(p1,2,3)
Trong tíc tắc khi tên thích khách đặt chân lên ngọn cây, tựa hồ như hơi quay người nhìn thoáng lại. Nhưng hiện tại không ai chú ý đến hắn, bởi vì tất cả ánh mặt mọi người giờ đang bị Quân Mạc Tà hấp dẫn.
Trong lòng mọi người còn chưa kịp dâng lên cảm xúc đau buồn, ngay cả lão gia tử Quân Chiến Thiên còn chưa kịp rống xong hai tiếng "Mạc Tà" đã bị ngưng bặt giữa chừng. Nếu nghe không rõ ràng, giống như là lão gia tử đang ngửa mặt lên trời mà kêu "Mẹ ….!"
Bởi vì cái người tựa hồ bị đâm thủng ngực trước mắt mọi người kia, đáng lẽ phải là máu phun thành vòi, mất vài đốt xương ngực mà giãy chết. Nhưng thực tế rõ ràng rằng hắn vẫn đang ngồi chiễm chệ trên lưng ngựa, thậm chí toàn thân chẳng có chảy ra một gọt máu nào, đúng là hoàn toàn chưa từng bị thương qua.
Mọi người đề nhất thời giật nảy mình. Chuyện gì đang xảy ra đây? Rõ ràng một người bị kiếm đâm xuyên qua ngực, vậy sao lại ….
Khi Quân Mạc Tà đi đến đoạn đường này thì trong lòng hắn đã có một tín hiệu báo động. Kiếp trước khi hắn làm sát thủ cũng đã trải qua muôn ngàn thử thách, những cảm giác mạnh trải qua trong đời đã sớm rèn luyện thần kinh hắn một trực giác nhạy cảm với nguy hiểm. Để cho hắn cảm giác được sát khí ngay trước khi bị tấn công!
Tuy rằng trên mặt Quân Mạc Tà thanh sắc bất động, nhưng trong lòng hắn đã chuẩn bị kỹ càng!
Nhưng cho dủ là vậy, thì động tác của tên sát thủ này cũng quá nhanh, vẫn vượt ngoài dự liệu của hắn!
Thật sự quá nhanh!
Cơ hồ là nhận được sự cảnh báo, thì trong nháy mắt tên kia đã muốn hoá thành một hư ảnh bay đến trước ngực mình. Quân Mạc Tà thậm chí có thể cảm giác được sự lạnh lẽo phát ra từ thanh trường kiếm đó.
Thứ duy nhất Quân Mạc Tà có thể nhìn rõ chính là một đôi mắt lạnh lùng, một đôi con ngươi tràn ngập sự tĩnh mịch, một đôi mắt giống đôi mắt cá chết lạnh lùng theo dõi hắn.
Ngoại trừ lúc đó, còn lại toàn bộ đều là cái bóng mù mịt.
Người này tốc độ cực nhanh, muốn né tránh thế nhưng đã không kịp!
Ở trước mặt tốc độ tuyệt đối, hết thảy kinh nghiệm, lịch duyệt, bản năng cũng đã không có hiệu quả! Tuyệt đối là một kiếm trí mạng!
Tại thời điểm ngàn quân nguy kịch này, Quân Mạc Tà trong lòng nhanh chóng quyết định. Đã không còn sự lựa chọn nào nữa rồi. Rốt cuộc hắn bất kể có bị bại lộ hay không cũng phải lập tức trốn ngay vào Hồng Quân tháp để giữ mạng. Nhưng bởi vì hắn biến vào ngay trong nháy mắt nên tàn ảnh vẫn ở lại, khiến mọi người nhìn vào cứ ngỡ như là hắn đã bị thanh trường kiếm kia đâm xuyên qua thân thể vậy!
Sau đó hắn từ trong Hồng Quân Tháp nhảy ra thì vẫn là ngồi yên trên lưng ngựa như cũ. Tất cả chuyện này phát sinh chỉ trong cái chớp mắt khiến mọi người nhìn theo không kịp, với lại có ai ngờ được Quân Mạc Tà lại có cái thủ đoạn bảo toàn sinh mệnh quỷ dị cỡ này chứ?
Đúng lúc này, mọi người lại kinh hô lên!
Một đạo huyền hoàng quang mang đánh thẳng tới phía ngọn cây mà tên kia mới đứng, tựa như một con rồng bất ngờ xuất hiện giữa không trung.
Quân Chiến Thiên vốn đã sớm đứng kế bên cháu nội mình, ánh sáng màu lam trên người lão phóng ra, hiển nhiên đã sớm vận hết công lực toàn thân mà đánh ra một quyền! Quyền mạnh xé trời lại nổ mạnh như một tia sét, có thể thấy một quyền của ông già gân này là toàn lực đánh ra rồi!
Tiếc là một quyền toàn lực này, lại đánh vào khoảng không.
Đạo quang mang này hùng hổ lao tới, có điểu khi vừa chạm tới mục tiêu thì cái mục tiêu đó lại biến mất không một chút dấu vết, hiển nhiên cũng chẳng xảy ra vụ va chạm nào.
- Đây là tàn ảnh!
Quân Mạc Tà đứng phía sau chậm rãi thở dài, khi hắn nhìn thấy hoàng quang chậm rãi tiêu đi thì bộ mặt của hắn cũng đã nghiêm lại!
Tu vi huyền khí của tên này cũng không tính là cao, chắc cũng chỉ đứng vào hàng ngũ tiêu chuẩn của Địa huyền. Nhưng tốc độ của hắn lại cực kỳ quỷ dị. Quân Mạc Tà dám chắc chắn rằng, cho dù là lấy tốc độ nổi tiếng thiên hạ của Ưng Bác Không, dốc hết sức mình ra cũng chỉ có thể tạm ngang ngửa với tên này mà thôi!
Hắn còn có thể đi nhanh hơn ánh sáng do huyền khí của bản thân phát ra! Tốc độ cỡ này mới đáng sợ làm sao!
Địa Huyền đỉnh phong, tại sao có thể có tốc độ siêu cấp cỡ Chí Tôn đây ?
Không chỉ Quân Mạc Tà không nghĩ ra, cơ hồ mọi người chung quanh đều là cao thủ, cũng là đều không nghĩ ra! Trên thế giới tại sao có thể có người tốc độ đạt đến mức này cơ chứ?
Thấy mọi người tỏ vẻ đề phòng như sắp gặp đại địch, Quân Mạc Tà cười nhẹ:
- Không cần phải lo lắng, tốc độ tuy khủng khiếp nhưng chắc tên này chỉ có thể đánh ra một đòn mà thôi! Nếu hắn có thể đánh liên tục thì chẳng lẽ còn không lợi hại hơn so với Vân Biệt Trần hay sao?
Tật cả mọi người lập tức tỉnh ngộ, tốc độ công kích đó tấ nhiên là đáng sợ nhưng hắn tuyệt đối không thể đánh liên tục được. Chỉ có điều, số người có thể cản được một đòn này của hắn, chắc cũng thuộc về số ít mà thôi!
Cho dù là Thiên Huyền đỉnh phong mà đối diện với một đòn này cũng không thể không bị thương, cho dù không chết cũng phải trọng thương! Vậy Quân Mạc Tà sao lại có thể tránh thoát được đây?
Mọi người cũng không biết rằng hiện tại Quân Mạc Tà của chúng ta cũng đã một thân mồ hôi lạnh chảy ròng ròng rồi! Hắn vừa nghĩ lại vừa sợ không thôi.
Một đòn nhanh tựa như sét đánh này, ngay cả trong kiếp trước Quân Mạc Tà cũng chưa từng nghe thấy chứ nói gì đến chuyện đã gặp qua!
Thậm chí lấy bản lãnh sát thủ tuyệt thế của bản thân Quân Mạc Tà ra mà so cũng không so kịp!
Tốc độ cỡ này không phải là vượt quá khả năng chịu đựng của con người rồi sao!
Thật ra mà nói thì cái tốc độ đó cũng chưa phải là mức độ mà không ai đạt tới được. Nếu là cường giả cỡ như Chí Tôn Thần Huyền thì cũng không lạ lùng gì. Lấy Ưng Bác Không mà nói, nếu hắn có thể dốc hết sức ra cũng có thể đạt mức tốc độ như vậy, thậm chí còn có thể nhanh hơn nữa. Nhưng hiện tại tốc độ này phát ra từ một tên có thực lực Địa huyền, thì cũng xứng với cái danh xưng "cực hạn siêu việt " rồi!
Quân Mạc Tà xưa nay luôn tự phụ, tự tin rằng có thể dùng tà nhãn mà xem thường anh hùng trong thiên hạ. Trừ cái chuyện công lực của mình bị giới hạn trong độ tuổi nên chưa đạt được mức thượng thừa ra, chứ nói về tốc độ lẫn phản ứng thì đều đủ để tự kiêu rồi.
Ở kiếp trước, hắn chỉ cần chăm chú đề phòng trong khoảng cách mười mét trước mặt, thì việc né được viên đạn do súng ngắm bắn ra cũng không phải là quá khó!
Thiệm chí ngay bây giờ, phối hợp với Khai Thiên Tạo Hoá Công thì hắn chưa bao giờ sợ chuyện đo tốc độ cả. Vậy mà lần này hắn lại không thể dùng phương pháp bình thường để né một đòn nhanh như chớp kia.
Vậy chẳng phải là nói tốc độ công kích của tên này đã nhan hơn tốc độ đầu đạn súng ngắm sao. Phải biết rằng tốc độ đi của viên đạn là 900m/s, gần như là gấp ba lần vận tốc âm thanh rồi.
(ND: tốc độ âm thanh trong không khí là khoảng 344 m/s (769,5 mph hay 1238 km/h:00))
Một nỗi sợ hãi dâng lên trong lòng Quân Mạc Tà, khiến hắn cho dù đã tránh được một đòn này cũng phải đổ mồ hôi lạnh. Mà hiện tại mồ hôi ướt áo rồi.
Tuy rằng kiếp trước muốn tránh né cũng phải trong điều kiện hết sức tập trung cùng với việc đã biết trước tình huống rõ ràng. Còn bây giờ đang ngồi trên lưng ngựa, sự khác biệt cũng không so được. Nhưng dù gì đi nữa, tốc độ của kẻ này cũng quá mức khủng bố!
Đột nhiên, linh quang hiện ra trong đầu Quân Mạc Tà. Tốc độ của Huyền công bình thường tuyệt đối không có khả năng nhanh như vậy. Trừ phi cùng một loại tuyệt chiêu ôm nhau mà chết - Ngọc thạch câu phần của Hải Trầm Phong, hoặc là tuyệt chiêu ở kiếp trước "Thiên ma giải thể đại pháp", tập trung toàn bộ tốc độ lại rồi bùng phát, mới có thể trong nháy mắt đạt được tốc độ cỡ đó….
Nếu dùng lối phân tích này, thì thực lực tên thích khách kia hiện giờ là lúc suy yếu nhất, thậm chí có thể nói là đang lâm vào cảnh "ốm yếu nhiều bệnh" cũng được.
Ánh mắt Quân Mạc Tà vẫn nhìn về phía bỏ chạy của tên thích khách kia, đang dần dần bén nhọn hơn!
Người này, thật sự là quá nguy hiểm !
Đột ngột xảy ra sự kiện ám sát ngoài dự đoán này, dù cho may mắn là không xảy ra thương vong thì mọi người cũng đã trở nên cẩn thận hơn nhiều. Đường Nguyên dứt khoát giữa đường tách ra khỏi đội ngũ, chạy về Quý tộc đường gom góp dược liệu.
Đến tận khi thấy được cổng chính của Quân gia, Quân Chiến Thiên mới rốt cuộc kìm lòng không đặng mà hỏi cháu nội:
- Mạc Tà, một đòn vừa rồi con tránh thoát bằng cách nào?
Vần đề này ông cụ đã nhịn ở trong lòng, cả đoạn đường luôn tự hỏi mình mà vẫn không rõ được. Với một đòn như vậy, ông cụ cũng tự cảm thấy mình cũng không nắm chắc chuyện hoàn toàn né được. Vậy thì thằng cháu này của mình dựa vào cái gì lại có thể tránh thoát? Quân Mạc Tà tuy có thần thông quảng đại, nhưng thực lực cỡ này cần bao nhiêu thời gian tu hành chứ không có đường tắt để đi được, đây cũng là điều mà ông cụ cứ thắc mắc mãi.
Quân Mạc Tà cười nhẹ, thấy biểu hiện của ông nội như vậy đành nghiêm túc nói:
- Ông nội, ông có thể yên tâm. Chỉ cần đứa cháu này không muốn chết thì bất kể là kẻ nào cũng giết không được cháu! Cho dù là Bát Đại Chí Tôn đồng loạt ra tay cũng tuyệt đối không chạm được tới một sợi lông của cháu. Ở điểm này, cháu vô cùng tự tin!
- Hả!
Quân Chiến Thiên kinh ngạc thốt lên, có thổi da bò cũng không nên thổi đến cỡ này chứ?
- Ông nội, điều này quan hệ đến bí mật lớn nhất của cháu!
Quân Mạc Tà có chút buồn cười, chớp chớp tròng mắt nói:
- Chính là thủ đoạn để bất cứ tình huống nào cũng có thể giữ được cái mạng của mình! Không lẽ ông lại bắt cháu kể toạc móng heo ra sao?
"Thì ra là thế!" Quân lão gia tử thở phò nhẹ nhõm, mặt mày sau một lúc khiếp sợ đã chuyển thành hớn hở, cũng không hỏi đến cái bí mật này nữa. Quân lão gia tử già đến thành tinh rồi, chuyện gì mà không từng trải qua thì làm sao lại không biết chứ. Bí mật chỉ ở trong lòng người biết mới có thể chân chính là bí mật. Nhiều người biết thì khả năng bị lộ lại càng cao. Chỉ cần biết là cháu nội mình có thủ đoạn như vậy là đủ rồi, Quân lão gia tử cũng không cần hỏi thêm nữa.
- Mạc Tà, nếu thật sự có chuyện như vậy, vậy thì đó chính là bí mật lớn nhất trong đời của cháu!
Dẹp được nỗi lo, ông cụ quay sang nói với cháu mình:
- Cho dù là tương lai có cưới vợ cũng tuyệt đối không được nói cho nàng biết, chỉ mình mình biết là đủ rồi.
- Đây là chỗ dựa lớn nhất của cháu! Có bí mật mới có át chủ bài. Bị người khác biết rồi thì bí mật không còn là bí mật, át chủ bài cũng không còn là át chủ bài!
- Ông nội yên tâm, cháu hiểu rõ mà!
Quân Mạc Tà có chút cảm động! Ông cụ đối với mình dốc lòng bảo vệ không nề hà gì, cảm tình này dù cho hắn đã sống quá cả hai đời cũng chưa được hưởng một lần.
Hiện tại bệ hạ chắc đã muốn động binh rồi!
Trong đại sảnh của Quân phủ. Quân Vô Ý vốn không đi cùng mọi người tham gia Kim Thu tài tử yến nên giờ đang nghe hai ông con kể lại toàn bộ sự việc. Sau khi nói ra một lời chắc như đinh đóng cột kia, liền từ từ nói tiếp:
- Hơn nữa, đây cũng chính là yếu điểm đối với bệ hạ. Nếu không thì cho dù có tin trời sập, cũng không khiến bệ hạ đọc lên thất thanh như vậy!
Trên nét mặt Quân lão gia tử cũng thể hiện sự nặng nề, sau khi gật đầu đồng ý cũng không nói thêm lời nào. Từ khi Quân Vô Ý khỏi bệnh rồi tiếp nhận chức gia chủ tới nay, Quân lão gia tử dù có thể mở miệng cũng tuyệt đối không mở miệng, để cho Quân Vô ý dốc hết sức mình ra gánh vác trách nhiệm của cả gia tộc. Trừ phi là chuyện xử lý không được hoặc là có chỗ nào sơ sót thì ông mới cho ý kiến. Cho dù vậy ý kiến đó cũng không trực tiếp mà chỉ là lướt sơ qua thôi, nhắc đến là dừng, tuyệt không can thiệp sâu vào.
- Xem ra, ta phải chuẩn bị sẵn sàng rồi!
Quân Vô ý cười ha hả, chiến ý trong đôi mắt bùng phát. Cái phong thái trên chiến trận kia đã lâu không gặp, giờ đang bùng phá lên mạnh mẽ.
- Vì sao?
Quân Mạc Tà nhà ta tuy rằng thông minh nhạy bén, nhưng đối với những lời này vẫn không thể hiểu được, vì sao một khi Hoàng đế bệ hạ đã muốn xuất quân thì Quân Vô ý phải chuẩn bị sẵn sàng? Phải biết rằng tin tức Quân Vô ý đã hết bệnh rất ít người biết, trong mắt thế gian thì Quân tam gia vẫn chỉ là một kẻ tàn tật mà thôi.
- Kỳ thật Kim Thu tài tử yến lần này, nói rõ ra cũng chẳng phải là tài tử yến gì!
Quân Vô ý cười lạnh một tiếng, nói tiếp:
- Yến hội lần này, căn bản là yến hội dành riêng cho một mình Quân Mạc Tà! Thời gian ngắn, hạng mục ít, hơn nữa lấy con làm mục tiêu tấn công chính. Trừ khi con không dám đón đỡ mà cam tâm chịu nhục, trái lại, chỉ cần con dám đứng ra đỡ đòn. Bất kể con có biểu hiện như thế nào, đều cũng bại lộ. Một câu đối một bài thơ, tuy rằng đối với người khác là loại tục tĩu, nhưng con chỉ trong một thời gian ngắn đã làm ra được thì đó cũng là một loại tài hoa! Ngay khi con trả lời xong thì Kim Thu tài tử yến cũng chính thức khép lại, hơn nữa là bệ hạ chính miệng chặn lại! Vậy đã chứng minh rằng mục đích của hắn đã đạt được, đã có kết luận đưa ra rồi!
Quân Vô ý cười nặng nề:
- Mạc Tà, con không có kinh nghiệm tranh chấp giữa triều đình và dân gian, trong triều hiện nay tình hình phân tranh rất là hỗn loạn rồi. Bệ hạ như thế nào lại chịu nhịn sao? Cho nên ta chắc chắn rằng mục tiêu của Kim Thu tài tử yến lần này là chính là Quân gia ta! Nếu là Quân gia, dù cho Mạc Tà con thể hiện ra một chút manh mối nào cũng khiến bệ hạ nghi ngờ. Vì sao ư? Hắn tuyệt sẽ không nghĩ rằng chúng ta làm vậy là để tự bảo vệ chính mình. Hắn không thể không nghi kỵ, hắn chỉ sẽ nghĩ đến một câu "Như thử ẩn nhẫn, sở mưu tất đại!". Bởi vậy dù cho thế nào đi nữa ….
Quân lão gia tử ở bên cạnh thở dài thật sâu rồi quay đầu đi, làm như không muốn tiếp tục nghe nữa. Thật ra những lời Quân Vô Ý nói đều cũng là những lời mà Quân lão gia tử đã từng nghĩ qua, chỉ là trước nay không muốn nhắc đến mà thôi. Chứ còn bây giờ tất cả ảo vọng kia đều đã tan thành mây khói, ông cũng không còn muốn nói cái gì thêm nữa. Bạn bè với nhau hết mấy chục năm, vậy mà giờ đây trăm phương ngàn kế tìm cách tiêu diệt cả gia tộc mình, chuyện như vậy làm sao mà chịu nổi!
- Lấy cái tính đa nghi lẫn cẩn thận xưa nay của bệ hạ. Chắc chắn rằng hắn sẽ không chọn cách hành động sấm vang chớp giật. Đó là lí do mà hắn sẽ từng bước làm suy yếu tất cả lực lượng của Quân gia ta! Mà ta đúng là người đầu tiên gánh mũi chịu sào. Thiên Nam huyền thú triều. Lại chính là một cái lí do quá tốt, cho nên lúc này nhất định là đến phiên ta phải đi!
Quân Vô Ý nói xong, ánh mắt cũng đã phát ra hàn quang, thâm trầm khiếp người.
Quân Mạc Tà cười gằn một tiếng:
- Nếu hắn thật sự có ý nghĩ như vậy, thì sai hoàn toàn rồi. Tam thúc, nếu lần này quả thật là do chú xuất chinh, con sẽ cùng đi với chú. Thiên Phạt sâm lâm đối với con mà nói, thậm chí đối với cả Quân gia cũng là một chuyện vô cùng tốt.
Quân Vô ý nheo mắt lại, hỏi:
- Con cũng đi? Chỉ sợ lần này con muốn không đi cũng không được. Điều hiện tại ta lo lắng chính là….
Hắn nhìn qua cha mình:
- Nếu là con cùng với Mạc Tà bị điều đi phương Nam, phụ thân ở nhà sẽ….
Quân Chiến Thiên ha hả cười to đáp:
- Điểm này con cứ yên tâm, trước khi Quân gia chúng ta còn chưa hoàn toàn bị mất hết chỗ dựa thì hắn tuyệt đối sẽ không đối phó với ta. Nếu không thì cần gì phải đi thăm dò con chứ?
Quân Vô Ý vỗ đầu một cái:
- Con nhất thời không nghĩ tới!
Quân Mạc Tà nở nụ cười:
- Tam thúc quá quan tâm sẽ bị loạn, mà không phải không nghĩ tới.
Cả nhà ba người bàn bạc xong rồi, quyết định trước mắt cứ lấy bất biến ứng vạn biến.
Ba người cũng cảm giác rằng, việc này, không có gì lớn .
Nhất là đối với Quân đại thiếu gia của chúng ta, còn có cái vốn không gì sánh bằng ở trong tay nữa!
- Mạc Tà, trong khoảng thời gian này con có thể lo lắng một chút về việc giảm cường độ huấn luyện cho ba trăm tên vệ đội kia không. Mỗi ngày huấn luyện với cường độ cao như vậy khiến bọn chúng quá mệt mỏi rồi. Nên nhớ nóng vội thì không thành công!
Quân Vô ý dùng vẻ mặt trịnh trọng nói ra vấn đề này.
Quân Mạc Tà ngớ người, im lặng một hồi rồi hắn chậm rãi đáp:
- Điều băn khoăn của tam thúc con hiểu được, nhưng cường độ huấn luyện của bọn chúng bây giờ còn kém xa so với yêu cầu của con! Hiện giờ con cần phải từng bước nâng lên chứ không thể thả lỏng bọn chúng một chút nào được! Có thể chịu đựng được thì mới đạt được sức chiến đấu cực mạnh mà chúng ta cần!
Lần này đến lượt Quân Vô Ý ngẩn người: Huấn luyện cực kỳ tàn ác như vậy rồi mà còn muốn tiếp tục tăng cường? Đám người kia hiện tại mà quẳng ra chiến trường, chắc chắn rằng bất kỳ tên nào cũng là một cỗ máy giết người tàn nhẫn rồi, vậy mà còn nói là kém cỏi sao?
Cứ theo ý thằng nhóc con này, rốt cuộc muốn tạo ra một đám biến thái đến cỡ nào đây!
Mà những binh sĩ kia thật sự có thể chịu đựng được sao?
Trên thao trường, đang có một trăm người phân hai đội tiến hành đối kháng, tên nào tên ấy đều mồ hôi đầm đìa, ướt từ đầu đến chân. Từ lúc biết được chuyện Thiên Phạt sâm lâm, Quân Mạc Tà lại đặt ra một chương trình huấn luyện với cường độ mạnh hơn gấp đôi. Cứ vậy mà huấn luyện ngày đêm không nghỉ, 24/24 giờ mỗi ngày, đều được Quân Mạc Tà tính toán chuẩn xác đến từng giây!
Hiện tại trên đùi trên tay từng tên đều buộc đầy bao cát nặng nề, ngay cả lúc ăn cơm hay đi ngủ cũng không được phép cởi ra. Mỗi một ngày huấn luyện đối kháng cũng thuộc loại đánh nhau giữa lằn ranh sống chết rồi!
Nếu có người ngoài đến xem cảnh này chắc chắn sẽ kinh hoàng không ngớt. Cái này đâu phải là giống con người đánh nhau, cũng không phải là giống binh sỹ huấn luyện, mà phải gọi là một đàn dã thú tập trung lại đây điên cuồng cắn xé. Ánh mắt của mỗi tên đều bắn ra hung quang, sát khí hào hùng, giống như ở trước mặt mình chính là kẻ thù không đội chung trời, không chết không thôi vậy.
Quá trình huấn luyện tàn khốc như vậy diễn ra suốt từ sáng tới trưa. Huyền khí trong cơ thể cơ hồ trong thời gian một nén nhang đã xài hết sạch, bởi vậy hiện tại hoàn toàn chỉ có thể dùng bản năng thân thể, hoàn toàn dùng lực lượng thân thể để nện đối phương, cũng như bị đối phương nện lại.
Bãi tập của Quân phủ to như vậy, nhưng cũng không có bụi bặm gì bốc lên. Trong khoảng thời gian huấn luyện vừa qua, mỗi một tấc đất ở đây cũng đã ngập đầy máu và mồ hôi. Sau đó bị dẫm đạp lên cả trăm ngàn lần, không ngừng có những thân thể bị quăng mạnh xuống tạo thành cái hố, sau đó từ trong cái hố đó có một kẻ lồm cồm bò ra, hố lại bị đạp bằng. Cái vòng lẩn quẩn đó cứ diễn ra đến hôm nay, thì mảnh đất đó có dùng chùy sắt mà đập cũng chỉ có thể tạo ra một điểm dấu vết nhỏ mà thôi. Còn mặt đất cũng nhuộm thành một màu đỏ như máu rồi.
- Thật là một màn khủng khiếp!
Khi Quân Mạc Tà đến thì cuộc chiến đã đến mức nóng nhất rồi, hai bên đối kháng cũng không giữ lại một chút khí lực nào!
Một tên điên cuồng hét lên lao tới tên to con vạm vỡ trước mặt, một đấm một đá hung hăng phát ra. Tên kia cũng không né không tránh mà giơ thân chịu trận, hai tiếng bang bang vang lên, sau đó hắn cũng đấm ra một đấm, đá ra một đá khiến cho cả hai người đều bật ngửa ra sau, nện lưng cái ầm xuống mặt đất. Sau đó cả hai lại bò lên tiếp tục lao vào nhau đấm đá kịch liệt, người ngoài nhìn vào y hệt như hai con trâu chọi đang húc nhau đến hồi hăng hái nhất vậy. Sao bay đầy trời, ruồi muỗi bay tứ tung tìm chỗ trốn.
Còn trong cái ao của Quân gia, hiện tại đã biến thành một màu ngăm đen. Bên bờ ao dựng lên hơn chục cái nồi khổng lồ bằng sắt, dược thảo bên trong đang nấu đến lúc sôi sùng sục, sau đó không ngừng có người mang theo dược thảo đổ vào, sau đó lại đổ thêm nước tiếp tục nấu.
Gần một trăm tên to con đang trong trang phục Adam ngâm người trong ao, hai mắt nhắm nghiền, mặt mày nghiêm túc. Tất nhiên là bọn chúng không phải đang phê…. nhầm, không phải đang tắm mà là một loại huấn luyện khác. Trong đoạn thời gian này, Quân Mạc Tà đem một phần lớn dược thảo đổ vào. Cả cái ao này mỗi ba ngày thay nước thuốc một lần, những tên này mỗi ngay sau khi huấn luyện xong đều phải đến đây ngâm người, hấp thu dược tính và khôi phục mệt mỏi.
Sở dĩ nói đây là một loại huấn luyện khác, bởi vì nhiệt độ trong ao này gần bằng với nhiệt độ sôi của nước. Nếu như thân thể không đạt đến một trình độ tương xứng thì chúc mừng, chú em sẽ bị luộc chín.
Dù sao trong thứ nước thuốc này cũng có tác dụng loại bỏ sự mệt mỏi cho các binh sĩ, đồng thời cũng tẩm bổ, điều dưỡng thân thể các chiến sĩ, khiến cho bọn hắn có thể gánh vác nổi khối lượng huấn luyện khắc nghiệt như vậy.
Phải biết rằng dù loại nứơc này có tốt đến mấy thì cũng phải trả một giá nhất định, bởi vì trong suốt quá trình ngâm này bọn hắn phải tự mình hoàn thành, hơn nữa không được lấn sang thời gian huấn luyện.
Phương pháp huấn luyện này của Quân Mạc Tà, sớm đã không thể dùng hai chữ "Tàn khốc" để hình dung. Cho dù là vị Quân Vô Ý trước nay nổi tiếng khắc nghiệt, một khi xem qua, cũng phải cảm thấy đợt huấn luyện này "cực kỳ tàn ác"!
Quân Mạc Tà tàng hình một bên tinh tế quan sát từng người một. Trong quãng thời gian này, tựa hồ mỗi ngày hắn thay đổi cường độ huấn luyện một lần. Những tên kia sau mỗi một ngày đều phát hiện rằng, bản thân vừa mới thích ứng với cái cường độ huấn luyện ngày hôm qua, hôm nay đã chịu không nổi rồi…
Cực hạn, mỗi ngày đều có một cái cực hạn!
Mà cái đợt huấn luyện này của bọn hắn, mỗi một ngày là vượt quá mức cực hạn! Thân thể của bọn chúng hầu như mỗi một hai ngày đều hơi hơi lên cao một chút. Còn huyền khí bên trong cơ thể của bọn chúng, cách vài ba ngày lại vui mừng phát hiện ra là đã cao hơn một chút, dù cho không lên cấp nhưng cũng thật sự được tăng lên ….
Mà tốc độ tăng lên này, quả thật nghe rợn cả người!
Tu vi huyền khí trong cơ thể bọn chúng tuy không tính là rất cao, kẻ cao nhất hiện tại cũng ở mức ngang với Kim Huyền đỉnh phong, thậm chí một số lớn còn đang dừng ở mức Ngân Huyền. Nhưng cường độ thân thể của bọn chúng cao đếm mức khiến người ta lộn ruột lên vì ghen tị.
Ở một góc khác là năm mươi tên đang nhắm mắt đứng thế Trung bình tấn. Mỗi người bên cạnh đều có một tên đang cầm một cây côn gỗ bự chảng, nghiến răng nghiến lợi dùng sức đập xuống từng bộ vị của tên kia. Dù cho tiếng động phát ra bình bịch quái dị cỡ nào bọn hắn cũng không tỏ vẻ thống khổ, nhiều lắm thì sắc mặt hơi trầm xuống, hoặc chau mày lại, ngoài ra không có bất kỳ phản ứng dư thừa nào!
Thân thể của bọn họ, kiên cường đứng vững như trước!
Mỗi người bị đánh đủ một trăm cái rồi mới thở phào một hơi, thu thế lại lắc cổ tay cổ chân một chút, khiến nhất thời tiếng rôm rốp vang lên như pháo nổ. Sau đó bọn họ nhận lấy thanh côn gỗ từ tay kẻ đứng phía sau, còn những tên đang cầm côn kia đứng thế vào vị trí kẻ trước.
Nhắm mắt, bước trung bình tấn, hai tay rũ xuống, tất cả các bắp thịt trên người như đang bó lại.
Tiếng rít xé gió lại vang lên, chẳng qua vị trí giữa người đánh và người bị đánh đã thay đổi……
Sau khi hai đội thay phiên nhau đánh một hồi. Một tiếng hiệu lệnh vang lên, cả trăm người chia làm hai đội chỉnh tề tiến vào trong sân tập. Còn hai nhóm người đang điên cuồng chém giết kia đồng thời cũng theo tiếng hiệu lệnh mà xếp thành hàng chỉnh tề, mỗi người đều đang thở hổn hển. Sau khi phân thành hai hàng xong lại bước đến một góc sân, diễn bài người đánh hoặc người bị đánh.
Mà mộ trăm người kia, dưới một tiếng hiệu lệnh liền không chút do dự mà điên cuồng lao tới cắn xé. Mỗi một cú đấm một cú đá đều hướng đến chỗ yếu hại của đối phương như ngực, cổ họng, thái dương huyệt, ót, lưng, khớp ngón tay, ngón cái……
Hoàn toàn có thể tưởng tượng rằng nếu mà không đỡ kịp thì chắc chắn sẽ vô cùng thê thảm? Nhưng những tên này tựa như tập riết thành quen, đón đỡ thế công của đối phương hết sức chính xác, vừa che kín hết mọi sơ hở vừa tìm đường phản công lại. Cho dù có bị trúng đòn cũng tự lực bảo vệ những vị trí yếu hại trên da thịt mình.
Ngẫu nhiên có một tên bị một đấm vỡ mũi, máu tươi chảy ròng ròng nhưng bất kể là đối phương hay mình đều không đổi sắc, ánh mắt vẫn lạnh lùng. Tựa hồ máu không phải của mình, không phải của chiến hữu của mình, mà là máu của kẻ địch!
Một tiếng thét lên, gần trăm tên đang ở trong ao đồng loạt đứng dậy, mặc áo, sau đó xếp thành hàng trên bờ. Những người trong sân đồng thời dừng tay, cởi đồ xếp hàng bước xuống ao.
Mà những kẻ vừa lên bờ bắt đầu đối luyện còn tàn khốc hơn, lần này cũng không phải là một đối một nữa, mà hai đội trong đó điên cuồng cắn xé như hoàn toàn không có mục tiêu nào, hoặc là một người chọi một nhóm, hoặc là một đám người đấm đá túi bụi một người.
Mà tên này lúc nãy còn bị một đám quây đánh, giờ lại tham gia cùng một đám khác vây đánh đám khác nữa. Tình cảnh rất hỗn loạn không cách nào có thể hình dung, chuyện một tên bị đạp một cái vào bụng văng ra đụng cả vào mấy người phía sau, sau đó lại như không chuyện gì mà điên cuồng lao ngược vào.….
Trong suốt quá trình, trừ cái tiếng hô hiệu lệnh cao vút kia, chỉ còn lại nhữn tiếng kêu gào ầm ĩ. Không một ai mở miệng ra nói chuyện. Muốn nói chuyện, cũng dùng một cách "biểu đạt" khác, là dùng nắm đấm, dùng chân, dùng khủy tay, thậm chí dùng vai….
Ba nhóm người cứ thể mà xoay vòng luyện tập cho đến hết ngày. Còn buổi tối hả, sau thời gian cho bọn hắn luyện khí ra, còn có một nội dung còn tàn khốc hơn so với ban ngày. Bởi vì, đó là huấn luyện có binh khí!
Mỗi người đều cắn răng liều mạng, dùng toàn bộ linh hồn của chính mình mà luyện. Trong ý thức của bọn hắn, chỉ có một mục tiêu rất rõ ràng: Nhất định phải đạt tới tiêu chuẩn của công tử! Bởi vì công tử có nói qua, khoảng cách sát hạch đã muốn càng ngày càng gần! Đến lúc đó sát hạch không hợp cách đều phải bị thanh lý đi ra ngoài, tiếp tục đi làm mấy tên cắc ké giữ nhà hộ viện nấu nước nấu cơm!
Mà khi đã nếm được vị ngọt của việc công lực tăng tốc, khi đã nhìn thấy được hy vọng thở thành cường giả rồi thì không tên nào muốn trở lại như trước. Cái việc ăn chơi rồi ngồi chờ chết kia, đã là sự sỉ nhục!
Đội ngũ cứng như sắt thép này, sau khi được trải qua quá trình Phượng hoàng niết bàn cùng khảo nghiệm chết người, rốt cuộc sắp thành hình rồi!
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 3: Thiên Phạt sâm lâm
Trong tíc tắc khi tên thích khách đặt chân lên ngọn cây, tựa hồ như hơi quay người nhìn thoáng lại. Nhưng hiện tại không ai chú ý đến hắn, bởi vì tất cả ánh mặt mọi người giờ đang bị Quân Mạc Tà hấp dẫn.
Trong lòng mọi người còn chưa kịp dâng lên cảm xúc đau buồn, ngay cả lão gia tử Quân Chiến Thiên còn chưa kịp rống xong hai tiếng "Mạc Tà" đã bị ngưng bặt giữa chừng. Nếu nghe không rõ ràng, giống như là lão gia tử đang ngửa mặt lên trời mà kêu "Mẹ ….!"
Bởi vì cái người tựa hồ bị đâm thủng ngực trước mắt mọi người kia, đáng lẽ phải là máu phun thành vòi, mất vài đốt xương ngực mà giãy chết. Nhưng thực tế rõ ràng rằng hắn vẫn đang ngồi chiễm chệ trên lưng ngựa, thậm chí toàn thân chẳng có chảy ra một gọt máu nào, đúng là hoàn toàn chưa từng bị thương qua.
Mọi người đề nhất thời giật nảy mình. Chuyện gì đang xảy ra đây? Rõ ràng một người bị kiếm đâm xuyên qua ngực, vậy sao lại ….
Khi Quân Mạc Tà đi đến đoạn đường này thì trong lòng hắn đã có một tín hiệu báo động. Kiếp trước khi hắn làm sát thủ cũng đã trải qua muôn ngàn thử thách, những cảm giác mạnh trải qua trong đời đã sớm rèn luyện thần kinh hắn một trực giác nhạy cảm với nguy hiểm. Để cho hắn cảm giác được sát khí ngay trước khi bị tấn công!
Tuy rằng trên mặt Quân Mạc Tà thanh sắc bất động, nhưng trong lòng hắn đã chuẩn bị kỹ càng!
Nhưng cho dủ là vậy, thì động tác của tên sát thủ này cũng quá nhanh, vẫn vượt ngoài dự liệu của hắn!
Thật sự quá nhanh!
Cơ hồ là nhận được sự cảnh báo, thì trong nháy mắt tên kia đã muốn hoá thành một hư ảnh bay đến trước ngực mình. Quân Mạc Tà thậm chí có thể cảm giác được sự lạnh lẽo phát ra từ thanh trường kiếm đó.
Thứ duy nhất Quân Mạc Tà có thể nhìn rõ chính là một đôi mắt lạnh lùng, một đôi con ngươi tràn ngập sự tĩnh mịch, một đôi mắt giống đôi mắt cá chết lạnh lùng theo dõi hắn.
Ngoại trừ lúc đó, còn lại toàn bộ đều là cái bóng mù mịt.
Người này tốc độ cực nhanh, muốn né tránh thế nhưng đã không kịp!
Ở trước mặt tốc độ tuyệt đối, hết thảy kinh nghiệm, lịch duyệt, bản năng cũng đã không có hiệu quả! Tuyệt đối là một kiếm trí mạng!
Tại thời điểm ngàn quân nguy kịch này, Quân Mạc Tà trong lòng nhanh chóng quyết định. Đã không còn sự lựa chọn nào nữa rồi. Rốt cuộc hắn bất kể có bị bại lộ hay không cũng phải lập tức trốn ngay vào Hồng Quân tháp để giữ mạng. Nhưng bởi vì hắn biến vào ngay trong nháy mắt nên tàn ảnh vẫn ở lại, khiến mọi người nhìn vào cứ ngỡ như là hắn đã bị thanh trường kiếm kia đâm xuyên qua thân thể vậy!
Sau đó hắn từ trong Hồng Quân Tháp nhảy ra thì vẫn là ngồi yên trên lưng ngựa như cũ. Tất cả chuyện này phát sinh chỉ trong cái chớp mắt khiến mọi người nhìn theo không kịp, với lại có ai ngờ được Quân Mạc Tà lại có cái thủ đoạn bảo toàn sinh mệnh quỷ dị cỡ này chứ?
Đúng lúc này, mọi người lại kinh hô lên!
Một đạo huyền hoàng quang mang đánh thẳng tới phía ngọn cây mà tên kia mới đứng, tựa như một con rồng bất ngờ xuất hiện giữa không trung.
Quân Chiến Thiên vốn đã sớm đứng kế bên cháu nội mình, ánh sáng màu lam trên người lão phóng ra, hiển nhiên đã sớm vận hết công lực toàn thân mà đánh ra một quyền! Quyền mạnh xé trời lại nổ mạnh như một tia sét, có thể thấy một quyền của ông già gân này là toàn lực đánh ra rồi!
Tiếc là một quyền toàn lực này, lại đánh vào khoảng không.
Đạo quang mang này hùng hổ lao tới, có điểu khi vừa chạm tới mục tiêu thì cái mục tiêu đó lại biến mất không một chút dấu vết, hiển nhiên cũng chẳng xảy ra vụ va chạm nào.
- Đây là tàn ảnh!
Quân Mạc Tà đứng phía sau chậm rãi thở dài, khi hắn nhìn thấy hoàng quang chậm rãi tiêu đi thì bộ mặt của hắn cũng đã nghiêm lại!
Tu vi huyền khí của tên này cũng không tính là cao, chắc cũng chỉ đứng vào hàng ngũ tiêu chuẩn của Địa huyền. Nhưng tốc độ của hắn lại cực kỳ quỷ dị. Quân Mạc Tà dám chắc chắn rằng, cho dù là lấy tốc độ nổi tiếng thiên hạ của Ưng Bác Không, dốc hết sức mình ra cũng chỉ có thể tạm ngang ngửa với tên này mà thôi!
Hắn còn có thể đi nhanh hơn ánh sáng do huyền khí của bản thân phát ra! Tốc độ cỡ này mới đáng sợ làm sao!
Địa Huyền đỉnh phong, tại sao có thể có tốc độ siêu cấp cỡ Chí Tôn đây ?
Không chỉ Quân Mạc Tà không nghĩ ra, cơ hồ mọi người chung quanh đều là cao thủ, cũng là đều không nghĩ ra! Trên thế giới tại sao có thể có người tốc độ đạt đến mức này cơ chứ?
Thấy mọi người tỏ vẻ đề phòng như sắp gặp đại địch, Quân Mạc Tà cười nhẹ:
- Không cần phải lo lắng, tốc độ tuy khủng khiếp nhưng chắc tên này chỉ có thể đánh ra một đòn mà thôi! Nếu hắn có thể đánh liên tục thì chẳng lẽ còn không lợi hại hơn so với Vân Biệt Trần hay sao?
Tật cả mọi người lập tức tỉnh ngộ, tốc độ công kích đó tấ nhiên là đáng sợ nhưng hắn tuyệt đối không thể đánh liên tục được. Chỉ có điều, số người có thể cản được một đòn này của hắn, chắc cũng thuộc về số ít mà thôi!
Cho dù là Thiên Huyền đỉnh phong mà đối diện với một đòn này cũng không thể không bị thương, cho dù không chết cũng phải trọng thương! Vậy Quân Mạc Tà sao lại có thể tránh thoát được đây?
Mọi người cũng không biết rằng hiện tại Quân Mạc Tà của chúng ta cũng đã một thân mồ hôi lạnh chảy ròng ròng rồi! Hắn vừa nghĩ lại vừa sợ không thôi.
Một đòn nhanh tựa như sét đánh này, ngay cả trong kiếp trước Quân Mạc Tà cũng chưa từng nghe thấy chứ nói gì đến chuyện đã gặp qua!
Thậm chí lấy bản lãnh sát thủ tuyệt thế của bản thân Quân Mạc Tà ra mà so cũng không so kịp!
Tốc độ cỡ này không phải là vượt quá khả năng chịu đựng của con người rồi sao!
Thật ra mà nói thì cái tốc độ đó cũng chưa phải là mức độ mà không ai đạt tới được. Nếu là cường giả cỡ như Chí Tôn Thần Huyền thì cũng không lạ lùng gì. Lấy Ưng Bác Không mà nói, nếu hắn có thể dốc hết sức ra cũng có thể đạt mức tốc độ như vậy, thậm chí còn có thể nhanh hơn nữa. Nhưng hiện tại tốc độ này phát ra từ một tên có thực lực Địa huyền, thì cũng xứng với cái danh xưng "cực hạn siêu việt " rồi!
Quân Mạc Tà xưa nay luôn tự phụ, tự tin rằng có thể dùng tà nhãn mà xem thường anh hùng trong thiên hạ. Trừ cái chuyện công lực của mình bị giới hạn trong độ tuổi nên chưa đạt được mức thượng thừa ra, chứ nói về tốc độ lẫn phản ứng thì đều đủ để tự kiêu rồi.
Ở kiếp trước, hắn chỉ cần chăm chú đề phòng trong khoảng cách mười mét trước mặt, thì việc né được viên đạn do súng ngắm bắn ra cũng không phải là quá khó!
Thiệm chí ngay bây giờ, phối hợp với Khai Thiên Tạo Hoá Công thì hắn chưa bao giờ sợ chuyện đo tốc độ cả. Vậy mà lần này hắn lại không thể dùng phương pháp bình thường để né một đòn nhanh như chớp kia.
Vậy chẳng phải là nói tốc độ công kích của tên này đã nhan hơn tốc độ đầu đạn súng ngắm sao. Phải biết rằng tốc độ đi của viên đạn là 900m/s, gần như là gấp ba lần vận tốc âm thanh rồi.
(ND: tốc độ âm thanh trong không khí là khoảng 344 m/s (769,5 mph hay 1238 km/h:00))
Một nỗi sợ hãi dâng lên trong lòng Quân Mạc Tà, khiến hắn cho dù đã tránh được một đòn này cũng phải đổ mồ hôi lạnh. Mà hiện tại mồ hôi ướt áo rồi.
Tuy rằng kiếp trước muốn tránh né cũng phải trong điều kiện hết sức tập trung cùng với việc đã biết trước tình huống rõ ràng. Còn bây giờ đang ngồi trên lưng ngựa, sự khác biệt cũng không so được. Nhưng dù gì đi nữa, tốc độ của kẻ này cũng quá mức khủng bố!
Đột nhiên, linh quang hiện ra trong đầu Quân Mạc Tà. Tốc độ của Huyền công bình thường tuyệt đối không có khả năng nhanh như vậy. Trừ phi cùng một loại tuyệt chiêu ôm nhau mà chết - Ngọc thạch câu phần của Hải Trầm Phong, hoặc là tuyệt chiêu ở kiếp trước "Thiên ma giải thể đại pháp", tập trung toàn bộ tốc độ lại rồi bùng phát, mới có thể trong nháy mắt đạt được tốc độ cỡ đó….
Nếu dùng lối phân tích này, thì thực lực tên thích khách kia hiện giờ là lúc suy yếu nhất, thậm chí có thể nói là đang lâm vào cảnh "ốm yếu nhiều bệnh" cũng được.
Ánh mắt Quân Mạc Tà vẫn nhìn về phía bỏ chạy của tên thích khách kia, đang dần dần bén nhọn hơn!
Người này, thật sự là quá nguy hiểm !
Đột ngột xảy ra sự kiện ám sát ngoài dự đoán này, dù cho may mắn là không xảy ra thương vong thì mọi người cũng đã trở nên cẩn thận hơn nhiều. Đường Nguyên dứt khoát giữa đường tách ra khỏi đội ngũ, chạy về Quý tộc đường gom góp dược liệu.
Đến tận khi thấy được cổng chính của Quân gia, Quân Chiến Thiên mới rốt cuộc kìm lòng không đặng mà hỏi cháu nội:
- Mạc Tà, một đòn vừa rồi con tránh thoát bằng cách nào?
Vần đề này ông cụ đã nhịn ở trong lòng, cả đoạn đường luôn tự hỏi mình mà vẫn không rõ được. Với một đòn như vậy, ông cụ cũng tự cảm thấy mình cũng không nắm chắc chuyện hoàn toàn né được. Vậy thì thằng cháu này của mình dựa vào cái gì lại có thể tránh thoát? Quân Mạc Tà tuy có thần thông quảng đại, nhưng thực lực cỡ này cần bao nhiêu thời gian tu hành chứ không có đường tắt để đi được, đây cũng là điều mà ông cụ cứ thắc mắc mãi.
Quân Mạc Tà cười nhẹ, thấy biểu hiện của ông nội như vậy đành nghiêm túc nói:
- Ông nội, ông có thể yên tâm. Chỉ cần đứa cháu này không muốn chết thì bất kể là kẻ nào cũng giết không được cháu! Cho dù là Bát Đại Chí Tôn đồng loạt ra tay cũng tuyệt đối không chạm được tới một sợi lông của cháu. Ở điểm này, cháu vô cùng tự tin!
- Hả!
Quân Chiến Thiên kinh ngạc thốt lên, có thổi da bò cũng không nên thổi đến cỡ này chứ?
- Ông nội, điều này quan hệ đến bí mật lớn nhất của cháu!
Quân Mạc Tà có chút buồn cười, chớp chớp tròng mắt nói:
- Chính là thủ đoạn để bất cứ tình huống nào cũng có thể giữ được cái mạng của mình! Không lẽ ông lại bắt cháu kể toạc móng heo ra sao?
"Thì ra là thế!" Quân lão gia tử thở phò nhẹ nhõm, mặt mày sau một lúc khiếp sợ đã chuyển thành hớn hở, cũng không hỏi đến cái bí mật này nữa. Quân lão gia tử già đến thành tinh rồi, chuyện gì mà không từng trải qua thì làm sao lại không biết chứ. Bí mật chỉ ở trong lòng người biết mới có thể chân chính là bí mật. Nhiều người biết thì khả năng bị lộ lại càng cao. Chỉ cần biết là cháu nội mình có thủ đoạn như vậy là đủ rồi, Quân lão gia tử cũng không cần hỏi thêm nữa.
- Mạc Tà, nếu thật sự có chuyện như vậy, vậy thì đó chính là bí mật lớn nhất trong đời của cháu!
Dẹp được nỗi lo, ông cụ quay sang nói với cháu mình:
- Cho dù là tương lai có cưới vợ cũng tuyệt đối không được nói cho nàng biết, chỉ mình mình biết là đủ rồi.
- Đây là chỗ dựa lớn nhất của cháu! Có bí mật mới có át chủ bài. Bị người khác biết rồi thì bí mật không còn là bí mật, át chủ bài cũng không còn là át chủ bài!
- Ông nội yên tâm, cháu hiểu rõ mà!
Quân Mạc Tà có chút cảm động! Ông cụ đối với mình dốc lòng bảo vệ không nề hà gì, cảm tình này dù cho hắn đã sống quá cả hai đời cũng chưa được hưởng một lần.
Hiện tại bệ hạ chắc đã muốn động binh rồi!
Trong đại sảnh của Quân phủ. Quân Vô Ý vốn không đi cùng mọi người tham gia Kim Thu tài tử yến nên giờ đang nghe hai ông con kể lại toàn bộ sự việc. Sau khi nói ra một lời chắc như đinh đóng cột kia, liền từ từ nói tiếp:
- Hơn nữa, đây cũng chính là yếu điểm đối với bệ hạ. Nếu không thì cho dù có tin trời sập, cũng không khiến bệ hạ đọc lên thất thanh như vậy!
Trên nét mặt Quân lão gia tử cũng thể hiện sự nặng nề, sau khi gật đầu đồng ý cũng không nói thêm lời nào. Từ khi Quân Vô Ý khỏi bệnh rồi tiếp nhận chức gia chủ tới nay, Quân lão gia tử dù có thể mở miệng cũng tuyệt đối không mở miệng, để cho Quân Vô ý dốc hết sức mình ra gánh vác trách nhiệm của cả gia tộc. Trừ phi là chuyện xử lý không được hoặc là có chỗ nào sơ sót thì ông mới cho ý kiến. Cho dù vậy ý kiến đó cũng không trực tiếp mà chỉ là lướt sơ qua thôi, nhắc đến là dừng, tuyệt không can thiệp sâu vào.
- Xem ra, ta phải chuẩn bị sẵn sàng rồi!
Quân Vô ý cười ha hả, chiến ý trong đôi mắt bùng phát. Cái phong thái trên chiến trận kia đã lâu không gặp, giờ đang bùng phá lên mạnh mẽ.
- Vì sao?
Quân Mạc Tà nhà ta tuy rằng thông minh nhạy bén, nhưng đối với những lời này vẫn không thể hiểu được, vì sao một khi Hoàng đế bệ hạ đã muốn xuất quân thì Quân Vô ý phải chuẩn bị sẵn sàng? Phải biết rằng tin tức Quân Vô ý đã hết bệnh rất ít người biết, trong mắt thế gian thì Quân tam gia vẫn chỉ là một kẻ tàn tật mà thôi.
- Kỳ thật Kim Thu tài tử yến lần này, nói rõ ra cũng chẳng phải là tài tử yến gì!
Quân Vô ý cười lạnh một tiếng, nói tiếp:
- Yến hội lần này, căn bản là yến hội dành riêng cho một mình Quân Mạc Tà! Thời gian ngắn, hạng mục ít, hơn nữa lấy con làm mục tiêu tấn công chính. Trừ khi con không dám đón đỡ mà cam tâm chịu nhục, trái lại, chỉ cần con dám đứng ra đỡ đòn. Bất kể con có biểu hiện như thế nào, đều cũng bại lộ. Một câu đối một bài thơ, tuy rằng đối với người khác là loại tục tĩu, nhưng con chỉ trong một thời gian ngắn đã làm ra được thì đó cũng là một loại tài hoa! Ngay khi con trả lời xong thì Kim Thu tài tử yến cũng chính thức khép lại, hơn nữa là bệ hạ chính miệng chặn lại! Vậy đã chứng minh rằng mục đích của hắn đã đạt được, đã có kết luận đưa ra rồi!
Quân Vô ý cười nặng nề:
- Mạc Tà, con không có kinh nghiệm tranh chấp giữa triều đình và dân gian, trong triều hiện nay tình hình phân tranh rất là hỗn loạn rồi. Bệ hạ như thế nào lại chịu nhịn sao? Cho nên ta chắc chắn rằng mục tiêu của Kim Thu tài tử yến lần này là chính là Quân gia ta! Nếu là Quân gia, dù cho Mạc Tà con thể hiện ra một chút manh mối nào cũng khiến bệ hạ nghi ngờ. Vì sao ư? Hắn tuyệt sẽ không nghĩ rằng chúng ta làm vậy là để tự bảo vệ chính mình. Hắn không thể không nghi kỵ, hắn chỉ sẽ nghĩ đến một câu "Như thử ẩn nhẫn, sở mưu tất đại!". Bởi vậy dù cho thế nào đi nữa ….
Quân lão gia tử ở bên cạnh thở dài thật sâu rồi quay đầu đi, làm như không muốn tiếp tục nghe nữa. Thật ra những lời Quân Vô Ý nói đều cũng là những lời mà Quân lão gia tử đã từng nghĩ qua, chỉ là trước nay không muốn nhắc đến mà thôi. Chứ còn bây giờ tất cả ảo vọng kia đều đã tan thành mây khói, ông cũng không còn muốn nói cái gì thêm nữa. Bạn bè với nhau hết mấy chục năm, vậy mà giờ đây trăm phương ngàn kế tìm cách tiêu diệt cả gia tộc mình, chuyện như vậy làm sao mà chịu nổi!
- Lấy cái tính đa nghi lẫn cẩn thận xưa nay của bệ hạ. Chắc chắn rằng hắn sẽ không chọn cách hành động sấm vang chớp giật. Đó là lí do mà hắn sẽ từng bước làm suy yếu tất cả lực lượng của Quân gia ta! Mà ta đúng là người đầu tiên gánh mũi chịu sào. Thiên Nam huyền thú triều. Lại chính là một cái lí do quá tốt, cho nên lúc này nhất định là đến phiên ta phải đi!
Quân Vô Ý nói xong, ánh mắt cũng đã phát ra hàn quang, thâm trầm khiếp người.
Quân Mạc Tà cười gằn một tiếng:
- Nếu hắn thật sự có ý nghĩ như vậy, thì sai hoàn toàn rồi. Tam thúc, nếu lần này quả thật là do chú xuất chinh, con sẽ cùng đi với chú. Thiên Phạt sâm lâm đối với con mà nói, thậm chí đối với cả Quân gia cũng là một chuyện vô cùng tốt.
Quân Vô ý nheo mắt lại, hỏi:
- Con cũng đi? Chỉ sợ lần này con muốn không đi cũng không được. Điều hiện tại ta lo lắng chính là….
Hắn nhìn qua cha mình:
- Nếu là con cùng với Mạc Tà bị điều đi phương Nam, phụ thân ở nhà sẽ….
Quân Chiến Thiên ha hả cười to đáp:
- Điểm này con cứ yên tâm, trước khi Quân gia chúng ta còn chưa hoàn toàn bị mất hết chỗ dựa thì hắn tuyệt đối sẽ không đối phó với ta. Nếu không thì cần gì phải đi thăm dò con chứ?
Quân Vô Ý vỗ đầu một cái:
- Con nhất thời không nghĩ tới!
Quân Mạc Tà nở nụ cười:
- Tam thúc quá quan tâm sẽ bị loạn, mà không phải không nghĩ tới.
Cả nhà ba người bàn bạc xong rồi, quyết định trước mắt cứ lấy bất biến ứng vạn biến.
Ba người cũng cảm giác rằng, việc này, không có gì lớn .
Nhất là đối với Quân đại thiếu gia của chúng ta, còn có cái vốn không gì sánh bằng ở trong tay nữa!
- Mạc Tà, trong khoảng thời gian này con có thể lo lắng một chút về việc giảm cường độ huấn luyện cho ba trăm tên vệ đội kia không. Mỗi ngày huấn luyện với cường độ cao như vậy khiến bọn chúng quá mệt mỏi rồi. Nên nhớ nóng vội thì không thành công!
Quân Vô ý dùng vẻ mặt trịnh trọng nói ra vấn đề này.
Quân Mạc Tà ngớ người, im lặng một hồi rồi hắn chậm rãi đáp:
- Điều băn khoăn của tam thúc con hiểu được, nhưng cường độ huấn luyện của bọn chúng bây giờ còn kém xa so với yêu cầu của con! Hiện giờ con cần phải từng bước nâng lên chứ không thể thả lỏng bọn chúng một chút nào được! Có thể chịu đựng được thì mới đạt được sức chiến đấu cực mạnh mà chúng ta cần!
Lần này đến lượt Quân Vô Ý ngẩn người: Huấn luyện cực kỳ tàn ác như vậy rồi mà còn muốn tiếp tục tăng cường? Đám người kia hiện tại mà quẳng ra chiến trường, chắc chắn rằng bất kỳ tên nào cũng là một cỗ máy giết người tàn nhẫn rồi, vậy mà còn nói là kém cỏi sao?
Cứ theo ý thằng nhóc con này, rốt cuộc muốn tạo ra một đám biến thái đến cỡ nào đây!
Mà những binh sĩ kia thật sự có thể chịu đựng được sao?
Trên thao trường, đang có một trăm người phân hai đội tiến hành đối kháng, tên nào tên ấy đều mồ hôi đầm đìa, ướt từ đầu đến chân. Từ lúc biết được chuyện Thiên Phạt sâm lâm, Quân Mạc Tà lại đặt ra một chương trình huấn luyện với cường độ mạnh hơn gấp đôi. Cứ vậy mà huấn luyện ngày đêm không nghỉ, 24/24 giờ mỗi ngày, đều được Quân Mạc Tà tính toán chuẩn xác đến từng giây!
Hiện tại trên đùi trên tay từng tên đều buộc đầy bao cát nặng nề, ngay cả lúc ăn cơm hay đi ngủ cũng không được phép cởi ra. Mỗi một ngày huấn luyện đối kháng cũng thuộc loại đánh nhau giữa lằn ranh sống chết rồi!
Nếu có người ngoài đến xem cảnh này chắc chắn sẽ kinh hoàng không ngớt. Cái này đâu phải là giống con người đánh nhau, cũng không phải là giống binh sỹ huấn luyện, mà phải gọi là một đàn dã thú tập trung lại đây điên cuồng cắn xé. Ánh mắt của mỗi tên đều bắn ra hung quang, sát khí hào hùng, giống như ở trước mặt mình chính là kẻ thù không đội chung trời, không chết không thôi vậy.
Quá trình huấn luyện tàn khốc như vậy diễn ra suốt từ sáng tới trưa. Huyền khí trong cơ thể cơ hồ trong thời gian một nén nhang đã xài hết sạch, bởi vậy hiện tại hoàn toàn chỉ có thể dùng bản năng thân thể, hoàn toàn dùng lực lượng thân thể để nện đối phương, cũng như bị đối phương nện lại.
Bãi tập của Quân phủ to như vậy, nhưng cũng không có bụi bặm gì bốc lên. Trong khoảng thời gian huấn luyện vừa qua, mỗi một tấc đất ở đây cũng đã ngập đầy máu và mồ hôi. Sau đó bị dẫm đạp lên cả trăm ngàn lần, không ngừng có những thân thể bị quăng mạnh xuống tạo thành cái hố, sau đó từ trong cái hố đó có một kẻ lồm cồm bò ra, hố lại bị đạp bằng. Cái vòng lẩn quẩn đó cứ diễn ra đến hôm nay, thì mảnh đất đó có dùng chùy sắt mà đập cũng chỉ có thể tạo ra một điểm dấu vết nhỏ mà thôi. Còn mặt đất cũng nhuộm thành một màu đỏ như máu rồi.
- Thật là một màn khủng khiếp!
Khi Quân Mạc Tà đến thì cuộc chiến đã đến mức nóng nhất rồi, hai bên đối kháng cũng không giữ lại một chút khí lực nào!
Một tên điên cuồng hét lên lao tới tên to con vạm vỡ trước mặt, một đấm một đá hung hăng phát ra. Tên kia cũng không né không tránh mà giơ thân chịu trận, hai tiếng bang bang vang lên, sau đó hắn cũng đấm ra một đấm, đá ra một đá khiến cho cả hai người đều bật ngửa ra sau, nện lưng cái ầm xuống mặt đất. Sau đó cả hai lại bò lên tiếp tục lao vào nhau đấm đá kịch liệt, người ngoài nhìn vào y hệt như hai con trâu chọi đang húc nhau đến hồi hăng hái nhất vậy. Sao bay đầy trời, ruồi muỗi bay tứ tung tìm chỗ trốn.
Còn trong cái ao của Quân gia, hiện tại đã biến thành một màu ngăm đen. Bên bờ ao dựng lên hơn chục cái nồi khổng lồ bằng sắt, dược thảo bên trong đang nấu đến lúc sôi sùng sục, sau đó không ngừng có người mang theo dược thảo đổ vào, sau đó lại đổ thêm nước tiếp tục nấu.
Gần một trăm tên to con đang trong trang phục Adam ngâm người trong ao, hai mắt nhắm nghiền, mặt mày nghiêm túc. Tất nhiên là bọn chúng không phải đang phê…. nhầm, không phải đang tắm mà là một loại huấn luyện khác. Trong đoạn thời gian này, Quân Mạc Tà đem một phần lớn dược thảo đổ vào. Cả cái ao này mỗi ba ngày thay nước thuốc một lần, những tên này mỗi ngay sau khi huấn luyện xong đều phải đến đây ngâm người, hấp thu dược tính và khôi phục mệt mỏi.
Sở dĩ nói đây là một loại huấn luyện khác, bởi vì nhiệt độ trong ao này gần bằng với nhiệt độ sôi của nước. Nếu như thân thể không đạt đến một trình độ tương xứng thì chúc mừng, chú em sẽ bị luộc chín.
Dù sao trong thứ nước thuốc này cũng có tác dụng loại bỏ sự mệt mỏi cho các binh sĩ, đồng thời cũng tẩm bổ, điều dưỡng thân thể các chiến sĩ, khiến cho bọn hắn có thể gánh vác nổi khối lượng huấn luyện khắc nghiệt như vậy.
Phải biết rằng dù loại nứơc này có tốt đến mấy thì cũng phải trả một giá nhất định, bởi vì trong suốt quá trình ngâm này bọn hắn phải tự mình hoàn thành, hơn nữa không được lấn sang thời gian huấn luyện.
Phương pháp huấn luyện này của Quân Mạc Tà, sớm đã không thể dùng hai chữ "Tàn khốc" để hình dung. Cho dù là vị Quân Vô Ý trước nay nổi tiếng khắc nghiệt, một khi xem qua, cũng phải cảm thấy đợt huấn luyện này "cực kỳ tàn ác"!
Quân Mạc Tà tàng hình một bên tinh tế quan sát từng người một. Trong quãng thời gian này, tựa hồ mỗi ngày hắn thay đổi cường độ huấn luyện một lần. Những tên kia sau mỗi một ngày đều phát hiện rằng, bản thân vừa mới thích ứng với cái cường độ huấn luyện ngày hôm qua, hôm nay đã chịu không nổi rồi…
Cực hạn, mỗi ngày đều có một cái cực hạn!
Mà cái đợt huấn luyện này của bọn hắn, mỗi một ngày là vượt quá mức cực hạn! Thân thể của bọn chúng hầu như mỗi một hai ngày đều hơi hơi lên cao một chút. Còn huyền khí bên trong cơ thể của bọn chúng, cách vài ba ngày lại vui mừng phát hiện ra là đã cao hơn một chút, dù cho không lên cấp nhưng cũng thật sự được tăng lên ….
Mà tốc độ tăng lên này, quả thật nghe rợn cả người!
Tu vi huyền khí trong cơ thể bọn chúng tuy không tính là rất cao, kẻ cao nhất hiện tại cũng ở mức ngang với Kim Huyền đỉnh phong, thậm chí một số lớn còn đang dừng ở mức Ngân Huyền. Nhưng cường độ thân thể của bọn chúng cao đếm mức khiến người ta lộn ruột lên vì ghen tị.
Ở một góc khác là năm mươi tên đang nhắm mắt đứng thế Trung bình tấn. Mỗi người bên cạnh đều có một tên đang cầm một cây côn gỗ bự chảng, nghiến răng nghiến lợi dùng sức đập xuống từng bộ vị của tên kia. Dù cho tiếng động phát ra bình bịch quái dị cỡ nào bọn hắn cũng không tỏ vẻ thống khổ, nhiều lắm thì sắc mặt hơi trầm xuống, hoặc chau mày lại, ngoài ra không có bất kỳ phản ứng dư thừa nào!
Thân thể của bọn họ, kiên cường đứng vững như trước!
Mỗi người bị đánh đủ một trăm cái rồi mới thở phào một hơi, thu thế lại lắc cổ tay cổ chân một chút, khiến nhất thời tiếng rôm rốp vang lên như pháo nổ. Sau đó bọn họ nhận lấy thanh côn gỗ từ tay kẻ đứng phía sau, còn những tên đang cầm côn kia đứng thế vào vị trí kẻ trước.
Nhắm mắt, bước trung bình tấn, hai tay rũ xuống, tất cả các bắp thịt trên người như đang bó lại.
Tiếng rít xé gió lại vang lên, chẳng qua vị trí giữa người đánh và người bị đánh đã thay đổi……
Sau khi hai đội thay phiên nhau đánh một hồi. Một tiếng hiệu lệnh vang lên, cả trăm người chia làm hai đội chỉnh tề tiến vào trong sân tập. Còn hai nhóm người đang điên cuồng chém giết kia đồng thời cũng theo tiếng hiệu lệnh mà xếp thành hàng chỉnh tề, mỗi người đều đang thở hổn hển. Sau khi phân thành hai hàng xong lại bước đến một góc sân, diễn bài người đánh hoặc người bị đánh.
Mà mộ trăm người kia, dưới một tiếng hiệu lệnh liền không chút do dự mà điên cuồng lao tới cắn xé. Mỗi một cú đấm một cú đá đều hướng đến chỗ yếu hại của đối phương như ngực, cổ họng, thái dương huyệt, ót, lưng, khớp ngón tay, ngón cái……
Hoàn toàn có thể tưởng tượng rằng nếu mà không đỡ kịp thì chắc chắn sẽ vô cùng thê thảm? Nhưng những tên này tựa như tập riết thành quen, đón đỡ thế công của đối phương hết sức chính xác, vừa che kín hết mọi sơ hở vừa tìm đường phản công lại. Cho dù có bị trúng đòn cũng tự lực bảo vệ những vị trí yếu hại trên da thịt mình.
Ngẫu nhiên có một tên bị một đấm vỡ mũi, máu tươi chảy ròng ròng nhưng bất kể là đối phương hay mình đều không đổi sắc, ánh mắt vẫn lạnh lùng. Tựa hồ máu không phải của mình, không phải của chiến hữu của mình, mà là máu của kẻ địch!
Một tiếng thét lên, gần trăm tên đang ở trong ao đồng loạt đứng dậy, mặc áo, sau đó xếp thành hàng trên bờ. Những người trong sân đồng thời dừng tay, cởi đồ xếp hàng bước xuống ao.
Mà những kẻ vừa lên bờ bắt đầu đối luyện còn tàn khốc hơn, lần này cũng không phải là một đối một nữa, mà hai đội trong đó điên cuồng cắn xé như hoàn toàn không có mục tiêu nào, hoặc là một người chọi một nhóm, hoặc là một đám người đấm đá túi bụi một người.
Mà tên này lúc nãy còn bị một đám quây đánh, giờ lại tham gia cùng một đám khác vây đánh đám khác nữa. Tình cảnh rất hỗn loạn không cách nào có thể hình dung, chuyện một tên bị đạp một cái vào bụng văng ra đụng cả vào mấy người phía sau, sau đó lại như không chuyện gì mà điên cuồng lao ngược vào.….
Trong suốt quá trình, trừ cái tiếng hô hiệu lệnh cao vút kia, chỉ còn lại nhữn tiếng kêu gào ầm ĩ. Không một ai mở miệng ra nói chuyện. Muốn nói chuyện, cũng dùng một cách "biểu đạt" khác, là dùng nắm đấm, dùng chân, dùng khủy tay, thậm chí dùng vai….
Ba nhóm người cứ thể mà xoay vòng luyện tập cho đến hết ngày. Còn buổi tối hả, sau thời gian cho bọn hắn luyện khí ra, còn có một nội dung còn tàn khốc hơn so với ban ngày. Bởi vì, đó là huấn luyện có binh khí!
Mỗi người đều cắn răng liều mạng, dùng toàn bộ linh hồn của chính mình mà luyện. Trong ý thức của bọn hắn, chỉ có một mục tiêu rất rõ ràng: Nhất định phải đạt tới tiêu chuẩn của công tử! Bởi vì công tử có nói qua, khoảng cách sát hạch đã muốn càng ngày càng gần! Đến lúc đó sát hạch không hợp cách đều phải bị thanh lý đi ra ngoài, tiếp tục đi làm mấy tên cắc ké giữ nhà hộ viện nấu nước nấu cơm!
Mà khi đã nếm được vị ngọt của việc công lực tăng tốc, khi đã nhìn thấy được hy vọng thở thành cường giả rồi thì không tên nào muốn trở lại như trước. Cái việc ăn chơi rồi ngồi chờ chết kia, đã là sự sỉ nhục!
Đội ngũ cứng như sắt thép này, sau khi được trải qua quá trình Phượng hoàng niết bàn cùng khảo nghiệm chết người, rốt cuộc sắp thành hình rồi!
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 3: Thiên Phạt sâm lâm
/1286
|