Dịch Giả: Tiểu Ngọc
Âm thanh đều đặn, mang theo một loại tiết tấu hùng hồn kỳ dị ầm ầm chấn động vọng lại. Từng đám bụi lớn, tầng tầng lớp lớp không ngừng bốc lên cao! Đây chính là đặc trưng của một đội quân tinh nhuệ! Nếu là một cánh quân hỗn tạp thì những đám bụi do hành quân sinh ra sẽ loằng ngoằng, lộn xộn như những đám mây. Chỉ khi vạn người cùng bước, đội hình chỉnh tề, trước sau không loạn, mới có khả năng sinh ra khung cảnh như thế này!
Âm thanh hùng tráng, tự nhiên đem lại cho người ta cảm giác vi diệu như có một cỗ lực lượng bài sơn hải đảo ập tới! Dường như nghe tiếng bước chân hành quân hùng tráng như thế, trong thiên hạ, cảm giác như bất luận là người phương nào, bất luận là đội quân nào cũng không thể cản nổi bước tiến của cánh quân này!
- Quân vô ý, rốt cuộc không hổ danh người Quân gia! Quả nhiên quân kỷ nghiêm ngặt, khiến cho kẻ khác bội phục, sau khi chứng kiến không thể không nói một chữ "Phục"!
Đông Phương Vấn Tình đứng dưới một gốc đại thụ, dõi mắt nhìn về phía xa, rốt cục nhị không được, thở dài một tiếng.
- Tiểu tử kia đúng là không đơn giản a.
Đông Phương Vấn Kiếm cùng Đông Phương Vấn Đao đứng bên cạnh cũng không kìm được, cảm thán một tiếng.
Xa xa nhìn lại, mấy ngàn kỵ binh của Quân Vô Ý phía trước tựa như dòng nước lũ cuồn cuộn, ngay cả bước chân của những con ngựa tựa như cũng rất đều nhau, đồng thời nhấc lên, cùng nhau hạ xuống. Bất luận là nhìn từ chính diện, hay từ bất kỳ phía nào đều thấy được hàng lối thẳng tắp, chỉnh tề giống như bị một đao chém ra vậy!
Cái này bất quá cũng chỉ là kết quả của quân kỷ nghiêm minh mà thôi, thế nhưng, từ biểu tình trên mặt mỗi binh sĩ lại thấy được, tất cả đều rất tự hào! Đây chính là quân lực thống nhất! Một cánh quân chia năm sẻ bảy, tuyệt đối sẽ không có bất kỳ sự tự hào nào trên mặt của các binh sĩ!
Đối mặt với đội quân chỉnh tề, khí thế cường đại như vậy, cho dù là Quân Mạc Tà Quân đại thiếu gia cũng cảm thấy hoảng sợ.
Phải biết rằng lúc Quân đại thiếu hắn rời đi, trong tay Quân Vô Ý cũng chỉ có nguyên chúc quân(quân chính quy) là kỷ luật nghiêm minh mà thôi, con đâu trong đại quân vẫn đầy rẫy quân đội riêng của các gia tộc đi theo bảo tiêu cho các vị công tử, thiếu gia. Những người này rất khó quản, nếu có nói là ngang bướng, không tuân lệnh cũng không quá đáng. Nghĩ thế nào cũng không tưởng được, bất quá mới trong vòng ngắn ngủi một tháng thôi mà mấy kẻ này đã biết vâng lời như vậy!
Xem ra, Tam thúc cầm quân thật mát tay nha.
Nhưng đối với một người vốn không có quen thuộc quân vụ như Quân đại thiếu gia lại có chỗ không biết, cái này đâu có đơn giản chỉ là "mát tay" mà thôi! Tuy "mát tay" nhưng nếu Quân Vô Ý muốn thay đổi một người, chỉ sợ cũng phải hao tâm khổ lực một phen!
Quân Mạc Tà suất lĩnh hai trăm năm mươi hộ vệ của hắn tiến lên nghênh đón đại quân. Nhưng đón tiếp hắn là một khuôn mặt vô cùng lạnh nhạt, mặc dù luôn kiệt ngạo, bất tuân như Quân đại thiếu gia, khi đối diện với sự lạnh nhạt này cũng chỉ có thể đứng thẳng ưỡn ngực, cố nặn ra một nụ cười, bởi vì, chủ nhân của khuôn mặt đó chính là Quân tam gia Quân Vô Ý.
Quân Vô Ý nhìn cháu trai của mình, tuy sắc mặt tỏ ra nghiêm nghị, nhưng trong lòng hắn đúng là đang dở khóc dở cười. Trong lịch sử các tướng làm tiên phong, có ai làm tiên phong như hắn? Cầm quân đi tiên phong mà giống như thả dê khỏi chuồng vậy, gần như nhoáng một cái đã vô ảnh vô tung, biến mất không thấy tăm hơi đâu! Ngay cả nửa điểm cơ bản nhất của tướng tiên phong là truyền tin về cho đại quân hắn cũng không làm, hai là đi tiên phong mở đường hắn cũng tự quyết mọi thứ, và cũng chằng thèm quan tâm coi đại quân phía sau thế nào... Làm tiên phong như hắn ít nhất trước giờ chưa gặp qua người nào!
Kỳ thực Quân đại thiếu gia lĩnh ấn tiên phong đi trước mở đường thành tích cũng không tệ. Trên đoạn đường này, từ khi hành quân cho tới nay, toàn bộ những phiền phức bất kể lớn nhỏ, tiềm ẩn hay không đều bị hắn dùng độc môn thủ pháp giải trừ toàn bộ. Không cần biết là quang minh chính đại hay không, nhưng quả thực hắn đã hoàn thành nhiệm vụ của một tướng tiên phong. Vì thế, đại quân một đường đi tới, xác thực không có gặp nhiều cản trở. Chỉ với điểm này thôi, cũng đã làm cho Quân tam gia cảm thấy rất hài lòng rồi. Thậm chí đối đối với những lão tướng quân trong quân doanh mà nói, đối với thành tích này của Quân đại thiếu cũng cảm thấy rất hài lòng, ít nhất cũng không tìm ra được một khuyết điểm nào.
Thiếu sót duy nhất chính là không có giữ liên lạc thường xuyên với đại quân.
Cái này là sao đây? Chắc chắn người khác sẽ cho rằng, tiểu tử này hoàn toàn không có nửa điểm trách nhiệm! Đoạn đường này đi tới tuy trong quân không có bất cứ dị nghị, rắc rối gì, nhưng phỏng chừng cũng là do danh tiếng của Quân đại soái, thậm chí là Quân lão gia tử có được mà thôi.
Tuy nhiên vấn đề càng nghiêm trọng hơn chính là: Người không biết thì không nói, nhưng người biết chuyện thì tuyệt đối không ít, trong số một trăm người được hỏi, ít nhất sẽ có chín mươi chín người trả lời rằng: "Ai bảo "người ta" có một hảo tam thúc, hảo gia gia a!"
Cái này chính là liên quan tới vấn đề phục chúng, quân kỷ trong quân: Hắn vô tổ chức, vô kỷ luật như vậy, nếu không xử phạt, há có thể làm mọi người tin phục?
Kết quả cuối cùng, Quân Tam gia không còn lựa chọn nào khác, đành phải chọn cách trực tiếp nhất đó là vừa thấy mặt Quân đại thiếu gia liền mắng té tát một trận! Quân Mạc Tà bộ dạng ngượng ngùng, cúi đầu lắng nghe, khúm na khúm núm, vâng vâng dạ dạ, mơ mơ màng màng. Mặc dù cũng có đôi chỗ Quân tam gia khen hắn làm việc không tệ, nhưng cơ hồ toàn bộ nội dung cuộc nói chuyện hắn nghe vào tai bên này, đi ra tai bên kia, đợi tới khi nghe giáo huấn tới mức gật gù ngủ gật mới chính thức xong việc.
Quân tam gia vừa mới phát tiết một trận, đang định nói tiếp lại nhìn thấy ánh mắt ám chỉ mãnh liệt của Quân Mạc Tà, Quân Vô Ý đành bó tay, không biết làm gì hơn là cùng chúng tướng bàn qua về doanh địa, rồi lại phân phó vài câu đơn giản, sau đó mới cho chúng tướng lui ra.
- Hừ hừ hừ... Quân đại nguyên soái, thực là hảo uy phong, hảo sát khí a! Hơn mười năm không gặp, so với năm ấy không ngờ còn uy phong hơn nha! Bắt cháu mình lĩnh ấn tiên phong làm nhiệm vụ mở đường, mặc dù nó hoàn thành nhiệm vụ vô cùng toàn vẹn nhưng vẫn bị ăn một trân mắng té tát vào mặt a! Không ngờ nửa câu động viên cũng chẳng có, quả không hổ danh thiết huyết nam nhi, rất vô tình a!
Một giọng nói đầy vẻ châm chọc, khiêu khích, âm dương quái khí vang lên.
Quân Vô Ý mày kiếm nhất thời cau lại, trong mắt hàn quang ẩn hiện:
- Ai? Ra đây mau!
- Hừ, đi ra thì đi ra, chẳng lẽ còn phải cần đại nguyên soái ngươi phê chuẩn sao?
Xoát một tiếng, trong doanh trướng nhất thời xuất hiện ba người.
- Đông Phương đại ca?
Quân Vô Ý kinh hỉ kêu lên, nhưng ánh mắt vừa chuyển:
- Đông Phương nhị ca! Tam ca! Hóa ra là các huynh!
Sau lúc kinh hỷ đó, trong mắt hắn bỗng hiện lên sự hổ thẹn vô cùng, thoáng chốc hắn cảm thấy bản thân không còn mặt mũi nào để đối mặt với ba người bọn họ.
- Hừ, muốn lấy lòng bọn ta sao? Quân Vô Ý, tiểu tử ngươi vội vội vàng vàng xuất quân đi Thiên Nam như vậy, phải chăng muốn tìm chết? Chán sống rồi à?
Đông Phương Vấn Tình hừ một tiếng, thanh âm tuy rằng tràn đầy vẻ châm chọc, khiêu khích, nhưng sắc mặt cũng không quá khó coi. Chỉ cần là người hữu tâm, tuyệt đối có thể từ trong câu nói của hắn mà cảm nhận được chút ý quan tâm.
Hận ý của ba người bọn họ đối với Quân gia không phải là quá sâu. Chuyện năm đó suy cho cùng chỉ là vì giận cá chém thớt mà thôi, mà quan trọng hơn nữa chính là, hôm nay nhìn thấy tên ngoại sanh vốn mang tiếng quần áo lụa là, không còn hy vọng bỗng nhiên trở nên đầy hứa hẹn, tuổi trẻ tài cao như vậy, trong lòng ba người hiện đang kinh hỷ khôn nguôi. Vì vậy, bao nhiêu oán khí ngày trước sớm đã bay mất không còn chút nào.
Chuyện năm đó, dù sao cũng đã trôi qua mười năm rồi; tai họa này mặc dù bắt nguồn từ Quân Vô Ý mà ra, thế nhưng, Quân Vô Ý hắn chẳng lẽ không phải là người bị hại? Thậm chí, hắn còn là người bị hại thảm nhất. Mười năm chịu tàn phết, mười năm chịu dày vò, cắn rứt, vạn thiên khổ tẫn mình hắn chịu đựng. Còn chưa nói là, ngay từ đầu Quân Vô Ý hắn vốn không biết chuyện gì xảy ra cả! Đến khi hắn biết được thân phận thực sự của Hàn Yên Dao thì hết thảy mọi chuyện đã không thể cứu vãn được nữa rồi!
Vừa thấy ánh mắt cự kỳ nặng nề, mệt mỏi của Quân Vô Ý, cộng với vô vàn hổ thẹn khi vừa gặp được ba người, bọn họ mới hiểu, mười năm này, hắn so với bọn họ còn khổ sở hơn vạn phần!
Cho dù là huynh muội tình thâm như bọn họ, nhưng một trận đồ sát mười năm trước đó cũng đã giúp họ phát tiết oán khí trong lòng rất nhiều, hơn nữa cho tới bây giờ cũng đã trải qua mười năm thời gian. Đã từ lâu, chuyện này không còn là cái gì mà "khắc cốt ghi tâm" nữa.
Nhưng Quân Vô Ý lại hoàn toàn bất đồng! Sự tình do hắn gây ra. Cố tình cũng tốt mà vô ý cũng thôi, bởi lẽ mọi chuyện cũng đã lỡ rồi, sự thực chính là như thế.
Mặc dù vô ý, nhưng tất cả cũng vì hắn mà ra. Tuy chỉ là vô ý, nhưng trái lại nó lại trở thành gánh nặng đau khổ cả đời cho hắn!
Mười năm qua, hiển nhiên mỗi ngày mỗi đêm hắn đều như bị vạn con kiến cắn xé trong lòng, nó như mũi khoan tới tận xương tủy, vô cùng khó chịu! Nếu quả thật người gánh chịu bản thân bọn họ, chỉ sợ đã chịu không nổi rồi. Nhưng nếu là bọn họ, ít ra cũng có thể uống say một trận rồi điên cuồng đánh một trận, mượn hơi men để làm vơi đi đau khổ trong lòng, thế nhưng Quân Vô Ý hắn thì sao? Hai chân tàn tậ...tcho nên hắn chỉ có thể cam chịu, âm thầm chịu đựng thống khổ một mình.
Vừa gặp lại nhau, thoáng cái cả bốn người đều có một loại cảm giác kỳ dị, thật giống như là trở về khoảng thời gian mười năm về trước, bao nhiêu chuyện xảy ra năm ấy dường như hiện lên rõ ràng trước mắt. Hô hấp cũng không tránh khỏi có chút nặng nề.
Dần dần, Quân Vô Ý vành mắt có chút đỏ lên, khóe mắt bắt đầu có phần ướt át, hắn đưa hai tay ra, cười lớn nói:
- Đông Phương đại ca, mười năm qua, ta rất nhớ các huynh! Đã mười năm, hai tháng, bảy ngày chúng ta không có gặp nhau rồi.
Hắn nhìn sắc trời một chút, thanh âm có chút thê lương nói:
- Nếu bớt đi hai canh giờ nữa sẽ chính là thời điểm mà năm ấy ta nhận được hung tin của đại ca.
Hai mắt Quân Vô Ý bỗng nhiên trở nên ửng đỏ!
Cả bốn người đứng bên cạnh trong lòng nhất thời đều chấn động không thôi!
Không sai, đúng là ngày hôm nay, chỉ kém hai canh giờ thôi....
Mười năm, hai tháng, bảy ngày kém hai canh giờ! Quân Vô Ý không ngờ lại nghi nhớ thời gian chính xác từng ngày từng giờ như vậy! Đây là khái niệm gì?
Điều này rõ ràng cho thấy, trong mười năm qua, bất kể là ngày hay đêm, bất cứ lúc nào hắn cũng không có quên mối huyết hải thâm cừu này! Nhưng hắn chỉ có thể âm thầm chịu đựng ở trong lòng cho dù biết rõ cừu nhân là ai; hơn nữa, lại còn chịu cảnh tàn tật, tình yêu bị chia cắt!
Giờ khắc này, ba người Đông Phương Vấn Tình ba người rốt cục hoàn toàn hiểu rõ, cuộc sống của Quân Vô Ý mười năm qua đã phải chịu đựng những gì!
Chỉ một câu nói kia thôi cũng đã đủ nói lên tất cả!
- Tam đệ, mười năm qua khổ cho đệ rồi!
Đông Phương Vấn Tình bước lên từng bước, ôm chặt lấy Quân Vô Ý. Hai người cứ đứng yên lặng như vậy, không nói thêm lời nào. Quân Vô Ý mắt hổ hơi khép lại, cố gắng kìm nén không cho nhiệt lệ chảy ra, nuốt ngược vào trong lòng! Trên khuôn mặt cơ nhục co giật từng hồi, nhưng hắn vẫn cắn chặt răng chịu đựng, không cho phát ra bất cứ âm thanh nào.
Tròn mười năm rồi, rốt cục cũng được nghe những lời này từ người của Đông Phương gia tộc, đó chính là lời nói biểu hiện sự thông cảm, tha thứ và quan tâm! Mười năm đằng đẵng a...! Tuy rằng hơi muộn một chút, hơi trễ một chút, nhưng dù sao cũng đã đến rồi.
"Có ai biết, mười năm qua ta đã đau khổ, suy sụp biết bao nhiêu lần, bao nhiêu lần a!" Quân Vô Ý trên mặt không có bất kỳ biểu tình gì, nhưng trong lòng hắn lại dấy lên một cỗ chua xót, đau đớn vô cùng, giống như trường giang đại hải cuồn cuộn trùng kích.
Đông Phương Vấn Kiếm cùng Đông Phương Vấn Đao nghĩ đến những khổ sở mà Quân Vô Ý mười năm qua phải chịu đựng, lại nhìn thấy một màn cảm động trước mắt, đột nhiên cũng không kìm lòng được vành mắt cũng bắt đầu đỏ lên, sống mũi cay cay, suýt nữa nước mắt chảy ra ròng ròng. Cuối cùng đành quay đầu sang chỗ khác, cố gắng ho khan hai tiếng. Bởi vì, bọn họ rất sợ để cho bản thân sẽ rơi lệ, nghẹn ngào khóc rống lên! Nhưng... cho dù bọn họ cố gắng ho khan hai tiếng để che đi cảm xúc của mình thì âm thanh vẫn có chút run rẩy....
Đều là nam nhi, làm sao bọn họ lại không hiểu được mười năm vừa qua Quân Vô Ý phải trải qua như thế nào? Nếu đổi lại là bản thân, tất cả chuyện này mà xảy ra trên người mình, sợ rằng đã tự sát từ lâu rồi! Nhưng... Quân Vô Ý hắn lại kiên cường chịu đựng đau khổ, dằn vặt, trong mười năm thẳng đến tận ngày hôm nay!
Sau một hồi lâu, mọi người mới bình tĩnh trở lại.
- Vô Ý làm sao mà không biết lần xuất chinh Thiên Nam này hung hiểm trùng trùng, ngoại trừ việc đối đầu cùng Huyền thú triều, còn có cừu gia khắp nơi tụ họp! Lúc này đây, nếu như Quân Vô Ý ta không may mắn, không thể tránh khỏi kiếp nạn lần này, kính mong ba vị ca ca tương trợ, bất luận là dưới tình huống nào, cũng mong ba vị hộ tống Quân Mạc Tà an toàn về tới Thiên Hương! Ta cầu xin ba người!
Sau khi bình tĩnh trở lại, tất nhiên mọi người cần chuyển đề tài nói chuyện, thế nhưng vấn đề mà Quân Vô Ý đưa ra đúng là bức thiết nhất trong thời điểm hiện tại.
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 3: Thiên Phạt sâm lâm
Âm thanh đều đặn, mang theo một loại tiết tấu hùng hồn kỳ dị ầm ầm chấn động vọng lại. Từng đám bụi lớn, tầng tầng lớp lớp không ngừng bốc lên cao! Đây chính là đặc trưng của một đội quân tinh nhuệ! Nếu là một cánh quân hỗn tạp thì những đám bụi do hành quân sinh ra sẽ loằng ngoằng, lộn xộn như những đám mây. Chỉ khi vạn người cùng bước, đội hình chỉnh tề, trước sau không loạn, mới có khả năng sinh ra khung cảnh như thế này!
Âm thanh hùng tráng, tự nhiên đem lại cho người ta cảm giác vi diệu như có một cỗ lực lượng bài sơn hải đảo ập tới! Dường như nghe tiếng bước chân hành quân hùng tráng như thế, trong thiên hạ, cảm giác như bất luận là người phương nào, bất luận là đội quân nào cũng không thể cản nổi bước tiến của cánh quân này!
- Quân vô ý, rốt cuộc không hổ danh người Quân gia! Quả nhiên quân kỷ nghiêm ngặt, khiến cho kẻ khác bội phục, sau khi chứng kiến không thể không nói một chữ "Phục"!
Đông Phương Vấn Tình đứng dưới một gốc đại thụ, dõi mắt nhìn về phía xa, rốt cục nhị không được, thở dài một tiếng.
- Tiểu tử kia đúng là không đơn giản a.
Đông Phương Vấn Kiếm cùng Đông Phương Vấn Đao đứng bên cạnh cũng không kìm được, cảm thán một tiếng.
Xa xa nhìn lại, mấy ngàn kỵ binh của Quân Vô Ý phía trước tựa như dòng nước lũ cuồn cuộn, ngay cả bước chân của những con ngựa tựa như cũng rất đều nhau, đồng thời nhấc lên, cùng nhau hạ xuống. Bất luận là nhìn từ chính diện, hay từ bất kỳ phía nào đều thấy được hàng lối thẳng tắp, chỉnh tề giống như bị một đao chém ra vậy!
Cái này bất quá cũng chỉ là kết quả của quân kỷ nghiêm minh mà thôi, thế nhưng, từ biểu tình trên mặt mỗi binh sĩ lại thấy được, tất cả đều rất tự hào! Đây chính là quân lực thống nhất! Một cánh quân chia năm sẻ bảy, tuyệt đối sẽ không có bất kỳ sự tự hào nào trên mặt của các binh sĩ!
Đối mặt với đội quân chỉnh tề, khí thế cường đại như vậy, cho dù là Quân Mạc Tà Quân đại thiếu gia cũng cảm thấy hoảng sợ.
Phải biết rằng lúc Quân đại thiếu hắn rời đi, trong tay Quân Vô Ý cũng chỉ có nguyên chúc quân(quân chính quy) là kỷ luật nghiêm minh mà thôi, con đâu trong đại quân vẫn đầy rẫy quân đội riêng của các gia tộc đi theo bảo tiêu cho các vị công tử, thiếu gia. Những người này rất khó quản, nếu có nói là ngang bướng, không tuân lệnh cũng không quá đáng. Nghĩ thế nào cũng không tưởng được, bất quá mới trong vòng ngắn ngủi một tháng thôi mà mấy kẻ này đã biết vâng lời như vậy!
Xem ra, Tam thúc cầm quân thật mát tay nha.
Nhưng đối với một người vốn không có quen thuộc quân vụ như Quân đại thiếu gia lại có chỗ không biết, cái này đâu có đơn giản chỉ là "mát tay" mà thôi! Tuy "mát tay" nhưng nếu Quân Vô Ý muốn thay đổi một người, chỉ sợ cũng phải hao tâm khổ lực một phen!
Quân Mạc Tà suất lĩnh hai trăm năm mươi hộ vệ của hắn tiến lên nghênh đón đại quân. Nhưng đón tiếp hắn là một khuôn mặt vô cùng lạnh nhạt, mặc dù luôn kiệt ngạo, bất tuân như Quân đại thiếu gia, khi đối diện với sự lạnh nhạt này cũng chỉ có thể đứng thẳng ưỡn ngực, cố nặn ra một nụ cười, bởi vì, chủ nhân của khuôn mặt đó chính là Quân tam gia Quân Vô Ý.
Quân Vô Ý nhìn cháu trai của mình, tuy sắc mặt tỏ ra nghiêm nghị, nhưng trong lòng hắn đúng là đang dở khóc dở cười. Trong lịch sử các tướng làm tiên phong, có ai làm tiên phong như hắn? Cầm quân đi tiên phong mà giống như thả dê khỏi chuồng vậy, gần như nhoáng một cái đã vô ảnh vô tung, biến mất không thấy tăm hơi đâu! Ngay cả nửa điểm cơ bản nhất của tướng tiên phong là truyền tin về cho đại quân hắn cũng không làm, hai là đi tiên phong mở đường hắn cũng tự quyết mọi thứ, và cũng chằng thèm quan tâm coi đại quân phía sau thế nào... Làm tiên phong như hắn ít nhất trước giờ chưa gặp qua người nào!
Kỳ thực Quân đại thiếu gia lĩnh ấn tiên phong đi trước mở đường thành tích cũng không tệ. Trên đoạn đường này, từ khi hành quân cho tới nay, toàn bộ những phiền phức bất kể lớn nhỏ, tiềm ẩn hay không đều bị hắn dùng độc môn thủ pháp giải trừ toàn bộ. Không cần biết là quang minh chính đại hay không, nhưng quả thực hắn đã hoàn thành nhiệm vụ của một tướng tiên phong. Vì thế, đại quân một đường đi tới, xác thực không có gặp nhiều cản trở. Chỉ với điểm này thôi, cũng đã làm cho Quân tam gia cảm thấy rất hài lòng rồi. Thậm chí đối đối với những lão tướng quân trong quân doanh mà nói, đối với thành tích này của Quân đại thiếu cũng cảm thấy rất hài lòng, ít nhất cũng không tìm ra được một khuyết điểm nào.
Thiếu sót duy nhất chính là không có giữ liên lạc thường xuyên với đại quân.
Cái này là sao đây? Chắc chắn người khác sẽ cho rằng, tiểu tử này hoàn toàn không có nửa điểm trách nhiệm! Đoạn đường này đi tới tuy trong quân không có bất cứ dị nghị, rắc rối gì, nhưng phỏng chừng cũng là do danh tiếng của Quân đại soái, thậm chí là Quân lão gia tử có được mà thôi.
Tuy nhiên vấn đề càng nghiêm trọng hơn chính là: Người không biết thì không nói, nhưng người biết chuyện thì tuyệt đối không ít, trong số một trăm người được hỏi, ít nhất sẽ có chín mươi chín người trả lời rằng: "Ai bảo "người ta" có một hảo tam thúc, hảo gia gia a!"
Cái này chính là liên quan tới vấn đề phục chúng, quân kỷ trong quân: Hắn vô tổ chức, vô kỷ luật như vậy, nếu không xử phạt, há có thể làm mọi người tin phục?
Kết quả cuối cùng, Quân Tam gia không còn lựa chọn nào khác, đành phải chọn cách trực tiếp nhất đó là vừa thấy mặt Quân đại thiếu gia liền mắng té tát một trận! Quân Mạc Tà bộ dạng ngượng ngùng, cúi đầu lắng nghe, khúm na khúm núm, vâng vâng dạ dạ, mơ mơ màng màng. Mặc dù cũng có đôi chỗ Quân tam gia khen hắn làm việc không tệ, nhưng cơ hồ toàn bộ nội dung cuộc nói chuyện hắn nghe vào tai bên này, đi ra tai bên kia, đợi tới khi nghe giáo huấn tới mức gật gù ngủ gật mới chính thức xong việc.
Quân tam gia vừa mới phát tiết một trận, đang định nói tiếp lại nhìn thấy ánh mắt ám chỉ mãnh liệt của Quân Mạc Tà, Quân Vô Ý đành bó tay, không biết làm gì hơn là cùng chúng tướng bàn qua về doanh địa, rồi lại phân phó vài câu đơn giản, sau đó mới cho chúng tướng lui ra.
- Hừ hừ hừ... Quân đại nguyên soái, thực là hảo uy phong, hảo sát khí a! Hơn mười năm không gặp, so với năm ấy không ngờ còn uy phong hơn nha! Bắt cháu mình lĩnh ấn tiên phong làm nhiệm vụ mở đường, mặc dù nó hoàn thành nhiệm vụ vô cùng toàn vẹn nhưng vẫn bị ăn một trân mắng té tát vào mặt a! Không ngờ nửa câu động viên cũng chẳng có, quả không hổ danh thiết huyết nam nhi, rất vô tình a!
Một giọng nói đầy vẻ châm chọc, khiêu khích, âm dương quái khí vang lên.
Quân Vô Ý mày kiếm nhất thời cau lại, trong mắt hàn quang ẩn hiện:
- Ai? Ra đây mau!
- Hừ, đi ra thì đi ra, chẳng lẽ còn phải cần đại nguyên soái ngươi phê chuẩn sao?
Xoát một tiếng, trong doanh trướng nhất thời xuất hiện ba người.
- Đông Phương đại ca?
Quân Vô Ý kinh hỉ kêu lên, nhưng ánh mắt vừa chuyển:
- Đông Phương nhị ca! Tam ca! Hóa ra là các huynh!
Sau lúc kinh hỷ đó, trong mắt hắn bỗng hiện lên sự hổ thẹn vô cùng, thoáng chốc hắn cảm thấy bản thân không còn mặt mũi nào để đối mặt với ba người bọn họ.
- Hừ, muốn lấy lòng bọn ta sao? Quân Vô Ý, tiểu tử ngươi vội vội vàng vàng xuất quân đi Thiên Nam như vậy, phải chăng muốn tìm chết? Chán sống rồi à?
Đông Phương Vấn Tình hừ một tiếng, thanh âm tuy rằng tràn đầy vẻ châm chọc, khiêu khích, nhưng sắc mặt cũng không quá khó coi. Chỉ cần là người hữu tâm, tuyệt đối có thể từ trong câu nói của hắn mà cảm nhận được chút ý quan tâm.
Hận ý của ba người bọn họ đối với Quân gia không phải là quá sâu. Chuyện năm đó suy cho cùng chỉ là vì giận cá chém thớt mà thôi, mà quan trọng hơn nữa chính là, hôm nay nhìn thấy tên ngoại sanh vốn mang tiếng quần áo lụa là, không còn hy vọng bỗng nhiên trở nên đầy hứa hẹn, tuổi trẻ tài cao như vậy, trong lòng ba người hiện đang kinh hỷ khôn nguôi. Vì vậy, bao nhiêu oán khí ngày trước sớm đã bay mất không còn chút nào.
Chuyện năm đó, dù sao cũng đã trôi qua mười năm rồi; tai họa này mặc dù bắt nguồn từ Quân Vô Ý mà ra, thế nhưng, Quân Vô Ý hắn chẳng lẽ không phải là người bị hại? Thậm chí, hắn còn là người bị hại thảm nhất. Mười năm chịu tàn phết, mười năm chịu dày vò, cắn rứt, vạn thiên khổ tẫn mình hắn chịu đựng. Còn chưa nói là, ngay từ đầu Quân Vô Ý hắn vốn không biết chuyện gì xảy ra cả! Đến khi hắn biết được thân phận thực sự của Hàn Yên Dao thì hết thảy mọi chuyện đã không thể cứu vãn được nữa rồi!
Vừa thấy ánh mắt cự kỳ nặng nề, mệt mỏi của Quân Vô Ý, cộng với vô vàn hổ thẹn khi vừa gặp được ba người, bọn họ mới hiểu, mười năm này, hắn so với bọn họ còn khổ sở hơn vạn phần!
Cho dù là huynh muội tình thâm như bọn họ, nhưng một trận đồ sát mười năm trước đó cũng đã giúp họ phát tiết oán khí trong lòng rất nhiều, hơn nữa cho tới bây giờ cũng đã trải qua mười năm thời gian. Đã từ lâu, chuyện này không còn là cái gì mà "khắc cốt ghi tâm" nữa.
Nhưng Quân Vô Ý lại hoàn toàn bất đồng! Sự tình do hắn gây ra. Cố tình cũng tốt mà vô ý cũng thôi, bởi lẽ mọi chuyện cũng đã lỡ rồi, sự thực chính là như thế.
Mặc dù vô ý, nhưng tất cả cũng vì hắn mà ra. Tuy chỉ là vô ý, nhưng trái lại nó lại trở thành gánh nặng đau khổ cả đời cho hắn!
Mười năm qua, hiển nhiên mỗi ngày mỗi đêm hắn đều như bị vạn con kiến cắn xé trong lòng, nó như mũi khoan tới tận xương tủy, vô cùng khó chịu! Nếu quả thật người gánh chịu bản thân bọn họ, chỉ sợ đã chịu không nổi rồi. Nhưng nếu là bọn họ, ít ra cũng có thể uống say một trận rồi điên cuồng đánh một trận, mượn hơi men để làm vơi đi đau khổ trong lòng, thế nhưng Quân Vô Ý hắn thì sao? Hai chân tàn tậ...tcho nên hắn chỉ có thể cam chịu, âm thầm chịu đựng thống khổ một mình.
Vừa gặp lại nhau, thoáng cái cả bốn người đều có một loại cảm giác kỳ dị, thật giống như là trở về khoảng thời gian mười năm về trước, bao nhiêu chuyện xảy ra năm ấy dường như hiện lên rõ ràng trước mắt. Hô hấp cũng không tránh khỏi có chút nặng nề.
Dần dần, Quân Vô Ý vành mắt có chút đỏ lên, khóe mắt bắt đầu có phần ướt át, hắn đưa hai tay ra, cười lớn nói:
- Đông Phương đại ca, mười năm qua, ta rất nhớ các huynh! Đã mười năm, hai tháng, bảy ngày chúng ta không có gặp nhau rồi.
Hắn nhìn sắc trời một chút, thanh âm có chút thê lương nói:
- Nếu bớt đi hai canh giờ nữa sẽ chính là thời điểm mà năm ấy ta nhận được hung tin của đại ca.
Hai mắt Quân Vô Ý bỗng nhiên trở nên ửng đỏ!
Cả bốn người đứng bên cạnh trong lòng nhất thời đều chấn động không thôi!
Không sai, đúng là ngày hôm nay, chỉ kém hai canh giờ thôi....
Mười năm, hai tháng, bảy ngày kém hai canh giờ! Quân Vô Ý không ngờ lại nghi nhớ thời gian chính xác từng ngày từng giờ như vậy! Đây là khái niệm gì?
Điều này rõ ràng cho thấy, trong mười năm qua, bất kể là ngày hay đêm, bất cứ lúc nào hắn cũng không có quên mối huyết hải thâm cừu này! Nhưng hắn chỉ có thể âm thầm chịu đựng ở trong lòng cho dù biết rõ cừu nhân là ai; hơn nữa, lại còn chịu cảnh tàn tật, tình yêu bị chia cắt!
Giờ khắc này, ba người Đông Phương Vấn Tình ba người rốt cục hoàn toàn hiểu rõ, cuộc sống của Quân Vô Ý mười năm qua đã phải chịu đựng những gì!
Chỉ một câu nói kia thôi cũng đã đủ nói lên tất cả!
- Tam đệ, mười năm qua khổ cho đệ rồi!
Đông Phương Vấn Tình bước lên từng bước, ôm chặt lấy Quân Vô Ý. Hai người cứ đứng yên lặng như vậy, không nói thêm lời nào. Quân Vô Ý mắt hổ hơi khép lại, cố gắng kìm nén không cho nhiệt lệ chảy ra, nuốt ngược vào trong lòng! Trên khuôn mặt cơ nhục co giật từng hồi, nhưng hắn vẫn cắn chặt răng chịu đựng, không cho phát ra bất cứ âm thanh nào.
Tròn mười năm rồi, rốt cục cũng được nghe những lời này từ người của Đông Phương gia tộc, đó chính là lời nói biểu hiện sự thông cảm, tha thứ và quan tâm! Mười năm đằng đẵng a...! Tuy rằng hơi muộn một chút, hơi trễ một chút, nhưng dù sao cũng đã đến rồi.
"Có ai biết, mười năm qua ta đã đau khổ, suy sụp biết bao nhiêu lần, bao nhiêu lần a!" Quân Vô Ý trên mặt không có bất kỳ biểu tình gì, nhưng trong lòng hắn lại dấy lên một cỗ chua xót, đau đớn vô cùng, giống như trường giang đại hải cuồn cuộn trùng kích.
Đông Phương Vấn Kiếm cùng Đông Phương Vấn Đao nghĩ đến những khổ sở mà Quân Vô Ý mười năm qua phải chịu đựng, lại nhìn thấy một màn cảm động trước mắt, đột nhiên cũng không kìm lòng được vành mắt cũng bắt đầu đỏ lên, sống mũi cay cay, suýt nữa nước mắt chảy ra ròng ròng. Cuối cùng đành quay đầu sang chỗ khác, cố gắng ho khan hai tiếng. Bởi vì, bọn họ rất sợ để cho bản thân sẽ rơi lệ, nghẹn ngào khóc rống lên! Nhưng... cho dù bọn họ cố gắng ho khan hai tiếng để che đi cảm xúc của mình thì âm thanh vẫn có chút run rẩy....
Đều là nam nhi, làm sao bọn họ lại không hiểu được mười năm vừa qua Quân Vô Ý phải trải qua như thế nào? Nếu đổi lại là bản thân, tất cả chuyện này mà xảy ra trên người mình, sợ rằng đã tự sát từ lâu rồi! Nhưng... Quân Vô Ý hắn lại kiên cường chịu đựng đau khổ, dằn vặt, trong mười năm thẳng đến tận ngày hôm nay!
Sau một hồi lâu, mọi người mới bình tĩnh trở lại.
- Vô Ý làm sao mà không biết lần xuất chinh Thiên Nam này hung hiểm trùng trùng, ngoại trừ việc đối đầu cùng Huyền thú triều, còn có cừu gia khắp nơi tụ họp! Lúc này đây, nếu như Quân Vô Ý ta không may mắn, không thể tránh khỏi kiếp nạn lần này, kính mong ba vị ca ca tương trợ, bất luận là dưới tình huống nào, cũng mong ba vị hộ tống Quân Mạc Tà an toàn về tới Thiên Hương! Ta cầu xin ba người!
Sau khi bình tĩnh trở lại, tất nhiên mọi người cần chuyển đề tài nói chuyện, thế nhưng vấn đề mà Quân Vô Ý đưa ra đúng là bức thiết nhất trong thời điểm hiện tại.
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 3: Thiên Phạt sâm lâm
/1286
|