: _Gàviệttrì_
Quả nhiên là mĩ nhân sắc nước hương trời, tuyệt thế giai nhân khuynh quốc khuynh thành a.
Thu thủy vi thần ngọc vi cốt, phù dung như diện liễu như mi (Thần tình như nước mùa thu, cốt cách như ngọc, mặt đẹp như phù dung, mi đẹp như lá liễu-Biên) cũng nói không hết vẻ phong tư uyển chuyển hàm xúc chứ đừng nói đến nét phong tình vạn chủng của nàng.
Nữ tử như vậy trong chốn hồng trần tuyệt đối tìm không ra người thứ hai a!
- Quản cô nương chớ kinh hoảng, ta không phải là người xấu.
Đối mặt bực tuyệt sắc mỹ nữ hại nước hại dân này (DG- nguyên văn của tác giả), trực tiếp đối diện, hai hắc y người bịt mặt cảm thấy nhất thời cử chỉ hạn chế, cư nhiên còn chắp tay. Trước nói một câu không phải là người xấu, Mai Tuyết Yên cơ hồ nghe chuyện hai người này mà nở nụ cười. Hai người, hai đại nam nhân không mời từ đến, ban đêm xông vào khuê phòng nữ tử, cư nhiên còn có thể diện nói mình không phải là người xấu, chẳng lẽ lại là quân tử sao?
- Nga? Hai vị khách quý nếu tự xưng mình không phải là người xấu, như vậy trăng sao đã đậu trên trời, Cớ sao mà lại lặng yên đi vào? Hai vị vừa rồi tựa hồ có gõ cửa, chính ta là chủ nhân còn chưa hề mở cửa đón khách, hai vị liền như vậy tùy tiện xâm nhập tựa hồ là không để ý, lấy hành vi vừa rồi của nhị vị, tiểu nữ thật khó có thể không nghĩ? Nhị vị có hay không cấp cho tiểu nữ một lời giải thích?
Mai Tuyết Yên cười dài nói.
Hai người trong mắt nhất thời có vẻ xấu hổ. Do dự không thể nói chuyện.
Hai người này đều là tuyệt đại cao thủ, nguyên tính toán lấy thân pháp mau lẹ lấy đồ vật rồi đi, như thế nào cũng không nên sẽ xuất hiện loại tình huống trước mắt này; nhưng bọn hắn đối mặt chính là ai? Bọn hắn đối mặt chính là một đời Thiên Phạt chi chủ! Cùng bọn người đứng đầu tam đại thánh địa ngang vai ngang vế Mai Tôn Giả!
Đây mới chính thức là cao thủ cao tận chin tầng trời a!
Mai Tuyết Yên tuy rằng đã toàn diện thu liễm hơi thở quanh than, mặt ngoài nhìn qua cũng không khác nữ tử bình thường, nhưng trải qua thời gian dài thân ở địa vị cao, bễ nghễ thiên hạ, hiệu lệnh hàng tỉ huyền thú, vốn bản thân đã tự có khí độ, há có thể dễ dàng coi thường?
Nàng tuy rằng cứ như vậy bình tĩnh ngồi, chưa từng vận dụng chút huyền công, càng chưa từng vận khởi tí nguyên lực nào, nhưng tự nhiên vẫn có một cố khí tức cường giả! Cũng đã làm cho hai vị này cao thủ này lâm vào tâm thần đại loạn!
Cho nên hai người mới có vẻ thất thần như vậy!
Thật giống như là một đám chuột đi qua nơi ở của mèo, mặc dù không có hiện thân cũng không lên tiếng, nhưng đám chuột cư nhiên lo sợ từ trong xương tủy đi ra!
- Hai ta đã quấy rầy cô nương, tất nhiên là rất là bất an. Nhưng chỉ cần cô nương giao ra Diệp Cốt đan, huynh đệ của ta hai người lập tức quay đầu bước đi tuyệt không dám có chút mạo phạm!
Một vị hắc y người bịt mặt ôn tồn nói:
- Cô nương con người tao nhã, cũng hiểu hai huynh đệ ta không thể tay không mà đi ra?
- Ha ha, Diệp Cốt đan sao?
Mai Tuyết Yên trong mắt thần sắc vừa động, khẽ mỉm cười, sai lệch nghiêng đầu. Chậm nói:
- Nếu ta không giao? Nhị vị muốn dùng sức mạnh sao?
Nếu là ta không giao? Một câu này làm cho hai đại cao thủ nhất thời có chút tức giận. Tiểu nha đầu, chúng ta đã cấp đủ mặt mũi cho ngươi! Xem ngươi là nữ tử nên không động thủ ngươi liền làm tới giẫm lên mặt mũi chúng ta a.
- Đan dược này liên quan đến an nguy thiên hạ, thật sự là chuyện lớn, chúng ta vốn là không định mạo phạm, nhưng nếu cô nương nhất định không chịu giao ra, vì thương sinh thiên hạ, chúng ta đây nói không chừng phải đắc tội.
Hắc y nhân làm như tiếc hận thở dài một hơi, nghĩ đến sắp động thủ với cô nương nhan sắc mỹ miều này, trong lòng cư nhiên thấy không phải, tự nhiên cảm thấy thương hương tiếc ngọc.
- Quan hệ đến an nguy thiên hạ trong tương lai? Vì thiên hạ thương sinh? Quả nhiên là thật lớn! Tiểu nữ tử thật sự là không đảm đương nổi a! Nga, đắc tội? Các ngươi tính toán đắc tội ta? Tiểu nữ tử cũng muốn thỉnh hỏi hai vị hán tử ngang tàng này muốn đắc tội ta như thế nào đây?
Mai Tuyết Yên cười nhẹ, cười đến vân đạm phong khinh, nụ cười này giống như mặt đất hồi xuân, từ đầu mày đến cuối mắt đều thể hiện sự phong tình, nhưng lại có chút ý trêu chọc.
- Chúng ta ách…
Ánh mắt một hắc y dĩ nhiên thẳng đến! Vị này thân là Chí Tôn cấp bậc cao thủ, tuổi càng đã muốn không biết bao nhiêu năm, ánh mắt cao bao nhiêu, đương nhiên nhìn ra được Mai Tuyết Yên mỹ mạo, mị lực, đã là độc nhất thiên hạ rồi.
Người hắc y đột nhiên mạnh mẽ thối lui đến cửa, song chưởng lần lượt thay đổi, bày ra tư thế như lâm đại địch:
- Ngươi... Ngươi rốt cuộc là ai?
Hắn rốt cục phát giác ở địa phương này có chút không phù hợp! Ở trên người Mai Tuyết Yên một khí tức chậm rãi phát ra. Một loại thiên nhiên mị hoặc lực lượng từ từ phiêu đãng theo thời gian, hắn rốt cục tỉnh lại, cảm thấy không đúng, trên người lập tức ra một thân mồ hôi lạnh!
Rút cuộc nữ tử này là người như thế nào. Có thể lấy mấy lời ít ỏi mê đảo hai đại Chí Tôn cấp cường giả?
Đây là bao nhiêu kinh ngạc, khiếp sợ!
Hắn tự nhủ, nhất thời đem đầu óc đã muốn choáng váng làm tỉnh lại. Ánh mắt sáng của hai người đồng thời ánh mắt sáng nhìn Mai Tuyết Yên, lộ ra vẻ đề phòng cực đoan!
Mai Tuyết Yên duỗi lưng một cái, ngáp một cái thật xinh đẹp, bàn tay ngọc ngà nhỏ bé che miệng, tựa hồ chưa tỉnh ngủ nói:
- Không biết hai người các ngươi, là Độn Thế Tiên Cung? Chí Tôn Kim Thành? Hay là Mộng Huyễn Huyết Hải? Trừ phi là người của ba địa phương trên, nghĩ đến không có nơi nào khác mở miệng là an nguy thiên hạ, im lặng là tương lai chúng sinh!
Mới nói xong câu đó, Mai Tuyết nhẹ nhàng vặn vòng eo nhỏ một cái, hai mắt đột nhiên hoàn toàn mở ra, hai đạo quang mang bắn ra.
Chỉ một thoáng, hai đại Chí Tôn tay chân lạnh lẽo! Dưới hai đạo mục quang nhìn chăm chú, toàn thân trên dưới đều có một loại cảm giác bị người ta nhìn thấu! Hơn nữa điểm chết người chính là, dưới hai đạo mục quang chăm chú nhìn lại đây, hai người đều phát giác mình không thể cử động!
Không phải là không động được mà là không dám động! Bởi vì vừa mới động, tự thân tất nhiên lộ ra một chút sơ hở, sơ hở chính là sơ hở, cho dù là sơ hở rất nhỏ cũng là sơ hở, chỉ cần mình lộ ra sơ hở, trước mặt nữ tử liền có thể làm cho mình hai người nằm xuống! Thực lực hai bên thật sự là khác xa nhau!
Cô gái trước mắt tuyệt đối là cao thủ, hơn nữa còn là cao thủ trong cao thủ!
Lúc này đây, thật đúng là đánh lên thiết bản, nhưng thiết bản này từ nơi nào đến? Thật là ngoài ý muốn!
- Cô! Rốt cuộc cô là ai? Vì sao biết tam đại Thánh Địa? Nếu biết chúng ta từ tam đại Thánh Địa mà vẫn dám cùng chúng ta đối nghịch sao?
Một hắc y nhân lên tiếng, có thể thấy được trong nháy mắt này, mồ hôi tuôn ra như suối!
- Tam đại Thánh Địa? Thực giỏi lắm sao? Chúng ta vì cái gì mà không dám cùng với nó đối lập?
Ngoài cửa một tiếng cười duyên vang lên. Một lục y thiếu nữ đi đến, cười vô cùng tự nhiên, mắt sang răng trắng. Tóc đen như mây, phiêu dật như cành liễu đón gió.
Người này đương nhiên là Xà Vương Thiên Tầm!
Cơ thể hai người lại cứng ngắc! Lục y nữ tử vừa đi vào tới cửa, ít nhất cũng là Chí Tôn cao giai cao thủ, tuyệt đối so với bản thân hai người không yếu hơn! Thậm chí, có phần mạnh hơn!
Cao thủ như thế, ở thế tục xuất hiện một người đã là phi thường khó khăn, nhưng tối nay ở cùng một căn phòng, lại có thể đụng phải hai người vả lại, một người còn đáng sợ hơn!
Lần này đêm khuya tiến đến lại có thể trúng mai phục! Trúng mai phục còn không sao cả, nhưng mai phục lại là hai nữ sát tinh! Nhưng lại lộ ra vẻ chính mình còn không phải là sát tinh!
Giờ khắc này, hai người đều có một loại tính toán phải lập tức trở về Quý Tộc Đường, đem Đường Bàn Tử hung hăng ngược đãi một chút, sau đó rút mỡ cả người hắn đem đi thắp đèn!
Lần này chính là do Đường Bàn Tử mưu hại a!
Nhưng hai người cuối cùng là một đời cao thủ, trong nháy mắt đã vững vàng, lại có thể ha ha cười. Tuy rằng tiếng cười khàn khàn khó nghe, nhưng thật là cười, không phải khóc.
Tuy rằng tiếng cười kia đã cùng khóc không sai biệt lắm, cơ bản không có gì khác nhau!
- Ha ha hai… vị cô nương chắc không phải là Quản Thanh Hàn tiểu thư?
Bên trái, một hắc y nhân cười cười, trấn định xuống, ánh mắt lóe ra, tràn đầy ý chua xót:
- Huynh đệ chúng ta hai người hôm nay nhận thua nhưng không biết là thua trong tay vị cường giả nào?
- Ngươi vẫn chưa trả lời vấn đề lúc này của ta…
Mai Tuyết Yên hơi hơi buông thỏng mi mắt, chậm rãi nói:
- Hơn nữa khi ta hỏi, luôn luôn không thích lặp lại. Càng không có thói quen chờ đợi!
- Việc đã đến nước này, chẳng lẽ cô nương muốn trở mặt, quả thật là muốn cùng tam đại Thánh Địa đối lập? Làm cho hết thảy không còn đường sống sao?
Thanh âm một hắc y bịt mặt điềm nhiên nói.
- Ngươi sai lầm rồi, hai người các ngươi nhầm rồi, các ngươi nhiều nhất chỉ có thể đại biểu cho một nhà trong tam đại Thánh Địa. Coi như cùng các ngươi đối lập, cũng chỉ là một nhà các ngươi, tuyệt không đồng thời đối mặt tam đại Thánh Địa!
Mai Tuyết Yên lạnh lùng cười một tiếng,
- Mà coi như đồng thời đối mặt với tam đại Thánh Địa thì sao, ta cũng không có gì sợ hãi!
- Hơn nữa, ta là cho các ngươi lưu mặt mũi. Muốn làm cho chính các ngươi nói ra! Ngàn vạn lần không cần lãng phí cơ hội ta cho.
Mai Tuyết Yên từ từ nói:
- Các ngươi tam đại Thánh Địa, mỗi một bộ y phục đều có dấu hiệu. Đây thực là một loại hành vi ngu xuẩn, ta chỉ cần lột bỏ hắc y của các ngươi liền có thể biết các ngươi tới từ phương nào, bổn cô nương không động thủ, là cho các ngươi mặt mũi, không phải là sẽ không động thủ, các ngươi cư nhiên còn dám không nói? Chẳng lẽ các ngươi nghĩ ta còn có thể tha cho các ngươi đường về sao? Có vẻ như bổn cô nương không thiện lương đến vậy a!
- Cô rốt cuộc là ai?
Hai người đồng thời lui từng bước, hoảng sợ nhìn Mai Tuyết Yên. Nữ tử trẻ tuổi này đối tam đại Thánh Địa quen thuộc như thế, nhưng bản thân nghĩ sống chết thế nào cũng không nhớ ra người này là ai?
- Hừ!
Mai Tuyết Yên ngồi ngay ngắn bất động. Sắc mặt lạnh lùng, nàng vẫn không nhúc nhích. Nhưng trên người lại tự động toát ra bạch khí dày đặc như linh xà nhô lên cao vũ động xuống, "Chà" một tiếng, một đạo bạch khí nháy mắt đã đem áo của một vị hắc y kéo xuống một mảng lớn, lộ ra bên trong một bộ áo tím viền bạc!
Cùng lúc đó, khăn che mặt của người này cũng rơi xuống, lộ ra một bộ mặt nhăn nheo già nua, tóc hoa râm, cùng với anh mắc kinh ngạc.
Hai vị hắc y nhân này ở lúc bạch khí toát ra nháy mắt đã muốn cực lực né tránh, nhưng dù thế nào cũng tránh không khỏi.
- Nguyên lai là người của Mộng Huyễn Huyết Hải, lại là ngân cấp hộ pháp, cấp bậc thật không thấp a .
Mai Tuyết Yên thản nhiên nhìn:
- Bất quá hai người các ngươi rất là lạ mặt a. Hẳn không phải là từ thế tục gia tuyển nhập Mộng Huyễn Huyết Hải a, các ngươi là người xuất thân bên trong Mộng Huyễn Huyết Hải?
- Cô…?
Hai người mồ hôi đầm đìa.
- Hô Diên Thiên Phong kia lão nhân vẫn khỏe chứ?
Mai Tuyết Yên nhẹ nhàng cười, ôn nhu hỏi một câu:
- Là hắn cho các ngươi tiến đến trộm Diệp Cốt đan sao?
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành
Quả nhiên là mĩ nhân sắc nước hương trời, tuyệt thế giai nhân khuynh quốc khuynh thành a.
Thu thủy vi thần ngọc vi cốt, phù dung như diện liễu như mi (Thần tình như nước mùa thu, cốt cách như ngọc, mặt đẹp như phù dung, mi đẹp như lá liễu-Biên) cũng nói không hết vẻ phong tư uyển chuyển hàm xúc chứ đừng nói đến nét phong tình vạn chủng của nàng.
Nữ tử như vậy trong chốn hồng trần tuyệt đối tìm không ra người thứ hai a!
- Quản cô nương chớ kinh hoảng, ta không phải là người xấu.
Đối mặt bực tuyệt sắc mỹ nữ hại nước hại dân này (DG- nguyên văn của tác giả), trực tiếp đối diện, hai hắc y người bịt mặt cảm thấy nhất thời cử chỉ hạn chế, cư nhiên còn chắp tay. Trước nói một câu không phải là người xấu, Mai Tuyết Yên cơ hồ nghe chuyện hai người này mà nở nụ cười. Hai người, hai đại nam nhân không mời từ đến, ban đêm xông vào khuê phòng nữ tử, cư nhiên còn có thể diện nói mình không phải là người xấu, chẳng lẽ lại là quân tử sao?
- Nga? Hai vị khách quý nếu tự xưng mình không phải là người xấu, như vậy trăng sao đã đậu trên trời, Cớ sao mà lại lặng yên đi vào? Hai vị vừa rồi tựa hồ có gõ cửa, chính ta là chủ nhân còn chưa hề mở cửa đón khách, hai vị liền như vậy tùy tiện xâm nhập tựa hồ là không để ý, lấy hành vi vừa rồi của nhị vị, tiểu nữ thật khó có thể không nghĩ? Nhị vị có hay không cấp cho tiểu nữ một lời giải thích?
Mai Tuyết Yên cười dài nói.
Hai người trong mắt nhất thời có vẻ xấu hổ. Do dự không thể nói chuyện.
Hai người này đều là tuyệt đại cao thủ, nguyên tính toán lấy thân pháp mau lẹ lấy đồ vật rồi đi, như thế nào cũng không nên sẽ xuất hiện loại tình huống trước mắt này; nhưng bọn hắn đối mặt chính là ai? Bọn hắn đối mặt chính là một đời Thiên Phạt chi chủ! Cùng bọn người đứng đầu tam đại thánh địa ngang vai ngang vế Mai Tôn Giả!
Đây mới chính thức là cao thủ cao tận chin tầng trời a!
Mai Tuyết Yên tuy rằng đã toàn diện thu liễm hơi thở quanh than, mặt ngoài nhìn qua cũng không khác nữ tử bình thường, nhưng trải qua thời gian dài thân ở địa vị cao, bễ nghễ thiên hạ, hiệu lệnh hàng tỉ huyền thú, vốn bản thân đã tự có khí độ, há có thể dễ dàng coi thường?
Nàng tuy rằng cứ như vậy bình tĩnh ngồi, chưa từng vận dụng chút huyền công, càng chưa từng vận khởi tí nguyên lực nào, nhưng tự nhiên vẫn có một cố khí tức cường giả! Cũng đã làm cho hai vị này cao thủ này lâm vào tâm thần đại loạn!
Cho nên hai người mới có vẻ thất thần như vậy!
Thật giống như là một đám chuột đi qua nơi ở của mèo, mặc dù không có hiện thân cũng không lên tiếng, nhưng đám chuột cư nhiên lo sợ từ trong xương tủy đi ra!
- Hai ta đã quấy rầy cô nương, tất nhiên là rất là bất an. Nhưng chỉ cần cô nương giao ra Diệp Cốt đan, huynh đệ của ta hai người lập tức quay đầu bước đi tuyệt không dám có chút mạo phạm!
Một vị hắc y người bịt mặt ôn tồn nói:
- Cô nương con người tao nhã, cũng hiểu hai huynh đệ ta không thể tay không mà đi ra?
- Ha ha, Diệp Cốt đan sao?
Mai Tuyết Yên trong mắt thần sắc vừa động, khẽ mỉm cười, sai lệch nghiêng đầu. Chậm nói:
- Nếu ta không giao? Nhị vị muốn dùng sức mạnh sao?
Nếu là ta không giao? Một câu này làm cho hai đại cao thủ nhất thời có chút tức giận. Tiểu nha đầu, chúng ta đã cấp đủ mặt mũi cho ngươi! Xem ngươi là nữ tử nên không động thủ ngươi liền làm tới giẫm lên mặt mũi chúng ta a.
- Đan dược này liên quan đến an nguy thiên hạ, thật sự là chuyện lớn, chúng ta vốn là không định mạo phạm, nhưng nếu cô nương nhất định không chịu giao ra, vì thương sinh thiên hạ, chúng ta đây nói không chừng phải đắc tội.
Hắc y nhân làm như tiếc hận thở dài một hơi, nghĩ đến sắp động thủ với cô nương nhan sắc mỹ miều này, trong lòng cư nhiên thấy không phải, tự nhiên cảm thấy thương hương tiếc ngọc.
- Quan hệ đến an nguy thiên hạ trong tương lai? Vì thiên hạ thương sinh? Quả nhiên là thật lớn! Tiểu nữ tử thật sự là không đảm đương nổi a! Nga, đắc tội? Các ngươi tính toán đắc tội ta? Tiểu nữ tử cũng muốn thỉnh hỏi hai vị hán tử ngang tàng này muốn đắc tội ta như thế nào đây?
Mai Tuyết Yên cười nhẹ, cười đến vân đạm phong khinh, nụ cười này giống như mặt đất hồi xuân, từ đầu mày đến cuối mắt đều thể hiện sự phong tình, nhưng lại có chút ý trêu chọc.
- Chúng ta ách…
Ánh mắt một hắc y dĩ nhiên thẳng đến! Vị này thân là Chí Tôn cấp bậc cao thủ, tuổi càng đã muốn không biết bao nhiêu năm, ánh mắt cao bao nhiêu, đương nhiên nhìn ra được Mai Tuyết Yên mỹ mạo, mị lực, đã là độc nhất thiên hạ rồi.
Người hắc y đột nhiên mạnh mẽ thối lui đến cửa, song chưởng lần lượt thay đổi, bày ra tư thế như lâm đại địch:
- Ngươi... Ngươi rốt cuộc là ai?
Hắn rốt cục phát giác ở địa phương này có chút không phù hợp! Ở trên người Mai Tuyết Yên một khí tức chậm rãi phát ra. Một loại thiên nhiên mị hoặc lực lượng từ từ phiêu đãng theo thời gian, hắn rốt cục tỉnh lại, cảm thấy không đúng, trên người lập tức ra một thân mồ hôi lạnh!
Rút cuộc nữ tử này là người như thế nào. Có thể lấy mấy lời ít ỏi mê đảo hai đại Chí Tôn cấp cường giả?
Đây là bao nhiêu kinh ngạc, khiếp sợ!
Hắn tự nhủ, nhất thời đem đầu óc đã muốn choáng váng làm tỉnh lại. Ánh mắt sáng của hai người đồng thời ánh mắt sáng nhìn Mai Tuyết Yên, lộ ra vẻ đề phòng cực đoan!
Mai Tuyết Yên duỗi lưng một cái, ngáp một cái thật xinh đẹp, bàn tay ngọc ngà nhỏ bé che miệng, tựa hồ chưa tỉnh ngủ nói:
- Không biết hai người các ngươi, là Độn Thế Tiên Cung? Chí Tôn Kim Thành? Hay là Mộng Huyễn Huyết Hải? Trừ phi là người của ba địa phương trên, nghĩ đến không có nơi nào khác mở miệng là an nguy thiên hạ, im lặng là tương lai chúng sinh!
Mới nói xong câu đó, Mai Tuyết nhẹ nhàng vặn vòng eo nhỏ một cái, hai mắt đột nhiên hoàn toàn mở ra, hai đạo quang mang bắn ra.
Chỉ một thoáng, hai đại Chí Tôn tay chân lạnh lẽo! Dưới hai đạo mục quang nhìn chăm chú, toàn thân trên dưới đều có một loại cảm giác bị người ta nhìn thấu! Hơn nữa điểm chết người chính là, dưới hai đạo mục quang chăm chú nhìn lại đây, hai người đều phát giác mình không thể cử động!
Không phải là không động được mà là không dám động! Bởi vì vừa mới động, tự thân tất nhiên lộ ra một chút sơ hở, sơ hở chính là sơ hở, cho dù là sơ hở rất nhỏ cũng là sơ hở, chỉ cần mình lộ ra sơ hở, trước mặt nữ tử liền có thể làm cho mình hai người nằm xuống! Thực lực hai bên thật sự là khác xa nhau!
Cô gái trước mắt tuyệt đối là cao thủ, hơn nữa còn là cao thủ trong cao thủ!
Lúc này đây, thật đúng là đánh lên thiết bản, nhưng thiết bản này từ nơi nào đến? Thật là ngoài ý muốn!
- Cô! Rốt cuộc cô là ai? Vì sao biết tam đại Thánh Địa? Nếu biết chúng ta từ tam đại Thánh Địa mà vẫn dám cùng chúng ta đối nghịch sao?
Một hắc y nhân lên tiếng, có thể thấy được trong nháy mắt này, mồ hôi tuôn ra như suối!
- Tam đại Thánh Địa? Thực giỏi lắm sao? Chúng ta vì cái gì mà không dám cùng với nó đối lập?
Ngoài cửa một tiếng cười duyên vang lên. Một lục y thiếu nữ đi đến, cười vô cùng tự nhiên, mắt sang răng trắng. Tóc đen như mây, phiêu dật như cành liễu đón gió.
Người này đương nhiên là Xà Vương Thiên Tầm!
Cơ thể hai người lại cứng ngắc! Lục y nữ tử vừa đi vào tới cửa, ít nhất cũng là Chí Tôn cao giai cao thủ, tuyệt đối so với bản thân hai người không yếu hơn! Thậm chí, có phần mạnh hơn!
Cao thủ như thế, ở thế tục xuất hiện một người đã là phi thường khó khăn, nhưng tối nay ở cùng một căn phòng, lại có thể đụng phải hai người vả lại, một người còn đáng sợ hơn!
Lần này đêm khuya tiến đến lại có thể trúng mai phục! Trúng mai phục còn không sao cả, nhưng mai phục lại là hai nữ sát tinh! Nhưng lại lộ ra vẻ chính mình còn không phải là sát tinh!
Giờ khắc này, hai người đều có một loại tính toán phải lập tức trở về Quý Tộc Đường, đem Đường Bàn Tử hung hăng ngược đãi một chút, sau đó rút mỡ cả người hắn đem đi thắp đèn!
Lần này chính là do Đường Bàn Tử mưu hại a!
Nhưng hai người cuối cùng là một đời cao thủ, trong nháy mắt đã vững vàng, lại có thể ha ha cười. Tuy rằng tiếng cười khàn khàn khó nghe, nhưng thật là cười, không phải khóc.
Tuy rằng tiếng cười kia đã cùng khóc không sai biệt lắm, cơ bản không có gì khác nhau!
- Ha ha hai… vị cô nương chắc không phải là Quản Thanh Hàn tiểu thư?
Bên trái, một hắc y nhân cười cười, trấn định xuống, ánh mắt lóe ra, tràn đầy ý chua xót:
- Huynh đệ chúng ta hai người hôm nay nhận thua nhưng không biết là thua trong tay vị cường giả nào?
- Ngươi vẫn chưa trả lời vấn đề lúc này của ta…
Mai Tuyết Yên hơi hơi buông thỏng mi mắt, chậm rãi nói:
- Hơn nữa khi ta hỏi, luôn luôn không thích lặp lại. Càng không có thói quen chờ đợi!
- Việc đã đến nước này, chẳng lẽ cô nương muốn trở mặt, quả thật là muốn cùng tam đại Thánh Địa đối lập? Làm cho hết thảy không còn đường sống sao?
Thanh âm một hắc y bịt mặt điềm nhiên nói.
- Ngươi sai lầm rồi, hai người các ngươi nhầm rồi, các ngươi nhiều nhất chỉ có thể đại biểu cho một nhà trong tam đại Thánh Địa. Coi như cùng các ngươi đối lập, cũng chỉ là một nhà các ngươi, tuyệt không đồng thời đối mặt tam đại Thánh Địa!
Mai Tuyết Yên lạnh lùng cười một tiếng,
- Mà coi như đồng thời đối mặt với tam đại Thánh Địa thì sao, ta cũng không có gì sợ hãi!
- Hơn nữa, ta là cho các ngươi lưu mặt mũi. Muốn làm cho chính các ngươi nói ra! Ngàn vạn lần không cần lãng phí cơ hội ta cho.
Mai Tuyết Yên từ từ nói:
- Các ngươi tam đại Thánh Địa, mỗi một bộ y phục đều có dấu hiệu. Đây thực là một loại hành vi ngu xuẩn, ta chỉ cần lột bỏ hắc y của các ngươi liền có thể biết các ngươi tới từ phương nào, bổn cô nương không động thủ, là cho các ngươi mặt mũi, không phải là sẽ không động thủ, các ngươi cư nhiên còn dám không nói? Chẳng lẽ các ngươi nghĩ ta còn có thể tha cho các ngươi đường về sao? Có vẻ như bổn cô nương không thiện lương đến vậy a!
- Cô rốt cuộc là ai?
Hai người đồng thời lui từng bước, hoảng sợ nhìn Mai Tuyết Yên. Nữ tử trẻ tuổi này đối tam đại Thánh Địa quen thuộc như thế, nhưng bản thân nghĩ sống chết thế nào cũng không nhớ ra người này là ai?
- Hừ!
Mai Tuyết Yên ngồi ngay ngắn bất động. Sắc mặt lạnh lùng, nàng vẫn không nhúc nhích. Nhưng trên người lại tự động toát ra bạch khí dày đặc như linh xà nhô lên cao vũ động xuống, "Chà" một tiếng, một đạo bạch khí nháy mắt đã đem áo của một vị hắc y kéo xuống một mảng lớn, lộ ra bên trong một bộ áo tím viền bạc!
Cùng lúc đó, khăn che mặt của người này cũng rơi xuống, lộ ra một bộ mặt nhăn nheo già nua, tóc hoa râm, cùng với anh mắc kinh ngạc.
Hai vị hắc y nhân này ở lúc bạch khí toát ra nháy mắt đã muốn cực lực né tránh, nhưng dù thế nào cũng tránh không khỏi.
- Nguyên lai là người của Mộng Huyễn Huyết Hải, lại là ngân cấp hộ pháp, cấp bậc thật không thấp a .
Mai Tuyết Yên thản nhiên nhìn:
- Bất quá hai người các ngươi rất là lạ mặt a. Hẳn không phải là từ thế tục gia tuyển nhập Mộng Huyễn Huyết Hải a, các ngươi là người xuất thân bên trong Mộng Huyễn Huyết Hải?
- Cô…?
Hai người mồ hôi đầm đìa.
- Hô Diên Thiên Phong kia lão nhân vẫn khỏe chứ?
Mai Tuyết Yên nhẹ nhàng cười, ôn nhu hỏi một câu:
- Là hắn cho các ngươi tiến đến trộm Diệp Cốt đan sao?
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành
/1286
|