Bởi vì diện tích che phủ rộng, hơn nữa đám người kia lại chen chân đứng một chỗ, cho dù né tránh có nhanh hơn nữa cũng phải dính một ít nước
“A, hảo xú, nước này chỉ dùng để tưới cây a.” Bọn Ma tộc tuấn kiệt điên cuồng gào thét, mùi hôi thối không gì sánh được chui vào mũi làm cho chúng thấy buồn nôn.
Đám người vừa tới lấy tốc độ nhanh nhất hướng bên ngoài chạy đi, việc cấp thiết trước mắt là phải thanh trừ mùi xú uế này.
Bối Lệ Tháp cùng vài tên thanh niên Ma tộc kiềm chế không xông vào đứng ngoài cửa cau mày nhìn về phía cửa gian lầu.
Đoàn người Phong Dực thản nhiên đi ra, không biết trong lòng nàng nghĩ gì, Liễu Yên Vân duỗi tay ôm lấy cánh tay Đông Phương Tung Hoành.
Ánh mắt Bối Lệ Tháp nhìn chằm chằm về phía khuôn mặt điềm đạm của Liễu Yên Vân, cho dù nàng dùng ánh mắt xoi mói nhìn thật kỹ Liễu Yên Vân cũng không phát hiện đối phương có điểm nào thua kém mình, đối phương có khí chất đạm bạc ẩn chứa trong đó là sự cao quý tuyệt không thấp hơn nàng, bởi vậy nàng đưa ra một kết luận thiếu nữ nhân loại này không chỉ có nhan sắc không thua gì mình, xuất thân nhất định cũng bất phàm. Một thiếu nữ nhân loại đẹp như thiên tiên sao lại coi trọng tên phế vật ấy? Bất quá nhớ tới tên phế vật này từng bị mình làm nhục trong lòng lại cảm thấy dễ chịu, dù sao phế vật này so với mình thì chẳng đáng gì.
“Lão nhị, lão tam đi theo bám váy nữ nhân như vậy không cảm thấy mất mặt sao?” Phong Dực liếc hai vị ca ca cùng huyết thống rồi mở miệng nói một câu khiến bọn họ thiếu chút tức chết, tên hỗn đản này không biết lớn nhỏ không ngờ dám dạy bảo bọn họ.
Ánh mắt Phong Dực dừng lại trên gương mặt tuyệt mỹ của Bối Lệ Tháp khóe miệng khẽ mỉm cười rồi xoay người rời đi.
“Phế vật, ngươi không phải là đối thủ của ta.” Thanh âm của Bối Lệ Tháp truyền đến, nàng chờ mong được chứng kiến sự tức giận của hắn, chỉ vì lúc này hắn đang mỉm cười làm cho nàng thiếu chút kìm không được cơn tức của mình, từ lúc nào đến phiên tên phế vật này đối với mình không để vào mắt.
Phong Dực quay đầu lại cười hằng hặc nói: “Bối Lệ Tháp, tin rằng rất nhanh ngươi sẽ quỳ dưới chân bản thiếu gia cầu xin tha thứ.”
“Ngươi...”
Huyết quang trên thân Bối Lệ Tháp chợt loé, sau lưng ngưng ra ba cặp cánh, ánh mắt độc ác nhìn chằm chằm Phong Dực.
Phong Dực mặc kệ nàng, đang định rời đi, nhưng bên cạnh hắn Bỉ Lợi đột nhiên biến sắc, ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ: “Phong Thiếu, thuộc hạ của ngài đã xảy ra chuyện.”
Phong Dực biến sắc vội vã hướng bên ngoài chạy đi.
Ma đô tiêu hồn phố, đó là nơi tập trùng nhiều kỹ viện nhất trong Ma Đô, cả con đường có hơn trăm cái kỹ viện lớn nhỏ, trời tối ở nơi này là thời gian hoạt động.
Trên tiêu hồn phố trong một kỹ viện tên Yêu Mị Quật là một mảnh hỗn loạn, vang lên tiếng binh khí cùng với âm thanh ồn ào và những tiếng thét chói tai hỗn loạn.
Trong đại sảnh Yêu Mị Quật đang xảy ra một trận hỗn chiến, hai phe binh sĩ Ma tộc tàn sát lẫn nhau, ko ít người ngã xuống mặt đất, trong không khí nồng nặc múi máu tươi
Trong đó một bên chỉ có hai mươi mấy người, nhưng phối hợp cực kỳ khéo léo, ba người một tổ dựa lưng vào nhau, công kích cùng phòng ngự cẩn mật, tổ này với tổ khác hỗ trợ lẫn nhau, mà vây công bọn họ là mấy trăm binh sĩ Ma tộc đã tử thương thảm trọng mà hai mươi mấy binh sĩ Ma tộc nhiều lắm chỉ bị một số vết thương nhẹ
Đúng lúc này, cánh cửa phịch một tiếng bị đánh nát, hơn mười Ma Tộc hộ vệ canh ở ngoài không cho phép bất cứ ai xâm nhập kêu thảm theo những mảnh vụn của cánh cửa bay vào.
“Các huynh đệ, chúng ta đến giúp các ngươi.” Rống to một tiếng, vài chục tên binh sĩ Ma tộc vọt vào, không nói hai lời bắt đầu chém giết binh sĩ Ma tộc vây công.
Trên lầu một thanh niên Ma tộc nghiêm mặt nhìn mấy trăm thủ hạ bị hơn mười binh sĩ của đứa con phế vật của Dạ Ma Vương giết thảm hại, ánh mặt chợt hiện lên một tia sát khí.
Không hề nghi ngờ, đó là bảy mươi thủ hạ của Phong Dực đi tìm thú vui. Bởi đây là trong đại hội Thiên Ma Vương tế tự, rất nhiều kỹ viện đầy khách, vì thế nên họ phân tán ra. Trong Yêu Mị Quật có hai mươi ba tên binh sĩ Ma tộc cùng con cả của Cuồng Ma vương phát sinh xung đột, làm ra một phen hỗn chiến. Đang ở hai kỹ viện bên cạnh hưởng lạc có hơn mười tên binh sĩ Ma tộc nghe thấy tiếng đánh nhau thì tập hợp vọt tới cứu viện.
“Mễ Lặc, như vậy là đủ rồi, làm lớn chuyện này ai cũng không tốt cả.” Lúc này một thanh niên Ma tộc cao lớn đi tới nói
“Mại khắc, thủ hạ của ta đã chết mấy chục người ngươi còn muốn che chở cho đệ đệ phế vật của ngươi sao?” Mễ Lặc hừ lạnh nói, với hắn mà nói không chỉ ô nhục đối với hắn mà còn ô nhục với phụ thân hắn Cuông Ma Vương
“Chỉ trách thủ hạ của ngươi thực lực không đủ, nếu ta không bảo ngừng, xem chừng bọn hắn chết sạch.” Mại Khắc Ma vương nói, hắn chính là trưởng tử của Dạ Ma vương, tuy khinh thường đệ đệ phế vật nhưng thế nào cũng là người trong nhà, những thủ hạ của đệ đệ phế vật này tuy cường hãn nhưng nếu Mễ Lặc xuất thủ đảm bảo không một ai còn mạng
Mễ Lặc nhìn Mại Khắc Ma Vương nói: “Ngươi sợ ta xuất thủ, yên tâm, con kiến thì vẫn là con kiến, bọn họ không xứng để ta xuất thủ để cho đệ đệ không nên hồn của nhà ta xuất thủ, lão ngũ ngươi lên.”
“Dạ, đại ca.” Phía sau Mễ Lặc một thanh niên Ma tộc lên tiếng, trong không khí một trận ma lực chấn động, Phía sau đã ngưng tụ hai đôi Ma dực, như tia chớp hướng phía binh sĩ Ma tộc đang hỗn chiến phóng đến.
Cố hết sức thu thập nhưng thực lực hai bên quá chênh lệch, kỹ xảo hoa lệ cũng không có đất dùng. Thủ hạ Phong Dực luyện tam tài trận chưa lâu vô pháp phát huy được uy lực lớn nhất, sự hỗ trợ lẫn nhau còn chưa đạt được cảnh giới thiên y vô phùng(BT: áo trời không vết rách - chặc chẻ không có sơ hở).
Vẻn vẹn chỉ chống đỡ được một chiêu, hơn mười tên lính bị một cỗ lực lượng quét bay ra ngoài, trận thế nhất thời sụp đổ
“Cuồng Phong quyền.” Thanh niên Ma Tộc hét lớn một tiếng, không trung xuất hiện một mảng quyền ảnh trùng trùng dường như bao trùm cả bảy mươi tên binh sĩ Ma tộc.
Mại Khắc Ma vương ánh mắt ngưng trọng, đang suy nghĩ có biện pháp ngăn cản, Mễ Khắc tựa như cười, nhìn hắn ý tứ rất rõ ràng đó là: ngươi tốt nhất chớ nhúng tay vào bằng không ta sẽ động thủ.
Tất cả mọi người cho rằng bảy mươi binh sĩ Ma tộc chết chắc thậm chí bảy mươi binh sĩ ma tộc cũng cho là vậy. Nhưng đúng lúc này không khí đang lưu động bỗng đình chỉ một bàn tay màu đen mang theo khí tức khổng lồ vọt tới, vào giờ khắc này Yêu Mị Quật kêu lên răng rắc nứt ra, một vài gã gia hoả thực lực không cao đứng trên lầu xem náo nhiệt đau đớn kêu lên lùi lại vài bước.
Một tiếng“oành”, bàn tay màu đen cùng cường phong quền của thanh niên Ma Tộc chạm nhau, liền nghe được thanh niên Ma Tộc kêu thảm một tiếng bay ngược lại với tốc độ tên lửa, cánh tay phải bị Ma lực khổng lồ đánh nát thành thịt băm.
Phong Dực mỉm cười mang theo một tia băng lãnh, phía sau hai đôi hắc sắc Ma Dực cứ như vậy phiêu du trên bầu trời.
“A, hảo xú, nước này chỉ dùng để tưới cây a.” Bọn Ma tộc tuấn kiệt điên cuồng gào thét, mùi hôi thối không gì sánh được chui vào mũi làm cho chúng thấy buồn nôn.
Đám người vừa tới lấy tốc độ nhanh nhất hướng bên ngoài chạy đi, việc cấp thiết trước mắt là phải thanh trừ mùi xú uế này.
Bối Lệ Tháp cùng vài tên thanh niên Ma tộc kiềm chế không xông vào đứng ngoài cửa cau mày nhìn về phía cửa gian lầu.
Đoàn người Phong Dực thản nhiên đi ra, không biết trong lòng nàng nghĩ gì, Liễu Yên Vân duỗi tay ôm lấy cánh tay Đông Phương Tung Hoành.
Ánh mắt Bối Lệ Tháp nhìn chằm chằm về phía khuôn mặt điềm đạm của Liễu Yên Vân, cho dù nàng dùng ánh mắt xoi mói nhìn thật kỹ Liễu Yên Vân cũng không phát hiện đối phương có điểm nào thua kém mình, đối phương có khí chất đạm bạc ẩn chứa trong đó là sự cao quý tuyệt không thấp hơn nàng, bởi vậy nàng đưa ra một kết luận thiếu nữ nhân loại này không chỉ có nhan sắc không thua gì mình, xuất thân nhất định cũng bất phàm. Một thiếu nữ nhân loại đẹp như thiên tiên sao lại coi trọng tên phế vật ấy? Bất quá nhớ tới tên phế vật này từng bị mình làm nhục trong lòng lại cảm thấy dễ chịu, dù sao phế vật này so với mình thì chẳng đáng gì.
“Lão nhị, lão tam đi theo bám váy nữ nhân như vậy không cảm thấy mất mặt sao?” Phong Dực liếc hai vị ca ca cùng huyết thống rồi mở miệng nói một câu khiến bọn họ thiếu chút tức chết, tên hỗn đản này không biết lớn nhỏ không ngờ dám dạy bảo bọn họ.
Ánh mắt Phong Dực dừng lại trên gương mặt tuyệt mỹ của Bối Lệ Tháp khóe miệng khẽ mỉm cười rồi xoay người rời đi.
“Phế vật, ngươi không phải là đối thủ của ta.” Thanh âm của Bối Lệ Tháp truyền đến, nàng chờ mong được chứng kiến sự tức giận của hắn, chỉ vì lúc này hắn đang mỉm cười làm cho nàng thiếu chút kìm không được cơn tức của mình, từ lúc nào đến phiên tên phế vật này đối với mình không để vào mắt.
Phong Dực quay đầu lại cười hằng hặc nói: “Bối Lệ Tháp, tin rằng rất nhanh ngươi sẽ quỳ dưới chân bản thiếu gia cầu xin tha thứ.”
“Ngươi...”
Huyết quang trên thân Bối Lệ Tháp chợt loé, sau lưng ngưng ra ba cặp cánh, ánh mắt độc ác nhìn chằm chằm Phong Dực.
Phong Dực mặc kệ nàng, đang định rời đi, nhưng bên cạnh hắn Bỉ Lợi đột nhiên biến sắc, ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ: “Phong Thiếu, thuộc hạ của ngài đã xảy ra chuyện.”
Phong Dực biến sắc vội vã hướng bên ngoài chạy đi.
Ma đô tiêu hồn phố, đó là nơi tập trùng nhiều kỹ viện nhất trong Ma Đô, cả con đường có hơn trăm cái kỹ viện lớn nhỏ, trời tối ở nơi này là thời gian hoạt động.
Trên tiêu hồn phố trong một kỹ viện tên Yêu Mị Quật là một mảnh hỗn loạn, vang lên tiếng binh khí cùng với âm thanh ồn ào và những tiếng thét chói tai hỗn loạn.
Trong đại sảnh Yêu Mị Quật đang xảy ra một trận hỗn chiến, hai phe binh sĩ Ma tộc tàn sát lẫn nhau, ko ít người ngã xuống mặt đất, trong không khí nồng nặc múi máu tươi
Trong đó một bên chỉ có hai mươi mấy người, nhưng phối hợp cực kỳ khéo léo, ba người một tổ dựa lưng vào nhau, công kích cùng phòng ngự cẩn mật, tổ này với tổ khác hỗ trợ lẫn nhau, mà vây công bọn họ là mấy trăm binh sĩ Ma tộc đã tử thương thảm trọng mà hai mươi mấy binh sĩ Ma tộc nhiều lắm chỉ bị một số vết thương nhẹ
Đúng lúc này, cánh cửa phịch một tiếng bị đánh nát, hơn mười Ma Tộc hộ vệ canh ở ngoài không cho phép bất cứ ai xâm nhập kêu thảm theo những mảnh vụn của cánh cửa bay vào.
“Các huynh đệ, chúng ta đến giúp các ngươi.” Rống to một tiếng, vài chục tên binh sĩ Ma tộc vọt vào, không nói hai lời bắt đầu chém giết binh sĩ Ma tộc vây công.
Trên lầu một thanh niên Ma tộc nghiêm mặt nhìn mấy trăm thủ hạ bị hơn mười binh sĩ của đứa con phế vật của Dạ Ma Vương giết thảm hại, ánh mặt chợt hiện lên một tia sát khí.
Không hề nghi ngờ, đó là bảy mươi thủ hạ của Phong Dực đi tìm thú vui. Bởi đây là trong đại hội Thiên Ma Vương tế tự, rất nhiều kỹ viện đầy khách, vì thế nên họ phân tán ra. Trong Yêu Mị Quật có hai mươi ba tên binh sĩ Ma tộc cùng con cả của Cuồng Ma vương phát sinh xung đột, làm ra một phen hỗn chiến. Đang ở hai kỹ viện bên cạnh hưởng lạc có hơn mười tên binh sĩ Ma tộc nghe thấy tiếng đánh nhau thì tập hợp vọt tới cứu viện.
“Mễ Lặc, như vậy là đủ rồi, làm lớn chuyện này ai cũng không tốt cả.” Lúc này một thanh niên Ma tộc cao lớn đi tới nói
“Mại khắc, thủ hạ của ta đã chết mấy chục người ngươi còn muốn che chở cho đệ đệ phế vật của ngươi sao?” Mễ Lặc hừ lạnh nói, với hắn mà nói không chỉ ô nhục đối với hắn mà còn ô nhục với phụ thân hắn Cuông Ma Vương
“Chỉ trách thủ hạ của ngươi thực lực không đủ, nếu ta không bảo ngừng, xem chừng bọn hắn chết sạch.” Mại Khắc Ma vương nói, hắn chính là trưởng tử của Dạ Ma vương, tuy khinh thường đệ đệ phế vật nhưng thế nào cũng là người trong nhà, những thủ hạ của đệ đệ phế vật này tuy cường hãn nhưng nếu Mễ Lặc xuất thủ đảm bảo không một ai còn mạng
Mễ Lặc nhìn Mại Khắc Ma Vương nói: “Ngươi sợ ta xuất thủ, yên tâm, con kiến thì vẫn là con kiến, bọn họ không xứng để ta xuất thủ để cho đệ đệ không nên hồn của nhà ta xuất thủ, lão ngũ ngươi lên.”
“Dạ, đại ca.” Phía sau Mễ Lặc một thanh niên Ma tộc lên tiếng, trong không khí một trận ma lực chấn động, Phía sau đã ngưng tụ hai đôi Ma dực, như tia chớp hướng phía binh sĩ Ma tộc đang hỗn chiến phóng đến.
Cố hết sức thu thập nhưng thực lực hai bên quá chênh lệch, kỹ xảo hoa lệ cũng không có đất dùng. Thủ hạ Phong Dực luyện tam tài trận chưa lâu vô pháp phát huy được uy lực lớn nhất, sự hỗ trợ lẫn nhau còn chưa đạt được cảnh giới thiên y vô phùng(BT: áo trời không vết rách - chặc chẻ không có sơ hở).
Vẻn vẹn chỉ chống đỡ được một chiêu, hơn mười tên lính bị một cỗ lực lượng quét bay ra ngoài, trận thế nhất thời sụp đổ
“Cuồng Phong quyền.” Thanh niên Ma Tộc hét lớn một tiếng, không trung xuất hiện một mảng quyền ảnh trùng trùng dường như bao trùm cả bảy mươi tên binh sĩ Ma tộc.
Mại Khắc Ma vương ánh mắt ngưng trọng, đang suy nghĩ có biện pháp ngăn cản, Mễ Khắc tựa như cười, nhìn hắn ý tứ rất rõ ràng đó là: ngươi tốt nhất chớ nhúng tay vào bằng không ta sẽ động thủ.
Tất cả mọi người cho rằng bảy mươi binh sĩ Ma tộc chết chắc thậm chí bảy mươi binh sĩ ma tộc cũng cho là vậy. Nhưng đúng lúc này không khí đang lưu động bỗng đình chỉ một bàn tay màu đen mang theo khí tức khổng lồ vọt tới, vào giờ khắc này Yêu Mị Quật kêu lên răng rắc nứt ra, một vài gã gia hoả thực lực không cao đứng trên lầu xem náo nhiệt đau đớn kêu lên lùi lại vài bước.
Một tiếng“oành”, bàn tay màu đen cùng cường phong quền của thanh niên Ma Tộc chạm nhau, liền nghe được thanh niên Ma Tộc kêu thảm một tiếng bay ngược lại với tốc độ tên lửa, cánh tay phải bị Ma lực khổng lồ đánh nát thành thịt băm.
Phong Dực mỉm cười mang theo một tia băng lãnh, phía sau hai đôi hắc sắc Ma Dực cứ như vậy phiêu du trên bầu trời.
/189
|