Dị Thế Tà Quân

Chương 172: Si tình như thế.

/1286


Dịch Giả: Tiểu Lang
Quản Đông Lưu cười theo, mồ hôi chảy xuống hai má hắn, nói:
- Ngài xin cứ tự nhiên, ách, xin hãy bảo trọng thân thể.
Quản Thanh Hàn ở Quân gia hữu danh vô thực, đây là sự thực rất bình thường! Việc từ hôn, Quân gia cũng từng liên tục đưa ra, chẳng qua Quản Thanh Hàn bản thân thủy chung không muốn mà thôi. Nhưng hiện tại, Quản gia nhắc tới việc từ hôn, việc này so với việc Quân gia chủ động đưa ra, hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau!
Lần này Quản gia đi tới Thiên Hương thành, trong đó có một mục đích, chính là đón Quản Thanh Hàn trở về, thuận tiện giải trừ hôn ước. Mục đích này, hai nhà đều biết rõ trong lòng.
Nhưng trong lòng biết rõ là một chuyện, Quản gia chủ động nói ra lại thành một truyện khác.
Vốn cho dù là Quản gia không nhắc tới, thì vì hạnh phúc của Thanh Hàn, Quân lão gia tử, Quân Tam gia cũng đều nguyện ý thúc đẩy việc này. Nhưng Quản gia giáp mặt đưa ra, lại không khác nào đã đánh cho Quân gia một cái tát thật kêu! Việc này, tuy rằng chỉ là vấn đề mặt mũi! Nhưng mà vấn đề mặt mũi này, Quân gia sao có thể vứt bỏ được!
Vốn một chuyện ngươi tốt ta tốt trong nháy mắt này, do một câu nói mà trở nên khó có thể thu thập.
Quân Vô Ý ánh mắt chợt lóe, chậm rãi nói:
- Thì ra là thế.
Trầm ngâm một chút, nói:
- Về chuyện Thanh Hàn, chúng ta sẽ bàn sau, hiện tại ta chỉ muốn biết, Quản nhị thiếu gia hôm nay, đến tột cùng là muốn làm cái gì!
Quản Đông Lưu trong lúc nhất thời lo sợ thất thố không thôi, làm gia chủ một nhà, trong đời hắn đây là lần đầu tiên cảm giác được là không biết theo ai!
- Quân Mạc Tà, ngươi khi nhục Nguyệt Nhi, chính là nghịch lân của Quảnh Thanh Nguyệt ta.
Quản Thanh Nguyệt thật ra rất có cốt khí, cười lạnh nói:
- Chẳng lẽ Quân gia ngươi, còn muốn cậy mạnh đem ta lưu lại chỗ này sao? Trách không được Nguyệt Nhi nói ngươi là tên đê tiện vô sỉ, nên muốn trả thù ngươi, thì ra ngươi quả nhiên là đáng giận như vậy! Hôm nay một khi ngươi đã may mắn đào thoát trở về, ta đây sẽ vì Nguyệt Nhi mà ra tay! Nếu ngươi là một nam nhân, thì thống khoái mà nhận khiêu chiến của bổn thiếu gia đi!
Tiểu tử này cư nhiên đem mọi chuyện nói ra, lại còn vẻ mặt hợp lý hợp tình, tức giận đúng đắn!
Cái gọi là ngu ngốc có phải chính là dạng này sao?
Hoặc là cũng có thể coi là nghé con không sợ cọp đi.
Kỳ thật cũng khó trách, Quản gia ở khu phía Đông, cũng có thể nói là tiếng tăm lừng lẫy! Quản Thanh Nguyệt là Quản nhị thiếu gia, tự nhiên cũng giống như thổ hoàng đế. Ngay cả hiện tại đi tới Thiên Hương thành, trong lòng hắn cũng cảm giác Quân gia cũng là quan lại thế gia mà thôi, nhiều nhất cũng coi như là có chút quyền thế, làm sao có thể so với Quản gia mình là Huyền khí thế gia, như mặt trời giữa trưa, cái khác không nói, cho dù là biên giới phía Đông một phương đại quan đối với mình trước giờ cũng là khách khách khí khí!
Cho nên trong lòng hắn, thật đúng là không có đem Quân gia để vào mắt, nhất là hôm nay nhìn thấy Quân gia già trẻ ba người, một lão già sắp vào quan tài, một tên quần áo lụa là bại gia chi tử, lại thêm một người thì tàn phế, người nào người nấy, toàn gia đều là phế nhân!
Hắn không ngờ là hắn đã coi thường một việc rất trọng yếu: Huyền khí thế gia dù có cường đại, nhưng cũng chỉ là một cái giang hồ thế gia, chỉ cần hắn còn chưa đạt được đến trình độ thực lực có thể ngạo thị thiên hạ như Phong Tuyết Ngân Thành trong truyền thuyết, thì hắn nhất định phải chịu ước thúc trong thế tục!
Quân gia cho dù không có một cao thủ nào, nhưng cũng là nơi đại biểu quyền lực cao nhất trong quân đội! Có thể điều động binh lực của cả nước!
Mà vô luận là ở siêu cấp thế gia hay trong thế tục, quyền lực, mới chân chính là chúa tể của vạn vật! Võ công siêu tuyệt, nhiều nhất cũng chỉ có thể giết chết trăm người, nghìn người, vạn người, nhưng vĩnh viễn không thể thống trị một quốc gia, một thành thị, thậm chí là một cái thôn trang!
Nhưng quyền lực có thể!
Đây chính là chênh lệch lớn nhất giữa Quân gia và Quản gia! Cũng là chênh lệch không thể nào vượt qua được!
Nói không khách khí thì, Quản gia uy danh quả thật không tầm thường, nhưng còn chưa đủ để làm cho một phương biên giới đại quan nể tình, biên giới đại quan sở dĩ nể mặt Quản gia, chính là bởi vì Quản gia trưởng nữ là cháu dâu của Quân gia, mà không hề có quan hệ gì với Quản gia!
- Hôm nay ngươi may mắn trốn thoát trở về?
Quân Vô Ý nhẹ nhàng lập lại một lần những lời này, đột nhiên ngẩng đầu:
- Quản nhị công tử, nói như vậy, sự kiện ám sát lúc chiều nay, cũng có phần của người? Hoặc là chính là do ngươi bố trí?
Quân Vô Ý ánh mặt lợi hại như thần tiễn, đột nhiên toàn thân bộc phát sát khí mãnh liệt mênh mông mạnh mẽ lan tràn ra!
Tranh chấp lúc trước, có thể coi là việc bát nháo của bọn trẻ con, do thân phận trưởng bối, Quân Vô Ý tự nhiên không thể quá phận, nhưng Quản Thanh Nguyệt này lời nói lại lộ ra chuyện ám sát, lại khiến Quân Vô Ý chân chính phẫn nộ! Hôm nay, lần đầu tiên hắn có tâm tư muốn giết người!
Uy thế của Huyết Y Đại Tướng, một tên thiếu niên mới nứt mắt sao có khả năng mà chống cự?
- Ta không có!
Quản Thanh Nguyệt đột nhiên cảm thấy toàn thân rét lạnh đến thấu xương, nhưng lại kinh ngạc kêu lên:
- Ám sát? Cái gì ám sát? Chỉ là đơn thuần giáo huấn một trận mà thôi! Như thế nào lại thành thật sự muốn giết hắn? Khi đó ta còn chưa biết Quân Mạc Tà lại đáng chết như thế, nếu mà bọn họ thực sự muốn giết hắn, ta sao có thể nói cho bọn họ. Nếu bổn thiếu gia ta thật sự muốn bố trí giết hắn, bằng vào một tên bại gia chi tử như hắn có thể đào thoát sao?
Lời vừa nói ra, Quân Vô Ý, Quản Đông Lưu, Quản Như Sơn, Quản Thanh Hàn, Quân Mạc Tà mọi người đều không khỏi cùng lắc đầu thở dài.
Sự tình đã rất rõ ràng, vị Quản nhị công tử này, trong mắt vị Nguyệt Nhi cô nương kia, chỉ là một công cụ để lợi dụng mà thôi. Sau khi lợi dụng hắn ở phía Đông đạt được một chút mục đích liền rời đi, rồi tới Thiên Hương thành. Sau đó hiện tại lại lợi dụng hắn thu hoạch hành tung của Quân Mạc Tà, bố trí mai phục ám sát!
Mà quân cờ Quản Thanh Nguyệt này, rõ ràng đã bị người ta bỏ quên rồi!
Ở đây ngoại trừ Quản Thanh Ba và Quản Thanh Hàn tuổi còn nhỏ chưa đủ kinh nghiệm lịch duyệt nên phản ứng có chút chậm chạp, người khác, có ai không phải là lão luyện? Việc này tuy rằng từ miệng Quản Thanh Nguyệt thốt ra, chính là mới chỉ có một phần nhỏ, nhưng trong lòng mọi người liên tưởng một chút đều hiểu rõ sự tình từ đầu đến cuối!
Quản Đông Lưu thở dài một tiếng, trong mắt đã lộ ra một ít tuyệt vọng. Con trai thứ hai của mình, ở Quân gia, mắng kẻ thừa kế duy nhất Quân gia, còn tuyên bố muốn giết chết hắn! Điều này còn đỡ, hoặc là còn có thể giải quyết được, nhưng mà lúc trước lại tham dự vào hành động ám sát người kế thừa duy nhất của Quân gia.
Quản Đông Lưu không khó tưởng tượng con trai hắn sẽ gặp được kết quả gì. Hắn chính là cảm thấy bi ai, đi tới Thiên Hương thành, chính là mới có hai ngày mà thôi, mà con trai này của mình, cư nhiên lại làm ra nhiều đại sự có thể nói là "Kinh thiên địa, khấp quỷ thần" đến như vậy! Mà điều kỳ quái nhất chính là, việc này, cư nhiên mỗi một cái đều cùng Quân Mạc Tà có quan hệ, còn là quan hệ sinh tử!
- Tên ngu ngốc này, ngươi bị con tiện nữ kia lợi dụng…
Quản Đông Lưu vô lực nói:
- Thanh Nguyệt ơi Thanh Nguyệt, cơ trí thường ngày ngươi để đi đâu rồi, cái bẫy đơn giản như thế, mà ngươi lại một cước liền giẫm vào! Chúng ta hiện tại là đang ở Thiên Hương thành a.
Hắn hiện tại thậm chí đã không có hứng thú mà răn dạy con trai nữa rồi.
- Bị lợi dụng thì đã sao? Ta đương nhiên biết rõ!
Quản Thanh Nguyệt trên mặt thống khổ thoáng co rút lại:
- Thời điểm lúc trước nàng còn ở phía Đông, nàng cũng từng lợi dụng ta, thậm chí không chỉ một lần, mỗi một lần ta đều biết! Nhưng mà các ngươi có biết hay không, có thể bị nàng lợi dụng, ta thật sự rất cao hứng! Ta nguyện ý bị nàng lợi dụng! Ta thật sự rất vui vẻ!
- Ta thật sự rất vui vẻ!
Quản Thanh Nguyệt cơ hồ là hét lên, vốn khuôn mặt thanh tú giờ thành dữ tợn dị thường:
- Có thể bị nàng lợi dụng, cho thấy rằng ta ở trong mắt nàng, còn có giá trị. Nếu nàng lập tức lợi dụng ai khác chứ không thèm lợi dụng ta, ta đây còn có giá trị gì? Đơn thuần chính là một tên ăn chơi trác táng, nhị thế tổ sao?
- Ta nguyện ý bị nàng lợi dụng!
Thanh âm thiếu niên quật cường vang vọng trong đại sảnh, trong nháy mắt trong đại sảnh yên tĩnh một mảnh, không còn có thanh âm của người thứ hai.
Trên mặt Quản Thanh Nguyệt, hai hàng nước mắt rốt cuộc tràn mi tuôn ra.
Quân Mạc Tà thở dài. Kiếp trước, kiếp này, hắn cho tới bây giờ cũng là một người vô tình. Làm một tên sát thủ cực mạnh, phải vô tâm, tuyệt nghĩa, đoạn tuyệt tình yêu, mới có thể chân chính không lo âu gì, ai cũng có thể giết! Mà làm một Võ giả theo đuổi đỉnh phong võ đạo, tình quan (cửa ải tình cảm), cũng là một cửa ải phải vượt qua!
Mà Quân Mạc Tà duy nhất không vượt qua được, chính là tình quan!
Cũng không phải là không thể, mà là hắn không dám! Không dám, điều này cũng là chuyện duy nhất mà Quân Mạc Tà, vị Tà Quân danh chấn toàn cầu xưa kia không dám thử! Tình quan!
Từ xưa đến nay, tình quan khó phá!
Bao nhiêu cái thế anh hùng tuyệt đại hồng nhan, đều là gục ngã trước tình quan, một chữ "tình", thiên cổ truyền lưu, từ xưa đến nay, có thể vượt qua tình quan, có được mấy người.
Tu trước tiên phải có tình, phải đi vào trong đó, mới có thể phá quan. Nhưng, một khi đã dấn thân đi vào, đại đa số người đều là lập tức thể xác cùng tinh thần linh hồn cùng nhau thiêu đốt cũng không oán không hận!
Hỏi thế gian tình là cái gì.
Khiến lứa đôi thề nguyền sống chết.
Vào giờ khắc này, tất cả mọi người ở đây đều rõ ràng cảm thấy Quản Thanh Nguyệt tình thâm, nỗi khổ, đó là một loại tuyệt vọng bất đắc dĩ, thê lương vô lực, ngơ ngẩn không có tương lai!
Trong đó, Quản Thanh Hàn càng là cảm thụ mãnh liệt nhất. Ở trên đời này, nếu là có một nam tử, có thể khiến mình chờ đợi mà vẫn không oán không hận trả giá…
"Mạc Ưu, ngươi cô phụ ta…"
Quân Vô Ý đoạn tuyệt tình yêu mười năm, tự nhiên càng có thể lĩnh hội loại tình cảm vô vọng này, nhịn không được cũng là thở dài, ý định sát nhân cũng giảm đi nhiều.
Quân Mạc Tà sắc mặt lần đầu tiên có kính ý! Mặc dù bởi vì tên Quảnh Thanh Nguyệt này nên bản thân mình mới bị thương, nhưng, loại người tình thâm như hắn, cũng đáng để bội phục. Tuy rằng, phần tình cảm này của hắn nhất định vô vọng.
Bởi vì, vô luận thế nào, Nguyệt Nhi ở trong lòng Quân Mạc Tà, cũng không phải là cái gì nữ thần không thể thay thế, mà là một nữ nhân không thể không giết! Cho dù nàng về sau thật sự tiếp nhận cảm tình của Quản Thanh Nguyệt, Quân Mạc Tà tuyệt đối không cho phép một nữ tử như vậy sống trên đời!
Đồng tình là một chuyện, kính ý cũng là một chuyện khác, không phải nói ngươi hữu tình như vậy, nên cho ngươi tùy ý làm bậy, nếu mà uy hiếp đến an toàn bản thân, cho dù ngươi tình cao như núi, yêu sâu như biển, thế thì sao!
Cho nên chuyện của Quản Thanh Nguyệt nhất định là bi kịch!
Vả lại cái bi kịch này đã không thể tránh khỏi!
Quân Mạc Tà hướng về phía Quân Vô Ý đánh mắt một cái, Quân Vô Ý rùng mình, lập tức hiểu ý, mi mắt buông xuống, nếu là đồng tình, Quân Tam gia từng có tao ngộ tương tự quả thật rất đồng tình với tiểu tử si tình trước mắt này, nhưng mà một khi hắn đã động đến an toàn của người trong Quân gia, chính là một chuyện hoàn toàn khác!
- Thì ra là thế, việc này chân tướng đã rõ, thì ra Quản Nhị ca đúng là một kẻ si tình, bội phục, bội phục! Lúc trước giương cung bạt kiếm cũng là chuyện bé xé ra to, đại để chẳng qua là bọn trẻ con chúng ta lúc đó vui đùa mà thôi, các vị thúc bá có thể bỏ qua được chứ?
Quân Mạc Tà biểu hiện ra vẻ một lần rộng lượng hiếm có.
Đối với một tên toàn thân toàn ý đầu nhập vào tình quan, không quản hắn bản chất có bao nhiêu cổ hủ, lại có bao nhiêu ngu ngốc, Quân Mạc Tà đều đã có một phần bội phục. Bởi vì hắn tự thân không dám tiến vào. Đương nhiên, cho dù là kẻ đa tình, cho dù Quân Mạc Tà có bội phục, nhưng vào thời điểm đáng chết, Quân đại sát thủ vẫn như cũ sẽ không nương tay chút nào.
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 2: Thiên Hương phong vân.

/1286

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status