*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Chư vị, tôi nghĩ các vị đều biết tộc Luyện Cốt nhỉ?”
Có không ít người tới gây sự, nhưng đều bị Nguyên Chiến và hộ vệ của thần điện chủ đuổi về, sau lại có Phi Sơn ra mặt, tới buổi tối liền không ai gây sự nữa.
Nghiêm Mặc không biết gì về quá trình này, sau khi trở về hắn liền bắt đầu chuẩn bị giải trừ nô lệ cốt, trong lúc đó dặn Nguyên Chiến tuyệt đối không để bất cứ kẻ nào tới quấy rầy hắn.
Nguyên Chiến không yên tâm, Vu Tượng thì tò mò Nghiêm Mặc muốn làm gì, nửa dụ dỗ nửa cưỡng ép mà xếp cho mười hai chiến sĩ bảo hộ để bảo hộ hắn.
Chú Vu làm sư phụ, cũng chiếm một chỗ.
Vu Tượng lấy cớ có y ở cạnh sẽ càng an toàn, liền đưa Nghiêm Mặc vào tẩm điện của mình.
Nghiêm Mặc sau khi được Nguyên Chiến ôm vào mới biết đó là phòng ngủ của Vu Tượng.
La Tuyệt cũng tới, đi cùng y còn có chiến sĩ bảo hộ của mình và em trai chiến sĩ bảo hộ. La Tuyệt đại nhân lấy lý do là: Nguyên Chiến để lại cục diện quá rối rắm, rất nhiều người tìm y đòi cái gọi là lẽ phải, y ngại phiền nên trốn tới đây, thuận tiện hỏi thăm xem Nghiêm Mặc có thể mua một tặng một không.
“Đây là Đại Tráng! Con lai giữa người khổng lồ và nhân loại, xem đi, thực sự rất cường tráng, chắc đàn bà con gái trong thành thích chết tên này, năng lực của hắn là sức lực vô cùng lớn, chiến sĩ cấp tám đỉnh cấp, hắn chủ động nói muốn đi theo cậu, nhưng hy vọng cậu có thể trợ giúp anh hắn đột phá cấp mười.” La Tuyệt nói với bản mặt gỗ.
Nghiêm Mặc dời mắt lên người hai anh em này, hai anh em đều rất cường tráng, cũng rất cao, khoảng hai mét năm hoặc hai mét sáu, có thể nói là nhỏ hơn người khổng lồ, nhưng cơ bắp trên người đều rất chắc nịch và to.
A, người khổng lồ và nhân loại, mẹ của bọn họ chắc là vất vả lắm, không biết làm sao mà kết hợp được…
Nguyên Chiến vẫn luôn rất hài lòng với cơ bắp trên thân mình, nhưng vừa thấy hai anh em này, hắn đột nhiên cảm thấy hình như mình chưa đủ cường tráng.
Nghiêm Mặc cảm giác được ánh mắt ‘hâm mộ’ của Nguyên Chiến thì cả kinh, vội vàng ngẩng mặt nói: “Anh như vậy rất đẹp, rất tốt, sức mạnh không nhất định cứ phải nằm trên cơ bắp.”
Nguyên Chiến cảm thấy cũng đúng, dù hắn không cường tráng như vậy, nhưng hắn vẫn là chiến sĩ đại địa lợi hại nhất!
Nghiêm Mặc lại nhìn La Tuyệt: “Anh hắn là chiến sĩ bảo hộ của ngài?”
“Phải.”
“Tôi giúp chiến sĩ không nguyện trung thành với tôi đột phá sẽ bị thần trừng phạt.”
“Một viên thổ nguyên tinh cấp chín.”
Nguyên Chiến: “Mộc Thành đổi ba viên, hai người chiến sĩ cấp chín cộng thêm một người cấp tám đỉnh cấp.”
La Tuyệt mặt gỗ: “Hai viên.”
Nguyên Chiến: “Mộc Thành một đổi ba.”
La Tuyệt: “…”
Đại Tráng cười ngốc, tự mình đề cử: “Tôi biết nuôi chiến thú, chiến thú của bộ lạc người khổng lồ có một phần ba là do tôi nuôi. Vợ và con trai tôi cũng vậy, bọn họ sẽ đi cùng tôi.”
Người chuyên môn đây rồi! Còn là cả nhà! Đúng là Cửu Nguyên đang có nhu cầu cấp bách, Nghiêm Mặc nhanh chóng đáp: “Thần phạt thì thần phạt!”
Phi Sơn vừa tắm cho mình và Vu Tượng xong, mới nâng Vu Tượng ra nghe vậy thì nhướng mày: “Cậu nhóc, nếu cậu không để ý tới thần phạt, vậy chúng ta tâm sự một lát đi.” Vu Tượng không thể sử dụng năng lực tiên đoán nữa, em ấy chỉ có một chiến sĩ cấp mười sợ là không thể trấn áp được đám tư tế ôm dã tâm kia.
Nghiêm Mặc cười: “Được.” Hắn đã sớm thèm nhỏ dãi chiến sĩ cấp cao của thần điện chủ rồi, thật lãng phí, chiến sĩ cấp tám đỉnh cấp lại chỉ có thể đứng gác cửa!
Cò kè mặc cả một phen, Nghiêm Mặc cho Phi Sơn và Vu Tượng ưu đãi lớn nhất, lấy một người cấp mười đổi bốn người cấp tám, là cấp tám đỉnh cấp tự nguyện trung thành.
Giao dịch xong xuôi rõ ràng rồi nhưng đám người Phi Sơn và La Tuyệt vẫn chưa chịu rời đi.
Chú Vu gật đầu với Nghiêm Mặc, ý bảo La Tuyệt rất đáng tin.
Nghiêm Mặc cũng không muốn kéo dài thời gian nữa, mà chuyện hắn cần làm sau đó cũng phải nói với Vu Tượng, không bằng để bọn họ tận mắt nhìn thấy thì sẽ có sức thuyết phục hơn.
“Vì tránh để ngộ thương, người dưới cấp tám đều rời khỏi đi.” Mặc dù hắn đã nắm chắc, nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, vậy thì không ổn.
Đám người Nhị Mãnh và Lạp Mạc Linh không nói nhiều, lập tức rời khỏi tẩm điện của Vu Tượng. Diệu Hương muốn ở lại, nhưng tiếc là cô ta cách cấp tám còn xa lắm.
Khi Diệu Hương đi ngang qua Chú Vu, Chú Vu bỗng nhiên quay đầu lại nhìn cô ta một cái.
Cô ta cúi đầu, nhanh chóng đuổi kịp Nhị Mãnh.
Chú Vu nhíu mày, vừa rồi ông cảm nhận được hai cỗ sức mạnh linh hồn bất thường dao động trên người cô ta, trong đó có một cỗ cực kỳ mỏng manh, chẳng lẽ cô ta có thai? Nhanh như vậy? Bây giờ mới bao nhiêu ngày? Hay đó là thai của kẻ khác?
Lúc này người ta chưa quan trọng hóa trinh tiết của phụ nữ, bọn họ căn bản không có cái khái niệm này, chỉ có muốn hay không muốn nuôi con của người đàn ông khác mà thôi.
Chú Vu nhớ kỹ chuyện này, nhưng không để trong lòng.
Trong tẩm điện của Vu Tượng còn tổng cộng mười hai người, nếu nhiều hơn nữa, Nghiêm Mặc tỏ vẻ hắn sợ chuyện sắp sửa làm sẽ bị ảnh hưởng.
Nghiêm Mặc không nói mình muốn làm gì, những người khác cũng không truy vấn, thật đúng là kỳ diệu.
Muốn giải trừ nô lệ cốt cần xuống tay ở hai phía, một phía là phối thuốc dẫn râu xúc giác của nô lệ cốt cắm sâu trong thần kinh ra, một phía khác là dùng tinh thần lực, cũng chính là sức mạnh linh hồn để chặt đứt, hoặc nên nói là khử bỏ sức mạnh linh hồn của người thao túng để lại trong nô lệ cốt.
Mà khó ở chỗ phải đồng thời tiến hành cả hai phía, nếu không dù là phía nào làm trước, tỷ như trước dẫn râu xúc giác của nô lệ cốt ra trước, thì sức mạnh linh hồn trên nô lệ cốt sẽ khiến người thao túng phát hiện và lập tức tấn công, phá nát biển hồn của người bị thao túng. Đồng dạng, nếu khử bỏ sức mạnh linh hồn của người thao túng trước, thì râu xúc giác của nô lệ cốt không có ai khống chế, nó sẽ trực tiếp giết chết ký chủ.
Mà chuyện Nghiêm Mặc phải làm còn không chỉ có vậy, hắn muốn giải trừ khống chế của nô lệ cốt, và đồng thời còn khiến Ni Tháp không phát hiện. Nói cách khác, hắn phải dùng sức mạnh linh hồn lừa gạt cỗ sức mạnh linh hồn mà Ni Tháp để lại, khiến gã cho rằng nô lệ cốt trên người hắn vẫn chưa giải trừ.
Về phần vì sao muốn lừa Ni Tháp, trực giác hắn cho rằng làm như vậy sẽ có lợi ích lớn hơn, ít nhất thì đối phương sẽ không phát hiện, cũng sẽ không thẹn quá hóa giận mà làm gì đó với hắn và Cửu Nguyên.
Nghiêm Mặc ngồi trên chiếc ghế đá được trải da thú thật dày, vận chuyển phép huấn luyện trung cấp, để tâm tình mình bình ổn trở lại —— đúng vậy, người khác đều cho rằng sức mạnh linh hồn của hắn đã đạt tới cấp tám, hay thậm chí là vượt qua cấp tám, nhưng từ sau lần đầu nhảy vũ khúc hiến tế, sức mạnh linh hồn của hắn liền sinh ra sự thay đổi lớn, ấn ký ngôi sao sáu cánh trên má hắn từ lúc xuất hiện cái thứ bảy thì không thấy tăng lên nữa.
Vì thế, đến nay hắn vẫn sử dụng phép huấn luyện trung cấp, hắn thử phép huấn luyện cao cấp rồi, nhưng kết quả là thiếu chút nữa làm biển hồn vỡ tung.
Mà điều này cũng làm Nghiêm Mặc phải coi trọng việc nghiên cứu phép huấn luyện —— phép huấn luyện cho chiến sĩ thuần vũ lực cũng nhờ vậy mà được tạo ra. Kết quả, hắn không phát hiện phép huấn luyện có vấn đề, mà lại phát hiện sức mạnh linh hồn của hắn phát sinh thay đổi, biển hồn của hắn cũng thay đổi theo, diện tích biển hồn chẳng những lớn đến mức không thấy điểm cuối mà đồng thời còn biến thành một vùng tối, cứ như đại dương giữa bầu trời đêm không trăng không sao!
Hơn nữa, đại dương này còn có đa số khu bị sương mù dày đặc bao phủ, dù Nghiêm Mặc là chủ nhân cũng không thể tiến vào lớp sương mù dày đặc đó.
Về phần hắn tới cấp bảy rồi lại vì sao không thăng cấp nữa, nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì biển hồn của hắn cho rằng hắn không còn tư cách để thăng cấp.
Dùng một cách so sánh không thỏa đáng lắm là, giống như trẻ con bình thường chỉ cần uống một lọ sữa là có thể uống no ——phép huấn luyện trung cấp, hắn lại muốn uống mười bình và thậm chí là nhiều hơn. Mà trẻ con bình thường nhanh chóng lớn lên thành một đứa nhỏ có thể ăn thịt và cơm canh ——phép huấn luyện cao cấp, thì hắn lại còn nằm trong thời kỳ trẻ con chỉ có thể uống sữa.
Đương nhiên, uống nhiều sữa hơn cũng không phải là uống không trả tiền, dù hắn vẫn là trẻ con, thì sức lực tích lũy lại cũng đủ để bóp chết một con mãng xà.
Nói trắng ra là, hiện giờ sức mạnh linh hồn của Nghiêm Mặc so với của những người khác giống như hai loài khác nhau.
Nghiêm Mặc vẫn chưa ý thức được biển hồn và sức mạnh linh hồn của mình sau khi biến dị sẽ mang tới lợi ích lớn cỡ nào cho mình, chỉ cảm thấy sức mạnh linh hồn cấp bảy của mình không giống như cấp bảy của người khác, mà kiên cố hơn nhiều, thậm chí còn có thể đối kháng với cấp tám, cấp chín, ngay cả sư phụ Chú Vu muốn thi triển một cái chú nhỏ để chọc ghẹo hắn, cũng phải xem xem hắn có chịu để ông chọc ghẹo hay không.
Có thứ sức mạnh linh hồn hùng hậu như vậy chống lưng, hắn không sợ mình không thể giải trừ nô lệ cốt, nhưng hắn vốn muốn chờ đến khi kết thúc trừng phạt mới giải trừ nô lệ cốt, mà tình thế lại không cho phép, cộng thêm cảm giác bất an nảy sinh trong lòng từ sau khi đến Vu Thành càng làm hắn không thể kéo dài thời gian nữa.
Có lẽ Ni Tháp cũng không ngờ được hắn có thể giải trừ nô lệ cốt khi tứ chi không cách nào nhúc nhích, mà cái hắn muốn chính là cướp lấy phần tiên cơ này!
Cảnh vật và âm thanh bên ngoài thậm chí còn biến mất, Nghiêm Mặc tiến vào một cảnh giới kỳ diệu.
Trước mặt hắn đột nhiên xuất hiện hơn mười loại thuốc bột và dung dịch!
Ba vị tư tế Vu Tượng, La Tuyệt và Chú Vu lập tức biến sắc, các chiến sĩ khác chỉ cần có sức mạnh linh hồn không tồi đều mở to hai mắt mà nhìn.
Phóng thích sức mạnh linh hồn!
Đây là điều chỉ có người mang sức mạnh linh hồn cấp mười mới có thể làm được, tuy rằng không khoa trương bằng linh hồn cụ hiện, nhưng đây cũng là mục tiêu mà rất nhiều tư tế khao khát đạt tới.
Đương nhiên, phóng thích sức mạnh linh hồn không chỉ đơn giản là khiến ngoại vật lơ lửng, nếu chỉ là làm đồ vật lơ lửng thì sức mạnh linh hồn từ cấp ba trở lên cũng có thể làm được.
Mà bây giờ điều Nghiêm Mặc làm hiển nhiên không chỉ là khiến ngoại vật bay lơ lửng, những thuốc bột và dung dịch đó sau khi bay lơ lửng thì tựa như được dẫn đường mà lần lượt rơi vài trong một cái vại thuốc theo trình tự và thời gian.
Sau đó, hỗn hợp thuốc trong vại tựa như bị người vô hình khuấy lên, hỗn hợp trong vại xoáy tròn rồi hòa vào nhau, theo tốc độ xoáy tròn càng lúc càng nhanh, thuốc bên trong nhanh chóng sệt lại, rồi biến thành một viên cầu.
Viên cầu đột nhiên tách ra, biến thành mấy chục viên bi nhỏ hơn.
Viên bi lăn trong vại thuốc, chậm rãi cứng lại.
Mấy chục viên thuốc đen nho nhỏ bay lên không trung, Nghiêm Mặc há miệng, thuốc tự động chui vào miệng hắn.
Hắn không lập tức nuốt, chuyện tiếp theo mới là thời điểm mấu chốt!
Nếu không phải đồ đệ bảo bối nói tuyệt đối không thể quấy rầy thì chắc Chú Vu đã nhảy dựng lên hô to, đệ tử ông vậy mà có thể phóng thích sức mạnh linh hồn, dùng sức mạnh linh hồn điều khiển ngoại vật, chuyện này còn khó hơn cả việc dùng sức mạnh linh hồn để thi chú hoặc mê hoặc người ta nhiều.
La Tuyệt liếc xéo Chú Vu đang hưng phấn đến mức vò đầu bứt tai, mặt gỗ nghĩ: Tư tế nhỏ này thật đúng giấu tài, ban ngày cậu ta rõ ràng có thể dùng sức mạnh linh hồn để luyện dược, nhưng lại cho một nô lệ không hiểu biết gì trợ giúp, nếu để bọn Khuê Mạt biết tư tế nhỏ có thể phóng thích sức mạnh linh hồn, thì chắc vẻ mặt đám người đó rất đáng để giữ lại làm kỷ niệm
Vu Tượng thì suy xét toàn diện hơn Chú Vu, ngón tay mập mạp của y khẽ nhúc nhích.
Phi Sơn lập tức đi ra ngoài truyền lệnh, cho các chiến sĩ của thần điện chủ trông coi tẩm điện càng nghiêm ngặt hơn.
Ở chỗ tối, cái bóng đen không thể tới gần thần điện chủ lui ra phía sau, chiến sĩ bảo hộ của Vu Tượng trông coi tẩm điện quá nghiêm, một khe hở cũng không tìm được.
Nguyên Chiến gấp chân ngồi cạnh Nghiêm Mặc, hai mắt nhìn chằm chằm Nghiêm Mặc không chớp, thấy Nghiêm Mặc phóng sức mạnh linh hồn ra ngoài, vẻ mặt cũng không có chút kinh ngạc nào. Tư tế đại nhân của hắn đương nhiên rất lợi hại, ngay cả hắn cũng giấu một hai con bài, tư tế đại nhân của hắn đương nhiên là giấu còn nhiều hơn hắn.
Lúc này Nghiêm Mặc không thể nói chuyện, cũng không thể cảm nhận được thế giới bên ngoài, nếu không, để hắn biết được suy nghĩ của Nguyên Chiến và những người khác, hắn nhất định sẽ nói: Các người nghĩ nhiều rồi, tôi không có như vậy đâu, chỉ là dùng sức mạnh linh hồn điều khiển ngoại vật sẽ tinh tế hơn, nhưng lại rất mệt, còn hao tổn tinh thần. Nếu có người hỗ trợ, thì mắc gì phải phí sức?
Tỷ như lúc này, trán Nghiêm Mặc đã chảy mồ hôi.
Nguyên Chiến hơi dịch người, muốn lau mồ hôi cho hắn nhưng chợt khựng lại. Vừa rồi Mặc nói: Dù hắn có xảy ra bất cứ chuyện gì, cũng không được tới gần hắn trong vòng ba thước, càng không thể chạm vào hắn.
Chính là lúc này! Nghiêm Mặc nhanh chóng nuốt viên thuốc, kích phát dược tính, khi dược tính nhanh chóng có tác dụng trong cơ thể.
Râu xúc giác cắm sâu trong thần kinh não bắt đầu co lại, một sợi rồi một sợi, mỗi lần rút ra một sợi, thân thể Nghiêm Mặc liền run lên.
Đau đớn! Nhưng hắn không thể giảm đau cho mình, hiện giờ toàn bộ lực tập trung của hắn đều dùng để vây khốn sức mạnh linh hồn của Ni Tháp.
Hắn không thể để sức mạnh linh hồn của Ni Tháp biết râu xúc giác của nô lệ cốt đang bị rút ra, một khi bị gã phát hiện…!
Nhưng hắn lại không thể vây khốn sức mạnh linh hồn của Ni Tháp mãi, nếu sức mạnh linh hồn của Ni Tháp không thể cảm nhận mối liên kết giữa nô lệ cốt và Nghiêm Mặc một lúc lâu, gã sẽ lên cơn ngay!
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên hắn thực hiện, trước đó không có kinh nghiệm thực tế, hoàn toàn chỉ dựa vào lý luận, sức mạnh linh hồn của Ni Tháp tựa hồ như phát hiện ra cái gì đó.
Nghiêm Mặc nhanh chóng dùng sức mạnh linh hồn của mình tạo ra biểu hiện giả và mê hoặc sức mạnh linh hồn của Ni Tháp, khiến gã cho rằng nô lệ cốt vẫn còn liên kết với hắn.
Không ổn! Hình như sức mạnh linh hồn của Ni Tháp nhận ra dị thường, nó bắt đầu tấn công!
Người bên ngoài không thấy được tình huống của Nghiêm Mặc nguy hiểm cỡ nào, bọn họ chỉ thấy cậu thiếu niên đổ mồ hôi như tắm, thân thể không ngừng run rẩy.
Nguyên Chiến đau lòng muốn chết! Hắn ngồi không yên, đứng lên, không ngừng đi qua đi lại quanh Nghiêm Mặc như một con thú bị vây hãm không biết làm sao.
Đám người Chú Vu và Vu Tượng cũng căng thẳng, dù là ai cũng có thể nhìn ra được, tình huống của Nghiêm Mặc lúc này tuyệt đối không ổn.
Chẳng lẽ chỉ có thể khử bỏ sợi sức mạnh linh hồn này của Ni Tháp? Nhưng hắn đã cố đến tận bây giờ, cứ từ bỏ như vậy thật không cam lòng!
“Nhóc con tham lam…”
Tán Bố! Nghiêm Mặc cảm thấy mình nghe được tiếng cười của Tán Bố.
Sức mạnh linh hồn của Ni Tháp đang không ngừng tấn công bỗng nhiên an tĩnh lại, nó cảm nhận được liên hệ của nô lệ cốt và Nghiêm Mặc rồi.
Nghiêm Mặc lập tức đẩy nhanh tốc độ tạo biểu hiện giả, cần phải mê hoặc đối phương ngay.
Trong thần điện chủ, tinh thần của mọi người vô cùng căng thẳng, ở nơi khác cũng có không ít người khó ngủ.
“Không biết ngày mai tên tư tế kia có thể hết bị thần phạt không, nếu tên tư tế kia gia nhập, mượn sức mạnh của thần…”
Có tiếng cười nhạo vang lên: “Sợ à? Sợ một thằng nhãi chưa đủ lông đủ cánh?”
“Ta không sợ hắn, nhưng ta sợ tên chiến sĩ cấp mười kia!”
Mấy người còn lại trầm mặc.
“Nếu chúng ta liên thủ, cùng với sức mạnh của tư tế, chưa chắc đã không xử được thủ lĩnh Cửu Nguyên.”
“Chúng ta liên thủ, vậy Cửu Nguyên không liên thủ à? Phong Thành đã tỏ rõ chúng đứng về phe Cửu Nguyên, Mộc Thành cũng có ý đó, Âm Thành và Thủy Thành thì khó dò, Không Thành… có trời biết đám người đó nghĩ cái gì!”
“Thổ Thành cũng xong rồi.”
Có tiếng cười lạnh: “Các người làm sao vậy? Không muốn lấy quả Vu Vận… đứa con Sinh Mệnh à? Không muốn lấy phép huấn luyện của Cửu Nguyên à? Hôm nay bị sỉ nhục như thế mà định bỏ qua à?”
“Đương nhiên không thể bỏ qua! Nhưng thực lực của thủ lĩnh Cửu Nguyên chúng ta cũng không nhìn thấu, ngày mai phải làm sao đây, các người nói đi!”
Đám người lại trầm mặc.
“Đại nhân.” Cửa bị gõ vang.
Đám người nhíu mày, người được gọi nổi giận: “Chuyện gì, chẳng phải đã bảo không có chuyện quan trọng thì không được tới gần nơi này hả?!”
“Đại nhân.” Người bên ngoài lấy hết can đảm: “Tam tư tế Xà Đảm đại nhân của Thổ Thành cầu kiến.”
“Hắn? Hắn tới làm gì?” Vẻ mặt giống nhau của đám người đều nói rõ bọn họ không thích tên tư tế trẻ tuổi nhưng tàn nhẫn độc ác này, hắn ta đã sát hại Đại Tư Tế ngay bên cạnh.
Khuê Mạt: “Nói ta đã ngủ.”
“Nhưng mà đại nhân… Xà Đảm đại nhân nói ngài ấy có biện pháp đối phó với người Cửu Nguyên.”
Đám người trong phòng lại lần nữa rơi vào trầm mặc, thật lâu sau: “Dẫn hắn vào đây.”
“Vâng!”
Ở một chỗ khác, người trong gian phòng này rất ít, chỉ có hai.
“Bên kia đã biết ngày mai chúng ta sẽ hỗn chiến chưa?”
“Ừm.”
“Xem ra nhân thủ hắn xếp vào Cửu Đại Thượng Thành không chỉ có chúng ta.”
Có tiếng động quái dị vang lên, nghe như tiếng cười, một lát sau mới nói: “Nếu là ta, ta cũng sẽ không sắp xếp một tên nội ứng.”
Bóng người cao lớn thon gầy đứng lên, đi đến bên cửa sổ: “Ngày mai.”
Một người khác lầm bầm thứ ngôn ngữ mà người ta nghe không hiểu, lát sau mới dùng ngôn ngữ thông dụng mà nói: “Ngày mai!” Giọng nói của người này kích động hơn người kia rất nhiều.
“Cuối cùng cũng coi như có kết quả.”
“Đây chưa phải kết thúc, mà là bắt đầu.” Giọng nói khàn khàn khó nghe lại phát ra tiếng cười quỷ dị, trầm thấp như truyền đến từ địa ngục: “Chúa tể vĩ đại sẽ mang đến vinh quang cho chúng ta, thời khắc tộc của chúng ta quật khởi đã đến!”
“Ha!” Bóng người cao lớn thon gầy phát ra tiếng cười lạnh không rõ hàm ý, quay người đi đến cửa, giữa lúc gã xoay người, ánh trăng bên ngoài chiếu ra sau cổ gã, một tia sáng bạc chợt lóe.
…
Trong tẩm điện của Vu Tượng.
Nghiêm Mặc cả người ướt đẫm mà mở mắt.
Nguyên Chiến nhào qua, ôm chặt lấy hắn.
“Này, tôi có việc muốn nói với mọi người, cho tôi chút thời gian.”
Nghiêm Mặc mở miệng mới phát hiện mình mệt tới cỡ nào, nhất là đầu, đau đến mức như bị người ta quấn ba vòng Khẩn Cô Chú*.
(*Là thứ Đường Tăng dùng để khống chế Tôn Ngộ Không.)
“Chư vị, tôi nghĩ các vị đều biết tộc Luyện Cốt nhỉ?”
Đêm này, trong mắt vài người trải qua thật dài, nhưng dù cảm thấy dài thế nào thì ngày hôm sau vẫn đến, thời tiết vẫn đẹp như mấy ngày trước, mặt trời sáng chói, nóng đến mức có thể khiến người ta lột một tầng da.
Đây chính là nét đặc sắc của Vu Thành, ban ngày thì nóng, buổi tối thì lạnh, trong thành thì nóng, bờ biển thì lạnh.
Mà sân tỷ thí bị Nguyên Chiến phá hủy ngày hôm qua sau một đêm chẳng những hoàn toàn khôi phục, mà khán đài còn rộng lớn và kiên cố hơn trước.
Từng thế lực lần lượt đi vào hàng ghế khán đài của mình, bao gồm cả người Thổ Thành hôm qua xảy ra biến hóa lớn cũng tới, tân vương hậu ôm con trai ngồi ở vị trí vương hậu, vẻ mặt bi thương vô cùng, con trai nhỏ của cô ta, thành chủ tương lai của Thổ Thành với gương mặt ngây ngốc, nước mũi chảy tới bên miệng cũng không biết chùi, không còn vẻ hoạt bát đầy sức sống như hôm qua nữa.
Tư tế Vu Thành cũng tới, Vu Tượng đại nhân và Phi Sơn vẫn là người đến cuối cùng.
Nhưng mọi người chờ mãi chờ mãi, cũng không chờ được người Cửu Nguyên.
Có chuyện gì vậy?
Mới đầu mọi người còn hoài nghi không rõ, chờ khi mặt trời dần lên cao, rốt cuộc cũng có người nhịn không được.
“Người Cửu Nguyên đâu? Chẳng phải thủ lĩnh bọn họ nói hôm nay hỗn chiến à? Sao đến giờ còn chưa tới? Sợ rồi sao?”
“Hay là lén chuồn đi rồi?”
“Vu Tượng đại nhân, nghe nói hôm qua người Cửu Nguyên ở trong tẩm điện của ngài, bọn họ bây giờ…?”
Vu Tượng chớp mắt, Phi Sơn kéo ghế qua ngồi cạnh Vu Tượng, cười cười: “Các người hỏi người Cửu Nguyên? Hình như bọn họ còn chưa dậy, chờ một chút đi.”
Mọi người: “…”
Có người bất mãn muốn nổi giận, thì bị người khác đưa mắt ra hiệu tạm thời nhẫn nại. Cửu Nguyên làm như vậy sẽ chỉ hạ thấp độ hảo cảm với các thế lực khác. Bọn họ còn ước gì Cửu Nguyên càng thêm càn rỡ, càng thêm bất kính!
Chờ rồi chờ, chờ đến khi chim báo giờ kêu to hai lần, đến đây thật sự không chờ nổi nữa, bọn người Khuê Mạt bắt đầu âm thầm cho người đi điều tra xem có phải Cửu Nguyên rời khỏi Vu Thành rồi hay không.
Đại Tư Tế Hỏa Thành Lưu Diễm cực kỳ tức giận, ông ta chất vấn: “Rốt cuộc là sao? Cớ gì người Cửu Nguyên còn chưa ra? Vu Tượng đại nhân, có phải chúng ta nên phái người đi thúc giục bọn họ một chút không!”
Cũng có người hỏi Chú Vu: “Chú Vu đại nhân, đệ tử ngài đâu? Sợ phải đánh nhau nên bỏ ông mà chạy rồi đúng không?”
“Chạy cái mả cha mi! Mi sợ đánh nhau thì đừng có đổ lên đầu người khác!” Chú Vu đang ngủ gà ngủ gật, bị đánh thức liền há mồm chửi, tối hôm qua đến hơn nửa đêm ông mới có thể chợp mắt, sau khi chợp mắt còn vì một đống chuyện kể của đồ đệ mà gặp ác mộng, tâm tình lúc này đang vô cùng tồi tệ.
Ám Bặc cũng không phải người tốt tính, hai vị này lập tức châm chọc mỉa mai nhau, sau đó thì trực tiếp chửi ầm lên, chỉ thiếu chút nữa là nhào vào sân đánh lộn.
“La Tuyệt đại nhân, Cửu Nguyên không tới, trận hỗn chiến này rốt cuộc có tiến hành hay không vậy? Nếu Cửu Nguyên thật sự không tới, vậy quả Vu… đứa con Sinh Mệnh thì sao đây? Đứa con Sinh Mệnh quan trọng như vậy, không thể giao cho một đám nhát gan yếu đuối giữ chứ hả?” Đây là lời của chân chó Du Gia trong đội Khuê Mạt.
La Tuyệt đứng dậy, mọi người cùng nhìn về phía y.
La Tuyệt há miệng: “Đã sắp chính ngọ, hay là mọi người nghỉ ngơi trước đi?”
Mọi người: “…” Đây là chuyện gì vậy hả?! Sao ngay cả La Tuyệt đại nhân công chính nhất cũng bắt đầu bao che cho Cửu Nguyên rồi?
Phi Sơn ho khan một tiếng: “Người Cửu Nguyên còn ở đây, bọn ta đã phái người đi tìm họ, nếu quá giữa trưa mà họ còn chưa tới, thì cuộc hỗn chiến này sẽ tính bọn họ là người xếp hạng cuối.”
“Thật sự?” Khuê Mạt lập tức chen vào.
Phi Sơn: “Ừ.”
“Quá giữa trưa… có phải tên tư tế kia muốn chờ cho trừng phạt của thần kết thúc không? Hắn biết khi nào thì sẽ kết thúc à? Hay là hắn cho rằng chờ một chút là có thể vừa lúc chờ đến khi kết thúc?” Khuê Mạt có thể làm ngũ tư tế thì chỉ số thông minh đương nhiên không thành vấn đề.
Những người khác cũng ít nhiều gì đoán được lý do mà người Cửu Nguyên đến bây giờ còn chưa tới, tám chín phần mười là do vụ trừng phạt.
Nhưng trừng phạt của thần có thể vừa lúc kết thúc ngay trong hôm nay sao?
Cũng có người nghi hoặc, theo như biểu hiện của Nguyên Chiến hôm qua, dù không có tên tư tế kia, hắn sẽ sợ các thế lực khác ư? Hắn sẽ sợ bị mọi người liên thủ tấn công ư?
Khuê Mạt hít sâu một hơi, lớn tiếng nói: “Được! Vậy chúng ta liền chờ đến hơn giữa trưa, nếu sau giữa trưa, người Cửu Nguyên mà không xuất hiện thì ta hy vọng Vu Tượng đại nhân và Phi Sơn đại nhân sẽ không can thiệp nhiều vào chuyện giữa Cửu Nguyên và mọi người.”
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Chư vị, tôi nghĩ các vị đều biết tộc Luyện Cốt nhỉ?”
Có không ít người tới gây sự, nhưng đều bị Nguyên Chiến và hộ vệ của thần điện chủ đuổi về, sau lại có Phi Sơn ra mặt, tới buổi tối liền không ai gây sự nữa.
Nghiêm Mặc không biết gì về quá trình này, sau khi trở về hắn liền bắt đầu chuẩn bị giải trừ nô lệ cốt, trong lúc đó dặn Nguyên Chiến tuyệt đối không để bất cứ kẻ nào tới quấy rầy hắn.
Nguyên Chiến không yên tâm, Vu Tượng thì tò mò Nghiêm Mặc muốn làm gì, nửa dụ dỗ nửa cưỡng ép mà xếp cho mười hai chiến sĩ bảo hộ để bảo hộ hắn.
Chú Vu làm sư phụ, cũng chiếm một chỗ.
Vu Tượng lấy cớ có y ở cạnh sẽ càng an toàn, liền đưa Nghiêm Mặc vào tẩm điện của mình.
Nghiêm Mặc sau khi được Nguyên Chiến ôm vào mới biết đó là phòng ngủ của Vu Tượng.
La Tuyệt cũng tới, đi cùng y còn có chiến sĩ bảo hộ của mình và em trai chiến sĩ bảo hộ. La Tuyệt đại nhân lấy lý do là: Nguyên Chiến để lại cục diện quá rối rắm, rất nhiều người tìm y đòi cái gọi là lẽ phải, y ngại phiền nên trốn tới đây, thuận tiện hỏi thăm xem Nghiêm Mặc có thể mua một tặng một không.
“Đây là Đại Tráng! Con lai giữa người khổng lồ và nhân loại, xem đi, thực sự rất cường tráng, chắc đàn bà con gái trong thành thích chết tên này, năng lực của hắn là sức lực vô cùng lớn, chiến sĩ cấp tám đỉnh cấp, hắn chủ động nói muốn đi theo cậu, nhưng hy vọng cậu có thể trợ giúp anh hắn đột phá cấp mười.” La Tuyệt nói với bản mặt gỗ.
Nghiêm Mặc dời mắt lên người hai anh em này, hai anh em đều rất cường tráng, cũng rất cao, khoảng hai mét năm hoặc hai mét sáu, có thể nói là nhỏ hơn người khổng lồ, nhưng cơ bắp trên người đều rất chắc nịch và to.
A, người khổng lồ và nhân loại, mẹ của bọn họ chắc là vất vả lắm, không biết làm sao mà kết hợp được…
Nguyên Chiến vẫn luôn rất hài lòng với cơ bắp trên thân mình, nhưng vừa thấy hai anh em này, hắn đột nhiên cảm thấy hình như mình chưa đủ cường tráng.
Nghiêm Mặc cảm giác được ánh mắt ‘hâm mộ’ của Nguyên Chiến thì cả kinh, vội vàng ngẩng mặt nói: “Anh như vậy rất đẹp, rất tốt, sức mạnh không nhất định cứ phải nằm trên cơ bắp.”
Nguyên Chiến cảm thấy cũng đúng, dù hắn không cường tráng như vậy, nhưng hắn vẫn là chiến sĩ đại địa lợi hại nhất!
Nghiêm Mặc lại nhìn La Tuyệt: “Anh hắn là chiến sĩ bảo hộ của ngài?”
“Phải.”
“Tôi giúp chiến sĩ không nguyện trung thành với tôi đột phá sẽ bị thần trừng phạt.”
“Một viên thổ nguyên tinh cấp chín.”
Nguyên Chiến: “Mộc Thành đổi ba viên, hai người chiến sĩ cấp chín cộng thêm một người cấp tám đỉnh cấp.”
La Tuyệt mặt gỗ: “Hai viên.”
Nguyên Chiến: “Mộc Thành một đổi ba.”
La Tuyệt: “…”
Đại Tráng cười ngốc, tự mình đề cử: “Tôi biết nuôi chiến thú, chiến thú của bộ lạc người khổng lồ có một phần ba là do tôi nuôi. Vợ và con trai tôi cũng vậy, bọn họ sẽ đi cùng tôi.”
Người chuyên môn đây rồi! Còn là cả nhà! Đúng là Cửu Nguyên đang có nhu cầu cấp bách, Nghiêm Mặc nhanh chóng đáp: “Thần phạt thì thần phạt!”
Phi Sơn vừa tắm cho mình và Vu Tượng xong, mới nâng Vu Tượng ra nghe vậy thì nhướng mày: “Cậu nhóc, nếu cậu không để ý tới thần phạt, vậy chúng ta tâm sự một lát đi.” Vu Tượng không thể sử dụng năng lực tiên đoán nữa, em ấy chỉ có một chiến sĩ cấp mười sợ là không thể trấn áp được đám tư tế ôm dã tâm kia.
Nghiêm Mặc cười: “Được.” Hắn đã sớm thèm nhỏ dãi chiến sĩ cấp cao của thần điện chủ rồi, thật lãng phí, chiến sĩ cấp tám đỉnh cấp lại chỉ có thể đứng gác cửa!
Cò kè mặc cả một phen, Nghiêm Mặc cho Phi Sơn và Vu Tượng ưu đãi lớn nhất, lấy một người cấp mười đổi bốn người cấp tám, là cấp tám đỉnh cấp tự nguyện trung thành.
Giao dịch xong xuôi rõ ràng rồi nhưng đám người Phi Sơn và La Tuyệt vẫn chưa chịu rời đi.
Chú Vu gật đầu với Nghiêm Mặc, ý bảo La Tuyệt rất đáng tin.
Nghiêm Mặc cũng không muốn kéo dài thời gian nữa, mà chuyện hắn cần làm sau đó cũng phải nói với Vu Tượng, không bằng để bọn họ tận mắt nhìn thấy thì sẽ có sức thuyết phục hơn.
“Vì tránh để ngộ thương, người dưới cấp tám đều rời khỏi đi.” Mặc dù hắn đã nắm chắc, nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, vậy thì không ổn.
Đám người Nhị Mãnh và Lạp Mạc Linh không nói nhiều, lập tức rời khỏi tẩm điện của Vu Tượng. Diệu Hương muốn ở lại, nhưng tiếc là cô ta cách cấp tám còn xa lắm.
Khi Diệu Hương đi ngang qua Chú Vu, Chú Vu bỗng nhiên quay đầu lại nhìn cô ta một cái.
Cô ta cúi đầu, nhanh chóng đuổi kịp Nhị Mãnh.
Chú Vu nhíu mày, vừa rồi ông cảm nhận được hai cỗ sức mạnh linh hồn bất thường dao động trên người cô ta, trong đó có một cỗ cực kỳ mỏng manh, chẳng lẽ cô ta có thai? Nhanh như vậy? Bây giờ mới bao nhiêu ngày? Hay đó là thai của kẻ khác?
Lúc này người ta chưa quan trọng hóa trinh tiết của phụ nữ, bọn họ căn bản không có cái khái niệm này, chỉ có muốn hay không muốn nuôi con của người đàn ông khác mà thôi.
Chú Vu nhớ kỹ chuyện này, nhưng không để trong lòng.
Trong tẩm điện của Vu Tượng còn tổng cộng mười hai người, nếu nhiều hơn nữa, Nghiêm Mặc tỏ vẻ hắn sợ chuyện sắp sửa làm sẽ bị ảnh hưởng.
Nghiêm Mặc không nói mình muốn làm gì, những người khác cũng không truy vấn, thật đúng là kỳ diệu.
Muốn giải trừ nô lệ cốt cần xuống tay ở hai phía, một phía là phối thuốc dẫn râu xúc giác của nô lệ cốt cắm sâu trong thần kinh ra, một phía khác là dùng tinh thần lực, cũng chính là sức mạnh linh hồn để chặt đứt, hoặc nên nói là khử bỏ sức mạnh linh hồn của người thao túng để lại trong nô lệ cốt.
Mà khó ở chỗ phải đồng thời tiến hành cả hai phía, nếu không dù là phía nào làm trước, tỷ như trước dẫn râu xúc giác của nô lệ cốt ra trước, thì sức mạnh linh hồn trên nô lệ cốt sẽ khiến người thao túng phát hiện và lập tức tấn công, phá nát biển hồn của người bị thao túng. Đồng dạng, nếu khử bỏ sức mạnh linh hồn của người thao túng trước, thì râu xúc giác của nô lệ cốt không có ai khống chế, nó sẽ trực tiếp giết chết ký chủ.
Mà chuyện Nghiêm Mặc phải làm còn không chỉ có vậy, hắn muốn giải trừ khống chế của nô lệ cốt, và đồng thời còn khiến Ni Tháp không phát hiện. Nói cách khác, hắn phải dùng sức mạnh linh hồn lừa gạt cỗ sức mạnh linh hồn mà Ni Tháp để lại, khiến gã cho rằng nô lệ cốt trên người hắn vẫn chưa giải trừ.
Về phần vì sao muốn lừa Ni Tháp, trực giác hắn cho rằng làm như vậy sẽ có lợi ích lớn hơn, ít nhất thì đối phương sẽ không phát hiện, cũng sẽ không thẹn quá hóa giận mà làm gì đó với hắn và Cửu Nguyên.
Nghiêm Mặc ngồi trên chiếc ghế đá được trải da thú thật dày, vận chuyển phép huấn luyện trung cấp, để tâm tình mình bình ổn trở lại —— đúng vậy, người khác đều cho rằng sức mạnh linh hồn của hắn đã đạt tới cấp tám, hay thậm chí là vượt qua cấp tám, nhưng từ sau lần đầu nhảy vũ khúc hiến tế, sức mạnh linh hồn của hắn liền sinh ra sự thay đổi lớn, ấn ký ngôi sao sáu cánh trên má hắn từ lúc xuất hiện cái thứ bảy thì không thấy tăng lên nữa.
Vì thế, đến nay hắn vẫn sử dụng phép huấn luyện trung cấp, hắn thử phép huấn luyện cao cấp rồi, nhưng kết quả là thiếu chút nữa làm biển hồn vỡ tung.
Mà điều này cũng làm Nghiêm Mặc phải coi trọng việc nghiên cứu phép huấn luyện —— phép huấn luyện cho chiến sĩ thuần vũ lực cũng nhờ vậy mà được tạo ra. Kết quả, hắn không phát hiện phép huấn luyện có vấn đề, mà lại phát hiện sức mạnh linh hồn của hắn phát sinh thay đổi, biển hồn của hắn cũng thay đổi theo, diện tích biển hồn chẳng những lớn đến mức không thấy điểm cuối mà đồng thời còn biến thành một vùng tối, cứ như đại dương giữa bầu trời đêm không trăng không sao!
Hơn nữa, đại dương này còn có đa số khu bị sương mù dày đặc bao phủ, dù Nghiêm Mặc là chủ nhân cũng không thể tiến vào lớp sương mù dày đặc đó.
Về phần hắn tới cấp bảy rồi lại vì sao không thăng cấp nữa, nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì biển hồn của hắn cho rằng hắn không còn tư cách để thăng cấp.
Dùng một cách so sánh không thỏa đáng lắm là, giống như trẻ con bình thường chỉ cần uống một lọ sữa là có thể uống no ——phép huấn luyện trung cấp, hắn lại muốn uống mười bình và thậm chí là nhiều hơn. Mà trẻ con bình thường nhanh chóng lớn lên thành một đứa nhỏ có thể ăn thịt và cơm canh ——phép huấn luyện cao cấp, thì hắn lại còn nằm trong thời kỳ trẻ con chỉ có thể uống sữa.
Đương nhiên, uống nhiều sữa hơn cũng không phải là uống không trả tiền, dù hắn vẫn là trẻ con, thì sức lực tích lũy lại cũng đủ để bóp chết một con mãng xà.
Nói trắng ra là, hiện giờ sức mạnh linh hồn của Nghiêm Mặc so với của những người khác giống như hai loài khác nhau.
Nghiêm Mặc vẫn chưa ý thức được biển hồn và sức mạnh linh hồn của mình sau khi biến dị sẽ mang tới lợi ích lớn cỡ nào cho mình, chỉ cảm thấy sức mạnh linh hồn cấp bảy của mình không giống như cấp bảy của người khác, mà kiên cố hơn nhiều, thậm chí còn có thể đối kháng với cấp tám, cấp chín, ngay cả sư phụ Chú Vu muốn thi triển một cái chú nhỏ để chọc ghẹo hắn, cũng phải xem xem hắn có chịu để ông chọc ghẹo hay không.
Có thứ sức mạnh linh hồn hùng hậu như vậy chống lưng, hắn không sợ mình không thể giải trừ nô lệ cốt, nhưng hắn vốn muốn chờ đến khi kết thúc trừng phạt mới giải trừ nô lệ cốt, mà tình thế lại không cho phép, cộng thêm cảm giác bất an nảy sinh trong lòng từ sau khi đến Vu Thành càng làm hắn không thể kéo dài thời gian nữa.
Có lẽ Ni Tháp cũng không ngờ được hắn có thể giải trừ nô lệ cốt khi tứ chi không cách nào nhúc nhích, mà cái hắn muốn chính là cướp lấy phần tiên cơ này!
Cảnh vật và âm thanh bên ngoài thậm chí còn biến mất, Nghiêm Mặc tiến vào một cảnh giới kỳ diệu.
Trước mặt hắn đột nhiên xuất hiện hơn mười loại thuốc bột và dung dịch!
Ba vị tư tế Vu Tượng, La Tuyệt và Chú Vu lập tức biến sắc, các chiến sĩ khác chỉ cần có sức mạnh linh hồn không tồi đều mở to hai mắt mà nhìn.
Phóng thích sức mạnh linh hồn!
Đây là điều chỉ có người mang sức mạnh linh hồn cấp mười mới có thể làm được, tuy rằng không khoa trương bằng linh hồn cụ hiện, nhưng đây cũng là mục tiêu mà rất nhiều tư tế khao khát đạt tới.
Đương nhiên, phóng thích sức mạnh linh hồn không chỉ đơn giản là khiến ngoại vật lơ lửng, nếu chỉ là làm đồ vật lơ lửng thì sức mạnh linh hồn từ cấp ba trở lên cũng có thể làm được.
Mà bây giờ điều Nghiêm Mặc làm hiển nhiên không chỉ là khiến ngoại vật bay lơ lửng, những thuốc bột và dung dịch đó sau khi bay lơ lửng thì tựa như được dẫn đường mà lần lượt rơi vài trong một cái vại thuốc theo trình tự và thời gian.
Sau đó, hỗn hợp thuốc trong vại tựa như bị người vô hình khuấy lên, hỗn hợp trong vại xoáy tròn rồi hòa vào nhau, theo tốc độ xoáy tròn càng lúc càng nhanh, thuốc bên trong nhanh chóng sệt lại, rồi biến thành một viên cầu.
Viên cầu đột nhiên tách ra, biến thành mấy chục viên bi nhỏ hơn.
Viên bi lăn trong vại thuốc, chậm rãi cứng lại.
Mấy chục viên thuốc đen nho nhỏ bay lên không trung, Nghiêm Mặc há miệng, thuốc tự động chui vào miệng hắn.
Hắn không lập tức nuốt, chuyện tiếp theo mới là thời điểm mấu chốt!
Nếu không phải đồ đệ bảo bối nói tuyệt đối không thể quấy rầy thì chắc Chú Vu đã nhảy dựng lên hô to, đệ tử ông vậy mà có thể phóng thích sức mạnh linh hồn, dùng sức mạnh linh hồn điều khiển ngoại vật, chuyện này còn khó hơn cả việc dùng sức mạnh linh hồn để thi chú hoặc mê hoặc người ta nhiều.
La Tuyệt liếc xéo Chú Vu đang hưng phấn đến mức vò đầu bứt tai, mặt gỗ nghĩ: Tư tế nhỏ này thật đúng giấu tài, ban ngày cậu ta rõ ràng có thể dùng sức mạnh linh hồn để luyện dược, nhưng lại cho một nô lệ không hiểu biết gì trợ giúp, nếu để bọn Khuê Mạt biết tư tế nhỏ có thể phóng thích sức mạnh linh hồn, thì chắc vẻ mặt đám người đó rất đáng để giữ lại làm kỷ niệm
Vu Tượng thì suy xét toàn diện hơn Chú Vu, ngón tay mập mạp của y khẽ nhúc nhích.
Phi Sơn lập tức đi ra ngoài truyền lệnh, cho các chiến sĩ của thần điện chủ trông coi tẩm điện càng nghiêm ngặt hơn.
Ở chỗ tối, cái bóng đen không thể tới gần thần điện chủ lui ra phía sau, chiến sĩ bảo hộ của Vu Tượng trông coi tẩm điện quá nghiêm, một khe hở cũng không tìm được.
Nguyên Chiến gấp chân ngồi cạnh Nghiêm Mặc, hai mắt nhìn chằm chằm Nghiêm Mặc không chớp, thấy Nghiêm Mặc phóng sức mạnh linh hồn ra ngoài, vẻ mặt cũng không có chút kinh ngạc nào. Tư tế đại nhân của hắn đương nhiên rất lợi hại, ngay cả hắn cũng giấu một hai con bài, tư tế đại nhân của hắn đương nhiên là giấu còn nhiều hơn hắn.
Lúc này Nghiêm Mặc không thể nói chuyện, cũng không thể cảm nhận được thế giới bên ngoài, nếu không, để hắn biết được suy nghĩ của Nguyên Chiến và những người khác, hắn nhất định sẽ nói: Các người nghĩ nhiều rồi, tôi không có như vậy đâu, chỉ là dùng sức mạnh linh hồn điều khiển ngoại vật sẽ tinh tế hơn, nhưng lại rất mệt, còn hao tổn tinh thần. Nếu có người hỗ trợ, thì mắc gì phải phí sức?
Tỷ như lúc này, trán Nghiêm Mặc đã chảy mồ hôi.
Nguyên Chiến hơi dịch người, muốn lau mồ hôi cho hắn nhưng chợt khựng lại. Vừa rồi Mặc nói: Dù hắn có xảy ra bất cứ chuyện gì, cũng không được tới gần hắn trong vòng ba thước, càng không thể chạm vào hắn.
Chính là lúc này! Nghiêm Mặc nhanh chóng nuốt viên thuốc, kích phát dược tính, khi dược tính nhanh chóng có tác dụng trong cơ thể.
Râu xúc giác cắm sâu trong thần kinh não bắt đầu co lại, một sợi rồi một sợi, mỗi lần rút ra một sợi, thân thể Nghiêm Mặc liền run lên.
Đau đớn! Nhưng hắn không thể giảm đau cho mình, hiện giờ toàn bộ lực tập trung của hắn đều dùng để vây khốn sức mạnh linh hồn của Ni Tháp.
Hắn không thể để sức mạnh linh hồn của Ni Tháp biết râu xúc giác của nô lệ cốt đang bị rút ra, một khi bị gã phát hiện…!
Nhưng hắn lại không thể vây khốn sức mạnh linh hồn của Ni Tháp mãi, nếu sức mạnh linh hồn của Ni Tháp không thể cảm nhận mối liên kết giữa nô lệ cốt và Nghiêm Mặc một lúc lâu, gã sẽ lên cơn ngay!
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên hắn thực hiện, trước đó không có kinh nghiệm thực tế, hoàn toàn chỉ dựa vào lý luận, sức mạnh linh hồn của Ni Tháp tựa hồ như phát hiện ra cái gì đó.
Nghiêm Mặc nhanh chóng dùng sức mạnh linh hồn của mình tạo ra biểu hiện giả và mê hoặc sức mạnh linh hồn của Ni Tháp, khiến gã cho rằng nô lệ cốt vẫn còn liên kết với hắn.
Không ổn! Hình như sức mạnh linh hồn của Ni Tháp nhận ra dị thường, nó bắt đầu tấn công!
Người bên ngoài không thấy được tình huống của Nghiêm Mặc nguy hiểm cỡ nào, bọn họ chỉ thấy cậu thiếu niên đổ mồ hôi như tắm, thân thể không ngừng run rẩy.
Nguyên Chiến đau lòng muốn chết! Hắn ngồi không yên, đứng lên, không ngừng đi qua đi lại quanh Nghiêm Mặc như một con thú bị vây hãm không biết làm sao.
Đám người Chú Vu và Vu Tượng cũng căng thẳng, dù là ai cũng có thể nhìn ra được, tình huống của Nghiêm Mặc lúc này tuyệt đối không ổn.
Chẳng lẽ chỉ có thể khử bỏ sợi sức mạnh linh hồn này của Ni Tháp? Nhưng hắn đã cố đến tận bây giờ, cứ từ bỏ như vậy thật không cam lòng!
“Nhóc con tham lam…”
Tán Bố! Nghiêm Mặc cảm thấy mình nghe được tiếng cười của Tán Bố.
Sức mạnh linh hồn của Ni Tháp đang không ngừng tấn công bỗng nhiên an tĩnh lại, nó cảm nhận được liên hệ của nô lệ cốt và Nghiêm Mặc rồi.
Nghiêm Mặc lập tức đẩy nhanh tốc độ tạo biểu hiện giả, cần phải mê hoặc đối phương ngay.
Trong thần điện chủ, tinh thần của mọi người vô cùng căng thẳng, ở nơi khác cũng có không ít người khó ngủ.
“Không biết ngày mai tên tư tế kia có thể hết bị thần phạt không, nếu tên tư tế kia gia nhập, mượn sức mạnh của thần…”
Có tiếng cười nhạo vang lên: “Sợ à? Sợ một thằng nhãi chưa đủ lông đủ cánh?”
“Ta không sợ hắn, nhưng ta sợ tên chiến sĩ cấp mười kia!”
Mấy người còn lại trầm mặc.
“Nếu chúng ta liên thủ, cùng với sức mạnh của tư tế, chưa chắc đã không xử được thủ lĩnh Cửu Nguyên.”
“Chúng ta liên thủ, vậy Cửu Nguyên không liên thủ à? Phong Thành đã tỏ rõ chúng đứng về phe Cửu Nguyên, Mộc Thành cũng có ý đó, Âm Thành và Thủy Thành thì khó dò, Không Thành… có trời biết đám người đó nghĩ cái gì!”
“Thổ Thành cũng xong rồi.”
Có tiếng cười lạnh: “Các người làm sao vậy? Không muốn lấy quả Vu Vận… đứa con Sinh Mệnh à? Không muốn lấy phép huấn luyện của Cửu Nguyên à? Hôm nay bị sỉ nhục như thế mà định bỏ qua à?”
“Đương nhiên không thể bỏ qua! Nhưng thực lực của thủ lĩnh Cửu Nguyên chúng ta cũng không nhìn thấu, ngày mai phải làm sao đây, các người nói đi!”
Đám người lại trầm mặc.
“Đại nhân.” Cửa bị gõ vang.
Đám người nhíu mày, người được gọi nổi giận: “Chuyện gì, chẳng phải đã bảo không có chuyện quan trọng thì không được tới gần nơi này hả?!”
“Đại nhân.” Người bên ngoài lấy hết can đảm: “Tam tư tế Xà Đảm đại nhân của Thổ Thành cầu kiến.”
“Hắn? Hắn tới làm gì?” Vẻ mặt giống nhau của đám người đều nói rõ bọn họ không thích tên tư tế trẻ tuổi nhưng tàn nhẫn độc ác này, hắn ta đã sát hại Đại Tư Tế ngay bên cạnh.
Khuê Mạt: “Nói ta đã ngủ.”
“Nhưng mà đại nhân… Xà Đảm đại nhân nói ngài ấy có biện pháp đối phó với người Cửu Nguyên.”
Đám người trong phòng lại lần nữa rơi vào trầm mặc, thật lâu sau: “Dẫn hắn vào đây.”
“Vâng!”
Ở một chỗ khác, người trong gian phòng này rất ít, chỉ có hai.
“Bên kia đã biết ngày mai chúng ta sẽ hỗn chiến chưa?”
“Ừm.”
“Xem ra nhân thủ hắn xếp vào Cửu Đại Thượng Thành không chỉ có chúng ta.”
Có tiếng động quái dị vang lên, nghe như tiếng cười, một lát sau mới nói: “Nếu là ta, ta cũng sẽ không sắp xếp một tên nội ứng.”
Bóng người cao lớn thon gầy đứng lên, đi đến bên cửa sổ: “Ngày mai.”
Một người khác lầm bầm thứ ngôn ngữ mà người ta nghe không hiểu, lát sau mới dùng ngôn ngữ thông dụng mà nói: “Ngày mai!” Giọng nói của người này kích động hơn người kia rất nhiều.
“Cuối cùng cũng coi như có kết quả.”
“Đây chưa phải kết thúc, mà là bắt đầu.” Giọng nói khàn khàn khó nghe lại phát ra tiếng cười quỷ dị, trầm thấp như truyền đến từ địa ngục: “Chúa tể vĩ đại sẽ mang đến vinh quang cho chúng ta, thời khắc tộc của chúng ta quật khởi đã đến!”
“Ha!” Bóng người cao lớn thon gầy phát ra tiếng cười lạnh không rõ hàm ý, quay người đi đến cửa, giữa lúc gã xoay người, ánh trăng bên ngoài chiếu ra sau cổ gã, một tia sáng bạc chợt lóe.
…
Trong tẩm điện của Vu Tượng.
Nghiêm Mặc cả người ướt đẫm mà mở mắt.
Nguyên Chiến nhào qua, ôm chặt lấy hắn.
“Này, tôi có việc muốn nói với mọi người, cho tôi chút thời gian.”
Nghiêm Mặc mở miệng mới phát hiện mình mệt tới cỡ nào, nhất là đầu, đau đến mức như bị người ta quấn ba vòng Khẩn Cô Chú*.
(*Là thứ Đường Tăng dùng để khống chế Tôn Ngộ Không.)
“Chư vị, tôi nghĩ các vị đều biết tộc Luyện Cốt nhỉ?”
Đêm này, trong mắt vài người trải qua thật dài, nhưng dù cảm thấy dài thế nào thì ngày hôm sau vẫn đến, thời tiết vẫn đẹp như mấy ngày trước, mặt trời sáng chói, nóng đến mức có thể khiến người ta lột một tầng da.
Đây chính là nét đặc sắc của Vu Thành, ban ngày thì nóng, buổi tối thì lạnh, trong thành thì nóng, bờ biển thì lạnh.
Mà sân tỷ thí bị Nguyên Chiến phá hủy ngày hôm qua sau một đêm chẳng những hoàn toàn khôi phục, mà khán đài còn rộng lớn và kiên cố hơn trước.
Từng thế lực lần lượt đi vào hàng ghế khán đài của mình, bao gồm cả người Thổ Thành hôm qua xảy ra biến hóa lớn cũng tới, tân vương hậu ôm con trai ngồi ở vị trí vương hậu, vẻ mặt bi thương vô cùng, con trai nhỏ của cô ta, thành chủ tương lai của Thổ Thành với gương mặt ngây ngốc, nước mũi chảy tới bên miệng cũng không biết chùi, không còn vẻ hoạt bát đầy sức sống như hôm qua nữa.
Tư tế Vu Thành cũng tới, Vu Tượng đại nhân và Phi Sơn vẫn là người đến cuối cùng.
Nhưng mọi người chờ mãi chờ mãi, cũng không chờ được người Cửu Nguyên.
Có chuyện gì vậy?
Mới đầu mọi người còn hoài nghi không rõ, chờ khi mặt trời dần lên cao, rốt cuộc cũng có người nhịn không được.
“Người Cửu Nguyên đâu? Chẳng phải thủ lĩnh bọn họ nói hôm nay hỗn chiến à? Sao đến giờ còn chưa tới? Sợ rồi sao?”
“Hay là lén chuồn đi rồi?”
“Vu Tượng đại nhân, nghe nói hôm qua người Cửu Nguyên ở trong tẩm điện của ngài, bọn họ bây giờ…?”
Vu Tượng chớp mắt, Phi Sơn kéo ghế qua ngồi cạnh Vu Tượng, cười cười: “Các người hỏi người Cửu Nguyên? Hình như bọn họ còn chưa dậy, chờ một chút đi.”
Mọi người: “…”
Có người bất mãn muốn nổi giận, thì bị người khác đưa mắt ra hiệu tạm thời nhẫn nại. Cửu Nguyên làm như vậy sẽ chỉ hạ thấp độ hảo cảm với các thế lực khác. Bọn họ còn ước gì Cửu Nguyên càng thêm càn rỡ, càng thêm bất kính!
Chờ rồi chờ, chờ đến khi chim báo giờ kêu to hai lần, đến đây thật sự không chờ nổi nữa, bọn người Khuê Mạt bắt đầu âm thầm cho người đi điều tra xem có phải Cửu Nguyên rời khỏi Vu Thành rồi hay không.
Đại Tư Tế Hỏa Thành Lưu Diễm cực kỳ tức giận, ông ta chất vấn: “Rốt cuộc là sao? Cớ gì người Cửu Nguyên còn chưa ra? Vu Tượng đại nhân, có phải chúng ta nên phái người đi thúc giục bọn họ một chút không!”
Cũng có người hỏi Chú Vu: “Chú Vu đại nhân, đệ tử ngài đâu? Sợ phải đánh nhau nên bỏ ông mà chạy rồi đúng không?”
“Chạy cái mả cha mi! Mi sợ đánh nhau thì đừng có đổ lên đầu người khác!” Chú Vu đang ngủ gà ngủ gật, bị đánh thức liền há mồm chửi, tối hôm qua đến hơn nửa đêm ông mới có thể chợp mắt, sau khi chợp mắt còn vì một đống chuyện kể của đồ đệ mà gặp ác mộng, tâm tình lúc này đang vô cùng tồi tệ.
Ám Bặc cũng không phải người tốt tính, hai vị này lập tức châm chọc mỉa mai nhau, sau đó thì trực tiếp chửi ầm lên, chỉ thiếu chút nữa là nhào vào sân đánh lộn.
“La Tuyệt đại nhân, Cửu Nguyên không tới, trận hỗn chiến này rốt cuộc có tiến hành hay không vậy? Nếu Cửu Nguyên thật sự không tới, vậy quả Vu… đứa con Sinh Mệnh thì sao đây? Đứa con Sinh Mệnh quan trọng như vậy, không thể giao cho một đám nhát gan yếu đuối giữ chứ hả?” Đây là lời của chân chó Du Gia trong đội Khuê Mạt.
La Tuyệt đứng dậy, mọi người cùng nhìn về phía y.
La Tuyệt há miệng: “Đã sắp chính ngọ, hay là mọi người nghỉ ngơi trước đi?”
Mọi người: “…” Đây là chuyện gì vậy hả?! Sao ngay cả La Tuyệt đại nhân công chính nhất cũng bắt đầu bao che cho Cửu Nguyên rồi?
Phi Sơn ho khan một tiếng: “Người Cửu Nguyên còn ở đây, bọn ta đã phái người đi tìm họ, nếu quá giữa trưa mà họ còn chưa tới, thì cuộc hỗn chiến này sẽ tính bọn họ là người xếp hạng cuối.”
“Thật sự?” Khuê Mạt lập tức chen vào.
Phi Sơn: “Ừ.”
“Quá giữa trưa… có phải tên tư tế kia muốn chờ cho trừng phạt của thần kết thúc không? Hắn biết khi nào thì sẽ kết thúc à? Hay là hắn cho rằng chờ một chút là có thể vừa lúc chờ đến khi kết thúc?” Khuê Mạt có thể làm ngũ tư tế thì chỉ số thông minh đương nhiên không thành vấn đề.
Những người khác cũng ít nhiều gì đoán được lý do mà người Cửu Nguyên đến bây giờ còn chưa tới, tám chín phần mười là do vụ trừng phạt.
Nhưng trừng phạt của thần có thể vừa lúc kết thúc ngay trong hôm nay sao?
Cũng có người nghi hoặc, theo như biểu hiện của Nguyên Chiến hôm qua, dù không có tên tư tế kia, hắn sẽ sợ các thế lực khác ư? Hắn sẽ sợ bị mọi người liên thủ tấn công ư?
Khuê Mạt hít sâu một hơi, lớn tiếng nói: “Được! Vậy chúng ta liền chờ đến hơn giữa trưa, nếu sau giữa trưa, người Cửu Nguyên mà không xuất hiện thì ta hy vọng Vu Tượng đại nhân và Phi Sơn đại nhân sẽ không can thiệp nhiều vào chuyện giữa Cửu Nguyên và mọi người.”
/660
|