Dị Thế Lưu Đày

Chương 7: Nhìn kiểu gì cũng chỉ thấy một chữ ‘THẢM’

/660


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

10245290_619608854796352_818028879_n

“Đáng thương cho Nghiêm Mặc suốt ngày bắt nhạn, hôm nay cuối cùng cũng bị nhạn mổ mù mắt.”
“Đại nhân!” Nghiêm Mặc gọi Nguyên Chiến đang muốn ra khỏi cửa.

Nguyên Chiến quay đầu lại.

“Anh không ăn sáng rồi mới đi sao?” Thật ra là hắn đói bụng rồi.

Nguyên Chiến: “Trên đường đi bắt được con mồi rồi tính.” Ý là không có con mồi thì không ăn.

Chủ nhân thân ái, anh thật vô dụng! Nhà nghèo đến mức thức ăn dự trữ cho một bữa sáng cũng không có!

Nghiêm Mặc giấu diếm khinh bỉ của mình, cười nịnh nọt: “Đại nhân, tôi chân thành đề nghị ngài lúc đến bãi sân nhớ ra sau cái lều kia hái một ít lá cây đại kế mang theo, lỡ mà trên đường có bị thương, thì còn có thể nhai nát nó rồi bôi lên miệng vết thương để cầm máu.”

“Biết rồi.”

“Đại nhân!”

Nguyên Chiến không có kiên nhẫn mà quay đầu lại: “Gì nữa?”

“Ngoại trừ cây đại kế, tôi có thể nói cho ngài vài loại thảo dược thường gặp, nếu trên đường ngài thấy thì có thể dùng tới bất cứ lúc nào, nếu ngài tiện tay hái về một ít lại càng tốt, tôi có thể xử lý chúng nó để dành làm đồ dự phòng về sau.”

Đôi mắt hẹp dài hung hãn của Nguyên Chiến lộ ra vẻ trào phúng rõ ràng: “Đồ dự phòng? Là mày cần mới đúng nhỉ?”

Nghiêm Mặc bày ra nụ cười ngây ngô ngượng ngùng khi bị người ta bóc trần tâm tư.

Đột nhiên Nguyên Chiến xoay người, đi đến bên người Nghiêm Mặc, nhéo nhéo khuôn mặt cậu thiếu niên: “Nói đi, thảo dược mày cần trông thế nào?”

Nghiêm Mặc đau tới mức da thịt run rẩy, bụm mặt lại cố cười, nói: “Đại nhân, ngài nghe kỹ nha.” Nghiêm Mặc tả lại ngoại hình của vài loại thảo dược và côn trùng mà hắn cần.

Cốt toái bổ*, lá lớn, có các lá con đối nhau, xếp dọc theo mỗi bên đường gân chính, cuốn ngắn, trông giống như xương cá.

Tiếp cốt thảo*, lá xen kẽ, không có cuốn, phiến lá mềm, dài, mọc đối, hình bầu dục, hoa mọc thành chùm, nhỏ như ngôi sao màu trắng, quả mọng, hình cầu, màu đỏ đen.

Ngưu Tất*……

*Cốt toái bổ: Hay còn được gọi dưới các tên Hầu khương, Hồ tôn khương, Thân khương, Tổ phượng, Tổ rồng, Tổ diều, Tắc kè đá.

Giúp bổ khí huyết, bổ gân xương, phòng và điều trị loãng xương, dùng cho người cao tuổi, người suy nhược cơ thể, gãy xương, chữa phong thấp đau nhức, chữa bong gân, tụ máu,…

cốt toái bổ

*Tiếp cốt thảo: Hay còn gọi là sóc dịch, cây thuốc mọi, cây cơm cháy,…

Theo Đông y, tiếp cốt thảo vị chua, tính ấm; có tác dụng khử phong trừ thấp, hoạt huyết tán ứ. Các thầy thuốc thường dùng cây cơm cháy chữa phong thấp đau nhức, cước khí phù thũng, kiết lỵ, hoàng đản, viêm khí quản mạn, phong chẩn, mụn nhọt lở loét sưng đau, đòn ngã chấn thương…

tip cốt thảo

tip cốt thảo quả

*Ngưu tất:Dùng sống tán ứ huyết, tiêu ung nhọt sưng. Trị bệnh lâm, tiểu máu, kinh bế, trưng hà, sanh khó, nhau thai không hạ, sản hậu ứ huyết đau bụng, hầu tý, ung nhọt sưng, trật đã tổn thương. Dùng chín bổ Can Thận, mạnh gân xương. Trị đau xưng lưng gối, tay chân cong co.

ngưu tất

Nghiêm Mặc ngừng giải thích, nhìn Nguyên Chiến đang đần mặt ra, hỏi: “Đại nhân, ngài nhớ kỹ chưa?”

Nguyên Chiến không thừa nhận là mình nghe không hiểu gì hết, cứng mặt lại, không chút cảm xúc đáp: “Phiền phức.”

Nghiêm Mặc xem thấy lòng bàn tay không có phản ứng, liền biết tên đối diện chẳng nhớ được gì hết, kiềm chế xúc động muốn cốc đầu đối phương, hắn mang theo vẻ cầu xin, cẩn thận nói: “Đại nhân, tôi có thể vẽ ra, ngài ra ngoài lấy cho tôi một mảnh gỗ láng láng chút, với cả qua chỗ hố lửa lấy mấy nhánh cây chưa cháy hết nữa được không?”

Người khác nuôi nô lệ còn có thể giảm bớt cho mình rất nhiều việc, thế vì sao hắn nuôi nô lệ ngược lại còn phải làm thêm nhiều việc vậy? Nguyên Chiến nhếch mỏ, nghiêm mặt chỉ vào mũi cậu thiếu niên: “Tốt nhất là mày nên dưỡng tốt vết thương trước khi mùa đông đến đi, nó mà không tốt lên thì tao chặt đấy!”

“…… Dạ dạ, đại nhân.”

Nguyên Chiến vén rèm đi ra ngoài mày mò trong chốc lát, rồi mới lạnh mặt tiến vào ném cho hắn một mảnh gỗ dài chừng một thước, rộng khoảng tám centimet, và dày cỡ một centimet.

“Đại nhân, còn nhánh cây trong hố lửa ……”

Nguyên Chiến lại đi ra ngoài lần nữa, lúc trở vào, ném xuống mấy nhánh cây chưa cháy hết, nói: “Mày nhanh lên, tập kèn hợp vang mà ai chưa tới là sẽ bị phạt đấy.”

“Dạ dạ.” Nghiêm Mặc nỗ lực làm lơ tên chủ nhân đang sắc mặt khó coi nhà hắn, cầm một nhánh cây khô bị cháy hết phân nửa, nhanh chóng vẽ lên tấm gỗ.

Không biết Nguyên Chiến làm thế nào để mài láng tấm gỗ, mà mặt ngoài lại rất bằng phẳng, không có bao nhiêu gờ ráp.

Nghiêm Mặc nhớ lại vài loại thảo dược cấp bách cho nhu cầu của hắn, còn có một ít loại thảo dược thường thấy, cố hết sức vẽ rõ đặc điểm phân biệt của chúng trên miếng gỗ.

Khi còn nhỏ hắn không có học vẽ, cũng không có thiên phú trên phương diện này. Nhưng sau khi vào đại học, trong một kỳ nghỉ hè, hắn đi theo một vị giáo sư suốt ngày thích chạy lên miền núi chữa bệnh từ thiện, phát hiện có một cậu bạn học ngày thường nhìn thì không có gì nổi bật nhưng đến khi cần lại có thể tiện tay là vẽ ra các loại thảo dược mà cậu ta muốn có cho dân bản xứ xem, làm hắn thật hâm mộ.

Mấy năm sau, mỗi khi hắn theo chân vị giáo sư kia đi sưu tầm các loại cỏ thuốc mọc hoang, càng ngày càng cảm thấy vẽ vời ở một phương diện nào đó còn hữu dụng và trực tiếp hơn so với ngôn ngữ, vì thế, năm hắn hai mươi sáu bắt đầu học vẽ, mỗi ngày không ngừng tập luyện.

Hiện giờ, mười ba năm tôi luyện, hắn dù không được gọi là họa sĩ, thì ít nhất cũng dễ dàng vẽ được ra hình ra dạng mấy loại thảo dược in rõ trong đầu hắn.

Nguyên Chiến cầm lấy tấm gỗ, nhìn thấy hình vẽ trên đó rất giống một vài loại thực vật, không khỏi nhướng mày, hắn còn tưởng rằng nô lệ nhỏ bé nhà hắn nói muốn vẽ vời, là vẽ mấy cái vòng tròn lớn rồi thêm mấy cái que thôi chứ, không ngờ lại……

“Còn sâu bọ?”

“À, mấy con sâu cũng có thể làm thuốc, hiệu quả cũng rất tốt.”

“Bản lĩnh vẽ vời này của mày, cũng là tư tế tộc mày dạy hả?” Tư tế tộc Diêm Sơn lợi hại đến vậy sao? Sao hắn lại không biết?

“Dạ.”

Gạt người! Nếu tư tế tộc Diêm Sơn mà có bản lĩnh này, thì lão đã sớm đến Thượng thành làm Thần thị rồi, hà tất phải co cụm trong một bộ lạc nhỏ bé xa xôi, sống cuộc sống ăn bữa hôm lo bữa mai? Cho dù không đến Thượng thành được, thì Thần điện của Hạ thành cũng sẽ trọng dụng lão.

Vẻ mặt Nguyên Chiến vẫn không chút thay đổi, không để cậu thiếu niên nhìn ra vẻ kinh ngạc và chấn động của mình.

Thằng nhóc này chắc là còn nhỏ, nên tư tế bọn nó mới không nói cho nó biết bản lĩnh này lợi hại cỡ nào, vậy hắn cũng sẽ không nói cho thằng nhóc biết điều này.

Nếu để nó biết, tên nô lệ hắn vừa nhặt được này nói không chừng sẽ bay mất, hắn tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra!

Cho dù mày có giỏi thế nào, đã vào tay tao thì là của tao!

Đáng thương cho Nghiêm Mặc suốt ngày bắt nhạn, hôm nay cuối cùng cũng bị nhạn mổ mù mắt.

Có điều cũng bởi vì tư duy theo quán tính của hắn làm hại, hắn tự cảm thấy tài hội họa của mình tuy rất tốt, nhưng cũng không ghê gớm gì, mà tại nơi hắn còn không hiểu rõ bằng Nguyên Chiến, không thường xuyên ra khỏi nhà như Nguyên Chiến, đương nhiên cũng không biết nơi này có cái gọi là Thần điện và Thần thị, càng không biết trò lẻ của hắn lại là một loại bản lĩnh đặc biệt, rất được Thần điện hoan nghênh.

Quan trọng nhất là trong lòng hắn vẫn còn tâm lý khinh thường thằng chủ nhân trẻ tuổi của mình, căn bản không xem chuyện này là chuyện gì quan trọng, chỉ muốn chờ thương thế khỏi hẳn liền nhanh chóng đào thoát, đương nhiên càng không có tâm tư đi nghiên cứu biến hóa trên mặt Nguyên Chiến.

Cho nên…… đáng đời hắn phải làm nô lệ cho Nguyên Chiến một thời gian!

Nguyên Chiến cầm tấm gỗ đi ra khỏi lều, lúc ra ngoài còn cẩn thận và quý trọng bỏ tấm gỗ vào một tấm da thú rồi cột chặt, đeo bên hông mình.

Trong lều, Nghiêm Mặc nhìn lòng bàn tay đang phát sáng, cười, hắn vẽ bốn loại cây, hai loại côn trùng, sách hướng dẫn giảm cho hắn 6 điểm cặn bã, bây giờ hắn chỉ cần giảm thêm chút nữa, là điểm số có thể trở về một trăm triệu điểm ban đầu rồi. Tiếc là tấm gỗ kia nhỏ quá, hắn muốn vẽ nhiều thêm cũng không thể.

Ngày đầu tiên Nguyên Chiến rời đi, Nghiêm Mặc làm ổ trong lều không thèm ra ngoài, hắn bị thương trên chân, tốt nhất là không nên cử động.

Thảo Đinh đem vào cho hắn một bữa cơm, hai lần cõng hắn đi ra khe núi sau lều trại giải quyết vấn đề sinh lý.

Lúc Nghiêm Mặc nhìn thấy nhà vệ sinh thuần chất thiên nhiên này, không thể không tán thưởng đám cổ nhân cũng thông minh đó.

Cách khu dựng lều chưa tới hai mươi mét, có một khe nứt tự nhiên, khe nứt không rộng, vừa vặn đúng bằng khoảng cách một bước chân, thật giống như trong nhà xí có một cái bồn cầu thật dài.

Già trẻ gái trai trong bộ lạc Nguyên Tế nếu có chút ý tứ đều thích đi ở chỗ này, còn người nào lười quá, liền đào một cái hố sau lều nhà mình, thải xong thì lấp đất lại. Đi tiểu lại càng khỏi nói, nhiều người đều có thể giải quyết mọi nơi mọi lúc.

Cho nên cái chỗ bần cùng khốn khó này đi đâu cũng ngửi thấy mùi thối.

Thân thể này của Nghiêm Mặc vốn đã thích ứng với hoàn cảnh sinh hoạt dơ dáy đó, quen thuộc với các loại mùi khó ngửi, cũng một phần giúp cho Nghiêm Mặc sớm làm quen, cho dù trước kia hắn rất chú trọng vệ sinh bản thân và môi trường.

Đối với một bộ lạc vì để tiết kiệm nước, cả ngày không rửa mặt này, cho dù hắn có muốn vệ sinh bản thân thật tốt, thì cũng là có lòng mà không đủ lực.

Hôm nay, Nghiêm Mặc không nằm một chỗ nữa, hắn lục lọi trong mớ đồ bỏ đi kia, xem xem có cái gì hữu dụng, nhưng không tìm được gì, mà sâu bọ thì tìm được một đống.

Thật ra chúng nó cũng là thứ tốt, có vài con mà hắn biết, tỷ như một con trông giống con rết, cũng có con hắn hoàn toàn không biết.

Hắn muốn tìm vài loại côn trùng sống trong đất, trong đất thì có dế nhũi, thích những khu đất ẩm ướt hoặc có bùn, con nào trưởng thành sẽ hay nấp trong góc tường hoặc chân tường nhà cũ, dùng để chữa bệnh sốt rét, trị thương, tuyến sữa không thông, cũng có tác dụng thúc đẩy quá trình nối xương nối gân.

Côn trùng có công dụng trị bệnh chỉ có bọ cánh cứng, con đực có cánh, con cái không có cánh. Có điều bọ đực có công dụng chữa bệnh hay không thì hắn không dám nói, bởi vì bọ đực chẳng những ít, mà khi từ ấu trùng biến thành bọ, sẽ mọc cánh giống như gián, vừa biết bay vừa linh hoạt, không dễ bắt, sau khi giao phối thì sẽ chết.

Nghiêm Mặc nhìn đống sâu bọ mà thở dài, nếu điều thứ hai trong sách hướng dẫn có thể dùng được, thì hắn sẽ biết lũ sâu bọ này có con nào hữu dụng với hắn hay không, nhưng muốn có được cái bách khoa toàn thư giúp hắn tra khảo sinh vật thì hắn phải giảm một trăm điểm cặn bã đã, hơn nữa với số điểm trên trăm triệu của hắn hiện giờ, tổng cộng phải giảm 101 điểm lận.

Không tìm được gì trong lều, Nghiêm Mặc cũng không nản lòng, hắn tìm Thảo Đinh hỏi rất nhiều chuyện, ngoại trừ những việc hắn cần chú ý trong bộ lạc, thì còn có đặc điểm sinh vật và khí hậu ở vùng này.

Đồng thời, hắn còn không quên dạy Thảo Đinh kiến thức chăm sóc và chữa bệnh, lại nhờ cô ra sau cái lều kia hái ít lá cây đại kế về cho hắn đổi thuốc, vì thế hắn lại giảm thêm ba điểm giá trị cặn bã.

Ngày thứ hai sau khi Nguyên Chiến đi, lúc Nghiêm Mặc đổi thuốc liền nhìn chằm chằm miệng vết thương trên chân mình nửa ngày.

Thảo Đinh đổi thuốc cho hắn, lúc cột hai nhánh gỗ để cố định, bỗng nhiên thở dài.

Nghiêm Mặc ngẩng đầu nhìn cô: “Chị, sao vậy?”

Thảo Đinh vuốt vuốt sợi dây cỏ, lắc đầu nói: “Đại Hà đại nhân có thể không qua được mất.”

“Chẳng phải tư tế đại nhân đã giúp anh ta trị liệu rồi sao?” Nghiêm Mặc nghĩ đến tên Đại Hà khiến hắn chẳng những tăng thêm 10 điểm cặn bã, còn hại hắn mỗi tối phải chịu một lần đau khi bị in dấu lửa nung, Nghiêm Mặc hoàn toàn không có hảo cảm với anh ta, không rủa anh ta chết sớm đã là không tồi rồi, đương nhiên sẽ không muốn chủ động đi giúp anh ta chữa trị, đây cũng là lý do vì sao hắn không thèm hỏi tới Đại Hà với Thảo Đinh, tuy rằng hắn biết nếu giúp người nọ, chắc chắn có thể giảm thêm giá trị cặn bã.

Đúng, hắn giận chó đánh mèo đó, thì sao? Dù sao hắn cũng là một tên khốn nạn mà.

Thảo Đinh lại thở dài: “Thảo dược vốn đã không nhiều lắm, Đại Hà đại nhân bị thương nặng như vậy, cũng không thể làm chiến sĩ nữa, tư tế đại nhân sao lại lãng phí dược vật quý giá cho ngài ấy được. Lần trước tư tế đại nhân đi qua, là để cho người chặt cái tay bị gãy của ngài ấy, rồi dùng gỗ nung in lên miệng vết thương để cầm máu. Nhưng vết thương ở phần bụng lại quá to, không có cách nào khác, tư tế lau nước đất thần cho ngài ấy, nhưng cũng không có bao nhiêu tác dụng.”

“Nước đất thần?”

“À, đó là bảo bối mà nhiều thế hệ tư tế của bộ lạc truyền xuống, tất cả mọi người đều gọi nó là đất thần, chẳng những có thể trị liệu rất nhiều vết thương, mà còn có thể biến nước bẩn thành nước sạch, dùng nó chà trên da thú, da thú cũng sẽ mềm mại và sáng hơn.”

Nghiêm Mặc hơn chấn động: “Hình dạng ban đầu của đất thần có phải giống như pha lê trong suốt không?”

“Chị chưa thấy hình dạng ban đầu nó thế nào, chỉ nghe nói lúc tư tế lấy ra dùng thì nó là một loại bột lấp lánh.”

Nghe công dụng thì giống như phèn chua, chẳng lẽ này quanh đây có quặng phèn chua? Hay là tư tế nơi này vô tình tìm được một ít?

Có điều dùng bột phèn chua cầm máu, thứ này mà dùng không đúng liều lượng là sẽ tổn thương đến tế bào não, gây bỏng da, nôn mửa, đi tả, hư thoát, thậm chí tử vong cũng có thể.

Nghĩ nghĩ một chút, Nghiêm Mặc vội vàng hỏi: “Người trong tộc đều dùng đất thần để lọc nước sao?”

Thảo Đinh bật cười: “Cậu tưởng bở hả? Nào có nhiều đất thần cho cậu dùng như vậy. Chỉ có mùa hạ thiếu nước, nước trong đầm cỏ vẩn đục không thể dùng, tư tế đại nhân mới dùng đất thần biến nước đục thành nước sạch. Có điều nước sạch cũng chỉ có tù trưởng đại nhân, tư tế đại nhân, và các trưởng lão đại nhân mới có thể sử dụng, ngay cả chiến sĩ cấp ba cũng không được bao nhiêu, càng đừng nói chi là nô lệ.”

May ghê! Nghiêm Mặc thở phào. Nếu đất thần thật sự là phèn chua, thì thứ này tuy rằng có thể lọc nước tinh khiết, nhưng hàm lượng nhôm trong đó rất có hại đối với cơ thể con người, nếu dùng nước lọc từ phèn chua một thời gian dài, sẽ gây ra bệnh thiếu máu, loãng xương, teo não.

“Tư tế nơi này lúc về già có phải sẽ trở nên ngu ngốc, cái gì cũng không nhớ rõ đúng không?” Nghiêm Mặc hỏi nhiều thêm một câu.

Thảo Đinh kinh ngạc: “Làm sao cậu biết? Chị chỉ vô tình nghe thấy đại nhân nói, nói tư tế trong bộ lạc mỗi khi tới tuổi đều sẽ đem tất cả tri thức và kinh nghiệm của mình dời sang tư tế mới, gọi là phụ thần (trở về với thần), mà lão tư tế một khi phụ thần hoàn toàn, hồn phách sẽ biến mất, chỉ để lại một cái xác không hồn, không nhớ rõ điều gì, cũng không biết làm gì, ngay cả ăn cũng không biết.”

Cái này cũng chính là bệnh teo não dẫn đến chứng ngu ngốc và đờ đẫn của người già mà thôi. Tư tế nơi này cũng thật thông minh, không thể giải thích bệnh trạng của mình, liền biên tập ra cách nói phụ thần như vậy, chẳng những không làm giảm uy tín của mình, mà còn thêm thần hóa bản thân.

“Tiểu Mặc.”

“Dạ?”

Thảo Đinh do dự nói: “Chị có thể đem chuyện cây đại kế có thể cầm máu nói cho người khác không?”

“Đương nhiên là được.” Tôi còn ước gì cô đi nói với người khác đó: “Lá cây đại kế ngoại trừ cầm máu, còn có thể thanh nhiệt giải độc, giảm sưng và mụn nhọt. À, nó còn có thể ăn như rau dại.”

“Cái gì? Nó còn có thể ăn?”

Nghiêm Mặc gật đầu.

Thảo Đinh mừng như điên, nhưng lại ưu sầu: “Nhưng cây đại kế sau lều đã sắp bị chị hái hết rồi.”

“Chị có thể đến nơi khác tìm xem, sườn núi, đồng cỏ, đất hoang, cho dù là ở bên đường cũng có khả năng sinh trưởng, càng gần nguồn nước càng có thể, thứ này cũng không hiếm hoi gì, chỉ cần phát hiện một cây, là có thể phát hiện cây khác.”

“Thật tốt quá. Tiểu Mặc, vậy chị có thể dẫn theo Hạt Thổ cùng đi hái cây đại kế không?” Thảo Đinh giải thích: “Hạt Thổ là vợ của Đại Hà đại nhân.”

Đối với chuyện Thảo Đinh có thể gọi thẳng tên vợ của Đại Hà, Nghiêm Mặc cũng không kỳ quái, ký ức của cậu thiếu niên cho hắn biết, địa vị của phụ nữ nơi này không cao, chỉ hơn nô lệ được một chút, có thể được bộ tộc chia thức ăn. Con của các cô cũng được coi trọng hơn con của nữ nô một chút, nếu nữ nô sinh con cho chủ nhân mình, thì đứa nhỏ này được xem là hậu đại của bộ lạc, cũng sẽ được bộ lạc chia thức ăn, nhưng một khi bộ lạc thiếu thốn thức ăn, con cái của nô lệ là được chia ít nhất, cho nên bọn nó cũng là người chết đầu tiên do không chịu nổi.

Nếu là con của nô lệ và nô lệ, vậy thì vẫn là nô lệ.

“Những gì em dạy cho chị, chỉ cần em không nói rõ ra thì chị có thể tùy ý dạy cho người khác.”

Thảo Đinh cảm động: “Tiểu Mặc, cậu là người tốt.”

Nghiêm Mặc bày ra một nụ cười hàm hậu cho có vẻ mình xứng với danh hiệu người tốt.

“Vậy cậu có biện pháp nào giúp Đại Hà đại nhân ra đi nhẹ nhàng hơn một chút không?”

“Chị muốn em xem bệnh giúp Đại Hà đại nhân?” Nghiêm Mặc không cảm thấy ngoài ý muốn.

Thảo Đinh gật đầu, lại lắc đầu, vội nói: “Cậu không cần đặt nặng vấn đề, ngay cả tư tế đại nhân cũng không chữa được, Hạt Thổ đã hết hy vọng, chỉ muốn giúp Đại Hà đại nhân mấy ngày cuối cùng không quá thống khổ nữa, cậu có thể giúp không? Chị nghe nói có vài tư tế có thể giúp người bị thương nặng ngủ say đến khi chết. Chị lén cõng cậu qua, sẽ không để tư tế đại nhân biết.”

Nghiêm Mặc không muốn đi cho lắm, vì ba lý do.

Thứ nhất, không bột đố gột nên hồ, dụng cụ giải phẫu và thuốc men hắn đều không có, không thể nào chỉ dựa vào vài lá đại kế là có thể chữa khỏi vết thương của Đại Hà, hơn nữa tình huống hiện giờ của Đại Hà rất có thể đã bị nhiễm trùng rồi biến chứng, tình huống nghiêm trọng như vậy, cho dù trở lại thế giới trước của hắn, cũng không chắc có thể cứu được.

Thứ hai, nếu hắn đi, không trị hết cho Đại Hà, nói không chừng cuốn sách hướng dẫn đáng chết kia lại ghim hắn.

Thứ ba, cho dù hắn chữa khỏi cho Đại Hà, có lẽ hắn có thể giảm bớt một ít điểm cặn bã, nhưng cũng có thể khiến lão tư tế của bộ lạc chú ý tới hắn.

Nhưng Nghiêm Mặc không dám cự tuyệt, hắn sợ một khi hắn mở miệng nói không đi, sách hướng dẫn chết tiệp lập tức phán hắn thấy chết không cứu mà tăng thêm 10 điểm cặn bã thì toi.

“Mục đích của cô ấy là muốn Đại Hà ra đi không quá thống khổ, vậy tôi cũng không nhất định phải cứu sống hắn, đúng không?” Nghiêm Mặc dùng tiếng Trung hỏi tay phải mình.

Sách hướng dẫn không đáp lại hắn.

Đi, cũng thảm, mà không đi, cũng thảm, làm thế nào cũng chỉ có một từ ‘thảm’. Nghiêm Mặc cười lạnh trong lòng.

Thảo Đinh không biết suy nghĩ của hắn, thấy hắn không hé răng, đoán hắn chắc là sợ gây ra chuyện gì, liền sờ sờ đầu hắn, nói: “Nếu cậu có thể làm được, chị nghĩ Hạt Thổ sẽ tặng cậu một ít thịt làm thù lao.”

“…… Đi, sao lại không?” Chẳng phải chỉ là giúp người ta có một cái chết không đau đớn thôi sao? Cũng không phải hắn chưa từng làm qua.

/660

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status