- Chiến?
Bách Lý Lạc Vân cười khổ không thôi, tiểu bạch kiểm thường ngày luôn bình tĩnh đã có dấu hiệu tái xanh.
Cũng không phải Bách Lý Lạc Vân không có gan mà là do chiến tích dũng mãnh của Quân đại thiếu gia. Ngay lúc này, ngay cả Thần Huyền cũng bị lão đại ngài dễ dàng chà đạp, ta chỉ là một Ngọc Huyền, ta còn đánh với ngươi cái rắm gì nữa?
Bách Lý Lạc Vân ta dù rằng tự nhận mình là tài giỏi nhưng đầu óc cũng không ngu, cũng chưa bị con gì đá, làm như thế đúng là không biết trời cao đất dày như thế nào!
Biết rõ đối thủ trước mặt so với mình cho dù thế nào cũng không tài nào địch nổi, còn cố gắng chống cự, vậy còn không phải đầu óc có vấn đề thì là cái gì?
Nếu Bách Lý Lạc Vân thực sự có khả năng khiêu chiến, thậm chí là chiến thắng, giết chết Thần Huyền, thì Bách Lý thế gia đã bị hắn tiêu diệt không biết bao nhiêu lần rồi, sao lại phải chịu đựng bị cường giả áp bách không ngừng như bây giờ.
Lúc này, Bách Lý Lạc Vân nhìn hai cỗ thi thể trên mặt đất, hai người kia đã từng là trưởng bối gia tộc chấn động một phươngvới ánh mắt cực kỳ phức tạp! Mấy người này, dựa vào thực lực mạnh mẽ của mình, chèn ép bản thân hắn bao nhiêu năm, mặc kệ hắn cố gắng ra sao, tận tâm làm việc vì gia tộc như thế nào, bọn họ luôn nhìn hắn không vừa mắt, kiểu gì cũng có thể tìm ra một cái cớ để hành hạ hắn!
Giờ đây, bọn họ đã lạnh như băng nằm trên đất, chết đi thành hai đống thịt không còn chút giá trị nào.Mặc dù có một chút gẫn gũi trên mặt huyết thống, nhưng trong lòng Bách Lý Lạc Vân, những người này lại là mối thù không đội trời chung của bản thân hắn!
- Không cần tỷ thí, đúng như quy ước, cả đời này ta sẽ đi theo ngươi! Bắt đầu từ bây giờ cái mạng này của ta, sẽ là của ngươi!
Bách Lý Lạc Vân đứng thẳng người, ánh mắt đang bình tĩnh khi nhìn về Quân Mạc Tà, ánh mắt lập tức trở nên nóng rực.
Bùng cháy!
Trong khoảnh khắc hai người kia nằm thẳng cẳng trước người mình, Bách Lý Lạc Vân dường như đã phá tan được gông xiềng vốn rất khó có thể tháo ra, một cơn trống rỗng từ tận đáy lòng, nhưng ngay sau đó là ý chí chiến đấu vô tận! Ý chí chiến đấu trong đáy lòng, tất cả đều bùng lên!
Tin tưởng rằng chỉ cần đi theo thiếu niên trước mặt này, bản thân mình sau này nhất định sẽ càng thêm rực rỡ!
- Muốn ta làm việc gì?
Bách Lý Lạc Vân hỏi.
- Bây giờ hỏi cái này còn quá sớm.
Quân Mạc Tà cười nhẹ, đột nhiên quay đầu nói:
- Ta nói, các ngươi xem náo nhiệt như thế này, chắc là xem cũng đủ rồi nhỉ? Chưa thấy đủ,cũng không được xem, vở kịch đã kết thúc rồi!
- Ha Ha Ha.
Một trận cười, bảy người nối đuôi nhau đi ra, Đông Phương Vấn Đao giơ ngón cái:
- Mạc Tà, ngươi thật lợi hại, ngay cả Thần Huyền cũng bị ngươi xử lý! Cậu thực sự rất tò mò, rốt cuộc ngươi làm thế nào vậy? Khi nào thì ngươi đạt tới cảnh giới Thiên Huyền? Tiểu gia hỏa như ngươi, đúng là làm cho người khác phải kinh ngạc a! Nếu ngày đó ngươi có thủ đoạn này, thì cậu thảm rồi! hôm nay Thiên Huyền hạ gục Thần Huyền,ngươi đã tạo ra một kỳ tích đó nha!
Hắn vừa nói như vậy, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào người Quân Mạc Tà.
- Ha ha, thực ra thì cũng không thần kì như thế đâu, bên trong khác có đạo lý của nó.
Quân Mạc Tà đảo mắt, nói:
- Sư phụ của ta có một chiêu bí pháp độc môn, có thể nói là độc bộ thiên hạ, trong thời gian ngắn có thể phát huy phát huy hết tiềm lực của cơ thể một cách tối đa, mà lại còn có một ưu điểm là không để lại nhiều di chứng, nghỉ ngơi năm ba ngày là có thể hồi phục, những thứ gọi là bí pháp khác, thi triển một lần, động một tí thì nguyên khí đại thương, rồi giảm thọ chẳng hạn, đúng là rác rưởi, uhm, đúng là như thế, hơn nữa, nghe nói Bách Lý Hùng Phong bị tiêu chảy mấy ngày nay, một chút khí lực cũng không có, nếu không thì cho dù thực lực của ta tăng lên thì cũng không đánh lại hắn a.
Tất cả mọi người đều hận đến ngứa cả răng, cái giải thích chó má này là gì vậy? Bách Lý Hùng Phong bị tiêu chảy sao? Mẹ nó chứ, đã có gặp cao thủ Thần Huyền bị tiêu chảy hay chưa? Cho dù là một bữa cơm mà tất cả đều là kịch độc thì cũng chưa chắc đã có thể làm cho Thần huyền cao thủ bị tiêu chảy….
Nhưng giải thích vừa nãy đối với hẵn cũng cực kỳ chấn động: Bí pháp, trong thời gian cực ngắn có thể phát huy phát huy hết tiềm lực của cơ thể một cách tối đa, mặc dù kinh ngạc như thế, nhưng tiếp theo, đúng là cực kì kinh người, sử dụng bí pháp như vậy nhưng chỉ phải nghỉ ngơi năm ba ngày, bí pháp này là gì vậy, chẳng trách nhìn khắp thiên hạ không ai có. Rất bá đạo…
Nhưng nếu nói là bí pháp, há có thể dễ dàng nói cho người khác?
Trong một lúc, bảy đại cao thủ cũng hết cách. Dù sao thì biện pháp này cũng liên quan đến một vị tuyệt thế cường giả mà ai cũng không dám trêu chọc.
- Mạc Tà lúc này có một việc muốn nhờ hai vị tiền bối.
Quân Mạc Tà cười hì hì nhìn về phía Đoan Mộc Siêu Phàm và Tư Không Ám Dạ hai người chắp tay, hơi kiêm nhường nói:
- Hai vị tiền bối có lẽ sẽ phải rời khỏi nơi này, quay về gia tộc, không biết có thể tiện đường giúp ta một việc nhỏ? Việc này với hai vị tiền bối mà nói, cũng là chỉ là nhấc tay mà thôi.
- Chuyện gì thế? Nếu có thể làm được, Tư Không Ám Dạ đương nhiên sẽ không từ chối!
Tư Không Ám Dạ cảnh giác hỏi. Tuy chỉ nhìn thấy mặt tiểu tử này vài lần, nhưng đã biết được rằng, tiểu tử này chính là một tiểu hồ ly, không nghĩ đến là sẽ gặp hắn, nên cẩn thận là hơn a, ta nói sẽ không từ chối với điều kiện bắt buộc là nếu có thể làm được, nếu không thể làm được, vậy thin xin lỗi nhé.
- ….Không… không có việc gì…cứ hỏi… chuyện gì… ngươi… ngươi…ngươi….cứ nói….nói đi…!
Đoan Mộc Siêu Phàm đúng là lão đại, không cần biết thế nào, bèn ra vẻ một tiền bối cao nhân phóng khoáng.
Theo suy đoán của hắn, nói tất cả chỉ giống như tiện tay là một "việc nhỏ" mà thôi, chẳng lẽ tiểu gia hỏa này muốn mình đi phóng hỏa giết người cho hắn hay sao? Đồng ý rồi thì sẽ đi, lại còn thuận tiện tặng nhân tình cho Quân gia, dù sao thì tình hình của Quân gia đúng là xưa không bằng nay.
Tư Không Ám Dạ tức giận liếc hắn một cái, thầm nghĩ gia hỏa này đúng là loại người bị người ta bán rồi mà vẫn còn giúp người ta kiếm tiền. Nhưng lần này lại liên lụy lão tử đi theo cũng gặp nạn rồi.
Quả nhiên, chỉ nghe thấy Quân Mạc Tà rất vui mà cười, nói:
- Đúng là không có đại sự gì cả, uhm, để tránh cho vài tên tiểu bối không có mắt, không biết mà gây rối, ta sẽ phái năm mươi thị vệ để hộ tống hai vị.
- Không cần, không cần, hai người chúng ta tuy không có bản lĩnh to tát gì cả, nhưng vẫn không cần người hộ tống, không dám làm phiền tam thiếu gia, chúng ta tâm lĩnh là được rồi.
Tư Không Ám Dạ vội vàng xua tay từ chối.
Mọi người đều nhận thấy tiểu tử này đúng là nói có phần hơi mập mờ, nói như thế là thế nào, hai đại gia chủ, hai đại Thần Huyền cùng đi, sao lai còn cần hộ tống? Chẳng lẽ lại có thể có mấy tên sâu bọ không có mắt mà dám cướp bọn hắn hay sao? Ngu đần tới cỡ nào mới như thế a? Mọi người còn đang suy nghĩ, thì lại nghe thấy Quân Mạc Tà nói tiếp:
- Hai vị tiền bối xin hãy nghe ta nói hết, nhiệm vụ chủ yếu của đám thị vệ kia là hộ tống hai vị tiền bối quay về, nhưng lúc đến Bách Lý thế gia, thì nhân tiên đón người nhà Lạc Vân ra, tuyệt đối sẽ không làm mất thời gian của hai vị tiền bối, ha ha, chính là chuyện này, một chuyện nhỏ mà thôi, hi vọng hai vị tiền bối bỏ quá cho, Mạc Tà tuyệt không quên ơn mà lãnh đạm…
Mọi người im lặng một lúc: Hừ! Với gia hỏa vô sỉ này đúng là phải đánh giá lại xem da mặt hắn dày như thế nào.
Trong bảy người thì có sáu ánh mắt đông thời tập trung vào Quân Vô Ý Quân tam gia, ý tứ rất là rõ ràng: Tiểu tử này có phải là huyết mạch chính thống, hậu nhân duy nhất của Quân lão gia tử hay không? Tại sao lại không chính trực như lão Quân gia, một chút khí phách quang minh lỗi lạc cũng không nhìn thấy đâu cả!
"Chỗ nào mà tiện đường đi qua Bách Lý thế gia? Người anh em có biết hay không rằng tiện đường như thế thì hai chúng ta sẽ phải vượt qua thêm hơn ngàn dặm đường? Thế mà lại còn nói giống là chúng ta nhận được nhiều lợi lộc hơn, lại còn mục đích chủ yếu là hộ tống chúng ta, thế này thì cũng quá là không biết xấu hổ rồi".Tư Không Ám Dạ và Đoạn Mộc Siêu Phàm cùng thầm mắng trong lòng, trên mặt hơi phát khổ.
Không nói cái khác, chỉ nói chúng ta vừa rồi còn tận mắt nhìn thấy ngài tự tay đánh chết hai vị cao thủ thế gia, bây giờ lại phải đến Bách Lý thế gia đón người, dù cho hai chúng ta có chút thân phận, có một ít thực lực, chuyện này trước sau đúng là không dễ nghe a.
- Không được, không được.
Đoan Mộc Siêu Phàm lắc đầu quầy quậy, nhìn thấy phiền phức lớn sắp rơi vào người mình, vị Đoan Mộc gia chủ không ngờ lại không nói lắp nữa, từ chối rất nhanh, mồm miệng lanh lợi tưởng như có thể đi làm thầy giáo luôn rồi…
- Hai vị tiền bối không nên quá khách sáo như vậy, lần này hai vị làm việc vì Quân gia mà không ngại nguy hiểm, dũng cảm đứng ra, phẩm hạnh thanh cao, mọi người đều kính trọng, hành động này chỉ là sự biết ơn nho nhỏ, chưa tỏ được lòng tôn kính, việc kia nhỏ đến nỗi nhất định sẽ không làm mất quá nhiều thời gian của hai vị tiền bối.
Quân Mạc Tà tựa như không nghe thấy. cười mỉm nói tiếp:
- Hai vị tiền bối chắc chắn sẽ chú ý không để chậm trễ chút nào, phải biết rằng hai vị tiền bối không chỉ có võ công cái thế, can đảm hiệp nghĩa, mà còn là nam nhân chân chính! Nếu thấy có kẻ cậy mạnh hiếp yếu nhất định sẽ rút đao tương trợ. Tam Thúc, Ưng Chí Tôn, hai vị nói xem có phải vậy không?
Quân Vô Ý gật đầu liên tục, trịnh trọng nói:
- Không sai, Tam thúc ngươi và hai vị trưởng bối này đối xử chân thành lẫn nhau, tất nhiên là nam nhân chính cống! Điều này ta có thể làm chứng!
Ưhg Bác Không nghiêm mặt, nghiêm túc nói:
- Danh tiếng của hai người bọn họ quả thật không tệ, đã nhiều ngày ở chung như vậy, nói chung không phải là loại cầm thú! (:61:)
Đoan Mộc Siêu Phàm và Tư Không Ám Dạ trừng mắt há mồm, không nói nên lời, hai người này nói gì a, chú cháu nhà này cùng với Ưng Bác Không, kẻ xướng người họa, thế nào lại nói nếu mình không đồng ý đi cùng, hoặc không vì việc này mà góp sức, thì chính là cầm thú hay sao? Lại còn không phải nam nhân nữa chứ…
Thế này thí quá là cay độc rồi, Quân Vô Ý trước kia quang minh lỗi lạc là thế, nghĩa bạc vân thiên, chằng lẽ bởi vì có đứa cháu gian xảo này, cũng trở nên giảo hoạt giống hắn hay sao?
Cả hai người đều buồn bực, có thể nói không đồng ý hay sao? Căn bản là không nói được, các người đào góc tường của người ta, lại để chúng ta đi chùi đít cho các ngươi! Nhưng lại muốn lau cho sạch, cho bóng! Không chỉ muốn sạch sẽ, mà thậm chí còn muốn thêm vào cái gì đó cho thơm, là cái mẹ gì a?
Không thể trì hoãn được nữa, Đoan Mộc Siêu Phàm và Tư Không Ám Dạ trừng mắt, sau khi ngây người một lúc lâu, đột nhiên nhảy dựng lên:
- Mịa nó, phải lên đường, làm việc phải nhanh chóng, chờ đến khi tin tức người đã chết ở nơi này truyền ra ngoài, vậy thì còn đón được ai? Phải tranh thủ mà đi trước, gặp phải chú cháu các người, hai người chúng ta nhận thua còn chưa được hay sao?
Hai người xoay người định chạy, bảo là phải đi ngay lập tức, mờ mịt như cá lọt lưới, không bao giờ…. cùng già trẻ một nhà này ở chung một chỗ nữa, không biết lúc nào thì bị người ta bán mất, ngược lại còn giúp đỡ người ta mặc cả, hơn nữa còn tươi cười hớn hở kiếm tiền.
d
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành
Bách Lý Lạc Vân cười khổ không thôi, tiểu bạch kiểm thường ngày luôn bình tĩnh đã có dấu hiệu tái xanh.
Cũng không phải Bách Lý Lạc Vân không có gan mà là do chiến tích dũng mãnh của Quân đại thiếu gia. Ngay lúc này, ngay cả Thần Huyền cũng bị lão đại ngài dễ dàng chà đạp, ta chỉ là một Ngọc Huyền, ta còn đánh với ngươi cái rắm gì nữa?
Bách Lý Lạc Vân ta dù rằng tự nhận mình là tài giỏi nhưng đầu óc cũng không ngu, cũng chưa bị con gì đá, làm như thế đúng là không biết trời cao đất dày như thế nào!
Biết rõ đối thủ trước mặt so với mình cho dù thế nào cũng không tài nào địch nổi, còn cố gắng chống cự, vậy còn không phải đầu óc có vấn đề thì là cái gì?
Nếu Bách Lý Lạc Vân thực sự có khả năng khiêu chiến, thậm chí là chiến thắng, giết chết Thần Huyền, thì Bách Lý thế gia đã bị hắn tiêu diệt không biết bao nhiêu lần rồi, sao lại phải chịu đựng bị cường giả áp bách không ngừng như bây giờ.
Lúc này, Bách Lý Lạc Vân nhìn hai cỗ thi thể trên mặt đất, hai người kia đã từng là trưởng bối gia tộc chấn động một phươngvới ánh mắt cực kỳ phức tạp! Mấy người này, dựa vào thực lực mạnh mẽ của mình, chèn ép bản thân hắn bao nhiêu năm, mặc kệ hắn cố gắng ra sao, tận tâm làm việc vì gia tộc như thế nào, bọn họ luôn nhìn hắn không vừa mắt, kiểu gì cũng có thể tìm ra một cái cớ để hành hạ hắn!
Giờ đây, bọn họ đã lạnh như băng nằm trên đất, chết đi thành hai đống thịt không còn chút giá trị nào.Mặc dù có một chút gẫn gũi trên mặt huyết thống, nhưng trong lòng Bách Lý Lạc Vân, những người này lại là mối thù không đội trời chung của bản thân hắn!
- Không cần tỷ thí, đúng như quy ước, cả đời này ta sẽ đi theo ngươi! Bắt đầu từ bây giờ cái mạng này của ta, sẽ là của ngươi!
Bách Lý Lạc Vân đứng thẳng người, ánh mắt đang bình tĩnh khi nhìn về Quân Mạc Tà, ánh mắt lập tức trở nên nóng rực.
Bùng cháy!
Trong khoảnh khắc hai người kia nằm thẳng cẳng trước người mình, Bách Lý Lạc Vân dường như đã phá tan được gông xiềng vốn rất khó có thể tháo ra, một cơn trống rỗng từ tận đáy lòng, nhưng ngay sau đó là ý chí chiến đấu vô tận! Ý chí chiến đấu trong đáy lòng, tất cả đều bùng lên!
Tin tưởng rằng chỉ cần đi theo thiếu niên trước mặt này, bản thân mình sau này nhất định sẽ càng thêm rực rỡ!
- Muốn ta làm việc gì?
Bách Lý Lạc Vân hỏi.
- Bây giờ hỏi cái này còn quá sớm.
Quân Mạc Tà cười nhẹ, đột nhiên quay đầu nói:
- Ta nói, các ngươi xem náo nhiệt như thế này, chắc là xem cũng đủ rồi nhỉ? Chưa thấy đủ,cũng không được xem, vở kịch đã kết thúc rồi!
- Ha Ha Ha.
Một trận cười, bảy người nối đuôi nhau đi ra, Đông Phương Vấn Đao giơ ngón cái:
- Mạc Tà, ngươi thật lợi hại, ngay cả Thần Huyền cũng bị ngươi xử lý! Cậu thực sự rất tò mò, rốt cuộc ngươi làm thế nào vậy? Khi nào thì ngươi đạt tới cảnh giới Thiên Huyền? Tiểu gia hỏa như ngươi, đúng là làm cho người khác phải kinh ngạc a! Nếu ngày đó ngươi có thủ đoạn này, thì cậu thảm rồi! hôm nay Thiên Huyền hạ gục Thần Huyền,ngươi đã tạo ra một kỳ tích đó nha!
Hắn vừa nói như vậy, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào người Quân Mạc Tà.
- Ha ha, thực ra thì cũng không thần kì như thế đâu, bên trong khác có đạo lý của nó.
Quân Mạc Tà đảo mắt, nói:
- Sư phụ của ta có một chiêu bí pháp độc môn, có thể nói là độc bộ thiên hạ, trong thời gian ngắn có thể phát huy phát huy hết tiềm lực của cơ thể một cách tối đa, mà lại còn có một ưu điểm là không để lại nhiều di chứng, nghỉ ngơi năm ba ngày là có thể hồi phục, những thứ gọi là bí pháp khác, thi triển một lần, động một tí thì nguyên khí đại thương, rồi giảm thọ chẳng hạn, đúng là rác rưởi, uhm, đúng là như thế, hơn nữa, nghe nói Bách Lý Hùng Phong bị tiêu chảy mấy ngày nay, một chút khí lực cũng không có, nếu không thì cho dù thực lực của ta tăng lên thì cũng không đánh lại hắn a.
Tất cả mọi người đều hận đến ngứa cả răng, cái giải thích chó má này là gì vậy? Bách Lý Hùng Phong bị tiêu chảy sao? Mẹ nó chứ, đã có gặp cao thủ Thần Huyền bị tiêu chảy hay chưa? Cho dù là một bữa cơm mà tất cả đều là kịch độc thì cũng chưa chắc đã có thể làm cho Thần huyền cao thủ bị tiêu chảy….
Nhưng giải thích vừa nãy đối với hẵn cũng cực kỳ chấn động: Bí pháp, trong thời gian cực ngắn có thể phát huy phát huy hết tiềm lực của cơ thể một cách tối đa, mặc dù kinh ngạc như thế, nhưng tiếp theo, đúng là cực kì kinh người, sử dụng bí pháp như vậy nhưng chỉ phải nghỉ ngơi năm ba ngày, bí pháp này là gì vậy, chẳng trách nhìn khắp thiên hạ không ai có. Rất bá đạo…
Nhưng nếu nói là bí pháp, há có thể dễ dàng nói cho người khác?
Trong một lúc, bảy đại cao thủ cũng hết cách. Dù sao thì biện pháp này cũng liên quan đến một vị tuyệt thế cường giả mà ai cũng không dám trêu chọc.
- Mạc Tà lúc này có một việc muốn nhờ hai vị tiền bối.
Quân Mạc Tà cười hì hì nhìn về phía Đoan Mộc Siêu Phàm và Tư Không Ám Dạ hai người chắp tay, hơi kiêm nhường nói:
- Hai vị tiền bối có lẽ sẽ phải rời khỏi nơi này, quay về gia tộc, không biết có thể tiện đường giúp ta một việc nhỏ? Việc này với hai vị tiền bối mà nói, cũng là chỉ là nhấc tay mà thôi.
- Chuyện gì thế? Nếu có thể làm được, Tư Không Ám Dạ đương nhiên sẽ không từ chối!
Tư Không Ám Dạ cảnh giác hỏi. Tuy chỉ nhìn thấy mặt tiểu tử này vài lần, nhưng đã biết được rằng, tiểu tử này chính là một tiểu hồ ly, không nghĩ đến là sẽ gặp hắn, nên cẩn thận là hơn a, ta nói sẽ không từ chối với điều kiện bắt buộc là nếu có thể làm được, nếu không thể làm được, vậy thin xin lỗi nhé.
- ….Không… không có việc gì…cứ hỏi… chuyện gì… ngươi… ngươi…ngươi….cứ nói….nói đi…!
Đoan Mộc Siêu Phàm đúng là lão đại, không cần biết thế nào, bèn ra vẻ một tiền bối cao nhân phóng khoáng.
Theo suy đoán của hắn, nói tất cả chỉ giống như tiện tay là một "việc nhỏ" mà thôi, chẳng lẽ tiểu gia hỏa này muốn mình đi phóng hỏa giết người cho hắn hay sao? Đồng ý rồi thì sẽ đi, lại còn thuận tiện tặng nhân tình cho Quân gia, dù sao thì tình hình của Quân gia đúng là xưa không bằng nay.
Tư Không Ám Dạ tức giận liếc hắn một cái, thầm nghĩ gia hỏa này đúng là loại người bị người ta bán rồi mà vẫn còn giúp người ta kiếm tiền. Nhưng lần này lại liên lụy lão tử đi theo cũng gặp nạn rồi.
Quả nhiên, chỉ nghe thấy Quân Mạc Tà rất vui mà cười, nói:
- Đúng là không có đại sự gì cả, uhm, để tránh cho vài tên tiểu bối không có mắt, không biết mà gây rối, ta sẽ phái năm mươi thị vệ để hộ tống hai vị.
- Không cần, không cần, hai người chúng ta tuy không có bản lĩnh to tát gì cả, nhưng vẫn không cần người hộ tống, không dám làm phiền tam thiếu gia, chúng ta tâm lĩnh là được rồi.
Tư Không Ám Dạ vội vàng xua tay từ chối.
Mọi người đều nhận thấy tiểu tử này đúng là nói có phần hơi mập mờ, nói như thế là thế nào, hai đại gia chủ, hai đại Thần Huyền cùng đi, sao lai còn cần hộ tống? Chẳng lẽ lại có thể có mấy tên sâu bọ không có mắt mà dám cướp bọn hắn hay sao? Ngu đần tới cỡ nào mới như thế a? Mọi người còn đang suy nghĩ, thì lại nghe thấy Quân Mạc Tà nói tiếp:
- Hai vị tiền bối xin hãy nghe ta nói hết, nhiệm vụ chủ yếu của đám thị vệ kia là hộ tống hai vị tiền bối quay về, nhưng lúc đến Bách Lý thế gia, thì nhân tiên đón người nhà Lạc Vân ra, tuyệt đối sẽ không làm mất thời gian của hai vị tiền bối, ha ha, chính là chuyện này, một chuyện nhỏ mà thôi, hi vọng hai vị tiền bối bỏ quá cho, Mạc Tà tuyệt không quên ơn mà lãnh đạm…
Mọi người im lặng một lúc: Hừ! Với gia hỏa vô sỉ này đúng là phải đánh giá lại xem da mặt hắn dày như thế nào.
Trong bảy người thì có sáu ánh mắt đông thời tập trung vào Quân Vô Ý Quân tam gia, ý tứ rất là rõ ràng: Tiểu tử này có phải là huyết mạch chính thống, hậu nhân duy nhất của Quân lão gia tử hay không? Tại sao lại không chính trực như lão Quân gia, một chút khí phách quang minh lỗi lạc cũng không nhìn thấy đâu cả!
"Chỗ nào mà tiện đường đi qua Bách Lý thế gia? Người anh em có biết hay không rằng tiện đường như thế thì hai chúng ta sẽ phải vượt qua thêm hơn ngàn dặm đường? Thế mà lại còn nói giống là chúng ta nhận được nhiều lợi lộc hơn, lại còn mục đích chủ yếu là hộ tống chúng ta, thế này thì cũng quá là không biết xấu hổ rồi".Tư Không Ám Dạ và Đoạn Mộc Siêu Phàm cùng thầm mắng trong lòng, trên mặt hơi phát khổ.
Không nói cái khác, chỉ nói chúng ta vừa rồi còn tận mắt nhìn thấy ngài tự tay đánh chết hai vị cao thủ thế gia, bây giờ lại phải đến Bách Lý thế gia đón người, dù cho hai chúng ta có chút thân phận, có một ít thực lực, chuyện này trước sau đúng là không dễ nghe a.
- Không được, không được.
Đoan Mộc Siêu Phàm lắc đầu quầy quậy, nhìn thấy phiền phức lớn sắp rơi vào người mình, vị Đoan Mộc gia chủ không ngờ lại không nói lắp nữa, từ chối rất nhanh, mồm miệng lanh lợi tưởng như có thể đi làm thầy giáo luôn rồi…
- Hai vị tiền bối không nên quá khách sáo như vậy, lần này hai vị làm việc vì Quân gia mà không ngại nguy hiểm, dũng cảm đứng ra, phẩm hạnh thanh cao, mọi người đều kính trọng, hành động này chỉ là sự biết ơn nho nhỏ, chưa tỏ được lòng tôn kính, việc kia nhỏ đến nỗi nhất định sẽ không làm mất quá nhiều thời gian của hai vị tiền bối.
Quân Mạc Tà tựa như không nghe thấy. cười mỉm nói tiếp:
- Hai vị tiền bối chắc chắn sẽ chú ý không để chậm trễ chút nào, phải biết rằng hai vị tiền bối không chỉ có võ công cái thế, can đảm hiệp nghĩa, mà còn là nam nhân chân chính! Nếu thấy có kẻ cậy mạnh hiếp yếu nhất định sẽ rút đao tương trợ. Tam Thúc, Ưng Chí Tôn, hai vị nói xem có phải vậy không?
Quân Vô Ý gật đầu liên tục, trịnh trọng nói:
- Không sai, Tam thúc ngươi và hai vị trưởng bối này đối xử chân thành lẫn nhau, tất nhiên là nam nhân chính cống! Điều này ta có thể làm chứng!
Ưhg Bác Không nghiêm mặt, nghiêm túc nói:
- Danh tiếng của hai người bọn họ quả thật không tệ, đã nhiều ngày ở chung như vậy, nói chung không phải là loại cầm thú! (:61:)
Đoan Mộc Siêu Phàm và Tư Không Ám Dạ trừng mắt há mồm, không nói nên lời, hai người này nói gì a, chú cháu nhà này cùng với Ưng Bác Không, kẻ xướng người họa, thế nào lại nói nếu mình không đồng ý đi cùng, hoặc không vì việc này mà góp sức, thì chính là cầm thú hay sao? Lại còn không phải nam nhân nữa chứ…
Thế này thí quá là cay độc rồi, Quân Vô Ý trước kia quang minh lỗi lạc là thế, nghĩa bạc vân thiên, chằng lẽ bởi vì có đứa cháu gian xảo này, cũng trở nên giảo hoạt giống hắn hay sao?
Cả hai người đều buồn bực, có thể nói không đồng ý hay sao? Căn bản là không nói được, các người đào góc tường của người ta, lại để chúng ta đi chùi đít cho các ngươi! Nhưng lại muốn lau cho sạch, cho bóng! Không chỉ muốn sạch sẽ, mà thậm chí còn muốn thêm vào cái gì đó cho thơm, là cái mẹ gì a?
Không thể trì hoãn được nữa, Đoan Mộc Siêu Phàm và Tư Không Ám Dạ trừng mắt, sau khi ngây người một lúc lâu, đột nhiên nhảy dựng lên:
- Mịa nó, phải lên đường, làm việc phải nhanh chóng, chờ đến khi tin tức người đã chết ở nơi này truyền ra ngoài, vậy thì còn đón được ai? Phải tranh thủ mà đi trước, gặp phải chú cháu các người, hai người chúng ta nhận thua còn chưa được hay sao?
Hai người xoay người định chạy, bảo là phải đi ngay lập tức, mờ mịt như cá lọt lưới, không bao giờ…. cùng già trẻ một nhà này ở chung một chỗ nữa, không biết lúc nào thì bị người ta bán mất, ngược lại còn giúp đỡ người ta mặc cả, hơn nữa còn tươi cười hớn hở kiếm tiền.
d
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành
/1286
|