việc làm muối chủ yếu là Văn Sinh.
Người phụ trách đội chữa bệnh là Thảo Đinh. Chịu trách nhiệm phân phối thuốc men và thảo dược, đảm nhiệm mảng y tế của bộ lạc. Bao gồm cả việc gieo trồng, hái lượm và bào chế các loại thuốc cũng như thảo dược.
Người phụ trách tiểu đoàn lễ thương là Ô Thần. Chịu trách nhiệm giáo dục và dạy học, cứu trợ, giao dịch thương mại và phần lớn công việc đối ngoại khác.
Thành viên tổ giáo dục phải có nhiều người cùng phụ trách một hạng mục, để thay phiên nhau đến các doanh trại dạy học cho mọi người.
Trợ cấp bao gồm việc phụng dưỡng người già, hoặc người tàn tật và mẹ goá con côi, chăm sóc những đứa trẻ cô nhi, và có nhiều khoảng trợ cấp khác cho các chiến sĩ khó khăn.
Ô Thần đồng thời còn gánh việc tiếp đãi khách khứa hoặc sứ giả của những bộ lạc khác, hỗ trợ thủ lĩnh và tư tế xử lý những công việc trong ngoài bộ lạc. Việc tiếp đãi sứ giả, Nghiêm Mặc tìm cho Ô Thần một người trợ giúp, Hắc Kỳ.
Khi Hắc Kỳ nghe tên mình được xướng lên, anh vô cùng kinh ngạc. Anh hoàn toàn không ngờ rằng thủ lĩnh và tư tế đại nhân sẽ giao trọng trách cho mình, ấy không phải chức phó, mà còn là chức quản lý đối ngoại một cách chính thức. Người tộc Diêm Sơn thấy Hắc Kỳ được chọn vào hàng ngũ quản lý cấp cao, không hiểu sao đều vô cùng kích động, bởi vì chuyện của Hắc Hương, bọn họ còn tưởng rằng tư tế đại nhân ghét bỏ bọn họ rồi, thật may quá!
Việc giao dịch của bộ lạc được giao cho Diệp Tinh đang dần dần bộc lộ tài năng thiên phú trên phương diện này, dù trước đó Diệp Tinh đã được thông báo cho hay, nhưng khi nghe đến tên mình thì nó vẫn cười tới mức không khép miệng được.
Đội hộ vệ của tư tế đại nhân vẫn là mười hai người, người phụ trách vẫn là Đại Hà.
Cuối cùng, những ai có chức đầu lĩnh chọn ra cho mình một chức phó để phụ tá.
Đến đây, Đại Hà lại gõ ba tiếng trống, bảo mọi người yên lặng.
Nghiêm Mặc đứng dậy, cùng Nguyên Chiến đi đến bên đài đá: “Sau đây, thủ lĩnh của các tiểu đoàn và trung đoàn (gọi tắt là đoàn) sẽ dựa theo danh sách của bộ lạc mà quyết định chọn người. Mỗi cái đều có một ban lo chuyện bếp núc, và một ban lo chuyện hậu cần. Người nào tự cảm thấy mình tuổi cao sức yếu, sức khỏe có vấn đề hoặc giỏi về nấu nướng, may vá, quét dọn, hay cẩn thận trong phương diện kiểm kê hàng hóa, có thể chủ động xin lệnh triệu tập vào ban bếp núc và ban hậu cần. Mà người của hai ban này nếu về sau muốn tham gia chiến đội, chỉ cần được cấp trên đồng ý thì sẽ điều động qua.”
Nghiêm Mặc nhìn những người này một lượt rồi nói: “Chờ khi mọi người được phân chia thỏa đáng, vị trí đại đội trưởng và tiểu đội trưởng sẽ do mọi người tự đề cử, cũng có thể đề cử mình. Nếu một vị trí có hai người cạnh tranh trở lên, thì phải tỷ thí, tỷ thí về ba phương diện: Vũ lực, trình độ ngôn ngữ Cửu Nguyên, cùng với thái độ chấp hành các quy tắc của bộ lạc. Bây giờ, các vị thủ lĩnh, mời đưa người của mình ra dựa theo danh sách.”
Năm vị đoàn trưởng lấy phiến đá đã được chuẩn bị ở phía sau đài đá ra, rồi mượn cốt loa, bắt đầu đọc tên và phân chia đại đội cùng tiểu đoàn dựa theo danh sách.
Đám người vốn đang yên tĩnh lập tức nhốn nháo.
Trước hết phân chia những người có tên, sau đó năm vị đoàn trưởng thuật lại những yêu cầu đã bàn bạc với thủ lĩnh và tư tế trước đó cho cấp dưới, rồi để bọn họ chọn người trong nhóm dã nhân không có tên.
Vì trong danh sách không có những người này, nên khi chọn người khó tránh khỏi việc ‘lựa hàng’, vì thế các vị thủ lĩnh của chiến sĩ đoàn thiếu chút nữa đã đánh nhau, ai mà chẳng muốn chọn những người ngoan ngoãn biết nghe lời chứ?
Sự tình sau đó không phải chọn người nữa, mà là cướp người. Các thành viên được chỉ định nhìn không nổi nữa, chạy ra giúp thủ lĩnh của mình cướp những ai thuận mắt.
“Người này được nè, tướng tá chắc nịch, thịt nhiều, sức khỏe nhất định rất tốt! Thủ lĩnh… à không, đại đội trưởng, chúng ta lấy người này đi!”
“Tên này trông thành thật đó, chọn hắn!”
“Tên này không được, tôi chỉ cần một cái tát cũng có thể tát bay hắn đấy!”
Mà cuộc tranh đoạt diễn ra kịch liệt nhất là khi chọn thành viên cho các tiểu đoàn nữ binh.
“Chị Anh! Cô gái kia thật xinh xắn, cô ấy đi! Cô ấy đi!”
“Đoàn trưởng! Đoạt hai cô này đi! Bọn tôi có cưới vợ được hay không phải trông cậy vào anh đó!”
“Đừng chọn nữa! Là phụ nữ thì cứ mang về trước đi! Sắp bị giành hết rồi!”
Nghiêm Mặc ngồi trên đài nhìn mà khóe miệng giật giật: “Chúng ta có nên lập nữ binh thành một trung đoàn riêng không?”
Nguyên Chiến nhìn tình cảnh hỗn loạn bên dưới, vui vẻ nói: “Chẳng phải cậu nói nam nữ cùng nhau làm việc sẽ bù trừ được nhiều vấn đề sao? Mỗi trung đoàn có một nhóm nữ binh là rất tốt, các chiến sĩ cũng sẽ nỗ lực hơn khi huấn luyện và làm việc, bọn họ ghép đôi sinh con cũng nhanh hơn! Xem đi, chỉ một thời gian nữa thôi, những người này đều sẽ gấp không chờ nổi mà xin mua nhà riêng để ở đấy, khi đó cậu bảo bọn họ làm cái gì bọn họ sẽ làm cái đó.”
Tác giả có lời muốn nói: Chương này không dài, nhưng khi viết tui phải chết hết một đống tế bào não!
Thời gian dùng để tính toán và thống kê nhân số với sắp xếp nhân sự còn nhiều hơn thời gian viết.
Tui còn tính ra một đống bản nháp, tỷ như các trung đoàn có cụ thể bao nhiêu người, nhưng không viết nó vào truyện, mà để ở đây, mắc công mọi người nói tui viết điêu, ha ha, ai có hứng thú thì xem số liệu bên dưới ~~
***
Ban: 10 người
Tiểu đội: 3*10+2 = 32 người.
Đại đội: 32*3+2+ 10 (bếp núc) + 10 (hậu cần) = 118 người.
Tiểu đoàn: 118*3+2=356 người.
***
Nữ từ 12 tuổi trở lên, 1297 người.
Chia vào năm chiến sĩ đoàn tổng cộng có 1100 người, trong đó ban bếp núc 82 người, ban hậu cần 147 người.
Đội duy trì trật tự có 97 người.
Các bộ phận khác có 100 người.
***
Nhi đồng trên sáu tuổi dưới mười hai tuổi, 802 người.
Chia vào năm chiến sĩ đoàn chừng 150 người, chiến sĩ đoàn thức nhất có nhiều nhi đồng nhất.
***
Tiểu đoàn duy trì trật tự: Có 2 tiểu đoàn, 236 người.
Tiểu đoàn quân trang: Như trên.
Lương thảo và chữa bệnh: Mỗi cái một tiểu đoàn, 118 người.
***
Thống kê tổng nhân số:
Người tộc A ô: 61.
Nguyên Tế đến ở nhờ: 330.
Nguyên Tế đã quy thuận: 585.
Nữ nô: Khoảng 800.
Nô lệ trẻ em: Khoảng 500.
Chiến nô Ma Nhĩ Càn: Khoảng 1700.
Nô lệ của Đóa Phỉ: Khoảng 300.
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Tư tế đại nhân chưa từng nghiêm khắc như vậy, xem ra thực sự có kẻ chọc giận tư tế đại nhân.”
Nghiêm Mặc nằm trên giường nghe Nguyên Chiến kể đủ cách sắp xếp của mình, chưa nghe xong thì đã mệt mỏi thiếp đi.
Nguyên Chiến lau mồ hôi cho người trong lòng ngực, hắn không nở buông tư tế nhỏ của hắn ra, nhưng thời tiết bây giờ lại quá nóng.
Nghĩ nghĩ, hắn trực tiếp mang người lẫn cả giường chìm vào lòng đất.
Mà sâu dưới lòng đất, không biết từ khi nào Nguyên Chiến đã xây nên một không gian khá lớn, không gian không có phân chia phòng, bởi vì hắn vẫn chưa có thời gian hoàn thành nốt.
Nhưng sàn và mặt tường đã được hắn gia cố, bốn bức tường và sàn nhà đều được lót gạch chỉnh tề, còn có hai cây cột đá chống trần nữa.
Không gian dưới lòng đất rất mát mẻ, không khí cũng trong lành chứ không ngột ngạt.
Nghiêm Mặc không tỉnh lại, nhưng vẫn cảm nhận được sự thay đổi của nhiệt độ, thoải mái thở ra một hơi, còn chủ động kề sát vào lòng Nguyên Chiến, củng củng ngực hắn.
Nguyên Chiến ôm người, mỹ mãn nhắm mắt lại.
Ngày hôm sau, Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến triệu tập các chiến sĩ thủ lĩnh và người có chức trách trong bộ lạc lại thảo luận việc sắp xếp nhân sự.
Lúc này, việc thống kê toàn bộ dân cư cũng đã kết thúc.
Trước mắt, tổng dân cư của Cửu Nguyên là 4276 người. Nữ từ mười hai tuổi trở lên có 1297 người; nam từ mười hai tuổi trở lên có 2060 người; trên sáu tuổi và dưới mười hai tuổi có 802 người; dưới sáu tuổi có 62 người; người già cả hoàn toàn không thể làm việc có 55 người, hơn 40 người trong đó nằm trong nhóm ba trăm nô lệ mà Đóa Phỉ đưa đến.
Diễn ra trong hai ngày, cuối cùng hai người cũng đưa ra được một kế hoạch tỉ mỉ, những người có chức trách quan trọng đều có một người dự bị phía sau.
“Dân chủ chuyên chính.” Nghiêm Mặc nhìn danh sách mà tự giễu.
Nguyên Chiến hỏi ngược lại: “Đâu có ai quen biết hết những người đó, làm sao để bọn họ chọn?”
Nghiêm Mặc cũng biết điều này, khi thực sự làm một người quản lý, hắn mới phát hiện muốn quản lý một bộ lạc phải xuất phát từ thực tế, lý tưởng thì đẹp, nhưng hiện thực lại tàn khốc. Điều quan trọng nhất là không cần biết những việc bạn làm đối với con dân của bộ lạc là tốt hay xấu, trước hết bạn đều phải xác lập quyền uy cho mình.
Chỉ khi khiến bọn họ biết sợ, bắt bọn họ ngoan ngoãn nghe lời bạn, thì bạn mới có thể truyền ý của mình xuống.
Nếu không, dù bạn có lên kế hoạch tái tạo xã hội thật tốt, thì con dân bạn cũng sẽ không chịu làm, vậy cũng như không.
Cho nên, từ cổ chí kim, dù là triều đại nào, xã hội đổi mới như thế nào, cải cách chính trị ra sao, đặt nhiệm kỳ để thay đổi người cầm quyền cũng tốt, nhưng việc đầu tiên mà người lên nắm quyền làm là xác lập uy quyền, đánh chết những kẻ tạo phản hoặc không biết nghe lời, khiến cho tất cả mọi người không ai dám phản đối hắn nữa, thì mới có thể bắt đầu thi hành các loại chính sách và mong ước của mình.
Nguyên Chiến trở về vào buổi sáng ngày thứ tư, thời gian theo lịch Vấn Thiên hiện đang là ngày mười bảy tháng bảy, trên bãi đất trống ở ngoại thành tây của Cửu Nguyên.
Nó vốn dĩ là một bãi đất trống đúng nghĩa, nhưng nay lại xuất hiện một quảng trường, bên cạnh quảng trường có một cái đài đá cao chừng một mét, rộng khoảng ba trăm mét vuông.
Hơn bốn ngàn người Cửu Nguyên tập trung lại bên dưới, ngay cả những chiến sĩ canh gác cũng bị rút về để tham gia cuộc hội nghị này.
Cửu Phong bay lượn trên không trung.
Nhà Thiết Bối Long hiện giờ cũng là dân cư cố định của thành Cửu Nguyên, đi đến quảng trường liền nằm bò ra đất, dùng hành động tỏ vẻ cả nhà tụi nó quyết tâm tham gia đại hội lần này.
Nghiêm Mặc nghe thấy tiếng ưng kêu của Cửu Phong, ngẩng đầu phẫy phẫy tay với bầu trời.
“Kiệt ——!” Cửu Phong đuổi mây đuổi gió trên trời, vui vẻ, tự tại, tùy tâm tùy ý.
“Thiên mệnh huyền điểu, hàng nhi sinh thương.”
“Cái gì?” Nguyên Chiến không nghe rõ.
Nghiêm Mặc cong môi cười: “Tôi nói này, mai mốt tô-tem* của bộ lạc dùng hình ảnh Cửu Phong đi.”
*Tô-tem:Tô-tem giáo hay vật tổ giáo là niềm tin rằng mỗi con người hay mỗi nhóm người (như thị tộc, bộ lạc) có một mối liên hệ hoặc kết nối tâm linh với vật thể khác như cây cối hoặc động vật, thường được gọi là “vật thể tinh thần” hay “tô-tem”. Tô-tem hay vật tổ được cho là có tương tác với cá nhân, tập thể đó và đóng vai trò là biểu tượng hay biểu trưng của họ. – Theo wikipedia.
“Tô-tem?”
“Là biểu tượng của bộ lạc.”
Nguyên Chiến nhíu mày, vẻ mặt đầy ghét bỏ: “Mắc gì phải dùng con chim ngu kia làm biểu tượng của chúng ta, dùng cậu là tốt nhất!”
“Tô-tem không thể vậy, tôi không muốn mai sau biến dạng thành yêu ma quỷ quái gì đâu.”
“Không!”
“Ngoan, đừng tùy hứng. Cửu Phong thật sự rất thích hợp làm tô-tem, nói không chừng chúng ta còn có thể mượn nó để tạo mối quan hệ hữu nghị với Côn Bằng mặt người đó.”
“Bọn họ xem chúng ta như nô lệ hoặc bộ lạc phụ thuộc thì sao? Dùng dây leo đi, quả Vu Vận tốt hơn!”
“…Vậy thêm một vòng dây leo xung quanh Cửu Phong?”
“Cho thêm một tên người cá dưới móng vuốt nó?” Nguyên Chiến nảy ra một ý nghĩ kỳ lạ.
Nghiêm Mặc nhịn cười đến mức vai run lên: “Anh muốn khai chiến với tộc Người Cá hả?”
“Tôi còn chưa nói cho thêm cậu ngồi trên lưng Cửu Phong đâu!”
Hai người đùa giỡn nói vài câu rồi nhìn xuống dưới.
Đại Hà dẫn toàn bộ thành viên của đội hộ vệ chia ra đứng ở hai sườn bên ghế của hai người.
Thủ lĩnh của các chiến sĩ đoàn thì ở bên dưới, đứng đầu đội ngũ của mình.
Băng dẫn đội duy trì trật tự đi tuần tra và duy trì trật tự bốn phía.
Hơn bốn ngàn người được chia làm bốn nhóm lớn, nhiều nhất là chiến sĩ, đội ngũ của những người này rất chỉnh tề, tinh thần còn không tồi, Sa Lang dẫn đầu nhóm nữ chiến sĩ cũng đứng trong đó.
Tiếp theo là những phụ nữ, trẻ em và người già không phải chiến sĩ, họ đứng khá rời rạc.
Nhóm người thứ ba là nhóm người khỏe mạnh chưa đủ tư cách vào chiến sĩ đoàn, hiện tại đang đảm nhiệm vài việc vặt vãnh trong bộ lạc.
Đáng chú ý nhất phải kể tới ba trăm nô lệ mà Đóa Phỉ đưa, những người này đứng cách ba nhóm người còn lại khá xa, rất hỗn loạn, nhốn nháo lộn xộn, bọn họ bị đội duy trì trật tự của Băng vừa ép vừa đuổi mới chịu đứng vào nhóm.
Các chiến sĩ đều rất an tĩnh, nhưng những người khác lại có không ít kẻ đang châu đầu ghé tai nói nhỏ.
Nghiêm Mặc gật đầu ra hiệu cho Đại Hà.
Đại Hà bước ra từ hàng ngũ của đội hộ vệ, đi đến bên cái trống da cạnh đài đá, cầm dùi trống gõ ba nhịp thật mạnh.
“Tùng, tùng, tùng!” Tiếng trống trầm nặng truyền đi khắp quảng trường.
Tiếng nói chuyện bên dưới biến mất, mọi người cùng ngẩng đầu nhìn người đang ngồi ngay ngắn trên đài đá phía trước.
“Tôi nghĩ chắc mọi người cũng đã nghe nói đến một vài lý do vì sao hôm nay lại triệu tập mọi người tới đây.” Nghiêm Mặc gõ gõ cái cốt loa kiểm tra, rồi mới thong thả mở miệng.
“Từ mùa đông năm trước đến bây giờ, bộ lạc có rất nhiều người mới, hôm nay sẽ sắp xếp cho những người đó và điều động người cũ. Đồng thời, hôm nay sẽ đề cử các chiến sĩ thủ lĩnh lần thứ hai.”
Bên dưới xôn xao. Có người bất an, có người hào hứng, cũng có người tò mò sao mà tiếng tư tế lại lớn và rõ ràng như vậy.
Nghiêm Mặc cất cao giọng: “Nghe đây, quyết định hôm nay sẽ thay thế cho những gì trước kia, những ai không đồng ý với sắp xếp của mình trong hôm nay sẽ được phép khiếu nại với cấp trên của mình, nếu lý do chính đáng và được các chiến sĩ thủ lĩnh liên quan đồng ý, thì mới được điều đến chỗ mình muốn. Quy định kỹ càng và tỉ mỉ hơn sẽ được thủ lĩnh các cấp thông báo vào ngày mai.”
Vì để mọi người có thể nghe rõ, nghe hiểu, hôm nay Nghiêm Mặc là người phát ngôn chủ yếu, Nguyên Chiến chỉ phụ trách áp trận.
“Năm thủ lĩnh của năm chiến sĩ đoàn bước ra khỏi hàng!”
Năm người Tranh, Hào, Bộ Nga, Mãnh, Thâm Cốc, cùng bước lên trước một bước.
“Tranh, bước lên.”
Tranh nhanh chân bước lên bậc thang của đài đá, rồi trịnh trọng hành lễ với Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc, sau đó xoay người, hướng mặt về phía bốn ngàn người bên dưới.
Nghiêm Mặc: “Tranh, đoàn trưởng chiến sĩ đoàn thứ nhất! Thống lĩnh đoàn thứ nhất đóng quân ở phía Bắc, địa bàn chia làm ba tiểu đoàn là nam, nữ và nhi đồng.”
Tranh ưỡn ngực bước lên trước một bước hành lễ với người bên dưới: “Sau đây là tên của những người tham gia ba tiểu đoàn, những ai được gọi tên mau bước ra khỏi hàng, đứng lên trước.”
“Thứ nhất, tiểu đoàn trưởng của tiểu đoàn nam, Liệp. Thứ hai, Tiểu đoàn trưởng của tiểu đoàn nữ, Sa Lang. Thứ ba, tiểu đoàn trưởng của tiểu đoàn nhi đồng, Tát Vũ.”
Ba người bước ra khỏi hàng.
Vẻ mặt Liệp rất bình tĩnh.
Sa Lang hơi nhướng mày, cực kỳ khí phách tách khỏi hàng nữ binh, bước lên.
Trước đó Tát Vũ đã được thông báo, vừa nghe thấy tên mình liền cố ý nghiêm mặt bước ra. Người nhà của nó rất vui và kinh ngạc, trước đó thằng nhóc này không nói gì với họ cả.
Người vừa tới Cửu Nguyên thấy vị trí tiểu đội trưởng vậy mà lại bị một người phụ nữ chiếm lấy, liền ồn ào một trận.
Đại Hà lại gõ ba tiếng trống, đội duy trì trật tự đứng bên ngoài rút cốt đao ra, bên dưới mới chịu an tĩnh lại.
Nghiêm Mặc giương giọng: “Nếu có người không phục giá trị vũ lực của thủ lĩnh các cấp, thì ba tháng sau đưa ra lời khiêu chiến! Thủ lĩnh các cấp mỗi tháng chỉ nhận khiêu chiến một lần, mỗi lần khiêu chiến chỉ nhận lời một người! Nếu có người không phục cách quản lý và nhân phẩm của thủ lĩnh các cấp, thì dùng thành tích của mình để vượt qua cấp trên. Mặt khác, những kẻ không tuân theo chế độ của các chiến sĩ đoàn, những kẻ gây chuyện, lần đầu tiên sẽ nhắc nhở và đánh hai mươi roi, lần thứ hai là năm mươi roi, lần thứ ba, giết! Kẻ trái với quy tắc của bộ lạc, bất luận là ai, đều nghiêm khác xử lý theo quy tắc của bộ lạc!”
Mọi người chấn động, tư tế đại nhân chưa từng nghiêm khắc như vậy, xem ra thực sự có kẻ chọc giận tư tế đại nhân.
Khi nghe thấy mấy lời này, kẻ sợ nhất chính là ba trăm nô lệ kia, bọn họ cảm thấy rất có thể mình sẽ bị giết sạch.
Sau đó Tranh tiếp tục gọi tên tám người phân vào ba tiểu đoàn, chờ tám người kia bước vào hàng ngũ của tiểu đoàn mình, Tranh lại lần nữa hành lễ rồi đi xuống đài đá, đứng đầu các tiểu đoàn của mình.
Kế tiếp, bốn chiến sĩ đoàn còn lại cũng làm y như vậy, chẳng qua nhân số xê dịch một chút. Tiểu đoàn nhi đồng của chiến sĩ đoàn thứ hai đến thứ năm vì nhân số không đủ nên không thể xem là tiểu đoàn, mà chỉ là đại đội.
Lúc sau, đoàn trưởng đoàn duy trì trật tự do Băng đảm nhiệm, có ba đại đội nằm dưới quyền hắn, đội trị an, đội cứu hoả và cấp cứu.
Thủ lĩnh tiểu đoàn quân trang là Mục Trường Minh. Chịu trách nhiệm phân phối và quản lý vũ khí, chiến giáp, chiến thú. Công việc thuộc da, dệt vải để chế tạo áo giáp, việc gieo trồng và hái lượm bông với đay cũng do Mục Trường Minh quản lý vì nó không phải thức ăn.
Thủ lĩnh tiểu đoàn lương thảo là Đại Sơn. Chịu trách nhiệm phân phối lương thực, cỏ khô, nuôi trồng và làm muối. Công việc gieo trồng các loại lương thực và trái cây, số lần cùng quy mô săn thú sẽ do tiểu đoàn lương thảo tiếp quản, trong đó bao gồm cả việc chăn nuôi động vật không thể dùng làm chiến thú. Người phụ trách việc làm muối chủ yếu là Văn Sinh.
Người phụ trách đội chữa bệnh là Thảo Đinh. Chịu trách nhiệm phân phối thuốc men và thảo dược, đảm nhiệm mảng y tế của bộ lạc. Bao gồm cả việc gieo trồng, hái lượm và bào chế các loại thuốc cũng như thảo dược.
Người phụ trách tiểu đoàn lễ thương là Ô Thần. Chịu trách nhiệm giáo dục và dạy học, cứu trợ, giao dịch thương mại và phần lớn công việc đối ngoại khác.
Thành viên tổ giáo dục phải có nhiều người cùng phụ trách một hạng mục, để thay phiên nhau đến các doanh trại dạy học cho mọi người.
Trợ cấp bao gồm việc phụng dưỡng người già, hoặc người tàn tật và mẹ goá con côi, chăm sóc những đứa trẻ cô nhi, và có nhiều khoảng trợ cấp khác cho các chiến sĩ khó khăn.
Ô Thần đồng thời còn gánh việc tiếp đãi khách khứa hoặc sứ giả của những bộ lạc khác, hỗ trợ thủ lĩnh và tư tế xử lý những công việc trong ngoài bộ lạc. Việc tiếp đãi sứ giả, Nghiêm Mặc tìm cho Ô Thần một người trợ giúp, Hắc Kỳ.
Khi Hắc Kỳ nghe tên mình được xướng lên, anh vô cùng kinh ngạc. Anh hoàn toàn không ngờ rằng thủ lĩnh và tư tế đại nhân sẽ giao trọng trách cho mình, ấy không phải chức phó, mà còn là chức quản lý đối ngoại một cách chính thức. Người tộc Diêm Sơn thấy Hắc Kỳ được chọn vào hàng ngũ quản lý cấp cao, không hiểu sao đều vô cùng kích động, bởi vì chuyện của Hắc Hương, bọn họ còn tưởng rằng tư tế đại nhân ghét bỏ bọn họ rồi, thật may quá!
Việc giao dịch của bộ lạc được giao cho Diệp Tinh đang dần dần bộc lộ tài năng thiên phú trên phương diện này, dù trước đó Diệp Tinh đã được thông báo cho hay, nhưng khi nghe đến tên mình thì nó vẫn cười tới mức không khép miệng được.
Đội hộ vệ của tư tế đại nhân vẫn là mười hai người, người phụ trách vẫn là Đại Hà.
Cuối cùng, những ai có chức đầu lĩnh chọn ra cho mình một chức phó để phụ tá.
Đến đây, Đại Hà lại gõ ba tiếng trống, bảo mọi người yên lặng.
Nghiêm Mặc đứng dậy, cùng Nguyên Chiến đi đến bên đài đá: “Sau đây, thủ lĩnh của các tiểu đoàn và trung đoàn (gọi tắt là đoàn) sẽ dựa theo danh sách của bộ lạc mà quyết định chọn người. Mỗi cái đều có một ban lo chuyện bếp núc, và một ban lo chuyện hậu cần. Người nào tự cảm thấy mình tuổi cao sức yếu, sức khỏe có vấn đề hoặc giỏi về nấu nướng, may vá, quét dọn, hay cẩn thận trong phương diện kiểm kê hàng hóa, có thể chủ động xin lệnh triệu tập vào ban bếp núc và ban hậu cần. Mà người của hai ban này nếu về sau muốn tham gia chiến đội, chỉ cần được cấp trên đồng ý thì sẽ điều động qua.”
Nghiêm Mặc nhìn những người này một lượt rồi nói: “Chờ khi mọi người được phân chia thỏa đáng, vị trí đại đội trưởng và tiểu đội trưởng sẽ do mọi người tự đề cử, cũng có thể đề cử mình. Nếu một vị trí có hai người cạnh tranh trở lên, thì phải tỷ thí, tỷ thí về ba phương diện: Vũ lực, trình độ ngôn ngữ Cửu Nguyên, cùng với thái độ chấp hành các quy tắc của bộ lạc. Bây giờ, các vị thủ lĩnh, mời đưa người của mình ra dựa theo danh sách.”
Năm vị đoàn trưởng lấy phiến đá đã được chuẩn bị ở phía sau đài đá ra, rồi mượn cốt loa, bắt đầu đọc tên và phân chia đại đội cùng tiểu đoàn dựa theo danh sách.
Đám người vốn đang yên tĩnh lập tức nhốn nháo.
Trước hết phân chia những người có tên, sau đó năm vị đoàn trưởng thuật lại những yêu cầu đã bàn bạc với thủ lĩnh và tư tế trước đó cho cấp dưới, rồi để bọn họ chọn người trong nhóm dã nhân không có tên.
Vì trong danh sách không có những người này, nên khi chọn người khó tránh khỏi việc ‘lựa hàng’, vì thế các vị thủ lĩnh của chiến sĩ đoàn thiếu chút nữa đã đánh nhau, ai mà chẳng muốn chọn những người ngoan ngoãn biết nghe lời chứ?
Sự tình sau đó không phải chọn người nữa, mà là cướp người. Các thành viên được chỉ định nhìn không nổi nữa, chạy ra giúp thủ lĩnh của mình cướp những ai thuận mắt.
“Người này được nè, tướng tá chắc nịch, thịt nhiều, sức khỏe nhất định rất tốt! Thủ lĩnh… à không, đại đội trưởng, chúng ta lấy người này đi!”
“Tên này trông thành thật đó, chọn hắn!”
“Tên này không được, tôi chỉ cần một cái tát cũng có thể tát bay hắn đấy!”
Mà cuộc tranh đoạt diễn ra kịch liệt nhất là khi chọn thành viên cho các tiểu đoàn nữ binh.
“Chị Anh! Cô gái kia thật xinh xắn, cô ấy đi! Cô ấy đi!”
“Đoàn trưởng! Đoạt hai cô này đi! Bọn tôi có cưới vợ được hay không phải trông cậy vào anh đó!”
“Đừng chọn nữa! Là phụ nữ thì cứ mang về trước đi! Sắp bị giành hết rồi!”
Nghiêm Mặc ngồi trên đài nhìn mà khóe miệng giật giật: “Chúng ta có nên lập nữ binh thành một trung đoàn riêng không?”
Nguyên Chiến nhìn tình cảnh hỗn loạn bên dưới, vui vẻ nói: “Chẳng phải cậu nói nam nữ cùng nhau làm việc sẽ bù trừ được nhiều vấn đề sao? Mỗi trung đoàn có một nhóm nữ binh là rất tốt, các chiến sĩ cũng sẽ nỗ lực hơn khi huấn luyện và làm việc, bọn họ ghép đôi sinh con cũng nhanh hơn! Xem đi, chỉ một thời gian nữa thôi, những người này đều sẽ gấp không chờ nổi mà xin mua nhà riêng để ở đấy, khi đó cậu bảo bọn họ làm cái gì bọn họ sẽ làm cái đó.”
Tác giả có lời muốn nói: Chương này không dài, nhưng khi viết tui phải chết hết một đống tế bào não!
Thời gian dùng để tính toán và thống kê nhân số với sắp xếp nhân sự còn nhiều hơn thời gian viết.
Tui còn tính ra một đống bản nháp, tỷ như các trung đoàn có cụ thể bao nhiêu người, nhưng không viết nó vào truyện, mà để ở đây, mắc công mọi người nói tui viết điêu, ha ha, ai có hứng thú thì xem số liệu bên dưới ~~
***
Ban: 10 người
Tiểu đội: 3*10+2 = 32 người.
Đại đội: 32*3+2+ 10 (bếp núc) + 10 (hậu cần) = 118 người.
Tiểu đoàn: 118*3+2=356 người.
***
Nữ từ 12 tuổi trở lên, 1297 người.
Chia vào năm chiến sĩ đoàn tổng cộng có 1100 người, trong đó ban bếp núc 82 người, ban hậu cần 147 người.
Đội duy trì trật tự có 97 người.
Các bộ phận khác có 100 người.
***
Nhi đồng trên sáu tuổi dưới mười hai tuổi, 802 người.
Chia vào năm chiến sĩ đoàn chừng 150 người, chiến sĩ đoàn thức nhất có nhiều nhi đồng nhất.
***
Tiểu đoàn duy trì trật tự: Có 2 tiểu đoàn, 236 người.
Tiểu đoàn quân trang: Như trên.
Lương thảo và chữa bệnh: Mỗi cái một tiểu đoàn, 118 người.
***
Thống kê tổng nhân số:
Người tộc A ô: 61.
Nguyên Tế đến ở nhờ: 330.
Nguyên Tế đã quy thuận: 585.
Nữ nô: Khoảng 800.
Nô lệ trẻ em: Khoảng 500.
Chiến nô Ma Nhĩ Càn: Khoảng 1700.
Nô lệ của Đóa Phỉ: Khoảng 300.
/660
|