*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Hình như hắn đã hiểu hầu hạ ngủ là có ý gì rồi.”
Nghiêm Mặc thầm lấy một viên nguyên tinh cấp cao ra, hắn không kéo dài thời gian ngụy trang của mình, mà là đang chuẩn bị tấn công.
Tên thần thị cấp cao Vi Ân kia rời đi rồi nhưng bất cứ lúc nào cũng có thể trở về vạch trần thân phận của hắn, dù hắn có thể tiếp tục ngụy trang thì cũng chẳng còn ý nghĩa gì.
Hắn đã có thể xác định được chín mươi phần trăm rằng người trước mặt này hẳn là Đại Vu đương nhiệm của ba tộc – Đại Tư Tế Hồ Liên có thân phận cao nhất, hắn thử cho sức mạnh linh hồn vào trong lời nói hòng mê hoặc đối phương, nhưng lại phát hiện đối phương gần như không bị ảnh hưởng, này chứng tỏ linh hồn của Hồ Liên nhất định rất cường đại.
Tuy nguyện lực lợi hại, nhưng nó cũng chỉ dựa vào năng lượng để tác động đến tinh thần người khác, chẳng qua muốn sử dụng nó thì cần một ít từ ngữ riêng để tạo ra năng lượng mê hoặc.
Từ ngữ riêng?
Trong đầu Nghiêm Mặc đột nhiên hiện lên cái gì đó, hắn không để linh cảm này vụt mất, mà bắt được nó.
Vì sao hắn có thể sử dụng một vài từ ngữ riêng để dùng nguyện lực?
Vì sao sử dụng từ ngữ riêng khi thi triển nguyện lực sẽ có hiệu quả tốt hơn so với khi hắn cho sức mạnh linh hồn vào trong lời nói?
Nhưng từ ngữ riêng này có chỗ gì đặc biệt?
Lúc trước khi hắn thử rút ngắn từ ngữ để thi triển nguyện lực, và thử nghiệm nhiều cách sử dụng, sau đó dựa theo thực tế mà tổng kết ra một vài từ ngữ riêng.
Còn nữa, vì sao phương pháp thi triển nguyện lực mà sách hướng dẫn đưa cho hắn lại bảo hắn rằng bước trước tiên phải dùng sức mạnh linh hồn sắp xếp lại câu cú?
Nghiêm Mặc cảm thấy mình đã bắt được điểm nào đó vô cùng quan trọng, chỉ cần hắn có thể nghĩ thông, có lẽ khả năng thi triển nguyện lực của hắn sẽ được nâng cao thêm một bước, thậm chí còn có thể hiểu được việc thi triển nguyện lực dựa trên nguyên lý gì.
Nghiêm Mặc đột nhiên trầm tư làm Hồ Liên hiểu lầm, cho rằng hắn đang lo lắng sau này mình sẽ bị cầm tù, lập tức cười nói: “Ta không có ý muốn nhốt cậu hay gì, chỉ là sau này cậu chỉ có thể ở lại và làm việc bên cạnh ta.”
Nghiêm Mặc cố gắng kéo suy nghĩ về, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười với Hồ Liên: “Bàn A Thần tại thượng, đây là vinh hạnh của tôi.”
Hồ Liên lại giơ tay muốn cầm lấy cổ tay hắn, Nghiêm Mặc liền lui về sau một bước.
Hồ Liên cười khẽ, nói: “Sau này cậu sẽ là người hầu bên cạnh ta, ta sẽ dựa vào năng lực của cậu để sắp xếp công việc cho cậu, có điều trước khi đó, cậu phải hầu hạ ta ngủ.”
Mới đầu Nghiêm Mặc không hiểu ‘hầu hạ ngủ’ là có ý gì, nhưng thấy vẻ mặt của Hồ Liên như thể cái từ này tất cả mọi người đều hiểu rõ, sợ là mình hiểu nhầm, hắn không lập tức trả lời mà chỉ cúi đầu.
Hồ Liên vươn tay, nâng cằm hắn lên.
Nghiêm Mặc: “…” Vất vả lắm mới kiềm chế được ý muốn đâm cho đối phương một cây kim tẩm độc! Hắn chỉ có thể nói với mình rằng bây giờ vẫn chưa phải cơ hội để ra tay, có quá nhiều người nhìn thấy bọn họ trên đường đi.
“Không muốn?” Hồ Liên tựa hồ như có chút kinh ngạc: “Bao nhiêu thần thị trong này đều muốn hầu hạ ta ngủ, huống chi đây còn là chính miệng ta yêu cầu, cậu đã có bạn đời?”
Nghiêm Mặc: “Phải.” Hình như hắn đã hiểu hầu hạ ngủ là có ý gì rồi.
Nụ cười trên mặt Hồ Liên không còn nữa, những ngón tay đang nắm cằm Nghiêm Mặc cũng siết chặt: “…Ta muốn gặp bạn đời của cậu.”
Gã sẽ khiến tên Hữu Giác Nhân kia biến mất! Tuy đại đa số Hữu Giác Nhân đều rất trung trinh với bạn đời, nhưng đó cũng chỉ là đại đa số. Hồ Liên có lòng tin rằng, chỉ cần giết chết bạn đời của người trước mặt, thời gian qua lâu, người này rồi sẽ là của gã. Trước khi đó, gã có thể chiếm thân trước rồi chiếm tâm sau.
“Ngài sẽ rất nhanh được gặp anh ấy.” Nghiêm Mặc nhìn thấy bọn thần thị và hộ vệ xung quanh dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn mình thì lại lần nữa kiềm chế ý muốn ra tay đập người. Chờ một chút, chờ một chút, chờ khi cả hai tới một chỗ nào đó yên lặng… Có phải hắn nên tỏ chút quyến rũ hay dục cự còn nghênh không?
“Ồ? Hắn cũng là thần thị? Hay là hộ vệ trong thần điện?” Hồ Liên cầm lấy cổ tay hắn, lần này thái độ của gã rất kiên quyết, Nghiêm Mặc nhịn, cố gắng để mình không theo bản năng mà né tránh.
Nghiêm Mặc hàm hồ trả lời: “Anh ấy là một chiến sĩ.”
“Tên của hắn là gì?” Ánh mắt của Hồ Liên khi nhìn Nghiêm Mặc đột nhiên hơi cứng lại, sau đó cố ý nhìn đỉnh đầu hắn.
Nghiêm Mặc làm bộ do dự, bởi vì không nhìn Hồ Liên, nên hắn không chú ý tới chút biến hóa này của Hồ Liên.
“Không muốn nói thì thôi.” Đại Tư Tế Hồ Liên rũ mắt, khi nhấc lên thì vẻ mặt đã không còn gì kỳ lạ nữa, tay cầm cổ tay Nghiêm Mặc cũng không chút thả lỏng, càng không kéo xa khoảng cách với Nghiêm Mặc: “Đi theo ta!”
Nghiêm Mặc không chống cự, hắn còn ước gì nhanh tìm một chỗ nào đó không người.
Dọc đường đi băng qua vài cái đại điện, thu hoạch được không ít con mắt rớt trên mặt đất.
Tất cả những Hữu Giác Nhân thấy hai người họ đi chung đều không dám tin vào mắt mình, vị Đại Tư Tế cao quý kia của bọn họ – người gần với thần nhất, nhưng lại ghét bị người ta đụng chạm nhất thế nhưng lại cầm tay một tên thần thị cấp trung, lại còn mang bộ dáng như thể không muốn buông hắn ra.
Hồ Liên dẫn người vào chủ điện phía sau, đó cũng là tẩm điện trên danh nghĩa của gã.
Người hầu nhao nhao hành lễ, sau khi Hồ Liên dẫn người vào phòng ngủ, thần thị phụ trách hầu hạ còn săn sóc mà đóng cửa lại.
Nghiêm Mặc thấy xung quanh không có ai, cũng không tiếp tục chịu đựng nữa, phất tay lên hô: “Nguyện một giấc mộng đẹp!”
Nhưng cùng lúc hắn sử dụng nguyện lực, Hồ Liên cũng giơ tay, từ trong cây cột chống phòng thô to cách Nghiêm Mặc gần nhất đột nhiên có mười mấy sợ xích bằng xương bắn ra, quấn lấy Nghiêm Mặc!
Mười mấy sợi xích quấn lấy Nghiêm Mặc, kéo hắn tới cây cột rồi nhanh chóng trói chặt.
Nghiêm Mặc vừa định cử động thì từ cây cột trồi lên thứ gì đó bén nhọn đâm vào thân thể hắn.
Hồ Liên sau khi giơ tay liền đứng yên tại chỗ, không có động tác thứ hai, hai mắt gã nửa khép chứ không nhắm, cứ thế mà ngủ đứng.
“Buông ra!” Sợi xích không có phản ứng.
“Tổ Thần tại thượng, lấy năng lượng của tôi làm vật tế, nguyện cho mọi trói buộc trên người đều biến mất!”
Sợi xích chẳng những không buông ra, mà ngược lại còn siết hắn chặt hơn.
Nghiêm Mặc biến sắc, nguyện lực của hắn không thể sử dụng?
Hắn lại thử tạo kim châm, cũng không có phản ứng, năng lực của hắn đã bị khóa? Là do sợi xích, hay là thứ đâm vào người hắn?
May mắn là, tư tế Hồng Giác đã bị nguyện lực của hắn khiến cho chìm vào giấc mộng đẹp, tạm thời sẽ không tạo ra uy hiếp gì cho hắn.
Nhưng hắn cũng không biết giấc mơ của gã sẽ diễn ra trong bao lâu, đây là lần đầu tiên hắn thi triển nguyện lực có nội dung như vậy, nên thời gian dài hay ngắn hắn không biết chắc.
Đúng rồi, tư tế Hồng Giác này đồng thời ra tay với hắn, vậy là gã đã nhìn thấu ngụy trang của hắn, hay là vỗn dĩ đã muốn vây khốn hắn? Có điều, cốt khí vây khốn hắn hẳn là chuyên dùng để đối phó với chiến sĩ thần huyết đi? Nói cách khác, lớp ngụy trang của hắn đã bại lộ dưới mắt Hồ Liên?
Nghiêm Mặc lại thử tiến vào phòng thí nghiệm, nhưng khi thân thể hắn vừa cảm giác được lực kéo —— đây là cảm giác mà trước kia hắn chưa từng gặp phải khi tiến vào phòng thí nghiệm, cây cột phía sau hắn đột nhiên phát ra ánh sáng, ánh sáng kia tựa như cái lồng sắt mà bao lấy hắn.
Sức kéo ấy tức khắc bị chặt đứt!
Tiến vào phòng thí nghiệm cũng không được!
Nghiêm Mặc không tin tà, không gian của hắn cũng có thể tiến vào, hắn lại thử tiến vào không gian, nhưng lần này ngay cả sức kéo cũng không cảm nhận được, mà ánh sáng bao phủ hắn lại càng chói mắt hơn vừa rồi.
Gặp quỷ thật rồi! Hắn hoàn toàn mà bị giam cầm ư?! Sao có thể?
Nhưng sau khi tĩnh tâm suy nghĩ, chuyện này cũng không phải là không có khả năng. Chiến sĩ thần huyết có rất nhiều năng lực, trong đó có năng lực xuyên qua không gian, nếu Hữu Giác Nhân muốn vây khốn chiến sĩ thần huyết, vậy chắc chắn cũng phải suy xét đến năng lực đó.
Tuy không gian của hắn và phòng thí nghiệm không thuộc về năng lực không gian của bản thân, nhưng muốn sử dụng không gian gì cũng cần có sức mạnh linh hồn, mà khi sử dụng sức mạnh linh hồn thì sẽ sinh ra dao động của sức mạnh linh hồn, dao động của sức mạnh linh hồn giống như chìa khóa cố định dùng để mở không gian.
Sợi xích trói hắn và vật đâm vào người hắn có lẽ là thứ mấu chốt dùng để khóa năng lực thần huyết của hắn, mà tác dụng của cái lồng ánh sáng bao phủ hắn hẳn là ngăn cản và chặt đứt hết thảy dao động của sức mạnh linh hồn.
Có nên nói tên Hữu Giác Nhân này lợi hại không? Hắn bị vây khốn như vầy chắc chắn không phải là do hắn bất cẩn, hắn đã đủ cẩn thận rồi, thậm chí còn vì sợ bị bao vây mà dọc đường đi không dám ra tay, chờ sau khi tiến vào cái tẩm điện này, hắn cơ hồ là ra tay ngay lập tức khi thấy bên trong không có người thứ ba, đáng tiếc! Hắn muốn hại người ta, mà người ta cũng muốn giết hắn.
Năng lực của bọn hắn cường đại, nhưng cốt khí của Hữu Giác Nhân cũng không yếu.
Đến lúc này Nghiêm Mặc còn có thể cười được, nhìn dòng máu tươi chảy ra dưới chân: “A Chiến, tôi sống hay chết thì phải dựa vào anh rồi, hy vọng anh có thể tìm tới nơi này trước khi đối phương tỉnh mộng, nếu không… tư tế của anh rất có thể sẽ bị áp chế đi thị tẩm mất, hoặc có lẽ sẽ bị hành hạ đến chết cũng nên.”
Máu tươi đỏ thẫm dần thấm vào các khe hở giữa những hoa văn tinh xảo khắc trên mặt đá.
Phía đối diện, cái tay đang nâng của Hồ Liên chậm rãi rũ xuống, nhưng hai mắt gã vẫn chưa mở ra, như thể cảnh tượng trong mơ tốt đẹp tới nỗi làm gã say mê trong đó, không muốn tỉnh lại.
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Hình như hắn đã hiểu hầu hạ ngủ là có ý gì rồi.”
Nghiêm Mặc thầm lấy một viên nguyên tinh cấp cao ra, hắn không kéo dài thời gian ngụy trang của mình, mà là đang chuẩn bị tấn công.
Tên thần thị cấp cao Vi Ân kia rời đi rồi nhưng bất cứ lúc nào cũng có thể trở về vạch trần thân phận của hắn, dù hắn có thể tiếp tục ngụy trang thì cũng chẳng còn ý nghĩa gì.
Hắn đã có thể xác định được chín mươi phần trăm rằng người trước mặt này hẳn là Đại Vu đương nhiệm của ba tộc – Đại Tư Tế Hồ Liên có thân phận cao nhất, hắn thử cho sức mạnh linh hồn vào trong lời nói hòng mê hoặc đối phương, nhưng lại phát hiện đối phương gần như không bị ảnh hưởng, này chứng tỏ linh hồn của Hồ Liên nhất định rất cường đại.
Tuy nguyện lực lợi hại, nhưng nó cũng chỉ dựa vào năng lượng để tác động đến tinh thần người khác, chẳng qua muốn sử dụng nó thì cần một ít từ ngữ riêng để tạo ra năng lượng mê hoặc.
Từ ngữ riêng?
Trong đầu Nghiêm Mặc đột nhiên hiện lên cái gì đó, hắn không để linh cảm này vụt mất, mà bắt được nó.
Vì sao hắn có thể sử dụng một vài từ ngữ riêng để dùng nguyện lực?
Vì sao sử dụng từ ngữ riêng khi thi triển nguyện lực sẽ có hiệu quả tốt hơn so với khi hắn cho sức mạnh linh hồn vào trong lời nói?
Nhưng từ ngữ riêng này có chỗ gì đặc biệt?
Lúc trước khi hắn thử rút ngắn từ ngữ để thi triển nguyện lực, và thử nghiệm nhiều cách sử dụng, sau đó dựa theo thực tế mà tổng kết ra một vài từ ngữ riêng.
Còn nữa, vì sao phương pháp thi triển nguyện lực mà sách hướng dẫn đưa cho hắn lại bảo hắn rằng bước trước tiên phải dùng sức mạnh linh hồn sắp xếp lại câu cú?
Nghiêm Mặc cảm thấy mình đã bắt được điểm nào đó vô cùng quan trọng, chỉ cần hắn có thể nghĩ thông, có lẽ khả năng thi triển nguyện lực của hắn sẽ được nâng cao thêm một bước, thậm chí còn có thể hiểu được việc thi triển nguyện lực dựa trên nguyên lý gì.
Nghiêm Mặc đột nhiên trầm tư làm Hồ Liên hiểu lầm, cho rằng hắn đang lo lắng sau này mình sẽ bị cầm tù, lập tức cười nói: “Ta không có ý muốn nhốt cậu hay gì, chỉ là sau này cậu chỉ có thể ở lại và làm việc bên cạnh ta.”
Nghiêm Mặc cố gắng kéo suy nghĩ về, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười với Hồ Liên: “Bàn A Thần tại thượng, đây là vinh hạnh của tôi.”
Hồ Liên lại giơ tay muốn cầm lấy cổ tay hắn, Nghiêm Mặc liền lui về sau một bước.
Hồ Liên cười khẽ, nói: “Sau này cậu sẽ là người hầu bên cạnh ta, ta sẽ dựa vào năng lực của cậu để sắp xếp công việc cho cậu, có điều trước khi đó, cậu phải hầu hạ ta ngủ.”
Mới đầu Nghiêm Mặc không hiểu ‘hầu hạ ngủ’ là có ý gì, nhưng thấy vẻ mặt của Hồ Liên như thể cái từ này tất cả mọi người đều hiểu rõ, sợ là mình hiểu nhầm, hắn không lập tức trả lời mà chỉ cúi đầu.
Hồ Liên vươn tay, nâng cằm hắn lên.
Nghiêm Mặc: “…” Vất vả lắm mới kiềm chế được ý muốn đâm cho đối phương một cây kim tẩm độc! Hắn chỉ có thể nói với mình rằng bây giờ vẫn chưa phải cơ hội để ra tay, có quá nhiều người nhìn thấy bọn họ trên đường đi.
“Không muốn?” Hồ Liên tựa hồ như có chút kinh ngạc: “Bao nhiêu thần thị trong này đều muốn hầu hạ ta ngủ, huống chi đây còn là chính miệng ta yêu cầu, cậu đã có bạn đời?”
Nghiêm Mặc: “Phải.” Hình như hắn đã hiểu hầu hạ ngủ là có ý gì rồi.
Nụ cười trên mặt Hồ Liên không còn nữa, những ngón tay đang nắm cằm Nghiêm Mặc cũng siết chặt: “…Ta muốn gặp bạn đời của cậu.”
Gã sẽ khiến tên Hữu Giác Nhân kia biến mất! Tuy đại đa số Hữu Giác Nhân đều rất trung trinh với bạn đời, nhưng đó cũng chỉ là đại đa số. Hồ Liên có lòng tin rằng, chỉ cần giết chết bạn đời của người trước mặt, thời gian qua lâu, người này rồi sẽ là của gã. Trước khi đó, gã có thể chiếm thân trước rồi chiếm tâm sau.
“Ngài sẽ rất nhanh được gặp anh ấy.” Nghiêm Mặc nhìn thấy bọn thần thị và hộ vệ xung quanh dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn mình thì lại lần nữa kiềm chế ý muốn ra tay đập người. Chờ một chút, chờ một chút, chờ khi cả hai tới một chỗ nào đó yên lặng… Có phải hắn nên tỏ chút quyến rũ hay dục cự còn nghênh không?
“Ồ? Hắn cũng là thần thị? Hay là hộ vệ trong thần điện?” Hồ Liên cầm lấy cổ tay hắn, lần này thái độ của gã rất kiên quyết, Nghiêm Mặc nhịn, cố gắng để mình không theo bản năng mà né tránh.
Nghiêm Mặc hàm hồ trả lời: “Anh ấy là một chiến sĩ.”
“Tên của hắn là gì?” Ánh mắt của Hồ Liên khi nhìn Nghiêm Mặc đột nhiên hơi cứng lại, sau đó cố ý nhìn đỉnh đầu hắn.
Nghiêm Mặc làm bộ do dự, bởi vì không nhìn Hồ Liên, nên hắn không chú ý tới chút biến hóa này của Hồ Liên.
“Không muốn nói thì thôi.” Đại Tư Tế Hồ Liên rũ mắt, khi nhấc lên thì vẻ mặt đã không còn gì kỳ lạ nữa, tay cầm cổ tay Nghiêm Mặc cũng không chút thả lỏng, càng không kéo xa khoảng cách với Nghiêm Mặc: “Đi theo ta!”
Nghiêm Mặc không chống cự, hắn còn ước gì nhanh tìm một chỗ nào đó không người.
Dọc đường đi băng qua vài cái đại điện, thu hoạch được không ít con mắt rớt trên mặt đất.
Tất cả những Hữu Giác Nhân thấy hai người họ đi chung đều không dám tin vào mắt mình, vị Đại Tư Tế cao quý kia của bọn họ – người gần với thần nhất, nhưng lại ghét bị người ta đụng chạm nhất thế nhưng lại cầm tay một tên thần thị cấp trung, lại còn mang bộ dáng như thể không muốn buông hắn ra.
Hồ Liên dẫn người vào chủ điện phía sau, đó cũng là tẩm điện trên danh nghĩa của gã.
Người hầu nhao nhao hành lễ, sau khi Hồ Liên dẫn người vào phòng ngủ, thần thị phụ trách hầu hạ còn săn sóc mà đóng cửa lại.
Nghiêm Mặc thấy xung quanh không có ai, cũng không tiếp tục chịu đựng nữa, phất tay lên hô: “Nguyện một giấc mộng đẹp!”
Nhưng cùng lúc hắn sử dụng nguyện lực, Hồ Liên cũng giơ tay, từ trong cây cột chống phòng thô to cách Nghiêm Mặc gần nhất đột nhiên có mười mấy sợ xích bằng xương bắn ra, quấn lấy Nghiêm Mặc!
Mười mấy sợi xích quấn lấy Nghiêm Mặc, kéo hắn tới cây cột rồi nhanh chóng trói chặt.
Nghiêm Mặc vừa định cử động thì từ cây cột trồi lên thứ gì đó bén nhọn đâm vào thân thể hắn.
Hồ Liên sau khi giơ tay liền đứng yên tại chỗ, không có động tác thứ hai, hai mắt gã nửa khép chứ không nhắm, cứ thế mà ngủ đứng.
“Buông ra!” Sợi xích không có phản ứng.
“Tổ Thần tại thượng, lấy năng lượng của tôi làm vật tế, nguyện cho mọi trói buộc trên người đều biến mất!”
Sợi xích chẳng những không buông ra, mà ngược lại còn siết hắn chặt hơn.
Nghiêm Mặc biến sắc, nguyện lực của hắn không thể sử dụng?
Hắn lại thử tạo kim châm, cũng không có phản ứng, năng lực của hắn đã bị khóa? Là do sợi xích, hay là thứ đâm vào người hắn?
May mắn là, tư tế Hồng Giác đã bị nguyện lực của hắn khiến cho chìm vào giấc mộng đẹp, tạm thời sẽ không tạo ra uy hiếp gì cho hắn.
Nhưng hắn cũng không biết giấc mơ của gã sẽ diễn ra trong bao lâu, đây là lần đầu tiên hắn thi triển nguyện lực có nội dung như vậy, nên thời gian dài hay ngắn hắn không biết chắc.
Đúng rồi, tư tế Hồng Giác này đồng thời ra tay với hắn, vậy là gã đã nhìn thấu ngụy trang của hắn, hay là vỗn dĩ đã muốn vây khốn hắn? Có điều, cốt khí vây khốn hắn hẳn là chuyên dùng để đối phó với chiến sĩ thần huyết đi? Nói cách khác, lớp ngụy trang của hắn đã bại lộ dưới mắt Hồ Liên?
Nghiêm Mặc lại thử tiến vào phòng thí nghiệm, nhưng khi thân thể hắn vừa cảm giác được lực kéo —— đây là cảm giác mà trước kia hắn chưa từng gặp phải khi tiến vào phòng thí nghiệm, cây cột phía sau hắn đột nhiên phát ra ánh sáng, ánh sáng kia tựa như cái lồng sắt mà bao lấy hắn.
Sức kéo ấy tức khắc bị chặt đứt!
Tiến vào phòng thí nghiệm cũng không được!
Nghiêm Mặc không tin tà, không gian của hắn cũng có thể tiến vào, hắn lại thử tiến vào không gian, nhưng lần này ngay cả sức kéo cũng không cảm nhận được, mà ánh sáng bao phủ hắn lại càng chói mắt hơn vừa rồi.
Gặp quỷ thật rồi! Hắn hoàn toàn mà bị giam cầm ư?! Sao có thể?
Nhưng sau khi tĩnh tâm suy nghĩ, chuyện này cũng không phải là không có khả năng. Chiến sĩ thần huyết có rất nhiều năng lực, trong đó có năng lực xuyên qua không gian, nếu Hữu Giác Nhân muốn vây khốn chiến sĩ thần huyết, vậy chắc chắn cũng phải suy xét đến năng lực đó.
Tuy không gian của hắn và phòng thí nghiệm không thuộc về năng lực không gian của bản thân, nhưng muốn sử dụng không gian gì cũng cần có sức mạnh linh hồn, mà khi sử dụng sức mạnh linh hồn thì sẽ sinh ra dao động của sức mạnh linh hồn, dao động của sức mạnh linh hồn giống như chìa khóa cố định dùng để mở không gian.
Sợi xích trói hắn và vật đâm vào người hắn có lẽ là thứ mấu chốt dùng để khóa năng lực thần huyết của hắn, mà tác dụng của cái lồng ánh sáng bao phủ hắn hẳn là ngăn cản và chặt đứt hết thảy dao động của sức mạnh linh hồn.
Có nên nói tên Hữu Giác Nhân này lợi hại không? Hắn bị vây khốn như vầy chắc chắn không phải là do hắn bất cẩn, hắn đã đủ cẩn thận rồi, thậm chí còn vì sợ bị bao vây mà dọc đường đi không dám ra tay, chờ sau khi tiến vào cái tẩm điện này, hắn cơ hồ là ra tay ngay lập tức khi thấy bên trong không có người thứ ba, đáng tiếc! Hắn muốn hại người ta, mà người ta cũng muốn giết hắn.
Năng lực của bọn hắn cường đại, nhưng cốt khí của Hữu Giác Nhân cũng không yếu.
Đến lúc này Nghiêm Mặc còn có thể cười được, nhìn dòng máu tươi chảy ra dưới chân: “A Chiến, tôi sống hay chết thì phải dựa vào anh rồi, hy vọng anh có thể tìm tới nơi này trước khi đối phương tỉnh mộng, nếu không… tư tế của anh rất có thể sẽ bị áp chế đi thị tẩm mất, hoặc có lẽ sẽ bị hành hạ đến chết cũng nên.”
Máu tươi đỏ thẫm dần thấm vào các khe hở giữa những hoa văn tinh xảo khắc trên mặt đá.
Phía đối diện, cái tay đang nâng của Hồ Liên chậm rãi rũ xuống, nhưng hai mắt gã vẫn chưa mở ra, như thể cảnh tượng trong mơ tốt đẹp tới nỗi làm gã say mê trong đó, không muốn tỉnh lại.
/660
|