Dị Thế Tà Quân

Chương 487: Ta uy hiếp ngươi đó, thì sao?

/1286


Mai Tuyết Yên đợi một lúc lâu vẫn không thấy có động tĩnh gì, đột nhiên cười lạnh vung tay lên.
Một đạo kình phong vô thanh vô tức xuất hiện, mấy cây đại thụ bên cạnh nàng đều chịu chung số phận.
Có người da mặt dày đi theo nàng, nhìn thấy chưởng này đều run rẩy.
Bắt đầu là rễ cây sau đó đên thân cây lần lượt hóa thành bột phấn rơi xuống.
Đầu tiên là vỡ thành những mảnh nhỏ, sau đó lần lượt hóa thành bụi. Cuối cùng tán cây khổng lồ nhỏ dần rồi biến mất.
Trong rừng núi rậm rạp mà tám cây đại thụ cứ như thế biến mất, trên đất chỉ còn lại tám đám bụi nhỏ.
Đám bụi này màu trắng xám như bột phấn, cứ lẳng lặng rơi xuống. Mỗi cây một đống, không thừa không thiếu.
Đống bụi phấn hình nón hơn một trượng này cứ thế hình thành, cả quá trình không hề có một chút tiếng động nào cả.
Tựa như trong rừng chưa từng có tám cây đại thụ này vậy, mà chỉ có tám đống bụi phấn ở đó.
Tồn tại từ trước chưa hề thay đổi bao giờ.
Quân Mạc Tà hít một hơi khí lạnh! Đây là công phu gì vậy? Đúng là vung tay Thương Hải Tang Điền ( bãi bể nương dâu, ý nói thay đổi lớn lao)
Thực lực của Mai Tuyết Yên này không ngờ lại mạnh mẽ như vậy!
Góc áo trắng tinh của Mai Tuyết Yên nhẹ nhàng lay động, thản nhiên nói:
- Quân Mạc Tà, sao còn chưa động thủ? Ngươi nhìn thấy rồi đấy, với công lực của ta Quân gia các ngươi sao có thể đánh lại? Ta đếm đến ba, nếu ngươi vẫn không động thủ ta lập tức tới Thiên Hương thành giết chết Quân Chiến Thiên và Quân Vô Ý! Ta biết ngươi đã từng nói ra, ngươi sẽ không tha thứ cho ai dám uy hiếp ngươi. Nhưng hiện tại ta đang uy hiếp ngươi đó! Vị sư phó mạnh tương đương ta của ngươi, hắn có thể bảo vệ cả nhà các ngươi cả đời hay sao? Hắn có thể bảo vệ các ngươi thoát khỏi ta cả đời hay sao?
Ánh mắt của nàng lãnh đạm nhìn lên bầu trời, đôi môi đỏ mọng khẽ nhúc nhích lãnh đạm nói:
- Một!
Nhưng lúc này, Quân Mạc Tà đang ở trong thân cây đã hoàn toàn kinh ngạc!
Rốt cuộc tại sao nàng biết ta đang ẩn thân ở đây? Mà lại còn chắc chắn như thế? Mai Tuyết Yên có thể nói ra chính xác tên mình, cho dù mình đang ẩn nấp.
Hiện tại Quân Mạc Tà thực sự đã có chút lo lắng.
Những gì Mai Tuyết Yên nói không hề khoa trương, với thân thủ của nàng, cho dù là Bát Đại Chí Tôn tề tụ lại cũng không phòng ngự nổi, đừng nói là một người bình thường!
Đang phân vân chỉ nghe tiếng Mai Tuyết Yên thản nhiên nói :
- Hai!
Khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng hơi hướng lên, vẫn nhìn bầu trời như cũ, giống như một tiểu cô nương.
Nhưng hai tiếng đếm dứt khoát, quyết đoán vừa vang lên chắc chắn như đinh đóng cột!
- Xem ra ngươi không có ý định đi ra rồi!
Mai Tuyết Yên nhẹ nhàng thở dài:
- Vậy cũng tốt! Ta phải đi giết Quân Chiến Thiên và Quân Vô Ý đây, hy vọng ngươi có thể theo kịp mà ngăn cản! Đúng rồi, có người có năng lực ngăn cản bổn tọa. Nhanh chóng đi tìm vị sư phó kia xin giúp đỡ đi. Hy vọng là hắn tới kịp!
Nói xong nàng nhẹ nhàng đứng lên, trên mặt sát khí vừa động thì độ ẩm bốn phía dường như giảm mạnh xuống. Sau đó thân hình nàng chợt lóe lên, bóng dáng uyển chuyển.
Trên không trung hình thành một tia sáng, trong nháy mắt đã đi được hai mươi trượng!
Mà hướng đó đúng là hướng đi Thiên Hương thành!
Đột nhiên!
- Chậm đã!
Sau lưng nàng, Quân Mạc Tà cuối cùng cũng phải lên tiếng. Mai Tuyết Yên đứng lại, chậm rãi quay đầu lại.
Chỉ thấy tại địa phương mình vừa ngồi, có một thiếu niên áo trắng kiên cường đứng đó.
Ánh mắt nhìn về phía nàng lạnh buốt mà vô tình, sắc bén mà dứt khoát.
- Quả nhiên là ngươi! Quả nhiên chính là ngươi!
Mai Tuyết Yên cười lạnh như băng, nhẹ nhàng bay xuống.
Tóc trên trán nàng hợp lại, vén ra sau tai.
- Tại sao ngươi có thể xác định đó là ta? Ta tự tin bí pháp sư môn ta tuyệt không có sơ hở, đương thời không ai có thể phá giải!
Quân Mạc Tà đã đi ra, cũng không cần tiếp tục trốn tránh, thoải mái tự nhiên đặt mông ngồi ở vị trí trước đó Mai Tuyết Yên ngồi.
Hắn nhếch miệng cười nói:
- Ở đây còn có chút hơi ấm, cái mông của ta có cảm giác rất thoải mái, thực sự là thoải mái!
Ánh mắt băng lãnh của Mai Tuyết Yên nhìn hắn trừng trừng, sâu trong đáy mắt có chút lúng túng, sau đó thản nhiên nói:
- Là ngươi tự nói cho ta biết!
- Ta nói cho ngươi biết?
Quân Mạc Tà cảm thấy kỳ quái.
- Bí pháp này của ngươi không thể nghi ngờ là đúng như ngươi nói, không một ai có thể biết. Nhưng thứ tính chất của bí pháp này chính ngươi cho ta biết. Ngày ngươi quyết chiến với Tiêu Bố Vũ, ta đã cẩn thận quan sát thân pháp của ngươi! Người khác cũng dễ dàng thấy được thân pháp của ngươi xảo diệu, thiên biến vạn hóa, làm cho người ta căn bản không biết ngươi ở đâu. Chợt trái, chợt phải, chợt trước, chợt sau! Nhưng ta có thể thấy được thân pháp ngươi sử dụng đã sớm thoát khỏi phạm trù các thân pháp thông thường. Bởi mỗi lần ngươi biến mất, thân thể lại được bao bọc bởi một trạng thái khác thường. Chính là hoàn toàn biến mất! Mà không phải là ẩn dấu đi đâu, hoặc là tốc độ cao mà biến mất. Điểm này ta đã xác định được!
Nàng thản nhiên cười cười:
- Mà muốn theo dõi Xà vương, cho dù là ta dùng toàn lực cũng không thể làm được! Bởi vì thiên phú của nàng vốn là bản năng trời ban, không một ai có thể hoàn toàn không lộ chút dấu vết mà theo dõi. Nhưng mà trên thực tế Thiên Tầm lại đang bị người ta theo dõi sát nút tới tận nơi này mà không để lộ chút dấu vết gì. Nhìn khắp đại lục ngoại trừ năng lực thần kỳ của bí pháp sư môn ngươi, ta nghĩ không một ai trên thế gian này có thể làm được!
- Cho nên, Xà vương vừa nói bị người ta theo dõi mà không thể phát hiện được, ta đã có thể khẳng định đó là ngươi! Bởi vì sư phụ ngươi sẽ không có khả năng đi làm những việc như vậy!
Mai Tuyết yên hờ hững nhìn Quân Mạc Tà:
- Mà thực sự đã chứng minh phán đoán của ta là đúng.
- Ngươi nếu đã đoán được là ta, vậy mà ngươi vẫn dám uy hiếp ta? Ngươi có biết lý do vừa rồi đã quá giới hạn của ta? Cho đến bây giờ những ai đi quá giới hạn của ta đều phải trả giá rất đắt! Không hề có một ngoại lệ!
Quân Mạc Tà rất buồn bực, cho nên lời nói cũng có ý tức giận.
- Đây không phải là uy hiếp, ta vừa nói rằng đó chỉ là một khả năng có thể xảy ra. Bởi nếu như không phải là ngươi, ta nhất định sẽ không đi giết hai người kia.
Mai Tuyết Yên nói một cách hờ hững:
- Ta cũng không có đùa giỡn với ngươi. Đối với ta thích giết thì giết, chỉ là hai người mà thôi, cũng không phải là đại sự gì!
- Ngươi đang bức ta?
Ánh mắt Quân Mạc Tà bắn ra, lãnh khốc nhìn Mai Tuyết Yên nói từng chữ:
- Bức ta đối lập với ngươi? Ngươi cảm thấy ngươi có khả năng sao?
Mai Tuyết Yên cười tiêu sái, từ trên cao nhìn xuống Quân Mạc Tà, ống tay áo bay phất phới như mây trôi, ánh mắt lạnh lùng ngạo nghễ:
- Đối lập với ta? Ta không hiểu được sự tự tin này của ngươi từ đâu mà ra, chỉ bằng vị sư phó hư vô kia của ngươi?
Ánh mắt Quân Mạc Tà dừng trên gương mặt tuyệt vời mà mọi nam nhân đều ham muốn, nhưng lại không có nửa điểm nào ggọi là thương hoa tiếc ngọc, chậm rãi nói:
- Đại trượng phu ở trong trời đất, tất cả đều dựa vào thực lực của bản thân. Những thứ bên ngoài có được không đáng để nói ra làm gì. Nhưng mà Mai Tuyết Yên, ngươi có bao giờ nghĩ đến, ngươi là một nữ nhân thân thủ tốt, võ công cao, dung nhan tuyệt diễm vô song thì ta sẽ không hạ sát thủ đối với ngươi? Hay là ngươi cho rằng ta sẽ không giết nữ nhân?
- Như vậy thì sao?
Mai Tuyết Yên hơi nghiêng đầu, ánh nắng chiều chiếu lên hai má nàng, giống như là xuyên qua:
- Cũng như vậy mà thôi, tất cả đều cho ta một cảm giác hư vô mờ mịt. Nam nhân hay nữ nhân đối với ta đều như nhau, cũng chỉ là một khối túi da mà thôi. Cho dù bộ dạng ngươi xinh đẹp thì khi chết đi cũng chỉ là một đống xương! Mà bổn công tử đối với một đống xương không hề có hứng thú!
Cả người Quân Mạc Tà tản ra một khí tức kì dị, đồng tử chẫm rãi co lại giống như một thanh kiếm sắc bén, lợi hại như đao, hùng hổ nhìn lên Mai Tuyết Yên với vẻ dọa người nói từng chữ:
- Cho nên, mặc kệ ngươi là ai, cũng không cần biết thực lực ngươi mạnh mẽ ra sao, nhưng ngươi ngàn vạn lần phải nhớ kỹ không cần và không nên vượt quá giới hạn của ta! Bằng không ngươi sẽ hối hận vô cùng! Cái giá mà ngươi phải trả không ai có thể chống đỡ được, mặc kệ ngươi có tin hay không cũng vậy!
- Bây giờ ngươi quay lại uy hiếp ta?
Mai Tuyết Yên ngửa đầu nhìn bầu trời như trước, ánh mắt không lạnh không nhạt chậm rãi hỏi.
Trong tâm trí nàng thậm chí có đôi chút buồn cười. Quân Mạc Tà đối với mình mà nói chỉ là một con kiến trong mắt, thế nhưng lại dám uy hiếp mình!
- Uy hiếp? Nhưng ta lại không biết là vừa rồi đã uy hiếp ngươi, ta chỉ là nói ra một việc chắc chắn sẽ phát sinh! Hơn nữa, cho dù ta uy hiếp ngươi thì đã sao?
Quân Mạc Tà cười lạnh:
- Vậy thì làm sao? Ngươi cũng giống ta không chấp nhận có người uy hiếp hay sao?
Không một tiếng động, không ai cử động một chút nào cả.
Cùng là uy hiếp, nhưng Mai Tuyết Yên uy hiếp Quân Mạc Tà thì Quân Mạc Tà cảm thấy phẫn nộ.
Nhưng khi Quân Mạc Tà uy hiếp Mai Tuyết Yên, thì Mai Tuyết Yên lại cảm thấy bị sỉ nhục!
Thân phận chênh lệch khác xa nhau không cho phép Quân Mạc Tà uy hiếp như vậy!
Quân Mạc Tà vừa dứt lời chỉ cảm thấy bóng trắng trước mặt chợt lóe, một bàn tay vụt qua. Tận đến khi bàn tay đó tiếp cận mặt mình trong không khí mới vang lên một tiếng hưu!
Tránh không kịp! Không thể ngờ được tốc độ của Mai Tuyết Yên lại nhanh đến như vậy. Trong mắt Quân Mạc Tà ánh lên chút sợ hãi nhưng dứt khoát không tránh. Cũng là một chiêu phản thủ, hướng về khuân mặt tuyệt sắc! Không hề lưu tình!
"Hưu!"
Thân mình Mai Tuyết Yên hơi ngửa ra, cánh tay Quân Mạc Tà sượt qua gương mặt nàng.
Nhưng mà vì vậy nên Quân Mạc Tà cũng đánh lại một chưởng, hai thân hình cũng một động tác, cùng ngửa ra sau đồng thời hai chân cùng động.
Chân vừa xuất ra!
Chân Mai Tuyết Yên như một tia chớp, đá thẳng về phía Quân Mạc Tà.
Chân phải Quân Mạc Tà cũng đá ra cùng một lúc, mục tiêu cũng là đan điền Mai Tuyết Yên!
Đồng thời tay phải Mai Tuyết Yên cũng động, năm ngón chuyển thành móc, tàn nhẫn chụp vào mắt Quân Mạc Tà.
Chưởng của Quân Mạc Tà cũng hóa thành ưng trảo, cũng tàn nhẫn không kém, mục tiêu là cổ họng Mai Tuyết Yên!
Hai cao thủ, nhưng lại không hẹn mà cùng dùng phương pháp cận chiến để phát tiết sự giận dữ cực điểm trong lòng, lấy cứng đối cứng dây dưa cùng nhau.
Quân Mạc Tà không có lựa chọn nào khác, bởi vì tuy hắn huyền khí và linh lực tốt nhưng đối với nữ tử này lại không cùng cấp bậc.
Cho nên hắn chỉ có thể dùng phương pháp này.
Mai Tuyết Yên cũng vậy, nhưng nàng lại là bỏ dài dùng ngắn, ra tay cùng cách, nhưng lại có chút tế nhị.
Hơn nữa, cho dù nói thế nào thì cận chiến đối với nữ hài tử thủy chung là hại nhiều hơn lợi.
Phanh!
Thân hình hai người đồng thời bay ngược ra, Quân Mạc Tà lui vài bước, lảo đảo mới đứng vững được.
Đôi mắt phượng của Mai Tuyết Yên mang hàn ý, nụ cười có khi giận hơi trắng bệch:
- Quân Mạc Tà, ngươi cũng đủ tàn nhẫn đó!
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành

/1286

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status