Đường Nguyên rất sợ hãi, ông nội hắn đưa hắn tới cửa liền quay về, chỉ để mình hắn đối mặt với vị hoàng đế bệ hạ chí tôn lần đầu tiên gặp mặt này, trong lòng hắn thật sự là có chút không yên.
- Đứng lên đi, người đâu, ban thưởng ghế ngồi cho hắn.
Chứng kiến bộ dáng chật vật của hắn, hoàng đế bệ hạ nhịn không được nở cười ha ha hai tiếng rất hoà nhã dễ gần.
- Vâng, tạ ơn bệ hạ.
Hai tay núc ních thịt của Đường Nguyên chống xuống đất, từ từ bò người lên, lau lau mồ hôi, thật cẩn thận chuẩn bị ngồi xuống.
Tuy nhiên, không biết là vô tình hay cố ý, chiếc ghế mà thái giám đưa đến chính là một chiếc ghế bành (ghế có tay vịn hai bên), hơn nữa lại không lớn. Đương nhiên, nếu dáng người bình thường, tuyệt đối có thể nhẹ nhàng ngồi một cách dễ dàng, thậm chí còn có chút rộng rãi, nhưng Đường bàn tử lúc này đang vô cùng chật vật mới có thể ngồi vào.
Đường bàn tử nhớ kỹ lời ông nội dạy bảo: Ở trước mặt bệ hạ, nhất định phải nhớ kỹ, nếu người ban thưởng cho ghế ngồi, ngàn lần không được ngông nghênh ngồi xuống, chỉ được ngồi nhẹ một bên mông thôi! Tuy nhiên, hiện tại cho dù Đường bàn tử rất muốn dùng một bên mông mà ngồi xuống thì cái ghế này cũng không chứa nổi, cái món đồ chơi này sao lại nhỏ thế này, khó trách người khác cũng chỉ có thể ngồi được một bên mông.
Hự một tiếng, cuối cùng hắn cũng thành công đem một bên mông nhét vào ghế, trong nháy mắt cái ghế ngập đầy, một đám thịt béo tràn ra bốn phía.
- Ha ha ha...
Hoàng đế rốt cục nhịn không được bật cười to, Đường Nguyên cũng chỉ biết cười gượng, cảm giác mồ hôi trên đầu mình đang tuôn ra xối xả.
- Đường Nguyên, nghe nói ngươi là chưởng quỹ đương gia của Quý Tộc Đường phải không?
Hoàng đế ngưng cười, cố tình hỏi, sâu bên trong đáy mắt có một đạo hàn quang âm thầm hiện ra.
- Vâng... Bệ hạ... Thần... Thảo dân... Tại hạ.... Ta...
Đường bàn tử đổ mồ hôi đầm đìa, lắp bắp nói không ra lời. Hắn muốn tự xưng là "hạ thần", nhưng ngẫm lại không thích hợp, bản thân hắn không quan không chức nên không thể xưng hô như thế, lại muốn tự xưng là "thảo dân", nhưng nghĩ lại mình cũng không phải thảo dân gì đó, lại muốn xưng "tại hạ", nhưng đây là cách xưng hô trong giang hồ, nếu xưng là "ta" thì lại rất không cung kính...
Trong lúc nhất thời hắn không biết làm sao, chỉ ngọng nga ngọng nghịu đứng đó...
- Không có việc gì, ngươi cứ tùy ý mà xưng hô là tốt rồi.
Hoàng đế bệ hạ ôn hòa nói:
- Đường Nguyên, ngươi có thể nói cho trẫm nghe, lần trước Quý Tộc Đường tổ chức đấu giá, cách thức đấu giá như thế là chủ ý của ai không?
- Cái đó... cái này... Bệ hạ, ha ha, chuyện đó là thế này...
Trong lòng bàn tử nhảy mạnh một cái: "Bỏ mẹ, chẳng trách lão đại trịnh trọng dặn đi dặn lại, thì ra là vì vị hoàng thượng này, lão đại thật cao tay a..."
- Thật ra, lúc trước bởi vì ta, e hèm, chính là trẻ người non dạ không hiểu chuyện, phạm lỗi to, bị ông nội của ta trục xuất khỏi nhà. Lúc ấy ta liền suy nghĩ cố gắng làm ra chút chuyện cho lão nhân gia nhìn thấy, đem trục xuất khỏi gia môn là một quyết định sai lầm.
Đường Nguyên ngượng ngùng gãi gãi đầu nói tiếp:
- Thật ra ta cái gì cũng không biết, chỉ có chút hứng thú với việc kiếm tiền...
- Ngươi đang nói.... chủ ý đó thật ra là do ngươi nghĩ ra?
Sắc mặt của hoàng đệ âm trầm xuống, nhất thời một loại uy áp nặng nề ép xuống Đường Nguyên.
Đây cũng không phải là khí thế huyền khí cao thủ gì cả, mà thuần túy chỉ là khí thế đế vương, cho dù là Quân đại cao nhân hay thậm chí là Bát Đại Chí Tôn cũng không thể bắt chước được!
- Đúng vậy thưa bệ hạ... Kỳ thật chuyện này cũng không có gì quan trọng, chỉ là một điểm mua bán nho nhỏ mà thôi...
Đường Nguyên cảm thấy mồ hôi đã ước đẫm cả nội y, cả người khô nóng muốn nổi cả rôm sảy, nhưng vẫn miệng hồng răng trắng nói bừa tới.
Ánh mắt của hoàng đế trừng lên nhìn hắn, một lúc lâu sau cũng không nói gì thêm, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên trên long ỷ phát ra âm thanh "cóc cóc", trong đại điện vô cùng yên tĩnh nên vang lên rất rõ ràng. Đường Nguyên chỉ cảm thấy mỗi một cái tiếng gõ đều là đang gõ lên trái tim của hắn, làm tim hắn đập liên hồi như trống trận, cảm thấy cả người toàn là mồ hôi, cả người muốn mềm rũ ra: "Đứng vững, nhất định phải đứng vững...."
- Không quan trọng? Mua bán nhỏ mà thôi? Đường Nguyên, ngươi đã biết tội chưa?
Hoàng đế bệ hạ nheo mắt lại, hai mắt chỉ còn là một kẻ hở nhỏ xíu quan sát sắc mặt của Đường bàn tử.
- Nhỏ... Nhỏ... Tiểu nhân có tội, nhưng chính là không biết tiểu nhân phạm tội chỗ nào, thỉnh... thỉnh đại gia chỉ giáo...
Đường Nguyên vô cùng khẩn trương, cũng càng không biết tự xưng mình ra sao, hắn đột nhiên nhớ tới bản thân mình khi đi kỹ viện, mấy gã sai vặt trong kỹ viện thường tự xưng là "tiểu nhân", cảm thấy dùng lúc này khá thích hợp nên liền đem ra dùng.
Tuy nhiên, vì hắn quá bối rối, chỉ biết lặp lại y nguyên, ngay cả hai chữ "đại gia" hắn cũng đem ra dùng, khẩu khí thì bắt chước giống hệt mười phần một gã sai vặt nói chuyện với khách nhân, bất kể là có phải mình sai hay không, cứ nhận bừa cái sai về mình trước đã, thái độ vô cùng tốt.
Cách xưng hô này lại biến bàn tử thành một tên ma cô sai vặt, còn hoàng đế bệ hạ cuối cùng trở thành một khách làng chơi...
- Ngươi có tội chỗ nào à? Đợt đấu giá hội này của ngươi, cơ hồ khuấy đảo cho kinh thành này chướng khí mù mịt, rối loạn lung tung cả lên!
Hoàng đế bệ hạ hừ một tiếng, tiếp tục gây sức ép lên bàn tử, hắn là một người vô cùng tôn quý, cuối cùng không biết tại sao bản thân lại bị biến thành mộ...t. đại gia khách làng chơi.
- Lúc đó, tiểu nhân... tiểu nhân cũng không suy nghĩ sâu xa như vậy, chỉ tính toán kiếm chút cơm, khụ khụ, cũng muốn kiếm chút bạc lẻ trong tay các "đại gia" sống qua ngày mà thôi, căn bản là không hề... không hề... ép mua ép bán, tuyệt đối là thuận mua vừa bán...
Trên mặt Đường Nguyên, từng dòng mồ hôi cứ chảy dài.
Các "đại gia"...
Những lời này nói ra, chẳng khác nào nói hoàng đế và tất cả bá quan phú hào đều biến thành khách làng chơi, hơn nữa, trong đám khách này còn có ba đứa con trai của hắn... Mà bàn tử nói linh tinh, cuối cùng làm cho quan hệ của bốn cha con nhà người ta thành cùng một cấp bậc thật to: Cùng là khác làng chơi...
- Những chuyện khác không nói, chỉ riêng hai chữ "quý tộc" của ngươi, đã khơi mào cho sự ganh đua tiền bạc điên cuồng của các hào phú trong kinh thành, sự việc ngày càng nghiêm trọng, những ngày gần đây vật giá cứ thế leo thang, bởi vì các ngươi chỉ phát duy nhất một thiếp mời cho một mỗi ngành nghề kinh doanh, ý ngầm là chỉ có người được mời mới là quý tộc, khơi mào một cuộc phân tranh kịch liệt trong các loại ngành nghề, gây thêm ân oán cá nhân, hiện tại, diêm thương (buôn muối), bố thương (buôn vải)... hay toàn bộ cá ngành sản xuất của Thiên Hương thành đều đang tranh giành cấu xé lẫn nhau, thậm chí, đã có phát sinh sự kiện đổ máu! Thêm vào đó, chuyện này còn gây ra xích mích trong cục diện chính trị...
Về vấn đề cuối cùng này, hoàng đế hoàng đế đương nhiên không thể nói rõ ra, chỉ có thể nhắc tới nhẹ nhàng, nhưng chỉ nhiêu đây thôi đã làm Đường Nguyên sợ tới mức muốn đái ra quần.
" Thì ra lão đại còn âm thầm có một kế hoạch vĩ đại đến bực này phía sau! Thật sự là ... thần tượng của ta a, ta cứ nghĩ chỉ lả kiếm tiền thôi... Ta thật sự là óc heo mà, đúng là trình độ chưa tới, hèn gì ta mới là người xuất đầu lộ diện mà xông pha chiến đấu, trong khi lão đại thao túng phía sau, thế này mới gọi là chân chính lập kế hoạch ah... Đúng là cách nhau xa cả ngàn dặm a..."
Hoàng đế bệ hạ chứng kiến vẻ mặt hoang mang của Đường Nguyên, càng khẳng định việc này tuyệt đối không phải chủ ý của hắn, ít nhất là không phải do hắn chủ mưu. Hoàng đế chậm rãi đứng lên khỏi long ỷ, chậm rãi bước tới vài bước, hai tay chắp sau lưng, chỉ cách Đường Nguyên có ba trượng:
- Đường Nguyên, ngươi thân là tôn tử của Trung Dũng Hầu, cho dù ngươi là một tên hoàn khố, tiếp tục ngu muội đi chăng nữa, nhưng tương lai sau này vẫn vinh hoa phú quý cả đời, tội gì cần phải thay người khác chịu tội? Chôn vùi đại tiền đồ của Đường gia, và của cả chính bản thân ngươi? Ngươi nghĩ đáng giá sao?
Tâm lý chiến! Tâm lý chiến trắng trợn!
Bất kỳ một hậu nhân củagia tộc nào, đối mặt với uy hiếp thế này đều không thể bình yên. Điểm này hoàng đế bệ hạ vô cùng tin tưởng! Vì thế, sau khi hắn nói ra những lời này liền chăm chú nhìn vào biểu hiện trên khuôn mặt của Đường Nguyên.
Tuy nhiên, hoàng đế bệ hạ tuyệt đối không thể tưởng được là, những bước này, Quân đại cao nhân đã có thể đoán ra, sớm đã diễn luyện vài lần với Đường bàn tử, mặc dù không có Quân đại cao nhân mặc dù không có cái gọi là vương khí ngập tràn của bậc hoàng đế, nhưng sát khí thì không thiếu chút nào, vì thế, một chút khí thế bá vương này cũng không làm gì được bàn tử.
Kỳ thật, nếu hoàng đế bệ hạ đang nhàn rỗi có nhiều thời gian, lấy tâm tính và tu dưỡng của Đường bàn tử, làm sao có thể là đối thủ của lão hồ ly này? Chắc chắn sớm hay muộn cũng lộ ra sơ hở, đến lúc đó, cho dù bàn tử có chuẩn bị kỹ càng mà tới thì cũng chống đỡ không nổi.
Tuy nhiên, hiện tai có đến cả ngàn người đang chờ hắn tại Hàm Hương Điện, hoàng đế bệ hạ vì muốn tốc chiến tốc thắng, làm ra cục diện thế này, không ngờ lại đạp trúng vào cái bẫy mà Quân đại cao nhân đã thiết kế hoàn hảo.
Vấn đề này, đối với Đường Nguyên mà nói, có thể so sánh thế này: Một học sinh trung học đội sổ, cơ bản cái gì cũng không biết, trước kì thi tốt nghiệp trung học có trong tay một bộ đề thi, lại bị người ta ép đọc tới đọc lui tới thuộc thì thôi, tới khi bước vào phòng thi mới phát hiện không ngờ đề thi này cũng chính là đề thi tốt nghiệp, hơn nữa còn giống như đúc...
" Lão đại quả thật là thần cơ diệu toán a!" Trong lòng Đường Nguyên âm thầm sùng bái!
Tiếp chiêu đi!
- Bệ hạ, ngài có điều không biết, tiểu nhân sẽ nói rõ với ngài, ngày đó tiểu nhân bị gia gia trục xuất khỏi gia môn, chuyện này là trừng phạt đúng người đúng tội, tiểu nhân không còn gì để nói, nhưng lúc đó, tiểu nhân toàn thân đầy thương tích vì phải chịu gia pháp, ngay cả nhúc nhích cũng không thể, cả người trắng tay, bạc không có một xu, này chính là lên trời không đường, xuống đất không cửa; đúng lúc này, hảo huynh đệ của ta, Quân tam thiếu Quân Mạc Tà xuất hiện, ra tay cứu vớt ta trong tình thế nguy na, lại không suy tính gì mà đem ta mang về Quân gia, tiến hành điều dưỡng, ân tình này...
Khuôn mặt bàn tử hiện rõ vẻ cảm động.
- Ý ngươi là, thật ra chủ ý này là của Quân gia tam thiếu?
Hoàng đế bệ hạ thật sự có chút tức giận, tên mập này nói dài dòng quá, thật là bực mình mà!
- Bệ hạ người đừng hiểu lầm, ngài nghe ta nói hết câu đã, lúc đo ta tiến vào Quân gia, hảo huynh đệ của ta nhiệt tình khoản đãi, ba bữa trà sáu bữa cơm, ăn, mặc, đi lại, có thể nói là vô cùng chu đáo, mặc dù Đường Nguyên chỉ là một tên ăn chơi trác táng, không có bất cứ sở trường gì, nhưng cũng biết có ân tất báo, chính giây phút ăn nhờ ở đậu này thúc đẩy ta suy nghĩ, làm sao có thể báo đáp đây, sau đó ta tự thấy mình có chút hơn người về phương diện buôn bán, lại khá nhạy bén, muốn cùng Quân huynh đệ tiến thoái có nhau...
Tiến thoái có nhau? Hoàn khố? Phá gia chi tử? Không ra thể thống gì? Còn tiến thoái cái gì?
- Bệ hạ cũng biết, thiên hạ tung tin nhảm ta và Quân huynh đệ chính là đệ nhất và đệ nhị nhân ăn chơi trác táng của Thiên Hương thành, tiểu nhân lúc này đột nhiên ngộ ra linh cảm, nhớ lại thời uy phong của ta, không nhận ra tiền tài đáng quý, tuy xài tùy ý, thường xuyên vì một vài thứ không đáng giá mà cùng người khác đấu giá lung tung, vung tiền như rác, mà nhìn quanh kinh thành, người giống như ta và Tam thiếu cũng không ít, nếu thay chữ hoàn khố (quần là áo lụa) bằng hai chữ "quý tộc" cũng không quá mức, nếu không phải quý tộc, làm sao có thể làm hoàn khố? Ta liền nhận ra đây là một con đường phát tài to lớn, dù sao những người này cũng không phải cần tiền lo cho hậu sự sau này...
- Nhắc tới cũng trùng hợp, trước đó tiểu nhân có cơ duyên xảo hợp, gặp được đệ nhất thiên hạ đệ nhất thiên hạ nhưỡng rượu danh gia Tống Thương tiền bối, được hắn cho phép, Quý Tộc Đường đạt được tuyệt thế rượu ngon do tiền bối này bí nhưỡng ra, lại dưới nhiều cơ duyên, cuối cùng tạo ra cục diện như hôm nay, nếu bệ hạ vẫn có thắc mắc, Đường Nguyên nguyện ý trả lời cẩn thận tất cả thắc mắc đó!
Bàn tử nói một hơi, không biết có phải vì chuyện kể ra thuận miệng, hay thái độ của hoàng đế bệ hạ sớm đã nằm trong dự đoán của Quân đại cao nhân trước đây, nên bàn tử hoàn toàn không còn sợ hãi!
Đã đến nước này, hoàng đế bệ hạ làm sao mà dễ dàng buông tay, không cần biết nhiều, cứ hỏi liên tục.
Đã có dự tính từ trước, bàn tử không hề bối rối chút nào, đối đáp trôi chảy, mỗi một lý do đều có tình có lý, không hề sơ hở. Nói đến lúc bị gia tộc trục xuất khỏi gia môn, bàn tử lại dựa theo kịch bản của "Quân đại đạo diễn" thiết kế, diễn ra tình cảm mãnh liệt, gào khóc kịch liệt, nước mắt tung hoành.
Một đống thịt béo mồ hôi văng tứ phía, nước mắt văng bát phương gào thét trước mặt mình, đây là loại cảm giác gì đây?
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 3: Thiên Phạt sâm lâm
- Đứng lên đi, người đâu, ban thưởng ghế ngồi cho hắn.
Chứng kiến bộ dáng chật vật của hắn, hoàng đế bệ hạ nhịn không được nở cười ha ha hai tiếng rất hoà nhã dễ gần.
- Vâng, tạ ơn bệ hạ.
Hai tay núc ních thịt của Đường Nguyên chống xuống đất, từ từ bò người lên, lau lau mồ hôi, thật cẩn thận chuẩn bị ngồi xuống.
Tuy nhiên, không biết là vô tình hay cố ý, chiếc ghế mà thái giám đưa đến chính là một chiếc ghế bành (ghế có tay vịn hai bên), hơn nữa lại không lớn. Đương nhiên, nếu dáng người bình thường, tuyệt đối có thể nhẹ nhàng ngồi một cách dễ dàng, thậm chí còn có chút rộng rãi, nhưng Đường bàn tử lúc này đang vô cùng chật vật mới có thể ngồi vào.
Đường bàn tử nhớ kỹ lời ông nội dạy bảo: Ở trước mặt bệ hạ, nhất định phải nhớ kỹ, nếu người ban thưởng cho ghế ngồi, ngàn lần không được ngông nghênh ngồi xuống, chỉ được ngồi nhẹ một bên mông thôi! Tuy nhiên, hiện tại cho dù Đường bàn tử rất muốn dùng một bên mông mà ngồi xuống thì cái ghế này cũng không chứa nổi, cái món đồ chơi này sao lại nhỏ thế này, khó trách người khác cũng chỉ có thể ngồi được một bên mông.
Hự một tiếng, cuối cùng hắn cũng thành công đem một bên mông nhét vào ghế, trong nháy mắt cái ghế ngập đầy, một đám thịt béo tràn ra bốn phía.
- Ha ha ha...
Hoàng đế rốt cục nhịn không được bật cười to, Đường Nguyên cũng chỉ biết cười gượng, cảm giác mồ hôi trên đầu mình đang tuôn ra xối xả.
- Đường Nguyên, nghe nói ngươi là chưởng quỹ đương gia của Quý Tộc Đường phải không?
Hoàng đế ngưng cười, cố tình hỏi, sâu bên trong đáy mắt có một đạo hàn quang âm thầm hiện ra.
- Vâng... Bệ hạ... Thần... Thảo dân... Tại hạ.... Ta...
Đường bàn tử đổ mồ hôi đầm đìa, lắp bắp nói không ra lời. Hắn muốn tự xưng là "hạ thần", nhưng ngẫm lại không thích hợp, bản thân hắn không quan không chức nên không thể xưng hô như thế, lại muốn tự xưng là "thảo dân", nhưng nghĩ lại mình cũng không phải thảo dân gì đó, lại muốn xưng "tại hạ", nhưng đây là cách xưng hô trong giang hồ, nếu xưng là "ta" thì lại rất không cung kính...
Trong lúc nhất thời hắn không biết làm sao, chỉ ngọng nga ngọng nghịu đứng đó...
- Không có việc gì, ngươi cứ tùy ý mà xưng hô là tốt rồi.
Hoàng đế bệ hạ ôn hòa nói:
- Đường Nguyên, ngươi có thể nói cho trẫm nghe, lần trước Quý Tộc Đường tổ chức đấu giá, cách thức đấu giá như thế là chủ ý của ai không?
- Cái đó... cái này... Bệ hạ, ha ha, chuyện đó là thế này...
Trong lòng bàn tử nhảy mạnh một cái: "Bỏ mẹ, chẳng trách lão đại trịnh trọng dặn đi dặn lại, thì ra là vì vị hoàng thượng này, lão đại thật cao tay a..."
- Thật ra, lúc trước bởi vì ta, e hèm, chính là trẻ người non dạ không hiểu chuyện, phạm lỗi to, bị ông nội của ta trục xuất khỏi nhà. Lúc ấy ta liền suy nghĩ cố gắng làm ra chút chuyện cho lão nhân gia nhìn thấy, đem trục xuất khỏi gia môn là một quyết định sai lầm.
Đường Nguyên ngượng ngùng gãi gãi đầu nói tiếp:
- Thật ra ta cái gì cũng không biết, chỉ có chút hứng thú với việc kiếm tiền...
- Ngươi đang nói.... chủ ý đó thật ra là do ngươi nghĩ ra?
Sắc mặt của hoàng đệ âm trầm xuống, nhất thời một loại uy áp nặng nề ép xuống Đường Nguyên.
Đây cũng không phải là khí thế huyền khí cao thủ gì cả, mà thuần túy chỉ là khí thế đế vương, cho dù là Quân đại cao nhân hay thậm chí là Bát Đại Chí Tôn cũng không thể bắt chước được!
- Đúng vậy thưa bệ hạ... Kỳ thật chuyện này cũng không có gì quan trọng, chỉ là một điểm mua bán nho nhỏ mà thôi...
Đường Nguyên cảm thấy mồ hôi đã ước đẫm cả nội y, cả người khô nóng muốn nổi cả rôm sảy, nhưng vẫn miệng hồng răng trắng nói bừa tới.
Ánh mắt của hoàng đế trừng lên nhìn hắn, một lúc lâu sau cũng không nói gì thêm, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên trên long ỷ phát ra âm thanh "cóc cóc", trong đại điện vô cùng yên tĩnh nên vang lên rất rõ ràng. Đường Nguyên chỉ cảm thấy mỗi một cái tiếng gõ đều là đang gõ lên trái tim của hắn, làm tim hắn đập liên hồi như trống trận, cảm thấy cả người toàn là mồ hôi, cả người muốn mềm rũ ra: "Đứng vững, nhất định phải đứng vững...."
- Không quan trọng? Mua bán nhỏ mà thôi? Đường Nguyên, ngươi đã biết tội chưa?
Hoàng đế bệ hạ nheo mắt lại, hai mắt chỉ còn là một kẻ hở nhỏ xíu quan sát sắc mặt của Đường bàn tử.
- Nhỏ... Nhỏ... Tiểu nhân có tội, nhưng chính là không biết tiểu nhân phạm tội chỗ nào, thỉnh... thỉnh đại gia chỉ giáo...
Đường Nguyên vô cùng khẩn trương, cũng càng không biết tự xưng mình ra sao, hắn đột nhiên nhớ tới bản thân mình khi đi kỹ viện, mấy gã sai vặt trong kỹ viện thường tự xưng là "tiểu nhân", cảm thấy dùng lúc này khá thích hợp nên liền đem ra dùng.
Tuy nhiên, vì hắn quá bối rối, chỉ biết lặp lại y nguyên, ngay cả hai chữ "đại gia" hắn cũng đem ra dùng, khẩu khí thì bắt chước giống hệt mười phần một gã sai vặt nói chuyện với khách nhân, bất kể là có phải mình sai hay không, cứ nhận bừa cái sai về mình trước đã, thái độ vô cùng tốt.
Cách xưng hô này lại biến bàn tử thành một tên ma cô sai vặt, còn hoàng đế bệ hạ cuối cùng trở thành một khách làng chơi...
- Ngươi có tội chỗ nào à? Đợt đấu giá hội này của ngươi, cơ hồ khuấy đảo cho kinh thành này chướng khí mù mịt, rối loạn lung tung cả lên!
Hoàng đế bệ hạ hừ một tiếng, tiếp tục gây sức ép lên bàn tử, hắn là một người vô cùng tôn quý, cuối cùng không biết tại sao bản thân lại bị biến thành mộ...t. đại gia khách làng chơi.
- Lúc đó, tiểu nhân... tiểu nhân cũng không suy nghĩ sâu xa như vậy, chỉ tính toán kiếm chút cơm, khụ khụ, cũng muốn kiếm chút bạc lẻ trong tay các "đại gia" sống qua ngày mà thôi, căn bản là không hề... không hề... ép mua ép bán, tuyệt đối là thuận mua vừa bán...
Trên mặt Đường Nguyên, từng dòng mồ hôi cứ chảy dài.
Các "đại gia"...
Những lời này nói ra, chẳng khác nào nói hoàng đế và tất cả bá quan phú hào đều biến thành khách làng chơi, hơn nữa, trong đám khách này còn có ba đứa con trai của hắn... Mà bàn tử nói linh tinh, cuối cùng làm cho quan hệ của bốn cha con nhà người ta thành cùng một cấp bậc thật to: Cùng là khác làng chơi...
- Những chuyện khác không nói, chỉ riêng hai chữ "quý tộc" của ngươi, đã khơi mào cho sự ganh đua tiền bạc điên cuồng của các hào phú trong kinh thành, sự việc ngày càng nghiêm trọng, những ngày gần đây vật giá cứ thế leo thang, bởi vì các ngươi chỉ phát duy nhất một thiếp mời cho một mỗi ngành nghề kinh doanh, ý ngầm là chỉ có người được mời mới là quý tộc, khơi mào một cuộc phân tranh kịch liệt trong các loại ngành nghề, gây thêm ân oán cá nhân, hiện tại, diêm thương (buôn muối), bố thương (buôn vải)... hay toàn bộ cá ngành sản xuất của Thiên Hương thành đều đang tranh giành cấu xé lẫn nhau, thậm chí, đã có phát sinh sự kiện đổ máu! Thêm vào đó, chuyện này còn gây ra xích mích trong cục diện chính trị...
Về vấn đề cuối cùng này, hoàng đế hoàng đế đương nhiên không thể nói rõ ra, chỉ có thể nhắc tới nhẹ nhàng, nhưng chỉ nhiêu đây thôi đã làm Đường Nguyên sợ tới mức muốn đái ra quần.
" Thì ra lão đại còn âm thầm có một kế hoạch vĩ đại đến bực này phía sau! Thật sự là ... thần tượng của ta a, ta cứ nghĩ chỉ lả kiếm tiền thôi... Ta thật sự là óc heo mà, đúng là trình độ chưa tới, hèn gì ta mới là người xuất đầu lộ diện mà xông pha chiến đấu, trong khi lão đại thao túng phía sau, thế này mới gọi là chân chính lập kế hoạch ah... Đúng là cách nhau xa cả ngàn dặm a..."
Hoàng đế bệ hạ chứng kiến vẻ mặt hoang mang của Đường Nguyên, càng khẳng định việc này tuyệt đối không phải chủ ý của hắn, ít nhất là không phải do hắn chủ mưu. Hoàng đế chậm rãi đứng lên khỏi long ỷ, chậm rãi bước tới vài bước, hai tay chắp sau lưng, chỉ cách Đường Nguyên có ba trượng:
- Đường Nguyên, ngươi thân là tôn tử của Trung Dũng Hầu, cho dù ngươi là một tên hoàn khố, tiếp tục ngu muội đi chăng nữa, nhưng tương lai sau này vẫn vinh hoa phú quý cả đời, tội gì cần phải thay người khác chịu tội? Chôn vùi đại tiền đồ của Đường gia, và của cả chính bản thân ngươi? Ngươi nghĩ đáng giá sao?
Tâm lý chiến! Tâm lý chiến trắng trợn!
Bất kỳ một hậu nhân củagia tộc nào, đối mặt với uy hiếp thế này đều không thể bình yên. Điểm này hoàng đế bệ hạ vô cùng tin tưởng! Vì thế, sau khi hắn nói ra những lời này liền chăm chú nhìn vào biểu hiện trên khuôn mặt của Đường Nguyên.
Tuy nhiên, hoàng đế bệ hạ tuyệt đối không thể tưởng được là, những bước này, Quân đại cao nhân đã có thể đoán ra, sớm đã diễn luyện vài lần với Đường bàn tử, mặc dù không có Quân đại cao nhân mặc dù không có cái gọi là vương khí ngập tràn của bậc hoàng đế, nhưng sát khí thì không thiếu chút nào, vì thế, một chút khí thế bá vương này cũng không làm gì được bàn tử.
Kỳ thật, nếu hoàng đế bệ hạ đang nhàn rỗi có nhiều thời gian, lấy tâm tính và tu dưỡng của Đường bàn tử, làm sao có thể là đối thủ của lão hồ ly này? Chắc chắn sớm hay muộn cũng lộ ra sơ hở, đến lúc đó, cho dù bàn tử có chuẩn bị kỹ càng mà tới thì cũng chống đỡ không nổi.
Tuy nhiên, hiện tai có đến cả ngàn người đang chờ hắn tại Hàm Hương Điện, hoàng đế bệ hạ vì muốn tốc chiến tốc thắng, làm ra cục diện thế này, không ngờ lại đạp trúng vào cái bẫy mà Quân đại cao nhân đã thiết kế hoàn hảo.
Vấn đề này, đối với Đường Nguyên mà nói, có thể so sánh thế này: Một học sinh trung học đội sổ, cơ bản cái gì cũng không biết, trước kì thi tốt nghiệp trung học có trong tay một bộ đề thi, lại bị người ta ép đọc tới đọc lui tới thuộc thì thôi, tới khi bước vào phòng thi mới phát hiện không ngờ đề thi này cũng chính là đề thi tốt nghiệp, hơn nữa còn giống như đúc...
" Lão đại quả thật là thần cơ diệu toán a!" Trong lòng Đường Nguyên âm thầm sùng bái!
Tiếp chiêu đi!
- Bệ hạ, ngài có điều không biết, tiểu nhân sẽ nói rõ với ngài, ngày đó tiểu nhân bị gia gia trục xuất khỏi gia môn, chuyện này là trừng phạt đúng người đúng tội, tiểu nhân không còn gì để nói, nhưng lúc đó, tiểu nhân toàn thân đầy thương tích vì phải chịu gia pháp, ngay cả nhúc nhích cũng không thể, cả người trắng tay, bạc không có một xu, này chính là lên trời không đường, xuống đất không cửa; đúng lúc này, hảo huynh đệ của ta, Quân tam thiếu Quân Mạc Tà xuất hiện, ra tay cứu vớt ta trong tình thế nguy na, lại không suy tính gì mà đem ta mang về Quân gia, tiến hành điều dưỡng, ân tình này...
Khuôn mặt bàn tử hiện rõ vẻ cảm động.
- Ý ngươi là, thật ra chủ ý này là của Quân gia tam thiếu?
Hoàng đế bệ hạ thật sự có chút tức giận, tên mập này nói dài dòng quá, thật là bực mình mà!
- Bệ hạ người đừng hiểu lầm, ngài nghe ta nói hết câu đã, lúc đo ta tiến vào Quân gia, hảo huynh đệ của ta nhiệt tình khoản đãi, ba bữa trà sáu bữa cơm, ăn, mặc, đi lại, có thể nói là vô cùng chu đáo, mặc dù Đường Nguyên chỉ là một tên ăn chơi trác táng, không có bất cứ sở trường gì, nhưng cũng biết có ân tất báo, chính giây phút ăn nhờ ở đậu này thúc đẩy ta suy nghĩ, làm sao có thể báo đáp đây, sau đó ta tự thấy mình có chút hơn người về phương diện buôn bán, lại khá nhạy bén, muốn cùng Quân huynh đệ tiến thoái có nhau...
Tiến thoái có nhau? Hoàn khố? Phá gia chi tử? Không ra thể thống gì? Còn tiến thoái cái gì?
- Bệ hạ cũng biết, thiên hạ tung tin nhảm ta và Quân huynh đệ chính là đệ nhất và đệ nhị nhân ăn chơi trác táng của Thiên Hương thành, tiểu nhân lúc này đột nhiên ngộ ra linh cảm, nhớ lại thời uy phong của ta, không nhận ra tiền tài đáng quý, tuy xài tùy ý, thường xuyên vì một vài thứ không đáng giá mà cùng người khác đấu giá lung tung, vung tiền như rác, mà nhìn quanh kinh thành, người giống như ta và Tam thiếu cũng không ít, nếu thay chữ hoàn khố (quần là áo lụa) bằng hai chữ "quý tộc" cũng không quá mức, nếu không phải quý tộc, làm sao có thể làm hoàn khố? Ta liền nhận ra đây là một con đường phát tài to lớn, dù sao những người này cũng không phải cần tiền lo cho hậu sự sau này...
- Nhắc tới cũng trùng hợp, trước đó tiểu nhân có cơ duyên xảo hợp, gặp được đệ nhất thiên hạ đệ nhất thiên hạ nhưỡng rượu danh gia Tống Thương tiền bối, được hắn cho phép, Quý Tộc Đường đạt được tuyệt thế rượu ngon do tiền bối này bí nhưỡng ra, lại dưới nhiều cơ duyên, cuối cùng tạo ra cục diện như hôm nay, nếu bệ hạ vẫn có thắc mắc, Đường Nguyên nguyện ý trả lời cẩn thận tất cả thắc mắc đó!
Bàn tử nói một hơi, không biết có phải vì chuyện kể ra thuận miệng, hay thái độ của hoàng đế bệ hạ sớm đã nằm trong dự đoán của Quân đại cao nhân trước đây, nên bàn tử hoàn toàn không còn sợ hãi!
Đã đến nước này, hoàng đế bệ hạ làm sao mà dễ dàng buông tay, không cần biết nhiều, cứ hỏi liên tục.
Đã có dự tính từ trước, bàn tử không hề bối rối chút nào, đối đáp trôi chảy, mỗi một lý do đều có tình có lý, không hề sơ hở. Nói đến lúc bị gia tộc trục xuất khỏi gia môn, bàn tử lại dựa theo kịch bản của "Quân đại đạo diễn" thiết kế, diễn ra tình cảm mãnh liệt, gào khóc kịch liệt, nước mắt tung hoành.
Một đống thịt béo mồ hôi văng tứ phía, nước mắt văng bát phương gào thét trước mặt mình, đây là loại cảm giác gì đây?
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 3: Thiên Phạt sâm lâm
/1286
|