*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“A a a! Ta muốn giết con chim ngu này! Nó dám đánh ta!”
Khi Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến xuất phát, ngoại trừ bốn người mà bọn họ dẫn theo, phía sau còn có mấy cái đuôi nhỏ đuổi kịp.
Những người này là bị cưỡng ép nhét vào đội ngũ —— hai Cốt Khí Sư cấp ba, và bốn thiếu nam thiếu nữ.
Vốn dĩ mấy cái đuôi nhỏ không chỉ có con số này, tứ uyên đều phái ít nhất hai người đi theo với đủ loại lý do, có người nói muốn thấy quá trình một cách rõ ràng, có người nói muốn có thêm kiến thức. Thằng con của uyên chủ Tả Thượng uyên Thương Loan cũng náo loạn đòi đi theo, bị Nguyên Chiến trực tiếp quẳng vào hồ Hạ uyên.
Theo ý của Nguyên Chiến thì không dẫn theo ai là tốt nhất, nhưng Nghiêm Mặc nghĩ về sau vực sâu Ác Ma sẽ phải đảm nhiệm nhiệm vụ gian khổ – dẫn đầu phong trào cách mạng, vùng lên chống lại Hữu Giác Nhân, sau này họ sẽ phải bị động tiếp nhận đủ loại tập kích, thay vì đợi những cuộc tập kích đó đến rồi mới tìm hiểu về Hữu Giác Nhân, chi bằng ngay từ bây giờ chủ động ra ngoài tiếp xúc và quan sát kẻ địch của mình, như vậy cũng có thể tận lực giảm thiểu nguy hiểm cho những Vô Giác Nhân cả đời đều sống trong vực sâu Ác Ma như ếch ngồi đáy giếng.
Nhưng nhiều người thì cũng rất nổi bật, hắn và Nguyên Chiến không có hứng thú làm bảo mẫu, đương nhiên không thể để bốn uyên nói mang bao nhiêu người liền mang bấy nhiêu người được, cuối cùng sau một trận cò kè mặc cả, Nghiêm Mặc cho phép bốn uyên phái một người bất luận nam nữ, nhiều nhất lại thêm hai Cốt Khí Sư đi theo với mục đích học tập.
Nghe nói vì cái danh ngạch hai Cốt Khí Sư này mà Cốt Khí Sư của tứ uyên thiếu chút nữa đánh nhau vỡ đầu, cuối cùng cũng định ra được hai người, chẳng những là Cốt Khí Sư có cấp bậc cao nhất trong tứ uyên, mà đồng thời còn từng đi qua các thành thị của Hữu Giác Nhân và từng học thuật luyện chế cốt khí của Hữu Giác Nhân, mà hai người này dù tính tình như thế nào, đều có một điểm ưu tú: Vô cùng nhẫn nại.
Bốn thiếu niên, là bốn chiến sĩ ma mạnh nhất trong thế hệ trẻ của tứ uyên, những người khác cũng muốn đi theo, nhưng không ai tranh lại bốn người này. Con trai Thương Loan – Thương Kỳ ỷ mình là người vô địch thủ trong thế hệ trẻ của Tả Thượng uyên, hắn ta bò ra từ hồ Hạ uyên, dày mặt đuổi theo, những người khác cơ hồ đều hết cách với hắn ta. Nguyên Chiến thấy thằng nhóc này bớt lải nhải thì cũng lười quản hắn.
“Nói lại lần nữa, những người này theo chúng tôi ra ngoài, thứ nhất, chúng tôi không phụ trách an toàn của họ; thứ hai, sống chết bệnh thương tự lo liệu; thứ ba, cũng là điều quan trọng nhất, phải nghe theo mệnh lệnh của tôi và Mặc vu, nếu làm không được ba điều trên thì ở lại đi. Nếu trên đường rây rắc rối cho tôi, một chữ: Giết!” Nguyên Chiến lạnh lùng nhìn tứ uyên đi tiễn người, không chút lưu tình nói.
Người tứ uyên nuốt nước miếng, Thương Loan đứng ra làm đại diện, nói: “Đương nhiên, bọn họ sẽ nghe theo tất cả những gì các cậu dặn, nếu bọn họ có ai không nghe lời… ngài và Mặc vu có thể tùy ý xử lý.”
Thương Loan cắn răng, y lo lắng nhất là thằng con ngu xuẩn kia của y, sợ nó bị đem ra làm thịt trước để giết gà dọa khỉ, nhưng thằng con y sau khi bị tẩn cho hai trận, còn vừa mới bị quẳng vào trong hồ, bò ra rồi vẫn đòi đi theo, y cũng hết cách với nó.
Dặn dò xong, mười hai người cưỡi Cốt Điểu bay lên trời.
Nghiêm Mặc muốn tới vương thành của Hữu Giác Nhân, nó nằm sâu trong bụng tây đại lục, gần vị trí trung tâm, đường đi nhanh nhất là từ vực sâu Ác Ma đi thẳng về phía đông bắc, nhưng chắc là vì phòng thủ Ác Ma đi ra từ vực sâu, nên từ vực sâu tới bụng đại lục chừng một trăm km có một doanh trại cỡ nhỏ do đội quân Hữu Giác Nhân đóng giữ.
Mà đây cũng là địa bàn đầu tiên của Hữu Giác Nhân mà bọn họ muốn tránh.
Trong bốn thiếu niên đi theo có một cậu nhóc tên là Lan Tư, cậu nhóc có nhãn lực rất tốt, cậu ta phụ trách ngồi ở cửa động quan sát cảnh vật bên dưới. Cửu Phong thám thính bên ngoài cũng sẽ nhắc nhở.
“Hai vị đại nhân, chúng ta sắp tới phạm vi cảnh giới của doanh trại Hữu Giác Nhân rồi.” Tịch Dương đi qua bẩm báo.
“Ừ.” Nghiêm Mặc đứng trong khoang đầu cầu nguyện: “Lấy năng lượng của tôi làm vật tế, khiến Cốt Điểu ẩn thân nửa giờ.”
Nguyên Chiến đứng ở chỗ mắt chim nhìn ra ngoài quan sát nghe thấy vậy thì quay đầu lại: “Thời gian em thi triển nguyện lực đã ngắn lại rồi?”
“Cuối cùng cũng có chút tiến bộ.” Nghiêm Mặc không lộ ra vẻ mặt đắc ý, hắn tốn gần chín phần thời gian trong ngày để tím cách rút ngắn thời gian thi triển nguyện lực lại, tuy đã mò được một chút bí quyết, nhưng tiến triển cũng không lớn.
“Em đừng ép mình quá, đôi khi năng lượng tích lũy càng nhiều, lúc trước có chút chuyện rất khó làm sẽ có thể dễ dàng thi triển ra.” Nguyên Chiến dùng kinh nghiệm của mình để nói.
Nghiêm Mặc lắc đầu: “Không liên quan đến năng lượng tích lũy, chỉ là tôi vẫn chưa thích ứng với việc kết hợp sức mạnh linh hồn với năng lực của mình, cho nên cần đến lượng ngôn ngữ dài để phụ trợ. Mà thuật ngôn linh thật sự thường chỉ cần một chữ là có thể làm được hết thảy những gì mà người thi thuật muốn làm.”
“Là lúc nói ra một chữ, nhưng trong đầu đã sắp xếp xong toàn bộ những chuyện muốn làm, bao gồm cả năng lượng hiến tế và chuyện muốn làm đều chứa trong cái từ kia?” Nguyên Chiến suy đoán.
“Gần giống vậy, có điều không phải nói ra một chữ, mà là một phát âm. Ngôn linh, cần có âm thanh để môi giới.” Nghiêm Mặc nói tới đây thì đột nhiên nghĩ tới bùa chú trong kiếp trước, những loại bùa đó sở dĩ có uy lực, liệu có phải là vì bên trong nó có phong bế một loại năng lượng nào đó hay không, sau đó lại mượn lực như đốt hoặc xé bỏ để khiến năng lượng bộc phát?
Mà người mang năng lực thì phong ấn năng lượng trong cơ thể, rồi dùng các loại thủ thuật để thi triển.
Khoan đã!
Âm thanh, sóng âm, đường cong…
Bùa chú, hình vẽ, đường cong…
Thân thể, kinh mạch, đường cong…
Đường cong, năng lượng lưu chuyển…
Hình như bất kỳ một loại năng lượng nào, điện năng có sơ đồ mạch điện, khí công có lộ tuyến vận công, từ trường có vòng điện từ, chúng nó đều tuần hoàn dựa theo một quy tắc nào đó khiến những năng lượng tự nhiên ấy có thể tập trung lại, vận hành hoặc là bùng nổ.
Quy tắc, sơ đồ, hình khối…
“Tôi hiểu ra rồi! Tôi biết phải làm sao rồi!” Não Nghiêm Mặc như được mở ra, hắn hưng phấn nhảy dựng lên, kích động như một đứa trẻ mà nhào lên ôm lấy Nguyên Chiến: “Lúc trước tôi nghĩ sai rồi, cứ nghĩ xem nên làm sao để rút ngắn thời gian lại và tập trung nội dung muốn làm cùng sức mạnh linh hồn vào một chữ, kỳ thật tôi có thể phong ấn năng lượng lời cầu nguyện vào trong những chữ thông dụng trước, về phần phạm vi sử dụng, thời gian và uy lực đều có thể ước định vào lúc sau.”
Nguyên Chiến ôm lấy hắn, nhìn gương mặt hồng nhuận của thanh niên trong lòng mà liếm liếm môi.
Nghiêm Mặc dùng sức vỗ vai Nguyên Chiến, còn cảm thán: “Ai nha! Sao tôi không sớm nghĩ tới chứ, này chẳng phải giống như chế tác cốt khí sao? Tôi cũng có thể chế tác trước những lời cầu nguyện thường dùng. Sau đó để chúng nó trong biển hồn của mình, khi cần thì trực tiếp lấy ra, thế là giải quyết được vấn đề về thời gian thi thuật rồi?”
Nguyên Chiến cúi đầu gặm má hắn.
Nghiêm Mặc đầu tiên là sửng sốt, chưa đến một giây liền chủ động nhón chân ôm cổ hắn, cắn ngược lại môi hắn, sau đó hôn thật sâu.
Trong lúc môi lưỡi quấn quít nhau còn không quên hàm hồ nói: “Này, gia súc, anh còn nhớ lúc ở trong không gian đã nói cái gì với tôi không?”
Nguyên Chiến ừm ừm, liều mạng đuổi theo đầu lưỡi của tư tế đại nhân, hai tay cũng bắt đầu trượt xuống.
Mặc Đại Tư Tế bạo lực đẩy ngã người ta!
“Mặc đại, thủ lĩnh, chúng ta sắp bay qua doanh trại cảnh giới của Hữu Giác Nhân rồi, trước mắt bọn họ vẫn chưa phát hiện chúng ta.” Chỗ nối từ khoang bụng đến khoang đầu lại truyền đến tiếng bẩm báo của Tịch Dương.
Qua một hồi lâu, Tịch Dương mới nghe thấy tiếng Mặc truyền đến từ khoang đầu: “Biết rồi.”
Tịch Dương thầm chấn động, giọng của Mặc đại? Sau đó anh như nghĩ tới cái gì, mặt ửng đỏ, cúi đầu cào cào tóc mình, rồi nhanh chóng rời đi.
Năm ngày sau, lãnh địa của Hữu Giác Nhân bắt đầu trở nên nhiều hơn, trên bầu trời cũng xuất hiện rất nhiều cốt khí phi hành của Hữu Giác Nhân, Nghiêm Mặc không ẩn thân nữa, cho Cốt Điểu đáp xuống, đổi sang cưỡi thú.
Thú cưỡi của vực sâu Ác Ma thoạt nhìn như một loài khủng long nào đó, gọi là địa hành thú, thân thể chắc nịch, tứ chi thô to, phần lưng bằng phẳng, cổ dài, mặt nhọn, diện mạo xấu xí nhưng cái đuôi lại rất đẹp.
Nghiêm Mặc từng hỏi loại tọa kỵ này có khiến Hữu Giác Nhân chú ý hay không, người tứ uyên đều cam đoan tuyệt đối không. Bởi vì địa hành thú ở tây đại lục phân bố rất rộng rãi, là loài thú ăn cỏ thường thấy, hơn nữa tính cách phần lớn đều ôn hòa, sức lại lớn, bước chạy vững, nhẫn nại là ưu điểm, rất nhiều Hữu Giác Nhân và Vô Giác Nhân đều nuôi chúng nó làm gia súc.
Trong bốn thiếu niên có một cậu nhóc có năng lực biến hình, tên là Hình Lục, cậu nhóc có thể biến thành một thiếu niên tộc Bạch Giác, đồng thời thay quần áo của Hữu Giác Nhân mà người tứ uyên làm cho cậu ta.
Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến thì tạm thời chịu khổ một chút, cùng những người khác thay quần áo thường dùng của nô lệ, biến thành nô lệ Vô Giác Nhân của cậu thiếu niên này.
Một cậu thiếu niên quý tộc Bạch Giác dẫn theo một đám nô lệ Vô Giác Nhân đi du ngoạn, trong số Hữu Giác Nhân cũng không hiếm thấy.
Vì để tạo hình tượng, ngoại trừ Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến, hai Cốt Khí Sư và ông Hách lớn tuổi cùng những người khác cất bước đi tới gần lãnh địa của Hữu Giác Nhân, thú cưỡi của bọn họ thì phụ trách chở hành lý.
Ban đêm, khi nghỉ ngơi Cửu Phong thường xuyên biến thành thằng nhóc chui vào lòng Nghiêm Mặc mà ngủ, một chân còn thích gác lên mặt Nguyên Chiến, không cho hắn tới gần Nghiêm Mặc.
Nghiêm Mặc vừa buồn cười vừa có chút phát sầu, chờ khi tiến vào thành thị Hữu Giác Nhân, nếu Cửu Phong đột nhiên biến thành nhóc con thì làm sao đây? Đôi cánh nhỏ của nó và ba cọng lông chim màu vàng kim trên đỉnh đầu vừa nhìn liền biết không phải Vô Giác Nhân bình thường.
“Cửu Phong, nhóc có cách nào giấu cánh và lông chim đi không?”
“Hiện giờ thì không, phải chờ ta lớn lên một chút nữa mới có.” Cửu Phong ngồi xổm trên mặt đất, nhìn chằm chằm hai quả oa oa đang ngâm nước trong bồn.
Nghiêm Mặc rưới nước cho hai quả oa oa, cái mầm trên đỉnh đầu tụi nó lại lớn thêm một chút, bắt đầu giống mầm đậu xanh.
Cửu Phong nhân lúc Nghiêm Mặc không chú ý, vươn tay cầm cái mầm đậu xanh.
Nguyên Chiến đang lau Mặc Sát lanh tay lẹ mắt tóm được ma trảo của ông nhỏ Cửu Phong.
Nghiêm Mặc cười ha ha, cầm cái móng vuốt nhỏ của Cửu Phong để vào bồn nước rửa cho nó, còn để nó sờ sờ hai quả oa oa.
“Mầm nhỏ không thể nắm, giống như lông chim trên đầu nhóc cũng không thể nắm đó, đây là hai đứa em trai của nhóc, lại đây, Cửu Phong, sờ tụi em trai này.”
Cửu Phong thò móng vuốt sờ rồi sờ, nó đã được hướng dẫn cho sờ vài lần, sớm biết nên nhẹ tay thế nào.
Một quả oa oa đột nhiên đụng nhẹ nó một chút.
Cửu Phong lập tức trừng to mắt, a một tiếng, há cái miệng nhỏ: “Em trai nhúc nhích kìa.”
“Em trai thích nhóc đó.” Ba Nghiêm cười tủm tỉm.
“Em trai!” Cửu Phong vui vẻ, cười khặc khặc, muốn bế quả oa oa kia lên, nào ngờ Nguyên Chiến không ngăn cản, nhưng một quả khác lại không muốn, nhảy phốc lên từ trong bồn, hung hăng đập vào cằm Cửu Phong.
“Oạch!” Cửu Phong bật ngửa, mặt ngây đơ.
Ba Nghiêm thiếu đạo đức cười đến gập cả eo.
Nguyên Chiến dùng hai ngón tay xách Cửu Phong lên, để nó ngồi vững lại.
Cửu Phong ôm cằm, trợn mắt nhìn quả oa oa trong bồn nước chừng mười giây đồng hồ.
Nghiêm Mặc đang định nói gì đó an ủi nó thì Cửu Phong thò móng vuốt nhỏ ra, tóm lấy cái quả đâm vào cằm nó, ‘bốp bốp’ đánh một trận.
Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc há hốc mồm.
“Em trai hư, phải đánh!” Ông nhỏ Cửu Phong sống ở Cửu Nguyên lâu như vậy, đã thấy qua không biết bao nhiêu lần cảnh quái hai chân lớn đánh quái hai chân nhỏ, hiện giờ không cần thầy chỉ cũng biết làm sao để dạy dỗ em trai gây sự.
Nghiêm Mặc không nhịn được, cười đến mức nằm sấp trên lưng Nguyên Chiến.
Quả trái cây kia liều mạng giãy giụa, nhưng chắc là do toàn bộ năng lượng đều dùng để thai nghén thân thể, hiện giờ ngoại trừ tự vệ thì không có thủ đoạn tấn công nào, thẳng đến khi Cửu Phong đánh xong, nó mới có thể thoát khỏi hai cái ma trảo kia, nhảy vào trong bồn nước.
“A a a! Ta muốn giết con chim ngu này! Nó dám đánh ta! Nó dám… Chờ đó! Chờ ta ra ngoài hút khô nó!” Vu Quả tức đến mức kêu quang quác.
Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc đều nghe thấy tiếng con trai hò hét.
Cửu Phong nghi hoặc ngẩng đầu, hình như nó nghe được cái gì đó?
Vu Quả thấy nó không nghe thấy lời uy hiếp của mình thì càng tức giận hơn. Chờ khi thấy Cửu Phong lại duỗi móng vuốt muốn nhúng chàm Đô Đô, nó lại nhảy dựng lên.
Cửu Phong xoa xoa cái mũi bị đập, dùng ánh mắt đầy vẻ nghiên cứu mà nhìn Vu Quả.
Nguyên Chiến cẩn thận tra Mặc Sát vào vỏ, trong mắt đầy ý cười.
“Khụ, Cửu Phong, đau không?” Nghiêm Mặc nhịn cười ngồi xổm xuống, vươn tay sờ đầu Cửu Phong, muốn khuyên nó.
Cửu Phong bỗng nhiên vỗ tay một cái, la lên: “Ta biết rồi! Đứa em trai này càng thích ta hơn!”
Vu Quả: Tức chết ta rồi!
Ba Nghiêm và cha Chiến yên tâm, liền giao nhiệm vụ canh em trai phơi ánh trăng và tắm rửa cho Cửu Phong.
Cửu Phong chấp hành rất nghiêm túc, thỉnh thoảng còn lật người cho hai quả trái cây, rồi cần thận ghé mình vào cạnh bồn nước, lẩm nhẩm lầm nhầm nói chuyện gì đó với hai đứa em.
Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến ngồi một bên vừa nghe trộm vừa mỉm cười.
Nguyên Chiến quay đầu nhìn khuôn mặt đầy ý cười của Nghiêm Mặc, ánh trăng chiếu rọi khiến hắn trở nên dịu dàng khó tả.
Cứ như vậy đi hơn nửa tháng, đoàn người hữu kinh vô hiểm mà tới vùng phụ cận vương thành của Hữu Giác Nhân.
Nhưng lúc này sắc trời đã tối, bọn họ muốn vào thành đã không còn kịp nữa, chỉ có thể tìm chỗ đặt chân trong doanh trại tạm thời ở nơi cách vương thành chừng mười km cùng một vài Hữu Giác Nhân cũng tới muộn khác.
Trong doanh trại tạm thời đã có không ít Hữu Giác Nhân nghỉ ngơi.
Đám người Nghiêm Mặc chọn một góc tối không đáng để chú ý.
Bao gồm cả Thương Kỳ, ba thiếu niên vội vàng ‘hầu hạ’ cậu thiếu niên Bạch Giác, Tịch Dương giúp bọn họ dựng lò sưởi, bắt đầu chuẩn bị bữa tối.
Hai Cốt Khí Sư lấy quân bài thân phận của mình ra, như vậy dù bọn họ là Vô Giác Nhân, thì người khác cũng sẽ không bắt nạt bọn họ.
Hậu Sư và Kỳ Hồng Chí tập trung thú cưỡi lại với nhau, rồi vội vàng chuyển hành lý về và chuẩn bị cỏ khô cho chúng nó.
Ông Hách ngồi vào bên đống lửa nấu nước, Nghiêm Mặc ôm Cửu Phong biến thành người cũng khoanh chân ngồi trên mặt đất, Nguyên Chiến cúi đầu, hạ thấp cảm giác tồn tại của mình xuống rồi đi dạo một vòng trong doanh trại.
Chờ khi Nguyên Chiến trở về, mọi người đã thu xếp xong, trên đống lửa có giá thịt nướng. Giá nướng lại có hai cái, một cái đặt trước mặt cậu thiếu niên Bạch Giác Hình Lục đã biến thân, một cái thì đặt trước mặt Nghiêm Mặc.
Hậu Sư và Kỳ Hồng Chí rất cần mẫn mà phối hợp với nhau, một người phụ trách lật thịt nướng, một người phụ trách bôi gia vị —— Mặc đại dạy và cung cấp.
Nghiêm Mặc đút Cửu Phong uống nước.
Cửu Phong thỉnh thoảng ngẩng đầu cào tóc mình, nó còn có chút không quen khi lông chim và cánh biến mất, sau lưng nó sờ không tới nên chỉ có thể sờ đầu.
Nghiêm Mặc thấp giọng cười: “Chẳng phải như nhóc nói, lông chim và cánh đều còn đó hay sao? Chỉ là người khác không nhìn thấy mà thôi.”
Cửu Phong ngẩng khuôn mặt nhỏ: “Mặc, hun.”
Nghiêm Mặc nhịn không được cúi đầu hôn hôn cái mũi nhỏ cao thẳng của nó.
“Nghe nói ở phụ cận vương thành vào ngày thường không có nhiều người như vậy, người nơi này tám phần là muốn tới vương thành xem cuộc thi cốt khí, trong đó có không ít người là Cốt Khí Sư. Trong khoảng thời gian này, doanh địa tạm thời như vậy xung quanh vương thành có tổng cộng hai mươi bốn cái.” Một bóng người cao lớn ngồi xuống bên cạnh hắn, Nguyên Chiến đã trở lại.
Nghiêm Mặc ngẩng đầu: “Lời bọn họ anh có thể nghe hiểu?”
“Khẩu âm có vấn đề một chút, nhưng cũng nhờ cầu nguyện của em, tôi nghe không quá khó khăn.” Nguyên Chiến dùng nhánh cây bới đống lửa.
Nghiêm Mặc gật đầu: “Vậy là tốt rồi.”
“Ta cũng có thể nghe hiểu.” Cửu Phong kiêu ngạo khoe ra.
“Đương nhiên, nhóc là ai chứ, nhóc chính là Sơn Thần đại nhân lợi hại nhất, vĩ đại nhất của chúng ta!”
Cửu Phong được khen đến mức cái đuôi chim vểnh lên trời.
“Các người cũng tới vương thành để xem cuộc thi cốt khí sao?” Một giọng nói như của thiếu niên đang trong kỳ vỡ giọng cất lên ở phụ cận bọn họ.
Mấy người Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến quay đầu nhìn về phía đó.
Đó là một cậu thiếu niên tộc Bạch Giác hàng thật, thoạt nhìn có độ tuổi ngang với Hình Lục, khoảng từ mười sáu đến mười tám tuổi, khá cao, bên hông đeo một quân bài màu xanh nhạt.
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“A a a! Ta muốn giết con chim ngu này! Nó dám đánh ta!”
Khi Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến xuất phát, ngoại trừ bốn người mà bọn họ dẫn theo, phía sau còn có mấy cái đuôi nhỏ đuổi kịp.
Những người này là bị cưỡng ép nhét vào đội ngũ —— hai Cốt Khí Sư cấp ba, và bốn thiếu nam thiếu nữ.
Vốn dĩ mấy cái đuôi nhỏ không chỉ có con số này, tứ uyên đều phái ít nhất hai người đi theo với đủ loại lý do, có người nói muốn thấy quá trình một cách rõ ràng, có người nói muốn có thêm kiến thức. Thằng con của uyên chủ Tả Thượng uyên Thương Loan cũng náo loạn đòi đi theo, bị Nguyên Chiến trực tiếp quẳng vào hồ Hạ uyên.
Theo ý của Nguyên Chiến thì không dẫn theo ai là tốt nhất, nhưng Nghiêm Mặc nghĩ về sau vực sâu Ác Ma sẽ phải đảm nhiệm nhiệm vụ gian khổ – dẫn đầu phong trào cách mạng, vùng lên chống lại Hữu Giác Nhân, sau này họ sẽ phải bị động tiếp nhận đủ loại tập kích, thay vì đợi những cuộc tập kích đó đến rồi mới tìm hiểu về Hữu Giác Nhân, chi bằng ngay từ bây giờ chủ động ra ngoài tiếp xúc và quan sát kẻ địch của mình, như vậy cũng có thể tận lực giảm thiểu nguy hiểm cho những Vô Giác Nhân cả đời đều sống trong vực sâu Ác Ma như ếch ngồi đáy giếng.
Nhưng nhiều người thì cũng rất nổi bật, hắn và Nguyên Chiến không có hứng thú làm bảo mẫu, đương nhiên không thể để bốn uyên nói mang bao nhiêu người liền mang bấy nhiêu người được, cuối cùng sau một trận cò kè mặc cả, Nghiêm Mặc cho phép bốn uyên phái một người bất luận nam nữ, nhiều nhất lại thêm hai Cốt Khí Sư đi theo với mục đích học tập.
Nghe nói vì cái danh ngạch hai Cốt Khí Sư này mà Cốt Khí Sư của tứ uyên thiếu chút nữa đánh nhau vỡ đầu, cuối cùng cũng định ra được hai người, chẳng những là Cốt Khí Sư có cấp bậc cao nhất trong tứ uyên, mà đồng thời còn từng đi qua các thành thị của Hữu Giác Nhân và từng học thuật luyện chế cốt khí của Hữu Giác Nhân, mà hai người này dù tính tình như thế nào, đều có một điểm ưu tú: Vô cùng nhẫn nại.
Bốn thiếu niên, là bốn chiến sĩ ma mạnh nhất trong thế hệ trẻ của tứ uyên, những người khác cũng muốn đi theo, nhưng không ai tranh lại bốn người này. Con trai Thương Loan – Thương Kỳ ỷ mình là người vô địch thủ trong thế hệ trẻ của Tả Thượng uyên, hắn ta bò ra từ hồ Hạ uyên, dày mặt đuổi theo, những người khác cơ hồ đều hết cách với hắn ta. Nguyên Chiến thấy thằng nhóc này bớt lải nhải thì cũng lười quản hắn.
“Nói lại lần nữa, những người này theo chúng tôi ra ngoài, thứ nhất, chúng tôi không phụ trách an toàn của họ; thứ hai, sống chết bệnh thương tự lo liệu; thứ ba, cũng là điều quan trọng nhất, phải nghe theo mệnh lệnh của tôi và Mặc vu, nếu làm không được ba điều trên thì ở lại đi. Nếu trên đường rây rắc rối cho tôi, một chữ: Giết!” Nguyên Chiến lạnh lùng nhìn tứ uyên đi tiễn người, không chút lưu tình nói.
Người tứ uyên nuốt nước miếng, Thương Loan đứng ra làm đại diện, nói: “Đương nhiên, bọn họ sẽ nghe theo tất cả những gì các cậu dặn, nếu bọn họ có ai không nghe lời… ngài và Mặc vu có thể tùy ý xử lý.”
Thương Loan cắn răng, y lo lắng nhất là thằng con ngu xuẩn kia của y, sợ nó bị đem ra làm thịt trước để giết gà dọa khỉ, nhưng thằng con y sau khi bị tẩn cho hai trận, còn vừa mới bị quẳng vào trong hồ, bò ra rồi vẫn đòi đi theo, y cũng hết cách với nó.
Dặn dò xong, mười hai người cưỡi Cốt Điểu bay lên trời.
Nghiêm Mặc muốn tới vương thành của Hữu Giác Nhân, nó nằm sâu trong bụng tây đại lục, gần vị trí trung tâm, đường đi nhanh nhất là từ vực sâu Ác Ma đi thẳng về phía đông bắc, nhưng chắc là vì phòng thủ Ác Ma đi ra từ vực sâu, nên từ vực sâu tới bụng đại lục chừng một trăm km có một doanh trại cỡ nhỏ do đội quân Hữu Giác Nhân đóng giữ.
Mà đây cũng là địa bàn đầu tiên của Hữu Giác Nhân mà bọn họ muốn tránh.
Trong bốn thiếu niên đi theo có một cậu nhóc tên là Lan Tư, cậu nhóc có nhãn lực rất tốt, cậu ta phụ trách ngồi ở cửa động quan sát cảnh vật bên dưới. Cửu Phong thám thính bên ngoài cũng sẽ nhắc nhở.
“Hai vị đại nhân, chúng ta sắp tới phạm vi cảnh giới của doanh trại Hữu Giác Nhân rồi.” Tịch Dương đi qua bẩm báo.
“Ừ.” Nghiêm Mặc đứng trong khoang đầu cầu nguyện: “Lấy năng lượng của tôi làm vật tế, khiến Cốt Điểu ẩn thân nửa giờ.”
Nguyên Chiến đứng ở chỗ mắt chim nhìn ra ngoài quan sát nghe thấy vậy thì quay đầu lại: “Thời gian em thi triển nguyện lực đã ngắn lại rồi?”
“Cuối cùng cũng có chút tiến bộ.” Nghiêm Mặc không lộ ra vẻ mặt đắc ý, hắn tốn gần chín phần thời gian trong ngày để tím cách rút ngắn thời gian thi triển nguyện lực lại, tuy đã mò được một chút bí quyết, nhưng tiến triển cũng không lớn.
“Em đừng ép mình quá, đôi khi năng lượng tích lũy càng nhiều, lúc trước có chút chuyện rất khó làm sẽ có thể dễ dàng thi triển ra.” Nguyên Chiến dùng kinh nghiệm của mình để nói.
Nghiêm Mặc lắc đầu: “Không liên quan đến năng lượng tích lũy, chỉ là tôi vẫn chưa thích ứng với việc kết hợp sức mạnh linh hồn với năng lực của mình, cho nên cần đến lượng ngôn ngữ dài để phụ trợ. Mà thuật ngôn linh thật sự thường chỉ cần một chữ là có thể làm được hết thảy những gì mà người thi thuật muốn làm.”
“Là lúc nói ra một chữ, nhưng trong đầu đã sắp xếp xong toàn bộ những chuyện muốn làm, bao gồm cả năng lượng hiến tế và chuyện muốn làm đều chứa trong cái từ kia?” Nguyên Chiến suy đoán.
“Gần giống vậy, có điều không phải nói ra một chữ, mà là một phát âm. Ngôn linh, cần có âm thanh để môi giới.” Nghiêm Mặc nói tới đây thì đột nhiên nghĩ tới bùa chú trong kiếp trước, những loại bùa đó sở dĩ có uy lực, liệu có phải là vì bên trong nó có phong bế một loại năng lượng nào đó hay không, sau đó lại mượn lực như đốt hoặc xé bỏ để khiến năng lượng bộc phát?
Mà người mang năng lực thì phong ấn năng lượng trong cơ thể, rồi dùng các loại thủ thuật để thi triển.
Khoan đã!
Âm thanh, sóng âm, đường cong…
Bùa chú, hình vẽ, đường cong…
Thân thể, kinh mạch, đường cong…
Đường cong, năng lượng lưu chuyển…
Hình như bất kỳ một loại năng lượng nào, điện năng có sơ đồ mạch điện, khí công có lộ tuyến vận công, từ trường có vòng điện từ, chúng nó đều tuần hoàn dựa theo một quy tắc nào đó khiến những năng lượng tự nhiên ấy có thể tập trung lại, vận hành hoặc là bùng nổ.
Quy tắc, sơ đồ, hình khối…
“Tôi hiểu ra rồi! Tôi biết phải làm sao rồi!” Não Nghiêm Mặc như được mở ra, hắn hưng phấn nhảy dựng lên, kích động như một đứa trẻ mà nhào lên ôm lấy Nguyên Chiến: “Lúc trước tôi nghĩ sai rồi, cứ nghĩ xem nên làm sao để rút ngắn thời gian lại và tập trung nội dung muốn làm cùng sức mạnh linh hồn vào một chữ, kỳ thật tôi có thể phong ấn năng lượng lời cầu nguyện vào trong những chữ thông dụng trước, về phần phạm vi sử dụng, thời gian và uy lực đều có thể ước định vào lúc sau.”
Nguyên Chiến ôm lấy hắn, nhìn gương mặt hồng nhuận của thanh niên trong lòng mà liếm liếm môi.
Nghiêm Mặc dùng sức vỗ vai Nguyên Chiến, còn cảm thán: “Ai nha! Sao tôi không sớm nghĩ tới chứ, này chẳng phải giống như chế tác cốt khí sao? Tôi cũng có thể chế tác trước những lời cầu nguyện thường dùng. Sau đó để chúng nó trong biển hồn của mình, khi cần thì trực tiếp lấy ra, thế là giải quyết được vấn đề về thời gian thi thuật rồi?”
Nguyên Chiến cúi đầu gặm má hắn.
Nghiêm Mặc đầu tiên là sửng sốt, chưa đến một giây liền chủ động nhón chân ôm cổ hắn, cắn ngược lại môi hắn, sau đó hôn thật sâu.
Trong lúc môi lưỡi quấn quít nhau còn không quên hàm hồ nói: “Này, gia súc, anh còn nhớ lúc ở trong không gian đã nói cái gì với tôi không?”
Nguyên Chiến ừm ừm, liều mạng đuổi theo đầu lưỡi của tư tế đại nhân, hai tay cũng bắt đầu trượt xuống.
Mặc Đại Tư Tế bạo lực đẩy ngã người ta!
“Mặc đại, thủ lĩnh, chúng ta sắp bay qua doanh trại cảnh giới của Hữu Giác Nhân rồi, trước mắt bọn họ vẫn chưa phát hiện chúng ta.” Chỗ nối từ khoang bụng đến khoang đầu lại truyền đến tiếng bẩm báo của Tịch Dương.
Qua một hồi lâu, Tịch Dương mới nghe thấy tiếng Mặc truyền đến từ khoang đầu: “Biết rồi.”
Tịch Dương thầm chấn động, giọng của Mặc đại? Sau đó anh như nghĩ tới cái gì, mặt ửng đỏ, cúi đầu cào cào tóc mình, rồi nhanh chóng rời đi.
Năm ngày sau, lãnh địa của Hữu Giác Nhân bắt đầu trở nên nhiều hơn, trên bầu trời cũng xuất hiện rất nhiều cốt khí phi hành của Hữu Giác Nhân, Nghiêm Mặc không ẩn thân nữa, cho Cốt Điểu đáp xuống, đổi sang cưỡi thú.
Thú cưỡi của vực sâu Ác Ma thoạt nhìn như một loài khủng long nào đó, gọi là địa hành thú, thân thể chắc nịch, tứ chi thô to, phần lưng bằng phẳng, cổ dài, mặt nhọn, diện mạo xấu xí nhưng cái đuôi lại rất đẹp.
Nghiêm Mặc từng hỏi loại tọa kỵ này có khiến Hữu Giác Nhân chú ý hay không, người tứ uyên đều cam đoan tuyệt đối không. Bởi vì địa hành thú ở tây đại lục phân bố rất rộng rãi, là loài thú ăn cỏ thường thấy, hơn nữa tính cách phần lớn đều ôn hòa, sức lại lớn, bước chạy vững, nhẫn nại là ưu điểm, rất nhiều Hữu Giác Nhân và Vô Giác Nhân đều nuôi chúng nó làm gia súc.
Trong bốn thiếu niên có một cậu nhóc có năng lực biến hình, tên là Hình Lục, cậu nhóc có thể biến thành một thiếu niên tộc Bạch Giác, đồng thời thay quần áo của Hữu Giác Nhân mà người tứ uyên làm cho cậu ta.
Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến thì tạm thời chịu khổ một chút, cùng những người khác thay quần áo thường dùng của nô lệ, biến thành nô lệ Vô Giác Nhân của cậu thiếu niên này.
Một cậu thiếu niên quý tộc Bạch Giác dẫn theo một đám nô lệ Vô Giác Nhân đi du ngoạn, trong số Hữu Giác Nhân cũng không hiếm thấy.
Vì để tạo hình tượng, ngoại trừ Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến, hai Cốt Khí Sư và ông Hách lớn tuổi cùng những người khác cất bước đi tới gần lãnh địa của Hữu Giác Nhân, thú cưỡi của bọn họ thì phụ trách chở hành lý.
Ban đêm, khi nghỉ ngơi Cửu Phong thường xuyên biến thành thằng nhóc chui vào lòng Nghiêm Mặc mà ngủ, một chân còn thích gác lên mặt Nguyên Chiến, không cho hắn tới gần Nghiêm Mặc.
Nghiêm Mặc vừa buồn cười vừa có chút phát sầu, chờ khi tiến vào thành thị Hữu Giác Nhân, nếu Cửu Phong đột nhiên biến thành nhóc con thì làm sao đây? Đôi cánh nhỏ của nó và ba cọng lông chim màu vàng kim trên đỉnh đầu vừa nhìn liền biết không phải Vô Giác Nhân bình thường.
“Cửu Phong, nhóc có cách nào giấu cánh và lông chim đi không?”
“Hiện giờ thì không, phải chờ ta lớn lên một chút nữa mới có.” Cửu Phong ngồi xổm trên mặt đất, nhìn chằm chằm hai quả oa oa đang ngâm nước trong bồn.
Nghiêm Mặc rưới nước cho hai quả oa oa, cái mầm trên đỉnh đầu tụi nó lại lớn thêm một chút, bắt đầu giống mầm đậu xanh.
Cửu Phong nhân lúc Nghiêm Mặc không chú ý, vươn tay cầm cái mầm đậu xanh.
Nguyên Chiến đang lau Mặc Sát lanh tay lẹ mắt tóm được ma trảo của ông nhỏ Cửu Phong.
Nghiêm Mặc cười ha ha, cầm cái móng vuốt nhỏ của Cửu Phong để vào bồn nước rửa cho nó, còn để nó sờ sờ hai quả oa oa.
“Mầm nhỏ không thể nắm, giống như lông chim trên đầu nhóc cũng không thể nắm đó, đây là hai đứa em trai của nhóc, lại đây, Cửu Phong, sờ tụi em trai này.”
Cửu Phong thò móng vuốt sờ rồi sờ, nó đã được hướng dẫn cho sờ vài lần, sớm biết nên nhẹ tay thế nào.
Một quả oa oa đột nhiên đụng nhẹ nó một chút.
Cửu Phong lập tức trừng to mắt, a một tiếng, há cái miệng nhỏ: “Em trai nhúc nhích kìa.”
“Em trai thích nhóc đó.” Ba Nghiêm cười tủm tỉm.
“Em trai!” Cửu Phong vui vẻ, cười khặc khặc, muốn bế quả oa oa kia lên, nào ngờ Nguyên Chiến không ngăn cản, nhưng một quả khác lại không muốn, nhảy phốc lên từ trong bồn, hung hăng đập vào cằm Cửu Phong.
“Oạch!” Cửu Phong bật ngửa, mặt ngây đơ.
Ba Nghiêm thiếu đạo đức cười đến gập cả eo.
Nguyên Chiến dùng hai ngón tay xách Cửu Phong lên, để nó ngồi vững lại.
Cửu Phong ôm cằm, trợn mắt nhìn quả oa oa trong bồn nước chừng mười giây đồng hồ.
Nghiêm Mặc đang định nói gì đó an ủi nó thì Cửu Phong thò móng vuốt nhỏ ra, tóm lấy cái quả đâm vào cằm nó, ‘bốp bốp’ đánh một trận.
Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc há hốc mồm.
“Em trai hư, phải đánh!” Ông nhỏ Cửu Phong sống ở Cửu Nguyên lâu như vậy, đã thấy qua không biết bao nhiêu lần cảnh quái hai chân lớn đánh quái hai chân nhỏ, hiện giờ không cần thầy chỉ cũng biết làm sao để dạy dỗ em trai gây sự.
Nghiêm Mặc không nhịn được, cười đến mức nằm sấp trên lưng Nguyên Chiến.
Quả trái cây kia liều mạng giãy giụa, nhưng chắc là do toàn bộ năng lượng đều dùng để thai nghén thân thể, hiện giờ ngoại trừ tự vệ thì không có thủ đoạn tấn công nào, thẳng đến khi Cửu Phong đánh xong, nó mới có thể thoát khỏi hai cái ma trảo kia, nhảy vào trong bồn nước.
“A a a! Ta muốn giết con chim ngu này! Nó dám đánh ta! Nó dám… Chờ đó! Chờ ta ra ngoài hút khô nó!” Vu Quả tức đến mức kêu quang quác.
Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc đều nghe thấy tiếng con trai hò hét.
Cửu Phong nghi hoặc ngẩng đầu, hình như nó nghe được cái gì đó?
Vu Quả thấy nó không nghe thấy lời uy hiếp của mình thì càng tức giận hơn. Chờ khi thấy Cửu Phong lại duỗi móng vuốt muốn nhúng chàm Đô Đô, nó lại nhảy dựng lên.
Cửu Phong xoa xoa cái mũi bị đập, dùng ánh mắt đầy vẻ nghiên cứu mà nhìn Vu Quả.
Nguyên Chiến cẩn thận tra Mặc Sát vào vỏ, trong mắt đầy ý cười.
“Khụ, Cửu Phong, đau không?” Nghiêm Mặc nhịn cười ngồi xổm xuống, vươn tay sờ đầu Cửu Phong, muốn khuyên nó.
Cửu Phong bỗng nhiên vỗ tay một cái, la lên: “Ta biết rồi! Đứa em trai này càng thích ta hơn!”
Vu Quả: Tức chết ta rồi!
Ba Nghiêm và cha Chiến yên tâm, liền giao nhiệm vụ canh em trai phơi ánh trăng và tắm rửa cho Cửu Phong.
Cửu Phong chấp hành rất nghiêm túc, thỉnh thoảng còn lật người cho hai quả trái cây, rồi cần thận ghé mình vào cạnh bồn nước, lẩm nhẩm lầm nhầm nói chuyện gì đó với hai đứa em.
Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến ngồi một bên vừa nghe trộm vừa mỉm cười.
Nguyên Chiến quay đầu nhìn khuôn mặt đầy ý cười của Nghiêm Mặc, ánh trăng chiếu rọi khiến hắn trở nên dịu dàng khó tả.
Cứ như vậy đi hơn nửa tháng, đoàn người hữu kinh vô hiểm mà tới vùng phụ cận vương thành của Hữu Giác Nhân.
Nhưng lúc này sắc trời đã tối, bọn họ muốn vào thành đã không còn kịp nữa, chỉ có thể tìm chỗ đặt chân trong doanh trại tạm thời ở nơi cách vương thành chừng mười km cùng một vài Hữu Giác Nhân cũng tới muộn khác.
Trong doanh trại tạm thời đã có không ít Hữu Giác Nhân nghỉ ngơi.
Đám người Nghiêm Mặc chọn một góc tối không đáng để chú ý.
Bao gồm cả Thương Kỳ, ba thiếu niên vội vàng ‘hầu hạ’ cậu thiếu niên Bạch Giác, Tịch Dương giúp bọn họ dựng lò sưởi, bắt đầu chuẩn bị bữa tối.
Hai Cốt Khí Sư lấy quân bài thân phận của mình ra, như vậy dù bọn họ là Vô Giác Nhân, thì người khác cũng sẽ không bắt nạt bọn họ.
Hậu Sư và Kỳ Hồng Chí tập trung thú cưỡi lại với nhau, rồi vội vàng chuyển hành lý về và chuẩn bị cỏ khô cho chúng nó.
Ông Hách ngồi vào bên đống lửa nấu nước, Nghiêm Mặc ôm Cửu Phong biến thành người cũng khoanh chân ngồi trên mặt đất, Nguyên Chiến cúi đầu, hạ thấp cảm giác tồn tại của mình xuống rồi đi dạo một vòng trong doanh trại.
Chờ khi Nguyên Chiến trở về, mọi người đã thu xếp xong, trên đống lửa có giá thịt nướng. Giá nướng lại có hai cái, một cái đặt trước mặt cậu thiếu niên Bạch Giác Hình Lục đã biến thân, một cái thì đặt trước mặt Nghiêm Mặc.
Hậu Sư và Kỳ Hồng Chí rất cần mẫn mà phối hợp với nhau, một người phụ trách lật thịt nướng, một người phụ trách bôi gia vị —— Mặc đại dạy và cung cấp.
Nghiêm Mặc đút Cửu Phong uống nước.
Cửu Phong thỉnh thoảng ngẩng đầu cào tóc mình, nó còn có chút không quen khi lông chim và cánh biến mất, sau lưng nó sờ không tới nên chỉ có thể sờ đầu.
Nghiêm Mặc thấp giọng cười: “Chẳng phải như nhóc nói, lông chim và cánh đều còn đó hay sao? Chỉ là người khác không nhìn thấy mà thôi.”
Cửu Phong ngẩng khuôn mặt nhỏ: “Mặc, hun.”
Nghiêm Mặc nhịn không được cúi đầu hôn hôn cái mũi nhỏ cao thẳng của nó.
“Nghe nói ở phụ cận vương thành vào ngày thường không có nhiều người như vậy, người nơi này tám phần là muốn tới vương thành xem cuộc thi cốt khí, trong đó có không ít người là Cốt Khí Sư. Trong khoảng thời gian này, doanh địa tạm thời như vậy xung quanh vương thành có tổng cộng hai mươi bốn cái.” Một bóng người cao lớn ngồi xuống bên cạnh hắn, Nguyên Chiến đã trở lại.
Nghiêm Mặc ngẩng đầu: “Lời bọn họ anh có thể nghe hiểu?”
“Khẩu âm có vấn đề một chút, nhưng cũng nhờ cầu nguyện của em, tôi nghe không quá khó khăn.” Nguyên Chiến dùng nhánh cây bới đống lửa.
Nghiêm Mặc gật đầu: “Vậy là tốt rồi.”
“Ta cũng có thể nghe hiểu.” Cửu Phong kiêu ngạo khoe ra.
“Đương nhiên, nhóc là ai chứ, nhóc chính là Sơn Thần đại nhân lợi hại nhất, vĩ đại nhất của chúng ta!”
Cửu Phong được khen đến mức cái đuôi chim vểnh lên trời.
“Các người cũng tới vương thành để xem cuộc thi cốt khí sao?” Một giọng nói như của thiếu niên đang trong kỳ vỡ giọng cất lên ở phụ cận bọn họ.
Mấy người Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến quay đầu nhìn về phía đó.
Đó là một cậu thiếu niên tộc Bạch Giác hàng thật, thoạt nhìn có độ tuổi ngang với Hình Lục, khoảng từ mười sáu đến mười tám tuổi, khá cao, bên hông đeo một quân bài màu xanh nhạt.
/660
|