Dị Thế Tà Quân

Chương 861: Ngươi là Thập Ngũ?

/1286


: Phong Thiên Vấn

Nhắc đến việc này, Quân Mạc Tà còn phải muốn cảm ơn Tam Đại Thánh Địa!
Nếu không phải tất cả các cường giả Thánh cấp của Tam Đại Thánh Địa liên thủ kích thương Cửu U Thập Tứ thiếu, đồng thời tại Cúc Hoa thành có rất nhiều cường giả của Tam Đại Thánh Địa trấn thủ làm cho người này không dám hành động thiếu suy nghĩ, thì làm sao Cửu U Thập Tứ Thiếu lại ở chỗ này ăn thiệt thòi với mình được?
Nếu lần này không có cơ duyên xảo hợp hiểu ra được, nếu Quân Mạc Tà muốn tìm hiểu cảnh giới này không biết còn phải tốn bao nhiêu công phu mới được.
Chân ngã căn nguyên không phải là tùy tâm sở dục, không kiêng kị bất cứ thứ gì; bởi vì bất kể là tùy tâm sở dục như thế nào trước hết đều phải có một điều kiện: Phải có thực lực tuyệt đối! Ngươi có đủ thực lực thì mới có thể tùy tâm sở dục, thích làm gì thì làm không cần để ý đến cái nhìn của bất cứ kẻ nào.
Có điều bàn năng lại giống như một đứa trẻ con mới sinh ra vậy, cho dù là đối đầu với một con hổ dữ có thể ăn thịt mình, thì khi đói bụng vẫn cứ giãy dụa khóc rống lên muốn uống sữa mà sẽ không hề cảm thấy sợ hãi…
Đây mới là bản năng đích thực của con người ! Mà nếu như đem loại bản năng này phát triển lên, thì cho dù đến bất cứ nơi đâu, vào thời gian nào đều có thể chân chính gọi là phản phác quy chân!
Quân Mạc Tà liền thở dài một hơi trong lòng…
Hóa ra chân tướng là như thế!
Khó trách trên đời này lại ít người thành công như thế, nguyên nhân chân chính chính là ở trong này.
Mọi người luyện võ trên thế giới này cho dù là không phải theo đuổi lực lượng ngoài thân thì cũng là tu vi tâm cảnh thật cường đại đủ để gánh vác lực lượng ấy, nhưng lại cố ý hoặc vô ý xem nhẹ sự tồn tại của thân thể! Cũng chính là cái gọi là bản ngã, bản nguyên. Nhưng lực lượng của ngươi có thể tu luyện đến đỉnh, tâm thần tu vi đạt đến cực hạn thì làm thế nào nữa ?
Cho dù là lực lượng cường đại đến đâu cũng phải có điều kiện tiên quyết; ngoài việc phải có tu vi tâm cảng xứng với nó thì còn phải có một vật dẫn, một thứ có thể truyền tải được lực lượng cường đại này.
Mà vật dẫn này không ngoài thứ gì khác chính là thân thể mỗi người!
Như Phật gia thường nói, thân thể con người chính là một bảo tàng cho việc tu luyện!
Mà đại bộ phận những người theo đuổi lực lượng cường đại lại dần dần đi xa khỏi con đường này, càng đi càng xa. Đến cuối cùng thì đã đánh mất phương hướng của chính mình, mất đi cái bổn ý của chân ngã!
Người như thế thì không phải là sử dụng lực lượng, phát huy lực lượng nữa mà chính thân thể họ đã bị lực lượng sử dụng!
Như trong tiểu thuyết võ hiệp thường nhắc đến một loại biến hóa nguy hiểm, nhân vi binh dịch, nếu hiểu theo nghĩa rộng đến việc này, chính là nhân vì lực dịch!
Mà cứ lẫn lộn đầu đuôi như thế, chủ khách đổi chỗ, nếu còn có thể đạt được thành tựu cao hơn thì mới là lạ! Ngươi không tẩu hỏa nhập ma đã là may lắm rồi, còn vọng tưởng đạt đến độ cao hơn nữa thì không gì khác ngoài cái gọi là thằng ngốc nói mê.
Quân Mạc Tà có điều sở ngộ, tâm thoáng linh cơ, tất nhiên là không thể buông tha được, tận lực suy tư. Nếu từ lúc bắt đầu cứ đồng bộ phát triển như thế thì kết quả sẽ thế nào đây nhỉ?
Không thể nghi ngờ, với Cửu U Thập Tứ Thiếu đang ở trước mặt thì Cửu U nhất mạch bọn họ thì từ nhỏ đã rèn luyện như thế này, cho nên mới có được thành tựu lớn như thế, có điều như vậy cũng có một điểm tai hại rất lớn đấy là quá tự tin về bản thân mình!
Tuy là tự tin, nhưng loại tự tin quá độ này cũng khiến cho bản tâm hữu ý hay vô ý trở nên cuồng vọng, điên cuồng! Bởi vì bọn họ trước đến giờ đều cho rằng: Dưới gầm trời này tuyệt đối không có chuyện gì mình không thể làm được, mình là cực mạnh, làm được hết thảy; mọi người đều phải phủ phục dưới chân mình, ngưỡng mộ và ủng hộ mình!
Mà cứ như vậy thì tai hại vô cùng nghiêm trọng!
Dù sao không phải ai cũng có thể đạt đến thành tựu như Cửu U Đệ Nhất Thiếu năm xưa, giống như tuyệt thế nhân vật kia mãi mãi cũng chỉ có một người mà thôi.
Từ Cửu U Đệ Nhất Thiếu cho đến sau nữa, tuy rằng mỗi người đều thuộc hạng kinh tài tuyệt diễm, nhưng khoảng cách đối với thực lực khủng bố không thể địch nổi như Đệ Nhất Thiếu dù sao vẫn có sự chênh lệch. Nếu sự tự tin hay cuồng vọng của ngươi lại không cân xứng với thực lực của ngươi thì kết quả cuối cùng cũng chỉ có một, đấy chính là bi kịch!
Đây cũng là lí do mà trong Cửu U Chư Thiếu, chỉ có Đệ Nhất Thiếu đạt được vô hạn huy hoàng, ngoài hắn ra Cửu U Chư Thiếu đều bị lịch sử chôn vùi! Kỳ thật cho dù là Cửu U Đệ Nhất Thiếu cũng đã gặp bi kịch đấy thôi? Tự tin đến cực điểm, cuồng vọng đến cực điểm, cuối cùng hắn cũng thua dưới tay tuyệt đại cường giả kia đấy sao! Cùng với các Cửu U khác, chẳng qua là vận khí của hắn may mắn hơn một chút, trên Huyền Huyền đại lục chưa gặp được thế lực nào cường đại đủ để tiêu diệt thế lực của hắn mà thôi.
Quân đại thiếu gia từ đời nào đến giờ chưa bao giờ thiếu tự tin, nhưng cũng phải là kiểu tự tin một cách quá đáng như Cửu U chư thiếu!
Tự tin là tốt, có điều tự tin quá độ lại tuyệt đối là chuyện xấu, rốt cuộc phải làm thế nào để tìm được sự cân bằng giữa hai điều này đây?
Trong lúc Quân đại thiếu gia đang trầm tư thì Cửu U Thập Tứ Thiếu đang đối diện với hắn lại đang quan sát hắn một cách khá hứng thú.
Vừa rồi bị tên tiểu tử này chọc giân, cũng may là không bị tức chết, đến giờ thì Cửu U Thập Tứ Thiếu cũng đã bình tĩnh trở lại. Hắn là người thông tuệ, nhãn lực sao lại không cao cho được. Lúc trước bị Quân Mạc Tà nói hươu nói vượn một hồi váng cả đầu, mới nói bừa, ai biết tự nhiên Quân đại thiếu gia tự nhiên im lặng, Cửu U Thập Tứ Thiếu trong nháy mắt liền bình tĩnh lại, lại ngưng thần chăm chú nhìn người trước mặt, tự nhiên giật mình nghĩ sao tên tiểu tử này lại đột nhiên im lặng, ngược lại trong nháy mắt tỏ ra như một vị tướng trang nghiêm, cao thâm. Cửu U Thập Tứ Thiếu cơ hồ cảm thấy tên nhóc trước mắt mình đã thay đổi thành một người khác, càng bí hiểm hơn, lại cảm giác được linh hồn dao động có vẻ quen thuộc…
Tên tiểu tử này lại có thể trong chớp mắt lâm vào trạng thái ngộ đạo??
Vừa mới đùa giỡn với mình, chọc cho mình giận sôi máu lên, tự nhiên lại rơi vào trạng thái ngộ đạo ngay lập tức!
Điều này thật khiến cho bất cứ kẻ nào khó mà tiếp thụ nổi.
Cửu U Thập Tứ Thiếu thật là hoàn toàn không biết nói gì nữa!
Người này không biết còn có thể cực phẩm hơn nữa hay không đây? Hơn nữa loại ngộ đạo này chỉ có thể ngộ mà không thể cầu, như một tia sáng lóe lên vậy! Cho dù không phải là loại nói ngộ đạo một cái là ngộ đạo luôn, chuyện này trọng yếu đến mức nào chứ? Hắn lại ngay trong lúc uống rượu tán phét, đang muốn làm chuyện vô sỉ như ăn cơm không phải trả tiền… đột nhiên lâm vào ngộ đạo!
Khoan đã….
Loại trình tự dao động cổ quái như thực như hư này sao có vẻ quen quen, trước đây ta đã gặp ở chỗ nào rồi nhỉ? Cửu U Thập Tứ Thiếu nhíu mày suy nghĩ, suy nghĩ một lúc một lúc chợt nhớ ra: Này này này… Sao có thể như thế được?… Đây không phải là linh hồn trùng kích của bộ tộc Cửu U mình sao? Làm sao ở một nơi thế tục hồng trần như Huyền Huyền lại có thể xuất hiện loại dao động này được?
Nghĩ đến đây, Cửu U Thập Tứ Thiếu lập tức chấn động!
Chẳng lẽ tên tiểu tử này là tộc nhân của Cửu U nhất tộc? Nếu như vậy thì việc hắn biết rõ thân thế của mình cũng có thể hiểu được. Có điều sao hắn nhận ra mình mà mình lại không biết hắn? Hơn nữa, loại linh hồn dao động của hắn sao quái dị như thế? Tuy rằng so với tâm pháp của bổn tộc cũng có chút tương tự nhưng vẫn có vài điểm bất đồng nhỏ, bất quá hiệu quả xem ra cũng như nhau.
Hơn nữa, mình bây giờ vẫn chưa chết, đang ở đây chuẩn bị tái chiến, tiểu tử này nếu như thuộc Cửu U bộ tộc thì hắn ra bằng cách nào? Tại sao mình hoàn toàn không cảm thấy gì cả? Chẳng lẽ hậu bối của Cửu U tộc thực lực tiến nhanh hơn cả mình đã tưởng tượng?
Một lúc lâu sau, Quân Mạc Tà động đậy trở lại, cuối cùng cũng tỉnh lại từ cảnh giới thần diệu này; duỗi lung mệt mỏi, dụi dụi mắt nói:
- Cảm giác vừa rồi thật là thoải mái quá, cũng đã lâu rồi chưa được ngủ thư thái như thế…
Lúc hắn ngộ đạo lại là lúc hắn ngủ? Cửu U Thập Tứ Thiếu đang trầm tư nghe được lập tức trên trán hiện lên một đạo hắc tuyến, cơn tức vừa áp chế lại bốc lên lần nữa!
- Tiểu tử, ngươi có phải là Tiểu Thập Ngũ không?
Cửu U Thập Tứ Thiếu lạnh lung hỏi.
- Tiểu Thập Ngũ?
Quân Mạc Tà ngẩn người:
- Tiểu Thập Ngũ là cái gì?
- Bớt nói nhảm đi! Bổn công tử đã nhìn thấu thân phận ngươi rồi, làm thế nào mà tiểu tử ngươi đến được đây?
Cửu U Thập Tứ Thiếu vỗ bàn cái rầm, giận dữ nói:
- Chẳng lẽ tên tiểu tử hỗn trướng nhà ngươi không biết cái gì gọi là kính lão tôn hiền sao? Cho dù là người trên thế giới này ngươi không xem ra gì thì đối mặt với lão tử ngươi cũng phải tôn kính một chút đi chứ? Thật không biết cha mẹ ngươi dạy dỗ ngươi như thế nào!
- Điều này… Thật sự là ta không hiểu ngươi đang nói gì, ngươi đang nói tiếng nước nào thế?
Quân Mạc Tà giả vờnghi hoặc lắc đầu, nhưng trong tâm lại rõ ràng vô cùng. Hóa ra người này lại tưởng nhầm ta thành Cửu U Thập Ngũ Thiếu… Lại còn giả vờ xem thấu thân phận của ta nữa chứ. Hơn nữa, cho dù là dùng con số để đặt tên thì cũng phải gọi là Cửu Tiêu đệ nhất gia, ta làm sao lại xếp sau ngươi được?
- Nhìn đây này tiểu tử!
Cửu U Thập Tứ Thiếu hung hăng liếc hắn một cái, chìa tay phải ra, đặt năm ngón tay thon dài trắng nõn trên bàn. Đột nhiên màu năm ngón tay chậm rãi biến hóa thành màu đen, còn có một tầng sương mù màu trắng ngà bao phủ bên ngoài.
Cửu U Thập Tứ Thiếu mỉm cười, trong nháy mắt ngón tay lại trở về như cũ; quá trình này xảy ra rất nhanh, trừ hai người bọn họ thấy rõ ràng ra, không ai phát hiện ra cả.
Loại biến hóa kì lạ này là năng lực đặc trưng của bộ tộc Cửu U, không thể giả được!
Thật ra thì loại kĩ xảo này cũng không phải là cái gì giỏi giang, chỉ là một loại bí pháp ẩn giấu của hắc ám thế giới, nhưng đến thế giới này lại không có tác dụng gì. Bất quá loại độc môn thủ đoạn này lại là một phương pháp tuyệt hảo để nhận biết lẫn nhau…
Nhưng vào ngày hôm nay thì hành động vừa rồi của Cửu U Thập Tứ Thiếu đúng là như việc liếc mắt đưa tình với người mù, hoàn toàn chả có tác dụng gì!
- Ngươi thấy rõ chưa? Còn muốn giả vờ trước mặt ta nữa đi?
Cửu U Thập Tứ Thiếu nhìn Quân Mạc Tà nói một cách mỉa mai, ngồi tựa vào ghế, ánh mắt như nhìn vào một kẻ hậu bối, nói:
- Mọi chuyện rốt cuộc là thế nào? Nói ta nghe xem!
- Ta thấy rõ ràng rồi, chỉ có là không biết phải nói gì với ngươi! Vừa rồi ngươi lên cơn động kinh hay sao thế? Hiện tại ta thật sự hoài nghi…
Quân Mạc Tà buồn bực nói:
- … Không phải là ngươi bị thần kinh thật chứ?
- Tên tiểu tử chết tiệt!
Cửu U Thập Tứ Thiếu khẽ vươn tay bắt lấy mạch môn của Quân Mạc Tà, mà Quân Mạc Tà cũng không tránh né, để cho hắn bắt lấy, có điều trong lòng thì cười đến mức ruột như lộn vào với nhau.
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 5: Đoạt Thiên chi chiến

/1286

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status