Quân Mạc Tà dự liệu không sai, hắn mắng to một phen, khi lọt vào lỗ tai của Lệ Tuyệt Thiên, quả thực so với Mai tôn giả hung hăng đánh cho ba quyền còn hữu hiệu hơn! Vốn là đang khống chế được thương thế, lúc này tâm tình kích động, huyền công nghịch chuyển khiến ngũ tạng bị chấn động, mạnh mẽ thổ huyết! Thương thế há lại chỉ chuyển biến xấu một phần?
Quân Mạc Tà dùng ánh mắt băng hàn nhìn Lệ Tuyệt Thiên cuồng phun máu tươi, trong lòng không khỏi dâng lên niềm khoái ý! Lão gia hỏa, lúc này chẳng qua là mới bắt đầu mà thôi! Còn chưa có cho ngươi thưởng thức tư vị của người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh đâu, chờ một lát nữa khiến con trai độc nhất của ngươi chết không toàn thây trước mặt ngươi, xem ngươi thổ huyết như thế nào!
Lệ Đằng Vân, bản thiếu gia đã nói với ngươi rồi, gần đây ngươi có tai ương huyết quang, tránh cũng không tránh được. Ngươi lại còn không tin, chờ xem. Một hồi nữa thiếu gia sẽ chứng minh cho ngươi thấy!
Hôm nay chính là cơ hội ngàn năm có một. Nếu như ta để cho ngươi sống, ta cũng không phải là Quân Mạc Tà nữa!
Xếp đặt đối với Lệ Tuyệt Thiên lần này, lấy công tâm là việc chính, Quân Mạc Tà có thể nói là đã chọn chiến thuật tâm lý cao minh nhất! Hoàn toàn nắm chuẩn nhược điểm trong tính cách của Lệ Tuyệt Thiên, trực tiếp bắt được rồi uy hiếp! Thận trọng từng bước một, chậm rãi tiến sát. Bắt lấy tâm thần hắn lúc không ổn định nhất. Dùng ngôn ngữ một lần lại một lần công phá tâm lý đối phương, đó cũng chính là điều mình muốn đạt tới!
Khi Quân Mạc Tà chứng kiến Mai tôn giả đột nhiên dữ dội ẩu đả Lệ Tuyệt Thiên, linh cơ khẽ động hắn liền nghĩ ra chiêu thức phá địch này!
Từ khi hắn bắt đầu chửi rủa, mục tiêu đã nhằm thẳng vào Lệ Tuyệt Thiên rồi, thậm chí Phong Tuyết ngân thành cũng chỉ là một cái đệm mà thôi. Cho dù Tiêu Hàn không có nhảy ra nói một câu kia, Quân Mạc Tà vẫn cứ tìm lý do để mắng to!
Đương nhiên Tiêu Hàn ngu ngốc lại dị thường phối hợp nói ra "Người chưa chết còn chưa tính là bại", lại càng khiến Quân Mạc Tà có lý do đầy đủ!
Đồng thời trong lòng Quân Mạc Tà còn có một tâm niệm ngoan độc: phàm là lần này ai tham gia hãm hại Quân gia. Một người ta cũng không bỏ qua!
Vô luận ngươi là ai, vô luận ngươi là có nỗi khổ tâm hay là bị ép buộc! Ngươi đã làm, vậy hãy thừa nhận lửa giận của Tà Quân ta đi!
- Việc hôm nay, khục khục, trận chiến này mặc dù thất bại, thế nhưng cũng không phải là không có nguyên nhân. Đối với tao ngộ mà Quân tướng quân gặp phải, huynh đệ hai người chúng ta đều cảm thấy đồng tình, may mắn là Quân tướng quân phúc lớn mạng lớn, không có tạo thành chuyện khiến thiên cổ hối hận, thật sự là chuyện tốt đáng mừng!
Bố Cuồng Phong tính tình ngay thẳng, hơn nữa hắn từ đầu đến cuối một mực nhìn rõ trận chiến này, trong lòng càng thêm bất mãn! Mà bất mãn nhất chính là Lệ Tuyệt Thiên cùng Phong Tuyết ngân thành!
Bởi vì hắn tận mắt thấy rõ bi kịch của một vị anh hùng, đường xa chạy tới viện trợ, lại bị người kêu tới viện trợ bày mưu hãm hại, thế nhưng người này vẫn làm tận chức trách, có chết cũng không hối hận xông lên chiến đấu!
Tuy có người e sợ dâm uy, không ai giúp đỡ hắn, càng không có người tuân thủ theo hiệu lệnh của hắn, thế nhưng vô luận sống hay chết, hắn đều không có thẹn với lương tâm! Cho dù là đối với người hãm hại hắn, thế nhưng đại cục chiến tranh, chỉ cần có đội ngũ của hắn, hắn vẫn chọn lựa bảo vệ quân đội của mình!
Tất cả người sáng suốt đều có thể nhìn ra được, nếu như hoàn toàn dựa theo cách bài binh bố trận của Quân Vô Ý, kết cục tuy vẫn thua, thế nhưng dù sao cũng không thê thảm như vậy! Thế nhưng sai lầm này vô luận là thế nào cũng không thể đổ lên đầu Quân Vô Ý!
Tuy biết rõ đây là một cái bẫy. Thế nhưng quân nhân chính là quân nhân, Thống Soái chính là Thống Soái! Quân Vô Ý chính là vì đại lục mà chiến đấu, cho dù có bị người cài bẫy vẫn chiến đấu, đó chính là một người quân nhân ngốc, nhưng là người ngốc khiến người khác bội phục! Làm cho người ta kính ngưỡng!
Lôi Bạo Vũ cùng Bố Cuồng Phong tuy nói là chứng kiến, thế nhưng Độn Thế Tiên Cung cùng Lệ Tuyệt Thiên cũng có liên lạc qua, cho nên cũng là người hai lòng, Lệ Tuyệt Thiên còn đứng ở đây cũng đồng nghĩa đứng ở bên này của đại lục, thế cho nên, trong lúc hữu ý hay vô ý, khi chứng kiến chuyện này, khiến cho lập trường hai người không ngờ đã xảy ra biến đổi.
Quân Vô Ý vốn cũng không có làm sai, hơn nữa tâm lý mọi người phần lớn đều đồng tình với kẻ yếu. Huống chi Độn Thế Tiên Cung một mực lấy danh nghĩa sứ giả chính nghĩa gán cho mình, cho nên hai người bọn họ trong nhận thức lúc này không ngờ đã đứng về phía Quân Vô Ý.
Cho dù chẳng qua là tạm thời, thế nhưng trước mắt như thế là đủ rồi!
Anh hùng gặp bi kịch, chung quy cũng dễ dàng làm cho người ta thông cảm! Mà Quân Vô Ý chính là người anh hùng ngày hôm nay! Hắn đã trở thành tiêu điểm trong mắt vô số Thần Huyền chí tôn.
- Trận đấu thứ nhất, thiên phạt toàn thắng!
Bố Cuồng Phong nhìn Mai tôn giả, sau đó tiếp tục nói:
- Trận chiến thứ hai, phe Mai tôn giả sẽ cử ai xuất chiến đây?
- Cuộc chiến thứ hai, bên ta sẽ cử Xà Vương ra xuất chiến! Đơn đả độc đấu, các ngươi có thể tùy tiện cử bất cứ kẻ nào ra! Sau khi trận chiến thứ hai kết thúc, vô luận là bên nào thắng bại, trận chiến thứ ba do một mình ta đối chiến với toàn bộ chí tôn cao thủ ở đây! Ta muốn cho các ngươi thua tâm phục khẩu phục!
Mai tôn giả hừ một tiếng, hắc bào nhẹ nhàng du động, nàng liếc mắt nhìn Quân Mạc Tà. Cái nhìn này giống như thực chất khiến Quân Mạc Tà có cảm giác mặt mình như bị kim châm, không ngờ lại xuất hiện cảm giác đau đớn!
- Tôn giả thật sự là có khí phách!
Bố Cuồng Phong mỉm cười nói:
- Thiếu niên kia cũng không tồi, căn cơ rất tốt, tuổi còn nhỏ chưa có phục dược, chưa được Thần Huyền quán thông, lại đã là Ngọc Huyền đỉnh phong! Tiến giai như thế, có thể nói là kỳ tài ngàn năm khó gặp! Tôn giả lúc trước thân cận một phen, chẳng phải là có ý thu nhận làm môn hạ?
Hắn chỉ theo lẽ thường mà hỏi dò một phen, thân thể của Quân Mạc Tà sau khi được thiên địa linh khí cải tạo, tư chất, căn cơ cực tốt, tự nhiên khiến cho mấy vị này nghĩ Mai tôn giả muốn thu Quân Mạc Tà làm môn hạ, Mai tôn giả nhìn thấy là thèm, cũng là lẽ thường, ai biết vừa rồi trải qua quyền đấm cước đá có phải là thủ pháp đặc biệt của Thú Vương muốn khảo thí hay không?
- Hử? Thu làm môn hạ?
Ánh mắt của Mai tôn giả lóe lên, đột nhiên cười nói:
- Đều bị Bố tiên sinh nhìn ra! Không tệ! Bổn tọa xác thực là có ý đó!
"Thu làm môn hạ" Chẳng phải là nói lên mình có thể danh chính ngôn thuận tra tấn tên gia hỏa đáng giận này hay sao? Hơn nữa là mỗi ngày mỗi đêm đều có thể tra tấn, tùy thời đều có thể tra tấn, sau khi nhìn Quân Mạc Tà một cái, Mai tôn giả lần đầu tiên có cảm giác tâm tình thư sướng!
- Ha ha, chúc mừng Mai tôn giả đã thu được đồ đệ tốt! Tin tưởng một thời gian nữa, trong giang hồ sẽ sẽ xuất hiện một vị chí tôn cường giả.
Bố Cuồng Lôi trong ngữ khí có vẻ tiếc hận, cũng xen lẫn hâm mộ. Trong lòng hắn mà nói, Mai tôn giả chính là cao thủ đỉnh phong muốn thu đồ đệ, tiểu tử họ Quân kia còn không khóc lóc chạy tới đồng ý mới lạ? Đây chính là chuyện tình không cần phải suy nghĩ nhiều.
-Ừm, quả thực là chuyện đánh chúc mừng!
Trong lời nói của Mai tôn giả còn mang theo hàm nghĩa khác. Hiện tại cũng không cần phải vội vàng nghĩ đối phó với hắn làm gì, hừ hừ hừ hừ.
Nói xong câu đó, Mai tôn giả kêu lớn một tiếng. Song phương đều triệt binh. Làm cho người ta không nói được lời nào chính là, song phương đang lúc giằng co. Đoan Mộc Siêu Phàm, Tư Không Ám Dạ cùng Đông Phương Vấn Tình đám người phất tay một cái, đám huyền thú trước mắt bọn họ cũng rất lễ phép quơ quơ chân trước, sau đó mới đong đưa cái đuôi bỏ đi...
Đám người thú này hết sức hòa thuận, khiến bọn người trên sường núi đều trợn mắt há mồm, đám người còn sống sau khi vất vả chạy trốn đều rơi lệ đầy mặt.
Thậy là oan uổng khi tiểu tử Quân Mạc Tà này vừa rồi còn hò hét, nói năng hùng hồn, mắng chửi không ra gì, hóa ra là diễn tuồng, lại còn có người ngay cả một cọng tóc cũng không bị tổn thương, đối với chúng ta mà nói thật đúng là hàng thật giá thật chiến đấu a...
Tiêu Hàn cơ hồ thổ huyết, run rẩy chỉ vào Quân Mạc Tà, bi phẫn muốn chết hét lên:
- Nguyên lai, nguyên lai các ngươi thông đồng với nhau, hèn hạ...
- Thông đồng cái con mẹ ngươi! Nói đến hèn hạ so với ngươi còn không bằng một phần nghìn!
Quân Mạc Tà không lưu tình chút nào trách cứ:
- Con mắt nào của ngươi thấy chúng ta thông đồng? Đó gọi là có lễ tiết! Hiểu không? Đánh nhau một hồi lớn như vậy, còn không thể có chút cảm tình sao? Đến lúc chia tay vẫy tay một cái không được à?
- Làm sao vậy? Ngươi còn có mặt mũi để nói à!
Tiêu Hàn bi phẫn không chịu nổi, nói:
- Các ngươi lại có thể làm vậy, cũng chỉ có chết mấy người, cư nhiên còn kêu là cảm tình, ngươi làm sao có thể vô sỉ như vậy được?
- Nói nhảm! Chúng ta chỉ chết mấy người? Ta nhổ vào, chúng ta ít nhất là chết hơn phân nửa nhân thủ, còn các ngươi thì sao? Một người cũng không có chết! Còn có mặt mũi ở trước mặt ta nói hai chữ vô sỉ này?
Quân Mạc Tà trừng tròng mắt đồng dạng rất là oán giận nói:
- Đây chính là nhân mạng đó! Nhân mạng rất quan trọng có hiểu không? Ngươi biết ta phải bồi táng mất bao nhiêu tiền không? Đây chính là con số khổng lồ đó!
Con số khổng lồ? Phí mai táng? Lúc này mà tên gia hỏa này còn nghĩ tới chuyện này a?
- Ngươi ngươi ngươi!
Tiêu Hàn một hơi còn chưa nói hết câu, ngươi người mấy lần mà không nói được, thiếu chút nữa đứt hơi mà ngất.
- Chính thức là ngậm máu phun người! Chính mình sợ chết đào thoát còn muốn vu hãm chúng ta bắt tay thông đồng cùng lão hổ sao? Các ngươi thử đi thông đồng cho ta xem nào?
Quân Mạc Tà không thuận theo, không buông tha giơ chân mắng to:
- Ta xem thường nhất là loại người như ngươi, chính mình không có thành tựu lại đố kỵ với nhân tài, ngươi lại có thể không nói lý lẽ, làm người sao lại có thể vô sỉ đến mức đó?
Tiêu Hàn hét lớn một tiếng, đột nhiên ngửa mặt lên trời sau đó ầm một tiếng ngã xuống đất hôn mê bất tỉnh.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, thầm nghĩ các ngươi thông đồng thế nào chúng ta không biết, thế nhưng một màn này trong lòng mọi người đều biết rõ, khẳng định là không phải nói bừa! Chúng ta chưa thấy qua người cùng thông đồng với huyền thú, mà chúng ta cũng chưa từng thấy qua người đánh nhau với huyền thú mà nửa ngày còn chưa chết, cuối cùng lại còn thân mật vẫy tay chào nhau. Càng là kì quan a, trăm ngàn năm chưa thấy qua, nếu quả thực nói các ngươi không thông đồng, vậy giết ta cũng chả tin.
Mọi người đều nghĩ như vậy thế nhưng đều có sáng suốt không có lên tiếng.
Không có nghe tiểu tử này nói sao? Nếu ai còn hoài nghi vậy cứ thử làm xem! Chuyện này tùy tiện là có thể thông đồng được sao? Nếu như tùy tiện có thể thông đồng, ở đây đã sớm cùng được đãi ngộ như Vân Biệt Trần rồi.
Đi thông đồng với một đoàn cửu cấp huyền thú? Thông đồng ở chỗ nào? Rõ ràng là đi đưa thức ăn a! Huyền thú bọn chúng vừa rồi đánh một trận, thể lực tiêu hao rất nhiều, cái bụng còn đang đói meo, lão tử sống còn chưa đủ đâu! Vừa rồi mới từ trong vòng vây thoát về, còn thiếu chút nữa bị xé nát đó, còn đi nữa à?
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 3: Thiên Phạt sâm lâm
Quân Mạc Tà dùng ánh mắt băng hàn nhìn Lệ Tuyệt Thiên cuồng phun máu tươi, trong lòng không khỏi dâng lên niềm khoái ý! Lão gia hỏa, lúc này chẳng qua là mới bắt đầu mà thôi! Còn chưa có cho ngươi thưởng thức tư vị của người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh đâu, chờ một lát nữa khiến con trai độc nhất của ngươi chết không toàn thây trước mặt ngươi, xem ngươi thổ huyết như thế nào!
Lệ Đằng Vân, bản thiếu gia đã nói với ngươi rồi, gần đây ngươi có tai ương huyết quang, tránh cũng không tránh được. Ngươi lại còn không tin, chờ xem. Một hồi nữa thiếu gia sẽ chứng minh cho ngươi thấy!
Hôm nay chính là cơ hội ngàn năm có một. Nếu như ta để cho ngươi sống, ta cũng không phải là Quân Mạc Tà nữa!
Xếp đặt đối với Lệ Tuyệt Thiên lần này, lấy công tâm là việc chính, Quân Mạc Tà có thể nói là đã chọn chiến thuật tâm lý cao minh nhất! Hoàn toàn nắm chuẩn nhược điểm trong tính cách của Lệ Tuyệt Thiên, trực tiếp bắt được rồi uy hiếp! Thận trọng từng bước một, chậm rãi tiến sát. Bắt lấy tâm thần hắn lúc không ổn định nhất. Dùng ngôn ngữ một lần lại một lần công phá tâm lý đối phương, đó cũng chính là điều mình muốn đạt tới!
Khi Quân Mạc Tà chứng kiến Mai tôn giả đột nhiên dữ dội ẩu đả Lệ Tuyệt Thiên, linh cơ khẽ động hắn liền nghĩ ra chiêu thức phá địch này!
Từ khi hắn bắt đầu chửi rủa, mục tiêu đã nhằm thẳng vào Lệ Tuyệt Thiên rồi, thậm chí Phong Tuyết ngân thành cũng chỉ là một cái đệm mà thôi. Cho dù Tiêu Hàn không có nhảy ra nói một câu kia, Quân Mạc Tà vẫn cứ tìm lý do để mắng to!
Đương nhiên Tiêu Hàn ngu ngốc lại dị thường phối hợp nói ra "Người chưa chết còn chưa tính là bại", lại càng khiến Quân Mạc Tà có lý do đầy đủ!
Đồng thời trong lòng Quân Mạc Tà còn có một tâm niệm ngoan độc: phàm là lần này ai tham gia hãm hại Quân gia. Một người ta cũng không bỏ qua!
Vô luận ngươi là ai, vô luận ngươi là có nỗi khổ tâm hay là bị ép buộc! Ngươi đã làm, vậy hãy thừa nhận lửa giận của Tà Quân ta đi!
- Việc hôm nay, khục khục, trận chiến này mặc dù thất bại, thế nhưng cũng không phải là không có nguyên nhân. Đối với tao ngộ mà Quân tướng quân gặp phải, huynh đệ hai người chúng ta đều cảm thấy đồng tình, may mắn là Quân tướng quân phúc lớn mạng lớn, không có tạo thành chuyện khiến thiên cổ hối hận, thật sự là chuyện tốt đáng mừng!
Bố Cuồng Phong tính tình ngay thẳng, hơn nữa hắn từ đầu đến cuối một mực nhìn rõ trận chiến này, trong lòng càng thêm bất mãn! Mà bất mãn nhất chính là Lệ Tuyệt Thiên cùng Phong Tuyết ngân thành!
Bởi vì hắn tận mắt thấy rõ bi kịch của một vị anh hùng, đường xa chạy tới viện trợ, lại bị người kêu tới viện trợ bày mưu hãm hại, thế nhưng người này vẫn làm tận chức trách, có chết cũng không hối hận xông lên chiến đấu!
Tuy có người e sợ dâm uy, không ai giúp đỡ hắn, càng không có người tuân thủ theo hiệu lệnh của hắn, thế nhưng vô luận sống hay chết, hắn đều không có thẹn với lương tâm! Cho dù là đối với người hãm hại hắn, thế nhưng đại cục chiến tranh, chỉ cần có đội ngũ của hắn, hắn vẫn chọn lựa bảo vệ quân đội của mình!
Tất cả người sáng suốt đều có thể nhìn ra được, nếu như hoàn toàn dựa theo cách bài binh bố trận của Quân Vô Ý, kết cục tuy vẫn thua, thế nhưng dù sao cũng không thê thảm như vậy! Thế nhưng sai lầm này vô luận là thế nào cũng không thể đổ lên đầu Quân Vô Ý!
Tuy biết rõ đây là một cái bẫy. Thế nhưng quân nhân chính là quân nhân, Thống Soái chính là Thống Soái! Quân Vô Ý chính là vì đại lục mà chiến đấu, cho dù có bị người cài bẫy vẫn chiến đấu, đó chính là một người quân nhân ngốc, nhưng là người ngốc khiến người khác bội phục! Làm cho người ta kính ngưỡng!
Lôi Bạo Vũ cùng Bố Cuồng Phong tuy nói là chứng kiến, thế nhưng Độn Thế Tiên Cung cùng Lệ Tuyệt Thiên cũng có liên lạc qua, cho nên cũng là người hai lòng, Lệ Tuyệt Thiên còn đứng ở đây cũng đồng nghĩa đứng ở bên này của đại lục, thế cho nên, trong lúc hữu ý hay vô ý, khi chứng kiến chuyện này, khiến cho lập trường hai người không ngờ đã xảy ra biến đổi.
Quân Vô Ý vốn cũng không có làm sai, hơn nữa tâm lý mọi người phần lớn đều đồng tình với kẻ yếu. Huống chi Độn Thế Tiên Cung một mực lấy danh nghĩa sứ giả chính nghĩa gán cho mình, cho nên hai người bọn họ trong nhận thức lúc này không ngờ đã đứng về phía Quân Vô Ý.
Cho dù chẳng qua là tạm thời, thế nhưng trước mắt như thế là đủ rồi!
Anh hùng gặp bi kịch, chung quy cũng dễ dàng làm cho người ta thông cảm! Mà Quân Vô Ý chính là người anh hùng ngày hôm nay! Hắn đã trở thành tiêu điểm trong mắt vô số Thần Huyền chí tôn.
- Trận đấu thứ nhất, thiên phạt toàn thắng!
Bố Cuồng Phong nhìn Mai tôn giả, sau đó tiếp tục nói:
- Trận chiến thứ hai, phe Mai tôn giả sẽ cử ai xuất chiến đây?
- Cuộc chiến thứ hai, bên ta sẽ cử Xà Vương ra xuất chiến! Đơn đả độc đấu, các ngươi có thể tùy tiện cử bất cứ kẻ nào ra! Sau khi trận chiến thứ hai kết thúc, vô luận là bên nào thắng bại, trận chiến thứ ba do một mình ta đối chiến với toàn bộ chí tôn cao thủ ở đây! Ta muốn cho các ngươi thua tâm phục khẩu phục!
Mai tôn giả hừ một tiếng, hắc bào nhẹ nhàng du động, nàng liếc mắt nhìn Quân Mạc Tà. Cái nhìn này giống như thực chất khiến Quân Mạc Tà có cảm giác mặt mình như bị kim châm, không ngờ lại xuất hiện cảm giác đau đớn!
- Tôn giả thật sự là có khí phách!
Bố Cuồng Phong mỉm cười nói:
- Thiếu niên kia cũng không tồi, căn cơ rất tốt, tuổi còn nhỏ chưa có phục dược, chưa được Thần Huyền quán thông, lại đã là Ngọc Huyền đỉnh phong! Tiến giai như thế, có thể nói là kỳ tài ngàn năm khó gặp! Tôn giả lúc trước thân cận một phen, chẳng phải là có ý thu nhận làm môn hạ?
Hắn chỉ theo lẽ thường mà hỏi dò một phen, thân thể của Quân Mạc Tà sau khi được thiên địa linh khí cải tạo, tư chất, căn cơ cực tốt, tự nhiên khiến cho mấy vị này nghĩ Mai tôn giả muốn thu Quân Mạc Tà làm môn hạ, Mai tôn giả nhìn thấy là thèm, cũng là lẽ thường, ai biết vừa rồi trải qua quyền đấm cước đá có phải là thủ pháp đặc biệt của Thú Vương muốn khảo thí hay không?
- Hử? Thu làm môn hạ?
Ánh mắt của Mai tôn giả lóe lên, đột nhiên cười nói:
- Đều bị Bố tiên sinh nhìn ra! Không tệ! Bổn tọa xác thực là có ý đó!
"Thu làm môn hạ" Chẳng phải là nói lên mình có thể danh chính ngôn thuận tra tấn tên gia hỏa đáng giận này hay sao? Hơn nữa là mỗi ngày mỗi đêm đều có thể tra tấn, tùy thời đều có thể tra tấn, sau khi nhìn Quân Mạc Tà một cái, Mai tôn giả lần đầu tiên có cảm giác tâm tình thư sướng!
- Ha ha, chúc mừng Mai tôn giả đã thu được đồ đệ tốt! Tin tưởng một thời gian nữa, trong giang hồ sẽ sẽ xuất hiện một vị chí tôn cường giả.
Bố Cuồng Lôi trong ngữ khí có vẻ tiếc hận, cũng xen lẫn hâm mộ. Trong lòng hắn mà nói, Mai tôn giả chính là cao thủ đỉnh phong muốn thu đồ đệ, tiểu tử họ Quân kia còn không khóc lóc chạy tới đồng ý mới lạ? Đây chính là chuyện tình không cần phải suy nghĩ nhiều.
-Ừm, quả thực là chuyện đánh chúc mừng!
Trong lời nói của Mai tôn giả còn mang theo hàm nghĩa khác. Hiện tại cũng không cần phải vội vàng nghĩ đối phó với hắn làm gì, hừ hừ hừ hừ.
Nói xong câu đó, Mai tôn giả kêu lớn một tiếng. Song phương đều triệt binh. Làm cho người ta không nói được lời nào chính là, song phương đang lúc giằng co. Đoan Mộc Siêu Phàm, Tư Không Ám Dạ cùng Đông Phương Vấn Tình đám người phất tay một cái, đám huyền thú trước mắt bọn họ cũng rất lễ phép quơ quơ chân trước, sau đó mới đong đưa cái đuôi bỏ đi...
Đám người thú này hết sức hòa thuận, khiến bọn người trên sường núi đều trợn mắt há mồm, đám người còn sống sau khi vất vả chạy trốn đều rơi lệ đầy mặt.
Thậy là oan uổng khi tiểu tử Quân Mạc Tà này vừa rồi còn hò hét, nói năng hùng hồn, mắng chửi không ra gì, hóa ra là diễn tuồng, lại còn có người ngay cả một cọng tóc cũng không bị tổn thương, đối với chúng ta mà nói thật đúng là hàng thật giá thật chiến đấu a...
Tiêu Hàn cơ hồ thổ huyết, run rẩy chỉ vào Quân Mạc Tà, bi phẫn muốn chết hét lên:
- Nguyên lai, nguyên lai các ngươi thông đồng với nhau, hèn hạ...
- Thông đồng cái con mẹ ngươi! Nói đến hèn hạ so với ngươi còn không bằng một phần nghìn!
Quân Mạc Tà không lưu tình chút nào trách cứ:
- Con mắt nào của ngươi thấy chúng ta thông đồng? Đó gọi là có lễ tiết! Hiểu không? Đánh nhau một hồi lớn như vậy, còn không thể có chút cảm tình sao? Đến lúc chia tay vẫy tay một cái không được à?
- Làm sao vậy? Ngươi còn có mặt mũi để nói à!
Tiêu Hàn bi phẫn không chịu nổi, nói:
- Các ngươi lại có thể làm vậy, cũng chỉ có chết mấy người, cư nhiên còn kêu là cảm tình, ngươi làm sao có thể vô sỉ như vậy được?
- Nói nhảm! Chúng ta chỉ chết mấy người? Ta nhổ vào, chúng ta ít nhất là chết hơn phân nửa nhân thủ, còn các ngươi thì sao? Một người cũng không có chết! Còn có mặt mũi ở trước mặt ta nói hai chữ vô sỉ này?
Quân Mạc Tà trừng tròng mắt đồng dạng rất là oán giận nói:
- Đây chính là nhân mạng đó! Nhân mạng rất quan trọng có hiểu không? Ngươi biết ta phải bồi táng mất bao nhiêu tiền không? Đây chính là con số khổng lồ đó!
Con số khổng lồ? Phí mai táng? Lúc này mà tên gia hỏa này còn nghĩ tới chuyện này a?
- Ngươi ngươi ngươi!
Tiêu Hàn một hơi còn chưa nói hết câu, ngươi người mấy lần mà không nói được, thiếu chút nữa đứt hơi mà ngất.
- Chính thức là ngậm máu phun người! Chính mình sợ chết đào thoát còn muốn vu hãm chúng ta bắt tay thông đồng cùng lão hổ sao? Các ngươi thử đi thông đồng cho ta xem nào?
Quân Mạc Tà không thuận theo, không buông tha giơ chân mắng to:
- Ta xem thường nhất là loại người như ngươi, chính mình không có thành tựu lại đố kỵ với nhân tài, ngươi lại có thể không nói lý lẽ, làm người sao lại có thể vô sỉ đến mức đó?
Tiêu Hàn hét lớn một tiếng, đột nhiên ngửa mặt lên trời sau đó ầm một tiếng ngã xuống đất hôn mê bất tỉnh.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, thầm nghĩ các ngươi thông đồng thế nào chúng ta không biết, thế nhưng một màn này trong lòng mọi người đều biết rõ, khẳng định là không phải nói bừa! Chúng ta chưa thấy qua người cùng thông đồng với huyền thú, mà chúng ta cũng chưa từng thấy qua người đánh nhau với huyền thú mà nửa ngày còn chưa chết, cuối cùng lại còn thân mật vẫy tay chào nhau. Càng là kì quan a, trăm ngàn năm chưa thấy qua, nếu quả thực nói các ngươi không thông đồng, vậy giết ta cũng chả tin.
Mọi người đều nghĩ như vậy thế nhưng đều có sáng suốt không có lên tiếng.
Không có nghe tiểu tử này nói sao? Nếu ai còn hoài nghi vậy cứ thử làm xem! Chuyện này tùy tiện là có thể thông đồng được sao? Nếu như tùy tiện có thể thông đồng, ở đây đã sớm cùng được đãi ngộ như Vân Biệt Trần rồi.
Đi thông đồng với một đoàn cửu cấp huyền thú? Thông đồng ở chỗ nào? Rõ ràng là đi đưa thức ăn a! Huyền thú bọn chúng vừa rồi đánh một trận, thể lực tiêu hao rất nhiều, cái bụng còn đang đói meo, lão tử sống còn chưa đủ đâu! Vừa rồi mới từ trong vòng vây thoát về, còn thiếu chút nữa bị xé nát đó, còn đi nữa à?
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 3: Thiên Phạt sâm lâm
/1286
|