Hai Đại Thánh Quân đồng thời nhe răng cười rộ lên!
- Quân Mạc Tà! Ngươi đúng là ngụy quân tử, cùng theo chúng ta lên đường đi!
Bọn hắn không ngừng tiếng gào thét kêu tên Quân Mạc Tà.
Lúc ấy hai người không hẹn mà cùng nhạo báng một tiếng. Thầm nghĩ người đại lục lấy tên này cũng thật khó nghe. Thế nào lại giống ngoại tộc chúng ta, tự đặt tên có thâm ý khác? Ví dụ như Sang Thượng Bắc Đảo, Cao Kiều Thối Khốc,, Hạ Xuyên Nhị Đán … dễ nghe dễ hiểu a.
Bây giờ mới biết được tên này đại diện cho cái gì.
Tên này vốn dĩ là đại diện cho hủy diệt!
Hơn nữa, coi như ngươi làm sao tiếp tục hung hãn, chúng ta hai vị Thánh Quân cùng nhau tự bạo. Tuyệt đối có thể lôi kéo ngươi cùng lên đường! Tự bạo coi như chỉ một người, lão Đại Sang Thượng Bắc Đảo cũng là chịu lấy tổn thương. Cảnh giới của ngươi cao lắm cũng chỉ bằng Lão Đại lúc đó, sao có thể thoát mạng?
Huống chi ngươi đã liên tục chiến đấu một ngày….
Quân Mạc Tà cười lớn:
- Được. Ta tiễn các ngươi một đoạn đường!
Không lùi mà tiến tới, thậm chí còn ưỡn ngực tự đắc!
Hai người đều mừng rỡ, da thịt cả người hồng lên, Thánh Quân tự bạo, căn bản không cần nổi lên cái gì! Trực tiếp có thể phát nổ, nhưng vì mục đích nào đó… hai người vẫn vận công tranh thủ đạt tới hiệu quả nhất muốn đưa ngụy quân tử trước mắt vào chỗ chết.
Ngay sau đó, tự bạo đã bắt đầu phát động, hai người đồng thời căm phẫn phát hiện ra trước mặt là cái thứ khó ưa. Thế nhưng không còn bóng dáng,hư không tiêu thất…
Căm phẫn nhất chính là bị Quân Mạc Tà truy giết tới cùng. Thế nhưng trong lúc vô thức, không biết là vô tình hay cố ý xâm nhập vào đội ngũ chiến sĩ dị tộc nhân trong chiến trận…
Lúc này đây tự bạo, không những không thể đánh quân địch, ngược lại là lôi kéo người nhà cùng tiến lên đường!
Trong thiên hạ chuyện u buồn nhất cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi…
Nhưng hai người đã không kịp thu hồi hành động tự bạo…
Mọi thứ đều đã muộn!
Ở bên cạnh chiến sĩ dị tộc nhân, trong ánh mắt của họ, hai Đại Thánh Quân đồng thời phát ra một trận ánh sáng chói mắt. Ngay sau đó là tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa!
Không thể không nói. Cấp bậc Thánh Quân tự bạo, uy lực rất lớn!
Trong đội ngũ dày đặc như thế, đã mở ra một mảnh không gian chừng năm, sáu trăm trượng!
Hơn nữa ở giữa có hắc động sâu không thấy đáy …
Tiễn chân hai vị Thánh Quân đại nhân là tám nghìn chiến sĩ ngoại tộc, đường đi cũng không lo cô độc a…
Rất nhiều người chết vì u mê, có nằm mơ cũng không nghĩ ra đến cái chết của mình. Lại bị người một nhà xử lý… Hơn nữa còn là người đứng đầu. Nhóm người mà mình tôn kính nhất…
Thật đáng buồn…
Đến tận đây, bên ngoại tộc ngoại trừ Sang Thượng Bắc Đảo toàn bộ sáu vị Thánh Quân đều chết. Trong đó có ba người bị Cổ Hàn giết. Ba vị Thánh Quân còn lại là bởi vì Quân Mạc Tà mà chết oan uổng. Nhất là hai người tự bạo cuối cùng nín thở, uất nghẹn mà chết!
Quân Mạc Tà thần niệm lan khắp chiến trường. Thừa nhận bên ngoại tộc không còn cao thủ tồn tại!
Lần này hành động trảm thủ, có thể nói tương đối thành công!
Mang trong lòng niềm sung sướng, Quân Mạc Tà thét một tiếng dài. Đột nhiên lướt thấp ngang trời bay qua. Một biển lửa lần thứ hai dấy lên cao ngất, vô số binh lính dị tộc nhân đều bị hắn đốt thành những ngọn nến, mang theo liệt hỏa một đường thế như chẻ tre kéo dài ít nhất ba trăm trượng!
Sau đó lại lướt thẳng lên. Bốn phía giống như bị một đầu Hỏa Phượng Hoàng thật lớn, thiêu đốt lên chính thân mình. Thiêu đốt lên người khác, hướng bên kia chiến trường bay vút tới!
Quân Mạc Tà tàn sát bừa bãi, Hùng Khai Sơn cùng với viện quân ứng phó tới thì đã không có trở ngại gì lớn…
Khắp chiến trường, hơn nửa khu vực biến thành một biển lửa địa ngục!
Quân Mạc Tà lập tức dừng ở trước mắt Phương lão phu nhân. Trong tay phu nhân cầm trường kiếm lóe ra, ung dung chém chết phần đông quân địch, máu tươi lênh láng. Phần lớn là do dị tộc nhân phun ra. Đối với Quân Mạc Tà vẫn cười cười hỏi.
- Mẫu thân, người hiện giờ thế nào?
Quân Mạc Tà đánh ra hai chưởng, phía trước hơn mười tên dị tộc nhân kêu la thảm thiết. Thân thể chợt lui ra phía sau chợt nổ tung, nhanh nhứ chớp lại bồi thêm lưỡng đạo Hỏa Long bay ra. Đồng thời cháy sạch, gào khóc thảm thiết, giãn mặt ra cười nói:
- Trong khoảng thời gian này tâm tình mẫu thân ngươi đã khá hơn. Mới nhìn còn hơi mập một chút…
Lão phu nhân vui mừng cười cười, vẫn cảnh cáo nói:
- Mẫu thân ngươi… Tâm rất nặng. Ngay cả bây giờ tâm trạng rất tốt đẹp đi nữa, vẫn phải cẩn thận hầu hạ… Đừng để ta nhớ tới những chuyện lúc trước.
Nói xong, ở trong cuộc chiến, thở dài một hơi.
- Mạc Tà hiểu được.
Sắc mặt Quân Mạc Tà chuyển sang chăm chú. Sau một trận đại sát, thấy bên đội ngũ của Phương lão phu nhân đã có Hạc Vương suất lĩnh quân tới, nhân tiện nói:
- Ta đi bên kia xem xét…
Nói xong một quyền đấm, một cước đá, liệt hỏa thiêu hủy bên trong, nháy mắt liền mở ra một con đường rộng thênh thang. Ở giữa đều có tiếng kêu gào thảm thiết, giẫm đầu dị tộc nhân chạy như bay mà đi.
Không biết có phải là Quân đại thiếu gia khinh công có phần giảm sút hay không mà khi hắn giẫm qua những cái đầu của dị tộc, hai cái đầu liền bị nứt toác! Phía sau khinh công của quân chủ đại nhân là một đường đầu người nứt toác như dưa hấu vỡ!
Hơn nữa, lúc "lui bước" lại cũng coi như nhất cử lưỡng tiện, diệt địch, chạy đi không chậm trễ!
Lão phu nhân chứng kiến cháu ngoại giống như một trận bão cấp tốc đi xa, không kìm được vui mừng, cười nói:
- Mạc Tà này thật có bản lãnh, đương kim thế gian đã không còn là đối thủ!
Cả cuộc chiến, Quân Vô Ý chặt chẽ thao tác, từng bước ép sát, dị tộc nhân đã từng bước lui về phía sau, mắt thấy như muốn binh bại núi đổ.
Đại cục đã định!
Quân Mạc Tà cũng thả lỏng, phóng mắt nhìn xem mấy cuộc chiến nhỏ khác, cũng đều là người một nhà chiếm thế thượng phong. Quân Mạc Tà cuối cùng thở dài nhẹ nhõm một hơi. Đánh một trận này xem ra muốn thẳng tiến tới đảo Hoàng Long…
Chuyện này cũng cần phải lên kế hoạch cho chu đáo.
Đang suy nghĩ, ánh mắt nhìn ngay sang bên kia, lại ngơ ngác, nhanh chóng đuổi tới.
Bên kia gia chủ Quản gia Quản Đông Lưu suất lĩnh gia tộc đang lâm vào vòng khổ chiến. Bọn hắn chỉ dựa vào một thân huyết khí chi dũng mà tiến lên tiếp viện chứ chiến lực thì so với những người khác thì kém rất nhiều.
Tiếp chiến đến bây giờ, người cầm đầu đã chịu không ít thương vong. Bởi vì bên trong bọn họ, Quản Đông Lưu cực mạnh cũng chỉ có được thực lực của Địa Huyền mà thôi. Đối mặt lực lượng ngoại tộc đại quân cường hãn, Quản Đông Lưu tự thân đều cảm thấy nguy hiểm, chứ chưa cần nói đến người khác!
Quản Đông Lưu cùng hai đứa con trai Quản Thanh Ba, Quản Thanh Nguyệt còn có vài chục tên cao thủ đang khó khăn chống đỡ. Ở giữa bọn họ, còn có một cô gái mặc áo đen. Dưới sự vây công của mấy trăm chiến sĩ ngoại tộc, tình hình đang lâm vào thế cục toàn quân bị diệt.
Quân Mạc Tà lướt tới thân hình chưa đến kình phong đã đem đám người ngoại tộc vây lại! Ngay sau đó khắp nơi là liệt hỏa dày đặc tức thời bay lên.
Vốn đang chiếm thế thượng phong, chiến sĩ dị tộc nhân đột nhiên kêu thảm, lực chiến giảm đi!
Quân Mạc Tà song chưởng mở đường, đảo mắt đã đi tới trước mặt Quản Đông Lưu. Vừa muốn mở miệng nói chuyện, lại cảm thấy xấu hổ.
Quản Thanh Hàn hiện tại đã muốn là nữ nhân của mình. Trước mặt lão đầu này, có thể nói là danh xứng với thực, nhạc phụ. Có thể… Nhưng xưng hô thế này, vốn là đại ca giờ lại trở thành nhạc phụ, huynh trước đệ sau, lời này thật khó nói…
- Ngươi đến rồi…
Quản Đông Lưu sắc mặt rối rắm.
Quản gia chủ cũng không biết nên xưng hô trước mặt người này như thế nào.
Kêu "Mạc Tà" có vẻ là không được tố,; kêu hiền tế? Vẫn chưa tới lúc… Kêu thiếu chủ? Lại thành gì?
Khắp thiên hạ đều biết con gái của mình hiện đang cùng người này chung chăn gối.
Nhưng thật không bình thường…
- Dạ
Quân Mạc Tà đáp, liên tiếp xuất ra tam chưởng, dị tộc bốn phía đều nằm rạt. Nhìn thấy Quản Đông Lưu đang muốn nói chuyện, ánh mắt lại nhìn xuống nữ tử đeo hắc sa. Mắt không khỏi trợn trắng.
- Thì ra là ngươi!
Quân Mạc Tà hai mắt rét lạnh xuống dưới.
Đúng là Nguyệt Nhi, Linh Vụ Hồ Nghê Thường trước kia từng đứng đầu bảng. Người đàn bà kia cũng từng ám sát Quân Mạc Tà, cô ta đối với Quân gia có thể nói là thù sâu như biển!
Đã lâu không còn bận tâm nay lại gặp lại!
Hiện tại đang bên cạnh Quản Thanh Nguyệt, hai người hai bên vết máu trên người loang lổ, chắc chắn đã chịu không ít tổn thương.
Quản Thanh Nguyệt có vẻ như đối với cô gái này có tình cảm thân thiết. Thậm chí nàng chẳng còn để ý đến cái gì nữa, điểm này Quân Mạc Tà tự nhìn ra. Nhưng hắn cũng không ngờ, cô gái này lại xuất hiện ở đây.
Từ sau lần gặp trong vụ ám sát, Quân Mạc Tà vốn đã định quay lại diệt trừ cô gái này. Nhưng không thể tưởng tượng được chỉ hai ngày công phu, cô gái trong Thiên Hương thành này biến mất không tung tích. Từ đó về sau, không còn thấy bất cứ tin tức nào của cô ta nữa.
- Đúng, chính là ta.
Nguyệt Nhi cô nương chậm rãi kéo xuống khăn lụa che mặt, lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp, ánh mắt phức tạp nhìn lên Quân Mạc Tà:
- Quân Mạc Tà! Quân tam thiếu, Tà Chi Quân Chủ đại nhân, người có phải rất ngạc nhiên không? Vào lúc này lại nhìn thấy ta!
Quản Thanh Nguyệt nhanh chân bước lên, đỡ lấy thân hình của Nguyệt Nhi, vội vàng nói:
- Nguyệt Nhi, không phải sợ, ta với cô cùng một chỗ! Chúng ta vĩnh viễn sẽ không tách rời!
Trên mặt Nguyệt Nhi dao động, trong lòng cười khổ, thầm nghĩ nếu là Tà Chi Quân Chủ muốn giết ta, ngươi ở đây có ích gì? Nhưng đối với sự si tình của hắn cũng thấy cảm động.
- Hóa ra trong khoảng thời gian này ngươi ở lại trong Quản gia?
Quân Mạc Tà bình tĩnh trở lại, khoanh tay yên lặng nói:
- Chẳng trách ngay cả ta cũng không tìm thấy ngươi, ta từng tìm người rất lâu, cái này đăng hạ hắc ba đi!( NB: ý chỉ nấp dưới bóng của cây đèn người soi đen sao có thể thấy)
Khẩu khí thản nhiên, khiến Quản Thanh Nguyệt cùng Nguyệt Nhi lạnh cả người.
Quân Mạc Tà tìm nàng, vì cái gì? Làm như vậy đương nhiên không phải tình thâm ý trọng gì, mà là lấy đi tính mạng của nàng!
Dị Thế Tà Quân
Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến
- Quân Mạc Tà! Ngươi đúng là ngụy quân tử, cùng theo chúng ta lên đường đi!
Bọn hắn không ngừng tiếng gào thét kêu tên Quân Mạc Tà.
Lúc ấy hai người không hẹn mà cùng nhạo báng một tiếng. Thầm nghĩ người đại lục lấy tên này cũng thật khó nghe. Thế nào lại giống ngoại tộc chúng ta, tự đặt tên có thâm ý khác? Ví dụ như Sang Thượng Bắc Đảo, Cao Kiều Thối Khốc,, Hạ Xuyên Nhị Đán … dễ nghe dễ hiểu a.
Bây giờ mới biết được tên này đại diện cho cái gì.
Tên này vốn dĩ là đại diện cho hủy diệt!
Hơn nữa, coi như ngươi làm sao tiếp tục hung hãn, chúng ta hai vị Thánh Quân cùng nhau tự bạo. Tuyệt đối có thể lôi kéo ngươi cùng lên đường! Tự bạo coi như chỉ một người, lão Đại Sang Thượng Bắc Đảo cũng là chịu lấy tổn thương. Cảnh giới của ngươi cao lắm cũng chỉ bằng Lão Đại lúc đó, sao có thể thoát mạng?
Huống chi ngươi đã liên tục chiến đấu một ngày….
Quân Mạc Tà cười lớn:
- Được. Ta tiễn các ngươi một đoạn đường!
Không lùi mà tiến tới, thậm chí còn ưỡn ngực tự đắc!
Hai người đều mừng rỡ, da thịt cả người hồng lên, Thánh Quân tự bạo, căn bản không cần nổi lên cái gì! Trực tiếp có thể phát nổ, nhưng vì mục đích nào đó… hai người vẫn vận công tranh thủ đạt tới hiệu quả nhất muốn đưa ngụy quân tử trước mắt vào chỗ chết.
Ngay sau đó, tự bạo đã bắt đầu phát động, hai người đồng thời căm phẫn phát hiện ra trước mặt là cái thứ khó ưa. Thế nhưng không còn bóng dáng,hư không tiêu thất…
Căm phẫn nhất chính là bị Quân Mạc Tà truy giết tới cùng. Thế nhưng trong lúc vô thức, không biết là vô tình hay cố ý xâm nhập vào đội ngũ chiến sĩ dị tộc nhân trong chiến trận…
Lúc này đây tự bạo, không những không thể đánh quân địch, ngược lại là lôi kéo người nhà cùng tiến lên đường!
Trong thiên hạ chuyện u buồn nhất cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi…
Nhưng hai người đã không kịp thu hồi hành động tự bạo…
Mọi thứ đều đã muộn!
Ở bên cạnh chiến sĩ dị tộc nhân, trong ánh mắt của họ, hai Đại Thánh Quân đồng thời phát ra một trận ánh sáng chói mắt. Ngay sau đó là tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa!
Không thể không nói. Cấp bậc Thánh Quân tự bạo, uy lực rất lớn!
Trong đội ngũ dày đặc như thế, đã mở ra một mảnh không gian chừng năm, sáu trăm trượng!
Hơn nữa ở giữa có hắc động sâu không thấy đáy …
Tiễn chân hai vị Thánh Quân đại nhân là tám nghìn chiến sĩ ngoại tộc, đường đi cũng không lo cô độc a…
Rất nhiều người chết vì u mê, có nằm mơ cũng không nghĩ ra đến cái chết của mình. Lại bị người một nhà xử lý… Hơn nữa còn là người đứng đầu. Nhóm người mà mình tôn kính nhất…
Thật đáng buồn…
Đến tận đây, bên ngoại tộc ngoại trừ Sang Thượng Bắc Đảo toàn bộ sáu vị Thánh Quân đều chết. Trong đó có ba người bị Cổ Hàn giết. Ba vị Thánh Quân còn lại là bởi vì Quân Mạc Tà mà chết oan uổng. Nhất là hai người tự bạo cuối cùng nín thở, uất nghẹn mà chết!
Quân Mạc Tà thần niệm lan khắp chiến trường. Thừa nhận bên ngoại tộc không còn cao thủ tồn tại!
Lần này hành động trảm thủ, có thể nói tương đối thành công!
Mang trong lòng niềm sung sướng, Quân Mạc Tà thét một tiếng dài. Đột nhiên lướt thấp ngang trời bay qua. Một biển lửa lần thứ hai dấy lên cao ngất, vô số binh lính dị tộc nhân đều bị hắn đốt thành những ngọn nến, mang theo liệt hỏa một đường thế như chẻ tre kéo dài ít nhất ba trăm trượng!
Sau đó lại lướt thẳng lên. Bốn phía giống như bị một đầu Hỏa Phượng Hoàng thật lớn, thiêu đốt lên chính thân mình. Thiêu đốt lên người khác, hướng bên kia chiến trường bay vút tới!
Quân Mạc Tà tàn sát bừa bãi, Hùng Khai Sơn cùng với viện quân ứng phó tới thì đã không có trở ngại gì lớn…
Khắp chiến trường, hơn nửa khu vực biến thành một biển lửa địa ngục!
Quân Mạc Tà lập tức dừng ở trước mắt Phương lão phu nhân. Trong tay phu nhân cầm trường kiếm lóe ra, ung dung chém chết phần đông quân địch, máu tươi lênh láng. Phần lớn là do dị tộc nhân phun ra. Đối với Quân Mạc Tà vẫn cười cười hỏi.
- Mẫu thân, người hiện giờ thế nào?
Quân Mạc Tà đánh ra hai chưởng, phía trước hơn mười tên dị tộc nhân kêu la thảm thiết. Thân thể chợt lui ra phía sau chợt nổ tung, nhanh nhứ chớp lại bồi thêm lưỡng đạo Hỏa Long bay ra. Đồng thời cháy sạch, gào khóc thảm thiết, giãn mặt ra cười nói:
- Trong khoảng thời gian này tâm tình mẫu thân ngươi đã khá hơn. Mới nhìn còn hơi mập một chút…
Lão phu nhân vui mừng cười cười, vẫn cảnh cáo nói:
- Mẫu thân ngươi… Tâm rất nặng. Ngay cả bây giờ tâm trạng rất tốt đẹp đi nữa, vẫn phải cẩn thận hầu hạ… Đừng để ta nhớ tới những chuyện lúc trước.
Nói xong, ở trong cuộc chiến, thở dài một hơi.
- Mạc Tà hiểu được.
Sắc mặt Quân Mạc Tà chuyển sang chăm chú. Sau một trận đại sát, thấy bên đội ngũ của Phương lão phu nhân đã có Hạc Vương suất lĩnh quân tới, nhân tiện nói:
- Ta đi bên kia xem xét…
Nói xong một quyền đấm, một cước đá, liệt hỏa thiêu hủy bên trong, nháy mắt liền mở ra một con đường rộng thênh thang. Ở giữa đều có tiếng kêu gào thảm thiết, giẫm đầu dị tộc nhân chạy như bay mà đi.
Không biết có phải là Quân đại thiếu gia khinh công có phần giảm sút hay không mà khi hắn giẫm qua những cái đầu của dị tộc, hai cái đầu liền bị nứt toác! Phía sau khinh công của quân chủ đại nhân là một đường đầu người nứt toác như dưa hấu vỡ!
Hơn nữa, lúc "lui bước" lại cũng coi như nhất cử lưỡng tiện, diệt địch, chạy đi không chậm trễ!
Lão phu nhân chứng kiến cháu ngoại giống như một trận bão cấp tốc đi xa, không kìm được vui mừng, cười nói:
- Mạc Tà này thật có bản lãnh, đương kim thế gian đã không còn là đối thủ!
Cả cuộc chiến, Quân Vô Ý chặt chẽ thao tác, từng bước ép sát, dị tộc nhân đã từng bước lui về phía sau, mắt thấy như muốn binh bại núi đổ.
Đại cục đã định!
Quân Mạc Tà cũng thả lỏng, phóng mắt nhìn xem mấy cuộc chiến nhỏ khác, cũng đều là người một nhà chiếm thế thượng phong. Quân Mạc Tà cuối cùng thở dài nhẹ nhõm một hơi. Đánh một trận này xem ra muốn thẳng tiến tới đảo Hoàng Long…
Chuyện này cũng cần phải lên kế hoạch cho chu đáo.
Đang suy nghĩ, ánh mắt nhìn ngay sang bên kia, lại ngơ ngác, nhanh chóng đuổi tới.
Bên kia gia chủ Quản gia Quản Đông Lưu suất lĩnh gia tộc đang lâm vào vòng khổ chiến. Bọn hắn chỉ dựa vào một thân huyết khí chi dũng mà tiến lên tiếp viện chứ chiến lực thì so với những người khác thì kém rất nhiều.
Tiếp chiến đến bây giờ, người cầm đầu đã chịu không ít thương vong. Bởi vì bên trong bọn họ, Quản Đông Lưu cực mạnh cũng chỉ có được thực lực của Địa Huyền mà thôi. Đối mặt lực lượng ngoại tộc đại quân cường hãn, Quản Đông Lưu tự thân đều cảm thấy nguy hiểm, chứ chưa cần nói đến người khác!
Quản Đông Lưu cùng hai đứa con trai Quản Thanh Ba, Quản Thanh Nguyệt còn có vài chục tên cao thủ đang khó khăn chống đỡ. Ở giữa bọn họ, còn có một cô gái mặc áo đen. Dưới sự vây công của mấy trăm chiến sĩ ngoại tộc, tình hình đang lâm vào thế cục toàn quân bị diệt.
Quân Mạc Tà lướt tới thân hình chưa đến kình phong đã đem đám người ngoại tộc vây lại! Ngay sau đó khắp nơi là liệt hỏa dày đặc tức thời bay lên.
Vốn đang chiếm thế thượng phong, chiến sĩ dị tộc nhân đột nhiên kêu thảm, lực chiến giảm đi!
Quân Mạc Tà song chưởng mở đường, đảo mắt đã đi tới trước mặt Quản Đông Lưu. Vừa muốn mở miệng nói chuyện, lại cảm thấy xấu hổ.
Quản Thanh Hàn hiện tại đã muốn là nữ nhân của mình. Trước mặt lão đầu này, có thể nói là danh xứng với thực, nhạc phụ. Có thể… Nhưng xưng hô thế này, vốn là đại ca giờ lại trở thành nhạc phụ, huynh trước đệ sau, lời này thật khó nói…
- Ngươi đến rồi…
Quản Đông Lưu sắc mặt rối rắm.
Quản gia chủ cũng không biết nên xưng hô trước mặt người này như thế nào.
Kêu "Mạc Tà" có vẻ là không được tố,; kêu hiền tế? Vẫn chưa tới lúc… Kêu thiếu chủ? Lại thành gì?
Khắp thiên hạ đều biết con gái của mình hiện đang cùng người này chung chăn gối.
Nhưng thật không bình thường…
- Dạ
Quân Mạc Tà đáp, liên tiếp xuất ra tam chưởng, dị tộc bốn phía đều nằm rạt. Nhìn thấy Quản Đông Lưu đang muốn nói chuyện, ánh mắt lại nhìn xuống nữ tử đeo hắc sa. Mắt không khỏi trợn trắng.
- Thì ra là ngươi!
Quân Mạc Tà hai mắt rét lạnh xuống dưới.
Đúng là Nguyệt Nhi, Linh Vụ Hồ Nghê Thường trước kia từng đứng đầu bảng. Người đàn bà kia cũng từng ám sát Quân Mạc Tà, cô ta đối với Quân gia có thể nói là thù sâu như biển!
Đã lâu không còn bận tâm nay lại gặp lại!
Hiện tại đang bên cạnh Quản Thanh Nguyệt, hai người hai bên vết máu trên người loang lổ, chắc chắn đã chịu không ít tổn thương.
Quản Thanh Nguyệt có vẻ như đối với cô gái này có tình cảm thân thiết. Thậm chí nàng chẳng còn để ý đến cái gì nữa, điểm này Quân Mạc Tà tự nhìn ra. Nhưng hắn cũng không ngờ, cô gái này lại xuất hiện ở đây.
Từ sau lần gặp trong vụ ám sát, Quân Mạc Tà vốn đã định quay lại diệt trừ cô gái này. Nhưng không thể tưởng tượng được chỉ hai ngày công phu, cô gái trong Thiên Hương thành này biến mất không tung tích. Từ đó về sau, không còn thấy bất cứ tin tức nào của cô ta nữa.
- Đúng, chính là ta.
Nguyệt Nhi cô nương chậm rãi kéo xuống khăn lụa che mặt, lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp, ánh mắt phức tạp nhìn lên Quân Mạc Tà:
- Quân Mạc Tà! Quân tam thiếu, Tà Chi Quân Chủ đại nhân, người có phải rất ngạc nhiên không? Vào lúc này lại nhìn thấy ta!
Quản Thanh Nguyệt nhanh chân bước lên, đỡ lấy thân hình của Nguyệt Nhi, vội vàng nói:
- Nguyệt Nhi, không phải sợ, ta với cô cùng một chỗ! Chúng ta vĩnh viễn sẽ không tách rời!
Trên mặt Nguyệt Nhi dao động, trong lòng cười khổ, thầm nghĩ nếu là Tà Chi Quân Chủ muốn giết ta, ngươi ở đây có ích gì? Nhưng đối với sự si tình của hắn cũng thấy cảm động.
- Hóa ra trong khoảng thời gian này ngươi ở lại trong Quản gia?
Quân Mạc Tà bình tĩnh trở lại, khoanh tay yên lặng nói:
- Chẳng trách ngay cả ta cũng không tìm thấy ngươi, ta từng tìm người rất lâu, cái này đăng hạ hắc ba đi!( NB: ý chỉ nấp dưới bóng của cây đèn người soi đen sao có thể thấy)
Khẩu khí thản nhiên, khiến Quản Thanh Nguyệt cùng Nguyệt Nhi lạnh cả người.
Quân Mạc Tà tìm nàng, vì cái gì? Làm như vậy đương nhiên không phải tình thâm ý trọng gì, mà là lấy đi tính mạng của nàng!
Dị Thế Tà Quân
Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến
/1286
|