*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Nghiêm Mặc thì tức đến mức mặt mũi đỏ bừng, cái thằng biến thái này!”
Người trong phòng cùng nhìn về phía cửa.
Đinh Phi bật dậy đi mở cửa, vừa mở ra, liền nghe thấy giọng nói đầy oán giận của tù trường Hắc Thủy: “Sao giờ mới mở cửa? Tôi ngửi thấy mùi rồi nha, mau cho tôi vào.”
Đinh Phi còn chưa kịp phản ứng thì đã bị đẩy ra, tù trưởng Hắc Thủy hiên ngang đi vào phòng.
“Phòng mấy người ấm thật, chỗ bên tôi lạnh muốn cóng hết cả người, may là chạy qua đây, nào nào, các anh em, nhường một chỗ cho tôi cái coi.” Doanh Thạch dùng cái đít bự của mình đẩy Đáp Đáp ra, rồi ngồi xuống chiếm một vị trí.
Sau khi ngồi xuống y còn chủ động mời mọc: “Ủa, không ăn đi? Mấy người không ăn thì sao tôi không biết xấu hổ mà ăn được chứ, mau mau, mọi người cùng nhau ăn nào.”
Đáp Đáp không vui, bên cạnh gã là vị trí của Tiểu Đinh Đinh nhà gã, mắc gì phải cho thằng quỷ này ngồi? Đáp Đáp giận, ra sức chen lấn với y hòng đẩy y ra chỗ khác.
Đinh Phi đóng cửa trở về chỗ ngồi, nhìn chằm chằm Doanh Thạch một hồi lâu, người này quá mức vô liêm sỉ rồi.
Nghiêm Mặc cười, vỗ vỗ vị trí bên phải của mình, bảo Đinh Phi qua đây ngồi.
Đinh Phi thấy được ngồi cạnh tư tế đại nhân, lập tức vứt bỏ Đáp Đáp đi qua bên kia ngồi xuống.
Đáp Đáp thật thương tâm, nỗ lực trừng Băng ngồi ở đối diện, muốn hắn nhường chỗ, Băng làm như không thấy, cầm một quả sơn tra lên thảy vào miệng.
“Sao anh lại về nhanh vậy? Không tới vương cung à?” Nguyên Chiến đưa một tảng thịt nướng cho tù trưởng Hắc Thủy.
Doanh Thạch nhận lấy, hung hăng cắn một miếng to, vừa nhai vừa hàm hồ nói: “Vương cung chó má, mẹ nó, tôi vừa tới liền phát hiện Hắc Thủy bọn tôi bị xếp ở vị trí bên ngoài, ngay cả cửa vương cung cũng không thể vào.”
“Dù là ở bên ngoài, thì chắc cũng có đồ ăn thức uống chứ nhỉ? Anh không ăn một bữa no nê hả?” Đinh Phi chỉ đơn thuần tò mò hỏi chứ không hề có ý châm chọc gì.
Doanh Thạch quệt miệng: “Có đồ ăn, có nhóm lửa, nhưng nhiều người nên căn bản không đủ, bên ngoài lại lạnh, thịt nướng vừa rời khỏi lửa một chốc đã lạnh ngắt. Tôi nghĩ ở bên ngoài thì ở bên ngoài, không sao hết, nhưng sau đó có người tới, được đám người hầu đó dẫn vào trong, tôi mới liếc nhìn bên trong một chút, cái đệch nó! Bọn người hầu bên trong không ngừng bưng bê đủ loại thức ăn đặt lên bàn, đủ loại thịt, đủ loại hoa quả, vô cùng náo nhiệt, hơi ấm từ bên trong còn phả ra tận bên ngoài, còn có nữ nô hầu hạ ở đó. Vừa lúc Hà Ngạn bị người ta đánh, tôi liền phế thằng khốn dám đánh Hà Ngạn, cướp hai cái cẳng bò rồi dẫn người về.”
Nguyên Chiến: “Thủ vệ vương cung không đả động gì anh à?”
“Không, bọn họ mặc kệ người bên ngoài làm ầm làm ĩ.”
Nghiêm Mặc an ủi y: “Đối với các anh mà đã như vậy, vậy Cửu Nguyên chúng tôi tới chắc cũng chỉ có thể ở bên ngoài chịu lạnh với các anh.”
Đinh Phi le lưỡi: “Đại nhân, may là chúng ta không đi, nếu đi thì vừa không được ăn, vừa phải chịu lạnh. Doanh Thạch đại nhân, ngài ăn nhiều một chút.”
“Về sau mấy người đến Hắc Thủy chúng tôi, tôi mời mấy người ăn gậy ngọt, à, mấy người đã ăn rồi, vậy mời ăn quả cơm của gậy ngọt, thứ đó không có mùi vị gì, không ngon mấy, nhưng có thể lấp đầy bụng.” Doanh Thạch nhận lấy bánh nhân thịt được làm từ bột thổ nguyên mà Đinh Phi đưa qua, bẻ ra phân nửa rồi đưa cho gã Đáp Đáp đang ngồi bên cạnh trợn mắt trừng mình nãy giờ: “Cho đó, tròng mắt rớt ra rồi kìa.”
Đáp Đáp cầm nửa cái bánh thịt, hung hăng cắn hai cái liền hết sạch.
Nghiêm Mặc cảm giác được, lần này Doanh Thạch bị đả kích rất lớn, nên yên lặng bưng dĩa trái cây lại cho y.
Chú Vu nhìn nhìn Doanh Thạch, không phát biểu ý kiến gì. Ông đây kỳ thật là người rất khó lấy lòng đó, nếu không thân nhau thì ông lười quan tâm tới đối phương.
Doanh Thạch ăn chậm lại: “Kỳ thật tôi biết, bộ lạc chỉ có một mình tôi mạnh thì cũng vô dụng. Tuy Hà Ngạn chưa thức tỉnh năng lực thần huyết nhưng vũ lực lại rất lợi hại, cơ mà phần lớn tộc nhân của tôi cũng thành thật như Hà Ngạn, trừ phi bị người ta ăn hiếp quá mức, chứ không thì sẽ không đánh trả. Vốn dĩ chúng tôi chỉ là một bộ tộc nhỏ hơn năm trăm người, vì có tôi mà bộ tộc mới biến thành bộ lạc, nhưng đến nay, dân cư của chúng tôi cũng không nhiều lắm, các bộ tộc dã nhân ở gần đó không sợ bọn Hà Ngạn.”
Doanh Thạch không nói nữa, vẻ mặt y có chút mờ mịt, tựa hồ như không biết nên nói cái gì tiếp theo.
Căn phòng lặng đi, Đáp Đáp cũng không tranh thịt với Doanh Thạch nữa, còn vỗ vỗ lưng y, rót ly nước cho y.
Vành mắt Doanh Thạch có chút đỏ, nhưng ánh lửa không đủ sáng nên khó mà nhận ra.
Nghiêm Mặc đoán, có lẽ chuyện xảy ra ở vương cung không đơn giản như những gì y kể, chỉ quen biết vài ngày nhưng cũng đủ để hắn biết da mặt của y dày cỡ nào, thế mà bây giờ ngay cả vành mắt cũng đỏ ửng.
Có những người lúc bình thường không tìm được chút sơ hở hay mềm yếu nào, nhưng khi họ gặp phải đả kích lớn, họ sẽ không cẩn thận để lộ ra chút yếu ớt của bản thân.
Cùng là thủ lĩnh, Nguyên Chiến hiểu tù trưởng Hắc Thủy nhất, tuy làm thủ lĩnh có rất nhiều quyền lợi và quyền lực, nhưng áp lực lại rất lớn, chỉ với một bờ vai mà phải gánh toàn bộ sinh mạng của cả một bộ lạc, nhất là khi tộc nhân của mình còn không thể mạnh lên, mỗi khi có chuyện gì đều cần thủ lĩnh tự mình ra tay, đó không còn là áp lực nữa, mà là gánh nặng rồi.
Nếu thức ăn trong lãnh địa bộ tộc không dồi dào, lại có kẻ địch cường đại rình rập, vậy người thủ lĩnh đó lại càng khó mà hưởng phúc.
Doanh Thạch có thể không trở về Hắc Thủy vì y đã là chiến sĩ cấp cảy, nếu y muốn, y có thể tới thành Cao Cương sống một cuộc sống ung dung thoải mái tới khi chết, thỉnh thoảng chăm lo một chút cho các tộc nhân của mình là được rồi, nhưng y lại trở về, thà đắc tội thành Cao Cương chứ không vứt bỏ tộc nhân của mình.
“Tới Cửu Nguyên đi, chúng tôi thiếu người chứ không thiếu thức ăn.” Đây là lời mời chính thức và đầu tiên mà Nguyên Chiến đưa ra với tù trưởng của một bộ lạc.
Doanh Thạch hoàn hồn, y còn đang phân vân và do dự lắm.
Nguyên Chiến hiểu y phân vân và do dự cái gì, chiến sĩ cường đại chỉ phục chiến sĩ nào cường đại hơn mình. Hắn vươn tay mình ra, trong nháy mắt đã hóa thành đá.
Doanh Thạch trợn to mắt: “Cậu, chẳng phải cậu điều khiển thực vật hả?”
Cánh tay Nguyên Chiến lại khôi phục về trạng thái ban đầu. Sau đó chớp chớp mắt với Doanh Thạch, rồi đầu và cả thân thể hắn biến thành cát ngay sau đó, chỉ trong một cái chớp mắt.
Cát rơi đầy trên đất.
Đáp Đáp cười nắc nẻ, nhưng lại không có âm thanh nào phát ra: Lần này thì tròng mắt ai rớt đây?
Doanh Thạch không chỉ trợn muốn rớt cả tròng mắt, mà miệng cũng không khép lại được.
Hiếm khi Đinh Ninh mở miệng, anh kiêu ngạo nói: “Thủ lĩnh chúng tôi mới là huyết mạch thật sự của Đại Địa Chi Thần, huyết thống nhà Ngô Thượng thành Hắc Thổ cũng chỉ là một phần nhỏ mà thôi.”
Doanh Thạch rặn một hồi mới ra: “Nhưng huyết thống của Ngô Thượng có thể biến thành người đá.”
“Vậy thì thế nào? Bọn họ có thể thao túng mặt đất và núi non không? Bọn họ có thể khiến đáy hồ mọc lên một bức tường đất không?” Băng khinh thường nói.
Nghiêm Mặc nhìn hắn, Băng khẽ nâng nâng cằm, tuy hắn chướng mắt Nguyên Chiến, nhưng tuyệt đối không cho phép người tộc khác nghi ngờ người thủ lĩnh mà tư tế của bọn họ xem trọng.
Nghiêm Mặc cảm thấy có hơi buồn cười. Cái tính này của Băng làm hắn thấy không biết nói cái gì mới tốt.
Hai mắt Doanh Thạch viết rõ hai chữ ‘không tin’.
Mớ cát trên đất như có sinh mệnh, đột nhiên uốn lượn, nhanh chóng trượt tới chỗ Nghiêm Mặc đang ngồi bên cạnh, bò lên trên người hắn, còn chui vào áo hắn.
Doanh Thạch vừa kinh ngạc vừa cảm thán vì khả năng khống chế năng lực của Nguyên Chiến.
Nghiêm Mặc thì tức đến mức mặt mũi đỏ bừng, cái thằng biến thái này!
Lúc này Nguyên Chiến mới phát hiện ra vụ hóa thành cát hay ho tới vậy, cái chiêu này thật thú vị, chui vào đồ Mặc rồi thì không nỡ chui ra nữa, còn cố ý cọ xát khắp nơi.
Cát sỏi cứng cứng, thô ráp xẹt qua đầu ngực và những vị trí mẫn cảm trên thân, có một ít hạt cát còn biến thành hình bàn tay, bóp bóp hắn.
Nghiêm Mặc vỗ đống cát một cái, mắng: “Anh đủ rồi đó, trở về nguyên dạng cho tôi! Đã nói với anh mấy lần rồi, không được tùy tiện sử dụng năng lực, anh không thèm nghe có phải không?”
Dòng cát chảy ra khỏi quần áo Nghiêm Mặc, trườn về phía bộ đồ rơi trên đất của Nguyên Chiến, sau đó bộ đồ phập phồng, chân, tay, đầu lần lượt xuất hiện.
Một Nguyên Chiến hoàn chỉnh lại lần nữa hiện ra trước mặt mọi người, hắn còn nhìn tư tế đại nhân của mình mà liếm liếm môi.
Chú Vu cười quái dị.
Nghiêm Mặc đập cái bốp lên đùi hắn.
Nguyên Chiến cầm lấy tay Mặc, nhìn về phía Doanh Thạch.
Tù trưởng Hắc Thủy đại nhân chỉ cảm thấy vừa rồi mình như đang mơ, người này không phải chiến sĩ điều khiển thực vật cấp hai ư? Sao hắn lại biến thành cát?
Lại còn là toàn thân biến thành cát! Năng lực cũng giống như việc toàn thân biến thành cây, thành lửa hay thành nước vậy, là bản lĩnh mà chỉ có chiến sĩ cấp cao trong truyền thuyết mới có thể làm được, thần huyết cực kỳ đậm.
Đột nhiên! Tù trưởng Hắc Thủy cảm thấy mình bị nâng lên cao, chỉ chốc lát sau đã cao hơn mặt đất ít nhất một thước.
Hắc Thủy Doanh Thạch cúi đầu nhìn dưới mông, liền thấy một cái đài đá.
Cái đài đá lại hóa thành ghế đá, không chờ tù trưởng Hắc Thủy ngắm nghía đủ thì chiếc ghế biến mất, y lại ngồi trên mặt đất.
Mụ nội nó! Y dám cược, cho dù là chiến sĩ thần huyết có huyết thống Ngô Thượng đậm nhất của thành Hắc Thổ cũng chắc chắn không làm được như Nguyên Chiến vừa rồi, quốc vương Ngô Thượng chỉ có thể biến thành người đá, nhưng tuyệt đối không thể khống chế mặt đất.
“Cậu là ai? Các người thật sự là người Cửu Nguyên?” Doanh Thạch bắt đầu hoài nghi những người này liệu có phải là quý tộc thích du tẩu của một tòa Thượng Thành nào đó hay không. Y đã rất hoài nghi điều này sau khi được lão Mặc vu giải trừ lời nguyền của thần thú, Đại Vu của một bộ lạc bình thường sao có thể giải trừ lời nguyền của thần thú chứ? Nếu bọn họ tới từ Thượng Thành, vậy hết thảy đều có thể giải thích.
“Chúng tôi thật sự là người Cửu Nguyên.” Nghiêm Mặc vừa cười vừa nói.
Đinh Phi và Đáp Đáp cũng gật mạnh đầu, đúng thế, chúng tôi thật sự là người Cửu Nguyên, người Cửu Nguyên vĩ đại nhất, lợi hại nhất!
Doanh Thạch còn có chút mất bình tĩnh.
“Hà Ngạn có bị thương nặng không? Chút nữa để tôi qua xem.” Nghiêm Mặc sợ đối phương ngại, nên cố ý chuyển đề tài.
Doanh Thạch hoàn hồn, lại cười toe toét: “Không sao đâu, nhóc kia da dày, bây giờ đang ăn cẳng bò nướng với mọi người. Nó mà bị thương nặng thật thì tôi đã trực tiếp đưa người sang đây.”
“Vậy là tốt rồi.” Nghiêm Mặc uống miếng nước, đứng dậy: “Tôi ăn no rồi, Doanh Thạch, tôi gọi anh là Doanh Thạch được chứ? Nếu anh ăn xong thì qua đây, để tôi kiểm tra tình trạng nội thương của anh.”
Doanh Thạch không lập tức đáp lại, y nhìn Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc, nghiêm túc hỏi một câu: “Bộ lạc chúng tôi không có nhiều người lắm, nhưng cũng hơn một ngàn một trăm người, trong đó có người già, phụ nữ, lẫn trẻ con chưa đầy tám tuổi, bọn họ chiếm hết phân nửa, nhiều người như vậy làm sao tới được Cửu Nguyên?”
“Sẽ có cách.” Nghiêm Mặc nói.
Hơn một ngàn một trăm người, để Cốt Điểu chở đi hai bận là được. Có điều, trước mắt Cốt Điểu chỉ có mình hắn là điều khiển được, đành phải chờ khi giải quyết xong chuyện Thổ Thành đã.
“Hơn một ngàn người này đều là tộc nhân của anh? Có tính nô lệ bên trong không? Hay là chưa tính? Có bao nhiêu người?”
“Bộ lạc chúng tôi không có nhiều nô lệ, đều tính cả bên trong rồi.” Doanh Thạch sợ đám người Nghiêm Mặc khinh thường bộ lạc mình, vội nói thêm: “Bộ tộc bọn tôi vốn không có nhiều người, cũng không thích đánh nhau với người ta, nên khi đánh thắng sẽ không cướp người về làm nô lệ, phần lớn nô lệ đều là mua mới có.”
Đinh Phi cười rộ lên: “Vậy thì tốt quá, bộ lạc chúng tôi không có nô lệ, nếu nô lệ của các anh quá nhiều thì sẽ có chút phiền toái, mà nô lệ các anh ít vậy càng tốt.”
“Hả?” Tù trưởng Hắc Thủy lại nghệch mặt ra.
Đáng thương thay cho tù trưởng Hắc Thủy bị ‘sét đánh’ hết lần này tới lần khác, y có một đống nghi vấn về Cửu Nguyên, có quá nhiều vấn đề muốn hỏi, nhưng y lại không biết nên hỏi cái gì mới tốt.
Thẳng đến khi Nghiêm Mặc lấy mớ kim châm sáng lấp lánh dưới ánh lửa ra.
Doanh Thạch hoảng sợ: “Đó là cái gì? Ông muốn làm gì?”
Nghiêm Mặc cắm một cây lên trán y: “Thả lỏng, chỉ có lợi cho anh thôi, sẽ giúp anh mau chóng khôi phục.”
Chú Vu thấy đồ đệ bắt đầu dùng kim đâm người, vội vàng gạt đi những hồi ức năm xưa, chạy qua ngồi dòm.
Tù trưởng Hắc Thủy còn tưởng sẽ rất đau, ai ngờ lại không có chút cảm giác nào, y còn muốn giơ tay sờ cây kim, nhưng bị Nghiêm Mặc đập rớt cái tay nọ.
Nghiêm Mặc không châm cứu nhiều, chỉ dựa theo đường kinh tuyến năng lượng mà ghim cho y mười hai cây. Lúc nghiên cứu chiến sĩ thần huyết ở Cửu Nguyên, hắn phát hiện mỗi một loại năng lực khác nhau sẽ có đường kinh tuyến năng lượng khác nhau.
Chờ khi Nghiêm Mặc chuyển động đuôi kim, tù trưởng Hắc Thủy liền ‘ngao’ một tiếng, tê dại tới mức tiêu hồn!
Ở kiếp trước, việc châm cứu điện tử có thể đồng thời hạ bảy mươi hai kim, còn có thể dựa vào phần mềm điều khiển để đồng thời rung và xoay bảy mươi hai cây kim theo bảy mươi hai loại tần suất khác nhau, đây là điều mà tay người không thể làm được, dù sao con người chỉ có hai tay.
Trong truyền thuyết, Trung Quốc có một thuật châm cứu, cột mười sợi kim loại ở đuôi kim châm cứu vào mười ngón tay của người điều khiển, nhưng cái này yêu cầu người điều khiển giỏi khống chế nhịp thở, châm cứu điện tử được phát minh ra dựa theo loại truyền thuyết này, chẳng qua, dụng cụ điều khiển kim châm là một dòng điện mỏng.
Cho nên thuật châm cứu thật sự không phải cứ cắm kim lên người là được, mà còn phải tác động đến huyệt vị nữa.
Một bác sĩ châm cứu giỏi có thể không cần dụng cụ, chỉ dùng chính tay mình điều khiển, nhưng vì cần phải se kim, đâm kim, rung kim không ngừng, nên khi thực hiện bác sĩ châm cứu sẽ rất mệt, ngón tay cũng sẽ bị thương vì ma xát quá mức.
Chú Vu thấy Nghiêm Mặc châm cứu, chỉ chốc lát sau đã nhìn ra một ít tay nghề: “Nơi bây ghim kim rất thú vị, đều là những điểm hội tụ năng lượng.”
“Sư phụ, ngài có thể nhìn ra?” Nghiêm Mặc kinh hỉ.
“Dùng tinh thần lực là có thể cảm nhận được, ngày thường chúng ta dùng phép huấn luyện để rèn luyện năng lực của mình đã tạo nên đường kinh tuyến cố định cho năng lượng chạy qua, mà những điểm đó là nơi hội tụ năng lượng nhiều nhất.”
Kiếp trước, Nghiêm Mặc từng có một suy đoán, hắn vẫn luôn nghiệm chứng suy đoán này: “Sư phụ, trong thân thể người kỳ thật có một loại tế bào gọi là tuyến lạp thể, trước tiên ngài đừng hỏi tuyến lạp thể là cái gì, nhưng con phát hiện ra, phàm là nơi có huyệt vị, tuyến lạp thể sẽ khá nhiều, cho nên con vẫn luôn hoài nghi tuyến lạp thể có thể cung cấp một thứ năng lượng đặc biệt cho tế bào, nếu trong cơ thể có nguồn năng lượng nào đó kích phát, mà năng lượng này làm cách nào để trải rộng toàn thân và có thể sử dụng? Con đoán, chúng dựa vào những tuyến lạp thể này. Ngài nói xem, dị năng của chiến sĩ thần huyết có phải là…”
Vẻ mặt Chú Vu từ dấu chấm hỏi biến thành dấu chấm than, lại từ dấu chấm than biến thành dấu ba chấm.
Doanh Thạch thì hai mắt sáng lấp lánh, y nghe không hiểu cái gì hết, nhưng y cảm thấy lão Mặc vu thật là lợi hại.
Nghiêm Mặc càng nói càng hưng phấn, mặc kệ đám người trong phòng đã nghe tới mức lim dim sắp ngủ, haizz, vì sao bọn họ lại có thể nghe hiểu tư tế đại nhân nói chứ? Đau đầu quá đi, thật nhiều thứ kỳ quái bay tới bay lui trong đầu.
Ngay lúc Nguyên Chiến sắp chịu không nổi. Thì lại có tiếng cửa gỗ bị gõ vang lần nữa
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Nghiêm Mặc thì tức đến mức mặt mũi đỏ bừng, cái thằng biến thái này!”
Người trong phòng cùng nhìn về phía cửa.
Đinh Phi bật dậy đi mở cửa, vừa mở ra, liền nghe thấy giọng nói đầy oán giận của tù trường Hắc Thủy: “Sao giờ mới mở cửa? Tôi ngửi thấy mùi rồi nha, mau cho tôi vào.”
Đinh Phi còn chưa kịp phản ứng thì đã bị đẩy ra, tù trưởng Hắc Thủy hiên ngang đi vào phòng.
“Phòng mấy người ấm thật, chỗ bên tôi lạnh muốn cóng hết cả người, may là chạy qua đây, nào nào, các anh em, nhường một chỗ cho tôi cái coi.” Doanh Thạch dùng cái đít bự của mình đẩy Đáp Đáp ra, rồi ngồi xuống chiếm một vị trí.
Sau khi ngồi xuống y còn chủ động mời mọc: “Ủa, không ăn đi? Mấy người không ăn thì sao tôi không biết xấu hổ mà ăn được chứ, mau mau, mọi người cùng nhau ăn nào.”
Đáp Đáp không vui, bên cạnh gã là vị trí của Tiểu Đinh Đinh nhà gã, mắc gì phải cho thằng quỷ này ngồi? Đáp Đáp giận, ra sức chen lấn với y hòng đẩy y ra chỗ khác.
Đinh Phi đóng cửa trở về chỗ ngồi, nhìn chằm chằm Doanh Thạch một hồi lâu, người này quá mức vô liêm sỉ rồi.
Nghiêm Mặc cười, vỗ vỗ vị trí bên phải của mình, bảo Đinh Phi qua đây ngồi.
Đinh Phi thấy được ngồi cạnh tư tế đại nhân, lập tức vứt bỏ Đáp Đáp đi qua bên kia ngồi xuống.
Đáp Đáp thật thương tâm, nỗ lực trừng Băng ngồi ở đối diện, muốn hắn nhường chỗ, Băng làm như không thấy, cầm một quả sơn tra lên thảy vào miệng.
“Sao anh lại về nhanh vậy? Không tới vương cung à?” Nguyên Chiến đưa một tảng thịt nướng cho tù trưởng Hắc Thủy.
Doanh Thạch nhận lấy, hung hăng cắn một miếng to, vừa nhai vừa hàm hồ nói: “Vương cung chó má, mẹ nó, tôi vừa tới liền phát hiện Hắc Thủy bọn tôi bị xếp ở vị trí bên ngoài, ngay cả cửa vương cung cũng không thể vào.”
“Dù là ở bên ngoài, thì chắc cũng có đồ ăn thức uống chứ nhỉ? Anh không ăn một bữa no nê hả?” Đinh Phi chỉ đơn thuần tò mò hỏi chứ không hề có ý châm chọc gì.
Doanh Thạch quệt miệng: “Có đồ ăn, có nhóm lửa, nhưng nhiều người nên căn bản không đủ, bên ngoài lại lạnh, thịt nướng vừa rời khỏi lửa một chốc đã lạnh ngắt. Tôi nghĩ ở bên ngoài thì ở bên ngoài, không sao hết, nhưng sau đó có người tới, được đám người hầu đó dẫn vào trong, tôi mới liếc nhìn bên trong một chút, cái đệch nó! Bọn người hầu bên trong không ngừng bưng bê đủ loại thức ăn đặt lên bàn, đủ loại thịt, đủ loại hoa quả, vô cùng náo nhiệt, hơi ấm từ bên trong còn phả ra tận bên ngoài, còn có nữ nô hầu hạ ở đó. Vừa lúc Hà Ngạn bị người ta đánh, tôi liền phế thằng khốn dám đánh Hà Ngạn, cướp hai cái cẳng bò rồi dẫn người về.”
Nguyên Chiến: “Thủ vệ vương cung không đả động gì anh à?”
“Không, bọn họ mặc kệ người bên ngoài làm ầm làm ĩ.”
Nghiêm Mặc an ủi y: “Đối với các anh mà đã như vậy, vậy Cửu Nguyên chúng tôi tới chắc cũng chỉ có thể ở bên ngoài chịu lạnh với các anh.”
Đinh Phi le lưỡi: “Đại nhân, may là chúng ta không đi, nếu đi thì vừa không được ăn, vừa phải chịu lạnh. Doanh Thạch đại nhân, ngài ăn nhiều một chút.”
“Về sau mấy người đến Hắc Thủy chúng tôi, tôi mời mấy người ăn gậy ngọt, à, mấy người đã ăn rồi, vậy mời ăn quả cơm của gậy ngọt, thứ đó không có mùi vị gì, không ngon mấy, nhưng có thể lấp đầy bụng.” Doanh Thạch nhận lấy bánh nhân thịt được làm từ bột thổ nguyên mà Đinh Phi đưa qua, bẻ ra phân nửa rồi đưa cho gã Đáp Đáp đang ngồi bên cạnh trợn mắt trừng mình nãy giờ: “Cho đó, tròng mắt rớt ra rồi kìa.”
Đáp Đáp cầm nửa cái bánh thịt, hung hăng cắn hai cái liền hết sạch.
Nghiêm Mặc cảm giác được, lần này Doanh Thạch bị đả kích rất lớn, nên yên lặng bưng dĩa trái cây lại cho y.
Chú Vu nhìn nhìn Doanh Thạch, không phát biểu ý kiến gì. Ông đây kỳ thật là người rất khó lấy lòng đó, nếu không thân nhau thì ông lười quan tâm tới đối phương.
Doanh Thạch ăn chậm lại: “Kỳ thật tôi biết, bộ lạc chỉ có một mình tôi mạnh thì cũng vô dụng. Tuy Hà Ngạn chưa thức tỉnh năng lực thần huyết nhưng vũ lực lại rất lợi hại, cơ mà phần lớn tộc nhân của tôi cũng thành thật như Hà Ngạn, trừ phi bị người ta ăn hiếp quá mức, chứ không thì sẽ không đánh trả. Vốn dĩ chúng tôi chỉ là một bộ tộc nhỏ hơn năm trăm người, vì có tôi mà bộ tộc mới biến thành bộ lạc, nhưng đến nay, dân cư của chúng tôi cũng không nhiều lắm, các bộ tộc dã nhân ở gần đó không sợ bọn Hà Ngạn.”
Doanh Thạch không nói nữa, vẻ mặt y có chút mờ mịt, tựa hồ như không biết nên nói cái gì tiếp theo.
Căn phòng lặng đi, Đáp Đáp cũng không tranh thịt với Doanh Thạch nữa, còn vỗ vỗ lưng y, rót ly nước cho y.
Vành mắt Doanh Thạch có chút đỏ, nhưng ánh lửa không đủ sáng nên khó mà nhận ra.
Nghiêm Mặc đoán, có lẽ chuyện xảy ra ở vương cung không đơn giản như những gì y kể, chỉ quen biết vài ngày nhưng cũng đủ để hắn biết da mặt của y dày cỡ nào, thế mà bây giờ ngay cả vành mắt cũng đỏ ửng.
Có những người lúc bình thường không tìm được chút sơ hở hay mềm yếu nào, nhưng khi họ gặp phải đả kích lớn, họ sẽ không cẩn thận để lộ ra chút yếu ớt của bản thân.
Cùng là thủ lĩnh, Nguyên Chiến hiểu tù trưởng Hắc Thủy nhất, tuy làm thủ lĩnh có rất nhiều quyền lợi và quyền lực, nhưng áp lực lại rất lớn, chỉ với một bờ vai mà phải gánh toàn bộ sinh mạng của cả một bộ lạc, nhất là khi tộc nhân của mình còn không thể mạnh lên, mỗi khi có chuyện gì đều cần thủ lĩnh tự mình ra tay, đó không còn là áp lực nữa, mà là gánh nặng rồi.
Nếu thức ăn trong lãnh địa bộ tộc không dồi dào, lại có kẻ địch cường đại rình rập, vậy người thủ lĩnh đó lại càng khó mà hưởng phúc.
Doanh Thạch có thể không trở về Hắc Thủy vì y đã là chiến sĩ cấp cảy, nếu y muốn, y có thể tới thành Cao Cương sống một cuộc sống ung dung thoải mái tới khi chết, thỉnh thoảng chăm lo một chút cho các tộc nhân của mình là được rồi, nhưng y lại trở về, thà đắc tội thành Cao Cương chứ không vứt bỏ tộc nhân của mình.
“Tới Cửu Nguyên đi, chúng tôi thiếu người chứ không thiếu thức ăn.” Đây là lời mời chính thức và đầu tiên mà Nguyên Chiến đưa ra với tù trưởng của một bộ lạc.
Doanh Thạch hoàn hồn, y còn đang phân vân và do dự lắm.
Nguyên Chiến hiểu y phân vân và do dự cái gì, chiến sĩ cường đại chỉ phục chiến sĩ nào cường đại hơn mình. Hắn vươn tay mình ra, trong nháy mắt đã hóa thành đá.
Doanh Thạch trợn to mắt: “Cậu, chẳng phải cậu điều khiển thực vật hả?”
Cánh tay Nguyên Chiến lại khôi phục về trạng thái ban đầu. Sau đó chớp chớp mắt với Doanh Thạch, rồi đầu và cả thân thể hắn biến thành cát ngay sau đó, chỉ trong một cái chớp mắt.
Cát rơi đầy trên đất.
Đáp Đáp cười nắc nẻ, nhưng lại không có âm thanh nào phát ra: Lần này thì tròng mắt ai rớt đây?
Doanh Thạch không chỉ trợn muốn rớt cả tròng mắt, mà miệng cũng không khép lại được.
Hiếm khi Đinh Ninh mở miệng, anh kiêu ngạo nói: “Thủ lĩnh chúng tôi mới là huyết mạch thật sự của Đại Địa Chi Thần, huyết thống nhà Ngô Thượng thành Hắc Thổ cũng chỉ là một phần nhỏ mà thôi.”
Doanh Thạch rặn một hồi mới ra: “Nhưng huyết thống của Ngô Thượng có thể biến thành người đá.”
“Vậy thì thế nào? Bọn họ có thể thao túng mặt đất và núi non không? Bọn họ có thể khiến đáy hồ mọc lên một bức tường đất không?” Băng khinh thường nói.
Nghiêm Mặc nhìn hắn, Băng khẽ nâng nâng cằm, tuy hắn chướng mắt Nguyên Chiến, nhưng tuyệt đối không cho phép người tộc khác nghi ngờ người thủ lĩnh mà tư tế của bọn họ xem trọng.
Nghiêm Mặc cảm thấy có hơi buồn cười. Cái tính này của Băng làm hắn thấy không biết nói cái gì mới tốt.
Hai mắt Doanh Thạch viết rõ hai chữ ‘không tin’.
Mớ cát trên đất như có sinh mệnh, đột nhiên uốn lượn, nhanh chóng trượt tới chỗ Nghiêm Mặc đang ngồi bên cạnh, bò lên trên người hắn, còn chui vào áo hắn.
Doanh Thạch vừa kinh ngạc vừa cảm thán vì khả năng khống chế năng lực của Nguyên Chiến.
Nghiêm Mặc thì tức đến mức mặt mũi đỏ bừng, cái thằng biến thái này!
Lúc này Nguyên Chiến mới phát hiện ra vụ hóa thành cát hay ho tới vậy, cái chiêu này thật thú vị, chui vào đồ Mặc rồi thì không nỡ chui ra nữa, còn cố ý cọ xát khắp nơi.
Cát sỏi cứng cứng, thô ráp xẹt qua đầu ngực và những vị trí mẫn cảm trên thân, có một ít hạt cát còn biến thành hình bàn tay, bóp bóp hắn.
Nghiêm Mặc vỗ đống cát một cái, mắng: “Anh đủ rồi đó, trở về nguyên dạng cho tôi! Đã nói với anh mấy lần rồi, không được tùy tiện sử dụng năng lực, anh không thèm nghe có phải không?”
Dòng cát chảy ra khỏi quần áo Nghiêm Mặc, trườn về phía bộ đồ rơi trên đất của Nguyên Chiến, sau đó bộ đồ phập phồng, chân, tay, đầu lần lượt xuất hiện.
Một Nguyên Chiến hoàn chỉnh lại lần nữa hiện ra trước mặt mọi người, hắn còn nhìn tư tế đại nhân của mình mà liếm liếm môi.
Chú Vu cười quái dị.
Nghiêm Mặc đập cái bốp lên đùi hắn.
Nguyên Chiến cầm lấy tay Mặc, nhìn về phía Doanh Thạch.
Tù trưởng Hắc Thủy đại nhân chỉ cảm thấy vừa rồi mình như đang mơ, người này không phải chiến sĩ điều khiển thực vật cấp hai ư? Sao hắn lại biến thành cát?
Lại còn là toàn thân biến thành cát! Năng lực cũng giống như việc toàn thân biến thành cây, thành lửa hay thành nước vậy, là bản lĩnh mà chỉ có chiến sĩ cấp cao trong truyền thuyết mới có thể làm được, thần huyết cực kỳ đậm.
Đột nhiên! Tù trưởng Hắc Thủy cảm thấy mình bị nâng lên cao, chỉ chốc lát sau đã cao hơn mặt đất ít nhất một thước.
Hắc Thủy Doanh Thạch cúi đầu nhìn dưới mông, liền thấy một cái đài đá.
Cái đài đá lại hóa thành ghế đá, không chờ tù trưởng Hắc Thủy ngắm nghía đủ thì chiếc ghế biến mất, y lại ngồi trên mặt đất.
Mụ nội nó! Y dám cược, cho dù là chiến sĩ thần huyết có huyết thống Ngô Thượng đậm nhất của thành Hắc Thổ cũng chắc chắn không làm được như Nguyên Chiến vừa rồi, quốc vương Ngô Thượng chỉ có thể biến thành người đá, nhưng tuyệt đối không thể khống chế mặt đất.
“Cậu là ai? Các người thật sự là người Cửu Nguyên?” Doanh Thạch bắt đầu hoài nghi những người này liệu có phải là quý tộc thích du tẩu của một tòa Thượng Thành nào đó hay không. Y đã rất hoài nghi điều này sau khi được lão Mặc vu giải trừ lời nguyền của thần thú, Đại Vu của một bộ lạc bình thường sao có thể giải trừ lời nguyền của thần thú chứ? Nếu bọn họ tới từ Thượng Thành, vậy hết thảy đều có thể giải thích.
“Chúng tôi thật sự là người Cửu Nguyên.” Nghiêm Mặc vừa cười vừa nói.
Đinh Phi và Đáp Đáp cũng gật mạnh đầu, đúng thế, chúng tôi thật sự là người Cửu Nguyên, người Cửu Nguyên vĩ đại nhất, lợi hại nhất!
Doanh Thạch còn có chút mất bình tĩnh.
“Hà Ngạn có bị thương nặng không? Chút nữa để tôi qua xem.” Nghiêm Mặc sợ đối phương ngại, nên cố ý chuyển đề tài.
Doanh Thạch hoàn hồn, lại cười toe toét: “Không sao đâu, nhóc kia da dày, bây giờ đang ăn cẳng bò nướng với mọi người. Nó mà bị thương nặng thật thì tôi đã trực tiếp đưa người sang đây.”
“Vậy là tốt rồi.” Nghiêm Mặc uống miếng nước, đứng dậy: “Tôi ăn no rồi, Doanh Thạch, tôi gọi anh là Doanh Thạch được chứ? Nếu anh ăn xong thì qua đây, để tôi kiểm tra tình trạng nội thương của anh.”
Doanh Thạch không lập tức đáp lại, y nhìn Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc, nghiêm túc hỏi một câu: “Bộ lạc chúng tôi không có nhiều người lắm, nhưng cũng hơn một ngàn một trăm người, trong đó có người già, phụ nữ, lẫn trẻ con chưa đầy tám tuổi, bọn họ chiếm hết phân nửa, nhiều người như vậy làm sao tới được Cửu Nguyên?”
“Sẽ có cách.” Nghiêm Mặc nói.
Hơn một ngàn một trăm người, để Cốt Điểu chở đi hai bận là được. Có điều, trước mắt Cốt Điểu chỉ có mình hắn là điều khiển được, đành phải chờ khi giải quyết xong chuyện Thổ Thành đã.
“Hơn một ngàn người này đều là tộc nhân của anh? Có tính nô lệ bên trong không? Hay là chưa tính? Có bao nhiêu người?”
“Bộ lạc chúng tôi không có nhiều nô lệ, đều tính cả bên trong rồi.” Doanh Thạch sợ đám người Nghiêm Mặc khinh thường bộ lạc mình, vội nói thêm: “Bộ tộc bọn tôi vốn không có nhiều người, cũng không thích đánh nhau với người ta, nên khi đánh thắng sẽ không cướp người về làm nô lệ, phần lớn nô lệ đều là mua mới có.”
Đinh Phi cười rộ lên: “Vậy thì tốt quá, bộ lạc chúng tôi không có nô lệ, nếu nô lệ của các anh quá nhiều thì sẽ có chút phiền toái, mà nô lệ các anh ít vậy càng tốt.”
“Hả?” Tù trưởng Hắc Thủy lại nghệch mặt ra.
Đáng thương thay cho tù trưởng Hắc Thủy bị ‘sét đánh’ hết lần này tới lần khác, y có một đống nghi vấn về Cửu Nguyên, có quá nhiều vấn đề muốn hỏi, nhưng y lại không biết nên hỏi cái gì mới tốt.
Thẳng đến khi Nghiêm Mặc lấy mớ kim châm sáng lấp lánh dưới ánh lửa ra.
Doanh Thạch hoảng sợ: “Đó là cái gì? Ông muốn làm gì?”
Nghiêm Mặc cắm một cây lên trán y: “Thả lỏng, chỉ có lợi cho anh thôi, sẽ giúp anh mau chóng khôi phục.”
Chú Vu thấy đồ đệ bắt đầu dùng kim đâm người, vội vàng gạt đi những hồi ức năm xưa, chạy qua ngồi dòm.
Tù trưởng Hắc Thủy còn tưởng sẽ rất đau, ai ngờ lại không có chút cảm giác nào, y còn muốn giơ tay sờ cây kim, nhưng bị Nghiêm Mặc đập rớt cái tay nọ.
Nghiêm Mặc không châm cứu nhiều, chỉ dựa theo đường kinh tuyến năng lượng mà ghim cho y mười hai cây. Lúc nghiên cứu chiến sĩ thần huyết ở Cửu Nguyên, hắn phát hiện mỗi một loại năng lực khác nhau sẽ có đường kinh tuyến năng lượng khác nhau.
Chờ khi Nghiêm Mặc chuyển động đuôi kim, tù trưởng Hắc Thủy liền ‘ngao’ một tiếng, tê dại tới mức tiêu hồn!
Ở kiếp trước, việc châm cứu điện tử có thể đồng thời hạ bảy mươi hai kim, còn có thể dựa vào phần mềm điều khiển để đồng thời rung và xoay bảy mươi hai cây kim theo bảy mươi hai loại tần suất khác nhau, đây là điều mà tay người không thể làm được, dù sao con người chỉ có hai tay.
Trong truyền thuyết, Trung Quốc có một thuật châm cứu, cột mười sợi kim loại ở đuôi kim châm cứu vào mười ngón tay của người điều khiển, nhưng cái này yêu cầu người điều khiển giỏi khống chế nhịp thở, châm cứu điện tử được phát minh ra dựa theo loại truyền thuyết này, chẳng qua, dụng cụ điều khiển kim châm là một dòng điện mỏng.
Cho nên thuật châm cứu thật sự không phải cứ cắm kim lên người là được, mà còn phải tác động đến huyệt vị nữa.
Một bác sĩ châm cứu giỏi có thể không cần dụng cụ, chỉ dùng chính tay mình điều khiển, nhưng vì cần phải se kim, đâm kim, rung kim không ngừng, nên khi thực hiện bác sĩ châm cứu sẽ rất mệt, ngón tay cũng sẽ bị thương vì ma xát quá mức.
Chú Vu thấy Nghiêm Mặc châm cứu, chỉ chốc lát sau đã nhìn ra một ít tay nghề: “Nơi bây ghim kim rất thú vị, đều là những điểm hội tụ năng lượng.”
“Sư phụ, ngài có thể nhìn ra?” Nghiêm Mặc kinh hỉ.
“Dùng tinh thần lực là có thể cảm nhận được, ngày thường chúng ta dùng phép huấn luyện để rèn luyện năng lực của mình đã tạo nên đường kinh tuyến cố định cho năng lượng chạy qua, mà những điểm đó là nơi hội tụ năng lượng nhiều nhất.”
Kiếp trước, Nghiêm Mặc từng có một suy đoán, hắn vẫn luôn nghiệm chứng suy đoán này: “Sư phụ, trong thân thể người kỳ thật có một loại tế bào gọi là tuyến lạp thể, trước tiên ngài đừng hỏi tuyến lạp thể là cái gì, nhưng con phát hiện ra, phàm là nơi có huyệt vị, tuyến lạp thể sẽ khá nhiều, cho nên con vẫn luôn hoài nghi tuyến lạp thể có thể cung cấp một thứ năng lượng đặc biệt cho tế bào, nếu trong cơ thể có nguồn năng lượng nào đó kích phát, mà năng lượng này làm cách nào để trải rộng toàn thân và có thể sử dụng? Con đoán, chúng dựa vào những tuyến lạp thể này. Ngài nói xem, dị năng của chiến sĩ thần huyết có phải là…”
Vẻ mặt Chú Vu từ dấu chấm hỏi biến thành dấu chấm than, lại từ dấu chấm than biến thành dấu ba chấm.
Doanh Thạch thì hai mắt sáng lấp lánh, y nghe không hiểu cái gì hết, nhưng y cảm thấy lão Mặc vu thật là lợi hại.
Nghiêm Mặc càng nói càng hưng phấn, mặc kệ đám người trong phòng đã nghe tới mức lim dim sắp ngủ, haizz, vì sao bọn họ lại có thể nghe hiểu tư tế đại nhân nói chứ? Đau đầu quá đi, thật nhiều thứ kỳ quái bay tới bay lui trong đầu.
Ngay lúc Nguyên Chiến sắp chịu không nổi. Thì lại có tiếng cửa gỗ bị gõ vang lần nữa
/660
|