*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Gọi tôi là ông xã, ngoan ~”
Cửu Nguyên quả thật mang đến rất nhiều thứ tốt, có điều, trước khi giao dịch với toàn tộc, Nghiêm Mặc sẽ cho Liệp – người có tướng mạo khiến người ta cảm thấy an tâm lên… diễn thuyết.
Nghe Liệp giảng giải đủ loại quy tắc và chỗ tốt của Cửu Nguyên cho người tộc Nhung, Nghiêm Mặc nghĩ tới một danh nhân lịch sử, danh nhân lịch sử này là một người độc tài và theo chủ nghĩa dân tộc cực đoan, người đó rất am hiểu cách diễn thuyết, nghe nói mỗi khi có buổi tuyên truyền của người đó diễn ra thì bầu không khí sẽ nhuộm đẫm sắc màu mà người đó muốn.
Hình như bắt đầu từ người này mà các đầu não quốc gia mới chú ý đến tầm quan trọng của việc diễn thuyết trước công chúng.
Nghiêm Mặc là một nhà nghiên cứu, hắn không thích nói bốc nói phét, cho dù khi còn ở bệnh viện đảm nhiệm chức vụ hướng dẫn cho sinh viên.
Lúc Liệp tạm dừng, Nghiêm Mặc quay đầu nhìn về phía Nguyên Chiến đứng cạnh, bất tri bất giác, hắn đã tới thế giới này mười năm, mười năm đó, hắn và người này đều thay đổi rất nhiều, có lẽ bản chất không thay đổi, nhưng rất nhiều suy nghĩ và thái độ làm việc lại khác trước kia một trời một vực.
Trước kia, hắn ghét nhất là có người nói bốc nói phét trong các cuộc tụ hội hoặc về hội thảo học thuật, làm lãng phí thời gian của hắn, càng đừng nói tới việc bảo chính hắn lên nói.
Nhưng bây giờ, hắn là tư tế của một thế lực lớn, khi hắn có được năng lực huyết mạch của tộc Thiện Ngôn, tiếng nói hắn hữu hiệu hơn Nguyên Chiến và những người khác nhiều, cho nên, việc đối ngoại luôn do hắn đảm nhiệm, Nguyên Chiến trên cơ bản chỉ đứng cạnh làm uy hiếp và chống lưng cho hắn, thỉnh thoảng sẽ bổ sung vài lời.
Chờ Liệp nói xong thì sẽ đến phiên hắn.
Nguyên Chiến cầm lấy tay hắn, thấp giọng hỏi: “Phiền à?”
Nghiêm Mặc cười khẽ: “Không, chỉ cần nghĩ đến mấy lời tôi sắp nói, bộ lạc này sẽ thay đổi như thế nào, tôi liền hưng phấn.”
Lúc này, trên quảng trường của bộ lạc đã đứng đầy người, nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện trong đó có phân một nửa là nô lệ.
Nguyên Chiến cũng thấy được nhóm nô lệ binh mà tộc Nhung lấy làm tự hào, nhưng hắn chỉ nhìn chứ không để trong lòng, so với nô lệ binh mà tộc Nhung huấn luyện ra, binh đoàn của Đáp Đáp mới gọi là có lực sát thương, còn nô lệ binh của tộc Nhung thoạt nhìn có chút chỉnh tề, nhưng dù là tinh thần hay độ cường tráng của thân thể đều không bằng chiến sĩ Cửu Nguyên.
“Tiếc thay cho đám nô lệ binh này.” Nguyên Chiến chỉ nhìn những nô lệ binh để trần nửa thân trên là có thể nhìn ra điều kiện cơ bản của bọn họ.
Những thanh niên tráng niên có thể trở thành nô lệ binh trên cơ bản đều là người do tộc Nhung bắt tới, những người này có nền tảng tốt, chỉ cần huấn luyện, có thức ăn đầy đủ, thì lực sát thương sẽ càng lớn hơn, ví dụ thành công nhất chính là binh đoàn do Đáp Đáp dẫn dắt.
Còn nô lệ binh của tộc Nhung lại bị bóc lột quá mức, thân thể quá gầy là minh chứng cho việc bọn họ không có đủ thức ăn, vết thương trên người cũng có thể nhìn ra huấn luyện ngày thường ác nghiệt cỡ nào, hơn nữa, chỉ sợ phần lớn đều là thủ đoạn trừng phạt của chủ nhân khi huấn luyện.
Lại nhìn vẻ mặt và ánh mắt của những nô lệ binh đó, tất cả đều như một vũng nước lặng, bảo là mắt cá chết cũng không quá. Nói đến cùng, cũng chỉ là một đám rối gỗ hình người biết nghe lệnh mà thôi.
Trước khi tới Nghiêm Mặc đã điều tra bốn bộ tộc sống trên mảnh đất này một phen, khá hiểu biết nhóm nô lệ binh mà bọn họ lấy làm tự hào: “Nghe nói nô lệ binh của tộc Nhung nổi tiếng dũng mãnh không sợ chết, khi tộc Liệp đối địch với bọn họ đã thiếu chút nữa bị nhóm nô lệ binh và các chiến sĩ tộc Nhung công phá, nếu không phải tộc Liệp am hiểu cách chiến đấu trong đầm lầy, có thể tự do đi lại trong đầm lầy, thì chắc bây giờ trên mảnh đất này đã không có tộc Liệp. Sau đó, tộc Liệp qua cơn tức thì cũng thành lập một nhóm nô lệ binh, mà tộc Liệp vì để đánh thắng tộc Nhung nên còn huấn luyện nô lệ binh ác hơn thế nữa, nghe nói trong mười nô lệ tráng niên có thể sống được ba người thôi đã là không tồi rồi.”
“Tộc Nhung thì sao?” Nguyên Chiến nhìn người dưới đài thuận miệng hỏi.
“Một nửa. Đây chỉ là phân tích mà tôi dựa theo tin tức thu được, có lẽ tình huống còn tồi tệ hơn tôi nghĩ nhiều.” Tâm tình Nghiêm Mặc thật phức tạp, hắn rất có hảo cảm với thanh niên Nhung Khang và bạn của hắn ta, nếu không thì lúc trước đã không lấy cái giá rẻ mạt như vậy mà bán món vu khí đầu tiên cho hắn ta.
Lại nhìn người tộc Nhung đang tụ tập lại, đại đa số cũng là người có tướng mạo hàm hậu, khi cười rộ lên còn có chút ngốc nghếch. Những thanh niên và chiến sĩ đó đều rất nhiệt tình với bọn họ, phần lớn tính cách đều cởi mở và thành thật.
Nhưng một bộ tộc khiến Nghiêm Mặc có ấn tượng tốt lại đối đãi với nô lệ không khác gì heo chó.
Mà đại đa số nô lệ được triệu tập đến đều quỳ phía sau chủ nhân mình, ai không có chủ nhân hoặc thuộc sở hữu của bộ tộc thì bị tập trung qua một bên, tất cả đều bị hạ lệnh phải quỳ rạp trên đất.
Nô lệ binh thì đứng, nhưng toàn thân bọn họ chỉ có một chiếc váy da thú quấn quanh hông, còn rách tung toé. Có lẽ vì sợ bọn họ phản kháng mà trong tay bọn họ không có binh khí, hai tay chắp sau lưng mà đứng thẳng thành một phương trận.
“Năm đó anh đối xử với tôi như vậy đó.” Nghiêm Mặc đột nhiên nói ra một câu như vậy.
Nguyên Chiến bị hù chết! Được rồi, hắn không có bị hù chết, nhưng hắn thật sự rất sợ tư tế đại nhân của hắn lật lại chuyện cũ mà nói.
“Có điều anh chưa từng để tôi chịu đói, cũng không bắt tôi ăn đồ thừa của anh, trái lại còn tìm thuốc cho tôi. Cái quan trọng nhất là, anh chưa bao giờ ép tôi phải quỳ xuống, còn… muốn báo thù vì tôi, kết quả bị Cửu Phong chộp tới. Ầy, nếu cái ‘khúc cây’ kia của anh có thể ngoan ngoãn chút thì tốt rồi.” Nghiêm Mặc nói xong thì nở nụ cười. Chuyện khó chịu trước kia bây giờ kể lại còn có thể xem như chuyện cười.
Nguyên Chiến thì mím môi, rồi chậm rãi thở phào một hơi, cơ bắp căng chặt cũng thả lỏng.
Nghiêm Mặc liếc xéo hắn: “Bộ dáng hung dữ của anh đi đâu rồi!”
Nguyên Chiến thừa nhận rằng mình hung dữ thật, ngoài miệng còn yếu ớt bổ sung: “Tôi lo cho vinh dự của bà xã tôi.”
“Cút!” Nghiêm Mặc cười mắng: “Anh học cái lời này từ chỗ nào vậy hả?”
“Từ em đó.”
“Gọi tôi là ông xã, ngoan ~”
Nguyên Chiến ngoan ngoãn mở miệng: “Ông xã.”
Nghiêm Mặc thưởng cho Nguyên Chiến bằng cách gãi nhẹ vào lòng bàn tay hắn.
Nguyên Chiến bị gãi là tâm can ngứa ngáy khó nhịn.
Người tộc Nhung dưới đài chỉ thấy thủ lĩnh và tư tế Cửu Nguyên ngồi trên đài chung một chiếc ghế đá to rộng rất trang nghiêm, rất cao quý!
Cuối cùng thì Liệp cũng đã nói xong quy tắc và những lợi ích khi gia nhập Cửu Nguyên, anh còn dùng ngữ điệu vô cùng nhiệt tình mà nói.
Chờ Liệp đi xuống, Đại Hà còn vỗ vỗ vai anh ta: “Không tồi, có tiến bộ hơn so với lần trước.”
Liệp nhếch môi, nhìn người tộc Nhung dưới đài đang kích động, nghị luận đến khí thế ngất trời, nghĩ thầm, cái này có xem như mình vừa khai phá ra năng lực thần huyết thứ hai không? Có lẽ anh hẳn nên để tư tế đại nhân kiểm tra thử xem anh có phải cũng mang huyết mạch tộc Thiện Ngôn không. Ha hả.
Các lãnh đạo cấp cao của tộc Nhung khổ hết sức, nghĩ thầm Cửu Nguyên các cậu nói đủ rồi chưa? Làm tộc nhân bọn ta động tâm như vậy, đã hận không thể lập tức gia nhập Cửu Nguyên rồi đó, cậu nói xem về sau bọn ta phải quản lý tộc nhân kiểu gì đây?
Kỳ thật những điều mà Cửu Nguyên đưa ra như già có viện dưỡng lão, cô nhi có chỗ dựa, và các phúc lợi dành cho trẻ nhỏ cũng như trợ cấp cho bộ lạc, bọn họ cũng có, tỷ như khi thức ăn dồi dào, cả tộc chia sẻ con mồi, những người già hay tàn phế cũng sẽ được chia thức ăn, nhưng tới mùa đông thì khó, bọn họ sẽ không thể đảm bảo, càng đừng nói tới việc mỗi ngày mỗi tháng mỗi năm nuôi nhiều người già và tàn phế tới vậy.
Mà người già và tàn phế không có năng lực đi săn trong bộ tộc hầu như cũng sẽ rất tự giác mà ra khỏi bộ tộc trong những ngày cực khổ, không tăng thêm phiền toái cho người khác.
Nhưng nghe Cửu Nguyên nói xem, bọn họ còn thành lập quy tắc riêng vì những người vô dụng này, để đảm bảo cho những người đã mất khả năng lao động cũng có thể sống sót. Hơn nữa, đối với những người đã không thể đi săn, thần điện còn đặc biệt dạy bọn họ làm những chuyện trong khả năng cho phép, để họ không đến mức làm một phế nhân. Thậm chí ngay cả người tàn phế, bọn họ cũng có biện pháp giúp phục hồi lại như cũ!
Đáng thương thay cho người tộc Nhung ngay cả phúc lợi cơ bản nhất này cũng không có được, mấy cái khác lại càng không cần phải nói.
Tỷ như trẻ con tới tuổi nhập học là có thể tiến vào học viện Chiến Mặc, chi phí còn hoàn toàn miễn phí, người ở trọ trong học viện còn được trả giá thấp và được cung cấp thức ăn chỗ ở. Mà nếu điều kiện gia đình không tốt, có thể trả lại cho học viện sau khi tốt nghiệp cũng được. Chỉ như vậy thôi, có đánh chết các lãnh đạo tộc Nhung cũng không làm! Bọn họ căn bản không biết học viện là cái gì, cũng không biết nên tập trung bọn nhỏ lại dạy cái gì, chẳng lẽ đó không phải là trách nhiệm của cha mẹ à?
Còn nữa, vu thuật, luyện dược, luyện cốt chỉ có tư tế và Đại Vu mới có thể học mà trong học viện Chiến Mặc cũng dạy luôn!
Mặt khác còn có phép huấn luyện chiến sĩ cấp trung và cấp cao, phép huấn luyện sức mạnh linh hồn cực kỳ quý giá, ngoại trừ hai cái này, còn có phép huấn luyện dành cho người thường có thể khiến người thường còn lợi hại hơn cả chiến sĩ thần huyết!
Đừng nói là đám nhỏ và thanh niên trai tráng trong tộc, mà ngay cả tộc trưởng và Đại Vu nghe xong cũng sắp không ngồi yên được nữa, bọn họ cũng muốn tới học viện Chiến Mặc, thiệt đó!
Mà các nô lệ tộc Nhung thì kích động hơn cả người tộc Nhung, có điều, rất ít người trong số họ thể hiện ra.
Người nào lớn mật còn dám thấp giọng thảo luận hai câu, nhưng vẫn không dám để người tộc Nhung nghe thấy. Còn người nhát gan thì chỉ có thể nhẩm lại những quy tắc quan trọng của Cửu Nguyên trong lòng: Không cho phép buôn bán nô lệ, không cho phép cá nhân hoặc một thế lực và tổ chức nào có nô lệ, mỗi người ở Cửu Nguyên đều là người tự do, tất cả người Cửu Nguyên đều bình đẳng trước pháp luật Cửu Nguyên!
Có vài người trong nhóm nô lệ binh chậm rãi nâng đôi mắt cá chết lên, đây là lần đầu tiên trong hôm nay bọn họ thật sự dùng mắt mà nhìn về phía người Cửu Nguyên trên đài.
Nghiêm Mặc thấy đã tới lúc, liền buông tay Nguyên Chiến ra, chậm rãi đi tới trước đài cao.
“Tôi là Mặc vu Cửu Nguyên, còn có thủ lĩnh Cửu Nguyên và các chiến sĩ khác, cất bước trên lãnh địa Cửu Nguyên, chúc phúc cho con dân Cửu Nguyên của tôi.”
Trên người Nghiêm Mặc như hiện lên vầng sáng, hình dáng hắn bỗng trở nên mờ ảo trong mắt mọi người, nhưng lời hắn nói lại len sâu vào linh hồn mỗi người, khiến tâm tình còn đang xao động của bọn họ lắng xuống.
“Tổ Thần tại thượng, lấy năng lượng sinh mệnh của tôi làm vật tế, chúc phúc cho tất cả những sinh linh mà hai mắt tôi nhìn đến, nguyện tiêu trừ bách bệnh cho bọn họ, để thân thể họ an khang.”
Đây là chúc phúc trên diện rộng, đứng trước nhiều người như vậy, năng lượng tiêu hao cũng rất đáng sợ, nếu là trước đây thì Nghiêm Mặc tuyệt đối không dám làm như vậy, nhưng bây giờ Nghiêm Mặc đã có thể hấp thu năng lượng mẹ trong vũ trụ và chuyển đổi thành năng lượng sinh mệnh mà hắn cần, người khác chỉ thấy hắn hy sinh, chứ không biết đây cũng là một trong những phương pháp tu luyện của hắn.
Nghiêm Mặc vì để hiệu quả ‘biểu diễn’ tốt hơn nên hắn kỳ nguyện xong thì dùng ngón tay vẽ phù văn khiến tóc mình dài ra và từ đen biến thành bạc.
Khi mái tóc bạc của Nghiêm Mặc tung bay, hắn còn không quên dùng phù văn tạo hiệu ứng hào quang, đồng thời ngoắc ngón tay với Nguyên Chiến.
Khóe miệng Nguyên Chiến cong lên, yên lặng khiến hơi nước bay lên và tụ tập lại.
Vừa lúc có ánh mặt trời chiếu xuống, lại đang là ba giờ chiều.
Mọi người ở đây chỉ thấy vị Mặc vu thần kỳ kia ngâm xướng chú ngữ như cổ thần xong thì giơ ngón tay lên, trên đài cao xuất hiện một chiếc cầu vồng rực rỡ, cầu vồng dưới ánh nắng phát ra hào quang vừa mỹ lệ loá mắt vừa thần bí.
Sau đó, từ cầu vồng bay ra vô số đốm sáng bảy màu, rơi xuống trên người các sinh linh ở đây.
Hiệu ứng ánh sáng là giả, nhưng hiệu quả mà Nghiêm Mặc tốn một lượng lớn năng lượng sinh mệnh lại là thật.
“A, mắt tôi! Mắt tôi có thể thấy! Trời ạ!” Người đầu tiên hét lên là một phụ nữ hơn hai mươi tuổi, cô vừa vuốt hai mắt mình vừa hô to, không thể tin được mà kéo lấy người nhà bên cạnh, không ngừng kêu khóc.
Mà kỳ tích của người phụ nữ này chỉ mới là mở đầu, ngay sau đó, những người khác cũng liên tiếp thất thanh hô to.
“Chân tôi không đau nữa! Thật sự không đau nữa!” Một chiến sĩ đột nhiên vứt cây gậy trong tay, không ngừng đá đá cái chân bị thương, còn thử nhảy lên.
“Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Thật sự là Mặc vu chúc phúc cho chúng ta sao? Vết thương của tôi cũng biến mất rồi, chúng thần tại thượng! Mặc vu đại nhân tại thượng!” Có người quỳ xuống, không ngừng dập đầu với Nghiêm Mặc trên đài.
“Trước đó tôi cảm thấy váng đầu nghẹt mũi, nhưng bây giờ hình như tốt lên rồi?” Có người thì hơi mờ mịt.
Những người già là cảm giác rõ ràng nhất, bọn họ vuốt ve thân thể mình, không ngừng duỗi thân và tứ chi, tựa hồ như vẫn chưa thể tin được thân thể đã trở nên khỏe mạnh này là của họ.
Tiếp theo là người có vết thương cũ, ốm đau tra tấn bọn họ hàng năm bỗng nhiên biến mất sau khi những đốm sáng từ cầu vồng rơi xuống người, mới đầu có người chưa chú ý tới, nhưng khi một người tiếp một người kích động khóc la, bọn họ cũng đã nhận ra thay đổi trên người mình.
Rất nhanh sau đó, người tộc Nhung như điên rồi!
Các nô lệ cũng vậy, lúc này bọn họ như đã quên mất chủ nhân bên cạnh, nhao nhao kiểm tra thân thể mình, rất nhiều người còn đứng tại chỗ mà thất thanh khóc rống. Mặc vu thần kỳ làm sao, nhân từ làm sao! Chỉ có Cửu Nguyên mới đối xử với bọn họ như vậy, chỉ có Cửu Nguyên mới xem bọn họ là người, bọn họ muốn đến Cửu Nguyên! Bọn họ phải làm người Cửu Nguyên! Nếu người tộc Nhung không cho, vậy họ liền… chạy trốn! Phản kháng! Giết chết người tộc Nhung!
Có điều, đại đa số nô lệ binh lại vẫn duy trì tư thế đứng nghiêm như cũ, chỉ có ánh mắt khi nhìn Mặc vu trên đài đã bán đứng cảm xúc thật sự trong lòng họ.
“Mau! Mau nâng những người bệnh không thể đi đứng được ra đây!” Đây là tộc trưởng tộc Nhung sau khi đã qua giai đoạn há hốc mồm thì giật mình hô to.
“Mặc vu đại nhân tại thượng, Tổ Thần tại thượng! Tôi đưa mẹ tôi ra!” Có vị lãnh đạo cấp cao đứng trên đài trực tiếp nhảy xuống, hắn thật hối hận, sớm biết thế đã đưa mẹ ra đây, bây giờ không biết tới có kịp không nữa.
“Anh! Mau bế em trai ra!”
“Cha đâu, sao cha không tới? Trời ạ, để con đi tìm cha!”
Người dưới đài cũng nhao nhao kêu to, đại đa số đều cảm thấy thật mày mắn, may mắn vì mình đã tới, nhưng cũng có người hối hận, vì sao cả nhà chỉ một mình mình tới chứ!
Mà người không tới, thì đã định sẽ phải hối hận cả đời.
Bởi vì Mặc vu đại nhân thần kỳ sau khi ban chúc phúc trên diện rộng thì không còn sức làm lại lần thứ hai, những người có bệnh tình và thương thế nghiệm trọng cũng không cách nào hưởng được kỳ tích nhanh chóng khỏi hẳn này, mà chỉ có thể xin thuốc của Cửu Nguyên để chậm rãi trị liệu.
Người tộc Nhung không còn quá xa lánh Mặc vu đại nhân, bởi vì tất cả những người ở đây đều thấy tóc Mặc vu trở nên bạc trắng sau khi dùng sinh mệnh mình để chúc phúc, thậm chí sau đó ngay cả đứng cũng khó khăn, cần thủ lĩnh Chiến đứng bên cạnh đỡ lấy.
Đúng lúc này, Nghiêm Mặc nói ra lời mà hắn đã muốn thuộc làu: “Tổ Thần từ bi, vạn vật vạn linh đều bình đẳng, Cửu Nguyên sẽ mãi mãi làm theo của ý chỉ Tổ Thần, vĩnh viễn sẽ không để tộc nhân của mình trở thành nô lệ, càng không biến người khác thành nô lệ. Dù quá khứ anh là ai, dù anh từng có thân phận gì, chỉ cần anh gia nhập Cửu Nguyên, trở thành con dân Cửu Nguyên, anh sẽ được tôi và thủ lĩnh cùng tất cả người Cửu Nguyên phù hộ! Tôi, Mặc vu, thề ngay tại đây, bất cứ kẻ nào dám khinh nhục con dân Cửu Nguyên, Cửu Nguyên chắc chắn sẽ mang quân chinh phạt!”
Nguyên Chiến ngạo nghễ mà đứng, cũng lặp lại: “Tôi, thủ lĩnh Cửu Nguyên Nguyên Chiến, thề ngay tại đây, tôi và Mặc vu sẽ mãi mãi bảo hộ con dân Cửu Nguyên, bất cứ kẻ nào dám khinh nhục con dân Cửu Nguyên, Cửu Nguyên chắc chắn sẽ mang quân chinh phạt!”
Ngay sau đó, các chiến sĩ Cửu Nguyên khác đứng trên đài cũng giậm chân đứng nghiêm, cao giọng tuyên thệ.
Nhóm nô lệ binh của tộc Nhung lặng lẽ siết chặt nắm tay.
Tộc trưởng tộc Nhung và những người có chức trách trong bộ lạc che kín hai mắt. người Cửu Nguyên quá xấu! Lúc này, tất cả bọn họ có thể khẳng định và chắc chắn một trăm phần trăm rằng, khi người Cửu Nguyên rời đi, toàn bộ nô lệ tộc Nhung sẽ chạy sạch!
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Gọi tôi là ông xã, ngoan ~”
Cửu Nguyên quả thật mang đến rất nhiều thứ tốt, có điều, trước khi giao dịch với toàn tộc, Nghiêm Mặc sẽ cho Liệp – người có tướng mạo khiến người ta cảm thấy an tâm lên… diễn thuyết.
Nghe Liệp giảng giải đủ loại quy tắc và chỗ tốt của Cửu Nguyên cho người tộc Nhung, Nghiêm Mặc nghĩ tới một danh nhân lịch sử, danh nhân lịch sử này là một người độc tài và theo chủ nghĩa dân tộc cực đoan, người đó rất am hiểu cách diễn thuyết, nghe nói mỗi khi có buổi tuyên truyền của người đó diễn ra thì bầu không khí sẽ nhuộm đẫm sắc màu mà người đó muốn.
Hình như bắt đầu từ người này mà các đầu não quốc gia mới chú ý đến tầm quan trọng của việc diễn thuyết trước công chúng.
Nghiêm Mặc là một nhà nghiên cứu, hắn không thích nói bốc nói phét, cho dù khi còn ở bệnh viện đảm nhiệm chức vụ hướng dẫn cho sinh viên.
Lúc Liệp tạm dừng, Nghiêm Mặc quay đầu nhìn về phía Nguyên Chiến đứng cạnh, bất tri bất giác, hắn đã tới thế giới này mười năm, mười năm đó, hắn và người này đều thay đổi rất nhiều, có lẽ bản chất không thay đổi, nhưng rất nhiều suy nghĩ và thái độ làm việc lại khác trước kia một trời một vực.
Trước kia, hắn ghét nhất là có người nói bốc nói phét trong các cuộc tụ hội hoặc về hội thảo học thuật, làm lãng phí thời gian của hắn, càng đừng nói tới việc bảo chính hắn lên nói.
Nhưng bây giờ, hắn là tư tế của một thế lực lớn, khi hắn có được năng lực huyết mạch của tộc Thiện Ngôn, tiếng nói hắn hữu hiệu hơn Nguyên Chiến và những người khác nhiều, cho nên, việc đối ngoại luôn do hắn đảm nhiệm, Nguyên Chiến trên cơ bản chỉ đứng cạnh làm uy hiếp và chống lưng cho hắn, thỉnh thoảng sẽ bổ sung vài lời.
Chờ Liệp nói xong thì sẽ đến phiên hắn.
Nguyên Chiến cầm lấy tay hắn, thấp giọng hỏi: “Phiền à?”
Nghiêm Mặc cười khẽ: “Không, chỉ cần nghĩ đến mấy lời tôi sắp nói, bộ lạc này sẽ thay đổi như thế nào, tôi liền hưng phấn.”
Lúc này, trên quảng trường của bộ lạc đã đứng đầy người, nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện trong đó có phân một nửa là nô lệ.
Nguyên Chiến cũng thấy được nhóm nô lệ binh mà tộc Nhung lấy làm tự hào, nhưng hắn chỉ nhìn chứ không để trong lòng, so với nô lệ binh mà tộc Nhung huấn luyện ra, binh đoàn của Đáp Đáp mới gọi là có lực sát thương, còn nô lệ binh của tộc Nhung thoạt nhìn có chút chỉnh tề, nhưng dù là tinh thần hay độ cường tráng của thân thể đều không bằng chiến sĩ Cửu Nguyên.
“Tiếc thay cho đám nô lệ binh này.” Nguyên Chiến chỉ nhìn những nô lệ binh để trần nửa thân trên là có thể nhìn ra điều kiện cơ bản của bọn họ.
Những thanh niên tráng niên có thể trở thành nô lệ binh trên cơ bản đều là người do tộc Nhung bắt tới, những người này có nền tảng tốt, chỉ cần huấn luyện, có thức ăn đầy đủ, thì lực sát thương sẽ càng lớn hơn, ví dụ thành công nhất chính là binh đoàn do Đáp Đáp dẫn dắt.
Còn nô lệ binh của tộc Nhung lại bị bóc lột quá mức, thân thể quá gầy là minh chứng cho việc bọn họ không có đủ thức ăn, vết thương trên người cũng có thể nhìn ra huấn luyện ngày thường ác nghiệt cỡ nào, hơn nữa, chỉ sợ phần lớn đều là thủ đoạn trừng phạt của chủ nhân khi huấn luyện.
Lại nhìn vẻ mặt và ánh mắt của những nô lệ binh đó, tất cả đều như một vũng nước lặng, bảo là mắt cá chết cũng không quá. Nói đến cùng, cũng chỉ là một đám rối gỗ hình người biết nghe lệnh mà thôi.
Trước khi tới Nghiêm Mặc đã điều tra bốn bộ tộc sống trên mảnh đất này một phen, khá hiểu biết nhóm nô lệ binh mà bọn họ lấy làm tự hào: “Nghe nói nô lệ binh của tộc Nhung nổi tiếng dũng mãnh không sợ chết, khi tộc Liệp đối địch với bọn họ đã thiếu chút nữa bị nhóm nô lệ binh và các chiến sĩ tộc Nhung công phá, nếu không phải tộc Liệp am hiểu cách chiến đấu trong đầm lầy, có thể tự do đi lại trong đầm lầy, thì chắc bây giờ trên mảnh đất này đã không có tộc Liệp. Sau đó, tộc Liệp qua cơn tức thì cũng thành lập một nhóm nô lệ binh, mà tộc Liệp vì để đánh thắng tộc Nhung nên còn huấn luyện nô lệ binh ác hơn thế nữa, nghe nói trong mười nô lệ tráng niên có thể sống được ba người thôi đã là không tồi rồi.”
“Tộc Nhung thì sao?” Nguyên Chiến nhìn người dưới đài thuận miệng hỏi.
“Một nửa. Đây chỉ là phân tích mà tôi dựa theo tin tức thu được, có lẽ tình huống còn tồi tệ hơn tôi nghĩ nhiều.” Tâm tình Nghiêm Mặc thật phức tạp, hắn rất có hảo cảm với thanh niên Nhung Khang và bạn của hắn ta, nếu không thì lúc trước đã không lấy cái giá rẻ mạt như vậy mà bán món vu khí đầu tiên cho hắn ta.
Lại nhìn người tộc Nhung đang tụ tập lại, đại đa số cũng là người có tướng mạo hàm hậu, khi cười rộ lên còn có chút ngốc nghếch. Những thanh niên và chiến sĩ đó đều rất nhiệt tình với bọn họ, phần lớn tính cách đều cởi mở và thành thật.
Nhưng một bộ tộc khiến Nghiêm Mặc có ấn tượng tốt lại đối đãi với nô lệ không khác gì heo chó.
Mà đại đa số nô lệ được triệu tập đến đều quỳ phía sau chủ nhân mình, ai không có chủ nhân hoặc thuộc sở hữu của bộ tộc thì bị tập trung qua một bên, tất cả đều bị hạ lệnh phải quỳ rạp trên đất.
Nô lệ binh thì đứng, nhưng toàn thân bọn họ chỉ có một chiếc váy da thú quấn quanh hông, còn rách tung toé. Có lẽ vì sợ bọn họ phản kháng mà trong tay bọn họ không có binh khí, hai tay chắp sau lưng mà đứng thẳng thành một phương trận.
“Năm đó anh đối xử với tôi như vậy đó.” Nghiêm Mặc đột nhiên nói ra một câu như vậy.
Nguyên Chiến bị hù chết! Được rồi, hắn không có bị hù chết, nhưng hắn thật sự rất sợ tư tế đại nhân của hắn lật lại chuyện cũ mà nói.
“Có điều anh chưa từng để tôi chịu đói, cũng không bắt tôi ăn đồ thừa của anh, trái lại còn tìm thuốc cho tôi. Cái quan trọng nhất là, anh chưa bao giờ ép tôi phải quỳ xuống, còn… muốn báo thù vì tôi, kết quả bị Cửu Phong chộp tới. Ầy, nếu cái ‘khúc cây’ kia của anh có thể ngoan ngoãn chút thì tốt rồi.” Nghiêm Mặc nói xong thì nở nụ cười. Chuyện khó chịu trước kia bây giờ kể lại còn có thể xem như chuyện cười.
Nguyên Chiến thì mím môi, rồi chậm rãi thở phào một hơi, cơ bắp căng chặt cũng thả lỏng.
Nghiêm Mặc liếc xéo hắn: “Bộ dáng hung dữ của anh đi đâu rồi!”
Nguyên Chiến thừa nhận rằng mình hung dữ thật, ngoài miệng còn yếu ớt bổ sung: “Tôi lo cho vinh dự của bà xã tôi.”
“Cút!” Nghiêm Mặc cười mắng: “Anh học cái lời này từ chỗ nào vậy hả?”
“Từ em đó.”
“Gọi tôi là ông xã, ngoan ~”
Nguyên Chiến ngoan ngoãn mở miệng: “Ông xã.”
Nghiêm Mặc thưởng cho Nguyên Chiến bằng cách gãi nhẹ vào lòng bàn tay hắn.
Nguyên Chiến bị gãi là tâm can ngứa ngáy khó nhịn.
Người tộc Nhung dưới đài chỉ thấy thủ lĩnh và tư tế Cửu Nguyên ngồi trên đài chung một chiếc ghế đá to rộng rất trang nghiêm, rất cao quý!
Cuối cùng thì Liệp cũng đã nói xong quy tắc và những lợi ích khi gia nhập Cửu Nguyên, anh còn dùng ngữ điệu vô cùng nhiệt tình mà nói.
Chờ Liệp đi xuống, Đại Hà còn vỗ vỗ vai anh ta: “Không tồi, có tiến bộ hơn so với lần trước.”
Liệp nhếch môi, nhìn người tộc Nhung dưới đài đang kích động, nghị luận đến khí thế ngất trời, nghĩ thầm, cái này có xem như mình vừa khai phá ra năng lực thần huyết thứ hai không? Có lẽ anh hẳn nên để tư tế đại nhân kiểm tra thử xem anh có phải cũng mang huyết mạch tộc Thiện Ngôn không. Ha hả.
Các lãnh đạo cấp cao của tộc Nhung khổ hết sức, nghĩ thầm Cửu Nguyên các cậu nói đủ rồi chưa? Làm tộc nhân bọn ta động tâm như vậy, đã hận không thể lập tức gia nhập Cửu Nguyên rồi đó, cậu nói xem về sau bọn ta phải quản lý tộc nhân kiểu gì đây?
Kỳ thật những điều mà Cửu Nguyên đưa ra như già có viện dưỡng lão, cô nhi có chỗ dựa, và các phúc lợi dành cho trẻ nhỏ cũng như trợ cấp cho bộ lạc, bọn họ cũng có, tỷ như khi thức ăn dồi dào, cả tộc chia sẻ con mồi, những người già hay tàn phế cũng sẽ được chia thức ăn, nhưng tới mùa đông thì khó, bọn họ sẽ không thể đảm bảo, càng đừng nói tới việc mỗi ngày mỗi tháng mỗi năm nuôi nhiều người già và tàn phế tới vậy.
Mà người già và tàn phế không có năng lực đi săn trong bộ tộc hầu như cũng sẽ rất tự giác mà ra khỏi bộ tộc trong những ngày cực khổ, không tăng thêm phiền toái cho người khác.
Nhưng nghe Cửu Nguyên nói xem, bọn họ còn thành lập quy tắc riêng vì những người vô dụng này, để đảm bảo cho những người đã mất khả năng lao động cũng có thể sống sót. Hơn nữa, đối với những người đã không thể đi săn, thần điện còn đặc biệt dạy bọn họ làm những chuyện trong khả năng cho phép, để họ không đến mức làm một phế nhân. Thậm chí ngay cả người tàn phế, bọn họ cũng có biện pháp giúp phục hồi lại như cũ!
Đáng thương thay cho người tộc Nhung ngay cả phúc lợi cơ bản nhất này cũng không có được, mấy cái khác lại càng không cần phải nói.
Tỷ như trẻ con tới tuổi nhập học là có thể tiến vào học viện Chiến Mặc, chi phí còn hoàn toàn miễn phí, người ở trọ trong học viện còn được trả giá thấp và được cung cấp thức ăn chỗ ở. Mà nếu điều kiện gia đình không tốt, có thể trả lại cho học viện sau khi tốt nghiệp cũng được. Chỉ như vậy thôi, có đánh chết các lãnh đạo tộc Nhung cũng không làm! Bọn họ căn bản không biết học viện là cái gì, cũng không biết nên tập trung bọn nhỏ lại dạy cái gì, chẳng lẽ đó không phải là trách nhiệm của cha mẹ à?
Còn nữa, vu thuật, luyện dược, luyện cốt chỉ có tư tế và Đại Vu mới có thể học mà trong học viện Chiến Mặc cũng dạy luôn!
Mặt khác còn có phép huấn luyện chiến sĩ cấp trung và cấp cao, phép huấn luyện sức mạnh linh hồn cực kỳ quý giá, ngoại trừ hai cái này, còn có phép huấn luyện dành cho người thường có thể khiến người thường còn lợi hại hơn cả chiến sĩ thần huyết!
Đừng nói là đám nhỏ và thanh niên trai tráng trong tộc, mà ngay cả tộc trưởng và Đại Vu nghe xong cũng sắp không ngồi yên được nữa, bọn họ cũng muốn tới học viện Chiến Mặc, thiệt đó!
Mà các nô lệ tộc Nhung thì kích động hơn cả người tộc Nhung, có điều, rất ít người trong số họ thể hiện ra.
Người nào lớn mật còn dám thấp giọng thảo luận hai câu, nhưng vẫn không dám để người tộc Nhung nghe thấy. Còn người nhát gan thì chỉ có thể nhẩm lại những quy tắc quan trọng của Cửu Nguyên trong lòng: Không cho phép buôn bán nô lệ, không cho phép cá nhân hoặc một thế lực và tổ chức nào có nô lệ, mỗi người ở Cửu Nguyên đều là người tự do, tất cả người Cửu Nguyên đều bình đẳng trước pháp luật Cửu Nguyên!
Có vài người trong nhóm nô lệ binh chậm rãi nâng đôi mắt cá chết lên, đây là lần đầu tiên trong hôm nay bọn họ thật sự dùng mắt mà nhìn về phía người Cửu Nguyên trên đài.
Nghiêm Mặc thấy đã tới lúc, liền buông tay Nguyên Chiến ra, chậm rãi đi tới trước đài cao.
“Tôi là Mặc vu Cửu Nguyên, còn có thủ lĩnh Cửu Nguyên và các chiến sĩ khác, cất bước trên lãnh địa Cửu Nguyên, chúc phúc cho con dân Cửu Nguyên của tôi.”
Trên người Nghiêm Mặc như hiện lên vầng sáng, hình dáng hắn bỗng trở nên mờ ảo trong mắt mọi người, nhưng lời hắn nói lại len sâu vào linh hồn mỗi người, khiến tâm tình còn đang xao động của bọn họ lắng xuống.
“Tổ Thần tại thượng, lấy năng lượng sinh mệnh của tôi làm vật tế, chúc phúc cho tất cả những sinh linh mà hai mắt tôi nhìn đến, nguyện tiêu trừ bách bệnh cho bọn họ, để thân thể họ an khang.”
Đây là chúc phúc trên diện rộng, đứng trước nhiều người như vậy, năng lượng tiêu hao cũng rất đáng sợ, nếu là trước đây thì Nghiêm Mặc tuyệt đối không dám làm như vậy, nhưng bây giờ Nghiêm Mặc đã có thể hấp thu năng lượng mẹ trong vũ trụ và chuyển đổi thành năng lượng sinh mệnh mà hắn cần, người khác chỉ thấy hắn hy sinh, chứ không biết đây cũng là một trong những phương pháp tu luyện của hắn.
Nghiêm Mặc vì để hiệu quả ‘biểu diễn’ tốt hơn nên hắn kỳ nguyện xong thì dùng ngón tay vẽ phù văn khiến tóc mình dài ra và từ đen biến thành bạc.
Khi mái tóc bạc của Nghiêm Mặc tung bay, hắn còn không quên dùng phù văn tạo hiệu ứng hào quang, đồng thời ngoắc ngón tay với Nguyên Chiến.
Khóe miệng Nguyên Chiến cong lên, yên lặng khiến hơi nước bay lên và tụ tập lại.
Vừa lúc có ánh mặt trời chiếu xuống, lại đang là ba giờ chiều.
Mọi người ở đây chỉ thấy vị Mặc vu thần kỳ kia ngâm xướng chú ngữ như cổ thần xong thì giơ ngón tay lên, trên đài cao xuất hiện một chiếc cầu vồng rực rỡ, cầu vồng dưới ánh nắng phát ra hào quang vừa mỹ lệ loá mắt vừa thần bí.
Sau đó, từ cầu vồng bay ra vô số đốm sáng bảy màu, rơi xuống trên người các sinh linh ở đây.
Hiệu ứng ánh sáng là giả, nhưng hiệu quả mà Nghiêm Mặc tốn một lượng lớn năng lượng sinh mệnh lại là thật.
“A, mắt tôi! Mắt tôi có thể thấy! Trời ạ!” Người đầu tiên hét lên là một phụ nữ hơn hai mươi tuổi, cô vừa vuốt hai mắt mình vừa hô to, không thể tin được mà kéo lấy người nhà bên cạnh, không ngừng kêu khóc.
Mà kỳ tích của người phụ nữ này chỉ mới là mở đầu, ngay sau đó, những người khác cũng liên tiếp thất thanh hô to.
“Chân tôi không đau nữa! Thật sự không đau nữa!” Một chiến sĩ đột nhiên vứt cây gậy trong tay, không ngừng đá đá cái chân bị thương, còn thử nhảy lên.
“Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Thật sự là Mặc vu chúc phúc cho chúng ta sao? Vết thương của tôi cũng biến mất rồi, chúng thần tại thượng! Mặc vu đại nhân tại thượng!” Có người quỳ xuống, không ngừng dập đầu với Nghiêm Mặc trên đài.
“Trước đó tôi cảm thấy váng đầu nghẹt mũi, nhưng bây giờ hình như tốt lên rồi?” Có người thì hơi mờ mịt.
Những người già là cảm giác rõ ràng nhất, bọn họ vuốt ve thân thể mình, không ngừng duỗi thân và tứ chi, tựa hồ như vẫn chưa thể tin được thân thể đã trở nên khỏe mạnh này là của họ.
Tiếp theo là người có vết thương cũ, ốm đau tra tấn bọn họ hàng năm bỗng nhiên biến mất sau khi những đốm sáng từ cầu vồng rơi xuống người, mới đầu có người chưa chú ý tới, nhưng khi một người tiếp một người kích động khóc la, bọn họ cũng đã nhận ra thay đổi trên người mình.
Rất nhanh sau đó, người tộc Nhung như điên rồi!
Các nô lệ cũng vậy, lúc này bọn họ như đã quên mất chủ nhân bên cạnh, nhao nhao kiểm tra thân thể mình, rất nhiều người còn đứng tại chỗ mà thất thanh khóc rống. Mặc vu thần kỳ làm sao, nhân từ làm sao! Chỉ có Cửu Nguyên mới đối xử với bọn họ như vậy, chỉ có Cửu Nguyên mới xem bọn họ là người, bọn họ muốn đến Cửu Nguyên! Bọn họ phải làm người Cửu Nguyên! Nếu người tộc Nhung không cho, vậy họ liền… chạy trốn! Phản kháng! Giết chết người tộc Nhung!
Có điều, đại đa số nô lệ binh lại vẫn duy trì tư thế đứng nghiêm như cũ, chỉ có ánh mắt khi nhìn Mặc vu trên đài đã bán đứng cảm xúc thật sự trong lòng họ.
“Mau! Mau nâng những người bệnh không thể đi đứng được ra đây!” Đây là tộc trưởng tộc Nhung sau khi đã qua giai đoạn há hốc mồm thì giật mình hô to.
“Mặc vu đại nhân tại thượng, Tổ Thần tại thượng! Tôi đưa mẹ tôi ra!” Có vị lãnh đạo cấp cao đứng trên đài trực tiếp nhảy xuống, hắn thật hối hận, sớm biết thế đã đưa mẹ ra đây, bây giờ không biết tới có kịp không nữa.
“Anh! Mau bế em trai ra!”
“Cha đâu, sao cha không tới? Trời ạ, để con đi tìm cha!”
Người dưới đài cũng nhao nhao kêu to, đại đa số đều cảm thấy thật mày mắn, may mắn vì mình đã tới, nhưng cũng có người hối hận, vì sao cả nhà chỉ một mình mình tới chứ!
Mà người không tới, thì đã định sẽ phải hối hận cả đời.
Bởi vì Mặc vu đại nhân thần kỳ sau khi ban chúc phúc trên diện rộng thì không còn sức làm lại lần thứ hai, những người có bệnh tình và thương thế nghiệm trọng cũng không cách nào hưởng được kỳ tích nhanh chóng khỏi hẳn này, mà chỉ có thể xin thuốc của Cửu Nguyên để chậm rãi trị liệu.
Người tộc Nhung không còn quá xa lánh Mặc vu đại nhân, bởi vì tất cả những người ở đây đều thấy tóc Mặc vu trở nên bạc trắng sau khi dùng sinh mệnh mình để chúc phúc, thậm chí sau đó ngay cả đứng cũng khó khăn, cần thủ lĩnh Chiến đứng bên cạnh đỡ lấy.
Đúng lúc này, Nghiêm Mặc nói ra lời mà hắn đã muốn thuộc làu: “Tổ Thần từ bi, vạn vật vạn linh đều bình đẳng, Cửu Nguyên sẽ mãi mãi làm theo của ý chỉ Tổ Thần, vĩnh viễn sẽ không để tộc nhân của mình trở thành nô lệ, càng không biến người khác thành nô lệ. Dù quá khứ anh là ai, dù anh từng có thân phận gì, chỉ cần anh gia nhập Cửu Nguyên, trở thành con dân Cửu Nguyên, anh sẽ được tôi và thủ lĩnh cùng tất cả người Cửu Nguyên phù hộ! Tôi, Mặc vu, thề ngay tại đây, bất cứ kẻ nào dám khinh nhục con dân Cửu Nguyên, Cửu Nguyên chắc chắn sẽ mang quân chinh phạt!”
Nguyên Chiến ngạo nghễ mà đứng, cũng lặp lại: “Tôi, thủ lĩnh Cửu Nguyên Nguyên Chiến, thề ngay tại đây, tôi và Mặc vu sẽ mãi mãi bảo hộ con dân Cửu Nguyên, bất cứ kẻ nào dám khinh nhục con dân Cửu Nguyên, Cửu Nguyên chắc chắn sẽ mang quân chinh phạt!”
Ngay sau đó, các chiến sĩ Cửu Nguyên khác đứng trên đài cũng giậm chân đứng nghiêm, cao giọng tuyên thệ.
Nhóm nô lệ binh của tộc Nhung lặng lẽ siết chặt nắm tay.
Tộc trưởng tộc Nhung và những người có chức trách trong bộ lạc che kín hai mắt. người Cửu Nguyên quá xấu! Lúc này, tất cả bọn họ có thể khẳng định và chắc chắn một trăm phần trăm rằng, khi người Cửu Nguyên rời đi, toàn bộ nô lệ tộc Nhung sẽ chạy sạch!
/660
|