*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Quái hai chân ngu xuẩn! Sao lại làm mất Mặc của ta! Kiệt ——!”
Nơi ở của người bệnh hình như cách cái thôn nhỏ này khá xa, dọc đường đi Nghiêm Mặc thử nói vài câu khách sáo với Hậu Nữ, nhưng thôn vu này rất kín miệng, chỉ nói một ít chuyện râu ria.
Nhưng dù đối phương nói rất ít, Nghiêm Mặc vẫn biết được hoàn cảnh đại khái xung quanh.
Đầu tiên, nơi hắn ở bây giờ có đại bộ phận do tộc Luyện Cốt thống trị, thôn vu Hậu Nữ căn bản chưa từng nghe qua các thế lực Cửu Đại Thượng Thành.
Tiếp theo, trình độ văn minh nơi này cao hơn một tí. Đừng thấy bộ tộc này bần cùng, nhưng ngôn ngữ và hệ thống xã hội, kiến trúc vật chất, dụng cụ và thức ăn của bọn họ cũng hoàn thiện hơn.
Trên đường đi, Nghiêm Mặc thấy có đồng ruộng, còn thấy cả gia súc được chăn nuôi. Mà người nơi này nghèo đến không có quần áo mặc, nhưng bọn họ lại biết cái gì là quần áo, cũng biết giá trị của vải dệt. Mặt khác, thôn xóm nghèo như vậy mà cũng có cốt khí, dù chỉ là cốt khí cấp thấp nhất.
Cốt khí không phải tùy tiện tìm một khúc xương rồi mài cho bén nhọn là có thể thành cốt khí, dù là cốt khí cấp thấp nhất cũng đã được luyện chế qua, độ cứng không thua gì đá hoa cương.
Địa thế càng lúc càng xuống dốc, bấy giờ Nghiêm Mặc mới phát hiện vừa rồi chỗ hắn đứng là điểm cao duy nhất ở vùng phụ cận, chỗ trũng ở xa xa còn có một khu thôn xóm hình như bị lũ dìm.
Có lẽ bởi vì phòng ốc đều dùng bùn đất mà xây, nên lũ vừa tới liền quét sập gần hết, chỉ để lại một ít mảnh tường vỡ mới miễn cưỡng có thể nhận ra đó là một thôn xóm.
“Có phải lũ vừa tới không?” Nghiêm Mặc hỏi.
Hậu Nữ: “Đúng vậy, đại nhân.”
“Đã qua bao lâu rồi? Trong thôn có người bệnh không? Thi thể ngâm nước đều đã hoả táng hết chưa?”
“Hoả táng?”
“Hay là chôn? Các anh có chôn thi thể người chết xuống đất không?”
Hậu Nữ dừng bước: “Đại nhân, xem ra ngài thật sự không phải người trên mảnh đất này. Hài cốt rất quan trọng đối với chúng tôi, nhất là hài cốt của các tộc nhân đã chết, chúng tôi sẽ không chôn bất kỳ tộc nhân nào đã chết, chờ khi thi thể bọn họ trở về với đất, hài cốt sẽ được nhặt ra. Dùng lửa đốt cháy thi thể? Chỉ có kẻ thù mới làm như vậy!”
“Nói cách khác, các anh không chôn người chết đuối và người chết vì bệnh, đừng nói các anh cứ thế mà để xác ở bên ngoài nha?” Chẳng trách bệnh dịch ở đây không chỉ có thương hàn. Lũ qua, tiếp tới đã vào hạ, ruồi nhặng nhiều, vi khuẩn dễ dàng sinh sôi phát triển, hoàn cảnh như vậy là dễ sinh ra dịch bệnh nhất.
“Đương nhiên.” Hậu Nữ hơi dừng một chút: “Đại nhân, tôi không biết ngài từ đâu tới, cũng không biết lời ngài nói là thật hay giả, càng không biết vì sao ngài lại hỏi mấy vấn đề này, nhưng nếu ngài thật sự có thể cứu được các tộc nhân còn lại của chúng tôi, thì chúng tôi sẽ ghi nhớ đại ân của ngài và thần của ngài.”
Ân tình là thứ tình cảm không đáng tin cậy nhất, Nghiêm Mặc chỉ tin vào lợi ích, có lợi ích mới có mối quan hệ dài lâu. “Tôi không cần các anh báo ân, tôi chỉ hy vọng chuyện tôi tới đây, tạm thời không truyền ra ngoài.”
“Như ngài mong muốn.” Hậu Nữ thấy Nghiêm Mặc không có ý muốn bọn họ phải cung phụng, liền thở phào một hơi, quay đầu tiếp tục dẫn đường.
“Nói cho tôi biết tình trạng của những người bệnh đó đi, càng kỹ càng tốt. Thí dụ như, từ khi sinh bệnh đến khi chết tổng cộng bao nhiêu ngày? Có nôn mửa, đi tả, tiêu ra máu hay không? Có phát sốt, nổi sởi, thân thể run rẩy hay cứng đờ, hoặc phát lạnh hay không?” Nghiêm Mặc vừa hỏi vừa giải thích từ vựng cho Hậu Nữ.
Hậu Nữ sau khi nghe thấy thì vẻ mặt đã hoàn toàn thay đổi, nếu nói trước đó y tin Nghiêm Mặc ba phần, vậy thì bây giờ chính là sáu phần. Bởi vì vài loại bệnh trạng mà Nghiêm Mặc nói, các tộc nhân đều có xuất hiện. Điều này làm y vốn đã tuyệt vọng lại sinh ra vài tia hy vọng.
“Đại nhân, tình huống là thế này…” Hậu Nữ cẩn thận miêu tả một phen.
Nghiêm Mặc nghe xong thì đã có phỏng đoán, nhưng rốt cuộc như thế nào vẫn phải gặp người bệnh rồi mới chẩn đoán chính xác được.
Không lâu sau, Hậu Nữ dẫn hắn tới vùng đất ban đầu của thôn Đất Trũng đã bị lũ quét qua, nhưng bọn họ không dừng lại nhiều, mà trực tiếp băng qua, đi đến phía sau thôn.
Khu phía sau có địa thế hơi cao, kiến trúc không bị hư hao gì cả.
Ở đó có những căn phòng trông như được xây bằng gạch mộc, phòng rất lớn, ngoài phòng có một bức tường vây cao hơn đầu người được đắp lên từ bùn.
Hậu Nữ đi đến cửa lớn của bức tường vây, vươn tay đẩy cửa ra: “Đây là từ đường mà tộc tôi hiến tế cho tổ tiên, người bệnh của thôn tôi đều ở chỗ này, thần sứ đại nhân, xin mời.”
Từ đường chỉ là cách hiểu của Nghiêm Mặc dành cho danh từ mà thôn vu sử dụng, nếu dịch sát nghĩa, thì căn phòng này hẳn phải gọi là phòng tổ linh.
Cửa của từ đường đóng chặt, thôn vu tiến lên đẩy ra rồi ra thế mời. Nếu là ngày thường, y chắc chắn sẽ không để người ngoài tiến vào phòng tổ linh – nơi quan trọng nhất của bọn họ, nhưng hiện giờ…
Nghiêm Mặc vừa bước vào, liền thấy được cảnh tượng mà hắn đã từng gặp qua.
Đầy phòng là người bệnh nằm la liệt, có người rên rỉ, có người hôn mê, có người tuyệt vọng, cùng với mùi hôi thối làm người ta buồn nôn. Thật sự là cảnh tượng như địa ngục.
Nghiêm Mặc dời mắt khỏi những người bệnh đang nằm la liệt đầy đất, ngẩng đầu nhìn phía trước.
Gian phòng tổ linh này không bày biện linh vị như trong từ đường ở kiếp trước, mà thay thế vào đó là những sợi dây thừng xỏ đầu lâu.
Có rất nhiều đầu lâu, nhiều đến mức dày đặc, màu vàng, màu trắng không đồng đều, một cơn gió thổi qua, đám sọ đó như những chiếc chuông gió, va vào nhau tạo ra tiếng vang giòn giã.
“Tổ tiên ở cùng chúng ta.” Phía sau truyền đến tiếng ngâm của thôn vu.
Nghiêm Mặc quay đầu, thuận miệng hỏi: “Tôi không thấy tượng thần vị Bàn A Thần kia, cũng không thấy thần điện của ông ta.”
Hậu Nữ trầm mặc trong chốc lát mới nói: “Thần điện chỉ có trong thành mới có, cũng chỉ có tộc Hữu Giác là người tộc Luyện Cốt mới có thể làm tư tế của thần điện. Nhưng Vô Giác Nhân như chúng ta, phần lớn thôn xóm đều thờ cúng tổ tiên của mình, cũng có người thờ cúng linh khác.”
Nghiêm Mặc chú ý tới việc đối phương tách thần và linh ra. Đây là lý do mà vị thôn vu này không quá thành kính với vị thần tối cao duy nhất của bọn họ, bởi vì vị thần này gắn liền với tộc Hữu Giác ư?
Thôn vu nhìn các tộc nhân đang chờ chết của mình, thấp giọng nói: “Từ sau trận lũ qua đi, số người còn lại bắt đầu bị bệnh, đầu tiên là người già, trẻ nhỏ, sau đó là thanh niên trai tráng. Chúng tôi phải dùng toàn bộ thức ăn, da lông và xương cốt tích trữ được để mời thần thị của Bàn A Thần từ lãnh địa của Ô Càn đại nhân tới, nhưng người nọ vừa tới chỉ nhìn thoáng qua đã nói chúng tôi không cung phụng đủ, bị thần ghét bỏ, đây là trừng phạt mà Bàn A Thần dành cho chúng tôi, bọn họ chẳng những không trị liệu cho chúng tôi, mà còn phong bế đường từ chỗ chúng tôi đến thành Ô Càn.”
“Thẳng đến hôm nay, người của chúng tôi đã chết, bấy giờ cũng chỉ còn lại chưa đến một trăm sáu mươi người, chúng tôi vốn là một thôn xóm có gần ba trăm người!” Thôn vu cười đau khổ: “Khi tôi cho rằng tổ tiên cũng đã vứt bỏ chúng tôi, không ngờ cậu lại đến… thật thần kỳ, vậy mà thật sự có thần sứ đến.”
Nghiêm Mặc thiếu chút nữa bật thốt: Cho nên về sau các anh đừng có tin Bàn A Thần, tin Tổ Thần đi, thuận tiện gọi tên tôi nhiều nhiều chút, cho tôi tăng ít điểm tín ngưỡng.
Có điều, ngay khi hắn định mở miệng dụ dỗ người ta sửa tín ngưỡng, thì một thằng bé không lớn lắm, người gầy nhom, vươn tay sờ sờ mu giày của Nghiêm Mặc, có vẻ như rất tò mò về giày của hắn.
Hậu Nữ vừa định mở miệng bảo nó buông ra thì Nghiêm Mặc đã ngồi xổm xuống, vươn ba ngón tay đặt lên mạch đập của thằng bé.
Thằng bé sợ hãi, muốn rút tay lại.
“Đừng nhúc nhích.” Khi Nghiêm Mặc nói chuyện với trẻ con, giọng nói luôn không tự chủ được mà trở nên rất dịu dàng.
Thằng bé lập tức bất động, Nghiêm Mặc bắt mạch một lát thì lấy một viên thuốc từ túi không gian ra nhét vào miệng nó: “Ăn đi, cái này có thể giúp nhóc tăng thêm một chút thể lực.”
Hậu Nữ không kịp ngăn cản, mà cũng không tiện ngăn cản, đứa nhỏ kia đã rất lâu rồi không được ăn, thuốc vừa vào miệng, rõ ràng là không thể ăn nhưng nó vẫn mang vẻ mặt đau khổ mà nhai nuốt.
“Giỏi lắm, đừng sợ, nhóc sẽ sống sót.” Nghiêm Mặc sờ sờ mái tóc đầy dầu của thằng bé, sau đó đứng dậy, tùy ý chùi tay vào áo, rồi lại đi xem những người bệnh khác.
Hậu Nữ nhìn thấy rõ nhất cử nhất động của Nghiêm Mặc, thấy hắn không chút chán ghét những người bệnh dơ bẩn đó, lòng cảm thấy rất kỳ quái. Vị thần sứ này là thật sao? Hay, thần sứ thật sự nên là như vậy?
Nghiêm Mặc đi một vòng xong, đã đưa ra được kết luận.
Nôn mửa, đi tả, mất nước, co giật, sốt cao… Những bệnh trạng này từ giai đoạn đầu đến giai đoạn sau đều là triệu chứng của một loại bệnh: Dịch tả!
Hậu Nữ đi theo phía sau hắn, thấy hắn trầm ngâm thì cẩn thận hỏi: “Thần sứ đại nhân, tôi không biết có phải lời cầu nguyện của tôi đã được tổ tiên nghe thấy nên mới đưa cậu tới không. Nhưng nếu cậu là thần sứ, vậy cậu nhất định sẽ có biện pháp cứu tộc nhân của chúng tôi, đúng không?”
Nếu tôi không cứu được thì không phải thần sứ, đúng không? Nghiêm Mặc buồn cười, lại không để bụng chút tâm tư đó của đối phương: “Tôi cần nhân thủ, tìm một vài thanh niên trai tráng và can đảm tới đây. Mặt khác, tìm thêm những người phụ nữ thận trọng biết nấu thức ăn nữa.”
“Đại nhân, ngài muốn bọn họ làm gì?” Hậu Nữ cảnh giác.
“Làm gì? Đương nhiên là rửa sạch nơi này! Hoàn cảnh như vậy chỉ tổ khiến tộc nhân của anh chết nhanh hơn thôi. Phụ nữ thì giúp tôi nấu thuốc.”
“Đại nhân, ngài thật sự có biện pháp cứu họ?” Hậu Nữ vừa muốn tin nhưng sự tình lại rất khó tin.
“Anh có muốn nhanh chóng cứu người hay không? Hay muốn ở đây vặn hỏi tôi mãi?”
“Tôi lập tức sắp xếp nhân thủ! Đại nhân ngài chờ một chút!” Hậu Nữ mừng đến mức tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, xoay người chạy ra ngoài như bay.
Nghiêm Mặc vốn muốn hỏi sao y không sợ bị lây bệnh, rồi lại nghĩ nếu đối phương thân là Đại Vu, đương nhiên có cách bảo mệnh.
Tốc độ triệu tập tình nguyện viên của Hậu Nữ rất nhanh, gọi tới chừng mười thanh niên trai tráng, trong đó có cái tên Hậu Sư kia.
Nghiêm Mặc vỗ tay một cái: “Không muốn chết thì dựng tai lên nghe cho kỹ đây! Những chuyện mà tôi nói, các anh phải làm đúng theo yêu cầu của tôi, nếu không làm được, các anh chẳng những sẽ hại chết chính mình, mà còn hại chết tộc nhân của mình nữa!”
Hậu Sư vừa định gây sự với Nghiêm Mặc, mới nâng chân lên đã khựng lại, hắn không muốn hại chết mình và tộc nhân của mình đâu!
Lúc này, ở địa giới Cửu Nguyên, sảnh nghị sự.
Một trận gió thổi qua, Cửu Phong đại nhân thu nhỏ lại nhắm thằng vào đội trưởng đội hộ vệ, là Đại Hà mà đáp xuống: “Kiệt! Mặc đâu? Sao ta không tìm được cậu ấy?”
Vị này đã tìm từ thần điện đến trường học, lẫn nhà của Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc mà cũng không tìm được người, liền tức giận.
Đại Hà thấy Cửu Phong thì mừng rỡ: “Cửu Phong đại nhân!”
“Kiệt ——! Mặc đâu?”
Đại Hà không hiểu Cửu Phong nói gì, nhưng anh có thể đoán ra: “Cửu Phong đại nhân, có phải ngài tìm tư tế đại nhân không? Cậu ấy và thủ lĩnh cùng tới Vu Thành rồi.”
Đại Hà thuật lại sự tình một cách đơn giản, hiện giờ tất cả mọi người đều biết Cửu Phong có thể nghe hiểu tiếng người.
“Kiệt! Mặc đi ra ngoài chơi mà không gọi ta đi cùng! Vu Thành ở đâu?”
Đại Hà nào biết Cửu Phong đang hỏi cái gì, dù anh có biết, thì anh cũng không rõ phương hướng tới Vu Thành.
Cửu Phong lại bay loạn quanh anh một trận, thấy Đại Hà không trả lời đúng trọng điểm thì tức giận đến mức vỗ cánh thổi gió cho người lăn xa ba vòng, sau đó bay đi tìm nhóm tiểu đệ Anh Chiêu của mình.
Cũng may Anh Chiêu rất hữu dụng, trong đó có hơn phân nửa Anh Chiêu từng bay đến Vu Thành.
Cửu Phong có được phương hướng chính xác, liền giương cánh lên, chỉ tích tắc đã không thấy tăm hơi đâu.
Các lãnh đạo cấp cao của Cửu Nguyên nghe nói Cửu Phong đại nhân đã kết thúc kỳ ngủ đông, sôi nổi muốn đi bái kiến, tiếc là một cọng lông của ông lớn Cửu Phong cũng không thấy đâu.
Chạng vạng cùng ngày, ở Vu Thành, trong thần điện chủ.
Vu Tượng nghe La Tuyệt thống kê tổn thất của Vu Thành xong, thì đột nhiên túm lấy tay y: “Anh vừa nói cái gì? Bức tượng đá trước cửa thần điện biến mất rồi?”
La Tuyệt bị vẻ mặt của Vu Tượng dọa sợ: “Đúng vậy, bức tượng đá kia không thấy đâu nữa, ngay cả một cục đá vụn cũng không còn.”
Vu Tượng không thể tin được mà chậm rãi buông tay, ngã người ra chiếc đệm mềm phía sau: “Chẳng trách cốt binh và cốt nô tộc Luyện Cốt lại rút nhanh như vậy, chẳng trách bọn chúng lại mạo hiểm lộ tẩy mà tấn công Vu Thành, thì ra đó mới là mục đích thật sự của chúng.”
“Vu Tượng đại nhân?”
Vu Tượng vô lực nhắm mắt lại: “Phi Sơn đâu?”
“Phi Sơn đại nhân đang nói chuyện với thủ lĩnh Cửu Nguyên.”
“Anh mau gọi anh ấy tới.”
“Được.” La Tuyệt đứng dậy, lúc rời đi vẫn nhịn không được hỏi: “Đại nhân, ý ngài là mục đích mà tộc Luyện Cốt tấn công Vu Thành chính là bức tượng đá kia? Chẳng phải đó chỉ là bức tượng đá bình thường thôi sao?”
Vu Tượng trầm mặc.
La Tuyệt cho rằng đối phương không trả lời, đang định rời đi thì nghe tiếng nói vô lực và xa xăm truyền đến từ phía sau: “Mỗi tòa Thượng Thành đều có một sự tồn tại gần như là bán thần, thấp nhất cũng hơn cả chiến sĩ cấp mười, nhưng anh đã từng gặp người đó của Vu Thành chúng ta chưa?”
La Tuyệt hoảng sợ xoay người: “Ý ngài là!?”
“Phải, mỗi ngày khi anh ra vào thần điện đều có thể nhìn thấy nó, mỗi một người Vu Thành đều từng thấy nó, nhưng không ai biết nó chính là thần bảo hộ của Vu Thành.”
“Nếu nó là thần bảo hộ của chúng ta, còn có sức chiến đấu cường đại, vậy sao lại bị cốt nô của tộc Luyện Cốt trộm đi?”
“Bởi vì… nó không phải vật sống, nó chỉ là một cốt khí có sức chiến đấu như một chiến sĩ thần cấp mười hai mà thôi.”
La Tuyệt bị câu trả lời của Vu Tượng dọa khóc: “Nếu là vật quan trọng như vậy, sao lại để ở cửa thần điện?” Chẳng lẽ không phải nên giấu vào sâu thật sâu sao?
Vu Tượng ôm mặt: “Bởi vì khi ta còn nhỏ từng nằm mơ thấy giấu nó sâu trong thần điện vẫn bị người ta trộm đi, sau đó, khi ta lên làm đệ nhất tư tế liền dời nó ra, anh xem, nhiều năm như vậy, chẳng phải không có ai ngờ đến bức tượng đá kia là một cái bảo bối sao?”
“Vậy làm cách gì mà cốt nô tộc Luyện Cốt biết?”
Vu Tượng buồn bực nói: “… Bởi vì bức tượng đá kia chính là một trong những cốt khí lợi hại nhất do tộc Luyện Cốt để lại.”
La Tuyệt: “…”
Thần điện chủ, chỗ ở của người Cửu Nguyên.
Nguyên Chiến và Phi Sơn nói chuyện xong, đang định cùng người Ám Thành xuất phát tới Ám Thành thì trên không trung truyền đến tiếng ưng kêu quen thuộc.
“Kiệt ——!”
Nguyên Chiến, Nhị Mãnh và Chú Vu cùng nhìn ra ngoài phòng: “Cửu Phong?!”
“Kiệt ——! Xem ta nè!” Cửu Phong bay trên không nhìn thấy Nguyên Chiến, liền khoe ra thân hình vừa mới trưởng thành sau kỳ ngủ đông của mình.
Tức khắc! Cả tòa Vu Thành như bị mây đen che phủ, chỉ để lại chút nắng chiều hồng ở phía tây.
Toàn bộ người Vu Thành ở ngoài đều ngẩng đầu nhìn.
“Đó là Côn Bằng mặt người?” Đại đa số người đều thấy khuôn mặt người đầy vẻ lanh lợi và khôn khéo của Cửu Phong, bởi vì thân hình Cửu Phong lúc này quá mức khổng lồ, nên khuôn mặt người kia đương nhiên cũng trở nên bắt mắt.
Phong Nghiêu và Phong Ngữ cũng chạy ra.
“Là Côn Bằng mặt người!” Phong Ngữ vừa nhìn liền khẳng định ngay, mà câu sau của y thì đại đa số người lại không nghe được: “Ồ, lông ở bụng còn chưa thay màu, vẫn còn là một đứa nhỏ nha.”
Người không nghe được lời của Phong Ngữ khi nhìn thấy thân ảnh khổng lồ của Côn Bằng mặt người trên bầu trời đều có chút khó thở.
Ặc, đó là Côn Bằng mặt người che chở cho Cửu Nguyên? Vì sao không ai nói cho bọn họ con Côn Bằng này lại to như vậy?
Bao nhiêu người đang thầm hâm mộ? Bao nhiêu người đang thầm đố kỵ Cửu Nguyên tốt số?
Không biết Cửu Phong có cảm nhận được cảm xúc của đàn quái hai chân dưới đất hay không, mà nó đắc ý đến mức lông trên đầu dựng đứng hết cả lên. Khặc khặc! Xem đến ngây người rồi chứ gì?
“Kiệt ——! Mặc đâu?” Nó khoe khoang nửa ngày, sao Mặc còn chưa ra?
Nguyên Chiến nâng cánh tay lên với không trung, thân thể khổng lồ của Cửu Phong đột nhiên biến mất, chỉ có người nào tinh mắt mới nhìn thấy con Côn Bằng thật lớn kia chỉ trong tích tắc đã biến thành chỉ một con chim nhỏ bằng cái nắm tay lao xuống.
“Kiệt! Mặc đâu rồi?”
Nguyên Chiến rất thẳng thắn: “Em ấy mất tích rồi, hiện giờ rất có thể ở tây đại lục bên kia biển.”
Ông lớn Cửu Phong nổi giận, vung móng vuốt cào mặt Nguyên Chiến: “Quái hai chân ngu xuẩn! Sao lại làm mất Mặc của ta! Kiệt ——!”
“Em ấy là của tao, không phải của mày.”
“Kiệt! Cào chết mi!”
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Quái hai chân ngu xuẩn! Sao lại làm mất Mặc của ta! Kiệt ——!”
Nơi ở của người bệnh hình như cách cái thôn nhỏ này khá xa, dọc đường đi Nghiêm Mặc thử nói vài câu khách sáo với Hậu Nữ, nhưng thôn vu này rất kín miệng, chỉ nói một ít chuyện râu ria.
Nhưng dù đối phương nói rất ít, Nghiêm Mặc vẫn biết được hoàn cảnh đại khái xung quanh.
Đầu tiên, nơi hắn ở bây giờ có đại bộ phận do tộc Luyện Cốt thống trị, thôn vu Hậu Nữ căn bản chưa từng nghe qua các thế lực Cửu Đại Thượng Thành.
Tiếp theo, trình độ văn minh nơi này cao hơn một tí. Đừng thấy bộ tộc này bần cùng, nhưng ngôn ngữ và hệ thống xã hội, kiến trúc vật chất, dụng cụ và thức ăn của bọn họ cũng hoàn thiện hơn.
Trên đường đi, Nghiêm Mặc thấy có đồng ruộng, còn thấy cả gia súc được chăn nuôi. Mà người nơi này nghèo đến không có quần áo mặc, nhưng bọn họ lại biết cái gì là quần áo, cũng biết giá trị của vải dệt. Mặt khác, thôn xóm nghèo như vậy mà cũng có cốt khí, dù chỉ là cốt khí cấp thấp nhất.
Cốt khí không phải tùy tiện tìm một khúc xương rồi mài cho bén nhọn là có thể thành cốt khí, dù là cốt khí cấp thấp nhất cũng đã được luyện chế qua, độ cứng không thua gì đá hoa cương.
Địa thế càng lúc càng xuống dốc, bấy giờ Nghiêm Mặc mới phát hiện vừa rồi chỗ hắn đứng là điểm cao duy nhất ở vùng phụ cận, chỗ trũng ở xa xa còn có một khu thôn xóm hình như bị lũ dìm.
Có lẽ bởi vì phòng ốc đều dùng bùn đất mà xây, nên lũ vừa tới liền quét sập gần hết, chỉ để lại một ít mảnh tường vỡ mới miễn cưỡng có thể nhận ra đó là một thôn xóm.
“Có phải lũ vừa tới không?” Nghiêm Mặc hỏi.
Hậu Nữ: “Đúng vậy, đại nhân.”
“Đã qua bao lâu rồi? Trong thôn có người bệnh không? Thi thể ngâm nước đều đã hoả táng hết chưa?”
“Hoả táng?”
“Hay là chôn? Các anh có chôn thi thể người chết xuống đất không?”
Hậu Nữ dừng bước: “Đại nhân, xem ra ngài thật sự không phải người trên mảnh đất này. Hài cốt rất quan trọng đối với chúng tôi, nhất là hài cốt của các tộc nhân đã chết, chúng tôi sẽ không chôn bất kỳ tộc nhân nào đã chết, chờ khi thi thể bọn họ trở về với đất, hài cốt sẽ được nhặt ra. Dùng lửa đốt cháy thi thể? Chỉ có kẻ thù mới làm như vậy!”
“Nói cách khác, các anh không chôn người chết đuối và người chết vì bệnh, đừng nói các anh cứ thế mà để xác ở bên ngoài nha?” Chẳng trách bệnh dịch ở đây không chỉ có thương hàn. Lũ qua, tiếp tới đã vào hạ, ruồi nhặng nhiều, vi khuẩn dễ dàng sinh sôi phát triển, hoàn cảnh như vậy là dễ sinh ra dịch bệnh nhất.
“Đương nhiên.” Hậu Nữ hơi dừng một chút: “Đại nhân, tôi không biết ngài từ đâu tới, cũng không biết lời ngài nói là thật hay giả, càng không biết vì sao ngài lại hỏi mấy vấn đề này, nhưng nếu ngài thật sự có thể cứu được các tộc nhân còn lại của chúng tôi, thì chúng tôi sẽ ghi nhớ đại ân của ngài và thần của ngài.”
Ân tình là thứ tình cảm không đáng tin cậy nhất, Nghiêm Mặc chỉ tin vào lợi ích, có lợi ích mới có mối quan hệ dài lâu. “Tôi không cần các anh báo ân, tôi chỉ hy vọng chuyện tôi tới đây, tạm thời không truyền ra ngoài.”
“Như ngài mong muốn.” Hậu Nữ thấy Nghiêm Mặc không có ý muốn bọn họ phải cung phụng, liền thở phào một hơi, quay đầu tiếp tục dẫn đường.
“Nói cho tôi biết tình trạng của những người bệnh đó đi, càng kỹ càng tốt. Thí dụ như, từ khi sinh bệnh đến khi chết tổng cộng bao nhiêu ngày? Có nôn mửa, đi tả, tiêu ra máu hay không? Có phát sốt, nổi sởi, thân thể run rẩy hay cứng đờ, hoặc phát lạnh hay không?” Nghiêm Mặc vừa hỏi vừa giải thích từ vựng cho Hậu Nữ.
Hậu Nữ sau khi nghe thấy thì vẻ mặt đã hoàn toàn thay đổi, nếu nói trước đó y tin Nghiêm Mặc ba phần, vậy thì bây giờ chính là sáu phần. Bởi vì vài loại bệnh trạng mà Nghiêm Mặc nói, các tộc nhân đều có xuất hiện. Điều này làm y vốn đã tuyệt vọng lại sinh ra vài tia hy vọng.
“Đại nhân, tình huống là thế này…” Hậu Nữ cẩn thận miêu tả một phen.
Nghiêm Mặc nghe xong thì đã có phỏng đoán, nhưng rốt cuộc như thế nào vẫn phải gặp người bệnh rồi mới chẩn đoán chính xác được.
Không lâu sau, Hậu Nữ dẫn hắn tới vùng đất ban đầu của thôn Đất Trũng đã bị lũ quét qua, nhưng bọn họ không dừng lại nhiều, mà trực tiếp băng qua, đi đến phía sau thôn.
Khu phía sau có địa thế hơi cao, kiến trúc không bị hư hao gì cả.
Ở đó có những căn phòng trông như được xây bằng gạch mộc, phòng rất lớn, ngoài phòng có một bức tường vây cao hơn đầu người được đắp lên từ bùn.
Hậu Nữ đi đến cửa lớn của bức tường vây, vươn tay đẩy cửa ra: “Đây là từ đường mà tộc tôi hiến tế cho tổ tiên, người bệnh của thôn tôi đều ở chỗ này, thần sứ đại nhân, xin mời.”
Từ đường chỉ là cách hiểu của Nghiêm Mặc dành cho danh từ mà thôn vu sử dụng, nếu dịch sát nghĩa, thì căn phòng này hẳn phải gọi là phòng tổ linh.
Cửa của từ đường đóng chặt, thôn vu tiến lên đẩy ra rồi ra thế mời. Nếu là ngày thường, y chắc chắn sẽ không để người ngoài tiến vào phòng tổ linh – nơi quan trọng nhất của bọn họ, nhưng hiện giờ…
Nghiêm Mặc vừa bước vào, liền thấy được cảnh tượng mà hắn đã từng gặp qua.
Đầy phòng là người bệnh nằm la liệt, có người rên rỉ, có người hôn mê, có người tuyệt vọng, cùng với mùi hôi thối làm người ta buồn nôn. Thật sự là cảnh tượng như địa ngục.
Nghiêm Mặc dời mắt khỏi những người bệnh đang nằm la liệt đầy đất, ngẩng đầu nhìn phía trước.
Gian phòng tổ linh này không bày biện linh vị như trong từ đường ở kiếp trước, mà thay thế vào đó là những sợi dây thừng xỏ đầu lâu.
Có rất nhiều đầu lâu, nhiều đến mức dày đặc, màu vàng, màu trắng không đồng đều, một cơn gió thổi qua, đám sọ đó như những chiếc chuông gió, va vào nhau tạo ra tiếng vang giòn giã.
“Tổ tiên ở cùng chúng ta.” Phía sau truyền đến tiếng ngâm của thôn vu.
Nghiêm Mặc quay đầu, thuận miệng hỏi: “Tôi không thấy tượng thần vị Bàn A Thần kia, cũng không thấy thần điện của ông ta.”
Hậu Nữ trầm mặc trong chốc lát mới nói: “Thần điện chỉ có trong thành mới có, cũng chỉ có tộc Hữu Giác là người tộc Luyện Cốt mới có thể làm tư tế của thần điện. Nhưng Vô Giác Nhân như chúng ta, phần lớn thôn xóm đều thờ cúng tổ tiên của mình, cũng có người thờ cúng linh khác.”
Nghiêm Mặc chú ý tới việc đối phương tách thần và linh ra. Đây là lý do mà vị thôn vu này không quá thành kính với vị thần tối cao duy nhất của bọn họ, bởi vì vị thần này gắn liền với tộc Hữu Giác ư?
Thôn vu nhìn các tộc nhân đang chờ chết của mình, thấp giọng nói: “Từ sau trận lũ qua đi, số người còn lại bắt đầu bị bệnh, đầu tiên là người già, trẻ nhỏ, sau đó là thanh niên trai tráng. Chúng tôi phải dùng toàn bộ thức ăn, da lông và xương cốt tích trữ được để mời thần thị của Bàn A Thần từ lãnh địa của Ô Càn đại nhân tới, nhưng người nọ vừa tới chỉ nhìn thoáng qua đã nói chúng tôi không cung phụng đủ, bị thần ghét bỏ, đây là trừng phạt mà Bàn A Thần dành cho chúng tôi, bọn họ chẳng những không trị liệu cho chúng tôi, mà còn phong bế đường từ chỗ chúng tôi đến thành Ô Càn.”
“Thẳng đến hôm nay, người của chúng tôi đã chết, bấy giờ cũng chỉ còn lại chưa đến một trăm sáu mươi người, chúng tôi vốn là một thôn xóm có gần ba trăm người!” Thôn vu cười đau khổ: “Khi tôi cho rằng tổ tiên cũng đã vứt bỏ chúng tôi, không ngờ cậu lại đến… thật thần kỳ, vậy mà thật sự có thần sứ đến.”
Nghiêm Mặc thiếu chút nữa bật thốt: Cho nên về sau các anh đừng có tin Bàn A Thần, tin Tổ Thần đi, thuận tiện gọi tên tôi nhiều nhiều chút, cho tôi tăng ít điểm tín ngưỡng.
Có điều, ngay khi hắn định mở miệng dụ dỗ người ta sửa tín ngưỡng, thì một thằng bé không lớn lắm, người gầy nhom, vươn tay sờ sờ mu giày của Nghiêm Mặc, có vẻ như rất tò mò về giày của hắn.
Hậu Nữ vừa định mở miệng bảo nó buông ra thì Nghiêm Mặc đã ngồi xổm xuống, vươn ba ngón tay đặt lên mạch đập của thằng bé.
Thằng bé sợ hãi, muốn rút tay lại.
“Đừng nhúc nhích.” Khi Nghiêm Mặc nói chuyện với trẻ con, giọng nói luôn không tự chủ được mà trở nên rất dịu dàng.
Thằng bé lập tức bất động, Nghiêm Mặc bắt mạch một lát thì lấy một viên thuốc từ túi không gian ra nhét vào miệng nó: “Ăn đi, cái này có thể giúp nhóc tăng thêm một chút thể lực.”
Hậu Nữ không kịp ngăn cản, mà cũng không tiện ngăn cản, đứa nhỏ kia đã rất lâu rồi không được ăn, thuốc vừa vào miệng, rõ ràng là không thể ăn nhưng nó vẫn mang vẻ mặt đau khổ mà nhai nuốt.
“Giỏi lắm, đừng sợ, nhóc sẽ sống sót.” Nghiêm Mặc sờ sờ mái tóc đầy dầu của thằng bé, sau đó đứng dậy, tùy ý chùi tay vào áo, rồi lại đi xem những người bệnh khác.
Hậu Nữ nhìn thấy rõ nhất cử nhất động của Nghiêm Mặc, thấy hắn không chút chán ghét những người bệnh dơ bẩn đó, lòng cảm thấy rất kỳ quái. Vị thần sứ này là thật sao? Hay, thần sứ thật sự nên là như vậy?
Nghiêm Mặc đi một vòng xong, đã đưa ra được kết luận.
Nôn mửa, đi tả, mất nước, co giật, sốt cao… Những bệnh trạng này từ giai đoạn đầu đến giai đoạn sau đều là triệu chứng của một loại bệnh: Dịch tả!
Hậu Nữ đi theo phía sau hắn, thấy hắn trầm ngâm thì cẩn thận hỏi: “Thần sứ đại nhân, tôi không biết có phải lời cầu nguyện của tôi đã được tổ tiên nghe thấy nên mới đưa cậu tới không. Nhưng nếu cậu là thần sứ, vậy cậu nhất định sẽ có biện pháp cứu tộc nhân của chúng tôi, đúng không?”
Nếu tôi không cứu được thì không phải thần sứ, đúng không? Nghiêm Mặc buồn cười, lại không để bụng chút tâm tư đó của đối phương: “Tôi cần nhân thủ, tìm một vài thanh niên trai tráng và can đảm tới đây. Mặt khác, tìm thêm những người phụ nữ thận trọng biết nấu thức ăn nữa.”
“Đại nhân, ngài muốn bọn họ làm gì?” Hậu Nữ cảnh giác.
“Làm gì? Đương nhiên là rửa sạch nơi này! Hoàn cảnh như vậy chỉ tổ khiến tộc nhân của anh chết nhanh hơn thôi. Phụ nữ thì giúp tôi nấu thuốc.”
“Đại nhân, ngài thật sự có biện pháp cứu họ?” Hậu Nữ vừa muốn tin nhưng sự tình lại rất khó tin.
“Anh có muốn nhanh chóng cứu người hay không? Hay muốn ở đây vặn hỏi tôi mãi?”
“Tôi lập tức sắp xếp nhân thủ! Đại nhân ngài chờ một chút!” Hậu Nữ mừng đến mức tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, xoay người chạy ra ngoài như bay.
Nghiêm Mặc vốn muốn hỏi sao y không sợ bị lây bệnh, rồi lại nghĩ nếu đối phương thân là Đại Vu, đương nhiên có cách bảo mệnh.
Tốc độ triệu tập tình nguyện viên của Hậu Nữ rất nhanh, gọi tới chừng mười thanh niên trai tráng, trong đó có cái tên Hậu Sư kia.
Nghiêm Mặc vỗ tay một cái: “Không muốn chết thì dựng tai lên nghe cho kỹ đây! Những chuyện mà tôi nói, các anh phải làm đúng theo yêu cầu của tôi, nếu không làm được, các anh chẳng những sẽ hại chết chính mình, mà còn hại chết tộc nhân của mình nữa!”
Hậu Sư vừa định gây sự với Nghiêm Mặc, mới nâng chân lên đã khựng lại, hắn không muốn hại chết mình và tộc nhân của mình đâu!
Lúc này, ở địa giới Cửu Nguyên, sảnh nghị sự.
Một trận gió thổi qua, Cửu Phong đại nhân thu nhỏ lại nhắm thằng vào đội trưởng đội hộ vệ, là Đại Hà mà đáp xuống: “Kiệt! Mặc đâu? Sao ta không tìm được cậu ấy?”
Vị này đã tìm từ thần điện đến trường học, lẫn nhà của Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc mà cũng không tìm được người, liền tức giận.
Đại Hà thấy Cửu Phong thì mừng rỡ: “Cửu Phong đại nhân!”
“Kiệt ——! Mặc đâu?”
Đại Hà không hiểu Cửu Phong nói gì, nhưng anh có thể đoán ra: “Cửu Phong đại nhân, có phải ngài tìm tư tế đại nhân không? Cậu ấy và thủ lĩnh cùng tới Vu Thành rồi.”
Đại Hà thuật lại sự tình một cách đơn giản, hiện giờ tất cả mọi người đều biết Cửu Phong có thể nghe hiểu tiếng người.
“Kiệt! Mặc đi ra ngoài chơi mà không gọi ta đi cùng! Vu Thành ở đâu?”
Đại Hà nào biết Cửu Phong đang hỏi cái gì, dù anh có biết, thì anh cũng không rõ phương hướng tới Vu Thành.
Cửu Phong lại bay loạn quanh anh một trận, thấy Đại Hà không trả lời đúng trọng điểm thì tức giận đến mức vỗ cánh thổi gió cho người lăn xa ba vòng, sau đó bay đi tìm nhóm tiểu đệ Anh Chiêu của mình.
Cũng may Anh Chiêu rất hữu dụng, trong đó có hơn phân nửa Anh Chiêu từng bay đến Vu Thành.
Cửu Phong có được phương hướng chính xác, liền giương cánh lên, chỉ tích tắc đã không thấy tăm hơi đâu.
Các lãnh đạo cấp cao của Cửu Nguyên nghe nói Cửu Phong đại nhân đã kết thúc kỳ ngủ đông, sôi nổi muốn đi bái kiến, tiếc là một cọng lông của ông lớn Cửu Phong cũng không thấy đâu.
Chạng vạng cùng ngày, ở Vu Thành, trong thần điện chủ.
Vu Tượng nghe La Tuyệt thống kê tổn thất của Vu Thành xong, thì đột nhiên túm lấy tay y: “Anh vừa nói cái gì? Bức tượng đá trước cửa thần điện biến mất rồi?”
La Tuyệt bị vẻ mặt của Vu Tượng dọa sợ: “Đúng vậy, bức tượng đá kia không thấy đâu nữa, ngay cả một cục đá vụn cũng không còn.”
Vu Tượng không thể tin được mà chậm rãi buông tay, ngã người ra chiếc đệm mềm phía sau: “Chẳng trách cốt binh và cốt nô tộc Luyện Cốt lại rút nhanh như vậy, chẳng trách bọn chúng lại mạo hiểm lộ tẩy mà tấn công Vu Thành, thì ra đó mới là mục đích thật sự của chúng.”
“Vu Tượng đại nhân?”
Vu Tượng vô lực nhắm mắt lại: “Phi Sơn đâu?”
“Phi Sơn đại nhân đang nói chuyện với thủ lĩnh Cửu Nguyên.”
“Anh mau gọi anh ấy tới.”
“Được.” La Tuyệt đứng dậy, lúc rời đi vẫn nhịn không được hỏi: “Đại nhân, ý ngài là mục đích mà tộc Luyện Cốt tấn công Vu Thành chính là bức tượng đá kia? Chẳng phải đó chỉ là bức tượng đá bình thường thôi sao?”
Vu Tượng trầm mặc.
La Tuyệt cho rằng đối phương không trả lời, đang định rời đi thì nghe tiếng nói vô lực và xa xăm truyền đến từ phía sau: “Mỗi tòa Thượng Thành đều có một sự tồn tại gần như là bán thần, thấp nhất cũng hơn cả chiến sĩ cấp mười, nhưng anh đã từng gặp người đó của Vu Thành chúng ta chưa?”
La Tuyệt hoảng sợ xoay người: “Ý ngài là!?”
“Phải, mỗi ngày khi anh ra vào thần điện đều có thể nhìn thấy nó, mỗi một người Vu Thành đều từng thấy nó, nhưng không ai biết nó chính là thần bảo hộ của Vu Thành.”
“Nếu nó là thần bảo hộ của chúng ta, còn có sức chiến đấu cường đại, vậy sao lại bị cốt nô của tộc Luyện Cốt trộm đi?”
“Bởi vì… nó không phải vật sống, nó chỉ là một cốt khí có sức chiến đấu như một chiến sĩ thần cấp mười hai mà thôi.”
La Tuyệt bị câu trả lời của Vu Tượng dọa khóc: “Nếu là vật quan trọng như vậy, sao lại để ở cửa thần điện?” Chẳng lẽ không phải nên giấu vào sâu thật sâu sao?
Vu Tượng ôm mặt: “Bởi vì khi ta còn nhỏ từng nằm mơ thấy giấu nó sâu trong thần điện vẫn bị người ta trộm đi, sau đó, khi ta lên làm đệ nhất tư tế liền dời nó ra, anh xem, nhiều năm như vậy, chẳng phải không có ai ngờ đến bức tượng đá kia là một cái bảo bối sao?”
“Vậy làm cách gì mà cốt nô tộc Luyện Cốt biết?”
Vu Tượng buồn bực nói: “… Bởi vì bức tượng đá kia chính là một trong những cốt khí lợi hại nhất do tộc Luyện Cốt để lại.”
La Tuyệt: “…”
Thần điện chủ, chỗ ở của người Cửu Nguyên.
Nguyên Chiến và Phi Sơn nói chuyện xong, đang định cùng người Ám Thành xuất phát tới Ám Thành thì trên không trung truyền đến tiếng ưng kêu quen thuộc.
“Kiệt ——!”
Nguyên Chiến, Nhị Mãnh và Chú Vu cùng nhìn ra ngoài phòng: “Cửu Phong?!”
“Kiệt ——! Xem ta nè!” Cửu Phong bay trên không nhìn thấy Nguyên Chiến, liền khoe ra thân hình vừa mới trưởng thành sau kỳ ngủ đông của mình.
Tức khắc! Cả tòa Vu Thành như bị mây đen che phủ, chỉ để lại chút nắng chiều hồng ở phía tây.
Toàn bộ người Vu Thành ở ngoài đều ngẩng đầu nhìn.
“Đó là Côn Bằng mặt người?” Đại đa số người đều thấy khuôn mặt người đầy vẻ lanh lợi và khôn khéo của Cửu Phong, bởi vì thân hình Cửu Phong lúc này quá mức khổng lồ, nên khuôn mặt người kia đương nhiên cũng trở nên bắt mắt.
Phong Nghiêu và Phong Ngữ cũng chạy ra.
“Là Côn Bằng mặt người!” Phong Ngữ vừa nhìn liền khẳng định ngay, mà câu sau của y thì đại đa số người lại không nghe được: “Ồ, lông ở bụng còn chưa thay màu, vẫn còn là một đứa nhỏ nha.”
Người không nghe được lời của Phong Ngữ khi nhìn thấy thân ảnh khổng lồ của Côn Bằng mặt người trên bầu trời đều có chút khó thở.
Ặc, đó là Côn Bằng mặt người che chở cho Cửu Nguyên? Vì sao không ai nói cho bọn họ con Côn Bằng này lại to như vậy?
Bao nhiêu người đang thầm hâm mộ? Bao nhiêu người đang thầm đố kỵ Cửu Nguyên tốt số?
Không biết Cửu Phong có cảm nhận được cảm xúc của đàn quái hai chân dưới đất hay không, mà nó đắc ý đến mức lông trên đầu dựng đứng hết cả lên. Khặc khặc! Xem đến ngây người rồi chứ gì?
“Kiệt ——! Mặc đâu?” Nó khoe khoang nửa ngày, sao Mặc còn chưa ra?
Nguyên Chiến nâng cánh tay lên với không trung, thân thể khổng lồ của Cửu Phong đột nhiên biến mất, chỉ có người nào tinh mắt mới nhìn thấy con Côn Bằng thật lớn kia chỉ trong tích tắc đã biến thành chỉ một con chim nhỏ bằng cái nắm tay lao xuống.
“Kiệt! Mặc đâu rồi?”
Nguyên Chiến rất thẳng thắn: “Em ấy mất tích rồi, hiện giờ rất có thể ở tây đại lục bên kia biển.”
Ông lớn Cửu Phong nổi giận, vung móng vuốt cào mặt Nguyên Chiến: “Quái hai chân ngu xuẩn! Sao lại làm mất Mặc của ta! Kiệt ——!”
“Em ấy là của tao, không phải của mày.”
“Kiệt! Cào chết mi!”
/660
|