Hải Vô Nhai cười chua xót, nói:
- Lần trước lúc ở Thiên Phạt Sâm Lâm, hắn vẫn chỉ mới là Tôn Giả tam cấp, tuy rằng đã làm ta phải kinh ngạc, nhưng với thực lực đấy vẫn chưa đủ khiến ta để vào mắt… Còn hiện giờ, thực lực của hắn đã gần ngang bằng với chúng ta, mà trước sau cũng chỉ có thời gian hai tháng! Chư vị lão hữu, các người thật sự không rõ chuyện này có nghĩa gì sao?
Hà Tri Thu mặt không đổi sắc nói:
- Là thiên tài nhưng cũng là địch nhân, nên chúng ta chỉ có thể là đối thủ. Và cũng vì là một thiên tài, chúng ta càng nhất định phải trừ khử, nếu không sợ sau này lại còn hại nhiều thêm! Vì vậy, chỉ có thể tùy cơ ứng biến!
Hải Vô Nhai đột nhiên thở dài một tiếng, xoay người hướng về Quân Mạc Tà, nặng nề nói:
- Quân công tử, đối với kết quả hôm nay, lão hủ thật sự rất tiếc nuối, xem ra cuối cùng hôm nay cũng khó tránh khỏi một trận chiến, lão phu trong lòng có một câu muốn nói, tuy có khó nghe nhưng…
- Ngài cứ nói.
Quân Mạc Tà thản nhiên nói, Quân đại thiếu đối với những người trước mắt này vẫn còn vài phần kính ý.
- … Trận chiến này, phía ta sẽ không tiếc sử dụng bất cứ thủ đoạn nào cũng quyết phải tiêu diệt công tử. Nếu vẫn còn để công tử sống, trên thế gian này sẽ không có ai có được cuộc sống yên ổn nữa! Đối với Tam Đại Thánh Địa mà nói, lại càng không thể tồn tại!
Hải Vô Nhai khổ sở nói:
- Tự tay hủy diệt một tuyệt thế thiên tài, chuyện tình này không ngờ lão phu phải tự mình làm ra, thực sự khiến lão phu cảm thấy rất buồn.
- Đúng vậy, điều Hải lão nói không phải là ta không biết.
Quân Mạc Tà nói:
- Bổn công tử cũng giống như Hải lão tiền bối, đều sẽ đem toàn lực ứng phó, không tiếc bất cứ thứ gì để có được chiến thắng cuối cùng. Cuộc quyết chiến này, sinh tử do trời, điểm này cũng không thể bàn cãi…
Hắn cười hắc hắc, nói:
- Hải lão thẳng thắng như vậy cũng làm cho bổn công tử đây vui mừng trong lòng, trong thánh địa, người gian xảo đê tiện thì nhiều, còn những người anh hùng cương trực đối với đối thủ của mình cũng không có chút dấu diếm, thực khiến người ta bội phục. Hán tử khí khái hào kiệt, Thánh Địa cũng có rất nhiều a….
- Nga? Có thể khiến công tử phải bội phục, hôm nay quả thật phải chết ta cũng thấy an lòng.
Hải Vô Nhai có chút hứng thú trả lời.
- Ông trời không nói đạo lý, khi xưa, trận chiến tại núi tuyết với Tiêu Dao Tôn Giả Mạc Tiêu Dao, Mạc tiên sinh, ta nhận ra hắn cũng là một vị địch nhân đáng tôn kính…
Quân Mạc Tà trên mặt hiện lên một tia tưởng nhớ, nói tiếp:
- Có thể những người ở đây thủy chung vẫn chưa minh bạch vì sao khi vừa gia nhập Thánh Địa, mọi chuyện đều không cần biết đúng sai, đều đặt lợi ích của Thánh Địa lên trên hết, dần dần quen với ý niệm này, về sau không tự hỏi nữa, mọi việc chỉ làm theo thói quen thôi.
Những lời này của Quân Mạc Tà có chút cơ tiếu, thậm chí còn có phần châm chọc. Nhưng lọt vào tai Hải Vô Nhai lại khiến trong lòng hắn lại vang lên một tiếng kình lôi!
Hải Vô Nhai đang đứng thẳng người, bỗng nhiên chấn động, vẻ mặt đại biến, lén rút lui vài bước. Quân Mạc Tà vô ý nói ra một câu lại có thể khiến hắn thông suốt được một khúc mắc đã nhiều năm, một bức bình phong vô hình nhưng rõ nét, cuối cùng phải chăng Thánh Địa muốn chiêu dụ hết thảy các cao thủ cấp bậc Chí Tôn trở lên. Rồi trong thời gian mỗi người ở Thánh Địa, tiếp xúc với những người củaq Thánh Địa cao cao tại thượng, chênh lệch với bản thân họ vô cùng to lớn, từ thân thể cho đến tinh thần… Mỗi phương diện không ngừng bị tàn phá, tập cho bọn họ - những người kiêu ngạo thành tính nơi thế tục quen dần với cuộc sống của một cao nhân, một danh hùng chính nghĩa đối với người thế tục, buồn cười là, sau đó Thánh Địa tạo cơ hội cho những người này, sau khi cảm thấy mình thua sút người khác quá nhiều, vì vậy sau cơn kích này đã "tỉnh táo" lại, lại lần thứ hai điên cuồng tu luyện, cố gắng gia tăng thực lực bản thân, cho nên thực lực của Thánh Địa mới có thể một bước tăng trưởng nhanh như vậy.
Nhưng cũng có nhiều người không thể chấp nhận được đả kích này, nghĩ sẽbuông xui, trực tiếp bộc lộ ra bản chất nguyên thủy của bản thân, ngày xưa ở thế tục được ca tụng là đại hiệp anh hùng, còn bây giờ lại mất đi hết thảy tự tin, kiêu ngạo, tôn nghiêm, trở thành một kẻ lưu manh hèn mọn…
Mỗi một năm, bất luận là cấp bậc gì, nếu không có đột phá, nhất định sẽ bị loại bỏ, giáng cấp trở thành lực lượng bên ngoài của Tam Đại Thánh Địa. Những người này không cần biết là cấp bậc gì. Cũng chính là vật si hinh của Tam Đại Thánh Địa!
Niết sào trọng sinh, trước khi thành công phải vượt qua thử thách này, hiển nhiên là rất cần và hiệu quả cũng khá cao. Chỉ có vượt qua được cửa ải này, mới có thể chân chính trở thành một cường giả thực thụ, một cửa ải cực kì quan trọng! Cũng chính bởi vì như thế, con mẹ nó chứ vạn năm nay có ai nghi ngờ chuyện này? Nhưng hiện giờ cũng đã cho thấy đây không phải là phương pháp duy nhất. Bởi vì đã xuất hiện một phương pháp mới cũng làm được chuyện tương tự.
Loại phương pháp này, đối với một người đang chịu đả kích lại càng nguy hiểm, rất dễ dàng bị thay đổi bản chất, trở thành một người yếu hèn. Cũng giống như làm cho một vị phú hào phá sản, sau đó lại viện trợ giúp hắn gầy dựng sự nghiệp, cũng không có được bao người! Đơn giản như thế nên đừng nói là một người bình người, ngay cả một tên trộm cắp cũng có thể một bước lên trời. Bọn hắn chỉ cần ở đây đợi các tiền bối trợ giúp, một người có quyết tâm sao lại không cố gắng?
Như vậy căn bản lớn nhất không phải cái gọi là "niết bàn trọng sinh" thất bại rồi mới thành công, mà là… Đánh vỡ hoàn toàn sự tự tin cao ngạo vốn có của đám người này, rồi khắc sâu vị trí của Tam Đại Thánh Địa vào linh hồn của bọn hắn, có thế sau này mới vĩnh viễn đặt lợi ích của Thánh Địa làm trọng!
Huống chi, còn có thêm một bức bình phong cực lớn, họ vì chính nghĩa, vì sự tồn tại của thiên hạ muôn dân, vì tương lai của nhân loại, đó là Đoạt Thiên Chi Chiến! Cho nên, mọi người đều cam tâm tình nguyện, tuyệt không oán trách.
Kiêu ngạo đã không còn, tự tin cũng mất hết, chẳng khác gì người sống đem xương cốt vứt đi hết, đến cả đường lui cuối cùng cũng chặt đứt luôn! Như thế về sau lại chẳng phải càng dễ dàng hơn sao, muốn nắn muốn bóp thế nào tùy ý? Cho nên các vị tuyệt đại cao thủ, các vị cao nhân một thời, một khi gia nhập vào Thánh Địa, thì con mẹ nó hoàn toàn thay đổi, giống như cái xác không hồn!
Nghĩ đi nghĩ lại, Hải Vô Nhai cảm thấy lông tóc dựng đứng hết cả lên, cảm thấy kinh sợ với mục đích thật sự này… Cái này, đúng thật là hết sức đáng sơ, nếu… Trong truyền thuyết của Tam Đại Thánh Địa, người có thực lực cao nhất ở Huyền Huyền đại lục chỉ cần một chiêu đã có thể lấy đi tính mạng người khác, quả là một bi kịch cực kỳ tàn ác! Chắc hẳn sẽ không chỉ vì mỗi lợi ích của Tam Đại Thánh Địa mà thôi.
Như vậy, lợi ích của Tam Đại Thánh Địa, rốt cuộc là cái gì vậy?
Chẳng lẽ, trong chuyện này còn có một âm mưu to lớn khác? Không đơn giản chỉ có thế này…
Suy nghĩ chỉ trong chốc lát nhưng lại là một hồi lâu, Hải Vô Nhai giật mình cả kinh, mạnh mẽ ngẩn đầu lên, đã thấy Hà Tri Thu đứng chắn ngay trước mặt mình rồi.
- Làm sao thế?
Hà Tri Thu nhìn sâu vào mắt hắn, ánh mắt phức tạp:
- Hải huynh, trận quyết chiến này bất luận là có chuyện gì, khi trở về hẵng nói sau… Nơi này còn có hơn ba mươi người, tính mạng của họ, sống hay chết đều đè nặng trên vai của hai người chúng ta.
Trong lòng Hải Vô Nhai lập tức chấn động, nhất thời tỉnh táo lại, từ từ bình tĩnh lại, trong đầu chợt nảy ra một ý nghĩ: Nếu lão phu có thể may mắn sống sót, nhất định sẽ điều tra rõ ràng ngọn nguồn mọi chuyện trong truyền thuyết của Tam Đại Thánh Địa, tuyệt đối không để có thêm người nào trở thành công cụ nữa.
Quân Mạc Tà nhìn ánh mặt trời tươi cười, nghiên đầu về hướng Mai Tuyết Yên khẽ nói gì đó. Mai Tuyết Yên vẻ mặt ngưng trọng, không ngừng gật đầu.
- Quân công tử, nếu như hôm nay quyết chiến, như vậy, hôm nay Quân công tử đã mang người đến đây chắc hẳn cũng đã chọn ra được chiến pháp, mời công tử nói.
Hà Tri Thu cất giọng nói.
Trong thời gian hắn nói câu này, thiên địa chậm rãi ngưng tụ thành một bầu không khí thê lương dị thường, thần sắc Hà Tri Thu cũng trở nên một màu đìu hiu thê lương, trên bầu trời vốn đang là cảnh sắc mùa xuân dịu dàng, trong nháy mắt trở nên lạnh lùng thê lương, khung cảnh buồn bã này lại dần dần khuếch tán.
Vạn Lý Bi Thu.
Cuộc quyết đấu còn chưa bắt đầu, Hà Tri Thu muốn nắm giữ cục diện không ngần ngại sử dụng tuyệt kỷ thành danh của hắn, toàn diện triển khai công pháp độc đáo của mình! Tuy rằng song phương còn chưa hình thành trạng thái chiến đấu, nhưng từ giờ phút này cũng đã toàn tâm toàn lực chuẩn bị chiến đấu, tùy thời đều có thể toàn lực xuất thủ!
Quân Mạc Tà cùng Mai Tuyết Yên liếc mắt nhìn nhau, Mai Tuyết Yên nhỏ giọng nói:
- Ngươi muốn giao chiến thế nào thay phiên nhau đánh hay là hỗn chiến? Muốn chiến liền chiến…
Quân Mạc Tà cười cười, nói:
- Bên ta thực lực mạnh hơn, lấy nhiều đánh ít chính là thượng sách, nhưng…
- …Bởi vì bọn Lạc Vân đều nhờ vào chi lực của Linh thạch tiên nhũ, mạng mẽ đề thăng thực lực, khó tránh khỏi cảnh giới không ổn định, cuộc chiến hôm nay lại là một cơ hội cực kì tốt để mài giũa bọn họ, trước mắt các ngươi giúp ta mài dao đi. Cho nên, không thể sử dụng hỗn chiến, cho dù có là hỗn chiến, cũng phải xuất hiệ nvào thời điểm cuối cùng mới được. Nếu dùng phương pháp hỗn chiến, đó là vì muốn phá vòng vây chạy trốn, tất nhiên bên ta sẽ phải chịu tổn thất cực lớn… Phần này chúng ta không muốn, và cũng không thể để xảy ra.
- Nga? Không lẽ chàng định một đấu một?
Mai Tuyết Yên khẽ chau mày:
- Tuy rằng thực lực của đội "Tàn Thiên Phệ Hồn" đã mạnh mẽ đề thăng đến mức độ này, nhưng với kinh nghiệm chiến đấu chỉ bấy nhiêu đây thật sự không đủ, nếu một chọi một, khó tránh cái chết… Như vậy, không những không thể mài dao mà còn ngược lại tổn thương thực lực chính mình… Đây cũng không phải là mục địch của cuộc chiến lần này.
- Điểm này ta tự có biện pháp.
Quân Mạc Tà chớp mắt, nói:
- Nàng cứ chờ mà xem.
Nói xong, Quân Mạc Tà xoay mặt về phía Hà Tri Thu, nói:
- Hà Thánh Hoàng, trận chiến hôm nay, số lượng người bên ta nhiều hơn, nếu lấy nhiều địch ít thì khó tránh khỏi việc thắng mà không vinh! Và các vị có thua cũng không phục. Cho nên, bổn công tử suy tính một chút, đã nghĩ ra được cách thức quyết chiến này…
Dị Thế Tà Quân
Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến
- Lần trước lúc ở Thiên Phạt Sâm Lâm, hắn vẫn chỉ mới là Tôn Giả tam cấp, tuy rằng đã làm ta phải kinh ngạc, nhưng với thực lực đấy vẫn chưa đủ khiến ta để vào mắt… Còn hiện giờ, thực lực của hắn đã gần ngang bằng với chúng ta, mà trước sau cũng chỉ có thời gian hai tháng! Chư vị lão hữu, các người thật sự không rõ chuyện này có nghĩa gì sao?
Hà Tri Thu mặt không đổi sắc nói:
- Là thiên tài nhưng cũng là địch nhân, nên chúng ta chỉ có thể là đối thủ. Và cũng vì là một thiên tài, chúng ta càng nhất định phải trừ khử, nếu không sợ sau này lại còn hại nhiều thêm! Vì vậy, chỉ có thể tùy cơ ứng biến!
Hải Vô Nhai đột nhiên thở dài một tiếng, xoay người hướng về Quân Mạc Tà, nặng nề nói:
- Quân công tử, đối với kết quả hôm nay, lão hủ thật sự rất tiếc nuối, xem ra cuối cùng hôm nay cũng khó tránh khỏi một trận chiến, lão phu trong lòng có một câu muốn nói, tuy có khó nghe nhưng…
- Ngài cứ nói.
Quân Mạc Tà thản nhiên nói, Quân đại thiếu đối với những người trước mắt này vẫn còn vài phần kính ý.
- … Trận chiến này, phía ta sẽ không tiếc sử dụng bất cứ thủ đoạn nào cũng quyết phải tiêu diệt công tử. Nếu vẫn còn để công tử sống, trên thế gian này sẽ không có ai có được cuộc sống yên ổn nữa! Đối với Tam Đại Thánh Địa mà nói, lại càng không thể tồn tại!
Hải Vô Nhai khổ sở nói:
- Tự tay hủy diệt một tuyệt thế thiên tài, chuyện tình này không ngờ lão phu phải tự mình làm ra, thực sự khiến lão phu cảm thấy rất buồn.
- Đúng vậy, điều Hải lão nói không phải là ta không biết.
Quân Mạc Tà nói:
- Bổn công tử cũng giống như Hải lão tiền bối, đều sẽ đem toàn lực ứng phó, không tiếc bất cứ thứ gì để có được chiến thắng cuối cùng. Cuộc quyết chiến này, sinh tử do trời, điểm này cũng không thể bàn cãi…
Hắn cười hắc hắc, nói:
- Hải lão thẳng thắng như vậy cũng làm cho bổn công tử đây vui mừng trong lòng, trong thánh địa, người gian xảo đê tiện thì nhiều, còn những người anh hùng cương trực đối với đối thủ của mình cũng không có chút dấu diếm, thực khiến người ta bội phục. Hán tử khí khái hào kiệt, Thánh Địa cũng có rất nhiều a….
- Nga? Có thể khiến công tử phải bội phục, hôm nay quả thật phải chết ta cũng thấy an lòng.
Hải Vô Nhai có chút hứng thú trả lời.
- Ông trời không nói đạo lý, khi xưa, trận chiến tại núi tuyết với Tiêu Dao Tôn Giả Mạc Tiêu Dao, Mạc tiên sinh, ta nhận ra hắn cũng là một vị địch nhân đáng tôn kính…
Quân Mạc Tà trên mặt hiện lên một tia tưởng nhớ, nói tiếp:
- Có thể những người ở đây thủy chung vẫn chưa minh bạch vì sao khi vừa gia nhập Thánh Địa, mọi chuyện đều không cần biết đúng sai, đều đặt lợi ích của Thánh Địa lên trên hết, dần dần quen với ý niệm này, về sau không tự hỏi nữa, mọi việc chỉ làm theo thói quen thôi.
Những lời này của Quân Mạc Tà có chút cơ tiếu, thậm chí còn có phần châm chọc. Nhưng lọt vào tai Hải Vô Nhai lại khiến trong lòng hắn lại vang lên một tiếng kình lôi!
Hải Vô Nhai đang đứng thẳng người, bỗng nhiên chấn động, vẻ mặt đại biến, lén rút lui vài bước. Quân Mạc Tà vô ý nói ra một câu lại có thể khiến hắn thông suốt được một khúc mắc đã nhiều năm, một bức bình phong vô hình nhưng rõ nét, cuối cùng phải chăng Thánh Địa muốn chiêu dụ hết thảy các cao thủ cấp bậc Chí Tôn trở lên. Rồi trong thời gian mỗi người ở Thánh Địa, tiếp xúc với những người củaq Thánh Địa cao cao tại thượng, chênh lệch với bản thân họ vô cùng to lớn, từ thân thể cho đến tinh thần… Mỗi phương diện không ngừng bị tàn phá, tập cho bọn họ - những người kiêu ngạo thành tính nơi thế tục quen dần với cuộc sống của một cao nhân, một danh hùng chính nghĩa đối với người thế tục, buồn cười là, sau đó Thánh Địa tạo cơ hội cho những người này, sau khi cảm thấy mình thua sút người khác quá nhiều, vì vậy sau cơn kích này đã "tỉnh táo" lại, lại lần thứ hai điên cuồng tu luyện, cố gắng gia tăng thực lực bản thân, cho nên thực lực của Thánh Địa mới có thể một bước tăng trưởng nhanh như vậy.
Nhưng cũng có nhiều người không thể chấp nhận được đả kích này, nghĩ sẽbuông xui, trực tiếp bộc lộ ra bản chất nguyên thủy của bản thân, ngày xưa ở thế tục được ca tụng là đại hiệp anh hùng, còn bây giờ lại mất đi hết thảy tự tin, kiêu ngạo, tôn nghiêm, trở thành một kẻ lưu manh hèn mọn…
Mỗi một năm, bất luận là cấp bậc gì, nếu không có đột phá, nhất định sẽ bị loại bỏ, giáng cấp trở thành lực lượng bên ngoài của Tam Đại Thánh Địa. Những người này không cần biết là cấp bậc gì. Cũng chính là vật si hinh của Tam Đại Thánh Địa!
Niết sào trọng sinh, trước khi thành công phải vượt qua thử thách này, hiển nhiên là rất cần và hiệu quả cũng khá cao. Chỉ có vượt qua được cửa ải này, mới có thể chân chính trở thành một cường giả thực thụ, một cửa ải cực kì quan trọng! Cũng chính bởi vì như thế, con mẹ nó chứ vạn năm nay có ai nghi ngờ chuyện này? Nhưng hiện giờ cũng đã cho thấy đây không phải là phương pháp duy nhất. Bởi vì đã xuất hiện một phương pháp mới cũng làm được chuyện tương tự.
Loại phương pháp này, đối với một người đang chịu đả kích lại càng nguy hiểm, rất dễ dàng bị thay đổi bản chất, trở thành một người yếu hèn. Cũng giống như làm cho một vị phú hào phá sản, sau đó lại viện trợ giúp hắn gầy dựng sự nghiệp, cũng không có được bao người! Đơn giản như thế nên đừng nói là một người bình người, ngay cả một tên trộm cắp cũng có thể một bước lên trời. Bọn hắn chỉ cần ở đây đợi các tiền bối trợ giúp, một người có quyết tâm sao lại không cố gắng?
Như vậy căn bản lớn nhất không phải cái gọi là "niết bàn trọng sinh" thất bại rồi mới thành công, mà là… Đánh vỡ hoàn toàn sự tự tin cao ngạo vốn có của đám người này, rồi khắc sâu vị trí của Tam Đại Thánh Địa vào linh hồn của bọn hắn, có thế sau này mới vĩnh viễn đặt lợi ích của Thánh Địa làm trọng!
Huống chi, còn có thêm một bức bình phong cực lớn, họ vì chính nghĩa, vì sự tồn tại của thiên hạ muôn dân, vì tương lai của nhân loại, đó là Đoạt Thiên Chi Chiến! Cho nên, mọi người đều cam tâm tình nguyện, tuyệt không oán trách.
Kiêu ngạo đã không còn, tự tin cũng mất hết, chẳng khác gì người sống đem xương cốt vứt đi hết, đến cả đường lui cuối cùng cũng chặt đứt luôn! Như thế về sau lại chẳng phải càng dễ dàng hơn sao, muốn nắn muốn bóp thế nào tùy ý? Cho nên các vị tuyệt đại cao thủ, các vị cao nhân một thời, một khi gia nhập vào Thánh Địa, thì con mẹ nó hoàn toàn thay đổi, giống như cái xác không hồn!
Nghĩ đi nghĩ lại, Hải Vô Nhai cảm thấy lông tóc dựng đứng hết cả lên, cảm thấy kinh sợ với mục đích thật sự này… Cái này, đúng thật là hết sức đáng sơ, nếu… Trong truyền thuyết của Tam Đại Thánh Địa, người có thực lực cao nhất ở Huyền Huyền đại lục chỉ cần một chiêu đã có thể lấy đi tính mạng người khác, quả là một bi kịch cực kỳ tàn ác! Chắc hẳn sẽ không chỉ vì mỗi lợi ích của Tam Đại Thánh Địa mà thôi.
Như vậy, lợi ích của Tam Đại Thánh Địa, rốt cuộc là cái gì vậy?
Chẳng lẽ, trong chuyện này còn có một âm mưu to lớn khác? Không đơn giản chỉ có thế này…
Suy nghĩ chỉ trong chốc lát nhưng lại là một hồi lâu, Hải Vô Nhai giật mình cả kinh, mạnh mẽ ngẩn đầu lên, đã thấy Hà Tri Thu đứng chắn ngay trước mặt mình rồi.
- Làm sao thế?
Hà Tri Thu nhìn sâu vào mắt hắn, ánh mắt phức tạp:
- Hải huynh, trận quyết chiến này bất luận là có chuyện gì, khi trở về hẵng nói sau… Nơi này còn có hơn ba mươi người, tính mạng của họ, sống hay chết đều đè nặng trên vai của hai người chúng ta.
Trong lòng Hải Vô Nhai lập tức chấn động, nhất thời tỉnh táo lại, từ từ bình tĩnh lại, trong đầu chợt nảy ra một ý nghĩ: Nếu lão phu có thể may mắn sống sót, nhất định sẽ điều tra rõ ràng ngọn nguồn mọi chuyện trong truyền thuyết của Tam Đại Thánh Địa, tuyệt đối không để có thêm người nào trở thành công cụ nữa.
Quân Mạc Tà nhìn ánh mặt trời tươi cười, nghiên đầu về hướng Mai Tuyết Yên khẽ nói gì đó. Mai Tuyết Yên vẻ mặt ngưng trọng, không ngừng gật đầu.
- Quân công tử, nếu như hôm nay quyết chiến, như vậy, hôm nay Quân công tử đã mang người đến đây chắc hẳn cũng đã chọn ra được chiến pháp, mời công tử nói.
Hà Tri Thu cất giọng nói.
Trong thời gian hắn nói câu này, thiên địa chậm rãi ngưng tụ thành một bầu không khí thê lương dị thường, thần sắc Hà Tri Thu cũng trở nên một màu đìu hiu thê lương, trên bầu trời vốn đang là cảnh sắc mùa xuân dịu dàng, trong nháy mắt trở nên lạnh lùng thê lương, khung cảnh buồn bã này lại dần dần khuếch tán.
Vạn Lý Bi Thu.
Cuộc quyết đấu còn chưa bắt đầu, Hà Tri Thu muốn nắm giữ cục diện không ngần ngại sử dụng tuyệt kỷ thành danh của hắn, toàn diện triển khai công pháp độc đáo của mình! Tuy rằng song phương còn chưa hình thành trạng thái chiến đấu, nhưng từ giờ phút này cũng đã toàn tâm toàn lực chuẩn bị chiến đấu, tùy thời đều có thể toàn lực xuất thủ!
Quân Mạc Tà cùng Mai Tuyết Yên liếc mắt nhìn nhau, Mai Tuyết Yên nhỏ giọng nói:
- Ngươi muốn giao chiến thế nào thay phiên nhau đánh hay là hỗn chiến? Muốn chiến liền chiến…
Quân Mạc Tà cười cười, nói:
- Bên ta thực lực mạnh hơn, lấy nhiều đánh ít chính là thượng sách, nhưng…
- …Bởi vì bọn Lạc Vân đều nhờ vào chi lực của Linh thạch tiên nhũ, mạng mẽ đề thăng thực lực, khó tránh khỏi cảnh giới không ổn định, cuộc chiến hôm nay lại là một cơ hội cực kì tốt để mài giũa bọn họ, trước mắt các ngươi giúp ta mài dao đi. Cho nên, không thể sử dụng hỗn chiến, cho dù có là hỗn chiến, cũng phải xuất hiệ nvào thời điểm cuối cùng mới được. Nếu dùng phương pháp hỗn chiến, đó là vì muốn phá vòng vây chạy trốn, tất nhiên bên ta sẽ phải chịu tổn thất cực lớn… Phần này chúng ta không muốn, và cũng không thể để xảy ra.
- Nga? Không lẽ chàng định một đấu một?
Mai Tuyết Yên khẽ chau mày:
- Tuy rằng thực lực của đội "Tàn Thiên Phệ Hồn" đã mạnh mẽ đề thăng đến mức độ này, nhưng với kinh nghiệm chiến đấu chỉ bấy nhiêu đây thật sự không đủ, nếu một chọi một, khó tránh cái chết… Như vậy, không những không thể mài dao mà còn ngược lại tổn thương thực lực chính mình… Đây cũng không phải là mục địch của cuộc chiến lần này.
- Điểm này ta tự có biện pháp.
Quân Mạc Tà chớp mắt, nói:
- Nàng cứ chờ mà xem.
Nói xong, Quân Mạc Tà xoay mặt về phía Hà Tri Thu, nói:
- Hà Thánh Hoàng, trận chiến hôm nay, số lượng người bên ta nhiều hơn, nếu lấy nhiều địch ít thì khó tránh khỏi việc thắng mà không vinh! Và các vị có thua cũng không phục. Cho nên, bổn công tử suy tính một chút, đã nghĩ ra được cách thức quyết chiến này…
Dị Thế Tà Quân
Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến
/1286
|