Câu thông với thiên địa? Tất nhiên trong lòng Phong Dực không tin, mặc dù thế giới này có thiên kỳ bách quái, nhưng câu thông thiên đại thì quá rồi, địa có địa linh, thiên có thiên ý, nhưng đều rất trừu tượng, như thế nào là thiên ý? Từ xưa đến nay ở tất cả các vị diện những người cầm quyền đều lợi dụng hai chữ “thiên ý” để lừa bịp thế nhân.
Phong Dực nhìn về phía Liễu Yên Vân, nàng hướng phía hắn gật đầu, nhìn lướt qua Huyết Vô Nhai đang cung kính đứng sau lưng hắn, không nói gì. Mà bên cạnh nàng Long Phiên Phiên vừa kính vừa sợ nhìn Huyết Vô Nhai, nghĩ muốn đến gần nhưng lại không dám. Cho đến nay, Đông Hải long tộc đều cho rằng mình là hậu duệ của Đồ Lan, đối với viễn cổ long tộc Đồ Lan phi thường sùng bái, chỉ là Huyết Vô Nhai chiếm quyền khống chế thân thể của nàng, thiếu chút nữa ý thức của nàng bị hôi phi yên diệt, loại sợ hãi đến từ sâu trong tâm linh khiến nàng mâu thuẫn, sùng bái và thống hận là hai cảm xúc trái ngược nhau, rất khó dung hòa cùng một chỗ.
“Không cần biết ban đầu Sở Thất Thất làm thế nào biết được chúng ta có tử huyễn dương tinh nhưng nàng có chủ ý với thánh linh quật thì không cần hoài nghi, Huyết Vô Nhai, ngươi nói tử vong tuyệt địa do ngươi làm chủ, vậy ngươi đưa bọn ta đến thánh linh quật, ta muốn nhìn xem rốt cuộc bên trong có gì”
Phong Dực nói.
“Vâng, chủ nhân”
Huyết Vô Nhai cung kính nói.
“Yên Vân, có hứng thú đi xem nào nhiệt không?” Phong Dực hỏi.
“Không có”
Liễu Yên Vân thản nhiên nói.
“Các chủ…”
Lúc này Long Phiên Phiên khẽ gọi, ánh mắt nhìn nàng mang theo vẻ cầu xin.
Liễu Yên Vân nhìn chuỗi hạt châu trên tay Long Phiên Phiên, than khẽ, xoay người đáp ứng, kỳ thật nàng đã nhận ra tâm tình có vấn đề, sau khi đạt đến cảnh giới tâm như chỉ thủy tiến cảnh thần tốc, cách động Nhược Hư minh chỉ như một sợi chỉ nhỏ, mà lúc này tâm cảnh ba động là điểm chết người, có khả năng làm cho tâm tình mất hết cản trở tu luyện có thể bị tẩu hỏa nhập ma trở thành một phế nhân. Nàng cũng rõ ràng, nguyên nhân làm tâm tình nàng ba động là Phong Dực, trước đây hắn đã gieo vào lòng nàng một mầm mống, nhưng thời gian trôi qua không nhìn thấy hắn cũng không việc gì, vừa thấy mặt hắn mầm mống lập tức nảy mầm, bằng không vì sao khi thấy hắn thân thiết cùng người phụ nữ khác trong lòng lại nhói đau, thậm chí còn không tiếc bị thương dùng Phạm Thiên phá cấm đưa bọn họ từ không gian tĩnh mịch trở về.
Đáng lẽ, quyết định của nàng là lập tức cùng Phong Dực mỗi người một nơi, trở lại Ẩn Quần sơn thỉnh sư phụ Thủy Lam Thanh xuất quan tương trợ. Nhưng Long Phiên Phiên có tín vật sư môn, Kim Phượng Các thiếu Đông Hải Long tộc một cái đại nhân tình, nàng mang theo tín vật xuất hiện, như vậy dù Kim Phượng Các đem hết toàn lực cũng phải giúp đỡ. Chuyện nàng đã đáp ứng là làm được, tất nhiên không thể bỏ dở giữa chừng. Chỉ là đoạn đường sắp tới phải ở cùng Phong Dực, nàng rất sợ mình không thể bình tâm được.
Huyết Vô Nhai dẫn đường, đoàn người Phong Dực đi vào trong tử vong tuyệt địa, nhớ tới cảnh tượng chật vật lúc trước, trong lòng Phong Dực thổn thức không ngớt, không khỏi có chút lo lắng đến Tạp Nhĩ, tiểu tử kia mạng lớn sẽ không dễ dàng chết như vậy.
Sau khi Đồ Lan bị hủy diệt, nơi này trở thành tử vong tuyệt địa, mà Huyết Vô Nhai vốn là hoàng giả viễn cổ long tộc Đồ Lan, tuy không nhớ kỹ những việc trước kia nhưng trí tuệ cũng không giảm xuống, hơn nữa thực lực bản thân lại mạnh mẽ, tự nhiên trở thành đại vương của tử vong tuyệt địa, tự xưng Tử Thần.
Theo lời Huyết Vô Nhai nói, thực lực chân chính của hắn đã đạt đến bát cấp hỗn độn chi thần, nếu triệu hồi ra bản thế huyết long, thì có thể chống lại cửu cấp thiên thần, đương nhiên thực lực của hắn chịu giới hạn trong tử vong tuyệt địa. Chỉ là hắn quyết tâm phục sinh, thấy long thể của Long Phiên Phiên bất chấp tất cả mạnh mẽ chiếm lấy, nhưng không nghĩ đến Long Phiên Phiên lại mang thượng cổ chí bảo định thần châu, bảo vệ ý thức của nàng bất diệt, mà nếu hắn không tìm được bản thể thì năng lực của hắn chỉ hạn chế ở tử vong tuyệt địa dựa vào triệu hoán vong linh mà chiến đấu.
“Định thần châu?”
Phong Dực nghe thấy ba chứ “định thần châu” người như bị sét đánh, định thần châu không phải ở trong mi khiếu của hắn sao? Hơn nữa do hắn mang từ thế giới khác đến, lẽ nào tên đời này còn có định thần châu. Hay chỉ là tên gọi giống nhau?
“Định thần châu là chí bảo từ thời thượng cổ, có thể chống đỡ bách tà xâm nhập, bảo vệ thần thức bất diệt”
Long Phiên Phiên đứng một bên tự động giải thích, hơi có chút đắc ý.
Phong Dực lấy lại tinh thần hỏi :
“Có thể cho ta xem không?”
Long Phiên Phiên gật đầu, nhắm mắt lại, bỗng nhiên một hạt châu bạch sắc từ mi khiếu nàng bay ra, sau đó nàng quát lên một tiếng, hạt châu đột nhiên phóng xuất bạch mang chói mắt, vong linh ở phụ cận đều sợ hãi lui lại.
Phong Dực nhanh chóng phán đoán, định thần châu này so với định thần châu trong mi khiếu mình còn kém xa, căn bản không cùng một cấp bậc, chỉ là hình thức thì không sai biệt lắm, không ngờ cũng để trong mi khiếu, nhưng lại có thể phóng xuất ra bên ngoài công kích. Mà định thần châu trong mi khiếu của lại lại đến từ thế giới khác, như vậy cùng với thế giới này có quan hệ gì không đây?
“Huyết Vô Nhai vậy ngươi muốn đoạt linh lung bảo tháp của Kim Phượng Các ta làm gì?”
Đang lúc Phong Dực trầm tư thì Liễu Yên Vân lên tiếng hỏi.
“Nghe nói Linh Lung Bảo Tháp có ẩn dấu bí mật phá toái hư không của đệ nhất các chủ Kim Phượng Các, nên muốn mượn nghiên cứu một chút”
Huyết Vô Nhai cười hắc hắc.
Liễu Yên Vân quay đầu sang chỗ khác không nói, quả thật đúng như vậy, chỉ là các đời tổ sư còn chưa nghiên cứu ra đầu mối nào. Khi nàng tiếp nhận chức vị các chủ sư phụ Thủy Thanh Lam đặc biệt dặn dò, không được tiêu phí nhiều thời gian đi nghiên cứu Lung Linh Bảo Tháp, để tránh giống một số tổ sư trước đây cố chấp làm tiến cảnh chậm chạp, cuối đời lại hối hận.
Phong Dực chăm chú vào vấn đề định thần châu ngay cả Phi Nhi gọi hắn cũng không phản ứng lại.
“Tiểu Phong tử, ngươi nghĩ gì mà sững sờ vậy?”
Phi Nhi kéo ống tay áo hắn, hỏi.
“A, không có gì, nghĩ đến một vấn đề rất thâm ảo thôi”
Phong Dực lấy lại tinh thần nói.
“Vấn đề thâm ảo nào?”
Phi Nhi hiếu kì hỏi.
“Đang suy nghĩ làm thế nào để tạo ra con người, mà chủng tộc khác có giống như con người không”
Phong Dực cười ha hả nói.
Nhất thời Phi Nhi bị câu nói của hắn gợi nhớ lại hồi ức yy trong không gian tĩnh mịch, ánh mắt hờn dỗi nhìn hắn, thân thể áp sát người Phong Dực, có thể cảm giác hương vị ấm áp quen thuộc trên người hắn.
“Tiểu Phong tử, quan hệ của ngươi với các chủ Kim Phượng Các như thế nào?”
Một lát, Phi Nhi chợt nhớ ra, thờ ơ hỏi.
“Nàng ta, vẫn khát vọng trái tim của ta nhưng lại không được như ý nguyện”
Phong Dực cười hắc hắc nói, thanh âm cũng không nhỏ, những người khác đều nghe được.
“Ta không tin người ta lại coi trọng ngươi”
Phi Nhi nhìn phản ứng lãnh đạmh của Liễu Yên Vân cười hì hì nói.
“Ngươi cũng coi trọng ta, vì sao nàng ta lại không?”
Phong Dực cười nói.
Phi Nhi sửng sốt, mặt mày phấn khởi, trong lòng cười trộm, ý tứ của hắn không phải nói Liễu Yên Vân không xinh đẹp bằng ta sao.
Liễu Yên Vân cũng không biết tại sao, cảm thấy hờn dỗi trong lòng, chỉ nghe bọn họ nói mấy câu mà tâm tình đã chấn động, thanh tâm nguyền rủa của sư môn tựa hồ cũng phát sinh.
Long Phiên Phiên kinh dị liếc mắt nhìn Liễu Yên Vân, trực giác là Phong Dực khoác lác, thế nhưng hắn có thể thu phục Huyết Vô Nhai, nên có thể đánh động tâm ý của Liễu Yên Vân cũng không phải là không thể, hơn nữa càng nghĩ nàng càng thấy có khả năng. Tuy nói các chủ Kim Phượng Các là tiên tử không màng danh lợi nhưng bị người trêu đùa như vậy mà không một chút phản ứng a, vậy chỉ có một khả năng nàng chột dạ.
Nếu Liễu Yên Vân biết Long Phiên Phiên nghĩ như vậy không biết nàng sẽ có cảm thụ gì.
Trong tử vong tuyệt địa có một cái hồ nước nhỏ trong suốt, nếu không phải phía trên hồ nước phiêu đãng khí tức tử vong cùng với bạch cốt ở đáy hồ, chắc không ai tin hồ nước này lại thuộc về tử vong tuyệt địa. Kỳ quái chính là xung quanh hồ nước không có một vong linh sinh vật nào.
“Thánh linh quật ở bên dưới, ta sau khi sản sinh ý thức cũng từng vài lần xuống phía dưới tham quan, bất quá mỗi lần đến đều không công mà lùi, không có chìa khóa ai cũng không vào được, không biết bên dưới đến tột cùng là có những thứ gì”
Huyết Vô Nhai chỉ vào hồ nước nói.
Vừa nói Huyết Vô Nhai vừa chém ra một đạo huyết nhận, hồ nước đang phẳng lặng chợt nổi sóng, một không gian đường kính mười mấy mét được hình thành giữa hồ, bạch cốt bên dưới cũng bị cuốn đi, hiện ra một viên bàn và các ký hiệu thần bí, các sinh vật kỳ quái, bên cạnh có một tấm bia đá, mặt trên có khắc ba văn tự cổ quái, phiên dịch ra là Thánh Linh quật.
“Chủ nhân, người xem, quái thú độc nhãn khắc bên trên có giống hình dáng tử huyễn dương tinh”
Huyết Vô Nhai chỉ vào vòng tròn bạch sắc phía trên mà nói.
Phong Dực nhìn theo, quả nhiên cũng là một cái rãnh hình hồ điệp.
Đoàn người phi thân xuống, Phong Dực móc tử huyễn dương tinh ra, thả vào cái rãnh.
Tinh thần mọi người căng thẳng, hết sức chăm chú nhìn xem có biến hóa gì không, thế nhưng đợi một lát, vẫn như cũ nửa điểm động tĩnh cũng không có.
Lúc này, đột nhiên Phi Nhi tiến lên trước, cắt ngón tay mình, nhỏ một giọt máu lên tử huyễn dương tinh, chỉ thấy nhất thời tử huyễn dương tinh lưu quan tràn ngập đủ các màu sắc, vòng tròn nhũ sắc bỗng nhiên xoay tròn.
Trong không gian thần bí tử vong tuyệt địa, Sơ Thất Thất đứng trước thiên diễn cổ thụ chợt mở mắt ra, lảm bâm nói “Rốt cuộc Thánh Linh quật cũng mở ra”
Đoàn người Phong Dực kinh ngạc quan sát cảnh tượng trước mắt, không biết đang ở thực tại hay mộng ảo.
Dưới chân vẫn có cảm giác trên đát, thế nhưng phía dưới lại trong suốt, dường như đang đi giữa không trung, phía dưới là một thành thị, phòng ở, đường phố cùng với chủng tộc nhìn không rõ diện mục.
Phong Dực nhìn về phía Liễu Yên Vân, nàng hướng phía hắn gật đầu, nhìn lướt qua Huyết Vô Nhai đang cung kính đứng sau lưng hắn, không nói gì. Mà bên cạnh nàng Long Phiên Phiên vừa kính vừa sợ nhìn Huyết Vô Nhai, nghĩ muốn đến gần nhưng lại không dám. Cho đến nay, Đông Hải long tộc đều cho rằng mình là hậu duệ của Đồ Lan, đối với viễn cổ long tộc Đồ Lan phi thường sùng bái, chỉ là Huyết Vô Nhai chiếm quyền khống chế thân thể của nàng, thiếu chút nữa ý thức của nàng bị hôi phi yên diệt, loại sợ hãi đến từ sâu trong tâm linh khiến nàng mâu thuẫn, sùng bái và thống hận là hai cảm xúc trái ngược nhau, rất khó dung hòa cùng một chỗ.
“Không cần biết ban đầu Sở Thất Thất làm thế nào biết được chúng ta có tử huyễn dương tinh nhưng nàng có chủ ý với thánh linh quật thì không cần hoài nghi, Huyết Vô Nhai, ngươi nói tử vong tuyệt địa do ngươi làm chủ, vậy ngươi đưa bọn ta đến thánh linh quật, ta muốn nhìn xem rốt cuộc bên trong có gì”
Phong Dực nói.
“Vâng, chủ nhân”
Huyết Vô Nhai cung kính nói.
“Yên Vân, có hứng thú đi xem nào nhiệt không?” Phong Dực hỏi.
“Không có”
Liễu Yên Vân thản nhiên nói.
“Các chủ…”
Lúc này Long Phiên Phiên khẽ gọi, ánh mắt nhìn nàng mang theo vẻ cầu xin.
Liễu Yên Vân nhìn chuỗi hạt châu trên tay Long Phiên Phiên, than khẽ, xoay người đáp ứng, kỳ thật nàng đã nhận ra tâm tình có vấn đề, sau khi đạt đến cảnh giới tâm như chỉ thủy tiến cảnh thần tốc, cách động Nhược Hư minh chỉ như một sợi chỉ nhỏ, mà lúc này tâm cảnh ba động là điểm chết người, có khả năng làm cho tâm tình mất hết cản trở tu luyện có thể bị tẩu hỏa nhập ma trở thành một phế nhân. Nàng cũng rõ ràng, nguyên nhân làm tâm tình nàng ba động là Phong Dực, trước đây hắn đã gieo vào lòng nàng một mầm mống, nhưng thời gian trôi qua không nhìn thấy hắn cũng không việc gì, vừa thấy mặt hắn mầm mống lập tức nảy mầm, bằng không vì sao khi thấy hắn thân thiết cùng người phụ nữ khác trong lòng lại nhói đau, thậm chí còn không tiếc bị thương dùng Phạm Thiên phá cấm đưa bọn họ từ không gian tĩnh mịch trở về.
Đáng lẽ, quyết định của nàng là lập tức cùng Phong Dực mỗi người một nơi, trở lại Ẩn Quần sơn thỉnh sư phụ Thủy Lam Thanh xuất quan tương trợ. Nhưng Long Phiên Phiên có tín vật sư môn, Kim Phượng Các thiếu Đông Hải Long tộc một cái đại nhân tình, nàng mang theo tín vật xuất hiện, như vậy dù Kim Phượng Các đem hết toàn lực cũng phải giúp đỡ. Chuyện nàng đã đáp ứng là làm được, tất nhiên không thể bỏ dở giữa chừng. Chỉ là đoạn đường sắp tới phải ở cùng Phong Dực, nàng rất sợ mình không thể bình tâm được.
Huyết Vô Nhai dẫn đường, đoàn người Phong Dực đi vào trong tử vong tuyệt địa, nhớ tới cảnh tượng chật vật lúc trước, trong lòng Phong Dực thổn thức không ngớt, không khỏi có chút lo lắng đến Tạp Nhĩ, tiểu tử kia mạng lớn sẽ không dễ dàng chết như vậy.
Sau khi Đồ Lan bị hủy diệt, nơi này trở thành tử vong tuyệt địa, mà Huyết Vô Nhai vốn là hoàng giả viễn cổ long tộc Đồ Lan, tuy không nhớ kỹ những việc trước kia nhưng trí tuệ cũng không giảm xuống, hơn nữa thực lực bản thân lại mạnh mẽ, tự nhiên trở thành đại vương của tử vong tuyệt địa, tự xưng Tử Thần.
Theo lời Huyết Vô Nhai nói, thực lực chân chính của hắn đã đạt đến bát cấp hỗn độn chi thần, nếu triệu hồi ra bản thế huyết long, thì có thể chống lại cửu cấp thiên thần, đương nhiên thực lực của hắn chịu giới hạn trong tử vong tuyệt địa. Chỉ là hắn quyết tâm phục sinh, thấy long thể của Long Phiên Phiên bất chấp tất cả mạnh mẽ chiếm lấy, nhưng không nghĩ đến Long Phiên Phiên lại mang thượng cổ chí bảo định thần châu, bảo vệ ý thức của nàng bất diệt, mà nếu hắn không tìm được bản thể thì năng lực của hắn chỉ hạn chế ở tử vong tuyệt địa dựa vào triệu hoán vong linh mà chiến đấu.
“Định thần châu?”
Phong Dực nghe thấy ba chứ “định thần châu” người như bị sét đánh, định thần châu không phải ở trong mi khiếu của hắn sao? Hơn nữa do hắn mang từ thế giới khác đến, lẽ nào tên đời này còn có định thần châu. Hay chỉ là tên gọi giống nhau?
“Định thần châu là chí bảo từ thời thượng cổ, có thể chống đỡ bách tà xâm nhập, bảo vệ thần thức bất diệt”
Long Phiên Phiên đứng một bên tự động giải thích, hơi có chút đắc ý.
Phong Dực lấy lại tinh thần hỏi :
“Có thể cho ta xem không?”
Long Phiên Phiên gật đầu, nhắm mắt lại, bỗng nhiên một hạt châu bạch sắc từ mi khiếu nàng bay ra, sau đó nàng quát lên một tiếng, hạt châu đột nhiên phóng xuất bạch mang chói mắt, vong linh ở phụ cận đều sợ hãi lui lại.
Phong Dực nhanh chóng phán đoán, định thần châu này so với định thần châu trong mi khiếu mình còn kém xa, căn bản không cùng một cấp bậc, chỉ là hình thức thì không sai biệt lắm, không ngờ cũng để trong mi khiếu, nhưng lại có thể phóng xuất ra bên ngoài công kích. Mà định thần châu trong mi khiếu của lại lại đến từ thế giới khác, như vậy cùng với thế giới này có quan hệ gì không đây?
“Huyết Vô Nhai vậy ngươi muốn đoạt linh lung bảo tháp của Kim Phượng Các ta làm gì?”
Đang lúc Phong Dực trầm tư thì Liễu Yên Vân lên tiếng hỏi.
“Nghe nói Linh Lung Bảo Tháp có ẩn dấu bí mật phá toái hư không của đệ nhất các chủ Kim Phượng Các, nên muốn mượn nghiên cứu một chút”
Huyết Vô Nhai cười hắc hắc.
Liễu Yên Vân quay đầu sang chỗ khác không nói, quả thật đúng như vậy, chỉ là các đời tổ sư còn chưa nghiên cứu ra đầu mối nào. Khi nàng tiếp nhận chức vị các chủ sư phụ Thủy Thanh Lam đặc biệt dặn dò, không được tiêu phí nhiều thời gian đi nghiên cứu Lung Linh Bảo Tháp, để tránh giống một số tổ sư trước đây cố chấp làm tiến cảnh chậm chạp, cuối đời lại hối hận.
Phong Dực chăm chú vào vấn đề định thần châu ngay cả Phi Nhi gọi hắn cũng không phản ứng lại.
“Tiểu Phong tử, ngươi nghĩ gì mà sững sờ vậy?”
Phi Nhi kéo ống tay áo hắn, hỏi.
“A, không có gì, nghĩ đến một vấn đề rất thâm ảo thôi”
Phong Dực lấy lại tinh thần nói.
“Vấn đề thâm ảo nào?”
Phi Nhi hiếu kì hỏi.
“Đang suy nghĩ làm thế nào để tạo ra con người, mà chủng tộc khác có giống như con người không”
Phong Dực cười ha hả nói.
Nhất thời Phi Nhi bị câu nói của hắn gợi nhớ lại hồi ức yy trong không gian tĩnh mịch, ánh mắt hờn dỗi nhìn hắn, thân thể áp sát người Phong Dực, có thể cảm giác hương vị ấm áp quen thuộc trên người hắn.
“Tiểu Phong tử, quan hệ của ngươi với các chủ Kim Phượng Các như thế nào?”
Một lát, Phi Nhi chợt nhớ ra, thờ ơ hỏi.
“Nàng ta, vẫn khát vọng trái tim của ta nhưng lại không được như ý nguyện”
Phong Dực cười hắc hắc nói, thanh âm cũng không nhỏ, những người khác đều nghe được.
“Ta không tin người ta lại coi trọng ngươi”
Phi Nhi nhìn phản ứng lãnh đạmh của Liễu Yên Vân cười hì hì nói.
“Ngươi cũng coi trọng ta, vì sao nàng ta lại không?”
Phong Dực cười nói.
Phi Nhi sửng sốt, mặt mày phấn khởi, trong lòng cười trộm, ý tứ của hắn không phải nói Liễu Yên Vân không xinh đẹp bằng ta sao.
Liễu Yên Vân cũng không biết tại sao, cảm thấy hờn dỗi trong lòng, chỉ nghe bọn họ nói mấy câu mà tâm tình đã chấn động, thanh tâm nguyền rủa của sư môn tựa hồ cũng phát sinh.
Long Phiên Phiên kinh dị liếc mắt nhìn Liễu Yên Vân, trực giác là Phong Dực khoác lác, thế nhưng hắn có thể thu phục Huyết Vô Nhai, nên có thể đánh động tâm ý của Liễu Yên Vân cũng không phải là không thể, hơn nữa càng nghĩ nàng càng thấy có khả năng. Tuy nói các chủ Kim Phượng Các là tiên tử không màng danh lợi nhưng bị người trêu đùa như vậy mà không một chút phản ứng a, vậy chỉ có một khả năng nàng chột dạ.
Nếu Liễu Yên Vân biết Long Phiên Phiên nghĩ như vậy không biết nàng sẽ có cảm thụ gì.
Trong tử vong tuyệt địa có một cái hồ nước nhỏ trong suốt, nếu không phải phía trên hồ nước phiêu đãng khí tức tử vong cùng với bạch cốt ở đáy hồ, chắc không ai tin hồ nước này lại thuộc về tử vong tuyệt địa. Kỳ quái chính là xung quanh hồ nước không có một vong linh sinh vật nào.
“Thánh linh quật ở bên dưới, ta sau khi sản sinh ý thức cũng từng vài lần xuống phía dưới tham quan, bất quá mỗi lần đến đều không công mà lùi, không có chìa khóa ai cũng không vào được, không biết bên dưới đến tột cùng là có những thứ gì”
Huyết Vô Nhai chỉ vào hồ nước nói.
Vừa nói Huyết Vô Nhai vừa chém ra một đạo huyết nhận, hồ nước đang phẳng lặng chợt nổi sóng, một không gian đường kính mười mấy mét được hình thành giữa hồ, bạch cốt bên dưới cũng bị cuốn đi, hiện ra một viên bàn và các ký hiệu thần bí, các sinh vật kỳ quái, bên cạnh có một tấm bia đá, mặt trên có khắc ba văn tự cổ quái, phiên dịch ra là Thánh Linh quật.
“Chủ nhân, người xem, quái thú độc nhãn khắc bên trên có giống hình dáng tử huyễn dương tinh”
Huyết Vô Nhai chỉ vào vòng tròn bạch sắc phía trên mà nói.
Phong Dực nhìn theo, quả nhiên cũng là một cái rãnh hình hồ điệp.
Đoàn người phi thân xuống, Phong Dực móc tử huyễn dương tinh ra, thả vào cái rãnh.
Tinh thần mọi người căng thẳng, hết sức chăm chú nhìn xem có biến hóa gì không, thế nhưng đợi một lát, vẫn như cũ nửa điểm động tĩnh cũng không có.
Lúc này, đột nhiên Phi Nhi tiến lên trước, cắt ngón tay mình, nhỏ một giọt máu lên tử huyễn dương tinh, chỉ thấy nhất thời tử huyễn dương tinh lưu quan tràn ngập đủ các màu sắc, vòng tròn nhũ sắc bỗng nhiên xoay tròn.
Trong không gian thần bí tử vong tuyệt địa, Sơ Thất Thất đứng trước thiên diễn cổ thụ chợt mở mắt ra, lảm bâm nói “Rốt cuộc Thánh Linh quật cũng mở ra”
Đoàn người Phong Dực kinh ngạc quan sát cảnh tượng trước mắt, không biết đang ở thực tại hay mộng ảo.
Dưới chân vẫn có cảm giác trên đát, thế nhưng phía dưới lại trong suốt, dường như đang đi giữa không trung, phía dưới là một thành thị, phòng ở, đường phố cùng với chủng tộc nhìn không rõ diện mục.
/189
|