Dịch Giả
- Đại sư huynh, dứt khoát thịt sạch tất cả rồi sẽ tìm được thủ nỏ, khẳng định bọn này để vật trong người, chẳng lẽ còn chạy lên trời được sao?
Một thân ảnh màu lam tung hoành bay ra, trong tay trường kiếm cơ hồ lam quang xuất ra chừng hơn trượng, vừa hiện thân liền khiến cho một mảnh kêu thảm! Phá vỡ vòng vây của đám người, ra tay chém xuống là huyết ảnh tung tóe theo đường tiến tới, tiễn oan hồn xuống địa ngục, điên cuồng hướng trung tâm giết qua!
Trương Tồn Hiếu kêu to:
- Mọi người làm thành một vòng, chung sức chống đỡ, hình thành Thiết Dũng Sát Trận, phòng ngự đến cùng.
Toàn bộ võ sĩ theo mệnh lệnh hành động, nhanh chóng nương tựa vào nhau, trong lúc nhất thời tiếng kêu thảm vẫn nổi lên bốn phía. Tuy rằng không thể ngăn cản được ba gã Thiên Huyền cao thủ, nhưng đã dần dần ổn định dược trận tuyến.
Trên một cây to cao che trời, tuy không một bóng người; nhưng mơ hồ truyền ra một tiếng thở dài.
Đúng là Quân đại thiếu gia giấu mình ở trên cây.
Nhìn thấy phía dưới chém giết, Quân đại thiếu gia không ngừng lắc đầu, đối với ba người không dùng đầu mà dùng sức giết ra thật có chút thất vọng! Cướp bóc không chuyên nghiệp như vậy sao, thật không biết Lệ Vô Bi, Lệ đại chí tôn dạy dỗ đệ tử thế nào đây!
Lấy thị lực của Quân Mạc Tà, tự nhiên liếc mắt một cái là biết, ba người này, đúng là ba đại đệ tử của Lệ Vô Bi!
Người quen a. Thật sự là quá quen thuộc mà!
Ba người này thật sự làm hỏng việc nhiều hơn là thành công! Điển hình là loại phế vật a.
Đánh cướp nha, phải vô thanh vô tức trực tiếp đánh xuống, trước khi ra tay lại còn muốn thông báo một câu.
Điều này làm Quân Mạc Tà cảm thán không biết nói gì hơn.
Giả bộ cái rắm a!
Đã đi cướp lại còn hô lớn, ngay cả kế hoạch hoàn mỹ thiếu gia định ra cũng bị đảo lộn! Phí mất bao công sức! Cái này còn may Lệ Kiếm Hồng còn chưa phang câu " Núi này ta mở, rừng này ta trồng, nếu muốn đi qua, mau nộp tiền mãi lộ…", nếu không có thể làm Quân đại sát thủ kích động ngã cắm đầu xuống gốc cây mất.
Quân Mạc Tà trước một ngày liền mang theo đội thân vệ đến nơi này, đặt bẫy, tạo chỗ ẩn núp bận rộn chết đi được, cuối cùng, Quân Mạc Tà lại trực tiếp phát cho mỗi người một viên "ẩn tàng khí tức" che dấu hơi thở của bản thân, đem hơn hai trăm người an bài trong rừng cây cách nơi này không xa, đương nhiên, đều nằm trong huyệt động ngầm tiềm ẩn. Chỉ đợi nhóm nhân mã này một khi đã tiến vào vòng vây sẽ trực tiếp như sấm vang chớp giật xuống tay, sau đó thu dọn chiến lợi phẩm lên ngựa chạy.
Nghĩ thế nào cũng không ngờ được đang đợi đám người này tiến vào vòng vây, liền bị ba cái đầu ngu ngốc trẻ tuổi chặn đứng chém giết!
Con bà nó thật là làm cho ta không thể nói gì a!
Quân Mạc Tà nhanh chóng truyền ra tin tức, nhắc người bên mình bình tĩnh chớ vọng động, xem tình huống thế nào đã, trước mắt tình thế này, ba tên kia thực lực tuy rằng mạnh mẽ, nhưng cũng vướng tay vướng chân không dễ dàng gì a, để cho bọn chúng như chó tranh mồi một phen rồi quyết định sau vậy.
Đang nghĩ như vậy, giữa khoảng đất Lệ Kiếm Hồng đột nhiên khẽ hô một tiếng, bước chân đều đặn ầm vang một hồi, một đám hắc y bịt mặt từ trên núi vọt xuống, nháy mắt gia nhập vòng chiến, ngay lập tức, cục diện giằng co giữa hai bên liền bị phá vỡ.
Trương Tồn Hiếu thủ lĩnh Thần Phong vệ đội trước ngực trúng một chưởng, lộn một vòng ra ngoài miệng phún máu tươi, quát to một tiếng, vung ngược tay lên, trong tay một kỳ hoa hỏa pháo gào rít phóng lên trời, nổ ầm, bầu trời đêm nhất thời lộ ra pháo hoa có hình dạng như một thanh tiểu kiếm mầu đỏ tươi như máu, hình ảnh giống thật vô cùng.
Xem ra, Huyết Kiếm đường ẩn thân ở một nơi bí mật sắp tới cứu viện, xem thử lần này song phương ai mạnh ai yếu đây, dù sao lão tử cũng tọa sơn quan hổ đấu, là nghêu sò tranh nhau, ngư ông đắc lợi.
Quân Mạc Tà ngồi trên nhánh cây giống như cưỡi ngựa, theo nhánh cây đung đưa theo gió, nhịp điệu cực kỳ hứng thú, nếu lúc này mà bị người nhìn thấy, không chừng làm cho người ta nghĩ rằng hắn đang "ấy ấy" cái cây :110:
Quân đại thiếu gia nâng cằm, hứng thú chờ đợi. Thật là náo nhiệt nha, Huyết Kiếm đường cùng đệ tử Lệ Vô Bi, còn có Lý Du Nhiên cùng cao thủ bí mật, mọi người hung hăng đối chọi một lần đi, tốt nhất là lưỡng bại câu thương! Hắn vỗ trán nghĩ: "Hay là cả hai bên đều bại vong là tốt nhất, bất quá ca tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng cũng không tham vọng quá đáng đâu."
" Ân, trước mắt ca chỉ nhìn, ca không nói lời nào."
Đáng tiếc sự tình lúc sau hoàn toàn không như dự đoán của mọi người, tín hiệu cầu cứu Huyết Kiếm đường đến cứu viện đã phát ra, nhưng có lẽ đã phát sinh chuyện gì, đừng nói cao thủ Huyết Kiếm đường đến trợ giúp, mà ngay cả bóng dáng trợ thủ thông thường cũng không có một người!
Khoảng không trong núi vắng lặng, chỉ có nơi này là tràn ngập âm thanh gào thét chém giết. Còn lại ánh lửa bập bùng chiếu rọi, Triệu Vô Cực một phương nhân mã mỗi người sắc mặt đều trắng bệch, vẻ mặt tuyệt vọng.
- Ta thực còn tưởng có người phía sau trợ giúp, nguyên lai là không thành kế!
Lệ Kiếm Hồng cười lạnh trào phúng nói:
- Không thành kế này vui vẻ lắm sao? Dám dùng loại thủ đoạn này khoe khoang trước mặt lão tử, giở trò đùa với địch nhân à, căn bản là chơi đùa chính ngươi mà thôi. Nếu không muốn sống thì nói rõ ra đi, lão tử nhất định thành toàn cho các ngươi!
Triệu Vô Cực nhếch nhác, chật vật dùng đủ loại biện pháp tránh thoát một đao bổ tới, thanh âm có chút nghẹn ngào, kêu to:
- Trương thống lĩnh, viện binh của chúng ta đâu? Ngài không phải nói là viện binh luôn luôn đi theo chúng ta sao? Như thế nào, như thế nào …như thế nào…
Ý hắn muốn hỏi "Như thế nào toàn bộ không có động tĩnh", nhưng mới nói tới đây, đối thủ trước mặt vù vù tặng liền ba đao cho hắn, khiến hắn vội vàng tránh né, cũng đem lời muốn hỏi ngắt quãng ba lần, nghe giọng giống như người cà lăm nói chuyện vậy.
- Ta làm sao biết? Ngươi cho rằng ta không sốt ruột hay sao?
Trương Tồn Hiếu tức giận mắng một tiếng:
- Trước quản cái mạng nhỏ của mình cho tốt đi!
Trước mắt, võ sĩ tinh nhuệ của Lý gia được ba vị Thiên Huyền cao thủ suất lĩnh, đã hoàn toàn chiếm được thế thượng phong. Từng bước ép sát, từng bước đem một phương nhân mã của Triệu Vô Cực gom vào bên trong như một vòng tròn nhỏ. Bên Triệu Vô Cực may mắn sống sót hơn trăm người miễn cưỡng tạo thành một đạo phòng tuyến, xúm lại thành một cái vòng tròn, liều mạng ngăn cản địch nhân tấn công như cuồng phong bạo vũ, bên ngoài vòng tròn, đã không còn một người sống sót!
Mạnh Hiểu Tùng, Triệu Vô Cực, Trương Tồn Hiếu ba người này đều dẫn đầu tọa trấn vị trí trọng yếu trong vòng tròn, sắc mặt mỗi người đều thảm hại.
Thời gian từ lúc phát ra tín hiệu đến bây giờ không sai biệt lắm đã tàn một nén nhang, nhưng Huyết Kiếm đường nhận vai trò viện binh vẫn như cũ vô ảnh vô tung.
Mạnh Hiểu Tùng rốt cuộc nhịn không được nguyền rủa mắng lên, trong thanh âm không ngờ mang theo vài phần nghẹn ngào:
- Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Như thế nào ngay cạnh địa giới kinh thành lại có thể có người ngang nhiên tập kích ngự tiền thị vệ như vậy? Ta nói này các vị đại nhân tiểu nhân trên có lão dưới có thiếu, đi theo các ngươi lúc này đây, chính là không dễ dàng gì. Các ngài mau mau nghĩ biện pháp đi nha, ở kinh thành, các ngài chính là bọn địa đầu xà. Các ngươi hãy đưa ra chủ ý đi chứ.
Mạnh Hiểu Tùng huyền công rất cao, đã đạt thành tựu Địa Huyền, mọi người đi chuyến này cùng Triệu Vô Cực, lấy hắn Địa Huyền là cao thủ mạnh nhất, nhưng nhiều năm trước tới nay cuộc sống sung sướng, đã sớm làm cho hắn mất đi cái loại thiết huyết sát khí và quyết tâm giành thắng lợi của năm đó, càng quý trọng tính mạng hơn, có cơ hội thăng quan phát tài cũng tốt, nhưng cũng phải giữ tính mạng mới được a! Giờ phút này thấy tình huống nguy cấp. Trong lòng sớm đã kêu khổ thấu trời, hối hận không ngừng.
Lão tử yên yên ổn ổn ở nhà uống trà chọi chim thả chó khi dễ bá tánh tiếp tục chiếm lấy các đại cô nương xinh đẹp. Thế nào lại theo miếng mỡ lừa gạt cần kiếm cái gì năm vạn lượng bạc chó má này, bạc còn chưa tới tay, mạng già đã muốn đi đứt ở nơi này…
Trương Tồn Hiếu nhịn không được nổi giận vô cùng:
- Ngươi kêu hoảng loạn như gà cái gì? Làm lòng quân rối loạn, ngươi còn kêu toáng như gà, nhiễu loạn quân tâm làm mất ý chí chiến đấu! Câm miệng cho lão tử! Tiếp tục ồn ào, tin hay lão tử một đao bổ ngươi làm năm không!
Mạnh Hiểu Tùng nghe vậy không khỏi giận dữ, vừa dùng đao bảo hộ toàn thân mình vừa phẫn nộ gào lên:
- Đây là đạo lý gì vậy! Các ngươi thân là ngự tiền thị vệ, dưới mắt thiên tử; lại là người trong quan phủ, chúng ta bất quá chỉ là thảo dân như con kiến hôi đi trợ giúp, đi theo các ngươi chỉ là giúp quan gia hộ tống hàng, giờ phút này nhìn thấy tính mạng khó giữ được, lại vẫn như cũ tác phong đáng tởm, mở lời nói lên cũng không cho sao?
Dứt lời, lại càng không chờ Trương Tồn Hiếu trả lời, hắn đột nhiên vươn cổ lên hô lên:
- Cứu mạng a, cứu mạng a!
Hắn một thân huyền công thâm hậu, lúc này trong vòng chiến cũng chỉ dưới tay Lệ Kim Hồng ba đại Thiên Huyền cao thủ. Vả lại, từ lúc cuộc chiến bắt đầu tới bây giờ hắn luôn co đầu rút cổ trốn chui trốn lủi phía sau, trên người nửa điểm thương tổn cũng không có, lần hô này quả thật là thanh chấn khắp nơi, truyền ra ngoài thật xa.
Trên nhánh cây,Quân Mạc Tà xém tí nữa là ngã cắm đầu xuống đất: "Lão đại, ngài thế nào cũng là một vị Địa Huyền cao thủ, nhìn lên thì chẳng bằng ai, nhìn xuống thì chẳng có ai bằng mình, nhưng hành động như vậy còn có uy tín danh dự của một nhân vật cao thủ sao? Sợ chết đến mức này sao?"
Hắc y nhân che mặt Lệ Kiếm Hồng cũng không chịu nổi thân mình lảo đảo, lập tức ha hả cười, dữ tợn kêu lên:
- Kêu đi , kêu đi, tiếp tục kêu lớn lên a! Cho ngươi kêu đến nát tan cái yết hầu cũng vô dụng thôi, sẽ không có ai đến cứu ngươi đâu!
Quân Mạc Tà không nói gì mà ngước nhìn trời cao, cả người kịch liệt run rẩy; có loại cảm giác xúc động mãnh liệt đến sắp ngất đi: "Trời ạ, sao không cho ta chết đi! Như thế nào lại cho ta đến thế giới này để có thể nghe được lời kinh điển như vậy chứ!"
Mạnh Hiểu Tùng kêu cứu mạng đại để là rất sợ chết, nhưng những lời này của Lệ Kiếm Hồng thật sự lại là danh ngôn!
Trong cơn xúc động, Quân Mạc Tà tựa hồ tưởng tượng ra vẻ mặt dữ tợn nhưng đáng khinh bỉ của một đại hán, ở sâu trong một con hẻm nhỏ yên lặng ức hiếp một tiểu cô nương nhu nhược, hắn đắc ý cười to: "Kêu đi kêu đi, cho ngươi kêu đến nát yết hầu… "
Một màn hoảng hốt kia, tuy rằng có cẩu huyết một chút, nhưng chuyện như thế, nếu so sánh thì cũng còn kém xa màn trình diễn trước mắt, đây là một nam nhân đối với một nam nhân nói đó nha!
Quân Mạc Tà thấy lợm giọng nuốt ực một ngụm nước bọt, không được, lão tử muốn ói quá, thật quá ác tâm…
Tại hiện trường, tình huống vẫn hừng hực khí thế.
Triệu Vô Cực mang theo nhân mã Triệu gia, hầu như đã tử vong không còn mấy mạng; phía Mạnh Hiểu Tùng, hội viên thuộc Giang Nam công hội, cũng không sai biệt lắm đều máu tươi phơi thây; không thể không thừa nhận, nhị hoàng tử phái ra hai trăm thành viên thuộc Thần Phong vệ đội là có tố chất cao nhất, phóng mắt có hơn một trăm năm mươi người còn sống sót thì tám chín phần mười là thành viên của Thần Phong vệ đội.
Kỳ thực mỗi người của Thần Phong vệ đội, lấy thực lực mà nói, cũng không tính là cao, có thể nói là thân thủ còn hơi kém hơn Triệu gia cùng Giang Nam công hội, nhưng lại hơn ở kinh nghiệm chiến trận, kinh nghiệm chiến đấu phong phú cực kỳ, dù rơi vào thế hạ phong vẫn có thể ổn định thế trận, hơn nữa còn am hiểu vây công chém giết, đoàn đội hợp tác lực lượng rất mạnh mẽ, cho nên dù hai quân chiến đấu trong đêm tối, lại thể hiện được ưu thế cường đại.
Đến nỗi Triệu gia cùng Giang Nam công hội quả thật có không ít người chiến lực so với Thần Phong vệ đội mạnh mẽ hơn, nhưng một đám đều theo thói quen độc lai độc vãng, người giang hồ rất ít hợp tác với nhau, bởi vậy một khi gặp phải trận hỗn chiến quy mô bực này, chỉ biết bằng sức mình giết chóc, cho nên những người chết đầu tiên lại là những cao thủ có thực lực mạnh mẽ nhưng lại thiếu tinh thần hợp tác!
Lệ Kiếm Hồng ba người phân theo ba hướng, dịch chuyển tấn công, hiển nhiên không còn kiên nhẫn được nữa, dù sao nơi này cũng gần kinh thành, vạn nhất để lộ phong thanh thì hậu quả có thể vô cùng khôn lường.
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 3: Thiên Phạt sâm lâm
- Đại sư huynh, dứt khoát thịt sạch tất cả rồi sẽ tìm được thủ nỏ, khẳng định bọn này để vật trong người, chẳng lẽ còn chạy lên trời được sao?
Một thân ảnh màu lam tung hoành bay ra, trong tay trường kiếm cơ hồ lam quang xuất ra chừng hơn trượng, vừa hiện thân liền khiến cho một mảnh kêu thảm! Phá vỡ vòng vây của đám người, ra tay chém xuống là huyết ảnh tung tóe theo đường tiến tới, tiễn oan hồn xuống địa ngục, điên cuồng hướng trung tâm giết qua!
Trương Tồn Hiếu kêu to:
- Mọi người làm thành một vòng, chung sức chống đỡ, hình thành Thiết Dũng Sát Trận, phòng ngự đến cùng.
Toàn bộ võ sĩ theo mệnh lệnh hành động, nhanh chóng nương tựa vào nhau, trong lúc nhất thời tiếng kêu thảm vẫn nổi lên bốn phía. Tuy rằng không thể ngăn cản được ba gã Thiên Huyền cao thủ, nhưng đã dần dần ổn định dược trận tuyến.
Trên một cây to cao che trời, tuy không một bóng người; nhưng mơ hồ truyền ra một tiếng thở dài.
Đúng là Quân đại thiếu gia giấu mình ở trên cây.
Nhìn thấy phía dưới chém giết, Quân đại thiếu gia không ngừng lắc đầu, đối với ba người không dùng đầu mà dùng sức giết ra thật có chút thất vọng! Cướp bóc không chuyên nghiệp như vậy sao, thật không biết Lệ Vô Bi, Lệ đại chí tôn dạy dỗ đệ tử thế nào đây!
Lấy thị lực của Quân Mạc Tà, tự nhiên liếc mắt một cái là biết, ba người này, đúng là ba đại đệ tử của Lệ Vô Bi!
Người quen a. Thật sự là quá quen thuộc mà!
Ba người này thật sự làm hỏng việc nhiều hơn là thành công! Điển hình là loại phế vật a.
Đánh cướp nha, phải vô thanh vô tức trực tiếp đánh xuống, trước khi ra tay lại còn muốn thông báo một câu.
Điều này làm Quân Mạc Tà cảm thán không biết nói gì hơn.
Giả bộ cái rắm a!
Đã đi cướp lại còn hô lớn, ngay cả kế hoạch hoàn mỹ thiếu gia định ra cũng bị đảo lộn! Phí mất bao công sức! Cái này còn may Lệ Kiếm Hồng còn chưa phang câu " Núi này ta mở, rừng này ta trồng, nếu muốn đi qua, mau nộp tiền mãi lộ…", nếu không có thể làm Quân đại sát thủ kích động ngã cắm đầu xuống gốc cây mất.
Quân Mạc Tà trước một ngày liền mang theo đội thân vệ đến nơi này, đặt bẫy, tạo chỗ ẩn núp bận rộn chết đi được, cuối cùng, Quân Mạc Tà lại trực tiếp phát cho mỗi người một viên "ẩn tàng khí tức" che dấu hơi thở của bản thân, đem hơn hai trăm người an bài trong rừng cây cách nơi này không xa, đương nhiên, đều nằm trong huyệt động ngầm tiềm ẩn. Chỉ đợi nhóm nhân mã này một khi đã tiến vào vòng vây sẽ trực tiếp như sấm vang chớp giật xuống tay, sau đó thu dọn chiến lợi phẩm lên ngựa chạy.
Nghĩ thế nào cũng không ngờ được đang đợi đám người này tiến vào vòng vây, liền bị ba cái đầu ngu ngốc trẻ tuổi chặn đứng chém giết!
Con bà nó thật là làm cho ta không thể nói gì a!
Quân Mạc Tà nhanh chóng truyền ra tin tức, nhắc người bên mình bình tĩnh chớ vọng động, xem tình huống thế nào đã, trước mắt tình thế này, ba tên kia thực lực tuy rằng mạnh mẽ, nhưng cũng vướng tay vướng chân không dễ dàng gì a, để cho bọn chúng như chó tranh mồi một phen rồi quyết định sau vậy.
Đang nghĩ như vậy, giữa khoảng đất Lệ Kiếm Hồng đột nhiên khẽ hô một tiếng, bước chân đều đặn ầm vang một hồi, một đám hắc y bịt mặt từ trên núi vọt xuống, nháy mắt gia nhập vòng chiến, ngay lập tức, cục diện giằng co giữa hai bên liền bị phá vỡ.
Trương Tồn Hiếu thủ lĩnh Thần Phong vệ đội trước ngực trúng một chưởng, lộn một vòng ra ngoài miệng phún máu tươi, quát to một tiếng, vung ngược tay lên, trong tay một kỳ hoa hỏa pháo gào rít phóng lên trời, nổ ầm, bầu trời đêm nhất thời lộ ra pháo hoa có hình dạng như một thanh tiểu kiếm mầu đỏ tươi như máu, hình ảnh giống thật vô cùng.
Xem ra, Huyết Kiếm đường ẩn thân ở một nơi bí mật sắp tới cứu viện, xem thử lần này song phương ai mạnh ai yếu đây, dù sao lão tử cũng tọa sơn quan hổ đấu, là nghêu sò tranh nhau, ngư ông đắc lợi.
Quân Mạc Tà ngồi trên nhánh cây giống như cưỡi ngựa, theo nhánh cây đung đưa theo gió, nhịp điệu cực kỳ hứng thú, nếu lúc này mà bị người nhìn thấy, không chừng làm cho người ta nghĩ rằng hắn đang "ấy ấy" cái cây :110:
Quân đại thiếu gia nâng cằm, hứng thú chờ đợi. Thật là náo nhiệt nha, Huyết Kiếm đường cùng đệ tử Lệ Vô Bi, còn có Lý Du Nhiên cùng cao thủ bí mật, mọi người hung hăng đối chọi một lần đi, tốt nhất là lưỡng bại câu thương! Hắn vỗ trán nghĩ: "Hay là cả hai bên đều bại vong là tốt nhất, bất quá ca tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng cũng không tham vọng quá đáng đâu."
" Ân, trước mắt ca chỉ nhìn, ca không nói lời nào."
Đáng tiếc sự tình lúc sau hoàn toàn không như dự đoán của mọi người, tín hiệu cầu cứu Huyết Kiếm đường đến cứu viện đã phát ra, nhưng có lẽ đã phát sinh chuyện gì, đừng nói cao thủ Huyết Kiếm đường đến trợ giúp, mà ngay cả bóng dáng trợ thủ thông thường cũng không có một người!
Khoảng không trong núi vắng lặng, chỉ có nơi này là tràn ngập âm thanh gào thét chém giết. Còn lại ánh lửa bập bùng chiếu rọi, Triệu Vô Cực một phương nhân mã mỗi người sắc mặt đều trắng bệch, vẻ mặt tuyệt vọng.
- Ta thực còn tưởng có người phía sau trợ giúp, nguyên lai là không thành kế!
Lệ Kiếm Hồng cười lạnh trào phúng nói:
- Không thành kế này vui vẻ lắm sao? Dám dùng loại thủ đoạn này khoe khoang trước mặt lão tử, giở trò đùa với địch nhân à, căn bản là chơi đùa chính ngươi mà thôi. Nếu không muốn sống thì nói rõ ra đi, lão tử nhất định thành toàn cho các ngươi!
Triệu Vô Cực nhếch nhác, chật vật dùng đủ loại biện pháp tránh thoát một đao bổ tới, thanh âm có chút nghẹn ngào, kêu to:
- Trương thống lĩnh, viện binh của chúng ta đâu? Ngài không phải nói là viện binh luôn luôn đi theo chúng ta sao? Như thế nào, như thế nào …như thế nào…
Ý hắn muốn hỏi "Như thế nào toàn bộ không có động tĩnh", nhưng mới nói tới đây, đối thủ trước mặt vù vù tặng liền ba đao cho hắn, khiến hắn vội vàng tránh né, cũng đem lời muốn hỏi ngắt quãng ba lần, nghe giọng giống như người cà lăm nói chuyện vậy.
- Ta làm sao biết? Ngươi cho rằng ta không sốt ruột hay sao?
Trương Tồn Hiếu tức giận mắng một tiếng:
- Trước quản cái mạng nhỏ của mình cho tốt đi!
Trước mắt, võ sĩ tinh nhuệ của Lý gia được ba vị Thiên Huyền cao thủ suất lĩnh, đã hoàn toàn chiếm được thế thượng phong. Từng bước ép sát, từng bước đem một phương nhân mã của Triệu Vô Cực gom vào bên trong như một vòng tròn nhỏ. Bên Triệu Vô Cực may mắn sống sót hơn trăm người miễn cưỡng tạo thành một đạo phòng tuyến, xúm lại thành một cái vòng tròn, liều mạng ngăn cản địch nhân tấn công như cuồng phong bạo vũ, bên ngoài vòng tròn, đã không còn một người sống sót!
Mạnh Hiểu Tùng, Triệu Vô Cực, Trương Tồn Hiếu ba người này đều dẫn đầu tọa trấn vị trí trọng yếu trong vòng tròn, sắc mặt mỗi người đều thảm hại.
Thời gian từ lúc phát ra tín hiệu đến bây giờ không sai biệt lắm đã tàn một nén nhang, nhưng Huyết Kiếm đường nhận vai trò viện binh vẫn như cũ vô ảnh vô tung.
Mạnh Hiểu Tùng rốt cuộc nhịn không được nguyền rủa mắng lên, trong thanh âm không ngờ mang theo vài phần nghẹn ngào:
- Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Như thế nào ngay cạnh địa giới kinh thành lại có thể có người ngang nhiên tập kích ngự tiền thị vệ như vậy? Ta nói này các vị đại nhân tiểu nhân trên có lão dưới có thiếu, đi theo các ngươi lúc này đây, chính là không dễ dàng gì. Các ngài mau mau nghĩ biện pháp đi nha, ở kinh thành, các ngài chính là bọn địa đầu xà. Các ngươi hãy đưa ra chủ ý đi chứ.
Mạnh Hiểu Tùng huyền công rất cao, đã đạt thành tựu Địa Huyền, mọi người đi chuyến này cùng Triệu Vô Cực, lấy hắn Địa Huyền là cao thủ mạnh nhất, nhưng nhiều năm trước tới nay cuộc sống sung sướng, đã sớm làm cho hắn mất đi cái loại thiết huyết sát khí và quyết tâm giành thắng lợi của năm đó, càng quý trọng tính mạng hơn, có cơ hội thăng quan phát tài cũng tốt, nhưng cũng phải giữ tính mạng mới được a! Giờ phút này thấy tình huống nguy cấp. Trong lòng sớm đã kêu khổ thấu trời, hối hận không ngừng.
Lão tử yên yên ổn ổn ở nhà uống trà chọi chim thả chó khi dễ bá tánh tiếp tục chiếm lấy các đại cô nương xinh đẹp. Thế nào lại theo miếng mỡ lừa gạt cần kiếm cái gì năm vạn lượng bạc chó má này, bạc còn chưa tới tay, mạng già đã muốn đi đứt ở nơi này…
Trương Tồn Hiếu nhịn không được nổi giận vô cùng:
- Ngươi kêu hoảng loạn như gà cái gì? Làm lòng quân rối loạn, ngươi còn kêu toáng như gà, nhiễu loạn quân tâm làm mất ý chí chiến đấu! Câm miệng cho lão tử! Tiếp tục ồn ào, tin hay lão tử một đao bổ ngươi làm năm không!
Mạnh Hiểu Tùng nghe vậy không khỏi giận dữ, vừa dùng đao bảo hộ toàn thân mình vừa phẫn nộ gào lên:
- Đây là đạo lý gì vậy! Các ngươi thân là ngự tiền thị vệ, dưới mắt thiên tử; lại là người trong quan phủ, chúng ta bất quá chỉ là thảo dân như con kiến hôi đi trợ giúp, đi theo các ngươi chỉ là giúp quan gia hộ tống hàng, giờ phút này nhìn thấy tính mạng khó giữ được, lại vẫn như cũ tác phong đáng tởm, mở lời nói lên cũng không cho sao?
Dứt lời, lại càng không chờ Trương Tồn Hiếu trả lời, hắn đột nhiên vươn cổ lên hô lên:
- Cứu mạng a, cứu mạng a!
Hắn một thân huyền công thâm hậu, lúc này trong vòng chiến cũng chỉ dưới tay Lệ Kim Hồng ba đại Thiên Huyền cao thủ. Vả lại, từ lúc cuộc chiến bắt đầu tới bây giờ hắn luôn co đầu rút cổ trốn chui trốn lủi phía sau, trên người nửa điểm thương tổn cũng không có, lần hô này quả thật là thanh chấn khắp nơi, truyền ra ngoài thật xa.
Trên nhánh cây,Quân Mạc Tà xém tí nữa là ngã cắm đầu xuống đất: "Lão đại, ngài thế nào cũng là một vị Địa Huyền cao thủ, nhìn lên thì chẳng bằng ai, nhìn xuống thì chẳng có ai bằng mình, nhưng hành động như vậy còn có uy tín danh dự của một nhân vật cao thủ sao? Sợ chết đến mức này sao?"
Hắc y nhân che mặt Lệ Kiếm Hồng cũng không chịu nổi thân mình lảo đảo, lập tức ha hả cười, dữ tợn kêu lên:
- Kêu đi , kêu đi, tiếp tục kêu lớn lên a! Cho ngươi kêu đến nát tan cái yết hầu cũng vô dụng thôi, sẽ không có ai đến cứu ngươi đâu!
Quân Mạc Tà không nói gì mà ngước nhìn trời cao, cả người kịch liệt run rẩy; có loại cảm giác xúc động mãnh liệt đến sắp ngất đi: "Trời ạ, sao không cho ta chết đi! Như thế nào lại cho ta đến thế giới này để có thể nghe được lời kinh điển như vậy chứ!"
Mạnh Hiểu Tùng kêu cứu mạng đại để là rất sợ chết, nhưng những lời này của Lệ Kiếm Hồng thật sự lại là danh ngôn!
Trong cơn xúc động, Quân Mạc Tà tựa hồ tưởng tượng ra vẻ mặt dữ tợn nhưng đáng khinh bỉ của một đại hán, ở sâu trong một con hẻm nhỏ yên lặng ức hiếp một tiểu cô nương nhu nhược, hắn đắc ý cười to: "Kêu đi kêu đi, cho ngươi kêu đến nát yết hầu… "
Một màn hoảng hốt kia, tuy rằng có cẩu huyết một chút, nhưng chuyện như thế, nếu so sánh thì cũng còn kém xa màn trình diễn trước mắt, đây là một nam nhân đối với một nam nhân nói đó nha!
Quân Mạc Tà thấy lợm giọng nuốt ực một ngụm nước bọt, không được, lão tử muốn ói quá, thật quá ác tâm…
Tại hiện trường, tình huống vẫn hừng hực khí thế.
Triệu Vô Cực mang theo nhân mã Triệu gia, hầu như đã tử vong không còn mấy mạng; phía Mạnh Hiểu Tùng, hội viên thuộc Giang Nam công hội, cũng không sai biệt lắm đều máu tươi phơi thây; không thể không thừa nhận, nhị hoàng tử phái ra hai trăm thành viên thuộc Thần Phong vệ đội là có tố chất cao nhất, phóng mắt có hơn một trăm năm mươi người còn sống sót thì tám chín phần mười là thành viên của Thần Phong vệ đội.
Kỳ thực mỗi người của Thần Phong vệ đội, lấy thực lực mà nói, cũng không tính là cao, có thể nói là thân thủ còn hơi kém hơn Triệu gia cùng Giang Nam công hội, nhưng lại hơn ở kinh nghiệm chiến trận, kinh nghiệm chiến đấu phong phú cực kỳ, dù rơi vào thế hạ phong vẫn có thể ổn định thế trận, hơn nữa còn am hiểu vây công chém giết, đoàn đội hợp tác lực lượng rất mạnh mẽ, cho nên dù hai quân chiến đấu trong đêm tối, lại thể hiện được ưu thế cường đại.
Đến nỗi Triệu gia cùng Giang Nam công hội quả thật có không ít người chiến lực so với Thần Phong vệ đội mạnh mẽ hơn, nhưng một đám đều theo thói quen độc lai độc vãng, người giang hồ rất ít hợp tác với nhau, bởi vậy một khi gặp phải trận hỗn chiến quy mô bực này, chỉ biết bằng sức mình giết chóc, cho nên những người chết đầu tiên lại là những cao thủ có thực lực mạnh mẽ nhưng lại thiếu tinh thần hợp tác!
Lệ Kiếm Hồng ba người phân theo ba hướng, dịch chuyển tấn công, hiển nhiên không còn kiên nhẫn được nữa, dù sao nơi này cũng gần kinh thành, vạn nhất để lộ phong thanh thì hậu quả có thể vô cùng khôn lường.
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 3: Thiên Phạt sâm lâm
/1286
|