*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Hoa Bỉ Ngạn, yêu dị, nguyền rủa, xót xa, bi thương, vô tình, nhưng trong đó mang theo sự khoan dung rộng rãi.”
Thúy Vũ thật sự thương tâm, huyết thống Đại Tư Tế và mỹ mạo của cô ta là thứ giúp cô ta trở thành vương hậu một thế hệ của Thổ Thành. Nhưng mà…
Vị tổ tông tên Ách Đạt đang ở trước mặt cô ta dường như đã nhận lấy hết thảy tra tấn, sau khi Tam Thành biến thành Cửu Thành, ông ta là Đại Tư Tế lợi hại nhất trong các thành, thậm chí lời đồn còn nói ông ta đã vượt qua cấp mười. Nhưng vào thời kỳ mà ông ta thống trị, người của thần điện và thành chủ giữ bí mật việc ông ta vượt qua cấp mười, đã âm thầm mưu hại ông ta, sau khi hành động nhưng không lấy được phương pháp thăng cấp, bắt đầu chuyển mục tiêu sang thần lực của ông ta.
Quá trình cụ thể cô ta không rõ lắm, vì không có ai kể cho cô ta biết nhiều hơn, những việc mà cô ta biết đều là khi còn nhỏ cha mẹ cô ta lén kể ra, rồi sau khi cô ta trở thành vương hậu, tự mình sai người âm thầm hỏi thăm tin tức.
Nếu vị tổ tông này của cô ta bỏ mạng trong mưu kế của bọn họ, vậy chỉ sợ chi huyết thống của cô ta đã sớm bị giết sạch, điều vô cùng may mắn là vị tổ tiên này đã thoát được rồi trốn ra ngoài, trốn tới Âm Thành, vẫn còn giữ lại hơn phân nửa thực lực.
Lúc đó không phải vì thần điện và vương thất Thổ Thành không phái người ám sát ông ta, mà là vì những người đó không có một ai trở về.
Dần dà, sự tình rơi vào thế giằng co. Thần điện Thổ Thành không dám phái người đi nữa, mà Ách Đạt tổ tông cũng không trở về nữa. Nhưng người Âm Thành thỉnh thoảng sẽ truyền tin cho Thổ Thành, nói với bọn họ rằng Ách Đạt còn sống.
Lúc đầu, chi huyết thống của bọn họ được giữ mạng để xem như con tin, sau khi biết Ách Đạt vẫn còn sống, chẳng những giữ nguyên hơn phân nửa thực lực mà còn được Âm Thành bảo hộ, bọn họ liền từ con tin biến thành quý tộc có địa vị đáng xấu hổ ở Thổ Thành, thẳng đến khi mỹ mạo của cô ta làm quốc vương thế hệ sau để ý, cưới cô ta về làm vương hậu.
Cô ta cho rằng những ngày hạnh phúc của mình đã tới, nhưng lại chẳng may gặp phải lão Chú Vu đáng chết!
Cô ta chẳng qua chỉ sai người chặt bỏ tứ chi của một tiện nô dám quyến rũ chồng cô ta ở bên đường mà thôi, không ngờ tiện nô kia lại được lão Chú Vu đáng sợ đó vừa ý, muốn mang về làm người hầu của mình, mà đám người Đại Tư Tế của thần điện Thổ Thành không biết sao lại bị Chú Vu giận lây, dưới cơn giận dữ, lão ta không chỉ nguyền rủa tư tế của thần điện mà ngay cả cô ta cũng không buông tha.
Diện mạo xinh đẹp mà cô ta từng lấy làm tự hào nhất cứ thế mà biến mất, quốc vương vốn cưng chiều cô ta vô biên từ sau ngày ấy bắt đầu thay đổi, lúc đầu thỉnh thoảng còn đến an ủi cô ta, nhưng chưa đầy một tháng, gã đã bắt đầu lén tìm gái đẹp, nửa năm sau, gã khốn háo sắc đó quang minh chính đại chiều chuộng một vài nữ nô xinh đẹp, dù cô ta có hành hạ chết bao nhiêu kẻ cũng không hết! Về sau, gã khốn kia không chỉ tìm nữ nô, mà còn bắt đầu sai người dâng những thiếu nữ bình dân nhưng dung mạo xinh đẹp lên, còn làm việc bất chính với đám dâm phụ quý tộc không biết xấu hổ.
Nếu không phải bận tâm đến tổ tông Ách Đạt của cô ta, chỉ sợ gã khốn ấy và thần điện đã lặng lẽ giết chết cô ta rồi.
Khi đó cô ta đau khổ cỡ nào, cũng may con trai trưởng của cô ta vừa chín tuổi đã thức tỉnh năng lực huyết mạch, mà trưởng nữ của cô ta cũng thức tỉnh vào hai năm sau. Đám người của thần điện tìm tới gã khốn kia, nói rằng huyết thông của cô ta rất đặc biệt, bảo gã đừng mãi lo chơi đám gái đẹp của gã, mà còn phải ở chung hòa thuận với vương hậu của mình.
Cô ta không muốn ở chung với cái gã đáng ghê tởm kia chút nào, nhưng con trai của cô ta còn nhỏ, đám gái đẹp vừa tiến cung của gã ta đều đã sinh con, nếu cô ta muốn con mình thừa kế ngôi vị thành chủ sau khi lớn lên, thì không thể đánh mất vị trí vương hậu này.
Mà bụng của cô ta cũng rất có khả năng tranh đua, gã khốn đó một tháng chưa chắc đã tới tìm cô ta một lần, mỗi lần còn bày ra bộ dạng cố gắng chịu đựng, nhưng cô ta vẫn sinh được thêm một đứa nữa, điều khiến người ta vui mừng có lẽ là sự bi thảm của cô ta đã khiến thần linh động lòng thương hại, con của cô ta đều được Đại Địa Chi Thần yêu thương, đứa nào cũng thức tỉnh năng lực thần huyết khi còn nhỏ tuổi, mà đứa út thì chỉ mới ba tuổi đã thức tỉnh rồi, tuy năng lực có phân chia cao thấp, nhưng còn nhỏ như vậy mà có thể thức tỉnh thì đã là rất phi thường rồi.
Hiện giờ con trai trưởng của cô ta mười bốn tuổi, năng lực thần huyết đã lên tới cấp bốn, với tốc độ thăng cấp này thì sớm hay muộn gì cũng sẽ vượt qua gã cha của nó. Mà trưởng nữ của cô ta thì được Đại Tư Tế thứ ba của thần điện Mộc Thành nhìn trúng, thu về làm đệ tử, nếu tương lai không trở thành vương hậu của thành chủ Mộc Thành thì cũng sẽ trở thành tư tế của thần điện Mộc Thành.
Bởi vậy tuy cô ta đã không còn dung mạo tuyệt mỹ, nhưng vị trí vương hậu của cô ta lại hoàn toàn không thể dao động.
Hiện giờ Thổ Thành gặp nạn, đám tư tế trong thần điện và gã chồng háo sắc của cô ta muốn sứt đầu mẻ trán, Đại Tư Tế vừa ra ngoài đã mất tích, nghe nói một phần sức mạnh linh hồn mà ông ta để lại cũng đã biến mất, hẳn là bỏ mạng bên ngoài rồi. Khi không có Đại Tư Tế thứ nhất, mà tư tế thứ hai cũng đã bị Chú Vu giết chết, tư tế thứ ba thì căn bản không thể giải quyết việc này, kết quả là bọn họ tìm đến cô ta cầu cứu, bọn họ muốn Ách Đạt trở về, một lần nữa chấp chưởng thần điện, trọng chấn lại thần uy của Thổ Thành, để cho lão Chú Vu kia biết cái gì là lợi hại.
Khi cô ta nghe đến yêu cầu của thần điện và gã chồng, mặt ngoài thì tỏ ra thật khó xử, nhưng kỳ thật trong lòng lại rất vui vẻ và đắc ý, đó chính là tổ tông của cô ta!
Nếu Ách Đạt trở về, vị trí Đại Tư Tế chắc chắn sẽ là của ông ta, mà cô ta có một vị tổ tông lợi hại như vậy chấp chưởng thần điện, cô ta còn lo gì nữa? Dù cô ta có giết sạch đám đàn bà đê tiện thấp hèn và con cái bọn ả trong vương cung thì gã chồng của cô ta và thần điện cũng sẽ không dám đánh cái rắm nào!
Nghe vương hậu Thúy Vũ vừa đau khổ vừa phẫn nộ thuật lại chuyện cũ xong, bán thú nhân Ách Đạt hừ một tiếng, cười nhạo: “Bọn mi ngu tới mức nào mà lại đi chọc vào Đại Vu nguyền rủa vậy?”
“Tổ gia, ngay cả ngài cũng không thể đối phó với lão Chú Vu kia sao?” Thúy Vũ ngồi xuống mép giường, còn thân thiết mà sửa sang lại tấm da thú lót ở nửa người dưới của bán thú nhân.
Ách Đạt không ngăn cản hành động của Thúy Vũ, hai hốc mắt đen ngòm của ông ta tựa như nhìn thấu hết thảy: “Mi không cần phải khích ta, nguyền rủa vốn là thứ sức mạnh bí ẩn nhất thế gian, người có thể trở thành Đại Vu nguyền rủa nếu không phải là người được chúng thần yêu thương thì cũng là người chấp nhận trả một cái giá lớn. Đối nghịch với bọn họ, trừ phi mi có thể giết chết bọn họ chỉ với một kích, khiến bọn họ không có cơ hội nguyền rủa, nếu không thì mi chỉ có nước gánh lấy đau khổ của lời nguyền.
Năm đó, trong trận đại chiến cuối cùng của Tam Thượng Thành Thủy Hỏa Thổ và các chủng tộc có trí tuệ, Đại Tư Tế Thủy Thành dùng mạng của ba mươi ngàn chiến nô và bản thân làm cái giá, nguyền chết thành chủ Hỏa Thành và thủ lĩnh tộc Cùng Kỳ* là hai người cường đại nhất khi ấy, cuộc đại chiến lúc này mới dần ngưng lại. Lúc đó, thành chủ Hỏa Thành và thủ lĩnh tộc Cùng Kỳ đều đã vượt qua cấp mười hai, có được sức mạnh gần với thần nhất!”
(*Cùng Kỳ: Là dị thú thời thượng cổ, một trong tứ đại hung thú, to như trâu, bề ngoài giống hổ, da như nhím nhưng không có gai, có cánh dài, tiếng kêu giống chó, ăn thịt người mà sống.)
Thúy Vũ không cam lòng nói: “Chẳng lẽ không có cách nào đối phó lão Chú Vu kia?”
Ách Đạt chậm rãi thở ra một hơi, tựa như thất vọng lại tựa như cười nhạo: “Mi vẫn chưa rõ ý ta à? Dù là lời nguyền nào cũng phải trả một cái giá lớn, lời nguyền càng lợi hại thì cái giá phải trả cũng càng lớn. Chú Vu có thể nguyền rủa bọn mi mà không có chút tổn thương nào thì chứng tỏ có người tự nguyện hiến tế bản thân cho thần hoặc ông ta có thứ gì đó quý giá để mượn sức mạnh của chúng thần mà nguyền rủa bọn mi.”
“Tự nguyện?” Thúy Vũ cụp mắt, vì đố kỵ, người muốn lấy mạng sống nguyền rủa cô ta chỉ sợ sẽ không ít. Sớm biết thế cô ta đã giết sạch đám người đấy, đỡ cho bị Chú Vu lợi dụng.
“Tự nguyện hiến tế cho chúng thần có thể tạo ra nguồn năng lượng cực lớn, chúng thần cũng rất thích những tế phẩm tự nguyện dâng sinh mệnh của mình lên. Nếu không phải tự nguyện, tuy chúng thần vẫn sẽ nhận lấy tế phẩm, nhưng bản thân người thi chú cũng sẽ bị sức mạnh của lời nguyền cắn trả. Đưa tay mi cho ta.”
Thúy Vũ do dự một chút, lúc nhìn đến cặp mắt rỗng tuếch tựa nhìn thấu tất cả kia, cô ta liền cắn răng chìa tay phải ra.
Ách Đạt cầm lấy tay cô ta, một lát sau mới buông ra. Ả đàn bà ngu xuẩn, thật sự tưởng rằng mình được Đại Địa Chi Thần thiên vị sao? Ả ta có thể sinh ra ba đứa con có thể thức tỉnh năng lực thần huyết khi còn nhỏ chẳng qua là đang tiêu hao năng lực huyết mạch và sinh mệnh của mình mà thôi.
Khi ông ta bị những kẻ đó tra tấn, ông ta đã nói ra một vài thứ hữu dụng, trong đó có phương pháp kích phát và tiêu hao năng lực huyết mạch của phụ nữ để họ sinh hạ những đứa con mang năng lực thần huyết của các chiến sĩ cấp cao.
Xem ra, đám tư tế trong thần điện đã áp dụng phương pháp này lên con cháu đời sau của ông ta. Nhưng có một điều kiện là người phụ nữ đó cũng phải có thần huyết đậm và dấu hiệu thức tỉnh năng lực thần huyết, bởi vì khi ấy chính là thời điểm tốt nhất để gây giống.
Ả đàn bà này sinh được ba chiến sĩ thần huyết, còn mình thì lại không thức tỉnh bất cứ năng lực nào, bấy nhiêu đó đã đủ chứng minh điều này.
Bây giờ nghĩ lại, quốc vương thế hệ này cưới ả ta chắc không chỉ là vì vừa ý dung mạo của ả, mà có thể là vì ả đã thức tỉnh năng lực thần huyết.
Còn về phần vì sao gã quốc vương kia biết điều này, con cháu của ông, đám tư tế trong thần điện sao lại không theo dõi sát sao?
Chỉ sợ ả vừa mới có dấu hiệu thức tỉnh là đã bị người của thần điện phát hiện, sau đó quốc vương mới ‘tình cờ’ bắt gặp mỹ nữ, cưới làm vương hậu, hết thảy đều thuận lý thành chương.
“Bọn chúng lợi dụng mi sinh con chưa đủ, hiện giờ còn muốn ép lấy chút năng lực cuối cùng của mi, bảo mi tới tìm ta. Cuộc đời mi đáng thương biết bao. Bị kẻ khác âm thầm thao túng mà lại hoàn toàn không hay biết gì, còn tưởng rằng tất cả đều là năng lực và ước nguyện của mình.”
Sắc mặt Thuý Vũ thay đổi: “Ngài nói cái gì? Ta không hiểu ý ngài.”
“Mi hiểu, chỉ là không muốn thừa nhận mà thôi.” Ách Đạt phất tay: “Mi trở về nói với gã chồng mi và bọn người ở thần điện, chuyện Thổ Thành thì Thổ Thành tự đi mà giải quyết, bọn chúng lợi dụng mi chưa đủ, còn muốn lợi dụng cả ta sao? Mơ cho đẹp đi!”
“Tổ gia!” Thúy Vũ đứng bật dậy, đau khổ nói: “Ngài trở về không phải là để giúp bọn họ, mà là giúp ta, giúp con cháu cùng huyết thống với ngài! Chúng ta có thể…”
Thuý Vũ quay đầu nhìn tên chiến sĩ chắc nịch, cô ta không thể sử dụng sức mạnh linh hồn để đối thoại trực tiếp với Ách Đạt trong đầu, những gì mà cô ta nói ra đều bị tên chiến sĩ chắc nịch nghe thấy.
Từ khi tên chiến sĩ này bước vào gian phòng không có cửa của bán thú nhân, hắn không thể không sử dụng sức mạnh toàn thân để áp chế sự run rẩy theo bản năng của cơ thể khi đối mặt với cường giả, ngoài run rẩy vì sợ, hắn ta còn nảy sinh một thứ ham muốn đối với năng lượng cường đại.
Cổ năng lượng cường đại này xuất phát từ chỗ bán thú nhân, hắn có thể cảm nhận được cổ năng lượng kia một cách rõ ràng, nó đang kêu gọi hắn. Kỳ thật, lời triệu hoán của nó hắn đã cảm giác được khi vẫn chưa đến Âm Thành, chỉ là không ngờ nó lại xuất phát từ chỗ của Ách Đạt.
Hình như hắn đã mơ hồ hiểu ra được vì sao những chiến sĩ thần mà thần điện phái ra lại có đi mà không có về, chắc chắn là do Ách Đạt lợi dụng thứ đang kêu gọi đó để cám dỗ và giết chết những chiến sĩ ấy.
Cho nên hắn phải kiềm chế bản thân nếu như hắn không muốn chết.
Ách Đạt cười quái dị: “Mi đang kiêng dè cái gì? Tên chiến sĩ phía sau mi có thể khống chế đất phải không? Ồ, cấp chín đỉnh cấp, cho nên hắn ta mới là sứ giả thật sự?”
Tuy thực lực của tên này không tồi, nhưng ông ta đã gặp được thứ tốt hơn thế nữa, đương nhiên không thèm món hàng này. Tên chiến sĩ bộ lạc kia tuy chỉ mới cấp tám, nhưng năng lượng ẩn chứa trong thân thể hắn mới là thứ làm ông ta thèm nhỏ dãi. Nếu ông có thể có được cổ năng lượng kia, hoặc là chiếm được khối thân thể ấy…
Tên chiến sĩ chắc nịch không ‘nghe’ được lời của Ách Đạt vì ông ta dùng sức mạnh linh hồn truyền thẳng vào đầu vương hậu Thúy Vũ, hắn đang bận chống cự lại bản năng nghe theo lời kêu gọi mà đến gần bán thú nhân.
Thúy Vũ quay đầu, ánh mắt trở nên ngoan độc, cô ta tin rằng dù Ách Đạt không muốn trở về cùng cô ta, thì cũng sẽ tuyệt đối không để lại uy hiếp cho con cháu mang huyết thống của mình, nghĩ vậy cô ta liền bình tĩnh, nói thẳng ra kế hoạch đã định: “Tổ gia, ta với con trai trưởng của mình sẽ cùng giúp ngài, bọn ta đã thu nạp một nhóm người, chỉ chờ ngài trở về thôi. Với năng lực cường đại của ngài, sau khi trở về ngài sẽ là Đại Tư Tế của thần điện, và con trai ta cũng sẽ trở thành tân thành chủ của Thổ Thành. Về phần Đại Tư Tế thứ ba và những người mà ngài chướng mắt, chúng ta có thể giao cho Chú Vu, lấy chúng ra để xoa dịu lửa giận của lão, để lão giải trừ lời nguyền của ta và Thổ Thành. Ngài thấy thế nào?”
Tên chiến sĩ chắc nịch nghe vương hậu nói định xử lý quốc vương để đẩy con mình lên kế vị nhưng vẻ mặt vẫn không chút thay đổi, hắn nhìn về phía bán thú nhân kia, đánh giá năng lực của ông ta.
Hai hốc mắt đen ngòm của bán thú nhân nhìn thẳng vào hắn, tư thái tựa như đang nhìn món khai vị trước bữa ăn.
Một lát sau, tên chiến sĩ chắc nịch quỳ một gối xuống, dùng giọng nói mạnh mẽ của mình nói: “Minh Húc tôi lấy chiến hồn ra thề với Đại Địa Chi Thần, nguyện trở thành chiến lực của vương hậu bệ hạ và Ách Đạt đại nhân, suốt đời không phản bội!”
Lúc này, Nguyên Chiến không ở cùng Đại Tư Tế Lam Âm nữa.
Lam Âm hỏi hắn có liên quan đến chuyện tộc Khủng Miêu bỏ trốn không, Nguyên Chiến chỉ nói một câu: “Cho dù có liên quan, thì tôi lúc nào cũng ở trong thần điện, làm sao có thể giúp nhiều người mèo như vậy bỏ trốn? Huống chi, trước đó hai bên chưa từng nói chuyện với nhau lần nào.”
Không biết Lam Âm có tin hắn hay không, nhưng y không tiếp tục truy vấn nữa, đương nhiên điều này cũng có thể là vì y không có thời gian để hỏi tiếp, bởi vì người trong vương cung tới, nói đại công chúa có chuyện quan trọng muốn cầu kiến y.
Nguyên Chiến nghe vậy liền tự giác tỏ vẻ mình muốn đến khu bên ngoài sảnh Khải Thụ ở tầng năm đi dạo, thuận tiện bán thảo dược.
Nhưng hắn mới vừa bước đến ao sóng âm, đám người đại công chúa đã dùng ao sóng âm đi lên trước.
Nguyên Chiến và đại công chúa vừa lúc diện kiến nhau.
Lam Âm cười ha ha, nói đùa: “Chỗ ta đã lâu lắm rồi không được náo nhiệt như vậy nha, sao mọi người cùng tới trong hôm nay vậy?”
“Lam Âm đại nhân, tôi sốt ruột tới đây là để nghe ngài chỉ bảo. Giọng nói và dáng điệu của ngài hôm nay vẫn tràn ngập hào quang như trước.” Đại công chúa mỉm cười hành lễ với Lam Âm.
Đại công chúa, một cô gái có khí chất đoan trang trời sinh, dù trên mặt có vết cào nhưng vẫn không thể che đi vẻ xinh đẹp và sức hấp dẫn của cô.
Ấn tượng đầu tiên mà cô gái trẻ tuổi này mang đến cho Nghiêm Mặc là hình tượng Mạn Châu Sa Hoa, hoa bỉ ngạn đỏ tươi như máu, còn được gọi là Hồng Hoa Thạch Toán, thân củ giống tỏi có chứa độc tố, nhưng cũng có thể dùng làm thuốc.
Có điều, hắn liên tưởng cô gái này đến Mạn Châu Sa Hoa không phải là vì dược tính, mà là ấn tượng Mạn Châu Sa Hoa mang đến cho người khác. Hoa Bỉ Ngạn, yêu dị, nguyền rủa, xót xa, bi thương, vô tình, nhưng trong đó mang theo sự khoan dung rộng rãi.
Tổng thể mà nói, đó là ấn tượng rất mâu thuẫn nhau.
Một cô gái trẻ tuổi lại khiến hắn cảm thấy mâu thuẫn tới vậy, làm hắn không nhịn được mà phải chú ý tới cô ta.
Lúc Nguyên Chiến nhìn thấy cô ta, ánh mắt đảo qua gương mặt cô ta, sau đó hơi tạm dừng trên bầu ngực căng tròn của cô ta, sau đó lại nhìn xuống mông con gái người ta, cuối cùng thầm nói với Nghiêm Mặc trong đầu: “Cũng tạm được, nuôi mập thêm chút nữa thì mai mốt đẻ con chắc đủ sữa nuôi con.”
Nghiêm Mặc: “…” Anh nhìn chỗ nào để biết người ta đủ sữa nuôi con? Ngực to à?
Đại công chúa nói chuyện xã giao với Lam Âm xong thì quay đầu nhìn về phía Nguyên Chiến đã sắp rời khỏi đây, ôn nhu cười: “Ngài là vị khách thần bí của Đại Tư Tế có phải không? Tôi nghe nói hôm nay ngài gặp chút chuyện không vui với vương hậu Thổ Thành ở quảng trường?”
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Hoa Bỉ Ngạn, yêu dị, nguyền rủa, xót xa, bi thương, vô tình, nhưng trong đó mang theo sự khoan dung rộng rãi.”
Thúy Vũ thật sự thương tâm, huyết thống Đại Tư Tế và mỹ mạo của cô ta là thứ giúp cô ta trở thành vương hậu một thế hệ của Thổ Thành. Nhưng mà…
Vị tổ tông tên Ách Đạt đang ở trước mặt cô ta dường như đã nhận lấy hết thảy tra tấn, sau khi Tam Thành biến thành Cửu Thành, ông ta là Đại Tư Tế lợi hại nhất trong các thành, thậm chí lời đồn còn nói ông ta đã vượt qua cấp mười. Nhưng vào thời kỳ mà ông ta thống trị, người của thần điện và thành chủ giữ bí mật việc ông ta vượt qua cấp mười, đã âm thầm mưu hại ông ta, sau khi hành động nhưng không lấy được phương pháp thăng cấp, bắt đầu chuyển mục tiêu sang thần lực của ông ta.
Quá trình cụ thể cô ta không rõ lắm, vì không có ai kể cho cô ta biết nhiều hơn, những việc mà cô ta biết đều là khi còn nhỏ cha mẹ cô ta lén kể ra, rồi sau khi cô ta trở thành vương hậu, tự mình sai người âm thầm hỏi thăm tin tức.
Nếu vị tổ tông này của cô ta bỏ mạng trong mưu kế của bọn họ, vậy chỉ sợ chi huyết thống của cô ta đã sớm bị giết sạch, điều vô cùng may mắn là vị tổ tiên này đã thoát được rồi trốn ra ngoài, trốn tới Âm Thành, vẫn còn giữ lại hơn phân nửa thực lực.
Lúc đó không phải vì thần điện và vương thất Thổ Thành không phái người ám sát ông ta, mà là vì những người đó không có một ai trở về.
Dần dà, sự tình rơi vào thế giằng co. Thần điện Thổ Thành không dám phái người đi nữa, mà Ách Đạt tổ tông cũng không trở về nữa. Nhưng người Âm Thành thỉnh thoảng sẽ truyền tin cho Thổ Thành, nói với bọn họ rằng Ách Đạt còn sống.
Lúc đầu, chi huyết thống của bọn họ được giữ mạng để xem như con tin, sau khi biết Ách Đạt vẫn còn sống, chẳng những giữ nguyên hơn phân nửa thực lực mà còn được Âm Thành bảo hộ, bọn họ liền từ con tin biến thành quý tộc có địa vị đáng xấu hổ ở Thổ Thành, thẳng đến khi mỹ mạo của cô ta làm quốc vương thế hệ sau để ý, cưới cô ta về làm vương hậu.
Cô ta cho rằng những ngày hạnh phúc của mình đã tới, nhưng lại chẳng may gặp phải lão Chú Vu đáng chết!
Cô ta chẳng qua chỉ sai người chặt bỏ tứ chi của một tiện nô dám quyến rũ chồng cô ta ở bên đường mà thôi, không ngờ tiện nô kia lại được lão Chú Vu đáng sợ đó vừa ý, muốn mang về làm người hầu của mình, mà đám người Đại Tư Tế của thần điện Thổ Thành không biết sao lại bị Chú Vu giận lây, dưới cơn giận dữ, lão ta không chỉ nguyền rủa tư tế của thần điện mà ngay cả cô ta cũng không buông tha.
Diện mạo xinh đẹp mà cô ta từng lấy làm tự hào nhất cứ thế mà biến mất, quốc vương vốn cưng chiều cô ta vô biên từ sau ngày ấy bắt đầu thay đổi, lúc đầu thỉnh thoảng còn đến an ủi cô ta, nhưng chưa đầy một tháng, gã đã bắt đầu lén tìm gái đẹp, nửa năm sau, gã khốn háo sắc đó quang minh chính đại chiều chuộng một vài nữ nô xinh đẹp, dù cô ta có hành hạ chết bao nhiêu kẻ cũng không hết! Về sau, gã khốn kia không chỉ tìm nữ nô, mà còn bắt đầu sai người dâng những thiếu nữ bình dân nhưng dung mạo xinh đẹp lên, còn làm việc bất chính với đám dâm phụ quý tộc không biết xấu hổ.
Nếu không phải bận tâm đến tổ tông Ách Đạt của cô ta, chỉ sợ gã khốn ấy và thần điện đã lặng lẽ giết chết cô ta rồi.
Khi đó cô ta đau khổ cỡ nào, cũng may con trai trưởng của cô ta vừa chín tuổi đã thức tỉnh năng lực huyết mạch, mà trưởng nữ của cô ta cũng thức tỉnh vào hai năm sau. Đám người của thần điện tìm tới gã khốn kia, nói rằng huyết thông của cô ta rất đặc biệt, bảo gã đừng mãi lo chơi đám gái đẹp của gã, mà còn phải ở chung hòa thuận với vương hậu của mình.
Cô ta không muốn ở chung với cái gã đáng ghê tởm kia chút nào, nhưng con trai của cô ta còn nhỏ, đám gái đẹp vừa tiến cung của gã ta đều đã sinh con, nếu cô ta muốn con mình thừa kế ngôi vị thành chủ sau khi lớn lên, thì không thể đánh mất vị trí vương hậu này.
Mà bụng của cô ta cũng rất có khả năng tranh đua, gã khốn đó một tháng chưa chắc đã tới tìm cô ta một lần, mỗi lần còn bày ra bộ dạng cố gắng chịu đựng, nhưng cô ta vẫn sinh được thêm một đứa nữa, điều khiến người ta vui mừng có lẽ là sự bi thảm của cô ta đã khiến thần linh động lòng thương hại, con của cô ta đều được Đại Địa Chi Thần yêu thương, đứa nào cũng thức tỉnh năng lực thần huyết khi còn nhỏ tuổi, mà đứa út thì chỉ mới ba tuổi đã thức tỉnh rồi, tuy năng lực có phân chia cao thấp, nhưng còn nhỏ như vậy mà có thể thức tỉnh thì đã là rất phi thường rồi.
Hiện giờ con trai trưởng của cô ta mười bốn tuổi, năng lực thần huyết đã lên tới cấp bốn, với tốc độ thăng cấp này thì sớm hay muộn gì cũng sẽ vượt qua gã cha của nó. Mà trưởng nữ của cô ta thì được Đại Tư Tế thứ ba của thần điện Mộc Thành nhìn trúng, thu về làm đệ tử, nếu tương lai không trở thành vương hậu của thành chủ Mộc Thành thì cũng sẽ trở thành tư tế của thần điện Mộc Thành.
Bởi vậy tuy cô ta đã không còn dung mạo tuyệt mỹ, nhưng vị trí vương hậu của cô ta lại hoàn toàn không thể dao động.
Hiện giờ Thổ Thành gặp nạn, đám tư tế trong thần điện và gã chồng háo sắc của cô ta muốn sứt đầu mẻ trán, Đại Tư Tế vừa ra ngoài đã mất tích, nghe nói một phần sức mạnh linh hồn mà ông ta để lại cũng đã biến mất, hẳn là bỏ mạng bên ngoài rồi. Khi không có Đại Tư Tế thứ nhất, mà tư tế thứ hai cũng đã bị Chú Vu giết chết, tư tế thứ ba thì căn bản không thể giải quyết việc này, kết quả là bọn họ tìm đến cô ta cầu cứu, bọn họ muốn Ách Đạt trở về, một lần nữa chấp chưởng thần điện, trọng chấn lại thần uy của Thổ Thành, để cho lão Chú Vu kia biết cái gì là lợi hại.
Khi cô ta nghe đến yêu cầu của thần điện và gã chồng, mặt ngoài thì tỏ ra thật khó xử, nhưng kỳ thật trong lòng lại rất vui vẻ và đắc ý, đó chính là tổ tông của cô ta!
Nếu Ách Đạt trở về, vị trí Đại Tư Tế chắc chắn sẽ là của ông ta, mà cô ta có một vị tổ tông lợi hại như vậy chấp chưởng thần điện, cô ta còn lo gì nữa? Dù cô ta có giết sạch đám đàn bà đê tiện thấp hèn và con cái bọn ả trong vương cung thì gã chồng của cô ta và thần điện cũng sẽ không dám đánh cái rắm nào!
Nghe vương hậu Thúy Vũ vừa đau khổ vừa phẫn nộ thuật lại chuyện cũ xong, bán thú nhân Ách Đạt hừ một tiếng, cười nhạo: “Bọn mi ngu tới mức nào mà lại đi chọc vào Đại Vu nguyền rủa vậy?”
“Tổ gia, ngay cả ngài cũng không thể đối phó với lão Chú Vu kia sao?” Thúy Vũ ngồi xuống mép giường, còn thân thiết mà sửa sang lại tấm da thú lót ở nửa người dưới của bán thú nhân.
Ách Đạt không ngăn cản hành động của Thúy Vũ, hai hốc mắt đen ngòm của ông ta tựa như nhìn thấu hết thảy: “Mi không cần phải khích ta, nguyền rủa vốn là thứ sức mạnh bí ẩn nhất thế gian, người có thể trở thành Đại Vu nguyền rủa nếu không phải là người được chúng thần yêu thương thì cũng là người chấp nhận trả một cái giá lớn. Đối nghịch với bọn họ, trừ phi mi có thể giết chết bọn họ chỉ với một kích, khiến bọn họ không có cơ hội nguyền rủa, nếu không thì mi chỉ có nước gánh lấy đau khổ của lời nguyền.
Năm đó, trong trận đại chiến cuối cùng của Tam Thượng Thành Thủy Hỏa Thổ và các chủng tộc có trí tuệ, Đại Tư Tế Thủy Thành dùng mạng của ba mươi ngàn chiến nô và bản thân làm cái giá, nguyền chết thành chủ Hỏa Thành và thủ lĩnh tộc Cùng Kỳ* là hai người cường đại nhất khi ấy, cuộc đại chiến lúc này mới dần ngưng lại. Lúc đó, thành chủ Hỏa Thành và thủ lĩnh tộc Cùng Kỳ đều đã vượt qua cấp mười hai, có được sức mạnh gần với thần nhất!”
(*Cùng Kỳ: Là dị thú thời thượng cổ, một trong tứ đại hung thú, to như trâu, bề ngoài giống hổ, da như nhím nhưng không có gai, có cánh dài, tiếng kêu giống chó, ăn thịt người mà sống.)
Thúy Vũ không cam lòng nói: “Chẳng lẽ không có cách nào đối phó lão Chú Vu kia?”
Ách Đạt chậm rãi thở ra một hơi, tựa như thất vọng lại tựa như cười nhạo: “Mi vẫn chưa rõ ý ta à? Dù là lời nguyền nào cũng phải trả một cái giá lớn, lời nguyền càng lợi hại thì cái giá phải trả cũng càng lớn. Chú Vu có thể nguyền rủa bọn mi mà không có chút tổn thương nào thì chứng tỏ có người tự nguyện hiến tế bản thân cho thần hoặc ông ta có thứ gì đó quý giá để mượn sức mạnh của chúng thần mà nguyền rủa bọn mi.”
“Tự nguyện?” Thúy Vũ cụp mắt, vì đố kỵ, người muốn lấy mạng sống nguyền rủa cô ta chỉ sợ sẽ không ít. Sớm biết thế cô ta đã giết sạch đám người đấy, đỡ cho bị Chú Vu lợi dụng.
“Tự nguyện hiến tế cho chúng thần có thể tạo ra nguồn năng lượng cực lớn, chúng thần cũng rất thích những tế phẩm tự nguyện dâng sinh mệnh của mình lên. Nếu không phải tự nguyện, tuy chúng thần vẫn sẽ nhận lấy tế phẩm, nhưng bản thân người thi chú cũng sẽ bị sức mạnh của lời nguyền cắn trả. Đưa tay mi cho ta.”
Thúy Vũ do dự một chút, lúc nhìn đến cặp mắt rỗng tuếch tựa nhìn thấu tất cả kia, cô ta liền cắn răng chìa tay phải ra.
Ách Đạt cầm lấy tay cô ta, một lát sau mới buông ra. Ả đàn bà ngu xuẩn, thật sự tưởng rằng mình được Đại Địa Chi Thần thiên vị sao? Ả ta có thể sinh ra ba đứa con có thể thức tỉnh năng lực thần huyết khi còn nhỏ chẳng qua là đang tiêu hao năng lực huyết mạch và sinh mệnh của mình mà thôi.
Khi ông ta bị những kẻ đó tra tấn, ông ta đã nói ra một vài thứ hữu dụng, trong đó có phương pháp kích phát và tiêu hao năng lực huyết mạch của phụ nữ để họ sinh hạ những đứa con mang năng lực thần huyết của các chiến sĩ cấp cao.
Xem ra, đám tư tế trong thần điện đã áp dụng phương pháp này lên con cháu đời sau của ông ta. Nhưng có một điều kiện là người phụ nữ đó cũng phải có thần huyết đậm và dấu hiệu thức tỉnh năng lực thần huyết, bởi vì khi ấy chính là thời điểm tốt nhất để gây giống.
Ả đàn bà này sinh được ba chiến sĩ thần huyết, còn mình thì lại không thức tỉnh bất cứ năng lực nào, bấy nhiêu đó đã đủ chứng minh điều này.
Bây giờ nghĩ lại, quốc vương thế hệ này cưới ả ta chắc không chỉ là vì vừa ý dung mạo của ả, mà có thể là vì ả đã thức tỉnh năng lực thần huyết.
Còn về phần vì sao gã quốc vương kia biết điều này, con cháu của ông, đám tư tế trong thần điện sao lại không theo dõi sát sao?
Chỉ sợ ả vừa mới có dấu hiệu thức tỉnh là đã bị người của thần điện phát hiện, sau đó quốc vương mới ‘tình cờ’ bắt gặp mỹ nữ, cưới làm vương hậu, hết thảy đều thuận lý thành chương.
“Bọn chúng lợi dụng mi sinh con chưa đủ, hiện giờ còn muốn ép lấy chút năng lực cuối cùng của mi, bảo mi tới tìm ta. Cuộc đời mi đáng thương biết bao. Bị kẻ khác âm thầm thao túng mà lại hoàn toàn không hay biết gì, còn tưởng rằng tất cả đều là năng lực và ước nguyện của mình.”
Sắc mặt Thuý Vũ thay đổi: “Ngài nói cái gì? Ta không hiểu ý ngài.”
“Mi hiểu, chỉ là không muốn thừa nhận mà thôi.” Ách Đạt phất tay: “Mi trở về nói với gã chồng mi và bọn người ở thần điện, chuyện Thổ Thành thì Thổ Thành tự đi mà giải quyết, bọn chúng lợi dụng mi chưa đủ, còn muốn lợi dụng cả ta sao? Mơ cho đẹp đi!”
“Tổ gia!” Thúy Vũ đứng bật dậy, đau khổ nói: “Ngài trở về không phải là để giúp bọn họ, mà là giúp ta, giúp con cháu cùng huyết thống với ngài! Chúng ta có thể…”
Thuý Vũ quay đầu nhìn tên chiến sĩ chắc nịch, cô ta không thể sử dụng sức mạnh linh hồn để đối thoại trực tiếp với Ách Đạt trong đầu, những gì mà cô ta nói ra đều bị tên chiến sĩ chắc nịch nghe thấy.
Từ khi tên chiến sĩ này bước vào gian phòng không có cửa của bán thú nhân, hắn không thể không sử dụng sức mạnh toàn thân để áp chế sự run rẩy theo bản năng của cơ thể khi đối mặt với cường giả, ngoài run rẩy vì sợ, hắn ta còn nảy sinh một thứ ham muốn đối với năng lượng cường đại.
Cổ năng lượng cường đại này xuất phát từ chỗ bán thú nhân, hắn có thể cảm nhận được cổ năng lượng kia một cách rõ ràng, nó đang kêu gọi hắn. Kỳ thật, lời triệu hoán của nó hắn đã cảm giác được khi vẫn chưa đến Âm Thành, chỉ là không ngờ nó lại xuất phát từ chỗ của Ách Đạt.
Hình như hắn đã mơ hồ hiểu ra được vì sao những chiến sĩ thần mà thần điện phái ra lại có đi mà không có về, chắc chắn là do Ách Đạt lợi dụng thứ đang kêu gọi đó để cám dỗ và giết chết những chiến sĩ ấy.
Cho nên hắn phải kiềm chế bản thân nếu như hắn không muốn chết.
Ách Đạt cười quái dị: “Mi đang kiêng dè cái gì? Tên chiến sĩ phía sau mi có thể khống chế đất phải không? Ồ, cấp chín đỉnh cấp, cho nên hắn ta mới là sứ giả thật sự?”
Tuy thực lực của tên này không tồi, nhưng ông ta đã gặp được thứ tốt hơn thế nữa, đương nhiên không thèm món hàng này. Tên chiến sĩ bộ lạc kia tuy chỉ mới cấp tám, nhưng năng lượng ẩn chứa trong thân thể hắn mới là thứ làm ông ta thèm nhỏ dãi. Nếu ông có thể có được cổ năng lượng kia, hoặc là chiếm được khối thân thể ấy…
Tên chiến sĩ chắc nịch không ‘nghe’ được lời của Ách Đạt vì ông ta dùng sức mạnh linh hồn truyền thẳng vào đầu vương hậu Thúy Vũ, hắn đang bận chống cự lại bản năng nghe theo lời kêu gọi mà đến gần bán thú nhân.
Thúy Vũ quay đầu, ánh mắt trở nên ngoan độc, cô ta tin rằng dù Ách Đạt không muốn trở về cùng cô ta, thì cũng sẽ tuyệt đối không để lại uy hiếp cho con cháu mang huyết thống của mình, nghĩ vậy cô ta liền bình tĩnh, nói thẳng ra kế hoạch đã định: “Tổ gia, ta với con trai trưởng của mình sẽ cùng giúp ngài, bọn ta đã thu nạp một nhóm người, chỉ chờ ngài trở về thôi. Với năng lực cường đại của ngài, sau khi trở về ngài sẽ là Đại Tư Tế của thần điện, và con trai ta cũng sẽ trở thành tân thành chủ của Thổ Thành. Về phần Đại Tư Tế thứ ba và những người mà ngài chướng mắt, chúng ta có thể giao cho Chú Vu, lấy chúng ra để xoa dịu lửa giận của lão, để lão giải trừ lời nguyền của ta và Thổ Thành. Ngài thấy thế nào?”
Tên chiến sĩ chắc nịch nghe vương hậu nói định xử lý quốc vương để đẩy con mình lên kế vị nhưng vẻ mặt vẫn không chút thay đổi, hắn nhìn về phía bán thú nhân kia, đánh giá năng lực của ông ta.
Hai hốc mắt đen ngòm của bán thú nhân nhìn thẳng vào hắn, tư thái tựa như đang nhìn món khai vị trước bữa ăn.
Một lát sau, tên chiến sĩ chắc nịch quỳ một gối xuống, dùng giọng nói mạnh mẽ của mình nói: “Minh Húc tôi lấy chiến hồn ra thề với Đại Địa Chi Thần, nguyện trở thành chiến lực của vương hậu bệ hạ và Ách Đạt đại nhân, suốt đời không phản bội!”
Lúc này, Nguyên Chiến không ở cùng Đại Tư Tế Lam Âm nữa.
Lam Âm hỏi hắn có liên quan đến chuyện tộc Khủng Miêu bỏ trốn không, Nguyên Chiến chỉ nói một câu: “Cho dù có liên quan, thì tôi lúc nào cũng ở trong thần điện, làm sao có thể giúp nhiều người mèo như vậy bỏ trốn? Huống chi, trước đó hai bên chưa từng nói chuyện với nhau lần nào.”
Không biết Lam Âm có tin hắn hay không, nhưng y không tiếp tục truy vấn nữa, đương nhiên điều này cũng có thể là vì y không có thời gian để hỏi tiếp, bởi vì người trong vương cung tới, nói đại công chúa có chuyện quan trọng muốn cầu kiến y.
Nguyên Chiến nghe vậy liền tự giác tỏ vẻ mình muốn đến khu bên ngoài sảnh Khải Thụ ở tầng năm đi dạo, thuận tiện bán thảo dược.
Nhưng hắn mới vừa bước đến ao sóng âm, đám người đại công chúa đã dùng ao sóng âm đi lên trước.
Nguyên Chiến và đại công chúa vừa lúc diện kiến nhau.
Lam Âm cười ha ha, nói đùa: “Chỗ ta đã lâu lắm rồi không được náo nhiệt như vậy nha, sao mọi người cùng tới trong hôm nay vậy?”
“Lam Âm đại nhân, tôi sốt ruột tới đây là để nghe ngài chỉ bảo. Giọng nói và dáng điệu của ngài hôm nay vẫn tràn ngập hào quang như trước.” Đại công chúa mỉm cười hành lễ với Lam Âm.
Đại công chúa, một cô gái có khí chất đoan trang trời sinh, dù trên mặt có vết cào nhưng vẫn không thể che đi vẻ xinh đẹp và sức hấp dẫn của cô.
Ấn tượng đầu tiên mà cô gái trẻ tuổi này mang đến cho Nghiêm Mặc là hình tượng Mạn Châu Sa Hoa, hoa bỉ ngạn đỏ tươi như máu, còn được gọi là Hồng Hoa Thạch Toán, thân củ giống tỏi có chứa độc tố, nhưng cũng có thể dùng làm thuốc.
Có điều, hắn liên tưởng cô gái này đến Mạn Châu Sa Hoa không phải là vì dược tính, mà là ấn tượng Mạn Châu Sa Hoa mang đến cho người khác. Hoa Bỉ Ngạn, yêu dị, nguyền rủa, xót xa, bi thương, vô tình, nhưng trong đó mang theo sự khoan dung rộng rãi.
Tổng thể mà nói, đó là ấn tượng rất mâu thuẫn nhau.
Một cô gái trẻ tuổi lại khiến hắn cảm thấy mâu thuẫn tới vậy, làm hắn không nhịn được mà phải chú ý tới cô ta.
Lúc Nguyên Chiến nhìn thấy cô ta, ánh mắt đảo qua gương mặt cô ta, sau đó hơi tạm dừng trên bầu ngực căng tròn của cô ta, sau đó lại nhìn xuống mông con gái người ta, cuối cùng thầm nói với Nghiêm Mặc trong đầu: “Cũng tạm được, nuôi mập thêm chút nữa thì mai mốt đẻ con chắc đủ sữa nuôi con.”
Nghiêm Mặc: “…” Anh nhìn chỗ nào để biết người ta đủ sữa nuôi con? Ngực to à?
Đại công chúa nói chuyện xã giao với Lam Âm xong thì quay đầu nhìn về phía Nguyên Chiến đã sắp rời khỏi đây, ôn nhu cười: “Ngài là vị khách thần bí của Đại Tư Tế có phải không? Tôi nghe nói hôm nay ngài gặp chút chuyện không vui với vương hậu Thổ Thành ở quảng trường?”
/660
|