Bì Lỗ khuôn mặt kinh hãi, thất thanh nói: “ Các Chủ!”
“ Giải trừ Ám Ảnh Ma Pháp trận ngay lập tức.” Diệp Mạn Tô quay lại nhìn Bì Lỗ Kim Lạc Bá, ánh mắt tóe lên chút hàn quang
“ Vâng, Các Chủ.” Bì Lỗ không biết tại sao Diệp Mạn Tô lại đột nhiên thay đổi kế hoạch. Nhưng hắn biết chỉ cần làm trái lời nàng thì ngay lập tức hậu quả liền nhận lấy khiến hắn nghĩ đến đã thấy Đảm chiến kinh tâm*.
(*: Run như cầy sấy.)
“ Không cần phí tâm. Bản thiếu gia tự mình đến.” Phong Dực mở miệng, rồi hắn đứng dậy khỏi ghế như không có gì, khiến cho Diệp Mạn Tô cùng Bì Lỗ Kim Lạc Bá trợn mắt há mồm.
Một hồi sau, Diệp Mạn Tô mới bĩnh tĩnh lại, liền bảo Bì Lỗ Kim Lạc Bá ra khỏi thạch bích, liền chỉ còn hai người mặt đối mặt.
“ Ta cứ nghĩ rằng đã nhìn thấu thực lực của ngươi. Nhưng bây giờ mới biết hóa ra là đã coi thường ngươi.” Diệp Mạn Tô dời ánh mắt đi, thản nhiên nói.
“ Không phải là người xem thường ta, mà là đã đánh giá thấp Lão Pháp Khắc.” Phong Dực thở dài đáp.
Nghe được cái tên Lão Pháp Khắc này, tâm thần Diệp Mạn Tô đột nhiên chấn động, khuôn mặt trở nên tái nhợt.
“ Nếu như ta đoán không sai, ban đầu, Lão Pháp Khắc đã trợ giúp người Vạn Bảo Tông. Chỉ có điều ta không rõ, chắc chuyện đó cũng đã xảy ra mấy trăm năm trước. Vậy Diệp Mạn Tô, ta hỏi ngươi một chút, rốt cục năm nay ngươi đã bao nhiêu tuổi?” Phong Dực đột nhiên nở nụ cười.
“ Ta chính là một lão vu bà đã mấy trăm tuổi.” Diệp Mạn Tô cắn chặt môi dưới trơ mắt nhìn Phong Dực. Chẳng lẽ hắn để ý đến tuổi mình sao?
Kỳ thật Phong Dực cũng chẳng để ý gì đến tuổi của nàng. Trên Thần Phong Đại Lục này cũng có một ít chủng tộc tuổi thọ lâu dài. Tỷ như Long Tộc, Tinh Linh tộc… cho dù mấy trăm tuổi cũng chỉ tương đương với thiếu niên loài người thôi. Huống hồ Phong Dực cũng không biết bao nhiêu lần luân hồi, chỉ sợ cũng đã hơn ngàn tuổi. Chẳng qua hắn ngạc nhiên là Diệp Mạn Tô chỉ là loài người, tại sao mấy trăm tuổi rồi mà vẫn bảo dưỡng được như thiếu nữ mười tám.
“ Người là truyền nhân của Lão Pháp Khắc, chẳng lẽ không biết Linh Hồn Trọng Sinh thuật?”
Phong Dực lắc đầu, Lão Pháp Khắc chỉ dạy hắn mỗi Càn Khôn Chuyển Hoán Thuật.
“ Linh Hồn Trọng Sinh Thuật Lão Pháp Khắc dạy ta có thể dùng tất cả chín lần, năm mươi năm dùng một lần, mỗi lần sau khi trọng sinh đều dùng năng lượng bổn nguyên của linh hồn để đắp nặn một cái trạng thái linh hồn mới, sau năm mươi năm sử dụng công pháp đặc thù thì mới tiến vào trạng thái linh hồn mới đó. Thân thể có thể tái tạo, chỉ tiếc là có duy nhất một cái khuyết điểm, cho dù ngươi có thực lực như thế nào nhưng sau khi sử dụng Linh Hồn Trọng Sinh thuật đều trở về cảnh giới Thánh giai sơ cấp. Bây giờ ta đã sử dụng bảy lần.” Diệp Mạn Tô chậm rãi nói.
Phong Dực ngạc nhiên há hốc mồm, hắn không nghĩ rằng trên thế gian này lại có phép thuật thần kỳ đến như vậy. Nhân loại sống lâu nhất cũng chỉ trên dươi một trăm tuổi, cho dù là thần cấp thì cũng chỉ đến hai trăm tuổi là “hết đát”. Chín lần linh hồn trọng sinh liền có thể gia tăng 450 năm tuổi, cũng là gần sống được đến 700 tuổi, có khả năng so sánh với siêu cấp cao thủ của Thần Ma lưỡng tộc.
“ Kỳ thật, ngươi nghĩ trong tay ta là Càn Khôn Giới đúng không? Chỉ cần nó là có thể ra lệnh cho Vạn Bảo Tông làm bất cứ chuyện gì?” Phong Dực nói.
“ Không sai.” Diệp Mạn Tô gật đầu.
“ Vậy sao bước cuối cùng ngươi lại thay đổi chủ ý?”
“ Bởi vì… tâm của ta đã không còn do ta khống chế. Trước kia, ta rất khinh thường những nữ tử si tình, vì một người đàn ông mà mất hết lý trí. Không ngờ ta cũng có ngày như vậy.” Diệp Mạn Tô than khẽ. Trong đôi mắt nàng hiện lên vẻ bắt đắc dĩ cùng bối rối.
Phong Dực tiến đến cầm nhẹ chiếc cằm của Diệp Mạn Tô nhẹ nhàng nói: “ Bản thiếu gia sẽ cho ngươi biết, ngươi không hề chọn sai.”
“ Nếu là ta vẫn duy trì kế hoạch cướp lấy Càn Khôn Giới của ngươi?” Diệp Mạn Tô thở dài hỏi.
“ Thì ta sẽ giết người, đơn giản thế thôi.” Phong Dực nắm
chắc bàn tay đang căng thằng của Diệp Mạn Tô, nụ cười hắn chợt trở nên lạnh lẽo.
Trái tim Diệp Mạn Tô khẽ run lên, nàng biết Phong Dực nói được thì sẽ làm được, nhưng trong lòng xuất hiện một tia không cam lòng làm nàng phản bác lại: “ Thực lực của ta cao hơn ngươi, ngươi giết được ta sao?”
“ Hiện tại không giết được không có nghĩa là sau này không giết được. Huống hồ, Bản thiếu gia có trong tay Càn Khôn Giới, nếu như ta đoán không có sai, thì chắc chắn Lão Pháp Khắc đã hạ trong linh hồn người một đạo ấn ký đặc thù, chỉ cần ta dùng Càn Khôn Giới ra lệnh thì cho dù là tự tử người cũng không thể từ chối.” Phong Dực buông tay ra cười nói.
“ Không sai, Ngươi có tư cách ra lệnh cho ta làm bất cứ chuyện gì. Ta nên gọi người là Chủ nhân hay là Thiếu gia?” Diệp Mạn Tô mặt không biến sắc nhàn nhạt đáp.
“ Nếu như ngươi muốn gọi ta là Thân ái, tình lang hay Phong Ca Ca đều có thể được.” Phong Dực cười dâm nói.
Trong đôi mắt Diệp Mạn Tô hiện lên vẻ bối rối, ý hắn là biến mình trở thành Tình lang chứ không phải là thị tỳ.
“ Mạn Tô, ta biết ngươi không cam lòng phải hạ mình, ngươi phải hiểu được, ta với ngươi ở cạnh nhau là do hấp dẫn khác giới. Làm nữ nhân của ta đi.” Phong Dực vỗ về khuôn mặt mềm như lụa của Diệp Mạn Tô, trong con mắt tản mát ra sự chân thành cùng nhu tình.
Đôi mắt Diệp Mạn Tô nhất thời được bao phủ bởi một lớp sương mù, nàng ra sức gật đầu, hai tay ôm chặt lấy cổ Phong Dực ép đôi môi nàng lên cái miệng “ thối tha” của hắn.
Cô nam quả nữ, tình triều nhất động tựa hồ như nắng hạn gặp mưa rào, củi khô gặp hỏa diễm, cháy bừng bừng không dứt.
Diệp Mạn Tô ôm chắc lấy cổ Phong Dực như chìm đắm vào đó, đôi môi hung hăng mút lấy cái lưỡi của Phong Dực như muốn nuốt mất luôn nó. Thân thể mềm mại của nàng cọ sát vào thân thể cường tráng của hắn, áp lực trong mấy trăm năm qua tựa hồ nháy mắt phóng ra như nước lũ.
Phong Dực bị hành động của Diệp Mạn Tô làm cho cứng “ngắc”, Đồng thời cảm thấy vô cùng kích thích, đặc biệt là hương thơm tự nhiên trên cơ thể nàng phát ra làm hắn thoải mái không nói nên lời.
“ Phong Dực… giúp ta.” Diệp Mạn Tô chỉ thấy toàn thân như muốn bốc cháy, đôi song nhũ nở to, thân thể tê tê dại dại, xuân thủy không ngừng tuôn trào dưới hạ phúc. Chỉ trừ là bản năng liều mạng “ nút lưỡi” Phong Dực, nàng hoàn toàn không biết bước tiếp theo phải làm thế nào, đó không phải là nàng không hiểu chuyện tình nam nữ, trái lại, nàng biết rất rõ. Cho dù chưa ăn thịt heo bao giờ thì cũng biết heo chạy thế nào. Bất quá chỉ là đang trong tình cảnh như thế này, đầu óc nàng hoàn toàn trống rỗng. Chỉ biết là nàng muốn, nhưng lại không biết nên làm như thế nào?
Phong Dực nhoáng vung tay lên một phát, một cái lều từ trong không gian hiện ra, hắn bế ngang Diệp Mạn Tô lên nhét vào trong trướng bồng mềm mại trên mặt giường làm bằng vải gấm, sau đó gầm nhẹ một tiếng liền nhào vào.
Xiêm y bay toán loạn, trong nháy mắt hai người đã hoàn toàn lõa thể quấn quít lấy nhau.
Phong Dực tuyệt đối không nghĩ đến Diệp Mạn Tô lại mẫn cảm như vậy, hắn hung hăng ngậm lấy đầu nhũ của nàng mà mút lấy mút để, cả người nàng cong lên tựa như thủy triều, da thịt trắng mịn được phủ lên một tầng mây hồng, cái eo thập phần co dãn uốn éo như một con rắn. Mùi vị *** thơm tho nồng đậm từ trong lều phát tán ra bên ngoài.
Hỏa dục trong cơ thể Phong Dực đã không còn đè nén được, hắn liền tách đôi chân ngọc của Diệp Mạn Tô ra hướng đến huyệt động thần bí mà “ Đâm” đến.
Sau vài lần hoa nở, Trong lều tràn ngập mùi vị *** mỹ, Diệp Mạn Tô toàn thân không còn một tia khí lực, hoàn toàn xụi lơ, dựa trên ngực của Phong Dực mà gấp gáp thở.
( Haiz. Dịch đoạn này tốn huyết quá. Ta hok quen dịch sắc. Chỉ thích đọc thôi.)
“ Phong Dực, hiện tại ta đã biết vì sao nhiều người lại say mê chuyện nam nữ đến vậy. Cảm giác thật chân thực.” Diệp Mạn Tô toàn thân tản mát ra mùi vị kiều mỵ, đủ để toàn cô nương trong thiên hạ cảm thấy hổ thẹn. “ Công việc” này không chỉ làm cho sinh lý được giải tỏa, mà tinh thần tựa hồ cũng thăng thiên. Hôm nay, mọi khúc mắc, trống trải, muộn phiền trong lòng nàng tựa hồ như được quét sạch.
( haiz. Ta cũng say mê a.)
“ Còn muốn sao?” Phong Dực cười cười vỗ cái mông trắng như tuyết của Diệp Mạn Tô một cái.
“ Chán ghét. Hôm nay đã ba lần rồi. Cũng không biết người khác có nhìn ra được hay không?” Diệp Mạn Tô liếc mắt nhìn Phong Dực nói.
…
“ Nói cho ta một chút về Vạn Bảo Tông đi?” Phong Dực nói.
Tại ba trăm năm trước, Vạn Bảo Tông được truyền đến tay Diệp Mạn Tô. Khi đó, trong thực tế thì Vạn Bảo Tông đã không xứng để xưng là tông môn, cả môn phái chỉ có hơn mười người, ẩn cư tại một sơn cốc u tĩnh, cảm giác cũng thanh tĩnh, an nhàn.
Lúc Diệp Mạn Tô hai mươi tuổi, sơn cốc này bị một đệ tử môn phái nhỏ phát hiện. Bởi vì sơn cốc này có Điểu Ngữ Hương Hoa, cùng linh dược không ít. Môn phái nọ liền muốn Vạn Bảo Tông chắp tay dâng chốn ngoại thế đào nguyên này cho bọn họ. Vạn Bảo Tông tất nhiên là không chịu, thế là trong một đêm, Vạn Bảo Tông một lần nữa bị huyết tẩy, hơn mười người mà chỉ có một mình Diệp Mạn Tô chạy thoát.
Tuyệt học của Vạn Bảo Tông đa số là đã thất truyền, bằng không cũng sẽ không bị một cái nho nhỏ môn phái huyết tẩy như thế. Lúc ấy Diệp Mạn Tô cảm thấy như trời đất sụp đổ, nàng mất hết can đảm để sống tiếp liền muốn đi gặp liệt tổ liệt tông. Mà đúng lúc này, Lão Pháp Khắc xuất hiện cứu nàng một mạng, còn hứa hẹn sẽ dạy này các loại đỉnh cấp pháp thuật cùng luyện kim thuật, cũng trợ giúp Vạn Bảo Tông phát triển cường đại. Bất quá sau này khi nhìn thấy Càn Khôn Giới Giả* thì liền nhận nghe sai sử.
(*: người mang Càn Khôn Giới.)
Diệp Mạn Tô không chút do dự mà đồng ý. Năm năm trôi qua, nàng đích thân trở lại sơn cốc nọ đêm môn phái kia toàn diệt, hơn ba trăm mạng người không một ai may mắn thoát khỏi. Mà nàng lại một lần nữa lấy Sơn cốc kia làm nơi trú ngụ của Vạn Bảo Tông.
Trải qua hơn một trăm năm phát triển, Vạn Bảo Tông ngầm phát triển cường đại. tại hơn hai trăm năm trước liền bắt tay kiến tạo thế lực trên Thần Phong Đại lục là Tụ Bảo Các. Mà các quốc gia khác trên đại lục đều có thế lực của Vạn Bảo Tông. Có thể nói Vạn Bảo Tông hôm nay thế lực thập phần to lớn, lớn đến mức có thể làm cho một quốc gia sụp đổ. Bất quá tất cả đều được âm thầm tiến hành, nàng bày ra rất nhiều quân cờ cùng quân cờ, trong đó có nhiều lúc chạm mặt cũng không hề nhận ra, càng không nói đến những người khác.
Thế lực của Diệp Mạn Tô ngày càng lớn thì nàng lại càng không cam lòng. Nàng biết, một khi người mang Càn Khôn Giới xuất hiện thì cố gắng mấy trăm năm qua của nàng cũng đổ xuống sông xuống biển.
Đương nhiên lần đầu gặp Phong Dực trong Tụ Bảo Các tay mang Càn Khôn Giới Chỉ đã khiến trong lòng nàng kinh thiên hải lãng*. Trong lòng giãy dụa vẫn không có đình chỉ. Cùng lúc đó, nàng không thể khống chế mà bị Phong Dực hấp dẫn. Cuối cùng dã tâm của nàng cũng chiến thắng tình cảm, nàng quyết định nghĩ ra cách chế trụ Phong Dực rồi cướp đi Càn Khôn Giới. Chỉ cần Càn Khôn Giới rơi vào tay nàng thì sẽ không tính là vi thề, cũng sẽ không bị linh hồn ấn ký mà Lão Pháp Khắc hạ trong người mình cắn trả.
(*: Kinh hãi không ngừng.)
Chỉ là trên thế gian này, tình cảm không phải là một thứ mà con người ta có thể phán đoán. Ngay vào thời khắc cuối cùng, dã tâm lớn như biển của Diệp Mạn Tô cũng tan rã. Hết thảy chuẩn bị phát sinh đều thay đổi, Để cho Phong Dực, nàng cùng cả Thần Phong Đại Lục tất cả quỹ tích đều hoàn toàn bị phá vỡ.
“ Giải trừ Ám Ảnh Ma Pháp trận ngay lập tức.” Diệp Mạn Tô quay lại nhìn Bì Lỗ Kim Lạc Bá, ánh mắt tóe lên chút hàn quang
“ Vâng, Các Chủ.” Bì Lỗ không biết tại sao Diệp Mạn Tô lại đột nhiên thay đổi kế hoạch. Nhưng hắn biết chỉ cần làm trái lời nàng thì ngay lập tức hậu quả liền nhận lấy khiến hắn nghĩ đến đã thấy Đảm chiến kinh tâm*.
(*: Run như cầy sấy.)
“ Không cần phí tâm. Bản thiếu gia tự mình đến.” Phong Dực mở miệng, rồi hắn đứng dậy khỏi ghế như không có gì, khiến cho Diệp Mạn Tô cùng Bì Lỗ Kim Lạc Bá trợn mắt há mồm.
Một hồi sau, Diệp Mạn Tô mới bĩnh tĩnh lại, liền bảo Bì Lỗ Kim Lạc Bá ra khỏi thạch bích, liền chỉ còn hai người mặt đối mặt.
“ Ta cứ nghĩ rằng đã nhìn thấu thực lực của ngươi. Nhưng bây giờ mới biết hóa ra là đã coi thường ngươi.” Diệp Mạn Tô dời ánh mắt đi, thản nhiên nói.
“ Không phải là người xem thường ta, mà là đã đánh giá thấp Lão Pháp Khắc.” Phong Dực thở dài đáp.
Nghe được cái tên Lão Pháp Khắc này, tâm thần Diệp Mạn Tô đột nhiên chấn động, khuôn mặt trở nên tái nhợt.
“ Nếu như ta đoán không sai, ban đầu, Lão Pháp Khắc đã trợ giúp người Vạn Bảo Tông. Chỉ có điều ta không rõ, chắc chuyện đó cũng đã xảy ra mấy trăm năm trước. Vậy Diệp Mạn Tô, ta hỏi ngươi một chút, rốt cục năm nay ngươi đã bao nhiêu tuổi?” Phong Dực đột nhiên nở nụ cười.
“ Ta chính là một lão vu bà đã mấy trăm tuổi.” Diệp Mạn Tô cắn chặt môi dưới trơ mắt nhìn Phong Dực. Chẳng lẽ hắn để ý đến tuổi mình sao?
Kỳ thật Phong Dực cũng chẳng để ý gì đến tuổi của nàng. Trên Thần Phong Đại Lục này cũng có một ít chủng tộc tuổi thọ lâu dài. Tỷ như Long Tộc, Tinh Linh tộc… cho dù mấy trăm tuổi cũng chỉ tương đương với thiếu niên loài người thôi. Huống hồ Phong Dực cũng không biết bao nhiêu lần luân hồi, chỉ sợ cũng đã hơn ngàn tuổi. Chẳng qua hắn ngạc nhiên là Diệp Mạn Tô chỉ là loài người, tại sao mấy trăm tuổi rồi mà vẫn bảo dưỡng được như thiếu nữ mười tám.
“ Người là truyền nhân của Lão Pháp Khắc, chẳng lẽ không biết Linh Hồn Trọng Sinh thuật?”
Phong Dực lắc đầu, Lão Pháp Khắc chỉ dạy hắn mỗi Càn Khôn Chuyển Hoán Thuật.
“ Linh Hồn Trọng Sinh Thuật Lão Pháp Khắc dạy ta có thể dùng tất cả chín lần, năm mươi năm dùng một lần, mỗi lần sau khi trọng sinh đều dùng năng lượng bổn nguyên của linh hồn để đắp nặn một cái trạng thái linh hồn mới, sau năm mươi năm sử dụng công pháp đặc thù thì mới tiến vào trạng thái linh hồn mới đó. Thân thể có thể tái tạo, chỉ tiếc là có duy nhất một cái khuyết điểm, cho dù ngươi có thực lực như thế nào nhưng sau khi sử dụng Linh Hồn Trọng Sinh thuật đều trở về cảnh giới Thánh giai sơ cấp. Bây giờ ta đã sử dụng bảy lần.” Diệp Mạn Tô chậm rãi nói.
Phong Dực ngạc nhiên há hốc mồm, hắn không nghĩ rằng trên thế gian này lại có phép thuật thần kỳ đến như vậy. Nhân loại sống lâu nhất cũng chỉ trên dươi một trăm tuổi, cho dù là thần cấp thì cũng chỉ đến hai trăm tuổi là “hết đát”. Chín lần linh hồn trọng sinh liền có thể gia tăng 450 năm tuổi, cũng là gần sống được đến 700 tuổi, có khả năng so sánh với siêu cấp cao thủ của Thần Ma lưỡng tộc.
“ Kỳ thật, ngươi nghĩ trong tay ta là Càn Khôn Giới đúng không? Chỉ cần nó là có thể ra lệnh cho Vạn Bảo Tông làm bất cứ chuyện gì?” Phong Dực nói.
“ Không sai.” Diệp Mạn Tô gật đầu.
“ Vậy sao bước cuối cùng ngươi lại thay đổi chủ ý?”
“ Bởi vì… tâm của ta đã không còn do ta khống chế. Trước kia, ta rất khinh thường những nữ tử si tình, vì một người đàn ông mà mất hết lý trí. Không ngờ ta cũng có ngày như vậy.” Diệp Mạn Tô than khẽ. Trong đôi mắt nàng hiện lên vẻ bắt đắc dĩ cùng bối rối.
Phong Dực tiến đến cầm nhẹ chiếc cằm của Diệp Mạn Tô nhẹ nhàng nói: “ Bản thiếu gia sẽ cho ngươi biết, ngươi không hề chọn sai.”
“ Nếu là ta vẫn duy trì kế hoạch cướp lấy Càn Khôn Giới của ngươi?” Diệp Mạn Tô thở dài hỏi.
“ Thì ta sẽ giết người, đơn giản thế thôi.” Phong Dực nắm
chắc bàn tay đang căng thằng của Diệp Mạn Tô, nụ cười hắn chợt trở nên lạnh lẽo.
Trái tim Diệp Mạn Tô khẽ run lên, nàng biết Phong Dực nói được thì sẽ làm được, nhưng trong lòng xuất hiện một tia không cam lòng làm nàng phản bác lại: “ Thực lực của ta cao hơn ngươi, ngươi giết được ta sao?”
“ Hiện tại không giết được không có nghĩa là sau này không giết được. Huống hồ, Bản thiếu gia có trong tay Càn Khôn Giới, nếu như ta đoán không có sai, thì chắc chắn Lão Pháp Khắc đã hạ trong linh hồn người một đạo ấn ký đặc thù, chỉ cần ta dùng Càn Khôn Giới ra lệnh thì cho dù là tự tử người cũng không thể từ chối.” Phong Dực buông tay ra cười nói.
“ Không sai, Ngươi có tư cách ra lệnh cho ta làm bất cứ chuyện gì. Ta nên gọi người là Chủ nhân hay là Thiếu gia?” Diệp Mạn Tô mặt không biến sắc nhàn nhạt đáp.
“ Nếu như ngươi muốn gọi ta là Thân ái, tình lang hay Phong Ca Ca đều có thể được.” Phong Dực cười dâm nói.
Trong đôi mắt Diệp Mạn Tô hiện lên vẻ bối rối, ý hắn là biến mình trở thành Tình lang chứ không phải là thị tỳ.
“ Mạn Tô, ta biết ngươi không cam lòng phải hạ mình, ngươi phải hiểu được, ta với ngươi ở cạnh nhau là do hấp dẫn khác giới. Làm nữ nhân của ta đi.” Phong Dực vỗ về khuôn mặt mềm như lụa của Diệp Mạn Tô, trong con mắt tản mát ra sự chân thành cùng nhu tình.
Đôi mắt Diệp Mạn Tô nhất thời được bao phủ bởi một lớp sương mù, nàng ra sức gật đầu, hai tay ôm chặt lấy cổ Phong Dực ép đôi môi nàng lên cái miệng “ thối tha” của hắn.
Cô nam quả nữ, tình triều nhất động tựa hồ như nắng hạn gặp mưa rào, củi khô gặp hỏa diễm, cháy bừng bừng không dứt.
Diệp Mạn Tô ôm chắc lấy cổ Phong Dực như chìm đắm vào đó, đôi môi hung hăng mút lấy cái lưỡi của Phong Dực như muốn nuốt mất luôn nó. Thân thể mềm mại của nàng cọ sát vào thân thể cường tráng của hắn, áp lực trong mấy trăm năm qua tựa hồ nháy mắt phóng ra như nước lũ.
Phong Dực bị hành động của Diệp Mạn Tô làm cho cứng “ngắc”, Đồng thời cảm thấy vô cùng kích thích, đặc biệt là hương thơm tự nhiên trên cơ thể nàng phát ra làm hắn thoải mái không nói nên lời.
“ Phong Dực… giúp ta.” Diệp Mạn Tô chỉ thấy toàn thân như muốn bốc cháy, đôi song nhũ nở to, thân thể tê tê dại dại, xuân thủy không ngừng tuôn trào dưới hạ phúc. Chỉ trừ là bản năng liều mạng “ nút lưỡi” Phong Dực, nàng hoàn toàn không biết bước tiếp theo phải làm thế nào, đó không phải là nàng không hiểu chuyện tình nam nữ, trái lại, nàng biết rất rõ. Cho dù chưa ăn thịt heo bao giờ thì cũng biết heo chạy thế nào. Bất quá chỉ là đang trong tình cảnh như thế này, đầu óc nàng hoàn toàn trống rỗng. Chỉ biết là nàng muốn, nhưng lại không biết nên làm như thế nào?
Phong Dực nhoáng vung tay lên một phát, một cái lều từ trong không gian hiện ra, hắn bế ngang Diệp Mạn Tô lên nhét vào trong trướng bồng mềm mại trên mặt giường làm bằng vải gấm, sau đó gầm nhẹ một tiếng liền nhào vào.
Xiêm y bay toán loạn, trong nháy mắt hai người đã hoàn toàn lõa thể quấn quít lấy nhau.
Phong Dực tuyệt đối không nghĩ đến Diệp Mạn Tô lại mẫn cảm như vậy, hắn hung hăng ngậm lấy đầu nhũ của nàng mà mút lấy mút để, cả người nàng cong lên tựa như thủy triều, da thịt trắng mịn được phủ lên một tầng mây hồng, cái eo thập phần co dãn uốn éo như một con rắn. Mùi vị *** thơm tho nồng đậm từ trong lều phát tán ra bên ngoài.
Hỏa dục trong cơ thể Phong Dực đã không còn đè nén được, hắn liền tách đôi chân ngọc của Diệp Mạn Tô ra hướng đến huyệt động thần bí mà “ Đâm” đến.
Sau vài lần hoa nở, Trong lều tràn ngập mùi vị *** mỹ, Diệp Mạn Tô toàn thân không còn một tia khí lực, hoàn toàn xụi lơ, dựa trên ngực của Phong Dực mà gấp gáp thở.
( Haiz. Dịch đoạn này tốn huyết quá. Ta hok quen dịch sắc. Chỉ thích đọc thôi.)
“ Phong Dực, hiện tại ta đã biết vì sao nhiều người lại say mê chuyện nam nữ đến vậy. Cảm giác thật chân thực.” Diệp Mạn Tô toàn thân tản mát ra mùi vị kiều mỵ, đủ để toàn cô nương trong thiên hạ cảm thấy hổ thẹn. “ Công việc” này không chỉ làm cho sinh lý được giải tỏa, mà tinh thần tựa hồ cũng thăng thiên. Hôm nay, mọi khúc mắc, trống trải, muộn phiền trong lòng nàng tựa hồ như được quét sạch.
( haiz. Ta cũng say mê a.)
“ Còn muốn sao?” Phong Dực cười cười vỗ cái mông trắng như tuyết của Diệp Mạn Tô một cái.
“ Chán ghét. Hôm nay đã ba lần rồi. Cũng không biết người khác có nhìn ra được hay không?” Diệp Mạn Tô liếc mắt nhìn Phong Dực nói.
…
“ Nói cho ta một chút về Vạn Bảo Tông đi?” Phong Dực nói.
Tại ba trăm năm trước, Vạn Bảo Tông được truyền đến tay Diệp Mạn Tô. Khi đó, trong thực tế thì Vạn Bảo Tông đã không xứng để xưng là tông môn, cả môn phái chỉ có hơn mười người, ẩn cư tại một sơn cốc u tĩnh, cảm giác cũng thanh tĩnh, an nhàn.
Lúc Diệp Mạn Tô hai mươi tuổi, sơn cốc này bị một đệ tử môn phái nhỏ phát hiện. Bởi vì sơn cốc này có Điểu Ngữ Hương Hoa, cùng linh dược không ít. Môn phái nọ liền muốn Vạn Bảo Tông chắp tay dâng chốn ngoại thế đào nguyên này cho bọn họ. Vạn Bảo Tông tất nhiên là không chịu, thế là trong một đêm, Vạn Bảo Tông một lần nữa bị huyết tẩy, hơn mười người mà chỉ có một mình Diệp Mạn Tô chạy thoát.
Tuyệt học của Vạn Bảo Tông đa số là đã thất truyền, bằng không cũng sẽ không bị một cái nho nhỏ môn phái huyết tẩy như thế. Lúc ấy Diệp Mạn Tô cảm thấy như trời đất sụp đổ, nàng mất hết can đảm để sống tiếp liền muốn đi gặp liệt tổ liệt tông. Mà đúng lúc này, Lão Pháp Khắc xuất hiện cứu nàng một mạng, còn hứa hẹn sẽ dạy này các loại đỉnh cấp pháp thuật cùng luyện kim thuật, cũng trợ giúp Vạn Bảo Tông phát triển cường đại. Bất quá sau này khi nhìn thấy Càn Khôn Giới Giả* thì liền nhận nghe sai sử.
(*: người mang Càn Khôn Giới.)
Diệp Mạn Tô không chút do dự mà đồng ý. Năm năm trôi qua, nàng đích thân trở lại sơn cốc nọ đêm môn phái kia toàn diệt, hơn ba trăm mạng người không một ai may mắn thoát khỏi. Mà nàng lại một lần nữa lấy Sơn cốc kia làm nơi trú ngụ của Vạn Bảo Tông.
Trải qua hơn một trăm năm phát triển, Vạn Bảo Tông ngầm phát triển cường đại. tại hơn hai trăm năm trước liền bắt tay kiến tạo thế lực trên Thần Phong Đại lục là Tụ Bảo Các. Mà các quốc gia khác trên đại lục đều có thế lực của Vạn Bảo Tông. Có thể nói Vạn Bảo Tông hôm nay thế lực thập phần to lớn, lớn đến mức có thể làm cho một quốc gia sụp đổ. Bất quá tất cả đều được âm thầm tiến hành, nàng bày ra rất nhiều quân cờ cùng quân cờ, trong đó có nhiều lúc chạm mặt cũng không hề nhận ra, càng không nói đến những người khác.
Thế lực của Diệp Mạn Tô ngày càng lớn thì nàng lại càng không cam lòng. Nàng biết, một khi người mang Càn Khôn Giới xuất hiện thì cố gắng mấy trăm năm qua của nàng cũng đổ xuống sông xuống biển.
Đương nhiên lần đầu gặp Phong Dực trong Tụ Bảo Các tay mang Càn Khôn Giới Chỉ đã khiến trong lòng nàng kinh thiên hải lãng*. Trong lòng giãy dụa vẫn không có đình chỉ. Cùng lúc đó, nàng không thể khống chế mà bị Phong Dực hấp dẫn. Cuối cùng dã tâm của nàng cũng chiến thắng tình cảm, nàng quyết định nghĩ ra cách chế trụ Phong Dực rồi cướp đi Càn Khôn Giới. Chỉ cần Càn Khôn Giới rơi vào tay nàng thì sẽ không tính là vi thề, cũng sẽ không bị linh hồn ấn ký mà Lão Pháp Khắc hạ trong người mình cắn trả.
(*: Kinh hãi không ngừng.)
Chỉ là trên thế gian này, tình cảm không phải là một thứ mà con người ta có thể phán đoán. Ngay vào thời khắc cuối cùng, dã tâm lớn như biển của Diệp Mạn Tô cũng tan rã. Hết thảy chuẩn bị phát sinh đều thay đổi, Để cho Phong Dực, nàng cùng cả Thần Phong Đại Lục tất cả quỹ tích đều hoàn toàn bị phá vỡ.
/189
|