: Itpro
Tình huống hiện tại, Quân Mạc Tà muốn giết hắn cũng dễ như trở bàn tay, nhưng nếu làm cho lão cầm thú này chết đi một cách dễ dàng như vậy, Quân Mạc Tà cũng cảm thấy tự mình trở thành tội nhân thiên cổ.
Cho dù muốn Tiêu Bố Vũ chết, cũng phải để cho hắn lưu lại một cái tiếng xấu về sau, lưu danh thiên cổ, cho dù chết thành quỷ, cũng không được an bình! Ít nhất cũng phải khiến những người đã chết khi nhìn thấy quỷ hồn của Tiêu Bố Vũ cũng cảm thấy hả lòng hả dạ.
Ngay cả bọn họ không thấy, Quân Mạc Tà cũng sẽ cảm giác mình đã làm không sai.
Ác nhân phải có ác nhân trị!
Vì vậy Quân Mạc Tà mặc dù mệt, nhưng vẫn kiên trì!
- Sẽ có phần thưởng lớn? Thoát y vũ? Ta không biết nhảy a!
Tiêu Bố Vũ bẽn lẽn, thẹn thùng, ngượng ngùng. Với cái bộ dạng thế ngoại cao nhân của hắn, làm sao có thể làm như vậy a.
- Thoát y vũ, chính là xoay ngươi uốn éo mông sau đó cởi một món quần áo, sau đó lại tiếp tục uốn éo mông, tiếp tục cởi một món đồ, thẳng đến cởi hết mới thôi. Ừ, tất cả mọi người sẽ thưởng cho ngươi, còn là thưởng lớn nữa. Ngươi nhất định sẽ không thất vọng đâu, làm đi, ân, thực là ngoan.
Quân Mạc Tà hướng dẫn từng bước, thanh âm vô lại kết hợp với ánh mắt vô cùng ác độc!
- Ân, ta muốn được thưởng, ta múa…
Tiêu Bố Vũ thật biết điều đáp một tiếng, si ngốc ngơ ngác đứng lên, ngay trước mặt Quân Mạc Tà, trước mấy trăm ngàn ánh mắt của mọi người, bắt đầu vặn eo lắc mông, lắc lắc mông, bắt đầu cởi quần áo. . .
Làm cho một vị Thần Huyền tứ phẩm cao thủ đã thành danh thực hiện thoát y vũ trước mặt đám đông, Quân Mạc Tà cũng có thể nghĩ ra, không thể không nói đây là đệ nhất biện pháp của Quân Mạc Tà, cho dù là người có da mặt dày, cũng sẽ xấu hổ vô cùng!
Lấy việc này mà nói, cho dù là Thần Huyền cao thủ thành danh, so với mối thù giết cha thì cách thức khiến cho kẻ thù đên khùng, nhục nhã cũng chưa tính là gì!
Mà loại nhục nhã này, cho dù có bắt Tiêu Bố Vũ làm thêm mấy chục lần thì cũng không đủ cho Quân Mạc Tà cảm thấy hả dạ!
Hắn đáng bị như vậy!
Mọi người đang xem cũng líu lưỡi, quần áo trên người Tiêu Bố Vũ dần dần giảm bớt, từng cái từng cái giảm bớt. . .
Trường bào ly thể bay ra. . .
Quần áo trong bay đi…
Hộ giáp ném đi…
Quần bay ra. . .
- Đúng, đúng động tác tiếp tục phong tao một chút, tiếp tục nhu tình, tiếp tục mạnh mẽ một chút, vậy mới có cảm giác, đúng, đúng, được rồi, tiếp tục dịu dàng một ít, mông vặn vẹo thêm chút nữa, như vậy ta mới có thể vừa lòng. Đúng đúng, theo nhịp gõ của ta…
- Cắc cùm cum, cắc cùm cum, cắc cắc cắc cùm cum…
- Đúng đúng, quá thông minh, rất có tiết tấu, ngoan thật…
Quân Mạc Tà trên mặt hiện lên biểu tình ác độc, ôn nhu chỉ đạo, tinh tế tỉ mỉ chỉ điểm.
Một lão đầu râu bạc, tiên phong đạo cốt như vậy mà đứng trước đám đông, trên mặt lộ vẻ tươi cười - quyến rũ, ngón tay chỉa ra cao cao vểnh lên, điệu bộ lẳng lơ, cái mông uốn éo xoay xoay như được điều khiển bằng motor điện…
Tiêu Bố Vũ trên người chỉ còn lại có một cái khố nhỏ, quần áo trên người đã sớm bay hết, đứng trong gió lạnh, dường như không cảm thấy lạnh, trên mặt còn có nét vui vẻ, thậm chí còn ngượng ngùng cùng tự hào, giống như hắn - một vị lão nam nhân, biểu diễn thoát y vũ trước đám đông, là một việc cực kỳ nở mày nở mặt, cực kỳ quang vinh.
Không thể không nói, Tiêu Bố Vũ tuy rằng đã quá trăm tuổi nhưng thân thể vẫn cường tráng cực kỳ, toàn thân cơ thể săn chắc, tuyệt không có một chút dấu hiệu lão hóa, nhìn qua như là làn da của trung niên, thậm chí có thể so với một thiếu niên tráng kiện nữa.
- Thật là biết cách bảo trì a…
Ưng Bác Không đứng một bên cũng nuốt nước miếng một cái.
Theo một lần xoay mông, cái nội khố cuối cùng còn lại trên người Tiêu Bố Vũ cũng được hắt tháo ra, "cây thương" ngạo nghễ đứng dậy, quả nhiên thật là hùng dũng, hiên ngang phô bày trước mặt mọi người, ẩn ẩn trong "bụi cỏ" rung rung đắc ý, như muốn cưỡi ngựa phóng thương, nhìn quanh toàn trường.
- Ặc ặc…
Cả đám người đang xem đến nhướng mày, đầu cũng to lên, sợ hãi than:
- Oaaa, thật là hùng vĩ a, bội phục!
Toàn trường vây xem cũng hưng phấn:
- Thần Huyền đúng là Thần Huyền a!
Đột nhiên một tiếng kêu sợ hãi ngoài ý muốn vang lên.
Hàn Yên Mộng mắc cỡ đỏ mặt bưng kín mặt. Tiểu nha đầu làm sao có thể thấy qua sự tình này, tuy rằng hiện tại cực kỳ hận Tiêu Bố Vũ, nhưng giờ khắc này vẫn là chịu không nổi:
- Á, ghê quá… :61:
Một tiếng kêu này cũng phá hủy mọi chuyện!
Quân Mạc Tà chỉ cảm thấy được tinh thần lực của mình rung chuyển một trận khác thường, có một loại choáng váng đầu óc, hoa mắt, cảm giác uể oải dâng lên trong lòng, nhiếp hồn đại pháp đối với Tiêu Bố Vũ nhất thời dừng lại.
Tiêu Bố Vũ trong tay đang cầm cái nội khố rách nát, đang muốn ném đi. Ánh mắt xoay chuyển, khôi phục thần trí!
Gió lạnh thổi qua, vị Thần Huyền cao thủ này nhất thời phát giác hoàn cảnh xấu hổ của mình, nhất thời đờ cả người ra! Toàn thân không ngờ là trần như nhộng! Bộ vị bí ẩn nhất cũng bị phô bày trước toàn trường, có thể thấy được "nó" đang đứng thẳng cao ngạo mà đón gió! :110:
Thậm chí ngay cả đồng bọn của mình, Ngân Thành thất kiếm cũng bàng quan vạn phần chú tâm nhìn vào mình, lại còn có thái độ đồng tình, mặt khác còn có vài vị trưởng lão, ngoại trừ mấy người trưởng lão Tiêu gia có vẻ mặt cầu xin thương xót, còn lại đều đang nổi giận nhìn mình, ánh mắt tam trưởng lão cùng ngũ trưởng lão cơ hồ muốn một phát cắn chết mình.
"Vì sao chúng bạn xa lánh ta như vậy?" Tiêu Bố Vũ trong lòng bỗng nhiên xoay chuyển, nhất thời nhớ lại trong đoạn thời gian này đã xảy ra việc mình cùng Quân Mạc Tà đang đối thoại.
"Bỏ mẹ rồi!"
- A a a…!
Một tiếng kêu sợ hãi thảm thiết tới cực điểm, Tiêu Bố Vũ bệt xuống mặt đất, dùng sức lấy tay che thân thể của chính mình, nhưng bàn tay hắn quá nhỏ, hắn bưng kín phía trước, lại che không được mặt sau, cái nội khố sớm bị chính hắn xé nát, căn bản không thể dùng, hơn nữa moi người đều đã nhìn thấy hết, cho dù có tiếp tục che, căn bản cũng chẳng còn tác dụng gì.
Cho dù có dùng tốc độ như sét đánh bưng lại, thì cũng không còn kịp nữa rồi.
- Bốp bốp bốp…
Quân Mạc Tà dị thường băng lãnh vỗ tay, giọng mỉa mai xem thường hắn, ha ha cười quái dị nói:
- Không sai không sai, chư vị ở đây thật có diễm phúc a, lại có thể may mắn được thưởng thức tuyệt đại cao thủ Tiêu Bố Vũ nhị trưởng lão trong hai đại cao thủ của Phong Tuyết Ngân Thành Hành Vân Bố Vũ thực hiện màn thoát y vũ tươi đẹp như thế, chuyện vinh quang, may mắn bực này, tin tưởng người bình thường cho dù sống lâu thêm mười đời nữa cũng chưa chắc có thể nhìn thấy a ha ha ha!
- Từ xưa đến nay, dám ở trước mặt thiên quân vạn mã cởi truồng khiêu vũ, cũng chỉ có một người là Tiêu trưởng lão thôi a! Có dũng khí hiến thân vì nghệ thuật như vậy, thật khiến bổn thiếu gia khâm phục a hahaha…
Tướng sĩ bốn phía sớm đã nghe đến việc ác của Phong Tuyết Ngân Thành Tiêu gia, khiến bọn hắn hận thấu xương, căm thù đến tận xương tủy, đến khi nghe Quân Mạc Tà nói như thế nhất thời đồng loạt lớn tiếng hô to lên.
- Hảo!
- Thật không ngờ lão gia hỏa này lớn tuồi như vậy rồi… Cư nhiên cái mông còn trắng như vậy hắc hắc…
Một người lên tiếng nói.
- Chẳng lẽ so với mông của ngươi còn trắng hơn?
Một vị khác hỏi lại.
- Ta so với người ta vẫn còn kém xa, người ta là Ngân Thành trưởng lão, lại còn là Thần Huyền cường giả a. Cái mông trắng như vậy, ta mà được sờ thì ha ha ha… Ngươi thử nghĩ xem, chỗ kia nếu không phải do nhiều người sờ vào thì có thể trắng như vậy sao? Sờ tới sờ lui làm láng da mông, mất lớp da bao ngoài, không trắng cũng phải trắng a…
- Nhưng sao nhiều người sờ mà "chỗ kia" vẫn không trắng a…
Càng nhiều người thấy thú vị, người bàn tán càng nhiều.
- Khụ khụ… Ta đây làm sao biết… Không chừng do Tiêu nhị gia cũng đủ sống, nên chỉ bán "lỗ nhị" thôi ha ha ha…
- Có đạo lý, không biết khi nào thì Nhị gia mở cử khai trương nghề "đứng vẫy" vậy ta? Ta cũng muốn đi ủng hộ…
- Phi! Người ta dù sao cũng là Thần Huyền cường giả, thu phí chỉ sợ cũng không thấp đâu, làm sao miễn phí như bây giờ được? Đến lúc đó ngươi đủ tiền trả không?
- Giá của Thần Huyền khẳng định là kinh người, ta cũng không đủ sức, bất qua ta không hiểu Ngân Thành Tiêu gia, nhà lớn nghiệp lớn lại để trưởng bối đi "bán" cái đó? Chắc là do ham muốn cá nhân của Nhị gia, hắn cũng ham muốn cái việc này a!
- Có đạo lý, hẳn là như vậy, nếu không mông hắn như thế nào lại trắng như vậy! Cái mông trắng nõn như vậy, vừa rồi còn xoay xoay, thực là dụ người quá đi, ta cũng thấy thú tính sôi trào rồi đó! :110:
- Đâu có, đâu có, Tiêu nhị gia lúc đó cần nhiều người, mà lúc đó chỉ có một mình ngươi làm sao ứng phó nổi? Tiêu nhị gia huyền công cao cường, nghe nói là chỉ dưới Chí Tôn thôi, "phương diện" kia khẳng định là rất "mạnh mẽ" a. Cho dù muốn bỏ qua nhưng cũng không thể bỏ, nhịn cũng không thể nhịn nổi, vạn lần không được khinh thường a, đến lúc đó ta và ngươi một trước một sau, một cao một thấp, trước sau cùng đánh, song "kiếm" hợp bích, tất nhiên có thể làm cho Tiêu nhị gia vừa lòng a…
- Không sai, không sai phòng ngừa vạn nhất nửa đường buông vũ khí đầu hàng, ta dứt khoát mang theo một cây gậy trúc, chứ nhất quyết không xài mộc côn (Bỏ mẹ thật rồi :110: ), chuẩn bị lỡ khi cần đến thì có cái mà dùng. Ngươi cũng cẩn thận, người ta Tiêu nhị gia vốn là đệ nhất nhân chỉ dưới Chí Tôn đó nha!
- A! Cao kiến a, hảo thủ đoạn, quả nhiên không hổ là Huỳnh Quách tham tướng a, chưa bao giờ đánh trận mà không nắm chắc phần thắng a, như thế tất nhiên có thể hầu hạ Tiêu nhị gia, làm Tiêu nhị gia sung sướng a!
- Đâu có đâu có, quá khen quá khen, ta cũng không còn biện pháp nào khác a, vạn nhất hầu hạ không tốt Tiêu nhị gia, hắn không thoải mái, sẽ tìm vợ con chúng ta phiền phức thì sao? Ngàn vạn lần đừng hoài nghi, người ta tuyệt đối có thể làm được, ngựa quen đường cũ mà ha ha ha…
- Ha ha ha, anh hùng cùng chí hướng, như nhau cả thôi…
Hết nhóm này đến nhóm khác trong đám quân lính bàn tán, càng lúc càng ô uế thiếu đạo đức, làm cho Tiêu Bố Vũ tức giận muốn hộc máu.
- A a a a…
Tiêu Bố Vũ ngửa mặt lên trời kêu to, thanh âm cực kỳ bi thống chống tay đứng lên, thân thể càng lúc càng đỏ, thân thể như con tôm luộc, ngực hì phậ phồng như bong bóng thổi vào xì ra…
- Ta, Tiêu Bố Vũ cả đời tung hoành thiên hạ, không thể tưởng được, lại bị trúng kế, dồn đến bước này, một đời Thần Huyền tứ phẩm võ giả, khỏa thân đứng múa cho đám con kiến này xem. Thù này hận này, đời đời kiếp kiếp cũng không thể quên!
Tiêu Bố Vũ ngửa mặt lên trời rống to, từng sợi tơ máu theo khóe mắt, khóe miệng của hắn chảy ra.
- Quân Mạc Tà! Ngươi chờ đó! Ta dù hóa thành quỷ cũng sẽ tìm ngươi giải quyết mối nhục này!
Tiêu Bố Vũ thê lương quát to một tiếng, ầm một tiếng, thân thể đột nhiên nổ tung thành một đám bột máu, gió lạnh khẽ thổi liền tan biến vào hư vô!
Dưới sự nhục nhã cực độ ở đây, Tiêu Bố Vũ mất hết danh dự, một đời cường giả, hắn không còn gì để mất nên đành lấy phương thức cực đoan nhất để giải quyết mối căm phẫn của mình.
Hắn thậm chí không dùng cách tự bạo này để cùng địch nhân đồng quy vu tận, bởi vì hắn nghĩ phải mau chóng đem thân thể của chính mình hóa thành hư vô, mau chóng kết thúc sự nhục nhã này, cho nên khi đến thời khắc bạo phát, hắn liền lập tức phát nổ không chần chờ.
d
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành
Tình huống hiện tại, Quân Mạc Tà muốn giết hắn cũng dễ như trở bàn tay, nhưng nếu làm cho lão cầm thú này chết đi một cách dễ dàng như vậy, Quân Mạc Tà cũng cảm thấy tự mình trở thành tội nhân thiên cổ.
Cho dù muốn Tiêu Bố Vũ chết, cũng phải để cho hắn lưu lại một cái tiếng xấu về sau, lưu danh thiên cổ, cho dù chết thành quỷ, cũng không được an bình! Ít nhất cũng phải khiến những người đã chết khi nhìn thấy quỷ hồn của Tiêu Bố Vũ cũng cảm thấy hả lòng hả dạ.
Ngay cả bọn họ không thấy, Quân Mạc Tà cũng sẽ cảm giác mình đã làm không sai.
Ác nhân phải có ác nhân trị!
Vì vậy Quân Mạc Tà mặc dù mệt, nhưng vẫn kiên trì!
- Sẽ có phần thưởng lớn? Thoát y vũ? Ta không biết nhảy a!
Tiêu Bố Vũ bẽn lẽn, thẹn thùng, ngượng ngùng. Với cái bộ dạng thế ngoại cao nhân của hắn, làm sao có thể làm như vậy a.
- Thoát y vũ, chính là xoay ngươi uốn éo mông sau đó cởi một món quần áo, sau đó lại tiếp tục uốn éo mông, tiếp tục cởi một món đồ, thẳng đến cởi hết mới thôi. Ừ, tất cả mọi người sẽ thưởng cho ngươi, còn là thưởng lớn nữa. Ngươi nhất định sẽ không thất vọng đâu, làm đi, ân, thực là ngoan.
Quân Mạc Tà hướng dẫn từng bước, thanh âm vô lại kết hợp với ánh mắt vô cùng ác độc!
- Ân, ta muốn được thưởng, ta múa…
Tiêu Bố Vũ thật biết điều đáp một tiếng, si ngốc ngơ ngác đứng lên, ngay trước mặt Quân Mạc Tà, trước mấy trăm ngàn ánh mắt của mọi người, bắt đầu vặn eo lắc mông, lắc lắc mông, bắt đầu cởi quần áo. . .
Làm cho một vị Thần Huyền tứ phẩm cao thủ đã thành danh thực hiện thoát y vũ trước mặt đám đông, Quân Mạc Tà cũng có thể nghĩ ra, không thể không nói đây là đệ nhất biện pháp của Quân Mạc Tà, cho dù là người có da mặt dày, cũng sẽ xấu hổ vô cùng!
Lấy việc này mà nói, cho dù là Thần Huyền cao thủ thành danh, so với mối thù giết cha thì cách thức khiến cho kẻ thù đên khùng, nhục nhã cũng chưa tính là gì!
Mà loại nhục nhã này, cho dù có bắt Tiêu Bố Vũ làm thêm mấy chục lần thì cũng không đủ cho Quân Mạc Tà cảm thấy hả dạ!
Hắn đáng bị như vậy!
Mọi người đang xem cũng líu lưỡi, quần áo trên người Tiêu Bố Vũ dần dần giảm bớt, từng cái từng cái giảm bớt. . .
Trường bào ly thể bay ra. . .
Quần áo trong bay đi…
Hộ giáp ném đi…
Quần bay ra. . .
- Đúng, đúng động tác tiếp tục phong tao một chút, tiếp tục nhu tình, tiếp tục mạnh mẽ một chút, vậy mới có cảm giác, đúng, đúng, được rồi, tiếp tục dịu dàng một ít, mông vặn vẹo thêm chút nữa, như vậy ta mới có thể vừa lòng. Đúng đúng, theo nhịp gõ của ta…
- Cắc cùm cum, cắc cùm cum, cắc cắc cắc cùm cum…
- Đúng đúng, quá thông minh, rất có tiết tấu, ngoan thật…
Quân Mạc Tà trên mặt hiện lên biểu tình ác độc, ôn nhu chỉ đạo, tinh tế tỉ mỉ chỉ điểm.
Một lão đầu râu bạc, tiên phong đạo cốt như vậy mà đứng trước đám đông, trên mặt lộ vẻ tươi cười - quyến rũ, ngón tay chỉa ra cao cao vểnh lên, điệu bộ lẳng lơ, cái mông uốn éo xoay xoay như được điều khiển bằng motor điện…
Tiêu Bố Vũ trên người chỉ còn lại có một cái khố nhỏ, quần áo trên người đã sớm bay hết, đứng trong gió lạnh, dường như không cảm thấy lạnh, trên mặt còn có nét vui vẻ, thậm chí còn ngượng ngùng cùng tự hào, giống như hắn - một vị lão nam nhân, biểu diễn thoát y vũ trước đám đông, là một việc cực kỳ nở mày nở mặt, cực kỳ quang vinh.
Không thể không nói, Tiêu Bố Vũ tuy rằng đã quá trăm tuổi nhưng thân thể vẫn cường tráng cực kỳ, toàn thân cơ thể săn chắc, tuyệt không có một chút dấu hiệu lão hóa, nhìn qua như là làn da của trung niên, thậm chí có thể so với một thiếu niên tráng kiện nữa.
- Thật là biết cách bảo trì a…
Ưng Bác Không đứng một bên cũng nuốt nước miếng một cái.
Theo một lần xoay mông, cái nội khố cuối cùng còn lại trên người Tiêu Bố Vũ cũng được hắt tháo ra, "cây thương" ngạo nghễ đứng dậy, quả nhiên thật là hùng dũng, hiên ngang phô bày trước mặt mọi người, ẩn ẩn trong "bụi cỏ" rung rung đắc ý, như muốn cưỡi ngựa phóng thương, nhìn quanh toàn trường.
- Ặc ặc…
Cả đám người đang xem đến nhướng mày, đầu cũng to lên, sợ hãi than:
- Oaaa, thật là hùng vĩ a, bội phục!
Toàn trường vây xem cũng hưng phấn:
- Thần Huyền đúng là Thần Huyền a!
Đột nhiên một tiếng kêu sợ hãi ngoài ý muốn vang lên.
Hàn Yên Mộng mắc cỡ đỏ mặt bưng kín mặt. Tiểu nha đầu làm sao có thể thấy qua sự tình này, tuy rằng hiện tại cực kỳ hận Tiêu Bố Vũ, nhưng giờ khắc này vẫn là chịu không nổi:
- Á, ghê quá… :61:
Một tiếng kêu này cũng phá hủy mọi chuyện!
Quân Mạc Tà chỉ cảm thấy được tinh thần lực của mình rung chuyển một trận khác thường, có một loại choáng váng đầu óc, hoa mắt, cảm giác uể oải dâng lên trong lòng, nhiếp hồn đại pháp đối với Tiêu Bố Vũ nhất thời dừng lại.
Tiêu Bố Vũ trong tay đang cầm cái nội khố rách nát, đang muốn ném đi. Ánh mắt xoay chuyển, khôi phục thần trí!
Gió lạnh thổi qua, vị Thần Huyền cao thủ này nhất thời phát giác hoàn cảnh xấu hổ của mình, nhất thời đờ cả người ra! Toàn thân không ngờ là trần như nhộng! Bộ vị bí ẩn nhất cũng bị phô bày trước toàn trường, có thể thấy được "nó" đang đứng thẳng cao ngạo mà đón gió! :110:
Thậm chí ngay cả đồng bọn của mình, Ngân Thành thất kiếm cũng bàng quan vạn phần chú tâm nhìn vào mình, lại còn có thái độ đồng tình, mặt khác còn có vài vị trưởng lão, ngoại trừ mấy người trưởng lão Tiêu gia có vẻ mặt cầu xin thương xót, còn lại đều đang nổi giận nhìn mình, ánh mắt tam trưởng lão cùng ngũ trưởng lão cơ hồ muốn một phát cắn chết mình.
"Vì sao chúng bạn xa lánh ta như vậy?" Tiêu Bố Vũ trong lòng bỗng nhiên xoay chuyển, nhất thời nhớ lại trong đoạn thời gian này đã xảy ra việc mình cùng Quân Mạc Tà đang đối thoại.
"Bỏ mẹ rồi!"
- A a a…!
Một tiếng kêu sợ hãi thảm thiết tới cực điểm, Tiêu Bố Vũ bệt xuống mặt đất, dùng sức lấy tay che thân thể của chính mình, nhưng bàn tay hắn quá nhỏ, hắn bưng kín phía trước, lại che không được mặt sau, cái nội khố sớm bị chính hắn xé nát, căn bản không thể dùng, hơn nữa moi người đều đã nhìn thấy hết, cho dù có tiếp tục che, căn bản cũng chẳng còn tác dụng gì.
Cho dù có dùng tốc độ như sét đánh bưng lại, thì cũng không còn kịp nữa rồi.
- Bốp bốp bốp…
Quân Mạc Tà dị thường băng lãnh vỗ tay, giọng mỉa mai xem thường hắn, ha ha cười quái dị nói:
- Không sai không sai, chư vị ở đây thật có diễm phúc a, lại có thể may mắn được thưởng thức tuyệt đại cao thủ Tiêu Bố Vũ nhị trưởng lão trong hai đại cao thủ của Phong Tuyết Ngân Thành Hành Vân Bố Vũ thực hiện màn thoát y vũ tươi đẹp như thế, chuyện vinh quang, may mắn bực này, tin tưởng người bình thường cho dù sống lâu thêm mười đời nữa cũng chưa chắc có thể nhìn thấy a ha ha ha!
- Từ xưa đến nay, dám ở trước mặt thiên quân vạn mã cởi truồng khiêu vũ, cũng chỉ có một người là Tiêu trưởng lão thôi a! Có dũng khí hiến thân vì nghệ thuật như vậy, thật khiến bổn thiếu gia khâm phục a hahaha…
Tướng sĩ bốn phía sớm đã nghe đến việc ác của Phong Tuyết Ngân Thành Tiêu gia, khiến bọn hắn hận thấu xương, căm thù đến tận xương tủy, đến khi nghe Quân Mạc Tà nói như thế nhất thời đồng loạt lớn tiếng hô to lên.
- Hảo!
- Thật không ngờ lão gia hỏa này lớn tuồi như vậy rồi… Cư nhiên cái mông còn trắng như vậy hắc hắc…
Một người lên tiếng nói.
- Chẳng lẽ so với mông của ngươi còn trắng hơn?
Một vị khác hỏi lại.
- Ta so với người ta vẫn còn kém xa, người ta là Ngân Thành trưởng lão, lại còn là Thần Huyền cường giả a. Cái mông trắng như vậy, ta mà được sờ thì ha ha ha… Ngươi thử nghĩ xem, chỗ kia nếu không phải do nhiều người sờ vào thì có thể trắng như vậy sao? Sờ tới sờ lui làm láng da mông, mất lớp da bao ngoài, không trắng cũng phải trắng a…
- Nhưng sao nhiều người sờ mà "chỗ kia" vẫn không trắng a…
Càng nhiều người thấy thú vị, người bàn tán càng nhiều.
- Khụ khụ… Ta đây làm sao biết… Không chừng do Tiêu nhị gia cũng đủ sống, nên chỉ bán "lỗ nhị" thôi ha ha ha…
- Có đạo lý, không biết khi nào thì Nhị gia mở cử khai trương nghề "đứng vẫy" vậy ta? Ta cũng muốn đi ủng hộ…
- Phi! Người ta dù sao cũng là Thần Huyền cường giả, thu phí chỉ sợ cũng không thấp đâu, làm sao miễn phí như bây giờ được? Đến lúc đó ngươi đủ tiền trả không?
- Giá của Thần Huyền khẳng định là kinh người, ta cũng không đủ sức, bất qua ta không hiểu Ngân Thành Tiêu gia, nhà lớn nghiệp lớn lại để trưởng bối đi "bán" cái đó? Chắc là do ham muốn cá nhân của Nhị gia, hắn cũng ham muốn cái việc này a!
- Có đạo lý, hẳn là như vậy, nếu không mông hắn như thế nào lại trắng như vậy! Cái mông trắng nõn như vậy, vừa rồi còn xoay xoay, thực là dụ người quá đi, ta cũng thấy thú tính sôi trào rồi đó! :110:
- Đâu có, đâu có, Tiêu nhị gia lúc đó cần nhiều người, mà lúc đó chỉ có một mình ngươi làm sao ứng phó nổi? Tiêu nhị gia huyền công cao cường, nghe nói là chỉ dưới Chí Tôn thôi, "phương diện" kia khẳng định là rất "mạnh mẽ" a. Cho dù muốn bỏ qua nhưng cũng không thể bỏ, nhịn cũng không thể nhịn nổi, vạn lần không được khinh thường a, đến lúc đó ta và ngươi một trước một sau, một cao một thấp, trước sau cùng đánh, song "kiếm" hợp bích, tất nhiên có thể làm cho Tiêu nhị gia vừa lòng a…
- Không sai, không sai phòng ngừa vạn nhất nửa đường buông vũ khí đầu hàng, ta dứt khoát mang theo một cây gậy trúc, chứ nhất quyết không xài mộc côn (Bỏ mẹ thật rồi :110: ), chuẩn bị lỡ khi cần đến thì có cái mà dùng. Ngươi cũng cẩn thận, người ta Tiêu nhị gia vốn là đệ nhất nhân chỉ dưới Chí Tôn đó nha!
- A! Cao kiến a, hảo thủ đoạn, quả nhiên không hổ là Huỳnh Quách tham tướng a, chưa bao giờ đánh trận mà không nắm chắc phần thắng a, như thế tất nhiên có thể hầu hạ Tiêu nhị gia, làm Tiêu nhị gia sung sướng a!
- Đâu có đâu có, quá khen quá khen, ta cũng không còn biện pháp nào khác a, vạn nhất hầu hạ không tốt Tiêu nhị gia, hắn không thoải mái, sẽ tìm vợ con chúng ta phiền phức thì sao? Ngàn vạn lần đừng hoài nghi, người ta tuyệt đối có thể làm được, ngựa quen đường cũ mà ha ha ha…
- Ha ha ha, anh hùng cùng chí hướng, như nhau cả thôi…
Hết nhóm này đến nhóm khác trong đám quân lính bàn tán, càng lúc càng ô uế thiếu đạo đức, làm cho Tiêu Bố Vũ tức giận muốn hộc máu.
- A a a a…
Tiêu Bố Vũ ngửa mặt lên trời kêu to, thanh âm cực kỳ bi thống chống tay đứng lên, thân thể càng lúc càng đỏ, thân thể như con tôm luộc, ngực hì phậ phồng như bong bóng thổi vào xì ra…
- Ta, Tiêu Bố Vũ cả đời tung hoành thiên hạ, không thể tưởng được, lại bị trúng kế, dồn đến bước này, một đời Thần Huyền tứ phẩm võ giả, khỏa thân đứng múa cho đám con kiến này xem. Thù này hận này, đời đời kiếp kiếp cũng không thể quên!
Tiêu Bố Vũ ngửa mặt lên trời rống to, từng sợi tơ máu theo khóe mắt, khóe miệng của hắn chảy ra.
- Quân Mạc Tà! Ngươi chờ đó! Ta dù hóa thành quỷ cũng sẽ tìm ngươi giải quyết mối nhục này!
Tiêu Bố Vũ thê lương quát to một tiếng, ầm một tiếng, thân thể đột nhiên nổ tung thành một đám bột máu, gió lạnh khẽ thổi liền tan biến vào hư vô!
Dưới sự nhục nhã cực độ ở đây, Tiêu Bố Vũ mất hết danh dự, một đời cường giả, hắn không còn gì để mất nên đành lấy phương thức cực đoan nhất để giải quyết mối căm phẫn của mình.
Hắn thậm chí không dùng cách tự bạo này để cùng địch nhân đồng quy vu tận, bởi vì hắn nghĩ phải mau chóng đem thân thể của chính mình hóa thành hư vô, mau chóng kết thúc sự nhục nhã này, cho nên khi đến thời khắc bạo phát, hắn liền lập tức phát nổ không chần chờ.
d
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành
/1286
|